1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 131: tìm người

      “Được rồi, được rồi, ta im miệng đây” Bị ánh mắt nhiều người chỉ trích, Độc Huyền nao núng chút. Diệp Tầm nhìn thoáng qua có biểu gì do nghe hiểu, Độc Huyền phát tiết bằng cách hung hăng cắn mạnh miếng bánh sandwich trong tay. Ôi ôi, đều do tên Diệp Tầm mà ra cả thôi, trước khi nó đến cậu ràng là người được chào đón nhất mà.

      Rớt nước mắt, hơn nữa trận kia ràng là cậu thắng mà! Tuy về có bị đau bụng mấy ngày liền nhưng vì sao Diệp Tầm lại được quý hơn thế vậy hả?

      Độc Huyền càng nghĩ càng thấy chán, tay cũng dần dần buông xuống, ngờ lại bị Abe ở bên cướp mất.

      Ôi! được cướp món cậu thích ăn nhất chứ! Độc Huyền lập tức nhảy dựng lên, nhìn Abe lủi vào bụi cỏ nhanh tới mức muốn tố cáo với Tiêu Tử Y luôn. NHưng khi nhìn thấy cả bọn tán gẫu với nhau vui vẻ đến vậy, chiếc đầu của Độc Huyền vừa quay lại cảm thấy chuyện này ra doạ người ta ngay, đến cả món ăn cậu thích chắc cũng đảm bảo được, khéo lại còn bị người ta chê cười nữa ấy chứ!

      Mắt đảo quanh, Độc Huyền phát ra chẳng có ai chú ý tới mình cả nên lập tức theo hướng Abe chạy trốn chui vào bụi cỏ. Thường ngày cậu đều thích chơi đùa, nên việc chui vào bụi cỏ trình độ ấy với cậu mà chẳng là gì cả.

      Abe vừa cướp được miếng thịt ăn luôn, nghe tiếng động ở phía sau truyênè tới, nó vội vàng ngậm chặt miếng thịt trong mồm rồi lẳng lặng tránh xa bụi cỏ hơn.

      “Chết tiệt! Con vật mày là! Tao tin bắt được mày!” Độc Huyền miệng lải nhải, hạ thấp người xuống chạy đuổi theo Abe.

      người chó cứ lặng lẽ xa dần xa dần cả nhóm.

      Diệp Tầm lẳng lặng nhìn toà cung điện dưới chân núi, lúc này có vẻ là giữa trưa, mặt trời lên chói chang chiếu vào mái cung điện Vị ƯƠng toả ra những tia sáng lung linh, nhìn rất tráng lệ…

      Cậu từ lớn lên ở thảo nguyên, chaư bao giờ có ai từng với cậu rắng nơi khó tin đến như vậy tồn tại. Cậu cứ cùng cha mình mạch từ thảo nguyên đến Trung Nguyên, dọc đường qua rất nhiều nơi thấy nhiều chuyện cổ quái kỳ lạ, cậu vẫn cố chịu đựng hỏi cha thêm cho phiền toái. Mấy ngày này ở trogn cung TRường Nhạc được ăn mặc miễn phí cũng cố nhịn lắm rồi. Giớ hiếm khi gặp cảnh tượng nguy nga lộng lẫy nhường vậy nhị nổi cứ trợn to con mắt màu xanh kia nhìn ngắm tỷ mỷ kỹ lưỡng hình ảnh trước mặt, đợi sau này cớ dịp gặp lại mẹ kể cho mẹ nghe vậy.

      “Tiểu Tầm à, nhanh ăn chút gì , tý lại nhìn tiếp” Tiêu Tử Y để ý thấy Diệp TẦm cứ nhìn mà ngẩn người cũng chưa ăn cái gì bảo.

      “A” Diệp Tầm mở to hai mắt, cúi đầu nhìn miếng sandwich trong tay kẹp miếng thịt, nghĩ đến Abe rất thích ăn nên vội vàng đứng lên gọi, “Abe, lại đây ăn cái này này”

      “Abe khắc có cái ăn của mình rồi ha! Ta bảo Nhược Trúc chuẩn bị cho” Tiêu Tử Y quay đầu nhìn Nhược Trúc vừa chuẩn bị cho Abe bàn, phát giác ra sữa bên trong sạch .

      Diệp Tầm vẫn đảo mắt nhìn quanh chút, rồi khẳng định , “Abe có ở đây”

      Tiêu Tử Y lập tức đứng bật dậy, nhìn xung quanh lượt, quả nhiên thấy bóng màu trắng tròn như quả cầu của Abe đâu cả, “NHược Trúc à, các ngươi có ai thấy Abe đâu ?” Aizz, nếu sớm biết nên xích cổ Abe lại cho rồi, nàng đoán chừng là Diệp Tầm đồng ý nên mới làm vậy, giờ mới tới chuyện này.

      sao. Chắc Abe chơi đùa chút thôi. Tý nãư về ngay” Vất vả qua vài ngày điệp Tầm giờ cũng chuyện đỡ hơn chút, chỉ là giọng điệu vẫn chó chút kỳ lạ thôi.

      “Bác à! Độc nó cũng thấy nữa rồi!” Lúc này TRạm Nhi bên cạnh mọi người cũng phát ra vấn đề, đưa tay ra giọng giòn giã .

      Diệp TẦm vốn có gì lo lắng cả nghe vậy mặt lập tức cứng ngắc, môi mím lại thành đường thẳng, định gì đó cũng im luôn.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy bộ dạng của cậu lắc lắc đầu. Cậu định nàng cũng đoán được cả, nhất định cậu sợ là Độc Huyền cố ý tìm cách bắt nạt Abe rồi.

      “Công chúa, thị vệ vừa vừa rồi có nhìn thấy tiểu thiếu gia Độc chui vào bụi cỏ, còn tưởng là bé tiểu tiện nữa, nên cũng gì cho chúng ta biết. NHưng mà thời gian qua lâu rồi vừa tìm nhưng thấy người, cũng có ai thấy Abe đâu cả” Lúc này Nhược Trúc cũng chạy lới lo lắng bảo.

      Thị vệ kia vì góc độ nghề nghiệp nên cũng nhìn thấy cảnh Abe cứôp mất miếng sandwich tay Độc Huyền, cho nên cứ nghĩ là Độc Huyền tự mình chui vào bụi cỏ là để giải quyết việc riêng nên cũng để ý cho lắm.

      Dĩ nhiên Tiêu Tử Y cũng nhìn thấy nhưng mà nàng lại nghĩ ngợi cho rằng cả Abe và Độc Huyền thấy sợ rằng có liên quan đến nhau. Nàng vỗ vỗ tay tập trung mọi người lại rồi bố trí bảo, ” Tất cả mọi người ăn cơm xong chưa? Vừa lúc hoạt động chút nhé. Nhược Trúc, Như Lan và Thuần Phong, ba người các ngươi đem theo vài thị vệ cùng ta chia làm bốn tổ tìm khắp nơi xem thế nào, Diệp Tầm cùng ta. Tiểu Tranh và mấy nhóc còn lại ở lại cùng mấy thị vệ trong này, canh giờ sau mặc kệ là có tìm được hay đều phải tập hợp về đây, mọi người chú ý an toàn đó”

      Tiêu TRạm bị Nam Cung Tranh nắm chặt tay dắt , nghiêng đầu nhìn bác của mình lúc nào cũng bận tâm nhiều chuyện cùng với Diệp Tầm mất, cái miệng khỏi méo xẹo, trong lòng bé dâng lên cảm giác kỳ lại, rầu rĩ, ê ẩm.

      Đáng tiếc là chẳng có ai cho bé biết loại cảm giác này có tên gọi là ghen tị nãư.

      Tiêu Tử Y để ý tới biểu của bảo bối Trạm Nhi của nàng, vì lúc này toàn bộ chú ý của nàng đều tập trung vào việc tìm kiếm Độc Huyền và ABe. Nàng mang theo Diệp Tầm cùng với hai thị vệ, bắt đầu theo hướng Độc Huyền chui vào bụi cỏ biến mất để tìm.

      Khuôn mặt nhắn tuấn tú của Diệp Tầm trông rất căng thẳng, con mắt màu xanh tối sầm lại nhìn chằm chằm ra khắp nơi, cố lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.

      “Đừng lo, Độc Huyền làm gì Abe đâu” Tiêu Tử Y thấy thế cười cười an ủi, “Abe thông minh như vậy, cho dù Độc Huyền có định bắt nó làm gì cũng được”

      Sắc mặt Diệp Tầm mới đỡ căng thẳng chút, len lén nhìn Tiêu Tử Y, ngập ngừng, “Thực xin lỗi, công chúa, con….Con rất lo cho Abe, nó lúc nào cũng ở cạnh con, chưa bao giờ rời xa lâu như vậy”

      Tiêu Tử Y cũng tâm tình đầy mình, cũng an ủi cậu nhiều, chỉ là vừa vừa gọi to tên Abve và Độc Huyền lên.

      Trong lòng nàng cũng phải lo lắng cho lắm, vì Độc Huỳen dù có nghịch ngợm thế nào nhưng tuyệt đối phải là loại ngược đãi động vật kia….Hơn nữa, chuyện cậu túm đuôi của Abe kia, nàng làm cho câụ bé hiểu ra chút chuyện bị người khác túm tóc thế nào rồi, sau này cậu ta cũng bao giờ có hành động nào quá đáng như thế nữa.. Hơn thế tuy ở đây là ngài hoàng cung nhưng rời cũng xa cho lắm, bình thường cũng nhiều ngừơi phức tạp tới nơi này nên an toàn cũng có vấn đề gì.

      Chỉ là sau núi thường ngày ít có người lui tới nên trừ họ hôm nay con đường lên núi ra, xunh quanh cũng là rừng cây đan xen. Càng vào bên trong cây càng dày đặc, mặc dù an toàn như trong hoàng cung nhưng cây rất nhiều, còn có những cây to bất thường biết …trải qua mấy trăm năm mưa gió ở núi này rồi.

      Tiêu Tử Y vốn sợ hãi đôi chút, nhưng tóm lại bên cạnh còn có hai thị vệ cao to cùng, tuy sau núi là rừng cây nguyên sinh hoang dã nhưng tuyệt đối có mãnh thú hay độc trùng gì cả, cần lo lắng gì tới chuyện này.

      mất biết bao lâu, làm Diệp Tầm gọi vài tiếng Abe xong, xa xa hình như nghe thấy có tiếng động vật kêu ô ô. Tinh thần Diệp Tầm cũng run lên, lập tức chạy nhanh tới chỗ đó, Tiêu Tử Y cũng vội vàng chạy theo sau tới.

      Chỉ là mải chạy tới trước Tiêu Tử Y đột nhiên có cảm giác điều vì nàng phát giác ra nghe thấy tiếng chân của hai thị vệ kia nữa.

      Cho dù họ có võ công cao cường đến cỡ nào nhưng nội lực của nàng ít nhất cũng có thể cho nàng nghe được tiếng chân của họ chứ. Hơn nữa, lúc nàng tập trung tinh lực mà nghe thậm chí cả tiếng thở, tim đập của bọn họ nàng cũng nghe thấy gì.

      giống như là…..giống như là bọn họ cơ bản cũng theo kịp vậy. Bước chân của Tiêu Tử Y tự dưng chậm lại dần, đáy lòng tự dưng nổi lên lạnh run kiềm được.

      Nàng thực an nhàn quá lâu rồi, tự dưng bỗng quên mất chuyện cùng thời điểm so với mãnh thú hay độc trùng chuyện đáng sợ hơn chính là con người….
      Nhã Linh thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 132: sát thủ

      Tiêu Tử Y cứ như vậy đứng thất thần lúc, Diệp Tầm đằng trước dường như chui sâu vào trong cánh rừng rồi, bóng rốt cục cũng nhìn thấy nữa.

      Nàng hít hơi sâu, quyết định có đuổi theo Diệp Tầm hay nữa. Dù sao mục tiêu của tên đó với cậu bé là vô cùng , hơn nửa chính là vì nàng.

      Tiêu Tử Y bình phục chút lòng kinh hoàng, dừng bước, đứng lại giữa rừng cây. Lúc này gió thổi qua trong rừng, thổi trúng lá cây gây ra tiếng động thoảng qua bên tai, lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là cảnh màu xanh của lá rất đẹp, tiếc là Tiêu Tử Y lúc này chẳng có tâm tình nào để thưởng thức nữa. Buồn bực quá ! Sơm biết thế nàng mang theo thêm ít thị vệ nữa rồi, mọi lo lắng cũng chỉ là muốn cho bọn trẻ có chút cảm giác du xuân thôi mà, nên cũng mang theo nhiều thị vệ gì. Kết quả tự dưng lại thành ra như thế!

      “Xuất , ta biết huynh ở đó” Tiêu Tử Y phi thường tin tưởng vào lúc này cái vị sư huynh Kỳ Mặc kia của nàng chơi đùa với nàng thôi, vì vậy cố kiên trì thoải mái như vậy.

      Đáp lại nàng chỉ là cảnh yên tĩnh hoàn toàn.

      Tiêu Tử Y cười khẽ tiếng, lên giọng câu bắt thóp, “Đừng có trốn nữa, muội thấy góc áo của huynh rồi”

      Tiếng cuối cùng trong lời nàng vừa thốt ra, chợt nghe thấy có vài tiếng đạp rất lá cây vang lên bên phải nàng. Tiêu Tử Y tuy cảm thấy kinh ngạc khi dễ dàng có thể như vậy mà làm cho người trốn ra, nhưng da đầu vẫn run lên quay lại, quả nhiên thấy người từ sau thân cây ra, đứng cách nàng chừng mười thước. Mà càng làm cho nàng thấy hoảng sợ hơn nữa là, người này trong tay dĩ nhiên là ôm chặt Độc Huyền.

      Khuôn mặt của Độc Huyền sợ tới mức trắng bệch, phải bởi mình bị người xa lạ bắt cóc, mà chủ yếu là bởi vì da thịt non mịn của mình bị tiếp xúc là con dao màu bạc. Ánh lạnh và tia giết người từ con dao chạm vào da thịt truyền tới làm cho cậu bé sợ tới mức sắp khóc lên.

      “Độc Huỳen, ra con ở đây ha” Khoé miệng Tiêu Tử Y nhếch lên cười gượng . Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Độc Huyền, phát cả ngừơi cậu bị thương chỗ nào, chỉ là bị điểm trúng huyệt đạo, lại bị kinh sợ nữa, khuôn mặt trắng bệch mà thôi.

      Còn tên bắt cóc Độc Huyền kia mặc cả người là màu trắng, mặt bịt khăn cũng mãu trằng, chỉ để lộ hai mắt ra, nhìn qua cũng là màu trắng như linh hồn vậy. Nhưng mà xem dáng người có vẻ là đàn ông, bên hông còn có chiếc bao đựng dao , trong tay chính là con dao đặt cổ Độc Huyền.

      Tiêu Tử Y cố kiềm chế cơn sợ hãi lại thản nhiên , “Ngươi là hướng đến ta ha, cần gì phải khó xử với đứa bé như thế chứ? Thả nó ra ” Nàng vàư kéo dài giọng chuyện để kéo dài thời gian, còn trong đầu lại nghĩ rất nhanh xem phải ứng phó cảnh nguy hiểm trước mắt thế nào.

      được, được. Ai mà chả biết Tử Y nương phái Thiên Sơn là người cực kỳ thông minh, tinh quái chút, lại có khinh công bậc nhất nữa. ngờ võ công cũng tồi. Dĩ nhiên lại có thể phát ra ta. Nếu mà cùng xuống tay, khéo đến cả góc ấo nương cũng chạm tới” Tên áo trắng kia cuối cùng cũng mở miệng , nén giọng lại điệu có vẻ cổ quái, như là cố tình thay đổi giọng theo thói quen. Chắc là sợ Tiêu Tử Y nhận ra thân phận của mình vậy. “Ai da da. giờ thể gọi là nương. Phải gọi là công chúa nha! Thế nào? Làm công chúa có thể đem mọi chuyện trước kia quên mất hay sao?”

      Tiêu ử Y cười khổ. Nàng có thể từ trong lời của gã kia mà phân tích ra, gã hẳn là người trogn giang hồ. Tiếc rằng nàng cũng phải là Tiêu Tử Y nên thực có khinh công bậc nhất rồi. Cũng biết gã là ai nữa, tựa như vừa phát ra trong lời gã cũng chỉ là để lừa thôi. Hơn nữa gã này tóm chặt lấy Độc Huyền mà cũng để cho hai thị vệ cung đình kia phát ra có thể thấy võ công của tên này hẳn là rất cao.

      NHưng gã tới chuyện trước đây, trước đây nàng đâu có thực biết chứ?

      NHưng mà kẻ địch ở trước mặt tuyệt đối thể yếu thế được. Trong lòng nghĩ nhanh, Tiêu Tử Y hừ lạnh tiếng cất giọng nũng nịu chua ngoa lên, “Giờ biết ta là công chúa rồi, còn dám bất kính với ta sao? Cò nữa, lại còn tóm lấy đứa bé định làm gì hả?”

      Gã áo trắng khinh thường cười nhạo bảo, “Công chúa giỏi quá ha! Dẫu có giỏi gì chuyện trước đây phải chịu trách nhiệm chưa. Tuy võ công công chúa cao, nhưng mà khinh công cũng đủ làm ta đau đầu lắm. Tại hạ cũng chắc để thị vệ khác nghe được tiếng mà chưa kịp hoàn thành nhiệm vụ, vì vậy mới bất đắc dĩ ra hạ sách này thôi, làm kẻ ác lúc bắt nạt tên nhóc chút. Thực xin lỗi nha bạn ” Câu cuối cùng ghé sát bên tai Độc Huyền cho cậu bé nghe.

      Nghe giọng tên kia giả nhân giả nghĩa xin lỗi, sắc mặt Độc Huyền càng trở nên tái nhợt hơn. Mặc dù gia tộc của cậu từ tập võ để tăng cường cho thân thể khoẻ mạnh nhưng cậu mới chỉ có sáu tuổi thôi, hơn nữa được cưng chiều trong nhà như vậy, đến giờ cậu cũng chưa bao giờ chạm vào lưỡi dao nào gần như vậy, cũng càng tới giờ con doa này còn đặt cổ cậu nữa, uy hiếp cả sinh mạnh của cậu. Cậu vừa mới lớn được như vầy, cho tới giờ cũng chưa bao gìơ cảm nhận được cái gọi là nguy hiểm là gì cả.

      “VẬy ngươi muốn thế nào?” Tuy Tiêu Tử Y cảm thấy tên này những lời vô nghĩa nhưng lúc này lại phải càng cảm ơn gã những lời vô nghĩa để nàng có thời gian ngẫm nghĩ, dù giờ nàng nghĩ loạn lên, cũng chẳng nghĩ nổi cái gì. Vốn ở sau núi này người thưa thớt, chỉ có mấy nhóm người chia nhau ra các hướng để tì kiếm, cả khoảng thời gian này cơ bản cũng có ai để ý tới nàng ở đây xảy ra chuyện gì đâu.

      Ánh sáng trong hai mắt lộ ra bên ngoài của gã áo trắng đột nhiên loé lên , lạnh như băng, “Tên trốn trong bụi cỏ kia, xuất trước . Nếu ta lấy mạng tên nhóc này trước tiên!”

      Trong bụi cỏ hoàn toàn yên tĩnh.

      Tiêu Tử Y định gã ta cần dối, cơ bản ở đây trừ gã ta ra còn bất kỳ ai nữa. Nhưng ý nghĩ này vừa lúc trồi lên trong lòng đột nhiên nàng nhìn thấy bóng nho trăng trắng lao vọt tới cổ tay tên áo trăng với tốc độ kinh người.

      “Abe!” Tiêu Tử Y kêu lên thất thanh, nhìn Abe bị tên áo trắng thoải mái vung tay lên gạt ra đập rơi xuống dưới chân nàng, may là sao, nó lập tức lại đứng lên trợn mắt nhe nanh nhìn tên áo trắng.

      “Hừ! ra chỉ là súc sinh! Lại còn là tiểu súc sinh nữa chứ!” Tên áo trắng hừ lạnh , tự giễu bản thân có chút thần hồn nát thần tính.

      Hai mắt mở to của Độc Huyền long lanh nước, hoá ra Abe là đồng chí tốt vậy, lại còn bất chấp cả nguy hiểm của bản thân tới cứu cậu nữa chứ. Nếu cậu có thể bình an qua kiếp nạn này, sau này Abe muốn ăn bao nhiêu sandwich cậu cũng cho tất!

      Tiêu Tử Y thầm đáng tiếc, tuy giờ Abe gần đây cũng lớn lên ít nhưng cũng chỉ bằng hai nắm tay của nàng thôi. Nếu mà Abe là con trưởng thành chỉ sợ gã áo trắng này gặp phiền phức thôi.

      NHưng nếu Abe cứ ở đây, Diệp Tầm theo tiếng tìm nó chắc hẳn cũng ở gần đây rồi, hy vọng cậu bé đừng tới.

      Tiêu Tử Y vốn căng thẳng rồi, giờ lòng càng thêm khó chịu, khó chấp nhận nổi mở miệng , “Là có người trả tiền bảo ngươi tới giết ta sao? Nếu ta có thể giao gấp ba số tiền thế nào?” Tuy nàng biết chiêu này khả năng là vô dụng nhưng mà nàng cảm thấy tên này so với kẻ giết người máu lạnh giống chút nào. Nếu là loại sát thủ này nàng sớm chết phơi thây rồi.

      Gã áo trắng cười khẽ tiếng , “Công chúa, ngươi đừng có hiểu nhầm, chuyện đó và ngươi chả có nghĩa gì, cũng phải muốn cò kè mặc cả với ngươi. Tại hạ thẳng, chứng thực là đến giết ngươi, nhưng mà cũng muốn làm ô uế tay mình. Công chúa, xem ngươi coi trọng sinh mạng đứa bé này mà tự sát ” Lời rất ung dung tự tại, giọng điệu có chút như muốn hôm nay thời tiết đẹp lắm vậy.

      Tiêu Tử Y tý nữa đứng vững, dường như hoài nghi mình nghe nhầm. Hoá ra đời này lại còn có loại sát thủ như thế nữa. Sợ tay mình bị ô uế, nên tóm lấy người khác ép kẻ muốn giết tự sát.

      “Thế nào? Công chúa? Lo lắng thế sao?” Gã áo trắng cười biếng , con dao trong tay dọc theo cổ Độc Huyền động đậy chút.

      Tiêu Tử Y chưa trả lời Abe bên cạnh nàng nhịn được nhảy tới phía trước vài bước, sủa lên ăng ẳng. Tiêu Tử Y thầm nghĩ như vầy ổn, gã áo trắng này sợ có tiếng động nên mới trực tiếp ra tay với nàng, Abe kêu to như vậy nhất định xảy ra chuyện rồi.

      Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu, Tiêu Tử Y trơ mắt nhìn động tác trong tay gã áo trắng, chỉ thấy luống sáng loáng bay thẳng tới Abe.

      Nó cách nàng khá xa, cho dù nàng định chắn nó lại trước mặt cũng còn kịp nữa rồi.

      “Pắp!” Lúc Tiêu Tử Y suýt chút nữa kêu lên con dao bay nhanh tới chỗ Abe bỗng biết bị cái gì đó bay ra bất ngờ chặn lại rơi mặt đất, phát ra thanh chạm nhau giòn tan vang lên.

      Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại chỉ thấy con dao rớt xuống bên cạnh bụi cỏ có quả đào bằng đốt tay xoay tròn ngừng.
      Nhã Linh thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 133: ngươi là ai?

      Đúng lúc con dao rơi xuống cũng là lúc bên gã áo trăng cũng truyền tới tiếng đánh nhau vang lên.

      Lúc Tiêu Tử Y bình tĩnh lại ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy Độc Huyền nguyên bản vốn bị gã áo trắng bắt cóc trong ngực đổi thành Diệp Tầm, còn Độc Huyền bị điểm huyệt nằm vật xuống bụi cỏ phẫn hận nhìn gã áo trắng, nếu cậu bị điểm huyệt câm, Tiêu Tử Y nhất định tin chắc rằng lúc này rất thích thú.

      Vừa thấy tình cảnh đó, Tiêu Tử Y liền biết chuyện gì xảy ra rồi. Chỉ sợ vừa rồi nấp trong bụi cỏ chỉ có mình Abe mà còn có cả Diệp Tầm nữa. Cậu vừa thấy Abe gặp nguy hiểm tự nhiên vọt ra, nhưng do tuổi còn quá , sao có thể đấu lại người ta là cao thủ võ lâm chứ?

      Diệp TẦm cũng rất kiên cường, bị gã áo trắng tóm chặt lấy tay quặt sau lưng cả lông mày cũng chau lại, nhìn thấy Abe và Độc Huyền đều bị thương bình tĩnh hơn rất nhiều.

      Abe cũng sám sủa bậy nữa, cứ ăng ẳng tiếng nức nở rồi quay người chui vào bụi cỏ.

      “Đừng làm khó đứa bé, cho dù định lấy nó làm nhân chứng cũng đừng có làm đau nó” Tiêu Tử Y biết gã áo trắng có giết Diệp Tầm để hả giận hay mới thử mở miệng . Làm sao đây? Chẳng lẽ nàng thực phải vội vã tự sát nhanh vậy sao? Tiêu Tử Y lẩm bẩm, vừa nghĩ đến cây trậm Phượng Hoàng mà Kỳ Mặc kia đưa cho nàng để trong người, may mà nàng vẫn mang theo rời tý nào.

      Có lẽ, có lẽ nên thử lần xem sao? Cây trâm kia có cơ quan có thể co vào thò ra, có lẽ có thể giả vờ tự sát được chăng?

      Nhưng trong đó cũng có chút máu giả, bình thường đùa có thể thực được, chả lẽ còn có thể gạt được người nữa chăng?

      Gã áo trắng cười ha hả hai tiếng…Sau đó lớn tiếng với Diệp Tầm, “ mau, còn có ai nữa? LÀ ai làm rớt dao bạc của ta hả?”

      Tiêu Tử Y ngẩn người, lại nhìn vào trong bụi cỏ quả đào ngừng xoay kia, chỉ thấy quả đào này chắc hẳn là vừa mới hái cây xuống. NHưng nhìn quanh cả cánh rừng này nàng cũng nhìn thấy cây đào nào cả, là ai vậy chứ?

      Nhưng lúc gã áo trắng nhìn lại, mọi chuyện kkhông đơn giản như Tiêu Tử Y nghĩ. Quả đào này từ góc độ khác bay tới, hơn nữa chỉ cần dùng quả đào như viên đá mà làm bay con dao bạc của gã, hơn thế vỏ quả đào cũng bị xước có thể thấy công lực của người này cực kỳ cao.

      Nếu quả đào này bất ngờ bắn về phía làm sao đây? Gã áo trắng nghĩ đến chuyện khủng bố vậy bỗng chốc nhặt dao bạc ghè vào cổ Diệp Tầm mạnh chút. Trong giang hồ danh tiếng của gã cũng tồi, thể để ai phát ra gã gây ra chuyện này được.

      “Ta mặc kệ ngươi là ai! Mau ra đây! Nếu đứa bé này mất mạng rồi!” Giọng gã áo trắng sắc lạnh uy hiếp.

      Tiêu Tử Y cũng nín thở, kiếp nạn này cảu nàng có thể bình yên vượt qua hay phải xem có quý nhân phù trợ .

      Quả nhiên bóng người xa từ cây bay xuống nhàng, kèm theo giọng bất đắc dĩ, đó là giọng của người được coi như người lớn lấy giọng điệu của tên nhóc nghịch ngợm thích trêu chọc buột ra, “Được rồi, được rồi, phải là bắt người ta ra đây rồi sao? Ta đây cũng ra rồi đây”

      Tiêu Tử Y nhìn lại. Đầu tiên là để ý người đó mặc bộ quần áo màu xanh khác màu lá cây cho lắm, chả trách chẳng người nào phát ra cả. Mà khi nhìn gương mặt của người đó rồi khỏi sững sờ.

      Đó là khuôn mặt tuấn tú ló ra thể dùng lời nào để miêu tả cho nổi, cho dù nàng từng gặp qua rất nhiều người đẹp trai, cũng khó mà ra nổi đối phương tuấn mỹ tới mức nào được. Nàng chỉ biết là bề ngoài tuấn của đối phương dường như có cất giấu rất nhiều tâm tư trong đó. Hơn nữa con ngươi đen sắc và sâu thăm thẳm kia làm cho người ta kìm nổi nhớ tới vực sâu đáy vậy, vừa thấy như bị hút hồn rồi.

      Dáng người nọ thon cao, nhưng mà chỉ đứng ở chỗ đó lộ ra vẻ lười biếng. Nhưng có cái gì đó khó nên lời là phong lưu tiêu sái. Bộ quần áo trông có vẻ bình thường kia dĩ nhiên khi khoác lên người lại có kiểu ý vị khác hẳn.

      thấy Tiêu Tử Y nhìn đánh giá mình rất tao nhã lễ phép hơi cúi thấp người xuống, khoé môi hơi hơi gợn lên ý cười. Cho dù là ở tình trạng nguy hiểm đến cỡ nào, Tiêu Tử Y đều thấy nhìn nàng cười cười, cũng kìm được khẽ nhếch môi lên,

      Tiêu Tử Y chưa nhìn thấy người này bao giờ, đến cả động tác đơn giản là giơ tay nhấc chân lên với ý cười thôi là có thể truyền đạt suy nghĩ trong tim truyền tới cho nàng. Nàng ràng là thấy đối phương cảm giác vô cùng tin tưởng . chỉ muốn với nàng như vậy thôi.

      Được, vậy tin tưởng .

      Tiêu Tử Y nhếch nhếch môi lên hỏi câu, “Huynh là ai?” Hỏi xong câu đó lại muốn nuốt vào. Đối phương vừa mới cứu Abe xong, hẳn là phải cứu nàng chứ. Nàng hỏi câu này chẳng phải thừa rồi sao?

      NHưng mà nàng dường như cảm giác gặp ở đâu rồi vậy, chẳng qua là thấy tướng mạo như vậy có chút quen mắt, bỗng chốc nghĩ ra rốt cục là gặp ở đâu rồi, theo lý thuyết mà người đặc biệt như vậy nàng gặp qua hẳn thể quên được.

      Gã áo trắng cưỡng ép Diệp Tầm như vậy cũng chẳng có tâm tình đâu như Tiêu Tử Y mà chơi đùa đoán tôi đoán. xác nhận chút trừ tên đàn ông này ra chẳng còn ai khác nữa, mới thở ra nhàng lạnh lùng, “Hừ! Cũng chỉ có mình ngươi, nếu mà vừa rồi ngươi có thể vững vàng xem ta giết chết súc sinh kia mà …có lẽ ngươi còn có cơ hội cứu được hai đứa bé này. giờ sao? Công chúa, ta khuyên ngươi câu hãy nhanh tự sát , nếu hai đứa bé chết vì ngươi thôi!” vừa xong mạnh tay, định dùng Diệp Tầm uy hiếp nàng. Nhưng Diệp Tầm cố tình theo ý , đến cả trán toát mồ hôi cũng chịu thốt lên lời nào cả.

      Độc Huyền nằm trong bụi cỏ, ngửa đầu nhìn thấy cả, khỏi từ đáy lòng bội phục Diệp Tầm. Vừa rồi gã đó chẳng qua là dùng dao với cậu thôi, mà cậu sợ tới mức phát khóc lên, nếu phải bị điểm huyệt nhất định là doạ chết người ta rồi. giờ Diệp Tầm cũng bị điểm huyệt, biểu còn kiên cường như vậy, làm Độc Huyền khỏi thấy mình kính trọng cậu ta vài phần. Cùng tuổi với nhau, dĩ nhiên lại kém người ta nhiều đến vậy…

      Độc Huyền giãy dụa mà ai biết, trừ cậu ra cùng tất cả mọi người ai cũng quan tâm tới giãy dụa của Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y theo bản năng nghiêng đầu nhìn soái ca vừa cứu bé Abe, nhìn xem làm thế nào bây giờ? Nhưng nhìn nhìn lại từ góc độ bên này sao cái cảm giác quen thuộc như từng biết lại lần nữa xộc lên não, Cái cảm giác này…

      thể nào, là người đó sao? Cái người mà trông lôi thôi lếch thếch lại còn để râu ria xồm xoàm kia sao?

      Nam Cung Sanh nhìn thấy Tiêu Tử Y theo dõi cằm mình, tự chủ được giơ tay lên xoa xoa chiếc cằm bóng nhẵn, khẽ cười khổ. Ngày hôm qua nghe muội muội mình có là hôm nay bọn họ tới núi Long Thủ du lịch, liền đoán được chắc có chuyện xảy ra. Dù sao vị công chúa này từ ngày về cung liền liên tiếp hai lần bị giết và ám sát, thời gian dài an nhàn trong cung rồi, thường thường là đợi đúng dịp ra tay bất ngờ. Vì vậy lo lắng mới cải trang theo tới, ngờ đúng là xảy ra chuyện ,.

      cũng muốn người khác biết “Nam Cung Sanh” biết võ công, nên lộ ra bộ mặt thực , lại còn dùng nội lực thay đổi cả giọng nữa nhưng lại ngờ nàng vẫn nổi lên nghi ngờ. Aizz aizz, trực giác của con là mẫn cảm quá .

      Nhưng giờ rất khó giải quyết chuyện đứa bé bị gã áo trắng bắt trong tay. Quả như lời gã áo trắng kia , nếu có thể bình thản nhìn con chó kia bị giết trong khoảnh khắc có thể cứu được Độc Huyền, chỉ là sao nhẫn tâm như thế được chứ?

      Tâm tư mấy người đều tự nghĩ ngợi nhưng mà cũng chỉ là trong nháy mắt.

      Gã áo trắng mắt thấy hai kẻ đối diện đều có thần sắc do dự chợt đột nhiên cười đến chói tai, “Ngươi cũng phải là Tiêu Tử Y, ngươi là ai?”

      Tiêu Tử Y giật mình như hít phải cơn gió lạnh, mày gì thế?

      Gã áo trắng quả quyết , “Ngươi tuyệt đối phải Tiêu Tử Y, nếu ngươi là nàng ta, như vừa rồi trong tình huống đó, hơn nữa đứa bé này tách ra với khinh công và võ công của ngươi chắc hẳn ngươi có đủ thời gian để cứu hai đứa nhóc này ra rồi. Nhưng mà ngươi cũng làm. Ngươi là ai?”

      Mặt Tiêu Tử Y chút thay đổi.

      Mà Nam Cung Sanh đứng cạnh bên nàng hai mắt như luồng điện nhìn nàng hề chớp mắt, vẻ mặt tuấn tú mặt lên vẻ suy nghĩ sâu xa.
      Nhã Linh thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 134: đùa sao!

      “Đúng! Nàng ta phải là công chúa! Ngươi nhận nhầm người rồi!” Ra ngoài dự kiến người mở miệng trước lại chính là Diệp Tầm người bị uy hiếp.

      bậy! Vừa rồi ràng ta thấy ngươi gọi nàng là công chúa mà!” Gã áo trắng vội vàng bác bỏ ngay ý nghĩ hoài nghi trong đầu, con dao trong tay ấn mạnh, hơi cắt chút chiếc cổ non mịn của Diệp Tầm, máu tươi lập tức chảy xuống.

      Nam Cung Sanh cau mày lại. phải lo lắng mà là cảm thấy đối phương dĩ nhiên lại phái tới tên vô dụng đảm đương nhiệm vụ là thích khách như vậy, đúng là ngây thơ hay là vẫn còn tin tưởng quá mức đây? vừa định nháy mắt với Tiêu Tử Y, bảo nàng tranh thủ cho chút thời gian trong chớp mắt có đủ sức để chế gã đó.

      Nhưng chỉ trong chớp mắt thôi nghe thấy tiếng nàng kêu lên, “Đừng làm tổn thương bé! phải là muốn ta chết hay sao? Vậy phải là đơn giản hơn à?”

      Nam Cung Sanh theo tiếng kêu nhìn lại chỉ thấy Tiêu Tử Y dứt lời giơ tay rút chiếc trâm gài tóc ra, chút chần chờ đâm thẳng vào ngực mình, chiếc trâm lập tức lún vào sâu trong ngực.

      Tim Nam Cung Sanh đột nhiên ngừng đập, đầu óc trống rỗng, cũng nghĩ đến thừa lúc tất cả mọi người thất thần tới khống chế gã áo trắng, theo trực giác cố vươn tay ra vừa lúc đỡ được Tiêu Tử Y ngã xuống đất ôm nàng vào trong ngực.

      Trong nháy mắt giữa những ngón tay trắng nõn của nàng chảy ra máu tươi, trong lòng Nam Cung Sanh thống khổ như bị hàng ngàn con sóng đánh úp lại, ôm nàng trong tay run rẩy ngừng.

      Sao lại vô dụng như vậy chứ?

      ràng là chỉ cần cố gắng chút nữa thôi, mọi chuyện có kết cục như vậy! Vì sao lại vì những lời của gã áo trắng kia mà dao động chứ? Lại còn phải nghĩ tiếp xem lại để tuột mất nàng?

      Hối hận qua rồi bỗng phẫn nộ ngập trời, Nam Cung Sanh định đứng lên tìm gã áo trắng kia báo thù hai mắt nhắm chặt của Tiêu Tử Y bỗng hé ra len lén nhìn .

      Nam Cung Sanh bỗng lâm vào ngạc nhiên, bình tĩnh trở lại, mới phát ra giai nhân trong lòng trừ tim đập nhanh ra chút cơ bản có gì khác thường cả. Hơn nữa nàng cầm chiếc trâm bên ngoài ngón tay còn ra máu nữa rồi, đáng thương thay có chút máu dính tại chỗ đó, dường như cười nhạo ngu dốt vậy.

      Sao lại thế…Tại sao lại thế chứ?

      Tiêu Tử Y vội muốn chết lên được. Tên đàn ông này sao thế nào mà vô dụng vậy chứ? Bọn ta mạo hiểm thử lần rồi chỉ trông cậy vào thừa lúc để cứu Diệp TẦm và Độc Huyền thôi mà. Nàng biết võ công của dựa vào cách đánh bay con dao cứu Abe kia, chuyện đó thành vấn đề gì cả,

      Nhưng mà sao lại cứ ôm lấy nàng ngẩn người ra vậy chứ? Hơn nữa trán mồ hôi đều chảy ra, môi trắng bệch, dường như có vẻ còn lo lắng cho nàng lắm ấy.

      Tiêu Tử Y kìm được đẩy tay ra, có nhầm đây? gặp qua nàng sao? Lo lắng cho nàng làm gì? nhanh mà cứu người chứ!

      Tim Nam Cung Sanh cũng đỡ lại, biết Tiêu Tử Y rất giỏi giở ra ít trò mèo, trâm gài tóc này tất nhiên là có cơ quan rồi. Nhưng mà cũng đột nhiên giật mình vì bản thân cứ ngẩn người sững sờ như vậy, nhất định khiến cho gã áo trắng hoài nghi. vội vàng thống khổ mang theo áp lực thở kêu lên tiếng, “Công chúa!”

      Tiêu Tử Y bị tiếng kêu thảm thiết kia của làm cho hai má bỗng chốc đỏ lên. Còn chưa phối hợp diễn cùng lại trơ mắt nhìn người này bỏ qua gã áo trắng, cổ tay lập tức xẹt qua mũi nhọn của cây trâm Phượng hoàng lập tức máu tươi lại trào ra tràn đầy cả ngực nàng.

      Tiêu Tử Y mắt nhìn thấy cổ tay ra máu ngừng nhiễm đỏ cả quần áo của nàng dần dần thấm lạnh cả da thịt nàng, bỗng chốc thấy ấm áp.

      Tên đàn ông này….Sắc mặt Tiêu Tử Y thay đổi, đây là làm gì vậy nè?

      Diễn trò phải diễn cho chót chứ! Mặt Nam Cung Sanh đổi sắc nhìn Tiêu Tử Y cười ôn hoà, dường như chuyện chảy máu phải là của vậy, mà là của người ngoài thôi.

      May mà biểu này của hai người gã áo trắng nhìn thấy. Gã chỉ thấy trước ngực Tiêu Tử Y máu tươi thực trào ra. Vừa rồi còn nhìn thấy cây trâm dài như vậy chắc chắn là ngập sâu trong ngực nàng rồi, nhất định sống nổi.

      Diệp Tầm trong tay gã nhìn công chúa tự sát trong chớp mắt kia bị gã điểm á huyệt kêu lên được, giờ gã cúi đầu nhìn thấy đứa này bi thống mà còn nhìn lại gã bằng ánh mắt hung tợn, tâm gã áo trắng bỗng có chút khiếp đảm.

      đúng nha. Gã sợ gì chứ? Người cũng phải do gã giết. Hơn nữa ánh mắt đứa bé này sao là màu đen mà là màu xanh nhỉ?

      Gã áo trắng bị Diệp Tầm nhìn trừng trừng mà thấy phiền lòng, nổi máu lên, định muốn phó thác làm hết thảy bị quả đào bay thẳng tới mạnh mẽ bắn vào gã, sợ tới mức gã giơ dao lên đỡ, lại bị chấn động lùi lại phía sau vài bước. Kỳ thực võ công của gã cũng phải là kém gì, chỉ vì tâm thần dao động nên kịp ổn định mà thôi.

      Gã áo trắng nhìn lướt qua Tiêu Tử Y nằm bất động trong vũng máu mặt đất, và Nam Cung Sanh kịp đỡ được Độc Huyền và Diệp Tầm chắn sau người mình, xa xa lại nghe thấy có tiếng chó sủa và tiếng người, gã chỉ còn lựa chọn chính là thừa lúc như vậy chạy nhanh lui lại rồi quay người bỏ chạy.

      Nam Cung Sanh thâm ý nhìn gã áo trắng chạy mất vẫn đuổi theo.

      Độc Huyền được giải huyệt, đầu tiên là nhìn qua chỗ cổ tay vị đại ca che chở cho bọn bé phun đầy máu tươi. Theo phản xạ cậu xông tới chỗ Tiêu Tử Y nằm, lộ vẻ khổ sở khóc thảm ra tiếng, “Công chúa công chúa! Con bao giờ ham chơi nữa! bao giờ tìm Diệp Tầm đánh nhau nữa mà! bao giờ cùng Abe cướp bánh sandwich ăn nữa! bao giờ nữa mà….Ôi? Abe? Mày đừng có liếm mặt tao nữa! Bỏ tay ra! À phải bỏ móng vuốt của mày ra!”

      Tiêu Tử Y thấy gã áo trắng rồi, lập tức xoay người ngồi bật dậy trong ánh mắt kinh hoàng của Độc Huyền và Diệp TẦm, nổi giận nhìn về hướng cái vị soái ca kia tự nguyện chính mình đổ máu mà truy bắt kẻ đầu sỏ về quy án gầm lên, “Huynh làm gì hả? Bị thương mà còn rất vui vẻ nữa hay sao?”

      Nam Cung Sanh nửa buồn cười nâng cổ tay mình chảy máu lên điểm vào huyệt cầm máu rồi coi như có chuyện gì bảo: “Doạ người thực vui vẻ quá ha! Ngươi doạ ta lần, ta trả lại cho ngươi lần, như vậy công bằng quá còn gì!”

      Tiêu Tử Y bị làm cho giận sôi lên, nhưng mà tức giận chỉ qua trong nháy mắt, nàng mới nhớ tới mà sợ. Nếu mà có lời của mới vừa rồi thực sợ suýt chút nữa mất mạng . Chân mềm nhũn, Tiêu Tử Y lập tức ngồi bệt xuống đám cỏ, hai tay vòng qua đầu gối lạnh run rẩy.

      Thế này mới giống thiếu nữ bình thường chứ.

      Nam Cung Sanh thở dài, hạ thấp người quỳ gối trước mặt Tiêu Tử Y, nhìn nàng chôn đầu vào trong khuỷ tay, giọng với nàng, “Công chúa à, giờ người đó muốn hại người, chắc chắn nghĩ người chết rồi. Người có nghĩ tới nhân dịp này lợi dụng để….

      Tiêu Tử Y nghe vậy rùng mình, lập tức ngẩng đầu lên nhìn .

      Bên tai truyền đến tiếng kêu của Nam Cung Tranh cách đó xa, Tiêu Tử Y chỉ biết im lặng nhìn vào con ngươi thâm thuý đen như bóng đêm của người đàn ông này.

      Đằng sau lời của vừa …nàng biết là cái gì.

      hỏi nàng có muốn trực tiếp mượn cơ hội này, mở cửa nhà lao này thoát hay ….
      Nhã Linh thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 135: Lựa chọn

      “Đây là nguyên nhân mà huynh mới đuổi theo người đó sao?” Chắc chắn tâm tư kia nháy mắt xộc lên não, Tiêu Tử Y khó khăn lắm mới mở miệng hỏi. Vừa mở miệng mới biết được giọng mình thực khàn hẳn, môi khô vô cùng.

      Nam Cung Sanh nheo mắt nhăn mặt ra suy nghĩ cân nhắc, cười khổ , “Cho dù đuổi theo sao, chả nhẽ có thể lấy được từ miệng người đó tin tức gì ư? Ta tin tưởng chắc chắn có người muốn mượn đao giết người, đuổi theo gã là còn muốn lưu lại tính mạng của gã. Gã luôn miệng là vì chuyện trước đây của người mà tới báo thù, nhưng ta lại cảm thấy đây chẳng qua là cái cớ mà thôi”

      Tiêu Tử Y cả người rét run lên, biết là mình nghe có hiểu ý tứ trong lời nữa hay , dù sao nàng càng ngày càng cảm thấy lo lắng và sợ hãi đan xen trong lòng, đến mức nàng thể thở nổi.

      “Trước đừng nữa, người quyết định nhanh chút , rốt cục là định thế nào?” Tai Nam Cung Sanh nghe được tiếng chân muội muội của mình tiến đến gần hỏi lần cuối cùng.

      Làm thế nào ư? Nàng còn có năng lực làm thế nào nữa đây? Cứ giả chết như vậy sao? cũng phải xem xem cần phải chuẩn bị gì chứ! Cứ giả chết như vậy rồi, chả nhẽ sau này gặp nguy hiểm nữa sao? khéo nàng còn cảm thấy càng nguy hiểm hơn nữa. Chẳng may đối phương cảm thấy cho dù nàng có rời khỏi hoàng cung vẫn có uy hiếp, muốn diệt cỏ tận gốc phải làm sao đây?

      Tiêu Tử Y quay đầu nhìn hai đứa bé bên cạnh, lưỡng lự , “Bỏ , coi như có chuyện gì. Vị công tử này, thực cảm ơn huynh nhiều lắm, xin hỏi huynh là….” Đợi nàng quay đầu lại nhìn về người đàn ông đó còn thấy bóng đâu rồi…

      “Công chúa! Người làm sao thế?” Cùng lúc đó rốt cục Nam Cung Tranh cũng tìm được tới nơi cất tiếng hỏi. Nhìn thấy cả người Tiêu Tử Y tràn ngập máu tươi, nàng ta sợ tới mức kêu nổi nữa.

      sao. đừng có lên tiếng” Tiêu Tử Y đau cả đầu bảo nàng ta giọng chút, ánh mắt vẫn lia về phía rừng cây, cũng nhìn thấy bóng người đó đâu cả.

      rốt cục là ai chứ?

      giống như là ngẫu nhiên ngang qua đây, cũng giống như người của hoàng huynh phái tới bảo vệ nàng. Dù sao nếu là người của hoàng huynh, cũng khuyên nàng ngất , cũng chuyên nghiệp như vậy đổ máu thay nàng…

      Nam Cung Tranh nhìn ánh mắt đờ đẫn của Tiêu Tử y, sốt ruột hỏi, “Công chúa! Người rốt cục có bị thương hả? bị thường sao lại chảy máu nhiều vậy chứ? Nếu sao Abe lại cứ cắn chặt lấy làn váy của ta kéo tới đây? Ta cũng nhìn thấy hai thị vệ bị đánh ngất xỉu nha, sợ tới mức ta đều mang tất cả các thị vệ tới. Nè! Các người nhanh chút tìm thích khách ! Công chúa à, chúng ta về cung trước ! Độc và Abe cũng tìm thấy chưa?”

      Tiêu Tử Y thấy Nam Cung Tranh đứng dậy ngay vội kéo cổ tay nàng ta khẩn cầu, “Tiểu Tranh à, trước hết đừng có hoảng. Giúp ta tìm Nhược Trúc tới đây , nhớ bảo nàng ấy mang chiếc áo choàng đỏ của ta tới nữa…”

      Nam Cung Tranh cảm thấy tay Tiêu Tử Y lạnh toát, hơn thế lại còn run rẩy, nàng ta vôi vàng gật đầu đồng ý bảo, “Được được! Ta mang theo vài thị vệ tìm, người ở chỗ này đợi chút nhé”

      Nhìn Nam Cung Tranh chân tay run lẩy bẩy xách váy rời , Tiêu Tử Y xoay đầu nhìn Diệp Tầm đứng bên đưa tay ra định xem vết thương cổ của bé thế nào.

      NHưng tay vừa đưa lên thấy tay mình dính đầy máu, trơn bóng, nhơn nhớt, cảm thấy vô cùng khó chịu. Cũng phải thôi, chả trách mà Nam Cung Tranh có bộ dạng như thế, khi nhìn thấy cổ tay ai đó dính đầy máu đều có cảm giác vô cùng kinh khủng.

      “Con sao, sớm cầm máu rồi” Diệp Tầm ôm Abe, nhìn Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm vào vết thương cổ bé, biết nàng lo lắng cái gì. Abe từ tay cậu bò tới bả vai, thò chiếc lưỡi ra liếm liếm vết thương cổ cậu. Diệp Tầm cũng nghiêng cổ cho nó liếm láp, lại còn lo lắng cho Tiêu Tử Y nữa, “Công chúa à, miệng vết thương của người sao đó chứ? Cháy máu nhiều như vậy…”

      Tiêu Tử Y nắm chặt hai tay lại, sau đó từ từ duỗi ra, lau vào quần áo người, “Yên tâm , đó cũng phải là máu của ta mà, ta sao”

      “Wow! Công chúa người cũng biết doạ người khác nữa nha” Độc Huyền thở phào cái, dường như lúc trước dám thở vậy.

      “Nếu doạ người chả nhẽ còn có thể cứu được các con hay sao?” Tiêu Tử Y tức giận luôn, xác nhận máu tay mình được lau sạch chút, mới đưa tay ra nắm lấy hai tay của các cậu bé, trong lòng còn thấy sợ hãi bảo, “May mắn các con cũng sao cả, nếu ….Ta thực biết phải làm cái gì bây giờ nữa”

      Độc Huyền cười ngượng ngùng lấy tay kia gãi gãi đầu, giọng suy sụp, “Đều tại con tốt, nếu mà con ngoan ngoãn chạy lung tung, cũng xảy ra chuyện như vậy”

      Tiêu Tử Y cười khổ bảo, “ trách con được, chuyện này sớm muộn gì cũng xảy ra, chỉ là ta sơ xuất thôi” Nếu vừa rồi có người đó giúp sức nàng thực biết nên làm cái gì nữa.

      Lấy đứa bé để uy hiếp nàng, được lắm, loại chuyện này thế mà cũng làm ra được ha.

      Độc Huyền liếc trộm khuôn mặt đổi của người đứng cạnh là Diệp Tầm, mắt thấy máu cổ cậu vẫn còn chảy, khỏi bội phục bảo, “Nè, Diệp Tầm, cảm ơn ngươi cứu ta nha”

      Diệp Tầm nhìn chớp mắt thản nhiên , “ cần cảm tạ, ta chỉ muốn cứu Abe thôi, cũng phải muốn cứu ngươi mà”

      Độc Huyền cười hì hì lấy cúi chỏ huých huých cậu cái , “Đừng có ngượng mà! Sau này ngươi làm tiểu đệ của ta , làm tiểu đệ của ta được đãi ngộ rất tốt đó nha! Sau này có ta bảo vệ ngươi sợ bị ai bắt nạt ngươi nữa!”

      Diệp Tầm quay đầu, dùng con mắt màu xanh nhìn từ xuống dưới người Độc Huyền, cứ như là lần đầu tiên nhìn thấy cậu ta vậy. Chẳng còn cách nào, cậu ta lần đầu tiên nhìn thấy người mặt dày như thế, người bình thường hay bắt nạt cậu phải là cậu ta hay sao? Còn có người thứ hai nữa ư?

      Độc Huyền coi như có chuyện gì, nghênh mặt, đưa tay tay ra sờ Abe vai Diệp Tầm.

      Abe dĩ nhiên là vẫn chưa thích cậu cho lắm nên nhe nanh định cắn cậu. Diệp Tầm luống cuống chân tay chỉ sợ Abe ngã xuống. Hai người và chó bỗng dưng lại hoà hợp tới mức dị thường.

      Tiêu Tử Y lặng lẽ thở dài, lần du xuân này tuy vô cùng mạo hiểm nhưng cũng đạt tới mục đích ban đầu của nàng. Ít nhất thái độ của Độc Huyền chuyển biến đối với Diệp Tầm.

      Lúc này Nhược Trúc và Nam Cung Tranh trở lại, người trước chắc hẳn báo cho biết chuyện gì xảy ra nên vừa nhìn thấy Tiêu Tử Y cả ngừơi đầy máu sắc mặt chỉ hơi thay đổi chút, cũng có phản ứng quá lớn. Nhược Trúc ngồi xuống đỡ Tiêu Tử Y lên, hạ giọng hỏi, “Công chúa à, là sao bây giờ?”

      Tiêu Tử Y thấy máu ngấm vào ngực thấm lạnh tới tận xương, đưa tay ra cầm lấy áo choàng Nhược Trúc mang tới khoác vào che cả người, giấu những vết máu. Nàng nhặt chiếc Trâm Phượng hoàng rơi đất lên cùng quả đào còn xanh đặt cẩn thận vào trong người, giấu kỹ.

      “Còn làm sao gì nữa? Hãy coi như có chuyện gì xảy ra. Chúng ta về cung trước ” Tiêu Tử Y thản nhiên .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :