1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 161: Ly nước trái cây

      Hai chị em mở to mắt nhìn họ chơi cờ nhảy, nhìn biết bao lâu cảm thấy rất nhàm chán, mà họ còn cố tình chơi đùa vui vẻ như vậy. hiểu….

      Tô Linh Lung phe phẩy đầu nhìn phải rồi nhìn trái cái, bỗng cười vui vẻ, kéo Tô Lâm Lang ngồi xuống.

      Tô Lâm Lang hiểu ngó xuống dưới bàn nhìn lại, sau đó hai mắt sáng ngời.

      Diệp Tầm cau mày tự hỏi làm thế nào đem quân cờ của mình dùng ít nhất để chuyển được sang trận tuyến đối phương, tiếc là đối diện cậu lại là Đàm Nguyệt Li, hơn ữa sáu người cùng chơi đùa, ai cũng đều bị chặn lại giữa chừng, cũng chỉ có Đàm Nguyệt Li vượt qua trung gian, vòng qua đám rồi.

      Đàm Nguyệt Li phe phẩy chiếc quạt khỏi lại suy nghĩ sâu xa tới việc Tiêu Tử Y làm ra loại cờ nhảy này, ngay lúc đó ván cờ nhảy nếu mượn thuật ngữ cờ vây mà có thể chia ra làm ba giai đoạn lúc đầu, giữa bàn và hạ bàn. Lúc bắt đầu chính là quân cờ tiếp xúc quân cờ thôi, đại khái chỉ trong vòng mười bước. Còn giữa bàn giống như bây giờ vậy thế lực dây dưa lẫn nhau, hạ bàn chính là các quân cờ đều tự tách ra mỗi người dùng cách của chính mình mau chóng tiến vào trận địa của đối phương.

      Quy tắc chơi cờ này rất đơn giản, cho dù mấy nhóc con cũng đều bắt chước được cả, ai cũng đều có thể chơi được, nhưmg lại phải ai cũng chơi giỏi cả. Quan trọng nhất là giữa bàn lúc quân cờ trải khắp mọi nơi giao nhau, binh mã dây dưa cùng chỗ với nhau khắp nơi, việc tranh đoạt diễn ra cùng lúc, lại có thế đẩy đối phương vào chỗ thiết kế chướng ngại vật. So với cờ vây cờ vua vung lưỡi lê chém giết loại cờ nhảy này lại rất khó khăn và trình độ chém giết đều rất thích hợp với trẻ con chơi. Tựa như cũng chìm đắm vào tình trạng này mà vừa nhàn nhã lại vừa khẩn trương vậy.

      Nàng bảo quân cờ này trước kia ở chân núi nhìn thấy người khác chơi, nhưng mà cũng chưa từng thấy qua lại quân cờ thế này. Căn cứ vào việc xem xét nửa ngày có thể cho rất nhiều trẻ con chơi loại chơi mới mẻ gì đó vậy, có lý do hoài nghi quân cờ này là chính nàng tự mình nghĩ ra.
      là làm cho nhìn với cặp mắt khác hẳn. Hoá ra cái nhà trẻ này chính là vị tiểu công chúa này bắt đầu tuỳ tiện tạo ra để giải trí, cũng vẫn nghĩ đến tính toán. Mãi cho tới gần đây rốt cục cũng hơi hiểu được. Chứng nàng tốn ít tâm huyết, cũng có thể đổi lại thái độ để đối đãi chuyện này.

      Đàm Nguỵet Li thất thần lát, lúc tỉnh táo lại phát quân cờ của mình bị Nam Cugn Tiêu ở bên tiếc mình tự sát ngăn chặn toàn bộ đường . Đàm Nguyệt Li hơi cau mày kinh ngạc.

      Nam Cung Tiêu khoanh tay hừ khẽ, cậu cho dù có để quân cờ mình hãm sâu vào cũng để cho Đàm Nguyệt Li chỉ lo mỗi thân mình đâu.

      Cừ , tự dưng lại đem quân cờ của ngăn ra được. Đàm Nguyệt Li thầm khen ngợi, chiếc quạt trong tay cụp lại, cũng gia nhập trận đại hỗn chiến này luôn.

      Diệp TẦm đành bất đắc dĩ cấm quân cờ ít năng động tung ra bàn cờ từng bước, đột nhiên cảm giác được gan bàn chân như bị cái gì đó chạm vào, cái cảm giác này giống như Abe, mà lại càng giống như tay người.

      Sợ tới mức cậu lập tức cúi người xuống dưới bàn, ngay lập tức Tô Linh Lung và Tô Lâm lang hai con nhóc biết tự bao giờ từ đối diện chui tới, dùng cả chân tay thò sang Abe bên cạnh cậu, như phát ra món đồ chơi mới mẻ, hai cặp mắt loé sáng ngời nhìn trông cực doạ người.

      “Ôi, các ngươi định làm gì thế? Abe ngủ mà!” Diệp Tầm thấy tay Tô Linh Lung suýt chạm vào người Abe đằng trước rốt cục nhịn được mở miệng.

      Tô Linh Lung liếc mắt nhìn cậu cái bĩu môi, “Ta chỉ muốn xem nó có còn sống hay thôi mà!”

      “!” Diệp Tầm cả kinh trợn to mắt dám tin mình nghe được. Abe bên chân cậu vì có người tiếp cận nên bình tĩnh nữa mà ngẩng đầu lên nhắm hai mắt lại, lại tiếp tục ngủ.

      “Ôi, hoá ra còn sống ha!” Tô Linh Lung vậy.

      “Nè, sao ngươi lại như vậy chứ?” Độc Huyền nghe thấy dưới bàn hình như có bí mật gì cũng cúi người nhìn xuống.

      Tô Lâm Lang mở to đôi mắt đen lúng liếng rất ngây thơ, “Bởi vì những động vật chúng ta nuôi rồi đều sống được lâu nha, vì thế chúng nó ngủ chúng ta chỉ sợ là chúng nó chết rồi, rốt cục mắt thể mở ra được nữa”

      Lí Vân Tuyển nghe được vậy rùng cả mình, hỏi lắp bắp, “Vậy…các ngươi từng nuôi cái gì ha?”

      Tô Lâm Lang nắm chặt ngón tay lầm bầm, “Có chú chim này, hai là con gà con này, ba là con nòng nọc này, bốn là…À, còn có cả con rùa nữa cơ. tiếc là chúng ta còn rất thích con rùa nữa cơ!”

      Gì cơ? Đến cả rùa nuôi cũng chết ư?

      Diệp TẦm và Tiêu Trạm vội vàng ôm Abe cách xa hai nhân vật nguy hiểm kia . Vóc dáng Abe vốn lớn lắm rồi, giờ chỉ mỗi Diệp Tầm ôm nổi, mấy nhóc cùng liếc mắt nhìn nhau, bước đầu đạt được hiệp nghị, tuyệt đối cấm hai chị em song sinh tiếp cận Abe.

      Abe kêu “A ô” tiếng, hai mắt mở to hiểu nhìn bên này bên kia xem.

      Tô Linh Lung và Tô Lâm lang hai bé cùng ngồi dưới đáy bàn, buồn bực nắm tay nhau. Sao các bé lại được hoan nghênh chứ? có ai cùng chơi với các bé, giờ cả chó cũng đều để ý tới các bé nữa….

      Các bé phải về nhà thôi!

      “Ôi, các con làm sao vậy?” Tiêu Tử Y và Nhược Trúc hai người đều bưng đồ uống đến, thấy tình trạng giờ đều hỏi khó hiểu.

      Đàm nguyệtt Li có vẻ ngốc ngếch nhìn chằm chằm vào quân cờ bàn cờ, lòng nghĩ xem nên cách nào kết thúc nhanh nhất, lắc lắc đầu tỏ vẻ biết.

      “Thôi trước đừng chơi nữa, chúng ta uống nước trái cây trước !” Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo, “Nè, sao Linh Lung và Lâm Lang lại ngồi dưới gầm bàn thế hả? Mau ra đây uống nước trái cây nào!”

      Vốn hai chị em định gào khóc nhưng chưa từng thấy nước trái cây bao giờ, lập tức ngừng khóc, dùng cả chân và tay cùng chui ra khỏi gầm bàn.

      Đàm Nguyệtt Li thu ánh mắt bàn cờ lại, vừa nhìn thấy nước trái cây trước mặt bỗng bị chấn động cả nửa ngày nên lời.

      Cái ly đựng trái cây cao này cũng xa lạ gì, loại chén này chất liệu được gọi là thuỷ tinh, loại tay nghề cao quý của tiền triều, tuy giờ ly thuỷ tinh cũng lưu thông ở chợ nhiều cho lắm nhưng mà trong hoàng cung cũng phải là vật đặc biệt quý trọng cho lắm. Lạ lạ ở chỗ ly nước trái cây này có mấy tầng màu được tạo thành, từ dưới bắt đầu là tầng màu đỏ, màu vàng và màu xanh, các tầng màu được chia rất ràng, cũng hoà lẫn nhau. Cắm trong ly là cọng cỏ xanh, miệng chén còn có miếng kẹp lên miệng chén, nhìn xuyên qua ly thuỷ tinh trông rất sang, lại còn có mị lực rất đặc biệt.

      “Đây là cái gì vậy?” Đàm Nguyệt Li nghẹn họng nhìn trân trối hỏi.

      Tiêu Tử Y liếc trắng mắt, mặc kệ . Người lớn đúng là phiền toái lắm, cái gì cũng đều muốn hỏi cho ràng, chẳng chịu nếm thử trong tình trạng ràng. Trước kia nàng trong thời gian dài cũng vậy, có rảnh nhớ tới cái gì liền làm này nọ cho bọn trẻ con ăn, nhưng bọn trẻ cũng chưa bao giờ hạch hỏi cả.

      Tiêu Trạm cầm cọng cỏ lên mút lấy nước trái cây, cười híp cả mắt lại bảo, “Nguyệt Li ca ca à, màu đỏ dưới này là nước dâu tây, ở giữa là chuối tiêu, còn cùng là thạch. Huynh dùng ống hút này cắm xuống hút , muốn cắm ở tầng nào hút tầng đó, uống rất là ngon lắm nha!”

      định hơi suýt uống sạch ly trái cây, hai chị em song sinh nghe vậy vội chạy nhanh tới nghiên cứu, cầm lấy ống hút lên nhìn rồi làm theo, quả nhiên uống được mùi vị khác nhau. Hai chị em đều cùng cười toe toét, sớm vứt mọi phiền toái vừa rồi mất.

      Đàm Nguyệt Li nếm vài ngụm thể bội phục tư tưởng kỳ diệu của Tiêu Tử Y, cứ gật đầu liên tục. Thầm nghĩ muốn vội vàng đem tiểu đệ đệ nhà mình khuyên bảo tới nơi này, vừa được chơi lại vừa được ăn, tốt quá! Đến cả chính cũng còn muốn đến nữa là.

      Tiêu Tử Y khẽ nhếch mép đắc ý, ly nước trái cây này tốn ít công sức gtâm tư của nàng nha. Lúc lựa chọn hoa quả thể chọn loại lê táo cứng được, phải chọn giống dây tây, chuối và thạch mềm sền sệt thế này mới ổn, mới bị trộn lẫn các màu với nhau, hơn nữa khéo lại là ba màu sắc, trong cung đâu cũng có cả.

      Hừ hừ, nếu là nàng đặc chế ra nước trái cây mà đề cử cho ông chủ của Lan Vị phường ý à, nàng có thể kiếm được bao nhiêu tiền đây? Ha ha, cái loại nước trái cây ba màu này xuất sứ từ Hàn Quốc mà, có thể làm được, chẳng qua là ở nhà cứ dùng thoải mái cơ…NHưng mà món cờ nhảy này ngẫm thực ra cũng rất ngốc….Chỉ có Năm quân cờ mới là tốt nhất.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 162: Chơi cờ


      “Công chúa điện hạ à, hôm nay cung Kiến Chương bên đó có người tới”

      Tiêu Tử Y dừng tay vẽ, kinh ngạc ngẩng đầu lên hỏi, “Cung Kiến Chương ư? Có chuyện gì chứ?” Nàng vừa nghe đến cung Kiến Chương hết cả hồn rồi, tuy vị Hoàng Thái Hậu bà nội đó thoạt nhìn rất hiền lành, nhưng mà nàng sợ có chuyện gì xảy ra, nhiều chuyện bằng bớt chuyện. Bây giờ sắc trời cũng tối rồi, bọn trẻ cũng sớm lên giường ngủ, nàng cũng vừa mới đến ngồi trong thư phòng dành chút giờ vẽ tranh, Nhược TRúc tiến vào.

      “Công chúa à, ngày kia ngày mười tám tháng tư cách lần trước dâng hương cầu phúc ở miếu Đông Nhạc khoảng chừng tháng. Bởi vì trước đó trời cho trận mưa hoá giải khô hạn nên Hoàng Thái Hậu muốn tự mình lễ tạ thần” Nhược TRúc giọng giải thích.

      Tiêu Tử Y cầm than củi trong tay vứt ra bàn, giận dữ bảo, ‘Chả lẽ khéo vậy cũng cần ta theo đuôi nữa sao?”

      Nhược Trúc gật gật đầu, biết tính vị công chúa của mình rồi, khẽ cười , “Công chúa cứ coi như ra ngoài hít thở chút khí ạ, Hoàng Thái Hậu vốn cứ hai tháng lần miếu Đông Nhạc. Lần này cũng muốn cho bé Vân Tuyển cùng với bà, tiện bảo công chúa cùng, còn có cả hai vị tiểu thư nhà họ Tô cũng vừa tới chỗ chúng ta nữa. Những người khác Hoàng Thái Hậu cũng cho

      Tiêu Tử Y nhíu mày, ngờ chính mình cũng bị lôi vào. “ vậy Hoàng hậu các bà ấy cũng sao?’

      “Đúng vậy, Hoàng hậu nương nương ngày kia đều có an bài cả rồi. Nghe Hoàng Thái Hậu cũng chỉ thông tri cho chúng ta ở nơi này, nhưng các bé trai cần, chỉ cần bé thôi” Nhược Trúc cười yếu ớt .

      Tiêu Tử Y thả lỏng toàn thân nằm ngả ra dựa vào sau ghế, cong khoé môi lên cười bảo, ‘Vậy cũng còn được” có đám nhóc thối kia cùng lại càng thoải mái hơn nhiều.

      Hôm sau, Thái Khổng Minh tiết học hôm nay giữ lại Diệp Tầm luyện viết chữ. Hôm nay còn có thêm cả hai nhóc kia cùng Diệp TẦm ở lại, Thái Khổng Minh khỏi nhàng với hai chị em nhà họ Tô vô địch đáng , kéo dài giọng, điệu, nhìn Diệp TẦm chăm chú tập viết.

      Nhưng mà theo thuyết dương tới giờ thể nhàng dạy cho hai chị em chu đáo vậy được nữa rồi. Tuổi còn quá , chưa biết chữ nào, cũng đừng có là tính cách các bé vẫn còn được nuông chiều.

      Tiêu Tử Y thấy thế cầm quyển sách vẽ tranh tới, định cho các bé thông qua đồ hoạ để biết cách học. Vừa mới tới bên cạnh nhìn thấy giấy Thái Khổng Minh viết bốn chữ “Nơm nớp lo sợ” rồi bảo trong hai chị em song sinh tới gần bảo, ‘Con tới đọc cho ta”

      Tiêu Tử Y biết đây là Tô Linh Lung, bở vì bé rất thích mặc quần áo màu hồng nhạt, vì vậy nhận ra lắm. Chỉ thấy Tô Linh Lung liếc qua giọng giòn tan, “Run rẩy khắc khắc”

      Thái Khổng Minh cau mày lại.

      Tô Lâm Lang cũng nhìn qua hoà theo, ‘ đọc là run run khắc khắc, đúng vậy đó”

      Diệp TẦm đứng bên cạnh tò mò nhìn lại lắc đầu bảo, “ đúng”

      Thái Khổng Minh mừng rỡ cứ nghĩ rằng nhiều ngày dạy dỗ như vậy chắc cũng uổng công, bảo Diệp TẦm tới làm gương tốt cho hai nhóc kia, “Diệp TẦm à, vậy con đọc thuộc ra

      “Run run khắc khắc khắc khắc” Tiêu Tử Y cười đau cả bụng, vội vàng bỏ qua vẻ mặt đen sì của Thái Khổng Minh, vứt mấy quyển sách cho bọn trẻ nhìn.

      “Con…Con cũng cần học nhiều chữ như vậy đâu. À, Diệp TẦm còn cần phải cố gắng nhiều” Thái Khổng Minh lấy khăn tay ra lau mồ hôi trán, trời nóng nực quá, càng cảm thấy chịu nổi rồi.

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, thời đại này còn có cách kiểu này “Nữ tài là đức”, con cần có học thức cao là chuyện thường, cũng cần mỗi phải giống hệt mẹ mình biết đọc thư viết chữ. Còn phần Diệp TẦm do từ chưa từng được học qua cũng chưa từng qua Hán ngữ ra sao, có thể đạt được trình độ giờ cũng tốt lắm rồi.

      Thái Khổng Minh đối với ba nhóc thể dạy nổi đành lắc đầu thở dài.

      giờ còn việc gì rồi ha? Phu tử chơi cờ với ta ván nhé?” Tiêu Tử Y cười hì hì , nàng muốn rửa nhục rồi!

      Vừa lúc ở phòng học bên kia mấy nhóc chơi cờ nhảy. Thái Khổng Minh khẽ thở dài, “ phải là loại quân cờ này chứ? Hạ quan vẫn còn chưa biết chơi”

      Tiêu Tử Y lắc đầu, dẫn đầu tới bàn cờ vây ngồi xuống bên cạnh, đưa tay mời Thái Khổng Minh ngồi vào đối diện.

      “Cờ năm quân ư? Cờ vây à?’ Thái Khổng Minh vung áo choàng lên ngồi xuống nghiêm chỉnh.

      Tiêu Tử Y vẫn lắc đầu, đưa tay ra đem quân cờ đen trước mặt nắm được hai mươi quân lên, vui vẻ, ‘Cách chơi rất đơn giản. ở đây có hai mươi quân cờ, chúng ta mỗi người thay nhau lấy ra quân, hai quân hoặc là ba, ai lấy đến quân cờ cuối cùng kia người đó thắng” Ha ha, xem nàng chơi đến chết xem sao.

      Thái Khổng Minh nheo mắt nghĩ ngợi, gật đầu bảo “Nghe nghe rồi, nhưng mà cứ như vậy chẳng phải là đơn giản quá ư?”

      “Cứ chơi trước thử xem sao !” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại đưa tay ra , “Xin mời Thái phu tử trước”

      Thái Khổng Minh đưa tay ra cầm lấy quân cờ, thả xuống bàn cờ bên mình.

      Tiêu Tử Y cầm theo sau ba quân, hai người cứ thế người tới ta hài hoà cùng nhau, Thái Khổng Minh gì nhìn bàn cờ Tiêu Tử Y cầm lấy mất quân cờ cuối cùng.

      “Lại nữa rồi!” Thái Khổng Minh việc nhân đức chẳng chịu nhường ai tranh trước, tin lần này chỉ là trùng hợp mà thôi.

      Hai người giao chiến vài lần, Thái Khổng Minh càng chơi càng thua, bọn trẻ lúc đó cũng chơi trò chơi mới, cờ nhảy cũng chơi, vây chung quanh nhìn.

      Tiêu Tử Y đắc ý cong khoé môi lên, bí quyết trò chơi này là ngay tại lúc mối lần làm cho đối thủ lấy quân cờ trước. Thái Khổng Minh lấy quân, nàng mượn ba quân, lấy hai quân, nàng mượn hai quân. Mỗi lần hai người lấy tổng số quân cờ phải là bốn quân, như vậy có thể cam đoan quân cờ còn lại có bốn có thể chia hết, cuối cùng cũng chỉ có thể còn bốn quân còn lại, mặc kệ đối thủ lấy thế nào, quân cờ cuối cũng là nàng lấy được.

      Chỉ chơi đùa chút thôi mà! Trước đây nàng chơi lần biết bí quyết rồi sau đó chơi nữa, nhưng mà ở đây dường như bắt chước đối số cũng phải lắm, Thái Tam quốc này mà lại là vấn đề khó khăn, mắt thấy trán mồ hôi đầm đìa, Tiêu Tử Y thực hết giận rồi.

      Nam Cung Tiêu đứng cạnh vài lần nhìn ra được bí quyết, cười hì hì bảo, “Công chúa à, đến lượt con chơi cùng với người được ? Người trước chứ?”

      Tiêu Tử Y cười gượng hai tiếng, đùn đẩy, ‘Con vẫn nên chơi cùng nhóm Trạm Nhi , ta viết bài tập mà Thái phu tử giao cho ta ” Hừ, tên nhóc quỷ này quá thông minh cũng phải chuyện tốt gì.

      Nam Cung Tiêu đắc ý cười, vỗ vai Tiêu Trạm bảo, ‘Chúng ta cùng chơi ta cam đoan thắng ngươi ngay! Ngươi nếu thắng được ra, đem cái lá cờ đỏ sáng học có được cho ta nhé!”

      Tiêu Trạm phục cầm quân cờ màu trắng lên, kéo ra xa hai mươi bước chân, lôi Nam Cung Tiêu tới chiếc bàn khác. Diệp TẦm nghĩ ngợi, vẫn tiếp tục luyện chữ, lại luyện vừa rồi cái chữ kia, “Run run khắc khắc khắc khắc”

      Tiêu Tử Y thấy thế nhún nhún vai, lại cho bé Nam Cung có cơ hội náo loạn trận. Nàng xem bảng dán tường, ngày hôm qua nàng làm ra bảng cờ màu đỏ, mỗi ngày học đều bảo giáo viên bình luận chọn ra lá cờ trao cho bạn , cứ bảy ngày trao giải lần, đây là chính sách khích lệ tốt nhất với nhà trẻ.

      Nhưng mà thứ phần thưởng này là cái gì, nàng vẫn còn nghĩ mãi chưa ra, bởi vì bọn trẻ cũng chưa đòi hỏi phần thưởng gì cả, chỉ cần được lá cờ thôi cũng rất cao hứng rồi.

      À, bọn trẻ con đúng là dễ thoả mãn ghê.

      Tiêu Tử Y nhìn Thái Khổng Minh đối diện đầu đầy mồ hôi tự hỏi vì sao mình lại thua cảm thấy vô cùng vui vẻ. Thái phu tử này đầy nhân nghĩa mà lại thiếu hiếu học, thông kinh bác sử, là người chính trực mà lại thiếu tinh tế. Nhưng trong mắt nàng lại là kẻ mê sách, chẳng biết chút gì khác cả. Là người chẳng có tiếp xúc đến toán lý hoá chút nào, làm sao mà có thể biết được tư duy nghịch lý chứ? cho cùng cho dù giờ có cho làm quan chăng nữa nghe chừng cái nếp có sẵn cũng thay đổi được.

      “Thái Phu à, người dạy Trạm Nhi bao lâu rồi?’ Tiêu Tử Y kìm được mở miệng hỏi.

      Thái Khổng Minh nghe vậy nghiêng đầu, đáp nghiêm nghị, “Bẩm công chúa, gần năm rồi”

      “Ta nhớ ra ngươi là kẻ đỗ Văn Trạng Nguyên có phải ?” vị TRạng Nguyên đảm nhiệm là thầy giáo dạy dỗ đứa bé bốn tuổi, dưới con mắt nàng thấy là người tài lớn mà sử dụng quá ít, nhưng mà khả năng cảm giác trong lòng Thái Tam Quốc lại coi mình là rất có tiền đồ rồi. Dù sao tương lai cũng là đế sư (sư phụ dạy hoàng đế) mà .

      Khuôn mặt nho nhã của Thái Khổng Minh xẹt qua vẻ đắc ý, chắp tay , “Tam đại xuất phát từ bắt chước, thời Chiến quốc tới Tần đều xuất phát từ khách, thời Hán sau này xuất phát từ quận huyện tới, Nguỵ Tấn tới nay xuất phát từ công chính cấp thứ chín, nhà Tuỳ đến nay xuất phát từ thi cử. Hạ quan bất tài đúng là từ khoa thi Văn TRạng Nguyên lần trước”

      “Vậy Vũ Trạng Nguyên là ai hả? Có phải là Độc Diệp ?’ Tiêu Tử Y cố chịu nghe thao thao bất tuyệt, trong lòng nhớ mãi quên chuyện Diệp Tri Thu từng là Võ TRạng Nguyên. Nhưng mà lại thể hỏi thẳng, chỉ có thể bóng gió thôi.

      Thái Khổng Minh lắc đầu, giải thích từ từ, “Khoa thi Võ chủ yếu là nhằm vào đệ tử quan lại, thí sinh phải giao nộp vật cống đủ mười ba năm lục phẩm tuổi đời đủ mười tám dưới quan viên văn võ cấp hàm dưới tam phẩm, liên quan tới ngũ phẩm”

      Tiêu Tử Y sửng sốt lúc, mới kip phản ứng bảo, ‘Vậy ba năm trước đây Độc Diệp vẫn còn chưa đủ mười tám tuổi ư?”

      Thái Khổng Minh từ từ gật đầu.

      Kinh , Độc Diệp đó nhìn trông như hai mươi ba tuổi rồi, xem ra quả nhiên luyện võ đạt tới cảnh giới có vẻ làm hại đến làn da. Nhưng mà làn da của nàng hình như được bảo dưỡng cũng tệ lắm, nghĩ đến nội lực của nàng chắc cũng quá lợi hại gì, chắc là nhiều lắm cũng chỉ là dùng khinh công cực lợi hại để chạy trốn mà thôi.

      Thái Khổng Minh lại tiếp tục chậm rãi tiếp, “Hạ quan còn nhớ , đồng giới cùng ta Võ Trạng Nguyên hình như họ Trầm, gọi là Trầm ngọc Hàn”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 163: Bùa

      “Trầm ư?” Tiêu Tử Y kinh ngạc hỏi lại, phải là khéo như vậy chứ? Hơn nữa còn đệm là Ngọc nữa…

      Thái Khổng Minh gật gật đầu, bội phục bảo, “Chưa đến hai mươi năm mà Thẩm gia có hai vị văn võ Trạng Nguyên, đoạn giai thoại mà”

      lợi hại quá…” Tiêu Tử Y thốt lên cảm thán. Nàng ngờ mẹ mình lại tự dưng văn võ song toàn như thế, xem ra là nông sâu khó dò nha. “Vậy giờ vị Trầm Ngọc Hàn kia làm việc ở đâu rồi?”

      “Bình thường đậu được TRanh Nguyên lập tức trở thành quan võ cao nhất trong triều, cao nhất nhưng là tương đương với tướng lãnh quan tam phẩm đó, cần trao tặng tham tướng đâu, chỉ là thị vệ đứng đầu trong hoàng cung thôi” Thái Khổng Minh tới đây dừng chút, lấy chiếc khăn trong lòng ra lau lau mồ hôi trán.

      Tiêu Tử Y hơi đảo mắt nhìn, vị Thái Khổng Minh này là, dù giờ mới có tháng 4 nhưng theo tính toán cổ đại gọi là thời kỳ nhà nông, còn dựa theo lịch dương mà nàng tính giờ sang tháng Sáu rồi. Chớp mắt mà mùa hè tới, còn mặc cả quần áo xuân nữa sao, chả nhẽ có tiền mua ư? Xem ra có vẻ vậy. Đợi sau khi bảo Thuần Phong lén thăm dò về nắm. “Vậy Trầm Ngọc Hàn đó có phải được tuyển vào trong cung làm thị vệ đứng đầu hay ?”

      Thái Khổng Minh gật gật đầu, hơi có chút kinh ngạc hỏi, “Công chúa làm sao mà biết như thế?”

      Tiêu Tử Y nhấc chén trà lên nhấp môi, khẽ cười , ‘Ta đoán thôi. TRầm gia nếu ở trong thành phủ, càng tiếp cận vị trí trung tâm quyền lực dĩ nhiên là càng tốt chứ sao! Giống Độc Diệp vậy, tám phần là nhằm tham tướng rồi, có cơ hội xuất chiến sa trường”

      Thái Khổng Minh thu khăn tay lại, giận dữ , “Công chúa đoán đúng lắm. Nhưng mà TRầm gia vốn là thương nhân, vài thập niên trước dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng mới có được địa vị như ngày nay vậy, đúng là ngờ được. Càng ngờ hơn nữa là nhân tài trong gia tộc xuất lớp lớp, văn võ song toàn, lúc nào cũng được tôn sùng là truyền kỳ. Còn về họ Độc , mấy trăm năm vẫn là tộc sĩ diện, tộc quy vô cùng nghiêm. Tuy có nhiều nhân tài nhưng tộc quy quy định mỗi đời chỉ có thể có người đứng lên làm tướng quân, phải trong gia tộc đề cử lên mà phải thông qua tỷ võ để hoàn thành tâm nguyện chinh chiến sa trường. Ví dụ như mười năm trước đây Độc Diễm chết trận ở Đột Quyết, chính là lần đứng đầu bảng tỷ võ hai mươi năm trước, tiếc là bịa dưới tay Diệp Tri Thu. Kì tài Thành Thượng có thể, vì vậy ngoại lệ thuyết phục Độc đại tướng quân thay chỉ huy số binh lính này chinh chiến. Chỉ tiếc là….”

      Tiêu Tử Y kinh ngạc, biết vị Thái Tam Quốc lắm chuyện này cũng là lắm chuyện quá, nhưng mà việc này thể trước mặt bọn trẻ con như thế được. Nàng nhìn quanh vòng, ngay lúc đó thấy Độc Huyền cùng Trạm Nhi chơi rất vui, Diệp Tầm lại viết chữ thay cho chúng, nhìn thấy biểu gì, cũng biết cậu có nghe được bao nhiêu ?

      Thái Khổng Minh lắc đầu thở dài trận, tầm mắt lại rơi xuống quân cờ mặt bàn có chút cam lòng , ‘Công chúa Điện Hạ, chúng ta cùng chơi trận trò này

      Tiêu Tử Y vốn định hỏi nhiều chi tiết chút nhưng cuối cùng thấy cũng chưa phải là thời cơ nên đành nhún nhún vai cười bảo, “Được thôi”

      Ngày mười tám tháng tư, Tiêu Tử Y dẫn theo bé Vân Tuyển và hai chị em song sinh nhà họ Tô, trong ánh mắt hâm mộ của bọn con trai xuất cung tới miếu Đông Nhạc dâng hương. NHưng mà ngồi trong xe ngựa sắc mặt Tiêu Tử Y cũng tốt cho lắm. Nguyên nhân là vì hoàng Thái Hậu bà nội có truyền lời tới bảo để cho bé Vân Tuyển được ngồi cùng xe ngựa với Hoàng Thái Hậu.

      “Công chúa đừng giận, Thái hậu nương nương bà cũng lâu chưa gặp bé Vân Tuyển rồi. Cũng tiện thể bảo hai chị em song sinh nhà họ Tô ra mắt nữa. Thái Hậu nương nương tuy bà cũng thích trẻ con, nhưng mà ngoài Hoàng thượng cho tới giờ cũng chưa nuôi đứa bé nào trưởng thành cả” Nhược Trúc biết công chúa của nàng lại lo lắng bảo bối bị người khác cướp maats nên cười khẽ giải thích.

      “Thái Hậu…Nhược Trúc à, trước đây ngươi có theo hầu Thái Hậu. Bà là dạng người gì vậy hả?’ Tiêu Tử Y nhớ tới Hoàng thái hậu tuy bề ngoài trông hiền lành nhưng trong ánh mắt sâu thẳm kia vẫn toát lên thần thái cứng cỏi, có chút tò mò hỏi.

      Nhược Trúc ngồi lên đằng trước ngoảnh lại , “Công chúa chắc cũng biết chuyện cũ này rồi. Thể chất hoàng đế vốn suy nhược, bệnh tật đầy mình, thậm chí còn cách nào vào triều được. Chính Thái Hậu nương nương phải tự ra tay, thay thế hoàng đế xử lý việc triều chính thời điểm đương kim thánh thượng mới được sinh ra vậy”

      Tiêu Tử Y nghĩ ngợi kinh ngạc hỏi, “Như vậy tính ra Thái Hậu năm đó tuổi cũng chưa lớn, sợ lợi hại quá ha” Quả nhiên vị Thái Hậu kia cũng phải là nhân vật đơn giản gì.

      Nhược Trúc lắc đầu bảo, “Công chúa, có lẽ thế gia đại phiệt nuôi dạy nên phụ nữ có chương trình học đặc biệt chút, nhưng mà Nhược Trúc theo Thái Hậu nương nương vài năm rồi, thực ra biết nương nương cũng chẳng lắt léo gì, bà chính là người rất công bằng” “công bằng ư?” Tiêu Tử Y dựa vào đệm mềm toa xe tự hỏi.

      Nhược Trúc gật gật đầu, giọng , “Hai chữ công bằng này thoạt nhìn vô cùng đơn giản mà thực hành dễ nhưng lại được thái Hậu nương nương vận dụng hài hoà, chẳng những đem mọi chuyện chính an bài chỉnh tề, còn duy trì hài hoà các mối quan hệ của thế lực lớn, ít nhất mặt ngoài là thế”

      lợi hại quá ” Tiêu Tử Y cảm thán .

      “Tiếc là tiên hoàng hay là đương kim hoàng thượng tuổi tác còn quá làm đại rồi, Thái Hậu thay vì quản lý triều chính cũng đem toàn bộ quyền lực trả lại cho Thánh thượng lúc trưởng thành, luimình về ở cung Kiến Chương màng thế nữa, ăn chay tu hành” Giọng Nhược Trúc mang đầy vẻ sùng bái. Nàng ta theo Thai Hậu nhiều năm, mưa dầm thấm đất nên tính tình của nàng ta cũng trở nên bình thản, chững chạc vượt hẳn ra khỏi tuổi của nàng ta.

      Tiêu Tử Y nhìn qua màn xe xem cảnh phố bên ngoài, trầm ngâm gì. phụ nữ tham lam quyên thế như thế lại càng đáng sợ hơn bao giờ hết.

      Kỳ vọng của Thái Hậu, hẳn là mong muốn triều Đại Chu muôn đời thiên thu dài lâu. Đạt được nguyện vọng này hẳn bà chẳng sợ bất cứ chuyện gì cả.

      Baán xe cứ cọt kẹt phía trước, chẳng bao lâu tới trước miếu Đông Nhạc. Tiêu Tử Y xuống xe, cùng Hoàng Thái Hậu đến điện lớn Tông Bảo làm lễ cầu phúc tạ thần, sau đó tới điện Dục Đức nghe thiên sư giảng “Công lục đều ba năm”

      Thậm chí điệp văn trong tay Tiêu Tử Y chỉ biết được vài chữ, lại vẫn phải kiên trì nghe cái vị gọi là Thiên sư đó giảng say sưa, là tra tấn hết mức.

      Phải biết rằng dạy các pháp văn biến thành văn chữ, tất cả mọi mưu đồ đều chỉ là tượng trưng mà thôi, nàng xem này đó cũng giống như là loại hình ngoằn ngoèo ngoài hành tinh vậy, khóc ra nước mắt. Nhìn ra tựa như những chữ đó như gà bới vẽ nghệch ngoạc tivi vậy, thế mà vị Thiên Sư kia cứ đọc làu làu, mà Hoàng Thái Hậu nghe như rót mật vaà tai vậy.

      “công chúa à, ngâm nga thế này là gọi teê quan công đó, hung tà dám xâm. bệnh tật quấy nhiễu. Có thể phù chính trừ tà, trị bệnh cứu người, trợ nước đẩy lùi tai hoạ đó” Nhược Trúc ở đằng sau Tiêu Tử Y thầm bảo.

      Tiêu Tử Y hoàn toàn hết chỗ mất rồi, tin tưởng Thần phật kiểu gì cũng đừng tới mức vậy chứ? Nàng dám gật bừa quay đầu sang nhìn bọn trẻ con bên cạnh mình, lúc đó hai chị em nhà họ Tô sớm dựa vào vai nhau ngủ gà ngủ gật, còn sắc mặt Lí Vân Tuyển mất tự nhiên cứ quỳ ở đó.

      “Bé Vân Tuyển à, có muốn lên Tây Các (ý là nhà WC đó) ?” Tiêu Tử Y vui lên, cuối cùng nàng cũng có cớ để chuồn rồi. Bé Vân Tuyển lúc vừa mới tới nhà trẻ của nàng có đôi khi chẳng biết xấu hổ cũng muốn toilet, vì thế cũng uống ít nước, hoặc là cố nhịn cho đến hết tiết học. Thói xấu này bị nàng phát ra sau đó, rồi dần dần sửa lại cho đúng. Nhưng mà hôm nay trong tình huống này, bé vẫn khó tránh khỏi dám lên tiếng.

      Bé Vân Tuyển cắn môi khó xử nhìn Tiêu Tử Y trông vô cùng điềm đạm đáng .

      Tiêu Tử Y lặng lẽ ngậm miệng, cứ kéo bé dậy, hướng Hoàng Thái HẬu và Thiên Sư làm lễ cái rồi thoải mái ra điện Dục Đức.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 164: Huyền Tung đạo trưởng


      Tiêu Tử Y dẫn bé Vân Tuyển ra khỏi điện Dục Đức, tuy thời điểm dâng hương trước miếu Đông Nhạc hương khói lượn lờ, người người lại ngớt, nhưng mà điện Dục Đức bên cạnh vì có Hoàng Thái Hậu giá lâm nên toàn bộ bị giới nghiêm rồi, bởi vậy nàng cũng sợ các nàng mình có nguy hiểm gì. Thị vệ canh ở các cửa ra vào, còn trong điện trống trải chẳng có bóng người nào, Tiêu Tử Y cũng định hỏi đường nhưng tìm mãi chẳng thấy bóng ai.

      “Công chúa, Tây Các bên này mà” Lí Vân Tuyển thấy Tiêu Tử Y cứ nhìn đông lại nhìn tây ngửa đầu lên giòn tan.

      “À, đúng rồi, bé thời điểm này nên tới đây chút nào” Tiêu Tử Y vui vẻ dẫn đến hướng đó.

      phải rồi, trước đây chỗ này là chỗ ở của con mà” Lí Vân Tuyển cười khẽ lắc đầu bảo, “Cám ơn công chúa, con trước đây” Dứt lời liền chạy ra tới căn phòng xa xa.

      Tiêu Tử Y đứng tại chỗ nhớ lại kỹ lát, mới nhớ tới lần trước lúc chuyện cùng Lí Vân Thanh ở miếu Đông Nhạc cũng tới, là trước đây ở tại nơi này cũng bái đạo trưởng gì đó học võ. Gần như nàng quyên mất, sau mới nhớ ra trước đây tại lư hương điện con cháu nương nương ném vào đó đồng xu, còn bị người ta giễu cợt.

      Lí Vân Tuyển rất nhanh cũng ra tới, Tiêu Tử Y cúi người lấy khăn tay ra lau tay cho bé, có chút để ý hỏi, “Bé Vân Tuyển à, sao con lại quen ở chỗ này vậy hả?”

      Nàng nghe miếu Đông Nhạc này có tất cả là bảy mươi sáu điện phủ, phòng có hơn trăm cái lớn , chỉ mới ghé qua có vài lần mà sao bé Vân Tuyển lại rành toilet đến vậy nhỉ? Lí Vân Tuyển ngoan ngoãn để cho Tiêu Tử Y lau khô tay, giòn tiếng, “Con năm đó bốn tuổi bị trận bệnh nặng, là ở đây Huyền Tung đạo trưởng chữa khỏi cho con. Vì thế từ đó trở , cứ cách mười ngày ca ca đều mang con tới đây gặp Huyền tung đạo trưởng đó”

      “Vậy ha. Hoá ra gọi là Huyền Tung đạo trưởng hả” Tiêu Tử Y tin nổi nước thánh ở đây có thể chữa khỏi bệnh, xem ra hẳn là có cao nhân rồi. “VẬy vị Huyền Tung đạo trưởng đó rất nổi tiếng sao?”

      “Nổi tiếng cho lắm, chri nhớ vị Huyền Tung đạo trưởng đó trước kia là ông chú của con, vì thế ca ca mới thường xuyên tới gặp ổng” Lí Vân Tuyển nghiêng đầu nhớ lại.

      Người họ nhà Lý Thái Nguyên ư? Huyền tung đạo trưởng sao? Đường Huyền Tông sao? Tiêu Tử Y cố nén cười hỏi, “Ông chú của con à? Chả lẽ khéo vậy gọi là Lí Long Cơ chứ?”

      Lí Vân Tuyển kinh ngạc chớp chớp mắt to , “Công chúa cũng biết ổng sao? Nhưng mà ca ca ta có tên của ổng rất ít người biết mà”

      Tiêu Tử Y như bị sét đánh ngang tai, bị đả kích mạnh, mãi sau mới đáp nổi, “Là ta đoán…”

      Hết chỗ rồi. Lí Long Cơ ư? Ở trong này à? Là vị đạo trưởng sao? đùa chăng?

      “Công chúa, chúng ta còn vào sao?” Nghĩ đến vừa phải vào nghe cầu kinh, mặt nhắn của Lí Vân Tuyển nhăn nhó yên.

      Tiêu Tử Y đảo mắt lòng vòng, cười bảo, “ được, ta tin chúng ta còn có nhiều truyện quan trọng phải làm. BÉ Vân Tuyển dẫn ta tới chỗ vị Huyền Tung đạo trưởng kia được ?”

      Tiu lúc này dạo trong miếu Đông Nhạc rất an toàn, nhưng mà nàng cũng bất chấp. Còn có cái gì chấn động hơn so với chuyện Đường Huyền Tông trong lịch sử làm đạo sỹ chứ?

      Nhưng mà lịch sở tại thời điểm Độc hoàng hậu sớm méo mó rồi. Đều chệch khỏi quỹ đạo, hay rốt cục là chỉ trùng họ trùng tên thôi? Hay là do tính tất yếu mạnh mẽ, bánh xe lịch sử chệch hướng chút, sau đó mới dúng quỹ đạo đây?

      Bất kể thế nào, chúng tôi cũng rất tò mò.

      Nàng vì đặc biệt để ý tới thái độ của mọi người ở tiệc Hải Đường với Lí Vân Thanh, vì vậy tìm nhiều tư liệu lịch sử đọc. May trong thư phòng nàng cũng tìm được bộ sách khá tương đối, có chút mơ hồ nhắc đến vài lời, mới có thể làm cho nàng liên tưởng đến.

      Xem đến ngôn ngữ có chút tiên tiến và vật phẩm, nhất định Độc Hoàng hậu cũng xuyên qua mà đến. Trước tiên đoán được Dương Quảng giết cha hại huynh, họ nhà Lí Thái Nguyên đều nắm trong tay nên thông qua đó can thiệp. Làm cho Tuỳ Văn Đế đem truyền ngôi cho Thái tử Dơng Dũng, hơn nữa đem toàn bộ họ nhà Lí Thái nguyên dường như giết sạch, nhưng mà đề phòng thành đông cũng chắn được tường Tây.

      ra coi như ổng xem ra hành động Độc Hoàng hậu diệt sạch tộc nhà Lí là dư thừa. Nếu Dương Dũng cầm quyền, Tuỳ Hướng duy trì yên ổn, nhà Lí cũng có ý tưởng mưu phản.

      Chẳng qua là người trong cuộc mê muội, nếu đối lại nàng là Hoàng Hậu Độc , vậy mà biết kết quả tương lai cũng chịu nổi có mùi vị gì. Nhà Lí nhất định là miếng xương hóc trong lòng hoàng Hậu Độc .

      Tiêu Tử Y cứ đứng ngơ ngẩn nghĩ, còn Lí Vân Tuyển bên cạnh gật gật đầu, thánh thót bên tai nàng, “Huyền Tung đạo trưởng ở cái điện sau cái điện, tìm dễ lắm. Con mang công chúa bé cũng muốn trở về nghe tụng kinh, chủ động kéo tay Tiêu Tử Y ra ngoài.

      “Con đầu gọi ổng là Huyền Tung đạo trưởng sao? Sao gọi là ông chú hả?” Tiêu Tử Y theo chân Lí Vân Tuyển xuyên qua điện bên cạnh tới.

      Lí Vân Tuyển gật gật đầu bảo, “Ca ca con đạo trưởng giờ vớt bỏ thân phận trước kia mà tu đạo rồi, mà từ đạo trưởng, con còn nhớ lần đùa ở trong thất kia, có nghe thấy vị lão phu nhân gọi ổng, sau đó hỏi ca ca mới biết được đây là tên tục gia của đạo trưởng”

      “vị đó…Huyền Tung đạo trưởng là người như thế nào vậy?” Tiêu Tử Y bỗng nhiên có loại cảm thán lịch sử rối loạn, có chút e ngại lát nữa gặp vị đó.

      Lí Vân Tuyển cười hì hì , “Đạo Trưởng là người rất tốt nha! Rất thích chơi với trẻ con chúng con, lần này tiểu Tuyển Tuyển dạy cho ổng biết chơi món cờ nhảy của công chúa, chắc chắn ổng rất thích đó”

      Hừ! Chắc phải là lão ngoan đồng đó chứ? Trong lòng Tiêu Tử Y nghi hoặc quá nặng, bước theo sau bé Vân Tuyển từng bước tới điện phía sau.

      Cùng lúc đó ở trong điện Dục Đức, cung nữ từ cửa bước nhanh vào, thầm vài câu bên tai Hoàng Thái Hậu chăm chú nghe tụng kinh.

      Hoàng Thái Hậu nghe vậy chậm rãi ngước đôi mắt kèm nhèm lên, trong con ngươi xẹt qua thần sắc ảm đạm, hỏi khẽ, “hôm nay người đó ở sao?”

      Cung nữ kia gật gật đầu, quỳ gối xuống bên cạnh Hoàng Thái Hậu hạ giọng, “Hơn nữa mới vừa rồi nô tì trước khi tiến vào có thấy Công chúa Điện Hạ và tiểu thư Lý Vân Tuyển tới hướng đó, có muốn nô tì phái người theo …”

      Hoàng Thái Hậu nâng tay lên ngăn lại, “Hết cách rồi, dù sao người đó cũng có” Lời rất mềm bình tĩnh, nhưng khó tránh khỏi khinh sầu. Ông ta lảng tránh bà nhiều lần rồi, hôm nay bà cố tình tìm mọi cách tới, kết quả ông ta vẫn né tránh gặp.

      Vị cung nữ kia theo Thái Hậu nhiều năm, mặc dù rốt cục là sao thế, nhưng đáy lòng có chút sáng tỏ. giờ thấy bộ dạng này của Thái Hậu, nàng ta ngoài cúi thấp đầu xuống cũng chẳng còn cách nào.

      Trong điện tràn ngập mùi hương dày đặc, nghe Thiên giọng tụng kinh lúc có lúc , Hoàng Thái Hậu biết giờ nhớ kỹ đây là ngày mà ông trời phù hộ cho thân thể của bà được khoẻ mạnh. Nhưng trong lòng lại nao nao cách nào áp chế nổi, càng phát ra luồng khí khó chịu, thở hổn hển từng ngụm. Nhưng mà khẽ hít thở chính alf mùi hương nồng nặc, làm bà khó kiềm chế nổi ho khan.

      “Thái Hậu? Thái Hậu? Người làm sao vậy?”

      Trong điện cảnh hỗn loạn, Thiên Sư niệm kinh giọng càng lúc càng vang to, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng say sưa. Dường như ông ta cố niệm nhiều đến tên quan Công tào… có lẽ trong hai tiên nhân nghe được những lời khẩn cầu của ông ta, hạ phàm cứu vớt nhân thế vậy.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 165: Gặp lại cố nhân

      Tiêu Tử Y và Lí Vân Tuyển hồn nhiên biết chuyện phát sinh trong điện, tới điện sau điện Dục Đức. Vừa tới góc điện, Tiêu Tử Y liền thấy tấm bia đá, khỏi ngơ ngẩn cả người.

      Miếu Đông Nhạc đều có bia đá lớn rải rác khắp nơi, theo hàng theo lối, nhưng mà giờ nàng lại nhìn thấy tấm bia có nét khắc khác với những tấm bia khác, ở giữa có trống nhiều chỗ.

      “Bé Vân Tuyển à, trong miếu này có nhiều tấm bia khắc giống tấm này ?” Tiêu Tử Y mở miệng hỏi bất ngờ. Bởi vì lần trước lúc nàng bị lạc ở miếu Đông Nhạc kia, cũng từng loanh quanh tại đây và được Lý Vân Thanh tìm thấy, nhìn nét khắc bia nàng mới nhớ ra. Chắc lúc đó Lí Vân Thanh cũng quá đơn thuần, muốn cái gì nguyệt lão lấy dây tơ hồng, tiện đường sang đây thăm ông chú của mình .

      Lí Vân Tuyển lắc lắc đầu, cười hì hì bảo, ‘Dù sao nghe người ta , bia có khắc thiếu nét tâm cũng chỉ có ở đây thôi nha! Hình như lúc nào cũng vẫn vậy mà”

      “Thiếu tâm ư?”

      “Công chúa người xem nè, nét khắc bia này có phải là đều nghiêng về bên trái đây? Đều lòng người chỉ có quyền đấu lớn , cho nên người ở đây đều cùng tấm bia này có tim” Lý Vân Tuyển tiến lên ước lượng quả đấm của mình rồi vui cười hớn hở bảo, “Ha ha, nhưng mà so với nắm đấm của con lớn hơn chút”

      Ôi… là so sánh sinh động quá ha…

      Tiêu Tử Y gì, nàng đoán chừng là do cao thủ võ lâm lúc luyện quyền để lại dấu ấn. Nhưng có thể đấm mà làm cho tấm bia bị bể nát xem ra ta nhất định là cao thủ hạng nhất rồi. Nhìn nét chữ khắc mặt bia cũng còn nét nữa, càng đừng có với nàng là có chữ phồn thể làm người đọc chướng ngại xem mà hiểu. Vì vậy nàng chỉ lôi bừa Lí Vân Tuyển ra đằng sau điện Dục Đức tới toà điện khác. Các nàng lâu lắm, quan trọng nhất là lúc thái Hậu vẫn còn ở đó chưa quay về trở về trước là được.

      Cánh cửa phủ điện trước mắt các nàng cũng thấp hơn so với điện Dục Đức là bao. Trước mặt điện có 5 ngả, xung quanh có 24 cột đá tròn , khắc hoa cỏ đó. Trong điện hai bên tường đá có gắn đầy những bức hoạ đạo giáo rực rỡ. Lúc tiến vào trong điện có luồng khí lạnh tạt tới, giống như những điện nàng qua đầy mùi hương nồng.

      Cũng biết ở đây thờ phụng thần gì. Tiêu Tử Y theo Lí Vân Tuyển giống như là bái bái lạy lạy, rồi vào phía sau điện. Phần hậu điện có ba gian, tường có vẽ các bức hoạ đạo giáo rực rỡ như nhau, màu sắc xinh đẹp, đường nét mạnh mẽ.

      Do ở trước điện bị giới nghiêm nên khi Tiêu Tử Y nhìn thấy người trong điện ngắm tranh khỏi sững sờ ngơ ngẩn chỗ.

      Người đó vừa nghe tiếng chân bước đến, quay đầu kinh ngạc , “Công Chúa điện hạ? Ha ha, lâu gặp rồi?” Người này đúng là người ngày đó ở sau núi cứu nàng, đồng thời cũng chính là người mà nàng hoài nghi thân phận là Nam Cung Sanh vị kia.

      Người này ngày hôm nay cũng khác gì so với trước. đầu sử dụng chiếc khăn buộc tóc thịnh hành, tóc chải chuốt rất cẩn thận. Mặc bộ quần áo màu lam nhạt, đeo chiếc ngọc bội song long, cổ tay áo rộng thùng thình thêu bạch hổ bằng chỉ vàng. Thần thái sáng láng, hai hàng lông mày như chạm khắc của kia giống nhau có thể thấy toàn bộ ánh mắt, tinh xảo mà khắc sâu hình dáng lại tràn ngập nét nam tính, giơ tay nhất chân lên phong thái quý tộc.

      Nam Cung Sanh thấy Tiêu Tử Y cứ đứng ngây người chỗ, trong lòng cũng khỏi cười khổ mãi. Hôm nay là đến gặp Huyền Tung đạo trưởng. Ai ngờ người thấy, mà định lui ra khỏi miếu lại được người tiếp khách thông báo nơi này bị giới nghiêm. lại muốn người khác biết tới đây, vì vậy đành nán lại đợi Hoàng Thái Hậu xong việc trở về. Ai dè sao ở đây lại khéo thế biết, tự dưng đụng phải tiểu công chúa trong này.

      “Công chúa tỷ tỷ, huynh ấy là ai vậy ha?” Lí Vân Tuyển thấy Tiêu Tử Y vừa tiến vào đứng ngơ ngẩn cả người, hoảng hồn nắm lấy cánh tay nàng hỏi thánh thót. Tiếng thánh thót vang lên trong đại điện càng lộ ra ở đấy trống trải.

      “À, là người bạn, tên là…” Tiêu Tử Y cúi đầu ôn nhu giải thích, sau đó ngạc nhiên nhìn về phía người kia hỏi, “Công tử, có lỗi quá, xin cho hỏi ngài tên gì?”

      Lí Vân Tuyển nghiêng đầu hiểu nhìn sang, biết tên mà còn có thể là bạn tốt nữa sao? Thế giới người lớn quả là khó hiểu ghê.

      Nam Cung Sanh nhìn lại ánh mắt cả hai mỹ nhân lớn , trong chốc lát đến cả dối cũng rất khó khăn. Ngây người lúc sau đó ho khẽ , “Tại hạ là ông chủ của Lan Vị phường, các người có thể gọi ta là ông chủ Lan là được”

      Tiêu Tử Y nghe vậy cau mày lại, có tên đầy đủ sao? Bộ dạng này của nhìn có vẻ giống như con nhà giàu vậy, nhưng thấy thế nào cũng chẳng ra dáng thương nhân gì cả. Thôi mặc kệ thân phận là gì, nàng nên cảm ơn hỗ trợ lần trước . Nghĩ đến đây, Tiêu Tử Y toàn tâm toàn ý thi lễ về phía , “Đa tạ ông chủ Lan lần trước ra tay cứu giúp, thương tích thế nào rồi?”

      tốt nhiều lắm rồi, công chúa cũng đừng lo” Nam Cung Sanh mỉm cười, vốn là loại người tuấn dật màng thế , cứ cười như vậy, nét tuấn tú mặt lại càng tuấn tú hơn.

      Tim Tiêu Tử Y đập rộn lên lỗi nhịp, nghĩ đến lúc trước máu của người này chảy người nàng, cái loại cảm giác ấm áp đó nàng cả đời thể quên được.

      Nhưng mà, cũng thể khiến cứ cười bừa vậy cho qua được.

      Tiêu Tử Y cắn môi dưới có chút khó xử nhưng kìm được hỏi, “Tử Y có mấy vấn đề trong lòng được. biết công tử ngày đó vì sao lại ở phía sau núi Long Thủ vậy? Cánh rừng đó rộng như thế, vì sao lại khéo tới mức mà cũng ở đúng chỗ thế chứ?”

      Lí Vân Tuyển ở bên nghe vậy rất ngạc nhiên, đơn giản nhấc chiếc miệng lên với Tiêu Tử Y tự mình tìm Huyền Tung đạo trưởng trước.

      Nam Cung Sanh vốn định xen vào là Huyền Tung đạo trưởng vốn có, nhưng mà sắp ra lại nghĩ đến thể bại lộ ra là mình tới tìm Huyền Tung đạo trưởng, vì vậy ngậm miệng lại .

      Tiêu Tử Y dặn bé Vân Tuyển nhanh về nhanh, nhìn bé chạy nhanh tới thiên điện bên cạnh, lúc này mời ngẩng đầu lên hỏi kiên trì, “Lan công tử vẫn còn chưa trả lời vấn đề của ta”

      Nam Cung Sanh cười cười, thản nhiên , “Tại hạ là thương nhân, hơn nữa dám dối gạt công chúa, tại hạ có rất nhiều sản nghiệp ở trong kinh thành, nhưng Vị Lan phường mới là chỗ ta hứng thú nhất, thường thường đích thân mình nghiên cứu sản phẩm mới. Ngày trước chiếm được quán điểm tâm, quán ăn này tựa như cọng rau thơm cứ vậy mà sống dài lâu”

      già mồm át lẽ phải, nàng cũng chưa từng nghe qua chuyện cọng rau thơm lại sinh trưởng thân cây. Tiêu Tử Y chút yếu thế cười yếu ớt bảo, “Vậy Lan công tử lúc đó nhất định là phải leo lên cây ngắt quả đào sao? Vậy đạn chỉ thần công đó hẳn là độc môn giang hồ ư?”

      Thần sắc Nam Cung Sanh đổi, thản nhiên đáp, “Đạn Chỉ thần công ư? Tên hay lắm. Thực ra tại hạ cũng là xen vào việc của người khác rồi, chẳng bằng Tiêu nương chân chính môn khinh công độc môn giang hồ tung bay, nguy cơ ngày đó nhất định được giải quyết dễ dàng”

      Nét cười mặt Tiêu Tử Y lập tức cứng ngắc lại.

      Người này là, chả lẽ ám chỉ nàng là đồ giả mạo hay sao?

      Chương 166: Mặt

      Nam Cung Sanh thấy thu được kết quả tốt đẹp, cũng bởi lần trước vì lời của người đó mà có hơi chút để ý, nhưng cũng phải quan trọng bất cứ chuyện gì cũng phải làm cho ra được. giả bộ cúi đầu thi lễ , “Tại hạ đùa thôi, ngày đó quả đào cũng là tư liệu điểm tâm, cho nên mới mang trong người, này chính là loại này đây” dứt lời lấy từ trong ngực ra quả đào màu xanh, tiến tới trước vài bước đưa đến trước mặt cho Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y tiếp nhận quả đào tay, nhìn bên ngoài thấy giống y quả kia của Nam Cung Sanh ngày đó trong vườn U Lan..Có gì khác nhau đâu, cũng là kiểu màu xanh lấm chấm lông tơ li ti.

      Nam Cung Sanh cũng vì sao thứ này Tiêu Tử Y sau khi đến vườn U lan của cũng hao tốn biết bao tâm tư tìm chủng loại giống nhà nhưng hương vị lại giống nhau. cũng biết nàng vẫn hoài nghi phải là Nam Cung Sanh, có lẽ hi vọng có cơ hội gặp lại, dùng cảm giác này của nàng biến thành hỗn loạn chút ít.

      “Aizz? Sao lại dùng loại đào này làm điểm tâm chứ? Chẳng phải rất chua hay sao?”

      Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Bất kể là loại quả gì, giờ loại này chưa chín ăn vừa chua vừa chát, ngoài vị Nam Cung Sanh quái thai kia ra, còn có ai ăn nữa đây ha?”

      Nam Cung Sanh khẽ cười , ‘Điểm tâm của Lan Vị phường, làm sao mà ăn ngon chứ? Nếu công chúa tin, có cơ hội tới Lan Vị phường ngồi chút

      Lòng nghi ngờ của Tiêu Tử Y lại nổi lên, vị Lan công tử này chuyện trông có vẻ rất kiêu ngạo, quả thực giống Nam Cung Sanh như đúc. Nàng cúi đầu nhìn quả đào trong tay, chẳng chút do dự bỏ vào trong miệng.

      Nam Cung Sanh nhìn Tiêu Tử Y ăn quả đào xong mặt nhăn nhó lên, khỏi tâm tình có chút phức tạp, chắp tay ra sau lưng. Ta xem xem rốt cục là nàng hi vọng điều gì? Còn muốn nhìn thấu cái gì nữa? Chính cũng .

      Nhưng mà nàng lựa chọn thay cho . Cái quả đào này hương vị giống quả đào trong vườn nhà , chắc chắn hoài nghi thân phận của .

      Nhưng mà Nam Cung Sanh ngờ Tiêu Tử Y chỉ ăn hai quả đào của người này đâu, mà còn muốn nhìn để lại ở trường quả kia. Ba quả đào sao có hai quả hương vị giống nhau, ăn lần là có thể đoán ngay ra.

      Người đàn ông trước mặt nàng đây chính là Nam Cung Sanh rồi, chính là cái vị Nam Cung Sanh có bộ râu xồm xoàm đầy mặt kia vậy.

      Bây giờ nhớ lại. người Hán có bộ mặt tây tây vẫn rất ít, hơn nữa nhà Nam Cung ai ai cũng thanh tú xuất chúng, có khả năng có huyết thống đột biến gien. giờ nhìn kỹ người này trước mặt nàng, vẫn mơ hồ có thể tìm ra chỗ giống nhau tương tự với chị em Nam Cung cặp mắt kia.

      “Công chúa, có chỗ nào đúng sao?” Nam Cung Sanh phát Tiêu Tử Y nhìn đến ngẩn ngơ, có chút chột dạ hỏi.

      có gì” Tiêu Tử Y thay đổi nhanh, mặt ngoài càng tươi cười sâu hơn, có thâm ý khác , ‘Chỉ là quả này giống vị chua mà ta nghĩ, có chút bất ngờ thôi”

      “Đúng vậy, quả đào dùng để làm điểm tâm cũng cần chua quá” Ý cười mặt Nam Cung Sanh cũng theo đó sâu sắc hẳn lên.

      Tiêu Tử Y nhìn mỉm cười con ngươi dừng mặt , đột nhiên có cảm giác dám nhìn thẳng, cứ tránh tự nhiên, mắt chuyển sang bức tranh sắc sỡ bên cạnh.

      Người đàn ông này gạt người nhà mai danh tích mà ra ngoài làm việc buôn bán, rốt cục là vì sao đây? Aizz, nàng nên làm cái gì bây giờ? Trực tiếp vạch thân phận ra bảo đừng có giả vờ nữa? Hay là tiếp tục giả vờ biết? Nhưng mà tốt xấu gì cũng cần phải tìm đề tài để chứ? Nếu cứ đứng sững sờ giữa đương trường thế này phải rất xấu hổ sao? Bé Vân Tuyển chẳng đâu tìm vị cái gì Long Cơ đạo trưởng kia rồi? Sao giờ vẫn chưa trở lại vậy nè?

      Tình trạng yên tĩnh kiểu này cũng chẳng duy trì được lâu, Nam Cung Sanh đầu tiên là cười, phá vỡ cảnh trầm mặc , “Xem ra công chúa rất để ý chuyện cùng tại hạ, nhưng mà cũng đúng, tại hạ chẳng qua chỉ là kẻ thương nhân thôi có sao”

      Tiêu Tử Y kinh ngạc quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy khoé miệng cười tự giễu, bỗng mủm mỉm bảo, “ ngờ Lan công tử lại là nhân vật bậc này, còn có thể để ý thuyết pháp sĩ nông công thương gì gì đó chứ” Chả lẽ là nguyên nhân này ư? Bởi vì muốn bị người ta biết là con của Hộ bộ Thượng thư làm kinh doanh sao? Vì thế mới thay hình đổi dạng như vậy?

      Nam Cung Sanh tiến về trước bước cùng sóng vai với Tiêu Tử Y đứng trước bức tranh, ngửa đầu nhìn bức tranh chậm rãi, “Sĩ nông công thương. Đúng vậy, làm thương nhân nếu có địa vị như Phạm Lãi trợ giúp Câu Tiễn diệt Ngô vậy, có công mà hưởng. Nhưng mà sau khi quy làm thương nhân, tuy giàu nhất nước nhưng vẫn chỉ là thương nhân, quy củ vẫn là giấy đen giấy trắng”

      Tiêu Tử Y buột miệng cười, cúi đầu nhìn giày gấm dưới chân cười hỏi, “Vậy huynh bây giờ có thể giầy đen giầy trắng ?”

      Nam Cung Sanh ngẩn ra, mất tự nhiên , “Dĩ nhiên là rồi. giờ vẫn chưa có quy củ này”

      Tiêu Tử Y buông tay khẽ cười bảo, “Sao lại được chứ? Huynh là thời Xuân Thu chiến quốc chăng? Thuyết pháp sĩ nông công thương này cũng xuất phát từ lúc đó ra chứ?”

      “Đúng vậy, đúng là xuất từ “Quản Tử”. Công chúa là muốn thời đại khác nhau rồi ư? Ha ha, có thể do công chúa ngẩn người trong cung lâu quá nên cũng biết cảnh sinh hoạt của thương nhân được đãi ngộ thế nào đâu. Sĩ đứng đầu, dân làm gốc, học trò của công và thương nhân đều thể tham gia khoa cử được. Nhưng mà thương nhân bên trong lại cố tình nắm tài sản giàu có có thể làm giảm tổn thất thiên tai đến mức thấp nhất, thậm chí so với triều đình còn làm nhiều chuyện tốt hơn. Lúc cần thiết…Cũng có thể làm cho nửa quốc gia bị tê liệt đó” Nam Cung Sanh xong lời cuối cùng yên lặng giảm thanh xuống thấp, làm cho Tiêu Tử Y cố lắm mới nghe thấy. Đồng thời hai tròng mắt lên vẻ đắc ý, cũng rất nhanh tàng rồi.

      Tiêu Tử Y cứ lẳng lặng ngắm thần thái đột nhiên sáng ngời trước mặt, bỗng dưng có chút xác định được phán đoán trước của mình. Nam Cung Sanh này chừng là xuyên qua đến, quy hoạch chuyện tình là ngầm hi vọng lấy kinh tế nắm quốc gia trong tay, đem Trung Quốc từ xã hội phong kiến trực tiếp chuyển hoá thẳng tới xã hội tư bản chủ nghĩa.

      Từ ngày đó biểu đệ của nàng là Trầm Tịch Dạ xuất ở nhà Nam Cung có thể thấy được, thậm chí còn liên thủ cả với nhà Trầm. Còn giờ trong lời có nhắc tới hoạ thiên tai, cũng là lúc đó tình hình hạn hán nghiêm trọng vài ngày rồi, cũng giải đề toán số học của nàng.

      Hoá ra là ở nhà, ngờ còn biết cứu tế cứu nạn dân chúng nữa.

      “Có biết khủng hoảng kinh tế ?” Tiêu Tử Y hé môi đột nhiên đụng tới danh từ này, tốc độ nhanh tới mức cả nàng cũng còn chưa kịp nghĩ ra.

      Nam Cung Sanh ngẩn ngơ, tuyệt giống như giả vờ hỏi lại, “Khủng hoảng kinh tế à? Là cái gì vậy?”

      Nè! Bạn học Nam Cung này! Huynh rốt cục có phải là người từ thời đại xuyên đến ha?

      Hoặc là từ quốc gia nào vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :