1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 10 Trâm gài tóc Phượng Hoàng
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/



      Tiêu Tử Y tiếp nhận Kì Mặc cây trâm này trong tay cảm thấy cỗ khí lạnh theo lòng bàn tay thẳng xâm nhập thân thể, khỏi run lên.

      Đây là cây trâm gài tóc bằng vàng, mặt có khắc con Phượng Hoàng giương cánh muốn bay, trông rất sống động. Phần đuôi vô cùng sắc bén, chứng tỏ là vũ khí phòng thân lợi hại.

      ” Đây này, ở ánh mắt Phượng Hoàng có cơ quan, có thể đem giải dược hoặc là thuốc bột bỏ vào, tùy thân mang theo.” Kì Mặc khoa tay múa chân giải thích .

      “Chỉ có như vầy phải ?” Tiêu Tử Y cảm thấy này trâm gài tóc khẳng định có khác Huyền cơ, cầm chặt trong tay.

      “Nè, nè , Tiểu Tử (Nhóc con), muội mất nhớ phải ? phải gạt sư huynh a?” Kì Mặc trừng lớn hai mắt, trâm gài tóc này là nàng chơi đùa từ đến lớn, về sau lại dùng thủ đoạn “bình thường” thắng đoạt được, còn bị nàng ghi hận rất lâu.

      Tiêu Tử Y nhìn đến phần miệng Phượng Hoàng so với chỗ khác bóng loáng rất nhiều, hẳn là nguyên nhân thường xuyên có người vuốt phẳng. Nàng thử đem Phượng Hoàng mở ra hợp cùng chỗ, trâm gài tóc phát ra”Răng rắc” tiếng vang . có bất kỳ thay đổi nào.

      Tiêu Tử Y nhìn kỹ từng đường nét trâm gài tóc cũng thể tìm ra được kẽ hở nào, chợt nhớ tới việc từng vui đùa, chẳng lẽ trâm gài tóc này cũng giống như vậy? Nàng thử đem trâm gài tóc hướng người Kì Mặc đâm tới, rồi sau đó cũng cười hì hì né tránh.

      Mũi nhọn sắc bén của Trâm gài tóc toàn bộ phập vào trong cánh tay Kì Mặc làm máu phun ra .

      “Tiểu Tử, muội mất trí nhớ sao? Có phải lại đùa lừa huynh rồi?” mặt Kì Mặc có nửa điểm đau đớn, ngược lại là vẻ mặt dám tin.

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, đem trâm gài tóc rút ra. thực tế là bộ phận trước của trâm gài tóc bởi vì mở ra cơ quan, rút vào bộ phận đâm rách túi máu mặt sau bên trong của trâm Phượng Hoàng mới tạo thành hiệu quả như vậy.

      Đồ chơi a! TV sớm tiết lộ qua. Thế nhưng nghĩ tới lúc này lại còn có thiết kế tinh xảo như vậy, là lợi hại.

      Tiêu Tử Y thích buông tay nhìn kỹ xem, cuối cùng thở dài đem trâm gài tóc trả lại cho Kì Mặc.”Trả lại cho huynh này, muội vẫn thể nhận được.”

      “A? Vì sao?” Kì Mặc chậm chạp dám cầm, chỉ sợ tiểu ma nữ lại lừa đảo gì đó.

      Tiêu Tử Y khó chịu : “Huynh thấy cái gì cũng đều có thể lấy hết a? Mỗi loại vật phẩm đều cũng có ghi lại chính xác, chiếc trâm gài tóc lai lịch này của muội tỳ nữ vừa thấy liền biết có vấn đề ngay. Muội phải giải thích thế nào đây?”

      Kì Mặc gãi gãi đầu vô lực : “Cái này cũng được, cái kia cũng được. Vậy muội muốn cho sư huynh ta giúp muội như thế nào?”

      Tiêu Tử Y nghĩ nghĩ, đến trước bàn trang điểm, cầm lấy chiếc kim trâm đưa cho : “ bằng giúp ta cải tạo chiếc cùng loại như thế nào? Này nọ thấy sao cả, mất khoảng thời gian rồi lại đem trở về cũng có người chú ý.”

      Kì Mặc trừng mắt liếc nhìn nàng cái, mỉm cười : “Muội có biết muốn làm cây trâm giống thế mất bao lâu ? Lại còn giả vờ khéo như vậy!”

      Tiêu Tử Y bĩu môi : “ thấy được hai cái cây trâm tính chất khác nhau lắm sao? Hơn nữa Phượng Hoàng trâm này so với huynh cái kia lớn hơn vòng nha! Thay phải tốt hơn sao. Nhớ kỹ, cho bên trong chút thuốc bột giải độc.”

      Kì Mặc đợi đáp lời, liền biến sắc : “Bên ngoài có người đến đây. Huynh trước, về sau lại nghĩ cách trà trộn vào trong cung . Hắc hắc, nơi này tạm thời so với giang hồ đùa vui hơn. Có ăn lại có chơi, yên tâm, sư huynh bỏ lại sư muội của ta đâu.”

      Tiêu Tử Y thấy vừa vừa đem hết tất cả mọi thứ này nọ bàn thu hết vào lòng, nhanh như chớp chạy mất rồi, cuối cùng chỉ còn vọng lại giọng bên tai nàng mà thôi.

      Xem ra Kì Mặc này tuổi còn trẻ võ công lại rất cao. Tiêu Tử Y phải cũng bắt đầu mong đợi mình cũng có võ công cao như vậy a? Dù sao mình cũng là sư muội của mà!

      Cửa mở, bên ngoài Tiêu Trạm đứng chỉ mặc quần áo trong vẫn còn buồn ngủ kéo theo chiếc chăn .”Bác, con muốn cùng người ngủ cơ.”

      Tiêu Tử Y cười đến bên bé, đem bé ôm vào lòng.

      Cuối cùng nhìn hướng Kì Mặc biến mất, Tiêu Tử Y thực lo lắng chỉ sợ biết sư huynh về sau trà trộn vào trong cung như thế nào. cuối cùng có biết hay nam nhân dễ dàng tiến cung a?

      Chẳng lẽ. . . . . . lại làm thái giám. . . . . .?

      Cái kia, thái giám là có tương lai nha . . . . . .

      ————————

      Hôm sau, ngày bình thường của Trường Nhạc công chúa Tiêu Tử Y lại bắt đầu. Sáng sớm dậy cái gì cũng đều cần làm, tất cả đều có người đến hầu hạ nàng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo, sau đó lại có bữa sáng nóng hổi thơm ngào ngạt bưng đến. Thực ra ở cổ đại ngày chỉ có hai bữa, buổi sáng ăn lần, hai giờ chiều là lúc ăn lần nữa. Còn buổi tối nếu đói bụng mới có bữa ăn khuya.

      Tiêu Tử Y làm thế nào cũng quen, cho nên Trường Nhạc cung liền dựa theo sở thích của nàng, đổi thành ngày ba bữa. Ăn qua điểm tâm về sau là có thể ở bên cạnh ao cá chép ăn, hoặc là ở lâm hoa điện trêu chọc chim , hoặc là ở nhà ấm điện nhìn xem hoa cỏ. . . . . . Tóm lại xem ra cuộc sống của Tiêu Tử Y nhàm chán đến cực điểm.

      Nhưng nếu bên người có thêm Tiêu Trạm làm bạn giống nhau. Trẻ con khuôn mặt tươi cười vui vẻ luôn dễ cuốn hút người bên cạnh, có đôi khi hỏi nhiều vấn đề cổ quái ngạc nhiên, lại càng làm cho người ta thấy thoải mái.

      Giống như giờ phút này, Tiêu Tử Y cầm quyển sách ngồi dưới mặt trời phơi nắng, cách đó xa Tiêu Trạm ngồi bên cạnh ao kiên nhẫn cho cá chép ăn, làm cho chúng nó cùng tranh đoạt, sau đó dễ dàng vẽ bọn nó vào tranh.

      Tối hôm qua là mệt mỏi quá, Kì Mặc rồi, Tiêu Trạm lại quấn quít lấy nàng, bắt nàng kể chuyện xưa mãi mới ngủ, vẫn còn hỏi nàng vì sao người đẹp ngủ khi được hoàng tử hôn tỉnh lại.

      Là nàng tốt, tại sao tự dưng lại kể chuyện người đẹp ngủ trong rừng cho đứa bé 4 tuổi nghe chứ, sao biết kể chút về thần bút Mã Lương có phải tốt hơn ?

      Tiêu Tử Y bị mặt trời phơi nắng buồn ngủ, chợt thanh chói tai truyền đến: “Trạm Nhi của ta a! Có người thăm chính mình xem cẩn thận chút a! Nếu cẩn thận rớt xuống trong hồ làm sao bây giờ a?”

      ***

      Sáng sớm

      “Trạm Nhi, rời giường.” Tiêu Tử Y giọng dụ dỗ bên tai Tiêu Trạm .

      “Trời sáng rồi a! Bác, đem đèn thổi tắt !” Tiêu Trạm mơ mơ màng màng kêu lên.

      “Trạm Nhi, là mặt trời soi sáng mặt nha!”

      “Thế thổi mặt trời tắt !”

      “. . . . . .”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 11: Đột kích kiểm tra
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/



      Tiêu Tử Y mở hai mắt ra mới phát lúc đầu chỉ có vài người bên cạnh ao biết khi nào bây giờ lại đứng đầy người.

      Haiz, cho đúng là đám người quỳ mặt đất. Đứng chỉ thấy có hoàng đế cùng nữ nhân tôn quý ở bên cạnh Tiêu Trạm.

      Tiêu Tử Y cảm thấy ổn nhưng vẫn thản nhiên đứng dậy hành lễ. Sau đó liền mở to mắt, nghĩ gì nhìn họ. Dù sao nàng cũng thể chuyện, cái gì cũng được, nhưng là bây giờ là có chuyện gì vậy?

      Nữ nhân hoa lệ đứng bên cạnh hoàng đế này tuổi ước chừng hơn bốn mươi, dung mạo đoan trang, cử chỉ tao nhã. Đầu búi tóc lên cao, mặc bộ quần áo hồng dưới đen, mặt có thêu hoa văn chim trĩ đan xen nhau, cổ tay áo cùng đường viền quần áo điểm trang sức. Đứng bên hoàng đế địa vị cùng khí chất của nàng cho thấy chắc hẳn là nhất quốc chi mẫu.

      Vị nữ nhân có quyền thế nhất hậu cung này kéo bả vai Tiêu Trạm, rồi sau đó lo lắng nhìn Tiêu Tử Y, nét mặt thể đầy vẻ quan tâm.

      “Tử Y, gần đây con có khỏe ?” Hoàng đế dùng giọng ôn nhu hỏi.

      Tiêu Tử Y thụ sủng nhược kinh (được sủng quá đâm sợ) gật đầu, nghĩ nếu có gì lên điện tam bảo, hoàng đế này hôm nay tới, chừng vừa muốn có chuyện gì phát sinh.

      “Đây là hoàng hậu, con gọi nàng là mẫu hậu .” Hoàng đế thản nhiên giới thiệu , “Hoàng hậu, vị này chính là Trường Nhạc công chúa.”

      Hoàng hậu khẽ mĩm cười : “Hoàng thượng bận rộn suốt ngày đều lúc nào cũng nhớ công chúa của người, nô tì hôm nay đơn giản là cùng hoàng thượng nhìn chút mà thôi.” Nàng ở mặt ngoài mặc dù có biểu gì, nhưng cũng cảm thấy ngẩn người. Bởi vì tại đây trong cung có thể gọi nàng là mẫu hậu cũng chỉ có con của nàng là hoàng tử thứ năm Tiêu Cảnh Dương từ mất mẫu phi, đây là hiền phi khi còn sống cùng nàng giao ước trước khi xa luôn mãi cầu xin nàng . Tiêu Tử Y này nàng thậm chí hôm nay mới là lần đầu tiên nhìn thấy, hoàng đế cũng hỏi ý kiến của nàng, liền ép nàng gọi như vậy. Điều này làm cho hoàng hậu đối với hoàng đế hữu lễ đối đãi cùng tôn trọng cảm thấy trong lòng hơi hơi khó chịu.

      Tiêu Tử Y nghe thấy thanh này quá quen tai, chính là mới vừa rồi trách nàng có nghe kỹ giọng của Tiêu Trạm thôi! Nàng ngẩng đầu hướng hoàng hậu thi lễ, mới phát người này căn bản là có vừa rồi biểu gì. Chẳng lẽ là nàng nghe nhầm? Lúc này hoàng đế làm cho đám người quỳ miễn lễ bình thân, sau đó ngay lập tức chuẩn bị hai ghế bành cùng các loại trà quả dâng lên.

      “Hoàng hậu, Trạm Nhi cũng có sai, nếu phải quấn quít lấy Tử Y, làm sao có thể phát sinh loại tình này?” Hoàng đế dẫn đầu ngồi xuống, tay đặt lên thành ghế bành, chút để ý .

      Tiêu Tử Y đầu óc hoang mang, chuyện gì xảy ra vậy? Nơi này nhiều người như vậy nhìn Tiêu Trạm, chẳng lẽ bé lại rớt xuống hồ ? Hoàng hậu có phải hay lại hài lòng điều gì rồi?

      Nụ cười mặt Hoàng hậu cuối cùng tiêu tán. Chỉ câu như vậy là có thể nhìn thấu lòng hoàng đế, Tiêu Tử Y này xem ra nếu so với Tiêu Trạm đều quan trọng. Hay quả thực là chỉ vì mẫu thân bé này sao?

      Tiêu Trạm cũng nhu thuận chạy nhanh tới lắc lắc tay hoàng hậu : “Hoàng bà nội, Trạm Nhi chính là muốn lấy tay sờ sờ cá mà thôi, đừng trách bác được ?”

      Hoàng hậu chớp mắt, che dấu bất mãn, mỉm cười : “ sao, hoàng bà nội chỉ là lo lắng Trạm Nhi, nhất thời lỡ miệng. Trường Nhạc công chúa dĩ nhiên để ý phải ?” Hoàng hậu vừa vừa nhàng ngồi xuống bên hoàng đế, tự nhiên đưa tay ôm chặt lấy Tiêu Trạm buông.

      Tiêu Tử Y thể trả lời, chỉ có thể ngoan ngoãn cười cười. Còn suy nghĩ may mắn nàng bây giờ thể , vì nàng đúng là muốn gọi nữ nhân này là mẫu hậu. Cũng bởi vì nữ nhân này tuy rằng nhìn nét mặt trông vui mừng cười tủm tỉm thế thôi, nhưng bên trong lại phát ra địch ý ràng.

      Hoàng đế ngồi xuống hỏi chút Tiêu Tử Y về tình hình gần đây, Tiêu Tử Y miệng thể , vì thế Nhược Trúc đứng ở bên cạnh nàng thay nàng trả lời, trước sau đều rất lễ phép. ra những điều này hoàng đế nghe được này là mỗi ngày hoàng đế đều cầu người hầu bẩm báo mọi điều về Tiêu Tử Y. Tuy rằng Vị Ương Cung chỉ cách Trường Nhạc cung hành lang, nhưng cũng có nhiều thời gian đến gặp nàng.

      Mỗi khi nhìn thấy nàng và nàng mẫu phi khuôn mặt giống nhau như đúc đều nhắc đên nữ nhân xa, nhắc đều phải bảo hộ đứa được sai sót. Cho nên luôn luôn lảng tránh, chỉ cần biết nàng sống rất tốt, rất vui vẻ là đủ rồi. Đây cũng là muốn hết sức bồi thường nàng, là nguyên nhân ban cho nàng Trường Nhạc cung.

      Hoàng hậu xem hoàng đế vui vẻ, liền thay đổi đề tài, ôn nhu : “Trạm Nhi, mấy ngày nay ở bên bác nơi này học được cái gì?”

      Tiêu Trạm gặp hoàng bà nội rốt cục chú ý tới , vui vẻ đem trong tay bản phác hoạ đưa cho nàng, cười giòn : “Hoàng bà nội, phác hoạ này vốn là bác làm cho con chuyên dùng để vẽ tranh “

      Hoàng hậu lúc đầu nhìn qua cũng để ý gì đến bản phác hoạ, mà là để ý tay bé Tiêu Trạm dính đầy bụi đất cùng than củi nâu đen khỏi nhíu nhíu mày.

      Tiêu Tử Y cũng có ý thức được có gì là tốt, gần đây Tiêu Trạm học vẽ tranh rất chân thành, nếu như có thể được người khích lệ, cổ vũ càng nhiều đối với bé là điều tốt nhất.

      Hoàng hậu tiếp nhận Tiêu Trạm bản phác hoạ trong tay, khóe mắt liếc nghiêng nhìn sắc mặt thay đổi của hoàng đế, trong lòng lại đắc ý. Nàng hôm nay cố ý cho hoàng đế xem, chính là muốn cho hoàng đế cảm thấy đứa theo ngoài cung này nhận thức trở về biết phép tắc, biết đọc sách, mà chỉ biết dạy hư trẻ , như thế càng uy hiếp được hoàng Tôn an nguy.

      Tiện tay đưa đưa lại bản phác hoạ, hoàng hậu ra vẻ kinh ngạc tán dương : “Trạm Nhi, mấy ngày thấy, bức tranh của con vẽ có tiến bộ thiệt nhiều đó.”

      Tiêu Trạm ra sức gật gật đầu, còn nghĩ rằng hoàng bà nội rốt cục hề tức giận bé vẽ tranh rồi, khuôn mặt nhắn hưng phấn tỏa sáng.”Đều là bác dạy con!”

      Hoàng hậu cầm trong tay bản phác hoạ đưa cho hoàng đế, cười khanh khách : “Hoàng thượng, người xem.”

      Tiêu Tử Y cảm thấy hoàng hậu cười có chút giả dối, nhưng nàng cũng cảm thấy dạy đứa trẻ bốn năm tuổi vẽ tranh có cái gì đúng. Vì vậy nàng vẫn như cũ đứng bên ngắm phong cảnh.

      Hoàng thượng cúi đầu xem bản phác hoạ, sắc mặt tuy rằng bình thường nhưng là ở chung cùng nhiều năm hoàng hậu vẫn dễ dàng nhận thấy vầng trán tia khó chịu. Hoàng hậu trong lòng thỏa mãn, đêm qua tuy rằng nàng đồng ý cho Tiêu Trạm ngủ lại Trường Nhạc cung, nhưng trong lòng thủy chung thể nuốt xuống cơn tức này. Hôm nay sáng sớm liền đề nghị hoàng đế tới nơi này nhìn xem Tiêu Trạm.

      tình cũng đúng như kế hoạch định của nàng. Hoàng hậu tâm tình tốt, nhìn Tiêu Trạm còn cầm trong tay mấy bức tranh, ôn nhu : “Trong tay ngươi là cái gì? Đưa hoàng bà nội nhìn cái.”

      Tiêu Trạm vui rạo rực đem tranh vẽ mang lên, cười hì hì : “Hoàng bà nội, những bức tranh này đều do bác cho con.”

      Hoàng hậu vừa tiếp nhận đồ vật có chữ đó, sắc mặt liền cứng đờ.

      Tiêu Tử Y để ý thấy càng cảm giác ngạc nhiên. Đồ vật này đó chính là bức tranh liên hoàn nòng nọc tìm mẹ ngày hôm qua nàng đưa cho Tiêu Trạm, thế sao nào?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 13: Tặng người đến cửa
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/



      Bé trai kia từ xa nhìn lại so với Tiêu Trạm cao chút, thân thể cũng rắn chắc hơn. thân tiểu bào phục màu xanh ngọc, chân đôi giày màu đỏ chót, xinh đẹp mười phần.

      Tiêu Tử Y lại nhìn về phía cung trang nữ tử nắm tay cậu bé kia, chỉ thấy người nọ tóc dài búi lên cao, đen như mực, quang chứng giám nhân. thân trường bào màu xanh đậm, tay áo cùng thắt lưng màu đỏ thẫm, càng lộ vẻ mềm mại mảnh mai. Đây lại là ai vậy?

      Tiêu Tử Y hướng Nhược Trúc nhìn lại, người sau hiểu biết ở nàng bên tai : “Công chúa, đây là Đức Phi Nam Cung Cầm, là con của Hộ bộ Thượng thư. Tuy rằng phải người được sủng ái nhất, thế nhưng bởi vì cử chỉ trước sau đều lễ phép, dưới trong hậu cung đều thích, người cũng đến nỗi nào. Gia thế hiển hách, hoàng hậu cũng phải lễ nhượng ba phần. Chẳng qua vì vào cung ba năm bụng cũng có động tĩnh gì, cho nên cũng phải là người có uy hiếp nhất trong cung. Cậu bé kia là nàng đệ đệ nhất (em út), Nam Cung Tiêu.”

      Nhược Trúc vừa dứt lời, Đức Phi cũng mang theo đệ đệ của nàng đến trước mặt Tiêu Tử Y, hai bên cùng chào. Tiêu Tử Y còn chưa ngẩng đầu nhìn kỹ Đức Phi này, ngửi được mùi nồng ngọt, nghĩ đến hẳn là mùi son phấn người nàng. Lúc Tiêu Tử Y cúi đầu, đầu tiên thấy được cậu bé bên cạnh Đức Phi, khoảng chừng năm sáu tuổi, sắc mặt quật cường, hai hàng lông mày nhíu cùng chỗ, lộ ra khuôn mặt nhắn khỏe mạnh đỏ ửng nhìn nghiêng bên, liếc nhìn Tiêu Tử Y cũng có nét vui vẻ.

      Ách, chả nhẽ đứa này là Đức Phi tóm đến đây sao? Đây cũng là tình huống gì?

      Tiêu Tử Y mang theo nghi vấn ngẩng đầu lên, nhìn đến hé ra khuôn mặt trước mặt. Mắt hạnh má đào, lại ngoài ý muốn mang trang sức trang nhã chút son, xem ra người nàng hương khí hẳn là có nguyên cớ khác. Tuổi ước chừng là khoảng hai mươi mấy, quần áo màu xanh đậm nổi bật lên sắc mặt nàng kiều diễm như hoa sen mới nở. đôi mắt hạnh nhìn quanh sinh động, có khí chất của tiểu thư khuê các.

      “Công chúa vào cung tới nay, Cầm nhi vẫn có tự mình đến vấn an, tặng lễ vật lại hợp công chúa khẩu vị, là băn khoăn.” Đức Phi nhìn ra nghi vấn trong mắt Tiêu Tử Y, nhàng cười .

      Tiêu Tử Y thần sắc tự nhiên cười cười, ý bảo Nhược Trúc đưa đến chiếc ghế dựa cho Đức Phi ngồi. Nàng lại mực cự tuyệt mọi người gì đó, Đức Phi cũng phải là hiểu chuyện đó . Đức Phi chậm rãi ngồi xuống, đưa tay kéo cậu bé nàng mang đến kia, cười : “Đây là Cầm nhi đệ đệ nghịch ngợm Nam Cung Tiêu, bé làm ầm ỹ muốn vào cung xem nhiều lần, nghĩ tới hôm nay vào cung, thế nhưng Cầm nhi sớm hẹn cùng bọn tỷ muội ngắm hoa mất rồi. Tìm thấy nơi nào thích hợp tin cậy để trông bé, biết công chúa có hay giúp Cầm nhi trông nom bé chút?”

      Tiêu Tử Y im lặng nhíu mày, tặng đồ này xem nàng lấy, lúc này lại thành biến tặng người rồi? Hơn nữa nhìn nét mặt Nam Cung Tiêu này có vẻ tức giận, làm sao như là bộ dạng ầm ỹ muốn vào cung a?

      Đức Phi để tay sau lưng Nam Cung Tiêu lặng lẽ nhéo cái. Đứa bé hỗn xược này, nể mặt nha! Vì gia tộc có thể ở trong triều lâu dài Phú Quý, nàng nhưng là thi triển hết tất cả sở trường, đáng tiếc chính là nghi ngờ hơn hoàng tử. Cường dựa vào nàng có hoàng tự uy hiếp cùng bản lĩnh mạnh vì gạo bạo vì tiền, lấy được hoàng hậu tín nhiệm. Nhưng này đó căn bản là đủ.

      Từ lúc nàng biết được vị này trong cung đến nay Trường Nhạc công chúa thực thích trẻ con, nàng vẫn vừa muốn đem chính mình đệ đệ nhất Nam Cung Tiêu làm tiến cung, hy vọng có thể có lợi cho cha mình và đệ đệ con đường làm quan. Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Trạm vẫn làm bạn Tiêu Tử Y, liền e ngại hoàng hậu trước mặt con nên vẫn có hành động gì. Mà gần nhất hai ngày nay Tiêu Trạm chưa có tới, rốt cục làm nàng thấy được hi vọng, liền sai người đem Nam Cung Tiêu mang vào trong cung. Nhưng là Đức Phi tại lại có chút ít hối hận, phí lớn sức lực như vậy đem đệ đệ tiến cung, kết quả nghĩ tới tiểu tử này ở nhà bị sủng quá thành tiểu bá vương. Căn bản đem nàng này tỷ tỷ để ở trong lòng, hơn nữa xa xa so với giống Tiêu Trạm biết điều. Nếu chẳng may chọc giận Tiêu Tử Y, làm loạn lên làm sao bây giờ?

      Tiêu Tử Y cũng có phản ứng, thực tế nàng cũng có cách đáp lời. Nhược Trúc ở bên ôn nhu giọng : “Nương nương, ngài đem chúng ta Trường Nhạc cung trở thành chỗ nào rồi?” Nàng giọng tuy rằng ôn nhu, nhưng là cũng mềm cứng, nghe vào tai Đức Phi khó tránh khỏi thoải mái.

      Đức Phi biểu gì cười : “Nhược Trúc muội muội miệng vẫn là lợi hại như vậy, Thái Hậu mấy ngày trước còn nhắc đến ngươi, lại Nhược Trúc muội muội là người tri kỷ, vui vẻ thôi!”

      Tiêu Tử Y mỉm cười, nhìn Nhược Trúc bị Đức Phi cứ vậy câu hai câu có chút nể tình, tự nhiên biết là ai thắng ai thua. So sánh chuyện phi tử trong cung tranh đấu, cung nữ cấp bậc hiển nhiên là kém rất xa.

      Thế nhưng nghĩ tới ra Nhược Trúc lại là cung nữ hầu hạ của Thái Hậu, cũng nghĩ đến trong cung còn có Thái Hậu tồn tại. Ách, nàng là phải có điểm rất phải, ngay cả trong cung có ai cũng có hứng thú biết. Quả làm công chúa kiểu vậy cũng hợp lý.

      Lại xem bên Nam Cung Tiêu đứng trầm ngâm suy nghĩ muốn tìm đứa bé khác thú vị cho nàng sao? Vì thế Tiêu Tử Y mỉm cười hướng Nam Cung Tiêu vẫy vẫy tay.

      Đức Phi hai mắt sáng ngời, tâm buông xuống nửa, phụ giúp Nam Cung Tiêu đến trước mặt Tiêu Tử Y, ôn nhu cám ơn: “Xin đa tạ công chúa. Tiêu nhi, tỷ tỷ giờ Thân tới đón đệ, ở bên công chúa nghe lời nga!”

      Nam Cung Tiêu quay ngoắt mình liếc xéo nàng cái.

      Đức Phi trong lòng “Đông” tiếng trực tiếp chìm xuống rồi, xong rồi, người tính bằng trời tính nghĩ đến đứa bé này chút cũng nghe lời. Xem kiểu này, khẳng định phải cùng nàng đối nghịch. Đức Phi mất hồn mất vía hướng Vị Ương Cung mà về, hoàn toàn giống lúc đến đắc ý nữa.

      Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn bóng hình xinh đẹp của Đức Phi biến mất ở cửa, liền đứng dậy hướng vĩnh Trữ điện dùng bữa. Nam Cung Tiêu tình nguyện theo sau Tiêu Tử Y, mặt tức giận vô cùng.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 14: Lấy lòng
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Tiêu Tử Y nghe tiếng đồ ăn vang lên bàn cơm, trong lòng biết cậu bé này rất tức giận. Nhưng nàng lại hoàn toàn có phản ứng gì, cũng phối hợp dùng cơm, sắc mặt đổi.

      Cơm trưa xong, Tiêu Tử Y cũng theo lệ thường ngủ trưa, mà là mang theo Nam Cung Tiêu đến thư phòng vĩnh Trữ điện.

      Nhược Trúc vốn lo lắng muốn theo nhưng bị Tiêu Tử Y cười cười ngăn trở.

      đứa con nít vắt mũi chưa sạch chả nhẽ nàng xử lý được hay sao? gì lạ chứ? Dù gì nàng từng được học qua trường lớp đàng hoàng nếu so với cậu bé được “ăn thịt” nhiều hơn rồi!

      Cho nên, lúc đến thư phòng, Tiêu Tử Y dẫn Nam Cung Tiêu tới trước loạt giá sách, ý bảo chính cậu bé tùy chọn. Sau đó nàng liền quay người lại tự chọn lấy vài cuốn sách đến trước bàn ngồi xuống bắt đầu vừa uống trà vừa đọc.

      Bên tai nghe thấy thanh cố ý của chú bé phát ra “Lạch cạch lạch cạch” trong thư phòng tiến dần đến, sau đó Tiêu Tử Y nhìn thấy chiếc ghế được đặt đối diện mình, khuôn mặt nhắn đỏ bừng của chú bé ngồi lên, đem sách vở đặt mạnh xuống bàn.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Nam Cung Tiêu hai mắt trừng lớn, vẻ mặt đầy tức giận nhìn nàng. Tiêu Tử Y nhíu mày, tiếng động dùng ánh mắt hỏi cậu xem chuyện gì xảy ra .

      Lần trước lúc Nàng đối với Tiêu Trạm cười thoải mái là vì đối phương trông đáng , nàng nhịn được. Lần này nàng dễ dàng mở miệng như thế được, dù sao Nam Cung gia tộc này vì chuyện gì mà đến đây nàng chút cũng hiểu được. Nè, nhìn kỹ cậu bé Nam Cung Tiêu này bộ dạng cũng rất đáng nha! Diện mạo có vài phần giống tỷ tỷ của bé, nhưng nếu so với Tiêu Trạm trông hoạt bát hơn. Người sinh sống lâu trong cung thường hay xem sắc mặt người khác để mà sống, khó tránh khỏi tính cách trở nên mẫn cảm. Nhưng chú bé Nam Cung Tiêu này, vừa nhìn có thể thấy ngay là tiểu bá vương chuyên được ở nhà cưng chiều như trứng mỏng.

      Nam Cung Tiêu trong lòng rất tức giận, bé hôm nay vất vả lắm mới xin được ca ca dẫn bé ngoài thành cưỡi ngựa thả diều, kết quả lại bị tỷ tỷ nhắn đến trong cung để tìm niềm vui cho nữ nhân .”Nè ! Người rốt cuộc có thể chuyện hay a?”Khẩu khí Nam Cung Tiêu vang lên, phát thấy mình đứng ghế so với Tiêu Tử Y cao hơn rất nhiều, cười cười hài lòng.

      Tiêu Tử Y thản nhiên dùng than củi viết hai chữ giấy: [ đọc sách. ]

      Nam Cung Tiêu rất khó chịu vỗ bàn, giọng lầm bầm: “ ra là phải nghe được. Dựa vào cái gì, ta phải tốn sức nhiều vậy a? Muốn lấy lòng ta hả?”

      Thiếu chút nữa Tiêu Tử Y nhịn được cười ra tiếng, vội vàng viết nhanh giấy: [Lấy lòng? ] Trong đầu cậu bé này nghĩ gì vậy?

      Nam Cung Tiêu ngồi ghế, thoải mái tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực ra vẻ thâm trầm : “Kỳ lấy lòng là cái gì ta cũng biết a, nhưng nghe loáng thoáng Độc tiểu tử ở nhà bên lấy lòng để cố đổi lấy đồ ăn vặt. Tỷ tỷ đồng ý cho ta ngoan ngoãn ở trong này đến trưa, vậy cho ta ăn điểm tâm mà bên ngoài cung muốn ăn cũng có được .” Sau đó lại nghiêng đầu nhíu mày hỏi: “Như vậy được gọi là lấy lòng có phải ?”

      Tiêu Tử Y thấy biểu đắc ý của bé cũng có phản ứng gì. Độc tiểu tử bên cạnh nhà bé chắc hẳn là tuổi cũng còn , biết làm sao mê muội lại dạy cho bé loại giải pháp này?

      Nam Cung Tiêu thấy Tiêu Tử Y có phản ứng gì cũng để ý, ngồi mãi cảm thấy chán cũng ngồi yên. Đầu tiên là ở ghế xuay ngang, xuay dọc, sau đó lại nhìn loạn chung quanh, cuối cùng cả ghế cũng thể ngồi được nữa, nhảy xuống chạy loạn.

      Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, đứa này khắc cũng ngồi yên, cách giờ Thân đại khái còn phải hai đến ba giờ nữa! Chẳng lẽ bé cứ như thế chạy tới chạy lui ?

      Đưa tay lấy sách bàn nhìn chút , Tiêu Tử Y phát toàn bộ sách đều liên quan đến con số, nhưng tất cả lại đều là loại sách tối nghĩa cao thâm. Vĩnh Trữ điện thư phòng này vốn là từng dành cho hoàng đế dùng, bởi vậy sách loại gì cũng đều có cả.

      “Hắc hắc, nhìn xem sách của ta rất lợi hại nên ngạc nhiên lắm hả?” Nam Cung Tiêu thấy Tiêu Tử Y cầm sách biểu vui mừng, đắc ý chạy đến kiễng chân ghé vào bàn cười.

      Tiêu Tử Y thú vị nhìn Nam Cung Tiêu tự cho mình biểu siêu phàm, trong lòng biết đứa này nhất định là nhớ kỹ chính mình Lão sư hoặc là người nhà vẫn hay xem sách, nếu bé làm sao có thể xem loại sách này mà hiểu được?

      “Như thế nào? tin phải ? Nếu tin có thể hỏi ta à nha! Bổn thiếu gia ta đây cái gì cũng biết! Bất quá chỉ có thuật số là biết chút thôi !” Nam Cung Tiêu quên hết tất cả vỗ vỗ ngực, khuôn mặt nhắn đều là nóng lòng muốn thử. Nghĩ cũng biết này chẳng hỏi được cái gì, vì thế bé mới sợ đâu.

      Tiêu Tử Y cảm thấy cậu bé này này thú vị, hé miệng cười, cầm than củi vẽ giấy.

      Nam Cung Tiêu đứng ghế cố dướn cổ nhìn lên. Chỉ thấy giấy Tiêu Tử Y vẽ cái giếng tròn, bên cạnh viết ra chín con số.

      “Nè, đấy chẳng phải là Cửu Cung mưu đồ (chịu chẳng biết nghĩa là gì, mình đoán chắc là phép tính giống ở đại) đấy thôi!” Nam Cung Tiêu cảm thấy mừng thầm, may mắn mấy ngày trước của bé dạy bé cách giải Cửu Cung mưu đồ này rồi. Quả nhiên nữ nhân này tưởng cho ra đề gì khó, bé nghĩ mà thấy khinh thường luôn.

      Nam Cung Tiêu đợi Tiêu Tử Y viết xong đề mục, liền cúi đầu bắt đầu nghĩ đem đáp án viết luôn giấy. Cửu Cung mưu đồ chính là đem đủ chín con số bỏ vào chín ô vuông, mặc kệ bỏ ngang hay dọc, hay chéo đều có thể cho ra cùng đáp án con số. Tiêu Tử Y nhàng mỉm cười, nhìn Nam Cung Tiêu chỉ trong khắc đồng hồ có thể đem Cửu Cung mưu đồ điền đầy đủ trả lại cho nàng.

      Lỗ mũi Nam Cung Tiêu đều nhanh phồng to, dương dương tự đắc.

      Tiêu Tử Y cười , chính là liếc mắt cái, gật gật đầu. Sau đó lại lấy ra tờ giấy, ở phía lẳng lặng vẽ. Nam Cung Tiêu lại rướn cổ lên nhìn, thấy nàng vẽ rất nhiều ô vuông, chẳng qua lần này là vẽ 4 hình gồm bốn nhóm, ở bên cạnh viết song song đến mười sáu chữ số.

      “. . . . . .”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :