1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 106: Tan học! Muốn chơi vui!
      Biên tập: meomeomeo


      “Mất mặt quá… mất thể diện quá …”Trong hành lang truyền tới tiếng nho hối hận.

      “Tử Y à, đừng oán trách nữa, lại đây đứng thẳng ” Tiêu Cảnh Dương nửa cười cúi xuống nhìn Tiêu Tử Y ngồi xổm ở góc tường.

      “Muội thèm! Tất cả đều tại huynh!” Tiêu Tử Y buồn bực bảo, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người . May là Thuần Phong vốn đứng ở ngoài cửa được nàng bảo trước là chỉ cần tan học mới tới đây nếu mất mặt chết lên được.

      “Được! Được! Toàn bộ là tại ta. Nhưng mà ta nghe Thái Khổng Minh dạy phải ba canh giờ xong sao? Thời gian nhanh đến rồi nha! Muội còn nhanh tới đây đứng ?” Tiêu Cảnh Dương trêu ghẹo .

      Tiêu Tử Y đáng thương quay đầu lại nhìn mặt trêu chọc của Tiêu Cảnh Dương càng cảm thấy mất tự tin. Sao nàng trước mặt lại giống đứa bé thế biết, ràng là tuổi nàng và tuổi cũng cách xa nhau lắm mà! Tiêu Tử Y mất tự nhiên lúc sau đó hậm hực đứng dậy.

      Ai ngờ do nàng ngồi xuống quá lâu máu có vẻ tuần hoàn đủ lập tức làm mặt mày hoa mắt chóng mặt, lảo đảo chống vội vào bức tường bên cạnh.

      “Tử Y, muội sao vậy?” Tiêu Cảnh Dương lập tức vọt nhanh tới, ôm vội eo nàng làm cho đầu của nàng đập thẳng vào tường.

      sao, huyết áp tụt thôi mà” Tiêu Tử ngả đầu vào vai Tiêu Cảnh Dương, đợi lúc cho cảnh mê muội này đỡ .

      Thôi rồi, thân thể nàng lúc nào trở nên kém vậy chứ? Loại tình trạng này trước kia chỉ lúc nàng học trung học kịp ăn sáng mới biểu thôi, xem ra buổi sáng mà ăn gì đó thực ổn.

      “Tử Y à, có phải lần trước độc chưa hết ? Trước ta đưa muội về bảo thái y tới nhé!” Tiêu Cảnh Dương xong định bế Tiêu Tử Y lên trông khẩn trương vô cùng.

      Tiêu Tử Y chống vào vai tránh, sợ thực bế nàng lên , mặt ửng đỏ giọng hơi sẵng: “ cần! Chỉ là sáng nay chưa ăn miếng nào, bụng đói là phải thôi. Đều tại muội mà. Nhược Trúc mang cho muội ăn nhưng muội lại cương quyết ăn” Muốn chết sao, nàng muốn bị ôm nha! À, ra vẻ là ôm thôi thược ra là bế nàng đó…

      Dừng lại, nàng đây nghĩ vớ vẩn gì thế này? Vì chưa ăn sáng mà mời cả thái y tới sao, nàng cần mất mặt vậy đâu! Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy doạ người, nhất quyết đến chết cũng cho Tiêu Cảnh Dương bế nàng.

      “Kẹt!” Tiếng mở cửa ở lớp học truyền đến làm cho hai huynh muội ôm nhau ở ngoài cửa có phản xạ ngoái lại nhìn.

      Chỉ thấy Độc Huyền ngơ ngác nhìn hai người, sau đó trấn tĩnh ra, từ từ đóng cửa lại.

      Từ trong khe cửa Thái Khổng Minh hé nhìn qua thấy. Ôi ôi, nhất định là bị hoa mắt nhìn nhầm rồi.

      Hai vị người lớn ở ngoài cửa như bị điện giật vậy lập tức tách ra. Tiêu Tử Y cố bình tĩnh vuốt lại quần áo cho thẳng thản nhiên hỏi: “Độc à, sao con cũng ra vậy hả? Hình như là chưa tới giờ tan học mà?”

      Độc Huyền khịt khịt mũi cái, cất giọng uể oải: “ có gì, cũng giống các ngươi thôi, bị phạt đứng!”

      Tiêu Tử Y và Tiêu Cảnh Dương hai người đưa mắt nhìn nhau, có thể đem chuyện trừng phạt này xem như lông hồng đối với cậu nhóc Độc Huyền này tám chính phần là bị phạt ít ở nhà rồi.

      Độc Huyền nghiêng đầu nhìn hai người lớn bỗng hướng Tiêu Cảnh Dương hừ bảo: “Thái tử thúc thúc à, người cũng lạc hậu quá

      “Lạc hậu hả?” Tiêu Cảnh Dương bị Độc Huyền làm cho đầu óc mơ hồ .

      Độc Huyền vênh mặt lên ưỡn ngực cười : “Thấy động tác vừa rồi của các người, ngươi có phải định “sao sao” công chúa tỷ tỷ hả? giờ lưu hành chuyện “sao sao” mặt rồi, giờ là lưu hành “sao” tay đó”

      Tiêu Tử Y nín thở, nhịn được cười tới mức cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

      TRời ạ, tên quỷ này, đúng là có năng lực quá . Hôm qua nàng chẳng qua là thuận miệng vậy thôi, ai ngờ cậu ta lại nhớ thế chứ?

      Tiêu Cảnh Dương cũng chẳng buồn giải thích chuyện mới vừa rồi phải muốn “sao sao” Tiêu Tử Y cùng Độc Huyền, chỉ tò mò hỏi: “sao” tay là gì vậy?” Sao tới giờ lại biết từ này nhỉ?

      Độc Huyền cảm thấy tự tin tăng vọt lên. Là trẻ con thường hay thấy người lớn dạy dỗ này kia, thế mà biết lại còn phải quấn quít lấy để hỏi người ta vì sao nữa. Vì vậy cậu thực hưởng thụ tự mình biết mà người lớn kia biết gì đó, dạy họ thế nào quả thực làm cho cậu thấy vô cùng sảng khoái.

      Vì thế Độc Huyền nghiêm trang bảo: “Là lễ gặp mặt lưu hành gần đây nhất đó nha! Vươn tay ra “sao sao” mu bàn tay đối phương, biểu đạt ý gần gũi đó”

      Tiêu Cảnh Dương tự chủ được làm theo đúng lời Độc Huyền tới bước, hôm nay buông hết mọi gánh nặng, ở cùng chỗ với bọn trẻ, lúc học lại truyền giấy với Tiêu Tử Y say sưa, điều này là cho giấu tính trẻ con trong lòng như đám tro tàn bùng cháy lên.

      Vừa lúc đứng cách Tiêu Tử Y cũng quá xa, rất tự tin nâng tay nàng lên, cúi người xuống rồi dùng môi chạm xuống mu bàn tay của nàng.

      Tiêu Cảnh Dương cảm thấy rất thú vị, vừa định hỏi chút ý “lễ sao tay” này là làm tay hay hai tay. Khi ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy hai gò má ửng đỏ của Tiêu Tử Y lập tức ngây ngẩn cả người.

      Tiêu Tử Y biết Tiêu Cảnh Dương hay đùa hôn mu bàn tay nàng chút nhưng nàng lại thấy được tự nhiên đỏ mặt. Cảm thấy trái tim trong lồng ngực mình đập bùm bùm liên hồi. Tiếng tim đập ù ù to tới mức làm cho nàng có cảm giác nghe được rất , từ tay truyền tới lo lắng khi tay họ tiếp xúc với nhau chậm rãi xâm nhập vào trong người, làm cho nàng giống như bị bỏ bùa trở thành nàng công chúa được Hoàng tử hôn vậy, thể cử động nổi.

      Muốn chết à, sao nàng lại có thể biến thành tình công chúa nghiêm trọng vậy chứ. Trước kia nàng cũng rất khinh bỉ cái loại mộng ảo thực tế của con như thế mà.. Tiêu Tử Y buộc chính mình tránh ánh mắt mê man của Tiêu CẢnh Dương, ho tiếng rồi rút bàn tay ra khỏi tay của .

      “Kẹt!”

      Tiếng cửa phòng học lại mở ra lần nữa, lần này là Thái Khổng Minh ra. thản nhiên câu: “Tan học” Sau đó trực tiếp xuyên qua Tiêu CẢnh Dương và Tiêu Tử Y, ra khỏi đại điện hít thở khí bên ngoài.

      Ở đây có đặc quyền, cần thi lễ với Hoàng tử và Công chúa.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy mấy đứa bé từ trong lớp học ra, Độc Huyền cũng chạy theo sau chúng ra ngoài, quên tiệt chuyện bị phạt đứng vừa nãy luôn.

      là đứa trẻ nghịch ngợm quá.

      Tâm tình khác thường của Tiêu Tử Y bị bọn quấy nhiễu bỗng khôi phục trở lại, nhưng vẫn dám nhìn mặt Tiêu Cảnh Dương, chỉ là xoay người bình tĩnh : “À, giờ tan học rồi, ta ra ngoài hít thở khí

      Tiêu Cảnh Dương suy nghĩ sâu xa nhìn bóng Tiêu Tử Y, cứ đứng như vậy trong hành lang nhúc nhích.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 107: Cảm tình
      Biên tập: meomeomeo

      mình Tiêu Tử Y ngồi ngọn núi giả, nhìn mặt hồ gió nhè thổi lăn tăn trước mặt mà ngẩn người.

      Vừa rồi lúc nàng ra ngoài có chạm phải Thái Tam quốc, xin phép nghỉ buổi sáng quay lại.

      số việc nàng cần phải suy nghĩ kỹ chút. Ví dụ như giải quyết thế nào vấn đề mấy đứa trẻ kia trình độ học tập đồng đều đây.

      Nhưng mà nàng nghĩ thế nào khuôn mặt Tiêu Cảnh Dương cứ lắc lư trước mắt, làm hại nàng thể nào tập trung tinh thần nổi.

      Tức quá ! Toàn bộ đều trùng hợp thôi, nàng suy nghĩ linh tinh cái gì thế hả? Tiêu Tử Y thụt đầu vào hai đầu gối buồn bực nghĩ ngợi. Đúng vậy, nhất định là người đàn ông kia bộ dạng lớn lên giống TRạm Nhi thôi, nàng đối với TRạm Nhi lúc nào cũng có sức chống cự cả mà.

      Ôi, hình như là TRạm Nhi lớn lên giống mới đúng chứ. Đúng thế, cái loại mơ hồ mông lung hai mắt này, tựa như con chó bị thương làm người ta đau lòng vậy, nhưng mà khi quật cường dù trong lòng có bị thương cũng sờ ra chút manh mối nào.

      Giống nhau như đúc ha.

      Dừng dừng, sao nàng lại nhớ tới nữa rồi. Tiêu Tử Y cứ lẩm nhẩm liên tục trong đầu ngừng, quả nàng thừa nhận Tiêu CẢnh Dương người đàn ông có sức quyến rũ kinh người, nàng chỉ là thưởng thức mà thôi. KHách quan cho nàng đến đây lại đụng tới vài người đàn ông, ít nhất so với Đám Nguyệt Li vô trách nhiệm, Độc Diệp lạnh lùng khinh thường, Lí Vân Thanh mặt ngoài thờ ơ mà trong lòng giấu diếm nhiều chuyện hay là Nam Cung SAnh Nam Cung trạch nam suy sút lôi thôi lếch thếch còn tốt hơn nhiều.

      Nhưng là ca ca của nàng mà. Ít nhất là ca ca của chính thân thể này của nàng.

      Tiêu Tử Y hiểu vì sao khi nghĩ đến dây đáy lòng có chút vỡ tan như nhau. Nàng biết đây là cảm giác gì, chút cũng có xa lạ gì cả. Cái đó và lúc nàng học thầm mến bạn trai có bạn rồi là giống nhau.

      Cũng tốt thôi, chuyện tình cảm mà chẳng có hy vọng gì nhất định phải bóp chất trong trứng nước mới được.

      Tiêu Tử Y thổi ra luồng hơi lạnh. chút cũng cho rằng tư tưởng của mình nghĩ là gánh nặng. Tiêu Cảnh Dương là thế giới sau này của nàng, là người đầu tiên đối tốt với nàng, nàng thực ỷ lại , thậm chí còn có chút tình cảm với . Đây cũng thực bình thường mà, nàng cũng có coi trọng ánh mắt huynh trưởng mà đối đãi , nên có chút lầm lỡ khó tránh được.

      Nhưng mà nàng thực thể tiếp tục như vậy nữa bởi vì giữa họ có khả năng.

      Tiêu Tử Y cẩn thận khoá chặt tình cảm vào trong lòng, đó chỉ là ảo tưởng thực mà thôi. Nàng đem đoạn tình cảm này suy nghĩ kỹ lần. Sau đó quý trọng mà khoá chặt nó lại trong chiếc hòm cuối cùng ném nó vào trong góc tối trong lòng nàng.

      Cuối cùng cuối cùng chắc rằng chỗ đó phủ lên lớp bụi dày. Vài năm sau đó hoặc là vài thập kỷ sau ngẫu nhiên nàng phát ra chiếc hòm này trong lòng mở ra để biến thành nụ cười thoải mái nở môi mà thôi.

      Tiêu Tử Y ổn định tâm tình định đứng dậy chợt nghe thấy có tiếng người đằng sau hòn núi giả: “Tìm được muội rồi! Sao lại tới đây? học đầu lại bị phu tử phạt đứng, sau đó đầu trốn học sao?” Tiếng Tiêu Cảnh Dương trêu chọc truyền tới, bước theo sau leo lên ngồi xuống bên cạnh nàng.

      Tiêu Tử Y thầm liếc mắt nhìn. Tuy lời có chút có lý nhưng là nhất chết chịu thừa nhận.

      Tiêu CẢnh Dương thấy Tiêu Tử Y vẫn chôn đầu vào gối, chút phản ứng cũng có, sốt ruột vỗ vỗ vào vai nàng hỏi: “Tử Y à, làm sao vậy? Có phải có chỗ nào thoải mái sao? Nào, ta đưa muội về, sau đó bảo thái y tới xem nhé”

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu cười bảo: “ sao. Ra ngoài hít thở chút khí tốt rồi. Vừa rồi Nhược Trúc có mang chút điểm tâm tới ăn, đừng lo”

      Tiêu Cảnh Dương nhìn vẻ tươi cười mặt nàng có cảm giác ngạc nhiên khi vừa rồi nàng đỏ mặt với giờ giống nhau, nhưng là rốt cục tại sao lại khác.

      “Thực lo sao?” Tiêu Cảnh Dương yên tâm, đưa tay ra đặt thử lên trán nàng xem có nóng .

      Tiêu Tử Y nhớ tới động tác giống vậy của Trạm Nhi, bỗng chốc luồng ấm áp trong lòng tràn ra. “Đương nhiên đừng lo rồi mà. Đúng rồi hoàng huynh à, sao hôm nay huynh lại đến đây vậy? với phụ hoàng rồi sao?” Vừa rồi truyền giấy cũng ràng, Tiêu Tử Y chuyển hướng hỏi.

      “Sáng nay sau khi lâm triều rồi” Tiêu Cảnh Dương thở hắt ra, như cảm khái điều gì, giống như là có gì đó trở lại bình thường vậy.

      “Thế phụ hoàng có phản ứng gì ?” Tiêu Tử Y tò mò hỏi. Phán đoán của nàng hẳn là đúng vậy nhưng vẫn có chút lo lắng.

      Tiêu Cảnh Dương đưa mắt ra xa nhìn mặt hồ. Hồ này là hồ lớn nhất trong cung Trường Nhạc, phía xa xa cung điện chính là cung Trường Tín. Cũng chính là năm đó nơi Hàn Tín bị Lã Thị và Tiêu Hà lừa vào cung Trường Nhạc, sau đó trùm đầu và bị giết. Tiêu Cảnh Dương hơi hơi thất thần, lâu sau đó mới khẽ thở dài bảo: “Phụ hoàng gì, nhưng ta có cảm giác ông ấy vui lắm”

      “Thế phải là tốt sao?” Tiêu Tử Y nở ụ cười tươi, bội phục chính mình lại giỏi tới vậy. Lập tức tìm ra được chỗ mấu chốt, tiêu trừ nghi hoặc trong lòng Tiêu Cảnh Dương, để lại cho hoàng đế căn cứ ngờ vực biến mất.

      Chủ yếu chính là nàng vì nhà trẻ hoàng gia của mình mà tìm được ngọn núi mạnh để dựa dẫm vào.

      NHư thế nào? Thái tử thương con mình, làm chuyện giáo dục mầm non được sao? Hoàng hậu bà có ý kiến gì mà tranh chấp với con mình ! Ha Ha! Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy mình đúng là thiên tài, giỏi quá mất.

      “Nghĩ gì thế? Cái miệng cứ ngoác tới tận tai vậy đó” Tiêu Cảnh Dương cảm thấy sau lưng lạnh toát, ngửa đầu nhìn Tiêu Tử Y cười thầm trông có vẻ sung sướng quá mức.

      có gì có gì” Tiêu Tử Y khoát tay áo, liếc mắt nhìn vẻ tâm nặng nề của Tiêu Cảnh Dương bất đắc dĩ hỏi: “Hoàng huynh à, tình phải thuận lợi lắm sao? Vì sao huynh vẫn thấy vui ha?”

      Tiêu Cảnh Dương cười khổ lắc đầu thở dài : “Ta mỗi tội cam tâm, vì sao ta nhiều năm cũng nghĩ ra, dĩ nhiên là vì nguyên nhân này chọc ngang giữa ta và phụ hoàng, cảm thấy có chút vô lực thôi”

      Tiêu Tử Y nhếch nhếch miệng lên, làm sao mà nghĩ ra chứ, ràng là thể tin tưởng cho nên vẫn cứ khư khư giữ chặt đó thôi. Đây cũng là nguyên nhân giờ ủ rũ , dù sao giữa hai cha con họ có rễ cây chọc thực rất đả thương người.

      Bỏ , vốn chuyện này tránh được, nàng xem hoàng huynh chuyện sau này , vẫn phải chú ý vào đào tạo đoá hoa của Tổ quốc trong nghiệp giáo dục chứ!

      “Đừng nghĩ nữa hoàng huynh, hoàng muội ta có vấn đề rất nghiêm trọng cần huynh giúp đỡ nha” Tiêu Tử Y thản nhiên cười, định đem vấn đề khó giải quyết là trình độ học tập đồng đều của bọn trẻ đẩy cho giúp đỡ giải quyết là xong.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 108: Giáo viên
      Biên tập: meomeomeo

      hổ là Thái Tử, vừa nghe tới vấn đề Tiêu Tử Y hiểu , chỉ cần tìm thêm vài giáo viên nữa là thành vấn đề rồi.

      Vẻ mặt Tiêu Tử Y sầm lại, biết ý của là tìm vài giáo viên cho bọn trẻ kia. Nhưng chuyện đó và ước nguyện ban đầu của nàng hoàn toàn vi phạm, mỗi người giáo viên sao, vậy chuyện đó và gia sư có gì khác nhau đâu? Nàng chỉ muốn làm nhà trẻ , là nhà trẻ thôi mà!

      Tuy nhiên đề nghị của Tiêu Cảnh Dương cũng nảy sinh cho Tiêu Tử Y ý tưởng lớn. Đúng vậy, quả là muốn tìm nhiều giáo viên chút, chẳng qua cũng phải tìm để dạy cho từng đứa học mà là lên chương trình dạy cho mỗi giáo viên.

      Tiêu Tử Y hơi ngạc nhiên khi ngờ mình lại chú ý tới chuyện này, thể chỉ dạy chương trình học trong nhà trẻ chứ? Trừ những chữ biết ra, có nghĩa là nhạc, vẽ tranh, thủ công hay thậm chí cả thể dục nữa hẳn là phải cần có giáo viên đến dạy rồi, như vậy tài năng của bọn trẻ mới phát triển cách toàn diện được.

      Tiêu Cảnh Dương nghe lời Tiêu Tử Y xong, hơi chút chần chờ. Tuy rằng “Lễ, nhạc, bắn, ngự, thư, số” là Nho gia cổ đại cầu học sinh phải nắm được 6 loại tài năng cơ bản nhưng chuyện dạy học cho nhóm Trạm Nhi, ngâm nga cổ văn, bàn luận đọc sách, hoặc là viết chữ, văn, thơ linh tinh gì đó mới là trọng điểm dạy học mà.

      “Tử Y à, kể cả Quốc Tử Giám, dạy dỗ cho Hoàng tử đều phải chia thành hai bộ phận. là học sách Nho gia, trọng tâm chính là Tứ thư ngũ kinh. Hai là học bắn cung cưỡi ngựa” Tiêu Cảnh Dương buông tay, lấy mình làm ví dụ .

      “Ôi? đến Quốc tử giám, vậy hoàng huynh người cần phải học sao?” Tiêu Tử Y giờ mới nghĩ tới, phải còn phải học đó sao? Sao lại có thời gian rảnh mà tới chỗ nàng tiêu phí thời gian chứ?

      Tiêu Cảnh Dương cười khẽ bảo: “Thực ra mỗi ngày đọc sách cũng chỉ mất canh giờ thôi, hơn nữa cũng chỉ có lấy sách và cùng Thái phó nghiên cứu thảo luận chút cảm tưởng thôi mà”

      Ồ, nghe có vẻ khá thoải mái nhỉ, cũng khác lắm chuyện học đại học. Tuy nhiên Tiêu Tử Y lại có cảm giác cho rằng cảm tưởng của thực ra cũng phải cảm tưởng, chắc chắn là bàn luận dưới góc độ chính trị rồi. Cũng đúng thôi. Thái phó thực tế cũng tương đương với phụ tá Thái tử vậy, chẳng qua nàng gặp qua vị là Thái phó kia ra vẻ là dạy Tiêu Sách mà thôi.

      “ Bọn trẻ còn lắm, lại chưa đủ tuổi để tới Quốc tử giám, cứ dựa theo bọn trẻ tiếp cận với chút ít gì đó để phát huy sở trường thấy thế nào?” Tiêu Tử Y lui bước tiến bước, dù sao chỉ là nhà trẻ, nàng cũng muốn bọn trẻ kia ngày nào cũng phải học hành buồn tẻ gì đó làm gì, bọn hẳn là nên được giáo dục tốt nhất.

      Tiêu Cảnh Dương hơi hơi suy tư lúc rồi cũng theo ý nàng cứ tuỳ nàng vậy. Dù sao Trạm Nhi cũng chỉ thích vẽ mà vẽ cũng biết. Đề nghị này của Tiêu Tử Y chẳng qua cũng chỉ muốn bọn vui vẻ hơn chút, làm sao mà ngăn cản chứ.

      “Hoàng huynh à, nếu vậy, phụ hoàng và mẫu hậu bên đó có thể phản đối ?’ Lo lắng nhất của Tiêu Tử Y vẫn là chuyện này. Nếu mà đại Boss và tổng lãnh đạo hậu cung kia đều phản đối…, chuyện đó nàng cũng dám nghĩ thêm nữa. Dù sao Trạm Nhi vẫn là Hoàng tôn, nàng có chút có phải nàng có thể được tuỳ tiện dạy dỗ như vậy nữa.

      chừng Hoàng đế và Hoàng hậu có thể cho Trạm Nhi đến ở chỗ của nàng cũng chỉ là biến chỗ của nàng thành nơi Trạm Nhi học mà thôi. hiểu nàng tự tiện thay đổi chương trình học của Trạm Nhi như thế có vấn đề gì hay .

      Tiêu Cảnh Dương nhìn vẻ lo lắng khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Tử Y, kìm nổi véo véo mũi nàng, cười bảo: “Yên tâm , bọn nếu được cứ giao cho hoàng huynh ta dọn dẹp vậy.”

      Ha ha, chính là những lời này. Tiêu Tử Y chun mũi lại len lén cười trộm.

      “Nhưng mà ta cảm thấy chuyện dọn dẹp khó nhất phải là bọn nha, mà là vị Thái phu tử ngoan cố kia kìa” mặt Tiêu Cảnh Dương có bất cứ biểu thoải mái nào cả, miệng giật .

      Nét cười mặt Tiêu Tử Y lập tức suy sụp luôn. Đúng vậy ha, cái vị cũ kỹ kia còn biết nên thế nào nữa đây.

      nào, xem ra lớp học tan rồi, trước khi trở về phải chuyện với mới được”

      Tiêu Cảnh Dương đứng lên, vỗ vỗ tay bụi rơi xuống sau đó đưa tay tới chỗ Tiêu Tử Y cười bảo: “Mau đứng lên nào, đá rất lạnh, làm cho thân thể tốt đâu”

      Hai người trở về điện Vĩnh Thọ, vừa lúc Thái Khổng Minh tan lớp.

      Tiêu Tử Y bố trí cho mấy nhóc ăn cơm xong mời Thái Khổng Minh ở lại trong phòng học, đem toàn bộ suy nghĩ vừa rồi của nàng ra trao đổi với lần. Ai ngờ gì nhiều chỉ tuôn ra câu, “Tất cả do Công chúa an bài”

      Tiêu Cảnh Dương đứng cạnh nghe vậy nhíu mày. bất ngờ. “Công chúa, nếu có chuyện gì, hạ quan xin cáo lui trước” Thái Khổng Minh lễ phép .

      “Vâng, vậy phu tử về trước ” Tiêu Tử Y hơi sững sờ trả lời. Nhìn bóng ra khỏi phòng học nàng đột nhiên nghĩ tới lần trước chuyện nàng và Thái Khổng Minh . Nghĩ tới những đề nghị của nàng về thời gian nghỉ ngơi giữa giờ học tồi, bởi vậy sau này đều nghe nàng an bài tất.

      Hoá ra đây là nguyên nhân hôm nay tiếp nhận đề nghị của nàng rồi, sau đó mới vừa rồi chuyện nàng đề nghị có thêm giáo viên cũng phản đối sao?

      Ôi chao, ngờ Thái tam quốc này lại thu phục dễ như vậy chứ.

      ngờ ha, ngờ Thái Khổng Minh lại nghe lời muội như vậy chứ” Tiêu Cảnh Dương lấy tay xoa xoa cằm, trêu chọc.

      “Hừ, đó là bản công chúa có tư cách hấp dẫn hơn người đó chứ” Tiêu Tử Y rất kiêu ngạo , “Tuy nhiên phải là TRạng nguyên sao? Sao lại phải đến dạy chữ cho Trạm Nhi nhỉ?” Nàng còn nhớ Trạng nguyên có tiền đồ rất rộng lớn nha. Vị giáo sư của Hoàng tôn điện hạ này danh hiệu cũng thực tồi tý nào, tuy vậy cũng chỉ là giáo viên vỡ lòng thôi, còn có thể biết trọng dụng nhân tài nhỉ?

      “Đó là vì chẳng biết đạo lý đối nhân xử thế chút nào cả. Đọc sách tốt cũng có chỗ dùng nhưng đọc sách đến chết cũng vô dụng mà thôi” Tiêu Cảnh Dương thở dài , hơi đáng tiếc nhân tài chỉ giới hạn ở tác dụng như vậy.

      A, hoá ra Thái Tam quốc này có tiền đồ sáng lạn ha…

      “Tốt rồi, giờ trở ngại cũng hết, bước tiếp theo chúng ta nên tìm giáo viên chứ?” Tiêu Cảnh Dương muốn nóng lòng thử sức, cảm thấy xác thực tình này có cảm giác tốt. Trước kia cho dù có đề xuất đề nghị gì nhiều phụ hoàng cũng phê chuẩn chứ đừng có chuyện nghĩ tới. “Vậy, muội xem ta có thể dạy cái gì được?”

      Tiêu Tử Y lườm cái, đến cái bàn vốn là của Thái Khổng Minh ngồi xuống, lười biếng hỏi han: “Vậy huynh muốn dạy gì?”

      Tiêu Cảnh Dương tự tin bảo: “Mặc kệ là cái gì, dù sao khẳng định so với tên nhóc kia vẫn hơn nhiều! Tuỳ muội muốn bảo huynh làm gì cũng đều được hết”

      “Tốt lắm, vậy chia đều ra luôn, nếu là có môn ai dạy mà huynh tới thay thế bổ sung nhé” Tiêu Tử Y tủm tỉm cười bảo.

      “Thay thế bổ sung à?” Tiêu Cảnh Dương lần đầu tiên nghe từ như thế, cau mày suy nghĩ sâu xa, cảm giác hơi khó chịu.

      “Như vầy nè, chúng ta tìm ai đây?” Tiêu Tử Y cầm chiếc bút lông dính mực xoay xoay tay, nhàn nhã nghĩ ngợi xem có ứng cử viên nào thích hợp hay .

      Tiêu Cảnh Dương định mở miệng ngoài cửa có tiếng xen vào trước: “Thái tử điện hạ, hoá ra ngươi ở trong này ha”

      Tiêu Tử Y theo tiếng nhìn lại thấy Độc Diệp cau mày đánh giá bố trí kỳ quái của lớp học.

      Hay quá, tự dưng có người tự động đưa tới cửa nhé.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 109: Phân phối chọn người
      Biên tập: meomeomeo

      Sắc mặt Độc Diệp thay đổi nhìn hai người trong phòng, chính xác mà là nhìn Tiêu Tử Y.



      Tiêu Tử Y vô tội trừng to hai mắt nhìn , nàng cũng phải là dụ dỗ thái tử điện hạ của nha. Được rồi, cho dù là nàng dụ dỗ, đối phương cũng là cam tâm tình nguyện mới tới, khó chịu muốn cắn nàng sao!

      “Độc , sao ngươi lại tìm tới đây vậy?” Tiêu Cảnh Dương hơi ngoài ý muốn nhìn Độc Diệp.

      Độc Diệp cau mày lạnh nhạt: “Ngươi cũng xin phép tới Quốc Tử Giám, mà muốn tới đây sao?”

      Tiêu Tử Y nhíu mày lại, vừa nghĩ tới tuổi của Độc Diệp và Tiêu Cảnh Dương chắc tương đương nhau, chắc là bạn học đó chứ nhỉ? A, ở đây phải là thư đồng của Thái tử mới đúng. Nhưng mà quả ngờ lại nhanh như vậy bắt được thanh niên khoẻ mạnh.

      Ánh mắt Tiêu Tử Y nhìn xoay chuyển, tủm tỉm cười với Tiêu Cảnh Dương bảo: “Hoàng huynh, muội muốn ta, có được ?”

      Độc Diệp ngẩn người, bản năng vì câu này của Tiêu Tử Y mà cảm thấy rét run cả người. này gì vậy?

      Tiêu Cảnh Dương tay xoa cằm, nhìn Độc Diệp từ xuống dưới, sau đó ánh mắt ngời sáng vui sướng gật gù: “ tồi nha, có thể đó! Dù sao Độc giờ cũng có chức quan gì cả, cho hoàng muội tuỳ tiện dùng đó”

      Dùng cái gì cơ? Độc Diệp suýt chút nữa kìm chế nổi lộ ra vẻ mặt hoảng sợ. biết vị Công chúa Trường Nhạc này có giống vị Phong Uyển tình kia đây? Có đặc thù ham mê với mỹ nam lắm sao?

      Trời ạ, để ý lắm, cứ xuất liên tục trước công chúng đều phải thăm dò xem cái vị Phong Uyển Tình kia có thể xuất hay rồi mới quyết định hay ở nha. yến tiệc Hải Đường và lễ Thân tằm đều thế cả. Ai ngờ cả vị công chúa Trường Nhạc này cũng giống y thế!

      Tiêu Tử Y cũng thèm quan tâm đến suy nghĩ yếu ớt lộn xộn trong lòng Độc Diệp gì gì đó, mà thay bút lông bằng than củi viết giấy gì đó.

      “Này, định cho Độc dạy gì đấy?” Tiêu Cảnh Dương thú vị liếc mắt nhìn biểu cứng ngắc của Độc Diệp, nể mặt mũi vạch trần, chỉ xoay người nhìn Tiêu Tử Y cẩn thận viết gì đó giấy, cố ý quan tâm hỏi.

      ta ném thẻ vào bình rượu lợi hại như thế, cưỡi ngựa bắn cung chắc cũng thành vấn đề chứ. Nhưng mà trẻ con cũng cần dạy cưỡi ngựa làm gì, chỉ cần dạy chúng bắn tên….là được. Đúng, giáo viên thể dục” Tiêu Tử Y viết viết xoá xoá giấy.

      Dạy đồ vật này nọ ư? Tim Độc Diệp đập kinh hoàng cuối cùng cũng chậm lại chút, hình như phán đoán sai rồi.

      “Độc Diệp à, ở đây có tiền lương phát cho nhé, thực xin lỗi. Cứ ba giờ chiều hàng ngày…À, , giờ Thân đến đây dạy nửa canh giờ nhé, có được ?” Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn mong chờ.

      Độc Diệp phát ra và cách phán đoán khác nhau trời vực, rốt cục thở dài nhõm, ra vẻ lãnh đạm hỏi han: “Tiền lương là cái gì vậy?”

      “À là lương tháng đó. Nếu muốn hỏi hoàng huynh nhé” Tiêu Tử Y của người phúc ta, dĩ nhiên là đùa.

      Độc Diệp nhíu nhíu mày, nhìn mắt Tiêu Cảnh Dương thấy dị nghị gì, nhưng vẫn thấy khó chịu vì sao mình phải dạy trẻ con chứ? trầm ngâm suy nghĩ rồi lạnh lùng : “Công chúa điện hạ, thần rất muốn vâng theo mệnh lệnh”

      “Nhưng sao?” Tiêu Tử Y biết rất đằng sau còn chuyện muốn chưa xong, tay chống cằm chờ xem định ném lý do gì cho nàng.

      “Nhưng mà, thần cứ như thế ra vào cung Trường Nhạc thường xuyên chẳng lẽ người sợ người ngoài linh tinh sao?” mặt Độc Diệp lộ biểu tình có thể là khinh thường.

      Tiêu Tử Y bĩu môi, người đó khinh thường có liên quan gì tới nàng sao? Về phần mình ư? Tuy nàng phải người gặp người nhưng cũng chưa tới mức độ làm chán ghét đến vậy chứ?

      Tiêu Cảnh Dương ở bên cạnh cười giảng hoà : “Hết cách rồi, cứ mỗi ngày xế chiều chỉ cần qua đây chừng nửa canh giờ mà thôi. Có ai nhảm, bảo tới gặp ta.”

      Tiêu Tử Y sùng bái nhìn Tiêu Cảnh Dương, hổ là nàng khổ tâm mới túm được tới đây làm hậu thuẫn, tệ tệ, chỉ là dùng tốt lắm nhé.

      Độc Diệp thấy mặt Tiêu Cảnh Dương có biểu gì. Chỉ là vừa quay đầu dĩ nhiên nhìn thấy khuôn mặt nhắn vốn nên ở trong này xuất ngoài cửa sổ vò đầu bứt tai.

      “Độc Huyền! Ai bảo ngươi tới đây hả?” Trong phòng bỗng chốc ngập tràn tiếng gầm rống tức giận của Độc Diệp, cùng lúc đó cái đầu lập tức thụt xuống chui vào bụi cỏ, Độc Diệp bước vài bước xông thẳng ra ngoài tới gần cửa sổ.

      Tiêu Tử Y thấy nhưng trách cứ gì chỉ nhún vai, tình huống này kiểu gì sớm muộn cũng bùng phát, sớm muộn gì Độc Diệp cũng phát ra đứa cháu của mình là học trò của thôi.

      “Như vậy là giáo viên thể dục tìm được rồi. Tối thiểu còn thiếu giáo viên dạy nghĩa, giáo viên mỹ thuật tạo hình và giáo viên nhạc nữa thôi” giấy Tiêu Tử Y lập ra thời khoá biểu đơn giản, giọng lẩm bẩm: “Giáo viên mỹ thuật tạo hình để cho muội làm tốt lắm, hắc hắc”

      “Muội làm á?” Tiêu Cảnh Dương buồn cười dám cười, tiện tay kéo ghế ngồi xuống. Tuy nghe hiểu thể dục là gì, nhưng khác giáo viên như tên phu tử kia .

      “Thế nào? Huynh còn chưa xem qua muội giao bài tập cho Trạm Nhi vẽ tranh đấy chứ?” Tiêu Tử Y đắc ý cười cười, cứ nghĩ đến hoàng hậu giấu bức tranh nòng nọc tìm mẹ kia cũng thuyết minh tranh của nàng cũng coi tệ đó chứ!

      ”Xem sớm rồi, nhưng muội chả nhẽ cho bọn học vẽ tranh như thế sao?” Tiêu Cảnh Dương đưa tay cầm lấy than củi lên, ngay giấy ra chú chuột Mickey, quẹt miệng hỏi: “Nhìn được đấy, nhưng đây là cái gì thế? Lão chuột hay là cái gì đấy hả?”

      “Hừ. Nó có tên là Mitch” Tiêu Tử Y khó chịu phát ra Tiêu Cảnh Dương vẽ đúng quá. Người này có phải ngày nào cũng lén vẽ trộm tác phẩm của nàng nhỉ?

      “Tên càng quái hơn” Tiêu Cảnh Dương ném than củi , lấy khăn từ trong người ra lau lau ngón tay bị nhuộm đen sì. “Vẽ tranh hay là mời mực tới vẽ người đây thôi để muội dạy vậy. Đúng lúc ta vừa nhớ ra người”

      “Ai a?” Tiêu Tử Y chu môi lên hỏi, là ai to gan như vậy muốn cướp cần câu cơm của nàng đây?

      “Có lẽ muội biết đâu, gọi là Đàm Nguyệt Li. TRanh vẽ trong thành giá rất cao” Tiêu Cảnh Dương giới thiệu rất chân thành, Lẳng lặng làm cho Đàm Nguyệt Li nổi tiếng thực ra là bức mỹ nhân đồ. Nhưng bảo bối muội muội của cũng xuất cung nên tự nhiên biết thôi.

      Tiêu Tử Y ngẩn ra, vốn định nghĩ ra hàng ngàn lý do cự tuyệt nhưng lúc này nghe tới tên Đàm nguyệt Li vội nuốt trở lại. Hay lắm, oan gia ngõ hẹp, Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo: “Tuyệt lắm, hôm nay phải bắt lên đồi mới được”

      “À, chuyện này được rồi, phải ra kinh làm việc, đại để mấy ngày nữa mới có thể về. Trong lúc đó Tử Y muội dạy trước chút nhé”

      Tiêu Cảnh Dương đột nhiên nghĩ đến Đàm nguyệt Li mấy ngày này ở kinh thành, tiếc nuối .

      “Được thôi” Tiêu Tử Y thở dài, xét thấy người đó có thể chui đầu vào lưới nàng chờ lâu thêm hai ngày có sao. Nàng viết tên Đàm Nguyệt Li lên giấy rồi thào: “Nghĩa…Có thể mời được công tử Sanh đến đây?’

      thực nàng có ấn tượng rất sâu với tên râu xồm trạch nam kia. Quả cái loại hình tiền vệ tạo hình làm cho người ta tưởng quên lại rất khó khăn. Hơn nữa, biết đâu còn có thể giống nàng là loại người xuyên qua đến chăng….

      “Nghĩa để ta đến dạy . Công tử Sanh ghét nhất là bị dính vào mấy vương tôn công tử quý tộc, cho nên muội có mời cũng đến đây đâu”

      Tiêu Cảnh Dương lời từ chối thẳng thừng, tuy suy nghĩ thay đổi rất nhanh nhưng mặt ngoài lại tỏ vẻ ung dung thản nhiên .

      Tiêu Tử Y nghĩ lại cũng thấy đúng, người đó cũng nên mời. Nhưng nàng hoài nghi nhìn Tiêu Cảnh Dương chút, như có chút tin , “Được rồi, đợi muội dự thính mấy tiết lên lớp của huynh rồi quyết định”

      “Được được, Trường đại nhân” Tiêu Cảnh Dương quý cười , “Lễ, nhạc, bắn (bắn cung), ngự (cưỡi ngựa), thư, số, 6 môn học trong đó có ngự là do bọn trẻ quá chưa thể cưỡi ngựa được, tuy nhiên có phải lễ cũng nên có người dạy đây?”

      “Lễ à?” Tiêu Tử Y nghiêng đầu ngẫm nghĩ hồi rồi mới hiểu ra “lễ” này chính là chỉ môn đạo đức. Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng bình thản của Tiêu Cảnh Dương, biết chắc trong lòng nhất định chọn được người vì vậy hỏi luôn: “Cũng được lắm nha, nhưng bảo ai tới dạy đây?”

      “Hay là bảo Lí Vân Tuyển ca ca tới đây , là người của Lễ Bộ, vừa lúc cũng vẹn tròn tình cảm huynh muội hai người” Tiêu Cảnh Dương cười vô cùng dịu dàng .

      ta ư….Được rồi, coi như là vì bé Vân Tuyển vậy” Trước mặt Tiêu Tử Y xuất đôi mắt màu xanh lam sâu thẳm của người đàn ông, hừ, xem ra có hoàng huynh cầu tình cho , tiện lợi cho quá. “Tuy vậy đều là phụ huynh các bạn đến dạy chương trình học, có phải rất khoa trương hay đây?”

      “Thế nào vậy? Tử Y, bước đầu cứ dạy học , cho nên dùng người khá quen thuộc hay hơn!” Tiêu Cảnh Dương có thâm ý. Những người này đều là phụ tá của , tuy rằng gần đây lựa chọn buông tha ít hành động, tuy nhiên có nghĩa là có thể tuỳ ý nhận những người khác tới dò xét.

      “Cũng đúng, vậy nghe hoàng huynh vậy” Tiêu Tử Y biết Tiêu Cảnh Dương sợ dùng người quen phát sinh chuyện gì đó. Thế cũng tốt, lo nghĩ của cũng có lý.

      “Như vậy “lễ” để Lí Vân Thanh, “bắn” để Độc Diệp dạy, “ngự” tạm thời chưa được, “thư” vẫn để Thái Khổng Minh tiếp tục đảm nhiệm, “số” để ta dạy. Còn thêm nữa là vẽ tranh là Đàm Nguyệt Li” Tiêu Cảnh Dương cầm danh sách tay Tiêu Tử Y lên, đọc loạt ra, “Chỉ còn môn nữa này? Ai dạy nhạc đây?”

      Tiêu Tử Y nghe vậy cúi đầu cười yếu ớt : “Cái này muội sớm chọn người rồi”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 110: Sư tử Hà Đông gầm


      “Rầm! Rầm! Rầm!” vườn U Lan vốn yên tĩnh bỗng ngập tràn tiếng đập cửa vang trời, hoàn toàn có nửa chút im lặng hiền hoà của ngày thường.

      “Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia thực ở trong mà…” Bội Huyền lắp bắp nhìn bọn gia đinh nhanh đem cửa đập nát mất rồi, nhưng trong lầu vẫn có chút tiếng động nào.

      ở sao? ở! Làm sao có thể vậy chứ? Tên kia nhất định lại uống say rồi, hoặc là căn bản ở bên trong muốn mở cửa! Cho ta đập! Tiếp tục ra sức đập nữa!” Nam Cung Tranh tức đến độ còn bóng dáng khuê các của tiểu thư nữa rồi, xắn tay áo lên gầm gừ .

      “Tiểu thư…Tên kia…Nhưng là Nhị thiếu gia đó…” Bội Huyền sợ hãi vạch ra vấn đề xưng hô của nàng, nhưng hiển nhiên tiểu thư của nàng ta cũng thèm để ý đến việc nhặt chẳng đáng kể gì như thế, quan trọng hơn là giọng nàng bị chìm nghỉm trong thanh đập cửa rầm rầm.

      Nhưng mãi vẫn có chút ..động tĩnh nào cả, Nam Cung TRanh giận tới mức thể nhịn được nữa, giơ tay mềm mại lên bảo bọn gia đinh ngừng lại trước.

      Vườn U Lan lập tức yên tĩnh trở lại, chuyện huyên náo vừa nãy bỗng chốc đối lập, làm cho Bội Huyền khỏi thở dài nhõm hơi, nhưng giây sau ảo tưởng nàng ta nghĩ tới tiểu thư nhà nàng ta nghĩ thông suốt tư tưởng bỗng chốc tan vỡ.

      “Nam Cung Sanh! Ngươi ra cho ta! Nếu ra bản tiểu thư đem bảo bối cây đào của ngươi cho mồi lửa thiêu rụi!” Giọng Nam Cung Tranh nữ cao phải cố sức, lập tức đem màng nhĩ ong ong khá lâu của mọi người lại quay về lần nữa.

      Nhưng kết quả là càng có nhiều hoa đào từ cây rơi xuống càng nhiều mà trong lầu vẫn lặng ngắt như tờ.

      “Tiểu….tiểu thư, công chúa phái người tới trước sảnh chờ lâu quá rồi….Hay là, hay là….” Bội Huyền dù sao luôn theo Nam Cung Tranh, nghe nhiều loại quen tiếng gầm rống của sư tử Hà đông này, rất nhanh quay về khuyên nhủ.

      Thực doạ người nha….Đáy lòng Bội Huyền thầm nghĩ, nhà Nam Cung kỳ thực chẳng có ai là bình thường cả….Chẳng giống như bên ngoài đồn đại là nhị tiểu thư nhà Nam Cung đẹp như tiên mà tính tình lại nhu hoà hiền lành, Nhị thiếu gia bệnh tật triền miên thê thảm và cực kỳ bi thảm. thực tế ….dù sao có đánh chết nàng ta cũng hiểu tại sao lại có lời đồn này nữa, hoặc là loại đồn đại này sao tới giờ vẫn chưa bị vạch trần là sao?

      Nam Cung Tranh tức giận nhấc làn váy lên đạp đạp vào cửa lầu nhưng cũng hết cách rồi. Nàng lại thể đem toàn bộ cây đào của nhị ca thiêu rụi được, dù sao hậu quả quá kinh khủng, nàng có cách nào tưởng tượng nổi.

      Nhưng nàng lại rất tức giận nha! Muội muội duy nhất của giờ gặp dụ dỗ nguy hiểm mà! Vốn là buổi chiều rất đẹp này, nàng định luyện tay nghề thêu khăn, luyện họng bắn ra khúc đàn giết thời gian, kết quả trong cung có người trực tiếp tới đây muốn mời nàng vào cung, chỉ là công chúa Trường Nhạc cho mời, còn lại gì cả.

      Xem ra công chúa Trường Nhạc nắm được tay của tiểu đệ nhà nàng chưa đủ nha…

      “Tiểu thư…” Bội Huyền hết hồn giọng khuyên bảo.

      “Vù, bỏ . Bội Huyền, ngươi ở nhà , tiểu thư ta mình vậy” Nam Cung Tranh thở ra hơi, bộ dạng kiêu ngạo nghiêm nghị hẳn.

      “Tiểu Thư…” Bội Huyền lộ ra ánh mắt sùng bái, hổ là nàng ngưỡng mộ tiểu thư nhà mình nhé! “Kết quả là dĩ nhiên khôn khéo như vậy, kiểu gì cũng chịu ra!” Nam Cung Tranh vỗ vỗ tay, xoay người lại ra dáng tiểu thư ôn nhu, chẳng qua lại thầm than thở oán giận lầm bầm trong miệng.

      mặt Bội Huyền biểu suy sụp hẳn, nhưng vẫn nghiêm chỉnh phất tay cái về phía bọn gia đinh thất thần, cả đoàn người theo sau lưng Nam Cung Tranh lục tục ra khỏi vườn U Lan.

      Còn căn lầu phía sau vẫn yên tĩnh như thường, có bất kỳ tiếng động nào, giống như có ai ở vậy.

      Chả lẽ thực có người sao.

      ***

      “Công chúa điện hạ, chúng ta lại gặp mặt rồi, gần đây thân thể tốt chứ?” giọng nam ôn nhu từ bên ngoài truyền tới.

      Tiểu Tử Y mở to cặp mắt nhìn, cố tình vung màn lụa trước mặt xuống nhìn ra bên ngoài thấy Cố Thần ngồi nghiêm chỉnh, cười giả lả : “Nếu thân thể khoẻ còn gọi Cố Y Quan nhà ngươi tới đây làm gì? Hừ!” Câu duy nhất cuối cùng nàng cố lên cao giọng nhìn về phía Tiêu Cảnh Dương đứng cạnh Cố Thần kia.

      Tiêu Cảnh Dương cười cười dẹp màn lụa trêu chọc sang bên, lo lắng khuyên bảo: “Tử Y, ngoan nào, để cho Cố Thần giúp muội bắt mạch lần nữa coi, hoàng huynh sợ độc tố trong người muội vẫn còn chưa hết”

      Tiêu Tử Y bĩu môi, rất khinh thường bảo: “Dựa vào à? Lần trước ….” Lần trước Cố Thần này ngay cả thuốc của Đàm Nguyệt Li cũng nhìn ra kìa! Nhưng mới tới nửa, Tiêu Tử Y đột nhiên dừng. Viện Thái Y nhiều Y sinh như vậy, vì sao Tiêu Cảnh Dương lại cố tình mời Cố Thần tới đây bắt mạch cho nàng chứ?

      Nguyên nhân có thể là Tiêu Cảnh Dương nghĩ kinh động tới nhiều người, mới lén mời vị Cố Thần này tới thôi. Điều này cũng lên vì sao đến cả Thái Y viết phương thuốc dân gian cũng nhận ra.

      Bởi vì bọn họ đều vì người!

      Xem ra tối hôm đó viện Thái Y chỉ còn lại có mỗi Cố Thần ở, cũng là kế hoạch tốt. Mang theo ngọc bội đến sinh bệnh rồi đến xem bệnh..

      Đột nhiên Tiêu Tử Y cảm giác thực còn sức nữa, là phụ thuộc vào cả bọn họ sao? phải là chỉ cần cho bé Vân Tuyển trở về bên ca ca của bé hay sao? Cứ mở miệng trực tiếp cùng nàng được sao? Hay là nhóm bọn đều thích cách biểu đạt phức tạp như thế này?

      Hừ. Nàng cố tình làm bọn họ vừa lòng đó, dù sao bé Vân Tuyển rất đáng và cũng rất biết điều nữa. Sau này bắt Lí Vân Thanh tới đây dạy học, có thể mỗi ngày nhìn thấy, cũng gần như là đem bé tới ở nhờ nhà họ hàng thân thích thôi mà.

      Tiêu Tử Y thò tay ra ngoài, để mặc cho vị Y quan Cố Thần kia bắt mạch cho nàng. sao, gần giống như kiểm tra thân thể thôi, chẳng qua ở cổ đại kiểm tra thân thể thực ra hơi dễ dàng. cần phải thử máu gì đó, chỉ cần bắt mạch là ổn.

      Quả nhiên, đơn giản là cái gì đó phải tĩnh dưỡng thân thể tốt chút…Vô nghĩa thêm ít thuật ngữ chuyên môn, Tiêu Tử Y nghe qua đều hiểu gì. Tiêu Cảnh Dương bảo Cố Thần kê ra ít đồ ăn bổ dưỡng gì đó, giao cho Nhược Trúc, bảo nàng ta phân phó cho phòng bếp trong cung Trường Nhạc nấu nướng giúp Tiêu Tử Y bồi bổ.

      may là bắt nàng phải uống thuốc gì đó. Tiêu Tử Y thở ra nhàng, nhìn ánh mắt quan tâm của Tiêu Cảnh Dương, hừ cái : “Được rồi, nhìn sao rồi chứ?”

      “Đúng vậy ha, yên tâm rồi” Tiêu Cảnh Dương nhợt nhạt cười, “Thực ra ta gọi Cố Thần tới còn có chuyện muốn nhờ nữa. Sau này nếu đứa nào của muội mà bị bệnh có thể trực tiếp tìm . Như vậy cần qua viện Thái Y nữa, rất tiện”

      Tinh thần Tiêu Tử Y lập tức tỉnh táo lại ngay. Đúng vậy, trẻ con đau ốm thường xuyên, có thái y lệ thuộc vậy thực giảm ít phiền toái. “Hoàng huynh à, huynh thực là vì TRạm Nhi đấy ư?” Tiêu Tử Y thoáng chốc có tia tin tưởng, cảm giác chuyện này đến quá đột ngột.

      Tiêu Cảnh Dương trịnh trọng gật đầu : “Trước kia đều là ta sai lầm rồi, ta nghĩ tới phụ hoàng quan trọng hơn chút, thực tế phải vậy”

      Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt tuấn của lộ ra nét yếu ớt chút, kìm được định vươn tay ra vỗ vỗ lên vai an ủi .

      Nhưng tay vừa mới đưa ra được nửa chừng nghe được tiếng Nhược Trúc ở ngoài cửa cất giọng nhàng: “Thái tử điện hạ, Công chúa điện hạ, Nam Cung nhị tiểu thư tới, chờ ở phòng khách”

      Tiêu Tử Y lặng lẽ thu tay về.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :