1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 91: Giả tưởng
      Biên tập: meomeomeo

      Ăn cơm chiều xong, Lí Vân Tuyển và Nam Cung Tiêu cuối cùng chơi cả ngày, thể lực mệt mỏi, trời còn chưa kịp tối buồn ngủ. Tiêu tử Y đợi bọn đều về phòng, mình theo thói quen trở lại phòng đọc của mình.

      Đẩy cửa ra, đột nhiên nhìn thấy cành đào bàn kia, cái loại màu hồng nhạt dưới ánh chiều tà gây choáng váng làm cho Tiêu Tử Y bỗng ngẩn ngơ trong giây lát.

      Đúng rồi, hôm nay trôi qua đúng là vội vã, vội vã tới nỗi bọn ta còn quên bàn còn cành hoa đào.

      Tiêu Tử Y tới, lấy nước thay trong bình xong, sau đó tựa người vào chiếc giường mềm mại ngẩn người nhìn cành đào, tiện ngẫm nghĩ chuyện xảy ra sáng nay.

      Trong giỏ chỉ chứa ba lá dâu sao bỗng dưng lại có nhiều lá dâu như vậy chứ? Đây là giỏ vàng cũng phải chậu châu báu gì, cần gì phải để nhiều thứ chứ. Giải thích duy nhất đó là có người động tay chân vào.

      Là Hoàng hậu sao? Tiêu Tử Y nhớ tới lúc trước khi Hoàng hậu lấy tấm vải tơ ra có nét cười quỷ dị, sau đó nhìn thấy trong giỏ đầy lá dâu có biểu sợ hãi, chắc chắn là thái độ giả vờ cùng giống như nàng tính toán.

      NHư vậy, hoàng hậu vốn mong chờ kết cục là gì nhỉ?

      Chả nhẽ là trong giỏ có lá dâu sao?

      Tiêu Tử Y nhắm chặt mắt lại, cảm thấy mặt trời chiếu thẳng vào mắt nàng mảng màu đỏ thê thảm.

      Cuối cùng là nàng vẫn ngây thơ sao? Lúc đầu là chủ động mời nàng tham gia lễ thân tằm, sau đó cười ngọt ngào, hoàng hậu định mượn cơ hội trừ bỏ nàng sao?

      Cũng phải, chẳng trách là ngày đó cầu xin bà, cho Trạm Nhi học ở chỗ của nàng được , bà lại đáp ứng nhanh thế. Bây giờ ngẫm lại đó chẳng qua là lấy lòng nàng mà thôi, dù sao nếu nàng bị chỉ trích làm hại tới thần linh, giờ có được toàn bộ lập tức bắt quay về, cũng còn chút nào cảnh tiêu diêu tự tại nữa.

      Tiêu Tử Y cảm thấy cả người rét run lên, cuối cùng cũng đứng lên đóng chặt cửa sổ lại, giống như làm vậy tạo cảm giác an toàn cho nàng chút. Nhưng nàng biết đây chỉ là mơ mộng hão huyền mà thôi.

      Vì sao hoàng Hậu xem nàng thấy vừa mắt? Là vì nàng muốn TRạm Nhi tới chỗ nàng học hành sao? có khả năng lại là chuyện đơn giản như thế. Chả nhẽ còn có chuyện gì mà nàng thực ra biết hay biết nữa đây? Hơn nữa Hoàng Hậu còn tưởng nàng biết đến…..

      Thực đúng là khẩu lệnh làm nhiễu loạn, Tiêu Tử Y cười cười tự giễu. Tám phần là lần này sư huynh thầm giúp nàng rồi, nếu còn có ai có năng lực làm chuyện này, ra vào tế đàn mà bị người khác để ý chứ? Cũng chỉ có Kì Mặc kia mới có tâm tư, đem giỏ vàng cho đầy lá dâu vào đó thôi.

      Tiêu Tử Y nghĩ thế nào cũng nghĩ ra là có hai nhóc lại giúp nàng. Mặc dù bọn trẻ con ra vào cũng có ai để ý tới, nhưng nàng cũng nghĩ đến tự dưng lại khéo vậy. Độc Huyền chỉ cảm thấy việc này làm đáng nhắc tới. Còn Lí Vân Tuyển cũng chỉ đơn thuần cảm thấy Tiêu Tử Y là người tốt, muốn nàng gặp xui xẻo thôi, cũng cảm thấy chuyện này chẳng có gì đáng mà khoe ra cả. Trong lòng nàng còn yên tâm chuyện Độc Huyền tự mình ngắt nhiều lá dâu như vậy, có gây phiền toái hay dối với công chúa, vì thế cậu bé cũng thêm câu nào.

      Tiêu Tử Y tự nghĩ ngợi lúc, vẫn nghĩ ra cách giải quyết. Hoàng hậu có địch ý với nàng, còn nàng có năng lực thế nào? Đối phương là đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, cho dù ngay từ đầu dùng thuốc độc và ám sát nàng đều do tay hoàng hậu gây ra, nàng cũng có chứng cớ gì để chứng minh cả.

      Tiêu Tử Y đứng hồi lâu, run rẩy túm lấy chiếc bàn, nhìn cành đào đó. Đột nhiên nàng cảm nhận được vì sao nam Cung Sanh lại tránh lui ở nhà, từ chối ra làm quan.

      Chỉ vì tranh quyền đoạt lợi mà từ thủ đoạn nào là chuẩn mực sinh tồn chân thực nhất ở đây. Ở đây vì bảo vệ mình mà kể cả người thân, ân nhân từng có ơn giúp mình, chỉ cần bất lợi với mình đều nghĩ mọi cách để trừ bỏ.

      Cái nơi mà hề có tình cảm này, nàng biết mình có thể ở lại được bao lâu.

      Nam Cung Sanh có ý định làm quan, mà gửi gắm tình cảm mình vào thuật số và sơn thuỷ, đấy phải là cách bảo vệ bản thân mình tốt nhất sao. Chắc chắn đối với quan trường hiểm ác nhận thức rất , làm binh sĩ người khác hoặc là làm dao mổ. còn bằng là trạch nam ung dung tự tại.

      Nhìn mặt trời còn vương sót lại sau núi, đáy lòng Tiêu Tử Y có cảm giác đơn lạc lõng trong cung to như vậy. Trước đây, nàng còn tin tưởng Tiêu Cảnh Dương là lòng đối tốt với nàng, Hoàng đế tính toán cũng chỉ vì tốt với nàng, nhưng giờ vợ con của ông lại gây hại với nàng. Nàng còn có năng lực nào hy vọng xa vời gì nữa?

      Thậm chí Tiêu Tử Y còn nghĩ, nếu là trong lòng Trạm Nhi, rốt cục Hoàng bà nội quan trọng hay là nàng người bác ở chung được hơn tháng quan trọng hơn?

      Chính thể ngăn cản lòng nghĩ ngợi miên man, Tiêu Tử Y chợt nghe thấy có tiếng chân bên ngoài truyền tới, vội vàng thay đổi thái độ mặt, tiện tay rút ra cuốn sách cầm tay.

      Cửa mở, Tiêu Tử Y giả vờ như có chuyện gì nhìn lại, ngờ phát ra là vẻ mặt của Tiêu Cảnh Dương.

      “Hoàng huynh, sao huynh lại tới đây? Lễ Canh thân tốt chứ? Đợi sang năm Tử Y sang bên đó chơi nhé” Tiêu Tử Y cười khanh khách đứng dậy , cảm thấy tự mình giễu cợt chuyện biết là nàng còn có thể ở trong này tới sang năm nữa .

      Tiêu Cảnh Dương ngờ Tiêu Tử Y lại có bộ dạng như có việc gì vậy, ngược lại còn chuẩn bị thốt ra câu như thế, chỉ bùi ngùi : “Tuyệt lắm, vừa lúc tan học ở chỗ Quốc Tử giám về, tiện ghé thăm muội chút”

      thực ra biết ở lễ thân tằm “Tường Thuỵ” xong, lập tức hiểu ngay rốt cục là vì sao lại thế, chỉ là biết vì sao mẫu hậu lại đột nhiên nhìn Tiêu Tử Y vừa mắt, cứ phải đích thân ra tay làm lớn chuyện như vậy, dĩ nhiên dám động chân động tay ở nghi thức tế lễ.

      Thà rằng phụ hoàng liều mạng hết hy vọng với nàng, chả nhẽ cũng muốn đem vứt bỏ Tiêu Tử Y nữa sao?

      Tiêu Cảnh Dương đứng trước mặt nàng, nhìn ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào gương mặt muội muội đáng này của trong vô cùng ngây thơ nhìn , tận đáy lòng nổi lên đau đớn. Vì sao Mẫu hậu đều chấp nhận được cả con của dì Vân đây? cứ tưởng rằng nhiều năm rồi, mẫu hậu sớm quên dần chuyện cũ năm đó chứ.

      Kết quả là ngây thơ chính là .

      Tiêu Cảnh Dương nhìn Tiêu Tử Y đứng trước mặt mình, từ từ đem khuôn mặt nàng dung hợp với khuôn mặt tương tự, lòng lại hoảng hốt nhớ về buổi tối mùa xuân của nhiều năm trước. Giống y như buổi chiều thế này, cũng giống y cái khí tươi mới sau trận mưa…

      Tiêu Tử Y ngửa đầu, nhìn đáy mắt đau lòng của Tiêu Cảnh Dương ràng, trong lòng ấm ấp lên chút. Chỉ cần trong lòng nàng biết là đủ rồi. Tiêu Tử Y định nhàng bâng quơ chuyển đề tài hai vai bị Tiêu Cảnh Dương đè lại, mở to mắt kinh ngạc hỏi: “Hoàng huynh, huynh làm sao vậy?”

      Tiêu Cảnh Dương bị tiếng thanh thanh của Tiêu Tử Y gọi “Hoàng huynh” mà sững sờ, tay đặt vai Tiêu Tử Y theo phản xạ buông thõng xuống, lúng túng ho tiếng. Tầm mắt của nhìn vào trong tay Tiêu Tử Y, sau đó mỉm cười bảo: “ sao, Tử Y à, sách muội cầm ngược kìa”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 92: Buổi học đầu tiên
      Biên tập: meomeomeo


      Tiêu Tử Y hiểu nhìn tiêu Cảnh Dương qua bên cạnh, sau đó cười khẽ ném quyển sách tay xuống bàn, phát ra tiếng lạch cạch to .

      “Tử Y….” Tiêu Cảnh Dương nhăn nhăn mày, quay đầu nhìn mặt tràn vẻ phức tạp của Tiêu Tử Y, thầm mắng mình vì sao lại nhìn ra. Muội muội của thông minh như vậy, làm sao mà biết gì chứ.

      “Hoàng huynh, Tử Y mới vừa rồi sửa lại cái bàn mà thôi. làm cho hoàng huynh chê cười rồi”

      Tiêu Tử Y cắt ngang lời của , mặt giãn ra cười . Nàng muốn ra, cho dù là có giải thích cái gì nữa nàng cũng muốn nghe. Bảo nàng như rùa rụt đầu (ý trong chuyện là gù điểu) cũng được, bảo nàng giả vờ hồ đồ cũng chẳng sao, dù gì nàng cũng muốn nghe giải thích, nghe cam đoan.

      Tuy nàng rất ngạc nhiên tại sao Hoàng hậu lại hại nàng, nhưng nàng muốn biết Tiêu Cảnh dương cũng có thể cho nàng đáp án.

      Thấy Tiêu Tử Y cúi đầu tránh né tầm mắt mình, Tiêu Cảnh Dương bỗng dưng biết gì cho phải, trong thư phòng làm cho người ta lâm vào trầm mặc xấu hổ.

      Tiêu Cảnh Dương vô tình nhìn ngắm bốn phía, lúc này mới nhìn thấy bàn bày cành hao đào nở rộ, khuôn mặt mềm mại hẳn, chuyển sang đề tài thoải mái: “Đào chi , hoa sáng đẹp. Đúng là hoa đào đẹp quá, trong cung có chỗ nào lại có cảnh đẹp này ? Lần sau nhớ mang hoàng huynh ta đây xem chút nhé”

      “Vậy ha, là hôm qua Nam Cung Sanh đưa” Tiêu Tử Y chẳng để ý .

      Lời của nàng làm cho Tiêu Cảnh Dương định thò tay ra chạm hao đào lại vội rụt lại, hỏi ngạc nhiên: “Nam Cung Sanh sao? Vị công tử Sanh kia à? đưa sao?”

      Tiêu Tử T cười gật gật đầu, giải thích: “Hôm qua lúc muội đến nhà Nam Cung, gặp Nam Cung nhị thiếu vườn hoa đào nở sáng lạn đẹp quá, cố hái lấy cành” Tiêu Tử Y tự dưng nghĩ đến cảnh hoa đào nở rộ kia…Cảnh tượng mông ảo, nhìn thấy trạch nam râu xồm trông sa xút, cứ nghĩ mà buồn cười.

      “Ồ, đúng thực là sao” mặt Tiêu Cảnh Dương sầm xì hẳn, nhưng cũng gì nhiều.

      “Hoàng huynh à, Công tử Sanh là người như thế nào vậy hả?’

      Tiêu Tử Y nhịn nổi mím chặt môi hỏi, nhớ tới khả năng Nam Cung Sang có thể là người cùng xuyên Việt nghi vấn, mà trong lòng lại có chút xua nổi chuyện tối tăm.

      Tiêu Cảnh Dương hơi trầm ngâm chút, thả tay ra khỏi lưng, thản nhiên hai từ: “Kỳ tài”

      “Chỉ vậy sao?” Tiêu Tử Y kinh ngạc hỏi lại. Tự dưng thái tử cũng đánh giá giống như những người khác sao? Hơn nữa biểu mặt Tiêu Cảnh Dương có chút mờ mịt, có vẻ như biết hình dung Nam Cung Sanh ra sao vậy.

      “Chỉ có vậy thôi” Tiêu Cảnh Dương bình tĩnh lại, cười cười với Tiêu Tử Y, “Tử Y, muội thấy là người thế nào?”

      “Suy sút, có chí tiến thủ, chẳng coi ai ra gì, năng cuồng vọng, cứ tự cho mình là siêu phàm. Lôi tha lôi thôi, chỉ quyết giữ mình…” Tiêu Tử Y chẳng do dự tuột ra loạt các từ ngữ để hình dung.

      Tiêu Cảnh Dương nghe xong cười phá ra bảo: “Ta biết các trong thiên hạ đều chung tình với công tử Sanh, Tử Y muội lại thấy chướng mắt. Xem ra hoàng huynh ta lo lắng hơi quá rồi”

      Vẻ mặt của Tiêu Tử Y đen sì lại, những kia chắc chắn là chưa thấy qua bộ mặt của Nam Cung Sanh rồi, nếu cũng mê mẩn đến người hoang dã có râu ria xồm xoàm kia. thế như vì sao Tiêu Cảnh Dương lại sợ nàng thích Nam Cung Sanh nhỉ? Người đó thực ra gia thế cũng khá được, hơn nữa Tiêu Cảnh Dương cũng phải vừa khen là kỳ tài cơ mà?

      Thấy Tiêu Tử Y lộ vẻ tò mò muốn hỏi, Tiêu Cảnh Dương cười bất đắc dĩ. Đưa tay ra gõ trán nàng cái cười bảo: “Muội còn quá , cứ yên tâm ở trong cung vài năm nữa vậy. Yên tâm , Hoàng huynh bảo vệ muội” Cuối cùng câu cực kỳ nghiêm túc, câu có hai nghĩa.

      Tiêu Tử Y biết đề cập tới điều gì, cũng chẳng buồn tránh luận nữa, mặt vẫn lộ vẻ cười hiền lành.

      Tiêu Cảnh Dương ra câu này xong cũng thấy còn việc gì nữa. Hai người chuyện phiếm lát rồi Tiêu Cảnh Dương đứng dậy quay về Cung Vị Ương xem Tiêu Trạm.

      Tiêu Tử Y nhìn theo bóng ra khỏi thư phòng, khi cánh cửa phòng đóng lại khắc kia, mặt trời lặn xuống rồi. Trong thư phòng bỗng tối om, làm Tiêu Tử Y bất đắc dĩ thở dài tiếng.

      Lúc vào giờ Mão Thái Khổng Minh lại đúng giờ như trước thức dậy. Lúc rửa mặt xong theo thường lệ bắt đầu nhìn cây liễu đâm chổi trong vườn mà đọc diễn cảm đoạn Luận Ngữ.

      Lúc vào giờ Thìn ăn sáng xong, sau đó mặc quan phục, dội mũ vào sửa sang lại dung nhan chuẩn bị vào cung dạy học cho tiểu điện hạ.

      đường , Thái Khổng Minh theo thường lệ nhìn lại mấy cỗ kiệu ngất nghểu vào trong cung. Trong đó là số quan viên văn võ vào triều sớm. Thái Khổng Minh chỉ từng nghĩ lần. Vì sao hoàng đế muốn những vị hưởng bổng lộc mà làm việc lên triều, còn giống ta lúc nào cũng trung thành vì dân vì nước làm chút chuyện nhưng đến cả tư cách vào triều cũng có nữa.

      Mỗi ngày cứ vào thời điểm này đều nghĩ về vấn đề này, tự nhiên hôm nay cũng ngoại lệ. mặt Thái Khổng Minh vẻ khinh thường, thấy những cỗ kiệu qua, vẫn cảm thấy thầm oán chuyện có tư cách vào triều sớm. Sau đó tha hồ tưởng tượng ra chuyện sau này Tiêu TRạm lên ngôi, như vậy đường đường là đế sư (Thầy dạy Vua)

      nhất định phải giáo dục cho Tiêu Trạm trở thành hoàng đế vô cùng giỏi mới được.

      Tuy giờ Tiêu Trạm mới chỉ có bốn tuổi thôi.

      Thái Khổng Minh chìm đắm trong suy nghĩ miên man tới cung Vị Ương, định đưa ra Bài mới nghĩ ra hôm nay Hoàng tôn điện hạ học ở nơi khác nên ngừng lại, vội vàng quay đầu sang hướng đông tiến tới cung Trường Nhạc.

      Trường Nhạc công chúa đúng là thông tuệ hơn người, chỉ là nàng bố trí người cùng học có thể thúc đẩy cho Hoàng tôn điện hạ học tốt hơn . Thái Khổng Minh cảm thấy sầu lo vào cung Trường Nhạc, sau đó theo Thái giám tới điện Vĩnh Thọ.

      “Thái Thị Lang, mới vào, đây là phòng học công chúa chọn để dạy học” thái giám thanh tú đứng trước cửa cười .

      Thái Khổng Minh ngẩng đầu nhìn lên cửa phòng gắn tấm gỗ viết hai chữ tinh tế “Phòng học”, hài lòng gật gật đầu bảo: “Dạy học có phòng, gọi là phòng học, có khác với phòng đọc. Công chúa thực huệ chất tâm lan (chỗ này hiểu là gì, ai biết giải thích giùm với được ?)

      xong sửa lại quan phục, vẻ mặt nghiêm túc hẳn đẩy cửa phòng học ra.

      “Chúc thầy buổi sáng tốt lành!”

      loạt giọng trong trẻo đồng thanh cất lên cùng động tác đẩy cửa đột nhiên truyền đến, Thái Khổng Minh hi hơi ngạc nhiên nhìn loạt ba nhóc đứng thành hàng thẳng tắp. Lúc này mặt trời vừa lên, phòng học sáng ngời, ba khuôn mặt sáng ngời hưng phấn, ánh mắt long lanh hề chớp mắt nhìn .

      Hay , mỗi lần Hoàng tôn điện hạ học cũng tự giác, thậm chí còn chưa tỉnh ngủ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy bé thích thú gì với chuyện học hành cả. Thái Khổng Minh đè xuống nỗi nghi ngờ trong lòng, đóng cửa lại. Ngay lúc tầm mắt vừa dời thấy công chúa điện hạ ngồi trong góc lớp.

      “Thần bái kiến Hoàng tôn điện hạ và Công chúa điện hạ” Thái Khổng Minh thi lễ .

      Tiêu Tử Y nhướng mày cười bảo: “Thấy cứ đùa, trong lớp, ngài là thầy, chúng ta là đệ tử. cần giữ lễ tiết. Hôm nay thầy tới muộn khắc đồng hồ, sau này xin thấy chú ý đừng tới muộn nữa ạ”

      Thái Khổng Minh lập tức nhất trí ngay, sau đó bắt đầu học cách sử dụng than củi để viết bức tường. phát ra lúc viết lên tường, tuy chữ viết được đẹp lắm, lại còn thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng chỉ cần viết chữ to hơn chút, ràng hơn chút, có thể làm mọi người trong phòng đều nhìn được hết.

      Như vậy so với việc dạy học kiểu này vẫn có hiệu quả hơn hẳn.

      Tâm tư Thái Khổng Minh có chút kích động khi bắt đầu dạy nội dung hôm nay, vì phát Hoàng tôn điện hạ rất chú ý vô cùng. Đây là vì sao chứ? Thái Khổng Minh băn khoăn có cách nào lý giải nổi.

      Tiêu Tử Y đứng bên thấy nhất nhiệt tình học tập của ba nhóc là cực cao, đều tập trung tinh thần nhìn “đồ trắng”, nàng liền yên tâm mà xem sách tay, rồi lại ngẫu nhiên luyện viết chữ phồn thể phức tạp giấy. Xem ra buổi học đầu tiên cũng hiệu quả ra phết!

      Nhưng tình hình kiểu này chỉ kéo dài được khoảng nửa canh giờ, rốt cục Tiêu Tử Y cũng thấy kỳ lạ ở chỗ nào rồi, cũng coi Thái Khổng Minh giảng bài say sưa dâng trào tới chỗ nào, vỗ tay kháng nghị bảo: “Thái phu tử, xin dừng chút”

      Thái Khổng Minh tuy có chút vui lắm nhưng vẫn ngừng lại, hai mắt nheo nheo, “Công chúa điện hạ, có chỗ nào hiểu à?”

      Hừ, cứ nghĩ là nàng cũng đến học sao? Tiêu Tử Y trợn to hai mắt, bất đắc dĩ bảo: “ phải, ta muốn hỏi chút, có phải là đến giờ tan học rồi ?”

      “Tan học sao?” thái Khổng Minh hiểu hỏi lại.

      “Tan học ư?” Ba nhóc cũng nghi ngờ nhìn Tiêu Tử Y.

      Vẻ mặt Tiêu Tử Y đen sì lại, chả nhẽ ở cổ đại, lúc xin quẻ bói, đến cả giờ học cũng được nghỉ ngơi hay sao?

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 93: Nghỉ ngơi giữa giờ học
      Biên tập: meomeomeo

      “À, chính là tan học đó, cứ học xong ba canh giờ, phải có khắc (1 khắc = 15’) đồng hồ cần phải nghỉ ngơi đó mà’ Tiêu Tử Y thử ra chút cho , nhưng khi nhìn vẻ mặt của họ thấy đề nghị này là họ hiểu.

      Được rồi TRạm Nhi, chả nhẽ trước kia con học cũng đều ngồi vậy cho tới tận trưa sao?” Tiêu Tử Y tay chống cằm thể tin nổi.

      Ai ngờ Trạm Nhi vẫn để ý đương nhiên là gật gật đầu, giòn tan: “Đúng vậy đó, nếu Trạm Nhi muốn Tây Các…. Thái Tam quốc cho con . Sau khi xong lại trở về tiếp tục học vậy”

      Tiêu Tử Y gì. Tây Các ở đây là chỉ buồng vệ sinh, cách khác, chỉ có khi nào nhà vệ sinh mới được nghỉ ngơi, thái Tam Quốc đúng là ngược đãi nhi đồng quá đáng.

      Đột nhiên Thái Khổng Minh nhận ra ý chỉ trích tràn ngập trong ánh mắt hàm xúc của Tiêu Tử Y, hiểu sao cau mày lại, nhưng vẫn đúng mực hỏi lại: “Công chúa có ý kiến gì khác vậy?”

      “Ý kiến khác sao? đương nhiên là có ý kiến rồi. học ba canh giờ đồng hồ cũng phải có chút được nghỉ ngơi thư giãn chứ…” Tiêu Tử Y tới đây dừng lại. Thư giãn sao? Làm sao mà thư giãn chứ? Với nàng mà đúng là thư giãn , lúc khi còn học, chính là vậy mà. Thầy giáo giải thích rằng vỏ não hoạt động ước chừng luôn có quy luật bốn mươi lăm phút đồng hồ hưng phấn sau đó chuyển sang ức chế, hơn nữa chỉ cần được nghỉ ngơi chừng mười phút đồng hồ nó lại khôi phục công năng như lúc ban đầu. Vì vậy ở đại, giáo dục quy định thời gian nghỉ của mỗi tiết học bốn mươi hoặc bốn mươi lăm phút được nghỉ ngơi chừng mười phút.

      Nhưng nàng muốn giải thích kiểu gì ở cổ đại cái gì được gọi là vỏ đại não hay gọi là gì gì đó tế bào chứ? Đây cơ bản là thể giải thích nổi ha?

      Thái Khổng Minh nheo nheo mắt lại, nhìn biểu chần chờ nét mặt Tiêu Tử Y, hiểu ra cười bảo: “Công chúa muốn mình nghỉ ngơi chút sao? Vậy xin tuỳ ý”

      Tiêu Tử Y vô lực, đảo mắt vòng quanh, nàng theo bản năng thấy chuyện học nghỉ ngơi mới là chuyện quái lạ, cũng phải chỉ mình nàng nghỉ ngơi đâu. Chả nhẽ ở thời đại này chuyện như vậy là bất hợp lý sao?

      “Nè, Cứ học ba canh giờ lại được nghỉ khắc đồng hồ, Nghe qua có vẻ rất hay ha” Lần đầu tiên học Nam Cung Tiêu cũng sớm ngồi yên rồi, đừng có chuyện học hành, lúc cậu ở nhà cũng ngồi chưa bao giờ lâu tới vậy. Nếu phải Tiêu TRạm ngồi cạnh cũng trông có vẻ bình thường, chỉ sợ cậu sớm lao ra ra chơi rồi. Lúc này thấy Tiêu Tử Y chuyện này ra, tuy hiểu lắm nhưng thực cũng là hy vọng của cậu. Nam Cung Tiêu vừa nghĩ vậy lập tức giả vờ giả vịt .

      Tuy Lí Vân Tuyển là con có tính nhẫn nại chút, nhưng ở nhà ca ca làm nhiều cũng có thời gian đâu mà dạy cho bé. Bình thường bé đều lén mượn sách của họ Thích gia đọc, rồi giúp viết hộ chữ chút. Nhưng học vầy vẫn là lần đầu tiên. Mặc dù cảm thấy mới mẻ nhưng cũng đến cực hạn, chẳng qua mở miệng ra thấy ngượng nên cúi đầu gì.

      Tiêu TRạm ngày thường cũng cảm thấy mỗi sáng trôi qua rất khó khăn, nếu là bình thường, bé tìm đủ mọi cách để dạo chơi bên ngoài rồi. Nhưng hôm nay có hai bạn cùng bé học, hơn nữa bác lại ngồi ở phía sau nhìn bé học nữa, vì thế lại càng thấy tăng thêm tinh thần phấn khởi. Chỉ là bé lý giải nổi bác bảo thời gian nghỉ ngơi là có ý gì.

      Tiêu Tử Y nhìn ba nhóc trong phòng ngẩn ngơ hiểu tình hình gì, thở dài bảo: “Thái phu tử, ngài đọc sách lâu, tập trung cũng giảm, có xuất tình trạng đầu óc váng vất ?”

      Tuy Thái Khổng Minh biết Tiêu Tử Y muốn cái gì, nhưng vẫn ăn ngay lắc đầu bảo: “ có”

      Trời đất, ra tên này là kẻ điên đọc sách. Tiêu Tử Y nhớ tới ở cổ đại vì khoa cử mà treo cổ lên xà nhà, lấy dùi đâm vào đùi để kích thích tinh thần hăng say, cảm thấy vô cùng run sợ. Thái Khổng Minh tên này nhất định là trong nhân tài kiệt xuất trong đó, giải thích với loại chuyện này đúng là khó thêm khó.

      “Ta có ha!” Tiêu Trạm cười trong trẻo. Nam Cung Tiêu ngồi bên cũng vội vàng gật gật đều, đâu chỉ có đầu óc choáng váng, cậu còn buồn ngủ nữa kìa.

      Tiêu Tử Y nhân cơ hội đó bảo: “Thái phu tử, ngài có thể là có thói quen mạnh học tập. Nhưng bọn chỉ là trẻ con thôi. Nếu cứ tình hình này học mà dược nghỉ ngơi, kiểu gì cũng hình thành ý nghĩ suy nhược, phản ứng trì độn, thận chí đến cả học thuộc gì đó cũng nổi. Đối với chuyện đọc sách đủ lực, thậm chí tức giận phiền phức hoặc cảm thấy sợ hãi sách vở”

      Thái Khổng Minh nhìn nhìn ba khuôn mặt của bọn trẻ, thấy Tiêu Tử Y rất có lý, lại vừa già mồm át lẽ phải. Nhưng mà công chúa mở miệng cầu, thân là hạ thần làm sao cự tuyệt được, hơn nữa nghỉ ngơi khắc đồng hồ cũng phải là cầu khó gì cả. Vì vậy Thái Khổng Minh đặt sách tay xuống, bất đắc dĩ thở dài bảo: “Được rồi, vậy nghỉ ngơi khắc đồng hồ vậy”

      Ban nhóc ngồi ghế nhìn nhau dò xét. Ai cũng biết nghỉ ngơi là có ý gì, chỉ là bọn họ có thể chuyện thoải mái với nhau hay là vẫn được ra ngoài chơi chứ?

      “Khụ, các con có thể ra ngoài đình chơi chút . Hít thở chút khí trong lành. Thuần Phong. khắc đồng hồ sau nhớ gọi bọn về là được” Tiêu Tử Y tinh tế giải thích, nghĩ thêm có nên làm cái chuông để phân biệt giờ giấc nhỉ?

      Thuần Phong luôn luôn đứng ngay ngoài cửa lên tiếng đáp. Sau đó đẩy cửa phòng ra. Ba nhóc hoan hô ầm lên, sau đó nhanh chân chạy ra ngoài.

      Thuần Phong còn cẩn thận mang đổi cho tiêu Tử Y và Thái Minh ấm trà, sau đó mới rời khỏi nhưng đóng cửa lại, mở rộng cửa ra vì sợ hai người ở trong phòng mà e ngại.

      Tiêu Tử Y liếc trộm lần nữa rồi cầm lấy sách đọc. Thái Khổng Minh thấy vừa rồi đồng ý cũng chỉ là miễn cưỡng. Nhưng cũng thể trách được, ở Quốc Tử Giám chỗ kia còn có cả hai ngày nghỉ đông và nghỉ hè nữa, vĩnh viễn có thời điểm tốt nghiệp rồi, những điều này là do ước định mà thành, nàng muốn thay đổi cũng khó khăn.

      Nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ ba đứa trẻ chơi đùa trong viện, đáy lòng Tiêu Tử y bỗng dưng nảy lên ý nghĩ trong đầu. Nàng có nên thiết lập nhà trẻ khởi đầu, sau đó dần dần thay đổi triệt để nền giáo dục kiểu mẫu của Vương triều hay ?

      Trước kia lúc nàng còn học đại học cũng xem qua ít tiểu thuyết xuyên việt, nữ chính xuyên qua quá khứ phải là vì tìm kiếm tình đích thực để kết hôn sinh con sao, cho dù phải trải qua rất nhiều chuyện nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng hạnh phúc. Xuyên qua quá khứ nam chính cũng ngoại lệ là, toả ra vương khí, mỹ nữ quỳ gối vây quanh, sau đó vì thay đổi cổ đại lạc hậu nên mới phát sinh ra người tiếp người tự cho mình là có tài năng xuất chúng.

      Nhưng khi nàng thấy, cho dù là phát minh ở đại này, lúc đó chẳng phải là thời đại tiến bộ tới trình độ nhất định mới có thể phát triển tới kết quả tất nhiên như vậy sao? Cố ý thay đổi ngược lại khéo lại làm hỏng chuyện. Ví dụ như có thể chế tạo ra điện, nhưng còn đồ điện lấy gì làm ra đây? Cho dù là có thể làm ra, nhưng lại có bao nhiêu người biết sử dụng? Hoặc là nguyên lý xe đạp rất đơn giản, nhưng nàng thể tưởng tượng ra nổi cảnh tượng đạp xe ở ngã tư đường gồ ghề.

      Xét cho cùng, kể cả là muốn phát triển nền giáo dục cũng vậy. Trung Quốc cổ đại, người tài giỏi lớp lớp xuất , nhưng nếu chế độ khoa cử hợp lý chút, Triều đình nông ức thương, lãnh thổ được mở rộng, thư viện hoặc là đại học có thể có, chừng Trung Quốc càng phát triển hưng thịnh hơn.

      Mặc dù thời đại, bậc tiểu học, trung học cơ sở, trung học phổ thông, bậc cao đẳng, đại học hình thức khuôn mẫu cũng phải hoàn toàn là tốt đẹp nhưng đúng là so với cổ đại chuyện đọc sách đến chết này đương nhiên là khá hơn chứ? Trong đó có khá nhiều gì đó có thể lấy ra tham khảo áp dụng.

      Nếu trạm Nhi bọn tiếp nhận loại hình giáo dục kiểu nhà trẻ này của nàng, đợi lớn hơn chút học ở Quốc Tử Giám thể tình trạng thích ứng, nếu là TRạm Nhi, hẳn là có thể vì bé mà thay đổi phương pháp dạy học nhỉ?

      Trong lòng Tiêu Tử Y rất khó quyết định, dù sao nàng còn phải đối mặt với đề khó giải. Chỉ ba đứa bé cũng chưa đủ, nếu nàng muốn làm lớn, nhất định phải giáo dục thế hệ mới. Nhưng ai đem chuyện quan trọng vậy toàn quyền uỷ thác cho nàng chứ? Ai lại yên tâm mang đứa trẻ mang cho nàng giáo dục hoàn toàn chứ?

      Dù sao giờ trong phòng học nho này của nàng còn có ba đứa bé, TRạm Nhi là Hoàng tôn, ý của hoàng hậu chính là chỉ muốn cho bé học ở chỗ này mà thôi, cũng phải bảo nàng nhúng tay vào dạy dỗ Hoàng tôn. Nam Cung Tiêu là do nàng dụ dỗ mà được, đồng ý với ca ca của bé sau tháng kiểm tra, kết quả lắm. Còn Lí Vân Tuyển dù sao cũng là con , cho dù thông minh thế nào chăng nữa, sau này cũng lấy chồng sinh con, thể cải biến được.

      đủ, đủ. Chỉ mỗi trẻ con thôi cũng đủ, mình nàng cũng thể làm được chuyện lớn thế này. Tiêu Tử Y cong môi lên, nhắm hai mắt lại.

      Muốn hay đánh cuộc keo vậy? Muốn hay thử lần xem thế nào? Nàng có tự tin có thể đem thời thơ ấu tốt đẹp cho Trạm Nhi, nhưng cả quá trình trong đó nàng cần hỗ trợ nhiều lắm.

      “Công chúa, khắc đồng hồ hết rồi” Tiếng Thái Khổng Minh bình tĩnh ở phía trước truyền đến.

      Tiêu Tử Y mở mạnh hai mắt ra, mặt lên tia khó quyết định, bỗng lại biến thành vẻ tươi cười thản nhiên.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 94: Ý tưởng nhà trẻ Hoàng gia
      Biên tập: meomeomeo

      Sau tiết học buổi sáng, Tiêu Tử Y bảo ba nhóc cùng với Thái Khổng Minh cùng ăn trưa. Cho dù thế nào, thân thể trẻ con vẫn phải cao lên, thể dựa theo quy củ ở đây mà chỉ ăn có hai bữa.

      Tiêu Trạm và Lí Vân Tuyển quen ăn trưa ở cung Trường Nhạc rồi, nên bụng sớm đói kêu rột rột. Còn Nam Cung Tiêu dù ăn cơm ở nhà đúng giờ cho lắm vì lúc nào cũng ăn vặt nên cũng có chút cảm giác thích ứng. Ngược lại đồng chí Thái Khổng Minh vừa ngồi chỗ vừa ăn vừa cau mày, giống kiểu ăn cơm với ăn cơm cũng giống nhau vậy.

      Cõi lòng Tiêu Tử Y tràn đầy tâm , cũng muốn nhìn gì cả, chỉ và mấy miếng cho qua rồi đứng dậy về thư phòng, ngồi trước bàn đọc sách, lấy than củi viết bừa vài chữ đột nhiên xuất trong đầu.

      Nếu nàng có ý tưởng thành lập nhà trẻ hoàng gia, trước tiên nàng cần phải làm cái gì đó, có thể là kế hoạch gì gì có được nhỉ?

      Đầu tiên là nàng cần địa điểm. có rồi, cung Trường Nhạc lớn như vậy, tổng cộng có bốn cung lớn và hơn hai mươi điện , làm trường tư thục cũng thoải mái, huống chi là nhà trẻ. Thậm chí chỉ cần điện Vĩnh Thọ thôi cũng đủ rồi. Chuyện ăn ở thành vấn đề, cung Trường Nhạc có đầy đủ cung nữ và thái giám có thể đảm đương nhiệm vụ được. Trong vòng đêm mà có thể làm ra được hơn mười bộ bàn ghế lớn , có thể thấy trình độ này cũng đủ ứng phó rồi.

      Tiêu Tử Y phác thảo giấy hai chữ “Địa điểm” xong thấy thành vấn đề.

      Giờ nàng cần đến là giáo viên, này nhé, Thái Tam Quốc coi như là người có sẵn rồi, hôm nay mình ta dạy liền tù tì ba giờ, cũng còn cảm thấy đủ nữa cơ mà. Miễn cưỡng coi như có giáo viên cơ bản vậy. Hơn nữa bình thường nàng có thể dạy ít toán cho bọn trẻ, dạy trẻ con bốn năm tuổi chắc là có thể hoàn toàn ứng phó được.

      Tiêu Tử Y viết ở mặt sai hai chữ “Giáo viên”, nhưng sau đó định thần lại chút, cuối cùng lại gạch . Có vẻ chưa xác định được hoàn toàn ý tứ với chuyện này.

      Sau đó….Sau đó chính là cần tuyển sinh, nhưng trước khi chiêu sinh, nàng lại gặp phải vấn đề khó khăn. Đó là phải lấy được giấy phép kinh doanh. Được thôi, bỏ , từ này nằm trong lưu hành, nàng chỉ cần được Hoàng đế cho phép là được.

      Nhưng chuyện này tính, cái nàng cần làm là phải được các Vương gia đại thần tự nguyện mang con cháu tới giao cho nàng mới được. Tên Thái Tam Quốc kia cũng vì xem thân phận nàng là công chúa mới chấp nhận bước tiếp theo, điều này nàng biết rất .

      Cả phu tử mà nàng cũng thu phục được đừng có tới người khác nhé.

      Tiêu Tử Y cảm thấy uể oải vô cùng, nàng sống trong này có mục tiêu gì, chỉ tiếc là chọn chọn lại nàng cũng chưa tìm được ai gả , chẳng qua là nhảy từ nhà giam này tới nhà giam khác mà thôi, có khác gì đâu.

      Sau đó nàng nàng quyết định mang đến cho Tiêu Trạm thời thơ ấu tốt đẹp, vì bé nên mới tìm Nam Cung Tiêu quay lại, hơn nữa cũng có nhiều cách tốt nào để giải quyết cho ổn cả.

      Nàng chỉ có thể làm được nhiều như vậy thôi sao? Sau đó Tiêu Tử Y nằm lên giường, nhìn cành đào ngẩn ngơ. Kỳ thực mà , hình như Nam Cung Sanh đúng là đối tượng kết hôn rất tốt. nhàn nhã, có lẽ nàng cũng có thể động chạm tới . Hai người dứt bỏ hết kinh thành, kết bạn cùng ngao du tứ hải.

      Khụ, chỉ là làm bạn chơi với nhau thôi cũng có ý đặc biệt thích gì cả. Chẳng qua nàng cảm thấy loại đàn ông này cũng để ý lắm đến hình thức lễ giáo, có thể dễ kết dễ tan.

      Cuối cùng Tiêu Tử Y thở dài, nàng cũng chỉ nghĩ ngợi bừa vậy trong đầu, dù sao nghĩ cũng tốn tiền, lại có khả năng điều chỉnh tâm tình. Chỉ cần nghĩ đến nếu nàng đứng trước mặt phụ hoàng là muốn gả cho vị trạch nam râu ria xồm xoàm kia. biết vị phụ hoàng mặt biến sắc ngọn núi Thái Sơn sụp đổ trước mặt nàng có biểu thế nào, nàng cứ nghĩ tới mà thấy buồn cười.

      Nghĩ rồi lại thấy là vui quá.

      Tâm tình Tiêu Tử Y đỡ hơn chút, lại lần nữa chú ý tới tờ giấy để trước mặt, nhìn chằm chằm vào những chữ đó mà phát sầu. Nàng có thể làm được đây?

      “Công chúa, hạ quan xin phép về trước, đây là bảng mẫu chữ ngày hôm nay” Thái Khổng Minh gõ cửa thư phòng, tới, sau đó đưa cho Tiêu Tử Y tờ viết mẫu chữ phồn thể.

      “Được, Thái phu tử vất vả rồi” Tiêu Tử Y phản đối nhận lấy bảng chữ mẫu, dù sao mỗi ngày mấy trăm chữ, cứ viết bừa cho có lệ là được.

      Thái Khổng Minh thấy Tiêu Tử Y phối hợp vậy, mọi lời chuẩn bị sẵn để khuyên răn cũng cần lấy ra dùng rồi.

      “Phu tử à, còn có chuyện gì sao?” Mãi lúc lâu, Tiêu Tử Y hình như ý thức được Thái Khổng Minh vẫn chưa rời ngay, ngẩng đầu lên hơi kinh ngạc hỏi.

      Thái Khổng Minh nheo mắt lại, lộ ra vẻ mặt suy nghĩ sâu xa, dùng điệu trầm trầm , “ có gì, chỉ là muốn với công chúa việc”

      “Là gì vậy? ” Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của Thái Khổng Minh lộ vẻ tươi cười. Đây là lần đầu nàng thấy cười với nàng, cứ cười đơn thuần sạch , pha chút tạp nham nào.

      “Về đề nghị của công chúa nghỉ ngơi trong giờ học, ít nhất sáng nay hiệu quả cũng tệ lắm” Thái Minh híp mắt bội phục, những lời này là lòng, bởi vì đây là , cũng cần giấu diếm, “Đề nghị này của công chúa tuy là để bọn trẻ trong lúc học hành cần phải điều chỉnh, nhưng thực rất cần thiết cho thân thể sau này, đối với hạ quan cũng có ích lắm. Hạ quan có thể chia buổi sáng ra làm ba phần, sau đó mỗi phần có đoạn nghỉ ngơi kia lại có thể sắp xếp lại chút suy nghĩ, sử dụng thời gian nghỉ chuẩn bị tốt đoạn tiếp theo để dạy phần tới, có trật tự hơn rất nhiều. Công chúa Điện hạ à, nếu sau này có ý tưởng gì hay, xin nhất định phải ra đó. Hạ quan xin cáo lui trước”

      Thái Khổng Minh tự dưng tạm dừng những lời hoa mỹ vậy, rất có ý thức cáo từ rời .

      Tiêu Tử Y ngơ ngác nhìn Thái Khổng Minh ra thư phòng, đột nhiên cảm giác mọi tích tụ trong lòng bỗng chốc bay biến.

      Đúng vậy đó, cho dù được ai giải thích thế nào? Cho dù bị người ta dùng thân phận áp vào người thế nào? Chỉ có sớm hay muộn thôi, tất cả mọi người phải phát ra những đề nghị của nàng cũng chỉ vì muốn tốt cho bọn trẻ hay sao?

      Nàng chỉ cần cố gắng chút, từng bước , nhất định đạt được mục tiêu mà mình mong muốn, ít nhất là nàng cố gắng hết sức.

      Tiêu Tử Y nghĩ thông suốt điều này, chợt cảm thấy lòng rộng mở tâm sáng hơn, đứng lên vào tận cuối phòng ra bên ngoài tiểu đình vươn vai, duỗi thân mỏi hít thở chút khí trong lành. Ngày xuân ấm áp chiếu lên người cảm thấy cực kỳ thoải mái.

      Trước tiên nàng muốn bắt đầu từ đâu đây? Quy hoạch sân trước cho tốt, hay là quy hoạch chương trình học của nhà trẻ trước tốt hơn đây?

      Tiêu Tử Y nghĩ vui sướng, sau đó đột nhiên lại nghe được loại gì đó quen thuộc….đó là giọng , ngẩng đầu lên bất đắc dĩ phát ra cây to cao trong đình viện ló ra khuôn mặt nhắn sau đám lá rậm.

      “Hắc hắc, Công Chúa điện hạ xinh đẹp, chúng ta lại gặp mặt nữa rồi!”

      Độc Huyền cười hì hì , tay chân nhanh nhẹn từ cây tụt xuống.

      Tiêu Tử Y cười rất tươi, có người tự đưa đến cửa, như vậy trước hết dùng cách nguyên thuỷ nhất là dụ dỗ vậy !

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 95: Cách làm lễ gặp mặt mới
      Biên tập: meomeomeo

      “Con…con vào bằng cách nào thế?” Nhưng trước khi dụ dỗ, Tiêu Tử Y vẫn rất ngạc nhiên muốn biết Độc Huyền làm cách nào mà vào trong này được. Tuy phòng ở đây canh giữ chặt chẽ như cung Vị Ương, nhưng dù gì cũng có rất nhiều cấm vệ canh gác. đứa trẻ sao có thể đơn thuần trèo cây như vậy tiến vào được chứ? Bởi vì sau cái cây kia là bức tường đối với đứa trẻ quả là rất cao, chả nhẽ Độc Huyền là thiên tài võ học sao?

      “Hắc hắc, nhóc ta đây có cách của chính ta mà” Độc Huyền ra vẻ bí mật, có đánh chết cậu cũng khai ra chuyện cầu xin thị vệ ca ca giúp cậu đặt lên tường, sau đó mới leo lên cây. Chắc bộ dạng của cậu là vô địch đáng nên thị vệ ca ca mới có thể giúp cậu, nhưng điều ấy cậu cũng thể ra, tuyệt đối chẳng cảm thấy tự hào gì.

      “Ồ” Tiêu Tử Y kéo dài giọng điệu ý vị, nhưng thực ra cũng nhìn ra vài phần.

      Độc Huyền này, dáng người so với Nam Cung Tiêu cao hơn chút, lại khoẻ mạnh vô cùng. Mày to mắt rậm, so với Độc Diệp rất giống, ràng là người thu . Nhưng lại là đứa trẻ miệng lưỡi dẻo quẹo và vô cùng ngây thơ. Điều này phải là lừa rất dễ…

      Tiêu Tử Y nghĩ vậy, khoé miệng cong lên chút cười : “Thiếu gia Độc tới đây làm gì vậy ha?”

      Độc Huyền bị tiếng gọi “Thiếu gia” kia gọi chóng cả mặt, ngực ưỡn lên, vênh vang : “Ta tới là tìm Nam Cung Tiêu!”

      “Vậy ha? Hôm qua phải gặp rồi sao?” Tiêu Tử Y phải là cố ý bới móc, mà thực vô cùng ngạc nhiên. Hôm qua cậu phải là lẻn ra ngoài tìm Nam Cung Tiêu đấy sao? Kết quả là tìm TRạm Nhi quyết đấu thành, cuối cùng bắt tay giảng hoà cùng nhau chơi trò chơi rất vui vẻ. Tiêu Tử Y bỗng nhiên bừng tỉnh hiểu ra bảo: “Vậy à, hôm nay cũng là tìm bọn họ đùa chơi sao?”

      Độc Huyền ảo não dậm dậm chân, hình như Tiêu Tử Y trúng nỗi đau của cậu vậy, vung nắm tay lên giận dữ : “Ai là tìm bọn nó chơi đùa? Ta đến bảo Nam Cung Tiêu về nhà đó!”

      Tiêu Tử Y cười khanh khách quay trở lại phòng, vừa vừa bảo: “Về nhà sao? Huynh tỷ của cậu ta đều nhất trí cho cậu ta ở lại trong cung, làm sao con về là về được hả?”

      Câu đầu tiên của nàng là đem trách nhiệm đổ hết lên đầu người khác, vờ đề cập tới chút nào chuyện nàng kiên quyết bắt Nam Cung Tiêu vào cung.

      Độc Huyền theo sau Tiêu Tử Y vào thư phòng, tự đắc : “ sao sao, nhóc ta đây bảo Nam Cung Tiêu theo ta về nhất định nó theo ta về”

      “Ồ? thế mà con cũng được sao” Tiêu Tử Y đúng là hết chỗ với Độc Huyền rồi tên nhóc này lấy kiểu tự tin mạnh mẽ vậy ở đâu vậy cà?

      “Đó là đương nhiên rồi! Tuy Nam Cung Tiêu cũng rất kiêu ngạo, nhưng cho tới giờ tên nhóc đó lúc nào cũng nghe lời của ta đó!

      Độc Huyền vốn theo sau Tiêu Tử Y, cuối cùng nhìn thấy bàn bày mấy món điểm tâm, lon ton chạy vọt tới trước vài bước, tốc độ đúng là nhanh, khách sáo cầm lên ăn lấy ăn để.

      Tiêu Tử Y giờ xác định, tính cách kiêu ngạo của Nam Cung Tiêu thế này đều do tên nhóc này làm hư rồi. TRẻ con lúc nào cũng thích bắt chước người khác bên cạnh, cả ngày Nam Cung Tiêu cùng chơi với cậu bé, mà cá tính của tên nhóc Độc này cũng cực kỳ xấu xa, sao lại bị đầu độc chứ?

      Độc Huyền vốn định ra đống lời chuẩn bị, nhưng còn cách nào vì thức ăn ngon để trước mặt, miệng cậu lấp đầy rồi, có muốn cũng chẳng còn cách nào.

      Tiêu Tử Y cứ mặc cậu bé ngồi vào chỗ của nàng, còn nàng lại ngồi vào bên cạnh, nhìn cậu nhóc trông như cả mấy ngày chưa được ăn vậy cứ trợn mắt phồng mang ăn ngấu nghiến . giờ là thời điểm buổi trưa cũng qua lâu, đứa trẻ này nhất định có thói quen ăn trưa, nhưng bụng chắc chắn là đói lắm rồi.

      Độc Huyền ăn cái gì cũng rất chú ý, chú ý tới nỗi quyết để lãng phí. Đừng có nhìn cậu ăn gì cũng rất nhanh nhưng mà có rớt ra miếng nào đâu nhé. Bởi vậy Tiêu Tử Y cũng phán đoán ra Độc Huyền được giáo dục rất nghiêm khắc, nhưng cá tính đứa trẻ cũng phát triển theo đó.

      Lại nhìn thấy mặt cậu ăn bánh trông rất hạnh phúc, bởi vậy cũng có thể nhìn ra ở nhà cậu cũng được phép ăn đồ ngọt hoặc cho cậu ăn đồ ngọt. Bởi vì như Trạm Nhi và Nam Cung Tiêu hai nhóc đối với đồ ngọt cũng thích lắm. Lí Vân Tuyển là nữ, bản thân vốn thích ăn đồ ngọt tính rồi.

      Tiêu Tử Y mỉm cười nhìn Độc Huyền hạnh phúc ăn điểm tâm, trong lòng vẫn nghĩ may mắn là tính cách của nhóc Độc này giống tính cách chán chết của Độc Diệp. Có lẽ tính cách Độc Diệp nếu vứt vào trong trường học đại nhất định đó là vị lãnh khốc số 1 rồi. NHưng ở cổ đại, chỉ là người thích hợp lắm trong triều đình mà thôi.

      Thậm chí nàng có thể nhìn thấy trong đáy mắt của Độc Diệp toát lên khát vọng quyền lực, thậm chí còn trắng trợn mà che giấu nữa. NHư thế là , đến cả bọn tôi cũng nhìn ra huống chi là những người khác.

      phải khát vọng đối với quyền lực tốt, mà là nếu muốn tranh quyền đoạt lợi, lại thấy mình làm gì là được. Cũng coi ai ra gì…Kiểu kiêu ngạo thế, thực đúng làm người ta thấy khó chịu lắm.

      Toát mồ hôi, phân tích kỹ như vậy, ra hai chú cháu này là hai người chỉ giống mỗi tính kiêu ngạo thôi! có gì là khác nhau lắm. Chỉ có khác là Độc Huyền là đứa trẻ con thôi. TRẻ con chuyện, cộng thêm nguỵ biện hàng đống, lại có vẻ ngây thơ khả ái.

      Tiêu Tử Y thở dài hơi, xốc lại tinh thần khi phát toàn bộ điểm tâm bàn bị Độc Huyền tiêu diệt gần như sạch , đứng dậy rót cho cậu cốc nước lọc.

      Độc Huyền chút khách sáo nhận lấy uống hết, sau đó thoả mãn ợ cái.

      Tiêu Tử Y thấy cậu thể ăn thêm được nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn hai miếng bánh còn sót lại mâm, buồn cười bảo: “Đừng nhìn nữa, ăn hết có thể mang ra ngoài vậy! Cũng đừng có cố, lát nữa con , ta bảo các nàng gói cho con hai túi mang về”

      “Mang ra bên ngoài sao? Mang ra bên ngoài!” Độc Huyền hai mắt phát sáng, chân nhảy dựng lên, vừa quay sang bên Tiêu Tử Y vừa kêu lên, “Tỷ tỷ xinh đẹp à, tỷ đối với nhóc ta đây tốt quá ha, chúng ta sao sao nhé!”

      Tiêu Tử Y vội vàng đem đẩy nhóc Độc Huyền chu mỏ lên ra, muốn cười mà dám cười sợ đả kích đến lòng người khác, chỉ ho khan vài tiếng bảo: “Bé Độc à, thực cần đâu. Tỷ tỷ ta đây xin nhận”

      Độc Huyền nghe vậy sắc mặt sụp xuống, đường nét khuôn mặt nhăn nhó lại, rầu rĩ: “Tỷ tỷ xinh đẹp à, có phải tỷ ghét nhóc ta đây lắm phải ? Nếu sao lại cự tuyệt như vậy? Nè nè, hôm qua cự tuyệt lần rồi đó!”

      Ánh mắt Tiêu Tử Y chớp chớp, rất nghiêm túc chân thành với Độc Huyền: “” phải là chán ghét nha! Mà là trong cung lưu hành chuyện sao sao khuôn mặt”

      Nếu cứ để đứa bé này quấn quít lấy nàng rồi sao sao thể được, khụ, nàng nhưng là rất xấu hổ đó.

      “VẬy sao? VẬy lưu hành sao cái gì ha?” Độc Huyền lập tức vứt bỏ hết buồn bực, mắt to sáng long lanh nhìn Tiêu Tử Y chớp mắt.

      Tiêu Tử Y ưu nhã đưa tay ra trước mặt cậu, mỉm cười bảo: “Ở đây lưu hành nghi lễ gặp mặt hôn tay”

      “Hôn sao?” Độc Huyền quả thực còn quá , biết “hôn” là có ý gì. “Có nghe thấy ?” ‘

      Độc Huyền cúi đầu, ngửi ngửi lại mu bàn tay của Tiểu Tử Y. Ừ, tuy rất là thơm nhưng mà vẫn giống như mùi hương lúc ăn điểm tâm nha.

      Tiêu Tử Y liếc mắt, bất đắc dĩ bảo: “ phải như thế”

      “A A! Sao sớm!” Độc Huyền như vẫn sao người khác mặt, lập tức sao chút lên mu bàn tay của Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y nhìn khuôn mặt nhắn của Độc Huyền cười hì hì, bất luận thế nào cũng nghĩ ra, nàng đem cách hôn tay của phương Tây lần nữa trở thành mệnh danh “Nghi thức hôn tay”. Chẳng bao lâu sau do Độc Huyền rất giỏi tuyên truyền những chuyện mới mẻ, nên ngay lập tức trong toàn bộ thành Trường An phố lớn phố lập tức lưu hành đến tận mỗi tấc đất của triều Đại Chu.

      Các trò, thời đại thay đổi, sau này gặp nhau phải chắp tay làm lễ nữa rồi, nam nữ phân biệt, cứ gặp mặt tất cả đều là…..

      Lễ hôn tay……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :