1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 167: Từ mới “Khủng hoảng kinh tế”

      “Công chúa? Người vẫn chưa trả lời vấn đề của ta kìa?’ Nam Cung Sanh tò mò hỏi.

      Ý nghĩ Tiêu Tử Y rất hỗn loạn, có cách này trả lời vấn đề mà đối phương hỏi lại. Tiêu Tử Y kiên trì hỏi ngược lại, “Nam…Lan Công tử à, vừa rồi huynh cho rằng, địa vị thương nhân nên bị người kỳ thị hay sao?” Vù, suýt nữa gọi nhầm tên rồi, may mắn hai chữ đó cũng khác nhau mấy.

      Nam Cung Sanh chậm rãi gật gật đầu bảo, “Tại hạ gặp qua rất nhiều chuyện rồi, mặc dù phải là vạn năng, nhưng mà cũng chẳng tiến lên nổi tẹo nào. Thiên kim trong nhà số là bên Vua, rất nhiều người mẹ và Vương giả tương đồng, ngay cả Tư Mã dời đô cũng đem giàu có so với quân vương, có thể thấy nắm trong tay tiền tài tương đương như nắm thiên hạ trong tay vậy”

      Tiêu Tử Y lắc đầu dám gật bừa bảo, “Thiên hạ rộn ràng đều vì lợi, thiên hạ nhốn nháo cũng đều vì lợi. Chữ lợi nên tập trung vào thương nhân. Ta lại hỏi huynh, nếu cùng là túi gạo, bán cho Giáp có thể kiếm được năm lượng bạc, còn bán cho Ất thỉ lại kiếm được mười lượng bạc, thương nhân bình thường lựa chọn thế nào?”

      “Dĩ nhiên là bán cho Ất rồi!” Nam Cung Sanh cần suy nghĩ đáp ngay. Năm đó mới bắt đầu buôn bán cũng nghĩ đến, từng thử mình buôn bán ít, lúc đầu thuận buồm xuôi gió cho tới tận bây giờ. Vì thế tâm lý khó tránh khỏi có cảm giác ưu việt, càng cảm thấy người bên cạnh chẳng có ai, có người nào có cùng chung chí hướng với mình, bởi vậy mới sắm vai nhân vật Nam Cung Sanh càng ngày càng hận đời.

      “Được, vậy nếu Giáp nhưng ra là dân chúng bình thường trong trận hạn hán, còn Ất lại là quản gia của Vương phủ, như vậy thương nhân bình thường lựa chọn như thế nào đây?” Tiêu Tử Y cười híp mắt hỏi tiếp, phát ra Nam Cung Sanh hơi động chút cần nghĩ định trả lời Tiêu Tử Y giành trước, “Xin mời lý trí trả lời, ta hỏi thương nhân bình thường mà phải là loại thương nhân như ngươi lấy lợi ích lâu dài hoặc tâm địa tốt để đáp”

      Nam Cung Sanh khẽ động đậy môi, đáp án dĩ nhiên là có thể có. vốn là người thông minh mà, nhưng tiếc là nhận định kiện cũng phải dễ khinh địch như vậy. Nhưng hai vấn đề đơn giản của Tiêu Tử Y lại làm cho tự tin của trong nhiều năm qua bắt đầu có kẽ hở.

      Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt đổi của Nam Cung Sanh, biết lý tưởng của hẳn là tốt đẹp rồi, tiếc là do nuông chiều quá thành hư cũng phải là cách tốt. Ở thời đại của họ nông nghiệp là việc chính của quốc gia, có nhiều chỗ đến cả ăn cũng đủ no, ảnh hưởng của thương nhân chỉ lên rất ở đô thị phồn hoa, nhưng mà muốn trị được đất nước rộng lớn này phải chỉ có tiền là được.

      Tư tưởng chính phủ phía Trung Quốc phong kiến cho là thống trị phục vụ, còn sĩ nông công thương chỉ chia nhánh ra để thống trị thôi. Cấp cho kẻ sĩ đổi lấy nhóm giúp người thống trị tiến hành thống trị. Đặt sĩ dưới công thương, là vì suy trì xã hội nông nghiệp đơn giản. Còn lộ trình phát triển sau đó, ít nhất cũng là phải tiến hành cuộc cách mạng công nghiệp, sau đó mới là kinh tế thống trị quốc gia.

      Thực ra lý tưởng của Nam Cung Sanh và nàng giống nhau, đều muốn thay đổi tình trạng tại. Chẳng qua là định trực tiếp nhảy vào nắm kinh tế trong tay nắm được chính trị, còn nàng muốn thông qua giáo dục để từ từ thay đổi con quý tộc hoàng tộc, rồi dần tiến tới là toàn bộ quốc gia. Tri thức mới có thể xúc tiến công nghiệp, khoa học kỹ thuật phát triển, tham chiếu tới lịch sử chân chính của Trung Quốc mà xem, sau hai trăm năm Trung Quốc phát triển nhanh nhất, khoa học kỹ thuật thế giới có vị trí đứng đầu. Cách của nàng tuy hiệu quả chậm có lẽ ngay cả nàng cũng dám nhìn đến kết quả, nhưng mà hạ quyết tâm nhất định làm.

      Tiêu Tử Y suy nghĩ nhiều lắm, cũng để ý tới sắc mặt của Nam Cung Sanh tình bất định, thích thú giọng hỏi, “Có người từng qua, nếu có được 50% lợi nhuận, các thương nhân liền dám bí quá hoá liều; nếu có trăm phần trăm lợi nhuận, các thương nhân chắc từ bất cứ thủ đoạn nào cả. Có gan dẫm chân lên cả nhân gian bất chấp pháp luật; nếu lợi nhuận đạt tới ba trăm phần trăm lợi nhuận chẳng có ai mà tiếc mạo hiểm đứng đoạn đầu đài nguy hiểm ngay”

      Giọng nàng coi là lớn nhưng mà lọt vào trong tai Nam Cung Sanh giống như tiếng sét đánh làm cho chấn động. Nhiều năm qua cùng thương nhân giao tiếp xẹt qua trong óc, làm sai rồi sao?

      Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Nam Cung Sanh, trong lòng Tiêu Tử Y cũng thất vọng thở dài. Đến cả chính bản thân mình cũng nữa xem ra người này hẳn phải là kẻ xuyên qua mà đến, có lẽ thực là thông tuệ bẩm sinh, hoặc là nàng hiểu lầm gì đó….

      “Ta rất bội phục thương nhân, bởi vì đối với xã hội này mà , thương nhân phải có hoặc thiếu người, nhưng mà cũng chỉ là bội phục mà đại diện cho phục tùng. Ta tin phụng chính là tư tưởng của sĩ, là người có học thức, tu dưỡng, đức hạnh. Cố lấy sĩ cầm đầu chính là vì tạo cho dân chúng tấm gương chuẩn xác” Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “Tuy ta biết rất chuẩn hoặc là trong thực vẫn còn có chỗ thiếu hụt như thế, nhưng đây mới là nơi cần cải tiến”

      “Trời sinh thương nhân trục lợi, kiếm tiền có gì đáng trách, nhưng mà nếu thương nhân lên thống trị quốc gia, ý đồ dùng miệng túi tiền mà làm ảnh hưởng đến hành vi triều đình, đây mới là loại hành động vô cùng nguy hiểm. Tốt và tốt, trong lòng mỗi người đều có nhận định. Lan Công tử thấy thế nào?”

      Tiêu Tử Y từ từ ra cách nhìn của chính mình. Nàng nhiều như vậy, đều nhìn ra Nam Cung Sanh như ngầm tìm cái gì đó. Nàng muốn cho cục diện chính trị rung chuyển, hoặc là giá hàng bất bình ổn. Nàng ra là người rất yên lòng, thích ứng với mọi tình cảnh, mặc dù trong lòng có lý tưởng nhưng mà cũng thích có chút mục tiêu cần hướng tới phía trước, ghét nhất là ở giữa đường có cửa hoặc ngã ba làm thay đổi.

      “Đây là lời người khủng hoảng kinh tế ư?” Nam Cung Sanh trầm ngâm hồi lâu, rốt cục mở miệng ra hỏi. có đôi lúc cũng hiểu được mình và thương nhân có chỗ hợp nhau, vẫn muốn thông xem rốt cục mấu chốt ở chỗ nào. cho rằng có cống hiến chút gì đó ra có gì đó mà được chứ, ràng là chính lý giải sai lầm rồi.

      Tiêu Tử Y bĩu môi khẽ cười , “Cứ coi như vậy !”

      Nam Cung Sanh còn định hỏi nhiều thứ gì đó nữa, lại nghe thấy tiếng Lí Vân Tuyển truyền đến, “Công chúa, đạo trưởng ổng có, để lần khác chúng ta lại tới vậy !”

      Tiêu Tử Y nghe vậy ngẩn ngơ, mới nhớ ra nàng tới nơi này rốt cục là muốn làm gì rồi, tiện đà nghĩ đến tự dưng nàng lại chuyện phiếm với Nam Cung Sanh ở trong này lâu như vậy, Hoàng Thái Hậu bên đó nhất định là xong việc rồi. Nghĩ đến đây mới chạy nhanh cùng Nam Cung Sanh lái sang chuyện khác, rồi kéo Lí Vân Tuyển theo đường cũng trở về.

      Nam Cung Sanh nghe tiếng bước chân lớn xa dần rồi biến mất trong đại điện, vẫn ngưng mặt nhìn lên bức hoạ màu sắc sặc sỡ, rất lâu sau đó động đậy.

      Tiêu Tử Y vừa cùng Lí Vân Tuyển hướng điện Dục Đức bước nhanh tới mới đột nhiên nghĩ đến hình như nàng và Nam Cung Sanh lần nào chuyện cũng chấm dứt vội vội vàng vàng. đúng là đủ tận hứng.

      Nhưng mà lại sao Nam Cung Sanh lại xuất ở nơi này nhỉ? Chả lẽ cũng tới tìm vị Huyền Tung đạo trưởng Lí Long Cơ kia nữa sao?

      Trong đầu lên suy nghĩ miên man dứt, từ xa Tiêu Tử Y nhìn thấy bên ngoài điện Dục Đức có ít thị vệ hơn, mà vốn nơi này hẳn đều vì lo đến Hoàng Thái Hậu cầu phúc cả, đều chờ ở bên ngoài điện, mà giờ đều vào trong viện rồi, chả lẽ đều tìm nàng sao?

      Tiêu Tử Y ra vẻ như việc gì thong thả bước, nắm tay bé của Lí Vân Tuyển chậm rãi đến, đến vài giây sau có người phát ra xuất của nàng, lại sải bước thẳng tới.

      “Công chúa Điện hạ, Hoàng thái hậu vì thân thể khoẻ nên hồi cung trước rồi. Ta đợi ở đây phụ trách hộ tống Công chúa Điện hạ hồi cung” giọng gọn gàng truyền đến, chỉ nghe giọng biết người này nhất định là người có tính tình vui nhộn rồi.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên, khẽ cau mày bảo, “Nhìn ngươi trông rất lạ mặt, hoá ra là là La thị vệ phụ trách đó sao?” Người này tuy đường nét đoan chính, nhưng mà so sánh với những nam tử đẹp trai xung quanh nàng mà , bộ mặt rất bình thường, thuộc loại chìm trong biển người nhìn thấy mặt.

      Người nọ mặt giãn ra nhe răng cười, răng trắng muốt chói loé dưới ánh mặt trời, khuôn mặt vốn bình thường bỗng dưng như thay đổi khác hẳn. Chỉ nghe cười bảo, “Hạ quan là Trầm Ngọc Hàn, thời gian này là do hạ quan phụ trách an toàn của Công chúa Điện hạ”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 168: Nhà họ Trầm.

      “Trầm Ngọc Hàn ư?” Tiêu Tử Y nhíu mày, hôm qua nàng vừa mới chuyện với Thái Khổng Minh về người này, sao thế nào mà hôm nay ra trước mặt nàng rồi vậy? Đây phải là trùng hợp quá mức đó sao?

      “Thế La thị vệ phụ trách đâu rồi? Ta còn nhớ ngươi là ngự tiền thị vệ ?” đối đầu, La thị vệ là do Tiêu Cảnh Dương đưa cho nàng, đến cả đạo lý thèm chào hỏi cũng mất rồi ha!

      “Công chúa, La thị vệ bị điều rồi, là Hoàng thượng phái ta tới đây” TRầm Ngọc Hàn thèm để ý tới thái độ phòng bị của Tiêu Tử Y, cười bẩm báo.

      Tiêu Tử Y nghĩ ngợi, giải thích như vậy cũng hợp tình hợp lý, dù sao có thể phủ định Tiêu Cảnh Dương an bài cũng chỉ có phụ hoàng của nàng thôi. Nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y nhoẻn miệng cười bảo, “Vậy làm phiền biểu ca rồi. Chúng ta bây giờ hồi cung , nhưng mà trước đó phải cung Kiến Chương nhìn Hoàng Bà nội chút xem có chuyện gì hay ” Hơn nữa chị em song sinh nhà họ Tô nhất định là cùng Hoàng Thái Hậu rồi, nàng kiểu gì cũng phải đón các bé đó trở về.

      “Công chúa, ta thấy tiểu thư Lý có chút buồn ngủ, hay là để cho ta bảo người khác bế bé được ?” TRầm Ngọc Hàn cười đề nghị.

      Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn nhìn Lí Vân Tuyển cố cưỡng lại cơn buồn ngủ, khỏi thương bé sáng sớm hôm nay bị ép dậy sớm cho tới tận bây giờ, vội vàng gật đầu.

      Lúc này Nhược Trúc ở lại cũng tới ôm lấy Lí Vân Tuyển sang bên cạnh.

      “Được rồi, Công chúa, trước hết mời” Trầm Ngọc Hàn gọi thị vệ bên cạnh ôm lấy bé Vân Tuyển ra đằng sau, còn chính lùi lại nửa bước cung kính mời Tiêu Tử Y trước.

      Đằng trước tự nhiên là có thị vệ khác mở đường, Tiêu Tử Y nửa ra đến ngoài điện, người ở ngoàitriều tuy vẫn rất nhiều nhưng thấy nàng đến đều tránh , làm cho Tiêu Tử Y cảm thấy rất tự nhiên.

      “Aizz Kỳ Mặc có muội mất trí nhớ trướckia rồi, ta còn tin, hôm nay vừa thấy vẫn khỏi làm ta tin ha” Giọng điệu kỳ quái bất ngờ cứ từ đằng sau vang lên truyền đến bên nàng làm cho lông tóc nàng dựng đứng cả lên.

      Là ai vậy kìa? Đột nhiên lúc đó nàng dám quay đầu lại để xác nhận. Bởi vì người đằng sau nàng gần nhất chính là người đó mà nàng biết, chính là vị Trầm Ngọc Hàn kia.

      Tiêu Tử Y phát ra vẻ mặt thị vệ bên cạnh cũng đổi, biết là có nghe được hay nữa. Sợ quá hà, nàng thể giả vờ là như nghe thấy có được đây?

      “Đừng có giả vờ như nghe thấy nha, ta nhưng là mất ít công phu mới tới được bên cạnh muội đó, định đem mọi chuyện giữa ta và muội trả lại gấp đôi, kết quả mới phát ra muội cái gì cũng chẳng nhớ nữa, mất hứng quá”

      Giọng TRầm ngọc Hàn có thể gọi là tuyệt đối u oán. Tiêu Tử Y cứ tưởng tượng ra nét mặt người đàn ông này giờ khỏi có chút rét mà run.

      Hôn mê rồi, Hoá ra nàng đến tột cùng còn để lại cục diện rối rắm gì cho nàng nữa đây? Còn có vị Kỳ Mặc kia nữa, sao có thể tuỳ tiện cho người khác biết chuyện của huynh ấy chứ?

      Ôi? Nhắc tới Kỳ Mặc, Tiêu Tử Y mới chợt nhớ đến huynh ấy lúc đưa cho nàng chiếc trâm Phượng Hoàng, từng quẹt bị thương cổ tay người, chính là huynh ấy cũng cho nàng biết nàng từng gây ác cho người nào đó…Chả lẽ là cái vị TRầm Ngọc Hàn này sao?

      Tiêu Tử Y nghĩ đến đây, quay chiếc đầu xinh đẹp lại cười , “Biểu ca à, huynh cứ so đo nhiều như vậy làm gì chứ? Huynh là biểu ca của ta mà! Ta bắt nạt huynh còn bắt nạt ai nữa đây?”

      Aizz da da, những lời này có uy lực cũng tệ lắm, có thể nhìn ra được TRầm ngọc Hàn bị doạ thế nào. Khoảng cách gần như vậy, Tiêu Tử Y cũng có thể tinh tường nhận ra nét run rẩy mặt .

      “Các ngươi….CÁc người kết bè chơi ta…” TRầm Ngọc Hàn hiểu lầm hoàn toàn, thầm hận biết tự chui đầu vào lưới rồi sao? Tiểu ma nữ này căn bản là đạo hạnh cao thêm tầng nữa rồi, Ngũ Hoàng tử căn bản chỉ là buồn lo vô cớ thôi! Ma nữ như vầy, thế giới này căn bản cũng chẳng có người thứ hai. Làm sao mà có thể bị người treo đầu dê bán thịt chó chứ (bị lừa)? ràng là chính nàng ấy bày ra trò đùa dai cấp cap nhất để chơi đó mà.

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, nàng cũng từng trải qua tuổi mười bốn mười lăm rồi, thích sửa người để chơi đùa chỉ cần nàng vài lời là được. Hơn nữa Trầm Ngọc Hàn này thoạt nhìn có vẻ rất đơn thuần dễ lừa, đúng là vậy.

      “Vừa rồi bé Vân Tuyển ở đây, ta cũng dễ chuyện thôi! , sư huynh của ta chạy đâu mất rồi hả? Huynh gần đây có nhìn thấy huynh ấy ?” Tiêu Tử Y vừa lập lờ, vừa lùi xuống nửa bước, cùng sánh vai với Trầm Ngọc Hàn tới.

      Trầm Ngọc HÀn vội vàng bước từng bước lại lùi ra sau chút, kiên trì dám đồng hành cùng nàng, “Công chúa nàng biết tình của Kì Mặc sao?”

      Tiêu Tử Y hơi quay đầu thấy biểu cổ quái mặt Trầm Ngọc Hàn hiếu kì hỏi, “Sư huynh huynh ấy làm sao vậy? Có phải trong cung gây ra sai lầm gì rồi ?”

      phải… trở lại giang hồ rồi” TRầm Ngọc Hàn từ từ khó khăn ra.

      Tên nhóc chết tiệt này, xuất cung cũng chẳng tiếng nào với nàng. “Nè! Rốt cục là làm sao vậy?” Trong lòng Tiêu Tử Y thấy khó chịu, giọng điệu tự chủ được tăng lên rất nhiều.

      Trầm Ngọc Hàn cố đè nén chậm rãi, “Kỳ Mặc dâu cũng rêu rao rằng, làm chuyện gì giang hồ có ai có thể làm được, đó là…tiến cung từng làm thái giám….Phụt! Ha ha!” Đến phút cuối Trầm Ngọc Hàn dường như kìm nổi bật cời, cười to tới nỗi mà làm cho khách hành hương đều phải ngó nhìn.

      “…” Tiêu Tử Y tương đương cũng gì, cho dù sư phụ nàng huynh đệ là đệ tử phái Thiên Sơn của Tây Vực chất phác, cũng thể như vậy mà biết chứ!

      Thảm rồi! Sư huynh à! Đời này huynh chẳng có ai thèm lấy rồi….

      À, phải! Là lấy được dâu nào chứ…

      Bé Vân Tuyển được ôm lên xe ngựa sau đó tỉnh lại, đường Tiêu Tử Y thấy nhàm chán, đn giản cùng bé tán gẫu những chuyện liên quan tới nhà họ Trầm. Nhược Trúc ở bên cạnh thả sức ba hoa, hai người cứ lớn tán gẫu tới say sưa.

      Vừa hỏi như vậy, Tiêu Tử Y mới biết được nhà họ Trầm là thế gia truyền kỳ trong thành ai ai cũng đều biết cả. Mà chính bởi vì ai ai cũng biết nên tất cả mọi người ai ai cũng nghĩ nàng cũng biết, chẳng có ai tin là nàng lại biết loại tình này cả.

      Hai người bé Vân Tuyển và Nhợc Trúc cứ người câu hai câu vào làm cho Tiêu Tử Y biết được hoá ra tổ tiên Trầm gia là kinh doanh dược liệu, bởi vài thập niên trước trận ôn dịch ở trong thành Lạc Dương, Trầm lão gia cố gắng hết sức mình cống hiến dược liệu mà màng ràng buộc. Có lẽ là do ông trời cố ý tạo cơ hội cho nhà họ Trầm, chẳng bao lâu ôn dịch cứ vậy mà lắng xuống, ngăn lan tràn nữa, vì thế nhà họ Trầm lấy được thanh danh vang dội khắp trời, đến cả Thánh Thượng cũng đều hạ chỉ khen ngợi. Từ đó về sau kinh doanh dược liệu nhà họ Trầm cũng từ đó càng vào, dần dần cũng bắt đầu chen chân vào ngành sản xuất. Cũng bởi thanh danh tốt của nhà họ Trầm, nên dân chúng truyền miệng và trong lúc vô tình, nhà họ Trầm trở thành nhà giàu có.

      giờ nhà họ Trầm …thiếu hai thứ, là tiền, hai là người. Tiền nhiều hơn dĩ nhiên thê thiếp cũng đông hơn, Trầm lão gia được xưng là có chín chín tám mươi mốt vị thiếp thất. Vợ chính mất sớm, vì thế trong nhà có nhà giữa nhà liền kề, mà bọn trẻ trong nhà ai chỉ cần kiếm được nhiều tiền hơn có địa vị hơn. Nhưng mà sau đó Trầm lão gia lại cảm thấy thương nhân chẳng có địa vị gì cả, mới bắt đầu cổ vũ hậu bối trong nhà có năng lực làm ăn buôn bán tham gia thi cử, bất kể là đỗ Tiến sĩ hay thám hoa, chỉ cần có trong thứ đó đều có thưởng, địa vị trong gia tộc lập tức khác ngay.

      “Công chúa à, truyền thuyết nhà họ Trầm tuyệt đối có địa vị là con . Bởi vì thể ra ngoài làm ăn buôn bán, lại thể ra ngoài tham gia thi cử, vì thế…bị coi thường. Còn mẫu phi của công chúa nghe cũng là bởi vì vậy mới từ được mẫu thân cho mặc thành con trai cùng nhóm huynh đệ học” Lần đầu Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y tò mò đối với nhà họ Trầm, vì thế cứ thao thao bất tuyệt ngừng.

      Lí Vân Tuyển ở bên cứ gật đầu liên tục, tuy nhà họ Trầm cũng phải là thế tộc giàu có nhất gì mà cũng chẳng phải hậu duệ quan lớn quý tộc gì, nhưng mà chuyện xưa của nhà họ Trầm từ trớc đến nay đều do sức ực đầu đường cuối chợ bùng phát mà thành, vì thế bé nghe nhiều đến mức dường như đều thuộc cả.

      Có lẽ là cạnh tranh gia tộc kịch liệt, tạo cho Văn Võ Trạng Nguyên nhà họ Trầm được sinh ra, có lẽ là mẫu phi của nàng từ giả nam tử, cho nên mới có ai hoài nghi gì. Lần đầu tiên Tiêu Tử Tử nghe đến tích về nhà họ Trầm mà lảng tránh, khỏi cứ suy nghĩ miên man.

      “Công chúa à, sau này bé Vân Tuyển có thể được cùng Trạm Nhi học ở Quốc Tử Giám ?” Lí Vân Tuyển cắn môi dưới chần chờ chút, kìm được mở miệng hỏi.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 169: Sóng ngầm bắt đầu khởi động.

      Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nhìn ánh mắt kỳ vọng của Lí Vân Tuyển mà biết gì cho phải. Mình xem đúng vậy ha, Trạm Nhi bé mới có bốn tuổi, Nam Cung Tiêu bọn chúng cũng năm tuổi rồi, có lẽ chưa tới nửa năm chắc cũng học ở Quốc Tử Giám rồi.

      Nàng nên làm cái gì bây giờ đây?

      “công chúa…” Thấy Tiêu Tử Y lời nào, Lí Vân Tuyển tội nghiệp gọi.

      Tiêu Tử Y bỗng chốc nghĩ ra nổi cách gì, đành phải nhìn về phía bé cười ôn nhu bảo, “Đừng vội, để cho ta suy nghĩ kỹ , chắc có cách thôi” Con đến trường hẳn phải là chuyện khó, vấn đề ở chỗ muốn nam nữ cùng học e chừng hơi khó.

      Hơn nữa, nàng cũng muốn nghĩ để bọn trẻ học ở Quốc Tử Giam chút nào cả. Nếu bọn trẻ rồi nàng phải làm sao bây giờ?

      Nhưng mà, đến lúc đó chắc nàng cũng nghe chừng bị bắt gả cho người khác rồi …Tiêu Tử Y dựa người vào đệm nghe tiếng xe ngựa vang lên, càng nghĩ càng thấy tiêu cực. khỏi có chút nhớ lại vừa rồi cùng Nam Cung Sanh rất đúng, lý tưởng của nàng chứng là rất tốt, nhưng hiệu quả chậm, đến giữa lại có hàng loạt vấn đề khó ùn ùn kéo tới, cũng biết nàng có thể hoá giải được hết ?

      Nhưng cho dù có thế nào nữa nàng cũng duy trì ý tưởng của Nam Cung Sanh, tên đó cứ thuần tuý là chủ nghĩa lý tởng, à hay đúng đơn là chủ nghĩa tưởng .

      Lí Vân Tuyển ở bên quan sát sắc mặt, mẫn cảm biết bé đưa ra cầu khả năng có chút hơi quá, tuy trong lòng công Chúa Điện Hạ gì là làm được, nhưng mà chuyện lần này chứng thực là rất khó khăn rồi.

      Nhược Trúc cũng biết có thể gì, việc này nàng ta cũng chẳng có tài cán gì làm nổi. Trong buồng xe hai lớn lâm vào trầm mặc , xe ngựa chỉ lát sau đến trước cung Kiến Chương, Tiêu Tử Y nghĩ đến Hoàng Thái HẬu biết xảy ra chuyện gì, chạy vội dẫn theo Lí Vân Tuyển và Nhược Trúc về phía tẩm cung của Hoàng Thái HẬu.

      Bên ngoài tẩm cung im ắng thấy ai, từ xa Tiêu Tử Y chợt nghe thấy tiếng hai chị em nhà họ Tô cười như chuông bạc, khỏi bước nhanh tới.

      Vào tẩm cung, Tiêu Tử Y phát ra Hoàng Thái HẬu chơi đùa cờ nhảy với chị em nhà họ Tô ba người chi rất vui vẻ. nét mặt Hoàng Thái Hậu hồng hào, đâu có thấy bộ dạng thoải mái gì người đâu.

      “Tử Y hả? Cháu về rồi à? Đúng lúc chúng ta đây chơi cờ nhảy, quy tắc biết có đúng ha? Hai tiểu nha đầu này đều là ai gia nhảy đúng” Hoàng Thái Hậu vui cười hớn hở bảo.

      “Vậy à, được ạ” Tiêu Tử Y còn có chút thẫn thờ.

      Hoàng Thái Hậu nhìn bàn cờ trước mặt, giả vờ nghi ngờ an lòng , “Tử Y cháu cũng có lòng, làm ra được loại cờ nhảy chơi tốt vậy cũng quên đưa đến chỗ này của ai gia, là đứa trẻ ngoan quá”

      Tiêu Tử Y nghe vậy kinh ngạc vô cùng, nàng vốn đưa cho người nào bộ cờ nhảy mà! Nhưng đến gần nàng đột nhiên phát ra bộ cờ nhảy bằng gỗ có khắc dòng chữ mềm mại, “Nhà trẻ Hoàng gia tạo ra”

      cần nghĩ nữa rồi, nhất định là do tên nhóc Đàm Nguyệt Li kia làm rồi. Chắc hẳn tự mình an bài cho Thuần Phong bọn họ chế tác ra mấy bộ cờ nhảy này đưa tới các nơi trong cung , làm nhiều để tăng cương tuyên truyền ực ảnh hưởng của nhà trẻ này.

      Giỏi , là lợi hại quá ! Nếu ném tới đại phải dược gọi là bộ quản lí doanh tiêu . Tiêu Tử Y lần đầu tiên cảm thấy đồng chí Đàm Nguyệt Li hoàn toàn là có ưu điểm nổi trội rồi.

      “Đây, còn tặng kèm cả cách chơi nữa này, viết rất ràng đó mà! Chữ to như thế, lại còn chiếu cố tới cả ai gia, mắt nhìn được nữa” Ngày thường Hoàng Thái Hậu cũng mấy vui, được chuyện có thể cùng nhiều người chơi cờ nhảy vui vẻ còn hơn cả người khác tặng cho rất nhiều châu báu ngọc ngà nữa.

      “Cũng cám ơn các ngơi dạy cho ai gia chơi cờ nhảy, nếu vẫn còn chưa biết chơi thành thạo đâu!” Hoàng Thái Hậu xoa xoa đầu Tô Linh Lung vẻ mặt thương .

      Tiêu Tử Y nhân cơ hội , “Hoàng bà nội à, Sau này hay là cháu thường xuyên dẫn các bé tới bên này thăm người được ?” thực ra trước đây nàng đối với Hoàng Thái Hậu cũng công bằng, Hoàng Thái Hậu cũng là người gia gần đất xa trời rồi, hăn là nên tôn kính mới phải.

      Hoàng Thái Hậu gật đầu liên tục bảo, “Được được, cùng chơi với các bé này hả, với những khuôn mặt non nớt nhắn tới mức này, đúng là mọi phiền não đều bay cả, nhưng mà cũng nên…bảo bé trai tới đây nhé. Kể cả cái thằng nhóc bướng bỉnh nhà Độc kia, nhưng ra Trạm Nhi có thể dẫn đến cho ta xem.”

      Xem ra danh tiếng tên nhóc Độc xấu xa vang xa ha! Tiêu Tử Y cười tiếng nhất trí.

      Lí Vân Tuyển bên cạnh tới hỏi giòn tan, “Hoàng thái hậu bà nội à, phải thân thể người thoải mái sao? Aizz, có cần phải nghỉ ngơi chút ?”

      Hoàng Thái Hậu tươi cười chân thành, khoát khoát tay bảo, “Đều do hương ở đó quá nồng thôi. sớm sao rồi. Aizz, sau này bao giờ nữa, già rồi, nên cố ít chút vậy!”

      Tiêu Tử Y nghe giọng hoàng thái hậu có vẻ đơn, kìm được mở miệng , “Hoàng Bà nội à. Có thể mời Thiên Sư tới trong cung mà! Cung Kiến chương lớn nh vầy, thu xếp ra phòng, bảo Thiên Sư đại nhân chuyên đến giảng phù cho người là dược àm. Hoàn cảnh ở đây so với trong miếu có phải là tốt hơn ? Mọi ngời ai cũng tâm thành linh ứng đó sao, cháu nghĩ thần tiên trời cũng để ý xem cầu đạo ở bất cứ chỗ nào ?”

      Hoàng Thái Hậu bị nàng vậy có chút tâm động, chần chờ bảo, “Chỉ vì mỗi mình ai gia, làm vậy có phải tốt lắm hay ?”

      Tiêu Tử Y theo lời Nhược Trúc lần trước có thể hình dung ra chắc chắn Hoàng Thái Hậu là người quan tâm đến lợi ích của bản thân mình, lập tức cười bảo, “Hoàng Bà nội à, có thể chỉ thỉnh thoảng mời Thiên Sư vào cung thôi mà! Nghe đạo pháp có thể tu thân dưỡng tính. Hoàng BÀ nội cũng có thể mời người trong cung tới cùng nghe nữa mà!” Cũng bởi vì đề nghị này của nàng mà sau này nhiều mầm tai hoạ được chôn vùi xuống, đây là giờ Tiêu Tử Y cũng chưa bao giờ nghĩ đến.

      Hoàng Thái Hậu trầm ngâm lát, tay bưng trán chậm rãi, “Việc này để ai gia ngẫm lại cho kỹ , tạm thời đừng đề cập ới ữa. Đúng lúc các ngưi vừa tới, chúng ta cùng nhau chơi cờ nhảy ! Tử Y hôm nay cháu hôm nay phải dạy xong cho ai gia mới có thể được nha!”

      Tiêu Tử Y khẽ cười bảo, “Cờ nhảy nhiều người rất say, chỉ là…Loại cờ nhảy này có thể hai người chơi, ba, bốn, hay sáu người chơi mà chính là năm người thể chơi được ha!”

      Tô Linh Lung cười hì hì nhấc tay lên , “ sao, con và Lâm Lang hai người chỉ có thể chơi người thôi! Dù sao trong lòng con và nó đều nghĩ giống nhau mà!”

      Lí Vân Tuyển sửng sốt, lúc này các nàng sao lại ngoan nh vậy rồi? Lần trước ở nhà trẻ bé có đưa ra đề nghị này nhưng thấy sắc mặt các bé đó vui vẻ gì mà.

      Hoàng Thái HẬu cười toe toét, mắng, “Tiểu nha đầu này rất mơ hồ, được! cứ làm vậy !”

      “Đúng đó, Hoàng Bà Nội, lần trước chúng con học, Linh Lung và Lâm Lang hai đứa có cùng vẽ bức tranh đó nha!” Tiêu Tử Y cười nhặt quân cờ nhảy trong đám ra đặt lên bàn cờ.

      ư? Tử Y mau cho ai gia chuyện lý thú về các bé đó chút được ! Chuyện này ai gia rất thích nghe!” Hoàng Thái Hậu hứng thú hơn nhiều, cứ hỏi liên tục.

      Tô Linh Lung liếc mắt nhìn Lí Vân Tuyển đối diện, cười càng ngọt ngào hơn.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 170: Vấn đề và đáp án

      Chơi ở cung Kiến Chương tới tận xế chiều, Hoàng Thái Hậu vì cần nghỉ ngơi nên mới . Do trong cung Kiến Chương có thói quen ăn trưa nên chỉ lấy điểm tâm lót dạ Tiêu Tử Y cũng thấy có chút đói.

      Vội dẫn bọn trẻ trở lại cung Trường Nhạc cũng là lúc bọn trẻ thấy mệt, Tiêu Tử Y vội bố trí cho chúng nghỉ trưa trong phòng, cũng vừa đúng giờ nghỉ trưa của nhà trẻ.

      Nhìn bọn trẻ con đều đồng loạt nằm xuống ngủ say, trong đầu Tiêu Tử Y mới nhớ lại vừa rồi Lí Vân Tuyển lúc đường biểu có chút là lạ thế nào đó. Khi nào có cơ hội phải tìm hiểu chút mới được.

      “Công chúa, trưa nay thái tử điện hạ tới, đợi rất lâu trong thư phòng rồi ạ” Giọng Như Lan nhàng bẩm báo bên cạnh.

      “Hả? tới trưa rồi sao?” Tiêu Tử Y vội chạy nhanh về phía điện Vĩnh Ninh, tính theo thời gian cũng qua giờ rồi, biết có chuyện gì cứ phải gặp nàng nhỉ?

      “Được rồi, giúp ta mang tờ giấy này giao cho nhị ca của Tiêu Nhi ” Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ đến trò hay, xoay người vào trong phòng học lấy than củi viết mấy câu giấy, viết xong giao cho Như Lan rồi vội vã chạy tới thư phòng.

      Đợi lúc nàng thở hổn hển đẩy cửa thư phòng ra, Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương ngồi sau chiếc bàn chăm chú viết lưu loát gì đó giấy.

      “Muội về rồi à? Chạy vội như vậy làm gì hả?’ Tiêu Cảnh Dương thấy nàng vậy đành cười trừ, tiện tay thả bút lông xuống.

      “Chẳng phải là sợ huynh đợi lâu đó đấy thôi! Huynh vốn là người rất bận mà!” Nghĩ tới người đàn ông này được nàng khuyên bảo tưởng lừa được thành ngọn núi vững chãi dựa vào, ai ngờ chỉ được vài ngày chẳng thấy bóng người mất rồi, dĩ nhiên là Tiêu Tử Y bĩu môi lên làm nũng rồi.

      “Ha ha, đây phải là cam tâm tình nguyện đợi công chúa của ta về đó sao?’ Tiêu Cảnh Dương đứng lên, tới sủng nịch xoa xoa đầu Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y cảm thấy ấm áp. Mỗi ai cũng đều thích cảm giác có người thương nâng niu tay. Bởi trước đây nàng cũng chẳng có nhiều ký ức gì để nhớ lại được, vì thế giờ lại càng thêm quý trọng loại tình cảm này.

      “Vậy vừa rồi huynh viết gì thế?” Tiêu Tử Y tò mò thăm dò nhìn lên bàn, chỉ thấy đó có tờ giấy trắng đống chữ ngay ngắn.

      “À, là sách luận của phu tử Quốc Tử giám để lại đó” Tiêu Cảnh Dương khẽ mỉm cười bảo.

      Tiêu Tử Y chẳng có chút hứng nào chỉ ồ lên câu, luận văn trong năm ư? Cái này nàng thấy nhức đầu rồi, có hỏi cũng chẳng đáng.

      “À hoàng huynh à. Đúng lúc huynh đến, có hai vấn đề muốn hỏi huynh nè. là hai chị em nhà họ Tô ở lại nhà trẻ có được ? Hai là Nhan Hàn Nguyệt rốt cục là ai vậy?”

      Tiêu Tử Y kéo tay Tiêu Cảnh Dương đến bên chiếc sập mềm ngồi xuống, vừa vừa hỏi. Tuy nàng rất tin tưởng khí khái của Nhan Hàn Nguyệt, cũng tán gẫu với nàng ta chút rồi, có cảm giác người này cũng tệ lắm. Trong cung phải mọi chuyện đều được phép biết cả, nàng nhất định phải hỏi cho mới được.

      “Nhan Hàn Nguyệt muội có thể yên tâm. Nàng ấy tuy là con của tội thần , nhưng mà do Cố Thần Y cử nàng ấy đến đây, có thể yên tâm được. Còn về chị em nhà họ Tô hả? Ha ha, hai đứa bé mới có ba tuổi sao nào?” Tiêu Cảnh Dương để ý lắm hỏi lại.

      “Nhưng mà còn có thị nữ cùng các bé đó phải hay sao?’ Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến nhân vật lai lịch ở địa bàn của mình cảm thấy rất buồn bực rồi.

      “Hết cách thôi Tử Y à. Có đôi khi có số ít người muốn nhìn xem muội làm cái gì, nghe muội cái gì, muốn phòng cũng chịu thôi. Lần này đến thẳng vậy nếu muội mà cự tuyệt đối phương có lẽ lần sau có người trà trộn vào muội chắc chắn chẳng biết là ai nữa đâu” Khoé miệng Tiêu Cảnh Dương khẽ giật giật, lộ ra nụ cười trào phúng.

      “…… cũng đúng à nha, nhưng mà vì sao muội lại thấy buồn bực như vậy chứ?. ” Những này chúng ta biết , đó chính là tâm lý bài xích. Tiêu Tử Y biết những người này nay ở trong cung Trường Nhạc, chừng cũng thiếu cơ sở ngầm do các thế lực phái tới nữa cũng nên.

      “Thói quen tốt rồi, có đôi khi cũng phải là chuyện gì xấu cả” Tiêu Cảnh Dương than thầm, bé muội muội này của vẫn còn ngây thơ lắm. Lớn lên phải trả giá nhiều, chỉ hy vọng nàng mãi mãi có cuộc sống đơn giản dưới cánh chim của mình, chỉ nguyện vọng vậy thôi.

      Nhược Trúc tới gõ cửa, mang nước trà và ít điểm tâm cho hai người dùng. Buổi trưa Tiêu Tử Y cũng chưa ăn cơm nên sớm đói bụng thấy vậy chẳng khách sáo bắt đầu ăn.

      Tiêu Cảnh Dương mỉm cười nhìn tướng ăn của nàng, cũng đành cùng ăn ít với nàng.

      “Hoàng huynh à, gần đây huynh nếu bận lắm tốt hơn là ở bên Trạm Nhi ” Tiêu Tử Y giống như hạ quyết tâm, mím môi hỏi dò.

      Vẻ cẩn thận mặt kia làm Tiêu Cảnh Dương nhìn mà lắc đầu, kìm nổi gõ gõ vào trán nàng, vui vẻ bảo, “Dĩ nhiên là được rồi. Nếu phải rỗi ta đợi muội ở đây mất nửa ngày như vậy làm gì chứ?’

      Tiêu Tử Y vuốt trán, tươi cười rạng rỡ. Xem ra vấn đề của Diệp Tầm được giải quyết khá ổn rồi, chắc kết quả cũng tệ ha. Nhưng mà nàng cũng muốn hỏi rốt cuộc ai là kẻ phản quốc chứ! Nhưng giống như giờ có vẻ đến đề tài này hợp lắm.

      “Đúng rồi, sức khoẻ Hoàng bà nội thế nào rồi? Ta nghe bà có chút khó ở định thăm bà chút, thế mà người bên đó tới là sao cả bảo cần ” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên nhớ tới chuyện này vội vàng hỏi.

      Tiêu Tử Y vừa thổi nước trà nóng vừa cười bảo, “Hay là cứ , tuy miệng sao là sợ làm mất thời gian của huynh thôi, nhưng giờ huynh cũng ngẫu nhiên đến nên lần, cùng chơi cờ nhảy với bà bà cũng rất vui đó”

      “Được, đợi lát nữa bà nghỉ trưa xong rồi hẵng vậy. À , đến cờ nhảy, Đàm Nguyệt Li cũng mang bộ đến cung Minh Quang, quả nhiên là trò hay. Giỏi cho Tiêu Tử Y muội nghĩ ra được đó” Tiêu Cảnh Dương bội phục khích lệ.

      “Ha ha, trước kia từng nhìn thấy người ta chơi lần vì vậy mới nhớ kỹ mà thôi”

      Tiêu Tử Y cười híp cả mắt lại bảo. Xem ra trò chơi này cũng được lan rộng ha! Đợi khi nào nàng rảnh rỗi chút nhân rộng ra chút, những ngày ở trong cung cũng coi như là nhàm chán tới cực điểm, phi tử trong hậu cung chỉ sợ thấy nhàm chán thôi.

      “Đúng rồi, hôm nay huynh đến có chuyện đặc biệt sao?” Tiêu Tử Y ăn qua điểm tâm, nhấp ngụm trà nóng. Nàng có cảm giác thấy Tiêu Cảnh Dương như có chuyện gì muốn lại thôi, hơn nữa còn đợi nàng lâu như vậy nhất định là có chuyện rồi.

      Tiêu Cảnh Dương nghe giọng trong trẻo vậy tròng mắt loé lên tia lạnh lẽo. quả có chuyện, nhưng lại biết cất lời thế nào khi Đàm Nguyệt Li mang bộ cờ nhảy đến cho , tiện cho biết e rằng Tiêu Tử Y có người trong lòng.

      Đàm Nguyệt Li là người từ trước đến nay rất chuẩn, chắc hẳn lần này cũng ngoại lệ.

      Nhưng mà cần nghĩ gì nhiều, người trong lòng Tiêu Tử Y này chắc chắn phải là Tiêu Cảnh Dương rồi.

      đợi nàng lớn lên, cố sức bảo vệ nàng, sau đó tìm cơ hội để hoàn thành tâm nguyện trong lòng. Thậm chí cũng lên kế hoạch sẵn, nhưng mà thể phòng chuyện nàng có ngừơi trong lòng được.

      “Tử Y, muội cảm thấy Nam Cung Sanh là người thế nào?” Tiêu Cảnh Dương trầm ngâm hồi lâu, chậm rãi hỏi từng từ , vừa hỏi vừa liếc mắt nhìn biểu mặt Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y sững sờ, theo phản xạ cụp mắt xuống tránh mắt . Sao lại hỏi về Nam Cung Sanh chứ? Chả lẽ hoàng huynh biết chuyện nàng và Nam Cung Sanh gặp mặt hay sao?

      Lòng Tiêu Cảnh Dương trầm xuống. Vấn đề này trước đây lâu cũng từng hỏi rồi, chỉ là lần phản ứng thứ hai này của nàng khác hoàn toàn.

      Đáp án ràng, nhưng Tiêu Cảnh Dương lại nghĩ muốn bịt tai lại thèm nghe…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 171: Đau lòng

      Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn chằm chằm hoa văn sàn nhà, hỏi khẽ, “Sao Hoàng huynh lại đột nhiên hỏi vậy chứ?’

      “Hoàng huynh ta cứ thẳng vậy, Tử Y à, ta sợ muội lại thích thôi” Giọng Tiêu Cảnh Dương chuyển thành gấp gáp, chẳng chút do dự thẳng.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên đón nhận ánh mắt , trong mắt lên thần sắc phức tạp, hỏi nhàng, “Vì sao vậy? Thích được sao?”

      khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Dương lên nụ cười tươi, nhưng nụ cười này sâu. ngưng thở hỏi ngược lại, “Muội…. thích ư?”

      Đôi mắt đẹp của Tiêu Tử Y bỗng trở nên mơ màng. Thích sao? Hẳn là có chút ít, nhưng mà nàng lại chẳng lo tới vấn đề này lắm. Tới hôm nay mới biết được bộ mặt trước đây của Nam Cung Sanh, nàng rất bài xích bộ râu ria xồm xoàm của . Sau cuộc gặp mặt ngày hôm nay, làm cho cảm giác nàng thay đổi hoàn toàn.

      Hoá ra nhìn qua tưởng là bộ mặt trạch nam râu ria xồm xoàm, ai ngờ quay ngoắt lại cái biến thành công tử đẹp trai. Hoá ra ở nhà là nơi hận đời, ai ngờ lại có thân phận khác; hoá ra cứ tưởng thờ ơ với đời, cuối cùng lại có hành động tích cực. tóm lại, Nam Cung Sanh hoàn toàn gây cho nàng có lòng tò mò rất sâu. Nàng muốn cùng ngồi xuống chuyện nghiêm túc, muốn từng bước hiểu hơn. Nàng cũng đây có phải là thích nữa, nàng chỉ biết là, người đàn ông này mang đến cho nàng cảm giác khác hẳn với những người khác.

      “Tử Y? “ Tiêu Cảnh Dương thấy nàng trầm mặc , là đáp án tốt nhất cho rồi, vì thế muốn bức nàng. cảm thấy lòng lạnh lẽo hẳn, thở dài bảo, “Thôi bỏ , là hoàng huynh nên hỏi mới phải”

      Lông mi dài của Tiêu Tử Y rung rung mấy cái, con ngươi khôi phục lại như cũ, chậm rãi, ‘Hoàng huynh à, vì sao lại thể thích huynh ấy được chứ?”

      Nàng cần đáp án. Kiếp trước nàng chưa từng bao giờ, tuy có khá nhiều người theo đuổi nhưng mà nàng vẫn cảm thấy đại mạnh mẽ lắm, cái gọi là tình hương vị cũng thay đổi hẳn. Chẳng hạn như nhau lúc học đại học vậy nhìn chẳng qua là hai kẻ lần đầu xa nhà đơn cùng đến với nhau để giải quyết nỗi độc mà thôi. Còn đối với nàng mất cha mẹ từ , hai từ đơn này sớm như Bóng với Hình cùng nàng rồi, có lẽ có rất nhiều chuyện nàng cần phải học, cũng có lẽ nàng muốn vứt bỏ mình trước kia .

      Vì thế lòng lặng lẽ làm cho nàng có cảm giác thấy an tâm, ít ra giờ, Nam Cung Sanh là người cuối cùng sâu trong nội tâm nàng chọn.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn ra được bối rối trong lòng Tiêu Tử Y, đưa tay tự nhiên ra nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào ngực mình, giận dữ đầu nàng, “Tử Y, hoàng huynh sợ muội bị tổn thương thôi. Nam Cung Sanh vốn sớm có hôn ước rồi” Mặc dù Tiêu Tử Y ở trong lòng Tiêu Cảnh Dương thấy ấm áp nhưng hiểu sao tự dưng cả người lại thấy lạnh lẽo vô cùng. Nàng nhìn chăm chăm hoa văn sàn nhà, bên tai cứ từng lời từng lời của Tiêu Cảnh Dương vọng vào. Nam Cung Sanh vốn sớm có hôn ước…

      Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy Tiêu Tử Y trả lời biết những lời mình tuyệt đối có hiệu quả rồi. Tử Y của sao lại có thể làm thiếp người khác chứ? Vì thế phải đem tình cảm ban đầu bóp chết từ trong trứng nước , đây là mục đích hôm nay đến.

      đem nàng ôm chặt vào người hơn chút, bởi vì chẳng có cách nào nhìn vào mắt nàng mà ra những lời này. sợ thấy cặp mắt đẹp đẽ trong sáng mê người kia của nàng nhìn soi mói dần dần biến mất.

      ngày nào đó… ngày nào đó, làm cho nàng lần nữa xuất ánh sáng này vì .

      Tiêu Tử Y sững sờ rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mở miệng bảo, “Hoàng huynh, hay là huynh thăm bà nội trước . Thời gian cũng còn sớm nữa rồi”

      Tiêu Cảnh Dương vui vẻ đồng ý, định mấy câu an ủi nàng nhưng lại cảm thấy có thêm gì đó cũng tiện.

      “Hoàng huynh, cám ơn huynh cho muội biết” Tiêu Tử Y hít sâu hơi, đẩy đứng lên.

      Bỗng lúc đó Tiêu Cảnh Dương cảm thấy trận mất mát. May là sắc mặt Tiêu Tử Y cũng coi như bình thường trở lại, cũng thấy yên lòng hơn. Định thêm vài câu nhưng bảo bối muội muội của lại quay lưng lại, trầm mặc dưới ánh mặt trời. Tiêu Cảnh Dương đành thở dài cáo lui.

      Sau khi đến cung Kiến Chương thăm Hoàng bà nội cùng chơi cờ nhảy với bà xong, Tiêu Cảnh Dương lại vòng tới gặp phu tử Quốc Tử Giám chuyến. Sau đó vừa đúng lúc nhà trẻ Trạm Nhi tan học quay lại cung Trường nhạc đón bé đến ăn cơm ở cung Minh Quang.

      Tiêu TRạm lâu cùng ăn cơm với phụ vương rồi, nên vui sướng mãi, từ lúc gặp mặt phụ vương cứ chuyện huyên thuyên dừng.

      “Được rồi Trạm Nhi à, trước tiên cứ ăn cơm no rồi mới chuyện. chuyện trong lúc ăn cơm là hành vi mất lịch đó” Tiêu Cảnh Dương sủng nịch nhìn đứa bé giống lúc như đúc.

      Tiêu Trạm phẩy phẩy tay lầm bầm, “Chỉ câu nữa thôi, nếu TRạm Nhi sợ mình quên mất đó

      “Được rồi, cho phép con câu đó, nếu thức ăn bàn đều nguội cả” Tiêu Cảnh Dương cười cười lấy khăn ướt lau tay cho Tiêu Trạm.

      “Con nghe Tô Linh Lung , hôm kia bé ấy ngủ trưa, đúng lúc nhìn thấy bác và Đàm nguyệt Li hai người chơi đu dây rất vui vẻ. Phụ vương à, người phải hành động nhanh lên chút nào! Nếu bác bị người khác cướp mất con khóc cho người coi đó” Tiêu Trạm bĩu môi uy hiếp.

      Tiêu Cảnh Dương gì, chả lẽ hôm nay lại hiểu lầm sao? Phải chẳng là hiềm nghi chân chính là Đàm Nguyệt Li đó ư?

      Lúc này phải làm sao đây? Hay là chạy nhanh tới đối chất với Đàm Nguyệt Li nhỉ?

      “Hoàng tôn điện hạ à, sao hôm nay công chúa điện hạ lại có bộ dạng như thế chứ?

      Trong giờ ra chơi, Thái Khổng Minh rốt cục chịu nổi mở miệng hỏi.

      Tiêu Trạm hiểu lắc đầu, nhìn bác xinh đẹp của bé ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ nghxi gì nữa.

      Thái Khổng Minh cau mày lại, ta nghiên cứu mất hai tối về trò quân cờ kia, vốn định hôm nay tìm nàng trao đổi chút, nhưng nhìn bộ dạng này của nàng căn bản hết cách rồi.

      “Hắc hắc, ta biết vì sao rồi” Nam Cung Tiêu ở bàn bên kia cười bí hiểm.

      “Nè nè? mau mau nào!” Độc Huyền vừa nghe thấy chuyện bát quái vậy nổi máu tò mò, chẳng nghĩ ngợi gào ầm lên vui sướng.

      “Hm, chút ! Để công chúa nghe thấy hay lắm đâu!” Giọng Diệp TẦm nho nhắc nhở.

      Lí Vân Tuyển trầm mặc gì, bé có cảm tưởng công chúa khác thường vậy chắc hẳn là có liên quan tới vị đại ca cực đẹp trai ở miếu Đông Nhạc ngày hôm qua rồi. Mà bé cũng cảm thấy hơi chút thoải mái là, chị em nhà họ Tô hôm nay cũng vừa lúc về nhà, nên cũng có mặt.

      bạn cùng người lớn Thái Khổng Minh đều nhìn Nam Cung Tiêu chớp mắt, đợi Nam Cung Tiêu lộ ra chút chứng cớ xác nào đó.

      Nam Cung Tiêu để mọi người tò mò đủ kiểu, sau đó mới lôi tờ giấy trong lòng ra, “Hắc hắc, đáp án chính là chỗ này này”

      Đó là tờ giấy bị xé đôi, chỗ trống cùng có viết vài từ, “Sĩ nông công thương trưng vũ?” Thái Khổng Minh đọc lên chậm rãi “Đây là câu đối à?”

      Nam Cung Tiêu gật gật đầu, cười hì hì bảo, “Đây là câu mà công chúa đưa cho nhị ca ta ngày hôm qua đó, nhị ca ta hôm nay đưa vế sau cho ta đó, vì thế theo ta thấy công chúa chắc là mất hứng vì nhị ca ta đối được đó có phải ?”

      Cậu vừa vừa lật tờ giấy lên.

      “Hm, đừng có động, để cho ta nghĩ lại !” Thái khổng Minh vội ngăn lại .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :