1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 81: Ngả bài
      Edit: meomeomeo

      Tiêu Tử Y biết mình phải kiên trì. Đại để nàng có khả năng đưa bé Vân Tuyển về nhà nhưng lại nhắm mắt làm ngơ, từ nay về sau bao giờ động tới việc này, hai bên đều cùng vui vẻ.

      Nhưng nàng có thể chịu nổi bé tuỳ hứng này , có thể chịu nổi người lớn thích đem trẻ con mang ra đùa giỡn đầy tâm cơ ?

      Mặc kệ Lí Vân Thanh muốn nghĩ thế nào nghĩ chắc chắn ta phải chấp nhận cho Đàm Nguyệt Li bày vẽ cho Lí Vân Tuyển dối trá rồi. Nếu ngày đó ở miếu Đông Nhạc có gặp ta bất ngờ, chắc chắn ta cũng tìm đủ mọi cách để đưa ngọc bội đưa tận tay nàng, sau đó dùng những lời nhờ nàng đưa cho bé Vân Tuyển. Sau đó, họ cùng trình diễn kiểu y như diễn vàư rồi vậy.

      Tiêu Tử Y nhắm mắt lại, nằm chiếc giường mềm trong phòng đọc, cảm thấy rất buồn bực. CẶp mắt màu xanh đậm tràn đầy thành khẩn kia chỉ như là ảo ảnh, càng ngày càng phóng to trước mắt nàng. Lại lợi dụng nàng nữa sao?

      Ha ha, nàng thấy may mắn là gặp được chuyện đấu tranh trogn cung đình đến nỗi phức tạp như thế? Tuy kỹ xảo của Đàm nguyệt Li cũng tính toán kỹ cho lắm nhưng nàng thể chịu nổi cơn tức này rồi.

      Muốn bé Vân Tuyển về nhà sao? Nàng thả đó! Nàng muốn dùng toàn lực để dạy dỗ bé đáng vừa gặp mến này, dù sao phải là tặng cho chính nàng sao? Còn phần Đàm nguyệt Li

      “Công chúa, đưa ba đứa trẻ ngủ trưa rồi à. Ngài có muốn ngủ chút hay ?” Giọng Nhược Trúc nhàng truyền tới.

      Tiêu Tử Y mở to mắt hỏi: “Ngươi tới đúng lúc lắm. Đàm Nguyệt Li cso em hay cháu gì đó ?” Trong lòng nàng tự dưng dâng lên ý nghĩ tà ác trogn đầu, muốn đệ đệ hoặc muội muội của tên Đàm Nguyệt Li kia triệu vào cung ở với nàng, thử xem xem ta còn nghĩ ra chiêu gì để cho đứa bé kia đối phó với nàng nữa đây?

      “Quả Đàm Nguyệt Li còn có đệ đệ bốn tuổi, cùng tuổi với tiểu điện hạ. Công chúa à, người có phải muốn tìm thêm bạn cho Tiểu điện hạ nữa ?” Nhược Trúc cứ tưởng ý của công chúa là vậy nên trả lời rất nghiêm túc…

      Tiêu Tử Y chống đỡ ánh mắt cảm động của Nhược Trúc, trong lòng rất áy này, ý tưởng tà ác mới nổi lên dập tắt. Nàng đây là làm sao thế? Sao lại cứ vậy chứ…, như thế chẳng phải cũng cùng loại với Đàm Nguyệt Li hay sao? Tiêu Tử Y vội ho khan hai tiếng lấp : “Thôi bỏ , giờ có ba đứa trẻ đủ làm ta sầu rồi. Nếu lại thêm đứa nữa chẳng phải loạn ngất trời sao?”

      Nhược TRúc buồn cười quá, vừa giúp đắp mặt nạ cho Tiêu Tử Y vừa bảo: “Dù tiểu điện hạ bảo mình rất đơn muốn tìm người chơi đùa học cùng mình. Nhưng theo Nhược Trúc thấy có lẽ chính Công chúa mới thấy đơn đó”

      Tiêu Tử Y bĩu môi. Cũng thừa nhận mà cũng chẳng phản đối. Quả thực mình nàng ở tại thời xa lạ này, nếu phải có TRạm Nhi đến với nàng, nàng tưởng tượng nổi mình sống qua như thế nào nữa. Cứ ngoan ngoãn ở tại sâu trong cung cho tới tận khi đến tuổi lập gia đình, sau đó được lựa chọn mà bị đem gả, sau đó cứ vậy trôi qua đơn điệu cả đời sao?

      , ông trời già mang nàng tới nơi này, chính là tạo cơ hội thứ hai cho nàng rồi. Nhưng trước hết nàng nhất định phải làm gì đó cho Trạm Nhi . Tạo cho bé có tuổi thơ đẹp.

      Lời Nhược Trúc chưa xong, nàng tiếp tục trịnh trọng tiếp: “NHưng Công Chúa điện hạ của nô tì ơi, người hầu như cứ giữa khư khư tiểu điện hạ bên người cả ngày, sợ Hoàng hậu nương nương sinh lòng oán hận sao? Dù sao trước đây là bà chăm sóc tiểu điện hạ mà”

      Tiêu Tử Y nghe vậy cau mày: “Cũng phải cả ngày đâu. Cuối buổi chiều mỗi ngày học xong, chỉ tới chỗ ta chơi hai canh giờ thôi mà, đây là do mẫu hậu bà phê chuẩn đó chứ” Nàng gọi người kia từ mẫu hậu mà còn thấy tự nhiên lắm.

      Nhược Trúc lắc đầu cười bảo: “Công chúa. Người cho rằng thiếu gia Nam Cung và bé Vân Tuyển ở trong này ăn ở, tiểu điện hạ có thể tĩnh tâm học hành sao? Sau này cứ chơi ở đây lâu dài, tới lúc đó Nhược TRúc sợ rằng Hoàng hậu bên kia cũng vui”

      Tiêu Tử Y nghĩ kỹ lưỡng chút phải thừa nhận mọi chuyện phát sinh theo chiều hướng đó, có cách nào giận dữ : “Cũng nhờ ngươi nghĩ chu đáo, tý nữa mặt trời lên cao ta tự mình tới chỗ mẫu hậu chút, xem xem làm thế nào cho người vàư lòng” Tiêu Tử Y vừa nghĩ đến chỗ Hoàng hậu thế nào cho ổn mà đầu lại thấy đau.

      Chả lẽ mọi chuyện thể đơn giản hơn chút sao? Trong cung đúng là phiền toái chết lên được.

      Do Tiêu Tử Y quyết định gặp Hoàng Hậu nên cả buổi trưa cũng ngủ trưa ngon được, cứ lăn qua lộn lại giường lòng lo âu vô cùng. Tuy nàng là công chúa đấy, nhưng đứng trước mặt Hoàng Hậu, nàng chẳng có địa vị gì cả. Hơn nữa nàng muốn tới can thiệp vào chuyện của Trạm Nhi, e rằng rất khó mở miệng.

      Đến phút cuối cũng thể ngủ nổi, nên dậy gọi Nhược Trúc tới giúp nàng chải đầu thay quần áo, sau đó lên đường tới điện Tiêu Phòng trong Cung Vị ƯƠng của hoàng hậu. Trong đầu Tiêu Tử Y cứ đinh ninh điều là tiến bước lùi bước vậy. Nhược Trúc rất đúng, thực ra lúc đầu nàng và Hoàng Hậu tranh giành Trạm Nhi. Lúc đó Hoàng Hậu cũng có tới cung Trường Nhạc lần, sau đó TRạm Nhi đến ba ngày liên tục. Trong đó nguyên do nàng có thể hiểu sao?

      Sau này dù có được Tiêu Cảnh Dương xoay chuyển chút, để TRạm Nhi mỗi ngày tới chỗ nàng chơi hai canh giờ, nhưng cứ tiếp tục như vậy sớm hay muộn giống như Nhược TRúc thôi, cứ ở chỗ của nàng thời gian càng lâu thêm. Chẳng bằng cứ tới chỗ Hoàng Hậu chút xem thử thế nào.

      Chỉ là lúc Tiêu Tử Y ngồi đối mặt với Hoàng Hậu, nhìn dáng vẻ đoan trang chê vào đâu được của Hoàng Hậu, những gì chuẩn bị kỹ càng tự dưng bay đâu hết.

      Tiêu Tử Y gặp Hoàng Hậu vài lần rồi, nhưng cũng chỉ là lúc bà ở cùng chỗ với Hoàng đế thôi. Lúc đó Hoàng Hậu thu hết mũi nhọn, chỉ lộ ra phong độ khéo léo. Nàng chắc hẳn đây mới là bộ mặt thực của Hoàng hậu, nhưng do vài chục năm ở trong cung tôi luyện ra được Hoàng Hậu như giờ, chả nhẽ đối phó nổi con tôm tép như Tiêu Tử Y sao?

      Im lặng, quả nhiên là Hoàng HẬu phụ trách chốn hậu cung, trông dáng vẻ mạnh mẽ quá !

      “Trường Nhạc à, con tới chỗ Bổn cung, chắc phải là thăm hỏi đơn giản chứ?” Hoàng Hậu buông chén sứ trong tay xuống, khoé môi đỏ tươi cong lên, mỉm cười nhìn thái độ do dự mặt Tiêu Tử Y đối diện.

      đợi lâu như thế, con bé này cuối cùng nhịn nổi tới đây ngả bài với bà sao? nét mặt tinh xảo của Hoàng Hậu hé cười, nhưng tay trong tay áo lại run nhè , bà giấu diếm chuyện lâu như thế, bỏ hết tâm cơ, sao bà biết chứ?

      Tiêu Tử Y có nằm mơ cũng nghĩ được là Hoàng Hậu thực ra muốn gặp lại nàng chút nào, hoặc chính là sợ nhìn thấy nàng. Lòng bà còn rối rắm biết nên mở lời thế nào, cứ cười vài lời khách sáo.

      Biểu của Hoàng Hậu tuyệt vời đến nỗi cứ quay lòng vòng quanh nàng, ánh mặt lại vừa liếc nàng vừa liếc nhìn tập tranh kia, khỏi cứng người.

      Tiêu Tử Y theo ánh mắt của Hoàng Hậu nhìn lại thấy đúng là trước nàng tặng cho Tiêu TRạm tập tranh “nòng nọc tìm mẹ” kia.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 82: So chiêu
      Edit: meomeomeo

      Tiêu Tử Y vui quá đứng dậy, đến cạnh giường cầm tập tranh trong tay cười : “ ra tập tranh này để ở chỗ mẫu hậu. Trạm Nhi cứ tưởng là đánh mất rồi, còn quấn lấy con bắt con phải vẽ cho bé bộ nữa đó”



      Hoàng hậu cố nặn ra nụ cười, thản nhiên : “Phải vậy ? Ta xem tranh cũng thấy tệ lắm, mới giữ lại” Quả nhiên là vậy, nếu con bé vẽ được tập tranh như thế chắc chắn cũng biết chân tướng chuyện kia rồi. Trong lòng Hoàng Hậu cứ suy nghĩ hỗn loạn, lo biết nên giải thích thế nào. bao năm rồi, bà cứ nghĩ đến kiện kia ai biết, ai ngờ người tính bằng trời tính.



      Tiêu Tử Y cuối cùng cũng tóm được cơ hội mở miệng, cười cười ngồi trở lại vị trí mỉm cười : “Mẫu hậu à, Tử Y làm theo ý chỉ của Phụ Hoàng, cùng tập viết chữ với Thái thị Lang. Nhưng mà nam nữ lại khác nhau…”



      Hoàng Hậu ngẩn người, ngờ chuyện Tiêu Tử Y muốn lại là những lời này. Chẳng kịp nghĩ kỹ, theo phản xạ đáp: “Hoàng Thượng cũng là hồ đồ, đợi Bản cung có cơ hội với Hoàng Thượng chút vậy” Bà để ý từng tý biểu mặt Tiêu Tử Y, quyết tin nàng là vì chuyện này mới đến.



      Tiêu Tử Y cúi đầu cười yếu ớt, mở miệng thăm dò, “Thực ra Tử Y cũng rất muốn tập viết, hơn nữa được Thái Thị Lang dạy cũng rất tốt, Tử Y muốn thay ông ta đâu”



      Hoàng Hậu vẫn nhìn nàng cầm tập tranh kia, hít hơi sâu hỏi: “Vậy con muốn thế nào?”



      Tiêu Tử Y lấy hết can đảm ra : “Tử Y hi vọng Trạm Nhi cùng học với chúng con, như vậy thái Thị Lang cũng cần phải chạy chạy lại giữa hai bên, hơn nữa có Trạm Nhi ở đây, cũng có ai linh tình gì ạ” Tiêu Tử Y biết mình có chút đòi hỏi hơi quá, nhưng có câu là “đầy trời muốn mưa, rơi xuống đất lại trả tiền”. Nàng sao thử chút cho biết chứ?



      Đôi mắt đẹp của Hoàng Hậu nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y, rất lâu sau khe khẽ thở dài: “được rồi, Bản cung biết” Chuyện này cũng phải là chuyện to tát gì. Dù có giao Trạm Nhi cho Tiêu Tử Y nàng mang nữa, chỉ cần gây ra chút lỗi lầm, sớm hay muộn Trạm Nhi cũng lại về bên cạnh bà thôi.



      Ôi? Chuyện này coi như đáp ứng rồi ư? Tiêu Tử Y chuẩn bị kỹ câu tiếp theo dùng được rồi. Hơi có chút sững sờ nhìn Hoàng Hậu. “Vậy….Vậy xin đa tạ mẫu hậu”



      Hoàng Hậu đôi mắt lộ ra nét đơn ảm đạm, cười khổ bảo: ‘Trạm Nhi thích chơi đùa với con. Bản cung cũng phải là biết. Hết cách rồi, tất cả cứ để cho bé vui vẻ vậy”



      Tiêu Tử Y có chút đành lòng, nhìn nhìn vào tập tranh, đó tràn ngập chữ viết non nớt của Tiêu Trạm. Nàng nghĩ đến Hoàng Hậu cầm tập tranh này, chắc là muốn thỉnh thoảng nghĩ đến Trạm Nhi.



      Nàng có phải hơi ích kỷ lắm ? Cứ thế ngang nhiên cướp đoạt toàn bộ tâm huyết Hoàng Hậu trút vào cháu đích tôn của bà. Chẳng trách lúc trước bà lại đề phòng nàng đến vậy.



      Hoàng Hậu hiểu là sai rồi, nhìn Tiêu Tử Y với tập tranh trong tay mà băn khoăn lo lắng, chắc nghĩ tới nàng do dự chần chừ muốn ngả bài với bà hay nên vội vàng lảng : “Trường Nhạc à, vừa lúc hôm nay con đến đây, thực ra Bản cung hôm nay cũng định cử người gọi con tới đây đó”



      Tiêu Tử Y ngẩng đầu, tò mò hỏi: “Mẫu hậu có việc gì chỉ bảo ạ?”

      Hoàng Hậu cười rất dịu dàng, hạ giọng bảo: ‘Ngày mai đúng là ngày lành tháng ba, hàng năm lúc này đều phải tiến hành làm lễ thân tằm. Bản cung muốn năm nay cho Trường Nhạc con làm lễ thân tằm. Con thấy thế nào?”

      Tiêu Tử Y nghe mà mơ mơ màng màng, cái gì lễ thân tằm, cái gì mà sứ thân tằm chứ? Nghe qua thế nào mà cứ như doạ người vậy?

      Lúc này cung nữ tới trình lên bàn món điểm tâm rất khác, cho Tiêu Tử Y và Hoàng Hậu mỗi người chén trà, đồng thời cười : “Hoàng Hậu nương nương, Công chúa Trường Nhạc lớn lên ở ngoài cung, làm sao biết lễ thân tằm là gì? Công chúa điện hạ, vì để hiến tế nông canh và thần linh dâu tằm, chuyện này có liên quan đến quốc gia kế an sinh, cho nên hàng năm vào ngày cát tị tháng ba, đều có Thiên tử thân canh với Nam giao, còn Hoàng Hậu làm lễ thân tằm tại Tế tự đại điển với Bắc giao”



      Tiêu Tử Y nhìn về phía vị cung nữ kia nhìn lại thấy khí chất của nàng bất đồng với các cung nữ khác, tuổi cũng gần với tuổi của Hoàng Hậu, đôi mắt mỏng mảnh che giấu nhiều bí mật và thâm thuý.



      Vị cung nữ này cười cười, khoanh tay đứng bên cạnh Hoàng Hậu, tự giới thiệu mình: “Công chúa có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy nô tì , nô tì tên gọi là Kiều Tinh Tinh”



      Tiêu Tử Y khá để ý trong lòng. Phải biết rằng nàng tiếp xúc được với ít cung nữ, ví dụ như Nhược Trúc, Như Lan, Huyễn Hà Chi Lưu, toàn là tên thực vật cả, có vẻ như được sắp xếp theo quy định ngầm để phân biệt cấp bậc vậy. Nhưng vị Kiều Tinh Tinh trước mắt nàng đây lại có thể giữ đúng dòng họ của mình, có thể thấy được địa vị bên trong chắc chắn khá cao.



      Hoàng Hậu dáng vẻ tự nhiên cười yếu ớt bảo: “Vẫn là A Tinh ngươi nghĩ chu đáo. Trường Nhạc, sứ thân tằm chính là bên cạnh Bản cung, cầm giỏ lá dâu, cũng là chuyện làm khó gì cả.”



      Tuy Tiêu Tử Y biết phải làm những gì, nhưng nếu Hoàng HẬu chỉ bảo như vậy nàng cũng chẳng thể cự tuyệt được, đành phải cười cười đáp ứng: “Mẫu Hậu, Ngày mai Trạm Nhi chứ? Hôm nay Tử Y đem tiểu công tử nhà Nam Cung vào cung rồi, còn có tiểu thư nhà Lý nữa, Nếu mà Trạm Nhi cũng ….ngày mai có thể dẫn theo bọn được ?”



      Trong mắt Hoàng Hậu lên tia chán ghét nhưng rất nhanh bà che vội . “Đương nhiên là được. Năm rồi Trạm Nhi đều theo Hoàng gia gia bé Nam Giao cày ruộng. Nếu năm nay bé đến lễ thân tằm cũng được. Nhưng chỉ có thể chọn thôi, cứ để cho bé tự mình chọn vậy. Còn hai đứa bé đó cũng cứ dẫn theo cùng nhưng con phải chịu trách nhiệm trông nom bọn đó nhé”



      Tiêu Tử Y đoán Thiên tử làm lễ Canh thân với Hoàng Hậu là lễ Thân tằm đúng là nam, nữ trong cung phải tách ra đến Tế Tự. Nhưng tám phần cũng chỉ là làm lễ chút, nàng có thể mượn cơ hội mang bọn ra ngoại thành dạo chơi mà thôi!



      Nhưng khổ nỗi là là bạn học Thái Tam Quốc, ngày mai cũng phải toàn lực danh chính ngôn thuận dạy học nữa.



      Tiêu Tử Y cùng chuyện với Hoàng Hậu lúc, rồi mới cáo lui. Trước khi , nàng vốn định lấy lại tập tranh kia, nhưng cứ nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Hoàng Hậu, lại cẩn thận đặt lên bàn trà.



      Hoàng Hậu theo dõi động tác của Tiêu Tử Y sót, nét cười mặt lạnh chút.



      “Nương nương, xem ra Tiêu Tử Y nàng ta vẫn chưa định ngả bài, người định là sao bây giờ?” lúc sau, Kiều Tinh Tinh phá vỡ yên tĩnh trong phòng mở miệng .



      “Ngày mai, cho con bé chút cảnh cảo. Để con bé biết trong cung muốn đấu cũng lại Bản Cung” Hoàng Hậu nhấc chén trà bàn sớm lạnh lên, ghé sát miệng nhấp nhấp môi.



      “Nô tì chuẩn bị chuyện này” Kiều Tinh Tinh theo Hoàng hậu nhiều năm, chỉ ánh mắt cũng biết nên làm thế nào, cũng cần Hoàng hậu nhiều lời. Cảnh cáo chỉ là cảnh cáo, bà cũng làm chuyện cảnh cáo nào khác người cả.



      “A Tinh, ngươi xem Bản cung mang con nhóc Lí Vân Tuyển kia tiến cung có phải sai rồi ?” Cuối cùng Hoàng Hậu nhịn được lên tiếng.

      Kiều Tinh tinh cũng chưa đáp lại ngay. Bà ta biết tuy Hoàng Hậu ngoài mặt là hỏi bà ta vậy nhưng thực tế chỉ là tự hỏi tự trả lời mà thôi.



      Hoàng Hậu đặt chén trà xuống bàn, chén sứ và chiếc bàn Ngọc Thạch chạm nhau kêu lanh canh. “Cứ tưởng là tách được tình của Tiêu Tử Y với Trạm Nhi, thế mà ngờ cả TRạm Nhi cũng bị con bé kia quyến rũ. Lại còn đức phi kia nữa, đưa đệ đệ cảu mình tiến cung, còn tưởng là Bản cung biết trong lòng nàng ta nghĩ gì sao?”



      Kiều Tinh Tinh im lặng gì, tuy trong lòng thấy khinh thường chuyện Hoàng HẬu gọi Lí Vân Tuyển tiến cung là kế cũ thay mận đổi đào thôi, nhưng mặt vẫn như thế chút thay đổi. “Hoàng Hậu nương nương xin bớt giận. Nương nương làm chủ hậu cung, Trường Nhạc công chúa sớm hay muộn cũng phải lấy chồng ra khỏi cung, cần gì phải cùng nàng so đo hơn thiệt chứ? Cứ cho nàng chút cảnh cáo, để nàng biết quy củ trong cung thế nào phải dược rồi sao?”



      “Ngươi phải lắm A Tinh. Ngươi cho Phong Uyển tình tiếng, năm nay sứ thân tằm cần nàng phải , giải thích với nàng ta là được” Hoàng Hậu thở dài chậm rãi .



      “Vâng”



      Hoàng Hậu nhìn Kiều tinh Tinh cứ như vậy cung kính lui ra, cuối cùng nhịn được lại thản nhiên: “Bản cung chính là , chuyện năm đó, sao con bé kia lại biết chứ.”



      Kiều Tinh Tinh lui ra rồi nhưng thân hình có dừng chút sau gì thêm vẫn cúi đầu cáo lui.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 83: Hoa đào hoa đào
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y từ trong cung Vị Ương ra, bị làn gió lạnh thổi tới, mới phát thấy mồ hôi ướt đầm sau lưng. Tuy Hoàng Hậu nửa câu khó xử nào nhưng cái loại khí thế kinh sợ ép người này phủ đầu ép chặt nàng tới mức thở nổi, chẳng trách đúng là mẫu nghi thiên hạ mà!

      Nhược Trúc ở ngoài điện chờ cũng tiến lên, Tiêu Tử Y vừa vừa tóm tắt lượt cho nàng biết, chủ yếu là hỏi chút lễ thân tằm kia cuối cùng là loại lễ gì.

      Nhược Trúc giải thích cũng gần giống với Kiều Tinh Tinh kia, đều là biểu của Hoàng Hậu muốn thể thân thiện với dân chúng, cùng lúc ngày Hoàng Đế làm lễ Thân Canh cũng làm y như thế. Có khác chính là Thiên tử ở Nam Giao, còn hoàng Hậu ở Bắc Giao.

      “Vậy hoạt động Hiến Tế có phải là Nam, nữ phải tách nhau ra ?” Tiêu Tử Y sợ vừa rồi nàng đề nghị tới chuyện Triêu Trạm cùng chạm đến kiêng kị gì đó, vội vàng hỏi.

      Nhược Trúc lắc đầu bảo: ‘ phải vậy. Thần tử trong triều bình thường vẫn bên Hoàng Thượng, còn trong hậu cung các phi tần đều cùng Hoàng Hậu, đây là lệ thường. Nhưng nếu muốn thay đổi tâm tình, muốn hiến tế ở bên đó cũng sao. Chả lẽ Công chúa muốn cùng Hoàng Thượng lễ thân canh sao?”

      Tiêu Tử Y lắc đầu cười khổ bảo: “Hoàng Hậu bảo ta làm cái gì sứ thân tằm, ngươi xem ta còn có thể nơi khác được sao?” Lúc này các nàng vừa ra khỏi cửa cung Vị Ương, cũng thông sang cửa cung Trường Nhạc.

      Nhược Trúc nghe vậy lập tức dừng bước, mặt lên vẻ tin : “Hoàng Hậu nương nương bảo công chúa ngài làm sứ thân tằm sao?”

      Tiêu Tử Y hoảng sợ, lập tức quay đầu lại hỏi: “Sao thế? Có chuyện gì ổn à?”

      Nhược Trúc trợn to hai mắt, tiếp tục bước lên tiếp đuổi kịp Tiêu Tử Y, nhàng : “Nhưng thực ra cũng có gì là ổn cả, chỉ là năm rồi làm sứ thân tằm đều do Phong đại tiểu thư Phong Uyển Tình làm, dù nàng ấy có lập gia đình rồi vẫn thay đổi kết quả”

      “Phong…Uyển Tình?” Tiêu Tử Y lặp lại tên này lần…Trong đầu có bất cứ ấn tượng nào cả, trước đó cũng chưa từng nghe qua.

      “Là cháu ruột của Hoàng Hậu, cũng là con của Lại Bộ thượng thư. Cùng lứa với Thái Tử. Rất được Hoàng hậu sủng ái, lúc ấy trong cung ai cũng nghĩ Phong Uyển Tình là người được đề cử làm Thái Tử Phi. Nhưng khi nàng ấy mười bảy tuổi năm đó lại gả cho Đại Phu Ngân Thanh Quang Lộc. Sau khi Nhược Trúc tiến cung lâu, chuyện làm sứ lễ Thân Tằm này đều do nàng ấy làm cả, còn trước đó biết làm chuyện này bao nhiêu năm rồi” Nhược Trúc có chút lo lắng, chân bước cũng cảm thấy nặng nề.

      Tiêu Tử Y mở to hai mắt, cũng còn cảm thấy tư chất của Phong Uyển Tình này có lợi hại nhiều như thế nào. Nhiều lắm cũng chỉ được hoàng Hậu sủng ái hơn người mà thôi. Nhưng làm nàng để ý chính là chuyện là người được đề cử làm Thái Tử Phi kia, người cổ đại này cũng là, họ hàng gần như thế cũng cứ muốn kết hôn ha. May là có chuyện đó, nếu Trạm Nhi đáng tồn tại rồi. Nhưng nàng cũng gì thêm, chỉ thốt lên câu cảm thán: “Ồ, là con cưng của trời mà”

      Nhược Trúc bĩu môi, đợi khi các nàng tiến hẳn vào trong cung Trường Nhạc rồi, mới bắt đầu chuyện: “Công chúa, Phong Uyển Tình kia ỷ vào chuyện được Hoàng Hậu sủng ái, còn nuôi bốn, năm đàn ông trong phủ nữa. Phu quân nàng ta giận cũng dám gì, cứ phải nhẫn nhịn, lại còn được nạp thêm vợ bé nữa. Nàng ta quả thực so sới công chúa đúng là kiêu ngạo quá trời luôn. Lần này Công chúa ngài đoạt vị trí của nàng ta bên cạnh hoàng hậu xuất công khai, ngài cần cẩn thận chút mới được”

      Tiêu Tử Y nhíu mày. ngờ Phong Uyển Tình này lại có tư thế của công chúa Sơn như thế. Đúng là chuyện phong lưu theo kịp tiền bối rồi. Hẳn là phải ngang hàng với công chúa Thái Bình ấy chứ. “Chắc là có vấn đề gì đâu, ta vốn là sợ phiền phức. Nhưng Hoàng Hậu ra giọng điệu quả thực là câu khẳng định, quyết thể cho con tin nghi ngờ gì”

      “Công chúa, mùa xuân năm nay là đại hạn, lễ Thân Canh và lễ Thân Tằm này nếu so với năm trước lại càng phải long trọng hơn nhiều, vì vậy Công chúa càng phải cẩn thận thể gây ra sai lầm gì mới được” Nhược Trúc lo lắng bồn chồn, cứ dặn dò liên hồi.

      “Ừ, biết rồi” Tiêu Tử Y biết người ta đứng trước thiên tai, tất cả đều phó thác cho thần linh hết. Nếu người nào xảy ra chuyện may, cho dù có là Hoàng Đế cũng khó mà đứng yên khi bị người dân khiển trách.

      Hai người vừa vưà chuyện vào trong điện Vĩnh Trữ. Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn thấy ngoài cửa điện vị Thái Tam Quốc đứng nghiêm như trong quân đội danh dự vậy. “Quả nhiên là vẫn chưa từ bỏ ý định ha, aiz da da, ta còn tưởng là thị vệ gác cửa đổi quần áo chứ” Tiêu Tử cất giọng thánh thót, lè lưỡi ra nhìn Nhược TRúc, sau đó nở nụ cười tươi rói nhìn về phía đồng chí Thái Khổng Minh kia bị ánh mặt trời chiếu vào mướt mồ hôi mặt.

      Nhược Trúc cười phì, vào sau điện tìm ba tên nhóc chuẩn bị mọi thứ cho chuyện ngày mai ra cửa. Công chúa vừa rồi mới với nàng rằng lần này ra cửa có thể dẫn theo họ cùng , muốn dặn dò ba tên nhóc theo phải ngoan gây ra rắc rối gì.

      Thái Khổng Minh bên này dĩ nhiên cho rằng có thể để cho vị Công chúa này ngồi lớp ta giảng bài đúng là vấn đề khó rồi, ta nhíu chặt hàng lông mày lại, thản nhiên bảo: “Rốt cục cũng đợi được Công chúa”

      Tiêu Tử Y cũng chịu nổi chuyện ta giả bộ thông thái kiểu này, đem bài “Xuất sư biểu” chép rút từ trong tay áo ra, hai tay cung kính dâng lên trước mắt ta, “Này, đây là bài tập. Ngượng quá, định sáng bảo Như Lan thay ta giao cho ngươi. Nhưng giờ đưa cho ngươi cũng chưa muộn”

      Thái Khổng Minh hoài nghi liếc nhìn nàng cái, sau đó cẩn thận đỡ tờ giấy tay, mở ra từ từ.

      Tiêu Tử Y cũng chẳng muốn đứng cùng ta ở trước cửa điện dưới ánh mặt trời làm gì, thấy ta nhận bài tập của nàng rồi, quay đầu vào trong điện luôn. Trong góc điện có để trà và bánh bàn, Tiêu Tử Y đến ngồi xuống uống vài chén. đáng thương làm sao, nàng ở nơi đó cùng hoàng hậu đến cả miếng nước cũng chưa được nhấm nháp nhiều, nhưng mà hoàng hậu ở đó trà đúng là dễ uống quá, để hỏi thử Nhược Trúc xem xem có thể làm cách gì có mới được.

      Nàng vừa buông chén xuống phát Thái Khổng Minh giống như u linh vậy đứng trước mặt nàng, híp hai mắt lại trông giống doạ người nhìn nàng. Tiêu Tử Y biết ta làm vậy là vì nhìn lắm, do bị cận thị thôi mà, nhưng nghe chừng lúc này ta híp mắt lại rất , trông có vẻ như được hoan nghênh lắm ở chốn quan trường vậy.

      “Ôi, ngươi cũng muốn uống sao?” Tiêu Tử Y thấy nửa ngày cũng chẳng có phản ứng gì nhấc ấm trà lên hỏi câu.

      “Đa tạ công chúa ban thưởng trà. Thần chỉ muốn câu, ngày mai là ngày lành, được nghỉ học ngày. Ngày kia tại hạ lại đến quấy rầy nữa” Thái Khổng Minh ăn lễ phép, vừa rồi ta cũng vì muốn làm phiền Tiêu Tử Y uống trà thôi.

      Tiêu Tử Y cười híp mắt bảo: “Thái Phu tử à, Tử Y vừa rồi chỗ hoàng Hậu nương nương xin qua rồi, sau này Hoàng Tôn điện hạ học bài, học ở trong cung Trường Nhạc này. Tiện còn thêm bé trai và nữa, làm phiền phu tử rồi” Đúng vậy, còn phải chuẩn bị sân chơi nữa chứ. Đợi lúc nào rỗi, cùng bọn trẻ con chọn phòng rộng thoáng để làm phòng học nữa.

      Thái Khổng Minh định lui ra Như Lan chạy vội vào, Tiêu Tử Y thấy trong tay nàng cầm gì đó khỏi ngẩn người. Vì trong tay nàng ta cầm chiếc bình trắng dài tuyệt đẹp, bên trong bình cắm cành đào diêm dúa lẳng lơ.

      “Công chúa, người xem xem ai mang cho người hoa này? Tuy là lấy tên nhị tiểu thư Nam Cung Tranh nhưng Như Lan khẳng định là công tử Sanh đưa đến đó!” Như Lan Bát Quái sớm lấy được tin tức nơi đó từ Tiêu TRạm và Nam Cung Tiêu rồi, nên lúc này vui cười hớn hở trêu chọc.

      Tiêu Tử Y nhìn cành hoa đào trong tay Như Lan mà ngẩn ngơ, chỉ nghe thấy Thái Khổng Minh định bỗng bật ra câu: “Công tử Sanh sao? Công chúa, sao ngài lại biết người đó chứ?”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 84: Công tử Sanh
      EDIT: MEOMEOMEO

      Công tử Sanh ư? Cái tên phong nhã như thế chả lẽ là để xưng hô với tên trạch nam râu xồm kia sao?

      Tiêu Tử Y sững sờ đôi chút. Lúc đầu Như Lan nàng còn chú ý cho lắm, nhưng khi Thái Tam Quốc lập lại lần nữa, nàng mới kịp phản ứng. Kiểu xưng hô rất khác người này là tới Nam cung Trạch Nam Nam Cung Sanh sao. Tiêu Tử Y hiểu nhìn vẻ mặt tin của Thái Khổng Minh, hỏi lại: “Nam Cung Sanh sao? Đệ đệ của làm bạn chơi với Trạm Nhi ở trong cung Trường Nhạc mà, Tử Y vừa để cho Thái Phu tử dạy bé trai chính là Nam Cung Tiêu đó”

      “Là đứa bé lần trước đọc thuộc lòng bài “Xuất sư biểu” kia ư?” Thái Khổng Minh lập tức nhớ lại, “Chả nhẽ đệ đệ của Công tử Sanh còn cần để cho người khác dạy nữa sao?”

      Đúng vậy ha, vì chính dạy dỗ gây nháo loạn rồi. Tiêu Tử Y bĩu môi gật gật đầu, cũng muốn giải thích nhiều.

      Thái Khổng Minh cứ vừa lắc đầu vui mừng vừa ra khỏi điện Vĩnh Ninh, trong miệng cứ ngừng lải nhải “Làm sao có thể thế chứ? Sao có thể như vậy hả”…

      Tiêu Tử Y thấy vậy cũng buồn phản bác lại, nhớ tới lần trước Tiêu Sách từng qua, thực kinh ngạc khi nàng có thể cùng “người kia” đối chiến hơn nửa tháng vậy, trong khi bọn ai cũng đều rất khiếp sợ. Xem ra tên Nam Cung Sanh kia thực có tiếng tăm lừng lẫy ha!

      thôi, tên trạch nam kia có gì tốt mà sùng bái chứ?

      Tiêu Tử Y khinh thường nhìn theo bóng Thái Khổng Minh biến mất ở ngoài điện, lại đảo mắt nhìn đến cành đào sáng rực trước mặt. Nhìn màu hồng nhạt ấm áp, ánh mắt Tiêu Tử Y mềm hẳn lại.

      trước kia hoa gì cũng có cả, nhưng phần lớn đều là hoa hồng hoặc hoa bách hợp gói trong giấy bóng kính đẹp, chưa có ai tặng cho nàng cành đào thuần khiết ôn nhu như thế. Là cành vô cùng giản dị nhắn cắm trong chiếc bình sứ trắng, làm cho người ta có cảm giác u nhã vô cùng.

      “Công chúa, nô tỳ giúp người để hoa này trong tẩm cung hay là thư phòng ạ?” Như Lan thấy Tiêu tử Y ngẩn ngơ cố ý hỏi.

      “Để…để ở thư phòng ” Tiêu Tử Y nhìn thấy Như Lan như là được tặng hoa vậy rất vui vẻ buồn cười bảo.

      Như Lan vui mừng đáp lại, cầm bình sứ trắng xoay người vào thư phòng. Mới chưa được hai bước lại vội quay lại, len lén với Tiêu Tử Y: “Nhưng mà Công chúa à, Công tử Sanh cũng để lại tờ giấy hay thơ từ gì cả. Vô cùng kỳ lạ nha!” Thường mượn vật đưa tình, bao giờ cũng bỏ vào hoặc hai bài thơ để bày tỏ tâm ý.

      Kỳ lạ quá nha! Nếu phải tên đó đúng lúc xuất nàng sớm bẻ trộm được cành đào mang về rồi. Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn Như Lan cái, người đứng sau lén lè lưỡi ngoan ngoãn ôm bình hoa về phía phòng sách.

      Tiêu Tử Y đằng sau nàng ta bước chậm rãi, trong đầu vứt bỏ được hình ảnh buổi sáng gặp mặt với công tử Sanh, cứ lẩm bẩm: “Tên công tử Sanh kia lợi hại như thế sao?”

      Như Lan cũng bước chậm dần. sát bên cạnh Tiêu Tử Y cười hề hề bảo: “Công chúa à, người chắc biết danh tiếng của công tử Sanh đâu nhỉ. Người đó nhưng là người mà hầu hết các tiểu thư khuê các tuyệt đối mơ ước đó. cao tám thước, đẹp trai ngời ngợi, truyền thuyết lúc lên mười bốn tuổi nổi tiếng làm thơ rung chuyển trời đất. Tiếc là trời cao đố kị tài. Tuổi còn trẻ mà mắc bệnh khó chữa. Trong kinh thành tất cả các danh y đều trị được, đến cả danh y lừng lẫy thiên hạ Cố lão tiên sinh cũng lắc đầu bó tay”

      Đúng vậy, đây chính là đầu óc có bệnh mà thôi, chứ phải thân thể có bệnh. Trừ khi cổ đại này có Bác sỹ tâm lý, nếu cũng có ai chữa trị khỏi cả. Từ trước tới giờ nàng luôn cho rằng theo thất hiền rừng trúc cái gọi là người tài cơ bản chính là người nhàn rỗi. Làm bạo lực gì mà cần phải đấu tranh chứ? Cả địa cầu này cũng phải vì thiếu họ mà quay.

      Tiêu Tử Y lắc đầu, nhìn Như Lan trông mơ màng, chỉ biết nàng cho dù có moi được tin gì đó từ tên nhóc Nam Cung Tiêu và Tiêu Trạm ra lắm chuyện nhưng ràng cũng moi ra được tin tức về tướng mạo của Nam Cung trạch nam kia. Nhưng dù sao trong mắt hai tên nhóc kia, Nam Cung Sanh tuyệt đối là đẹp trai….

      Hai người đẩy cửa phòng vào, động tác Như Lan nhanh nhẹn đặt bình hoa bàn, sau đó vén rèm cửa sổ lên, mở cửa sổ ra, làm cho ánh nắng bên ngoài chiếu vào mang theo khí trong lành tươi mát.

      Tiêu Tử Y ngồi bên bàn nhìn cành đào , nhớ tới buổi sáng nhìn cảnh rừng đào sáng lạn mà khỏi ngẩn ngơ. Đợi lúc bình tĩnh lại biết Như Lan ra khỏi phòng từ lúc nào rồi.

      Tiêu Tử Y thở phào nhõm, nghĩ đến sáng mai phải dậy sớm tham gia lễ Thân Tằm, định lát nữa đến phòng học với ba nhóc, sau đó ăn cơm sớm rồi ngủ sớm chút.

      Nàng tiện tay dọn dẹp giấy tờ bàn, vừa lúc nhìn thấy tờ giấy mà Thái Khổng Minh viết mẫu cho nàng bài “Xuất sư biểu” Liếc mắt cái đọc được câu.

      “…Hưng phục Hán thất, hoàn vu cố đô…” Tiêu Tử Y nhàng đọc ra. Sắc mặt cũng còn vẻ thoải mái như vừa rồi nữa.

      Vấn đề phải ở những lời này có ý gì, mà là chữ “Cũ” kia, cơ bản chính là chữ phồn thể. Hôm nay lúc cùng trao đổi với Nam Cung Sanh, lại tinh tế ra bạn ngày tương đương với bạn cũ như .

      người cổ đại, sao lại biết chữ giản thể chứ? Dù nàng có dùng chữ Ả Rập thường xuyên chăng nữa, cũng cố sức mà hiểu được, hơn nữa lại còn biết sử dụng nữa. Thêm vào đó nàng ra chút đề đều lấy đề đại, trừ lúc đầu mất vài ngày ra, gần như đều nắm được và giải bài được. Mà tên đó bị bệnh chắc chắn là giả rồi, trông tên đó khoẻ mạnh vậy sao lại bị bệnh cho được?

      Tiêu Tử Y ngơ ngác dựa người vào giường, đầu cứ ong ong. chả nhẽ trừ nàng ra, ở thời đại này còn có người xa quê hương giống nàng sao? Tiêu Tử Y nhớ lại rất nhanh, cảm thấy mỗi câu đều giống như thử vậy. Chả nhẽ…Chả nhẽ là đến từ đại, mới nhìn quen quan trường cổ đại hắc ám, thấy địa vị thân phận của mình bất hạnh khó có thể thể được khát vọng của mình, mới vào thế gian. Mà lại có được tri thức của con người ngàn năm siêu việt, mới làm cho các tài tử trong kinh thành bái phục.

      Hai tay nắm chặt thành quả đấm, Tiêu Tử Y hận mình giờ thể chạy ngay tới nhà Nam Cung, túm lấy vị trạch nam râu xồm kia hỏi chút xem rốt cục là vì sao. Nhưng nàng mới sáng nay vừa đón Nam Cung Tiêu về, giờ thể nào lại tiếp đến đó được. Chả nhẽ phải chờ bảy ngày sau khi Nam Cung Tiêu về nhà mới có cơ hội nữa sao?

      giờ cũng khá ổn, cứ dùng đến cách thăm dò cũng phải là biện pháp chính. Tiêu Tử Y lấy tay day huyệt Thái dương, đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm nay nàng ra đề mười bảy con ngựa kia, ở đại nghe thành quen, chỉ cần biết tính quen thuộc có thể dễ dàng tìm ra đáp án. Sao Nam Cung Sanh chút cũng giải ra là sao?

      Buồn bực quá , ai có thể cho nàng biết rốt cục là vì sao đây?

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu nhìn cành đào theo gió nhàng lay động, biết mình nên tin tưởng kiểu phán đoán nào.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 85: Lễ Thân tằm
      EDIT: MEOMEOMEO


      Từ xưa “Nam canh nữ dệt”, nông canh và chăn tằm là hoạt động chủ yếu để sản xuất và phát triển ở xã hội cổ đại Trung Quốc. Người xưa vì đa phần hoạt động sản xuất mà tạo ra pho tượng thần bảo hộ, nghề nông canh và nuôi tằm cũng có thần linh của mình, mà tế bái thần linh này đó, cầu khẩn trời xanh, xin thương xót phù hộ còn lại ở cuối thời cổ còn có hoạt động hiến tế.

      Nông canh và nuôi tằm liên quan đến quốc gia dân sinh, trải qua nhiều thế hệ đế vương dẫn đến thống trị ổn định, chắc chắn chú ý tới phát triển hai nghề này. Tự chu theo hướng mới, trong từ điển quốc gia đều có, xác lập vận mệnh hiến tế là “Thiên Tử thân canh Nam Giao, Hoàng Hậu thân tằm Bắc Giao” rồi.

      Ngày lành tháng ba là ngày cử hành nghi lễ hiến tế chính thức. Theo nguyên tắc dương ngũ hành của Trung Quốc cổ đại, Hoàng hậu đại biểu cho thuần , làm chủ Phương Bắc, thiết lập đàn tế tằm ở Bắc Giao kinh thành, hình dạng và cấu trúc theo người xưa cảm nhận là hình tròn nên được thiết kế giống toa thuốc vậy.

      Tiêu Tử mang theo ba đứa nhóc ngồi xe ngựa, theo đội người ngựa hướng đến Bắc Giao kinh thành. Nhược Trúc và Như Lan hai người đều bộ bên cạnh xe. Tiêu Tử Y nhìn ba nhóc trong xe chơi trò oẳn tù tì, hôm nay họ đùa nghịch tý nữa có trừng phạt, người thua phải đọc thuộc lòng ra được đoạn Luận Ngữ hoặc là đoạn thơ, nếu đọc được bị người thắng cuộc búng trán.

      Cái trán Nam Cung Tiêu đáng thương bị búng đến đỏ cả rồi.

      Tiêu Tử Y đắc chí cười cười, hi vọng tiểu bá vương này có thể biết được trừ chuyện bảo vệ của huynh tỷ ra, thực ra cũng chỉ là đứa trẻ bình thường mà thôi. Nhìn Nam Cung Tiêu nín thở, muốn thắng mà lại bị thua liên tiếp, cắn răng kêu la liên hồi, nét mặt Tiêu Tử Y xuất vẻ tươi cười dịu dàng.

      Nhưng nghe tiếng cười giòn giã của Lí Vân Tuyển và Tiêu TRạm, Tiêu Tử Y biết rằng từ được Lí Vân Thanh giáo dục rất khá, bị phụ nữ bất tài làm ô nhiễm. Nhưng dù dạy học tốt đến mức nào, cũng có nghĩa là Lí Vân Thanh có đủ tư cách làm cha mẹ. Sao lại có thể để cho đứa bé dối chứ? Cho dù là chủ ý đáng ghét của tên thầy tướng Đàm kia nữa, nhưng Lí Vân Thanh cũng vẫn chấp nhận được sao…

      Tiêu Tử Y vén rèm ra chút, nhìn phía xa hàng ngũ kéo dài, thầm nghĩ tới hôm nay biết Lí Vân Thanh có phụ trách nghi lễ thân tằm hay là vẫn làm lễ Canh nông bên Hoàng đế? Nếu mà đúng lúc được gặp hay rồi.

      Còn về phần Trạch nam Nam Cung kia, Tiêu Tử Y cũng trông mong gì được gặp với hoạt động bên ngoài. Dù sao cũng là trạch nam mà thôi. Buông màn xe xuống, ngáp vặt cái, người Tiêu Tử Y đung đưa trong xe, buồn ngủ kéo tới. Tối hôm qua nàng vì vấn đề của Nam Cung Sanh mà nghĩ ngợi linh tinh đến nỗi lăn lộn ngủ được. Tuy biết chính mình đoán mò kết quả được nhưng cũng kiểm soát nổi đầu óc của mình.

      Loáng cái dường như khá lâu, Tiêu Tử Y bị người lay tỉnh. Vừa mở to mắt ra, nàng nhìn thấy đôi mắt to sáng ngời của Tiêu Trạm mang theo nét lo lắng im lặng nhìn nàng.

      “Bác à, có phải thân thể người thoải mái ?” Tiêu Trạm nghĩ đến lúc mình bị bệnh Hoàng Bà nội lúc nào cũng lấy tay sờ trán mình, tuy bé biết động tác này có ích gì, nhưng giống lần trước bé Tuyển Tuyển bị bệnh vậy cũng mỉm cười, nên lần này bé cũng chút chần chờ đưa tay bé đặt trán Tiêu Tử Y.

      Ôi, hình như tay bé quá ấy. Tiêu Trạm nghĩ ngợi chút, thấy thế nào lại lấy nốt tay kia đặt lên nữa.

      Tiêu Tử Y cảm động với hành động đáng của bé Tiêu Trạm mới hôn lên má bé vài ngụm, đồng thời hai tay bé cũng vỗ nhè lên mặt nàng.

      Tiêu Tử dở khóc dở cười ngồi dậy, nhìn ba nhóc cười cười. Bất đắc dĩ sờ đầu bọn . Đến lượt Nam Cung Tiêu, Tiêu Tử Y nhịn được hỏi: “Nam Cung à, trán con có đau ha?” trán cậu đỏ mảng lớn. Hai đứa nhóc kia cũng ra tay nghiêm túc quá . Hay là trình độ học tập của tên nhóc này kém quá.

      Nam Cung Tiêu ngang bướng lắc đầu, nghiến răng bảo: ‘ đau! Ta là nhường cho bọn họ đấy chứ, xem lần sau đem bọn họ thua tơi bời luôn!”

      Lúc này Tiêu Tử Y mới phát xe dừng lại, nàng vén rèm lên thấy họ tới nơi hiến tế. có thể nhìn thấy đàn cách đó xa rèm màn vàng sáng, trước đó còn có bày bài vị thần tằm cùng với trâu, dê, lợn, rượu và các đồ cúng tế.

      “Công chúa nếu người mệt có thể nghỉ ngơi lúc, khoảng nửa canh giờ sau mới tới giờ lành. Lúc đó nô tì gọi Công chúa” Nhược Trúc thấy Tiêu Tử Y vén rèm lên nhàng .

      ra còn giờ nữa mới bắt đầu ha? Tám chín phần thời gian là để cho hoàng hậu chỉnh trang dung nhan lần nữa, nàng nghe hoàng hậu còn muốn mặc bộ quần áo tơ tằm. Tiêu tử Y định buông mành xuống tiếp tục nằm trong xe ngủ, nhưng ba đứa nhóc trong xe phủi quần phủi áo thò người ra khỏi xe rồi, trông vừa tò mò, khát khao nhìn bên ngoài.

      Tiêu Tử Y thở dài cười hỏi: “Nhược Trúc, ở đây có chỗ nào có thể dẫn bọn chơi được ?” Quả nhiên trẻ con chẳng biết mệt là gì.

      Nhược Trúc cười bảo: ‘Bên cạnh là rừng dâu đó. Trước tiên công chúa cứ nghỉ ngơi , Nhược Trúc dẫn bọn rồi dẫn về.

      “Thôi khỏi, ta cũng đưa bọn vậy” Tiêu Tử Y làm sao yên tâm để cho bọn trẻ con tự chơi chứ, dẫn đầu xuống xe. Sau đó nhìn ba nhóc lần lượt nhảy xuống, tới Lí Vân Tuyển người cuối cùng, Tiêu Tử Y lo lắng lên ôm bé xuống.

      “Cảm ơn công chúa” Lí Vân Tuyển ngoan ngoãn cảm ơn câu, sau đó chạy theo sau hai nhóc kia.

      Tiêu Tử Y bị đôi mắt to tròn của bé đáng thu hút, khỏi có chút cảm thán đứa cũng có lúc biết ngoan ngoãn như vậy tốt quá. Tuy nhiên thể trách người ta được, ai bảo hoàng hậu cứ thèm để ý đến ý kiến của người khác, bắt người ta đưa vào trong cung làm chi.

      Nhược Trúc bảo Như Lan ở lại trông chừng, phòng có người tới tìm nhóm các nàng mà thấy. Còn bản thân lại cùng công chúa và ba nhóc vào trong rừng dâu bên cạnh.

      “Công chúa, lát nữa nghi thức tế lễ mới bắt đầu, đầu tiên hoàng hậu cầm trong tay kim khâu và chiếc giỏ, hái lá dâu tại trong rừng dâu này. Đây được gọi là Hoàng hậu cúng dâu, thực tế Hoàng hậu hái ba lá dâu có ba phiến lá, người phải theo bên cạnh Hoàng hậu, thay bà cầm chiếc giỏ. Đây là nhiệm vụ của sứ thân tằm” Nhược Trúc vừa vừa giải thích cho Tiêu Tử Y biết sứ thân tằm là cần phải làm cái gì.

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, nghe cũng khá đơn giản thôi mà. Nàng xem rừng dâu cắm cờ bay phấp phới tựa như cảnh tượng đại hội thể dục thể thao vậy.

      Ba nhóc nhặt lá dâu rơi đầy mặt đất, đua nhau xem ai nhặt được nhiều hơn.

      “Hái xong lá dâu, tới trước đàn tế lễ. Hoàng hậu nhìn lượt các cung tần mỹ nữ xong, cuối cùng mới lấy lá dâu từ trong giỏ của sứ thân tằm bỏ lên nong tằm để cho tằm ăn. Toàn bộ nghi thức tế lễ chấm dứt, hàng năm Hoàng hậu mượn nghi thức tế lễ này vì thiên hạ làm gương dệt vải” Nhược Trúc tiếp tục nhàng .

      Tiêu Tử Y nghe có vẻ thú vị. Hái ba tấm lá dâu coi như thu phục được lòng người, vậy Hoàng đế bên đó có phải chỉ cần cuốc hai nhát là được đây?

      “Trạm Nhi! Các con đừng chạy nhanh quá! Chậm chút nào!” Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên, phát ba nhóc kia chạy khá xa, khỏi có chút nhíu mày.

      “Công chúa, có cần hạ thần giúp ngài đưa tiểu điện hạ về đây?” Lúc này bên cạnh Tiêu Tử Y giọng lạnh như băng bất ngờ phát ra từ sau cây dâu.

      ———-Tiểu phẩm của nhà trẻ hoàng gia———

      Tiêu Tử Y:Trạm Nhi à, sinh nhật của con là vào ngày nào vậy?

      TRạm Nhi: Ngày mười chín tháng ạ.

      Tiêu Tử Y: Còn chưa có năm mà?

      Trạm Nhi: Hàng năm ạ!

      Tiêu Tử Y: …..

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :