1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 156: Đạo cụ

      Tiêu Tử Y nhìn biểu giống ruồi bọ của Đàm Nguyệt Li trong lòng thấy thực thoải mái, cười giải thích , “Chỉ đùa chút thôi, mọi chuyện đều giống như công tử Đàm đoán, vì vậy ta chỉ có chút cam lòng mà thôi”

      Khoé miệng Đàm Nguyệt Li nhếch nhếch tủm tỉm cười. vốn tinh thông tính toán, nhưng mà từ khi gặp được Tiêu Tử y có rất nhiều chuyện bị nàng quậy cho hỏng bét hết, cũng biết những lời nàng ra là hay giả nữa.

      Tiêu Tử Y thở sâu, quay đầu nhìn qua khe cửa sổ thấy bọn trẻ ngủ say, thản nhiên, “Ta muốn bảo hộ bọn trẻ, ta phải làm gì đây?”

      “Tại hạ cũng còn tư cách khuyên bảo công chúa nên làm thế nào nữa, chỉ là có chút đề nghị thôi” Đàm Nguyệt Li hơi ngập ngừng lát lại tiếp tục , “Tại hạ cho rằng đầu tiên là phải khống chế số lượng trẻ trong nhà trẻ , thể ai cũng muốn vào là có thể vào được”

      Tiêu Tử Y buông tay cười khổ, “Ngươi muộn rồi, sáng nay vừa có hai nhóc tới”

      Đàm Nguyệt Li kinh ngạc hỏi lại, “Là ai đưa tới vậy? Con nhà ai thế?”

      “Là Tiêu Sách đưa tới, chị em sinh đôi nhà họ Tô” Tiêu Tử Y chỉ vào chiếc giường đôi ở giữa có hai người mặt mũi giống nhau ngủ say quay mặt vào nhau giường.

      Đàm Nguyệt Li nghe tới tên Tiêu Sách, sắc mặt bỗng đổi, nhưng chỉ nháy mắt khôi phục như cũ, thong thả, “Lần này cứ vậy , nhưng lần sau nhận người mới phải nhất định khống chế đó”

      Tiêu Tử Y thấy thế sửng sốt hỏi, “Ơ? Ta còn tưởng ngươi nghe tới Tiêu Sách mang hai chị em sinh dôi đến lo lắng đó chứ?” Tiêu Cảnh Dương vẫn lo Tiêu Sách uy hiếp, chả nhẽ là nàng lại nhầm rồi sao?

      Ánh mắt hoa đào của Đàm Nguyệt Li loang loáng, chút để ý, phe phẩy chiếc quạt bảo, “ Vậy sao? Hết cách rồi, nếu là Hoàng tôn Điện hạ thích, sau này lớn cũng nhận tất là được”

      Tiêu Tử Y ngẩn ra, chợt tỉnh ngộ chuyện Đàm Nguyệt Li lo lắng hình như giống nàng, “ vậy ngươi lo lắng bé trai hả?”

      Đàm Nguyệt Li gật gật đầu, cúi xuống nhặt chiếc áo choàng dưới đất cởi lúc nãy ra, lấy tay vỗ vỗ bụi.

      “Sao thế?’ Tiêu Tử Y nhìn thấy chẳng giải thích gì, mặt nàng cũng có vẻ như biết. điều này làm cho nàng khỏi tự hỏi đến tột cùng là có nguyên nhân gì, tiếc là nàng nghĩ mãi cũng nghĩ ra nổi.

      Đàm Nguyệt Li lúc này mới tỉnh ngộ chuyện Tiêu Tử Y vốn là lớn lên bên ngoài cung, ước định mà thành chuyện tình nàng căn bản cũng biết gì. nghĩ đến đây bật cười khẽ tiếng , “Bây giờ công chúa ở nhà trẻ có phải là có sách giáo khoa hay ? Thực ra ở tại nhà trẻ này bọn trẻ bên cạnh Hoàng tôn điện hạ đều được gọi là thư đồng rồi. Chẳng qua là so với thư đồng bình thường ở Quốc tử giám thấp hơn chút thôi.”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu tỏ vẻ hiểu , mặc dù nàng cũng biết đối vậy với bọn trẻ khác là công bằng, nhưng mà…ở tại triều đại này cũng chỉ có thể như vậy, trừ phi nàng có năng lực phủ định toàn bộ xã hộ phong kiến để thành lập chế độ dân chủ. Nhưng ràng là có khả năng, vì thế cũng ngại người khác coi nàng như vậy. Chỉ cần nàng đối xử với từng đứa trẻ công bằng là được rồi.

      Đàm Nguyệt Li tiếp tục cười , “ Nhưng mà công chúa có biết ? Thư đồng của đệ tử hoàng tộc từ trước đến nay đều tuyển chọn rất nghiêm khắc mới được đó”

      “Vậy ha? Ở đây còn có gì để nữa?” Tiêu Tử Y nhớ tới hoàng đế từng để cho nàng làm thư đồng của Tiêu Sách nhưng bị nàng cự tuyệt, lúc này Đàm Nguyệt Li lại nhắc tới chuyện thư đồng, khó tránh khỏi làm nàng thấy hứng thú.

      “Đương nhiên là có rồi, hơn nữa còn có rất nhiều. Đơn giản mà thư đồng này chọn cũng thể quá thông minh che lấp ánh sáng của Hoàng tử, lại cũng thể quá ngốc, kích được năng lực hoàng tử bộc lộ. Phải biết tiến lùi, sau này trở thành phụ tá của hoàng tử nữa” Đàm nguyệt Li cứ đơn giản ra.

      Tiêu Tử Y nghĩ sâu xa, thể thấy rất có lý, nhíu mày bảo, “Tiếp tục”

      Đàm nguyệt Li khép cây quạt lại, dùng dẻ quạt vỗ vỗ vào lòng bàn tay thản nhiên , “Thư đồng quan trọng như vậy, hầu như chính là làm đạo cụ để cho hoàng tử trưởng thành. Vì thế thường thường lúc hoàng tử vừa mới lên ba bốn tuổi để ý chọn lựa”

      Đạo cụ ư? Là chỉ bọn trẻ đó sao? Trong lòng Tiêu Tử Y dâng lên cảm giác thoải mái.

      Đàm Nguyệt Li lơ đãng chậm rãi, “Vì vậy vấn đề giờ phát sinh ra rồi. Nhà trẻ Công chúa là tuỳ hứng dựng nên phá vỡ quy củ hành, hơn nữa những đứa trẻ trong nhà trẻ này còn quá , tất cả cử chỉ đều chỉ là do cảm súc, căn bản có thời gian để dạy cho bọn chúng làm thư đồng cần phải làm chuyện gì. Nhưng mà ánh mắt Công chúa quả thực rất chuẩn, Nam Cung Tiêu biết suy nghĩ, Độc Huyền giỏi sức mạnh, hai người đều bất đồng cũng giúp cho Hoàng tôn điện hạ kích thích. Hơn nữa bản thân Hoàng tôn điện hạ vốn cực kỳ thông minh, hai người khác gia thế đều thích hợp cả, vì thế ta cho rằng số lượng trẻ con trong nhà trẻ như thế tuyệt vời lắm rồi”

      Tuy mồm Đàm Nguyệt Li nhà trẻ tồi, nhưng mà cũng làm cho Tiêu Tử Y có nửa phần cao hứng, nhíu mày hỏi ngược lại, “Vậy Lí Vấn Tuyển sao? Diệp Tầm thế nào?”

      Đàm nguyệt Li cười híp cả mắt lại bảo, “Lí Vân Tuyển ta vốn nhìn từ tới lớn, đứa bé này tuy còn tuổi nhưng rất chững chạc thông tuệ, lại là mỹ nhân, có thể sau này lớn lên tiếp nhận vào hậu cung. Hơn thế người nhà của nó cũng chỉ có ca ca nó người, thế lực bên ngoại lớn. Nếu mà Hoàng tôn Điện hạ thích, có thể lên ngôi vị chính cũng được. Còn về phần Diệp Tầm, là xuất phát từ nguyên nhân chính trị. Khả năng công chúa được cho lắm. Khả Hãn đột Quyết tuổi tác cao, tiếc là dưới gối có con thành tài, nếu ông ta chết, thảo nguyện rộng lớn mênh mông khó tránh khỏi bị chia cắt. Nếu Diệp Tầm vẫn được TRiều Đại Chu ta duy trì, chắc chắn sau này có tương lai”

      Tiêu Tử Y nghe Đàm Nguyệt Li chậm rãi phân tích, có chút cảm tình nào. Chân tình mà chỉ tựa như mấy món đạo cụ bình thường thôi à, trong lòng nàng cảm thấy lạnh lẽo.

      Đàm Nguyệt Li chỉ cần nhìn biểu mặt của Tiêu Tử Y biết nàng nghĩ gì, khoé miệng khẽ nhếch lên cười thong dong, “Khả năng Công chúa thể nhận quan điểm của tại hạ rồi, nhưng mà tại hạ cũng vẫn làm như vậy cho tới nay, làm trong những thư đồng của thái tử điện hạ, chỉ hy vọng những đứa trẻ này có thể trôi qua rất tốt mà thôi”

      Tiêu Tử Y hận nhất là chút để ý tới thái độ, cắn răng thầm hận , “Vậy ngươi nếu bọn trẻ đủ rồi, vậy sao còn muốn mang em út của ngươi tới đây nữa hả?”

      Ánh mắt hoa đào của Đàm nguyệt Li lên thần sắc phức tạp, nhưng mà mặt vẫn cười hì hì , “Điều này cũng là chút tâm tư của tại hạ, hơn thế lúc trước là do Công chúa đưa ra cầu mà, tại hạ chẳng qua là tuân lệnh mà thôi”

      Láo toét ! Đúng là loại người được ăn rồi còn dám khoe mã!

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 157: kích thích

      Đàm Nguyệt Li thấy mặt Tiêu Tử Y cười tức giận đỏ bừng cảm thấy khó tránh khỏi cảm giác tức giận. Hán nhiều như vậy mà rốt cục công chúa có nghe lọt tai cái kế hoạch kia chứ? Thử hỏi tại sao dùng mỹ nam kế với nàng lại vô dụng vậy chứ? Nhưng mà cũng cố tình chớp chớp đôi mắt đào hoa rồi cơ mà….

      Đàm Nguyệt Li vừa cân nhắc vừa giơ chiếc quạt chỉ về phía bọn trẻ ngủ trưa say sưa bên trong thản nhiên bảo, “Công chúa, chắc những lời ta lọt vào tai người tý nào nhưng mà cuộc sống cứ như vậy có gì khác nhau đâu, loại chuyện này buồn bực cũng vô dụng thôi, muốn trách nên trách kiếp trước mình tích phúc đủ

      Tiêu Tử Y hít hơi sâu, quyết định thèm đoi co chuyện này với nữa, cho dù có chỉ sợ cũng lại . “Vậy nếu ta kiên trì muốn nhận học sinh mới sao? có hậu quả gì đây? Chẳng qua chỉ là đứa bé bình thường thôi mà, chả lẽ còn có chuyện bất ngờ gì xảy ra hay sao?’

      Đàm nguyệt Li đưa tay ra sờ tới sờ lui chiếc bàn đu dây, nghe vậy cười khẽ tiếng , “Công chúa, Mạnh mẫu còn vì con tạm rời, bọn ở chung với nhau vậy cũng có ảnh hưởng. Công chúa tin tưởng dạy dỗ bọn trẻ tốt nhưng mà ai dám cam đoan chứ?’

      Tiêu Tử Y trầm ngâm , từ nàng nhận được nền giáo dục chân chính là kiểu tập thể, chưa bao giờ có cảm giác mình xây nhà trẻ này có gì ổn cả. Nhưng mà ở cổ đại tôn trọng kiểu giáo dục chọi , thậm chí những đứa trẻ này người nào phải gia đình quý tộc thể chỉ có giáo viên.

      Hơn nữa nàng lúc đó, giáo dục tập thể là con người ngang hàng nhau, muốn cùng ai chơi cũng chẳng để ý cho lắm, chỉ cần tìm được bạn là tốt rồi. Nhưng mà giờ tình cảnh lại khác. Trạm Nhi là Hoàng tôn, bất kể nàng có nguyện ý thừa nhận hay thừa nhận cũng vậy, nếu có người có mục đích tiếp cận với bé, nàng cũng chẳng có cách nào cả.

      “Có phải…Có phải cái nhà trẻ của ta đây sai lầm rồi hay ?’ Tiêu Trư Y lẩm bẩm, đến cả chính nàng cũng chắc nữa.

      “Công chúa cũng thể hạ quyết định được, chuyện lâu dài này ta tính được, nhưng mà giờ nhà trẻ phát triển, nhìn tổng thể mà cũng tệ lắm” Đàm Nguyệt Li vội an ủi. Mặc dù muốn thuyết phục nàng nhưng mà cũng muốn đánh thẳng vào nàng.

      “Nhưng mà ta tin là mình có thể dạy chúng tốt được” Tiêu Tử Y khó xử cắn môi, nàng bắt chước cũng phải giáo dục trẻ em, cũng chaư từng dạy qua đứa trẻ nào, tại duy nhất duy trì lý luận của mình lại bị Đàm Nguyệt Li phủ nhận. Nàng nghĩ quả là cảm thấy chế độ chính trị khác nhau. Có lẽ nền giáo dục cũng phải phù hợp theo. Nàng càng ngày càng cảm thấy ý nghĩ của nàng là tưởng.

      “Ha ha. Người ta bảy tuổi xem như già, tính cách của tuổi đứa trẻ ở đây, cơ bản có thể thấy được sau này chúng phát triển thế nào. CẢ tướng mạo, lời cử chỉ bình thường thậm chí đến cả tư thế ngủ của chúng có thể thấy gần .” Đàm Nguyệt Li cũng trả lời vấn đề của Tiêu Tử Y mà ngược lại chuyển hướng câu chuyện. Tiến vài bước đến trước cửa sổ phòng ngủ, , “Người xem Hoàng tôn điện hạ nằm nghiêng cánh tay, có thể thấy nó là người tao nhã hữu lễ, thành đáng . Nhưng là bởi nó càng chú ý làm mỗi chuyện cẩn thận để cố gắng đạt tới cầu hoàn mỹ ngược lại càng thể để mình mắc sai lầm, điểm ấy là vết thương trí mạng của nó”

      “Ngươi rất hiểu TRạm Nhi, ra này đó cũng chẳng là gì cả” Tiêu Tử Y khó hiểu khi đột nhiên nhắc tới điều này biết là gì, nhưng mà vẫn phục khi về tướng mạo mà? Người này luôn lợi dụng cơ hội có lý do thoái thác để lừa gạt người, thấy tướng vẫn là thấy tướng mà thôi. Sao nàng lại tự dưng cứ để dắt mũi mình như thế chứ?

      Đàm Nguyệt Li nhún nhún vai thản nhiên, ‘Thôi quên , dù sao mấy đứa bé kia ta cũng rất hiểu, có ra người cũng tin đâu. Ta nghĩ rất đúng, nhà trẻ có sai hay tương lai sau này bọn trẻ lớn lên ra sao ai biết trước được, nhưng mà ta cảm thấy nhà trẻ giờ của công chúa thiếu người nấu ăn”

      nửa ngày hoá ra định tiến cử…..Tiêu Tử Y nhìn vẻ tươi cười trực sẵn mặt Đàm Nguyệt Li, hừ lạnh tiếng , “Ngươi trước cứ dạy tốt tiết buổi chiều của mình rồi sau! Ta có cần ngươi làm giáo viên hay vẫn còn chưa biết đâu nhá!” Dứt lời lười mài răng với ở đây, xoay người phẩy tay áo bỏ .

      Dựa vào đâu nếu tiểu đệ cũng có tính giống , nàng kiểu gì cũng muốn thằng nhóc đó tiếp cận với Trạm Nhi của mình tý nào!

      Đàm Nguyệt Li đứng dưới ánh mặt trời nhìn theo bóng Tiêu Tử Y phì phò rời , cười híp cả mắt lại. Trước khi tiện nhìn lướt qua phòng ngủ trưa, đột nhiên phát bé nhà họ Tô mí mắt cứ chớp lên chớp xuống yên lòng.

      học nào…Đây phải là bữa sáng đó chứ?’ Đàm Nguỵet Li cau mày, để ý phe phẩy chiếc quạt chậm rãi rời . Tiêu Trư Y ngồi ở phòng học đằng sau, nhìn Đàm Nguyệt Li cũng giống y đúc ngồi trước. Đây là buổi chiều tiết dạy đầu tiên, nàng lo người này đến dạy, phải tự mình tới ngồi nghe chút xem sao.

      Các bạn ngồi vây quanh cái bàn tròn. Do hôm nay tăng thêm hai chị em song sinh nên cái bàn tròn này tự dưng lại thành bé, may là phòng học rất lớn, có thêm mấy cái bàn tròn nữa cũng thành vấn đề.

      Chỉ tiếc là phòng nàng đây cũng chỉ là giấc mộng có thêm nhiều bé cậu bé đáng thôi, cũng phải thực dễ như vậy. Tuy Tiêu Tử Y rất căm tức nghe Đàm Nguyệt Li hươu vượn lúc trưa nhưng mà khi trở về ngẫm kỹ lại cũng cảm thấy vậy quả cũng có lý. Ví dụ như nàng nên cứ ai tới cũng nhận người cả, nếu chuyện xảy ra, nàng căn bản gánh nổi trách nhiệm, lại còn liên luỵ tới cả những người khác nữa.

      Nàng vẫn nên dựa vào thực tế hơn, nếu mà thấy phù hợp mà có thể lại mở tiếp cho chúng bậc tiểu học, trung học, đại học…Ha ha! Cuối cùng thành lậi học viện Hoàng gia, đến lúc đó nàng là hiệu trưởng, còn hoàng huynh là chủ tịch danh dự rồi. Còn sau đó tất cả nhân tài cho đất nước đều từ Học viện Hoàng gia mà ra cả. Ha ha! Nghĩ tới thấy rất vui rồi.

      Tiêu Tử Y cứ nghĩ lèo vậy lập tức bình thường trở lại, hơn nữa giờ cũng có nhiều bạn rồi, nàng cũng đừng tham quá, cố mà nhìn bọn trẻ trưởng thành khoẻ mạnh mới đúng nha. Nhưng mà loại trừ sau này nếu có thích đứa bé nào cũng rẽ vào nha.

      lúc Tiêu Trư Y nghĩ ngợi, Đàm Nguỵet Li trước phòng học chậm rãi, nhưng mà được bao lâu, Độc Huyền ngồi yên, nguyên nhân là do Đàm Nguyệt Li quá khó hiểu, cậu nghe chẳng hiểu gì cả, kiềm chế nổi phải giơ tay lên , “Nguyệt Li ca ca, đổi lại cái khác chút …”

      Đàm Nguyệt Li sửng sốt, chưa từng bao giờ lên lớp giảng bài nhưng trước cũng coi chuyện học này quan trọng gì, trong đầu đều nghĩ làm cách nào thuyết phục nổi Tiêu Trư Y, kết quả là vào trận đầu mới phát hình như chuyện giảng bài cũng phải dễ dàng như vậy, nhất là lại dạy cho nhứng đứa bé này học.

      Tiêu Tử Y ở đằng sau lén bĩu môi. Hừ, nàng tin trong tiết dạy mỹ thuật tạo hình Đàm Nguyệt Li có thể hạy sinh động như tiết của nàng. Nàng cho tới bây giờ đều chỉ cho bọn trẻ cách vẽ tranh đơn giản dễ học, lấy giấy ra gấp, cắt, xếp gỗ, còn lòng vòng kiến thức vẽ tranh khó hiểu cơ bản chẳng ai nguyện ý muốn nghe cả mà.

      Nhưng nếu Đàm Nguỵet Li chút khó khăn ấy cũng khó qua cũng gọi là Dàm Nguyệt Li nữa rồi. cười híp mắt hỏi, “Vậy các em muốn nghe cái gì nào?”

      Độc Huyền mắt to chớp chớp, cười hắc hắc , “Nguyệt li ca ca, hôm nay là ngày đầu tiên huynh dạy, cho chút kích thích được ?’

      Sắc mặt Đàm Nguyệt Li đổi, vẫn cười híp mắt bảo, “Muốn kích thích sao? Tốt, vậy hôm nay cùng làm thí nghiệm nhé!”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 158: Thí nghiệm

      “Thí nghiệm à?’ Trong phòng học yên lặng bỗng chốc ồn ào hẳn lên.

      Nam Cung Tiêu là người đầu tiên kêu rên trước, trước cậu cũng biết qua thí nghiệm của nhị ca cậu rồi, đối hai người này mẫn cảm vô cùng. Mà những người khác chưa nghe qua được nhiều như Nam Cung Tiêu lại khủng hoảng trận. Chỉ có hai chị em song sinh nhà họ Tô hiểu nhìn nhau, hai khuôn mặt nhắn mơ màng trận.

      Còn Tiêu Tử Y lâm vào trầm tư, nàng hình như cũng quên mất nhà trẻ vốn là nơi thưởng phạt thi thố. Nhớ năm đó nàng vì bông hoa đỏ tường mà cố sức muốn đạt được. Còn về cuộc thi nha, có phải sớm quá chăng?

      Nàng vừa định lên tiếng thương lượng chút với Đàm Nguyệt Li lại nghe thấy cười khẽ giải thích, “Là thí nghiệm rất đơn giản thôi, mọi người đừng quá lo lắng. Mọi người vẽ giấy của mình căn phòng và cái cây , muốn vẽ bức tranh thế nào tự mình quyết định. Đúng là đơn giản đó chứ?”

      Các bạn tất cả đều thở nhõm, hoá ra vẫn là vẽ tranh thôi! đám cúi đầu bắt đầu vẽ ngệch ngoạc giấy. Nhưng lúc vừa nghe tới đề mục này của Đàm Nguyệt Li Tiêu Tử Y thấy sảng khoái vô cùng.

      Cái này phải nàng thấy rất quen sao? Đây ràng là kiểu thí nghiệm thực hành tâm lý ở đại mà. Nhưng vấn đề này sao cả Đàm Nguyệt Li lại biết chứ?

      Đàm Nguyệt Li thầm thở dài hơi, đến nhóm bọn trẻ vừa vừa nhìn chúng vẽ tranh, khoé mắt liếc thấy Tiêu Tử Y cau mày tự hỏi khỏi tò mò đề nghị, “Hay là người cũng vẽ bức tranh xem sao?”

      cần, ta muốn bị người ta nhìn thấu nội tâm mình đâu!” Tiêu Tử Y liếc trắng mắt, giọng cự tuyệt. Trước kia nàng thích nhất là lấy trò thí nghiệm tâm lý ra đùa, nhưng mà nàng lại có cảm giác loại kiểm tra này đáng sợ, làm cho người khác ít nhiều nhìn thấu nội tâm của nàng. Vì vậy mỗi lần đều lén chơi, hoặc là tự mình trắc nghiệm xong mình rồi lập tức cho các bạn thí nghiệm.

      Lúc này đến lượt Đàm Nguyệt Li giật cả mình, cúi người , “Gì? Người cũng biết bí mật vấn đề này sao? Chả lẽ thời điểm người gặp Công tử Sanh cũng bị trắc nghiệm qua sao?’

      “Công tử Sanh ư? Ngươi đề kiểm tra này là do Nam Cung Sanh ra à?” Tiêu Tử Y ngẩn ra, tim nhịn được đập bình bịch, hỏi vội.

      Đàm Nguyệt Li nhớ tới chuyện này gần như nghiến răng trèo trẹo, cũng chẳng còn bộ dạng thong dong tao nhã như lúc bình thường nữa, từng từ từng chữ cứ từ trong kẽ răng tuôn ra, “Đại khái là lúc chúng ta mới mười lăm tuổi năm ấy, cho chúng ta làm thí nghiệm. Ta bỏ nhiều tâm huyết mới vận dụng phân tích đáp án cho mọi người. Đề này còn bị cha ta đề tuyệt thế, là…” Ghen tị chết với ghê! Đàm Nguyệt Li càng giọng càng dần, rồi những phần sau ngậm miệng lại. kịp phản ứng vừa nhắc tới Nam Cung Sanh lại thất thố rồi, vội vàng đứng thẳng người lên coi như có chuyện gì, quay đầu xem các bạn vẽ tranh.

      Chẳng còn cách nào. Giống như từ lúc học tập chưa bao giờ coi trọng cả, mà là phải làm bằng mọi cách nhìn thấu tâm người. Mà Nam Cung Sanh cố tình ra đề đơn giản vậy nhưng lại có thể nhìn trộm được lòng người, hơn nữa cũng phải là cố ý nghiên cứu ra được. Điều này làm sao thể ganh tị chứ?

      Tiêu Tử Y ngơ ngác tự hỏi thầm những lời Đàm Nguyệt Li . Tuy nàng còn mơ hồ khi chưa chắc chắn khẳng định hoàng hậu Độc là nữ xuyên qua, nhưng mà cũng xác định nổi Nam Cung Sanh cũng xuyên qua. Bởi vì có nhiều chỗ làm được để cho nàng nghi hoặc. Vậy mà tại đề này ràng là xuất phát từ Nam Cung Sanh, trước kia cũng chưa thấy ai qua cả.

      Chả lẽ … cũng là người xuyên việt sao?

      Trực giác của Tiêu Tử Y phủ nhận suy đoán này, kẻ xuyên việt làm sao mà cam tâm làm trạch nam ở cổ đại chứ? Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy lạ. Nhưng mà cũng có thể nàng mặc dù thấy nhiều nhưng biết đâu có người cam tâm sao?

      được, lần sau nếu lúc nàng nhìn thấy Nam Cung Sanh nhất định phải hỏi xem rốt cục có biết thế kỷ hai mươi mốt , hỏi chút xem có phải là người xuyên qua ?

      Tiêu Tử Y miên man suy nghĩ bên kia các bạn vẽ xong tranh. Đàm Nguyệt Li đứng bên phân tích, “Trước hết xem bức tranh của Hoàng tôn điện hạ , bức tranh căn phòng này có cánh cửa rất to, thuyết minh tính cách của người rất thẳng thắn và nhiệt tình, bên cạnh phòng còn vẽ vài cái cây, thuyết minh người rất để ý tới cái nhìn của người khác”

      Tiêu Trạm mở to mắt hiểu mơ hồ, còn bên Nam Cung Tiêu lập tức mang tranh lên, sốt ruột hỏi, “Nguyệt Li ca ca, mau nhìn xem của đệ nào”

      “Cái này, cậu bé Tiêu bức tranh thực chiếm trọn cả trang giấy, thuyết minh cậu chỉ quan tâm chính bản thân mình. Đệ xem xem, cả cây cũng chẳng còn chỗ vẽ nữa. Bức tranh của Tiểu độc đệ vừa vặn lại tương phản nha. Có gốc cây có cành rất to, chứng tỏ đệ rất là tự tin. Ta xem của bé Tuyển Tuyển nào, à, lá cây đều vẽ rất tinh tế, biểu lộ muội rất hài lòng với cuộc sống bây giờ của mình. Còn tranh Diệp Tầm vẽ phòng rất , chứng tỏ đệ rất biết kiềm chế và khiêm tốn. Hơn nữa phòng ngay cả cửa cũng có. Vậy đệ bây giờ vẫn chưa chịu mở lòng mình cho người khác đúng ?’ Đàm Nguyệt Li đem phân tích đám xong, bọn trẻ lập tức bị cuốn hút. Tiêu Tử Y đứng bên nghe nhưng lại thể đây là cách thức nhanh nhất để hiểu đám trẻ, trong khi nàng mất rất nhiều thời gian mới thăm dò ra tính tình của bọn trẻ, tên Thấy tướng này ngay lập tức cái gì cũng định liệu trước cả.

      Lí Vân Tuyển thấy bức tranh các bé đều xong cả, nhấc tay chỉ thánh thót, ‘Nguyệt Li ca ca, huynh mau tới xem bức tranh của Linh Lung và Lâm Lang , thế mà các bé ấy còn chưa vẽ xong tranh kìa”

      Đàm Nguyệt Li cười tới, ngay lúc đó hai chị em song sinh cùng vẽ bức tranh với nhau, tò mò hỏi, ‘Sao hai người lại cùng vẽ bức tranh thế hả?’

      Chẳng biết là Tô Linh Lung hay là Tô Lâm Lang ngẩng đầu lên mềm , “Hai bức tranh dù sao hai chúng ta cũng đều vẽ giống y như đúc thôi”

      đứa khác lại tiếp, “Nên vì để tiết kiệm thời gian, chỉ có người vẽ phòng còn người vẽ cây thôi”

      Tiêu Tử Y đứng bên nhìn tò mò tới kinh ngạc kêu lên, Ôi? Các muội vẽ đẹp quá nha! Trong phòng vừa có rèm cửa sổ, bồn hoa, cây còn kết quả nữa, nhìn đẹp mắt lắm. Đàm công tử à, bức tranh này giải thích thế nào đây?”

      Nhìn bộ dạng lúng túng của kìa, còn tưởng cũng biết giải thích kiểu thương này chứ? Bởi vậy mới thí nghiệm tâm lý cũng thể dùng cả. Hai nhóc mới ba tuổi đầu có biết tình cảm là gì đâu.

      Đàm nguyệt Li ho khẽ tiếng, giải thích qua loa đại khái, “Điều này sau này Linh Lung và Lâm Lang trở nên rất được nha!”

      Tiêu Tử Y nhìn Đàm Nguyệt Li kinh ngạc vô cùng, cố sức lôi qua bên hỏi , “Nè, có phải hai đứa bé kia cùng có liên quan tới tình cảm thương hay ha?’

      “Đúng vậy, trong phòng có đồ trang sức khát vọng được gặp gỡ kết bạn, cây có quả táo hoặc là hoa quả thuyết minh có người trong lòng.” Đàm Nguyệt Li dùng ánh mắt khác thường nhìn Tiêu Tử Y, giải thích xong lúc lâu mới hỏi thử, “Công chúa Điện hạ, sao người biết đáp án này vậy? Có phải người lúc ấy cũng vẽ như vậy ? Người thích là ai vậy?”

      “…” Tiêu Tử Y lúc này mới nhớ tới, Đàm Nguyệt Li còn tưởng là nàng theo Nam Cung Sanh biết kiểu kiểm tra này nữa chứ.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 159: Tình cảm tầm thường

      Đàm Nguyệt Li nhìn vẻ mất tự nhiên của Tiêu Tử Y, còn tưởng là đúng rồi, lập tức cảm thấy nên bắt đầu doán xem đến tột cùng là ai. Vị tiểu công chúa này gặp qua nam nhân cũng nhiều, nhiều nhất là mấy người tới giảng bài ở nhà trẻ. Thái Khổng Minh là người cứng nhắc, nhìn kiểu gì cũng thấy tiểu công chúa này ưu ái. Lí Vân Thanh tính cách nhìn có vẻ ôn nhu nhưng thực ra rất lạnh nhạt, dễ để cho người ta tiếp cận. Còn Độc Diệp lại càng thể, nam nhân đó mắt còn cao hơn đầu, chỉ biết mang binh đánh giặc mới là lý tưởng của , tuyệt đối coi nữ nhân vào mắt.

      Vậy còn có thể là ai đây? Đàm Nguyệt Li đập cây quạt mạnh vào cằm, càng nghĩ càng kinh hãi.

      Hay là…là chính bản thân hả?

      Khụ, đừng trách nghĩ vậy nha, bất luận thế nào nhìn cả mới là người quyến rũ nhất nha, chuyện này rất khó…

      Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt tuấn tú của lúc sáng lúc tối, tình bất định, nếu nàng mà biết trong lòng nghĩ gì chắc chắn cấm tới gần nàng rồi.

      Đáng tiếc là nàng có cách nào biết cả, vì vậy chỉ lắc đầu tránh ra.

      Do thời khoá biểu phải sửa lại nên mỗi ngày xế chiều cứ sau tiết dạy lại đều ra ngoài hoạt động tự do, vì thế các bạn đều tụ tập bãi tập.

      Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai người mỗi người chiếm chiếc bàn đu dây, Độc Huyền phụ trách đằng sau đẩy thay phiên nhau mỗi cái, chơi tới say sưa. Diệp Tầm chơi bãi đất trống với Abe trò gấp máy bay phi, Nam Cung Tiêu bên cạnh luyện tập xà đơn, còn Lí Vân Tuyển và Tiêu Trạm chơi cầu bập bênh. Mấy đứa trẻ nhìn rất ngây thơ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cười như chuông bạc. Tiêu Tử Y nhìn ra cửa sổ hơn nửa ngày, xác nhận sao rồi mới xoay người cùng Đàm Nguyệt Li nghiên cứu cách nào tiếp tục duy trì nhà trẻ,

      Tô Linh Lung nhìn bóng người ở cửa sổ xa xa biến mất xong cười duyên reo lên, “Cố đẩy mạnh lên chút nữa ! Độc ca ca huynh hôm nay chưa ăn cơm no sao?’

      Độc Huyền bề bộn đầu đầy mồ hôi, vừa nghe đến Tô Linh Lung nhắc tới ăn cơm tức, cậu nếu vì răng cửa bị rớt chắc điểm tâm thích cũng bị con nhóc này cướp rồi, sao còn có cơ hội mà ăn cơm trưa no chứ? Càng nghĩ càng giận, Độc Huyền tăng sức tay mạnh hơn.

      Hai bé đáng được tôn sùng đẩy lên cao càng cười to như chuông bạc, Tô Lâm Lang còn kêu to hơn, “Cao thêm chút nữa , cao thêm chút nữa

      Độc Huyền bất đắc dĩ lau mồ hôi, “ được, được, chỉ cao tới đây là cực hạn rồi” Cậu còn luẩn quẩn trong đầu khi nghe hai nhóc sau này còn sai khiến nữa nha! Sau này tuyệt đối thể để các bé ấy mang rượu tới hang ổ mình quyến rũ rồi, nhớ kỹ đó!

      Tô Linh Lung hừ khẽ tiếng , “Thế nào là cực hạn ha? Giữa trưa ta nhìn thấy Nguyệt Li ca ca đẩy Công Chúa Điện Hạ chơi bàn đu dây. Huynh ấy thực đẩy rất cao nhá!”

      Lời này vừa ra, Nam Cung Tiêu đứng đẩy xà đơn bỗng rớt phịch xuống, vội vàng chạy tới hỏi, “Ngươi thấy hai người họ làm cái gì thế?”

      Độc Huyền thôi đẩy cho hai nhóc nữa, túm lấy dây thừng dừng đu lại cho hai bé tiếp tục chơi.

      Tô Linh Lung mở to đôi mắt đen lúng liếng, hiểu hỏi, “ phải là nhìn thấy họ chơi bàn đu dây đó sao? Thế còn có gì nữa chứ?”

      Nam Cung Tiêu nhíu mày trầm ngâm lúc còn hai nhóc Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang đều mở to hai mắt đợi trả lời, cậu lúng túng gãi đầu bảo, “Chuyện cùng chơi bàn đu dây thể thấy tình cảm hai người họ thực tầm thường, ta sợ nhị ca ta còn cơ hội nữa”

      Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai nhóc tuy nghe hiểu ý Nam Cung Tiêu có đúng hay , nhưng vẫn nghe nửa câu đầu, cùng đồng loạt quay đầu nhìn sang Độc Huyền dịu dàng, “Vậy sau này cho ngươi giúp chúng ta đẩy bàn đu dây nữa rồi, tình cảm của chúng ta và ngươi cũng rất bình thường nha!”

      Độc Huyền khịt khịt mũi, lẩm bẩm nam tốt đấu cùng nữ nên hậm hực tránh , đúng lúc đụng phải Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển vừa tới.

      Hai cặp song sinh vừa nhìn thấy Tiêu Trạm tới lập tức nhảy từ bàn đu dây xuống chạy tới mỗi người ôm cánh tay nho của Tiêu Trạm, liên thanh bảo bé tới đẩy bàn đu dây cho các nàng. Lí Vân Tuyển cũng thèm để ý đến mình bị đẩy sang bên, bĩu môi tới ngồi bàn đu dây, tự mình loạng choạng đẩy.

      Tiêu Trạm nghe Nam Cung Tiêu bên cạnh kể lại chuyện phát sinh lần nữa, khuôn mặt nhắn cũng trầm xuống hẳn. Trong lòng nghĩ phụ vương đồng ý với bé muốn kết hôn với bác làm mẫu phi rồi, nhưng mà bé cũng muốn giống như trước đây nữa chẳng may bác cũng gả cho người khác nữa phải làm sao đây?

      Độc Huyền thấy Lí Vân Tuyển tự mình nhảy lên chiếc đu có vẻ khó khăn, mới tốt bụng tới đẩy giúp cho bé, Lí Vân Tuyển cười rất vui. Cả Abe cũng bị thu hút tiến lại. Diệp Tầm đơn giản ôm nó tới chiếc đu khác để lên giúp nó đẩy.

      Nam Cung Tiêu dựa vào thân cây, khoanh tay nhìn Tiêu TRạm bị hai nhóc dây dưa trêu: “Hoàng tôn điện hạ à, có hai muội muội làm bạn rồi mà sao sắc mặt lại khó coi vậy chứ?”

      Tiêu Trạm nhướng mày, nghiêm mặt bảo, “ được gọi ta là Hoàng tôn điện hạ nữa, chúng ta cùng nhau chơi lâu vậy rồi ngươi chả lẽ còn biết tính tình của ta sao?”

      Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai người thấy khí có vẻ khác thường, thuận theo cong môi lên nhưng cũng biết ý gì. Năm nay cả hai bé mới chỉ có ba tuổi mà thôi. Tuy có thông minh hơn người nhưng tóm lại cũng chỉ là trẻ con. Những lời trưởng bối trong nhà có trước đây, nhất định phải gọi Tiêu Trạm là Hoàng Tôn điện hạ, các bé còn ngạc nhiên sao Hoàng Tôn điện hạ lại được gọi vậy hở?

      NHưng lúc này Nam Cung Tiêu vẫn kiên quyết, nghiêm túc, “Thực ra Linh Lung và Lâm Lang rất đúng, chúng ta nên tuỳ tiện gọi người, sớm muộn gì cũng có ngày như vậy, người cũng biết mà”

      Lí Vân Tuyển đu cũng cười , “Trạm Nhi muốn chúng ta gọi người là Hoàng tôn điện hạ, còn Nam Cung Tiêu vẫn kiên trì người dù sao sớm muộn gì cũng phải gọi, hay là các ngươi đều nhường nhau chút , đợi khi nào Trạm Nhi mười ba tuổi trưởng thành rồi, chúng ta lại gọi người là Hoàng Tôn điện hạ vậy. Trước đây chúng ta đồng ý gọi là gì gọi như thế phải sao?”

      Tiêu Trạm cảm kích nhìn bé cười cười, sau đó khuôn mặt nhắn mong chờ nhìn Nam Cung Tiêu.

      Nam Cung Tiêu vốn cũng chỉ là dỗi thôi, bây giờ thấy có sẵn bậc thang cũng thoải mái đồng ý luôn.

      Tô Linh Lung cười hì hì reo lên, “Chúng ta cũng gọi là Trạm Nhi ca ca , TRạm Nhi ca ca!” Tô Lâm Lang cũng hùa theo gọi liên hồi, càng gọi càng ngọt ngào.

      Tiêu TRạm bị hai nhóc gọi mà mặt đỏ bừng, ngượng ngùng dùng ngón tay cào cào má. Hoá ra được người ta gọi là ca ca có cảm giác hay tới vậy ha!

      Lí Vân Tuyển đứng bên nhìn tức giận, đơn giản coi như nhìn thấy, chăm chú chơi đu dây.

      Tô Linh Lung nhìn Độc Huyền giúp Lí Vân Tuyển đẩy đu, hai người chơi đùa đu dây biết mệt mà đặc biệt rất vui, có chút khó chịu lẩm bẩm, “Hai người các ngươi có tình cảm gì đó tầm thường sao? phải thân ai thể chơi được như vậy hay sao?”

      Độc Huyền nghe vậy dừng bàn đu dây lại, cười hì hì bảo, “Đúng đó, đúng đó nha! Ta rất là thích Tuyển Tuyển nhé! Sau này lớn lên muốn kết hôn với nàng làm vợ của ta nha! Này, đây là tín vật đính ước nè!” xong chẳng thèm quan tâm xem Lí Vân Tuyển bị doạ trợn mắt há mồm tóm lấy tay của bé đặt cái gì đó vào trong tay.

      Lí Vân Tuyển mở tay ra vừa thấy lại là chiếc răng cửa mới rụng hôm nay của Độc Huyền.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 160: Thị uy


      Nam Cung Tiêu gì, “ thể nào, ngươi cứ lấy lệ vậy ư? Cái này cũng coi như tín vật đính ước sao?”

      Độc Huyền rung đùi đắc ý bắt chước cách của Thái Phu tử, vẻ nho nhã, “Thân thể làn da là do cha mẹ do, dám phá hoại, có hiếu phải nên bắt đầu vậy. Ta xem trong sách – tóc còn rất quý huống chi là răng. Bởi vậy, bé Tuyển Tuyển à, ngươi cần phải cất cẩn thận đó nha!”. May quá, may quá, hôm qua phu tử có dạy qua câu này, cậu còn học thuộc được nữa.

      Tiêu Trạm thấy bé Tuyển Tuyển cúi đầu trầm ngâm, nóng ruột tới mức biết nên gì cho đúng, nhưng mà bé tìm đâu ra chiếc răng nào cho bé laà tín vật đây?

      Diệp Tầm cũng ngừng đẩy chiếc đu cho Abe, tò mò sáp lại gần câu, “Độc , ngươi nhanh như vậy tiín chuyện chung thân đại rồi ha? Có phải là quá sớm hay hả?”

      Độc Huyền đắc ý bĩu môi mọt cái , “ sao sao! Răng ta còn rất nhiều chiếc nữa nè! Sau này gặp khác sợ có mà đưa đâu!”

      “….” Mọi người cười ngất luôn.

      Lí Vân Tuyển hoàn toàn chẳng gì với Độc Huyền, biết có nên nhận chiếc răng hay nhận nữa.

      Tiêu TRạm tới giật phắt chiếc răng trong tay của Lí Vân Tuyển lại, phục trừng mắt với Độc Huyền, rất ngây thơ, “Chiếc naà cho ta được rồi, ta thích sưu tập naà nọ mà”

      Độc Huyền gãi gãi đầu, cười ha ha bảo, “ ngờ chiếc răng cửa của ta lại được hoan nghênh như vậy ha! sao sao, cứ cho Tiêu Trạm vậy. Bé Tuyển Tuyển đừng sốt ruột, sau này còn có nữa! Tất cả mọi người ai cũng đều có cả! Ai cũng đều được hết! Nè…Sao mọi người thấy đâu rồi….Nè!”

      Tiêu TRạm lôi Lí Vân Tuyển quay lại hướng vừa rồi, đề phòng bé Tuểyn Tuyển của cậu cứ vậy mà bị bắt cóc . Mặc dù cậu còn , nhưng mà cũng biết tín vật đính ước là gì.

      Nhưng mà, Nguyệt Li ca ca và bác rốt cục sao thế này? Cậu có rảnh phải đến chuyện với phụ vương chút, đề phòng chuyện ngoài ý muốn.

      Lí Vân Tuyển bị Tiêu Trạm năm , nụ cười mặt rất ngọt ngào, “TRạm Nhi, bên ngoài trời có vẻ nắng lắm, hay là chúng ta cùng vào trong nhà chơi được ?”

      Tiêu TRạm vừa nghĩ tới tại trong phòng học chỉ còn có bác mình và Nguyệt Li ca ca vội vàng gật đầu.

      Hai đứa nhóc chạy mạch tới phòng học, chỉ thấy Tiêu Tử Y và Đàm Nguyệt Li chơi trò quân cờ gì đó bàn. Nhưng cũng phải chỉ có hai người họ đâu nhé, bên cạnh còn có Như Lan và Thầun phong thái giám nữa.

      Tiêu Tử Y thấy Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển cùng chạy về, đằng sau hình như còn có vài bạn nữa, khẽ cười nóik “Bên ngoài có phải nóng chút ? Cũng được, Thầun Phong đưa cờ nhảy ta vừa làm cho mọi người cùng nhau chơi nào!”

      Tiêu TRạm tò mò ngồi trước bàn, nhìn thấy có mảnh giấy rất dầy trải bàn, đó còn vẽ ngôi sao sáu cánh, tiếp đó còn thấy sáu cánh sao có khoét những vòng tròn nho cùng với những đường cong liên tiếp…

      Đàm Nguyệt Li cười híp mắt , “Công Chúa điện hạ à, bàn cờ này xong rồi cho bọn trẻ con chơi , hay là….Người vẫn tự tin hạ xuống?”

      Tiêu Tử Y cười gượng, cúi đầu xuống chơi cờ tốc độ nhanh hơn. Nàng cũng còn nghĩ tới Đàm Nguyệt Li là lần đầu chơi mà lại lợi hại như vậy, chỉ có vài bước mà hoàn thành còn số người ngựa của nàng vẫn còn ở đường dịch chuyển từng bước .

      Chảy nước mắt mất, ai cổ đại chơi năm quaâ cờ thôi mà thắng rồi chứ? Lần trước Nàng cùng chơi với Thái Khổng Minh năm quân cờ, người ta vừa chơi vừa dùng ánh mắt khinh bỉ liếc xéo như muốn giết chết nàng vậy mà thẳng nổi, sau đó khinh thường bảo chơi cờ năm quân này chỉ là kiểu mới học trước đây trong lớp thôi, nàng còn phục, lật giở sách lịch sử, thấy cờ năm quân này sớm ra trước vo với cờ vây rồi, thời Nghiêu Thuấn Vũ trong dân gian có trò chơi năm quân cờ rồi. Tương truyền là tổ tiên Hiên Viên Hoàng đế sáng tạo ra trò chơi năm quân cờ, vì thế còn có truyền thuyết “Nữ Oa tạo người, Phục Hi tạo quân cờ”.

      Dựa vào gì thế chứ? Tiểu Thuyết xuyên việt hại chết người mà! Năm quân cờ ở đó có phải cứ đánh đâu thắng đó , cơ bản chính là người cổ đại biết những này rồi, nàng còn chắc cả TRạm Nhi cũng đều từng chơi qua nữa.

      Vì vậy mà sau khi nàng bị kích thích rút kinh nghiệm xương máu, quyết định mở bài cở nhảy ra để tìm lại tự tin. Bộ cờ nhảy này bàn cờ đều làm bằng gỗ, quân cờ đẽo hình tam giác, cuũngợc làm bằng gỗ, mỗi người mười quân chia nhau. Kết quả vừa nắm trong tay bị Đàm Nguyệt li vừa mới học xong quy tắc đánh cho còn đường lui.

      Buồn bực quá ! Nàng xem thấy chẳng còn lần chơi tiếp nào nữa rồi. được, nàng tiếp theo muốn lấy quân cờ thứ tư ra nữa. Nếu bọn họ ăn mất 21 điểm nàng thua khoảng 80 phần rồi còn gì.

      Đàm Nguyệt Li phe phẩy chiếc quạt thảnh thơi thong dong nhìn bọn trẻ vây quanh nghe giảng giải cách chơi cờ nhảy thế nào, còn làm ra vẻ rất hiểu. Tiêu Tử Y đầu đầy mồ hôi đem quân cờ còn lại tiến sang địa bàn của Đàm Nguyệt Li, miệng mạnh khó chịu, “Hừ hừ, theo ta thấy là lần đầu tiên ngươi nhường cho ta đó”

      Đàm Nguyệt Li cũng so đo cười híp mắt lại phản kích, “Chúng ta đây lại chơi lần nữa , lúc này Công Chúa điện hạ cũng đừng có nhường cho ta nữa nhá”

      Tiêu Tử Y đảo mắt lia lịa, ho khụ , “Trạm Nhi bọn vừa tới, cứ để cho bọn cùng nhau chơi thôi. Ta bảo người hầu làm chút nước sinh tố uống, đó là do ta đặc chế ra đó nha!”

      Độc Huyền vừa nghe tới nước sinh tố đặc chế, cứ liên tục trầm trồ khen ngợi.

      Đàm Nguyệt Li cũng vạch trần nàng, thu xếp chỗ ngồi cho bọn trẻ vây quanh, dạy bọn trẻ cách chơi ra sao.

      Nam Cung Tiêu nghiên cứu lát rồi tự lấy bộ quân cờ màu lam, còn lại ngẩng đầu lên bạn bên cạnh hỏi tò mò, “Nguyệt Ly ca ca, hình như bộ quân cờ này chỉ có thể có sáu người chơi sao? Nhưng mà chúng ta có bảy người nha!”

      Đàm Nguyệt Li đảo mắt nhìn quả nhiên đúng thế , nhưng mỗi người ai cũng đều được chơi cờ cả, hán cũng thể bảo là ai được chơi nữa.

      Lí Vân Tuyển nghĩ ngợi, mở miệng sang Tô Linh Lung và Tô lâm Lang bảo, “Linh Lung Lâm lang muội muội, hai người các muội phải học cùng vẽ bức tranh sao? Hay là lần này hay người các muội cũng trở thành người chơi có được ?’

      Tô Linh Lung bĩu môi cái, lôi Tô Lâm Lang đứng bên hừ khẽ , “ cần, chúng ta thèm chơi đâu!” Thực ra nếu những lời này mà do Tiêu Trạm hoặc bất cứ bé trai nào các đồng ý ngay nhưng mà vừa rồi mắt thấy Tiêu Trạm tự mình lôi Lí Vân Tuyển tiến vào, làm cho hai chị em đỏ cả mắt mãi. Cứ tưởng các bé ở nhà muốn gì được đó, dựa vào đâu mà những người này coi thường các bé hả?

      Lí Vân Tuyển cũng mình sai chỗ nào, biết làm sao. Còn nhóm Tiêu Trạm cùng đổ dồn mắt nhìn vào trò chơi mới mẻ, ý nghĩ gì mà chiếu cố các em mới đều sớm vứt sạch. Mấy người nhóm bé đều sàn sàn tuổi nhau đều phải tranh giành thắng mới được, nên rất hài hoà cùng nhau chơi cờ, trong lòng sớm quyết phân thắng bại rồi.

      Mỗi người vội vội vàng vàng chọn xong màu quân cờ, Tiêu Trạm còn giúp Lí Vân Tuyển chọn được quân cờ màu rất đẹp đặt trước mặt.

      Lí Vân Tuyển nhìn lướt qua hai chị em song sinh, dưới thúc giục cũng bắt đầu lao vào chơi cờ nhảy. Đàm Nguyệt Li thấy chỉ có năm người chơi, dường như đối với trạn đấu thấy công bằng vì vậy ngồi xuống góp mặt cho đủ quân.

      Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang cùng đồng thời tức giận, lại càng nghĩ rằng ánh mắt cuối cùng của Lí Vân Tuyển nhìn các bé là ánh mắt thị uy. NHưng mà sao, sớm hay muộn các bé cũng thị uy lại ngay.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :