1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 96: Tiến hành dụ dỗ
      Biên tập: meomeomeo

      Khụ, nhưng Tiêu Tử Y lúc ấy lại biết nàng thuận miệng với trẻ con câu lại có hậu quả “Nghiêm trọng” như thế. Cuối cùng chuyện này cũng trực tiếp gây cho nàng khắc sâu mà tỉnh lại, đối đãi với đứa bé thể lấy lệ được, cũng thể ứng phó linh tinh được, nhưng đấy là sau này.

      “Làm gì thế?” Độc Huyền thấy chuyện lạ là sau khi sao tay nàng xong, mặt Tiêu Tử Y hiểu khi Độc Huyền đưa tay mập mạp của mình ra trước mặt nàng.

      “Chả nhẽ tỷ tỷ muốn sao trở lại sao?” Hai mắt to sáng trong suốt của Độc Huyền chớp chớp vài cái, thản nhiên.

      Khoé miệng Tiêu Tử Y khẽ run rẩy chút, rồi cầm lấy bàn tay bóng nhẫy bé của Độc Huyền, buồn cười hôn . Cũng tệ lắm, tên quỷ này đúng là hay , nàng muốn bé rồi.

      “Hắc hắc, đa tạ tỷ tỷ ăn ngon” Độc Huyền cười tươi như đoá hoa, lại cảm giác mình vô cùng quyến rũ mê hoặc người, lấy “lòng” mà đổi được trái tim. ” Như vậy , giờ Nam Cung ở đâu? Ta muốn tìm nó”

      Tiêu Tử Y nhìn Độc Huyền lau tay bừa vào áo, lập tức thu lại những suy nghĩ vừa rồi bảo đứa trẻ này được dạy dỗ nghiêm khắc. Vừa rồi cậu ăn cẩn thận vậy, nhất định là vì quý đồ ăn mới khó khăn lắm mới được ăn vậy.

      “Khụ, Nam Cung cậu ấy còn ngủ trưa. Hay là thế này vậy, con đợi lúc nữa, chờ cậu ấy thức dậy tìm cậu ấy ” Tiêu Tử Y cười híp mắt đề nghị.

      “Ngủ à?” Độc Huyền ngơ ngác hỏi lại,quả thực thể tin nổi. “Nam Cung Tiêu sao? Lúc này ngủ sao?” “Đúng vậy đó, nghỉ buổi trưa mà” Tiêu Tử Y thản nhiên bảo, Nam Cung Tiêu khó khăn lắm mới gượng qua được cho tới buổi trưa, giờ chắc là mệt lắm rồi đây, cho nên giấc ngủ trưa là chuyện tất nhiên. “Thế trước kia cậu ấy đều làm gì?”

      Độc Huyền khoát tay bừa lên ngăn lại, coi thường bảo: “Dĩ nhiên là theo hàng xóm láng giềng là ta đây du lịch khắp nơi hành hiệp trượng nghĩa rồi!”

      “Phụt” Tiêu Tử Y cuối cùng nhịn được bật cười. Hành hiệp trượng nghĩa gì chứ, tuyệt đối là “lấy lòng” để tìm đồ ăn uống miễn phí mà thôi.

      “Thế nào? Khinh thường chúng ta sao?” Độc Huyền lập tức như bị dẫm phải đuôi mèo vậy, lập tức nổi giãy nảy lên, hai tay chống nạnh ra vẻ thể chịu nổi.

      phải, phải. Thực bội phục quá ” Tiêu Tử Y cố nhịn cười khẽ: “Nhưng giờ Nam Cung Tiêu ở chõ tỷ tỷ đây học hành, nếu qua được cuộc thi của Nhị ca cậu ấy tháng sau, giúp được gì cho ngươi phải làm sao bây giờ?”

      “Vị công tử Sanh kia sao?” Độc Huyền vừa nghe đến Nam Cung Sanh lập tức xụ xuống, còn nửa phần vênh vang như vừa rồi nữa, ngập ngừng: “À, ra là Nam Cung Nhị ca ha, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt đây ha?”

      Tiêu Tử Y thấy thế nhíu mày. ngờ tên nhóc này ngày hôm qua gây hoạ trước mặt chú mình cũng ra được, nhưng giờ nghe thấy chính là Nam Cung Sanh tên trạch nam kia bỗng ngoan ngoãn hiền lành hẳn, đúng là kỳ quái hết sức ha. Theo lời phụ thêm của Độc Huyền…., Tiêu Tử Y bỗng cười bảo: “Đúng vậy đó, bây giờ phải làm sao đây?”

      Độc Huyền gấp tới mức nghĩ lung tung, chiếc miệng biết là lẩm bẩm cái gì, dù sao cũng chịu buông tha quay về.

      Tiêu Tử Y thong thả rót cho mình chén nước, dùng giọng thản nhiên từ từ : “Hay thế này, bé Độc con cũng cùng tham gia với bọn trẻ . Ai, hay là thôi . chắc là con có khả năng chịu nổi đâu” Tiêu Tử Y lấp lửng vậy, cố ý dùng giọng tiếc hận . Lấy lùi để tiến, công tâm làm đầu.

      Độc Huyền nghe vậy nhảy vọt lên ba thước, khuôn mặt kích động đỏ bừng lên: “Gì cơ, gì cơ? Nam Cung có thể chịu nổi mà ta lại chịu nổi sao? Tỷ tỷ xinh đẹp à, nhóc ta đây sớm muốn hỏi rồi, rốt cục Nam Cung ở trong này làm gì vậy hả?”

      Khoé môi Tiêu Tử Y hé cười, hai tay cầm chén trà thản nhiên bảo: “ có gì ha. sáng ở đây học hành. Giữa trưa ngủ nửa canh giờ, sau đó chiều chơi. Chỉ đơn giản vậy thôi”

      “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?” Độc Huyền hình như thấy vừa lòng với câu trả đơn giản như thế, chiếc miệng nhắn cong lên cao. “Vậy…Vậy Nam Cung ở trong này cũng có thể được ăn điểm tâm sao?”

      Tiêu Tử Y phát ra ánh mắt của Độc Huyền còn nhìn lướt tới hai miếng bánh sót lại bàn, thầm nghĩ đứa bé này đối với đồ ăn chấp nhặt . “Cậu ấy cũng hẳn là thích điểm tâm cho lắm. Bé độc à, nếu con thích ăn, sau này cứ đến thường xuyên nhé. Mỗi lần tới tỷ tỷ cam đoan cho em ăn thiệt nhiều điểm tâm” Tiêu Tử Y thoải mái, nhưng trong lòng biết đứa bé này hôm nay có thẻ vào được trong cung tám phần là dùng thủ đoạn phi thường rồi, chắc là tiện xe của cha hoặc chú mới có thể vào được trong cung. Nếu Nam Cung ở trong cung chạy tới chạy lui cũng chưa gặp Độc Huyền xuất lần nào.

      Quả nhiên mặt nhắn của Độc Huyền ra nét khó xử. Cảm thấy muốn ăn món ngon khó dứt ra, lại cảm thấy Nam Cung Tiêu có thể chịu nổi học hành mà cậu sao lại thể kiên trì được? “Công chúa tỷ tỷ à, buổi tối Nam Cung cũng ngủ ở đây sao?”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu: “Đúng vậy ha, nhưng cứ bảy ngày lại được về nhà hai ngày” Ây da da, Nàng là nhẫn tâm quá , cứ thích xem biểu giãy dụa của tiểu thái tử vậy đó.

      “Ta đây cũng thể ngày nào cũng lén chạy tới đây được? Ta sợ về nhà mà ra… cha ta đánh cho ta nhừ tử ngay. NHưng nếu ngày nào cũng được tới đây cũng sao. Bởi vì cơ bản ngày nào ta cũng chẳng ở nhà suốt cả” Độc Huyền càng nghĩ càng hoa chân múa tay vui sướng, dù gì cơ bản là cậu ngày nào cũng dạo, chỉ cần tối về nhà đúng giờ là được.

      Tiêu Tử Y cảm thấy thực khổng hiểu nổi, buông chén trà lo lắng hỏi lại: “NHư vậy là được rồi sao? cần câu với lệnh tôn sao?”

      Độc Huyền khoát khoát tay áo : “ sao sao, chỉ cần công chúa và thị vệ ca ca gác cổng câu là được, ta sợ cha cho ta vào”

      “Chuyện này thành vấn đề, ta nhưng sắp xếp cho ông ấy mỗi ngày đưa đón con rồi” Tiêu Tử Y ngờ Độc Huyền lại lừa dễ như thế, nghe chừng là cậu sợ đơn tịch mịch có ai chơi cùng rồi.

      Quả nhiên thời địa này trẻ con thực độc quá, đừng là gia đình bọn trẻ nhà quan nhé. Người lớn đều bận việc của mình, đem con cái vứt cho bà vú và nha đầu xem, đến cả mẹ nó cũng xem con, nên có rất ít bạn chơi. Xem ra Độc Huyền cũng chỉ bạn chơi duy nhất là Nam Cung Tiêu, cuối cùng lại bị nàng vì TRạm Nhi đoạt mất rồi.

      Ha ha, sao là sao, mọi người cùng tới chỗ nàng chơi thôi mà! Tiêu Tử Y cười híp cả mắt lại.

      “Ha ha! Công chúa tỷ tỷ đúng là trượng nghĩa quá! Cứ định như vậy nhé! Nam Cung Tiêu chắc là sắp dậy rồi ha? Ta tìm cho biết chuyện tốt này nha!” Độc Huyền nhếch môi, cười cười ra ngoài.

      Tiêu Tử Y bảo cung nữ đứng bên ngoài mang Độc Huyền tìm Nam Cung Tiêu, còn chính mình trở về bên trong thư phòng, nhìn bàn còn sót lại ít điểm tâm bỗng thấy buồn cười. ngờ mấy khối điểm tâm đó lại có thể tuyển thành công nhóc Độc , hay lắm, rất mạnh mẽ.

      Lí Vân Tuyển tương đương là ở trong ký túc vậy, Nam Cung Tiêu chẳng mấy chốc trở về nhà, giờ Độc Huyền ngày nào cũng phải được đưa đón. CÁc loại hình có đủ rồi, vừa lúc nàng cần xem rốt cục cách nào phù hợp nhất với nhà trẻ.

      Ai da da, có bốn người rồi, Tiêu Tử Y đến trước giá sách rút ra cuốn mỏng, mặt ghi con cháu nhà thân vương quý tộc triều đình. Đây là lần trước bảo Nhược Trúc sưu tập cho nàng đối tượng kết hôn tạo nên. ngờ nàng bỗng có ý nghĩ nóng lên, bảo Nhược Trúc sưu tập các nhóc có tư chất từ mười lăm tuổi đổ lại giờ hữu dụng rồi.

      Nè, nếu có rảnh nàng sưu tập các bé đáng chút.

      Tiêu Tử liếc nhìn bừa vào tư liệu, mặt đột nhiên xẹt ra ý tưởng khác nên tươi cười.

      Hắc hắc, hay là bảo Thầy tướng Đàm mang đệ đệ của mình tới biết đâu đấy?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 97: Thất sách.
      Biên tập: meomeomeo

      Tiêu Tử Y day day khuôn mặt cười cười có chút tà ác, Thầy tướng Đàm rất khó đối phó, nàng phải lên kế hoạch chi tiết mới được.

      Tâm tình vừa thả lỏng, Tiêu Tử Y lại cảm thấy rầu rĩ dâng lên, cứ như vậy cầm tư liệu nằm xuống chiếc giường mềm lát, cho tới lúc tiếng ồn ào truyền tới bên tai

      “Hm, đừng làm ồn! chút! Bác ngủ say đó!” Tiêu Trạm hạ giọng khuyên nhủ.

      Ồ ồ, vẫn là Trạm Nhi biết săn sóc, còn biết nghĩ cho nàng. Tiêu Tử Y mơ màng nghĩ ngợi.

      Độc Huyền lập tức lớn giọng to: “Phải , nàng ngủ say sao? Cả ngươi cũng nghe thấy ư? Sao ta ngửi thấy cà?”

      Tiêu Tử Y day day huyệt thái dương ngồi dậy, bất đắc dĩ nhìn tiểu thiếu gia Độc kiêu ngạo đứng ghế băng, trông như là kẻ đứng đầu duy nhất vậy. Tiêu Tử Y lấy tay che miệng ngáp cái, rồi quay đầu sang hỏi Tiêu Trạm đứng bên: “ tại là lúc nào rồi?”

      “Vừa mới qua giờ Mùi. Tiểu bác à, nếu người mệt nghỉ lát , …Con dẫn ra ngoài chơi, để cho làm ầm ĩ đến người”

      Tiêu Trạm trừng mắt nhìn Độc Huyền, có chút bực mình vì cậu làm bác thức giấc.

      Giờ Mùi sao, trong đầu Tiêu Tử Y nghĩ ngợi chút, chắc là khoảng giờ chiều rồi, nàng cũng mới ngủ được lâu. Tiêu Tử Y xoa xoa đầu Tiêu Trạm, nhìn xung quanh lúc, thấy bé Vân Tuyển kiễng chân với sách giá, còn Nam Cung Tiêu ngồi góc sáng trầm ngâm.

      “Độc à, giúp bé Vân Tuyển lấy sách giá ” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại bảo.

      “Vâng, vâng, hay quá” Độc Huyền thay đổi rất nhanh, nhưng thực ra rất nghe lời, từ ghế băng nhảy xuống. Cậu so với Vân Tuyển cao hơn mười phân, nên rất nhàng lấy được sách giá xuống cho bé.

      “TRạm Nhi ngoan, bác cũng nghỉ trưa lát giống các con thôi. Thế nào? Ngủ có ngon ?” Tiêu Tử Y hài lòng cười , quay đầu hỏi Tiêu Trạm đứng bên.

      Tiêu Trạm ngẩng khuôn mặt nhắn lên, chu miệng : “Cũng tệ lắm, tiếc là bị ai đó làm thức giấc”

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn Độc Huyền cười phớ lớ, biết nhóc này chỉ người nào đó là ai. Vỗ vỗ đầu Tiêu Trạm, Tiêu Tử Y cười bảo, “ đánh thức tỉnh luôn thôi, trưa nào cũng ngủ nửa canh giờ là đủ rồi nha! Vì để buổi chiều có tinh thần hơn chút, nếu ngủ nhiều mà …, sợ tối lại ngủ được”

      Tiêu Trạm hiểu ra gật đầu, đôi mắt mở to ràng chớp chớp, vui vẻ bảo: “Tiểu bác à, buổi chiều Trạm Nhi có thể được vẽ tranh chứ? Sáng con học rất tốt nha!”

      Tiêu Tử Y còn chưa kịp đồng ý chợt nghe tiếng Độc Huyền cười to : “Đúng lúc quá, Tiêu TRạm kia, ngươi dẫn ta thăm quan cung Trường Nhạc chút ! Nhóc ta đây nhưng là lần đầu tiên tới đây nha!”

      Dứt lời gì chạy tới lôi Tiêu Trạm ra ngoài, cậu ta cũng biết Tiêu Trạm đến cung Trường Nhạc nhiều lần nên khá quen thuộc, lôi Nam Cung Tiêu .

      Tiêu Tử Y nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Tiêu Trạm có vẻ tình nguyện còn Độc Huyền làm loạn ầm lên, Thuần Phong vẫn rất đúng mực duy trì khoảng cách theo sát sau chúng, phòng ngừa chuyện xảy ra bất ngờ.

      “Nam Cung, bé Vân Tuyển à, hai con cùng nhóm kia ra ngoài dạo sao?” Tiêu Tử Y quay đầu hỏi lại, thấy kỳ lạ là hai bé, ngồi ở góc sáng sủa, còn cầm sách đứng cạnh giá sách kia.

      , tuy ở đây rất lớn, nhưng theo con cũng chẳng có gì khác nhau cả” Lí Vân Tuyển lật sách, cảm thấy thoả mãn cuối thư phòng ra ngoài hậu hoa viên xem sách.

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai, như vậy cũng được. Cho dù chính nàng ở đây lâu như vậy cũng còn chưa thăm quan hết cung Trường Nhạc. Nhìn qua đều thiết kế đình đài lầu các xa hoa giống nhau, quả thực chẳng có gì đẹp mắt cả.

      Hầu như Độc Huyền xem cũng chính là để quen với hoàn cảnh bên trong thôi, xem ra ở đó có hoa viên có thể bắt sâu…

      “Nam Cung à, còn con sao/” Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Tiêu im lặng đứng trong góc phòng tò mò hỏi.

      Nam Cung Tiêu từ trong góc phòng ra, sau đó chậm rãi tới trước bàn đọc sách, dẫm chân lên chiếc ghế dài, khuôn mặt nhắn trắng nõn trông vô cùng nghiêm túc, híp cả mắt lại nhìn như dính chặt với nhau vậy.

      “Nam Cung, định với ta chuyện gì sao?” Tiêu Tử Y đợi lúc lâu thấy Nam Cung Tiêu gì cũng chủ động nhắc tới.

      Nam Cung Tiêu do dự lát cuối cùng lấy hết tinh thần suy sụp bảo: “Công chúa à, buổi sáng con học, nghe cũng hiểu gì cả. Làm sao bây giờ đây? Con cũng phải là người ngu ngốc ha…”

      Tiêu Tử Y sửng sốt, nhìn Nam Cung Tiêu như là trút giận xong. Giống quả bóng xì hơi vậy còn chút tự tin nào cả. Bỗng chốc trong lòng tự thầm trách bản thân mình sơ sót.

      Thái Khổng Minh là thầy giáo của Tiêu Trạm. Dạy dĩ nhiên là lớp học của Tiêu TRạm, cũng chỉ có mình Tiêu Trạm nghe có thể hiểu được.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn theo hướng Lí Vân Tuyển vừa rồi lấy sách, mới nhớ tới chỗ kia vốn để sách gì, bừng tỉnh ra chính bé Vân Tuyển cũng nghe hiểu gì, tự mình tìm sách để xem có thể theo kịp tiến độ.

      “Ngoan, phải thế đâu! Nam Cung là đứa bé rất thông minh, con còn nhớ ? Lần đầu tiên lúc chúng ta mới gặp nhau, phải con rất nhanh giải ra được Cửu cung đồ hay sao?”

      Tiêu Tử Y đứng bên an ủi Nam Cung Tiêu, vừa nghĩ cách giải quyết vấn đề này như thế nào.

      Tuy Thái Khổng Minh hơi bảo thủ chút, nhưng dạy học là hẳn nên giảng giải nội dung chứ. Mặc dù chỉ là tứ thư ngũ kinh thôi, nhưng quen với cách giáo dục của đại rồi, nàng nghe căn bản cũng hiểu lắm, nên cũng có cách nào để Thái Khổng Minh cải thiện được.

      Thực là khó quá ha.

      “Nhưng nếu là nhị ca con dạy con có thể hiểu ngay” Nam Cung Tiêu lầu bầu , từ sau kiện bài “Xuất sư biểu” kia, cậu có chút năng lực của mình thế nào, chuyện gì cũng phải mượn người khác giúp.

      “Đứa ngốc à, cứ tự mình hỏi những chuyện gì đó sao!” Tiêu Tử Y bỗng buồn cười .

      Ai ngờ Nam cung Tiêu nghe vậy cụt hứng bảo: “Nè, người đều con ngốc, con quả nhiên rất ngốc rồi”

      “Đừng có cố cãi với ta, con biết ta ý là gì mà”

      Tiêu Tử Y dở khóc dở cười , gõ lên trán cậu cái.

      Tâm tình Nam cung Tiêu bỗng trùng xuống, nhưng mặt vẫn cười, vẫn vô cùng trầm trọng, “Công chúa à, con bây giờ phải làm sao đây? Nghe hiểu chính là hiểu mà!”

      Tiêu Tử Y chống cằm suy nghĩ lúc, chú ý vào vấn đề của Nam Cung Tiêu mà hỏi ngược lại: “Nam Cung à, con tới ở trong cung Trường Nhạc, chỉ là muốn học thuộc bài “Xuất sư biểu” sao? Hay là muốn ứng phó cuộc thi của Nhị ca con tháng sau đó?”

      Nam Cung Tiêu ra sức nghĩ ngợi, sau đó lắc lắc đầu : “Cái gì cũng muốn. Con chỉ muốn Tiêu TRạm biết gì con cũng muốn biết như vậy thôi”

      Tiêu Tử Y nhìn vào mặt bé, hai mắt mở to ngày càng ngời sáng. Quả nhiên là nàng nhìn lầm người, Trạm Nhi cũng có nhìn lầm. Nam Cung Tiêu này thực là đứa trẻ thích học hỏi.

      “Như vầy , sau này cùng học với Trạm Nhi, bé học cái gì, con học cái đó nhé. Trước kia chúng ta bổ sung chương trình học mà con bị thiếu, như vậy bé ấy biết gì con phải biết cái đó sao? Sau này ta tìm nhiều bạn hơn, chúng ta học buồn tẻ giống ở Quốc Tử Giám, mà cứ bảy ngày có hai ngày nghỉ ngơi, có đại hội thể dục thể thao, có kịch bản để diễn, có hồ bơi xuân thu, còn có cả nghỉ đông và nghỉ hè nữa..”

      Tiêu Tử Y cũng cần Nam Cung Tiêu nghe có hiểu hay , cứ thế tuôn ra. Vừa nghĩ đến mình có thể xây dựng khu nhà trẻ, tự mình làm vườn, công viên, tất cả quy hoạch đều do chính mình làm, cả người Tiêu Tử Y đều hưng phấn tới phát run lên.

      Nam Cung Tiêu lúc hiểu lúc , lông mày nhăn lại cũng theo từng lời Tiêu Tử Y mà giãn ra.

      Hình như là….nghe có vẻ cũng tệ lắm.

      “Bộp bộp!” Ngay lúc Tiêu Tử Y hăng say ở cửa bỗng phát ra tiếng vỗ tay.

      Tiêu Tử Y theo tiếng vỗ nhìn lại phát ra Tiêu Sách lâu thấy đứng ngay tại cửa, vẫn nét trào phúng kiểu trẻ con tươi cười nhìn về phía nàng xem.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 98: Hiểu lầm bộc phát
      Biên tập: meomeomeo

      Tiêu Tử Y nhíu mày, ngờ Tiêu Sách lại có thể tới đây tìm nàng.

      “Thế nào? Mất hứng khi nhìn thấy ta sao?” Giọng Tiêu Sách vẫn cứ khàn khàn, nhưng mặt có vẻ kỳ lạ, lời phát ra làm cho Tiêu Tử Y cau mày lại.

      Nam Cung Tiêu xoay đầu lại nhìn Tiêu Sách, phát ra bầu khí này cậu hẳn là nên tránh , vì vậy định nhảy xuống ghế tìm bé Vân Tuyển cùng đọc sách.

      “Này Nam Cung, ta hỏi chút, vì sao bé Độc lại sợ nhị ca của con vậy hả?” Tiêu Tử Y đột nhiên nghĩ ra chuyện này, nhịn được buột miệng ra. Nàng sợ quên mất.

      Nam Cung Tiêu nhảy “bộp” xuống cái, quay đầu coi như có gì, bảo:

      “À, cũng có gì, chỉ là có lần tới nhà con, phải Độc rất thích trèo cây đấy thôi! Thế là bò lên cây đào bảo bối đặc biệt của nhị ca con, kết quả là bị nhị ca con lải nhải dạy dỗ mất hai canh giờ. Cứ vậy thôi mà”

      “…”

      Tiêu Tử Y trợn to hai mắt lên, quả nhiên, kiểu trừng phạt này với Độc Huyền hiếu động mà đúng là tra tấn rồi! Nhưng ngờ Nam Cung trạch nam lại còn Đường Tăng như vậy nữa chứ.

      Nam Cung Tiêu nhìn nét biểu mặt Tiêu Tử Y, lại nhìn cành đào trong bình sứ trắng nõn kia, cười có chút quỷ dị bảo: “Công chúa à, tự tay nhị ca con bẻ tặng cho người cành đào ha! khó…”

      Thấy Tiêu Tử y trừng mắt với cậu cái, Nam Cung Tiêu vội vàng cười ha hả chạy vào cuối thư phòng, bụng còn hẹp hòi nghĩ nếu công chúa mà gả cho nhị ca nhà mình cũng miễn cưỡng xứng đôi. Chẳng còn cách nào, nhị ca cậu thực đặc biệt đẹp trai lắm, cậu sùng bái ghê cơ!

      May là Tiêu Tử Y biết suy nghĩ gì trong lòng tên nhóc Nam Cung Tiêu này, nếu hộc máu mồm cho coi.

      “Hoa này là do Nam Cung Sanh tặng sao?” Tiêu Sách lúc này mới để ý tới cành đào bàn của Tiêu Tử Y, tới trước bàn hiểu hỏi.

      “Cứ xem như vậy ” Tiêu Tử Y coi như khoát tay áo , ngờ lại thảo luận tới chuyện này. Nàng thu dọn tài liệu tư chất bàn gọn gàng rồi hỏi: “Ngươi đến tìm ta sao? Có chuyện gì vậy?”

      Tiêu Sách lấy tay đè cuốn tư chất trong tay nàng, cúi đầu nhìn những chữ đó, thản nhiên bảo: “Ngươi muốn làm thư đồng của ta. Chỉ muốn cùng bọn trẻ con này náo loạn sao?”

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn lại cậu, mất hứng : “ phải là náo loạn nhé!” Có nhầm hay đây? Tên nhóc này sao lại ghi hận nàng cùng học hành trong lòng thế chứ? xong lại lần nữa cực khổ nhặt sách lên chăm chú xem, đằng tự mình làm vườn, công viên chỗ chơi như thế nào, chọn lựa cho bé cũng để sau được ?

      Tiêu Sách nhìn kỹ nét mặt biểu của Tiêu Tử Y, con mắt lộ vẻ phức tạp thương cảm, chua xót : “Hoá ra ngươi cũng giống vậy sao. Ta nghĩ ngươi khác chứ”

      Tiêu Tử Y bị bộ dạng khác thường của cậu ta làm sợ tới mức sửng sốt. Khi cậu dứt lời xoay người muốn nàng túm vội tay áo cậu, nhíu mày hỏi lại: “Ngươi lung tung gì thế hả? Ta sao chữ cũng hiểu là thế nào?”

      Tiêu Sách quay đầu, nhìn Tiêu Tử Y chằm chằm, trầm mặc lúc lâu sau đó thở dài bảo: “Hoá ra ngươi đúng y như lời mẫu phi ta , là người đầy tâm cơ thâm trầm”

      Tiêu Tử Y quả thực thể tin nổi trong lỗ tai khi nghe được vậy. Tâm cơ thâm trầm sao? Đây là tới nàng ư? Thấy Tiêu Sách cứ cố dứt áo ra muốn thoát khỏi tay nàng, nàng vội vàng cầm chặt tay áo cậu lại. Nàng nhất quyết thể để cho cậu ta như vậy rồi, Tiêu Tử Y giận tái người mặt lãnh đạm : “Lời này của ngươi có ý gì?”

      Mẫu phi ư? Trong đầu Tiêu Tử Y liều mạng sưu tầm tư chất Tiêu SÁch có liên quan tới mẫu phi trước rồi cũng hiểu ra. Bà đó dựa vào cái gì mà lại hại nàng chứ? Càng nghĩ càng tức, sắc mặt Tiêu Tử Y càng lúc càng lạnh.

      Biểu của Tiêu Sách còn khó xem hơn nàng, cố sức giật tay ra khỏi nàng, trầm giọng nhấn từng chữ từng từ cái giọng thô ráp kia, chậm rãi: “Ngươi cố sức cùng ở với bọn trẻ con chỗ, dĩ nhiên nghĩ tới thiết lập cái vòng quyền lực luẩn quẩn vì Tiêu Trạm rồi, thực lợi hại quá ha”

      Gì cơ? Tiêu Tử Y ngờ dĩ nhiên là nguyên nhân này, mở trừng hai mắt, bị đả kích quá lớn đứng đực ra ở đó. Nàng xem thấy phẫn nộ mặt Tiêu Sách, nhưng làm thế nào mà giải thích nổi.

      Tiêu SÁch vừa ra khỏi miệng nhìn thấy biểu bi thương của Tiêu Tử Y biết mình sai rồi.

      Kỳ thực cậu ta cũng tin, nhưng ai cũng đều với cậu như vậy, hơn nữa còn nhiều kiểu làm cho cậu thể tin. Hơn nữa nàng có thể được công tử Sanh kia tặng hoa, rồi lại ra sức thay Tiêu TRạm tìm bạn chơi, cậu nhìn trong mắt như kim đâm vậy đau lắm.

      Tiêu TRạm tốt đến thế sao? Vì sao lúc cậu còn lại có ai vì cậu mà làm vậy ? Vì sao phụ hoàng cứ người kia, còn mẫu phi trong cung lại cứ nơm nớp lo sợ trải qua từng ngày?

      Vì sao nàng ấy cũng cứ thích Tiêu Trạm như thế? Thà cứ ở cùng đứa hiểu biết gì, mà nguyện ý học cùng cậu?

      Tiêu Sách càng nghĩ càng thấy cam lòng, hai lông mày nhíu lại chạm nhau. Môi mím lại thành đường thẳng tắp, thầm nghĩ muốn lời xin lỗi mà ra được.

      Tiêu Tử Y buồn mở miệng giải thích, hai người cứ vậy nhìn mặt nhau đứng đó, ai cũng chịu mở miệng trước. Dĩ nhiên lại giống hai đứa trẻ cãi nhau rồi biết làm cách nào để hoà thuận.

      “Thập tam thúc à? Tiểu Bác? Hai người làm sao vậy?” Ngay lúc giằng co quyết liệt tiếng Tiêu TRạm ngây thơ từ cửa truyền tới.

      Tiêu Tử Y quay đầu , nhìn Tiêu Trạm dựa vào cửa phòng, ngửa đầu nhút nhát nhìn họ. biết là bé đứng đó từ lúc nào rồi, cũng biết nghe được họ bao nhiêu chuyện.

      sao, Trạm Nhi sao con mình quay lại thế? Độc Huyền đâu rồi?” Tiêu Tử Y tới dắt bé vào phòng, tiện còn trừng mắt nhìn tên nhóc Tiêu SÁch đầu sỏ kia tự dưng chạy tới chỉ trích nàng.

      “Nó muốn tới cây hoè trước điện Vĩnh Thọ kia, con khuyên được. TRạm Nhi rất sợ, nên bảo công công Thuần Phong coi nó, còn mình chạy tới đây bảo bác biết” Tiêu Trạm miệng mếu máo, biết làm thế nào cho đúng.

      Tiêu Tử Y trợn to hai mắt, sao Độc Huyền lại thích trèo cây như vậy chứ? Trước cửa điện Vĩnh Thọ đúng là có cây hoè to cao khoảng ba tầng lầu vậy! Tuy cảm thấy bản lĩnh trèo cây của Độc Huyền rất cao, nhưng mà sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. (Ý may)

      Chẳng may mà cậu bé ngã từ cây xuống làm sao bây giờ? Tiêu Tử Y bỗng dậm chân, yên tâm chút nào. Nàng cúi đầu nhìn Tiêu TRạm bảo: “Trạm Nhi, con vào bảo Nam Cung và bé Vân Tuyển cùng đến nhé, chúng ta đúng lúc ra ngoài vài vòng chút”

      Tiêu TRạm rất là lo lắng, nghe vậy lập tức co chân chạy rất nhanh tới cuối thư phòng , lúc sau gọi hai đứa bé kia tới.

      Tiêu Tử Y quay đầu nhìn Tiêu Sách đứng bên sẵng giọng, “Ngươi chuyện, nếu như ngươi nhắc lại lần nữa, ta và ngươi kết thúc mãi mãi! Ta trước”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 99: Trèo cây
      Biên tập: meomeomeo

      Tiêu Tử Y nhấc váy lên, cùng mấy đứa bé hướng điện Vĩnh Thọ chạy. Từ rất xa nhìn thấy Thuần Phong sốt ruột đứng chờ dưới gốc cây hoè, ngửa cổ nhìn lên cây.

      Tiêu Tử Y chạy tới dưới tàng cây, theo tầm mắt của Thuần phong nhìn chỉ thấy lá cây rung ầm ầm, mơ hồ nhìn thấy góc áo của Độc Huyền ló ra cây.

      “Công chúa, tiểu nhân biết trèo cây, tiểu nhân tìm người giúp!”

      …..

      Tiêu Tử Y nhìn ba nhóc bên cạnh ngửa đầu nhìn cậu nhóc cây kia, khẽ cười bảo: “Trẻ con vẫn thường thích trèo cây, dĩ nhiên trong mắt cha mẹ chúng là chuyện vô cùng nguy hiểm, nhưng đối bọn thân thể chúng còn giá trị nguy hiểm gấp bội lần”

      “Vậy à? thế là thế nào?” Tiêu Sách bị Tiêu Tử Y khơi dậy lòng hiếu kỳ. Mặc dù biết nàng ra lại thuyết phục được cậu, nhưng do nhịn được nên muốn truy tiếp.

      Tiêu Tử Y thấy cậu nóng lòng có vẻ ham học hỏi vậy khỏi nở nụ cười bảo: “Ngươi cho là chuyện trèo cây đơn giản lắm sao? Ngươi suy nghĩ chút lúc ngươi trèo cây có suy nghĩ gì hả? Lúc đầu phải muốn phán đoán xem cái cây này có ai trèo lên được sao, nếu cho là có thể được nghĩ cách tiếp theo xem làm gì, cuối cùng xác định được bắt đầu trèo lên từ đâu. Chỗ nào nhánh cây có thể đỡ được mình, chỗ nào lại có thể làm rách quần áo, chỗ nào phải cân nhắc khi leo tiếp. Đương nhiên có đôi lúc leo lên rồi rơi xuống bị thương, nhưng đấy là do mình phán đoán chưa kín kẽ nên mới thất bại, sau đó mới trở nên thành công tiếp tục bò lên đến tận ngọn cây. Thất bại chính là mẹ của thành công”

      Nàng vừa vừa xem nét biểu mặt của Tiêu Trạm. Tâm tình nàng thực mâu thuẫn. biết nếu Trạm Nhi nhìn nàng đề nghị cho trèo cây nàng trả lời thế nào đây?

      Tiêu Sách nghe lời Tiêu Tử Y đầy cảm xúc. Có ít băn khoăn cứ sụp xuống che lấp mặt mày cậu bỗng chốc thấp thoáng vẻ mất mát gương mặt tuấn tú. “Đúng là trước đây chuyện trèo cây trong mắt người lớn thực là chuyện náo loạn, nhưng với ta mà cũng là chuyện rất quan trọng”

      TRẻ con tâm tư rất đơn thuần. Chinh phục cái cây mặc dù đối với người lớn là chuyện bé tý thậm chí còn rất đáng cười nữa, nhưng đối với trẻ lại là chuyện vô cùng quan trọng.

      “Tuy nhất thiết tạo cho bọn trẻ vô duyên vô cớ mạo hiểm nhưng trong cuộc sống sinh hoạt tại có rất nhiều nguy hiểm lường được. Con người kỳ lạ ở chỗ nếu chưa lần thể nghiệm gặp nguy hiểm cũng sinh ra chuyện tránh né nguy hiểm như thế này. bị dao cắt, làm sao biết dao rất nguy hiểm? Nếu rèn luyện cho bọn tự đối mặt với nguy hiểm để có năng lực phán đoán, như vậy sau này nếu gặp phải làm sao đây? Có ít người đến cả con dường đằng trước nguy hiểm cũng biết ha!” Tiêu Tử Y thản nhiên .

      Tiêu Sách lẳng lặng nghe, cảm giác được ngụ ý của nàng, nhưng nhìn mặt nàng biểu lại giống như trong lòng cậu nghĩ giấu diếm.

      Con đường nguy hiểm là tự mình mới biết được là nguy hiểm thế nào sao?

      Tiêu Tử y cũng thể ngờ được những lời vô tâm của nàng lại gây cho người khác hiểu lầm, mà thực tế việc nàng đều dựa vào các góc độ đều có thể đoán ra được nhiều ý tứ. Lại còn cảm thấy là người cất giấu rất nhiều việc quỷ dị, chỉ làm cho người khác nhìn thấu mình mà thôi, hơn nữa lại còn đa nghi thêm.

      “Công chúa! Tiểu nhân dẫn người tới đây! Hay ngài tránh xa ra chút ! Ở đây rất nguy hiểm!” Hai người chính tim đập mạnh và loạn nhịp. Thuần Phong chạy tới mang theo người đến, đứng cách xa kêu lên. Cho tới khi đến gần mới phát ra Tiêu Sách ở đó vội vàng , “A! Tiểu nhân tham kiến thập tam điện hạ”

      cần, đừng để ý. Chúng ta ở đây chờ bé tự xuống thôi” Tiêu Sách thản nhiên mở miệng, ngăn hành dộng của thị vệ lại.

      Thuần Phong vội tới mức cào cào đầu, nhưng khi nhìn thấy biểu của Tiêu Tử Y bình thản cũng dám gì nữa, chỉ tận trong đáy lòng thầm cầu trời khấn phật phù hộ trăm ngàn lần đừng có xảy ra chuyện gì.

      Chỉ lát sau, ngọn cây truyền tới tiếng vỗ tay, sau đó chợt nghe thấy dưới cành lá tiếng của Độc Huyền, tay cầm hai nhành cây đong đưa rớt xuống trước mặt hai người.

      Tiêu Tử Y cười hỏi: “Thế nào? Chơi chưa?” Độc Huyền hít hít mũi cái, cười hắc hắc : “Chơi rồi! Cảnh sắc cây là đẹp, hoàng cung giống nhà của ta ha! Ha ha! nữa nào, chúng ta đến phía đông chơi , ta phát ra ở đó có hồ nước đó!” Độc Huyền hăng hái, đợi mọi người lên tiếng làm gương trước hướng hồ nước chạy tới. Thuần Phong sợ cậu làm sao dĩ nhiên là mang theo thị vệ đuổi theo. Nam Cung Tiêu và Lí Vân Tuyển nhịn được nữa cũng chạy theo sau.

      Tiêu Tử Y nhìn Tiêu TRạm vẫn ngửa đầu nhìn lên đám lá rậm rạp cây biết nghĩ ngợi gì.

      “Thế nào? TRạm Nhi à, con cũng muốn trèo cây sao?’ Tiêu Tử Y ôn nhu hỏi, cảm thấy bé vẫn nghĩ muốn leo lên cây, nàng quyết định thế nào đây?

      Ai ngờ Tiêu TRạm lắc đầu, xoay người lại, khuôn mặt nhắn đều có biểu vượt xa hẳn đứa trẻ mới năm tuổi, chậm rãi từng từ từng chữ : “Bác à, người phải , muốn phán đoán chút là mình có thể làm được hay đó mà?”

      “Đúng vậy ha” Tiêu Tử Y có dự cảm bé cái gì, mặt lên vẻ tươi cười hiền lành.

      “TRạm Nhi phán đoán chút, giờ Trạm Nhi thể leo lên được. Dáng người cũng chưa cao bằng Độc , tay cũng có sức như . Đợi khi nào TRạm Nhi lớn chút, lúc đó mới có thể phán đoán xem mình có thể leo lên được !” Tiêu TRạm giơ nắm tay lên khua khua, cố hất cằm lên tỏ vẻ phục.

      “Ngoan, ngoan quá” Tiêu tử Y cười khích lệ. Tiêu Sách đứng bên nhìn thấy cả, cảm thấy trong lòng rối rắm khôn cùng.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 100: Sờ cá
      Biên tập: meomeomeo

      Tiêu Tử Y ngồi xuống tảng đá lớn bên hồ nước nhìn Độc Huyền mình đứng dưới hồ nước ngập ngang đầu gối cầm lưới chơi mò cá, tự làm cho nửa người ướt như chuột lột.

      “Độc à, cẩn thận đừng để bị lạnh nha” Rốt cục Tiêu Tử Y nhịn được nhíu mày . Tên nhóc này cũng hiếu động quá mất, nửa phút rồi mà vẫn chịu nhồi yên. Vừa rồi cậu bé lại còn muốn xuống cho ngập cả hai người cậu nữa, tưởng chừng như cậu chơi vậy vẫn còn chưa đủ. Tiêu Tử Y sợ quá vội vàng tóm cậu bé lên để xuống chỗ nông trong hồ. Tuy vừa rồi nàng có trẻ con phải tự thể nghiệm nguy hiểm nhưng cũng phải có nghĩa là yên tâm để bé cứ thế mạo hiểm xuống.

      Tiêu Sách vừa rồi cũng , Tiêu Tử Y nghĩ tới lúc nãy nàng tâm cơ thâm trầm mà sắc mặt khỏi sầm xuống. Đến cũng nàng như vậy thử nghĩ xem trong cung có bao nhiêu người linh tinh nữa đây.

      “Bác à, Con cũng muốn chơi” Tiêu TRạm khoanh tay nét mặt khát vọng nhìn xuống Độc Huyền chơi đùa vui vẻ dưới hồ nước.

      Tiêu Tử Y mở to mắt lo lắng hề nghĩ kỹ, biết việc dụ dỗ Độc Huyền tiến vào nhà trẻ có phải là quyết định sai lầm hay , hay ngược lại bị cậu bé biến Trạm Nhi quý của nàng thành hư hỏng đây.

      “Bác ?” Tiêu Trạm thấy Tiêu Tử Y trả lời quay đầu mắt tròn to nhìn nàng kéo kéo tay áo làm nàng suýt ngã.

      Tiêu Tử Y thể ngăn nổi, nhưng nàng biết giờ là đầu mùa xuân, xuống nước chơi vẫn lạnh. Thân thể Độc Huyền khoẻ mạnh chắc chắn sao, nhưng Tiêu Trạm dù sao tuổi còn , bình thường ít vận động, chẳng may mà bị sốt thương hàn nàng đau lòng lắm.

      “Trạm Nhi, con định xuống nước làm gì?” Tiêu Tử Y nghĩ ngợi mở miệng hỏi.

      “Đương nhiên là xuống chơi mò cá rồi ha!” Tiêu Trạm chu mỏ lên .

      Tiêu Tử Y cười khẽ bảo: “Giống Độc Huyền vậy ha? Cũng có gì là hay đâu? Con chờ nha, bác chuẩn bị cho con trò chơi rất hay” xong vẫy vẫy tay về phía Thuần Phong bảo lấy mấy thứ mang tới.

      Tiêu Trạm cong môi lên. Sao bác lại cho bé xuống nước chơi nhỉ, vì vậy cảm giác có chút buồn bực.

      Nhưng Nam Cung Tiêu đứng cạnh cũng có xuống nước chơi đâu, chỉ có ngồi xổm xuống bên bờ hồ ném những viên đá nhảy lăn tăn mặt nước chơi. Tiêu Trạm cảm thấy cậu ta thực khác thường quá.

      “Nam Cung à, sao ngươi lại vui thế hả?” Tiêu Trạm tới cạnh Nam Cung Tiêu, bắt chước cậu ngồi xuống, nhìn viên đá lăn lăn mặt nước tò mò hỏi.

      Nam Cung Tiêu liếc mắt nhìn Tiêu Trạm cái, cảm thấy ghen tị chuyện học hành theo kịp bé tức giận : “Sao có thể vậy chứ? Ta thực vui mà!” Vừa vừa nhặt viên đá to giơ lên dùng sức ném mạnh rớt xuống bên chân Độc Huyền.

      “Này này! Nam Cung! Ngươi doạ cho cá của ta sợ chạy mất rồi!” Độc Huyền dậm chân kêu lên.

      Nam Cung Tiêu lắc lắc bọt nước tay miễn cưỡng : “Dù sao ngươi có khả năng bắt được thế nào? Lại ăn được, cũng để tay chơi được. Phí sức vào chuyện này làm gì ha!”

      “Ha ha! Nam Cung, ngươi chuyện giống y giọng người lớn ở nhà của ta ha!” Độc Huyền xong thèm đếm xỉa gì tới cậu ta nữa, chăm chú cúi đầu xoay người lại trầm ngâm chơi đùa với cá trong nước.

      Nam Cung Tiêu quệt miệng cũng phản đối lại cậu ta, chỉ tiếp tục nhặt đá chơi tiếp.

      Tiêu TRạm thể trông cậy gì vào Nam Cung Tiêu cùng bé xuống nước chơi rồi, quay đầu nhìn Lí Vân Tuyển ngồi dưới bóng cây, chỉ thấy cầm quyển sách như là ngon lắm vậy, chắc chắn chẳng có hứng xuống nước chơi cá rồi.

      Làm sao bây giờ? Tiêu TRạm cắn cắn môi, hờn dỗi lại nghe tiếng bác giọng gọi: “Ở chỗ của ta có trò này chơi rất hay nha! Lại đây cùng chơi nào!”

      Tiêu TRạm mở to hai mắt ngời sáng lập tức đứng dậy chạy tới. Chỉ thấy để trước mặt bác hai chậu đồng to, trong mỗi chậu đều có nước, trong nước lại có rất nhiều cá con bơi lội.

      thể nào! Chả nhẽ chúng ta bắt cá trong chậu ư?” Vừa nghe có trò hay độc Huyền chạy nhanh nhất so với mọi người, nhanh chóng từ trong hồ nước leo lên. Nhưng khi nhìn thấy trước mặt hai bé này có chậu nước đầy mà cá bơi chẳng có chỗ thoát bỗng cảm thấy chán nản cực điểm.

      Tiêu Trạm cũng hiểu ra là thú vị lắm, nhưng bé tin tưởng bác nhất định có gì đó mới mẻ. biết vì sao mà lại mù quáng tin tưởng nàng đến vậy chứ.

      Tiêu Tử Y cũng gọi bé Vân Tuyển tới. Sau đó bảo Thuần Phong mang tới gậy trúc mà đầu uốn thành vòng tròn lắp lưới phát cho bọn trẻ, lại còn đưa cho mỗi bé cái bát nữa. “Nào, được rồi, bây giờ xem ai bắt được nhiều cá nhé. Bắt đầu !”

      Độc Huyền cười nhạt, nhưng vẫn nể tình tránh ra, ngồi xổm xuống mò bừa trong chậu. “Xem này! được ba con lúc nhé! Tên nhóc ta đây lợi hại quá…Ôi! Sao lưới bị rách rồi?” Độc Huyền nhìn trơ mắt thấy cá chạy mất kêu to oa oa.

      “Vì lưới là giấy mà phải sao?” Nam Cung Tiêu phát ra vấn đề, cong môi lên cười: “Hình như có vẻ chơi hay đấy” xong cũng ngồi xổm xuống, cẩn thận mò cá con trong chậu, nhưng do để lâu trong nước nên lưới cũng bị rách.

      ra là vậy phải ?” Tiêu Trạm lập tức tinh thần tỉnh táo, tiếp thu kinh nghiệm thất bại của hai nhóc trước, lựa cá con bơi ở . Kết quả cũng là lần đầu bắt cá, động tác cứ nơm nớp lo sợ, lại cẩn thận quá mức nên trước khi cá con vào bát làm lưới rách rồi.

      “Hắc hắc. Xem ra bé Vân Tuyển vẫn lợi hại quá nha!” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại khích lệ . Lí Vân Tuyển lập tức bắt được hai con cá vào bát sau đó lưới mới rách.

      Ba tên nhóc nhìn cái bát con tay bé Vân Tuyển có hai con cá con, trợn mắt há mồm.

      “Thuần Phong công công! Ta muốn tờ giấy”

      “Ta cũng muốn”

      “Còn có ta cũng muốn!”

      Tiêu Tử kéo bé Độc Huyền lại cười yếu ớt bảo: “Muốn chơi sao? Vậy trước tiên thay quần áo ướt nhé”

      Độc Huyền gật gật đầu, vô cùng nghe lời, vừa cướp lấy tờ giấy lưới vừa theo Thuần Phong thay quần áo.

      “Công chúa thực có cách hay quá ! Chơi như vậy vừa thú vị mà lại an toàn” lúc sau, Nhược Trúc mang ít điểm tâm và hoa quả tới, nhìn vài bé quây thành vòng tròn nhìn chằm chằm vào chậu cá chơi đùa say mê.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy Độc Huyền tại cũng bị món điểm tâm hấp dẫn nữa, trở lại xông vào chơi trò bắt cá, biết tên nhóc này tuyệt đối xếp trò chơi lên trước món ăn rồi.

      “Nhược Trúc à, Ngươi ở đây coi bọn chơi nhé, ta đoán chừng bọn trẻ còn chơi hơn canh giờ nữa. Sau đó bố trí người đưa bé Độc về nhà, rồi sáng mai tới đón bé tới đây nhé”

      “Vâng, thưa công chúa” Nhược Trúc nhàng đáp, nhưng vẫn hiểu hỏi lại: “Nhưng công chúa người muốn đâu vậy?”

      Tiêu Tử Y thở dài nhìn hướng cung Vị Ương, giọng bảo: “ tìm người, muốn hỏi ít chuyện”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :