1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 111: Giáo viên nhạc
      Biên tập: meomeomeo

      Tiêu Cảnh Dương tiện gặp con nên tới điện Vĩnh Thọ chơi đùa cùng ba nhóc, Tiêu Tử Y tự mình tới phòng khách gặp Nam Cung TRanh

      Tiêu Tử Y qua tấm bình phong nhìn thấy trong sảnh Nam Cung TRanh ngồi nghiêm chỉnh uống trà, đột nhiên cau mày cảm giác gượng gạo. Trước đó lâu nàng vẫn còn tới phủ Nam Cung, tiếp đón nàng là Nam Cung TRanh, giờ đổi lại là Nam Cung TRanh tới chỗ nàng.

      Điều này thực ra nàng cũng nghĩ muốn tự mình đến phủ Nam Cung đón Nam Cung Tranh, dù sao là nàng mời người ta tới đây dạy nhạc mà! Nhưng Tiêu Cảnh Dương kiên quyết phản đối, bảo hoàng gia có quy củ của hoàng gia, vị công chúa cứ hai ba ngày lại chạy tới chạy lui phủ Nam Cung còn ra thể thống gì nữa?

      Kỳ thực Tiêu Tử Y cảm thấy Tiêu Cảnh Dương muốn tránh cho nàng và vị Nam Cung TRạch nam kia gặp mặt nhau, thực ra gặp mặt thôi có chuyện gì đâu cơ chứ, nhưng nàng cũng thực muốn khiêu chiến với mời tới dạy học.

      Dù sao nàng cũng muốn biết công tử Sanh này có phải xuyên qua giống nàng thôi. Tiếc là Tiêu Cảnh Dương lại cho phép.

      Tiêu Tử Y điều chỉnh lại tâm trạng cho tốt, nhếch môi lên công thức hoá khuôn mặt tươi cười chậm rãi vào phòng khách, cười yếu ớt bảo: “Tiểu Thư Nam Cung, thực ngượng quá làm phải đợi lâu”

      Nam Cung Tranh lại ra ngoài dự đoán của Tiêu Tử Y cũng vẻ ôn nhu, tươi cười nhàng đứng lên, cũng kiểu công thức hoá khuôn mặt như vậy cười : “Đâu có đâu có, là Thần nữ làm Công chúa điện hạ đợi lâu ấy chứ”

      Tiêu Tử Y đánh giá bộ váy Nam Cung TRanh mặc hôm nay, thân màu hồng cánh sen, tự đáy lòng tán thưởng bảo: “Tiểu thư TRanh mặc bộ váy áo này đẹp quá ” Trong cung đầu mùa xuân là hội ngắm hoa cũng thiếu, dĩ nhiên năm nay có thể thấy kiểu ăn mặc thịnh hành. Chỉ là mỗi lần nàng nhận được thiệp mời đều từ chối cả, làm cho Nhược Trúc sau khi nhận được lời mời cũng cần xin chỉ thị của nàng toàn bộ trực tiếp cự tuyệt tất.

      Quả nhiên thấy đuôi lông mày Nam Cung TRanh lộ ra vẻ đắc ý, con ai mà chẳng thích có người khen mình, Nam Cung TRanh cũng vốn chỉ là con nhóc mới lớn, nếu ở đại cũng chỉ là nữ sinh học trung học mà thôi.

      Lời tán thưởng này của Tiêu Tử Y là phát ra từ nội tâm, Nam Cung TRanh dĩ nhiên so với tỷ tỷ của nàng là Đức Phi Nam Cung CẦm còn kém chút chưa có đầy đủ nét quyến rũ thành thục của phụ nữ. Nhưng loại kiểu này lại toát lên hơi thở hoạt bát làm cho người ta có ấn tượng khá sâu, làm Tiêu Tử Y khỏi kiểm điểm lại bản thân mình cũng khối thân thể này cùng dạng tuổi nhưng cuối cùng nàng so sánh hoàn toàn kém đối phương có hơi thở thanh xuân.

      Tiêu Tử Y đánh giá Nam Cung Tranh cũng đồng thời Nam Cung TRanh ngại cũng đánh giá lại nàng.

      Lần trước bởi nàng ta theo bản năng bài xích nàng, cho nên cũng nhìn kỹ vóc dáng của công chúa Trường Nhạc này. Hôm nay vừa gặp quả nhiên hổ là con của vị nữ tử truyền kỳ, kể cả về tướng mạo hay là khí chất. Nàng mặc thân váy áo dài màu cam phối xứng với tay áo vàng nhạt. Thắt eo là dải lụa rộng, khuôn mặt son phấn gì, con mắt sáng ngời thâm thuý, cũng đủ để cho người khác nhìn rời được.

      “Cám ơn công chúa điện hạ khen” Nam Cung TRanh có vẻ gì gượng gạo cả thoải mái tiếp nhận lời khen của Tiêu Tử Y, thêm gì nữa.

      Tiêu Tử Y cười tươi hơn, cảm thấy bé này rất thú vị. So với vị kia NAm Cung Cầm đem tên nhóc Nam Cung Tiêu trở thành công cụ lấy lòng, Nam Cung TRanh này dĩ nhiên là đáng ngay thẳng hơn rất nhiều.

      “Mời ngồi” Hai người phân vị trí cao thấp rồi ngồi xuống, Tiêu Tử Y nghĩ xem nên mở lời thế nào cho ổn, còn Nam Cung TRanh lén liếc nhìn biểu nét mặt của Tiêu Tử Y, dĩ nhiên là hiểu sai ý kiên trì được giành hỏi trước: “Công chúa Điện hạ, có phải tiểu đệ lại gây hoạ gì rồi phải ?”

      Tiêu Tử Y sững sờ, nhìn nét mặt khẩn trương của Nam Cung TRanh. Mãi lúc sau nghĩ kỹ mới biết là chuyện gì bật cười bảo: “Sao vậy được? Bé Nam Cung rất ngoan mà”

      “Ngoan á?” Nam Cung Tranh hoài nghi trừng to mắt tin lời Tiêu Tử Y về đệ đệ của nàng ta.

      “Đúng vậy mà, bé Nam Cung rất lo chuyện sau tháng qua nổi cuộc thi của nhị ca bé, nên giờ chăm chỉ học tập đó!” Tiêu Tử Y vừa nghĩ tới đứa bé quật cường kia giờ cố gắng học hành nhịn nổi nhoẻn miệng cười.

      thể nào….” Nam Cung Tranh kiểu gì cũng tin được. Đệ đệ kia của nàng ta thực chăm chỉ học sao?

      chỉ mỗi tiểu đệ của nhà nha! Cả Độc Huyền cũng đều ở chỗ ta học nữa kìa!” Tiêu Tử Y coi như có chuyện gì tung quả “đạn pháo” nặng cân hơn ra, trực tiếp làm Nam Cung Tranh nổ bay .

      “Độc ….Độc Huyền sao? Tên nhóc Độc Huyền á?” Đuôi lông mày Nam Cung TRanh run rẩy. “Tên nhóc mà bò lên cây đào của nhị ca ta chỉ vì muốn biết đứng cây đào có cảm giác gì, vô tình thiêu cháy nhà bếp của nhà ta chỉ vì muốn biết rốt cục điểm tâm được làm bằng cách nào. Rồi sau đó nhà ta cấm tên nhóc kia được vào nhà nữa là Độc Huyền đấy ư?”

      Tiêu Tử Y vừa nghe vừa nghĩ mà thấy sợ. Được rồi, sau này phải chú ý tới bạn Độc Huyền này chút mới được, đúng là cục cưng có sức phá hoại mạnh mẽ và hiếu kỳ quá .

      Nam Cung TRanh nhìn về phía ánh mắt Tiêu Tử Y hoàn toàn biến thành vẻ sùng bái mất rồi. Nàng ta là ngay hôm qua thế nào mà nghe thấy bên hàng xóm láng giềng có tiếng gà bay chó sủa gì, ra là ác ma đó bị thu phục trong cung rồi ha.

      Cũng duy trì được bao lâu nữa, ánh mắt Nam Cung TRanh chuyển sang đồng tình.

      “Công tử Sanh…..tiểu thư Tranh à, Nam Cung Sanh ta phải lúc cũng rất thông minh sao?” Tiêu Tử Y mặc dù có biết chút ít về Nam Cung TRạch Nam nhưng mượn dịp này nàng vẫn muốn tìm hiểu thêm chút về vị này.

      khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung TRanh lộ vẻ nhớ lại, chậm rãi bảo: “ tới, nhị ca ta và ta cách nhau khá nhiều tuổi, cụ thể ta cũng cho lắm. Nhưng có nghe cha ta lải nhải vài lần, hình như là lúc lên mười ba tuổi bắt đầu, lúc bế quan trong ngôi nhà thời gian, khi tái xuất trước mặt mọi người tự dưng như biến thành người khác vậy. năm sau nổi tiếng kinh thành, trở thành nhân vật truyền kỳ”

      “Thành người khác ư?” Tiêu Tử Y mẫn cảm lặp lại, cả người nghiêng hẳn, lộ ra vẻ chú ý.

      “Đúng vậy đó, mặc dù là thành người khác nhưng cũng phải thực là đổi thành người khác nha! Huynh ấy vẫn là người đó, chẳng qua có vẻ như thông minh lên rất nhiều” Nam Cung TRanh nghiêm túc tám chuyện, chẳng qua chính cả nàng ta cũng tin, thế mà nàng ta còn kể ra nữa.

      Chuyện này chả nhẽ phải là tình trạng xuyên qua sao? Tiêu Tử Y cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ lúc, cho tới khi chạm vào ánh mắt hứng thú cuả Nam Cung TRanh mới mỉm cười : “Đừng hiểu lầm mà, ta chỉ muốn hỏi chút xem có làm khó Tiêu Nhi hay thôi. Dù sao tháng sau thi rồi, ta xem thấy Tiêu Nhi có vẻ phải trả giá cực nhiều đó”

      “Biết rồi, biết rồi, theo ta Nhị Ca vốn vậy mà, nếu con mà chưa thấy tướng mạo thực của huynh ấy mà mê luyến huynh ấy ta tin sao được. Người kìa! Chắc chắn là có khả năng nha” Nam Cung TRanh khoát tay bảo, “Công chúa Điện Hạ à, thực ra đừng vì cuộc thi tháng sau của nhị ca ta mà lo lắng quá. Kỳ thực cuộc thi chỉ là cái cớ thôi, nhị ca ta chỉ muốn xem xem tiểu đệ thay đổi hoàn cảnh sống thế nào. Chỉ thế thôi mà” Nàng nghĩ tới hôm nay Tiêu Tử Y gọi nàng tới chắc chỉ là vì việc này nên thấy dễ thở hơn chút.

      Tiêu Tử Y cười : “Vậy xin đa tạ tiểu thư TRanh, kỳ thực hôm nay ta cho mời tới là có chuyện muốn nhờ ” Sau đó đem ý định mời nàng ta làm giáo viên nhạc ra.

      Hai mắt Nam Cung TRanh ngời sáng, thú vị quá nha! Chuyện này so với chuyện nàng ở nhà luyện thêu khăn tay, luyện giọng đánh đàn tưới hoa còn thú vị hơn nhiều! Chỉ là, khụ khụ, phụ thân đại nhân từng bảo họ, thể đồng ý dễ dàng với người ta nhanh được, ít ra….”Công chúa điện hạ, có thể cho TRanh Nhi chút thời gian về suy nghĩ , sau đó cho ngài câu trả lời thuyết phục”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, xác nhận thấy trong mắt đối phương ánh lên nét hứng thú, đoán chừng là muốn thuyết phục người lớn trong nhà rồi. “Cũng được, nếu có tin gì, nhất định phải cho ta biết nhé” Nam Cung TRanh nhàng đứng dậy, thoáng nhìn qua Tiêu Tử Y, hơi nắm chặt tay : “Công chúa, cành hoa đào kia có nở đẹp ha?”

      “….À, cũng tệ lắm…” Mặt ngoài Tiêu Tử Y tươi cười đáp lại còn trong lòng lại nghĩ, hình như…….hôm nay nàng có vẻ quên thay nước rồi…..

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 112: ngày ở nhà trẻ
      Biên tập: meomeomeo

      Gần đây cuộc sống của Tiêu TRạm trôi qua thực rất được, dùng câu gần đây nhà trẻ hay lưu hành mà …đó là “Tương đương”….. tồi.

      Sáng nào bé cũng rất khó khăn khi được bác Huyễn HÀ gọi dậy, nhưng cũng phải là thích. Bởi vì sau khi bé rửa mặt xong, phụ vương dẫn bé tới hoàng gia gia để hỏi thăm, thỉnh thoảng lại cùng ăn sáng với hoàng gia gia nữa.

      Tuy nhìn thấy hoàng gia gia nghiêm túc thỉnh thoảng có lúc cũng thân thiết, nhưng hoàng bà nội nhìn qua lại rất vui vẻ an ủi, tới tối thường xuyên ôm bé kể chuyện phụ vương lúc còn cho bé nghe.

      Lúc còn sao? Phụ vương đều lớn như vậy rồi, lúc mới bắt đầu còn sao? Trong lòng be bé của Tiêu TRạm len lén cười thầm, trở thành bí mật vô cùng đáng trong lòng bé.

      Sau khi hỏi thăm sức khoẻ hoàng gia gia xong, Tiêu TRạm cùng phụ vương bé đến cung Trường Nhạc để học. giờ trong phòng học cũng phải mỗi bạn chiếc bàn rồi, tiểu bác Melie của bé bảo tốt như thế chẳng giống nhà trẻ chút nào, mà ra giống học sinh tiểu học hơn, vì vậy mới xuất trong phòng học cái bàn tròn rất to, các bạn ngồi vây quanh đó.

      Giống nhà trẻ thế nào, mà giống học sinh tiểu học là gì, bé cũng đều hiểu lắm!

      Bé chỉ biết là, ngồi đối mặt như vậy, rất tốt phân tán chú ý của bé nha! Đối diện với bé chính mà bé Vân Tuyển, hại bé cứ lúc nào học cũng cứ nhìn chằm chằm vào sách bàn, cơ bản cũng dám ngẩng đầu lên nhìn Thái Phu tử viết gì bảng trắng kia cả, lỗ tai rất muốn nghe tiếng Độc Huyền than thở bên cạnh.

      Thực ra tuyệt lắm bởi vì gần đây Thái Tam Quốc Thái Phu Tử giảng bài rất chậm rất kỹ, rất khác lúc trước giảng bài. Bé có thể nghe thêm lần nữa mà như mới vậy, phát ra rất nhiều điều mà trước kia học để ý tới.

      Tuy Thái phu tử chỉ dạy tiết buổi sáng nhưng ông ấy giao bài tập thiệt là nhiều. Dù sao với bé mà thành vấn đề, chỉ là Độc Huyền luôn bị Thái Phu Tử nghiêm mặt nhắc nhở, cứ lấy thước cứng đập vào tay cậu ta bàn, nhưng ngày nào số lần đập cũng giảm chút, hy vọng có ngày cậu ta bị Thái Phu tử phạt nữa.

      Tiết thứ hai là tiết nghĩa của phụ vương, tiết học này bé cũng nghe rất chăm chú nha! Nam Cung Tiêu và bé Vân Tuyển thực ra nhìn rất nhàng, còn Độc Huyền vẫn tiếp tục bị phạt…

      Sau đó trong giờ học, tiểu bác làm vài động tác kỳ quái trước mắt các bé, theo Y quan Cố thần , đó là cái gì nhỉ “mắt vật lý trị liệu”. Dù sao lắm, chắc chắn bác hại bọn bé, phải ngoan ngoãn mà làm theo chứ! Làm xong trợn mắt há mồm, trước mặt đứa nào cũng có đĩa điểm tâm và quýt. Vì thế như Độc Huyền nghịch ngợm đến thế mà cũng rất ngoan ngoãn làm theo.

      Cuối buổi sáng là tiết của Thầy Lý Lí Vân Thanh môn Đức Dục. Tuy ông ấy có đôi mắt màu xanh lam nhưng lại vô cùng đẹp trai nha! hổ là ca ca của bé Vân Tuyển ha. Hơn nữa giảng bài lại xen ít chuyện xưa rất vui, tuy bên trong nó có chút đạo lý gì đó thâm ảo mà bé cái hiểu cái .

      Buổi sáng cứ thế trôi qua vậy. Tổng cộng có ba tiết học, sau đó là ăn trưa. Trước đây bé đều có thói quen ăn hai bữa thôi nha! Nhưng giờ bụng tự dưng thấy…..giờ này bụng đói kêu rột rột rồi.

      Ngày nào ăn trưa cũng khác nhau, nhưng giống như ăn ở chỗ hoàng bà nội mà có rất nhiều rau, người nào cũng phải bưng bát ăn hết những thứ bên trong, được phép ăn kiêng, ăn thừa.

      Được thôi, bé chỉ muốn là kỳ thực mỗi ngày Độc Huyền đều muốn ăn cà rốt nên lén ném cà rốt vào bát của bé đó. Hơn nữa bé còn ghét nhất là ớt xanh….Tiểu bác à, phải TRạm Nhi cố tình để cơm thừa đâu nha…..Ôi ôi ôi….

      Cơm trưa xong bác Nhược Trúc dẫn cả nhóm vào trong phòng rất cho là to, mỗi người có cái giường để ngủ trưa nửa canh giờ. Độc Huyền luôn rất khó vào giấc ngủ, sau đó khổ nhất là bị cái gọi dậy. Khóc ha, hoá ra bé nghĩ tới Nam Cung Tiêu mà chán ghét ghê, ngờ lại còn có tên còn chán ghét hơn nữa kìa.

      Buổi chiều chương trình học bé đều rất là thích. Đầu tiên là tiểu bác Melie của bé đến dạy cho các bé vẽ tranh, còn dạy làm cách nào lấy tờ giấy trắng ra vẽ rất nhiều trò vui này nọ thích lắm nha, hoặc còn lấy ra nhiều tấm gỗ xếp kiến trúc rất vui. Đúng rồi, trò kia còn có tên gọi là “xếp gỗ” nữa.

      Tan học xong, tiểu bác của bé lại dạy cho các bé hàng loạt các động tác kỳ lạ lắm nha, cái này được gọi là “tập thể dục cho lớn” đó. Bé cảm thấy muốn cao lớn chắc là phải rèn luyện thân thể như thế. Nhưng mà Độc Huyền lại tin đây là môn bí kíp võ công thất truyền nên lúc nào làm động tác cũng hăng hái quá cơ. Tiểu bác của bé bảo cậu ta bao nhiêu lần rồi mà cũng xong. NHưng quả rất muốn công nhận, sức lực tên Độc Huyền này thực mạnh quá , lúc vận động mạnh mà dưới chân cậu ta làm thành cái hố rồi. Chẳng trách bé Vân Tuyển đứng sau bé lần nào cũng cười chẳng quan tâm đến bản thân phải vận động nữa.

      Buổi chiều tiết thứ hai là tiểu thúc thúc Độc Diệp của Độc Huyền dạy. Tiểu bác ngày nào cũng tới đây dạy xong cũng cùng nhóm bé học cùng nhau. Theo lời Độc Huyền là bởi vì tiểu thúc thúc của cậu ta chẳng thích công chúa điện hạ tý nào. Còn Nam Cung Tiêu lại là tiết sau là tiết của Nhị tỷ cậu ta nên hai cậu cứ chuyện tán gẫu liên hồi.

      Bé tự nhiên tin tưởng kiểu giải thích thứ hai luôn! Tiểu Bác của bé người gặp người thích, sao lại có người có thể thích bác chứ?

      NHưng tiểu thúc thúc của Độc Huyền đúng là nghiêm khắc lắm cơ, lần nào dạy cũng bắt làm khác, cứ bắt bọn bé đứng trung bình tấn, hoặc là bắt bọn bé chạy bộ. Bé Vân Tuyển dĩ nhiên là giảm hào hứng nửa. Tiết này bọn bé lúc đầu cũng phải chịu khổ ít, gần đây phải cắn răng kiên trì đến cùng, cảm giác vài ngày sau thân thể có vẻ cường tráng lên rất nhiều, ăn cơm cũng tăng tốc thấy .

      hy vọng có ngày có thể so tài cao thấp với Độc Huyền. CẬu ta có thể trèo cây bé cũng có thể trèo cây mà.

      Học xong tiết của tiểu thúc thúc Độc , tiết sau là tiết của nhị tỷ Nam Cung TRanh của Nam Cung Tiêu, tiết nhạc. Vì là tiết cuối cùng của ngày, lại trải qua tiết thể dục xong, nên ai ai cũng rất chi là mệt mỏi buồn ngủ. Nhưng mà….Nhưng mà trăm ngàn lần được nhắm mắt đó nha! Bởi vì được dạy trong tiết chính là….ma chọc não đó…..

      Tin tưởng bé mà, chỉ cần nghe qua Nam Cung tỷ tỷ rống lên lần làn nghĩ lần sau muốn nghe nữa đó. Nhưng tiểu bác nàng lại vô cùng thích nghe, còn là cái gì nhỉ “ thanh cá heo” mà thanh cá heo là cái gì vậy ta?

      Thâm ảo quá , bé hiểu đâu. Bé chỉ biết là chạng vạng sau khi tan học, cha bé đến để đón bé tới cung MInh Quang chơi, giám sát bé tác nghiệp, thỉnh thoảng còn kể chút chuyện xưa cho bé nghe nữa cơ.

      Đây là trước kia bé ảo tưởng chuyện chưa bao giờ có, cũng vì phụ vương bé bận bịu quá cơ, thỉnh thoảng còn gặp mặt vài ngày nữa ý, tuyệt đối giống như bây giờ ngày nào cũng ở bên bé nhiều đến vậy.

      Bé cũng biết phụ vương biến thành như thế hết thảy nguyên nhân nhất định là do tiểu bác Melie của bé. NHưng nghe Nam Cung Tiêu bảo tiểu bác của bé ngày gả cho nhị ca của cậu ta là Nam Cung Sanh. Chuyện này sao có thể vậy chứ?

      “Trạm Nhi à, có chuyện gì muốn với ta sao?” Tiêu Cảnh Dương đặt quyển sách tay xuống mỉm cười mở to mắt nhìn tiểu bảo bối ngồi đối diện gục đầu xuống bàn. giờ mỗi ngày đều mang bé tới thư phòng của mình, hai cha con cùng nhau học tập hoặc cùng nhau chuyện, hai người cứ hưởng thụ thời gian trôi qua vậy.

      “Có ha” Tiêu TRạm chớp chớp đôi mắt sáng ngời, cất giọng ngây thơ hỏi: “Phụ vương, người chừng nào đem tiểu bác cưới vào cửa ha?”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 113: sinh nhật
      Biên tập: meomeomeo

      Đánh chết Tiêu Cảnh Dương cũng nghĩ đến Tiêu TRạm cứ thế mở miệng đột ngột hỏi tới vấn đề này, cũng còn nghĩ tới lần nào về tháng trước Tiêu Tử Y náo loạn phải lập gia đình để ra cung nữa, thế mà TRạm Nhi của vẫn tiêu tan ý nghĩ muốn cưới Tiêu Tử Y ra khỏi đầu.

      Lần trước ràng là rất rồi cơ mà.

      “Trạm Nhi à, phụ vương ta thể cưới tiểu bác của con được” Tiêu Cảnh Dương vươn tay ra xoa xoa tóc TRạm Nhi ôn nhu bảo.

      “Vì sao vậy?” Tiêu Trạm hiểu bĩu môi.

      “Bởi vì…” Tiêu CẢnh Dương vắt hết óc ra để nghĩ cuối cùng mới quyết định đem vấn đề này ra giải thích cho Tiêu TRạm hiểu. “Nếu, ta là nếu nhé, TRạm Nhi có muội muội ruột thịt, con muốn thương nàng trân trọng nàng, nhưng rồi cuối cùng con cũng thể thành thân với nàng ha”

      Tiêu TRạm lâm vào trầm mặc, mắt mở to vụt sáng vài cái rồi gì.

      Tiêu Cảnh Dương nghĩ là bé hiểu, vui mừng vỗ vỗ đầu bé. Nhưng Tiêu TRạm phun ra lời tiếp theo làm cho suýt cười ngất.

      Tiêu TRạm rất chân thành nhìn chằm chằm Tiêu CẢnh Dương hỏi: “Phụ Vương ơi, muội muội con ở chỗ nào ha?”

      “À, là ta nếu mà” Nét mặt Tiêu Cảnh Dương lên vẻ xấu hổ, chả nhẽ ngay lúc đó bảo biến muội muội ra sao?

      “Nếu à? Phụ vương cha muốn cưới bác Tử Y, TRạm Nhi chỗ nào có muội muội chứ?” Tiêu TRạm càng vô cùng hiểu ý tưởng của người lớn tý nào, hoàng bà nội phải qua với bé rồi sao, muốn phụ vương thành thân bé mới có tiểu đệ đệ hoặc là tiểu muội muội đó sao?

      Tiêu CẢnh Dương bất đắc dĩ thở dài, thân thiết cảm nhận được việc chuyện với trẻ con dễ dàng chút nào. Cũng như Tiêu Tử Y có thể quản lý tốt mấy đứa trẻ này như thế, mà mình ứng phó với vấn đề của TRạm Nhi cứ như trứng chọi đá vậy….”TRạm Nhi à, phụ vương thể cưới bác của con được, bởi vì ta và nàng là huynh muội ruột thịt”

      Tiêu TRạm nhìn biểu nét mặt của phụ vương giống như là phải đùa, rốt cục xác định ảo tưởng trong lòng bé tan biến, trong đầu kia lại lúc nào cũng in hình ảnh tiểu bác Melie của bé trở thành hình ảnh mẫu phi hoàn mỹ bỗng chốc tan thành từng mảnh , biến mất trong đầu.

      Nhìn khuôn mặt non nớt đáng của Tiêu TRạm nhăn nhó, đôi mắt vốn to ngời sáng bỗng chốc đong đầy nước mắt. Tiêu Cảnh Dương lập tức luống cuống tay chân đứng lên tới bên Tiêu TRạm ngồi xuống, vươn hai tay ra. Lúc đem cả người nho mềm mềm ôm vào trong ngực Tiêu Cảnh Dương tim chịu nổi kinh hoàng. Đúng vậy ha, đây là đứa con của . Vì sao đây là lần đầu tiên mới ôm bé đây?

      Vuốt tóc mềm của Tiêu TRạm, Tiêu Cảnh Dương còn nhớ , ngày đứa bé này sinh ra. đứng ở trong phòng sinh tại cung Minh Quang, nhìn vương phi của mình sinh mệnh dần dần suy yếu , cũng nhìn thấy đứa trẻ trong tã lót vừa mới sinh. Này lúc trước nếu có cánh tay che chở sinh mạng bé, dựa vào mẫu thân bé dần dần lạnh băng cánh tay bé huơ huơ trước mặt đáng nhìn nhoẻn miệng cười. biết vì sinh ra bé mà mẹ của bé phải bỏ cả sinh mạng để có được.

      Lúc ấy lẳng lặng đứng bên giường, người hầu ôm đứa bé tới cho nhìn nội tâm tràn đầy vẻ bất công và đau xót xoay người hướng cửa bước ra.

      Năm ấy vừa tròn mười bảy tuổi, còn Thái tử Phi của chẳng qua cũng chỉ có mười sáu tuổi thôi.

      Bọn họ tuy chưa tới là nhau, nhưng mà Nhàn nhi vẫn cùng lớn lên bên …Lúc mất Vân di và Tiêu Tử Y ở giai đoạn sống kia vẫn làm lo lắng khôn nguôi. Đó là người con tốt đến thế, vì sao lại vì sinh mạng mình nhìn như hoa cứ như vậy cam tâm tình nguyện đổi cho con ? nghĩ mãi ra.

      Vì vậy khi mẫu hậu nhìn thấy hỏi nghe đối với TRạm Nhi mở miệng bảo muốn mang TRạm Nhi nuôi. câu cũng chưa kể cả liếc nhìn cái cũng chưa thèm nhìn.

      biết hối hận, nhưng cho tới tận cái ngày Tiêu Tử Y khóc lóc long trời lở đất trong lòng , lòng thương nàng rất nhiều, bỗng nhiên nghĩ đến đứa trẻ khác vẫn bị bỏ rơi.

      Đây là đứa con của , lúc trước như vậy yếu ớt như vậy, giờ cũng cao ngang hông rồi. Tương lai có thể còn lớn giống như nữa, thậm chí biết đâu còn vượt xa cả .

      Tương lai trở thành quân vương, muốn quan hệ của bọn giống như quan hệ của với phụ hoàng giờ…rất xẩu hổ.

      Tiêu Trạm lẳng lặng yên tĩnh trong lòng phụ thân. Hưởng thụ ấm áp chưa từng có bao giờ, thấy phụ vương được lời nào, liền len lén ngước mắt nhìn, đáng thương lầm bầm: “Phụ vương, thực thể để bác Tử Y là mẫu phi của con sao?”

      Tiêu Cảnh Dương từ trong ký ức hồi phục lại tinh thần. Cúi đầu nhìn hai mắt ướt át của Tiêu TRạm, dùng giọng nặng hỏi: “TRạm Nhi, con cứ nghĩ muốn bác Tử Y làm mẫu phi của con thực sao?”

      Tiêu TRạm ra sức gật đầu, khuôn mặt nhắn khóc mũi đỏ lên nhìn bé trông càng đáng hơn.

      Tiêu Cảnh Dương cười cười véo véo mặt Tiêu TRạm hạ giọng ôn nhu bảo: “Được rồi, nếu TRạm Nhi kiên trì như vậy, vậy phụ vương đây liền cố gắng hết mình. Chẳng qua, chuyện này trăm ngàn lần đừng ra với bất kỳ ai đó nha, ngay cả bác Tử Y của con cũng thể nha! Đây là bí mật của chúng ta”

      Tiêu Trạm nín khóc cười tươi, vươn tay bé mập mạp lên, nhếch ngón tay út lên giọng non nớt bảo: “Được, chúng ta cùng ngoéo tay nào!”

      Tiêu Cảnh Dương sửng sốt, rồi bỗng nhớ ra hình như đây là kiểu Tiêu Tử Y dạy cho bọn trẻ cách lập ước định bằng tay, vì thế cũng vội vàng đưa tay ra cùng ngoắc ngón tay út với Tiêu TRạm.

      Tiêu TRạm động động vài ngón tay bé, hai người nhìn nhau cùng cười.

      “Được rồi, phụ vương tiễn con về chỗ Hoàng bà nội, ngày mai hình như là ngày nhà trẻ nghỉ ngơi vậy, TRạm Nhi bồi thường với Hoàng bà nội cho tốt nha” Tiêu CẢnh Dương ngay từ đầu cũng lý giải vì sao Tiêu Tử Y lại kiên trì muốn nhà trẻ cứ bảy ngày lại được nghỉ ngơi hai ngày, nhưng có phải là vì Nam Cung Tiêu , vì cậu bé cứ bảy ngày lại phải về nhà hai ngày mà.

      “Phụ vương, cùng TRạm Nhi chơi trò trốn tìm được ?” Tiêu TRạm lập tức luyến tiếc Tiêu Cảnh Dương ôm, tay bé túm lấy vạt áo trước cảu , ngẩng đầu đáng thương nhìn .

      Tiêu Cảnh Dương cự tuyệt nổi, chỉ còn có thể bất đắc dĩ cười cười bảo: “Được, nào trốn ! Chẳng qua nếu như tìm thấy con phụ vương gọi con ra đó nha!” Vừa vừa buông TRạm Nhi ra, lấy chiếc đồng hồ cát từ giá sách xuống đặt lên bàn, sau đó đảo ngược lại.

      Tiêu TRạm hoan hô cái liền chạy ra khỏi cửa, Tiêu Cảnh Dương lắc lắc đầu cười, ngồi trờ lại bàn cầm sách lên đọc.

      NHưng trong đầu chẳng vào chữ nào. Mới vừa rồi đồng ý với Trạm Nhi mà …. cuối cùng là bởi kỳ vọng của TRạm Nhi hay vẫn là dục vọng của chứ?

      Tay cầm sách của Tiêu Cảnh Dương run lên nhè , cưỡng chế nỗi bất an trong lòng, buộc chính mình phải chú ý sách. NHưng lại có cách nào đành nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ cát chút, trước mắt đều là hình ảnh Tiêu Tử Y cười tươi như hoa.

      “Thái tử điện hạ, thủ vệ Trường An Diên Hưng Môn truyền đến , là thấy Ngũ điện hạ cùng Đàm công tử trở lại” Ngoài cửa truyền đến tiếng thông báo trong trẻo, lập tức làm cho Tiêu Cảnh Dương lâm vào trầm tư bỗng tỉnh tảo trở lại.

      NHư sợ bị người khác nhìn lén được ý tưởng trong nội tâm mình, Tiêu Cảnh Dương lập tức đáp câu rồi đứng dậy, trong đầu trống rỗng, lập tức như trốn tránh đem toàn bộ mọi chuyện phát sinh quên sạch, “Cái gì? Ngũ đệ trở lại sao? , chúng ta đây đón !”

      Lúc này Tiêu TRạm trốn trong tủ quần áo, len lén ngó nhìn từ chỗ khắc hoa văn ra ngoài, khuôn mặt lên nét chờ mong.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078

      Chương 114: ngoài ý muốn
      Biên tập: meomeomeo

      Tối hôm nay Tiêu Tử Y rất thích thú, bây giờ lịch là đầu tháng tư, đổi thành dương lịch mới chỉ là tháng năm, đúng là thời điểm thời tiết rất đẹp, lạnh lắm cũng nóng cho lắm.

      Hơn nữa quan trọng nhất là, ngày mai nhà trẻ cuối cùng cũng được nghỉ rồi, nàng cuối cùng cũng được ngủ giấc ngủ mỹ mãn lười chảy thây.

      Thực là nàng cũng chẳng hâm mộ gì được làm quan hay làm hoàng đế cả, cũng vô cùng nghĩ ra chuyện xuyên việt này nên hướng tới đích cần phải cố gắng làm gì. Như nàng thấy, thể ngủ thoải mái là chuyện đầu tiên thể chịu nối nhất.

      May mắn giờ nàng chỉ vất vả bảy ngày có thể được nghỉ ngơi hai ngày rồi, tuy rằng so với đại còn kém chút là làm việc tuần có hẳn hai ngày nghỉ, nhưng giờ cũng khác nhau mấy.

      “Công chúa à, đây là quả đào năm nay tiến cung ạ” Nhược Trúc cười bưng khay đào đỏ rực lặng lẽ đến trước giường của Tiêu Tử Y, công chúa điện hạ của nàng ta hôm nay tâm tình tốt lắm, chỉ mang theo mỗi bé Vân Tuyển vào trong đình viện thôi.

      Tiêu Tử Y nhìn quả đào trong khay bạc, mặc dù giống quả ở đại to lớn nhưng cũng là loại thực vật có thuốc trừ sâu, ô nhiễm, có màu sắc rực rỡ. Nàng gọi Lí Vân Tuyển tới bảo: “Bé Tuyển Tuyển à, mau tới ăn quả đào nào”

      Lí Vân Tuyển nhìn lên trời nữa mà ngượng ngùng lè lưỡi , đưa tay ra nhón mấy quả đào để trong lòng bàn tay chậm rãi ăn.

      “Bé Tuyển Tuyển à, ngày mai chúng ta cùng chơi trò gì thế?” Tiêu Tử Y vừa bỏ quả đào vào miệng vừa lúng búng. Vừa nghĩ tới ngày mai tuy được ngủ nướng nhưng có chuyện gì làm thực nhàm chán quá ha. Ở đây có vườn bách thú, công viên hoặc là công viên nước gì đó, biết đâu chơi cho ổn đây?

      “Cũng có nha” Lí Vân Tuyển ngọt ngào cười, sp với thời điểm mới tiến cung đỡ hơn rất nhiều. Dù sao cuộc sống giờ so với trước kia tốt hơn rất nhiều, ngày nào cũng có thể nhìn thấy ca ca, thậm chí nếu so với thời điểm trước thời gian ở chung còn nhiều hơn…. bé cho tới giờ cũng biết ca ca mình lại giỏi đến thế, trong bụng lại có nhiều chuyện xưa đến thế. Lúc trước mỗi ngày ca ca về đều rất mệt mỏi, lúc nào cũng vào phòng chỉ hỏi chút xem ngày của bé thế nào, hỏi chút xem bé đọc sách gì, ngoài ra chẳng hỏi gì thêm cả.

      Tiêu Tử Y nhìn bé đáng giờ mập mạp trắng trẻo hơn so với lúc mới tiến cung, thầm nghĩ sau này đứa bé này lớn lên nhất định người đẹp, chả trách TRạm Nhi vừa thấy như bị mù mắt rồi, nhưng TRạm Nhi của nàng chắc là chưa từng bao giờ nhìn thấy bé nên có thể lý giải được.

      “Ngày mai à..” Tiêu Tử Y định là mang bé Vân Tuyển gặp Hoàng thái hậu bà nội của bé, nhưng nàng vừa nghĩ tới chuyện gặp người lớn, bản năng thấy ngại. Thôi quên , vẫn nên ở cùng bạn mới bớt lo lắng, nên nghĩ ngợi linh tinh gì nữa. “Hắc hắc, hay là ngày mai chúng ta đến nhà Độc Huyền có được ?”

      Lí Vân Tuyển vừa nghĩ đến cậu nhóc Độc Huyền hay nghịch ngợm khuôn mặt nhắn kìm được nở nụ cười tươi. Nhưng mà bé vẫn lo lắng hỏi lại: “Như vậy có đột ngột quá , có thể được chứ?”

      “Chỉ đột kích kiểm tra thôi! Coi như là…..Đúng đó, thăm hỏi các gia đình mà!” Tiêu Tử Y cười híp mắt ăn quả đào, nghĩ nhất định là phải đến tận nhà Độc Huyền xem rốt cục là như thế nào. giờ nhà trẻ có bốn bạn , trừ Độc Huyền ra những đứa bé khác nàng vốn gặp người lớn của bọn trẻ rồi, cũng đến nhà của Nam Cung Tiêu nữa. Gia đình Nam Cung nàng thông qua Nam Cung TRanh có thể biết cách nhìn nhận của Nam Cung cha với nhà trẻ của nàng. Nhưng còn Độc Huyền dĩ nhiên lại phải là đối tượng tốt để liên hệ.

      Lí Vân Tuyển nhìn Tiêu Tử Y cười vui tới nỗi làm bé cũng vui lây cong khoé miệng lên.

      “Công chúa à, người ở bên hoàng hậu đến” Vừa bước vào cửa vườn hoa nghe thấy tiếng Như Lan từ xa reo lên.

      Trong lòng Tiêu Tử Y đập bùm bụp…. Khuôn mặt tươi cười lập tức sụp xuống. Hoàng hậu phái người tới chắc chắn là chẳng có chuyện gì tốt cả, nhưng vẫn phải cố lên tinh thần hỏi lại: “Chuyện gì thế? Lại còn muộn thế này nữa chứ”

      NHư Lan chạy vội tới trước mặt Tiêu Tử Y, trông có vẻ lo lắng bảo: “Công chúa, hoàng hậu bên đó cho người tới hỏi, có phải tiểu điện hạ vẫn ở chỗ chúng ta thôi”

      Cái gì cơ?” Tiêu Tử Y lập tức mềm nhũn giường bỗng ngồi thẳng dậy, mở trừng hai mắt to giật mình hỏi lại: “ phải TRạm Nhi sớm về rồi đó sao?”

      Như Lan nhíu mày sốt ruột : “Nhưng người hầu bên hoàng hậu có hình như là vẫn chưa trở về cung Vị Ương, vì vậy phái người tới đây hỏi chút xem tiểu điện hạ có còn ở cung Trường Nhạc rồi sau đó về bẩm bảo lập tức”

      “Vậy tới hỏi cung Minh Quang của Thái tử chưa?” Tiêu Tử Y đứng ngồi yên hỏi lại, “Có thể TRạm Nhi dạo chơi ở bên Hoàng huynh lâu quá thôi”

      “Nghe bảo là từng đến hỏi qua rồi, Thái tử cũng ở đó…” Như Lan cẨn thận trả lời, “Lúc này so với ngày thường tiểu điện hạ trở về cung Vị Ương muộn hơn canh giờ rồi…”

      Rốt cục Tiêu Tử Y đứng ngồi yên, đứng dậy vừa vừa phân phó bảo: “Như Lan, ngươi mang bé Vân Tuyển về ngủ trước . Nhược Trúc, ngươi theo ta tới cung Minh Quang chuyến”

      Hai người cùng đồng lên đáp lại. Nhược Trúc buông khay đào ra, lập tức tới bảo vài thái giám mang theo chiếc đèn lồng. Mấy người nhanh đường trong cung, theo hướng cung Minh Quang tới.

      “Công chúa… người xem có phải tiểu điện hạ ham chơi . Hay là thái tử dẫn bé chơi ở chỗ nào khác rồi?” Nhược Trúc kiềm chế được lo lắng hỏi.

      đâu, TRạm Nhi như vậy, muộn thế này rồi hoàng huynh còn dẫn bé chơi đau nữa chứ?” Hơn nữa dù có xuất cung mà …cũng sai người báo tin với Mẫu hậu chứ” Tiêu Tử Y cắn môi dưới, thế nào cũng nghĩ ra đứa bé bốn tuổi sao cứ thế mà đánh mất được chứ.

      Nhược Trúc lẳng lặng , kể cả thốt lên câu an ủi cũng . thực tế đáy lòng nàng ta rất lo lắng bất an, chỉ là theo bản năng nghĩ mọi cách thôi.

      Mấy người tới cung Minh Quang,ở cửa cung thị vệ bẩm báo là thái tử sớm ra cửa rồi, nhưng cũng thấy mang theo tiểu điện hạ. Tiêu Tử Y kiên trì vào xem, tóm được vài cung nữ hoặc thị vệ đều bảo nhìn thấy TRạm Nhi lần nào.

      Tiêu Tử Y đứng trong phòng đọc của Tiêu Cảnh Dương, nhìn thấy bàn vẫn còn để sách chuyên dụng của bé, mặt viết đề toán mới được nửa, ràng là người còn ở đây.

      “Nhanh tìm các phòng xem, biết đâu ngủ ở đâu đó”

      Tiêu Tử Y vội vàng phân phó cung nữ và thái giám, bản thân quay đầu nhìn chiếc đồng hồ cát bàn.

      Nếu nàng nhớ nhầm loại đồng hồ này thường được đặt ở giá sách, sao vô duyên vô cớ lại đặt bàn chứ?

      Đáy lòng Tiêu Tử Y nảy sinh cảm giác kỳ quặc, lao ra khỏi phòng đọc tìm ở các phòng, hơn nữa để ý tới trong các tủ hoặc dưới gầm giường. Cuối cùng tới gian phòng cuối, ở trong chiếc tủ lớn treo quần áo phát ra Tiêu TRạm cuộn mình lại thành cục.

      “Bác? Sao bác lại tìm được con thế?” Tiêu TRạm hé mắt nhìn, thích ứng được với ánh sáng tới đột ngột.

      “Trạm Nhi…Chả nhẽ con và phụ vương chơi trò trốn tìm sao?” Tiêu Tử Y dám tin hỏi lại.

      “Đúng ha! Có phải phụ vương tìm thấy con ? Thế mới xin bác tới cứu hả?” Tiêu TRạm vươn hai tay bé ra, nở nụ cười tươi tới mức đáng vô cùng, muốn Tiêu Tử Y bế bé ra. Hì hì, phụ vương lợi hại quá , vừa cố gắng để cho bác tới làm mẫu phi của bé, ngờ tìm bác tới rồi.

      Sắc mặt Tiêu Tử Y lập tức chìm xuống, được lời nào ôm Tiêu TRạm vào ngực, lặng yên ra ngoài. Người đàn ông kia, dĩ nhiên lời nào mất? Rốt cục là có chuyện gì xảy ra đến mức làm cho quên mất chuyện mình và con chơi trò trốn tìm chứ? Nếu phải nàng thấy thích hợp tới đây biết TRạm Nhi còn ở trong tủ quần áo tối đen này bị lạnh lẽo tới bao lâu nữa!
      Tiêu TRạm khó hiểu vì sao tiểu bác lập tức thấy vui gì, bé rất ít khi thấy sắc mặt tiểu bác nghiêm nghị thế, vẻ mặt cứng rắn, dù cho bọn bé ở lớp nghịch ngợm tức mức nào, chưa từng bao giờ thấy sắc mặt tiểu bác lại trở nên lạnh băng như vậy. Vì thế bé chỉ thấy sợ hãi ôm chặt lấy bả vai Tiêu Tử Y, dám lên tiếng.

      Tiêu Tử Y ôm Tiêu TRạm ra trước cửa cung Minh Quang thấy Tiêu Cảnh Dương hốt hoảng chạy như điên trở về. Xa xa thấy Tiêu Tử Y ôm Tiêu TRạm đứng trước cửa, cứ thế chạy thẳng tới trước mặt họ rồi mới dừng lại, ôm lấy cây cột thở hồng hộc trận.

      “Tử Y…Ta…” Tiêu Cảnh Dương biết vậy chẳng làm được gì, dọc đường đều có cảm giác khác thường, cảm thấy trong lòng có chuyện, mãi cho tới lúc và Ngũ đệ tới cung Vị Ương mới chợt nhớ tới TRạm Nhi của vẫn còn ở trong cung chờ chơi trốn tìm. làm sao lại đem chuyện này quên mất chứ?

      Tiêu Tử Y lạnh lùng nhìn biểu hối hận nét mặt Tiêu Cảnh Dương, quay đầu sang bên chậm rãi từng từ : “Nhược Trúc, ngươi tự mình tới chỗ mẫu hậu báo câu, bảo tối hôm nay TRạm Nhi ngủ trong cung của ta”

      xong hôn lên TRạm Nhi trong lòng, thản nhiên bảo: “TRạm Nhi ngoan nha, cùng bác trở về nào. Sau này rốt cục đừng tới đây nữa nha”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 115: cãi nhau
      Biên tập: meomeomeo



      Tiêu Tử Y ôm Tiêu TRạm mạch trở về cung Trường Nhạc, đường Thuần Phong định thay nàng ôm Tiêu TRạm nhưng nàng kiên quyết cho.

      Hai tay bé của Tiêu Trạm vươn ra sau lưng Tiêu Tử Y, lặng lẽ nghĩ ngợi. Hoá ra phải rất tốt sao? Bé còn tưởng là bác do phụ vương gọi tới đây nữa cơ đấy, kết quả phát ra hình như bé lý giải sai rồi. Quan hệ của hai người lớn hình như lại càng phức tạp thêm, tiểu bác mới vừa rồi dĩ nhiên cấm bé từ nay về sau được tới chỗ phụ vương nữa. Sao có thế vậy chứ….Sao lại thế….

      Dọc đường Tiêu Tử Y rất nghiêm nghị, cố gắng kiềm chế cơn giận của mình, tránh làm cho bé Trạm Nhi sợ. người cha, làm sao lại có thể đem con mình quên mất chứ? Bất luận thế nào cũng thể tha thứ được chuyện này.

      Nàng còn tưởng rằng, Tiêu Cảnh Dương thay đổi, quyết tâm buông tha cho hết thảy, cố gắng làm người cha tốt. Hoá ra vẫn chưa để TRạm Nhi trong lòng, thậm chí có khả năng còn lấy bé ra làm công cụ để tranh giành quyền lực cũng nên.

      Lòng nàng càng nghĩ càng thấy lạnh.

      Tiêu Tử Y bước vào cung TRường Nhạc thấy Như Lan và bé Vân Tuyển đứng đằng xa trước cửa điện Vĩnh Ninh nhìn ngó xung quanh. Thấy nàng ôm bé Tiêu TRạm về, bé Vân Tuyển lập tức chạy lọt tọt xuống bậc thang.

      “Sao vẫn còn chưa ngủ?” Cho dù trong lòng tức giận, đối mặt với khuôn mặt thiên thần ngây thơ, Tiêu Tử Y vẫn có thái độ mềm mỏng ôn nhu hỏi.

      “Sao mà ngủ được chứ?” Lí Vân Tuyển thản nhiên . bé ngẩng đầu lên nhìn Tiêu TRạm vai nàng, chiếc miệng mím lại thành đường thẳng tắp, bất an hỏi: “Công chúa tỷ tỷ à, TRạm Nhi sao chứ?”

      Mắt Tiêu Tử Y nhìn Tiêu TRạm vai nàng ngủ, cười yếu ớt bảo: “ sao, bé ngủ rồi, hôm nay ở đây đếm….Bé Tuyển Tuyển con ngủ trước , sáng sớm ngày mai chúng ta quyết định chỗ nào chơi nhé”

      Lí Vân Tuyển gật gật đầu, được Như Lan nắm tay vào điện Vĩnh Ninh.

      Tiêu Tử Y thở dài, ôm Tiêu Trạm tới phòng của nàng. mạch tới đặt tiểu bảo bối lên giường, bé ngủ thực rất say. Tiêu Tử Y xoa bóp cánh tay tê mỏi, mới nghĩ tới đứa bé bốn tuổi cũng nặng, mà nàng suốt dọc đường cứ thế ôm bé mạch trở về.

      Nhìn Tiêu TRạm cực kỳ đáng ngủ say, Tiêu Tử Y kìm nổi đưa tay ra nhàng xoa vào khuôn mặt nhắn mịn màng của bé.

      Làm đứa bé hạn phúc quá, chuyện gì cũng coi như rất đơn giản, rất nhiều chuyện đều hiểu gì, mỗi ngày chỉ cần ăn ngon cũng thấy vui vẻ, cũng thấy hạnh phúc lắm rồi, cũng thấy rất là thoải mái.

      Nhưng may mắn thay TRạm Nhi vẫn chưa phát ra chuyện phụ vương quên mình. Nếu chuyện này tuyệt đối trở thành vết thương lòng rất sâu ha.

      Cẩn thận lấy chăn đắp người Tiêu TRạm, Tiêu Tử Y sợ làm bé tỉnh, nên chỉ cởi giầy cho bé.

      “Công chúa” Như Lan lúc này đứng gần bên gọi khẽ.

      Tiêu Tử Y lấy ngón tay giơ lên bảo yên lặng, sau đó lấy chăn đắp cho Tiêu TRạm tử tế lúc này mới đứng dậy ra phòng ngoài…. nhàng hỏi: “Có chuyện gì?”

      “Công chúa, thái tử điện hạ tới, ở ngay bên ngoài ạ” Như Lan biết tột cùng xảy ra chuyện gì, chỉ là rất ít khi thấy vẻ mặt nghiêm túc của công chúa như thế, hơn nữa nghe tới hai chữ thái tử sắc mặt càng thêm khó coi hơn.

      “Bé Vân Tuyển đâu? ngủ chưa? ” Tiêu Tử Y mặc kệ Tiêu Cảnh Dương, mở miệng ra hỏi tình hình bé Vân Tuyển trước.

      “Vâng, bé Vân Tuyển rất biết điều ngủ rồi” Như Lan bẩm báo quy củ, dám gì vô nghĩa trước mặt Tiêu Tử Y nổi nóng.

      Tiêu Tử Y nhìn lướt qua bên ngoài, thấy trong đình viện bóng người cao lớn, khỏi hít sau hơi ngăn chặn lửa giận bùng phát.

      “Công chúa…” Như Lan sợ hãi nhắc nhở. Dù thế nào cũng nên để cho thái tử điện hạ đứng ở san vọng ra…

      “Ngươi xuống trước , ta muốn ai quấy rầy” Tiêu Tử Y thản nhiên , định nể mặt mũi hoàng đế tương lai này chút, cho người hầu thấy bị nàng thuyết giáo trận.

      Như Lan ngoan ngoãn lui ra, còn cẩn thận đem cửa đóng lại.

      Tiêu Cảnh Dương biết nàng rốt cục thấy rồi liền vội vàng bước thẳng tới.

      Tiêu Tử Y qua tẩm cung của nàng xuyên ra ngoài tới vườn hoa bên trong. Dưới ánh trăng Tiêu Cảnh Dương như bóng ma dần dần ra từ trong bóng tối, mặt lên vẻ nóng ruột lo lắng.

      “Tử Y, TRạm Nhi đâu rồi? Bé thế nào?” Tiêu Cảnh Dương nhíu mày hỏi, cặp mi cong dài nhíu lại, trong mắt tràn ngập hối hận.

      Tiêu Tử Y mặt lạnh lùng thản nhiên bảo: “ ngủ. Thái tử điện hạ cũng mời về nghỉ tạm thôi”

      Tiêu Cảnh Dương nghe thấy Tiêu Tử Y xưng hô lạ vậy khỏi sững sờ, lúc này mới để ý tới vẻ mặt lạnh như băng của nàng, cười khổ bảo: “Tử Y, hoàng huynh sai rồi, ta đến để giải thích”

      “Ta cần huynh giải thích, cũng muốn nghe” Tiêu Tử Y hạ giọng lãnh đạm , còn lý do gì nữa đây, có thể làm cho người cha quên mất đứa con của chính mình chứ?

      Tiêu Cảnh Dương biết là nàng sợ làm Tiêu TRạm trong phòng thức giấc, cũng hạ giọng xuống : “Tử Y à, tuy muội và ta ở chung lâu nhưng cách làm người của hoàng huynh muội còn hay sao? Lần này thực là hành động vô tâm thôi mà” Tiêu Cảnh Dương chắc chưa bao giờ xin lỗi người nào cả nên lời ngốc nghếch biết làm cách nào mới kéo lại được lỗi lầm của chính mình.

      “Cũng chỉ vì hành động vô tâm mới càng làm cho người ta thương tâm thôi” Tiêu Tử Y nhếch miệng lên lộ ra vẻ lạnh băng, cười trào phúng , “Vậy thuyết minh căn bản trong lòng huynh có TRạm Nhi”

      Tiêu Cảnh Dương khó xử nhìn nàng, muốn nguyên nhân thực ra. Chả nhẽ phải thẳng ra suy nghĩ là có khả năng cưới nàng vào cửa sao, có tật giật mình nên đến mức đem tất cả mọi chuyện quên sạch kể cả chuyện cùng Trạm nhi chơi trò trốn tìm nữa.

      Tiêu Tử Y mắt nhìn thấy bộ dạng này của Tiêu Cảnh Dương, tức cũng có chỗ phát ra, bực mình xoay người muốn rời khỏi.

      Dĩ nhiên là Tiêu Cảnh Dương thể cho nàng cứ vậy rời rồi, nên đưa tay ra nắm lấy tay nàng, trầm giọng bảo: ‘Tử Y à, đêm nay lần đầu tiên ta mới ôm Trạm Nhi vào lòng, cũng là lần đầu tiên kể từ lúc bé sinh ra tới nay”

      Tiêu Tử Y ngẩn ra, đối diện trước mặt nàng chính là phòng của nàng. Ở trong phòng ánh lên ánh sáng ngọn đèn mờ ảo kia, TRạm Nhi chìm vào mộng đẹp trong đó. Nàng dường như có thể nhìn xuyên thấu qua bức tường nhìn thấy vẻ mặt ngủ đáng của bé.

      đứa bé đáng như thế, vì sao cha của bé lại cho nàng biết hôm nay mới là lần đầu ôm bé đây?

      Tiêu Tử Y đột nhiên tỉnh ngộ, có lẽ nàng coi chuyện xảy ra quá đơn giản rồi, Trước đây Tiêu Cảnh Dương cũng phải vì bề bộn nhiều việc mà cố ý xa cách con mình, biết đâu trong đó nghe chừng còn có nguyên nhân gì mà nàng chưa biết.

      “Vì sao vậy?” Tiêu Tử Y chậm rãi hỏi. Mãi cho tới lúc ra nàng mới phát giác cổ họng mình sốt ruột tới mức khô khàn khàn. Nàng có dự cảm, nguyên nhân này chắc chắn Tiêu Cảnh Dương cũng vẫn chịu ra. Hoặc là với người khác thể ra được.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :