1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 5: Ta là Hoàng a di ư?
      BIÊN TẬP: MEOEMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Đuôi lông mày Tiêu Tử Y run lên, nàng. . . . . . được gọi là dì sao?

      Há hốc miệng khó hiểu! giờ nàng ràng vẫn là trong trắng tinh khiết mới mười bốn tuổi thôi mà ! Cho dù linh hồn hai mươi hai tuổi rồi, nhưng cũng thể được người ta gọi bừa là dì được chứ! Tiêu Tử Y bị đả kích đến mềm cả người, trơ mắt nhìn đứa bé chui ra dưới gầm bàn, sau đó vỗ vỗ tay đứng ở trước mặt nàng.

      biết đứa trẻ nhìn qua trông mới bốn năm tuổi này tiến vào thư phòng nàng lúc nào nữa, mặc áo tơ lụa màu vàng nhạt, quần dài màu vàng, đứng chỉ cao đến eo nàng, ngước đôi mắt to chính trực nhìn nàng, Tiêu Tử Y nhìn lại vốn là đứa bé da trắng trẻo nõn nà như ngọc, khuôn mặt trẻ con đáng , toả sáng ngời ngời dưới ánh mặt trời chiếu xuống.

      À, nhìn qua chắc là bé trai đây? Nhưng bộ dạng đứa trẻ này quả đáng quá .

      Tiêu Tử Y sửng sốt lúc lâu, cuối cùng cũng bắt chước bé mở to hai mắt. Đứa bé trắng nõn xinh đẹp này là ai thế? Có thể tùy ý ra vào trong cung ngoài cung, ăn mặc đẹp đẽ, hẳn có thân phận thấp.

      Tiêu Trạm ngửa đầu, phát thần sắc mặt Tiêu Tử Y có vẻ như mất hứng, vội vàng khoát tay , “ đúng, đúng, gọi sai rồi ạ. phải là Hoàng a di, mà chắc phải gọi là hoàng bác mới đúng ạ.”

      Bên trong thư phòng trống trải vọng ra giọng thánh thót, hai chữ ‘Hoàng bác’ cứ vọng qua vọng lại bên tai Tiêu Tử Y, khiến nàng chẳng thể thêm gì. Bác cùng dì. . . . . . Hai cách gọi này có gì khác nhau chứ?

      Nhưng mà bác à? đúng ra là cùng lứa với nàng sao! Nhìn kỹ khuôn mặt đứa này có vài nét tương tự như Tiêu Cảnh Dương, chả lẽ là con của ư?

      Tiêu Trạm nhìn Tiêu Tử Y có bất kỳ phản ứng nào, mắt to ầng ậc nước bắt đầu dao động chút, khuôn mặt nhắn nhíu lại, đôi môi hồng bĩu lên, Tiêu Tử Y nhìn mà rất muốn tới véo khuôn mặt trắng nõn kia cái.

      “Hoàng bác à. . . . . . Là Trạm Nhi sai cái gì rồi sao? Có phải là do TRạm Nhi chưa được cung nữ tỷ tỷ cho phép mà lén vào hay ? Nhưng mà người cũng chỉ cần lúc nào Trạm Nhi rảnh có thể tới tìm người mà…. .” Tiêu Trạm ấm ức , hai tay bé vặn xoắn vào nhau, vô cùng lo lắng.

      Tiêu Tử Y rất ít khi thấy trẻ con làm nũng, thấy vậy vội vàng ngồi xuống, xoa đầu bé : “ đâu, Trạm Nhi đến thăm bác. . . . . . bác, ta rất vui vẻ đó nha!” Tiêu Tử Y cố cả nửa ngày, vẫn tài nào đem từ bác ra được. Im lặng, tâm lý này cũng khổ sở quá. Thời điểm trước đây lúc ở nhi viện, cho dù có nhiều trẻ con đến thế nào chúng đều gọi nàng là tỷ tỷ Tử Y rất ngọt ngào, sao mà vừa xuyên đến biến thành đứa trẻ và còn được thăng cấp thành bác nữa chứ??? Trong lòng Tiêu Tử Y lặng lẽ rơi lệ.

      Đầu tiên Tiêu Trạm khẩn trương bỗng thở phào nhõm, sau đó giật mình mở to hai mắt kêu lên tiếng “A”: “Bác à, phải người có thể chuyện được đó sao? Tại sao các nàng ấy lại bảo người thể chuyện được chứ?”

      “. . . . . .”

      Tiêu Tử Y mặt đen sì, mới kịp phản ứng thế mà nàng tự dưng lại cứ vậy mà lộ ra đơn giản thế. Mấy ngày này nàng nhịn rất vất vả, có nhiều lần suýt nữa phát ra thanh, vừa ra gần đến miệng bị nàng nuốt trở lại.

      Ai ngờ….Ai ngờ tự dưng ở trước mặt đứa trẻ đáng vô địch nàng thậm chí chưa đến 1 phút bị phá tan tành rồi!

      Trong lòng Tiêu Tử Y tự phỉ nhổ chính mình, nhưng mặt vẫn cười híp mắt bảo: “Trạm Nhi, bác có việc muốn nhờ Trạm Nhi nha! Có thể giúp bác việc được ?”

      Đôi mắt đen sáng ngời của Tiêu Trạm chớp chớp hai cái, nghiêm túc gật đầu : “Tuy Trạm Nhi biết bác cầu Trạm Nhi chuyện gì, nhưng mà bác lại là người đầu tiên ngồi xuống chuyện với Trạm Nhi, vì thế Trạm Nhi đáp ứng người!”

      Tiêu Tử Y hơi sửng sờ, nhìn khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm tỏa sáng lấp lánh, có cảm giác gì nữa. Ngồi xuống chuyện cùng đứa , đây là thói quen của bà viện trưởng lúc nàng nhìn thấy ở nhi viện, bất giác lúc lớn lên nàng cũng học được giống thế. ngờ, ở thời đại này, ai hơi đâu mà để ý tới tâm tình của đứa trẻ cả.

      “Hơn nữa, nhìn bác từ góc này, lại thấy rất xinh đẹp ạ”. Tiêu Trạm nở nụ cười rất tươi, ngây thơ.

      A, quả nhiên trẻ con là đáng nhất. Luôn , đến nỗi làm cho người khác vui vẻ. Tiêu Tử Y đỏ cả mặt.

      “Trạm Nhi, con có biết có người xấu muốn hại bác ?” Tiêu Tử Y điều chỉnh lại tâm tình, đứng lên kéo Tiêu Trạm đến bên ghế ngồi xuống, lấy điểm tâm bàn cho bé ăn.

      Tiêu Trạm ngoan ngoãn gật đầu cái, giọng non nớt : “Biết ạ, nghe bác còn bị người xấu làm bị thương ở cổ tay nữa. Chắc là đau lắm ạ!”

      Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm ngẩn người nhìn vào băng gạc ở cổ tay nàng, vội vàng kéo ống tay áo xuống che .”Rất là đau! ChắcTrạm Nhi cũng ngờ bác lại bị người xấu đả thương chứ?” từ bác vài lần, Tiêu Tử Y cũng dần thấy gọi quen hơn, càng càng thấy dễ gọi.

      Tiêu Trạm ra sức gật đầu liên tục bảo : “Bác à, Trạm Nhi tới bảo vệ người!” Bé vốn nhút nhát thế nhưng khuôn mặt nhắn lại xuất tia phẫn hận, đến cả tay cũng nắm chặt cứng lại.

      Tiêu Tử Y xoa xoa đầu của bé, vui vẻ cười : ”Bác là vui quá nha! Nhưng mà, Trạm Nhi chỉ cần làm chút là được rồi, cần đem chuyện bác có thể chuyện được cho bất cứ ai nhé, được ?”

      Khuôn mặt của Tiêu Trạm đầy nghi vấn, “Thế cả hoàng gia gia hoàng bà nội cũng được sao?”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, “ được , cả phụ vương mẫu phi của con cũng được nha!” Hơn nữa, bây giờ nàng cũng còn biết Tiêu Trạm rốt cuộc là con của ai nữa.

      Đôi mắt to sáng ngời của Tiêu Trạm cụp xuống, : “Trạm Nhi có mẫu phi. . . . . .”

      “A. . . . . . bác biết, xin lỗi nhé.” Tiêu Tử Y vội vàng cầm tay bé của bé, rất có lỗi .

      sao ạ, Trạm Nhi có hoàng bà nội thương con, tuy hoàng gia gia và phụ vương thường xuyên đến thăm Trạm Nhi, nhưng họ rất tốt với Trạm Nhi ạ!” Tiêu Trạm lén nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y, chu miệng lên nghĩ ngợi, bảo tiếp: “Tuy họ rất tốt với con, nhưng vừa rồi Trạm Nhi mới đáp ứng bác rồi, nên bác cứ yên tâm, Trạm Nhi cái gì cũng đâu.”

      Tiêu Tử Y cười đưa ngón út phải ra, vui vẻ bảo: “Chúng ta ngoéo tay nào.”

      Tiêu Trạm cũng bắt chước Tiêu Tử Y thò ngón út ra, ngạc nhiên nhìn ngón tay hai người móc vào nhau, mắt lấp lánh.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 6: Tiểu thái tử đầu tiên
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Tiêu Tử Y giữ Tiêu Trạm lại dùng điểm tâm trong thư phòng, còn bản thân ra ngoài tìm Nhược Trúc để nắm về thân phận của Tiêu Trạm chút. Dĩ nhiên là mở miệng hỏi, mà là dùng bút viết.

      May tay phải của nàng quẹt bị thương rồi, dùng tay trái viết chữ xiêu xiêu vẹo vẹo cũng có cái gì là lạ.

      Hoá ra Tiêu Trạm là con của Tiêu Cảnh Dương, cách khác, tương lai là Hoàng thái tôn. Vốn mẫu phi của bé cũng chính là Thái Tử Phi, vào thời điểm sinh Tiêu Trạm do khó sanh mà chết, nghe Tiêu Cảnh Dương đến nay cũng phi tử nào, đều vì vị Thái Tử Phi này. Nghe Tiêu Cảnh Dương cũng vì muốn thân phận của Tiêu Trạm bị ảnh hưởng, nên ít nhất phải đợi khi nào lớn chút mới nghĩ đến chuyện kết hôn.

      Là sợ thế lực gia tộc của Thái Tử Phi mới quá lớn hoặc là sau khi sinh con tuổi lại quá chênh lệch với Tiêu Trạm, gây ra chuyện tranh đoạt quyền lợi? Tiêu Cảnh Dương là vì lo lắng cho con, nam nhân tốt ha. Tiêu Tử Y đẩy cửa thư phòng ra, nhìn thấy bóng nho của Tiêu Trạm dưới ánh mặt trời, hình như là bôi bôi vẽ vẽ cái gì đó.

      “Trạm Nhi, bác có chút điểm tâm ăn rất ngon nha! Con nếm thử xem.” Tiêu Tử Y đem khay thức ăn đến bên cạnh Tiêu Trạm, cúi đầu nhìn be vẽ phong giấy.”Vẽ rất đẹp đó!” Tiêu Tử Y kinh ngạc .

      Quả vẽ rất đẹp, tồi, với trình độ của đứa trẻ bốn tuổi mà , rất đẹp.

      Tiêu Trạm sợ hãi cười cười, yếu ớt hỏi: ”Bác giận chuyện con lấy giấy của người mò mẫm vẽ tranh này sao ạ?”

      “Hả? Mò mẫm vẽ tranh á? Trạm Nhi mò mẫm vẽ tranh chỗ nào chứ? Chẳng phải là mở to mắt vẽ đấy sao?” Tiêu Tử Y ngồi phịch xuống, cười trêu .

      ”Bác giận là tốt rồi, mỗi lần hoàng bà nội nhìn thấy Trạm Nhi vẽ tranh, giận lắm đó.” Nhóc Tiêu Trạm thở ngắn thở dài, lắc lắc đầu .

      “Cái này cũng giận được ư?” Tiêu Tử Y đắng miệng, trẻ con bốn tuổi thích vẽ tranh phải rất tốt sao? Còn chẳng tốt hơn là thấy hứng thú cái gì khác ư? Tiêu Tử Y thấy Tiêu Trạm rất cân nhắc suy nghĩ, cúi đầu nhìn cẩn thận bản vẽ trước mặt.

      ”Bác à, có phải Trạm Nhi vẽ rất khó coi , vì thế hoàng bà nội mới giận phải ạ?” Tiêu Trạm lo lắng nhìn sắc mặt Tiêu Tử Y, hai tay bé nắm chặt cổ tay áo của nàng.

      “À, hình như là có khuyết điểm tý .” Tiêu Tử Y nghiêng đầu thào, bức vẽ này Tiêu Trạm chỉ dùng bút lông để vẽ, vận dụng còn chưa được tự nhiên lắm, dù bình thường có vẽ xấu nữa, nhưng có cảm giác như có chỗ thích hợp .

      “Vừa rồi Trạm Nhi có ai dạy nên dĩ nhiên là vẽ rất khó coi rồi…..” Tiêu Trạm mếu máo, ấm ức .

      Tiêu Tử Y đau khổ nghĩ ngợi mốt lát, vỗ bộp cái thở : “ biết vấn đề ở đâu rồi!” Vừa quay đầu lại phát ra đứa bé sắp khóc, vội vàng : “Đừng khóc đừng khóc, bác có đồ tốt tặng cho con nè!”

      Tiêu Trạm mở to hai mắt, nhìn Tiêu Tử Y lấy từ bàn xuống vài mẩu đen đen đưa tới trước mặt bé. Thử cầm trong tay, ngờ lập tức chạm tới đâu đen tới đó .”Đây là cái gì ạ?” Tiêu Trạm lập tức quên luôn chuyện buồn vừa rồi, hai mắt sáng ngời nhìn món đồ mới hiếu kỳ.

      “Cái này được gọi là than củi.” Tiêu Tử Y cười híp mắt lại bảo, rồi cũng giải thích cách sử dụng thế nào, chỉ dùng ánh mắt nhìn về phía tranh giấy. Than củi này là do nàng quen dùng bút lông, bảo Nhược Trúc sai người lấy ở phòng ăn về, dùng để viết chữ như cách nàng vẫn dùng.

      Tiêu Trạm hiểu ngay, vừa cười giòn tan vừa : ” Bác định bảo Trạm Nhi dùng cái này để vẽ tranh ạ?”

      Tiêu Tử Y cười gật gật đầu : “Thử xem sao?”

      Tiêu Trạm vẽ cẩn thận từng li từng tí giấy, từ nét than ban đầu, vẽ đường ngang đường dọc mặc sức tưởng tượng của Tiêu Trạm làm Tiêu Tử Y bội phục vô cùng.

      “Lợi hại quá ! Bác à! Như vậy sau này Trạm Nhi kịp mài mực có thể vẽ tranh bất cứ lúc nào rồi!” Tiêu Trạm vui vẻ vô cùng, nhảy dựng lên, ôm chặt Tiêu Tử Y cái.

      Tiêu Tử Y ôm lấy thân hình nho mềm mại của Tiêu Trạm, hưng phấn của trẻ con cũng có ảnh hưởng chút tới nàng, lần đầu tiên nàng cảm giác được cuộc sống trong cung, ra cũng đến nỗi nào. Nhưng mà, nàng cũng để đứa bé này cao hứng quá, đưa tay bé bé lên, chỉ vào bức tranh hơi sẵng giọng, “ vẽ tranh gì hả? phải vừa rồi dùng bút lông vẽ tranh cũng tốt lắm sao?”

      Tiêu Trạm nghiêng đầu hiểu bảo: “Đúng vậy ha, sao lại vậy chứ? Nhưng ràng là dùng than củi này rất tiện mà!”

      Tiêu Tử Y nhìn nhìn hai bức vẽ, lát sau khẽ cười : “Bút lông có nhiều chỗ cần ngẫu nhiên nhấn nét bút mới có hiệu quả ngay lúc đó, thông qua dùng mực đen mới hình thành nên bức tranh. Nhưng than củi lại làm được điều này, chỉ có thể thông qua đường cong để hoàn thành thôi.”

      “Như vậy sao. . . . . .” Tiêu Trạm cảm thấy có chút đáng tiếc, nhưng lại muốn bỏ qua than củi, tay bé cứ nắm chặt mẩu than lại.

      “Nhưng mà phải thể dùng than củi để vẽ tranh nha! Chỉ là mới dùng nó, vẽ tranh hoa cỏ hơi khó khăn chút. Vẽ bóng mờ phải có thời gian để luyện tập mới được, nhưng ngay từ đầu có thể thử vẽ tranh đơn giản gì đó chút” Tiêu Tử Y cầm lấy mẩu than bên cạnh, phác thảo đơn giản quả táo giấy. đơn giản quá, chỉ cần có ba nét là xong.

      Tiêu Trạm càng khiếp sợ hơn lúc nãy, há hốc cái miệng nhìn giấy xuất lần lượt từng quả quen thuộc, rồi tiếp theo là đám động vật mà bé rất quen. Bức tranh này thần kỳ ở chỗ chỉ cần vài nét đơn giản tạo thành kỳ tích sống động giấy. Mặc dù Tiêu Tử Y dùng tay trái, nhưng những nét vẽ cong cong trong tranh cũng làm khó được nàng.

      ” Bác à . . . . Bác quả nhiên lợi hại quá . . . . . .” Tiêu Trạm nhìn theo từng nét bút của Tiêu Tử Y trong tranh rất bội phục .

      Tiêu Tử Y bị đứa trẻ trắng nõn, mũm mĩm dùng ánh mắt sùng bái nhìn mình, trong lòng cảm thấy hài lòng vô cùng. Lúc thấy sắc trời bên ngoài dần tối rồi, lo lắng bảo, “TRạm Nhi à, con ở chỗ của ta sao chứ? Có thể có người nào lo lắng đây?”

      Tiêu Trạm nhảy dựng lên kêu “A” tiếng, sốt ruột kêu: “Thảm thảm rồi, tỷ tỷ Huyễn Hà nhất định là tức giận lắm! Bác à, than củi có thể cho Trạm Nhi cái được ? Trạm Nhi giữ cẩn thận ạ!”

      Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm cầu xin như chuyện lạ vậy, nghĩ cũng chỉ có trẻ con mới lo than củi này là thứ gì đó quý giá dễ cho ai, nàng cười khẽ bảo, “Cứ cầm lấy mà dùng , nhớ đừng cho ai biết bí mật của chúng ta nha!”

      Tiêu Trạm gật gật đầu, rồi ấp a ấp úng , “Bác à…..sau này….TRạm Nhi rảnh có thể đến chỗ bác chơi có được ạ?”

      Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhắn đáng vô cùng của bé, rốt cuộc nhịn được đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt của bé, khẳng định: “Đương nhiên là được, mau trở về chút ! Đỡ lần sau có cơ hội lén ra đây!”

      Tiêu Trạm vội vàng thi lễ với Tiêu Tử Y, sau đó nhanh chân lon ton chạy ra khỏi thư phòng.

      Nhìn theo bóng lưng nho của Tiêu Trạm xa, Tiêu Tử Y cười vô cùng vui vẻ, cũng là lần đầu tiên thấy mong chờ với cuộc sống sau này.

      “Hôm nay tâm tình Công chúa cũng tệ lắm nhỉ!” Hôm đó lúc ăn tối, Như Lan cười hì hì bảo.

      Tiêu Tử Y cũng dấu, gật gật đầu cười cười.

      “Công chúa, hoàng thái tử đến đây ạ.” Nhược Trúc đứng ở cửa, giọng bẩm báo.

      Tiêu Tử Y cười bỗng cứng ngắc lại. Tiêu Cảnh Dương lại tới làm cái gì nhỉ? Hơn nữa hôm nay nàng mới gặp qua con …..

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 7: Ai đáng hơn ai?
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/



      Tiêu Cảnh Dương bước vào, người còn mặc triều phục màu vàng sáng , đầu đội mũ cánh chuồn lại càng làm nổi bật lên khuôn mặt sáng như ngọc của . Lúc này mỉm cười, khí độ phi phàm, nét tôn quý .

      Tiêu Tử Y thờ ơ lạnh nhạt, thấy này nữ hầu hạ trong cung Vĩnh Ninh trừ Nhược Trúc đứng ở bên cửa thấy thấy biểu gì, mọi người ai cũng đều mặt đỏ ửng cúi đầu. Thực tế Tiêu Cảnh Dương coi như thạch vương lão ngũ trong cung, cung nữ bình thường trong hậu cung còn bao giờ thấy mặt.

      Cung Trường Nhạc này của nàng triều Tần trước kia là chỗ ở của con vua, xung quanh chu vi trong vòng khoảng hơn mười dặm, diện tích ước chừng khoảng 6 KM 2 (sáu kilomet vuông) bao gồm cung Trường Tín, Trường Thu, Vĩnh Thọ, Vĩnh Ninh, bốn nhóm cung lớn và mười bốn tòa cung điện thai các tạo thành. Nàng mới chỉ là dùng phần của điện Vĩnh Ninh và Điện Vĩnh Thọ, toàn bộ các cung điện còn lại khác vẫn chưa dùng đến. Hàn Tín năm đó chính là bị Lã Hậu cùng Tiêu Hà lừa tới bên trong cung Trường Tín, sau đó bị trùm túi lên sát hại . Tiêu Tử Y chưa bao giờ dám qua cung Trường tín lần nào cả.

      Sau này cung Trường Nhạc trải qua mấy đời tu sửa mở rộng, chỗ ở hoàng đế được chuyển đến cung điện khác. Nhưng vị trí đặc thù và vẻ đẹp tuyệt mỹ của cung Trường Nhạc tuyệt thấp hơn cung điện khác, thậm chí có chỗ còn đẹp hơn. Hoàng đế phong Tiêu Tử Y là công chúa Trường Nhạc, ban thưởng cung Trường Nhạc cho nàng, điều này cũng đủ để lên địa vị của Tiêu Tử Y. Chẳng qua cũng bởi vì điểm này mà Tiêu Tử Y cũng bị hậu cung đến thăm viếng, và Tiêu Cảnh Dương cũng có thể ra vào tự do trong cung Trường Nhạc.

      Tiêu Cảnh Dương mặc triều phục, ngồi đối diện với Tiêu Tử Y, Nhược Trúc tay chân nhanh nhẹn lấy thêm cho bộ bát đũa nữa.

      Tiêu Tử Y cũng thể chuyện, chỉ lẳng lặng nhìn động tác ưu nhã của Tiêu Cảnh Dương uống chén trà. Người ca ca này đại khái từ lần trước gặp mặt sau đó cũng chưa gặp lại lần nào nữa, hôm nay tự dưng chạy tới nơi này, tám chín phần là có liên quan đến con trai bảo bối của .

      “Tử Y, gần đây muội cảm giác thế nào rồi?” Tiêu Cảnh Dương đặt chén trà xuống, nhợt nhạt mỉm cười .

      Tiêu Tử Y mỉm cười, thản nhiên gật gật đầu. Thầm oán : còn cảm giác thế nào nữa? Cả ngày giả bộ câm điếc, vốn hôm nay tâm tình cũng tệ lắm, bỗng dưng tất cả bị hủy toàn bộ .

      “Nghe muội đều khéo léo từ chối toàn bộ quà tặng của người ngoài mang tới phải ?” Tiêu Cảnh Dương đột nhiên cười, làm như là lấy nàng bất đắc dĩ cười : “Ngay cả phụ hoàng cũng biết rồi, đều hỏi chẳng lẽ tất cả có gì hợp tâm ý của muội sao?”

      Lúc này Như Lan đem giấy cùng than củi đến, Tiêu Tử Y dùng tay trái nghệch ngoạc viết giấy : [ tin, dám nhận. ]

      Tiêu Cảnh Dương ngẩn ra, nụ cười mặt nháy mắt biến thành đau lòng, giận dữ : “Quên , nhận nhận. Đợi huynh truyền lời cho bọn họ đừng có tặng nữa . Đỡ cho muội ở đây phải phiền lòng.”

      Tiêu Tử Y sợ hãi lộ ra tươi cười, kỳ có nhiều lần nàng nghe được Nhược Trúc báo có kỳ trân dị bảo (của ngon, vật lạ) mang đến, trong lòng cũng muốn liếc mắt nhìn chút . Nhưng lại sợ nhìn rồi sau này lại càng khó cưỡng nổi, cuối cùng nổi lòng tham chiếm lấy. Vì thế đơn giản là nhìn cũng dám nhìn . Nàng cũng biết nếu nhận lấy toàn bộ lễ vật so với nhận toàn bộ dễ dàng hơn nhiều, hơn nữa nhận dễ dàng kết thù oán, bản thân nàng cũng thấy khó chịu. Dù sao nàng là ngoài cung đến, hiểu quy củ, tự dưng bỗng trở thành công chúa kênh kiệu.

      Ha ha, hơn nữa phải chỉ mỗi từ chối quà tặng đâu mà ngay cả có người muốn gặp nàng nàng lại lấy cớ thân thể khoẻ từ chối. Dù sao gặp mặt cũng thể chuyện, giống như bây giờ cố giả bộ khuôn mặt tươi cười có phải vui vẻ hơn ? Tiêu Tử Y có chút kiên nhẫn gục đầu xuống.

      Nhưng khi nhìn vào mắt Tiêu Cảnh Dương , bộ dạng cẩn thận đề phòng của Tiêu Tử Y làm cho bất giác thấy hối hận. Nếu sớm biết như thế, ngay khi phát thấy nàng, nên mang nàng an bài sinh hoạt ở ngoài cung . Nàng đơn thuần như vậy, bé và yếu ớt như vậy , làm sao có thể để nàng ở trong này chịu tia thương tổn? Cứ nghĩ khi mang nàng đến dưới cánh chim của mới là an toàn nhất , kết quả lại phát cũng phải như vậy.

      Bây giờ nghĩ đến cái gì cũng đều muộn, nàng mang danh công chúa Trường Nhạc định rồi, ai cũng thay đổi được .

      Tiêu Tử Y bị ánh mắt Tiêu Cảnh Dương nhìn có chút băn khoăn, có lẽ người đàn ông này rẽ vào mấy lần có phải hay lại hướng nàng hỏi tội a? nàng cũng làm gì Trạm Nhi mà, nhiều nhất mới nhéo nhéo khuôn mặt nhắn của bé mà thôi.

      “Hôm nay nghe mẫu hậu , Trạm Nhi chạy đến chỗ muội chơi à?” Quả nhiên Tiêu Cảnh Dương trầm mặc lát sau đó mở miệng .

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, vội vàng viết giấy : [ muội rất thích bé, nếu rảnh cho bé đến chơi chỗ muội được ? ]

      Tiêu Cảnh Dương nhìn biểu khát cầu mặt Tiêu Tử Y, nhịn được cười ra tiếng: “Ha ha, sợ huynh có thể cho phép sao? Nhưng việc này phải được mẫu hậu đồng ý , đợi huynh ngày mai cầu bà.”

      Tiêu Tử Y cảm kích cười đến ngọt ngào. Nàng rất muốn có người cùng nàng trò chuyện, nhưng trong cung nàng biết có thể tin tưởng được ai.

      Ánh mắt Tiêu Cảnh Dương dừng lại cổ tay phải băng của Tiêu Tử Y, sắc mặt chuyển sang lạnh lẽo. lâu sau mới chậm rãi : “ kiện kia qua năm ngày rồi, chút manh mối xác thực đều có.”

      Biểu mặt Tiêu Tử Y cũng có thay đổi, sớm biết chuyện này nhanh mà tìm ra, vì thế nàng cũng hi vọng điều gì cả. Chuyện lớn hóa , chuyện hóa . Thực bình thường.

      Nhưng khi nhìn thấy Tiêu Cảnh Dương còn để ý hon so với Tiêu Tử Y, sắc mặt trầm nghĩ đến điều gì. Trong điện lập tức độ ấm giảm vài phần, yên tĩnh đến mức đáng sợ.

      Tiêu Tử Y khó chịu nhíu nhíu mày, nàng vất vả mới có tâm tư ăn bữa cơm ngon lành, nam nhân này vì cái gì bày ra sắc mặt chán ghét cho nàng xem a? Nhưng nàng lại thể chuyện, lại lười viết chữ, cùng nhìn thức ăn ngon lànhtrên bàn đến ngẩn người.

      Mãi lúc sau, Tiêu Cảnh Dương muốn vài lời vẫn thể thốt ra miệng được, đứng lên câu: “Ta trước, có thời gian lại đến nữa.”

      Tiêu Tử Y đứng dậy tiễn đến cửa, nhìn bóng lưng thon dài của Tiêu Cảnh Dương biến mất ở cửa cung, trong tai nghe tiếng xì xào bàn tán của Như Lan sau lưng nàng: “Thái tử bận rộn như vậy vẫn quên đến xem công chúa, sau này công chúa nên đối xử tử tế với ngài ấy nhiều nga!”

      Tiêu Tử Y quay đầu lạnh lùng thoáng nhìn, hoàn toàn có biểu nhu thuận như vừa nãy. Tương phẩn lớn ấy làm Như Lan sợ tới mức lập tức câm như hến.

      Hừ? Đối xử tử tế với Tiêu Cảnh Dương à? cũng đáng giống Tiêu Trạm lắm sao?

      Nếu phải vì Tiêu Trạm có nhiều thời gian để cùng chơi đùa , nàng mới thèm dùng loại ánh mắt này cầu người đâu!

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 8: Bức tranh đơn giản liên hoàn
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/



      “Bác bác! Người xem nè, Trạm Nhi vẽ cá chép đấy, có đẹp ?” Tiếng Tiêu Trạm thánh thót từ xa truyền đến quanh quẩn trong thư phòng. Nhìn cậu bé chạy khuôn mặt nhắn đỏ bừng, tâm tình Tiêu Tử Y lập tức trở nên vui vẻ .

      Nàng lấy khăn tay ra lau mồ hôi khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm, ôn nhu dặn dò: “Ở bên cạnh ao lúc vẽ tranh phải cẩn thận nhé, đừng để rơi xuống ao nha.”

      Mấy ngày này Tiêu Trạm đều chạy đến chỗ nàng, sau khi được Tiêu Cảnh Dương cho phép, lại càng ngày càng đến chơi lâu hơn. Mỗi ngày Tiêu Tử Y đều dạy bé vẽ chút tranh con người và tranh động vật, lại cùng bé chơi cờ, khi bé vẽ tranh nàng lại ngồi bên đọc sách, cảm thấy mỗi ngày trôi qua thực có ý nghĩa. dưới trong Trường Nhạc cung ai cũng đều mê mệt vị tiểu tổ tông này rồi, Tiêu Trạm vừa hiểu biết lại lễ phép, tuy còn nhưng miệng nhắn của bé lại ngọt ngào đáng làm mất lòng ai.

      Bây giờ Tiêu Tử Y mỗi lần nghe được bé gọi mình là Bác tâm tình đều trở nên vô cùng vui sướng.

      sợ, sợ, có rất nhiều người xem con nè!” Tiêu Trạm đem bức tranh đưa cho Tiêu Tử Y, đắc ý : “Bác, người xem, con vẽ có phải tiến bộ rất nhiều ?”

      “Đúng vậy nha, bức tranh vẽ vảy cá chép rất được.” Tiêu Tử Y gật gật đầu, phát bên cạnh có vẽ mấy con nòng nọc , liền từ mấy con nòng nọc chuyện xưa tìm mẹ, chậm rãi kể cho Tiêu Trạm nghe. Tiêu Trạm vô cùng tò mò, Tiêu Tử Y đơn giản lấy mấy bức vẽ đem xuống, lấy vài bức kể cho bé nghe.

      “Thế. . . . . . Nòng nọc cuối cùng có tìm được mẹ ruột của nó hay ?” Tiêu Trạm cuốn mình trong lòng Tiêu Tử Y, giọng buồn buồn hỏi.

      “Tất nhiên là tìm được rồi a! Nòng nọc càng ngày càng lớn, lại càng ngày càng giống mẹ ruột của bọn nó nha.” Tiêu Tử Y cẩn thận dùng tay phải lấy than củi vẽ mấy nét bút đơn giản, tay bị thương của nàng vốn khỏi hơn rồi, cùng Tiêu Trạm chỗ dĩ nhiên là cần phải che dấu.

      “Thế. . . . . . Trạm Nhi sau này lớn lên, có thể tìm được mẫu phi của mình ?” Tiêu Trạm quay đầu lại, đem ánh mắt mong chờ nhìn Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y ngẩn ra, nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo của Tiêu Trạm, chợt nhớ tới đứa bé này khi sinh ra vốn có mẫu thân, trong lòng khỏi thầm mắng mình vì sao như vậy chú ý chuyện này. Chuyện xưa nhạy cảm như vậy sao có thể hề nghĩ ngợi mà thuận miệng với đứa bé này đâu?

      Tiêu Trạm thấy Tiêu Tử Y gì, vì thế lại giả bộ tiếp: “Ha ha, Trạm Nhi khờ, con còn chưa lớn lên bác làm sao mà biết chuyện sau này của Trạm Nhi đâu?”

      Tiêu Tử Y gặp Tiêu Trạm bỗng chốc liền quên chuyện mới vừa …, khỏi nhàng thở ra.

      “Bác, mấy bức vẽ này đều để liền cùng chỗ sao?” Tiêu Trạm đem mấy bức họa của Tiêu Tử Y vẽ cầm ở trong tay lật tới lật lui, cảm thấy kỳ diệu vô cùng.

      “Đúng vậy, ở dưới mỗi bức tranh đều có chữ, cứ lần lượt đặt nối tiếp nhau.” Tiêu Tử Y đem những bức tranh này sắp xếp lại tử tế, dạy Tiêu Trạm cách viết thể như thế nào những lời cần , sắp xếp vào cái bìa vừa làm, rồi sau đó dùng dây thừng chằng lại.

      Hay quá! Lịch sử lần đầu tiên bản tranh liên hoàn ra đời.

      Tiêu Tử Y nhìn cảnh Tiêu Trạm thích buông tay, cảm thấy được an ủi phần nào, ngay cả nàng chút cũng nghĩ tới chính vì chỗ bộ tranh liên hoàn thô ráp này về sau mang đến cho nàng nguy hiểm rất lớn.

      “Bác. . . . . .” Tiêu Trạm cao hứng được lát, khuôn mặt nhắn liền xụ xuống, nhăn nhăn nhó nhó đứng trước mặt Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y cười : “Nếu bức tranh này con thích hãy cầm mang về.”

      Khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm sáng lên chút, lập tức lại ảm đạm xuống, ấp a ấp úng : “ phải chuyện như vậy. Bác. . . . . . Trạm Nhi muốn hỏi bác trước kia cuộc sống ở ngoài cung là như thế nào?”

      Tiêu Tử Y ngẩn ngơ, cuộc sống trải qua như thế nào? ra Tiêu Tử Y trôi qua cái dạng gì cuộc sống nàng làm sao mà biết?

      “Thế, còn có ai biết? Làm thế nào mà bác bị phụ vương phát mang về trong cung?” Tiêu Trạm mắt vòng vo lại chuyển, như là muốn cố gắng xác nhận .

      Tiêu Tử Y cảm thấy trầm xuống, những lời này chắc chắn phải Tiêu Trạm tự mình nghĩ ra . Trẻ con biết cái gì trong cung hay ngoài cung? Bé mới bốn tuổi thôi a!”Trạm Nhi, cho bác, mấy vấn đề này là ai bảo con hỏi bác vậy?” Tiêu Tử Y cố gắng dùng giọng nhàng hỏi.

      Tiêu Trạm nghiêng đầu, chân hỏi: “Chẳng lẽ thể hỏi sao? Hoàng bà nội Trạm Nhi có thể hỏi bác mấy vấn đề này, bà còn là bác nhất định trả lời .”

      Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Trạm khuôn mặt thuần khiết đáng tươi cười, cảm thấy hiểu bi ai. Đứa này mới bốn tuổi a, cũng trở thành công cụ bị người khác lợi dụng, đến chỗ nàng những lời khách sáo .

      Nhìn Tiêu Trạm ánh mắt mong chờ, đột nhiên trong lúc đó, Tiêu Tử Y lĩnh ngộ được trong cung đình này, đáng thương nhất vẫn phải là hậu cung phụ nữ tranh giành tình cảm, cũng phải thần tử trong triều đoạt quyền vị, mà là bị liên lụy trong đó trẻ con vô tội.

      “Chuyện đó. . . . . . Bác, nếu muốn trả lời, Trạm Nhi cũng quên hỏi thăm. Dù sao mấy ngày hôm trước chứng là quên mất rồi.” Tiêu Trạm thè lưỡi, ngượng ngùng chà xát hai bên má.

      Tiêu Tử Y phản bác được, lúc này nàng thực hận chính mình thể câm luôn. Trả lời cũng được, mà trả lời cũng được.

      Tiêu Trạm nhìn thấy Tiêu Tử Y được lời, cho là mình làm sai lại chọc bác tức giận, cúi đầu rầu rĩ vui.

      “Công chúa, Huyễn Hà tỷ tỷ tới đón tiểu điện hạ hồi cung .” biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến thanh của Nhược Trúc, theo sau chính là tiếng cửa gỗ mở.

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu, nhìn thấy vị cung nữ khí chất nhã nhặn lịch , ôn nhu nhàng đến, thi lễ xong sau đó đến cạnh Tiêu Trạm nắm tay bé. công bằng, cái gọi là Huyễn Hà tỷ tỷ này ràng so với nàng già hơn mà! Dựa vào cái gì nàng được gọi là tỷ tỷ còn nàng là bác? Trong lòng Tiêu Tử Y bỗng nhiên mạo nổi lên ý nghĩ này, hơn nữa càng nghĩ càng tức giận.

      “Công chúa, nô tỳ tiếp tiểu điện hạ hồi cung . Điện hạ?” Huyễn Hà lôi kéo tay Tiêu Trạm, ý bảo bé cùng nàng .

      Tiêu Trạm vụng trộm ngước mắt nhìn Tiêu Tử Y, phát nàng mặt vẫn lạnh như băng, nghĩ đến bác còn tức giận, khuôn mặt nhắn lập tức xụ xuống.

      Chỉ giây, tay của bé kia được tay quen thuộc ấm áp sở nắm, làm cho bé lập tức vui mừng quay đầu lại. Tiểu bác tuyệt vời của bé tay lôi kéo bé, tay kia cực nhanh giấy viết: [ Cho phép con đêm nay được ở lại. ]

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 9: Vị khách mời mà đến
      EDIT: MEOMEOMEO
      NGUỒN: http://duongnga199615.wordpress.com/


      Trăng sáng, trong Trường Nhạc cung hoàn toàn yên tĩnh.

      Huyễn Hà cùng Như Lan vất vả mới dỗ Tiêu Trạm hưng phấn ngủ, lúc này Tiêu Tử Y mới bình tĩnh ngẫm lại nàng hôm nay do nhất thời xúc động lưu Tiêu Trạm qua đêm, có thể hay lỗ mãng rồi?

      Thế nhưng, hoàng hậu bên kia cũng gì, thông báo qua về sau chính là đồng ý cho Huyễn Hà cùng Tiêu Trạm ngủ lại ở trong này mà thôi. Điều này làm cho Tiêu Tử Y tâm buông ít.

      Dựa vào cửa sổ nghiêng nhìn bóng đêm, Tiêu Tử Y trong đầu lại hồi tưởng hôm nay Tiêu Trạm hỏi nàng mấy vấn đề kia.

      Trước mặc kệ hoàng hậu vì sao lại biết những chi tiết này, ngược lại cũng làm cho Tiêu Trạm đến dò hỏi nàng làm như vậy là vì mục đích gì, Nếu lấy mấy vấn đề này mà , nàng chữ cũng đều trả lời được. Nếu ngày khác lại bị ai đó giáp mặt chất vấn, nàng nên làm thế nào đây?

      Nhược Trúc trải xong giường cho nàng, biết Tiêu Tử Y theo thói quen sắp sửa ngẩn người, cũng nhiều, lẳng lặng đem lư hương đặt ở phía trước cửa sổ, sau đó thi lễ cái cáo lui.

      Bên trong lại khôi phục mảnh yên tĩnh, Tiêu Tử Y nhìn lư hương yên lượn lờ dâng lên, chậm rãi tiêu tán trong khí, đơn giản cái gì cũng tưởng, ngẩn người.

      “Này này, Tiểu Tử, Trường Nhạc cung này thủ vệ như thế nào so sánh với lúc ta tới còn nghiêm hơn? Đúng rồi, nghe người bị thương, như thế nào như vậy? Người phải võ công rất lợi hại sao? Như thế nào ngay cả cung nữ bình thường đều đánh lại?”

      Tiêu Tử Y mở lớn hai mắt, đột nhiên xuất tạp bên tai nàng có chút kịp thích ứng.

      “Nè nè ! Như thế nào cũng chưa phản ứng a? Hay là do cái gì thất độc tán đem người bị choáng váng? Này, xem ra phải đánh giá lần nữa đối với thất độc tán này mới được.”

      Tạp vẫn liên tục ngừng rót vào trong tai nàng, Tiêu Tử Y vừa ngẩng đầu, chỉ thấy trong bóng đêm nam nhân treo ngược ở mái hiên xem kỹ gì đó.

      Tiêu Tử Y bội phục mình dĩ nhiên luyện bản lĩnh đến mức sợ hãi, đối mặt với loại tình huống này còn có thể khẽ mĩm cười : “Mau xuống đây , nếu muốn bị người ta phát .” Vừa còn suy nghĩ là ai đến hỏi chuyện trước kia, trước cửa xuất người.

      Tiêu Tử Y theolời vừa rồi của nam nhân này tổng kết được ba tin tức. Thứ nhất, Trong thân thể Tiêu Tử Y này có nội lực, đáng tiếc nàng biết dùng. Thứ hai, nam nhân này cùng Tiêu Tử Y là quen biết cũ, nhưng nàng lại biết. Thứ ba, nam nhân này phải người trong cung, có thể xuất nhập cung bất kỳ lúc nào.

      “Tiểu Tử. . . . . . Người sao chứ?” Kì Mặc thu hồi suy nghĩ trong lòng, tiếng động bước vào trong phòng, đứng ở trước mặt Tiêu Tử Y xem xét đánh giá.

      Lúc đánh giá Tiêu Tử Y, Tiêu Tử Y cũng khách khí đánh giá . Này vị khách mời mà đến thoạt nhìn hết sức trẻ tuổi, đại khái dưới mười sáu tuổi. Dáng cao cũng chỉ là cao hơn nàng chút, lại còn biết cả khinh công. mặt nét ngây ngô trẻ con biến mất, thay vào đó là đôi mắt sáng ngời ánh lên dưới hàng lông mi dài chứng minh tính cách sợ trời, sợ đất.

      “Chắc chắn là có sao, chỉ trừ quên mất ngươi là ai rồi.” Tiêu Tử Y cười ngọt ngào, coi như có việc gì .

      Đầu tiên Kì Mặc là trừng lớn hai mắt, sau đó vẻ mặt như bị đả kích lớn, rồi sau đó, khiến cho Tiêu Tử Y hối hận ra vừa rồi câu kia. Vì vậy sau khi lải nhải nam nhân xác nhận nàng biết , liền thao thao bất tuyệt hết canh giờ.

      tóm lại, bốn tuổi Tiêu Tử Y sau khi bị người bắt cóc, được cha Kì Mặc cứu. Nhưng là do biết thân phận của nàng, thấy nàng cơ khổ đáng thương, liền đưa đến phái Thiên Sơn cùng Kì Mặc bái sư học nghệ.

      Sau lại ngẫu nhiên dưới tình huống Tiêu Cảnh Dương xuất cung làm việc thấy được ngọc bội có thể chứng minh thân phận của Tiêu Tử Y, còn có sau vai bớt chứng minh nàng chính là công chúaTrường Nhạc lưu lạc ngoài cung .

      Tiêu Tử Y nghe cảm thấy có điểm gì là lạ. Vì chuyện xưa vậy rất trùng hợp rồi, máu chó còn cho bọn họ tin là .

      Nhưng thế giới này chỗ nào lại có nhiều trùng hợp như vậy? Nhưng khi Tiêu Tử Y nghe được lần thứ ba Kì Mặc chuyện nàng mới trước đây từng đoạt ăn chân gà của rốt cục chịu nổi chấp nhận những gì từ miệng người nam nhân này .

      “Sư huynh a, bây giờ phải làm sao đây? Sư muội của huynh ta tại có nội lực mà biết dùng, chiêu thức toàn bộ quên hết, lại nữa bây giờ còn có người như hổ rình mồi mà nghĩ đối với ta bất lợi. Sư huynh, làm sao bây giờ mới được đây?” Tiêu Tử Y tâm huyết dâng trào, hai tay ôm hai bên má, học giọng Tiêu Trạm thường với nàng, giả ngây, giả ngô .

      Đầu tiên Kì Mặc là sửng sốt chút, sau đó trái tim giống như có mười đầu bò vang ầm ầm chạy qua, thiếu chút nữa đem hộc máu mồm. Sư huynh a! cứ tưởng rằng đời này chắc là bao giờ nghe được xưng hô thế này rồi, lại nghĩ tới tiểu ma nữ này sau khi trúng thất độc tán, bỗng nhiên trở nên đáng như thế. Thất độc tán a thất độc tán! Làm sao có thể thần kỳ như thế?

      đúng đúng nha! Kì Mặc quơ quơ đầu, nhất định tiểu ma nữ này là chờ nhìn chê cười , vì vậy vội vàng làm ra vẻ đứng đắn, ho tiếng : “Sư muội. . . . . . Này. . . . . .” Vừa mở đầu, Kì Mặc liền thấy mắt to của Tiêu Tử Y chớp chớp, vội vàng bại lui, đem toàn bộ trong lòng gì đó từng kiện bày hết bàn.

      ” Này, những thứ này là sư huynh của muội ta đây hành tẩu giang hồ chuẩn bị vật phẩm, tất cả đều cho muội hết!” Kì Mặc ưỡn ngực, phồng mũi vênh váo hò hét .

      Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn vật ly kỳ cổ quái bàn cùng đống lớn các loại bình bình lọ lọ, vừa buồn cười vừa : “Huynh để cho muội tùy thân mang theo nhiều này nọ như vậy làm gì? Làm sao có thể mang hết được! Bình thường chỉ cần vài người hầu hạ thay quần áo là tốt rồi, người lại mang chút vật phẩm trang sức cũng tệ.”

      “Phiền toái như vậy a?” Kì Mặc gãi gãi đầu, những bảo bối này của đều chắc chắn đưa hết rồi, kết quả còn đưa được vật gì . là buồn bực nha!

      “Đúng rồi, chúng ta nơi này chuyện, bên ngoài có nghe được ?” Tiêu Tử Y bỗng nhiên nghĩ phòng ngủ phải thư phòng, bình thường trong thư phòng lúc cùng Tiêu Trạm chuyện phiếm các nàng là đuổi hết người hầu hạ rất xa, nhưng bây giờ nội điện nàng nghỉ ngơi chính là chỉ cách nơi nghỉ ngơi của Nhược Trúc cùng Như Lan cánh cửa.

      sớm đốt mê hồn thơm rồi. Sư huynh làm việc, muội cứ yên tâm.” Kì Mặc tự xưng là sư huynh càng càng trôi, đưa tay lựa ra cái trâm gài tóc từ đống này nọ, đưa cho Tiêu Tử Y : “Này , đừng nhìn nó bên ngoài như vậy nga, bên trong đều là cơ quan cả đấy.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :