1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 141: Bệnh truyền nhiễm


      Đúng lúc này Nam Cung Tranh cũng nghe ra chuyện gì, chịu nổi cúi khom người cố sức nén cười khùng khục.

      Cho dù Tiêu Tử Y sớm chuẩn bị tâm lý trước nhưng cũng thấy buồn cười quá thể khom hẳn người bịt miệng, chiếc khăn cầm trong tay cũng bịt chặt lại, giấu nụ cười trong chiếc khăn. Vì sao tuổi thọ của người đại lại thọ hơn người cổ đại đây, trong đó cất chứa bên trong chính là điều kiện chữa bệnh tốt hơn cổ đại nhiều. Trung y cổ đại việc chữa bệnh kéo dài, đối với ít bệnh cấp tính căn bản có cách nào chữa khỏi. Hơn nữa cổ đại ngoài thủ đoạn kém ra phương pháp xử lý vô khuẩn cũng càng kém nữa, ngoại thương rất dễ lây lan. Sinh con đẻ cái lại càng nguy hiểm hơn nhiều, cũng chẳng trách mà mẫu thân Tiêu Trạm lúc sinh bé qua đời.

      Mà bệnh dễ lây lại càng là tật bệnh, lại càng doạ thêm người ta. Thường thường bệnh lây đều là bệnh cấp tính, tới bệnh ghẻ và bệnh dịch tả…., đợi chút, đến cả kiết lỵ và cảm mạo cũng có đối khi lấy mạng người nữa.

      Khuôn mặt Phong Uyển Tình sợ tới mức trắng bệch, môi thích cười lúc này run run cười nổi, hơn nữa do khăn lụa ngăn mùi hương rơi mặt đất nên mùi thuốc Đông y nồng nặc xộc vào mặt làm cho nàng ta bị hun tới mức đầu óc choáng váng, mắt hoa mày chóng, thế mà nàng ta lại còn cố liều mạng chịu đựng hỏi thêm câu, “Là bệnh gì?”

      “Phong đại tiểu thư, người xem mặt Tịch Dạ khắc biết mà…” Tịch Dạ chậm rãi tiến gần phong Uyển Tình, giọng điệu ai oán bi thiết.

      Phong Uyển Tình chịu nổi lùi dần từng bước, ngay lúc nàng ta sắp bị buộc bước ra ngoài đột nhiên nhìn thấy gương mặt của Tịch Dạ. Diện mạo tới tột cùng là cái gì căn bản nàng ta cũng để ý, do ánh mặt trời chiếu xuống nàng ta nhìn rất giữa lông mày của chú có nốt ruồi đen cực to, to tới mức làm nàng ta sợ hãi hét toáng lên xoay ngừơi lao thẳng ra ngoài cửa. Tỳ nữ của nàng ta cũng nhanh chóng theo nàng ta biến mất.

      Tiêu Tử Y nhìn trò hay mà thích thú vô cùng, nội tâm khỏi trầm trồ khen ngợi cách làm của Tịch Dạ. Cứ vậy thoáng qua nhanh, ngăn được hoàn toàn ý tưởng của Phong Uyển tình với Nam Cung Sanh và Tịch Dạ, nhưng lại càng khẳng định Phong Uyển Tình này ra ngoài linh tinh, tám phần là trong thời gian này nàng ta rất lo lắng soi gương mỗi ngày để xem nốt ruồi ở giữa lông mày nàng ta có nở to ra ha!

      “Chơi chán rồi hả?” Tiêu Tử Y nhìn Tịch Dạ cười hi hi đứng tại cửa ra vào đem khăn tay đưa ra lau thứ đen đen trán .

      Nam Cung Tranh đóng chặt cửa lại, quay đầu hạ giọng hỏi, “Ngươi là ai hả? Nhị ca ta có phải lầu ?”

      Tịch Dạ cầm lấy khăn lụa trong tay Tiêu TửY, lau lung tung hai cái rồi lầu bầu, ‘Huynh ấy à? Huynh ấy vừa nghe đến tên Phong Uyển Tình đến chạy mất dép rồi!”

      Tiêu Tử Y có thâm ý khác cười hỏi, “Ah? Chả nhẽ phải vừa nghe đến ta mới chạy hay sao?”

      Tịch Dạ ngừng lau chút, ngẩng đầu mỉm cười , “Sao vậy chứ? Phong đại tiểu thư sao có thể ngang hàng với công chúa điện hạ được?”

      Tiêu Tử Y vốn cảm thấy lời của Tịch Dạ có ý nhưng khi nhìn tướng mạo của Tịch Dạ bỗng lập tức ngẩn ngơ cả người.

      mặt trông thực ngây thơ chất phác nhưng lại có đôi mắt trong sáng thuần khiết và lộ ra con ngươi đen lợi hại, hai gò má biểu chỉ có thiếu niên khoẻ mạnh mới đỏ ửng. Xem tuổi chừng mười ba mười bốn tuổi, chưa tới lúc đổi giọng, bộ dạng tú lệ làm cho người ta có cảm giác mơ hồ . Đường nét này làm cho Tiêu Tử Y cảm thấy có chút quen mắt, là khuôn mặt trông rất quen lại rất lạ.

      Nam Cung Tranh nhìn trái nhìn phải xem rồi lại nhìn nhìn lại lát sau hoảng sợ , “Hai người các ngươi trông rất giống nhau nha!”

      Tiêu Tử Y ngẩn người, mở to hai mắt nhìn Tịch Dạ.

      cho đúng ta gọi là Thẩm Tịch Dạ” Khuôn mặt kia của Thẩm Tịch Dạ rất giống mặt Tiêu Tử Y tràn đầy vẻ cười tươi sâu sắc, “Lần đầu gặp mặt nha, biểu tỷ (chị họ)à”

      “Họ…Biểu tỷ?” Tiêu Tử Y nghĩ mà thấy chóng mặt, phát giác ra phòng này tràn đầy mùi thuốc đông y, nàng sợ rằng nếu hít quá nhiều vớ vẩn ngất, mà kỳ lạ là vì sao Thẩm Tịch Dạ này lại như rất quen với mùi vị thuốc nặng như thế chứ, cứ như ở đây tương tự như nhà vậy.

      “Biểu tỷ à, Nam Cung nhị ca có ở đây, lần này người cứ về trước , ta cũng phải về nhà rồi, ra ngoài lâu hay cho lắm” Thẩm Tịch Dạ nhìn sắc trời có vẻ sốt ruột . Mắt nhìn thấy sắp trưa rồi, khốn khổ lắm mới lén trốn nhà chạy tới đây đây băng bó vết thương cho huynh ấy, kết quả ngờ lại bị người ta túm được làm ngừơi chết thay thế. Nam Cung Sanh chết tiệt kia!

      Thẩm Tịch Dạ hận tới mức nghiến răng kèn kẹt, nhìn thấy Tiêu Tử Y như rơi vào mây mù mơ hồ, vốn định tuột Nam Cung Sanh ra, nhưng vừa nghĩ đến thủ đoạn của công tử Sanh đành phải ngậm chặt miệng lại.

      Tiêu Tử Y thấy vậy thở dài đoán chứng hôm nay nàng đến tuyệt đối nhìn thấy Nam Cung Sanh rồi, hơn nữa theo nàng cái miệng biểu đệ này của nàng cũng chẳng moi được tin tình báo nào đâu.

      “Biểu tỷ à, có rảnh đến nha ta chơi nha! Nhưng mà ngàn vạn lần đừng có là tới gặp ta nha!” Thẩm Tịch Dạ vội vàng hấp tấp lau sạch mặt mũi rồi phất phất tay chào các nàng ra cửa sau.

      Nam Cung Tranh thấy Tịch Dạ rồi mới nhịn được đẩy cửa lao ra hít khí mới mẻ trong lành.

      Tiêu Tử Y tới trước phòng bên cho Nam Cung Tiêu ra ngoài rừng đào làm bài bàn gỗ, tránh cho bị thuốc hun tới mức hoa mắt chóng mặt mà ảnh hưởng tới thành tích học tập.

      “Oa! Quá sức rồi đó! Chả trách ca ta chạy nhanh vậy. Chắc chắn là chịu nổi cái mùi trong phòng này rồi” Nam Cung Tranh lắc lắc chiếc khăn hương trong tay lên giọng bất bình , “Cứ khoa trương đến vậy thực lợi hại quá

      “Tiểu Tranh à, vị Thẩm Tịch Dạ kia có là biểu đệ của ta hả? Họ Thẩm…là thế nào vậy?” Tiêu Tử Y ở xa xa nhìn Nam Cung Tiêu làm bài trong rừng đào tò mò hỏi. Nàng dường như cũng thực quan tâm đến nhà ngoại của mẫu thân nàng, hình như còn thực bài xích nữa.

      Dù sao nàng cũng chỉ là mượn thân này thực phải Tiêu Tử Y chân chính. Tuy nhiên Hoàng đế cũng sớm bảo nàng có rảnh tới thăm nhà họ Thẩm, nhưng thực ra cũng coi trọng gì cả.

      “Nhà họ Thẩm là nhà giàu nhất trong kinh thành. Nghe có rất nhiều sản nghiệp đều là của Thẩm gia cả. Aizz, về mặt này ta cũng cho lắm nha! Vì thường cũng chú ý lắm tới những…này. Công chúa thực biết mọi chuyện trong nhà họ Thẩm sao?” Đôi mắt đen lúng liếng của Nam Cung Tranh cứ nhìn về phía Tiêu Tử Y, muốn tìm tòi chút thú vị gì trong đó.

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, vô tình, “Cũng cho lắm! Dù gì mẫu thân ta cũng qua đời rồi, chẳng còn liên quan gì tới bọn họ nữa” Nhưng mà mộ mẫu phi của nàng lại được chôn cất tại Thẩm gia đó, về tình về lý nàng cũng phải cố mà bái tế lấy lần chứ.

      Nam Cung Tranh mím chặt môi nhắn, nghiêng đầu, “Thế nhưng Thẩm Tịch Dạ…Thế hệ Thẩm gia này hình như đều có chữ Ngọc lót đó nhé, chưa từng nghe qua có chữ Tịch lót đó nha”

      Tiêu Tử Y yên lặng nhớ lại, nhìn cảnh cành lá đan xen trong rừng đào kia…ở giữa là những quả đào, trong nội tâm đối với Nam Cung Sanh nghi ngờ càng lớn hơn. Hôm nay thực ra nàng cũng phải đến , cũng cần biết đề thi chuẩn bị cho Tiêu nhi chuẩn bị sớm trước hay là tối qua mới viết xong. NHưng mà mắt thấy cho dù nàng có ở đây cũng nhìn thấy rồi. Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Tiêu làm bài thi xong, thoáng qua thấy có vấn đề gì lớn sau đó lên đường về phủ. Nàng bảo tỷ đệ Nam Cung cùng về cung với nàng, dù sao hôm nay cũng là ngày nghỉ, cố gắng để mọi người cùng ở chung với người nhà là tốt nhất rồi. Còn thành tích dĩ nhiên là giao cho Nam Cung Sanh định đoạt, lo lắng chút nào, Nam Cung Tiêu làm bài khá tốt.

      đường trở về, Tiêu Tử Y chán nản nhìn ra ngoài cửa sổ xem toàn cảnh phố phường, trong lúc vô tình chứng kiến thấy hàng xếp dài trước quán, nhìn kỹ tên quán quả nhiên chính là nhà Lan Vị phường mà Lí Vân Thanh mang điểm tâm tới.

      Vườn U lan và Lan Vị Phường….cảm giác như có liên quan đến nhau chút. Tiêu Tử Y nghĩ ngợi như vậy, đột nhiên cười phì ra. Nàng cảm thấy Nam Cung Sanh quả thực quá thần bí rồi, chuyện gì cũng đều tập trung hết ngừơi , biết đâu người ta chỉ là trạch nam hận đời bình thường mà thôi?

      NHìn xe ngựa chầm chậm qua Lan Vị Phường, tiếng người huyên náo trước cửa quán, Tiêu Tử Y hạ rèm cửa sổ xuống. Tối hôm qua do du xuân bị chấn kinh mà nàng ngủ được ngon giấc, lúc này theo tiếng lắc lư nhịp nhàng của xe ngựa nàng cũng dần dần chìm vào giấc ngủ.

      Trong gian phòng trang nhã lầu hai của Lan Vị Phường, Thẩm Tịch Dạ lúc này bỏ bộ người hầu ra, mặc người là bộ quần áo quý báu sang trọng, lại câu nệ nhón lấy miếng điểm tâm bàn bỏ vào mồm ăn miệng lúng búng, “Nam Cung nhị ca à, có phải xe của Công chúa Trường Nhạc vậy? Aizz aizz, biểu tỷ này của ta lớn lên nhìn cũng được lắm nha! Tý chút nữa là giống ta nha. Suy nghĩ cũng linh hoạt ghê lắm, nhưng có chút còn chưa bằng ta nha”

      “Linh hoạt làm được gì chứ? Chỗ đó chính là A Ty địa ngục mà ngươi nuốt trôi đó” Nam Cung Sanh lạnh nhạt.

      Thẩm Tịch Dạ lẳng lặng ăn điểm tâm, động tác cũng chậm lại, thầm nghĩ lấy của chính mình tài sắc tuyệt vời kia, cũng là bị chỗ đó nuốt chửng cả tuổi trẻ tính mạng. thào hỏi, “VẬy sao lúc trước huynh ngăn đại tỷ của huynh lại?”

      “Ta có muốn cũng ngăn nổi nha…” mặt Nam Cung Sanh lên nụ cười phức tạp, bịt vết thương được cậu ta băng bó lần nữa cho mình, nhìn chiếc xe ngựa của Tiêu Tử Y rong ruổi đường xa dần, chạy nhanh về phía hoàng cung nguy nga xa kia.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 142: Đo chiều cao tường


      Sau khi Tiêu Tử Y trở về nội cung nhớ đến chuyện sau này Đàm Nguyệt Li cũng đến dạy học, liền bắt tay vào sửa lại thời khoá biểu.

      giờ xem ra mỗi ngày chương trình học quá nhiều, thể để bọn tiếp thụ tri thức mà tiêu hoá quá nhanh. Vì vậy cứ bố trí mỗi ngày tổng cộng có 4 tiết dạy, thời gian còn lại của buổi sáng ở trong phòng hoạt động thủ công, buổi chiều hoạt động ngoài giờ. Làm vậy cũng tốt cho các vị giáo viên bố trí thời gian của mình, đến mức đem giờ học biến thành gánh nặng.

      Nhất là Tiêu Cảnh Dương, tuy nàng muốn cho cùng sinh hoạt bên Tiêu TRạm nhiều hơn, tiếc là vẫn lý tưởng hoá quá. Dù sao vẫn là thái tử, hơn nữa gần đây vì chuyện của Diệp Tri Thu mà đoán chừng cũng sứt đầu mẻ trán ghê lắm rồi.

      Tiêu Tử Y chăm chú suy nghĩ, lúc này nghe thấy có tiếng ê a tiếng rồi cửa bị đẩy ra, Lí Vân Tuyển rất lễ phép tiến đến thi lễ, sau đó tới giá sách đổi cuốn. Với tới chỗ bé cần, bé còn tự giác mang ghế tới cố trèo lên.

      Tiêu Tử Y tới giúp bé lấy quyển sách xuống.

      “Cảm ơn công chúa” Lí Vân Tuyển cầm sách ngọt ngào cười .

      Nhìn bé Vân Tuyển cười ngọt ngào, nội tâm Tiêu Tử Y bỗng ôn hoà hẳn, “Xem có hiểu ? Nếu hiểu …có thể tìm tiên sinh hỏi nha!”

      Lí Vân Tuyển lại ngoan ngoãn gật gật đầu.

      Tiêu Tử Y ước lượng nhìn chút đầu Lí Vân Tuyển, hơi kinh ngạc , “Bé Vân Tuyển à, hình như con cao lên chút rồi hay sao đó?”

      Lí Vân Tuyển ngẩng đầu mở to mắt nhìn lẩm bẩm, “Chuyện này cũng ha… Công chúa à, vóc dáng bé Vân Tuyển cao lên rồi hả. Hì hì, TRạm Nhi nhất định tức chết lên rồi. Như vậy nó là đứa bé lùn nhất trong nhà trẻ đó”

      “Trạm Nhi tuổi nhất mà, là chuyện dĩ nhiên thôi”Tiêu Tử Y nghĩ ngợi kéo bé Vân Tuyển đến phòng học ở điện Vĩnh Thọ, bảo bé dựa lưng vào tường. Độc Huyền vừa lúc cây trước điện Vĩnh Thọ ngắm phong cảnh, thấy hai người vào phòng học lập tức chạy vội tới.

      “Làm gì đó, làm gì đó? Là so đầu sao? Hắc hắc, nhất định là ta cao nhất á!” Độc Huyền tủm tỉm cười cười.

      Tiêu Tử Y lấy quyển vở đặt đỉnh đầu Lí Vân Tuyển sau đó dùng than củi vạch vạch. Ở phía viết tên Lí Vân Tuyển và ngày.

      “Được rồi, Độc con cũng đến đo nào. Sau này vóc dáng các con cũng lớn nhanh lắm, dùng mặt tường này để ghi từng chiều cao của các con, rất thú vị đó nha! Sau vài năm nữa, các con đối với mặt tường này cảm thấy thú vị tưởng tượng nổi đó, cảm thán mình sao trước đây lại thấp như vậy đó”

      “Thế sao khắc vào thân cây để ghi lại chứ? Con xem cái cây trước cửa điện kia cũng tệ mà!” Độc Huyền gãi gãi đầu, có chút cảm thấy vẽ tường có cảm giác gì, có lẽ nên ra ngoài để cho mọi người qua lại nhìn có phải hay hơn !

      Lí Vân Tuyển nghe vậy bật cười khì, tiếng cười giòn tan cải chính, “Độc ngươi ngốc , ngươi cao lên, chả nhẽ cái cây cũng cao sao? Đến lúc đó có đo với dấu hiệu cây cũng cùng nhau nha! Cái đó được coi là ghi chép gì chứ?”

      Tiêu Tử Y nhìn bé Vân Tuyển khen ngợi, cũng nên dạy cho cho Độc Huyền đọc thêm nhiều sách chút.

      Lí Vân Tuyển cười hì hì giúp Độc Huyền đến bên tường, “Nhanh tới đo nào, chừng ngươi còn có cao bằng Diệp Tầm đó!”

      Độc Huyền nghe vậy hoảng lên, vội vàng đứng thẳng người, đầu ngẩng cao lên, “Công chúa công chúa, nhanh nhanh tới đo cho con nào! Con lập tức tìm Diệp Tầm đến, hừ! Đến lúc đó xem thử xem ai cao hơn ai chứ!”

      Tiêu Tử Y lấy quyển vở đập vào đầu cậu, hừ , “Được, nhưng trước tiên con đừng có kiễng chân lên như thế chứ”

      Độc Huyền bị bé Vân Tuyển cười cho thấy xấu hổ đỏ cả mặt, cứ ừ à, hỏi thăm, “Công chúa sao người biết vậy…”

      “Hừ hừ! Ta cái gì mà biết chứ?” Tiêu Tử Y cười đắc ý. Nàng vì sao lại biết ? Là bởi vì trước đây khi nàng còn ở trong nhi viện, ở đó cũng có bức tường như vậy. Tháng nào cũng tới đó để đo chiều cao, tránh được cũng có đứa bé làm vậy.

      Độc Huyền ngoan ngoan thả chân ra, chẳng còn cách nào đành để cho Tiêu Tử Y đo cho tốt, sau đó xoay người lại nghiên cứu chênh lệch chiều cao của cậu với bé Vân Tuyển kia.

      “Hắc hắc, có muốn đo Abe môt chút đây?” Độc Huyền xấu bụng đề nghị.

      “Cũng được, con có thể bảo nó nghe lời ta cũng ngại nha!” Tiêu Tử Y cười . Đứa bé này là, hiểu Abe lớn lên có nhanh hơn so với cậu . Ít nhất năm Abe trở thành chút chó to rất đẹp.

      “Vâng, hơn nữa còn Diệp Tầm, Nam Cung Tiêu và Tiêu Trạm nữa. Aizz, công chúa, thế này vẫn ít người quá hà. Gọi thêm nhiều đứa bé tới đây là tiểu đệ của con mà!” Độc Huyền đếm đếm đầu ngón tay tính toán.

      “Nghe đệ đệ của Nguyệt Li ca ca tý nữa đến, biết là đứa bé như thế nào đây!” Lí Vân Tuyển ôm sách tưởng tượng.

      Tiêu Tử Y nghe vậy lặng lẽ thở dài. Nàng biết tiểu đệ của Đàm Nguyệt Li trông thế nào nhưng nàng đối với ca ca của bé rất có cảm tình.

      “Các con chơi trước , ta tìm Diệp TẦm đến, các con biết bé ở đâu ?”

      Độc Huyền bị tức giận khẽ , “Còn ở đâu nữa chứ? Nhất định là ở cùng với Abe bên hòn non bộ kia rồi!” Tuy quan hệ của cậu và Diệp Tầm giờ rất được, nhưng quan hệ với Abe vẫn tốt, Abe cứ đứng cách xa mặc cho cậu gọi kiểu gì gọi, cũng vẫn kiểu đề phòng cậu tiếp cận với Diệp Tầm, hừ!
      ”Cùng Abe sao?” Tiêu Tử Y nhíu mày, tò mò ra phòng học, về phía hòn non bộ trong hoa viên. bao xa chợt nghe thấy Diệp Tầm sau hòn non bộ như hạ giọng gì đó.

      Nghĩ đến lời Độc Huyền vừa , Tiêu Tử Y càng cố lắng tai nghe hơn, chỉ nghe thấy giọng mềm mại êm tai của Diệp Tầm kia khe khẽ nỉ non, “Abe à, vì sao phụ thân đều đến nhìn ta? Cũng nhiều ngày rồi, ta bị thương tuy đau, nhưng ta cũng muốn ổng đến nhìn ta, cho dù là liếc cũng tốt…”

      Abe nằm dưới chân Diệp Tầm, cảm thấy tâm tình của chủ nhân mình sa sút, lè lưỡi liếm liếm lòng bàn tay cậu an ủi. Bỗng nó cảm thấy có ngừơi tiếp cận, vội đứng lên, sủa hai tiếng thị uy.

      Tiêu Tử Y vòng từ hòn non bộ ra, cười yếu ớt bảo, “Tiểu Tầm à, trốn ở đây làm gì đó?”

      Diệp Tầm đỏ mặt chút, hiểu những lời vừa rồi nàng có nghe thấy . Cậu vội vàng đứng lên , “Công chúa, con luyện Hán ngữ với Abe”

      Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống, vuốt ve bộ lông sáng của Abe, cười khẽ , “Thế cùng Abe luyện tập nó có thể hiểu được sao?”

      Diệp Tầm dùng ngón trỏ xoa xoa má, ngập ngừng, “Thực ra trước kia đều tiếng Đột Quyết với nó, chả trách gần đây con cảm thấy hình như nó nghe chẳng hiểu con gì rồi”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 143: Mẫu thân


      “Được rồi, ta muốn với con điều này có vấn đề gì chứ?’

      Tiêu Tử Y xấu hổ, tiện bên dạy Abe làm thế nào học cách nắm tay, vừa khẽ cười bảo, “động vật tuy vậy rất mẫn cảm, cũng rất thông minh, nhưng mà vẫn chuyện được mà! Abe nó có thể cảm nhận được tâm tình của con nhưng vẫn có hạn đó”

      Diệp Tầm nhìn nhanh Abe học cách nắm tay, hơi có chút thất lạc hỏi thăm, “Nó nghe hiểu sao?”

      Tiêu Tử Y cười tiếng bảo, “Tuy nó hiểu, nhưng mà vẫn là người bạn tốt của con nha! Nhưng nếu con muốn luyện , phải tìm những người khác, chúng nó cười lời con đâu”

      Đôi môi mỏng nhạt màu của Diệp TẦm mím lại, màu xanh, đen ảm đạm xuống.

      Tiêu Tử Y thở dài, đứng thẳng người lên bất đắc dĩ , “ phải hỏi cha con là được sao?”

      Khuôn mặt Diệp Tầm u sầu, vuốt ve Abe cúi đầu lẩm bẩm , “Công chúa à, bọn họ vậy ? Cha con là…Hạng người như vậy sao?”

      Tiêu Tử Y nghe vậy lầm vào trầm mặc, hoá ra nàng thực quên mất căn nguyên mọi chuyện là bởi Diệp Tri Thu đó. Ngay từ đầu Độc Huyền xem thường Diệp Tầm, cũng bởi nguyên nhân cha cậu. giờ hai bạn tuy làm hoà rồi nhưng khúc mắc trong lòng Diệp Tầm vẫn chưa cởi được.

      ‘’Tiểu Tầm à, trong lòng con cha con là người như thế nào?” Tiêu Tử Y dứt khoát ngồi xuống tảng đá lớn bên cạnh cùng Diệp Tầm tâm . Theo nàng nhìn từ góc độ này vừa lúc chứng kiến được con mắt màu xanh mặt kia của Diệp Tầm, có hình dạng dị quốc phong tình thực làm cho Tiêu Tử Y nhìn mà rời mắt. Tuy con lai có chút đặc thù xinh đẹp, nhưng cũng có thể nghĩ đến cha đứa này cũng rất đẹp nữa.

      Khuôn mặt nhắn của Diệp Tầm lập tức sáng lên, vẻ vui mừng lộ nét mặt , “Cha con so với dũng sĩ thảo nguyên là lợi hại nhất! Con nhìn thấy qua rồi nha! Ông chỉ cần dùng quyền là móc được dũng sĩ kia rơi xuống đất rồi!”

      “Đó là võ công, cha con dạy cho con sao?” Tiêu Tử Y tuy biểu là cười hỏi nhưng trong nội tâm lại bỗng dưng ghĩ đến kẻ kia bỗng chỉ ra và xác nhận nàng cũng phải Tiêu Tử Y chân chính, cũng bởi vì nàng biết võ công. Nàng phải là có võ công mà chỉ là biết dùng thôi. Nhưng mà giờ nàng người duy nhất có thể giúp nàng là Kì Mặc biết nơi nào, thực buồn quá hà!

      Diệp Tâm cũng quay đầu lại, dùng đôi mắt dị sắc nhìn vào Tiêu Tử Y, mặt mũi tràn đầy dấu chấm hỏi. “Võ công ư? Giống như cái kẻ mặc áo trắng định làm hại công chúa ngày hôm quá đó ư?”

      “Đúng, là võ công đó đó” Tiêu Tử Y biết là Diệp Tri Thu biết võ công có gì đúng. Tuy nhiên nàng trước đây xem trong tiểu thuyết đều cao thủ cõ võ công đều trong giang hồ. Điều đó đúng, nhưng mà gần đây nàng lại cho rằng vò giàu, văn nghèo, luyện võ phải ăn no mới có thể luyện công được, còn người nghèo ăn chưa đủ no, có chút sức phải làm ruộng, làm gì còn sức đâu mà luyện võ nữa chứ? Hơn nữa nhà giàu bên trong đều có người bảo vệ là võ lâm cao thủ, tranh khỏi chuyện này có người dạy cho bọn trẻ con võ công. Tuy nhiên phải nhất định thành công được, chẳng qua đối phó với những kẻ …mãng phu theo nguyên vẫn dư sức.

      “Ah, ra là võ công ha!” Hai mắt Diệp Tầm ngời sáng, hưng phấn , “Đúng rồi, con còn muốn bắt đầu học…Cha con còn tưởng là qua võ Trạng Nguyên đây này”

      Tiêu Tử Y hiểu gì cả, Võ Trạng nguyên ư? Nàng đối với cái từ này cũng lạ gì. Vấn đề là, nàng nhớ mẹ nàng TRầm Vân cũng từng là Văn Trạng Nguyên. Tính toán thời gian chả nhẽ hai người này cũng là trong năm lên Trạng Nguyên sao?

      Bỗng Diệp TẦm như nghĩ tới điều gì, sắc mặt lập tức sụp xuống, khẽ, “Tiếc là phụ thân cũng chưa bao giờ dạy con, con cầu ông nhiều lần nhưng lần nào ổng cũng trả lời, sau này con cũng dám hỏi nữa…”

      Tiêu Tử Y nghĩ đến chuyện Diệp Tri Thu cũng là Võ TRạng nguyên thấy trùng hợp quá mức lòng bỗng chốc thấy loạn, thuận miệng hỏi tiếp, “Vậy mẹ con sao?”

      Mà phản ứng của Diệp Tầm ra ngoài dự kiến của Tiêu Tử Y, khuôn mặt vốn thanh tú trở nên khó coi, thậm chí còn có chút tái xanh. Abe nằm phơi nắng bên cạnh buồn ngủ cũng cảm ứng được tâm tình bất an của Diệp TẦm, lập tức mở to hai mắt ra, giọng gầm gừ.

      Sắc mặt Diệp TẦm lại càng hoảng sợ, định lôi tay cậu chút gì đó chuyển hướng nhưng Diệp Tầm lại bỏ qua tay nàng hướng hòn non bộ chạy mất. Abe hiểu lắm quay đầu nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y sau đó cũng đứng lên chạy tìm cậu chủ của mình.

      Tay Tiêu Tử Y để lơ lửng giữa chừng, bắt đầu cẩn thận nghĩ lại xem mình sai chỗ nào rồi. Đúng rồi, nàng có đến mẹ của cậu.

      Toát mồ hôi. Mẹ cậu bé thế nào? Trong bụng Tiêu Tử Y đầy nghi nghị, tâm lo sợ bất an, sợ sai điều gì, vậy mà hình như sai ra rồi…

      Tiêu Tử Y ngẫm nghĩ lại cẩn thận những lời vừa , quả nhiên chuyện vẫn làm nàng chú ý là trước đây Diệp Tri Thu là Võ Trạng nguyên. Mẹ Diệp TẦm khi nào có cơ hội nàng hỏi thử chút, xem bộ dạng của cậu hình như có nỗi bi thương cực lớn trong lòng. Tiêu Tử Y vừa nghĩ vừa đứng lên, ra sau hòn non bộ lại phát ra đứa bé đứng ở đó, là vẻ mặt uể oải của Tiêu Trạm.

      TRạm Nhi? Sao hôm nay con cũng tới vậy nè? Sao lại có bộ dạng thế? Là ai bắt nạt con vậy? cho bác nghe chút coi” Tiêu Tử Y tự nhiên cười , tới nhéo nhéo chiếc miệng của Tiêu TRạm. Aizz, TRạm Nhi vẫn đáng như thế, có bộ dạng kiểu này vẫn đáng vô cùng.

      Đôi mắt to sáng của Tiêu Trạm đong đầy nước mắt như đê sắp vỡ vậy, rồi hơi khóc nức nở hỏi, “Bác à, có phải dạo này Trạm Nhi làm sai cái gì rồi phải ? Bác cái gì cũng thích Trạm Nhi nữa rồi hả?”

      Tiêu Tử Y cuống quít ngồi xuống, nghẹn họng trân trối hỏi, “Trạm Nhi, sao con lại nghĩ như vậy chứ? Bác đâu có thích con đâu?”

      Tiêu Trạm vừa ôm cánh tay của Tiêu Tử Y vừa vùi đầu vào trong lòng Tiêu Tử Y, giọng buồn buồn, “Gần đây Trạm Nhi đều làm bài tập rất tốt nha, còn có đều rất biết điều trước hoàng gia gia và hoàng bà nội nha, vì sao bác nhìn TRạm Nhi chứ?”

      Tiêu Tử Y vuốt ve mái tóc mềm mại của bé, khó hiểu hỏi, “ nhìn Trạm Nhi ư?”

      Tiêu Trạm yên cứ vặn vẹo trong lòng nàng, “Trước kia Trạm Nhi nhì bác, bác đều toàn tâm toàn ý nhìn vào Trạm Nhi. Nhưng gần đây bác rất ít nhìn Trạm Nhi rồi, tất cả đều….Tất cả đều nhìn mỗi Diệp Tầm thôi á!” Tiêu TRạm cảm thấy kiểu này rất xấu hổ, khuôn mặt càng chôn sâu vào lòng Tiêu Tử Y hơn.

      Tiêu Tử Y sững sờ, hiểu ra vấn đề ở chỗ nào rồi, bé Trạm Nhi của nàng ghen tị đó mà.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 144: khúc mắc

      “Ha ha, TRạm Nhi à, do bác tốt, vậy sau này bác cũng chỉ nhìn mình Trạm có được hay ?” Nội tâm Tiêu Tử Y mừng rỡ, cố ý trêu trọc bé.

      Tiêu Trạm lập tức ngừng vặn vẹo ngẩng đầu từ trong lòng Tiểu Tử Y ra, khuôn mặt nhắn đỏ bừng lên càng ngày càng đáng .

      Tiêu Tử Y lấy chiếc khăn tay đưa cho bé lau nước mắt, thấy bé lại lâm vào trầm tư, cười hỏi, “Lại sao vậy?” Đứa bé này lúc gặp Nam Cung Tiêu cũng có ý giữ rịt lấy nàng, nhưng sau này cũng chẳng phải tiếp nhận Nam Cung Tiêu cùng chơi với nhau đó sao? Vấn đề chính đúng là gần đây nàng cũng để ý tới Trạm Nhi , nhưng nguyên do cũng tại TRạm Nhi, dù có địch ý với Diệp Tầm như Độc Huyền như thế nhưng lại cũng coi Diệp Tầm như người bạn giống Nam Cung Tiêu gì cả.

      “Hình như…Hình như cũng ổn lắm…” Chiếc mũi của Tiêu Trạm hồng hồng, mắt to đen lúng liếng được rửa qua nước mắt lại càng loé sáng.

      “Ha? Vậy Trạm Nhi định thế nào nào?” Tiêu Tử Y cười híp mắt hỏi.

      Tiêu Trạm nghiêng đầu lẩm bẩm bảo, “Bác chỉ nhìn mỗi Trạm Nhi thôi cũng tốt lắm, nhưng mà cũng phải nhìn bé Vân Tuyển chút nữa nha, Trạm Nhi rất thích nàng đó, tuy gần đây nàng ấy có vẻ cao hơn so với TRạm Nhi chút. Nam Cung Tiêu cũng nhìn chút nữa nhé, gần đây thằng nhóc đó muốn thi lắm rồi, hừ biết là có qua nữa, bác giúp TRạm Nhi nhìn kỹ nó chút nha. Còn thằng nhóc Độc nữa cũng phải nhìn chút đó, thằng nhóc đó cũng hay gây hoạ lắm, nhìn chỉ sợ có chuyện xảy ra thôi….Nhưng mà mỗi người cũng chỉ được nhìn chút thôi nha! Chỉ có thể nhìn chút thôi…” Tiêu TRạm xong lời cuối giọng cứ dần, cảm giác như mình còn thiếu ai đó vậy.

      Tiêu Tử Y nhìn quỷ TRạm Nhi phân vân, bắt chước bộ dạng của Tiêu Cảnh Dương, nhất định khi lớn lên trở thành thái tử tuổi trẻ tài cao. Nàng cố ý nhiều, chỉ để cho Tiêu TRạm tự mình phát giác ra chỗ sai.

      Tiêu TRạm nghĩ nửa ngày khuôn mặt lại càng suy sụp hơn, rầu rĩ vui bảo, “Bác à, Trạm Nhi có phải là người xấu lắm ? Cảm thấy bác nên thích Diệp Tầm kia…”

      “Vậy Trạm Nhi sao lại phải nghĩ như vậy hả?” Tiêu Tử Y vươn tay ra vuốt hàng lông mày nhíu lại của Tiêu Trạm, tiểu đại nhân này là, giờ lại học chút nhăn nhó, sau này phải làm sao đây?

      Tiêu Trạm bĩu môi bất mãn thánh thót, “Gần đây phụ vương cũng để ý ai cả, cứ lúc nào cũng tới tìm cha của Diệp Tầm thôi, bác cũng thế, ngày nào cũng ở cùng với Diệp Tầm hết”

      Tiêu Tử Y cười to ôm cậu bé đơn thuần ngây thơ vào lòng, kiên nhẫn hỏi, “Trạm Nhi à, nếu Diệp Tầm có thứ quan trọng bị gió thổi bay lên ngọn cây, mà bé biết trèo cây, Abe cũng chịu. Nhưng mà con biết trèo cây. Vậy con xem con có giúp bé trèo lên lấy vật đó xuống hả?”

      Mặt Tiêu TRạm cau lại , “Nhưng mà Trạm Nhi giờ cũng biết trèo cây mà. Cứ bảo Độc vậy”

      “Ha ha, nếu mà con biết sao! Con có trèo ?” Tiêu Tử Y dở khóc dở cười hỏi lại.

      “Đương nhiên là trèo rồi” Tiêu Trạm đáp ngay.

      “Ồ, Trạm Nhi quả là đứa bé ngoan . Thực ra chuyện đó và tình huống giờ cũng khác nhau lắm nè. Cha Diệp Tầm gặp phải chuyện vô cùng khó khăn. Người khác cũng thể giúp ông ấy được, nhưng mà chỉ có phụ vương của con mới có thể giúp họ. Còn Diệp Tầm cũng có rất nhiều khó khăn, vì thế bác mới ra tay giúp đỡ cho bé hết! Trong khoảng thời gian này thực xin lỗi TRạm Nhi nha. Bác hẳn là nên cùng với con, bảo con cùng bác giúp đỡ cậu bé đó” Tiêu Tử Y mềm xong, chờ mong nhìn vẻ mặt Tiêu Trạm.

      Mặt Tiêu Trạm vốn nhăn nhó khổ sở bỗng dưng ngời sáng. phải là bác thích bé hoá ra là vậy ha.
      ”Đúng vậy ư? Con đây có khả năng giúp nó làm được cái gì vậy?”

      bảo bối ngoan quá” Tiêu Tử Y hôn chiếc trán bóng loáng của Tiêu Trạm cái, cảm tình trong lòng thích bé lại tăng thêm chút. “Trạm nhi bình thường tìm Tiểu Tầm cùng chơi nhiều chút là được rồi. Đem bé ấy trở thành bạn chơi mà phải là người ngoài được rồi”

      Tiêu Trạm gật đầu liên tục, nóng lòng muốn thử.

      “Con đến đúng lúc lắm, trong phòng học bác lấy bức tường đo chiều cao đấy” Tiêu Tử Y thong thả đứng lên, dẫn Tiêu Trạm về phía phòng học.

      “Ôi? Đo chiều cao sao?” Tiêu Trạm lo lắng kéo tay Tiêu Tử Y nhất định chịu . Chết chắc rồi, nhất định là bé lùn nhất rồi, bé muốn để cho chúng nó cười nhạo đâu!
      Tiêu Tử Y cảm thấy Trạm Nhi đáng tới chết mất, ôm lấy bé vào trong phòng học, bất ngờ nhìn thấy ngoài Độc Huyền và Lí Vân Tuyển ra còn có Nam Cung Tiêu cũng từ nhà tới.

      “Công chúa, công chúa à, người tới đúng lúc lắm đó! Nam Cung nó con đo chiều cao có vấn đề nè! Công chúa người đến mau đến mau ha!” Độc Huyền lập tức giương nanh múa vuốt hò hét ầm ĩ.

      Tiêu Tử Y tò mò nhìn qua phát ra chỗ nàng vừa đo chiều cao cho Độc Huyền thấy bên cạnh có vạch thêm vài đường nữa, xem ra hai nhóc này cũng vì chiều cao của mình mà tranh chấp nhau. Tiêu Tử Y cầm lấy chiếc giẻ bàn, rồi xoá mấy vạch viết sai , “Nam Cung à, sao con vội quay lại rồi vậy? Cuộc thi thế nào rồi? Con đợi nhị ca mình trở về sao?”

      Nam Cung Tiêu hơi đắc ý ngửa cổ, nắm chặt tay bé cười , “Nhị ca vừa mới về thôi, dĩ nhiên cuộc thi thuận lợi thông qua ngay mà”

      Tiêu Tử Y vỗ tay trước tiên, cảm thấy nghĩ sao mà khéo thế biết, nàng vừa mới người đó trở về liền. Tuy trốn Phong Uyển Tình, nhưng mà nàng vẫn để ý tới. “Nào tới đây, ta đo chiều cao cho con, đo xong đây là chỗ của Trạm Nhi con”

      Tiêu TRạm định lén lút trốn, nghe vậy lông tơ lập tức đựng đứng lên, ngẩng đầu thấy bé Vân Tuyển cười tủm tỉm đứng trước mặt bé, thò tay ra đẩy bé trở lại bên tường.

      cho trốn!” Bé Vân Tuyển vậy.

      Tiêu TRạm lúng túng dịch đầu sang bên, nhưng vẫn ngoan ngoãn để bé Vân Tuyển giúp bé đo chiều cao.

      “Sao vậy? phải là chỉ thấp hơn chút thôi sao! Chờ khi nào lớn lên cao vượt ngươi ngay!” Tiêu TRạm xoay người phát ra bé Vân Tuyển so chiều cao cũng chỉ hơn có chút len lén cười, khó chịu kháng nghị.

      Tiêu Tử Y xoa xoa đầu Trạm Nhi cười bảo, “Trạm Nhi ngoan, con so với bé Vân Tuyển hơn hai tuổi mà! bé cao hơn con là chuyện bình thường thôi ha! Nhưng mà con lại là con trai, ăn nhiều hơn chút, vận động nhiều hơn thành vấn đề” Tiêu Tử Y cũng lo lắng thẳng ra, bởi vì trong thâm tâm của nàng chiều cao của con trai muộn hơn so với con , vì thế chắc TRạm Nhi còn phải cố gắng lâu lắm, nhưng ăn nhiều và vận động nhiều rất cần thiết. Bé Vân Tuyển chỉ là từ trước tới giờ ăn uống đầy đủ nên mới làm cho thân thể phát triển tốt lắm. Mấy ngày này ở chỗ nàng nuôi trắng nõn mềm mại, tâm tình cũng càng ngày càng tốt hơn nhiều.

      “Tốt lắm, Nam Cung vẫn còn thấp hơn chút so với Độc nha! Sau này cố gắng ăn cơm được kén ăn” Tiêu Tử Y đo chiều cao hai nhóc xong vạch lên tường. Thực ra Nam Cung Tiêu là thấp hơn so với Độc nhưng chú nhóc này cũng thực đáng lắm. Cái này đối với người lớn chẳng có ý nghĩa gì nhưng kỳ thực với bọn nhóc lại vô cùng quan trọng.

      Nam Cung Tiêu tức giận nhìn Độc Huyền, ràng là Độc Huyền kén ăn cơ mà!

      Độc Huyền cười to trông vô cùng đắc ý, miệng la hét , “Công chúa, công chúa à, Diệp Tầm đâu rồi? Con cũng muốn so chiều cao với nó! Tuy vậy cuối cùng con vẫn là người cao nhất nha!”

      Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến Diệp Tầm sắc mặt chợt thay đổi chạy rồi, hiểu sao thở dài, cười to bảo, “VẬy các cơn tìm cậu nhóc ! biết giờ cậu nhóc còn trốn ở đâu nữa nè!”

      Mấy bạn vỗ tay ầm ĩ rồi cùng chạy ra ngoài tìm.

      Tiêu Tử Y cũng vừa bên cạnh tìm bóng dáng Diệp Tầm, nhưng trong cõi lòng tràn đầy tâm . Đến tột cùng nàng có tài cán gì mà làm cho Diệp Tầm cái gì đây? Nàng thực chút cũng biết. quá điện Vĩnh Ninh chính là thư phòng của nàng, lúc nàng liếc mắt ngắm nhìn chiếc bình sứ trắng bàn kia, đúng vậy ha, nàng biết nhưng có khả năng người đó biết…

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 145: Gặp lại.

      Trong lòng Nhược Trúc lo lắng thầm, rất ít khi thấy công chúa lại cương quyết muốn gặp người như vậy. Tự dưng buổi sáng vừa mới tới nhà Nam Cung xong, vừa về bao lâu lại muốn nữa rồi.

      “Ha ha, ta chỉ muốn trả lại chiếc bình hoa cho thôi mà! Nhược Trúc, sao mặt mũi ngươi cứ trắng bệch như tờ giấy thế kia hả?” Tiêu Tử Y cẩn thận cầm chiếc bình sứ trắng lên, cười híp mắt hỏi.

      Nhược Trúc thản nhiên bảo, “Chỉ sợ chuyện công chúa muốn làm cũng phải là việc trả lại chiếc bình hoa cho người đó đâu. Nếu chuyện này cứ để cho người khác làm được sao?”

      Tiêu Tử Y bĩu môi ngượng ngùng, nhún vai , “Tự mình làm còn có thành ý hơn chứ!”

      Nhược Trúc băn khoăn vô cùng, giận dữ , “Công chúa à, cứ như người vậy, có nhiều người linh tinh đó”

      Tiêu Tử Y lén liếc mắt, biết tính Nhược Trúc bắt đầu lải nhải, nếu mà phản bác lại càng lắm điều hơn, vì vậy cứ mặc kệ cho nàng ta ra oai còn mình nhìn ra ngoài cửa sổ đáp lời.

      Nhược Trúc đau hết cả đầu khe khẽ thở dài, Công chúa Điện hạ của nàng này cái gì cũng tốt, chỉ là làm việc cũng chẳng lo lắng tới hậu quả gì. Thực người đơn thuần quá mất thôi!

      Cả đường gì, lúc Tiêu Tử Y xuất lần nữa trước mặt Nam Cung Tranh bị nàng ta cười giễu cợt luôn.

      “Được rồi, được rồi, đừng nữa, nhị ca trở lại rồi hả? Ta mang bình hoa trả lại cho huynh ấy” Tiêu Tử Y giả vờ như có chuyện gì , lòng càng ngừng bơm hơi cho mình. Nàng chỉ muốn hỏi cái vị nam Cung trạch nam kia chút về chuyện của Diệp Tri Thu thôi mà! Thêm nữa còn tiện nhìn xem có phải là vị soái ca cứu nàng hôm qua kia thôi, chỉ là tiện nhìn xem thôi mà…

      Nam Cung Tranh cười tươi, thò tay ra bên ngoài chế nhạo, “Bình hoa này là của ta, hay lắm, chết rồi mà vẫn còn ở trong tay của ta nữa ha”

      Tiêu Tử Y sững sờ, may mà nàng thấy trêu tức trong đáy mắt nàng ta, mới hừ khẽ tiếng bảo, “Lừa ai ha? Có là của sao?”

      “Dĩ nhiên lừa rồi” Nam Cung TRanh thất vọng rụt tay về, “ nào nào, nhị ca chắc là ở nhà”

      Tiêu Tử Y đối với ánh mắt có ý tứ khác của Nam Cung Tranh hơi đỏ mặt nhưng vẫn làm ra vẻ sao theo ra. Nam Cung Tranh nhìn theo bóng lưng Tiêu Tử Y mà lòng ngổn ngang trăm mối gỡ nổi. Những người khác biết bộ dạng của nhị ca nàng là gì nữa mà vẫn cứ si mê như vậy, còn Công chúa điện hạ này ràng là gặp qua rồi mà, hơn nữa lần trước hai người họ gặp cũng thấy có biểu gì đặc biệt cả…

      Sai rồi, sau khi gặp nhau nhị ca nàng ta đưa tặng cành hoa đào cho công chúa. Phải biết rằng hoa đào kia nhị ca nàng coi như bảo bối nha!

      Quả nhiên là có vấn đề rồi.

      Tiêu Tử Y biết Nam Cung Tranh nghĩ thế nào nhưng mà sao, để khi nào nàng ta vào trong cung dạy học, nàng tìm cơ hội để giải thích với nàng ấy mới được.

      con đường sáng nay qua, Tiêu Tử Y lại vào vườn U Lan. Thoáng nhìn qua chiếc cổng hình vòm, nàng liếc thấy bóng áo xanh ngồi trong rừng đào kia.

      vẫn vậy thèm tu sửa nhan sắc, hơn nữa hình như cúi đầu đọc cuốn sách gì đó vậy.

      Tâm tình Tiêu Tử Y hiểu sao hồi hộp quá, nàng hít hơi sâu, đồng thời mẫn cảm phát ra chỉ vì vài động tác hít vào của nàng như vậy mà bóng lưng Nam Cung Sanh cũng lập tức cứng nhắc lên, ràng là nghe thấy tiếng động từ nàng. Thực là tai thính quá ha! Hay là thực có võ công quá giỏi ?

      Tiêu Tử Y hơi cười chút cất tiếng, “Công tử Nam Cung, buổi trưa tốt lành”

      Nam Cung Sanh cười khổ buông sách ra, phát ra tiếng lạch cạch, “Công chúa Điện hạ, buổi trưa an lành” trăm đoán ngàn đoán cũng đoán sai cá tính của công chúa này rồi.

      luôn nghĩ đến có thể thấy hết mọi tính toán của mọi người, nhưng mà công chúa TRường Nhạc này cũng vẫn thấy đoán ra nổi, Bất luận là đề toán kỳ lạ mà đến cả tư tưởng cũng rất quái lạ nữa.

      Còn có cảnh ngày hôm qua chấn động đối với . Đến tận giờ trước mắt vẫn ngừng lên cảnh nàng thản nhiên mang cây trâm đâm thẳng vào ngực của mình kia, làm sao cũng thể quên nổi. Cho dù là cây trâm có cơ quan chăng nữa, cũng làm sợ tới mức kinh khủng. Thực là người con khác người quá !

      Nghĩ đến đây, Nam Cung Sanh rụt cổ tay vào trong tay áo, nhớ lại Thẩm Tịch Dạ vừa mới tự mình giúp băng bó, còn trêu là tự mình làm mình bị thương là chuyện lạ ngàn năm mới có, chỉ cười khổ cố chống đỡ.

      thực lúc ấy cũng biết tại sao lại làm vậy nữa, nếu muốn đưa ra lý do để giải thích, đoán chừng trong lòng cũng thấy phục, nhất định lại cũng làm cho nàng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ngay.

      Ha ha, hoá ra là vẫn có tính háo thắng quá. Nam Cung Sanh từ trong trầm tư lấy lại bình tĩnh, chợt phát ra Tiêu Tử Y lặng lẽ ngồi trước mặt rồi, đôi mắt trong sáng như ánh mặt trời mùa xuân hề chớp nhìn thẳng vào , dường như muốn nhìn xem dưới bộ râu xồm xoàm mà nguỵ trang giấu cái trò gì.

      Tiêu Tử Y hầu như biết tâm tư của Nam Cung Sanh chạy tới chân trời nào, tại lúc nàng xem tới giờ con người này bộ dạng vẫn giống y như lần trước gặp ở trong này vậy, cùng tình trạng suy sút, cùng bộ dạng trạch nam, bởi vì nhìn gương mặt và hai mắt nên càng làm cho nàng có cảm giác bí hiểm hơn.

      “Công tử Nam Cung à, đây là chiếc bình hoa của , tôi mượn rất lâu rồi giờ mới nhớ ra, thực ngượng quá ” Tiêu Tử Y nhấp nhấp môi, thong thả .

      Nam Cung Sanh nhìn chiếc hộp gỗ như cái túi sách bàn kia, cười cười, nhếch nhếch râu xồm mặt vài cái, “Công chúa vất vả rồi. Thực ra chuyện này cần công chúa tự mình phải làm đâu”

      Tiêu Tử Y cười yếu ớt , “Dĩ nhiên chỉ là cái cớ thôi, ta cũng có vấn đề muốn hỏi công tử Sanh các hạ chút” thực tế chỉ có vấn đề đâu, Nam Cung Sanh tận sâu trong đáy lòng nàng làm cho nàng càng thêm băn khoăn hơn phải hai vấn đề thôi đâu. Nàng thấy bàn khay trà , đựng bên trong phải những chiếc bánh tinh xảo mà là vài quả đào màu xanh, bên cạnh còn có mấy hạt đào vừa ăn xong.

      Nam Cung Sanh thấy mặt Tiêu Tử Y lên vẻ suy nghĩ sâu xa, nhớ tới ngày hôm qua lúc cứu Abe may chẳng có ám khí gì, cứ tiện tay cầm quả đào mang theo bên người bắn ra, cảm thấy mồ hôi lạnh cứ chảy liên tục.

      Tiêu Tử Y thản nhiên cười , “Quả đào này cũng chưa ăn, hay là cũng chưa to ra được, công tử Nam Cung sao lại hái xuống chứ?”

      Nam Cung Sanh vươn hai ngón tay ra nhặt lên quả đào xanh lên, ném bừa vào miệng nhai nhồm nhoàm , “Công chúa chê cười rồi, loại cây đào này nở hoa đẹp lắm, nhưng đáng tiếc trái cây cũng chỉ lớn có vậy, cho dù có để cây lâu chăng nữa, cũng giống loại quả đào bình thường to lớn được. NHưng loại quả đào này lại ăn ngon vô cùng, tại hạ từ ăn hương vị chua xót nhiều rồi, nhiều năm qua cũng thành thói quen mất rồi”

      Tiêu Tử Y thấy ăn có vẻ rất ngon, nước miếng cứ tứa ra, đột nhiên nghĩ tới chuyện thú vị, khẽ cười , “Chẳng lẽ công tử thích ăn quả đào nên mới đặc biệt quý trọng cây đào sao? Lần trước lúc nhìn thấy ta hái đào nên mới sốt ruột như thế chăng?”

      Nam Cung Sanh nghe vậy suýt nữa bị nghẹn, ho khan vài tiếng, vội nhổ hạt đào ra, lúng túng , “Công chúa lại chê cười rồi”

      Tiêu Tử Y mỉm cười, người này ngày hôm nay thấy biểu này của nàng cũng giống lần trước thong dong tiêu sái, phải trong lòng có quỷ hay sao?

      Nhưng mà nàng lại muốn lẳng lặng kiểm tra, có phải cổ tay trái của người này có vết thương nào hay đây?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :