1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 146: Quả đào


      nam nữ ai cũng đều có tâm ngồi trong rừng đào, gió xuân ấm áp mềm xẹt qua trong rừng, thổi trúng vào mặt cười của Tiêu Tử Y.

      Nam cung Sanh ho khẽ cái, phá vỡ kiểu khí rất quái dị này.

      Tiêu Tử Y hồi phục tinh thần lại, cười ngọt ngào , “ biết hôm nay thành thích học của Tiêu Nhi công tử Nam Cung có hài lòng ?’

      Nam Cung Sanh mỉm cười , “ vượt qua mong muốn của tại hạ rồi, xem ra công chúa thực tốn nhiều công sức lắm”

      Tiêu Tử Y lắc đầu, khẽ cười , “Ta cũng chẳng tốn tý công sức nào cả, đều là do cố gắng của Tiêu nhi thôi, cậu bé sợ huynh nhìn”

      Nam Cung Sanh bật cười to bảo, “Đệ đệ của ta mà ta còn nữa hay sao? Từ lúc sinh ra tới giờ được nuông chiều quá rồi, e rằng cũng coi trời bằng vung, nhưng tóm lại là bản tính cũng xấu. Tại hạ còn định gần đây dạy dỗ cho nó nữa, giờ có công chúa tiếp nhận rồi, tại hạ vô cùng cảm kích”

      “Công tử khách sáo quá, mỗi ngày Tiêu nhi đều ở mãi trong cung cũng đáng thương lắm, sau này cứ để cho bé và Độc Huyền như nhau vậy, khi nào học cử người đưa đón

      Tiêu Tử Y nghe những lời khách sáo như thế từ miệng Nam Cung Sanh, cảm thấy có chút khó chịu, điều chỉnh lại tâm tình chút rồi đường hoàng.

      “Vậy xin nghe theo sắp xếp của công chúa” Nam Cung Sanh trả lời bài bản, sau đó ngậm miệng lại ý tứ , “Ta chính là muốn lời nào, xem có thể làm gì được ta nào?”

      Hai người lại rơi vào trầm mặc, Tiêu Tử Y hết sức chăm chú nhìn Nam Cung Sanh chằm chằm, muốn đợi cơn gió thổi mạnh hơn nữa, tốt nhất là đem thổi bay đám râu ria mặt . Tiếc là ảo tưởng tóm lại cũng chỉ là ảo tưởng, hôm nay gió cũng chẳng thể lớn như vậy được.

      Nam Cung Sanh nhìn vẻ thất vọng của Tiêu Tử Y ngồi đối diện, cau đau mày thanh tú lại, giữa chiếc trán đáng lên chút sóng gợn, buồn cười hỏi, “Công Chúa Điện Hạ à, hôm nay đến đây phải chỉ có vậy chứ?”

      Tiêu Tử Y trừng to hai mắt, cuống quít khua tay , “Đương nhiên phải rồi, ta tới là để hỏi thăm, chuyện có liên quan đến Diệp Tri Thu đó”

      “Diệp Tri Thu à?” Nam Cung Sanh hơi tò mò hỏi lại.

      Tiêu Tử Y mấp máy môi, giận dữ , “Ta nghĩ chắc huynh cũng biết Diệp Tri Thu là được hoàng huynh mang về, đồng thời còn mang theo con của ông ta là Diệp Tầm nữa. Bé Tầm vẫn bị chuyện cha mình là phản tặc mà ra vấn đề. Ta nghe tiểu TRanh qua, Công tử ngài đây có khả năng biết chút tin tức….”

      Nam Cung Sanh hơi trầm ngâm, cảm thấy tránh khỏi thầm mắng muội muội của mình lắm chuyện. Mấy ngày hôm trước vất vả lắm mới đuổi Độc Diệp được, giờ đến cả Tiêu Tử Y cũng đến đây, còn biết làm sao giờ?

      Tiêu Tử Y thấy Nam Cung Sanh trần mặc , sốt ruột tiếp, “Hay là, bảo ta cách gì để hoá giải khúc mắc trong lòng Diệp Tầm có được ?”

      Nam Cung Sanh giơ tay lên vuốt vuốt râu, có vẻ hơi cười bảo, ‘Công chúa Điện hạ à, cho dù biết năm đó có tình khác, thế nào? Ta tin tưởng bản thân Diệp Tri Thu cũng có quyền lên tiếng. Nếu ngay cả con ông ấy cũng , vậy người ngoài biết phải làm thế nào đây/”

      Tiêu Tử Y để ý thấy Nam Cugn Sanh giơ lên là tay phải, cổ tay bóng loáng dấu vết. Bên tai lại nghe đến lời , bỗng chốc thất vọng gục đầu xuống. Nam Cung Sanh đành lòng lưỡng lực , “Chuyện năm đó ta cũng chỉ thông qua ít tin tức tình báo mà đoán thôi, nếu Công chúa Điện Hạ muốn hỏi đến cùng, tốt nhất là nên hỏi người trong cuộc

      Tiêu Tử Y ngượng ngùng thẹn thùng , “Thực quấy rầy rồi, hôm nay ta nghe tiểu Tầm hết nên quá nóng ruột. Ta bớt chút thời giờ muốn cùng chuyện với cha của bé” Quả đứa bé có vấn đề nàng hẳn là nên tìm tộc trưởng mới đúng nha, tìm Nam Cung Sanh ở đây chứng tỏ làm khó rồi.

      Tâm tình Nam Cung Sanh bĩnh tĩnh cười hiền hoà , “Hết cách thôi. Công cháu là bạn cũ của tại hạ, hai chữ quấy rầy xin đừng ra. Mà kiện tại hạ xemq uan trọng nhất là thái độ của Hoàng thượng”

      Lòng Tiêu Tử Y bị những lời từ “bạn cũ” hai chữ này mà xao động,ocnf nửa câu sau của chẳng nghe lọt tai chút nào.

      Người này là có toan tính hay là vô ý đây?

      Tiêu Tử Y đưa tay ra cầm quả đào xanh bàn lên xem kỹ càng. Loại quả đào xanh này nhìn màu xanh thực đáng , chỉ bằng đầu ngón tay cái, vỏ xanh còn lông tơ li ti. Tiêu Tử Y nhìn mới nhớ tới vừa rồi Nam Cung Sanh ăn trông có vẻ rất ngon miệng, hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà bỏ vào trong miệng.

      Ôi…chua quá

      “Công chúa, đây là thói quen ăn trước đây của tại hạ, nhất định giống khẩu vị của nha!” Nam Cung Sanh biết nên khóc hay nên cười nhìn đường nét đẹp mặt Tiêu Tử Y nhăn nhó lại, chua tới líu cả lưỡi, vội vàng rót chén trà lạnh nhưng vừ rót trà ra mới phát chiếc bàn gỗ trong rừng này chỉ cso duy nhất chén trà của , cũng chuẩn bị chén khác cả.

      Tiêu Tử Y chua tới mức sắp rớt nước mắt, nghĩ ra nổi tại sao lại có người con trai ăn thứ chua đến vậy. Thấy Nam Cung Sanh săn sóc rót chén trà cho nàng, chẳng cần suy nghĩ nàng cứ thể nhổ hột đào ra, lập tức cầm lấy chén trà lên uống. Bởi vì quá mức chua nên nàng vừa uống chén trà lạnh lại cảm thấy trong kẽ răng cứ len lỏi luồng khí lạnh, vì thế đặt chén trà xuống.

      Nam Cung Sanh kinh ngạc, mở trừng hai mắt, cuối cùng khẽ cười khổ.

      “Hù. thực là chua quá …” Tiêu Tử Y đặt chén trà xuống, ngửa cổ nhìn những quả đào đỉnh đầu, nghĩ tới công tử Sanh này có ham mê chẳng gióng người thường chút nào cả. “Đúng rồi, sao lại gọi tên là vườn U Lan vậy? Ở đây ràng có nhiều cây đào như vậy mà” Chả nhẽ là từ dụ chỉ Linh Cốc U Lan sao? Nhưng vị trạch nam trước mặt này nhìn thế nào cũng chẳng ra dáng hoa lan gì cả mà.

      “Ha ha, vườn U Lan này là do cha đặt tên, là từ đầu tiên trong bản nhạc viết tay phổ đàn cổ là bản “U Lan thạch đầu” là từ xuất đầu tiên trong bản phổ nhạc, là trong những bản phổ nhạc mà cha ta rất trân quý. Trước khi có bản phổ nhạc xuất , có rất nhiều nhạc chỉ trông chờ vào truyền miệng của mọi người, cũng phải giống như tranh sách dạy đánh cờ quả có chứng cớ tồn tại. Vì vậy bản nhạc phổ này thực rất quý” Nam Cung Sanh mỉm cười giải thích, kèm theo những lời của có chút từ tính, cả người tràn ra luồng đắc ý.

      Tiêu Trư Y sửng sốt, lúc…vị trạch nam râu ria kia cười sao trong nháy mắt nàng dĩ nhiên lại thấy rất đẹp. Nàng hoa mắt rồi sao? Nàng cố sức mở to hai mắt, mà chỉ trong chớp mắt nàng đột nhiên nhìn thấy sau lưng Nam Cung Sanh cách đó xa, Nhược Trúc ngoắc tay thúc giục nàng.

      Buồn bực quá , chuyện lúc nữa cũng dược sao? Tiêu Tử Y vốn định giả vờ thấy nhưng Nhược Trúc lại uy hiếp từng bước về trước nàng, bỏ nếu cáo từ, nàng liền đứng dậy.

      Tiêu Tử Y khó chịu thở dài hơi, lung tung chào Nam Cung Sanh. Lúc Bước ra khỏi vườn U Lan Tiêu Tử Y lấy quả đào cứu Abe ngày hôm qua trong người ra xem, suy nghĩ lát rồi ném vào trong miệng.

      “Công chúa?” Nhược Trúc thấy biểu thực kỳ lạ của Tiêu Tử Y, rất quan tâm hỏi. Chả lẽ là công chúa tức giận ư? Nàng ta cũng chỉ vì suy nghĩ cho công chúa thôi mà, đưa cái bình hoa mà mất lâu thế cơ á? Nếu mà bị người khác hay để ý lung tung thảm.

      Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại, đợi nước chua trôi mới giận dữ , “ sao, chúng ta về cung nào”

      là hương vị cũng chua y như nhau vậy.

      Nhưng mà ăn vào hình như cũng cảm thấy nghiện .

      Nam cung Sanh mắt thấy bóng Tiêu Tử Y sau khi biến mất ở cửa vườn xong, lại ngồi xuống lần nữa, cũng rốt cục chẳng xem sách tay nữa, mà chỉ ngồi lẳng lặng nhìn chén trà chiếc bàn kia.

      Mãi lâu sau, như bị mê hoặc vậy, đưa tay cầm chén trà lên, nghĩ đến vừa rồi đôi môi mọng hồng như cánh đào mùa xuân của mỹ nhân trước mắt, bất giác giơ tay lên đem môi mình in lên dấu môi son còn vương miệng chén.

      Sau đó uống hơi cạn sạch.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 147: Hai người ở Cung Minh Quang


      Được rồi, ngươi ” Sắc mặt Tiêu Cảnh Dương đổi phất tay bảo thuộc hạ lui ra, gương mặt lạnh lùng ngồi trong thư phòng.

      “Sao vậy? Sao sắc mặt lại kém thế?” Trong góc thư phòng truyền tới giọng trêu tức, trầm thấp.

      Tiêu Cảnh Dương liếc mắt nhìn Tiêu Húc chẳng ra dáng gì ngồi phịch chiếc giường mềm, thoáng cau mày , “Ngồi phải cho ra dáng chứ, nếu mà phụ hoàng thấy đệ như vậy tất nhiên là ngay”

      Tiêu Húc vươn người lười biếng ngồi dậy bảo, “ Hoàng huynh à, tối qua đệ được ngủ để cho huynh được làm việc đấy thôi! Tự dưng lại chê đệ”

      Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu, liếc nhìn gương mặt vốn trắng nõn trước đây giờ trở nên có sắc khoẻ mạnh. Tưởng lần này trở về dầm sương dãi nắng có vẻ chững chạc hơn lên, kết quả là làn da đổi mà vẫn kiểu lười biếng vậy, tính tình lại càng trầm trọng vô lại hơn. Nghĩ đến đây, Tiêu Cảnh Dương càng cau mày chặt hơn, rồi trầm giọng bảo, “Ở đây có ai khác, đừng có đóng kịch nữa”

      Trong mắt Tiêu Húc lên tia sáng, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt lại cười hì hì bảo, “Hoàng huynh à, diễn trò cái gì chứ, cá tính này của đệ phải huynh nhìn quen lắm rồi dó sao. Dù gì đệ cũng chẳng ở lâu rồi lại biến mất thôi, sao, cố nhịn vài ngày

      Tiêu Cảnh Dương nhắm chặt hai mắt lại, lấy tay day thái dương. Ngũ Hoàng đệ này , lúc vô cùng thông minh, kể cả giờ cũng vẫn thế. Nhưng mà cũng bởi vì quá thông minh, biết tồn tại của bản thân mình lại ảnh hưởng tới vị trí hoàng huynh của , vì vậy biết từ bao giờ bắt đầu. Đợi khi phát ra, ngũ Hoàng đệ này biến thành bộ dạng như bây giờ rồi.

      Phụ hoàng cũng phải là tức giận phạt , nhưng chỉ được vaà lần rồi cũng bỏ qua. Còn Tiêu Húc lại vô cùng mừng rỡ nhàn nhã, lớn thêm vài tuổi chuyển ra cung, cơ bản là vui chơi giang hồ, tiêu diêu tự tại.

      Nhưng mà Tiêu Cảnh Dương biết, ngũ hoàng đệ này của tuyệt đối phải dạng nhìn qua cà lơ phất phơ như vậy. Vì thế ngẫu nhiên cũng cố tìm ít chuyện để nhờ giúp đỡ. Tựa như lần này vậy mang theo Diệp Tri Thu từ Đột Quyết trở về, chủ yếu cũng là nhờ cậy vào ngũ hoàng đệ này cả, nếu tại sao lại gặp thuận lợi như thế được?

      NHưng vấn đề là nếu Tiêu Húc có thể nghiêm chỉnh tới giúp , như vậy lại càng làm cho như hổ mọc thêm cánh vậy.

      Tiêu Húc chống cằm nhìn biểu của Tiêu Cảnh Dương càng ngày càng nghiêm túc cười trêu bảo, “ phải là có người báo cáo Tử Y phủ Nam Cugn sao? Sao sắc mặt lại khó coi như vậy chứ?”

      Tiêu Cảnh Dương mặt mày đổi mở tấu chương phụ hoàng phê duyệt bàn ra, thản nhiên , “Hôm nay là lần thứ hai”

      Tiêu Húc cau mày, chế nhạo, “Thế nào? Hoàng huynh lo lắng tên nhóc nhà Nam Cung đó đối xử với Tử Y thế nào sao? Đệ thấy huynh cần lo là chuyện Phong Uyển Tình đối với Nam Cung Sanh thế nào chứ/”

      Tiêu Cảnh Dương giả vờ điếc nghe thấy, liếc mắt nhìn vào tấu chương. GẦn đây phụ hoàng ngày càng có tín nhiệm với , sau khi thỉnh cầu. bắt đầu phê chuẩn cho có thể tự mình tới trong cung mở tấu chương trước kia ra xem. Bởi vậy cũng có thể điều tra ra chuyện Diệp Tri Thu năm đó.

      “Hoàng huynh à, phải đệ với huynh, mau sớm tìm mẫu phi tốt cho TRạm Nhi , như vậy cũng đề phòng đươc người ta đoán mò lung tung” Ý của Tiêu Húc ra, tay Tiêu Cảnh Dương cầm tấu chương nắm chặt chảy mồ hôi, vì vậy cả giọng cung nữ tới bẩm báo cũng nghe thấy.

      Tiêu Húc thấy vậy phất tay mời người tiến vào, trong miệng cười hì hì, “Thực nhắc tới Tào Tháo Tào Tháo lềin đến rồi”

      Tiêu Cảnh Dương cả kinh, ngẩng đầu lên lúc nhìn thấy Tiêu Tử Y nhàng tới, kịp xử lý đề phòng gì cứ ngẩn cả người ra.

      Tiêu Húc thầm lắc đầu, nghĩ hoàng huynh cũng cần phải tôi luyện thêm nhiều nữa…Cũng thấy lạ là phụ hoàng cũng để ý.

      Tiêu Tử Y sau khi từ phủ Nam Cung trở về, đường suy nghĩ cẩn thận thấy nàng chuyện với Nam Cung Sanh rất đúng, nhớ lại từng câu về chuyện của Diệp Tri Thu nhưng thực ra lại là bởi thái độ của Hoàng đế.

      Nàng nghĩ lại thấy là đúng như vậy. Chuyện tình ở nước Đại Lý kia kỳ thực có liên quan tới cá tính của Hán Vũ Đế. Lưu Triệt đó chính là dựa theo tâm tính mà thưởng phạt tuỳ tiện, Tể tươngs bên người chỉ là đợi để làm thịt cho xong, mà trước sau có tới mấy vị Tể tướng, gần như cuối cùng rồi cũng đến chết già thôi. Còn ở sau Đại Lý cũng là người Hung nô Tô Võ sống vài năm, cũng cưới vợ sinh con, biết mình có thể trở về Hán bỏ vợ bỏ con, cũng mất thông tình đạt lú của đế vương Hán Chiêu, cuối cùng Tô Võ cũng chẳng có thanh danh tốt đẹp gì?

      Vì vậy Nam Cung Sanh sai, việc này nên xem thái độ của Hoàng đế.

      Nàng nghĩ tới đây liên tưởng tới chưa về đến cung Trường Nhạc mà trực tiếp tới cung Minh Quang của Tiêu Cảnh Dương. Kết quả vừa tiến đến cửa phòng, người chưa từng thấy lần nào bỗng dưng nhảy ra khách sáo đánh giá nàng từ xuống dưới.

      Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, nhìn người trước mặt này. Từ sau khi nàng tới cổ đại, rất ít khi nhìn thấy người có làn da màu cà phê như thế này. Bởi vì ở trong cung, trừ thị vệ cả ngày phơi nắng bị đen ra nàng cũng gặp qua mọi người rồi vẫn thấy ở bên trong này làn da đám người hầu cũng rất đẹp mà!

      Nhưng người này ăn mặc lại đẹp đẽ quý giá, thẳng ra là có địa vị khác người. Mặt tuy có chút tú lệ, tuy nhiên nó có chút son phấn, trong lúc giơ tay nhấc chân lại vẻ đàn ông khí khái, chỉ tựa vào tướng nhìn xéo nàng.

      “tử Y, sao muội lại tới đây vậy?” Tiêu Cảnh Dương lấy lại tinh thần, vội vàng buông tấu chương tay ra, “Đây là ngũ Hoàng huynh Tiêu Húc của muội, mới trước đây các ngươi cùng nhau chơi đùa, chắc muội muội nhớ ra”
      Tiêu Tử Y cảm thấy đoán được vị này ước chừng là ngũ hoàng huynh trong truyền thuyết rồi, nghe vậy nhu thuận hướng chào.

      Tiêu Húc lười biếng, thuận miệng đáp, quăng ánh mắt sang cảnh cáo Tiêu Cảnh Dương. Cùng nhau chơi đùa sao? Đa số là đều bị khinh bỉ và xỉ nhục mà!

      Hoàng huynh nên lựa chọn quên là tốt nhất, hoặc cản bản là cần biết cũng được, dù sao Tiêu Tử Y từ cũng nhìn thấy thường xuyên và nàng cướp hoàng huynh, mách người chỉnh ác biết bao nhiêu lần.

      Kỳ thực sau khi biết được nàng bị bắt , cũng từng lén cười trong chăn vài lần đến muộn mà chưa ngủ…Khụ,…chuyện mất mặt như vậy trăm ngàn lần đừng để cho ai biết.

      Tiêu Húc ho khẽ tiếng, đứng bên ngắm Tiêu Cảnh Dương và Tiêu Tử Y hai người chuyện phiếm, càng khỏi thêm tò mò. Mấy năm nay giang hồ nhuộm dần, vốn tưởng rằng lần này trở về thấy tiểu ma nữ sợ trời sợ đất. thực tế lúc phiêu du giang hồ có lúc nghe tới phái Thiên Sơn. Tiêu Tử Y võ lâm cũng chẳng qua là người trùng hợp cùng tên cùng họ mà thôi. Nhưng mà tìm hiểu kỹ chút, tính cách và phong cách làm việc, đấu tranh mãi mới quyết định đem tin tức này cho hoàng huynh biết.

      Bởi giang hồ rất rối loạn, chịu được cảnh đại tiểu thư như nàng giằng co nên mới chạy nhanh tới đóng gói mang nàng vào cung. còn vui sướng khi có người gặp hoạ mà nghĩ có lẽ tặng chút đại lễ cho hoàng huynh, đem tiểu ma nữ này vứt vào hoàng cung tung hoành, còn chính tìm cớ để chạy tới Đột Quyết luôn.

      Kết quả vòng trở về, phát giác ra trong cung rất bình tĩnh nha. Trừ Trường nhạc cung của nàng có thêm cái nhà trẻ gì đó ra, nghe qua cũng chẳng có gì dậy sóng cả. Hôm nay vừa thấy cách năng và khí chất của nàng, cảm thấy trừ dung mạo giống nhau ra, cơ bản chính là hai người khác nhau thôi!

      “Ngũ đệ, đệ đứng thành cột gì thế? Những lời vừa mới đệ có nghe thấy đấy?” Tiêu Cảnh Dương cất cao giọng lên, hơn nữa phát ra Tiêu Húc nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm rồi quay mặt ngơ ngẩn cả người, trong giọng lại xen lẫn chút bất mãn.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 148: Đôi mắt bị nguyền rủa.

      Tiêu Húc nhún nhún vai bâng quơ, “Hoàng huynh gì đệ đều đồng ý hết, đừng có hỏi ý kiến của đệ làm gì”

      Tiêu Tử Y hơi nhíu mày, có chút xác định được vị Ngũ hoàng huynh này nhìn vào trong mắt nàng có phải mang theo chút gì đó kỳ lạ , chắc nàng cũng đắc tội gì với chứ.

      Tiêu Cảnh Dương kiên nhẫn lặp lại, “Tử Y vừa mới , mấu chốt giải quyết chuyện Diệp Tri Thu thực ra là ở chỗ phụ hoàng đó”

      Tiêu Húc giật khoé miệng, ngáp cái bảo, “Phụ hoàng…Phụ hoàng cũng có thái độ gì cả mà. Sau khi Diệp Tri Thu đầu hàng, cũng có nghiêm trị người nhà của ông ta. Ông ta là con trai độc nhất trong nhà, cha mệ ông ấy vội vã sợ miệng lưỡi người đời nên đóng cửa từ chối tiếp khách. Ba năm trước cũng cùng nhau mất. Lần này ông ấy trở về, phụ hoàng cũng chưa có gì đặc biệt mà”

      Tiêu Tử Y lẳng lặng lắng nghe, nghĩ vị hoàng đế này coi như tệ, ít ra cũng có liên luỵ tới người nhà.

      Tiêu Húc nhìn vẻ điềm tĩnh của Tiêu Tử Y lại càng cảm thấy nàng phải Tiêu Tử Y chân chính.

      Tiêu Cảnh Dương giận dữ , “Cái loại thái độ ràng của phụ hoàng này, thực ra muốn xem xem ta xử lý tột cùng chuyện khó giải quyết này như thế nào. Đây là khảo nghiệm nha”

      “Vậy hoàng huynh định làm thế nào đây?” Tiêu Tử Y nghe vậy, cũng quan tâm hỏi.

      Khuôn mặt tuấn nhã của Tiêu Cảnh Dương lên đám mây đen, đôi mày cau lại nên lời, cũng hiểu là nên giải quyết chuyện này như thế nào nữa, vẫn thể chuyện này với Tiêu Tử Y.

      Trong lòng Tiêu Tử Y hiểu ra, cụp mắt xuống chán nản, “Hoàng huynh à, thực ra phải Tiêu Tử Y nhiều chuyện đâu, là bởi vì Diệp Tầm thôi. Bé nghe thấy người ta cha mình là phản quốc rất khó chịu. Nếu Hoàng huynh tiện với Tiêu Tử Y, có thể tìm lý do giúp cho bé an tâm có được ?” Thế quá mức hiểm ác, nàng thà mơ hồ biết chút nhưng cũng nguyện việc này liên luỵ tới đứa bé vô tội.

      Vừa nghe đến tên Diệp Tầm, Tiêu Húc cướp lời hỏi, “Diệp Tầm à? Đúng rồi, đứa này bây giờ ở trong cung của muội. Gần đây bé thế nào rồi?”

      Tiêu Tử Y nhìn về phía Tiêu Húc khẽ mỉm cười , “Tiểu TẦm cũng tệ lắm, ở chung với mọi người khá ổn, chuyện của cha bé giống như cái xương hóc ngay cổ họng bé. Hôm nay muội vừa cùng lúc nhắc tới mẫu thân của bé, sắc mặt bé trông rất kỳ lạ”

      Tiêu Húc nghe vậy cũng để ý biểu lập tức trở nên ảm đạm hẳn, hạ giọng , “Chuyện này bản thân ta cũng biết chút ít”

      “Có tiện ra ?” Lòng Tiêu Tử Y trầm xuống, vội vàng hỏi.

      Tiêu Húc lấy hai tay bưng mặt, xúc động giận dữ, “Cũng chẳng có gì mà tiện với tiện cả. Khả năng hoàng huynh biết chứ, lần này ta có thể đem Diệp Tri thu về dường như tất cả đều vì người phụ nữ Đột Quyết kia đó”

      Tiêu Cảnh Dương thấy thế trầm giọng hỏi, “Chả nhẽ mẫu thân Diệp Tầm vì họ mà qua đời rồi ư?”

      Tiêu Húc cười gượng hai tiếng, hừ lạnh , “Nếu được như vậy tốt quá rồi. Cái vị phụ nữ Đột Quyết kia tên gọi là Ô Vân Tháp Na, lớn lên rất là xinh đẹp. mắt màu xanh da trời thực mê người. Nhưng là bà ấy và Diệp tiên sinh căn bản là bằng mặt mà bằng lòng. Ta nghe những người khác lời ra tiếng vào, hình như năm đó là Ô Vân Tháp Na chủ động kê đơn quyến rũ Diệp tiên sinh. Kết quả là sinh ra Diệp Tầm. Ta đoán chừng sau đó hai người cùng có ngủ chung phòng lần nào nữa”

      Tiêu Tử Y cố nhịn đặt thêm câu hỏi, cứ lẳng lặng đợi tiếp tục tiếp, “Năm đó Khả Hãn Đột Quyết cũng muốn giữ lại Diệp tiên sinh, bởi vậy đoạn này cũng chỉ cạm bẫy màu hồng thôi, đoán chừng cũng thiếu phần ông ta., dù sao Ô Vân Tháp Na là con của ông ta. Sau đó Diệp Tầm được sinh ra, mắt hai màu. Vừa đúng lúc đó, bão cát thổi tới nửa thảo nguyên, Đột Quyết dường như lao đao mất khoảng ba trăm năm vui vẻ gì, cho nên rất nhiều người Diệp Tầm là bị trời nguyền rủa, vì vậy mới có hai mắt kỳ dị như thế, mới để ông trời trừng phạt Thảo nguyên” Tiêu Húc khinh thường , đưa tay ra rót lấy chén trà nhấp nhấp môi.

      Tiêu Tử Y yên lặng lắng nghe, chuyện này đều là những chuyện Diệp Tầm trải qua, nàng thực thể tưởng tượng nổi mấy năm nay cậu bé cố gắng chịu đựng tột cùng tới mức độ nào nữa.

      Tiêu Húc đặt chén trà xuống, bên môi dính tý nước chè, cười lạnh bảo, “Kỳ thực

      Ngay từ đầu lúc ta tìm được Diệp tiên sinh, ông ấy rất do dự. Ổng ổng sợ sau khi về người khác coi ổng thế nào, quan sử nội viết ra sao về ổng. Ta phải mài mồm mép lắm cũng chẳng có tiến triển gì cả. Ai ngờ tối ổng dẫn Diệp Tầm với vẻ mặt đờ đẫn tới tìm ta, bảo ổng trở về, chẳng qua là muốn cùng Diệp TẦm về.

      Sau đó ta mới biết được, tối hôm đó Ô Vân Tháp Na kia định chọc mù mắt Diệp TẦm, cũng bởi vì bà ta cho rằng cặp mắt kia bị nguyền rủa! ông trời ơi! Đây là con trai ruột của bà ta đó nha!”

      Tiêu Tử Y rét mà run, quả thực thể tin được là mình nghe thấy, tưởng tượng lúc ấy Diệp Tầm tuyệt vọng tới mức độ nào, đến cả đứng cũng vững nữa. May mắn có Tiêu Cảnh Dương vươn tay ra đỡ eo nàng mới khiến cho nàng bị xấu mặt.

      Ánh mắt Tiêu Húc nhắm ngay vào bàn tay của Tiêu Cảnh Dương đặt eo Tiêu Tử Y thản nhiên tiếp, “Dọc đường , ta nghĩ đủ cách để dấu Diệp TẦm, muốn để nó bị làm trò cười, tốt xấu gì cũng để mặt ngoài của bé được khôi phục bình thường. Nhưng tổn thương tận đáy lòng dễ dàng như vậy”

      Tiêu Cảnh Dương thấy vẻ hoảng hốt của Tiêu Tử Y trầm giọng khuyên nhủ, “Tử Y à, đừng có nghĩ nhiều làm gì, có số việc có thể làm được làm , nếu làm được cũng đừng có miễn cưỡng bản thân mình. Loại chuyện này cũng xảy ra rồi, vậy muội cố gắng bồi đắp nhiều hơn cho Diệp Tầm, hoặc là lần khác để ta cho Diệp tiên sinh gặp bé nhiều hơn

      Tiêu Tử Y còn chưa kịp trả lời, Tiêu Húc cười lạnh trước, “Coi như xong nhé, hoàng huynh huynh phát ra mấy ngày nay Diệp Tiên sinh căn bản là cũng chẳng câu đề cập tới chuyện xem con mình kìa? Đừng có mấy ngày nhé, cũng đừng có trước kia đệ biết chút năm đó nhé. Cứ dọc theo đường hai cha con chuyện cộng lại cũng chẳng vượt quá mười câu. Hừ hừ, có thể nghĩ Diệp Tầm trong lòng Diệp Tri Thu có vị trí gì rồi. NHưng mà cũng xem như tệ, lúc trở về còn biết mang Diệp TẦm về, ổng vứt lại cho người đàn bà phát rồ kia”

      Tiêu Cảnh Dương nghe xong im lặng gì, cảm thấy đau xót vô cùng.

      “Abe là giống chó săn” Tiêu Tử Y khe khẽ. Nàng đẩy tay Tiêu Cảnh Dương ra, cố gắng chống đỡ thân thể của mình, Tiêu CẢnh Dương kinh ngạc biết nàng đột nhiên cái gì, nhưng mà Tiêu Húc lại biết, ánh mắt sáng lên.

      “Abe là bạn chơi của Diệp TẦm, cha Abe…..là con sói trắng, còn mẹ lại là… con chó rất đẹp. Nhưng mà mặc kệ là sói hay là chó… đều cần nó” Tiêu Tử Y nhớ lại lúc Diệp TẦm dùng giọng đứt quãng giới thiệu Abe, cũng đứt quãng từng chút .

      biết rốt cục là Abe hay tới chính bé đây.

      Tiêu Cảnh Dương lôi tay lạnh lẽo của Tiêu Tử Y tới trước bàn đọc sách, khẽ thở dài, “Tử Y à, đừng có nghĩ nhiều nữa, uống chén trà trước để bình tĩnh nào”

      cần đâu hoàng huynh, huynh cho muội biết, rốt cục là Diệp Tri Thu làm sao lại thế. Cho dù chỉ lấy cớ cũng cho muội biết ” Tiêu Tử Y yên lặng nhìn Tiêu Cảnh Dương kiên nhẫn bảo.

      Tiêu Cảnh Dương thở dài , “Tử Y à, ta làm sao có thể lấy lý do bừa bãi để lừa muội chứ. Thực muốn cho muội liên luỵ vào thôi”

      Tiêu Tử Y đón nhận ánh mắt , thản nhiên, “Cứ cho muội biết

      Tiêu Cảnh Dương cụp mắt xuống, xem tấu chương bàn, khẽ , “Quả Thực Diệp Tiên Sinh phản quốc, thực ra năm đó phản quốc là người khác hoàn toàn”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 149: Gốc thiên hạ

      Tuy Tiêu Tử Y sớm có chuẩn bị tâm lý nhưng lúc nghe được câu này vẫn chấn động vô cùng. Hơn nữa nhìn thần sắc ngưng trọng của Tiêu Cảnh Dương, khẳng định biết la ai rồi.

      lúc Tiêu Tử Y cũng định hỏi bỗng giọng khàn khàn đột ngột vang lên, “Ôi? Cả ngũ hoàng huynh và hoàng tỷ cũng ở đây ư?”

      cần nhìn gì cũng biết kẻ cần thông báo trước trong cung mà cứ vọt thẳng, hơn nữa thời kỳ vỡ giọng chỉ có người. Tiêu Tử Y than thầm, chỉ sợ hôm nay nên hỏi cái gì rồi.

      Tiêu Sách vừa vào cửa nhíu mày, cảnh làm cảm thấy chói mắt là tay của Tiêu Cảnh Dương và Tiêu Tử Y nắm nhau. Mới vừa rồi có chuyện gì xảy ra sao? Sao thái độ hai người họ lại có vẻ tự nhiên quá vậy, nhưng mà xem ra thấy có chút thích hợp.

      “Cũng chẳng có chuyện gì, ta tới báo cáo tình hình học tập của Trạm Nhi gần đây cho hoàng huynh thôi. Các huynh có chuyện cứ , muội về trước đây’ Tiêu Tử Y cười khẽ, rút tay ra khỏi tay Tiêu Cảnh Dương.

      Tiêu Sách cười híp mắt lại , “Đúng lúc hoàng tỷ ở đây, biết nhà trẻ của tỷ có còn nhận đệ tử nữa đây/’

      Tiêu Tử Y sửng sốt, nghĩ đến Độc Huyền ngày hôm nay có qua tìm thêm vài nhóc tới chơi nữa, cười tiếng bảo, “Có thể nhận, đến lúc đó cứ magn tới cho ta xem xem, chắc thành vấn đề. Nhưng mà tuổi cũng chỉ từ ba tới dưới sáu tuổi thôi đó nhé, đừng có quá mà cũng đừng có lớn quá nha!”

      Tiêu SÁch cười hì hì bảo, “Biết rồi, cho dù ta có muốn học chỗ hoàng tỷ hoàng tỷ cũng có nhận ta mà!”

      Tiêu Tử Y liếc xéo nhìn, lướt qua người Tiêu Húc lười biếng duỗi lưng mệt mỏi, chẳng chút để ý hừ tiếng, “Các huynh cứ tán gẫu , ta đưa Tử Y ra ngoài” xong cũng chẳng thèm quan tâm Tiêu Cảnh Dương trả lời dẫn đầu bước ra cửa.

      Tiêu Tử Y tiếp tục bất đắc dĩ liêc mắt, đây là kiểu tiễn nàng ra ngoài hay là tự mình ra đây ha?

      Hai người trước sau ra trước điện cung Minh Quang, nhìn cảnh mây đen kéo đầy trời, Tiêu Húc lãnh đạm bảo, “Mau nhanh về cung , lát nữa có trận mưa to đó”

      Tiêu Tử Y sửa lại mái tóc bị gió thổi loạn lên cảm giác khí bên ngoài ràng chuyển sang lạnh lẽo, biết lát nữa có trận mưa to dội xuống nhưng mà nàng cảm thấy Tiêu Húc còn có những lời muốn .

      Tiêu Húc dừng lại lúc là như có chuyện gì trầm giọng , “Chốn hoàng gia như gốc thiên hạ vậy, cũng giống như cái cây to che trời, đủ mạnh để ảnh hưởng tới việc thân cành đều bị gẫy. Hoặc là phụ thuộc vào việc dây leo của nó, dù ảnh hưởng tới sinh trưởng của cây nhưng mà tất yếu cũng có sức kéo xuống” Đây là thời điểm mẫu thân qua đời dặn dò, cũnglà vấn đề mà vô cùng để ý, vì thế vẫn dấu kín tài hoa của mình cho tới tận bây giờ.

      Nhưng ngoài dự đoán của , Tiêu Tử Y nghe vậy lại bật cười khì khì tiếng, dám gật bừa bảo, “Ta nghĩ cũng nghĩ nổi, gốc đại thụ trụi lủi có gì mà đẹp mắt chứ, chừng gió thổi qua là gục, hơn nữa chém trụi cành lá có lẽ động tới xương cốt, hoặc là để lại những vết sẹo to. VẬy vẫn là những vết thương biến mất nổi. Ai cũng đều khống chế tốt, vậy cứ để cho cành có cơ hội khác trở nên mạnh mẽ phải là được sao?” Nàng biết tồn tại của Tiêu Húc uy hiếp tới ngôi vị thái tử của Tiêu Cảnh Dương, nhưng mà qua chính lời tới dây leo kia là ai nàng bỗng chốc cũng nghĩ ra.

      Tiêu Húc lâm vào kinh ngạc, nghiêng đầu nhìn đứng bên cạnh mình. Nàng đón gió mà đứng, quần áo vốn rộn thùng thình bị gió thổi dán chặt vào người, giờ người nàng lên những đường cong tuyệt đẹp, còn nụ cười mặt kia lại càng tự tin, càng làm cho người ta cảm thấy nàng giống người thường chút nào.

      Chắc chắn người này phải là Tiêu Tử Y rồi. Nỗi hoài nghi tận đáy lòng Tiêu Húc dâng lên, hạ quyết tâm nhất định phải tra ra manh mối mới được.

      Tiêu Tử Y cảm nhận được ánh mắt Tiêu Húc sau khi từ biết khẽ cười nóil “Ngũ hoàng huynh à, huynh có vẻ có địch ý đối với muội đó’

      Tiêu Húc nghe vậy khẽ cười tự giễu , “Có sao? Hoá ra biểu của ta rất sao/’

      Tiêu Tử Y thờ ơ lạnh nhạt nhìn khuôn mặt màu cà phê đầy vẻ khinh thường kia thản nhiên , “Ngũ hoàng huynh, có chuyện cứ thẳng muội thích úp mở”

      Tiêu Húc mở mắt tỉnh táom duỗi lưng cái , “Ta xem ra muội nên hồi cung trước , nếu đêm nay cũng đừng về được” Dứt lời cũng thèm để ý tới Tiêu Tử Y có phản ứng gì, cứ thế xoay người vào cung Minh Quang.

      là cứ coi như mình là người quân tử vậy, Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, quả gió cũng chà xát mạnh lên, vội vàng tới chỗ Nhược Trúc chờ bên ngoài, rồi hướng cung Trường Nhạc tới.

      Đúng lúc các nàng vừa đến điện Vĩnh Ninh mưa to như hạt đỗ trút xuống ầm ầm. Tiêu Tử Y sợ hãi nhìn màn mưa bên ngoài thầm nghĩ, nếu mà chậm chút bị ướt sũng mất rồi, Tiêu Húc đó tính thời gian đúng là chuẩn .

      Nhược Trúc đứng bên thở dài, ‘ biết chỗ khác có mưa to như thế , hy vọng qua được đại hạn ha”

      Tiêu Tử Y mới kịp phản ứng, hình như đúng là sau khi bước vào xuân ngoài hai trận mưa ra cũng chưa bao giờ mưa trận lớn nào vậy, quả thực hy vọng có thể cáo biệt mùa xuân hạn hán hoàn toàn.

      “Công chúa à, vừa rồi nô tì hỏi qua, tiểu thiếu gia Độc cà tiểu côgn tử Nam Cung hai người vẫn còn chưa về đó. Xem ra trận mưa này mưa rất lâu, hay là cứ để bọn trẻ ở lại trong cung ” Nhược Trúc đề nghị.

      “Cũng được, nhưng mà cũng nên để thị vệ thông báo chút ” Tiêu Tử Y gật gật đầu, nàng cũng sợ bọn trẻ trong mưa bị cảm lạnh hỏng mất.

      Trời cũng nhanh tối sầm lại, tuy Tiêu Tử Y vất vả ngày trời, cũng chưa tìm ra cách gì để xử lý vấn đề khúc mắc của Diệp TẦm, nhưng cũng coi như biết khá nhiều chuyện. Nếu năm đó chuyện Diệp Tri Thu lạì phức tạp vậy, đến cả Tiêu CẢnh Dương cũng đành bó tay, giờ cũng hết đường xoay sở, như vậy nàng lại càng tin có thể hoá giải nổi. Nhưng nàng lại tin có ngày có kết quả, vì vậy giờ khả năng có thể là chính là làm cho Diệp Tầm có cuộc sống vui vẻ.

      Vì bọn trẻ mà tạo ra cảnh thế ngoại đào nguyên, đây là chuyện nàng cố sức phải làm.

      Trận mưa này cũng vẫn trút xuống mất ba bốn ngày, lúc mặt trời ló ra bầu trời như được rửa qua trận trở nên xanh thắm làm cho con người ta nhìn cảm thấy vui vẻ thoải mái.

      Tiêu Tử Y đẩy cửa sổ phòng học ra, hít hơi sâu khí trong lành, cảm giác tâm tình tối tăm cũng trở nên bay biến, chẳng qua là trong phòng học vang lên tiếng bọn trẻ cãi nhau là cho nàng khỏi cau mày lại.

      Mấy ngày nay vì trời nưa to nên dường như chẳng có ai tới giúp dạy bọn trẻ học, ngoài Thái phu tử và Lí Vân Thanh ra, còn những người khác chẳng thấy bóng dáng đâu. Tên đưa tin là Đàm Nguyệt Li lại càng có thêm cớ đến, chỉ còn mình nàng ứng phó với năm nhóc dư thừa tinh lực, nàng có chút ăn tiêu.

      Nhưng mà nhìn bọn trẻ giờ vui vẻ hoà thuận chơi đùa cùng với nhau trò quân cờ nàng thay đổi loại cờ “Đại phú ông”, Tiêu Tử Y có chút bất thần.

      Rốt cục có còn nhận thêm người nữa đây? Nàng cảm thấy giờ cảm giác vô cùng tốt, bọn trẻ năm n gười ngồi vây quanh chiếc bàn tròn, giống như chị em thân thiết vậy, mặc dù thỉnh thoảng có chút khắc khẩu nhưng tóm lại là có đủ cách để hoá giải hết.

      Nàng có thể yên tâm cho tình trạng giờ này rồi đây?

      Tiêu Tử Y dựa vào tường nghĩ ngợi, nghe có tiếng bước chân vang lên bên ngoài hành lang, đột nhiên chuyển ánh mắt tới cửa phòng học rồi bỗng ngẩn ngơ cả người.

      Bởi vì có hai khuôn mặt đáng giống nhau như đúc mở đôi mắt to tròn, vẻ mặt hâm mộ nhìn lén vào trong phòng học.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 150: Nhặt được hai song sinh đáng .


      Tiêu Tử Y lập tức thu hồi ý tưởng vừa rồi mới xuất , khi thấy hai khuôn mặt búp bê đáng tình trong nàng bỗng tràn ra, lên phía trước mặt hai nhóc ngồi xuống. Hai bé búp bê này nhìn qua trông còn thấp hơn Tiêu Trạm nửa đầu, đoán chừng khoảng dưới ba tuổi, cùng mặc kiểu quần áo, chẳng qua người màu hồng nhạt, còn vàng nhạt, đoán chừng là để phân biệt ai với ai rồi.

      Đứng gần nhìn Tiêu Tử Y càng cảm thấy nhóm bé càng đáng hơn. Khuôn mặt nhắn bầu bĩnh, đôi môi đỏ mọng, hai nhóc bốn con mắt mở to có vẻ sợ sệt, chớp mắt bình tĩnh nhìn nàng, làm cho Tiêu Tử Y có cảm giác thoả mãn tăng cao.

      đáng lắm rồi thế mà lại còn có thêm hai bé cực kỳ đáng đứng trước mặt nữa.

      Tiêu Tử Y nhìn sang bên trái rồi bên phải hỏi khẽ, “Các muội tên gọi là gì?”

      bé búp bê mặc quần áo hồng nhạt cười ngọt ngào, hai má phúng phính ra lúm đồng tiền đáng , , “Muội tên là Tô Linh Lung, còn nó là em của muội tên là Tô Lâm Lang”

      Tô Linh Lung, Tô lâm Lang, Tiêu Tử Y đem hai tên này nhẩm hai lần, khẽ cười với hai bé đáng , ‘Tên hay lắm, cho tỷ tỷ biết, là ai mang các muội tới vậy?”

      “Tỷ tỷ ư? Hoàng tỷ thế mà cũng ra được đó…” Tiêu Sách bỗng nhiên cất chất giọng khàn khàn vang lên từ hành lang truyền tới, bước chậm rãi đến.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy mới nhớ ra lúc trước hình như từng có qua muốn đưa người tới nhà trẻ của nàng, nhưng mà nàng cũng ngờ tới lại mang đến là đôi song sinh, trong khi em trai Đàm Nguyệt Ly vẫn chưa thấy đưa tới nhưng bên này ra tay nhanh .

      Tiêu Tử Y nhìn phía sau Tiêu SÁch xem có còn ai theo sau , khẽ nhíu mày đứng lên, cúi đất cất giọng ôn nhu bảo hai bé đáng , “Ngoan nhé, các em vào chơi với mọi người trước , yên tâm, họ bắt nạt các em đâu”

      Hai bé đáng đồng loạt gật gật đầu, nhìn về nhóm bọn trẻ các bé hâm mộ lâu chạy đến.

      Tiêu Sách vừa lúc đến trước mặt Tiêu Tử Y, cười hì hì tranh trước, “Hoàng tỷ, thấy sao? Hai bé này tỷ thích ?”

      Tiêu Tử Y gì, nếu phải biết tuổi của , cũng bởi vì biểu mặt giừ nàng chắc coi trở thành người chú quái dị nữa , “Cậu mang bọn nhà ai tới vậy hả?”

      “Lo cái gì chứ! Linh Lung và Lâm Lang là cháu bảo bối của cậy nhà ta đó, thấy sao nào? Có phải cũng đáng giống ta ?” Tiêu Sách nhếch mặt lên hỏi.

      Tiêu Tử Y phát giác ra Tiêu Sách có vẻ cao lên chút, mặt lại có thêm vài hạt đậu (ý là mụn trứng cá đó), hơn nữa thái độ biết trở nên cợt nhả từ lúc nào, giờ lại càng toát ra kiểu nghiêm túc hơn..

      Ôi chao, chả là là nghịch lý trong truyền thuyết đó sao? Tiêu Tử Y nghĩ ngợi, cảm thấy mình nên bớt lo chuyện người thôi, nhà trẻ nhận những bé quá kể cả trai lẫn .

      “Các bé bao tuổi vậy?” Tiêu Tử Y chỉ Linh Lung và Lâm Lang.

      “Hơn ba tuổi rồi…” Tiêu Sách lấy tay xoa xoa cằm cho lắm. Đây đối với tiểu ác ma năm đầu tiên bị các bé chỉnh cho thảm từ đó về sau luôn duy trì khoảng cách nhất định với các bé, đây cũng là nguyên nhân vì sao vừa rồi lại cách các bé chậm như vậy. Còn về tuổi nào có biết như vậy chứ?

      “Đứa bé còn vậy, sao trong nhà yên tâm mà đưa đến đây chứ? “ Tiêu Tử Y tò mò cau mày lại hỏi. Ba tuổi, đây đúng là thời điểm trẻ con đáng nhất. Thế nào mà lại tự đem con của mình như thế tới chỗ người khác chứ? Hơn nữa lại là đôi chị em xinh như hoa thế này nữa. Nàng nhớ mẫu phi của Tiêu Sách là con của Thái Sư, thấy kiểu gì cũng biết động cơ đằng sau cũng đơn giản rồi.

      Tiêu Sách lại cười hì hì bảo, “Đừng có lo lắng quá mà! Có sống chết gì vẫn còn có thị nữ bên cạnh mà. Ta bảo là hoàng tỷ tỷ chắc chắn đồng ý đâu, nhưng mà mẫu phi ta là định hỏi thăm chút..Nào Sơ Hương, đến chào Công chúa Điện Hạ

      Tiêu Tử Y nghe lần này Tiêu Sách có người mớm lời rồi ..nên mặt đổi nhìn thị nữ từ sau lưng ra, nhìn tướng mạo cũng có vẻ được coi là thanh tú, thoạt trông cũng khá ôn nhu hiền lành, biết trong lòng có phải thế hay đây.

      Được được lắm! yên lành nhét ba người vào tay nàng đây, hai đứa bé khỏi phải rồi, nàng cũng muốn mua hai mà được tặng , đưa kẻ như bom hẹn giờ đặt trong chính cung của mình để chơi ha! Nàng cũng chẳng được cò kè mặc cả hay sao?

      Cùng lúc đó, nhóm Tiêu Trạm vây quanh bàn cờ đại phú ông chơi rất hăng say. Lí Vân Tuyển chơi trò xé giấy xây thiệt nhiều phòng ở, Tiêu Trạm cứ lúc này dđ qua cũng phải nộp ít lộ phí, lại còn Nam Cung Tiêu cố tình lợi dụng cơ hội tăng gấp đôi tiền lên, toàn bộ tiền trong tay cậu vì trò chơi mà mất sạch. Lí Vân Tuyển cời toe toét, khuôn mặt nhắn của Tiêu TRạm nhăn nhó, Nam Cung Tiêu đắc ý ngồi xem hai hổ đấu nhau.

      Hai nhóc Độc Huyền và Diệp Tầm theo lệ thường đút túi riêng, so nhau xem ai kiếm tiền nhiều hơn, so nhau xem ai tung xúc sắc được số to hơn. Năm đứa trẻ tạo ra khí thế ngất trời bỗng Tiêu Trạm đột nhiên phát ra xúc sắc bé tung xuống bị bàn tay mập mạp bé bắt được, lại còn truyền ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc bên cạnh đến rung động cả người. Vội nhìn sang bên xem xét, Tiêu Trạm lập tức sững sờ, bé vô cùng đáng cười hì hì nhìn bé.

      Vẫn chưa hết, bên đó cũng truyền tới tiếng cười tương tự như chuông bạc, bé biết bé Vân Tuyển ngồi ở đằng kia cũng giòn tan như thế mà bé Vân Tuyển lúc nào cũng mím môi cười, cho dù có kể chuyện cười rất đặc biệt chăng nữa, tiếng cười của bé cũng giòn tan giống như thế này, cũng phát ra tiếng đặc biệt to như thế.

      Tiêu Trạm tò mò nghiêng đầu sang nhìn cũng kinh ngạc phát ra bên cạnh bé cũng có nhóc đáng tương tự.

      Ôi? Chả nhẽ là người sao? Trước kia Độc Huyền thường chơi trò này đùa vui mà, cứ hết ngó phải lại ngó trải liên tục làm cho người ta tưởng là hai người. Tiêu TRạm nhìn nhìn lại nhiều lần rốt cục cũng phát ra hai bé mặc màu quần áo khác nhau người.

      “A! Tại soa lại có hai người giống y như đúc thế này chứ?” Tiêu TRạm kinh ngạc hỏi, có thể có người giống y chang bé cũng tồn tại hay nhỉ?

      Hai tay Diệp Tầm chống cằm, đôi mắt khác màu tối sầm cũng hơi ngạc nhiên nhìn hai chị em như hoa trước mặt, trầm giọng bảo, ‘Là hai người sinh đôi, thảo nguyên bình thường tách ra nuôi, chẳng giống Trung nguyên cái gì cũng kiêng kị cả. A, sinh đôi chính là thai có hai đứa bé sinh ra cùng lúc đó. Trước kia lúc ta ở thảo nguyên chăn dê, từng nhìn thấy có con dê đẻ ra hai con cừu đó” Cậu ở cùng mọi người mấy ngày cũng còn sợ sệt chuyện nữa, trẻ con năng lực thích ứng quả thực rất mạnh, cậu cũng trở nên càng ngày càng thân thiết hơn,

      “Oa! Diệp Tầm hiểu được nhiều ghê!” Lí Vân Tuyển sùng bái .

      “Ha ha, có gì” Diệp TẦm có rất ít người khen ngợi, khuôn mặt trắng nõn bỗng đỏ bừng lên, ôm Abe nép vào sát góc tường có bức tranh thành quyển. Nam Cung Tiêu và Độc Huyền hai người nhìn thẳng vào hai chị em sinh đôi, cũng giống Tiêu TRạm tin nổi thế giới này lại có hai người giống nhau như thế.

      Tô Linh Lung và Tô Lâm Lang hai bé cùng liếc nhìn nhau, cùng thấy bất mãn trong mắt đối phương. Tự dưng có đứa chăn dê ở đây vớ vẩn, hơn nữa…. thể tha thứ cho cái tội dám so các bé với đám cừu con được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :