1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 116: hết
      Biên tập: meomeomeo




      Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y dừng bước nhàng thở ra, theo tầm mắt của nàng nhìn về phía phòng Tiêu Trạm ngủ, lâu sau mới khe khẽ thở dài bảo: “Tử Y à, phụ hoàng có mười vị công chúa, vì sao lại chỉ đối tốt với mỗi mình muội như vậy, muội có thể tưởng tượng tới chưa?”

      Tiêu Tử Y hiểu vì sao lại đem mọi chuyện xả lên người nàng chứ, vội rút tay vẫn nằm trong tay về, thản nhiên phu ra 4 chữ: “Bởi vì mẹ ta”

      VẤn đề này phải quá rồi sao? Nhưng mà nàng biết là hoàng đế lại đối xử với nàng đặc biệt tới mức nào, nhiều nhất chẳng qua là tặng cho nàng chỗ ngủ quá lớn để mời nàng ở lại mà thôi. Tương tự vậy nàng thực ra cũng cảm thấy hoàng huynh này đối xử với nàng tốt lắm tốt lắm, thậm chí nếu so với TRạm Nhi còn có vẻ tốt hơn…

      “Đúng vậy, bởi vì dì Vân, phụ hoàng mới đối xử đặc biệt với muội. Muội rất giống bà, bất luận tính tình hay dung mạo, đều vô cùng giống” Giọng Tiêu Cảnh Dương tràn ngập nỗi nhớ từ phía sau truyền tới nàng, trong giọng bao trùm tình cảm sâu đậm làm cho Tiêu Tử Y ngẩn người.

      kịp để nàng suy tư, Tiêu Cảnh Dương tiếp tục chậm rãi tiếp: “Hơn nữa, năm đó quan hệ của ta và dì Vân thực ra cũng khác gì quan hệ của Tử Y muội với TRạm Nhi bây giờ”

      “Ta và TRạm Nhi ư?” Tiêu Tử Y khỏi lẩm bẩm. Cũng đúng thôi, tính cách này, lúc mẹ ruột của nàng chết, Tiêu Cảnh Dương chẳng qua mới chỉ vừa tròn mười tuổi.

      “Đúng vậy, trong hậu cung dì vân lúc ấy được công nhận là người học rộng uyên bác, dù sao bà cũng là TRạng nguyên trẻ tuổi nhất của triều Đại Chu, cũng là nữ TRạng nguyên duy nhất” Tiêu Cảnh Dương tràn ngập lòng kính ngưỡng (kính trọng và ngưỡng mộ) : “Lúc ta còn như TRạm Nhi bây giờ, lúc nào cũng cứ chạy tới chỗ dì Vân. Có lẽ ở chỗ dì Vân ta học được rất nhiều việc, có lẽ mẫu hậu ta bị áp lực quá mức, phụ hoàng mới ngầm đồng ý cho ta hành động như thế. Có thể ta được tay dì Vân nuôi lớn”

      Tiêu Tử Y lẳng lặng nghe, ngơ ngác nhìn cây liễu nhàng theo gió nhảy múa trong viện, nàng cũng biết gì cho đúng.

      “Sau khi dì Vân vào cung, vài năm sau mới có muội, tuy phải con trai nhưng muội tuyệt đối là công chúa được thương nhất….trong cung. Phụ hoàng và dì Vân đều coi muội như hòn ngọc quý. Ta cũng vậy” Tiêu Cảnh Dương nhìn làn tóc sau cổ của Tiêu Tử Y, nghĩ đến năm đó bé kia chảy nước dãi chạy theo sau , nội tâm cảm thán thời gian đó trôi qua thực vui vẻ biết mấy. điều chỉnh lại tâm tình chút, cố sức dùng giọng bình tĩnh bảo: “Chuyện sau đó muội cũng biết rồi, sau khi dì Vân mất, tuy phụ hoàng cực kỳ thống khổ nhưng trong lòng vẫn cảm thấy đối xử với muội cũng quá thiệt thòi. thực tế bị đả kích nhất …..là ta”

      Tiêu Tử Y hít hơi sâu, cảm động lây. Nàng chưa bao giờ biết rằng Tiêu Cảnh Dương lại coi TRầm Vân như chính mẹ ruột của mình.

      “Sau đó sao?” Tiêu Tử Y rốt cục nhịn được cất tiếng hỏi. Nàng thực cảm kích Tiêu Cảnh Dương mở lòng ra với nàng những lời này, nhưng chuyện này cũng thể thay thế cho chuyện nàng tha thức cho việc làm tối nay với TRạm Nhi.

      “Sau đó ư? ha ha, sau đó….” Tiêu Cảnh Dương cười khổ sở, “Dì Vân qua đời với ta mà là chuyện thể chấp nhận nổi. Cho nên ta tự mình giam ở trong phòng, muốn gặp bất cứ ai. Cứ vậy ước chừng khoảng hơn hai tháng, phụ hoàng rốt cục mới ý thức được người thừa đế đế vị của ổng có vẻ như xứng. Theo mẫu hậu đề nghị, đem con Trung Thư Lệnh gả cho ta”

      Tiêu Tử Y toát ra luồng khí lạnh, như vừa rồi nàng tính toán lúc đó Tiêu Cảnh Dương mới chỉ có mười tuổi mà thôi.

      Kết hôn ư?

      Ngất! Hoàn toàn giết hại đáo hoa của tổ quốc rồi!

      Thấy Tiêu Tử Y xoay người lại dám tin nhìn sớm biết nàng có phản ứng kiểu này Tiêu Cảnh Dương cười khổ bảo: “Đúng, lúc ấy ta mới chỉ có mười tuổi, còn Thái Tử phi của ta chẳng qua mới có mười tuổi mà thôi. ĐỀu ở trong cung vớ vẩn là ta bị quỷ ám. Tính hết các quan lại trong triều có con cùng độ tuổi chỉ có Nhàn Nhi với ta hoà hợp, mới đề nghị xung hỉ”

      Tiêu Tử Y nhìn cảnh Tiêu Cảnh Dương bên môi cười chua xót xem hết. Nàng chưa bao giờ thấy yếu ớt đến thế, nhịn được thay ra lời dịu dàng: “Nàng vì sinh TRạm Nhi mà qua đời, huynh cũng vì điểm này mới dám ôm TRạm Nhi sao?”

      Nàng nhớ tới, từ khi Thái Tử phi của hoàng huynh nàng mất , rốt cục cũng cưới bất kỳ ai nữa. Hoá ra nàng còn tưởng là vì muốn ảnh hưởng đến địa vị của TRạm Nhi. Ai biết là bởi vì làm như vậy là vì Thái Tử phi vợ của chứ. chán ghét trong lòng Tiêu Tử Y đối với Tiêu Cảnh Dương cũng giảm chút, nhưng vẫn nhíu mày bất mãn bảo: “Dù cho huynh có Thái Tử phi của huynh thế nào chăng nữa, cũng đừng có giận chó đánh mèo với TRạm Nhi như thế chứ?” Nàng xong lời cuối cùng, đem giọng hạ thấp tới mức thẻ hạ thấp hơn được nữa, chỉ sợ TRạm Nhi trong phòng có thể nghe được.

      Tiêu Cảnh Dương lắc đầu, đôi mắt melie giống mắt Tiêu TRạm rủ xuống, lông mi dài cong khép lại ngăn yếu ớt bên trong, suy sụp bảo: “Ta và Nhàn nhi cũng thể nhau chưa, lúc bị bắt buộc ở cùng nhau thậm chí lúc đầu trong lòng còn sinh oán hận với nhau. Ta chỉ lúc…..dì Vân rồi, Nhàn nhi cũng rồi, ta chỉ muốn có người ở trước mặt ta cứ thế chết

      Trong lòng Tiêu Tử Y đau xót, ngờ nội tâm người đàn ông này mềm yếu tới vậy. Cho dù ở đại, phụ nữ mang thái sinh con là chuyện liều mạng nhất rồi, lại càng tới ở cổ đại điều kiện chữa bệnh lại vô cùng lạc hậu. Tiêu Cảnh Dương tái giá, chắc cũng muốn nghĩ tới vì chuyện mang thai con mà gặp bất trắc thôi.

      “Vì vậy, ta vừa thấy TRạm Nhi kiềm chế được lại nghĩ tới cảnh phòng sinh tràn ngập mùi máu tươi kia, thể quên Nhàn nhi kia khuôn mặt tái nhợt…”Tiêu Cảnh Dương đứt quãng, cố gắng duy trì vẻ bình tĩnh bên ngoài.

      Tiêu Tử Y để ý thấy cúi xuống nhưng cánh ta đều run rẩy khe khẽ, rốt cục mềm lòng vươn tay ra nắm chặt, “Đừng nghĩ nữa, phải lỗi của huynh đâu, cũng phải lỗi của TRạm Nhi. Muốn Trách, trách…..ông trời ” Tiêu Tử Y khẽ thở dài, biết toàn bộ chuyện này, có lẽ quái cũng phải ông trời vô tội nữa. Mẫu phi TRạm Nhi lúc thời điểm sinh TRạm Nhi cũng chỉ mới có mười sáu tuổi thôi, bản thân vẫn còn là trẻ con, sao chuyện sinh đẻ lại nguy hiểm chứ?

      Nhưng mà tình xảy ra rồi, bóng ma trong lòng vẫn còn, mà chuyện mẫu thân TRạm Nhi cũng thực hết cách thay đổi, chỉ có thể ngẩng đầu lên tiếp tục đối mặt. Tiêu Cảnh Dương theo độ ấm tay Tiêu Tử Y dần dần bĩnh tĩnh lát, mới chậm rãi tiếp: “Hôm nay ta lần đầu bế bé, lần đầu tiên ý thức được chính mình trước đây bỏ lỡ rất nhiều, cho nên khi TRạm Nhi đề nghị chơi trò trốn tìm, cơ bản là đều có thể hoàn thành. Đúng lúc đó thủ vệ cửa thành tới báo tin Ngũ đệ ta quay về kinh. Ta vui quá, dĩ nhiên quên mất TRạm Nhi….” Tiêu Cảnh Dương nóng ruột nhìn phản ứng mặt Tiêu Tử Y, mặc dù tất cả đều là suy nghĩ trong lòng nhưng lại dấu trong đó lý do lớn nhất. muốn nàng trước mặt trở thành Thái Tử phi của .

      Mặc dù chỉ thuận miệng đùa đồng ý với Tiêu Trạm, nhưng mà đêm nay thấy nàng che chở cho TRạm Nhi như thế, dưới đáy lòng Tiêu Cảnh Dương yên lặng tự hỏi, chuyện này có thể được ?

      Tử Y nàng cũng phải con ruột của phụ hoàng, chuyện này sớm biết. tin tưởng nhiều năm trước bản thân nhìn thấy cảnh kia. Dưới bầu trời sao sáng lung linh, dì Vân của lao vào vòng ôm của người đàn ông khác.

      tin tưởng trong lòng phụ hoàng cũng , dù sao phụ hoàng thần thông quảng đại như vậy, cho nên mới chiếu cố đối với Tử Y tình cảm như thế, còn ngày thường có thấy gần gũi gì đâu.

      Có lẽ, đây chính là nguyên nhân mà năm đó dì vân qua đời

      Trong lòng Tiêu Cảnh Dương rét run, cái loại sống chết kiểu thế làm cho chính thấy rùng mình cái. Nhìn cặp mắt trong suốt của Tiêu Tử TY, Tiêu Cảnh Sương hít sâu hơi dài.

      , bất kể thế nào, cũng thể để nàng biết được. Trước tạm thời để nàng biết.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 117: thành viên mới
      Biên tập: meomeomeo


      Tiêu Tử Y cảm thấy nàng vốn cầm tay Tiêu Cảnh Dương tự dưng biến thành cầm tay của nàng. Người đàn ông này…..Coi như hết, xem nóng ruột với con như vậy, thôi lần này tha thứ cho . Dù sao cũng là phụ vương của TRạm Nhi, làm cho hiểu được đạo lý được xem con mình là đủ rồi.

      còn cách nào, vừa rồi nghe lời , nàng có thể lý giải được bàng hoàng của . Vì chính mình thời điểm cần tình thương của mẹ, coi dì Vân như mẹ ruột của mình vậy. Lúc bản thân mình còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, phụ hoàng sắp xếp xong xuôi cho rồi. Lúc bản thân mình vẫn còn là đứa trẻ lại đột nhiên có con.

      Cuộc đời của , đều do người khác sắp đặt từng bước, tuy là thái tử đương triều, tương lai huy hoàng của vương triều này cũng nằm dưới thống trị của , nhưng tại chẳng qua cũng là người đáng thương. Hoặc sau này làm tốt vẫn đáng thương như vậy, cứ thế đáng buồn làm sao.

      Tiêu Tử Y cảm thụ được ánh nhìn chằm chằm của Tiêu Tiêu Cảnh, chịu nỏi nhắm chặt hai mắt lại. Nàng biết từng bước, người đàn ông này giống như bề ngoài trông có vẻ thong dong kiên cường như vậy, lại làm cho nàng đau lòng như như TRạm Nhi, đành lòng trách móc nặng nề.

      “Được rồi, chuyện đêm nay muội coi như chưa từng xảy ra” Tiêu Tử Y rốt cục mềm lòng bảo, nàng chỉ là thấy chỗ này sao mà dễ dàng thoả hiệp thế, tự dưng lại khinh bỉ chính mình.

      Tiêu Cảnh Dương ràng thở dài nhõm trận, đúng là biết nếu Tiêu Tử Y mà cự tuyệt …, vậy còn có thể thêm gì nữa để cứu vãn lại khuyết điểm của mình đây. Mới vừa rồi còn thực khủng bố nghĩ đến, nếu Tiêu Tử Y phải đứa con của phụ hoàng. Lời này thế mà cũng được vì sao mấy năm nay đều tìm nàng, căn bản phụ hoàng chính mình muốn tìm thôi….

      Còn thừa nhận tìm được nàng về, mang về trong cung, chả nhẽ màn độc thủ ám sát sau lưng thành lại là của phụ hoàng…..Cứ lặng lẽ nhớ lại, chuyện này phải ngầm điều tra từ từ mới được.

      “Mẫu hậu bên đó muội cũng gì nhiều, chỉ phái người chút là TRạm Nhi đêm nay ngủ ở chỗ này của muội” Tiêu Tử Y khẽ thở dài. Lúc nàng tức giận, cũng quên lưu lại lời giải thích cho Tiêu Cảnh Dương. Xem ra trong tiềm thức của nàng cho dù làm sai rồi cũng vẫn tạo cơ hội cho làm lớn chuyện lên.

      “Trạm Nhi bé…” Nét mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Dương trông nghiêm túc lúc, chỉ lát sau vẻ nóng ruột bắt đầu lan toả. TRạm Nhi của có ý kiến gì với đây? khó khăn lắm cha con hai người mới mở rộng cửa lòng, muốn khuôn mặt nhắn đáng đó sau này nhìn thấy lộ ra biểu thất vọng.

      Tiêu Tử Y thả tay ra khỏi tay , bóp bóp vì do sốt ruột mà nắm tay nàng đau quá, tức giận bảo: “Yên tâm , Trạm Nhi vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra cả. Bé còn tưởng là huynh tìm thấy bé, cố ý mời muội tới nữa đó” Trẻ con đều có thời gian mà nghĩ ngợi, nhưng vừa mới nghĩ tới TRạm Nhi nhốt mình vào trong tủ quần áo tối lạnh nhiều giờ, sắc mặt Tiêu Tử Y khỏi thấy lạnh.

      “Sau này tuyệt đối xảy ra chuyện như vậy nữa, ta cam đoan đó” Tiêu Cảnh Dương nhìn thẳng vào Tiêu Tử Y rất nghiêm túc chân thành.

      Ngôn ngữ chẳng qua chỉ là những tiết, quan trọng là người có xen tâm tình của mình vào trong đó thôi. Dưới ánh trăng sáng, Tiêu Tử Y nhìn vẻ hối hận trong mắt Tiêu Cảnh Dương, bất đắc dĩ giận dữ bảo: “Bỏ , vừa rồi tha thức cho huynh rồi. Sau này muội tới nữa…” Cứ dây dưa mãi vấn đề cũng phải chuyện tốt gì, chỉ cần cho biết mình làm sai là được rồi.

      Chuyện này, cứ giống như là chuyện giáo dục dạy dỗ trẻ con vậy. là cho bé biết mình làm sai có hậu quả nghiêm trọng thế nào. Hai, làm cho bé tỉnh lại sau sai lầm của mình. Ba là làm cho bé cam đoan bao giờ tái phạm nữa.

      Được rồi, coi như hoàng huynh của nàng cũng là Trạm Nhi vậy. Mắt Tiêu Tử Y nhìn chứng là TRạm Nhi giống Tiêu Cảnh Dương như đúc, tâm tình cũng tốt hơn nhiều. “Huynh về trước , hôm nay TRạm Nhi ngủ ở chỗ muội”

      Tiêu Cảnh Dương ngẩng đầu lên nhìn ngọn đèn bậu cửa sổ, giọng cầu xin: “Ta có thể ….vào nhìn bé chút được ?”

      Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng người kia rất sợ nàng cự tuyệt, bất đắc dĩ lắc đầu cười bảo: “ thôi, đừng ở lại lâu quá, cũng đừng đánh thức bé dậy. Ta ra ngoài trước”

      Tiêu Cảnh Dương nhìn nàng gật gật đầu, cất bước hướng trong phòng vào. Tiêu Tử Y quay đầu nhìn theo bóng lưng , đột nhiên tỉnh ngộ phát ra là vào trong khuê phòng của nàng. Nhưng mà, dù sao họ cũng là huynh muội. Cho dù buổi tối ở cùng chỗ lâu vậy, cũng sợ có người thào. Cuối cùng Tiêu ử Y nhìn thoáng qua phiến cửa sổ kia, xoay người ra tẩm cung của mình, vào đại sảnh của điện Vĩnh Ninh, phát ra NHược TRúc và NHư Lan hai người đều đợi nàng.

      “Công chúa, bẩm báo hoàng hậu nương nương rồi. Bà cũng thêm gì, chỉ có sắc mặt là hơi khó coi chút” Nhược Trúc cúi đầu bẩm báo.

      “Hết cách thôi, trẻ con mê mải cũng chịu” Tiêu Tử Y biết Nhược Trúc nên cái gì nên gì, cho nên rất yên tâm. Nàng cùng hoàng hậu lúc đó trải qua kiện lễ thân tằm kia, kỳ thực chỉ còn chưa vạch mặt ra thôi. Hoàng hậu nếu cho rằng nàng cố ý để TRạm Nhi ở lại chỗ này của nàng cũng sao, tuỳ bà hiểu lầm .

      Sáng sớm hôm sau, Tiêu Tử Y cũng giống như trong kế hoạch ngủ lười chảy thấy mà ngược lại mặt trời vừa ló nàng tỉnh giấc.

      Nàng cũng muốn đánh thức người nằm ngủ bên cạnh nàng là TRạm Nhi, NHược Trúc và Như Lan cũng nghĩ tới hôm nay nàng dậy rất muộn, nên cũng đến quấy rầy nàng. mình Tiêu Tử Y khoác bừa chiếc áo choàng lên vào trong thư phòng, theo ánh nắng sớm chiếu vào nhặt quyển sách lên tay.

      Tối qua gần như nàng ngủ cả đêm, cả đầu cứ ong ong chuyện hôm qua nghe được từ Tiêu Cảnh Dương. Có cảm giác trong đó có gì đó thích hợp lắm, nhưng nàng cũng biết rốt cục là thích hợp ở chỗ nào cả. Theo lý thuyết Tiêu CẢnh Dương đem toàn bộ tình kể hết cho nàng biết rồi, nhưng mà nàng vẫn cảm thấy đủ.





      Mẫu thân của rốt cục là kiểu người thế nào? Theo như đồn đại cũng là phụ nữ rất ưu tú, có phải vẫn còn sống ? giờ như tại truyền lại người đàn ông vĩ đại kia lại là trạch nam…

      Tiêu Tử Y theo thói quen ngẩng đầu lên nhìn chiếc bình trắng bàn, vốn cành đào cắm trong đó hôm trước rốt cục cũng héo tàn rồi, NHược Trúc mang bình rửa sạch. Nàng cũng muốn mang bình đem trả lại cho Nam Cung Sanh, hay người ta căn bản cũng còn nhớ mà lấy bình về nữa. NHược Trúc còn đề nghị cứ để như vậy, bằng cắm hoa tươi khác vào. Nhưng Tiêu Tử Y cảm giác chiếc bình này trời sinh ra là để cắm cành đào, vậy chỗ này cần để chiếc bình này nữa.

      Vườn của Nam Cung Sanh trong đó hoa đào sáng rực, vậy chắc hẳn giờ tàn rồi chăng?

      “Công chúa, ra người ở chỗ này” Nhược Trúc vừa tới tẩm cung nhìn thoáng qua, phát giường chỉ còn tiểu điện hạ người ngủ say sưa, vội vàng tới nơi này tìm người.

      Tiêu Tử Y ngáp cái có chút ủ rũ bảo: “Ngươi dậy rồi, vừa lúc ta còn muốn ngủ ở đây lát, TRạm NHi người giúp để ý tới bé chút nhé”

      “Công chúa, thái tử điện hạ tới” Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y vậy muốn trèo lên chiếc giường ngủ tiếp vội vàng bẩm báo.

      “Cái gì? Tối qua huynh ấy phải mới tới sao? Sao lại tới đây nữa rồi…” Đằng sau Tiêu Tử vừa đúng lúc đụng tới chiếc giường, lại nề hà ngồi thẳng lên, “Vội vàng vậy chắc phải muốn đón TRạm Nhi về sao?”

      phải ạ, phải là tới đón tiểu điện hạ về đâu ạ” Nhược Trúc yên lòng .

      “Thế tới đây làm gì?” Tiêu Tử Y khẽ nhíu mày, bởi vì nàng chưa từng nghe thấy giọng điệu của Nhược Trúc như thế, trong đó xen lẫn tia sợ hãi.

      “Thái tử điện hạ….còn dẫn theo đứa con nít….”Nhược Trúc đứt quãng, cứ như là dám tin chuyện vừa rồi nhìn thấy.

      ********Tiểu phẩm nhà trẻ hoàng gia*************

      Độc Huyền: Sao gần đây ta cứ bị phạt thế nhỉ…..

      Nam Cung Tiêu: Vì ngươi học giỏi cho lắm, hẳn là nên cố gắng hơn.

      Độc Huyền: Ta đây nên làm cái gì bây giờ?

      Nam Cung Tiêu: Nhị ca ta rồi, làm việc là phải có quyết tâm, hạ quyết tâm chẳng khác nào thành công nửa.

      Độc Huyền: Hay lắm, ta đây hạ hai cái quyết tâm, thế là đủ thành công rồi!

      Nam Cung Tiêu: ………RZ………..

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 118: Tiểu Thái tử thứ tư
      Biên tập: meomeomeo

      “Còn dẫn theo đứa bé nữa ư?” Tiêu Tử Y day day huyệt thái dương hiểu nổi sao Nhược Trúc lại có bộ dạng như gặp phải đại dịch vậy. “Là ai cà? Quên , hay là giúp ta sửa sang tóc tai chút, đừng làm đặc biệt quá, cũng đừng để hoàng huynh chờ lâu”

      Nhược Trúc gần như gì cả đến cả từ “đúng” cũng tý nào, chỉ lặng lẽ tiếng động tới bên cạnh Tiêu Tử Y giúp nàng chải đầu vấn tóc.

      Tiêu Tử Y hiểu gì cả cho tới khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương dắt tới bé trai đến cũng có lời giải đáp.

      Bởi vì thoạt nhìn chỉ là bé trai bình thường, đầu cúi thấp, trầm mặc gì đứng bên cạnh Tiêu Cảnh Dương. Dáng cao khác lắm so với Độc Huyền, nhưng cũng khoẻ mạnh như Độc Huyền, mà vóc dáng trông vô cùng gầy . Cả người bé mặc bộ quần áo màu trắng, chuyện này là cho Tiêu Tử Y có giật mình chút ít.

      Ở cổ đại, ít nhất là tời đại mà mặc bây giờ, áo trắng như tuyết nhưng cuũngkhông phải là hình ảnh phiêu dật gì, triều Đại chu cũng còn độc hành màu trắng nữa mà màu trắng đều là những người dân bình thường. Đứa bé này mặc màu trắng cũng có gì kỳ lạ, kỳ lạ chính là Tiêu CẢnh Dương tự dưng lại màng đứa bé mặc quần áo màu trắng tới. Làm mang đến cho nàng sao?

      Tiêu Tử Y hiểu nhìn về phía Tiêu Cảnh Dương, phải nàng kỳ thị gì, chỉ là tò mò sao thân là Thái tử mà Tiêu Cảnh Dương lại có thể cùng người dân bình thường chỗ với nhau, lại còn mang cả vào cung nữa chứ.

      Chả nhẽ….là con riêng của sao?

      Sắc mặt Tiêu Tử Y lập tức trở nên quỷ dị, có lẽ đây cũng là nguyên nhân mà Nhược Trúc biểu vừa rồi .

      Tiêu Cảnh Dương chỉ uống nước trà, nhìn thấy Tiêu Tử Y đứng ngây người ra trước sảnh sắc mặt thay đổi liên tục. Chỉ liếc mắt qua cái Tiêu Cảnh Dương biết nha đầu kia nghĩ gì rồi, vội vàng đặt chén trà xuống, hạ giọng với bé trai: “Diệp Tầm à, con cứ ở đây ngồi lát nhé, ăn chút điểm tâm nè”

      Tên đứa bé trai là Diệp Tầm thể gọi là gật gật đầu, vẫn đứng im nhúc nhích chỗ.

      Tiêu Cảnh Dương lắc lắc đầu, đứng dậy ý bảo Tiêu Tử Y ra ngoài vườn hoa chuyện với .

      Trong bụng Tiêu Tử Y đống hoài nghi theo sát ra ngoài đại điện, hỏi : “Sao lại thế chứ? Ai vậy cà? Con của huynh sao?”

      Tiêu Cảnh Dương dở khóc dở cười gõ vào trán nàng cái, “Chuyện này sao có thể thế? Tối hôm qua ta đều phải hết rồi sao?”

      Tiêu Tử Y yên lòng, đứa bé này thoạt nhìn lớn hơn so với Trạm Nhi, nếu laàcon của Tiêu Cảnh Dương trong cung này chẳng sớm náo loạn ngất trời rồi hay sao? “Vậy là ai chứ?”

      Tiêu Cảnh Dương nhìn cảnh đẹp rực rỡ muôn màu trong vườn hoa bất đắc dĩ thở dài : “Tối qua Ngũ đệ của ta trở lại, coi như là Ngũ Ca của muội. Tuy phải do mẫu hậu sinh ra, nhưng mà từ sau khi mẫu phi mất có khẩn cầu mẫu hậu thay thế chăm sóc. Từ lớn lên cùng ta, tình cảm vô cùng tốt đẹp”

      Tiêu Tử Y lẳng lặng nghe, chẳng lẽ đứa kia là con của Ngũ điện hạ kia sao? Nhưng cũng đúng lắm, vì nàng sớm nghe Như Lan lắm mồm có qua, Ngũ điện hạ vẫn chưa thành thân, coi bốn biển là nhà chạy khăp nơi, chả nhẽ là con riêng sao?

      NHưng lần này nàng cũng dám hỏi thêm gì, vểnh tai lên cố nghe ngóng thêm chút.

      Tiêu Cảnh Dương ngửa đầu nhìn về phía xa xa, tràn đầy cảm xúc bảo: “Lần này Ngũ đệ tới nơi là Đột Quyết, nhưng thực ra là do ta bảo . Nhưng nguyên do này muội đừng với phụ hoàng nhé. Nếu phụ hoàng mà biết được rất giận đó”

      Tiêu Tử Y ngoan ngoãn gật đầu, lòng hiếu kỳ càng thêm mãnh liệt.

      Có lẽ đêm qua hết với Tiêu Tử Y xong, cảm giác mọi gông xiềng trói buộc trong lòng lỏng rất nhiều, Tiêu Cảnh Dương hề giấu diếm hết với Tiêu Tử Y, “Ta muốn Ngũ đệ tới Đột Quyết để tìm người…” Mà bây giờ người Tiêu Húc mang về ở ngoài thực ra là trùng hợp, cũng phải là cố tình. Nhưng có lẽ đáy lòng phụ hoàng cũng biết chuyện gì xảy ra, lòng Tiêu Cảnh Dương vẫn còn sợ khi .

      “Tìm người ư?” Tiêu Tử Y quay đầu nhìn tiểu thái tử vẫn đứng nghiêm túc tại chỗ trong đại sảnh, “ phải là tìm bé đó chứ?”

      phải, bé chỉ là đột xuất thôi, cũng có trong kế hoạch” Tiêu Cảnh Dương mấp máy môi, khỏi buồn bực hỏi: “Tử Y à, muội biết Diệp Tri Thu là ai à?”

      Chả lẽ Diệp Tri Thu này rất nổi tiếng sao? Vẻ mặt Tiêu Tử Y nghi hoặc, nhưng trong nội tâm cười khan hai tiếng, nàng mà biết mới lạ đó.

      Tiêu Cảnh Dương thở dài bảo: “Đúng rồi. Mấy năm nay muội đều ở Thiên Sơn, tin tức nắm được cũng đúng thôi” Dứt lời bắt đầu kể lại mọi tình chân tướng cho Tiêu Tử Y nghe.

      Tiêu Tử Y từ từ tiêu hoá những mốc quan trong qua những lời Tiêu Cảnh Dương thuật lại. Hoá ra Diệp Tri Thu trong miệng là danh tướng Triều Đại Chu mười năm trước, từng dùng năm ngàn kỵ binh bị Khả Hãn của Đột Quyết đánh bại . Nhưng làm cho ông ta nổi tiếng ở triều Đại Chu phải là chiến công của ông ta mà là chiến dịch cuối cùng ông ta bị Đột Quyết Khả hãn dùng kế nhốt trong sơn cốc, có hành vi đầu hàng Đột Quyết kia.

      Mặc dù Tiêu Tử Y thấy đây cũng thực là chuyện bình thường, nhưng ở trong này, tại…triều đại này thể nghi ngờ chính là hành động phản quốc.

      Diệp Tri Thu ngây ngốc ở Đột Quyết mất bốn năm trời, Đột Quyết Khả Hãn đem con của ông ta gả cho , chẳng bao lâu hai người có con. giờ đứa bé ở trong đại sảnh kia chính là con của Diệp Tri Thu, Diệp Tầm.

      “Vì thế, Ngũ hoàng huynh cứ thế mang người về sao? Hay là chỉ mang đứa bé này về thôi?” Tiêu Tử Y rất ngạc nhiên là Ngũ hoàng huynh nàng thần thông quảng đại như vậy, lại còn mang người về liền mang người về .

      Tiêu Cảnh Dương cười khổ bảo: “Diệp tiên sinh và Diệp Tầm hai người đều cùng về”

      Tiêu Tử Y biết nội tình đơn giản vậy, biết Tiêu Cảnh Dương phải dùng cách gì để đổi được Diệp Tri Thu. Hơn nữa lại còn gọi vị kia là “Tiên sinh” nữa, cái từ này ở cổ địa gọi vậy chính là người có học thức rất cao mới được sử dụng.

      “Muội nghĩ đúng rồi, Diệp Tiên sinh chính là thấy giáo Khải Mông của ta” Tiêu Cảnh Dương mỉm cười, trăm mối cảm xúc ngổn ngang ngửa đầu nhìn mặt trời dâng lên, cảm thấy có chút chói mắt nheo nheo lại, “Tiếc là….Tạo hoá trêu người mà!”

      Trách được lúc trước nhắc tới thầy của thái độ có chút đơn, ra là có chuyện như vậy.

      “Ông ấy trở về, kè thực còn bằng ở bên đó sống cả đời đâu…”Tiêu Cảnh Dương giọng cảm khái . Tình cảnh Diệp Tri Thu này, cùng thời điểm với Lý Lăng có nhiều điểm tương đồng nha. Khác nhau ở chỗ Lý Lăng sống quãng đời còn lại ở Hung Nô, vẫn chưa về Hán quốc lần nào.

      Tiêu Cảnh Dương lại thở dài, vỗ vỗ vai Tiêu Tử Y : “Chuyện này muội đừng lo, hoàng huynh chỉ xin muội chuyện, có được ?”

      Tiêu Tử Y nhếch nhếch khoé miệng hậm hực hỏi: “Chẳng phải là muốn để đứa bé ở chỗ muội đấy chứ?”

      “Tử Y thông minh quá, đúng đó! Mấy ngày trước phải muộ từng với ta tìm thêm mấy đứa bé tới đây sao? hay quá, vừa lúc còn có thêm bé”

      Tiêu Cảnh Dương cười híp mắt , dùng giọng điệu trẻ con làm nũng dỗ dành nàng.

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn , tức giận bảo: “Phụ thân phải cũng cùng về đấy thôi? Còn mang để ở chỗ muội làm gì? phải có chuyện sai lầm trước đây chia rẽ thân nhân bé Vân Tuyển còn chưa đủ sao?”

      Tiêu Cảnh Dương cười xấu hổ ho khẽ, hạ giọng bảo: “Là do Phụ hoàng tha”

      Tiêu Tử Y nghi ngờ nghiêng đầu, nhìn nét mặt cổ quái của Tiêu Cảnh Dương, mãi laâ sau mới phản ứng kịp biến sắc bảo: “Huynh định đem bé thành con tin sao?”

      Tiêu Cảnh Dương cười khổ chấp nhận, tuy đây là quyết định của phụ hoàng, nhưng cũng nghĩ chuyện lại biến thành như vậy, cũng có trách nhiệm phần.

      Tiêu Tử Y gì, bọn trẻ trong nhà trẻ của nàng đúng là đủ loại lai lịch. đứa là Hoàng tôn điện hạ mà nàng quý, đứa là bé Vân Tuyển bị bắt vào cung, đứa được dũ dỗ tới là Nam Cung Tiêu, còn đứa nữa tự mình đưa tới cửa là Độc Huyền.

      giờ lại thêm bạn nữa du học trở về. được rồi, thực tế là con tin thôi. Tám phần là có chỗ an bài cho bé nên mới nghĩ tới chỗ này của nàng có sẵn nhà trẻ mới quẳng đến.

      Tiêu Cảnh Dương thấy vẻ mặt còn do dự của Tiêu Tử Y tới cửa đại điện gọi Diệp Tầm ra.

      “Tử Y à, muội xem đứa bé này , biết vì sao ta lại giao nó cho muội. Những người khác ta cũng thực lo lắng lắm ha…” Tiêu Cảnh Dương dẫn Diệp Tầm vẫn cúi đầu tới trước mặt Tiêu Tử Y, giọng hướng bé : “Diệp Tầm à, ngẩng đầu lên nào, cho công chúa nhìn con chút coi”

      Tiêu Tử Y khong hiểu nhìn lại, sau đó thấy Diệp Tầm từ từ ngẩng đầu lên, Tiêu Tử Y kiềm chế nổi kinh ngạc.

      Chẳng trách vừa rồi Nhược Trúc có biểu thất thường vậy, đó là vì đứa bé này có đôi mắt bình thường.

      mắt có màu đen giống người bình thường, còn mắt kia lại có màu xanh giống như màu bầu trời bao la đỉnh đầu họ (xanh da trời).

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 119: dương đồng
      Biên tập: meomeomeo

      Cho dù là Tiêu Tử Y ở đại đến, nhưng nhìn thấy mắt đen mắt xanh vậy cũng khỏi ngây người nhìn chằm chằm vào bé.

      Nàng mới chỉ nhìn thấy ảnh vài ngôi sao nước ngoài, có rất ít người hai mắt khác nhau, trong thực đây là lần đầu nhìn thấy.

      “Mẹ đứa bé này có đôi mắt màu xanh da trời, cha mắt màu đen, ngờ lúc nó được sinh ra lại có mắt như vậy” Tiêu Cảnh Dương ôm lấy hai vai bé Diệp Tầm khẽ thở dài.

      Tiêu Tử Y yên lặng nhìn đôi mắt kì dị này, kỳ thực Bộ dạng Diệp Tầm rất phong tình dị quốc, mũi cao, mắt sâu, lông mi dài cong như con , cả màu da cũng trắng nõn nà khác hẳn so với người bình thường. Xem ra mẹ bé người Đột Quyết có lẽ là huyết thống Châu âu. Nàng nhớ lúc ở đại có xem qua lịch sử, là có bộ phận người La Mã ở hướng đông dạt tới Trung quốc sinh sống nhưng từ khi nào.

      Nhưng thực con lai đúng là đẹp quá ha! Mặt mũi đẹp vô cùng, hơn nữa còn có đôi mắt đen xanh kia, đứa bé này sau này lớn lên đẹp trai vô cùng đây!

      Bé Diệp Tầm thấy Tiêu Tử Y cứ nhìn thẳng vào mình khỏi chớp chớp đôi mắt kỳ dị của mình đứt quãng, “…Người…Người sợ à?” Giọng cứ mềm mại làm cho con người ta thấy thoải mái vô cùng.

      “Sợ ư? Sợ cái gì chứ? Ánh mắt của con rất oách nha!” Ở đại như thế tuyệt đối là siêu cấp, tuyệt đối là báu vật quý vô cùng nha! Tiêu Tử Y quá lên. Đồng thời nàng cũng để ý thấy tiếng Hán của Diệp Tầm lưu loát lắm, chuyện cứ nhấn từng chữ từng chữ .

      “Oách á?” Bé Diệp Tầm hiểu lặp lại, cái từ này có ý gì vậy cà?

      “À, chính là ý tốt nhất đó mà” Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo, vỗ vỗ đầu bé. Ngoan quá , hẳn là cậu bé rất ngoan.

      “Vì sao…..dám xem ta?” Diệp Tầm cố ý cầu Tiêu Tử Y trả lời ràng cho bé, “Ai cũng …đều đôi mắt của ta…là bị nguyền rủa. Ai cũng…Ai cũng dám nhìn thẳng vào ta” Diệp Tầm khó khăn tìn từ ngữ Hán để diễn tả cách được thuần thục cho lắm.

      Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, bị nguyền rủa sao? Đây là ai giải thích thế chứ? Sao phong kiến mê tín dị đoan vậy cà!

      Tiêu Cảnh Dương bất đắc dĩ giải thích bảo: “Nó…À, Diệp Tầm bị bọn người trong tộc gọi là dương đồng. là có thể mang tai hoạ đến cho họ. Vì vậy ai cũng chịu chuyện với bé, cũng dám nhìn bé”

      Kỳ thực việc này Tiêu Cảnh Dương thấy cũng vấn đề gì, phụ hoàng tin thần phật, mà từ cũng mê tín gì cả. Hơn nữa triều Đại Chu cùng các quốc gia lân cận giao dịch với nhau lâu, các loại người kiểu gì cũng từng tiếp xúc, cũng thấy có chút khác thường.

      Tận đáy lòng Tiêu Cảnh Dương, thậm chí còn khinh bỉ người mọi rợ Đột Quyết sùng bái mê tín. Cứ đem tai hoạ nhân gian trốn tránh đổ hết lên đầu đứa trẻ.

      Sau khi Tiêu Tử Y nghe vậy lại càng thêm đau lòng Diệp Tầm, nàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hai mắt bé, nhìn bên con ngươi màu đen bên con ngươi màu xanh nghiêm túc : “Vì sao dám nhìn chứ? Ánh mắt của con bên là màu sắc của trung, bên là màu sắc của ban đêm, được lắm”

      Diệp Tầm mở trừng lớn hai mắt. Với bé mà tìm câu dài để phản ứng lại cũng khó khăn. Nhưng trong giọng của Tiêu Tử Y có lo lắng làm bé nhìn trong cặp mắt đen bóng kia của nàng thấy rất .

      Từ trí nhớ trời cho, chưa có ai nhìn thẳng vào ánh mắt bé cả, lúc nào cũng né tránh, hoặc là có nhìn nhưng làm như thấy vậy.

      Hoá ra đối diện cùng người là có cảm giác thế này ha…

      Tiêu Cảnh Dương vui mừng chen vào: “Trạm Nhi biết dậy chưa? cho bọn trẻ biết nhau . Ta còn có việc trước nhé”

      Tiêu Tử Y đứng lên, đưa mắt nhìn Tiêu Cảnh Dơng rời cung Trường Nhạc, sau đó nắm tay bé Diệp Tầm hướng điện Vĩnh Ninh tới.

      Diệp Tầm cúi đầu, ngập ngừng hỏi: “Có đúng vậy? Đôi mắt của ta….nhìn rất đẹp phải ?”

      Tiêu Tử Y cười : “Đúng vậy mà, đặc điểm của cha mẹ con đều dung hoà người con, đây là người khác muốn mà có được cái phúc đó nha!”

      Diệp Tầm cưỡi khẽ tự giễu : “Nhưng mà…Cha ta ông ấy chưa bao giờ chuyện với ta”

      Tiêu Tử Y ngẩn người, rốt cục cũng biết vì sao Diệp Tầm lại ngôn ngữ Hán trôi chảy rồi, bởi vì cuộc sống của bé lúc đó, người duy nhất có thể giải thích ngôn ngữ Hán cho bé là Diệp Tri Thu cũng chuyện với bé.

      He, tình cha con ở cổ đại này có thể mỏng tới mức vậy sao?

      Nhớ tới Trạm Nhi lúc cũng được hưởng tình thương của cha, nhưng so với Diệp Tầm còn tốt hơn rất nhiều, dù sao trong nội cung vẫn còn có nhiều người dám đối xử tệ với bé. Khi nhìn bộ dạng của Diệp Tầm, nhất định ở Đột Quyết vì màu mắt của chính mình mà bị ít người đối xử lãnh đạm rồi.

      “Công Chúa Điện hạ” Đột nhiên Diệp Tầm dừng bước lại, ngẩng đầu lên chậm rãi nghiêm túc, “Ở chỗ này của Công chúa chắc là học đường rồi phải ? Có thể….dạy cho ta chuyện hay ?”

      Tiêu Tử Y biết ý của bé chính là muốn học Hán ngữ, mỉm cười xoa xoa tóc mềm mại của bé bảo: “Đương nhiên là được mà! Vì sao con lại muốn học chứ?’ Nàng chỉ tò mò hỏi thêm câu, tất cả cũng vì Diệp Tầm giải quyết hậu quả khi muốn chuyện.

      “Học được ,…..phụ thân có thể chuyện với bé Tầm mà. Ông ấy nhất định….là vì bé Tầm biết ….nên mới chịu để ý tới con” Diệp Tầm cố tìm từ để diễn đạt, trong lời xen lẫn chờ mong mãnh liệt.

      Tiêu Tử Y suýt nữa kiềm chế được lao tìm vị Diệp Tri Thu kia, sao lại có thể là tổn thương đứa bé đến thế kia chứ? Làm cha mà thế sao? Cho dù có chuyện lớn khó xử nhưng trẻ con vô tội mà!

      Tiêu Tử Y cố gắng kiềm chế cơn tức giận của mình, chợt nghe thấy tiếng Lí Vân Tuyển thánh thót từ hành lang truyền tới, “Công chúa tỷ tỷ, là ai vậy ha?”

      “À, đây là Diệp Tầm, sau này cũng ở đây. Diệp Tầm à, đây là Lí Vân Tuyển. Ở chung với nhau cho tốt nhá!” Tiêu Tử Y vì hai đứa bé lần đầu gặp mặt mà giới thiệu cho nhau.

      Diệp Tầm chỉ ngắm Lí Vân Tuyển chút rồi lập tức lại cúi đầu xuống.

      Lí Vân Tuyển tới trước mặt Diệp Tầm tò mò hỏi: “Sao ngươi ngẩng đầu lên nhìn ta vậy? nhìn ta sao có thể biết ta chứ?”

      Tiêu Tử Y biết Diệp Tầm là sợ màu mắt mình doạ đến bé Vân Tuyển, mới động viên vỗ vai cậu, nhưng phát ra vẫn được. Tiêu Tử Y lại thể để Lí Vân Tuyển đứng mất mặt ở đó được, vì vậy mới chuyển đề tài, “Bé Vân Tuyển à, hôm nay sao lại dậy sớm vậy? Khó có được ngày nghỉ, ngủ thêm chút nữa sao?”

      Lí Vân Tuyển lắc lắc đầu thánh thót: “Đến lúc nên dậy rồi, hiểu tại sao lại cứ thế tự động tỉnh nha!”

      Diệp Tầm vốn rất ít nhìn thấy trẻ con, càng tới thấy bé đáng xinh xắn như vậy. Vì thế chỉ liếc mắt cái theo phản xạ rồi lại cúi đầu xuống, hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc giày thêu tinh xảo của bé trước mặt, tai nghe ngóng lời của bé cứ như những giọt ngọc thánh thót dễ nghe vô cùng, nhớ tới bản thân mình chuyện cũng thực gian nan quá, Diệp Tầm muốn mở miệng cũng dám nữa.

      Tiêu Tử Y nhìn vào vẻ mặt khó hiểu của bé Vân Tuyển, bé Vân Tuyển thực đúng là bé hiểu lòng người lập tức cũng hỏi thêm gì nữa. bé cũng muốn mang bạn mới ăn sớm chút, đột nhiên cảm thấy trong lòng cậu bé có cái gì đó động đậy.

      “Thế…..đó là cái gì vậy?” Lí Vân Tuyển thở hỏi.

      Tiêu Tử Y cúi đầu, chỉ thấy trong lòng Diệp Tầm căng phồng lên đột nhiên xuất chiếc đầu xù tuyết trắng, đôi mắt to ướt át ngơ ngác nhìn các nàng.

      con chó con….Hay là con chó giống chó sói đây?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 120: Abe
      Biên tập: meomeomeo

      Lí Vân Tuyển rất ít khi nhìn thấy động vật đáng như thế. Dù sao lúc này mèo là để bắt chuột mới nuôi, còn chó là để giữ nhà, chưa có ai đem chó, mèo trở thành thú cưng để nuôi cả, cũng chưa bao giờ nhìn thấy con nào có vóc dáng tới vậy. Vì thế bé bỗng chốc cảm thấy con vật này thực đáng quá , nhưng lại dám đưa tay ra ôm.

      Tiêu Tử Y chút khách sáo vươn tay ra vuốt ve đầu con vật này chút, nó thoải mái nhắm mắt lại rồi chủ động cọ cọ vào tay Tiêu Tử Y.

      “Đây là con gì vậy?” Tiêu Tử Y có chút xác định được nó là chó hay là sói, vì nàng thấy nó rất giống chó săn, mà loại này lại rất giống loại chó trắng Husky, mặc dù loại Husky này có kiểu trắng phau như thế, nhưng bộ dạng rất giống nha!

      “Nó là Abe!” Diệp Tầm to, đồng thời ngẩng đầu lên lo lắng hỏi: “Công chúa à, con……có thể nuôi nó ở đây được ?’ Abe là mình bé mang đến, chỉ sợ Tiêu Tử Y cho phép nuôi ở trong này thôi.

      “Đương nhiên là được nha! Ở đây rộng như vầy, Abe có thể ở cùng với con ở đây” Tiêu Tử Y ràng đem con vật Abe lấy ra ôm trong tay chơi đùa. Abé chỉ tay nàng như thế, chả trách có thể giấu trong lòng Diệp Tầm mà ai phát ra.

      Ôm nó trong tay cảm giác mềm mại, Tiêu Tử Y dám dùng sức để ôm nó, Abé vươn đầu lưỡi liếm liếm vào lòng bàn tay của nàng thấy ngưa ngứa.

      “Ây da, có phải là đói bụng rồi ? Nhược Trúc! Có cái gì có thể mang cho chó con này ăn ha?” Vừa nhìn thấy thú đáng thế, tình trong tim Tiêu Tử Y tràn ra, cũng chẳng thèm quan tâm đến hai nhóc kia, dù sao cũng có cung nữ bên cạnh mang hai nhóc ăn sáng rồi.

      Diệp Tầm nhìn Abe cứ thế bị ôm , cũng thấy lo chút nào. Trực giác mách bảo bé rất tin tưởng vào ánh mắt của xinh đẹp này.

      bên là màu sắc trời xanh, bên là màu đêm tối….Diệp Tầm khỏi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh bao la thăm thẳm đó, nội tâm tràn đầy vui sướng.

      “Diệp Tầm à, đó là chú chó con sao?” Tiếng bé Vân Tuyển vang lên bên cạnh, Diệp Tầm sợ tới mức lập tức lui lại sau từng bước.

      “Sao vậy?”Lí Vân Tuyển hiểu cong môi lên hỏi.

      có gì” Tầm mắt Diệp Tầm mơ hồ nhìn bên, cố gắng dùng khả năng diễn đạt trôi chảy nhất để , “Cha Abe là….là con sói trắng. Mẹ nó cũng là ….con chó rất đẹp. Nhưng mặc kệ là sói hay là chó…..bên nào cũng cần nó” Mặc dù là Abe, nhưng Diệp Tầm đều thấy rất thương xót, khỏi thấy ảm đạm.

      “Ôi! Ánh mắt của ngươi….”Bé Vân Tuyển lúc này mới phát ra màu mắt dị thường của Diệp Tầm, giọng hô to.

      Xong rồi, bé cũng bị ghét lây rồi. Diệp Tầm lập tức cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào chân, tâm tư của bé hạ thấp tới cực điểm, đợi bé Vân Tuyển lời tuyên án ra.

      đẹp quá ha!” Bé Vân Tuyển vô cùng hâm mộ .

      “Xinh đẹp …..?” Ôi, vì sao người ở đây lại để ý gì đến màu mắt nguyền rủa của bé chứ? Dọc đường bé đều rất cẩn thận để ý đội mũ trùm kín, che khuất ánh mắt của mình, cho tới tận lúc ánh mắt người Trung nguyên đầu tiên là vị Đàm ca ca xinh đẹp như con kia nhìn thấy. Vị Đàm ca ca kia vừa rồi với thái tử điện hạ đều giống nhau, để ý đối với cặp mắt màu sắc dị thường, hầu như làm cho bé có cảm giác mình cũng giống như những người bình thường khác vậy.

      Mà hôm nay nhìn thấy hai người kia thậm chí còn ánh mắt của bé thực nhìn rất đẹp, suýt chút nữa làm bé cứ tưởng đúng thực là vậy. “Phải…..thực như thế sao?” Diệp Tầm vẫn kiềm chế được, ngẩng đầu lên cẩn thận hỏi lại cho chắc.

      Lí Vân Tuyển nhìn Diệp Tầm cười ngọt ngào bảo: ‘Rất được mà! Màu sắc ánh mắt mặc dù đẹp như mắt ca ca của ta, nhưng chung là coi rất được đó!” Lí Vân Tuyển vì thấy bên mắt của Diệp Tầm rất giống ca ca của bé, tuy so với mắt ca ca là màu xanh lam, nhưng lại làm cho bé thấy cậu bé này thực có cảm giác rất thân thiết.

      Được rồi, phải là thanh tú mà thực rất xinh đẹp đó.

      Lí Vân Tuyển rời tầm mắt ra khỏi cặp mắt kì dị kia của Diệp Tầm, phát ra giống Tiêu Trạm đáng , Nam Cung Tiêu tuấn với Độc Huyền mày rậm mắt to. Cậu bé này bộ dạng vô cùng…..được lắm. Đối với con ngươi màu đen của Diệp Tầm, bé Vân Tuyển càng thấy cậu còn trắng nõn hơn nhiều so với bé nên cứ yên lặng nhìn mà hề chớp mắt.

      Chân tay Diệp Tầm luống cuống, lại ngờ tới con nghĩ cũng giống như những người còn .

      Nhược Trúc bưng bát sữa tới cho Tiêu Tử Y, vốn trong cung thịnh hành uống sữa tươi lắm, mà chỉ uống sữa người, nhưng công chúa lại kiên trì muốn uống sữa tươi, vì thế trong cung Trường Nhạc mới có mẻ sữa vậy.

      Tiêu Tử Y buông vật trong tay ra, nhìn nó lóng ngóng tới, dùng cái mũi ngửi ngửi sau đó vui vẻ uống.

      Abe này chắc là chó con rồi. Tiêu Tử Y lấy tay vuốt ve đám lông xù của Abe, nó lại càng vẫy đuôi tíu tít.

      “Công chúa, Nhược Trúc mang tiểu công tử Diệp rửa mặt chải đầu, thay quần áo mới nhé. Sau đó làm gì đó cho bọn ăn sớm chút. Vừa lúc tiểu điện hạ cũng vừa tỉnh giấc, cùng ăn cơm vui vẻ với nhau chút nhé” Nhược Trúc săn sóc .

      Tiêu Tử Y đưa mắt nhìn ra ngoài, phát ra bé Vân Tuyển và Diệp Tầm hai bé ở chung với nhau có vẻ rất hoà hợp. Nàng vừa cẩn thận nhìn lại mới phát ra Nhược Trúc tại sao muốn mang Diệp Tầm rửa mặt chải đầu rồi. Món quần áo coi là màu trắng của Diệp Tầm tuy nhìn có vẻ sạch , nhưng góc áo cùng cổ tay đều dính đầy tro bụi, tóc cũng tuỳ tiện sơ xác, ràng nhìn qua là có thể thấy nhiều ngày gội, giầy bị mài mòn nghiêm trọng. Những chi tiết này đó Tiêu Tử Y nhìn cũng thấy quan trọng lắm, còn Nhược Trúc thấy thể chịu nổi.

      “Được, . Nhớ mang nhóc đẹp trai rửa sạch nhé” Tiêu Tử Y cười .

      Nhược Trúc vội vàng mang Diệp Tầm dẫn , thậm chí còn có chút vội vàng. Kỳ thực nàng ta còn muốn mang thêm cả Abe trong tay công chúa đem rửa nữa tiếc là thấy công chúa rất vui vẻ vì thế nỡ nên bỏ qua.

      mình Lí Vân Tuyển thấy nhàm chán quá, cũng ngồi xổm xuống bắt chước Tiêu Tử Y vươn tay ra chậm rãi vuốt ve lưng Abe. Lần đầu vuốt ve chó con khuôn mặt nhắn của bé đều lên vẻ sáng ngời mới mẻ.

      lát sau, khi Abe liếm sạch cả bát sữa rồi, nằm trong lòng bé Vân Tuyển ngửa bốn chân lên phơi bụng ra nắng Như lan tới xin chỉ thị, “Công chúa, tiểu công tử Diệp cũng ở tại điện Vĩnh Ninh sao?”

      Tiêu Tử Y có chút kỳ lạ ngẩng đầu lên nhìn nàng ta cái hỏi ngược lại, “Vì sao chứ?”

      Như Lan nhíu mày hạ giọng ai oán bảo: “Đó là con của Diệp Tri Thu mà,….”

      Sắc mặt Tiêu Tử Y lạnh lùng, cho cùng những người này vẫn cảm thấy Diệp Tri Thu chiến trường vì mạng sống của mình mà đầu hàng địch là thể tha thứ được, thậm chí loại oán niệm này ăn sâu vào cả đứa con của ông ta nữa.

      định dùng lời lẽ nghiêm khắc để cho nàng ta biết là thể đối đãi dặc biệt Tiêu Tử Y đột nhiên nhìn thấy Độc Huyền dẫn theo Nam Cung Tiêu từ cửa chính chạy thẳng mạch tới, thậm chí còn có thể nhìn thấy bụi bốc lên mù mịt.

      Được thôi, nàng biết bọn gần đây bị Độc Diệp huấn luyện càng ngày càng tốt lên rồi, nhưng cũng đừng khoa trương như vậy chứ.

      “Công chúa, công chúa! Ta muốn ăn món ngon!” Độc Huyền còn chưa chạy tới nơi, mà miệng gióng to lên, “Điểm tâm ở nhà khó ăn quá , được, được, ăn ở đây ngon hơn!”

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn, đồ ăn nhà Độc tướng quân này cũng phải khó ăn quá đấy chứ? Nhưng mà lúc trước nàng cũng tò mò hỏi Nam Cung Tranh chút rồi, nhà Độc dùng cũng chỉ có thịt cá, đây cũng là nguyên nhân mà trông Độc Huyền khoẻ mạnh như vậy .

      Nhưng mà Độc Huyền lại cố tình thích ăn đồ ngọt, còn thường xuyên ăn vặt các loại linh tinh nữa, vì vậy đây mới là nguyên nhân chủ yếu gần đây cậu mới chịu ở trong cung Trường Nhạc mỗi ngày đọc sách. Hôm nay mặc dù là ngày nghỉ mà cậu lại chịu nổi mới sáng sớm muốn ăn thịt nướng, nhanh chân chạy sang bên nhà Nam Cung Tiêu lười biếng lôi gọi dậy. Hai nhóc chạy mạch tới đây coi như là luyện công buổi sáng vậy thẳng tới cung Trường Nhạc. Cũng may bọn ở cách đây cũng xa cho lắm.

      “Vừa lúc các con tới, giới thiệu cho các con bạn mới nhé” Tiêu Tử Y phất phất tay bảo Như Lan tìm ít đồ ăn tới, chuyện chỗ nghỉ ngơi của Diệp Tầm bàn lại sau vậy.

      “Bạn mới à?” Vẻ mặt Nam Cung Tiêu có vẻ ngủ chưa đủ giấc bực bội, đưa tay ra định sờ Abe trong lòng bé Vân Tuyển, “Đây có phải là con chó nhỉ?”

      Ngón tay cậu vừa chạm vào bụng Abe, Abe như bị chọc giận lập tức rụt lại, trông bộ dạng gầm gừ thân thiện gì với Nam Cung Tiêu cả.

      “Được rồi, sờ sờ” Nam Cung Tiêu hậm hực rụt tay về, “Quỷ hẹp hòi”

      “Này, ta thấy cũng có phải quỷ hẹp hòi gì đâu, chỉ là con chó này là con trai, nó muốn ăn đậu hũ của bé Vân Tuyển thôi nha!” Độc Huyền gần đây bắt chước kiểu thành ngữ mà Tiêu Tử Y lưu hành, cậu cũng tốn công sức gì những hỗ trợ triều Đại Chu khuếch trương nghiệp ngôn ngữ lên mà còn sau đó mở rộng lễ hôn tay nữa.

      “Khụ, con chó này tên là Abe, tuy hôm nay mới đến nhưng ta muốn giới thiệu chủ nhân của nó cho các con biết, tên Diệp Tầm. là bé trai đó nha!” Tiêu Tử Y cười híp mắt giới thiệu, Độc Huyền vừa nghe tới tên Diệp Tầm, mặt cười hì hì bỗng lạnh xuống, nghiến răng nghiến lợi : “Diệp Tầm à? Có phải cha nó là Diệp Tri Thu phản quốc đầu hàng địch ha?”

      Tiêu Tử Y định chuyện này cho bọn , khoé mắt lại liếc nhìn thấy khuôn mặt bi phần khó hiểu của Diệp Tầm đứng ở hành lang.

      Thảm rồi, cậu bé nghe thấy hết cả rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :