1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 126: Đánh nhau à? Đó là chuyện cơm bữa!



      Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh nhanh theo sau bé Vân Tuyển tới chỗ Độc Diệp dạy học đến. Vì để cho bọn trẻ có đầy đủ chỗ chơi đùa nên tiết thể dục được thực khoảng đất trống giữa điện Vĩnh Ninh và điện Vĩnh Thọ.

      Vì vậy họ tốn thời gian nhanh tơi nơi, ở xa nghe tiếng bọn trẻ ồn ào, trong đó có tiếng kêu của Abe.

      Tâm Tiêu Tử Y khỏi trầm xuống, càng bước nhanh hơn tới. Tên Độc Diệp chạy đâu rồi vậy cà? chả nhẽ ta khuyên can sao? Giáo viên mà làm thế à?

      Thẳng tới chỗ hành lang, Tiêu Tử Y nhìn thấy cảnh đất trống mà tức giận vô cùng.

      Diệp Tầm bị Độc Huyền đè xuống, hai nhóc đánh nhau thành đống. Nam Cung Tiêu ôm Abe cho nó quấy rối, còn Tiêu TRạm bị ngã ngồi dưới đất, vừa định đứng lên can bị ngộ thương rồi. Điều làm Tiêu Tử Y thấy giận kiềm chế nổi chính là người trưởng thành cần phải là người phụ trách duy nhất Độc Diệp lại đứng rất xa, nhìn thờ ơ lạnh nhạt.

      “Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?’ Nam Cung Tranh rối tới mức chân tay luống cuống, định lao ra ngăn lại, nhưng bị Tiêu Tử Y cản lại.

      Lúc đầu Tiêu Tử Y thấy phẫn nộ chút rồi thôi, cũng bình tĩnh hơn. Đưa mắt sang nhìn về phía Nam Cung Tranh và bé Vân Tuyển khó hiểu, nàng thản nhiên bảo: “Ngăn cũng chẳng ích gì. Lần này có chúng ta ở đây nhưng lần tới có chúng ta lại tiếp tục đánh nhau phải làm sao đây? Đánh nhau ý à? Đó là chuyện cơm bữa mà, trước tiên cứ để chúng đánh phân thắng bại !”

      Nam Cung Tranh giật mình khẽ nhếch môi đỏ mọng lên, quả thực thể tin nổi những lời vừa rồi nghe được. “Công….Công chúa, cách chuyện của người giống y chang giọng điệu nhị ca của ta ha…”

      “Ôi?” Lần này tới phiên Tiêu Tử Y ngây ngốc rồi, nghiêng đầu hỏi luôn: “Giống như thế nào?”

      “Chính là làm xong rồi mới giải thích sau làm cho người ta cảm thấy rất có lý đó” Nam Cung Tranh bất đắc dĩ giận dữ .

      “Hừ! Đừng ủ rũ nữa! Xem xem kìa, Độc Huyền và Diệp Tầm, thấy ai thắng chứ?’ Tiêu Tử Y đứng bên để mắt tới nhưng vẫn quên bảo bé Vân Tuyển ra đỡ Trạm Nhi ngồi dậy.

      “Thực sao đấy chứ?” Nam Cung Tranh lo lắng hỏi. Tuy miệng vậy nhưng nàng vẫn nên làm theo lời Tiêu Tử Y trốn sau ngọn núi giả nhìn lén.

      sao! Nè, đừng quan tâm tới chuyện của Trạm Nhi và Nam Cung Tiêu nữa, trong chuyện đánh nhau đó chỉ có tên là cháu Độc Diệp thôi, xem ta cũng chỉ đứng bên xem cuộc vui chưa gì cả, chúng ta sao ngăn nổi chứ?” Tiêu Tử Y thấy bé Vân Tuyển đỡ Tiêu Trạm tới gần vội vàng lấy khăn tay ra ngồi xuống lau bụi đất người bé cho sạch , may là bị trầy da thảm rồi.

      “Nhưng mà….cứ để Độc bắt nạt Diệp Tầm như vậy có được ?” Tuy Nam Cung Tranh thấy Tiêu Tử Y cũng rất có lý nhưng nhìn thấy hai nhóc đánh nhau trận trước mặt vậy, nàng ta vẫn tránh khỏi thấy lo lắng. Bởi vì chị em nhà nàng ta đều sống chung với nhau rất hoà thuận, nàng ta chưa thấy trường hợp kiểu này bao giờ.

      “Bắt nạt à?’ Tiêu Tử Y bật cười to, “ nhìn kỹ mà xem, nhóc Độc chỉ thấy mặt ngoài chiếm ưu thế thôi. Đứa bé lớn lên thảo nguyên cho dù có gầy yếu nhưng cũng phải yếu đâu”

      Nam Cung Tranh nghe vậy kinh ngạc, nhìn lại. Còn Tiêu TR+ạm cũng thấy hài lòng với hai ngừơi lớn đứng nhàn nhã xem cuộc vui như vậy, lay lay tay áo Tiêu Tử Y bảo: ‘Bác à, làm sao đây? thể để hai đứa nó cứ đánh nhau như thế chứ!”

      Tiêu Tử Y cũng vội, tộc trưởng người ta cũng vội, nàng vội gì chứ. Nàng chỉ quan tâm lau bụi đất dính mặt Tiêu Trạm, dịu dàng hỏi: “ sao, cứ để cho chúng động gân cốt chút, con thấy tiểu thúc thúc Độc cũng quan tâm sao? TRạm Nhi ngoan nha. cho tiểu bác biết xem sao chúng lại đánh nhau chứ?”

      Bé Vân Tuyển đứng bên cướp lời: “Tại Độc Huyền cha Diệp Tầm là tên phản quốc trước đó! Hai người lời qua tiếng lại rồi đánh nhau. Công chúa à, tiểu thúc thúc Độc cứ mặc kệ mọi chuyện nên bé Vân Tuyển mới chạy tới tìm công chúa của ngươi mà!”

      Tiêu Tử Y nhìn vẻ lo lắng trogn mắt bé Vân Tuyển, sau đó lại nhìn hai nhóc đánh nhau ở bãi đất trống kia, đột nhiên sắc mặt thay đổi, đứng lên nũng nịu bảo: “Độc Huyền! được cào vào mặt1”

      Nam Cung Tranh đứng cạnh tý nữa ngã, may mà dựa vào núi giả mới xấu cái mặt. Cái công chúa lo lắng là sợ người ta cào vào mặt, đánh chỗ khác sao. Nhưng như vậy nàng ta cũng thấy yên tâm, công chúa này chắc chắn cũng coi trọng nhị ca nhà nàng đâu, may mắn quá .

      Hai nhóc Độc Huyền và Diệp Tầm cũng bị thanh nũng nịu này mà ngây ra, nắm tay Độc Huyền dừng giữa trung, chỉ cách chiếc mũi của Diệp Tầm có nửa tấc.

      “À, à Công chúa….” Độc Huyền ngượng ngùng thu tay lại, tuy cậu vốn tự xưng là sợ trời, sợ đất, nhưng đối với vị công chúa khác ngừơi như vậy vẫn còn có chút sùng bái, vì vậy muốn để ấn tượng xấu gì với nàng ta.

      Tiêu Tử Y đứng trước mặt chúng, liếc mắt nhìn vị Độc Diệp đứng xa xa cứ như việc liên quan gì tới mình vậy, sau đó lạnh lùng : “Đánh ha! Sao lại tiếp tục đánh nữa hả? Ta còn muốn xem ai là người thắng đó chứ!”

      Độc Huyền nghe thấy giọng này của Tiêu Tử Y ngoài cười nhưng trong cười, bị hoảng sợ lạnh cả sống lưng, vội vàng bò dậy khỏi người Diệp TẦm, đứng nghiêm chỉnh.

      Diệp Tầm được bé Vân Tuyển đỡ dậy, con mắt màu đen tối sầm lại, khó che giấu nổi phẫn nộ trong mắt, chỉ còn con mắt màu xanh dưới ánh sáng mặt trời giống như viên ngọc bích long lanh, nhưng chứa trong đó vẻ khát máu của dã thú, làm Tiêu Tử Y nhìn thấy rất ràng.

      Ôi ôi, đứa bé này lúc hiền lành lại vô cùng hiền lành, lúc thể nhẫn nhị nổi lại có tính tình đáng quá .

      “Công chúa, đừng có trách gì ta nha! Là nó động tay trước mà!” Độc Huyền thấy Tiêu Tử Y nhìn chằm chằm vào mặt Diệp Tầm sợ nàng bảo cậu bắt nạt người ta vì thế vội vàng mách.

      Diệp Tầm mím chặt môi lại thành đường thẳng tắp, quyết tâm giải thích gì cả. Độc Huyền cậu ra tay trước cũng đúng, cậu cần nhiều lời làm gì.

      Nam Cung Tiêu ôm Abe lắc lắc đầu tới đứng bên cạnh Độc Huyền, có vẻ bất đắc dĩ cười cười. Cậu và Độc Huyền lớn lên cùng nhau, còn hiểu tính tình của tên kia sao? Bắt nạt Diệp Tầm là , trước tiên chọc giận người ta, đương nhiên lấy cớ để đánh nhau rồi.

      Chỉ là ngoài ý muốn, Diệp Tầm này thoạt nhìn có vẻ như bị Độc Huyền khống chế, nhưng mà cậu ở bên nhìn rất , bụng Độc Huyền bị quần áo che chắc tụ máu thành đám, ràng là cố gắng gượng chuyện để giấu , thực tế chắc là đau lắm đấy.

      So với Diệp Tầm quần áo rách nát, nhưng da thịt lại bị thương tích, trận đánh nhau này chắc chắn là Độc Huyền thua rồi.

      Tiêu Tử Y thở dài, định nghiêm khắc mang hai nhóc phạt năm mươi roi, lại nghe Tiêu Trạm giọng giòn giã tức giận bảo: “Hai người các người đánh nhau có gì hay chứ? Ngươi! Độc Huyền! Ngươi đánh thắng nó, ngươi báo thù được cho nhị thúc của ngươi sao? Ngươi! Diệp Tầm! Người ta cha ngươi làm bậy sao vậy? Nếu phải thực như thế, nó thế sao? Nếu có năng lực cố mà học cho giỏi, lớn lên sau này bồi thường sai lầm của cha ngươi nha!”

      Tiêu Tử Y vốn bị khí khái đàn ông của Tiêu Trạm làm cho cảm động, nhưng khi nghe thấy được câu sau lại cảm thấy vô lý.

      ra chỉ ngừơi trong triều đình, mà tất cả mọi người thế giới này đều cảm thấy việc làm của Diệp Tri Thu là sai lầm mà.

      Aizz, cứ sống tiếp như vậy, phải cứ ôm lấy xấu hổ mãi sao?

      “Xem biểu của kìa, cứ như là việc làm của cha nó rất đúng vậy đó?” Chẳng biết lúc nào vị Độc Diệp đứng trước mặt Tiêu Tử Y, nheo mắt lại, lạnh băng nhìn về phía nàng.
      Nhã Linh thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 127: Đầu hàng ư? Chẳng qua là bất đắc dĩ thôi!



      Tiêu Tử Y nhìn thẳng vào mắt lạnh của Độc Diệp, cảm thấy mọi ánh mắt cứ tập trung vào người nàng, khỏi thở dài.

      thực tế, nàng cũng hiểu, giống như trong chiến tranh chống Nhật bị bắt sau đó con và quân Nhật kết hợp với nhau sinh ra con vậy, nếu nàng đứng lập trường ở đây, cũng cảm thấy loại người như thế này thể nào tha thứ nổi. Hơn nữa, ca ca ruột của Độc Diệp còn bị chết ở trong chiến dịch này nữa.

      Nhưng mà….Nàng đơn thuần chỉ tin mỗi Tiêu CẢnh Dương mà thôi, mất bao công sức mới tìm được Diệp Tri Thu trở về nước, nhất định có lý của .

      “Ta xin hỏi câu nhé, lúc Diệp Tri Thu ở Đột Quyết, có bán đứng lợi ích quốc gia hay của dân tộc mình ?” Tiêu Tử Y đón lấy ánh mắt của Độc Diệp, chùn bước hỏi lại.

      Độc Diệp nhếch nhếch miệng, coi như công chính : “Diệp Tri Thu ở Đột Quyết mười nâm, tuy Khả Hãn cho ông ta chức quan, lại gả con Khả Hãn cho, nhưng cũng chưa bảo giờ làm tổn hại tới Đại Chu chút nào”

      “VẬy như thế được sao? Diệp Tri Thu bị bắt ở chiến trường, cũng phải tự nguyện đánh thua. Hơn nữa ở dị quốc tha hương, trải qua cuộc sống bị giam cầm, giờ khó khăn lắm mới trở về được, còn cứ đối xử như với ông ta và người nhà ông ta sao?” Tiêu Tử Y kiên nhẫn , nàng hoàn toàn biết tình cụ thể thế nào, nhưng dựa vào tín nhiệm của Tiêu Cảnh Dương, nàng tin tưởng vô điều kiện Diệp Tri Thu phải là người bán nước cầu vinh.

      Hai mắt Độc Diệp bắn ra tia sắc bén, được lời, còn đợi Tiêu Tử Y có thể ra thêm gì đó nữa.

      Nam Cung Tranh đứng bên cười thản nhiên, có chút khinh thường: “Như vậy nhìn hung hăng với người ta làm gì chứ? Diệp Tri Thu cũng có giống như người ngoài thế, là thành viên của nhà Độc còn biết sao? chiến trường, tướng quân mang quân đánh giặc phải sợ chết hay sao? Vậy cần gì phải để cho tướng, quân nhà mình lâm vào cảnh bị kẻ địch vây khốn mười ngày mà sợ hãi sao. Người như vậy, sống chết dường như cũng là vấn đề mà lo lắng chứ.”

      Tiêu Tử Y sững sờ, hơi kinh ngạc quay đầu sang nhìn vóc dáng tuyệt đẹp của Nam Cung Tranh. Nàng ngờ Nam Cung Tranh trông có vẻ tiểu thư, nhưng mấy chuyện như này lại thẳng thắn thế chứ.

      Nam Cung Tranh thấy Tiêu Tử Y nhìn mình chằm chằm, ung dung bảo: “Đấy là ta nghe nhị ca ta lúc chuyện phiếm mà”

      “Nam Cung Sanh ư?”

      “Đúng vậy đó, đúng vậy đó. Người đó vừa uống rượu vừa thích linh tinh. NHưng mà có đôi khi với người khác có vẻ như có gì, nhưng nếu nghe kỹ lại thấy đều có lý đó”

      Nam Cung Tranh hơi hơi cam lòng ra.

      Tiêu Tử Y long lanh mắt, trong đầu xuất hình ảnh trạch nam râu ria xồm xoàm uống rượu phun nước miếng ầm ầm, thấy rùng mình cái, lập tức lắc đầu xoá bỏ hình ảnh này trong đầu luôn. Tiêu Tử Y ho khẽ tiếng, hỏi tiếp: “Liên quan tới chuyện Diệp Tri Thu, công tử Sanh có còn gì nữa ?”

      “Ta nghĩ…” Nam Cung Tranh nhìn trời bắt đầu nhớ lại. Chuyện này cũng thể trách nàng ta được, nàng ta cũng phải lúc nào cũng nhớ chuyện nhị ca mình lung tung, nhưng chuyện này hình như cũng có ấn tượng chút.

      Diệp Tầm ngẩng mặt lên mong chờ nhìn Nam Cung Tranh. Tất cả mọi người đều cha cậu làm chuyện sai, hơn nữa còn là chuyện thể cứu vãn nổi, cậu tin.

      Độc Huyền lẳng lặng hừ khẽ, khuôn mặt nhhỏ nhắn nhìn sang phía Abe giãy dụa trong lòng Nam Cung Tiêu, lỗ tai dựng đứng lên, chú ý xem Nam Cung Tranh cuối cùng có ra cái gì .

      “Điều này, ta nhớ được nguyên nhân Diệp Tri Thu đầu hàng, là muốn chiến đấu tới phút cuối tạo cho binh lính phá vòng vây về báo cáo với Hoàng thượng, nên bản thân mới đồngýy ra điều đầu hàng với Khả Hãn của Đột Quyết. Sống khó tránh, làm cho binh lính may mắn còn sống trở về báo cáo toàn bộ mọi chuyện phát sinh ở đó, bản thân lợi dụng được, đợi sau này có cơ hội trở về lập chiến công. Hoặc đó mới là ý nghĩ của Diệp Tri Thu lúc ấy.” Nam Cung Tranh như là xác nhận nhớ lại, giọng thánh thót dễ nghe tựa như là thanh của tiếng nhạc vậy, ngắt nghỉ đúng chỗ, tiếc là người ở đây cũng có ai có tâm tình thưởng thức nữa.

      “Hừ!” Độc Diệp dùng họng trả lời, đến cả tâm tư muốn cãi nhau với nàng cũng có nữa.

      “Trương mặt thối ra làm cái gì?” Nam Cung Tranh nghe vậy tức lên, dậm chân gắt gỏng: “Chả nhẽ nhị ca ta sai sao? Nghe ảnh , binh lính bên trong trốn thoát trở về, có người còn miêu tả kỹ lại địa hình bên ngoài ra, điều này chả nhẽ vô dụng sao? Hay là vẫn cho rằng bản đồ này hay?”

      Độc Diệp cười lạnh, cũng có vẻ chả thèm cãi nhau với phụ nữ.

      Nam Cung Tranh càng tức lên, chen vào giữa Độc Diệp và Tiêu Tử Y, giữa hai người còn nhóc Độc Huyền nữa, túm lấy cổ áo của Độc Diệp hung tợn bảo: “ biết tình bên trong đừng có giả vờ nữa, chí có năm ngàn binh lính mà chiến đấu với sáu vạn lính Đột Quyết. Vì sao khốn khổ chiến đấu trong mười ngày mà có quân chi viện chứ? Hay là năm ngàn người xui xẻo bị sáu vạn quân Đột Quyết vây khốn hả? Đây là điểm đáng ngờ nhất mà chả nhẽ thiếu gia Độc nhà ngươi nghĩ đến sao?”

      Tiêu Tử Y trợn mắt há mồm nhìn Nam Cung Tranh, tuy nàng biết sớm rằng này nội tâm và mặt ngoài khác nhau, nhưng cái kiểu muốn gì làm gì tính cách thẳng thắn, đúng là người nàng hâm mộ ghê.

      Sắc mặt Độc Diệp lập tức bị những lời Nam Cung Tranh mà bỗng trở nên nghiêm túc, lúc người ta buông cổ áo ra tay túm lấy cổ tay nàng ta, gằn từng từ ép hỏi: “Ngươi cái gì?”

      Nam Cung Tranh nhướng bên mày lên, đối với khí phách của Độc Diệp chẳng sợ chút nào, tự nhiên gỡ từng ngón tay của Độc Diệp ra, miễn cưỡng : “Ta đều lại nhưng lời nhị ca ta , mà trận đó còn làm ta vô cùng sùng bái ảnh nữa, nên nhớ kỹ sót từ. Hoặc ngươi nên hỏi ảnh vẫn tốt hơn !”

      Mắt Độc Diệp lạnh lẽo quét qua, chuyển hướng sang Tiêu Tử Y chắp tay tuỳ tiện bảo: “Tiết dạy hôm nay tới đây thôi, xin thứ cho thần về sớm chút” xong chẳng kịp đợi Tiêu Tử Y đáp xoay người phẩy tay áo bỏ .

      Tiêu Tử Y nhìn biểu lo lắng của Diệp TẦm biết cậu bé cũng nghe được mấy về những lới người lớn …xoa xoa đầu cậu nhìn cậu cười cười. Trong miệng lại hỏi Nam Cung Tranh: “Nhị ca nhà …sao có thể biết nhiều chuyện như vậy chứ?”

      Nam Cung Tranh biết là nàng ta vừa mới ra bí mật cực lớn, coi như có chuyện gì bảo: “Nhị ca nhà ta vài năm trước rất thích gây , gây náo loạn trong nhà chuyện này chuyện kia, nè, dùng những lời người trước kia để hình dung , chính là thích đào rãnh. Tiếc là mấy năm nay cũng rất ít thấy ảnh như vậy nữa”

      Nam Cung Tranh nhăn mặt nghiêng đầu nhớ lại. NHưng bây gìơ mới thấy có chút thích hợp, bởi vì mấy năm nay nàng ta càng ngày càng ít thấy nhị ca của mình rồi. Theo những lời mới mẻ của công chúa mà , xem ra là càng ngày càng ở chỗ sao?”

      Tiêu Tử y thở dài, nàng rất muốn có dịp điều tra kỹ về Nam Cung Sanh này, chứng là nhiều chỗ rất đáng ngờ. NHưng lần này cũng nhờ ban tặng, ít nhất hiểu ra chuyện Diệp Tri Thu đầu hàng là có nội tình. Ít nhất, mấy đứa bé ở chỗ của nàng cũng đừng có căng lên quá nha! Vừa thấy mặt đánh nhau tính sao được.

      “Tiểu Tranh, cảm ơn giúp ta giải vây” Tiêu Tử Y thở dài nhõm, biết chuyện này nàng tin Tiêu Cảnh Dương là đúng.

      Nam Cung Tranh coi như có việc gì khoát tay khẽ cười bảo: “ sao, sao, nhị ca ta phá được tính tức giận của Độc Diệp, ta rất vui vẻ nha!”

      Tiêu Tử Y cười cười, định bảo mấy nhóc vào nhà bếp ăn điểm tâm, nghe thấy tiếng Tiêu TRạm kêu to: “Độc ! Ngươi làm gì thế? Bỏ tay ra mau!”

      Theo lời bé đồng thời nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Abe vang lên.

      Tiêu Tử Y ngạc nhiên nhìn lại chỉ thấy tay bé của Độc Huyền lôi cái đuôi của Abe, ra sức……vô cùng ra sức kéo…..Mắt thấy dường như muốn kéo nó ra khỏi lòng Nam Cung Tiêu vậy…
      Nhã Linh thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 128: Tin tức



      Diệp Tầm nhìn Abe từ lúc sinh ra cho tới nay lúc nào cũng bên người mình lại bị bắt nạt vậy, lập tức biến sắc, tức giận tới mức khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng lên, Con mắt màu xanh bị lửa giận phun ra sáng loé, lập tức chạy nhanh tới quyết sống chết trận với tên Độc Huyền này.

      Nhưng lại bị cánh tay trắng nõn xinh đẹp chắn ngang bé, lúc bé trợn mắt há mồm nhìn soi mói, túm được tóc Độc Huyền chút nào lôi ra.

      “A a a! Đau quá ha! Đau quá ha! Công chúa! Người làm gì vậy?” Độc Huyền đau quá kêu ầm ĩ lên, theo phản xạ bỏ cái đuôi Abe ra.

      Tiêu Tử Y thấy Độc Huyền buông Abe ra, cũng buông tay túm tóc Độc Huyền ra thản nhiên bảo: “Con đúng là làm cái gì vậy, ra cũng làm vậy với con nha! Ta túm tóc con chắc đau lắm ha? Vậy sao con lại túm đuôi người ta chứ hả? Abe biết đau sao?”

      Bé Vân Tuyển lập tức giật Abe thảm thương trong lòng Nam Cung Tiêu ra ôm chặt vào trong lòng mình vuốt ve, vẫn quên dùng ánh mắt hung tợn trợn trừng nhìn Nam Cung Tiêu.

      Nam Cung Tiêu khóc ra nước mắt, cậu và Độc Huyền phải với nhau mà, cậu có ngờ đâu nhóc Độc lại liều lĩnh túm lấy đuôi Abe chứ? Khụ, thực ra lông xù, cậu cũng sớm muốn túm để nhìn rồi…

      Độc Huyền bị dạy dỗ khóc ra nước mắt, hai tay ôm đầu miệng mếu máo bảo: “”Ngừơi ta muốn ôm nó chút chứ sao…”

      “Ôm chó cũng được túm đuôi nó như thế ha! Nè, bé Vân Tuyển ôm như vậy mới đúng chứ” Tiêu Tử Y gì, cũng tin lắm hỏi lại: “Con phải định bắt nạt Abe đấy chứ?”

      Độc Huyền phục cương quyết ngẩng đầu lên, to: “Sao mà bắt nạt nó được chứ? Nó như vậy, ta sao lại ỷ thế lấy lớn hiếp chứ!”

      Tiêu Tử Y cúi đầu cười khẽ, vươn tay ra xoa xoa trán Độc Huyền, áy náy : “ phải bắt nạt nó là tốt rồi, là ta hiểu nhầm ha, xin lỗi con nhé” Hừ hừ, tên nhóc này, lại còn dám Abe như đồ vật này nọ chứ. Đợi vài tháng nữa xem vóc dáng còn cao lớn hơn cậu ấy chứ.

      Khuôn mặt của Độc Huyền đỏ ửng, mặc dù rất muốn ôm Abe, nhưng đáy lòng cũng có ý muốn lấy lòng Diệp Tầm chút, vì vậy cậu mới nhận mình có sai, cố hướng sang Diệp Tầm nén giận cúi đầu sảng khoái : “Thực xin lỗi nha, là ta sai suýt nữa làm Abe đau”

      Diệp Tầm ngơ ngác đứng im tại chỗ, thể tin nổi con người này mới vừa rồi còn đánh nhau với cậu, lại bắt nạt cả Abe nữa, thế nào mà đùng cái lại nhận lỗi với cậu chứ?

      Độc Huyền cũng cần Diệp TẦm gì, sau khi nhận lỗi xong, chạy thẳng tới trước mặt bé Vân Tuyển, hếch mặt lên nghiêm túc : “Tuyển Tuyển à, đưa Abe cho ta ôm ôm ? Có được ?”

      Lúc đầu Abe đồng ý, hơi phản ứng “uông” tiếng…

      Tiêu Trạm chắn trước mặt bé Vân Tuyển bất mãn lạnh nhạt: “ cho ngươi chơi! Phụ vương rồi, trẻ ngoan được đánh nhau!”

      Độc Huyền gãi gãi đầu, lầu bầu: “Đúng vậy ha, ta chỉ nghĩ tới Diệp Tầm là trẻ ngoan nên mới đánh nó thôi”

      Tiêu Trạm ngẩn người ra chả hiểu được nhưng lời Độc Huyền gì, nghiêng đầu nhíu màynghĩ ngợi, còn Tiêu Tử Y và Nam Cung Tranh hai người cười phì ầm lên.

      “Độc ! Tên nhóc này là cứ quanh co lòng vòng mắng ngừơi khác” Tiêu Tử Y thấy cậu còn cách nào đành cười trừ. Bảo Nhược Trúc tới mang bọn ăn điểm tâm, dù sao tiết thể dục cũng còn hai phần ba thời gian, cứ coi như hoạt động tự do .

      Bọn sau khi được Nhược TRúc mang cả, Tiêu Tử Y lúc này mới thở phào nhõm, lảo đảo đứng vững, mới tìm lấy tảng đá ngồi bừa xuống.

      “Thế nào? Cảm thấy mệt chết rồi ha?” Nam Cung Tranh ngồi xuống bên cạnh nàng buồn cười hỏi.

      Tiêu Tử Y nhìn bóng mấy nhóc khuất ở đằng xa hành lang, bất đắc dĩ giận dữ bảo: “Cảm tưởng như mọi chuyện cũng giải quyết nổi, nên tảng đá trong lòng cũng bỏ xuống được nha!”

      Nam Cung Tranh nghe vậy nở nụ cười, tức giận : “Chỉ tại tên nhóc Độc kia thôi! giờ cậu ta cũng gây phiền toái với Diệp Tầm nữa! Chắc sao rồi”

      Tiêu Tử Y nhìn lúm đồng tiền xinh đẹp của Nam Cung Tranh, tuy ngay từ đầu cảm thấy nàng ta cũng có tâm cơ gì, nhưng ngờ nàng ta tới đây lại tình đến vậy. Như vừa rồi nàng ta nghĩ gì gì với Độc Diệp, chẳng có chút do dự nào cả.

      đơn giản như vậy đâu, đứa bé Độc Huyền này tuy rất đơn thuần, nhưng chỉ sau khi nhận ra mới chịu thôi. Chẳng hạn như cậu bé chẳng thích học chút nào, nhưng lại vì điểm tâm ở đây nên mới chịu sáng nào cũng dậy học đó” Tiêu Tử Y tụt người xuống tảng đá, tay nhổ mấy nhánh cỏ đan châu chấu. Nam Cung Tranh nhìn hai tay linh hoạt của Tiêu Tử Y ngừng nghỉ đan châu chấu, lát sau thấy xuất con châu chấu cỏ trước mặt nàng ta. Nàng cười hì hì thích thú, đặt lên tay ngắm nghía.

      “Tiểu Tranh à, những lời vừa rồi của , có nghe thấy nhị ca hay người khác tới ?” Tiêu Tử Y kìm nổi mở miệng hỏi.

      Nam Cung Tranh lắc lắc đầu, mở to hai mắt nhìn nàng, “Đây đều là những lời lung tung của nhị ca ta thôi, nhưng cha ta cũng từng ép hỏi ảnh sao lại biết nhiều như vậy, à…..Sau đó nhị ca ta trả lời thế nào nhỉ, ta tự dưng quên mất…..Ha ha, dù sao cũng là chuyện nhiều năm rồi. A! Cảh nhẽ những lời này được bừa ra ngoài sao?” Nam Cung Tranh bất ngờ che miệng, có chút nghĩ mà sợ.

      tất rồi. Nhưng xem ra phương diện này cả Độc Diệp cũng biết nữa, chỉ sợ đúng là có nội tình chút” Tiêu Tử Y hơi trầm ngâm, theo những lời phân tích của Nam Cung Tranh vừa rồi, nàng phải đặt giả thiết, Diệp Tri Thu bại trận này thực là sao? Vì vậy ông ta mới chịu nhục, tính toán có ngày tìm được đầu sỏ gây tội thực ?”

      Dù sao nếu ông ta giống Độc Diễm kia tự sát hy sinh cho Tổ Quốc, phải là chẳng có ai biết chân tướng sao? Cũng thấy lạ là Tiêu Cảnh Dương lại tốn tâm sức để tìm ông ta trở về nữa.

      Nhưng mà Diệp Tầm mong chờ lại là chuyện bất ngờ.

      Biểu của Tiêu Tử Y càng nghiêm trọng, Nam Cung Tranh cho lắm, nhưng cũng biết điều dám phiền nàng, cố gắng nghiên cừu con chấu chấu cỏ trong tay xem có cách nào đan ra được. tiếng động thầm tiếp cận, làm cho trong lòng mình xôn xao, Tiêu Tử Y lập tức nghe thấy. Cảm giác này có chút quen thuộc, Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn về phía tiếng động bên cạnh tường nhìn lại.

      Nam Cung Tranh theo tầm mắt nàng nhìn lại, chỉ thấy lát, bóng Lí Vân Thanh xuất trước mặt hai người.

      ta thân quần áo màu xanh da trời lẫn xanh lá cây thường ngày, dáng cao, trong tay cầm mấy chiếc túi giấy, vẻ mặt bất ngờ nhìn thấy hai người ngồi tảng đá.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 129: Lan vị phường

      mặt Lý Vân Thanh biểu lộ vẻ kinh ngạc nhưng chỉ thoảng qua, sau đó khiêm tốn cúi đầu xuống thi lễ : “Bái kiến công chúa điện hạ và tiểu thư Nam Cung, xin hỏi bây giờ là tiết dạy của Độc Diệp phải ạ?’

      “Ah, công tử Độc có việc trước rồi, vì thế ta cho bọn trẻ về ăn điểm tâm. biết Lý đại nhân lúc này tới đây làm gì ha?” Tiêu Tử Y đứng lên cười hỏi.

      Lý Vân Thanh ôn hoà cười cười, giơ cao chiếc túi trong tay lên ý bảo: ‘Đây là điểm tâm mà lan vị phường vừa mới làm, định cho bọn trẻ nếm thử. À, dĩ nhiên là công chúa và tiểu thư Nam Cung cũng có phần rồi”

      Nam Cung Tranh nghe tới đồ của Lan vị phường cũng chẳng để ý gì tới hình tượng lập tức vọt tới, cầm lấy gói trong tay.

      Tiêu Tử Y vì nụ cười tươi của Lý Vân Thanh mà sững sờ chút, người đàn ông này gần đây cứ thường xuyên ra vào cung Trường Nhạc, vì vậy giống lần đầu gặp mặt cứ lạnh lùng như băng xa cách muôn phần, nụ cười tươi vẫn còn đọng nét mặt tuấn của ta. Nhưng biết nguyên nhân có phải là vì ta có đôi mắt màu xanh đậm hay , ta cũng có thói quen nhìn thẳng vào mặt người khác, lúc nào cũng tránh né ánh mắt của nàng.

      Chuyện đó và Diệp Tầm có chỗ giống nhau! cũng thích để người khác chú ý tới màu mắt của , nên thường xuyên tránh né nhìn vào mắt người khác.

      Tiêu Tử Y nghĩ tới đây tuy rất muốn bảo Lý Vân Thanh dạy ít cho Diệp Tầm vì hai người có màu mắt giống nhau để khỏi gây mâu thuẫn gì, nhưgn lại lo lắng sợ chọc vào tâm bệnh của người ta, nên khi bóng Lý Vân Thanh biến mất trước hành lang, nàng vẫn gì cả.

      “Công chúa, công chúa à, có phải người thấy Lý đại nhân là người rất ôn hoà hay ha?’ Nam cung Tranh đợi nổi chen tới bên cạnh nhìn Tiêu Tử Y mê trai.

      “À?” Tiêu Tử Y căn bản cũng kịp hiểu là nàng ta chuyện gì, cứ mở to hai mắt nhìn cách khó hiểu.

      “Tuy Lý Vân Thanh chứ quan cao lắm, nhưng người ấy có tướng mạo và ôn nhu, năm nay nhất định có thể đứng trong top mười người đàn ông độc thân nhiều tiền trong kinh thành, ừ, khi nào về nhớ phải bỏ phiếu mới được” Nam cung Tranh mở gói điểm tâm trong tay ra, chọn lấy chiếc đưa cho Tiêu Tử y, sau đó khách sáo gì ôm lấy điểm tâm bắt đầu ăn ngon lành.

      Tiêu Tử Y trợn tròn hai mắt nhìn, giờ nàng bắt đầu có thói quen nghe được ít hoạt động ở siêu thời đại rồi. cần nghĩ cũng biết nhất định là vị Hoàng hậu độc kia nghĩ ra rồi, sau đó được lưu truyền cho tới tận bây giờ. “Hoá ra Tiểu Tranh thích chính là Lý Vân Thanh người đứng số 1 đó ha… nhìn ra đó” Tiêu Tử Y nhìn món điểm tâm tinh xảo trong tay, sau đó cho vào mồm nếm thử ngạc nhiên nhíu mày.

      “Ôi ăn ngon quá ha! điểm tâm của lan Vị phường này làm cũng chẳng thua gì trong cung làm ha! Hơn nữa cửa tiệm này cứ cách thời gian mới làm ra cái mới, khó mua vô cùng ha! Hơn nữa truyền thuyết ông chủ là vị siêu cấp mỹ nam nhá, trong tay sản nghiệp rất nhiều, cho nên nhiều tiểu thư con nhà gia thế đều rất thích tới cửa tiệm này mua điểm tâm. Chúng ta ăn điểm tâm này, tám phần là tiểu thư nhà ai đó đưa cho Lý Vân Thanh rồi. Nếu cũng phải mất công xếp hàng mua đó!” Nam Cung Tranh vừa ăn vừa mở mồm lanh chanh, “Còn công chúa bảo ta thích Lý Vân Thanh ý hả? Ha ha, Công chúa biết chứ cười nhìn rất đẹp có phải ? Dường như ngắm cười cảm thấy trong nội tâm rất thoả mãn thoả mãn mà”

      Nhìn bộ dạng háo sắc của Nam Cung Tranh, Tiêu Tử Y nhếch miệng…gật bừa. Chắc là lúc gặp lần đầu, tạo cho nàng có cảm giác là người lạnh như băng cách xa ngàn dặm nên cảm thấy bình thường, vì vậy giờ dù có cười tươi chăng nữa cũng thấy rất giả tạo. Cho dù giờ cứ luôn tươi cười nhưng vẫn khó làm cho người ta thấy gần gũi được. Đây cũng chính là để lừa gạt nhưng thiếu nữ mười bốn mười lăm tuổi như Nam Cung Tranh này thôi, lừa gạt nàng á, còn kém xa nhé.

      Nam Cung Tranh dĩ nhiên còn chưa thấy đủ, cứ tiếp tục lải nhải liên hồi, “Còn có còn có nữa nha! Truyền thuyết có lần Hoàng thượng xuất hành, hỏi có bao nhiêu ngựa tất cả. ràng là nhớ rất kỹ rồi nhưng lại vì Hoàng thượng mà đếm lại lần nữa, rồi mới báo cáo đó. Loại người có tính cẩn thận như vậy đáng quá ha!”

      Ôi, chả nhẽ phải biết mới đếm hay sao? Thần tượng bất kể hành động gì cũng đều có nguyên nhân cả. Lần đầu tiên Tiêu Tử Y mới biết ở đây cũng có fan hâm mộ tồn tại.

      “đúng rồi công chúa à, dứt khoát là đẩy tiết dạy của ta lên buổi sáng đó nha. Như vậy người ta mới có cơ hội nhìn thấy Lý Vân Thanh chứ! Người ta mới cần cùng Độc Diệp khối băng nam kia gặp mặt đâu!” Nam Cung Tranh dùng bả vai huých Tiêu Tử Y cái, đôi mắt to đẹp nháy nháy cầu xin.

      được. cho ngươi làm vậy” Tiêu Tử Y dứt khoát từ chối. Trực giác mách bảo nàng rằng Lý Vân Thanh này cũng đơn giản chút nào, còn Độc Diệp , chỉ cần liếc mắt cái cũng biết là nghĩ ngợi điều gì.

      “A..Đồ hẹp hòi…” Nam Cung Tranh bất mãn bĩu môi.

      “Keo kiệt keo kiệt cái quỷ đó, ta là lo lắng cho các ngươi tiếp xúc gần gũi với nhau sau này, đến lúc ảo tưởng của ngươi vỡ tan biết làm sao bây giờ?’

      Tiêu Tử Y cười tủm tỉm.

      “Tưởng tượng tan vỡ ư? Có tan vỡ cũng bằng hình tượng nhị ca ta tan vỡ đó…Nhìn bộ dạng kia của ảnh đó à, có thể là ngừơi đàn ông độc thân giàu có đứng vị trí thứ hai trong kinh thành đó. Ta ra ngoài cũng biết ảnh lớn lên trông thế nào nữa” Nam Cung Tranh nhụt chí bảo.

      Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới mặt mũi Nam Cung Sanh vị đó lập tức nhịn nổi cười hỏi, “Tiểu Tranh à, ca của lớn lên có bộ dạng chính thức thế nào hả?” Đừng có trách nàng nha, thực là vì tò mò thôi mà.

      “Ta cũng nhớ nổi nữa….Hình như là cho lắm. Bộ dạng của nhị ca ta là….” Nam Cung Tranh nhíu mày thanh tú cố nhớ lại.

      “Vậy…sao bên ngoài lại đồn thổi như vậy chứ?” Tiêu Tử Y im lặng. Lại còn có vẻ là nam tử tuyệt mỹ bị bệnh nữa chứ!

      Nam Cung Tranh bật cười khan hai tiếng , “Bởi vì cha ta rất thích, ổng lại ưa khoác nữa”

      “…” Tiêu Tử Y cũng gượng cười, “Ha ha, đúng là vị đáng quá ..”

      “Nhưng mà, lại tiếp nhé, ta quên mất nhị ca ta lớn lên trông thế nào rồi. Có lẽ gặp nhau đường cũng chẳng nhận ra được nữa, đương nhiên ta là nếu như đụng phải nhị ca ta cạo mất đám râu ria sồm xoàm kia cơ” Nam Cung Tranh ăn rất no, bỏ hộp bánh sang bên cạnh, nhìn lên bầu trời tưởng tượng, “Ước gì nhị ca ta ngoan ngoãn để ta đem cạo sạch râu mép có phải tốt quá …”

      “Ta cũng muốn cạo sạch râu mép của đó…” Chẳng còn cách nào, râu ria mặt cứ tựa như mời chào là “Mau tới cạo ta nhanh ” vậy, Tiêu Tử Y ngẫm lại cảm thấy chân tay ngứa ngáy lắm rồi.

      “Công chúa, khi nào có cơ hội chúng ta thử xem sao nhé?’ Nam Cung Tranh kích động kêu lên.

      “Tỉnh lại ! So chuyện này ta lại càng muốn mời tới dạy bọn trẻ Trạm Nhi hơn. Thấy thế nào? Chuyện này có thể được ? Dù sao cứ ở nhà uống rượu cũng chẳng có việc gì làm mà!”

      Tiêu Tử Y càng càng hăng, ngay từ đầu nàng muốn mời Nam Cung Sanh rồi, tiếc là Tiêu Cảnh Dương lúc đó cứ bác bỏ luôn, bảo nàng đừng có mơ tưởng. giờ nhắc đến chuyện này, nhất định nàng phải hỏi thử xem sao.

      “A? Mời ca ta sao? Chuyện này…Ta cố giúp người hỏi chút nha. Nhưng mà công chúa à, người đừng có hy vọng gì đó nhá!” Nam Cung Tranh định từ chối thẳng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Tiêu Tử Y đành lòng từ chối. Dạo gần đây nàng càng ngày càng ít gặp nhị ca mình rồi, cho dù có tới gõ cửa vườn U lan chăng nữa chẳng mở cửa, biết có nên hỏi giúp công chúa nữa hay đây.

      “Được, vậy xin nhờ rồi” Tiêu Tử Y thở phào nhõm, đứng lên đưa tay đỡ cái lưng mỏi, hít thở khí mùa xuân, khí tươi mới, đột nhiên nảy lên ý tưởng, “Quyết định rồi! Mùa xuân quả là muốn chơi xuân quá! Đây mới là cách để xích tình cảm lại gần hơn, có lẽ hoá giải mâu thuẫn giữa Độc và Diệp Tầm cũng nên!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 130: Du xuân

      quyết định du xuân rồi đầu tiên phải chọn chính là địa điểm du xuân.

      Tiêu Tử Y muốn tìm nơi có núi non, nhưng trong hoa viên hoàng cung dĩ nhiên lại nghĩ có chỗ nào.

      Cuối cùng Nhược Trúc cũng nơi rất phù hợp, đó là ngọn núi Long Thủ ở hậu hoàng cung. Vì năm đó cung Vị ƯƠng dựa vào ngọn núi Long Thủ đó mà xây dựng nên, sử dụng nguyên ngọn đầu rồng làm cung điện, khiến cho toàn bộ hoàng cung đều cao hơn thành Trường An. Mà ở cửa cung phía bắc là cung Vị Ương, ngoài cửa cung chính là ngọn núi Long Thủ, xem như là khu rừng để hoàng gia sử dụng. Tuy là ở ngoài cung nhưng do ở ngay bên ngoài cửa cung nên cũng tính là xa cho lắm, an toàn có thể được đảm bảo.

      Từ sau khi Tiêu Tử Y tới chuyện du xuân kia, Nhược Trúc bắt tay vào chuẩn bị mọi việc. thực tế chuyện đó và chuyện công chúa muốn ra ngoài dâng hương hay tới quý phủ nào đó gặp gỡ cũng giống nhau, bởi vì lần trước Công chúa tới nhà Nam Cung xin được ý chỉ của Hoàng đế từ đó về sau, hoàng đế cố ý hạ chỉ, công chúa xuất cung bình thường cũng cần phải xin ý chỉ nữa.

      Nhưng nếu muốn mang Tiêu Trạm cùng mà …lại phải thông qua cửa Hoàng hậu kia mới được.

      Các bạn sau khi nghe là có thể được ra ngoài chơi cả ngày lập tức giơ cả tay lẫn chân đồng ý luôn, đến cả Abe cũng vui lây mà kêu “ô ô” hai tiếng. Ít nhất là cần phải học !

      Tiêu Trạm vỗ vỗ ngực cam đoan, có thể thuyết phục được hoàng bà nội, mọi chuyện cứ giao hết cho bé .

      “Chuyện đó, cứ để Trạm Nhi mình xin hoàng hậu nương nương có được đây?’ Nam Cung Tranh dứt khoát về nhà rồi, cứ sau khi lên lớp xong lại ngủ luôn tại cung Trường Nhạc, giờ nàng ta và Tiêu Tử Y hai người cùng nhau thương lượng giường chuyện du xuân. Dù sao cha nàng vốn bị mất đứa con rồi. Phát giác ra con cũng bị mất tích nữa nghe chừng ổng còn vỗ tay vui mừng khôn xiết ấy chứ.

      “Cũng có thể mà. Dù sao còn tốt hơn ta mở miệng đó” Dù gì nàng cũng chẳng muốn nhìn thấy hoàng hậu tý nào, Tiêu Tử Y vốn rất giận , sau đó nhịn được lại bật cười cái, “Yên tâm , giờ Trạm Nhi ánh mắt với công lực làm nũng nhất định thắng lợi mà, chúng mình cứ ở đây chờ tin tốt là được”

      “Đúng vậy ha, đúng vậy ha. Lúc trước ta cũng bị bại bởi cộng lực của TRạm Nhi đó nha” Lời Nam Cung Tranh có vẻ được thoải mái lắm nhưng nghe trong đó có chút say mê, “Công chúa à, sao người lại nghĩ đến cái nhà trẻ như thế này chứ? Trước kia ta cũng rất đau đầu với tiểu đệ nhà ta đó nha, vừa thấy nó là ta hận thể ấn nó trở lại trong bụng nhị nương nữa kìa”

      Tiêu Tử Y cười mơ màng, ‘Vậy bây giờ sao?”

      Nam Cung Tranh ngả người ra chăn dựa thoải mái khẽ hừ cái, “ giờ hả? giờ ta nhìn thấy cảnh tên nhóc đó chịu học như vậy, bỗng dưng thấy đáng quá. Hơn nữa nó còn rất ngoan nha! Lần này về nhà, cha ta còn thấy thằng nhóc thay đổi ghê gớm, ngoài miệng tuy ổng gì, nhưng trong lòng nhất định là bội phục công chúa lắm đó”

      “Đấy là do cố gắng của Nam Cung thôi. Bé là đứa rất ngoan ha!” Tiêu Tử Y len lén đảo mắt liên hồi. Là đứa bé rất thú vị mới đúng chứ. lúc nào là tìm mọi cách tóm lấy nhược điểm của nàng, “Nhưng mà ở đây thực vui lắm, nếu so với các tiểu thư gia đình khác cứ tụ tập ngồi uống trà ngắm hoa, ngâm thơ mãi, đúng là cực hình ghê ha!” Nam Cung Tranh nhắm mắt lại mơ màng bảo, “Nếu trước đây ta mà có nhà trẻ như vậy hay biết mấy….”

      Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Tranh chìm dần vào mộng đẹp, chẳng cách nào lắc lắc đầu đưa tay lấy gối kê dưới đầu nàng ta rồi kéo chăn đắp cho nàng ta.

      Nhìn Nam Cung Tranh ngủ còn mang theo nét cười, có lẽ trọng mộng lại ảo tưởng mình trước đây có ỷ tưởng mở nhà trẻ cũng nên. Có người khẳng định cố gắng của nàng, lòng nhiệt tình trong Tiêu Tử Y tăng thêm vài phần.

      Tốt lắm, cãi nhau đánh nhau tính tiếp gì đây? Nhất định nàng bắt bọn giải quyết trong hoà bình mới được.

      Nhật ký Trạm Nhi

      “Vĩnh Hán ngày mười sáu tháng tư năm ba mươi tám,

      Hôm nay ánh mặt trời sáng lạn, bác quyết định hôm nay du xuân. Cái gọi là du xuân ý là chọn ngày xuân chơi đó mà. Vì vậy hôm nay bác mang theo Trạm Nhi, bé Tuyển Tuyển, Nam Cung, Độc còn có cả Diệp Tầm mới tới nữa, a, còn có cả Abe cùng tới núi Long Thủ chơi nữa. cùng còn có cả bác Nam Cung Tranh, bác Nhược Trúc, bác Như Lan và cùng đội thúc thúc thị vệ nữa.

      núi rất tuyệt nha! Chỉ có leo núi mệt chết lên được thôi”

      Xong rồi, được hơn trăm từ rồi, tuyệt quá.

      “Chuyện í é í é đó xong!” Trạm Nhi như vừa hoàn thành xong công trình lớn nhất thế kỷ vậy, bỏ than củi vào trong túi quần của mình, hài lòng nhìn lại thành quả trông rất được của mình.

      “Ôi! Trạm Nhi hư quá, sao ngươi viết xong nhật ký vậy rồi hả?” Lí Vân Tuyển đứng sau lưng Trạm Nhi, ngó ra nhìn tập nhật ký của bé bàn. bé đứng ở xa nhìn thấy bé ngồi tảng đá to cắm cúi cầm vở, cứ tưởng bé vẽ tranh đó chứ! Ai dè ngờ lại ngồi ở đây mà viết nhật ký.

      phải công chúa bảo là tối nào trước khi ngủ mới được viết nhật ký cơ mà? Cố nhớ kỹ chuyện xảy ra mỗi ngày, sao mà giờ ngươi có thể viết xong nhật ký rồi chứ? giờ chưa tới trưa mà”

      Tiêu Trạm bị bé Vân Tuyển vậy mặt đỏ bừng, bé chẳng qua là muốn hoàn thành sớm bài tập chút thôi, đợi cho tới tận tối còn có chuyện khác làm mà. Nhưng vừa quay đầu lại chạm phải đôi mắt to lúng liếng của bé Vân Tuyển, bé chẳng giải thích được lời nào cả.

      Bé Vân Tuyển thấy Tiêu Trạm luống cuống chân tay lộ ra nụ cười bướng bỉnh, tiếp tục chỉ vào cuốn vở giễu bé, “Nhìn xem ngươi nha! đống tên người, đây phải là cho đủ số lượng từ là gì? Nè, may là có chữ nào sai nha”

      Tiêu Trạm lúc này mới kịp phản ứng đóng cuốn nhật ký lại, mặt mũi đỏ bừng , “Được rồi, được rồi, buổi tối ta viết lại là được chứ gì. Nhưng mà, ngươi đừng có cho ai biết đó nha! Mất mặt quá …”

      “Được rồi được rồi, như thế mới ngoan chứ! nào, ăn cơm !” Bé Vân Tuyển bắt chước bộ dạng thường ngày của Tiêu Tử Y với bé, đưa tay ra xoa xoa đầu Tiêu Trạm sau đó cười cười chạy ra ngoài.

      Tâm tình Tiêu Trạm ngổn ngang khi nghe tiếng cười thánh thót như chuông của bé Vân Tuyển, thong thả theo sau bé đên nơi mọi người ngồi ăn cơm dã ngoại. Vừa nhìn thấy đủ loại chưa được ăn bao giờ, buồn bực trong lòng Tiêu TRạm lập tức bay biến còn.

      Mặc kệ nó ! Chuyện nhật ký tới tối viết lần nữa là được thôi!
      Tiêu Tử Y nhìn mấy bạn ngồi vây quanh nhóm, trong tay mỗi người cầm miếng bánh kẹp thịt, nàng khỏi cùng Nam Cung Tranh nhìn nhau cười cười. Mặc dù là sandwich, thực ra chỉ là bánh bao kẹp ít thịt và rau quả thôi, nhưng do việc vận động leo núi xong ăn cái gì cũng ngon hết.

      “Wow! Phong cảnh ở đây tệ nha!” Nam Cung Tranh bỗng kêu lên.

      Tiêu Tử Y nghiêng đầu nhìn chỉ thấy chỗ họ ngồi vừa tầm mắt nhìn thấy cung Vị Ương ở ngay dưới chân núi. Tuy ngọn núi Long Thủ này cũng cao lắm, nhưng ở cổ đại cũng có lầu gác nào cao cả cho nên ở núi nhìn thấy phong cảnh quyến rũ là rất hiếm. Tự đáy lòng Tiêu Tử Y cảm thán thốt lên, “Đúng vậy ha, ở đây nhìn thấy phong cảnh ở dưới cũng tuyệt quá”

      Mấy ngày nay bị học, Độc Huyền vẫn áp dụng kiểu bạo lực hợp tác cắn miếng sandwich ai oán , “Nếu phong cảnh ở dưới đẹp như thế sao chúng ta phải khổ sở bò lên đây hơn canh giờ làm gì chứ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :