1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 66: Hậu trường
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y đứng trong vườn hoa phía sau thư phòng đứng thở hít lấy khí trong lành, làm vài động tác tập thể dục.

      Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người nàng, nhìn lên là bầu trời trong xanh bao la, làm tâm tình của Tiêu Tử Y có chút buồn bực cũng trở nên trong sáng. Hôm qua ngày được rồi. Cuối cùng nàng cũng tìm ra lý do gì để cự tuyệt áy nghĩ của tên nhóc Tiêu Sách kia muốn nàng làm thư đồng của . Chỉ là giờ nàng mới ngẫm nghĩ lại xem nên từ chối như thế nào.

      Nhưng mà lấy lý do gì…đây? Nàng muốn học nha!

      Nhưng mà lý do này còn với Hoàng đế được chứ thể với Tiêu Sách, vì tiếp thu nổi. Cơ bản là tin rằng nàng thích học tý nào.

      Tiêu Tử Y duỗi thân ra vận động, bắt đầu vận động gân cốt lâu nhúc nhích, gần đây là do nàng sống quá an nhành rồi. Đợi khi nào Kì Mặc xuất , nhất định phải bảo huynh ấy dạy võ công cho nàng mới được, đừng để cho nàng có thân nội lực chỉ biết nghe lén người ta chuyện thôi. Ít nhất cũng phải có năng lực tự bảo vệ mình trong cung chứ.

      Chẳng may nếu có người nào cũng xuyên qua như nàng muốn ám sát nàng ….

      Động tác của Tiêu Tử Y chậm lại, rốt cục ai gây hại cho nàng đây? Ngay từ đầu chuyện ám sát liên tục thế rồi sau đó tự dưng lại im lặng có gì xảy ra, hoàn toàn lộ ra vẻ hợp tình hợp lý chút nào. Mà hôm qua lúc nàng ở đại điện kia tranh luận, chuyện này gây hậu quả gì cho nàng đây?

      thực ra chẳng qua nàng và Tiêu Sách đều tự trình bày quan điểm cá nhân kiểu trẻ con cãi nhau mà thôi, nếu là lớp hay thay đổi, kết quả cuối cùng phải chính Tiêu SÁch lại chủ động tìm nàng chuyện hay sao, chỉ tỏ thái độ cam tâm muốn lần sau tranh luận tiếp để được thảo ý nguyện mà thôi.

      Nhưng đó cũng phải là lớp học bình thường, mà Tiêu SÁch trogn cung sao, nhưng đại diện lợi ích đứng đằng sau cậu ta chắc chắn nghĩ thế.

      Tiêu Tử Y thở ổn định chút, sau đó bắt đầu vặn vẹo eo, vừa lúc quay người lại nhìn thấy Nhược Trúc đứng bậc thềm bê thức ăn ngơ ngác nhìn nàng.

      “Nhược Trúc à, lại có điểm tâm ăn sao?” Tiêu Tử Y nhìn thấy có…loại bánh từng nhìn thấy lập tức dừng động tác kết thúc như đài truyền hình từng làm, rồi cười khanh khách tới.

      “Vâng, phòng ăn làm thêm loại bánh mới, truyền thuyế gọi là GiangNamtrình lên việc mới, mới công chúa nếm thử xem?” Nhược Trúc đặt mâm bánh lên bàn trà.

      “Bé Vân Tuyển thế nào rồi? Chiều qua, lúc ta quay về thấy bé và tên nhóc Nam Cung Tiêu chuyện phiếm, hình như giờ có việc gì rồi chứ?” Tiêu Tử Y cầm lấy khăn lông ứơt mà Nhược TRúc đưa cho lau tay hỏi.

      “Vâng, hạ sốt rồi. Uống được mấy thang thuốc của Y Quan Chú Ý nên sao rồi ạ” Nhược TRúc cúi đầu đáp.

      “Tâm bệnh nan y thôi!” Tiêu Tử Y thở dài, chuyện này coi như xong, nhưng vấn đề cơ bản vẫn còn chưa giải quyết xong. Cách tốt nhất là với phụ hoàng chút, bảo câu tha cho bé về nhà tốt hơn. Tiếc là hôm qua nàng cũng lo lắng vấn đề này chút nào, chỉ nghĩ còn có cơ hội khác. Tiêu Tử Y nhìn Nhược Trúc mang tới cho nàng ly nước lọc ngạc nhiên hỏi: ‘Ôi? Sao hôm nay lại đổi bình nước thế? Cái bình sứ màu xanh da trời lẫn màu xanh lá cây kia ta rất thích nha!”

      Nhược Trúc lập tức nhào xuống quỳ đất, vẻ mặt xấu hổ bảo: ‘Công chúa, alf do nô tỳ cẩn thận đánh vỡ, xin công chúa trách phạt ạ”

      Tiêu Tử Y mở to hai mắt, suy nghĩ lúc rồi lắc đầu bảo: ‘ phải là ngươi làm vỡ. Có phải Như Lan đây? Nếu là ngươi làm sai, chắc chắn khi vừa thấy ta ngay, để ý may mắn trong lòng là ta chưa phát ra được”

      Nhược tRúc cắn cắn môi, chần chờ lúc lâu rồi giọng : “Là tiểu điện hạ. Nhưng mà nô tỳ cũng có cái sai, lúc ấy tự dưng cứ ngủ mất…”

      Tiêu Tử Y bật cười bảo: “Đứng lên ! phải chỉ là cái bình sứ sao? sao, ta cũng rất thích cái ngươi lấy ra hôm nay. Trạm Nhi bị thương chứ?’ Tám phần là do cậu bé Trạm Nhi này khát nước rồi, chính mình cũng nghĩ tới phải động vào mới vỡ tan thế. Vỡ tan vỡ tan , dù sao cũng là tiền của lão hoàng đế mà, khôgn để ý chuyện nàng giúp phá đấy chứ.

      Nhược Trúc đứng dậy lắc đầu, : “Tiểu điện hạ sao, chỉ là có chút bị hoảng sợ, lúc ấy xoay người mất rồi. Nô tỳ đưa người trở về, đường cả câu người cũng .”

      Tiêu Tử Y cầm miếng bánh lên ăn, lúng búng: “Chịu thôi, trẻ con mà! À Nhược Trúc này, mẫu phi Tiêu Sách làm cái gì vậy? Này, bánh này ăn ngon quá. Ngươi cũng ăn miếng !”

      Nhược TRúc cầm miếng bánh Tiêu Tử Y đặt trong tay, cũng vội ăn, àm trong lòng sắp xếp chút từ ngữ rồi : “Công chúa, mẫu phi Tiêu Sách tên là Mai Phi, là con của Thái Sư đương triều ạ”

      “Thái Sư à…” Nghe qua cũng rất kiêu ngạo , xem ra bối cảnh cũng chắc chắn lắm. “Vậy Hoàng Hậu là gì?”

      “Hoàng hậu là em của Lại Bộ thượng thư đương nhiệm, là đại gia đình Vương gia gia thế nhất của triều đình” Nhược TRúc chầm chậm.

      Xem ra đúng là chuyện kết hợp vì lợi ích ha! Tiêu Tử Y nghĩ ngày hôm qua vẻ mặt hoàng đế đối với bức hoạ của mẫu phi nhớ nhung kia, nhưng tuổi của nàng và Tiêu Sách cũng tương đương. Điều này cho thấy là gì? Chính là chứng minh thực tế mẫu phi của nàng đối với hoàng đế mà , cũng chỉ là người phụ nữ khá đắc biệt mà thôi.

      Gần gần như thế mà thôi.

      Tiêu Tử Y bỗng thấy miệng ngon, ăn được nửa miếng bánh rồi lại chán nản đặt xuống mâm. Điều ấy ở cổ đại đúng là làm cho người ta khó chấp nhận. Nhưng vừa nghĩ đến TRạm Nhi đáng như thế sau này cũng biến thành người như thế nàng cảm thấy quá tàn khốc rồi.

      “Công chúa?’ Nhược TRúc hơi khó hiểu hỏi.

      sao, chẳng qua là tự dưng thấy chán ngấy quá thôi” Tiêu Tử Y thản nhiên bảo.

      Lúc này giọng của Như Lan bên phòng sách truyền tới: “Công chúa, Thái thị lang lần trước lại tới nữa rồi”

      Tiêu Tử Y sững sờ, quay đầu hỏi lại: ‘ ta tới làm gì? Trạm Nhi lại gây ra chuyện gì sao?” Tiêu Tử Y nghĩ đến có khả năng là TRạm Nhi của nàng lại bị lão phu tử gây khó dễ, nên lập tức muốn lao ra Thái Tam quốc kia để lý luận.

      “À….Ông ấy là muốn tới giúp công chúa sửa lỗi chính tả…”

      “…”

      ******Tiểu phẩm của nhà trẻ hoàng gia****

      Lúc năm tuổi, Nam Cung Tiêu kéo tay bé Lí Vân Tuyển sáu tuổi, nghiêm túc bảo: “Tuyển Tuyển à, ta thích muội”

      Lí Vân Tuyển cũng nghiêm túc hỏi lại: ‘Tương lai ngươi có thể chịu trách nhiệm với ta sao?”

      Nam Cung Tiêu khí thế mười phần bảo: “đương nhiên rồi! Chúng ta phải là người mới hai tuổi!”

      “…..”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 67
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Công chúa, chữ “khóa” này người lại viết sai nữa rồi, đừng có viết như vậy chứ”. Thái Khổng Minh rất có ý thức chỉnh sửa. ta buộc tóc lên cũng đội mũ mà lấy dây buộc trùm lên trông dáng vẻ có chút thư sinh.

      Nhưng mà Tiêu Tử Y lại có lòng muốn thưởng thức soái ca của học viện tý nào, mà viết xiêu xiêu vẹo vẹo hàng chữ ngoằn ngoèo giấy, mặt chút thay đổi.

      Có lầm đây? Bảo nàng bắt chước chữ phồn thể sao? Chữ phồn thể nàng xem cũng hiểu, năm đó tivi, đài truyền hình bắn chữ nàng đọc cũng vất lắm, nhưng cũng thể bảo nàng viết đúng từng chữ chứ!

      Hơn nữa, nàng biết chữ giản thể cũng là từ chữ phồn thể mà ra thôi mà phải sao? Đây phải là tự buộc dây vào mình sao?

      Càng đáng giận hơn là Thái Khổng Minh còn lắc đầu giận dữ nữa chứ: “Công chúa, thứ cho hạ quan thẳng, chữ viết của người so với Hoàng Tôn điện hạ còn kém quá”

      “Ba!” Tiêu Tử Y nện mạnh bút xuống bàn, cuối cùng chịu hết nổi rồi. Dựa vào cái gì mà nàng phải chịu ngồi ở đây để cho Thái Tam quốc kia chỉ chỏ chứ?

      “Đến cả tính kiên nhẫn cũng có nữa” Mặt Thái khổng Minh đổi bảo.

      Tiêu Tử Y nhắm hai mắt lại, chịu nổi còn có chuyện này phát sinh người nàng nữa. Cuối cùng nàng vì cái gì mà phải học chữ chứ?

      “Bác à, chữ viết của người xấu quá ha” biết Tiêu Trạm vào phòng từ lúc nào, dẫm hai chân lên ghế ngoái cổ nhìn, khuôn mặt non nớt, trắng nõn ngạc nhiên khó hiểu.

      Tiêu Tử Y cười trừ, từng câu từng câu với Tiêu Trạm: “TRạm Nhi à, chữ của bác xấu nha! phải con xem chữ bác viết bằng than rất tốt hay sao? Có phải là rất xấu hay ?’

      Tiêu Trạm chớp chớp mắt to gật đàu bảo: “Đúng vậy, nhìn thấy rồi. Rất được đó!”

      “Phải thế chứ” Tiêu Tử Y cười hài lòng. Quả nhiên Trạm Nhi của nàng vẫn là người đáng nhất.

      Tiêu Trạm hai mắt mở to, tiếp tục dùng giọng ngây thơ bảo: ‘Nhưng mà lỗi chính tả nhiều quá ha!”

      “….” Tiêu Tử Y cười bỗng sựng lại, biết nên thế nào.

      Thái Khổng Minh nheo nheo hai mắt, thèm tức giận, thở dài bảo: “Công chúa, người xem xem, đến cả Hoàng tôn điện hạ cũng đều vậy mà”

      “Ta có thói quen dùng bút lông viết chữ” Tiêu Tử Y như trút cơn giận, nên lời.

      “Hạ quan cũng vậy đó” Thái Khổng Minh thản nhiên bảo, đưa tay cầm than bàn Tiêu Tử Y: “Trước đây nhà hạ quan rất nghèo, chỉ có thể lấy cành cây viết chữ đất. Vì thế viết bút lông chữ cũng đẹp lắm. Sau này có cơ hội học, hạ quan viết bút lông bị người ta cười nhạo cho rất lâu, vì vậy hạ quan hạ quyết tâm phải luyện chữ viết cho đẹp. Công chúa đời này có việc khó, chỉ sợ lòng bền thôi!”

      “Bác à, Ba năm trước đây Thái phu tử thi đỗ trạng nguyên nha! Phụ vương bảo muốn chọn người ưu tú nhất tới dạy cho Trạm Nhi đấy” Tiêu Trạm đứng bên phụ hoạ thêm.

      “Vậy ha?” Tiêu Tử Y kéo dài giọng, cõi lòng còn đầy nghi vấn cái loại gì mà….chọn người ưu tú nhất để dạy cho trẻ con biết chữ, đúng là biết dùng người quá ha.

      “TRở thành thầy giáo của hoàng đế là vinh hạnh của hạ quan” Thái Khổng Minh cung kính .

      “Thầy của hoàng đế. Vậy cũng cần dạy cho ta nhỉ?” Tiêu Tử Y day day huyệt thái dương, chịu nổi bảo.

      “Hoàng thượng có chỉ” Thái Khổng Minh lại mấy từ đơn giản, ràng nhưng rất có uy lực.

      Tiêu Tử Y ngáp vặt cái, thả lỏng người ngồi vào ghế, miễn cưỡng bảo: ‘Ta muốn bắt chước là bắt chước” Rốt cục biết hoàng đế nghĩ thế nào ha? Sao lúc này lại kiêng kỵ nam nữ trong cùng phòng nhỉ? Cử thái phu tử còn trẻ như thế, sợ bị nàng nhúng chàm sao?

      À , sai rồi, lại. Chả nhẽ sợ nàng bị nhúng chàm sao?

      Hơn nữa, cho dù nàng có học xong chữ phồn thể, chả nhẽ hoàng đế lại trông mong nàng giống như mẫu phi, thi đỗ trạng nguyên sao? Quả thực là nhiệm vụ khó có thể hoàn thành rồi!

      Tiêu Trạm vừa đứng bên nghe Tiêu Tử Y thế, lập tức có chút mệt mỏi, ngáp cái, lùi ra sau ngồi tựa vào ghế, bắt chước giọng Tiêu Tử Y bảo: ‘Ta cũng muốn bắt chước là bắt chước”

      Hai người lớn trong phòng cùng nhìn về phía Tiêu Trạm, Thái Khổng Minh nhìn trách cứ sang Tiêu Tử Y, khiển trách nàng sao gương mẫu làm người tốt cho trẻ con vậy.

      Tiêu Tử Y ngồi ngay ngắn lại, nhìn lòng vòng chữ như giun bò giấy, đầu lại thấy đau.

      “Vậy, Thái phu tử à, Ngươi đọc sách là vì cái gì?” Tiêu Tử Y chống cằm nhìn Thái Khổng Minh đứng đối diện, bỗng nghĩ tới chuyện xưa trong sách sử Trung Quốc mà thấy buồn cười bảo: “Trong sách đều có Hoàng Kim Ốc, trong sách cũng có cả Nhan Như Ngọc. Ngươi phải cũng là vì gì đó chứ?”

      Thái Khổng Minh sửng sốt, cúi đầu trầm ngâm suy nghĩ hai câu này, đến nửa ngày cũng nổi câu nào.

      Tiêu Tử Y hối hận nhăn chặt mày lại, những lời này phải là chưa bao giờ xuất sao? Nhưng nhìn bộ dạng của Thái Khổng Minh kia, có vẻ như chưa xuất vậy.

      Thái Khổng Minh cẩn thận nhớ lại năm đó ta liều mạng đọc sách rốt cục là vì cái gì, càng nghĩ cảm xúc càng nhiều. “Đọc sách…Ta muốn cho thiên hạ này còn những người giống như ta có con cái cũng nghèo khổ như thế nữa”

      mặt Tiêu Tử Y lộ ra nét ngoài ý muốn, tò mò hỏi: “Bình thường mà nếu như lời của người, hẳn là phải trở thành người giàu có nhất thiên hạ chứ! Ngươi còn trẻ vậy, có từng nghĩ xa như thế hay chưa?” Đứa trẻ bình thường, chắc là biết thông qua chuyện này để thay đổi chính sách của quốc gia để thực nguyện vọng này của mình ?”

      Thái Khổng Minh nhìn thoáng qua Tiêu Tử Y, biết nàng chỉ cần nghe câu mà lý giải ra chí hướng của mình, vui lòng phục tùng bảo: “Công chúa, quả nhiên là trí tuệ hơn người, năm đó học trò là được người chỉ điểm nên mới biết vào triều đình làm quan là mục tiêu chính”

      Tiêu Tử Y nhíu mày, phải khẳng định hỏi lại: “Sao lại tự xưng mình là học trò vậy?” thể thế được? Mới vừa rồi còn mở miệng là hạ quan, thế nào mà chớp mắt biến thành học trò rồi vậy?

      “Học trò đối với công chúa bội phục sát đất, tự xưng là học trò là chuyện đương nhiên” Thái Khổng Minh ung dung bảo.

      Tiêu Tử Y cười khổ. Chẳng qua nàng so với ta nhiều hơn ngàn năm tri thức mà thôi, lọt vào xã hội phong kiến lại là vấn đề luẩn quẩn, cho nên với ta từng quan điểm mới chẳng qua là những vấn đề của sau này thôi. Điều ấy cũng đáng để nàng khoe ra, nhưng nếu ta cứ xưng học trò trước mặt

      “Chuyện kiểu này ta cũng cần học ngươi được ?” Tiêu Tử Y hỏi dò.

      được” Thái Khổng Minh cự tuyệt nghiêm túc, “Chính là bởi vì thế, học trò mới tuyệt đối thể cho phép người viết chữ sai nữa”

      Choáng nha! Tiêu Tử Y thực biết gì, nếu biết sớm vậy tránh khỏi chuyện học, thà nàng cứ lựa chọn học cùng Tiêu Sách kia còn hơn. Có lẽ La Thái Phó kia còn có thể thuyết phục được chút…”

      Phụ hoàng của nàng đúng là lão hồ ly ha! Cho dù nàng có cự tuyệt cũng dùng cách khác để nàng phải chấp nhận, sao cứ phải bắt nàng nhất định học chứ? Chả nhẽ lại còn trông cậy vào nàng giống mẫu phi thi trạng nguyên sao?

      Hay là, phụ hoàng của nàng chỉ muốn tìm kiếm hình bóng mẫu phi người của nàng lần? đúng là, nàng cần như thế đâu! Vì người khác mà sống là chán quá! Nàng nghĩ muốn có cách nào ra khỏi cung hay hơn . Nhưng mà đúng là nàng rất luyến tiếc tách ra cùng với Trạm Nhi đáng kia quá.

      “Bác à, Hoàng Kim Ốc con hiểu rồi, nhưng Nhan Như Ngọc là gì vậy?” Tiêu Trạm đứng bên cạnh tò mò hỏi.

      Tiêu Tử Y nhớ tới vừa rồi Tiêu Trạm bắt chước giọng nàng muốn học…lại thấy rằng đó là cách để cho bé tiếp tục nảy sinh hứng thú với chuyện học hành” À….Cái này, cách khác, nếu mà Trạm Nhi đọc sách nhiều, bé Vân Tuyển càng thích chơi với con ha!”

      Nhưng khuôn mặt nhắn của Tiêu Trạm cũng giống vẻ hưng phấn chờ mong của Tiêu Tử Y, mà ngược lại càng ảm đạm hơn.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 68: Phẫn nộ
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y nghi hoặc khó hiểu, lúc này mới để ý tới, nếu là bình thường chắc chắn Tiêu Trạm chạy đến phòng Lí Vân Tuyển chơi rồi nhưng hôm nay lại ngoan ngoãn ngồi bên nàng, chả nhẽ….

      “Các con cãi nhau sao?” Tiêu Tử Y cẩn thận hỏi.

      Tiêu Trạm chu chiếc miệng lên lúng túng nấp trong ghế lời nào.

      Tiêu Tử Y thở dài. Trẻ con cãi nhau là chuyện bình thường thôi mà! Hơn nữa Tiêu Trạm vốn quen được mọi người trong cung chiều chuộng rồi, Lí Vân Tuyển lại là bé quật cường như vậy nữa. À, hình như là lấy chuyện Thái Khổng Minh là cái cớ khá tốt nhất, Tiêu Tử Y nghĩ tới đây, nghiêm túc ngẩng đầu lên : “Thái Thị Lang, bổn cung có số việc cần giải quyết, hay hôm nay cứ vậy được ?” Lần đầu tiên nàng tự xưng là bổn cung trước mặt người khác, có cảm giác thoạt đúng là khí thế, chất giọng hiểu sao lại uy nghiêm tự chủ hẳn lên.

      Thái Khổng Minh nhìn nhìn Tiêu Tử Y và Tiêu Trạm, kiên quyết : “Công chúa, nếu người hứa hoàn thành bài tập hạ quan giao lại cho người hạ quan cáo lui”

      Tiêu Tử Y để ý thấy Thái Khổng Minh tự dưng lại đổi thành hạ quan mở to mắt đề phòng hỏi: “Bài tập à? Bài tập gì cơ?”

      Thái Khổng Minh nheo nheo mắt lại, có vẻ bí hiểm bảo: “Xin công chúa viết lần chính tả bài “Xuất sư bề ngoài”, ngày mai hạ quan tới kiểm tra kết quả của người”

      Tiêu Tử Y gì, Thái Tam Quốc này đến cả ta đây cũng buông tha, lại còn áp đặt chuyện biến thái như vậy lên người nàng nữa chứ?

      Viết chính tả sao? Bây giờ nàng có thể học thuộc lòng cũng đến nỗi rồi.

      “Thái phu tử, hay là viết mẫu cho bác . Mục đích phải là để bác biết chữ sao?” Tiêu Trạm phát ra tiểu Bác mêli của mình nhíu mày, nghĩ đến tâm tư mình khi bị Thái phu tử giao cho bài tập, thấy cảm động mới mở miệng líu lo.

      Thái Khổng Minh nghĩ chút thấy thực ra thái độ công chúa hôm nay ngoài dự tính của ta. Vốn còn nghĩ nhiều khả năng, tưởng rằng vị công chúa này cũng nể mặt mũi ta chút nào cứ thế tống khứ ta ra khỏi Trường Nhạc cung nữa chứ.

      “Được rồi, xem ra nể mặt Hoàng tôn điện hạ, công chúa chỉ cần chép chính tả lần là được” Thái Khổng Minh thấy có vẻ chấp nhận được, cầm lấy bút lông Tiêu Tử Y vừa quăng lên viết lưu loát như mây trôi nước chảy tờ giấy bài chính tả mẫu “Xuất sư bề ngoài” lượt đưa cho Tiêu Tử Y rồi sau đó thi lễ cáo từ.

      Tiêu Tử Y lấy tờ giấy mà Thái Khổng Minh vừa viết xong cầm tay, nhìn nét chữ còn chưa ráo mực lại thầm so sánh với nét chữ của Nam Cung Sanh. ràng nét chữ của Thái Tam Quốc này rất đúng mẫu, tuy nét đầu sắc sảo nhưng tóm lại vẫn thoát được mẫu chữ quy định. Nếu so sánh kỹ, chữ Nam Cung Sanh viết ra phóng khoáng hơn nhiều, thấy giống người bị bệnh tý nào.

      “Bác à, có phải Trạm Nhi lắm lời lắm ?” Tiêu Trạm nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Tiêu Tử Y sợ sệt hỏi.

      Tiêu Tử Y nhoẻn miệng cười, lấy tờ giấy Thái Tam Quốc viết vứt lên bàn, giang hai tay ra ôm Tiêu Trạm vào lòng, đặt cằm đỉnh đầu bé, mỉm cười bảo: “Sao vậy được? Bác còn phải cảm ơn Trạm Nhi xin cho bác nữa đây! Nếu giờ bác lại chịu khổ rồi”

      “Bác à, viết chữ cũng khó nha! giờ ngày Trạm Nhi có thể học được nhiều chữ rất giỏi nhé” Tiêu Trạm nắm chặt tay đếm đếm lại, đếm mãi hơn nửa ngày những cũng đếm được ngày hôm nay bé học được bao nhiêu chữ.

      “Được, vậy bác cùng tập viết với Trạm Nhi nhé” Tiêu Tử Y chấp nhận thở dài. phải là tập viết chữ phồn thể thôi sao? Chả nhẽ nàng lại chịu thua đứa bé bốn tuổi à?

      Tiêu Trạm vui vẻ gật đầu.

      Tiêu Tử Y thầm nghĩ tâm tính trẻ con cũng thay đổi nhanh , vừa rồi còn trông có vẻ bị sỉ nhục ghê lắm, loáng cái tan thành mây khói. Rốt cục nàng có cần phải hỏi xem giữa bé và Lí Vân Tuyển xảy ra chuyện gì đây? Tiêu Tử Y sợ hỏi làm cho Tiêu Trạm thấy khó chịu nhớ lại nên trong lòng cứ băn khoăn dám hỏi.

      Đúng lúc đó Tiêu Trạm bỗng nhảy từ trong lòng Tiêu Tử Y xuống, lọt tọt chạy thẳng tới cửa phòng sách.

      Tiêu Tử Y kinh ngạc nhìn lại thấy Lí Vân Tuyển đẩy cửa phòng ra, sắc mặt ràng là vì bị bệnh nên tái nhợt nhiều, cặp mắt to kia giống gặp lần đầu ngân ngấn nước nữa.

      “Bé Tuyển Tuyển, bác ngươi là Nhan Như Ngọc (mặt như ngọc) của ta” Tiêu Trạm cười hì hì chạy tới trước mặt Lí Vân Tuyển, cúi đầu hai bên cùng nhìn nhau khác lắm.

      Tiêu Tử Y chống tay lên má, thú vị nhìn bé Tiêu TRạm quyến rũ bắt chước kiểu cua đẹp lúc đó. Dù hai đứa trẻ còn có mâu thuẫn gì đó nhưng trẻ con hay chóng quên, để bụng bao giờ.

      Ai ngờ Lí Vân Tuyển ngơ ngác, chớp chớp cặp mắt to, nhăn mặt lại hét lên: “ bậy! Ta mới phải họ Nhan! Ta họ Lý!”

      “Phụt!” Đầu Tiêu Tử Y tý nữa đụng bàn, bắt đầu ôm bụng buồn cười. Trời ơi! Chuyện này với kẻ dở hơi thành trò khôi hài rồi!

      Tiêu Trạm kinh ngạc nhìn Lí Vân Tuyển, biết sai cái gì mà chọc cho bé giận. Còn Lí Vân Tuyển giận tới mức kiềm chế được trừng mắt nhìn Tiêu Trạm. Từ bé bé sống nhờ ở nhà họ hàng, có nhiều người khuyên bé và ca ca mình đổi họ, đến làm con nuôi nhà người ta. Trở thành con của nhà giàu, có thể được mặc quần áo đẹp, có thể được ăn những đồ ăn chưa bao giờ được ăn, có thể tìm được chị dâu môn đăng hộ đối cho ca ca. Nhưng ca ca cứ cự tuyệt liên tục, sau đó lại nghiêm túc cho bé biết, mình mang họ Lý, là nhà Lý Thái Nguyên, đời này đổi.

      Tiêu Tử Y len lén cười lúc, tự dưng phát ra khí có chút khác thường, phải là kiểu ..love love kia trong suy nghĩ của nàng chứ. Vẻ mặt Lí Vân Tuyển trông hung ác, chân tay Tiêu Trạm lóng ngóng, trông như sắp khóc.

      Sao? Có chuyện gì vậy?”

      Vừa nghĩ cách khuyên bọn trẻ, Tiêu Tử Y lại nghe thấy giọng trẻ con kiêu ngạo vang lên: “Ôi ôi! Xảy ra chuyện gì thế này?”

      Tiêu Trạm vốn biết làm sao bỗng trở nên kỳ lạ, nhìn về phía Nam Cung Tiêu đứng ở cửa.

      Mà càng kích thích cho bé nữa là, Lí Vân Tuyển bực tức bỗng thấy Nam Cung Tiêu sắc mặt tự dưng thay đổi, thậm chí còn chạy ra núp sau lưng Nam Cung Tiêu, thò mặt ra nhìn bé đề phòng.

      Từ đến giờ Tiêu Trạm chưa bao giờ cảm nhận được cảm xúc phẫn nộ, chỉ thấy trong lồng ngực có ngọn lửa vô hình nghẹn lại, hơn nữa hình như bắt đầu bùng nổ, làm cho bé thở nổi.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 69: Cãi nhau
      EDIT: MEOMEOMEO

      Lần đầu tiên Tiêu Tử Y thấy vấn đề giữa bọn trẻ con cũng rất khó giải quyết. Tuy nàng lớn lên trong nhi viện, dẫn theo đám trẻ , nhưng vẫn đều thấy lẻ loi, hiu quạnh. ai, đứa bé nào có được thân phận quan trọng giống như Tiêu Trạm hay Nam Cung Tiêu, nếu bọn trẻ ấy mà xông vào đánh nhau đây là chuyện kinh động tới rất nhiều người.

      Tiêu Tử Y thở dài, nếu cả cãi nhau ầm ĩ cũng được phép còn gì là thời thơ ấu nữa? Tiêu Tử đấu tranh tư tưởng lúc, quyết định vẫn yên lặng xem xét, nhúng tay vào, xem xem bọn trẻ con xử lý thế nào.

      Chỉ thấy hai bạn cứ nhìn nhau tới ba giờ đồng hồ, sau đó Nam Cung Tiêu kiên nhẫn được, khoanh tay lại, cướp lời : “Nè, Tiêu Trạm, sao ngươi bắt nạt người thế?”

      “Ta có bắt nạt người!” Tiêu Trạm cúi người nắm chặt hai tay lại, cố kiềm chế cơn tức xa lạ đến với bé.

      “Còn bắt nạt người là gì? Vậy sao Vân Tuyển lại trốn sau lưng ta thế?” Nam Cung Tiêu kéo dài giọng, từ từ .

      Tiêu Trạm nhịn được cất cao giọng nhắc nhắc lại: “Ta có bắt nạt người”

      Lí Vân Tuyển đưa tay ra kéo góc áo Nam Cung Tiêu, muốn gì đó lại thôi. bé cũng vì sao hai người vừa thấy mặt nhau đối chọi gay gắt như thế, bé định với Nam Cung Tiêu là sao, nhưng lời tới trong miệng lại tự dưng là rốt cục có chuyện gì xảy ra nữa.

      Hình như là bé hiểu lầm Tiêu Trạm rồi, mà hình như cũng phải vậy…

      Nhìn tuổi ba đứa trẻ cộng lại còn chưa bằng tuổi của nàng, đến cả người lớn đầu nhất như nàng cũng còn biết chuyện gì, Tiêu Tử Y day day thái dương, định hoà giải nghe thấy tên nhóc Nam Cung Tiêu đó kiêu ngạo bảo: “Tiêu Trạm à, ngươi như vậy được đâu! phải ngươi trùng hợp sinh ra là Hoàng Tôn điện hạ sao? Sao lại cứ bắt người khác cùng chơi với mình thế?”

      Tiêu Trạm mở trừng hai mắt to, tưởng có thể đốt cháy cơn giận bắn vào Nam Cung Tiêu. Bé muốn gì đó để giải toả phẫn nộ trong lòng ra. Nhưng do được nuôi dạy tốt làm cho bé tìm được từ nào cả.

      Lí Vân Tuyển phát mặt Tiêu Trạm nhăn nhó, cảm giác tình hình có vẻ càng nghiêm trọng hơn. bé còn nhớ trước khi tiến cung ca ca bé cho bé biết, thể đắc tội với người có xuất thân cao. Xuất thân cao gì gì đó bé hiểu. Nhưng nghe ý của Nam Cung Tiêu hình như thân phận của Tiêu Trạm này rất cao. kịp nghĩ chạy vội tới trước người Nam Cung Tiêu, dang hai tay ra bảo vệ cậu, dịu dàng : “ được thương tổn ! Lúc ta bị bệnh chăm sóc cho ta, kể chuyện xưa cho ta, là người tốt!”

      Mặt Nam Cung Tiêu đỏ ửng lên. Hôm qua là cậu cố tình chọc giận Tiêu Trạm, xong định ngay cho Lí Vân Tuyển biết. Nhưng Tiêu TRạm làm vỡ bình sứ xong chạy mất, hại cậu kịp giải thích gì. Kết quả là vừa thấy mặt nhau giữ được mồm cứ thế mà ra. Thấy Lí Vân Tuyển cứ như thế che chở cho cậu, Nam Cung Tiêu đặt tay lên vai bé, định cho bé biết.

      Tiêu Trạm nghe thấy Lí Vân Tuyển thế… chỉ cảm thấy tim bé như có ai đấm đấm, định ra nhưng kịp: “ phải nó! Hôm qua ta luôn ở cạnh chăm sóc cho ngươi! Là ta kể chuyện xưa cho ngươi! Để chăm sóc cho ngươi, ta còn uống hẳn bát thuốc to khổ ơi là khổ nữa!” Tiêu Trạm lớn tiếng , chỉ thấy trong lòng thực chua xót khi phải uống bát thuốc khổ sở kia.

      Lí Vân Tuyển sững sờ tại chỗ, đôi mắt to ngập nước nhìn Tiêu Trạm, rồi lại nhìn Nam Cung Tiêu, biết nên tin ai.

      Tiêu Trạm thấy bé vẫn tin, bước tới trước mặt Nam Cung Tiêu, rút tờ giấy trong tay ra, run run giận dữ : “Ngươi cho là đề này đều do giải sao? phải vậy đâu! Bút tích này giống nhau! biết mời ai viết nữa. Ngày nào cũng chạy tới đây cứ nghĩ mình thông minh lắm! Bài “Xuất sư bề ngoài” là do ngươi học thuộc đấy sao? phải là do ngươi viết lên ngón tay trước, người thuộc sao?”

      Sắc mặt Nam Cung Tiêu thay đổi, thần sắc mặt nhắn cứ được bình thường, lúc trắng lúc xanh.

      Tiêu Tử Y ở bên nghe vậy nhắm hai mắt lại, chuyện này được lắm, trở mặt rồi. Thực ra Nam Cung Tiêu thay ca ca bé đổi đề chắc là cũng do ca ca cầu xin. Còn về chuyện học thuộc bài “Xuất sư bề ngoài” cũng chẳng qua là chuyện , nhưng với Tiêu Trạm mà chuyện này lại là chuyện lớn. Cũng khó cho bé cứ phải giấu mãi trong lòng, nể mặt Nam Cung Tiêu cố ra.

      Được rồi, bây giờ là vì nguyên nhân Lí Vân Tuyển, tới lúc Tiêu Tử Y ra tay rồi, định xen chuyện giữa bọn trẻ thấy Nam Cung Tiêu thẹn quá hoá giận quay đầu trừng mắt liếc nàng cái, sau đó giật phắt tờ giấy trong tay Tiêu Trạm xuống, xé tan tành.

      “Ngươi…ngươi làm gì thế?” Tiêu Trạm sợ tới mức lùi lại bước cứ tưởng Nam Cung Tiêu đánh bé trận cho hả giận.

      Nam Cung Tiêu trợn mắt nhìn bé, sau đó tung đám giấy vụn lên, xoay người nhanh ra ngoài.

      Tiêu Tử Y cũng ngăn bé lại, bọn trẻ cần phải bình tĩnh mới được. Nhìn đám giấy vụn bay đầy trời, Tiêu Tử Y bất đắc dĩ nghĩ đến Nam Cung Tiêu đúng là có sở thích xé giấy ha.

      Lí Vân Tuyển nhìn theo bóng lưng Nam Cung Tiêu, cau mày lại, tức giận nhìn Tiêu Trạm bảo: “Ca ca ta rồi, phải biết khoan dung độ lượng. Vừa rồi ngươi làm gì nào? Tuy ta nghe hiểu gì nhưng ngươi hơi quá đáng nha! Ta….ta ghét ngươi!” Dứt lời cũng quay đầu chạy ra ngoài.

      Tiêu Trạm mặt tái xanh, toàn bộ khuôn mặt xụ xuống.

      Tiêu Tử Y nhìn thấy Như Lan lúc này đứng ở cửa đuổi theo biết nhóc kia có người chăm sóc có chuyện gì, nàng cũng để ý nữa. Tiêu Tử Y thở dài, kéo Tiêu Trạm ủ rũ ngồi xuống ghế, rót chén trà nóng đặt vào tay bé, sau đó ngồi yên lặng bên cạnh, câu cũng .

      Tiêu Trạm thở mạnh rồi cuối cùng cũng bình thường trở lại, khóc nức nở thào: “Bác, hôm qua vì muốn kể chuyện xưa cho bé Tuyển Tuyển nghe, Trạm Nhi phải uống bát thuốc khổ vô cùng”

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, dịu dàng: “Trạm Nhi dũng cảm quá! Thuốc khổ như thế, bác đều uống nổi”

      mặt nhắn của Tiêu Trạm lộ vẻ tươi cười, rồi lập tức lại tắt ngúm.

      Tiêu Tử Y thở dài, ôm thân thể gày gò của bé vào lòng, nhàng bảo: “Trạm Nhi làm mọi việc tốt lắm nhé! Bác còn chưa kịp khen con nữa, lại biết chăm sóc người, đều nghe lời người lớn, biết cái gì mà nên gì. Trạm Nhi à, bác thực đau lòng cho con lắm”

      Tiêu Trạm nức nở hỏi: “Đau lòng….Đau lòng cho con cái gì cơ?”

      Tiêu Tử Y vỗ nhè đầu bé, ôn nhu bảo: “Đau lòng con là còn quá ! Có số chuyện, cần phải lo nhiều như thế. Muốn cứ ra, làm gì cứ làm, trời có to đến mấy nếu sụp xuống cũng có bác chống đỡ cho con mà”

      Tiêu Trạm nước mắt sắp rơi nghe vậy cố nén lại, ngơ ngác nhìn tiểu Bác mêli của mình.

      Đây là ….Đây là bác cổ vũ chuyện bé và Nam Cung Tiêu khai chiến sao?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 70: Thức Tỉnh
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Sao thế?” Tiêu Tử Y nhìn mặt Tiêu Trạm vậy, hiểu hỏi.

      Tiêu Trạm đáp: “Bác à, người … phải người giận Tiêu Trạm đấy chứ?”

      “Sao thế được?” Tiêu Tử Y khẽ cười, lấy khăn ra lau mũi hồng hồng của bé, vô cùng thương. Haizz…Bé quyến rũ này dù mặt mũi khổ sở nhưng vẫn đáng quá , càng nhìn càng muốn xoa bóp.

      “Vậy….Bác vẫn cổ vũ cho Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu cãi nhau sao?” Cái đầu của Tiêu Trạm nghĩ ra, bĩu môi hỏi.

      Tiêu Tử Y vẫn cười ôn nhu, vẻ mặt ôn hoà bảo: “Trạm Nhi à, phải bác muốn thế nào làm thế. Quan trọng là con nghĩ gì bây giờ, con thực muốn cãi nhau với cậu bé đó sao?”

      Tim Tiêu Trạm đập mạnh và loạn nhịp, đôi mắt to lộ vẻ mê man.

      “Nếu Trạm Nhi thực muốn cãi nhau với cậu bé đó, bác vẫn ủng hộ con. Nhưng kiểu gì phải hỏi chính bản thân con đó, có phải con thực muốn cãi nhau với cậu bé đó ?” Tiêu Tử Y chậm rãi , nhấn mạnh từng từ cho cho Tiêu Trạm nghe .

      “Thực ra….thực ra con cũng muốn làm ầm ĩ lên với nó” Tiêu Trạm mấp máy môi, tội nghiệp .

      “Vậy, sao lại muốn ầm ĩ với nó vậy?” Tiêu Tử Y lại dùng phương pháp hỏi, từng bước dẫn dắt.

      “Vì Trạm Nhi có bạn thực để chơi” Tiêu Trạm buồn bã nắm chặt hai tay lại, đếm đếm: “Bác, trước đây Trạm Nhi cũng hiểu rất , tuy hiểu sao Trạm Nhi có mẫu phi, phụ vương vài ngày thấy mặt, hoàng bà nội cứ bắt con phải học, hoàng gia gia lúc nào cũng nghiêm trước mặt con làm con thấy sợ. Còn có lão tổ tông ở Kiến Chương cung gì đó nữa, bà chuyện con đều nghe hiểu. Nhưng người nào trong cung cũng quý con, Trạm Nhi rất là vui. Dù có ai chịu nghe Trạm Nhi nhưng mà Trạm Nhi rất vui rồi”

      Tiêu Tử Y lấy chén trà trong tay Tiêu Trạm ra, đặt hai tay lên vai bé, động viên bé ra: “Sau đó sao?”

      “Sau đó con gặp được bác….Cái gì bác cũng biết, cái gì cũng tốt. Trạm Nhi rất là thích, thích ghê lắm!” Tiêu Trạm nhìn nàng cười rất tươi, rất đáng đến nỗi Tiêu Tử Y nhịn nổi đưa tay ra bẹo má bé.

      chuyện chính . phải có liên quan tới Nam Cung tiêu sao? Thế nào mà xả lên người bác vậy?” Tiêu Tử Y cảm động vô cùng nhưng vẫn quên chuyện chính cùng trò chuyện với bé về Nam Cung Tiêu.

      “Ô ô” Tiêu Trạm bị Tiêu Tử Y bẹo má, vẹo mồm gì đó, sao đó may mắn thoát khỏi bàn tay của nàng. Bị vẹo má đỏ lên, Tiêu Trạm cụp mắt xuống : “Sau đó nhìn thấy Nam Cung Tiêu xuất , Trạm Nhi dù sợ bác bị nó cướp mất nhưng thực ra rất muốn chuyện với nó. Bác đừng có giận nhé! Vì Trạm Nhi chưa bao giờ thấy đứa bé nào cùng tuổi với mình nên rất tò mò muốn chuyện với nó xem có cảm giác gì”

      Nghe Tiêu Trạm giải thích cẩn thận vậy, nội tâm Tiêu Tử Y tràn ngập chua xót, cuối cùng cũng được lời nào. “Vì thế cho dù nó mang đề giải của ca ca nó lại đây, dù nó giả vờ học thuộc lòng bài “Xuất sư bề ngoài”, Trạm Nhi cũng gì” Tiêu Trạm cúi đầu nghịch nghịch ngón tay Tiêu Tử Y, hạ giọng bảo: “Con sợ vạch trần nó, nó, sợ nó đến chơi với con nữa…”

      “Trạm Nhi con…..rất đơn sao?” Mũi Tiêu Tử Y thấy cay cay, nhìn khuôn mặt nhắn đáng cửa bé, biết nên gì mới được.

      Tiêu Trạm ngẩng đầu, mắt to chớp chớp, hiểu hỏi: “Bác à. đơn là gì vậy?”

      Đúng vậy ha, bé còn quá. Cả hai từ “ đơn” cũng hiểu nghĩa là gì nữa.

      Tiêu Tử Y nén cảm giác chua xót trong lòng lại, cười to bảo: “ đơn chính là Trạm Nhi muốn tìm ai đó chuyện trong lòng nhưng mà tìm khắp nơi cũng có ai. có ai cùng chơi, có ai cùng cười cùng khóc theo”

      Tiêu Trạm cố gắng tự hỏi mình, lúc sau gật đầu mạnh thánh thót: “Bác, Trạm nhi đơn lắm!”

      Tiêu Tử Y ra sức chớp mắt, cố rơi nước mắt xuống.

      Tiêu Trạm vươn hai tay ra, che kín hai mắt của tiểu bác mêli của mình, ngây thơ : “Bác à, Trạm Nhi bây giờ đơn nữa rồi! Có bác nghe con …chơi với con, cùng con khóc cùng con cười”

      Tiêu Tử Y cảm thấy bàn tay bé ấm áp che mắt mình, nhịn được hai hàng nước mắt rớt xuống tí tách.

      Tiêu Trạm lóng ngóng chân tay lấy khăn lụa trong tay Tiêu Tử Y lúng túng lau nước mắt cho nàng. Sau đó lẳng lặng nhìn nàng, nghiêm trang : “Bác, ra bác cũng rất đơn ha…”

      “Nhóc con…” Tiêu Tử Y nín khóc cười cười, vươn hai tay ra bẹo hai má phúng phính cửa bé, giọng nghiến bảo: “Con quỷ này, mới bốn tuối thôi mà làm bác khóc rồi, sau này lớn lên gây hoạ cho nhiều đứa bé đây!”

      Tiêu Trạm nghe vậy lập tức reo to: “Phải làm sao đây? Làm sao đây? Trạm Nhi muốn nhiều bé đâu, sau này bác phải chịu trách nhiệm với Trạm Nhi đó!”

      Đúng là hết chỗ rồi. Tiểu Tử Y bị quỷ này đánh bại hoàn toàn rồi, tự nhận thua lui lại tựa vào giá sách.

      Trong thư phòng lại yên tĩnh trở lại, Tiêu Tử Y ngửa đầu nhìn lên trần nhà nghiên cứu hoa văn, tai nghe tiếp tiếng lại rất vang lên trong hành lang, sau đó thổi qua khe cửa hẹp ngửi thấy luồng gió tươi mát mùi cỏ non, tinh thần lâm vào cảnh bần thần.

      Đúng vậy đó, sao nàng cứ rắc rối muốn xuất cung làm gì, ở ngoài làm gì còn có nhi viện nữa đâu? Trong cung này nhìn có vẻ xa hoa lạ thường, cái gì cũng thiếu. Nhưng tại cái lồng tre xa hoa giát vàng này, dù là trẻ hoàng thất, thực ra cũng có khác trẻ mồ côi mấy đâu.

      Nàng cũng bị vật trước mắt che chắn, vây xung quanh nhà giam mà hàng ngàn người tranh nhau đấu đá vì quyền lợi, đến cả những đứa trẻ này, lớn lên ra sao đây? Cứ bước lại được dạy chuyện thống trị thế nào và bị thống trị thế nào, sau đó bước bước vào bóng tối sao?

      Nàng có khả năng làm được gì, đối xử với nhưng đứa trẻ đáng này sớm hay muộn đều tiếp cận cái chảo hổ lốn đó, nhưng ít ra cũng để sớm như thế…

      “Bác Bác!” Đứa bé bên người nàng lay lay tay nàng lo lắng hỏi: “Bác, phải làm sao bây giờ? Trạm Nhi bắt đầu hối hận vừa rồi những lời này với Nam Cung Tiêu rồi, bác giúp Trạm Nhi nghĩ cách nào cho nó quay lại được ? Lại cho Trạm Nhi cơ hội, chắc chắn Trạm Nhi như thế nữa”

      Tiêu Tử Y hít hơi dài, quay đầu nhìn vẻ mặt buồn bã của Tiêu Trạm, cười khẽ bảo: “Bác có cách nào kéo thời gian quay lại, nhưng lại có cách làm cho nhà Nam Cung của tên nhóc kia lại tới đây chơi lần nữa nha!”

      Nếu biết nàng có thể làm được những gì giờ nàng có thể bắt đầu được rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :