1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 101: Cung Minh Quang
      Edit: meomeomeo

      Tiêu Tử Y theo tiểu thái giám nàng gọi bừa trong cung Trường Nhạc ra, chậm rãi con đường hẹp dài tới cung.

      Nàng muốn tìm người, là Tiêu Cảnh Dương. Cung này thông chính là nơi mà Tiêu Cảnh Dương ở, cung Minh Quang.

      Cung Minh Quang ở phía bắc của cung Trường Nhạc, là cung điện của thái tử đương triều ở. giờ Tiêu Tử Y nơi đó chính là do cung Vị Ương và cung Trường Nhạc hợp thành góc, đó là cung Minh Quang.

      Cho dù là ở thành cung trong cung cũng có vẻ rất cao lớn, tường thành cung được làm bằng đất Long Thủ màu vàng, dày rộng mà rắn chắc, ánh sáng chiếu vào chói mắt. Ngửa cổ nhìn lên thấy ánh nắng mặt trời chiếu vào cung điện sáng vàng lấp lánh.

      Tiêu Tử Y vừa đường tới cung cứ như giát lớp vàng lấp lánh vậy, vừa nghĩ tìm được Tiêu Cảnh Dương rồi mở miệng thế nào đây.

      Nàng cũng cho Nhược Trúc theo, dĩ nhiên là vì muốn nhờ nàng ta để ý tới mấy nhóc kia, nếu giao cho Như Lan làm nàng yên tâm. Nhưng nàng lại thấy mơ hồ chuyện nàng cứ phải dựa dẫm vào Nhược Trúc như thế là hay, tuy nàng cứ tự nhắc nhở mình thể tín nhiệm nàng ta, nhưng lòng cảnh giác cao độ cũng đủ.

      Chẳng hạn như lúc ở lễ thân tằm bị sai lầm chỗ bị Hoàng hậu dạy dỗ. Nếu phải trong giỏ tự dưng có nhiều lá dâu tình cảnh giờ của nàng thể nào tưởng tượng nổi.

      Còn phần Tiêu Cảnh Dương, tuy nàng đối với cũng tín nhiệm lắm, nhưng cũng là người đầu tiên tốt với nàng khi nàng mới tới đây, trong tiềm thức có chút ỷ lại, chỉ là ngay từ đầu nàng thừa nhận thôi.

      Nàng muốn hỏi chút, nàng muốn vì con của mà mở nhà trẻ Hoàng gia, rốt cục có thể thông qua hay đây? Nàng vốn nghĩ là chuyện đơn giản nhưng hôm nay Tiêu Sách tới đây chút gì đó, làm nàng lập tức cảm thấy ý nghĩ trước của nàng quá ngây thơ.

      Phụ hoàng của nàng kia nhiều việc quá. Nàng thấy mặt ông mà đưa ra cầu này hầu như bị trở thành trò đùa mà bác bỏ. Còn những người khác ….Nàng thực nghĩ ra còn có ai ngoài Tiêu Cảnh Dương là người thích hợp giải đáp vấn đề người của nàng.

      Có thể thấy nàng ở trong cung độc đến cỡ nào rồi.

      Tiêu Tử Y cười tự giễu mình, nếu có đám trẻ kia, nàng thể tưởng nổi nàng trôi qua từng ngày nhàm chán đến cỡ nào.

      mất bao lâu Tiêu Tử Y thấy cung thấp hơn cung Vị Ương và cung Trường Nhạc xuất trước mặt, tiểu công công dẫn đường trước vội vàng chậm bước lại, tới thị vệ đứng gác trước cửa cung Minh Quang thông báo.

      Tiêu Tử Y chậm rãi bước vào cửa cung Minh Quang, dọc theo đường Thanh Ngọc lên trước.

      Cung Minh Quang diện tích vô cùng lớn, kiểu cách kiến trúc thể so sánh dược với cung Vị Ương hay cung Trường Nhạc. Nhưng lại nổi bật tinh xảo. Điện chính phía trước đều dùng loại gỗ trầm hương làm, lấy gỗ Hạnh làm cột nhưng cũng có khí thế của loại cung điện kiểu như thế này. Cửa sổ màu xanh, điện giai màu đỏ, hai bên có sườn dốc hoa cỏ xanh tươi, bờ hồ xa xa có cành liễu rập rờn lay động, làm cho người ta có cảm giác nơi này phải trong chốn thâm cung mà là quảng trường đại nhìn có cảm giác vui vẻ thoải mái.

      Tiêu Tử Y hít hơi sâu, cảm thấy khí ở đây tươi mát như trong cung của nàng vậy. Quả nhiên vẫn là chuyện thiết kế. Cung Trường Nhạc có nhiều điện lắm, ở giữa có xen lẫn cây cối hoa cỏ, nhìn có vẻ áp lực quá. giống cung Minh Quang vừa nhìn là hiểu ngay. Vườn ngự uyển rất ít thị vệ, ít gặp những người này lại nên cảnh đẹp yên tĩnh làm cho Tiêu Tử Y có cảm giác lòng cũng bình tĩnh lại.

      Rồi chân bước có chút chậm lại, Tiêu Tử Y lưu luyến nhìn vùng cỏ xanh mướt như bức thảm, có luồng xúc động dâng lên muốn chạy đến nhảy nhót nhưng nàng biết chỉ có thể nghĩ trong đầu thôi.

      Tiêu Tử Y biết mình thông qua Điện chính bao lâu rồi, chỉ biết khi nàng vừa ngẩng lên thấy bóng Tiêu Cảnh Dương mặc áo choàng màu xanh ngọc đứng lặng yên ở đó, tươi cười bình tĩnh. nhìn về phía nàng với ánh mắt ôn nhu như nước, cười nhàng, dường như đợi nàng lâu lắm rồi vậy, hơn nữa cũng thèm để ý cứ tiếp tục đợi như vậy tiếp.

      Tiêu Tử Y hơi sửng sốt chút, cảm giác con mắt nhìn xuyên thấu nàng như nhìn người khác vậy. Bởi vì tầm mắt luôn dừng ở nơi nào đó xa xôi, tuy là nhìn nàng.

      “Hoàng huynh, chắc phải cố ý đợi muội đấy chứ?” Tiêu Tử Y áp chế nỗi nghi hoặc trong lòng khẽ cười , đồng thời chân rảo bước nhanh hơn.

      “Có gì thể chứ? Lần đầu tiên Tử Y chủ động tới tìm ta, dĩ nhiên là ta tự mình ra nghênh đón rồi” Nhìn thấy Tiêu Tử Y tới, khoé miệng Tiêu Cảnh Dương cười càng hơn.

      Tiêu Tử Y theo xuyên qua Chủ điện vào phòng cạnh đó lớn lắm. Trong điện bố trí cũng khá đơn giản, giống như thư phòng của nàng vậy, tất cả xung quanh đều là sách.

      có công công chuẩn bị sẵn trà nóng và điểm tâm rồi, Tiêu Tử Y đứng trước giá sách xem loạt tên sách. Nàng phát ra toàn bộ sách trong phòng này đều để bừa bộn, cứ như là cố tình để như vậy.

      Tiêu Cảnh Dương cũng hỏi Tiêu Tử Y rốt cục vì sao đến, cứ ngồi bên cầm tách trà nóng lên uống chậm rãi, vô cùng kiên nhẫn chờ nàng mở lời trước.

      “Hoàng huynh, TRạm Nhi ở chỗ Tử Y, huynh lo sao?” Tiêu Tử Y mở to mắt nhìn chằm chằm vào quyển sách trước mặt thản nhiên hỏi.

      Tiêu Cảnh Dương từ từ nhếch khoé miệng lên, kéo dài giọng: “Tất nhiên là lo rồi, đâu có gì mà phải để ý chứ?”

      Tiêu Tử Y cụp mắt xuống, nàng phải vui khi tín nhiệm nàng chứ, cần phải trách là trách chưa làm tròn hết trách nhiệm làm cha chăng?

      Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y hỏi câu như vậy lại lâm vào trầm mặc. Rốt cục thở dài, buông chén trà xuống hỏi khẽ: “Tử Y, muội bình thường lắm, xảy ra chuyện gì rồi?”

      Tiêu Tử Y ngửi thấy mùi đàn hương bay lên, hiểu sao có chút phiền lòng. Thở dài, nàng quay lại gần ngồi nhìn Tiêu Cảnh Dương đối diện, miễn cưỡng cười bảo: “Thực ra cũng có chuyện gì, chỉ là có chút chuyện muốn tìm hoàng huynh hỏi chút” Hôm nay nàng lập tức đem những lời Tiêu Sách kể lại lượt.

      “Hoàng huynh à, muội vốn cảm thấy Tiêu Sách rất thích muội, nhưng sao đệ ấy hôm nay đột nhiên lại với muội như vậy hả?” Tiêu Tử Y kìm nổi cất giọng ai oán. Nàng và Tiêu Sách vốn từ đầu tuy ở trạng thái đối địch nhau nhưng cũng cho nhau thưởng thức, thậm chí nàng còn cảm thấy người thiếu niên kia đối với nàng cũng thực thưởng thức mà! Sao kết quả hôm nay lại nàng như vậy, làm nàng bị đả kích rất mạnh.

      Tiêu Cảnh Dương càng nghe càng cau chặt mày lại, cuối cùng nghe xong lập tức bảo, “Tử Y, sau này muội cách xa Tiêu Sách chút, đừng để ý tới làm gì”

      Tiêu Tử Y sửng sốt, ngờ người như Tiêu Cảnh Dương luôn đối nhân xử thế khéo léo mà dĩ nhiên lại tuyệt tình đến vậy, “Vì sao? Mặc dù Tiêu Sách có chút hơi quá đáng nhưng mà…”

      “Đừng làm cho nó thích muội” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên cắt đứt lời Tiêu Tử Y, đôi mắt đen nhìn thẳng vào nàng, vốn là ánh mắt rất mềm mại nhu hoà, bỗng dưng trở nên bén nhọn đến bức người.

      Gì thế này? Tiêu Tử Y trợn to hai mắt giật mình nhìn . chỉ vì khí thế của khác với trước đây mà càng bởi vì những lời vừa thốt ra trong miệng kia.

      Nếu nàng đoán nhầm, ý của là…..

      thể nào. Tiêu Sách vốn là đệ đệ của nàng mà. Ít nhất cũng là đệ đệ ruột thịt của nàng phải sao?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 102: Lời đồn đãi chuyện nhảm
      Edit: meomeomeo


      Với vẻ kinh ngạc của Tiêu Tử Y, nét mặt tuấn tú của Tiêu Cảnh Dương biểu có vẻ khá bình tĩnh, cũng thấy lời mình ra có chỗ nào đúng, cứ như vậy tự nhiên nhấc chén trà lên tiếp tục uống.

      “Hoàng huynh, rốt cục huynh….là có ý gì hả?” Tiêu Tử Y nhìn lại Tiêu Cảnh Dương khôi phục lại vẻ bình tĩnh như cũ hỏi mơ hồ. Nàng gần như có loại ảo giác, nghĩ tới ánh mắt sắc bén của người đàn ông này là ảo giác của nàng sao?

      Tiêu Cảnh Dương nhìn nét mặt khó hiểu của Tiêu Tử Y cảm thấy có chút hối hận khi thốt ra những lời vừa rồi…hơi hơi trầm ngâm chút rồi chậm rãi , “Tử Y à, phụ hoàng rất sủng Tiêu Sách, muội cũng phải biết, hoàng huynh ta tự nhiên muốn muội tiếp xúc nhiều với làm gì”

      Tiêu Tử Y nheo hai mắt lại, thầm nghĩ ngợi ý tứ trong lời Tiêu Cảnh Dương là gì, càng nghĩ lại càng thấy kinh hãi: “Hoàng huynh, chẳng nhẽ quan hệ của huynh với cũng tới mức thể trở về như cũ được sao?”

      Tuy yến tiệc Hải Đường, hai người đến cả gặp mặt cũng chịu, cố tránh . Nhưng ngày Tiêu Sách thuyết trình đó, nàng cũng thấy quan hệ của hai người cũng chưa tới mức căng thẳng như vậy mà.

      Tiêu Cảnh Dương khẽ cười khổ, ngờ Tiêu Tử Y lại lý giải ra như vậy, đơn giản cứ đâm lao lại theo lao bảo: “Lần trước ta làm cho phụ hoàng mất hứng lần, mà mẫu hậu lại làm ra ít chuyện nên. Vì vậy, Tiêu Sách bên đó có ý nghĩ như vậy cũng là bình thường”

      tiệc Hải Đường, vì Lí Vân Thanh mà ra tay trực tiếp làm cho phụ hoàng nổi trận lôi đình, còn mẫu hậu mượn lễ thân tằm lên kế hoạch muốn loại bỏ Tiêu Tử Y tuy thất bại nhưng là người sáng suốt khó nhận ra trong đó có huyền cơ, làm cho phụ hoàng càng thêm bất hoà với mẫu hậu hơn.

      Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Cảnh Dương cong môi lên tự giễu biết trong lòng mất mát, nhưng vẫn kiên trì hỏi: “Như vậy, huynh có phải cũng cho rằng muội tìm bạn cho Trạm Nhi chơi là vì bồi dưỡng vòng luẩn quẩn quyền lực cho bé hay ? Hay là tại vì huynh muốn mượn sức người để tăng quyền lực?”

      Tiêu Cảnh Dương sững sờ, ngẩng đầu nhìn nét mặt nghiêm túc cười của Tiêu Tử Y, bật cười bảo: “Tử Y à, so sánh với những cáo già trong triều này, muội về điểm này con mắt hoàng huynh lập tức có thể nhìn rất . Cái gì mà bồi dưỡng vòng luẩn quẩn quyền lực, mượn sức người chứ? dĩ nhiên là muội muốn nhiều như vậy rồi”

      Tiêu Tử Y cong môi lên, cảm giác trong lòng buông ra tảng băng lớn. Ít nhất tại trong cung này, có người tin tưởng nàng, làm trong lòng nàng thấy nhàng ít.

      Tiêu Cảnh Dương chưa xong buồn cười bảo tiếp: “Hơn nữa hoàng huynh ta thay muội đỡ biết bao nhiêu lời đồn đại chuyện nhảm cùng kháng nghị rồi, ta xem muội có vẻ như biết tý gì

      Tiêu Tử Y vội vàng bước lên vài bước, hỏi tới: “Là đồn đại chuyện nhảm gì vậy ha? Kháng nghị gì vậy?”

      Tiêu Cảnh Dương thành công gây nhiễu chú ý của nàng, mặt cười nhợt nhạt bảo: “Mấy ngày trước Hộ Bộ Thượng thư có chạy tới chỗ của ta kháng nghị, bảo muội dụ dỗ trẻ nhà ông ta. Ta thực vất vả lắm mới khuyên ông ta , may là chuyện ta trước chuyện muội đem Trạm Nhi tới nhà Nam Cung, cũng chính là vì việc này cho nên qua với phụ hoàng trước. Nếu chuyện này đúng là thể xong. Mặt khác, mới vừa rồi Độc tướng quân vừa , nghe con trai của vào cung đánh mất. Cuối cùng lại tìm được ở cung Trường Nhạc, vừa mới vội vã chạy , chắc chắn tám phần là tới đó nhận người rồi”

      “Độc tướng quân sao? Huynh trưởng của Độc Diệp ư?” Tiêu Tử Y biết nàng đường chạm chán với vị đại tướng quân này, là vì nàng đường trong cung, còn vị đại tướng quân kia đường ngoài cung nên chạm nhau. Nhưng quả nhiên tên nhóc Độc đó là theo chân tộc trưởng vào cung, nàng sao bé có thể tự mình vào được chứ?

      “Đúng vậy ha, là Độc Rực. Muội sốt ruột trở về giải thích với sao?” Tiêu Cảnh Dương trông có vẻ như xem kịch vui vậy cười tươi.

      cần. Cho dù muội có chạy trở về chắc chắn là ông ta cũng dẫn Độc Huyền rồi” Tiêu Tử Y càng xem càng thấy biểu nét mặt của hoàng huynh mà thấy bực cả mình. Đơn giản tiến đến gần cửa sổ nhìn ra cảnh xanh tươi bên ngoài tâm tình thư thái chút.

      Dù sao nàng cũng cần lo ngày mai tên nhóc Độc tới, chuyện kia lợi hại nhất định là có cách. Nhưng Tiêu Tử Y cảm thấy có chút khó hiểu, nhíu mày hỏi: “Vì sao đại tướng quân Độc lại nóng ruột như thế hả? Lại còn vội vội vàng vàng chạy nữa…”

      “Bởi vì muội nổi tiếng là người cướp đoạt trẻ con, Độc Rực sợ con cũng bị muội độc chiếm!” Tiêu Cảnh Dương cười híp mắt , rất thích thú khi nhìn nét mặt xinh đẹp tươi cười của muội muội rốt cục biến sắc.

      “Cướp…Cướp trẻ con ư?” Mặt Tiêu Tử Y đen xì, bị xốc lắp bắp. Đây là nàng sao?

      “Ừ, có chuyện gì đâu, ai cũng có ham mê riêng của mình mà! Đối với Phong Uyển Tình nàng ta thích mỹ nam, còn muội thích trẻ con cũng phải là chuyện mờ ám gì” Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy sắc mặt Tiêu Tử Y thay đổi liên tục thấy rất thích đùa, cứ trêu chọc mãi biết mệt.

      Chuyện Phong Uyển tình ư? Cái vị chỉ thích nuôi dưỡng đàn ông ấy à? Nếu tính là vị biểu muội kia của Tiêu Cảnh Dương sao?

      Thèm vào! Tiêu Cảnh Dương phải lái là nàng cũng thích trẻ con sao? Tiêu Tử Y giận tới cực điểm rồi lại thấy buồn cười nhìn vẻ tươi cười trêu chọc bắt nạt mặt Tiêu Cảnh Dương, Tiêu Tử Y bĩu mỗi, chọc lại: “Huynh đừng có quên. Muội thích nhất chỉ có là con trai của huynh đó”

      “Trạm Nhi tuỳ muội sử dụng” Tiêu Cảnh Dương cười tủm tỉm bảo, “Dù sao mẫu hậu ở chỗ ta cũng có người phụ nữ nào chăm sóc cho TRạm Nhi được, nên mới kiên quyết mang . ngày thường ta cũng rất tít khi nhìn thấy nó, giao cho muội chăm sóc ta rất yên tâm”

      Chỉ vậy sao? Trước mắt Tiêu Tử Y lên cảnh Trạm Nhi khóc thực tội nghiệp đơn trong ngực mình, bỗng chốc cảm thấy Tiêu Cảnh Dương thực quá vô tình, quay vội bao giờ muốn nhìn đến nữa. Nàng biết cho dù nàng có ra, người đàn ông này chắc chắn cũng có hàng ngàn lý do để tránh nàng, nàng thực muốn nghe chút nào.

      Tiêu Cảnh Dương vốn còn muốn thêm nữa nhưng thấy Tiêu tử Y quay lưng lại trông có vẻ cách xa ngàn dặm, tự dưng sửng sốt. từ lúc tiếp xúc tới nay cũng phải tiếp xúc nhiều với này, cũng biết là vì cá tính hay là bởi vì trước đây dì Vân để lại ấn tượng cho quá sâu nên mỗi lần gặp đều tự chủ được so sánh nàng với dì Vân, nhớ lại hồi ức tốt đẹp nhất.

      “Tử Y, hoàng huynh sai cái gì rồi sao? Nếu như sai gì rồi nhất định là do hoàng huynh vô tình thôi” Tiêu Cảnh Dương đứng lên, thuần thục xin lỗi. Nàng là bảo bối muội muội của , là con bảo bối của dì Vân, thể là cho nàng buồn.

      phải, phải lỗi của huynh” Tiêu Tử Y vẫn quay đầu lại, chỉ ngóng nhìn ra bãi cỏ ngoài cửa sổ thản nhiên . Là ai sai đây? Nàng cũng biết nữa. Chỉ là vấn đề này quá mức phức tạp, làm cho Tiêu Cảnh Dương trong tình cảnh càng khó khăn lại buông tất cả tới chăm sóc cho đứa con của mình sao? Đây căn bản là khả năng ha…

      NHưng mà đây cũng là hy vọng bé của Tiêu Trạm, nếu nàng muốn có cách nào hay hơn mà có thể đáp ứng được cả đôi bên ?

      Tiêu Cảnh Dương lẳng lặng đứng yên sau lưng Tiêu Tử Y, nhìn nàng giống người nào đó quay mặt, lông mi dài rợp như cánh bướm, mềm mại dưới ánh chiều ta quét lên mặt mũi nàng lớp màu vàng sáng. nhìn xem khỏi ngây ngẩn, từ từ vươn tay, chậm rãi ôm nàng vào lòng.

      Tiêu Tử Y cứng đờ người, hai mắt bỗng mở lớn trợn tròn, nhưng dám quay đầu lại cũng dám hỏi điều gì.

      “Tử Y à, còn nhớ ? Mới trước đây ta thích nhất mang muội tới chỗ này chơi…” Tiêu Cảnh Dương ngả đầu tuỳ ý lên vai Tiêu Tử Y, sau đó mềm cúi đầu cười khẽ bên tai nàng bảo.

      * Tác giả: Ôi chao, chuyện tình cảm ơi là chuyện tình cảm cuối cùng được tung ra, xin mọi người bỏ phiếu cho người nào mà mình nhất :

      A- Tiêu Cảnh Dương

      B- Nam Cung Sanh

      C- Đàm Nguyệt Li hoặc Độc Diệp hoặc Lí Vân Thanh

      D- Hoặc người nào đó, hay là tiểu thái tử Trạm Nhi .

      Khụ khụ, mọi người đừng hoài nghi chứ, bạn Tiêu Cảnh Dương đúng là người được đề cử đó. Tuyệt đối là có chuyện loạn luân đâu, xin mọi người cực kỳ yên tâm.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 103: Hối hận
      Biên tập: meomeomeo

      Tiêu Tử Y cảm thấy hơi thở Tiêu Cảnh Dương phả ra tại cổ nàng, có cảm giác tê tê dại dại làm cho nàng hầu như đứng vững nữa. Tất cả đều phải nhờ hai tay của nàng chống vào cửa sổ mới để cả người đổ cả vào lòng của .

      Nhưng với câu hỏi của Tiêu Cảnh Dương, nàng hoàn toàn có cách nào trả lời. Làm sao mà nàng có thể nhớ chứ? Nàng cũng phải Tiêu Tử Y trước kia nữa rồi. Tiêu Cảnh Dương chỉ dùng tâm tính đối đãi muội muội để đối đãi với nàng thôi, nhưng mà đối với nàng mà , Tiêu Cảnh Dương cũng phải mình, mà là người đàn ông nha!

      Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y trả lời khẽ cười bảo: “Cũng đúng, ta đều hồ dồ rồi, năm đó muội mới có hai ba tuổi thôi, sao có thể nhớ được chứ”

      Tiêu Tử Y liếm liếm môi khô, cẩn thận hỏi lại: “Muội….Trước kia rất thích chơi ở đây sao?” Phía sau truyền tới súc cảm làm Tiêu Tử Y bừng tỉnh hiểu a đó có thể đủ để khiến người ta hoà tan cảnh ôm ấp nồng cháy. điều này khỏi làm lòng nàng hoài nghi tan được. Tiêu Cảnh Dương thực đối đãi với nàng tốt như vậy sao, là vì nàng là muội muội của sao?

      NHưng kiểu gì cũng thấy họ trải qua chuyện kiểu này cũng tổn thọ quá .

      “Đúng vậy ha, lúc đó ta cũng chỉ vừa tròn mười tuổi thôi, vì biết được mười ba tuổi chuyển ra khỏi cung Vị Ương mà tới ở đây nên lúc nào cũng tranh thủ chạy tới chỗ này xem nơi sắp thuộc về mình. Tử Y à. Muội lúc còn cũng rất thích bám chặt lấy ta, lúc nào cũng chảy nước miếng túm tay áo của ta cho ta chạy trốn” Tiêu Cảnh Dương chậm rãi xong, dường như nhớ lại mười mười hai năm trước, cái thời thơ ấu vô tư lự kia. Nhìn cảnh đẹp ngoài cửa sổ, bỗng dưng muốn trở về cái thời hình ảnh có tình nguyện chỉ cao đến nửa người cứ chơi đùa cỏ.

      “Làm sao bây giờ? Tử Y à, ta rất muốn trở lại lúc đó lần nữa….” Sau đó, chắc chắn để nàng bị người ta cướp mất ra khỏi tay mình, như vậy dì Vân bi thương đến mức rơi lệ rồi ra vĩnh viễn.

      Nhưng nửa câu sau Tiêu Cảnh Dương thể mở lời ra nổi. Chỉ có thể dùng sức ôm chặt Tiêu Tử Y vào lòng, xác nhận cuối cùng cũng tìm được nàng hoàn hảo tổn hao gì trở về.

      Chỉ tiếc là người nhớ kỹ bảo vệ nàng còn nữa.

      Có thể bảo vệ được nàng cũng chỉ có thôi.

      Tiêu Tử Y cảm nhận được phức tạp trong tim người đàn ông đằng sau, còn tưởng rằng trong lòng tưởng nhớ những kỷ niệm qua ở thời thơ ấu. Nàng bắt buộc chính bản thân mình xem hai tay bên hông nàng, thản nhiên bảo: “Càng trưởng thành lại càng thấy được mình trở nên ngày càng xa lạ, lại càng hoài niệm những gì qua. Hoàng huynh à, Huynh đều hối hận đến như thế chả nhẽ cũng muốn Trạm Nhi sau này cũng giống huynh hối hận vậy sao?”

      Tiêu Cảnh Dương nghe vậy sửng sốt, từ trong ký ức đột nhiên bừng tỉnh. Đúng vậy, nàng cái gì cũng biết, tốt nhất là cái gì cũng đều cần biết.

      hi vọng nhiều là nếu cái gì cũng biết hẳn là tốt hơn!

      Thực ra có rất nhiều lần đều tự hỏi mình năm đó ở đây nhìn thấy cảnh kia có vậy ?

      Có phải là do ánh mặt trời làm con người bị chói mắt ? Có phải là lỗi của hay ? Nhưng cứ lần nào nhớ lại lại làm cho lần nữa thừa nhận chỗ thấy toàn bộ đều là .

      Tiêu Tử Y cảm thấy Tiêu Cảnh Dương từ từ buông ra, rốt cục nghẹn hơi có thể thả lỏng. Ông trời ơi, lần sau nhớ nhắc con đừng có mình tìm Tiêu Cảnh Dương hai người đơn lẻ trong phòng nha. Huynh muội lúc đó nên duy trì chút khoảng cách là tốt nhất mới dúng.

      “Tử Y à, muội thực thích Trạm Nhi sao?” Tiêu Cảnh Dương bỗng dưng hỏi nghiêm túc.

      Tiêu Tử Y ngẩn người lập tức chất vấn trở lại: “Chả nhẽ huynh thích bé sao?”

      Tiêu Cảnh Dương khẽ nhếch môi cười, vươn tay vén những sợi tóc mai của nàng lại sau tai, cười tươi bảo: “ có ý gì đâu, hoàng huynh chỉ tò mò thôi, bé Tử Y trong mắt ta vẫn chỉ là bé luôn đứng sau ta chảy nước miếng kéo góc tay áo ta thôi, lúc nào trở nên lớn như vầy lại còn biết chăm sóc che chở người ta nữa chứ”

      Tiêu Tử Y nhìn thấy rất trong đáy mắt của có thể bị chết chìm vì được thương, chớp mắt tự khinh bỉ chính mình vừa rồi còn hoài nghi . Đúng vậy, nhìn vào đáy mắt , nàng vĩnh viễn đều là bé trong ấn tượng năm nào của , vì thế mới đối xử tốt vô điều kiện với nàng.

      Nhưng mà nàng phải vậy. Hay có thể là giả vờ với nàng với nàng đây?

      Tiêu Tử Y chỉ cảm thấy luồng sóng lớn đánh tới vùi dập ghen tuông trong lòng, bao năm rồi nàng vẫn cứ tìm người thân thuộc của nàng. Nàng nghĩ là mình tìm được rồi.

      “Hm…đừng khóc, muội vẫn là đứa trẻ, khóc là để cho hoàng huynh đây xem sao?” Tiêu Cảnh Dương dở khóc dở cười lấy mu bàn tay lau nước mắt tràn mặt Tiêu Tử Y, càng lau lại càng nhiều hơn. “Tử Y à, mấy năm nay muội sống có tốt ? Chả lẽ có người nào đối xử tốt với muội sao?” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên nghĩ tới điều đó, giọng có chút lạnh .

      Tiêu Tử Y nghe vậy lắc lắc đầu, lấy tay áo mình lau nước mắt lung tung, cong khoé môi lên cười bảo: ‘Họ đối xử với muội tốt lắm, nhưng lại giống nhau. thực giống nhau” Trong cuộc đời nàng, người đối tốt với nàng cũng rất nhiều rất nhiều, đáng tiếc là giống nhau. Người thân, là ai có thể thay thế được.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn nàng mắt lệ rơi lấp lánh, lâm vào trầm tư, rất lâu sau đó mới lên tiếng: “ giờ ta bổ khuyết còn kịp ?”

      Tiêu Tử Y cười nhào vào trong ngực , hề có chút cố kỵ cứ lau nước mắt vào y phục , “Đương nhiên là kịp rồi, hoàng huynh phải nhớ là đối tốt muội đó nha! Muội nhưng là chọc cho phiền toái ghê lắm đó”

      tốt quá, nàng sớm mơ ước có người trai… biết có cảm giác thế nào. ra chính là ở chỗ chẳng kiêng kị gì mà làm nũng, chính là kiểu làm cho người ta rơi lệ ấm áp nha!

      “Khụ, Tử Y à, dĩ nhiên là hoàng huynh đối tốt và thương muội nhất rồi. Chỉ là…À, ta vừa mới hỏi là Trạm Nhi….” đỉnh đầu truyền đến tiếng khó xử của , ngốc vươn tay ra vỗ nhè lên lưng nàng, vừa tán gẫu vừa thể tình cảm an ủi.

      “…..” Tiêu Tử Y cầm quần áo của Tiêu Cảnh Dương lau nước mắt – ngừng động tác giữa chừng.

      “Tử Y à, muội , Trạm Nhi có thể cảm thấy ta là phụ vương có trách nhiệm hay ? Aizz, giờ mới nhớ tới, mấy năm gần đây ta căn bản là chăm sóc tốt cho bé…” Vị kia giờ mới phát giác ra mình là người đàn ông xứng đáng làm cha, vẫn phát ra khác thường của bảo bối muội muội trong lòng mình, vẫn ngốc nghếch hối hận .

      “…..” giờ Tiêu Tử Y chỉ có ý nghĩ duy nhất trong đầu đó là nàng thực muốn đem toàn bộ quần áo của người đàn ông này làm giấy lau!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 104: Lòng đế vương
      Biên tập: meomeomeo


      Nhưng ý nghĩ này cũng chỉ nghĩ trong đầu thôi, dù thế nào Tiêu Tử Y cũng thể hành động cách ngây thơ như vậy.

      Khụ, đúng vậy, dù cho nàng có buồn bực đến cỡ nào cũng là người trưởng thành rồi. Tiêu Tử Y kiềm chế đẩy Tiêu Cảnh Dương ra, thái độ bình tĩnh bảo: “Hoàng huynh, vậy huynh định bồi thường Trạm Nhi thế nào đây?”

      Mất bò mới lo làm chuồng cũng chưa hẳn là được, dù sao Trạm Nhi năm nay mới có bốn tuổi, sau này đường còn rất dài, có thể làm cho Tiêu Cảnh Dương ý thức được sai lầm của mình cũng tiến bộ rất lớn rồi.

      Tiêu Cảnh Dương trầm ngâm lúc, cuối cùng giận dữ bảo: “Ta nghĩ muốn mang Trạm Nhi đến ở cung Minh Quang, cùng đấu tranh với mẫu hậu chút vậy”

      Tiêu Tử Y nhìn mà xem thường , khoanh tay trước ngực thẳng thắn hỏi: “Cứ vậy sao? Vậy huynh có đảm bảo chăm sóc cho bé tốt ? Huynh bận rộn cả ngày như vậy, chẳng là làm cho TRạm Nhi ở chỗ này lại tới ở chỗ khác thôi sao?”

      Tiêu Cảnh Dương chau mày cười khổ bảo: “Tử Y, ta có khả năng ban ngày tới cùng ở bên cạnh bé mà”

      “Vì sao lại thể chứ?” Tiêu Tử Y thản nhiên hỏi vặn lại, “Trạm Nhi mất mẫu thân rồi, làm cha như huynh mà chẳng quan tâm được cho bé những ba bốn năm. Huynh phải muốn bồi thường cho bé sao? Chả nhẽ huynh bồi thường là chỉ cần bố trí cho bé ở cạnh huynh là được ư? Đừng có giải thích gì, muội biết huynh định gì rồi, chắc chắn huynh muốn nhất định chăm sóc tốt nhất cho bé, cho bé sống điều kiện tốt nhất, chọn người tốt nhất chăm sóc, giáo dục tốt nhất cũng đem mọi thức tốt nhất đến cho bé. Nhưng mà TRạm Nhi cũng đâu chỉ cần những thứ đó đâu” Tiêu Cảnh Dương khó xử nhìn nàng, giận dữ bảo: “Tử Y, muội ta đều biết hết, nhưng mà tình cảnh giờ của ta…rất khó dành được chút thời gian cho Trạm Nhi mà”

      Tiêu Tử Y lẳng lặng nhìn biểu giãy dụa mặt , đột nhiên lạnh lùng: “Hoàng huynh, có phải huynh lo lắng vị trí thái tử của huynh gặp nguy hiểm ?” Quan hệ giữa và Tiêu Sách được tốt lắm, còn có thể vì vấn đề gì đây? Từ xưa hoàng gia vô tình, ngôi vị hoàng đế trước mặt, huynh đệ cũng phải người thân mà là kẻ địch.

      Tiêu Cảnh Dương cũng kiêng dè gì với nàng gật gật đầu. Chuyện này trong lòng giống như cái rễ chọc rất nhiều năm, tựa như trở thành loạt mũi tên nhọn đâm ở sau lưng vậy, cũng biết nên che giấu thế nào nữa.

      Tiêu Tử Y nhếch nhếch khoé miệng, lại xoay người ra ngoài cửa sổ nhìn mảng xanh thẳm ngoài kia. Lúc này mặt trời dần dần lặn phía chân trời, mảng cỏ vốn xanh mượt giờ như vị tầng lụa mỏng phủ xuống mờ ảo. Hồ nước xa xa nổi sóng lăn tăn càng làm cho mắt nàng thể nhìn được.

      “Vậy Tiêu Sách nghĩ thế nào đây?” Tiêu Tử Y sửng sốt lát, tự hỏi vần đề phức tạp này làm nàng suy nghĩ khổ, miễn cưỡng xốc tinh thần lên hỏi: “Năm nay nó mới mười ba tuổi, mà huynh phòng bị với nó như thế, có thế là quá sơm hay ?”

      Tiêu Sách vẫn chỉ là trẻ con thôi, cũng bởi vì là đứa trẻ nên hôm nay cậu ta mới kiềm chế nổi lập tức chạy tới chỗ nàng hỏi. Vì vậy nàng cũng giận cậu ta, chẳng qua cảm thấy người rải những lời đồn đó thực ghê tởm quá.

      sớm đâu. Mười ba tuổi rồi, năm nay Tiêu Sách vốn mới có phủ đệ của mình, thế mà lúc nó lên sáu phụ hoàng vì nó mà xây cung điện chuyên cho nó rồi. Hơn nữa cho dù nó nghĩ, mẫu phi của nó cũng phải là nghĩ” Tiêu Cảnh Dương thản nhiên bảo nhưng ánh mắt lại chuyện thành sắc bén.

      Mẫu phi ư? Tiêu Tử Y nghĩ tới những lời đồn độc ác về nàng đều xuất phát từ miệng bà ta, nghĩ tới Tiêu SÁch dĩ nhiên có thể có thực lực uy hiếp ngôi vị thái tử của Tiêu Cảnh Dương, như vậy mẫu phi của cậu ta chắc chắn là ở gia đình nổi tiếng rồi.

      Tiêu Cảnh Dương thấy thần sắc mặt nàng lại lộ vẻ nghĩ ngợi sâu xa có chút buồn bực nửa tựa vào sau nàng kiên định : “Muội là do ta tìm được về, ai ta cũng cho” Vì vậy mới kiên quyết ngăn cho nàng và Tiêu Sách tiếp xúc nhiều với nhau.

      Đây là kiểu gì thế? Tiêu Tử Y dở khóc dở cười đẩy ra oán giận bảo: “Nóng chết lên rồi nè, đứng dính sát nữa

      Tiêu Cảnh Dương nhấc môi lên cười khẽ, rất quý trọng tình cảm để ý tới nàng. Cứ như vậy tiếp tục cho dù mệt giúp được, chỉ cần nhìn thấy mà lúm đồng tiền của nàng như trút được gánh nặng vậy, lập tức lại trở lại thời điểm ấu thơ chơi đùa vui vẻ vậy.

      chuyện chính , hoàng huynh, muội cũng cảm thấy vị trí của huynh là khó bảo toàn nha! Nếu phải thái tử làm chuyện thất đức hoặc phản nghịch, phụ hoàng cũng dễ dàng phế bỏ thẳng vị trí thái tử đâu” Tiêu Tử Y nghiêng đầu, cố gắng suy tưởng.

      Tiêu Cảnh Dương biết nàng lo lắng hết sức giải hạn. Nhưng mà những gì đó đều là chuyện cung đình, con nhóc sao có thể biết gì chứ? làm sao mà giải thích cho nàng hiểu được đây? Vì thế chỉ còn cách đem trăm ngàn lời thể cất lên được thở dài tiếng, vuốt tóc nàng bất đắc dĩ bảo: “Nhưng nên có tâm phòng bị người chứ!”

      “Hoàng huynh à, Tuy muội hiểu này nọ nhưng mà có nửa câu nên nên có tâm hại người, điều này muội còn biết đến mà” Tiêu Tử Y cong môi lên hừ bảo: “Chuyện khác muội cho lắm nhưng mà hoàng huynh, phụ hoàng đâu có nhen gì, ông chỉ hi vọng người nào tới thừa kế ngôi vị hoàng đế của người để thống trị quốc gia này thôi phải ?”

      “Dĩ nhiên là cảm động thiên hạ vì nhiệm vụ của mình, có thể lưu danh, phục lòng người. Đây vẫn là mục tiêu mà ta theo đuổi” Tiêu Cảnh Dương lại cười, tiến lên đứng song song với Tiêu Tử Y nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng để bụng những lời nàng mà vẫn chân thành đáp lại.

      “Như vậy, bây giờ huynh lại làm vậy là thế nào đây?” Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn tiếp tục hỏi tiếp, tựa như đứa trẻ tràn đầy tò mò vậy.

      “Dĩ nhiên là đem hết toàn lực, hướng về phụ hoàng góp sức từ bỏ ảnh hưởng chính trị rồi” Tiêu Cảnh Dương chỉ câu đơn giản, sợ thêm bảo bối muội muội của cũng hiểu. Nhưng thực tế giờ cũng có thực quyền, có thể làm chuyện cũng chỉ có vậy.

      Tiêu Tử Y bắt chước Tiêu Cảnh Dương thở dài như vậy, rốt cục tìm được mấu chốt ở đâu rồi. “Hoàng huynh, làm thái tử, trước tiên là phải làm tròn chữ hiếu. Phụ hoàng đó cả triều văn võ chả lẽ chính lại kém lời của huynh sao? Phải luốn tới thăm hỏi phụ hoàng thường xuyên, thăm hỏi việc ăn uống nghỉ ngơi nóng lạnh thế nào. đừng can thiệp nhiều vào chuyện chính , hơn nữa cải cách chuyện đó là cả vấn đề mẫn cảm, nếu huynh nhiệt tiìn quá, người khác nghĩ là huynh vì danh đoạt lợi, nhân cơ hội đó mời chào lòng người. Có lẽ phụ hoàng hoài nghi huynh đây chắc sốt ruột chuyện thừa kế giang sơn của người, điều này cũng làm cho người ngoài có thời cơ lợi dụng đó”

      Việc này quả thực đoán ra rất dễ dàng, Thanh triều hoàng đế Khang Hy vì sao lại phế thẳng thái tử, cũng phải là vì vậy sao? Thái tử có đôi lúc xuất sắc quá cũng là vấn đề lớn, hoàng đế lo lắng thái tử ép cha thoái vị. Vì thế nghĩ như vậy có lẽ là hoàng đế cố ý sủng nịch Tiêu Sách, là để bồi dưỡng kẻ địch tồn tại trong lòng Tiêu Cảnh Dương.

      Quyền lực chú ý phải là đạo cân bằng nha.

      Hoàng quyền là nóc cao nhất của Kim tự tháp kia, chỉ có thể có người ngồi, nếu nhiều gọi là Kim tự tháp nữa. Cho nên cho dù là con cháu mình, hoàng đế vẫn đề phòng.

      Nhưng đạo lý đơn giản vậy mà sao Tiêu Cảnh dương lại biết chứ nhỉ? Hay là đơn giản vì ở trong đó nên đặt tình cảm quá sâu, đến nỗi mà lắm vị trí của chính mình . Cho tới khi có người ở bên cạnh vì sao lại cho biết, nghe chừng cả đám này đều cổ hủ quá mức rồi, hoặc là tình còn chưa tới mức làm cho người ta tỉnh ngủ, chỉ là Tiêu Cảnh Dương lén có cảm giác vậy thôi.

      Tiêu Cảnh Dương bị Tiêu Tử Y bất ngờ vậy đứng sững sờ, cứ mãi trầm ngâm nhưng lại thể cho rằng nàng vậy là vô cùng đúng.

      Chẳng trách lần trước tự chủ trương vì Lí Vân Thanh an bài tiệc Hải Đường diễn kia bị phụ hoàng hung hăng mắng cho trận, hoá ra phụ hoàng là vì đề phòng .

      Tiêu Cảnh Dương thấy tim lạnh lẽo, cảm giác như sắp đóng thành băng vậy. Hoá ra là vẫn làm sai rồi, nên coi phụ hoàng như người cha được. Phụ hoàng là cha của , nhưng trước tiên ông ấy là hoàng đế của quốc gia này. Còn chỉ là thần tử mà thôi.

      Tiêu Cảnh Dương lập tức nghĩ thông suốt nhiều chuyện hơn, đột nhiên cảm giác bế tắc trong lòng, nghi hoặc trở thành hư . hít sâu hơi, quăng ánh mắt có vẻ tín nhiệm nhiều hơn về phía Tiêu Tử Y, “Ta đây nên làm cái gì bây giờ? Hoàn toàn giấu tài sao? Như vậy có thể tạo cơ hội cho người khác hay đây?”

      Tiêu Tử Y chun chiếc mũi đáng lại, làm mặt quỷ nhìn về cười : “ làm thế nào sao? Huynh cũng có việc gì sao, chuyện tiếp theo là huynh nên chú ý chăm sóc tới Trạm Nhi . Như vậy, làm cho phụ hoàng biết huynh là người trọng tình cảm gia đình, lại khiến cho ông ấy hiểu ra huynh vì ngôi vị hoàng đế mà cạnh tranh nữa. Dù sao Trạm Nhi cũng là đứa con cả của huynh mà, sau này cũng là người thừa kế hoàng triều đó ha!”

      Tiêu Cảnh Dương bị nàng mà trợn mắt, há hốc mồm ra, tuy thể thừa nhận nàng quá đúng và rất có lý, cũng là giờ chỉ có cách lựa chọn tốt nhất đó mà thôi, nhưng….

      “Tiểu nha đầu, rẽ vào chỗ ngoặt lớn như vậy, đến cùng là muốn ta dành nhiều thời gian cho Trạm Nhi ha…”

      “Hì hì!”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 105: học! Là muốn nghe giảng tốt!
      Biên tập: meomeomeo

      “Rầm!” Rèm cửa sổ nặng cũng bị kéo ra, ánh nắng buổi sớm lập tức tràn đầy trong phòng, thậm chí còn có thể nhìn thấy bụi nhảy múa trong quầng sáng.

      Nhược Trúc vội đẩy cửa sổ ra, luồng khí mới mẻ lập tức tràn vào, làm cho con người ta trở nên sảng khoái hơn bao giờ hết.

      Nhưng cũng bao gồm cả vị dựa giường kia.

      “Nhược Trúc…Lúc này là lúc nào rồi ha?’ Tiêu Tử Y bị ánh nắng làm chói mắt và khí lạnh vào buổi sớm thổi vào, lập tức chui vào trong chăn hạ quyết tâm nhất quyết chịu rời giường tý nào.

      Ngày hôm qua nàng hao tốn công sức, cắn nát môi mới thuyết phục được Tiêu Cảnh Dương chút. Tuy sau đó ở lại chỗ đột nhiên được ăn bừa tiệc bồi thường lớn làm cho bụng mình nhúc nhích nổi nhưng vẫn cảm thấy có chút nên lời. Sau khi trở về tinh thần phấn khởi hơn chút nên viết lưu loát ra rất nhiều chữ, nội dung là muốn viết đề nghị cho Thái Tam quốc giảng bài ở nhà trẻ.

      “Công chúa, tới giờ Thìn rồi, nên dậy thôi” Nhược Trúc khẽ cười bảo.

      Tiêu Tử Y lấy chăn trùm kín đầu, trốn tránh : “Để cho ta ngủ tiếp lúc nữa”, lại có cảm giác như trước kia dậy tới trường vậy. Nhưng vấn đề ở chỗ là nàng tốt nghiệp rồi ha! sau ở đây cũng cần đến trường.

      Tiêu Tử Y cứ trốn tránh mà nghĩ, càng chui sâu vào trong chăn hơn.

      “Công chúa, bé Vân Tuyển và tiểu thiếu gia Nam Cung dậy rồi đó” Nhược Trúc biết rất làm cách nào cho Tiêu tử Y cam tâm tình nguyện. Công chúa của nàng ta điện hạ chịu thừa nhận ngay cả chính mình bằng hai đứa bé đâu.

      Quả nhiên, chỉ thấy Tiêu Tử Y ngáp cái to, chà chút rồi ngồi dậy, chỉ là mặt vẫn còn vẻ mơ màng.

      Nhược Trúc hài lòng cười cười, bắt đầu chỉ huy cung nữ khác mang nước ấm tiến vào.

      Tiêu Tử Y buồn bực mở trừng hai mắt ra, cứ nghĩ rằng đời này tuy cần học bài nhưng giống nhau là phải dậy sớm. Xem ra nàng nhất định phải vội vàng viết nhanh thư đề nghị cho Thái Tam Quốc mới được. Trước tiên là phải thực đúng việc cho nghỉ hai ngày nha, nghỉ hai ngày cơ đấy! Đúng vậy. Còn có nghỉ đông và nghỉ hè nữa. Nghỉ đông và nghỉ hè nhé!

      Ồ, tuy là có người hầu hạ rửa mặt súc miệng rất được, mà Tiêu Tử Y đương nhiên là hưởng thụ tất cả mọi quyền lợi phục vụ của cung nữ rồi, cảm thấy chính mình càng ngày càng hủ bại quá thể.

      Rửa mặt chải đầu xong, đến cùng ăn sớm chút với bé Vân Tuyển và cả Nam Cung Tiêu nữa. Hai nhóc kia còn cảnh hưng phấn như ngày đầu tiên học nữa, bé Vân Tuyển vẫn nhu thuận yên lặng ăn điểm tâm, còn Nam Cung Tiêu hình như có đầy tâm trong lòng vẫn chưa ăn được miếng nào.

      Ôi ôi chao, giờ mới ý thức được chuyện đến trường là vất vả cỡ nào sao? Tiêu Tử Y dùng tay che miệng ngáp cái. Sau này đường còn dài mà! Vì ngủ được đủ nên Tiêu Tử Y cũng ăn chẳng có vị gì, chỉ húp bừa vài ngụm cháo.

      Đợi lâu lắm, nàng ngồi ở cuối phòng học, Tiêu Tử Y nhìn đằng trước bốn củ cải đỏ im lặng ngay ngắn ngồi học, khoé miệng nhếch lên vui mừng. Hôm nay Độc Huyền quả nhiên đến đây, tuy hôm qua là bị đại tướng quân Độc sách cổ mang về, nhưng hôm nay lại biết điều mang đến đúng hạn lăm.

      Chỉ là, vì sao bên cạnh nàng lại có thêm người nhỉ?

      Tiêu Tử Y nghiêng mặt nhìn sang, tay chống cằm bất đắc dĩ nhìn xem Tiêu Cảnh Dương giống nàng cầm quyển sách dày cộp sang ngồi.

      “Huynh…Tại sao cũng tới hả?” Tiêu Tử Y dùng miệng hình im lặng hỏi.

      Tiêu Cảnh Dương chỉ cười tủm tỉm nhìn nàng, cũng gì.

      Tiêu Tử Y buồn bực. biết có nghe hiểu gì mà chẳng gì thế. Nàng tiện tay xé trang giấy, dùng than củi viết vấn đề vừa rồi lên sau đó gấp thành chim hạc, lại tiện tay phi về phía Tiêu Cảnh Dương.

      Tiêu Cảnh Dương tiếp được trong tay, ngạc nhiên nhìn tờ giấy gấp tinh xảo trước mặt, lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần. Cho mãi tới khi Tiêu Tử Y dùng tay ra hiệu bảo mở ra xem đồ vật ở bên trong mới cẩn thận đem chim hạc mở ra xem.

      Chẳng qua là mất chút thời gian Tiêu Tử Y viết vài lần mà thôi.

      Đợi tới lúc chậm rì rì mở hạc giấy ra, lấy than củi bàn viết trả lời lên, sau đó bắt đầu nghiên cứu xem làm cách nào hồi phục hạc giấy như cũ . Chuyện này mất thời gian là mở ra mở vào vài lần…

      Cho tới lúc Tiêu Tử Y nhịn được lại ném viên giấy tròn trúng đầu , Tiêu Cảnh Dương mới bất đắc dĩ vo viên giấy lại ném lại.

      Tiêu Tử Y lấy cục giấy cầm trong tay, bỗng dưng nhớ lại cảm giác chính mình trước đây học hay truyền tờ giấy như thế, kìm được cười tươi mở giấy ra.

      (Sao huynh lại đến vậy?”) Câu đầu tiên là chữ Tiêu Tử Y viết lộn xộn.

      (Muốn đến đến thôi) Hàng dưới là chữ tiết ngay ngắn của Tiêu Cảnh Dương, nhưng câu đó cũng chẳng có dấu chấm câu, hơn nữa Tiêu Tử Y xác định người đàn ông này tám phần còn lại là tò mò dấu cong cong sau câu hỏi kia của nàng là gì rồi. Chữ ở thời đại này, thường hay dùng dấu “,” hoặc là dấu “.”. Đến dấu chấm câu những cũng được mở rộng thâm. Kết cấu dấu chấm tròn càng có nghĩa là tiết kiệm và tiết kiệm hơn.

      (Thế nào? Hoàn cảnh ở đây thấy thế nào?) Tiêu Tử Y mặc kệ chuyện đó, cứ tự mình dùng thoải mái là được.

      (Cũng tạm, làm cho ta giật mình đó)

      (……) dần dần tờ giấy cũng đầy lời đối thoại hơn. Thậm chí cả mặt sau cũng viết nữa. Tiêu Tử Y lâu chơi trò truyền giấy này rồi, lúc còn học trung học cũng vẫn còn lưu hành trò này, đợi tới lúc học đại học loại trò lạc hậu này được thay bằng tin nhắn hoặc bằng thư điện tử thay thế.

      Lần đầu tiên Tiêu Cảnh Dương phát giác ra còn có cách truyền tin như vậy nữa. Cứ nghĩ rằng nếu phải ở lớp mà là lúc lâm triều, và mọi người truyền tờ giấy có cảm giác gì nhỉ? Nghĩ lại thấy vô cùng kích thích.

      Nếu mà Tiêu Tử Y biết trong lòng Tiêu Cảnh Dương có quyết định này chắc chắn hô to là trò giỏi hơn thầy cho mà xem.

      hổ là của nàng.

      Hai người cứ truyền qua truyền lại say sưa cho mãi tới lúc Tiêu Tử Y viết xong định quăng qua phát lối giữa nàng và Tiêu Cảnh Dương đột nhiên có người đứng.

      Tiêu Tử Y thầm kêu ổn, vừa ngẩng đầu lên quả nhiên bắt gặp vẻ mặt bình thản của thầy giáo Thái Tam Quốc nhìn nàng.

      “Công chúa, sáng nay giao cho hạ quan quy định kia, điều thứ ba viết thế nào?” Thái Khổng Minh dùng cái giọng cứng ngắc hề hồi hộp chậm rãi hỏi.

      “À, học phải chăm chú nghe giảng” Tiêu Tử Y lúng túng nhếch nhếch khoá miệng dám nhìn về phía bọn trẻ. Doạ chết người nha, nàng cảm giác khuôn mặt có chút nóng lên nhất định là đỏ bừng rồi.

      “Tốt lắm, ra Công chúa điện hạ còn nhớ ha. Chắc chắn quên chuyện nếu làm trái phải xử phạt như thế nào chứ?” Thấy bộ dạng Tiêu Tử Y như vậy, Thái Khổng Minh nheo hai mắt lại, cảm giác rất khoan khoái hỏi.

      “À….phạt đứng…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :