1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 121: Trung thành đền nợ nước
      Biên tập: meomeomeo

      Tuy Độc Huyền cũng bậy bạ nửa câu nào về Diệp Tri Thu nhưng cái kiểu giọng căm thù tới tận xương tận tuỷ như vậy cũng đủ lên tất cả.

      Diệp Tầm cũng được chào đón gì.

      Tiêu Tử Y khó xử nhìn Diệp Tầm cơ hồ như thay đổi là người khác vậy. Tuy Nhược Trúc tắm rửa cho bé lần nữa rồi, chải lại tốc lần nữa rồi, còn thay cho bé từ đầu tới chân bộ quần áo mới tinh xảo màu xanh đen. Nhưng cho dù có thay đổi thế nào chăng nữa vẻ mặt khiếp sợ mặt bé vẫn đổi, khuất nhục, bi phẫn đan xen nhau cùng hiển chỗ.

      Nếu cả Độc Huyền như vậy cũng biết Diệp Tri Thu là người nào, như vậy cũng đủ thấy ảnh hưởng của Diệp Tri Thu sâu xa tới mức nào rồi.

      Có lẽ ở Đột Quyết, Diệp Tầm chỉ chịu sư kỳ thị vì có đôi mắt kì dị khác thường thôi, nhưng ở Trung Nguyên chỉ sợ còn kỳ thị khác lớn hơn gấp ngàn lần.

      Lúc này cũng bởi vì phải tự bản thân bé, mà cũng chỉ bởi vì cha của bé thôi.

      Tiêu Tử Y lặng lẽ thở dài, nàng vô cùng hiểu vì sao mà Tiêu Cảnh Dương lại tìm Diệp Tri Thu trở về nữa. Có lẽ ông ta là sư phụ của , nhưng chuyện này cần phải có dũng cảm rất nhiều.

      Trong phòng ngoài phòng đều cảnh tượng hít thở nổi trầm mặc, Độc Huyền khiêu khích nhìn Diệp Tầm đứng ngoài phòng, rồi sau đó cắn chặt môi dưới tới tím lại, tay nắm chặt thành nắm đấm.

      Lí Vân Tuyển chớp chớp đôi mắt ngập nước hiểu mở miệng hỏi: “Diệp Tri Thu là ai ha? Đầu hàng phản quốc……?”

      Nam cung Tiêu khoanh tay trước ngực thản nhiên giải thích: “nghe cha ta từng , là tướng quân bại trận đầu hàng quân địch đó” Cậu chỉ bâng quơ nhàng thôi, từ ngữ trong đó như nuốt mất vậy. Kỳ thực là trước kia bé chút do dự mà hết tất cả ra, cũng thông cảm với cảm thụ của người khác ngay. Nhưng mấy hôm trước bé mới học được câu đó là “Tìm cách mà khoan dung độ lượng”

      Nhưng ràng là Độc Huyền cũng học nhưng có nghe giảng đâu cơ chứ, cậu ta cười ha hả: “Nam Cung, sao người dễ quên vậy hả? Chả lẽ người còn nhớ hàng xóm truyền nhau mười tám kiểu Diệp Tri Thu phản quốc theo địch đó sao? Đây cũng là tiết mục mỗi ngày ở quán trà quán rượu lưu truyền đó!”

      “Phản quốc á?” Lí Vân Tuyển rốt cục hiểu ra hai chữ này là chữ gì rồi, lòng cả kinh, tay ôm Abe cũng thấy nổi, còn sức buông ra.

      Phản quốc ư? Hai chữ này bé biết. Ca ca của bé từng cho bé biết cho dù họ nhà Lý ở …thời điểm gian nan khổ cực nhất, cũng chưa bao giờ muốn nghĩ tới hai chữ này.

      Abe “oa” tiếng rơi xuống mặt đất, sau đó lập tức chạy hướng tới chủ nhân của mình.

      Diệp Tầm vội ôm chầm Abe vào ngực, nhìn bé xinh đẹp kia vừa mới mắt của cậu rất xinh đẹp giờ lại lộ ra vẻ hoài nghi. Cõi lòng Diệp Tầm tan nát ra từng mảnh từng mảnh ….

      “Hây, công chúa, người để cho Diệp Tầm này cùng học chung với chúng ta lớp đó chứ?” Độc Huyền lộ ra biểu dám tin. người lính quan trọng nhất chính là lòng trung thành đền nợ nước, đây là từ tiền triều mà nhà họ Độc là Độc hoàng hậu truyền xuống răn dạy. Cho dù giờ cậu mới có năm tuổi thôi, cũng nghe tới bốn chữ này rồi. Bởi vì bốn chữ này được dán tại trước cửa phòng họ trước khi vào phòng, từ lúc cậu biết chữ ngày nào đó, cha cậu cầu cậu ngày nào cũng phải viết lần.

      Tiêu Tử Y đau hết cả đầu, day day thái dương, đêm qua ngủ được ngon giấc, di chứng vẫn còn người nàng, huyệt thái dương tự dưng lại bất ngờ đau. Điều này nàng cũng rảnh mà tự hỏi nữa. Ai mà biết cục diện hôm nay lại rối rắm tới vậy chứ?

      “Chuyện đó, bé ấy cứ tạm thời ở chỗ này trước ” Cuối cùng Tiêu Tử Y hít hơi dài, bình tĩnh bảo.

      “Cái gì? Thằng giặc con của tên phản quốc đây á?” Độc Huyền khoa trương cao giọng .

      Diệp Tầm cũng nhịn được nữa ôm Abe vào trong nhà, tới thẳng trước mặt Độc Huyền mới dừng lại, lạnh lùng: “Ngươi được…. cha ta như vậy!” Tuy Hán ngữ của bé cũng trôi chảy lắm, có chút chuẩn, nhưng phẫn nộ trong lòng bé vô cùng tinh tế biểu hết ra.

      Độc Huyền khinh miệt hừ lạnh tiếng : “ cho sao? Ông ta có thể làm ra vậy, vì sao ta thể ra được chứ?” Cậu vừa vừa nhảy từ ghế xuống, đứng trước mặt Diệp Tầm, buồn bực phát ra hai người cao ngang nhau.

      Khuôn mặt trắng nõn của Diệp Tầm lập tức đỏ bừng, nổi giận bảo: “ bậy! Cha ta….ông ấy phải là người như vậy!”

      Lúc này Độc Huyền mới phát ra người Diệp Tầm có gì đó khác thường. xanh đen. Độc Huyền mở to mắt chớp chớp, cảm thấy khó thở, suy tư chút sau đó hèn mọn bảo: “Ngươi ha, chắc cũng chưa biết chuyện của cha ngươi ? phản bội người thân và quốc gia, cuối cùng vẫn cùng phụ nữ dị tộc sinh ra ngươi. Thực là….Chẳng còn từ nào để hình dung nổi nữa, bởi vì người ngươi nửa máu là Đột Quyết. Ha ha!”

      Tiêu Tử Y nhíu nhíu mày. Tên Độc Huyền này cứ châm chọc chẳng chịu buông tha, cũng giống cậu bình thường cứ cười hi hi ha ha nữa. Nhìn vẻ mím môi của Diệp Tầm cố tiêu hoá những chuỗi lời dài của Độc Huyền như vậy, Tiêu tử Y nhịn được định mở miệng chặn Độc Huyền cho thêm lời nào nữa.

      Thế nhưng Nam Cung Tiêu lúc này tới, đưa tay kéo áo nàng lại.

      “Có chuyện gì?” Tiêu Tử Y ngồi xổm xuống hỏi nhàng.

      Nam Cung Tiêu hướng Độc Huyền chép chép miệng, giọng bất đắc dĩ bảo: “Công chúa à, người đừng khuyên nó nữa. Từ Độc được người trong nhà dạy khác với người ta rồi. Trong nhà nó cái gì cũng theo đuổi sao, duy chỉ có đối diện với trung thành củai gia tộc, trung thành với hoàng thượng là hai kiểu mà cần phải được dạy dỗ cẩn thận. Còn nó ngày thường rất thích nghe những chuyện về liệt sỹ hy sinh vì nước đó”

      Đôi mắt Tiêu Tử Y sáng loáng, lẩm nhẩm những lời Nam Cung Tiêu , Vì sao họ nhà Độc lại cầu người trong gia tộc phải tuyệt đối trung thành mà trước hết là phải trung thành với hoàng thượng nhỉ?

      Nàng bỗng nghĩ tới gia tộc Độc này, chắc phải là gia tộc vị Hoàng Hậu Độc Tuỳ Hướng kia rồi.

      Nhưng bây giờ phải là lúc miệt mài theo đuổi chuyện này. Tiêu Tử Y thở dài, nhìn cảnh trong đại điện hai nhóc im lặng trận, chẳng ai chịu nhường ai, bất đắc dĩ bảo: “Vì thế Độc mới thấy phản cảm với cha của Diệp Tầm lắm sao?”

      Nam Cung Tiêu gật gật đầu, theo tầm mắt của Tiêu Tử Y nhìn về phía hai nhóc kia, trọng miệng chẹp chẹp rồi tiếp: “ chỉ có vậy thôi đâu. Năm đó lúc Diệp Tri Thu thua đầu hàng, còn làm sĩ quan phụ tá cho vị Nhị đệ Độc Diễm của đại tướng quân Độc giờ. Nổi bật nhất hẳn là Độc nhị thúc, trong truyền thuyết là người xuất sắc nhất trong tổ tiên gia tộc Độc đó”

      “Sau đó sao? Ông ấy thế nào rồi?” Tiêu Tử Y đột nhiên có dự cảm lành hỏi.

      “Quân bại Độc Diễm phải tự sát hy sinh cho Tổ quốc thôi” Có lẽ thể lĩnh hội nổi ý nghĩa trong đó, cũng có lẽ là nghe chuyện xưa này nhiều lần lắm rồi, nên Nam Cung Tiêu vẫn giữ giọng điệu như lúc đầu bình tĩnh .

      Tiêu Tử Y nheo mắt lại còn chưa kịp hoàn hồn vía, bỗng chợt nghe tiếng Độc Huyền hét to tiếng: “Công chúa! Ta thể dễ dàng tha thứ chấp nhận cho nó ở đây! Có ta có nó! Có nó có ta!”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 122: Ảo thuật
      Biên tập: meomeomeo

      Tiêu Tử Y ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn Độc Huyền thực phẫn nộ hai tròng mắt như lòi ra, cứ hề chớp mắt nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng biết đứa bé này .

      thể nhẫn nhịn nổi chuyện ở cùng phòng với Diệp Tầm rồi.

      Aizz, mọi chuyện sao lại biến thành như vậy chứ? nàng chẳng qua chỉ muốn tạo cho bọn có thể cùng ở chung với nhau chỗ thôi mà, kết quả là việc chọn người cũng phải đặt lên bàn cân. Thực chẳng biết nên gì đây!

      “Công chúa?” Độc Huyền sốt ruột kêu lên.

      Đôi môi Diệp Tầm run rẩy, lòng rối loạn tơi bời. muốn gì đó mà chữ cũng phun ra nổi.

      Cha của cậu, có đúng như những lời thằng nhóc này đây? phải thế đâu, nhất định là lừa cậu thôi!

      Tiêu Tử Y thở dài, lựa lời bảo: “Nhược Trúc à, điểm tâm chuẩn bị xong chưa? gọi Trạm Nhi rời giường thôi, chúng ta bắt đầu ăn sáng sớm chút” Chuyện động trời, đợi ăn sáng xong sau vậy.

      “Công chúa, người phải muốn lừa để qua cửa đó chứ?” Nam Cung Tiêu quẹt miệng bất mãn bảo: “Cứ vậy mà lảng sang chuyện khác, Độc Huyền phải đơn giản cứ thế bỏ qua đâu nha!” Lời cậu còn chưa dứt trợn mắt há mồm nhìn Độc Huyền xoa xoa bụng rồi.

      Tiêu Tử Y đắc ý cười cười, đối phó với Độc Huyền, chỉ có ăn là có tác dụng nhất thôi.

      Độc Huyền định kháng nghị nhưng chiếc bụng lại cứ ngừng kêu ùng ục vang lên, làm cậu trừng mắt liếc nhìn Diệp Tầm cái, lập tức theo Nhược Trúc chạy thẳng tới nhà ăn. Ăn cơm là chuyện lớn nhất, đợi ăn no lại cũng cãi nhau với tên này trận!

      Diệp Tầm ôm Abe chút yếu thế theo sát đằng sau Độc Huyền ra ngoài, dựa vào đâu mà nó muốn chứ? thể thế được!

      Bé Vân Tuyển rất lo lắng, cũng theo. bé tuy phải sao lại thế nhưng bé cũng muốn hai nhóc này cãi nhau…

      “Con cũng mau thôi. Điểm tâm mà …Nhà bếp chỉ là có phần của TRạm Nhi và bé Vân Tuyển thôi, giờ như thế này …. Độc Huyền cũng chừa lại cho con chút gì đó đâu nha!” Tiêu Tử Y cười híp mắt nhìn xuống Nam Cung Tiêu quật cường .

      Đứa trẻ này cứ hay tìm đúng thời khắc để đối nghịch với nàng cơ. Chỉ là, cơ hội cũng phải dễ dàng cho cậu bắt lấy được.

      Nam Cung Tiêu giả mặt quỷ về phái nàng, cũng lọt tọt chạy ra ngoài.

      Như Lan lo lắng lên bảo: “Công chúa, phải làm sao bây giờ đây? Hay là, nô tỳ với thái tử điện hạ nhé, mang Diệp Tầm trả lại vậy”

      Nàng ta cũng muốn tìm chỗ ở cho Diệp Tầm, cũng muốn cho cậu ở trong cung Trường Nhạc.

      “Như vậy sao được” Tiêu Tử Y thản nhiên bảo. Tiêu Cảnh Dương vừa mới phó thác đứa cho nàng, thế mà chưa đầy phút tới chuyện rồi sao? Nếu cả nàng chỗ này cũng chấp nhận nổi Diệp Tầm nữa, vậy nếu ở chỗ khác, Diệp Tầm bị đối xử thế nào, nàng cũng dám nghĩ ]nữa.

      Đứa bé có hai mắt xinh đẹp như vậy, nàng kiểu gì cũng phải cho bé ở lại mới được.

      “Như Lan, giúp ta chuẩn bị ít đồ” Tiêu Tử Y nghĩ ngợi, rốt cục mở miệng .

      Đợi cho Tiêu Tử Y vào trong nhà ăn xong, thấy cảnh tượng cãi nhau bình thường mà tất cả mọi người ai nấy đều im lặng ăn cơm. Tiêu Trạm vừa rời giường còn mơ màng , ngồi ở vị trí của mình, cứ nhìn phải rồi lại ngó trái, cũng hiểu nổi bầu khí tức giận này rốt cục là gì nữa.

      Độc Huyền và Diệp Tầm cố tình ngồi đối mặt nhau, giống như trong trận đấu vậy, cứ cái, tôi cái bánh bao nhân đậu mà ăn.

      Bé Vân Tuyển lo lắng ăn nổi miếng cháo loãng. Còn Nam Cung Tiêu tự nhiên ngồi mình ăn đồ ăn mà mình thích nhất, làm như chẳng thấy tình hình xung quanh vậy.

      Tuyệt lắm, tất cả đều nằm trong kế hoạch của nàng cả.

      Tiêu Tử Y trấn tĩnh ngồi xuống tự nhiên, ưu nhã dùng bánh quẩy theo đúng nghi lễ Nhược Trúc dạy…. có cách nào, nàng chính là vẫn thích ăn ít bánh quẩy với tà phớ, nhà bếp trong cung làm so với trước kia nàng ăn ngon hơn rất nhiều, vì vậy ngày nào nàng cũng ngồi ăn.

      Nam Cung Tiêu quay đầu nhìn lại, đưa đũa ra gắp cái bánh quẩy trong đĩa bàn Tiêu Tử Y, luôn, “Rất mong chờ công chúa giải quyết thế nào vấn đề khó khăn này nha!”

      Tiêu Tử Y cười vui vẻ ra mặt bảo: ‘Nam Cung à, con cũng biết dùng từ khó giải quyết như vậy nữa cơ à? Thực lợi hại quá ha!”

      “Đừng sang chuyện khác! Cho dù người như vậy ….bản thiếu gia ta cũng thích đâu…Hừ!” mặt Nam Cung Tiêu dâng lên màu đỏ khả nghi, môi tự dưng cứ cong lên ràng.

      Ây da da, đáng đáng quá ! Hai mắt Tiêu Tử y toả sáng ngời, quả nhiên là trẻ con mất tự nhiên ha.

      Sau khi ăn cơm xong, Độc Huyền lại tìm Diệp Tầm gây phiền toái, cậu cũng muốn Tiêu Tử Y cho cậu câu trả lời thoả đáng. Tiêu Tử Y hình như có vẻ bất đắc dĩ thở dài, còn cách nào đành bảo: “Nếu tất cả mọi người còn cách nào, như vậy chúng ta đành phó thác cho ông trời quyết định nha”

      Tinh thần Tiêu Trạm tỉnh táo hẳn lên, vui tới rạo rức nhấc tay lên , “Bác à, có phải lại muốn tung đồng tiền lên ha?”

      Vẻ mặt Tiêu Tử Y đen xì, “Nhưng…..đồng tiền á?’

      “Đúng vậy đó, Nguyệt Ly ca ca dạy con mà. nếu gặp phải chuyện khó nào, cứ dùng đồng tiền quyết định mà!” Tiêu TRạm trịnh trọng .

      Chuyện đó…..Đàm nguyệt Li! Tiêu Tử Y nghiến răng nghiến lợi, nhưng mặt lại lộ vẻ cười tủm tỉm bảo: “ phải cách này nha! Như Lan, lấy giấy trắng ra đây” Hừ, tên thầy tướng kia, cứ đợi nàng đấy, nhất định phải dạy dỗ tốt ta mới được!

      Như lan lên trước đưa cho Tiêu Tử Y tờ giấy trắng. Tiêu Tử y cầm lấy than củi, đem giấy trắng cho Tiêu Trạm, ôn nhu : “Trạm Nhi à, viết vấn đề lên giấy . Hỏi xem, phải giải quyết vấn đề giữa hai người Độc Huyền và Diệp TẦm thế nào?”

      Tiêu Trạm cảm thấy hứng thú, lập tức đem vấn đề nhanh nhẹn viết xuống.

      Tuyệt lắm, thực ngoan quá . Tiêu Tử Y lấy giấy cầm trong tay, dẫn đầu ra bên ngoài nắng.

      Vài bạn tò mò theo sau, đến cả Abe ăn no ngủ ngon cũng đều đứng dậy chạy theo ra ngoài.

      Tiêu Tử y đem giấy trắng đặt ở , nhận lấy nén hương Như lan đưa tới, làm vẻ nghiêm túc chấp tay cầu nguyện.

      Ai mà biết nàng làm trò xiếc gì chứ, vài nhóc nhìn mà hiểu gì cả. nam Cung Tiêu nhếch cái miệng lên coi thường.

      Tiêu Tử Y cứu người, cầm nén hương trong tay nhắm ngay vào vấn đề Tiêu TRạm viết ở dưới đặt xuống.

      Như kỳ tích, giấy trắng lập tức xuất hoa lửa, hơn nữa cứ thong thả theo quỹ tích nào đó cháy lan, hình như có bàn tay vô hình dùng lửa viết chữ vậy.

      Tại chỗ đốt bên trong, tất cả mọi người đều há hốc mồm, chớp mắt nhìn kỳ tích phát sinh trước mặt. Đợi cho lúc hương đốt xong, tờ giấy trắng xuất năm chữ rất to.

      “Trở thành bạn bè !” Tiêu Trạm thầm khe khẽ, liên hệ với vấn đề ở tờ giấy trắng, ngạc nhiên trừng lớn mắt nhìn hướng hai nhóc Độc Huyền và Diệp Tầm, “ trời hai người các ngươi phải trở thành bạn bè nha!”

      Độc Huyền và Diệp Tầm hai nhóc xem đều choáng váng cả người, đến Diệp Tầm cũng đứng ngồi yên nữa, ngồi hẳn xuống. Người Đột Quyết vốn rất mê tín nhất thiên hạ, cứ cho rằng mọi vật đều do trời là chúa tể mà có. Diệp Tầm giọng lầm bầm bảo: ‘Đây là thần dụ mà!” Cậu quay đầu nhìn Độc Huyền trợn mắt há mồm đứng cạnh, chả nhẽ ông trời cầu chúng trở thành bạn bè sao?

      Tiêu Tử Y đè đắc ý trong lòng lại, cố nén há miệng to ra.

      Nam Cung Tiêu thu trọn biểu mặt nàng vào mắt, lên nhìn tỉ mỉ tờ giấy trắng. Nhìn kỹ lại xem, rốt cục phát có vấn đề ở chỗ nào rồi. Cậu mỉm cười, giả vờ ngây thơ bảo: ‘Ôi? Xem ra chữ ông trời với chữ công chúa sai giống nhau quá ha! Cái chữ này hẳn là bốn nét, sao thế nào lại thiếu mất nét à?”

      Nụ cười mặt Tiêu Tử Y lập tức xẹp xuống.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 123: Lòi đuôi

      Kỳ thực Tiêu Tử Y đùa chẳng qua chỉ là tiểu xảo mà thôi. Bình thường lấy hương tro thu thập, dúng vào nước lắc đều, sau đó dùng lụa lọc bỏ. Rồi dùng bút lông dúng vào chất lỏng lọc, viết chữ giấy trắng, lặp lặp lại vài lần, sau đó hong khô lại.

      Hương tro trưng cất tựa như hoá chất vậy, loại hoá chất này có thể hoà tan trong nước, hơn nữa dễ tự cháy nếu châm đốt. Vì vậy bôi hương tro giấy dễ đốt, dọc theo bút cứ cháy lan ra tựa như hoa lửa vậy tạo ra nét chữ như nhau.

      Tiêu tử Y chỉ là lợi dụng điểm đó, mới cố ra vẻ làm vài động tác huyền ảo giấy để viết lên lời tiên đoán, nhưng ai ngờ, dĩ nhiên nét bút hỏng làm chữ sai lại càng sai ha!

      ràng là vừa rồi hai nhóc kia cũng bắt đầu dao động rồi mà!

      Thái phu tử à, từ đây về sau nàng nhất định phải chịu khó học hành mới được…. Tiêu tử Y khóc ra nước mắt nghĩ thầm.

      Tiêu Tử Y chỉ suy sút vài giây đồng hồ rồi lập tức định gì đó để lấp liếm . Trẻ con thôi mà! Thầy tướng Đàm Nguyệt Li có thể dỗ được, sao nàng thể dỗ nổi cơ chứ?

      Tiếc thay lúc nàng định phát huy ba tấc lưỡi chợt nghe thấy giọng Tiêu Trạm thánh thót vang lên có vẻ hoài nghi: “Kỳ lạ quá ha, chữ này sao lại giống bác quá nha!”

      Câu này biểu đần độn nhất là Độc Huyền , nhưng Diệp Tầm cũng biết rốt cục là vì sao lại thế rồi, quay đầu dùng ánh mắt hoài nghi nhìn nàng.

      Tiêu Tử Y hết đường chối cãi, chỉ có thể ngây ngô vô tội cười cười. Đám cải đỏ này sao đầu óc lại thông minh thế cơ chứ? Trạm Nhi à! đúng là chẳng nể mặt mũi bác chút nào, sao cứ toạc ra như vậy hả?

      Độc Huyền hừ lạnh tiếng, nhưng cũng giống lúc đầu kiên trì muốn biết đáp án của Tiêu Tử Y nữa, chỉ là khó chịu nhìn Diệp Tầm cái : “Công chúa, ta chẳng còn cách nào ở chung với tên này nữa rồi, hôm nay trước, đa tạ người sớm chút. Nào Nam Cung, thôi!”

      Nam Cung Tiêu nhặt tờ giấy trắng lên, gấp gọn gàng bỏ vào ngực, ra giọng kẻ cả to với công chúa: “Công chúa, tờ giấy này con mang về, cam đoan để cho nhị ca con nghiên cứu xem làm cách nào được vậy. Hừ! là giả vờ làm tiểu xảo!”

      Tiêu Tử Y biết nên khóc hay cười nữa nhìn hai cậu nhóc đại nhân trước sau nối nhau chạy ra khỏi cung Trường Nhạc. Đẹp trai có ích gì chứ? Chẳng phải cũng bị vạch trần rồi sao.

      Tiêu Trạm sùng bái nhìn Tiêu Tử Y, kéo kéo tay nàng bảo: “Bác à, chả nhẽ đúng là người làm ra ư? là lợi hại lợi hại quá ha! Con cũng muốn học như vậy! Đợi khi nào về biểu diễn cho hoàng gia gia, hoàng bà nội xem ha!”

      Vẻ mặt bé Vân Tuyển tò mò nhìn Tiêu Tử Y, rất muốn biết rốt cuộc nàng làm cách nào mà được như thế.

      “Được rồi được rồi, vậy hôm nay nữa. Ở nhà dạy ít tiểu xảo cho các con, quay ra còn có thể kích thích hai nhóc Độc và Nam Cung Tiêu đó nữa” Tiêu tử Y đột nhiên phát ra nhà trẻ hình như cần phải có thêm ít hoá học, vật lý gì đó nữa, cũng cần thâm cao gì, làm cho chúng nhận thức ít tượng là đủ dùng rồi. Tiếc thay, trừ nàng ra cũng chẳng còn ai có thể dạy nổi nữa.

      Hai bạn vui sướng hoan hô ầm ĩ. bên kéo, bên lôi tay Tiêu Tử Y vào trong phòng. Đối với những thứ biết, trẻ con thực tò mò mãnh liệt. Diệp Tầm ngồi xổm mặt đất, nhìn chằn chằm vào chỗ vốn đặt tờ giấy trắng đó. Giấy tuy bị Nam Cung Tiêu mang , nhưng tro đốt còn lưu lại bàn đá xanh, nhìn năm chữ to xiêu vẹo đó.

      “Trở thành bạn bè …” Diệp Tầm lầm bầm thầm. Cảm thấy có chút khó tin. Năm chữ này cứ đọc như vậy sao? Cậu vừa mới nghe nhóc Nam Cung kia đọc, hẳn là có ý này.

      Bạn bè ư, cậu cũng xứng đáng có bạn bè sao?

      trận gió thổi tới quét sạch đám tro bàn đá xanh , biến mất thấy tăm hơi đâu nữa. Abe ở bên cạnh cứ đuổi tới đuổi lui theo đám tro bụi, làm cho người đầy bụi đất.

      Diệp Tầm đứng nhìn hồi lâu, mãi cho tới khi có tiếng Tiêu Tử Y cười yếu ớt gọi về phía cậu: “Diệp Tầm à, còn đứng đó làm gì? Nhanh chút vào !”

      Tiêu Tử Y ngồi bên giúp ba bạn làm thí nghiệm ngày, kỳ cũng đều là ít trò chơi vui. Ví dụ như có thể tạo ra nước nổi bọt khí, tạo thành hình vuông, thành quả trứng gà. Hoặc dùng sữa viết mật hàm.

      Tiêu Trạm và Lí Vân tuyển hai người miệt mài quên tất cả, chỉ còn Diệp Tầm là cứ trợn mắt há mồm ôm Abe đứng trong góc nhìn chúng, cũng dám tiến lên chút nào tới thử, mặc kệ Tiêu tử Y bảo bé tới cùng chơi thế nào bé cũng chịu.

      Abe trong lòng Diệp Tầm giống nhau quá ha! Tiêu Tử Y thầm cảm thán nghĩ. Ở ngoài tính tình rất giống sói quái gở, nhưng nội tâm lại giống chó khát vọng muốn được người ta thương. Cũng là đứa bé rất thú vị.

      Tiêu Tử Y kiên trì bảo Như Lan tìm cho Diệp Tầm gian phòng trong điện Vĩnh Ninh ở, còn bảo cả Thuần Phong phụ trách cuộc sống hàng ngày của Diệp Tầm nữa.

      Ít nhất trước tiên phải cho bé thích ứng chuyện ăn, mặc, lại ở Trung nguyên , sau đó mới từ từ dạy Hán ngữ cho bé.

      Đến cả thân phận của bé nàng giờ cũng bó tay giải quyết. Năm đó Diệp Tri Thu đầu hàng hay nội tình nàng cũng biết, tại sao trở về cũng ràng, nàng căn bản cũng thể hiểu nổi.

      Vì vậy xem ra Độc Huyền tìm Diệp Tầm đối địch là vấn đề vô cùng nghiêm trọng nha, Nhị Thúc của cậu ta chiến trường da ngựa bọc thây, tất nhiên vô cùng xem thường chuyện Diệp Tri Thu đầu hàng rồi.

      Tiêu Tử Y nghĩ rối lắm mà nghĩ ra manh mối. Nhưng đến phút cuối lại nhớ rất trước khi trời tối bảo Trạm Nhi về đến chỗ hoàng hậu. Nếu mà để bé ở qua đêm, biết hoàng hậu lại có hành động gì nữa.

      Được thôi, nếu TRạm Nhi đáng như thế, nàng dĩ nhiên thể độc chiếm bé được. Dù sao nàng vẫn còn có tiểu bảo bối khác để thương.

      Tiêu Tử Y hưng phấn bừng bừng kể cho bé Vân Tuyển và Diệp Tầm vài chuyện xưa, bé Vân Tuyển nghe rất chăm chú, tiếc là Diệp Tầm cái hiểu cái . Tiêu Tử Y biết thông qua chuyện xưa rất nhanh làm cho Diệp Tầm tiếp cận học Hán ngữ, cho nên cố gắng kiên nhẫn rất chậm, hơn nữa còn có nhiều chỗ lấy tranh ra minh hoạ.

      Chơi ngày hai nhóc rất nhanh chóng chìm vào giấc mộng đẹp khi nghe kể chuyện xưa, cả Abe bị Nhược Trúc tắm rửa cho lông càng xù thêm cuộn tròn mình nằm ngủ thảm dưới giường nàng. Tiêu Tử T nhìn Diệp Tầm nằm bên phải nàng đường nét khuôn mặt xinh đẹp tròn trịa nhíu lại, ràng có ngủ nhưng cũng được yên ổn.

      Chắc là thành thói quen bên cạnh có cha mẹ rồi.

      Tiêu Tử Y đưa tay sờ sờ tóc mềm mại, đột nhiên nghĩ đến Tiêu Cảnh Dương có cho nàng biết trở về chỉ có Diệp Tri Thu và Diệp Tầm, như vậy mẹ Diệp Tầm đâu? còn ở lại Đột Quyết sao?

      Tại sao có thể vậy chứ….

      TiêuTử Y mang nỗi hoài nghi vào trong giấc ngủ lúc nào hay. Đợi cho tới khi mở mắt ra, nàng phát hai nhóc bên mình thấy đâu, cả Abe cũng thấy.

      “Giờ là khi nào rồi?’ Tiêu tử Y híp mắt nhìn Nhược Trúc trước giường, nhìn mặt trời để đoán, chắc cũng muộn.

      “Bẩm công chúa, giờ là giờ Tỵ canh ba ạ” Nhược Trúc bất đắc dĩ cười bảo. Ai biết công chúa tự dưng lại ngủ như vậy chứ, thấy nàng ngủ rất ngon lành hạnh phúc, họ cũng dám gọi nàng nữa.

      Chuyện này có nghĩa là vẫn chưa tới mười giờ. Tiêu Tử Y cọ cọ mặt vào trong chăn miễn cưỡng bảo: “Ta ngủ tiếp lát nữa, ngày mai cũng ngủ lười nữa đâu”

      “Ôi, công chúa à, có người muốn gặp người đó” Nhược Trúc cẩn thận .

      “Ai vậy cà?” Tiêu tử Y cau mày lại hỏi.

      “Là Đàm công tử Đàm Nguyệt Li đó”

      “Công chúa? Đàm công tử chờ lâu lắm rồi”

      “Ta muốn ngủ tiếp….Cứ bảo chờ !”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 124: khách mời mà đến

      Mãi cho tới khi Tiêu Tử Y cảm thấy ngủ đủ mỹ mãn mới duỗi thân cái, nhìn bóng nắng bên ngoài cửa sổ nở nụ cười rất tươi, nàng mới phát giác ra hình như mình có vẻ quên thứ gì đó.

      “Nhược Trúc à, sao ta nhớ là mình còn định đâu nữa vậy hả?” Tiêu Tử Y cau mày lại suy nghĩ, tiếc là chẳng có giúp gì được.

      “Công chúa, là Đàm công tử đề nghị được gặp đó” Nhược Trúc bất đắc dĩ bảo.

      “Vậy ha! Ha ha! Quên mất quên mất. Nhược Trúc giúp ta rửa mặt chải đầu nhanh nào. À , từ từ đừng có vội gì.” Tiêu Tử Y cười híp mắt . Thầy tướng tự dưng đưa tới cửa, nàng cần phải nghĩ xem có cách nào thu phục .

      Nhược Trúc ra hiệu cho cung nữ ngoài cửa bưng chậu nước ấm tiến vào, tai nghe những lời Tiêu Tử Y ….cười yếu ớt lắc đầu bảo: “Công chúa cũng đừng có vội, Đàm công tử về rồi ạ”

      Nụ cười mặt Tiêu Tử Y bỗng cứng đơ, kinh ngạc hỏi lại: “Về rồi sao?”

      “Đúng vậy, Đàm công tử sớm về rồi ạ” Nhược Trúc gật gật đầu, mang khăn mặt bỏ vào chậu nước vò nhàng, sau đó vắt khô, đưa cho Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y hít hơi sâu, lấy khăn nóng áp vào mặt, luồng khí nóng chạm vào da mặt nàng bỗng chốc làm cho tâm tình bình ổn trở lại.

      Trấn định, nàng nhất định phải chấn định. Đây là thư khiêu chiến mà thầy tướng Đàm kia khơi mào với nàng, nàng cần phải thực bình tĩnh để đối phó mới dược.

      Nhưng mà, vẫn thực đáng giận quá ! Đoán chừng nàng tính sổ với ta sao? vậy lại còn vác mặt tới gặp nàng làm gì?

      “Công chúa, tiểu thiếu gia Độc và tiểu công tử Nam Cung Tiêu hôm nay cũng chưa có tới” Nhược Trúc hơi có chút mất mát. Ngày nào cũng quen có những đứa trẻ này vây quanh đây rồi, tự dưng cãi nhau rồi lại trở thành im lặng, thấy có chút thích ứng lắm.

      sao, hôm nay phải là có ngày nghỉ thực tốt hay sao?” Tiêu Tử Y cũng để ý, trẻ con thôi mà! Cũng phải cứ bắt ngày nào cũng vậy, hai ngày nghỉ ai mà chẳng muốn ở chung với người nhà. Trẻ con phải cứ muốn lúc nào cũng phải có cha mẹ dính sát mới đúng sao, nếu thế sinh ra trường học để làm gì. Con của mình bình thường ở bên mình, nhớ nhung nhiều. Nghỉ hai ngày như này cũng muốn xúc tiến cho gia đình hoà thuận thôi.

      Tiêu Tử Y cầm khăn mặt lau, vừa quay đầu phát giác ra vẻ mặt lo lắng của Nhược Trúc, khỏi buồn cười : “Sao lại thế chứ, hôm nay ngươi cũng được nhàn nhã chút rồi! Hơn nữa Độc Huyền với vị Tranh kia ở đây gây náo loạn, có thể yên lặng phải tốt hơn sao!”

      Nhược Trúc đón lấy khăn mặt, tâm tình yên nhìn vẻ mặt Công chúa điện hạ hình như sao, cuối cùng nhịn được thốt ra hỏi: ‘Chả lẽ công chúa lo tiểu thiếu gia Độc ngày mai tới nữa sao? Vì chuyện Diệp Tầm….”

      “Hừ, lo lắng làm gì chứ!” Tiêu Tử Y cười mủm mỉm bảo: “Nhược Trúc à, ngươi vẫn hiểu tâm tư trẻ con nha! Độc Huyền vất vả lắm mới gặp được đối thủ rất xứng khiêu chiến như vậy, sao bé ấy lại đến chứ? đến mới lạ nha!”

      Về điểm này lòng dạ tên nhóc Độc hẹp hòi nàng còn sao, nàng cũng đừng coi là có kinh nghiệm nhé.

      Nhược Trúc nghĩ ngợi, khỏi muốn thừa nhận đúng là vậy. Độc Huyền chắc chắn từ bỏ ý đồ, thậm chí chỉ sợ chuyện này vẫn được cải thiện. Nhưng chuyện đó Công chúa điện hạ của nàng ta cũng có vẻ chẳng thấy lo lắng chút nào cả.

      “Thôi đừng để ý tới nhóc Độc Huyền làm gì. Đàm Nguyệt Li ta đến có cái gì đó?” Tiêu Tử Y ngồi mình trước bàn trang điểm, nhìn hình ảnh mình mơ hồ trong gương đồng, nhíu nhíu mày hỏi. Người đó tới làm cái gì chứ? Nàng cũng tìm ta nha.

      “Đàm công tử là thái tử điện hạ bảo ngài ấy tới chỗ này. Hình như là định bảo ngài ấy dạy bọn vẽ tranh vậy” Nhược Trúc lên trước giúp Tiêu Tử Y chải tóc, nhàng.

      “Vậy ha” Tiêu Tử Y khó chịu ồ tiếng, “Sau đó thế nào? ta thấy ta luôn hả?”

      “Ngài ấy….ngài ấy bảo là muốn thăm nom phòng học lượt, Nhược Trúc bảo Thuần Phong cùng ngài ấy. Chẳng bao lâu ngài ấy trở về thấy công chúa vẫn chưa dậy, mới cáo từ ạ” Nhược Trúc cẩn thận bẩm báo.

      ta tới phòng học ư?” Tiêu Tử Y vội vàng đứng lên, chẳng kịp đợi cho Nhược Trúc vấn tóc xong, vội vàng khoác áo lên người ra ngoài. Đừng trách nàng nhạy cảm như vậy nhé. Nàng thực đối với vị thầy tướng kia vừa hận vừa sợ, biết đâu ta lại có hành động gì đó khiến nàng lại buồn bực nữa.

      Tiêu Tử Y chạy thẳng mạch tới nơi học là điện Vĩnh Thọ, đẩy cửa phòng ra thấy bóng người nào, quan sát cẩn thận đồ vật trong phòng lượt.

      Hình như có động vào cái gì cả. Tiêu Tử Y thở dài nhõm, hiểu sao lại sợ tên đàn ông đó gây ra chút chuyện gì đó chứ? Hay là bởi yên tiệc Hải Đường, lần đầu tiên gặp ta gây cho nàng có cảm giác kinh hãi như thế? Có phải lúc đó ta nhìn ra gì đó ? Chắc đâu, ta chỉ là thầy tướng nghề ngỗng gì thôi mà! Tiêu Tử Y thầm an ủi chính mình.

      “Công chúa! Xảy ra chuyện gì sao? Sao chưa chải đầu mặc quần áo chạy tới đây vậy? Bảo bọn trẻ con tới là muốn gì đó sao?” Nhược Trúc hơi có chút kinh hãi. Thấy Tiêu Tử Y như vậy nàng ta cũng hớt hải đuổi tới, thấy Công chúa Điện hạ của nàng ta đứng ở trong phòng học khỏi có chút hoài nghi.

      Tiêu Tử Y đảo mắt nhìn quanh, giờ nàng cảm giác bị Nhược Trúc quản lý càng ngày càng nhiều rồi, cứ giống như bà mẹ được thăng cấp lên vậy. Đây thực phải là tình huống tốt đẹp gì.

      lúc Tiêu Tử Y định quay đầu ra lập tức bị chiếc bảng trắng tường đập vào mắt. Tự dưng thấy xuất bức tranh, đó vẽ ông già.

      Nét bút còn mới, cần nghĩ cũng biết chắc đó là Đàm Nguyệt Li tên đó vẽ rồi. Cái kiểu ký tên như rồng bay phượng múa kia tuy nàng xem cũng lớn lắm nhưng khẳng định là ta.

      Tiêu Tử Y cau mày nhìn chằm chằm vào bức tranh ông già kia hiểu lẩm bẩm: “Tranh này là ai vậy ha? Sao nhìn thấy quen mắt vậy ta?”

      “Là Khổng Tử đó!” giọng vô cùng đặc biệt lại quen thuộc vang lên bên cạnh, Tiêu Sách khoanh tay trước ngực nhìn vẻ mặt hứng thú của Tiêu Tử Y: “Hoàng tỷ à, tỷ đến cả tranh Khổng phu tử mà cũng chưa thấy bao giờ sao?”

      Tiêu Tử Y vỗ tay đánh bốp cái, bừng tỉnh hiểu ra, “Ta xem thế nào lại thấy quen mắt thế chứ! Hoá ra là Khổng phu tử ha. Nhưng mà, sao lại vẽ ở đây chứ?”

      “Có gì đâu! Hoàng tỷ thực biết sao? Khổng phu tử là người đầu tiên sáng tạo ra tư thế bắt chước, mở cửa dạy học đó, làm phá vỡ quy định của quan phủ mà. Vì thế ở từng học đường đều có vẽ tranh Khổng phu tử để hành lễ đấy thôi” Tiêu Sách kiên nhẫn giải thích, cảm thấy còn bực bội nữa, ràng là hoàng tỷ cũng chưa học mà, sao phụ hoàng lại dám để Tiêu Trạm cho tỷ ấy dạy nhỉ?

      NHưng cậu ta cũng phải thừa nhận nàng tỷ ấy còn biết nhiều thứ hơn cả cậu ta nữa.

      ra là như vậy ha. Vậy Thái Tam quốc đó sao chưa tới thế nhỉ?” Tiêu Tử Y bất mãn chu môi lên .

      “Thái Tam quốc ư?” Tiêu Sách tới nửa ngày mới hiểu Tiêu Tử Y rốt cục là vị nào. “À, Thái Khổng Minh ha! Ta đoán ông ấy cũng muốn coi nơi này là học đường rồi. Tuổi của bọn Trạm Nhi cũng chưa đủ tuổi mà”

      Thế cũng đúng ha, ở đây vốn chỉ mở nhà trẻ thôi. Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn bức tranh Khổng Tử hoàn thành kia trông rất sống động, lập tức lĩnh hội được ý tứ của Đàm Nguyệt Li trong đó.

      ta muốn mượn tranh này để chứng tỏ bản lĩnh của ta, hỏi thử nàng xem có phải có tư cách tới đây dạy hay ?

      Hừ, tính thông qua cho ta vậy!

      Tiêu Sách tựa người vào tường, nhìn Tiêu Tử Y quần áo tóc tai rối tung chẳng chỉnh tề gì cả, quả thực thể tin nổi này tự dưng lại lộ ra vẻ mặt đương nhiên như thế, còn chẳng thèm coi hình tượng mình trước mắt người khác nữa. Nhưng cậu ta cũng thực muốn thừa nhận, bộ dạng lúc này của nàng chứng thực là tuỳ tính tình, nếu so với trong cung các giả vờ đoan trang thục nữ còn đẹp hơn rất nhiều. Nhược Trúc đứng cạnh định ám chỉ cho Tiêu Tử Y biết để trang điểm cho tử tế mới chuyện cùng với Tiêu Sách, nhưng nghĩ lại cho dù nàng ta có ra chắc gì công chúa nhà mình nghe lời mà làm, hơn nữa Sách điện hạ là đệ đệ của nàng cũng có để ý gì. Nhược Trúc cảm thấy chủ ý vậy cũng sao, nên biết ý cáo lui chuẩn bị đồ ăn.

      “Nè, Tiêu Sách à, hôm nay đệ tới tìm ta có chuyện gì vậy?” Tiêu Tử Y nghe tiếng chân Nhược Trúc biến mất ở cuối hành lang nàng vẫn cứ duy trì bộ dạng cũ tiếp tục ngẩng đầu nhìn bức tranh Khổng Tử tường, thản nhiên hỏi. Tên nhóc này cố ý tránh gặp nhiều ngừơi trong cung Trường Nhạc mà chỉ tìm tới nàng vào ngày nghỉ, bỏ qua nhiều chuyện.

      “Hoàng tỷ à, ta muốn gặp Diệp Tầm hỏi chút chuyện liên quan của bé với Diệp Tri Thu” Tiêu Sách cũng khách sáo gì với Tiêu Tử Y thẳng vào đề.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 125: Biết chữ.

      Quả nhiên, nàng đoán tám phần là bởi vì tìm Diệp Tầm mà.

      Tiêu Tử Y hít hơi dài, xoay đầu lại nhìn Tiêu Sách đứng khoanh tay, nở nụ cười tươi hỏi: “Muốn hỏi điều gì? Cậu biết tiếng Đột Quyết sao?”

      “Tiếng Đột Quyết à?’ Tiêu Sách sững sờ, khó hiểu nhìn Tiêu Tử Y sao tự dưng lại thốt lên những lời này.

      “Đúng vậy mà, cậu biết tiếng Đột Quyết, làm thế nào hỏi Diệp Tầm chứ?” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại, “Hán ngữ của đứa bé đó rất kém mà”

      “Ôi?” Tiêu Sách bất chợt tính tới tình huống này, cậu biết tìm đâu ra ngừơi biết tiếng Đột Quyết bây giờ? Nhưng cậu ta cũng thừa dịp trong cung Trường Nhạc hôm nay là ngày nghỉ có người khác ở mới dám lén đến mình. Nếu là lần tới mang đến vị quan viên biết tiếng Đột Quyết chẳng phải bại lộ ra rồi sao?

      “Nếu cậu cho là vì sao lại để ở chỗ của ta đây ha? Chẳng phải là để dạy cho bé đó biết chữ chuyện hay sao?” Tiêu Tử Y nhàng bâng quơ cười , đem toàn bộ biểu bất chợt mặt Tiêu Sách thu trọn vào mắt.

      “Ta chỉ muốn biết rốt cục vì sao hoàng huynh lại tìm Diệp Tri Thu về thôi’

      Tiêu Tử Y ngồi cạnh bàn, đưa tay kéo lọn tóc dài ra trước ngực, nghe vậy buồn cười : “Chuyện này cho dù cậu có hỏi đứa trẻ, nó cũng biết đâu ha!” Tiêu SÁch này đúng là chỉ cần liếc mắt cái cũng nhìn thấu người ta.

      Hoàng tỷ của cậu thực đúng là biết gì, có số chuyện cứ hỏi trẻ con ngược lại biết rất nhiều. Nhưng đáng tiếc là cậu lại biết tiếng Đột Quyết. Tiêu Sách giật khẽ khoé miệng, chỉ trong chớp mắt lại khôi phục vẻ bình thường, cười với nàng, “Rất muốn biết rốt cục là sao lại thế rồi, ta hỏi qua hoàng huynh nhưng từ đầu huynh ấy hoàn toàn chẳng vào trọng điểm, cứ vòng vo hoài”

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, đôi mắt hạnh lanh lợi híp lại, có vẻ bí hiểm hỏi: ‘Hoàng huynh lần này làm chuyện này, có nhiều người phản đối lắm phải ?”

      Tiêu Sách bắt chước nàng nhún nhún vai, yên lòng : “Đúng vậy ha. Hoàng tỷ người có thể nghĩ vậy, cho nên ta tò mò chút thôi! Hoàng huynh làm ra loại chuyện thế này cũng cố sức lấy lòng gì cả”

      “Chắc chắn muốn Diệp Tri Thu lưu lạc tha hương ” Tiêu Tử Y thở dài, biết giờ Tiêu Cảnh Dương đụng phải cục diện này nhất định gặp khá nhiều khó khăn rồi.

      Chỉ sợ nội tình trong đó đơn giản như vậy. Tiêu Sách thầm trầm ngâm, thấy lần này thể moi được tin gì từ Tiêu Tử Y, mới bĩu môi cáo từ.

      “Ta đưa cậu ra ngoài” Tiêu Tử Y thấy tính trẻ con từ từ biến mất dần khuôn mặt Tiêu Sách, mấp máy môi. Đứa này cũng dần thay đổi. Từ lần đầu tiên nhìn thấy ngạo khí chút che giấu kia, tới bây giờ mở miệng ra đều luôn cứ châm chọc suốt.

      Hoàng cung đúng là chiếc chảo nhuộm các màu.

      “Thôi cần, tỷ….à…” Tiêu SÁch nhìn từ xuống dưới đánh giá chút Tiêu Tử Y thả tóc dài, do dự .

      Tiêu Tử y lắc lắc mái tóc dài, vô tình: “Đừng lo, cũng đưa cậu ra cung đâu, nào!” xong cũng dẫn đầu ra khỏi phòng học.

      Tiêu Sách nhìn thoáng qua cách bố trí phòng học, lúc này mới theo sau Tiêu Tử Y ra. Bên ngoài ánh nắng tươi sáng, trong viện bé Vân Tuyển dạy chữ cho Diệp Tầm, bé chỉ vào cây, rồi dùng than củi đặt bút viết xuống chữ này, sau đó lại ngại ngần gì lặp lại cho Diệp Tầm nghe.

      Diệp Tầm cố gắng ngồi xổm xuống bên đó, cũng dùng than củi học viết xuống đất. Mặc dù cố gắng hết sức nhưng vẫn kiên nhẫn viết. Abe đứng cạnh cậu bé vui vẻ sủa tới sủa lui, trông bộ dạng ấm áp vô cùng.

      hình ảnh là đẹp” Tiêu Tử Y nở nụ cười tươi, cảm thẩy mỹ mãn bảo.

      Đây cũng là cảnh mà Tiêu Tử Y muốn xây dựng cho bọn trẻ. Có thể có nơi được đùa giỡn vui chơi vô tư lự, sau này cứ kiên trì làm vậy cũng dao động.

      Nhưng bức tranh này xem trong mắt Tiêu SÁch chỉ biết được tin là Diệp Tầm thực biết chữ. Cậu lắc đầu tiếc nuối, chậm rãi rời .

      “Công chúa, xảy ra chuyện gì sao?’ Bé Vân Tuyển mẫn cảm thoải mái tới, đứng cạnh Tiêu Tử Y nhìn theo bóng lưng Tiêu Sách hỏi khẽ.

      sao. Các con cũng đừng chơi dưới nắng nữa, tới giờ ăn trưa rồi. Bé Vân Tuyển biết điều quá nha! Lại biết dạy chữ cho người khác nha!” Tiêu Tử Y cười híp cả mắt lại.

      “Chẳng còn cách nào mà! Nó cứ quyết kéo con dạy cho nó chứ” Bé Vân Tuyển ngượng ngùng vỗ vỗ tay xoa bụi, uốn éo thân mình tới nhà bếp.

      Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười cười, tới chỗ Diệp Tầm vẫn cúi đầu xuống tập viết chữ, ngồi xuống hỏi: ‘Tiểu Tầm à, đừng viết nữa, đến giờ ăn cơm rồi nha” “Ăn cơm á?’ Diệp TẦm ngẩng đầu dùng đôi mắt sáng tối kia hoài nghi nhìn Tiêu Tử Y cố gắng hỏi: “Ngày nào…..cũng đều ăn ba lượt sao? lãng phí à?”

      Tiêu Tử Y xoa xoa đầu bé, thở dài: ‘Các con tuổi ăn tuổi lớn mà! Phải ăn nhiều này nọ mới có thể cao lớn cường tráng đó. Con xem người con có mấy lạng thịt nè. nào. ăn cơm nào Abe, mày cũng tới

      Vừa vừa đợi Diệp Tầm phản ứng kéo cổ tay gầy yếu của đứa bé kia đứng lên.

      Đứa bé này nàng nhất định phải nuôi cho béo múp mập mạp mới được, phải giống như búp bê mới được.

      Ăn cơm trưa xong, bé Vân Tuyển theo thói quen ngủ trưa rồi, còn Diệp TẦm cũng bị Tiêu Tử Y bắt buộc ấn vào phòng ngủ, cả Abe cũng như vậy.

      Lúc chiều Đàm Nguyệt Li phái người tới đây làm chiếc đu dây. Tiêu Tử Y mới kịp nhận ra nhà trẻ của nàng còn chưa có món đồ chơi nào cho bọn trẻ cả, nên vội vàng tiêu tốn cả buổi trưa ngồi vẽ ra cầu bập bênh, thang trượt, xà đơn xà kép, vòng xoay ít đồ chơi, cũng an bài cho Thuần Phong tìm người để làm.

      Ngày hôm sau, nhà trẻ lại bắt đầu cuộc sống học tập. Độc Huyền và Nam Cung Tiêu vẫn bình thường như vậy học, cũng giống nỗi lo lắng của Nhược Trúc. Hơn nữa, bề ngoài có vẻ như có việc gì, làm ngừơi ta sờ tới ý nghĩ.

      Chỉ có buổi sáng là tiết đầu của Thái Khổng Minh, Diệp Tầm nghe ràng là hiểu gì, cho nên ở lại mình để cho Tiêu Tử Y phụ đạo. Tiết thứ hai là tiết dạy nghĩa của Tiêu Cảnh Dương, nhưng lại cho người mang tờ giấy tới báo là gần đây thể đến được, xem ra chuyện Diệp Tri Thu mang đến ít phiền toái cho .

      Tiêu Tử Y cho bọn trẻ tự do hoạt động, sau đó mời Thái Khổng Minh sau khi dạy xong tiết ở lại phụ đạo thêm cho Diệp Tầm biết cơ bản các chữ. Thái Khổng Minh từ lúc cải cách chuyện dạy của Hoàng thái tôn, sáng chỉ có tiết nên rảnh rỗi tới mức chán chết, chỉ ước gì có thêm học trò cho dạy, dĩ nhiên là sảng khoái đồng ý luôn.

      Đồng thời Tiêu Tử Y còn suy nghĩ thêm, có phải bọn trẻ học ngày nhiều tiết quá hay , sau này thử dạy toán học ba ngày lần xem thế nào. Còn về Đàm Nguyệt Li, trừ chuyện ta tới vẽ tranh Khổng tử và làm chiếc đu dây ra, cũng thấy có hành động gì, cũng vẫn chưa tới chỗ này lần nào.

      Vì vậy, lúc xế chiều Tiêu Tử Y chuyện phiếm với Nam Cung Tranh, lúc nhịn được thăm dò chút tin tức xem có viên quan nào rảnh rỗi qua Nam Cung Tranh nhiều chuyện hay . Dù sao lúc này là tiết thể dục của Độc Diệp, đối phương cũng muốn gặp nàng, mà nàng ta cũng lười gặp nữa.

      “Đàm Nguyệt Li nha!” Khuôn mặt xinh xắn của Nam Cung Tranh xuất biểu khinh thường. “ ta là kẻ ăn chơi trác táng, cũng chẳng có gì đặc biệt. A! Đúng rồi, nghe ta vẽ tranh người đẹp rất nổi tiếng đó nhưng tiếc là ta chưa thấy bao giờ, mà ai cũng chẳng cho ta xem cả”

      mặt Tiêu Tử Y đen sì, tranh người đẹp à? cho nàng xem sao? Căn cứ vào cách của Nam Cung Tranh vậy, hình như là tranh đông cung hay thê thiếp gì đó.

      định hỏi thăm thêm về tình hình Đàm Nguyệt Li lại nghe thấy loạt tiếng chân chạy tới chỗ các nàng, bé Vân Tuyển vẻ mặt kinh hoảng đẩy cửa thư phòng ra, thở phì phò kêu to: “Công chúa! hay rồi! Độc và Diệp Tầm đánh nhau đó!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :