1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 86: Nhận trắng đen
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy người nọ toàn thân mặc trang phục xanh đen, tóc dùng loại dây cùng màu buộc lại, khoanh hai tay, hai mắt sáng ngời bắn ra nét cao ngạo kiềm chế được nhìn về phía nàng, mang theo chút khinh thường. Đúng là tên Độc Diệp lâu gặp sau yến tiệc Hải Đường.

      cần. Công tử Độc hôm nay nhiệt tình quá ha” Tiêu Tử Y nhìn lướt qua, phát giác ra bóng ba nhóc tiếp tục tiếp nữa mà ngồi dưới gốc cây dâu tằm lớn ngồi nghịch lá, vì vậy mà yên tâm dừng bước chuyện với Độc Diệp.

      “Chẳng còn cách nào, Tên Đàm Nguyệt Li kia hôm nay ta về phía nam có thể gặp chuyện may mắn. Kỳ thực ta cũng muốn lãng phí thời gian, nhưng ta cứ kiên trì bảo ta hôm nay phải ra cửa” Độc Diệp lười nhác dựa vào thân cây dâu đằng sau, ánh mắt nhìn ra xa xa xem bọn chơi đùa, cũng giống như lười nhác liếc nhìn Tiêu Tử Y cái vậy.

      “Đàm Nguyệt Li sao? Vậy hôm nay cũng tới chứ?” Tiêu Tử Y nghe thấy cái tên vậy, nhíu lông mày, vừa đúng lúc nàng định tìm tính sổ đây.

      Độc Diệp lắc lắc đầu, thản nhiên bảo: “ hôm nay tới nơi này may mắn nên theo Hoàng thượng Nam giao rồi”

      Hừ! Còn định tính toán thế hả! Tiêu Tử Y bĩu môi, người đó là người có thể tính toán ra hay là loại người thích đùa giỡn người khác đây? Tiêu Tử Y còn định hỏi Lí Vân Thanh xem có đến , nhưng nàng lại thấy vừa gặp mặt nhau mà hỏi nhiều như vậy hay cho lắm, hơn nữa biết Độc Diệp và Lí Vân Thanh kia có quen biết nhau nữa. Nhưng ra nàng xác định người này và tên Đàm Nguyệt Li kia rất thân nhau, nếu ở tiệc Hải Đường, bị Đàm nguyệt Li thiết kế ra thay nàng ném thẻ vào bình rượu rồi. Tiêu Tử Y nghĩ đến đây cảm thấy phải nên lời cảm tạ người ta mới phải. Mặc kệ thích hay , tóm lại là giúp nàng rồi.

      Độc Diệp hừ mũi tiếng, cho dù là nghe được như thế.

      Tiêu Tử Y vốn cũng chẳng trông mong gì việc đáp lại, định tiến lên phía trước thoát ….Cứ ở bên cạnh tên này áp lực quá làm cho người ta cảm thấy thoải mái chút nào.

      Nhưng nàng vừa mới nhấc chân lên Độc Diệp lạnh lùng mở miệng bảo: “Vì sao thả bé Vân Tuyển ra cung hả?”

      Tiêu Tử Y dừng bước, khoé môi cong lên cười nhạo, bắt chước giọng điệu lãnh đạm của Độc Diệp : “ ra là ngươi cũng biết kiện kia. Để cho trẻ con dối đạt mục đích nào đó, các ngươi là người lớn đúng là lợi hại quá ha!” Nếu biết chuyện mới là chuyện lạ, chắc chắn dùng giọng điệu nghi ngờ kiểu này để hỏi nàng rồi. Xem ra cũng có phần đây.

      “Vì kết quả tình, dĩ nhiên là phải vòng vèo chút rồi. Tại hạ tin tưởng bé Vân Tuyển hiểu được” Độc Diệp tự cho mình đúng, hiển nhiên thấy Tiêu Tử Y làm đúng theo kế hoạch họ vạch ra mà lại làm ngược lại cho là nàng đúng rồi. Hơn nữa ở tiệc Hải đường, nàng câu đầu tiên làm rối loạn toàn bộ bố cục của họ, nên giọng điệu có chút cứng lạnh.

      Tiêu Tử Y hừ lạnh tiếng : “. Bé hiểu đâu. bé mới có sáu tuổi thôi, biết trắng đen, chỉ biết làm theo sắp xếp của huynh trưởng, mà biết việc này là việc đúng tý nào”

      Độc Diệp đằng sau được lời nào, Tiêu Tử Y quay lưng về phía . biết mặt có biểu thế nào nữa. Nhưng dù nàng biết, cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt cương nghị kia nhất định có nét khinh thường khi cùng nàng giải thích.

      “Nuôi dưỡng đứa bé, để cho bé lớn lên, phải là hy vọng bé dùng đầu óc của mình tự hỏi xem chuyện đó đúng hay sai, mà hy vọng bé dùng sức lực của bé để tự chọn con đường cho đúng sao? Nếu là người nuôi dưỡng bé, cũng đừng có dạy bé làm sai là chuyện làm đúng chứ, bé còn như thế, lại còn trông cậy vào bé tự mình nhận biết đường của mình ư?” Tiêu Tử Y nhìn ba nhóc ở xa xa chơi đùa, giọng điệu bình tĩnh .

      Thực ra tâm nguyện nàng cực kỳ đơn giản, chính là muốn cho bọn được trưởng thành bình thường trong hoàn cảnh đơn thuần thôi. Đáng tiếc thân phận bọn cùng hoàn cảnh trưởng thành chắc chắn có kiểu cuộc sống đơn giản như thế. Nàng chỉ muốn dùng hết mọi khả năng có thể làm cho bọn rời xa được gì đó bị ô nhiễm, tuy bọn sớm muộn gì cũng phải lớn lên.

      Độc Diệp nhìn Tiêu Tử Y quay đầu lại, dùng loại ánh mắt thương hại nhìn , làm lòng thấy thực thoải mái tý nào, nhíu mày hỏi lại: “Vì sao lại nhìn ta như thế?”

      Tiêu Tử Y bỗng nhiên cười lắc lắc đầu bảo: “ có gì, chỉ là tự dưng nghĩ đến ngươi chắc chắn là người có được hưởng tuổi thơ tốt đẹp chút nào. Cảm thấy người thực là đáng thương” Nàng chính là người như thế thích ăn ngay .

      Nhìn mặt Độc Diệp bị đả kích trầm trọng, Tiêu Tử Y rốt cục cũng cảm thấy hài lòng, nhấc váy lên bước chân phía trước.

      “Hừ, thực đúng là nhanh mồm nhanh miệng” Độc Diệp hừ . biết là cho chính mình nghe hay là cho người kia vẫn thân cây dâu nghe.

      Lí Vân Thanh từ sau thân cây ra, đứng bên cạnh Độc Diệp nhìn theo bóng duyên dáng của Tiêu Tử Y. Trong mắt màu xanh đậm loé lên cảm xúc gì.

      “Thế nào? lên cùng chuyện với bé Vân Tuyển à? Hôm nay người bỏ hết công sức ra để tới tận đây, phải là muốn gặp bé sao?” Độc Diệp vỗ vỗ bả vai của Lí Vân Thanh, thấy bạn mình chút động tác gì cũng có, cũng hiểu nổi.

      Lí Vân Thanh nhìn Lí Vân Tuyển đằng xa cười vui vẻ, chậm rãi và khó khăn lắc đầu bảo: “ cần. Có lẽ trong hoàn cảnh kia, cuộc sống của con bé còn tốt hơn so với trước nữa”

      “Ngươi gì thế?” Độc Diệp hiểu quay đầu nhìn về phía Lí Vân Thanh, nhưng lời chưa ra khỏi miệng Lí Vân Thanh biết gì rồi.

      “Đúng vậy, Tuyển Tuyển vừa sinh ra chưa bao giờ tách ta ra cả, ta cũng lo sợ cho con bé mình ở trong cung hiểm ác. Nhưng là ta chưa bao giờ thấy con bé vui vẻ như thế lần nào” Lí Vân Thanh lưu luyến nhìn thoáng lúm đồng tiền đáng của Lí Vân Tuyển, cụp mắt xuống, sau đó xoay người ra khỏi cánh rừng dâu.

      Vừa rồi những lời Tiêu Tử Y đều nghe được hết, mà bận bịu nhiều việc, lúc nào cũng để bé Tuyển Tuyển ở trong nhà họ hàng thân thích, lúc nào cũng gây phiền toái cho người khác. Để con bé ở lại bên người đó, có lẽ được chăm sóc chu đáo hơn nhiều.

      Độc Diệp lắc đầu, cũng khuyên can nhiều. Từ trước đến giờ luôn thờ ơ mọi chuyện, nếu Lí Vân Thanh phải là bạn tốt của , cũng quan tâm làm gì. “Chúng ta đây thôi” Độc Diệp cuối cùng nhìn lướt qua chỗ bọn chơi đùa, bỗng dưng ngây ra.

      Bởi vì bỗng nhìn thấy thấp thoáng cây trong đám lá dâu rậm rạp rung rinh, sau đó ló ra khuôn mặt nhắn, đáng , quen thuộc.

      “Độc Huyền! Ai cho ngươi chạy tới hả?” Trong rừng dâu đột nhiên vang lên tiếng gầm gừ của Độc Diệp.

      Tiêu Tử Y ở phía trước sợ tới mức dừng bước, lúc này mới phát ra nhóm TRạm Nhi ở đằng trước chơi đùa dưới cây dâu biết lòi ra cậu bé từ khi nào. Nhìn qua chỉ lớn bằng Nam Cung Tiêu, có đôi mắt xinh đẹp dưới hàng mi dài nhìn rất giống Độc Diệp, chẳng qua là vẻ mặt đều có vẻ bướng bỉnh, sau khi nghe tiếng Độc Diệp gầm lên giận dữ biến thành sợ hãi, chân dẫm hụt, chớp mắt ngã từ xuống.

      Tiêu Tử Y vội vàng nhấc váy chạy lên trước, Độc Diệp ở sau nàng nhanh chóng vận khí vượt qua nàng. Tuy nhiên lại có bóng người còn nhanh hơn hai người họ bay vọt ra, trước khi Độc Huyền rơi xuống đất nhàng ôm được bé vào lòng.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 87: Tiểu thái tử số 3
      EDIT: MEOMEOMEO

      Đợi khi Tiêu Tử Y nhìn vị hùng nhiệt tình làm việc nghĩa kia mới giật mình mở to hai mắt.

      Đúng là vị sư huynh Kì Mặc thân mặc y phục thái giám chuẩn mực, thường xuyên ra vào cung của nàng như cơm bữa kia.

      Tiêu Tử Y suýt nữa thốt lên hai chữ “Sư huynh” rồi, may là Kì Mặc vừa lúc nhìn thấy miệng nàng hé mở, vội vàng dùng ánh mắt ngăn nàng lại.

      Toát mồ hôi, cũng đúng, thân phận huynh của nàng phải cứ ai cũng cho biết cả, mà là sư huynh này giờ lại vừa lúc làm thái giám giả trong cung. Đây mới là vấn đề vô cùng nghiêm trọng.

      Kỳ Mặc đặt bé Độc Huyền đứng cỏ, bắt chước bộ dạng thái giám cung kính hành lễ với Tiêu Tử Y và Tiêu Trạm.

      Đầu tiên Độc Diệp trừng mắt nhìn chằm chằm Độc Huyền, sau đó quay đầu nhìn vị trí của Lí Vân Thanh. Sau khi thấy phát ra người nào, do tiện gặp, nên làm động tác ra hiệu.

      nhìn gì vậy?” Tiêu Tử Y cảm thấy Độc Diệp rất kỳ quái, nên theo ánh mắt nhìn lại, kịp nhìn thấy bóng người ra từ rừng dâu, thân vào trong đám người .

      có gì” Độc Diệp dời mắt, chuyển sang khoanh tay nhìn tiểu thái giám đứng trước mặt trông có vẻ cung kính kia, lãnh đạm : “ ngờ trong cung đúng là ngoạ hổ tàng long, chỉ thái giám nho có võ công cao sâu như thế”

      Kì Mặc lên vẻ đắc ý, là nhìn đúng chỗ đứa bé rơi xuống mà đón được, nên cũng chưa xuất ra toàn lực. Nhưng vẫn giả vờ sợ hãi : “Đại nhân quá khen, tiểu nhân cũng mới được vị cao nhân vô danh chỉ điểm, hơn nữa cách tiểu công tử cũng gần, chỉ cần động tác nhanh gọn chút là được”

      Mắt Độc Diệp vốn chẳng coi ai ra gì nhưng hôm nay nhìn thấy võ công người này hoàn toàn gây hứng thú cho rồi…nên hai tay khoanh trước ngực, hai mắt bắn ra tia sát khí, định dùng vũ lực để thăm dò thực lực đối phương xem rốt cục cao thâm tới trình độ nào.

      Nhưng đứa bé đáng , đáng giận lại đứng đằng trước đối phương, sợ vừa động thủ, đối phương nóng nảy gây tai hoạ cho Độc Huyền.

      Mà lúc này Tiêu Tử Y lại mở miệng bâng quơ nhàng: “Ngươi xuống trước , nơi này có chuyện của ngươi rồi” Chẳng lẽ nàng nhìn ra tên Độc Diệp này muốn gì sao?

      Lúc này dù có Quỳ Hoa Bảo Điển gì nhưng thái giám biết võ công cũng phải là chuyện lạ gì.

      Kì Mặc cung kính thi lễ, xoay người xiêu xiêu vẹo vẹo, dùng kiểu đặc biệt của thái giám từng bước rời .

      Tiểu Tử Y trợn tròn đôi mắt lên kinh ngạc, vị sư huynh tiện lợi này của nàng đúng là giỏi bắt chước quá ha. Tuy nhiên khó mà tìm huynh ấy nha! Nếu phải có chuyện xảy ra, chắc chẳng thấy bóng huynh ấy nữa chứ!

      Thế nhưng đây phải cũng lên huynh ấy luôn luôn bên cạnh bảo vệ cho nàng hay sao? Lần sau có phải nàng nên quy định khẩu hiệu với huynh ấy nhỉ?

      Muốn vậy chắc cũng phải lén gặp được huynh ấy mới được.

      Độc Diệp thấy bỏ lỡ thời cơ thử võ, cũng bỏ qua ý nghĩ trong đầu . Dù sao còn có cách khác để tìm hiểu thân phận của đối phương. cần nóng ruột. giờ việc cần giải quyết chính là đứa cháu hay làm cho người khác đau đầu này của . Độc Diệp quay đầu lại, ánh mắt nghiêm khắc nhìn về phía Độc Huyền xuất đột ngột kia.

      Độc Huyền để cho tiểu thúc thúc kia kịp mở miệng biết điều giành trước: “Thúc à, ngừng lại . Muốn đánh ta có phải về nhà rồi mới đánh ta có được hay ? Đứa ta đây hôm nay mới được ra ngoài lần phải rất khó sao?”

      Độc Diệp nhíu mày, cũng trừ Tiêu Tử Y bên ngoài gì ra, cũng ngầm đồng ý những lời tên nhóc Độc .

      Tiêu Tử Y nhìn gì, rốt cục là gia đình thế nào mới giáo dục ra tên nhóc tinh quái đến như vậy chứ? Nàng tò mò cúi người xuống hỏi Độc Huyền: “Vậy, hôm nay ngươi tới chỗ này làm gì hả?”

      Độc Huyền nhíu lông mày xít lại cái. tay chống nạnh chỉ thẳng vào Tiêu TRạm nổi giận : “, đoạt mất Nam Cung Tiêu của ta rồi, ta tới là để quyết đấu với !” Đều nghe thấy tiếng lá rụng bay đầy mặt đất.

      “Công chúa, người thoải mái sao?” Lí Vân Tuyển chớp chớp đôi mắt to, ngửa đầu ngây thơ hỏi Tiêu Tử Y cố nén cười đến mức mặt đỏ bừng bừng.

      “Khụ khụ!” Tiêu Tử Y túm lấy gốc cây dâu, quay lưng lại lẳng lặng cười ha ha vài lần, sau đó lại coi như có việc gì quay lại “Ngoan, bé Vân Tuyển à, ta sao. Chúng ta đứng sang bên cạnh chút, đừng để cho lửa chiến tranh lan tới gần”

      “Lửa chiến tranh sao?” Bé Vân Tuyển mở to hai mắt ngập nước. Trước mặt ba bé, có hai bé nhìn nhau, còn nhìn ngược nhìn xuôi, trước sau cũng tìm được theo lời Công chúa “Lửa” ở đâu.

      Tiêu Tử Y thấy bé Vân Tuyển ngơ ngác xoa xoa đầu bé an ủi: “Yên tâm , đợi khi nào con trưởng thành, cũng có người quyết đấu vì con…”

      Bi hài quá ha. nghĩ tới tên nhóc Thứ ba Nam Cung lại được hoan nghênh như thế này. Bọn trẻ này tính gì vậy? Chả lẽ phải là vì tiểu công chúa xinh đẹp mỏng manh này quyết đấu sao? Bộ dạng Nam Cung Tiêu đúng thực là rất đáng , nhưng có đáng tới mức này nhỉ?

      Bé Vân Tuyển chẳng hiểu ra sao. Nhưng vẫn biết điều đứng bên cạnh Tiêu Tử Y gì nữa, chỉ mở to hai mắt nhìn đứa mới đến kia.

      Tiêu Tử Y đứng thẳng lên, thờ ơ lướt nhìn qua Độc Diệp, cũng chẳng trông cậy được có thể gì rồi. Nàng tò mò lúc này Trạm Nhi của nàng có phản ứng gì đây.

      Lúc này Tiêu Trạm cũng phục hồi lại tinh thần từ cảnh lúc đầu tim đập bùm bụp và loạn nhịp rồi, nhíu mày lại với Độc Huyền tràn đầy tinh thần phấn chấn ngập trời kia “Mặc kệ ngươi muốn làm gì, phụ vương ta rồi, dùng ngón tay chỉ người khác là hành vi vô lễ”

      Độc Huyền sửng sốt, bé vốn chuẩn bị sẵn sàng ra tay rồi. Định bụng từ cây dâu rơi xuống tuấn, sau đó thể đầy khí thế lời quyết đấu ra. Trận kia tuyệt đối làm cho mọi người cười ầm lên cho mà xem. Nên tối qua bé nghĩ nghĩ lại cũng ngủ ngon giấc, cắn chăn kích động cứ lăn lộn hoài.

      Kết quả sao! Dĩ nhiên bị tiểu thúc thúc bắt được! Tạo hình mới ra khỏi cửa bị huỷ diệt hoàn toàn.

      Hơn nữa tại tên nhóc này lại còn thốt ra lời dạy dỗ, bao nhiêu lời chuẩn bị kỹ thể ra được nữa!

      Tiêu Trạm mở to đôi mắt vô tội, hề chớp mắt nhìn biểu phức tạp mặt của Độc Huyền.

      “À à…chuyện đó, là lễ phép à?” Độc Huyền hiểu được giơ tay chỉ đúng là rất mỏi, ngượng ngùng hỏi.

      Tiêu Trạm ra sức gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc vô cùng, thái độ đáng đến nỗi càng làm cho người ta thể tin.

      Độc Huyền mở to hai mắt nghĩ ngợi rồi cụp xuống, sau đó cứ giơ tay như vậy tiến lên phía trước vài bước, khoác lên vai Tiêu Trạm. Bé cao hơn Tiêu Trạm cái đầu, cảm thấy thân cao làm cho bé có cảm giác tốt hơn nhiều.

      Nam Cung Tiêu đứng bên thấy Tiêu TRạm nhúng tay, đơn giản cũng đến bên nàng đứng kia, học kiểu thờ ơ xem cuộc vui. Cũng ý thức được cảnh này được dựng lên tất cả là vì cậu.

      Tiêu Trạm tuy cảm thấy dáng người của Độc Huyền khoẻ mạnh có chút đáng sợ, nhưng vẫn ngước cổ lên hỏi thánh thót: “Ngươi định làm gì?”

      Độc Huyền cười ha ha hai tiếng, sau đó ho khan tiếng : “Có thể…ha ha…có thể cho ta cùng chơi đùa với được ?”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 88: Chơi trốn tìm
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Tuyệt quá, nghĩ đến Độc Huyền ta đây minh thần võ như vậy, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở diện mạo tầm thường, trí so với Gia Cát mới Tào Tháo thắng Hạng Võ ba em kết nghĩa đào viên…À, đoạn sau lại quên mất rồi, dùng nhiều đoạn khác thay vậy”



      “Nghĩ đến ta đây Độc Huyền nhân tài như vậy, tự dưng lưu lạc tới giúp con thỏ kia chơi trò trốn tìm sao?”



      “Thực là thời thế thay đổi biển biếc nương dâu…A, a, những lời này sao lại dùng chứ?”



      “Bọn họ nhất định là ghen tị với tài hoa của ta! Ghen tị với tướng mạo của ta! Dĩ nhiên là kéo ta chơi cái trò trốn tìm ra gì như vậy!”



      Độc Huyền nấp dưới gầm bàn, hối hận cứ giọng lải nhải.



      Bé mới phải phản chiến nhé! Bé cũng phải xem bọn họ đùa vui như vậy mà tham gia nhé! Bé là nghĩ muốn làm chuyện vì sao tên nhóc Nam Cung Tiêu kia rốt cục là vì cái gì mà mấy ngày nay thèm đến nhà tìm bé chơi nhé! Chỉ vậy thôi!



      Nhưng nhìn xem bọn họ chơi những gì vậy này? Chơi trốn tìm à? Trò này có gì hay đâu? Bé cả năm cũng chẳng chơi trò này tý nào. Nam cung Tiêu sao còn hăng hái tham gia trò chơi này chứ?



      Độc Huyền cứ nghĩ linh tinh mà hiểu nổi, nhưng vẫn biết điều để cho chính mình nấp rất kỹ, đợi có người tìm ra bé.



      Chẳng biết bao lâu, bé cảm thấy chán nản đến mức sắp buồn ngủ đến nơi rồi, thấy trước mặt sáng ngời, miếng khăn trải bàn bị người khác xốc lên.



      “Quả nhiên ngươi ở trong này ha” Lí Vân Tuyển đứng ngoài cúi đầu híp mắt cười nhìn Độc Huyền ngồi nấp dưới gầm bàn ôm chân.



      “Sao ngươi lại tìm được ta vậy?” Độc Huyền tự dưng bị ánh sáng chiếu vào chói mắt nheo lại, có vẻ ngốc nghĩ ngợi duỗi chiếc chân mỏi ra, định chui ra.



      Nhưng mọi chuyện lại ra ngoài dự tính của bé, Lí Vân Tuyển thò tay ra tỏ vẻ bắt được bé mà ngược lại cúi đầu chui vào.



      “Nè, nè? Sao người cũng vào thế hả?” Độc Huyền giật mình hét lên.



      “Hm, giọng chút” Lí Vân Tuyển buông khăn trải bàn ra, ánh mắt trời bị chắn bên ngoài, dưới gầm bàn lại tối đen.

      “Nè, nè, Vân Vân, ngươi phải làm quỷ à” Độc Huyền đột nhiên phản ứng kịp thời, lần này hình như là tên ngốc Nam Cung Tiêu kia bị bắt, còn con bé này tới đây là gì nhỉ? “Ôi ôi! Ngươi cũng đừng có trốn cùng với ta chứ, nếu vì ngươi mà chúng bị bắt, vậy may mắn lắm đó”



      “Hm!” Lí Vân Tuyển giơ ngón tay chặn môi, làm cho cái tên hay nghịch kia im lặng. “Nếu ngươi lại to chút nữa, lát nữa ngươi bị bắt trực tiếp là chúng ta chứ phải Nam Cung rồi”



      Độc Huyền rụt đầu lại, mới nhớ tới bây giờ bọn họ trốn là dưới gầm bàn ở tế đàn đặt lễ cống phẩm “Nè, nè, sao ngươi còn chưa . Làm sao tìm được ta vậy?” Độc Huyền vẫn để ý tới điều này, nhưng lần này bé hạ thấp giọng xuống hỏi.



      theo sau ngươi chứ sao! Chẳng muốn tránh thoát nhóm công công, ta so với ngươi có chậm chút” Lí Vân Tuyển mở to hai mắt sáng ngời, cười “Chúng ta đều chơi ba lượt. Nam Cung tìm khắp cũng thấy ngươi, cho nên ta quyết định lần này cùng chơi trò trốn tìm với ngươi, bỏ lỡ lễ Hái dâu rồi. Tuy đối với bọn họ mà , nhóm công công này hát bài ca hái dâu, sau đó đánh trống, còn đám người hái lá dâu trong rừng đúng là chuyện quá nhàm chán.



      Từ lỗ ở khăn trải bàn rọi ánh sáng vào, làm cho Độc Huyền khôi phục thị lực. Nhìn Lí Vân Tuyển còn xinh đẹp đáng hơn cả Nam Cung Tiêu, Độc Huyền bất ngờ hỏi: “Tiêu Trạm kia là người thế nào? phải thích thu thập những đứa trẻ con đáng cùng chơi đùa với sao?” Bắt đầu biết nắm bắt tình hình địch, cha bé luôn cho bé biết, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.



      Lí Vân Tuyển cười ngọt ngào, mang chút cảm kích : “Trạm Nhi mình mới đáng làm sao, như vậy mà biết chăm sóc người khác, ta rất thích . Nè, nè, ngươi được xấu nhé”.



      “Biết rồi! Ta mới xấu mà! Hơn nữa, được bắt chước ta chuyện!” Độc Huyền hung tợn , nhưng nổi giận lên mới biết lúc nên tăng lượng. Bời vậy chuyện uy hiếp chẳng có hiệu quả gì.



      “Được được, bắt chước người chuyện vậy” Lí Vân Tuyển cười hì hì, trong đầu cất tiếng cảm thán. Phát giác chuyện kiểu này rất vui. Bỗng nhiên ánh sáng ngoài loáng lên cái, có người tới.



      “Hm, có người đến” Lý Vân Tuyển nóng ruột nắm được cánh tay của Độc Huyền, hai đứa dựa sát vào nhau thành đống.



      Đợi lúc bọn phát người tới kia cũng phải tới bắt

      chúng. Độc Huyền đưa khuôn mặt lên nhìn vào lỗ hổng khăn trải bàn nhìn ra ngoài, sau đó khẽ cười : “Nè, nè, là công chúa Điện Hạ đó, nàng đem cái gì đó đặt lên bàn rồi lại rồi”



      “À, à, là chiếc giỏ vàng kia” Lí Vân Tuyển hôm qua bám chặt lấy Như Lan hỏi qua chuyện lễ thân tằm rốt cục được tiến hành như thế nào, nên vừa nhìn thấy Tiêu Tử Y đặt chiếc giỏ kia xuống biết là cái gì rồi.



      “Giỏ vàng à? Nghe cũng hay quá chứ! Trong giỏ có gì vậy? Mặt có nắp đậy kín nhìn thấy cái gì cả ha! Có phải có gì ăn rất ngon ?”



      Độc Huyền nuốt nuốt nước miếng đánh ực, trong đầu tưởng tượng có các loại đồ ăn ngon trong chiếc giỏ vàng kia.



      “Này, phải vậy đâu! Là ba chiếc lá dâu Hoàng hậu tự tay hái đó. Lát nữa dùng để cho tằm cưng ăn, nghe bộ phận quan trọng nhất của nghi thức đó” Lí Vân tuyển dùng ánh mắt khách sáo nhìn Độc Huyền chút.



      hay giả đó? Nghe ngươi là lá dâu là lá dâu sao?” Độc Huyền tin, định rục rịch chuồn ra ngoài xem xem có phải là có đồ ăn gì đó . Bé ngẫu nhiên được ăn ít điểm tâm phụ thân mang về từ trong cung, ăn ngon lắm. Hôm nay tới nới này cũng vì lễ tế, bàn đều bày rượu thịt nha, với bé chẳng có chút hấp dẫn nào cả.



      “Nè, nè! Ngươi thể ra ngoài được!” Lí Vân Tuyển hoảng sợ, ôm vội lấy cánh tay bé. Độc Huyền nghĩ cách giựt ra nhưng động tác thể mạnh được, hai nhóc dưới gầm bàn cứ cuốn lại thành đống.



      Đột nhiên ánh sáng bên ngoài lại tối sầm lại, hai nhóc kia sợ quá lập tức dừng xô đẩy. “Ngươi xem ngươi xem ! ngươi cho ta ra ngoài, bị người khác giành trước nhấc lên nhìn rồi kìa?” Độc Huyền cam lòng kêu lên, may mà bên ngoài thanh cũng ồn ào nên chút thanh hỗn tạp đó cũng làm người đó để ý.



      Lí Vân tuyển cũng nhìn ra ngoài xem hạ giọng “Ngươi xem , phải là bá lá dâu sao? Nè? Nàng ta cầm làm gì thế? Hay là tý mang trở lại…”



      Hai bạn nhìn nhau, biết người kia sao lại lấy trộm lá dâu . Lá dâu có gì tốt mà phải trộm chứ nhỉ?

      “À, à, có phải là bên trong ba lá dâu có dấu bí kíp võ công gì ….” Thích ảo tưởng Độc Huyền liếm liếm môi, lớn mật suy đoán.



      “….” Lí Vân Tuyển trừng mắt khinh bỉ nhìn bé, lắc lắc đầu thở dài: “Ta cũng vậy biết người đó định mang ba chiếc lá dâu kia làm cái gì, nhưng mà ta biết lát nữa cử hành tế lễ, chiếc giỏ này nếu có lá dây công chúa xui xẻo lớn rồi đó”



      “Vậy ha” Độc Huyền vẻ thất vọng a hai tiếng, phải là bí kíp võ công, vậy cũng chẳng có gì thú vị. Còn người khác gặp xui xẻo phải là mối quan tâm trọng điểm của bé.



      Lí Vân Tuyển nhíu mày lại suy nghĩ lúc, bỗng nhìn sang Độc Huyền cười khoe lúm đồng tiền ra, bình thản: “Nè, nè, có phải ngươi trèo cây rất giỏi hay ?”



      “Đúng vậy, đúng vậy! Tên nhóc ta đây trèo cây rất chi là giỏi đó!” Độc Huyền bị tiểu công chúa mắt to đáng phóng điện, lập tức bĩu môi đắc ý .



      “Hay quá, hay quá” Lí Vân Tuyển cười híp mắt bảo.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 89: Sai lầm
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y đứng bên cạnh Hoàng hậu lén lút giật giật hai chân cứng ngắc. Trời ơi, nếu nàng biết sớm làm sứ thân tằm lại mệt mỏi đến vậy, nàng tìm mọi cách nhận.

      Ai chỉ cần xách giỏ lên là xong đây? Quả thực đúng là coi thường trình độ tế lễ của hoàng gia rồi.

      Nàng đứng giữa còn nhìn thấy bóng dáng của Lí Vân Thanh, nhưng chung quanh nàng đông người như vậy, lại thể bỏ họ mà đến thẳng chỗ Lí Vân Thanh được, sau đó trước mặt mọi người thuyết giáo chuyện giáo dục vấn đề của trẻ con.

      Đúng là buồn bực quá .

      Hơn nữa mấy người….tên nhóc kia hiểu chạy đâu rồi, may Nhược Trúc với nàng để ý, dù sao chạy mất tích là hay rồi. Tám phần là những nhóc kia rất chán mình nên tìm việc khác chơi rồi, đợi khi nào nghi thức tế lễ xong chắc chắn chạy về.

      Nàng cũng vậy hiểu là rất nhàm chán nha! Tiêu Tử Y lặng lẽ thở dài, cảm thấy ngày tốt đẹp như vậy lại lãng phí rồi. Nàng theo sát cạnh Hoàng hậu, theo sau là đám phi tần công chúa, Vương Phi, công khanh chư hầu, phu nhân đoàn vào tế đàn, tiến hành quỳ đồng loạt, dâng hương, hiến tế phẩm đợi chút. Cho tới tận lúc nàng thầm kêu khổ sở thấu trời trong lòng nhưng mặt ngoài vẫn phải cười tươi như hoa.

      Nhưng hôm nay thực ra nàng gặp được ít người, đến giờ tên người, thân phận và mặt mũi đều giống nhau, nhưng nàng cũng lưu ý chút, cũng chưa nghe thấy cái tên phong Uyển Tình kia.

      biết có phải năm nay lịch sử thân tằm là nàng hay nên đối phương cảm thấy mất mặt, cũng tìm mòi lý do để đến đây.

      Haizz, nếu quả thực là vậy, chẳng phải vô tình nàng đắc tội tới người rồi sao? Trong cung này quan hệ con người với nhau đúng là phức tạp. đường chạm đúng mạch.

      lại, Tiêu tử Y đối với chuyện nuôi dưỡng trong nhà đàn ông tò mò chết lên được. Rốt cục vậy, chẳng may nếu có con, có biết là của ai đây ha…

      Nhưng thực ra thấy được tỷ tỷ Đức Phi Nam Cung Cầm của nam Cung Tiêu, đối phương còn cố ý tới với nàng thực xin lỗi gì đó muốn nàng chiếu cố đệ đệ của mình….., nhưng Tiêu Tử Y nghe thế nào cũng thấy giả tạo quá. Nam Cung Cầm này ở trong cung khá lâu rồi nên hình như biến thành pho tượng người tinh xảo, bất kể ai trong mắt nàng ta đều chỉ có hai loại người có thể lợi dụng được hay lợi dụng được mà thôi. Kể cả là em trai ruột của mình cũng vậy.

      Nếu mà so sánh, vị Nam Cung Tranh kia luôn che chở em trai chính mình mà tìm mọi cách dò xét nàng còn đáng hơn nhiều.

      Tiêu Tử Y tự mình làm mình vui vẻ triền miên, được báo cho là cầm chiếc giỏ vàng bên cạnh hoàng hậu, sau đó tiến hành nghi thức quan trọng cuối cùng là lễ cho tằm ăn.

      Hoàng Hậu nhìn lướt qua Tiêu Tử Y bồn chồn, cảm thấy có chút đắc ý. Kiều Tinh Tinh vừa rồi cho bà biết, lá dâu trong giỏ lấy ra rồi. Đợi lát nữa làm lễ cho tằm ăn mà trong giỏ có vật gì đó, tất nhiên những người đó được coi là bị trời lên tiếng cảnh cáo.

      Đến lúc đó, cho dù Hoàng thượng có thương Tiêu Tử Y đến bậc nào chăng nữa cũng thể phạt nàng chút.

      Mà từ từ chẳng bao lâu nữa năm lạnh lùng có thể đẩy sứ công chúa Trường Nhạc này thành danh hiệu nổi tiếng trong lịch sử. Cuối cùng đứng đầu hậu cung là bà cũng chỉ cần hạ bừa ý chỉ, đem vị Trường Nhạc Công cháu này gả nhanh cho người nào đó có tương lại. đem nàng ta biến mất vĩnh viễn. toàn bộ giải quyết nhanh gọn phải bỏ chút công sức nào.

      Tiêu Tử Y cúi đầu bên cạnh Hoàng Hậu cũng phát giác ra chút nào tâm tư của Hoàng Hậu, hai tay cầm giỏ, sau đó cẩn thận nhìn bậc thanh dưới chân. vất vả lắm mới tới dưới tế đàn, ở đó đặt sẵn những nong tằm thành hàng> mỗi nong tằm này đều để khoảng chừng mười con tằm cưng. đợi mọi người mang lá dâu tới cho ăn.

      Hoàng Hậu tới nong tằm lớn nhất ở giữa, nhìn chung quanh lượt rồi nhìn tất cả mọi người nghiêm nghị : “Cổ thần nông có câu: trượng phu trai tráng mà canh. Thiên hạ có người bị chết đói. Phụ nữ khoe mạnh mà dệt vải, thiên hạ này có người bị chết rét. Nhìn lên trời phù hộ cho nước ta có người chết đói, chết lạnh, đất nước thái bình, dân chúng yên ấm, an cư lạc nghiệp”

      Mọi người ở đây bị khí thế cảu Hoàng Hậu cuốn hút, nhưng chẳng qua chỉ là cái chớp mắt. Tuy nghi thức kiểu này hàng năm đều làm lần cũng vì từ đói khổ lạnh lẽo mà đối với vị phụ nữ gần như có địa vị đứng đầu giàu có nhất đương triều mà chẳng có khái niệm gì cả.

      Tiêu Tử Y lại có cảm xúc khá sâu, nàng biết ở thời đại này tuy là thái bình thịnh trị nhưng sức sản xuất phát triển vẫn bị hạn chế bởi thời tiết. Thiên tai nhân hoạ đều vài lần phá huỷ quốc gia lớn. Ở cổ đại vấn đề ấm no thành vấn đề lớn, tế trời là con đường tốt nhất để an ủi tâm lý của mọi người.

      Hoàng hậu vừa lòng nhìn mặt mọi người lên vẻ sùng bái sâu sắc. Bà chính là đại biểu cho phụ nữ thế gian đến tế đàn để tế trời, hơn nữa lễ thân tằm là mình bà mà phải quốc gia Hoàng thượng phụ thuộc, loại cảm giác này về ưu việt của nó càng mãnh liệt. Bà biết loại tư vị này thực mê người như thế nào, cho nên phải liều mạng để bảo vệ vị trí của mình bằng bất cứ giá nào. Sau đó tại…đây từ từ củng cố cho thêm chắc chắn.

      Hoàng hậu hít hơi sâu, quay đầu ý bảo Tiêu Tử Y mang chiếc giỏ đựng lá dâu tới. Nhìn chiếc giỏ đậy nắp màu vàng sáng ngời. Nghĩ đến kế hoạch mình ngày đêm suy tính ngủ yên giấc lặng lẽ được thực , khoé môi hoàng hậu bỗng chốc nhếch lên cười cách quỷ dị.

      Tiêu Tử Y vừa đúng lúc nhìn thấy hình ảnh này, tim lập tức đập bình bịch, có luồng dự cảm bất thường dâng lên.

      Nhưng còn thời gian cho nàng nghĩ ngợi nữa, Hoàng Hậu vươn cánh tay trắng nõn nà được chăm sóc kỹ lưỡng kia, kéo tấm vải che chiếc giỏ kia lên.

      Mà nét cười quỷ dị mặt bà ta bỗng chốc cứng đờ.

      Toàn trường im lặng.

      Tiêu Tử Y cầm giỏ vàng, nhận thấy ánh mắt toàn trường nhìn chăm chú, chân tay luống cuống hẳn lên.

      Bởi vì, hẳn là trong giỏ chỉ có ba lá dâu thôi chứ, nhưng giờ trong giỏ lại đầy lá dâu xanh mượt, giống như tự dưng khác lên nhiều đến vậy.

      Hoàng hậu nắm chặt tấm vải tơ trong tay thầm hận tới mức móng tay đâm vào lòng bàn tay, lúc đó mới kiềm chế được biểu mặt bình thường có quá lên. Tại sao có thể vậy chứ? Kiều Tinh Tinh có lý nào lại phản bội bà, như vậy là ai đây?

      “Điềm lành nha!” giọng lanh lảnh vang lên đột ngột phá vỡ bầu khí yên tĩnh, hiểu là ai hét lên câu như vậy.

      “Đúng ha! Thực là điềm lành ha! Thánh Đức Hoàng Hậu, đúng là cảm động trời đất ha!”

      “Còn phải sao! Kiểu này Tường Thuỵ nhưng là chưa từng xảy ra, Hoàng Hậu thánh đức ha!”

      Mọi người bị những lời “điềm lành” này bừng tỉnh, lập tức giống viên đạn bọc đường oanh tạc, e sợ rơi xuống người đứng sau. Tuy biết loại chuyện này phải tự dưng mà phát sinh, nhưng cứ tưởng là tay hoàng hậu an bài cả để diễn, làm như trời ban cho điềm lành cho năm nay khó trôi qua lại trôi qua nhanh hơn.

      Hoàng hậu vẫn duy trì dáng vẻ đoan trang tươi cười, nhưng nội tâm lại khỏi có chút suy nghĩ miên man.

      Chả nhẽ Tiêu Tử Y đúng là được trời phù hộ sao? Nếu , vì sao giỏ vàng rỗng lại bỗng dưng có nhiều lá dâu đến vậy?

      Mà lúc này ở chỗ rừng dâu tằm nào đó.

      “Nè, nè! Ngươi mau xuống đây ! Lá đủ lắm rồi! Ngươi lại cứ hái tiếp, cây bị ngươi hái trọc cả rồi nè!”

      Lí Vân Tuyển mệt mỏi chết lên được, ngồi phệt xuống dưới gốc cây dâu tằm mệt mỏi . Lá xanh từ cây cứ rơi xuống trùm kín chân bé.

      đủ, vẫn chưa đủ! Vẫn còn nhiều như vậy đủ đâu? Vị Hoàng hậu kia cũng hẹp hòi quá , chỉ cho tằm ăn có ba lá dâu, quá mọn, quá mọn rồi!” Độc Huyền trèo cây biết mệt, hai tay bé dính đầy tro bụi, nhưng vẫn ngừng tàn phá lá cây.

      ***** Tiểu phẩm của Nhà trẻ Hoàng gia********

      Trạm Nhi cầm chiếc khăn lau, cao hứng : “Bác à, con học được cách dùng khăn để lau rồi nè!”

      “Vậy con lau cái gì?” Tiêu Tử Y cười tủm tỉm hỏi, đứa trẻ lao động là đứa trẻ ngoan ha.

      “Con mới dùng nó lau qua cái bàn, lại lau bồn cầu, lau xong rồi, giờ chuẩn bị lau bát đó”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 90: Phòng học nhà trẻ
      EDIT: MEOMEOMEO

      hiểu sao lễ thân tằm lại cứ như vậy trôi qua, nhanh đến mức mặt trời lặn sau núi,
      Tiêu Tử Y và mấy đứa trẻ kia rốt cục cũng trở về đến cung Trường Nhạc.

      “Bác à, Trạm Nhi về chỗ của Hoàng Bà Nội trước nhá, sáng mai gặp lại!”

      Tiêu Trạm lắc lắc tay Tiêu Tử Y vui vẻ . Hôm nay bé lại có thêm bạn mới nữa, tuy rất cổ quái nhưng mà lại là người vô cùng thú vị. Hơn nữa bác lại cho bé biết ngày mai bé bắt đầu đều được ở cả ngày trong cung Trường Nhạc, học hành, chơi đùa đều có thể được và họ ở cùng với nhau, bác thực là tốt nhất!

      “Ngoan nào, về nghỉ ngơi cho khoẻ nhé” Tiêu Tử Y véo véo khuông mặt nhắn của Tiêu Trạm đỏ lên, cười .

      Tiêu Trạm và mấy bạn đều cùng chào tạm bạn qua xong theo thái giám tuỳ thân nhằm cung Vị Ương đến.

      Tiêu Tử Y nhìn theo bóng dáng nho của bé biến mất sau cánh cửa nặng nề, quay đầu nhìn chằm chằm Độc Huyền cũng theo cả nhóm trở về, dịu dàng: “Độc à, có muốn ta phái người đưa con về nhà ?” Vị Độc Diệp kia hình như hoàn toàn quên cháu của mình ở chỗ này của nàng rồi, cứ thế biến mất hoàn toàn.

      Độc Huyền quệt quệt cái mũi, sau đó túm lấy tay Nam Cung Tiêu cười hì hì: “Nam Cung thôi, chúng ta về nhà nào” Hai đứa bé cùng ở cạnh nhà nhau cho nên Độc Huyền muốn kéo Nam Cung Tiêu cùng về.

      Lí Vân Tuyển lập tức cam lòng yếu thế giữ chặt lấy tay kia của Nam Cung Tiêu kêu lên: “ được, và ta giống nhau đều muốn ở đây”

      khó khăn lắm mới có người giống bé xui xẻo ở tại trong cung, bé làm sao mà muốn thả cậu ta chứ?

      Tiêu Tử Y nhìn Nam Cung Tiêu bị hai đứa kéo kéo về mà vẻ mặt bất đắc sĩ, đột nhiên cảm giác thấy buồn cười vô cùng. ngờ nhân khí Nam Cung Tiêu thế mà cao, lúc đầu có hai nhóc vì cậu mà suýt nữa quyết đấu, còn giờ lại giằng co với nhau.

      “Độc , ngươi trở về . Ta nhận lời với ca ca ở đây” Nam Cung Tiêu nhíu nhíu mày, giờ lý tưởng của cậu phải là suốt ngày theo Độc Huyền nghịch ngợm gây , mà cậu muốn vượt được Tiêu TRạm, cậu muốn báo thù! Ít nhất lần sau chơi trò oẳn tù tì cậu bị búng trán nữa.

      Độc Huyền dừng động tác co kéo. Trợn tròn đôi mắt to, như là lần đầu tiên mới biết Nam Cung Tiêu vậy, mở trừng hai mắt hiểu.

      Tiêu Tử Y tưởng Độc Huyền đau lòng, vội vàng xoa xoa đầu cậu an ủi: “Ngoan nào, bé Huyền, về sớm chút , con cứ lẳng lặng chạy . Người nhà lo lâng lắm đấy”

      Ai ngờ Độc Huyền mở đôi mắt to lúng liếng nhìn lại phía nàng sau đó ôm lấy bắp chân nàng : “Tỷ tỷ xinh đẹp à, trong cung người đến tột cùng có gì chơi vui vậy hả? Nhanh chút để cho ta mở to mắt ? Ta cho người sao sao!”

      Tiêu Tử Y hoảng sợ, phản xạ tự nhiên đứng thẳng dậy hỏi lại: “Sao sao hả? Sao sao là cái gì vậy?”

      Độc Huyền cong môi lên, kiễng chân hướng mặt Tiêu Tử Y chạm vào, miện lúng búng: “Cái này gọi là sao sao đó…”

      Tiêu Tử Y vội vàng xoa xoa đầu bé, nghĩ tới lúc đầu thấy Nam Cung Tiêu cậu : “Lấy lòng” chính là tên nhóc Độc này dạy cậu, đúng là dạy xấu cho học sinh nha! Họ Độc này đến tột cùng là thế nào mà lại giáo dục được đứa nhóc như thế chứ? Xem tính cách của Độc Diệp và cháu hoàn toàn là hai thái cực khác nhau ha!

      Độc Huyền gãi gãi đầu, đột nhiên phát mình “lấy lòng” chiêu này dĩ nhiên là dùng được. Kỳ lạ à nha, trong nhà tỳ nữ ai cũng rất vui vẻ để cho bé làm sao sao mà!

      Lúc bé định cố gắng hết mình để lấy lòng Tiêu Tử Y trở thành cây dâu tằm leo lên đọt nhiên thấy cổ áo phía sau chợt lạnh rồi có lực lớn kéo tuột bé xuống.

      “Công chúa. Đứa bé hư thân nhà ta ta đến mang , sau này gặp lại” Tiếng Độc Diệp lạnh như băng truyền tới, Cả người Độc Huyền nhũn xuống cứ mặc cho tiểu thúc thúc của mình vác bé như vác cái bao tải to vậy xốc nách mang về nhà.

      Tiêu Tử Y dở khóc dở cười, đúng là người ác khác có người ác trị. Nhưng thực ra nàng cũng sợ Độc Diệp dùng cách gì để phạt thân thể Độc Huyền. Nếu dùng cách phạt về thể xác, nhóc Độc này cũng bướng bỉnh đến vậy.

      thôi, chúng ta về nhà nào” Tiêu Tử tay dẫn Nam Cung Tiêu, tay kia dẫn Lí Vân Tuyển đến cung Trường Nhạc.

      “Công chúa à. Người khi nào ta có thể học thuộc được bài “Xuất sư biểu” kia vậy?” Nam Cung Tiêu nhìn theo hướng Độc Huyền bị xách lên , thoáng chút lưu luyến. Cậu xa nhà ngày rồi, biết mẫu thân có nhớ tới cậu đây. Còn có phụ thân thích ở bên cậu nữa kia, biết có phải tức giận hay đây.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cậu ôn nhu bảo: “Ngoan nào. Chỉ cần con cố gắng, nhất định thuộc thôi! Nhưng con nếu nhớ nhà, có thể trở về, sao đâu” Cậu và Lí Vân Tuyển khác nhau, muốn về lúc nào cũng được.

      Nam Cung Tiêu nhìn thoáng qua Lí Vân Tuyển, cố chấp lắc đầu quật cường: “Nàng có thể chịu được, ta cũng có thể vậy!”

      Lí Vân Tuyển nghiêng đầu , ràng vẫn nghĩ lung tung mình thể nào quay về nhà được nhưng cũng đem oán giận ra khỏi miệng được.

      Tiêu Tử Y xác định Nam Cung Tiêu ở bên cạnh nàng chắc chắn nào loạn hơn nhiều so với ở nhà, nhưng ít nhất, có cảnh cha mẹ chị cưng chiều tạo cho cậu cảnh mình là người rất lợi hại con trời. Dù sao cứ theo lời của Nam Cung Trạch nam . để cho Nam Cung Tiêu ở chỗ nàng đây ngốc nghếch tháng xem thế nào .

      Còn phần Lí Vân Tuyển nha, trước tiên cũng còn cách nào, tương lai sau này khó , để chờ sau giải quyết vậy.

      Tiêu Tử Y mang theo hai nhóc vào điện Vĩnh Ninh, chỉ thấy tiểu thái giám tiến lên đón, cung kính cúi đầu : “Điện hạ, phòng học theo lời ngài, tiểu nhân dựa theo đúng cầu của ngài tìm được mấy phòng trong cung Trường Nhạc rồi, điện hạ muốn tự mình xem, hay là tiểu nhân quan chút cho ngài ạ?”

      Thực ra giờ Tiêu Tử Y mà nhìn thấy trang phục thái giám lại liên tưởng tới vị sư huynh Kì Mặc tuỳ tiện kia của nàng. Nhưng người đó hôm nay chỉ thoáng xuất cho có lệ thôi còn lại mất tích luôn, quả nhiên là giả vờ du ngoạn ngang qua .

      Tiêu Tử Y nhìn bộ dạng hai bạn tinh thần sáng láng khẽ cười , “Đưa chúng ta xem nào, công công xưng hô thế nào?”

      “Tiểu nhân gọi là Thuần Phong, mời công chúa bên này” Tiểu thái giám dịch người sang bên, ý bảo Tiêu Tử Y cùng lên trước.

      Tiêu Tử Y mang theo hai nhóc theo Thuần Phong xuyên qua điện bên trong, Thuần Phong trước sau vẫn cứ bên Tiêu Tử Y với góc 45 độ, điều này làm cho nàng nhớ lại cảnh tượng quen thuộc.

      “Thuần Phong à, ngươi có biết Thẩm Bảo bên cạnh Hoàng thượng, hầu hạ bên Hoàng thượng bao lâu rồi ?” Tiêu Tử Y giả bộ hỏi tự nhiên.

      “Bẩm điện hạ, cụ thể tiểu nhân biết. NHưng nghe Trầm công công ở bên Hoàng Thượng từ trước khi người lên ngôi rồi” Thuần Phong nghiêng đầu, đáp ràng.

      “Vậy ha” Tiêu Tử Y thản nhiên lên tiếng, lúc này mới thấy tiểu thái giám gọi là Thuần Phong này mới khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, đường nét cân đối, mày thanh mắt sáng. Nàng biết là Hoàng đế lên ngôi được bao năm, nhưng nghe lúc tuổi còn rất lên ngôi rồi. Xem ra vị TRầm công công này với mẫu thân của nàng cũng có bất cứ quan hệ nào rồi, chắc là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.

      Tiêu Tử Y kéo Nam Cung Tiêu và Lí Vân Tuyển xem vài phòng, cuối cùng chọn điện Vĩnh Thọ rộng khoảng chừng mấy chục mét vuông. Lý do chọn phòng này là tường hai bên đều có cửa sổ, có nhiều ánh sáng rất tốt. Hơn nữa phải là tẩm cung của họ rất gần sao, vừa có thể học hành vừa nghỉ ngơi là hai khu vực khác nhau.

      “Nè, tốt nhất là nên có bảng đen” Tiêu Tử Y nhìn vào chỗ thấy cần thiết nên đặt chiếc bảng đen kiềm chế nổi lẩm bẩm.

      “Bảng đen sao? Công chúa cần tấm ván gỗ màu đen sao?” Thuần phong đứng bên tiếp lời.

      “A, hay là thôi vậy” Tiêu Tử Y cười khẽ, tấm ván gỗ màu đen cũng phải khó làm lắm, chỉ cần mọt tấm gỗ quét sơn đen vào là được. Nhưng khó nhất là phấn viết nha, nhưng phấn viết nàng biết dùng chất liệu nào làm. Hơn nữa biến cả phòng đầy bột phấn cũng rất ảnh hưởng tới thân thể bọn trẻ.

      Tiêu Tử Y trầm ngâm chút sau đó mặt giãn ra : “Như vậy , ngươi mang tấm ván gỗ to đến, sau đó chuẩn bị nhiều hồ dán. Đến lúc đó có thể dính được nhiều lớp giấy. Dùng xong , dán tiếp rồi lại xé ” Tiêu Tử Y giang hai tay ra, ước lượng tấm ván gỗ lớn chừng đó. Dù sao trong cung thiếu giấy. Cho nàng sa đoạ chút cũng sao mà.

      Thuần Phong gật đầu bảo, “Tiểu nhân biết” Từ lúc được phân đến cung Trường Nhạc tới giờ, tại nơi này là thuộc hạ của công chúa Trường Nhạc cả ngày cũng chẳng có việc gì làm, thực rất nhàm chán. giờ có thể tính là có chuyện làm rồi vẻ mặt nhìn rất hưng phấn.

      “Này, tốt nhất là mang ít than củi đến xem có thể được , nên lấy ráp chút, bằng đầu ngón tay là được, cần dài quá, quá dài dễ gẫy, chỉ cần ngắn bằng ngón tay cái là được” Tiêu Tử Y càng nghĩ càng thấy được, ha ha, có bảng đen làm bảng trắng, có phấn viết nàng dùng than củi vậy.

      Thuần Phong gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ sau đó , “Điện hạ. Nhược Trúc tỷ tỷ bảo tiểu nhân chọn mấy bộ bàn cho tiểu điện hạ và mấy vị công tử tiểu thư dùng, chuyện này làm xong rồi. Hay là giờ tiểu nhân cho người ta chuyển vào trong được ?”

      Tiêu Tử Y kinh ngạc : “Nhanh như vậy sao? Hôm qua ta vừa mới tìm Nhược Trúc thôi mà”

      Thuần Phong cười hì hì thi lễ, sau đó chạy gọi người. Vị Công Chúa điện hạ này quả thực là ngây thơ, đúng là biết trong cung Trường Nhạc có bao nhiêu thái giám có việc gì làm ha.

      Tiêu Tử Y nhìn Lí Vân Tuyển và nam Cung Tiêu đứng bên ngó qua cửa sổ nhìn ra ngoài cây có chim chóc bay bay về, vừa nghĩ muốn làm cái bục giảng cho Thái phu tử nữa. Chẳng bao lâu nàng nhìn thấy từng người từng người thái giám khiêng chiếc bàn đặc chế vào phòng, sau đó kê dọn gọn gàng.

      Ôi, thực nhìn có vẻ có cảm giác phòng học rồi đó.

      Tiêu Tử Y lúc đầu còn cảm thán, nhưng được mọt lúc thấy khiêng vào hơn mười cái bàn bắt đầu chán rồi. Họ tình kiểu gì thế này định mở nhà trẻ ở chỗ nàng đây sao? Những hơn mười bạn , ngẫm lại còn có trường hợp là nàng đầu to thôi.

      “Điện hạ, thế nào ạ/’ Thuần Phong tranh công chạy tới, có vẻ đắc ỷ làm được công trình lớn.

      Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại, thản nhiên bảo: “Cũng tệ lắm, Thuần Phong ngươi làm tốt lắm. Nhưng bàn chỉ cần để lại ba bộ là được rồi, những chiếc khác cứ tạm để trong kho , hay là để tạm ở phòng trống khác vậy. Bé Tuyển Tuyển, nam Cung, đừng đùa nữa, chúng ta cùng trở về ăn điểm tâm nào!”

      Thuần Phong gãi gãi đầu, thầm mắng mình tự dưng quên khuấy chuyện đếm người. Cung trường Nhạc giờ có ba nhóc, sao lại lấy hơn mười bộ bàn ghế ha? Nhưng cũng phải đều tại hết, hom qua vừa nhận nhiệm vụ, mỗi thái giám nhàn rỗi đều làm cái, ai muốn mình tụt hậu cả.

      “À, đúng rồi” Tiêu Tử Y bỗng vòng vo trở về, cười cười với , “Các ngươi đều rảnh rỗi như vậy, hay là giúp bản công chúa làm chiếc bàn lớn chút , hơn nữa còn phải làm cái bục giảng ….Bỏ , cũng làm chiếc bàn cho ta giống phu tử vậy”

      Nàng như vậy là nhân từ lắm rồi, làm cho phu tử ngồi giảng bài mà phải đứng suốt…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :