1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 61: Thái Phó

      Cái gì cơ? Sao tự dưng nàng lại biến thành Tử Tô rồi hả? Hơn nữa, khi nào nàng lại biến thành đệ tử do đích thân Hoàng Đế truyền thụ vậy? Oành! Ăn cắp kiến thức mấy chục năm của giáo sư nhân dân ưu tú đúng là xấu hổ quá !

      Khụ khụ, nhưng điều này Tiêu Tử Y chỉ nghĩ trong lòng mà thôi.

      Lời Hoàng Đế vừa ra, tất cả mọi người đều nhìn về Tiêu Tử Y với ánh mắt giống lúc trước nữa. Càng kỳ quái hơn là ánh mắt đầy phức tạp của Tiêu Sách, làm cho Tiêu Tử Y thấy luống cuống chân tay biết nhét vào đâu.

      “Hôm nay cứ thế ” Hoàng Đế thản nhiên xong đứng lên rời .

      Đợi cho bóng Hoàng Đế vừa khuất, cả điện Kim Hoa vừa rồi còn đờ đẫn bỗng chốc những viên quan này như bị hất phải máu gà ồn ào bàn luận, giọng nào cũng lớn hơn.

      Tiêu Tử Y bị tình cảnh ồn ào náo nhiệt trước mắt mà cả kinh thốt lên được lời nào, nàng lại phát ra có nhiều người vung cả tay lên, miệng mà cứ tới phía nàng. Thậm chí còn có vài người chuyện quá nhanh, nàng còn thấy nước bọt văng tứ tung nữa.

      “Theo ta ” Tiêu Cảnh Dương túm lấy tay Tiêu Tử Y. kéo nàng chạy trốn vào cửa hông, xuyên vào gian phòng .

      “Được rồi, đúng là doạ người …” Tiêu Tử Y hoàn hồn, miệng thở phì phò, người nghiêng ngả vịn lấy cái bàn.

      “Ha ha, đúng là hù chết nha!” Tiêu Cảnh Dương thấy thế cứ ngồi cạnh bàn thong thả rót cho mình chén trà lạnh đưa cho Tiêu Tử Y. Nàng làm hơi cạn sạch, chân có chút nhũn ngồi phịch ghế, cười khổ bảo: “Muội còn tưởng là những lời vừa rồi làm bọn họ cứng đờ cả người ấy chứ! Thế mà chỉ có bên tình nguyện, còn bọn chịu chứng minh trước mặt phụ hoàng là muội sai

      “Đúng vậy ha, đó là vì nắm tính mạng và con đường làm quan của mình đánh bạc nha! Có mấy ai chịu như thế?” Tiêu Cảnh Dương lại rót cho nàng thêm chén trà, rồi lúc này mới rót cho mình chén thong thả uống từng ngụm .

      “Nhưng mà cũng thấy kỳ quá ha? Sao ai chịu mạo hiểm vậy kìa?” Tiêu Tử Y cau mày lại.

      “Là do Tử Y muội mấy vấn đề đó kỳ quái mới đúng đó, ta xem bọn họ định phản bác muội thế nào lại bị muội dẫn sang vấn đề khác nữa rồi. Những người này cứ sợ mình sai, nên muốn để chừa lối thoát ra đó. Tốc độ của muội ý à chẳng có ai theo kịp đâu” Tiêu Cảnh Dương vừa buồn cười vừa “Hơn nữa, phải có người còn ủng hộ muội đấy sao?”

      tính Thái Tam quốc kia nha! Thế mà gọi là ủng hộ sao? ra muội nghe còn hiểu nữa là” Tiêu Tử Y khoát khoát tay, cho là đúng. Lúc này khoát khoát tay áo mới phát ra nàng còn có “bánh ở hai tay áo” nên vội vàng lấy ra, mở khăn tay đem bánh chấm nước trà ăn.

      “Chắc là điện Kim Hoa này còn phải ồn ào lâu đây!” Tiêu Cảnh Dương nhặt miếng bánh hoa quế lên ăn, khẽ cười bảo.

      “Bọn họ… bàn luận ở trong đó lâu vậy sao?” Tiêu Tử Y cảm thấy thể tưởng tượng ra nổi, cái triều đại này chuyện học hành lại mạnh mẽ đến thế sao? giờ nàng mới nhớ tới cảnh nước bọt văng tứ tung mà thấy khủng bố. Nếu Tiêu Cảnh Dương sớm kéo nàng , chừng nàng bị nước bọt rửa mặt rồi ấy chứ.

      “Thường xuyên đấy” Tiêu Cảnh Dương giọng chút khinh thường, “Cứ tranh cãi ai đúng ai sai thôi, còn chẳng đem chuyện hạn hán giải quyết đâu” Ở trong mắt , biện luận sách cổ có ích gì? bằng lấy thực tế để giải quyết phải khó hơn sao?

      “Đúng vậy ha, vừa rồi có lý sao nào?” Tiêu Tử Y giận dữ , cực kỳ hối hận mình vừa rồi kiềm chế nổi mình cứ lắm mồm thế. Nhưng chuyện này lại dưỡng thành thói quen lớp rồi, thay đổi được. Nàng còn hy vọng mình giả vờ là chưa gì nữa.

      Hơn thế, hình như những lắm mồm mà nàng còn thêm tí mắm muối….Tiêu Tử Y nghĩ tới đây, cảm thấy chán nản, ăn miếng bánh cũng thấy ngon miệng nữa giống như nhai sáp nến vậy.

      Tiêu Tử Y len lén ngẩng đầu nhìn Tiêu Cảnh Dương thấy sắc mặt vẫn giữ vẻ tao nhã kiểu thế, lại cho người ta nắm được suy nghĩ của là gì. Trong nháy mắt Tiêu Tử Y bắt đầu nhớ lại cảnh xảy ra đại điện, ném nàng vào trong vũng nước kia chính là hoàng huynh này nha.

      “Hoàng…Hoàng huynh, những lời Tiêu Tử Y ra kia có ảnh hưởng gì ?” Tiêu Tử Y chịu nổi mở miệng hỏi, lúc đó nàng suy nghĩ, giờ nghĩ lại mới thấy lạnh cả người.

      Thái độ của Hoàng đế đối với Tiêu Sách kia rất thiên vị, đến cả Tiêu Trạm là trẻ con mà cũng cảm thụ được nữa chứ đừng tới đến những viên quan triều đình kia. Mà nếu mẫu phi của Tiêu Sách nghĩ gì …có đánh chết nàng cũng tin. Loại này trực tiếp nàng bị vạch trần chân tướng ra trước mặt mọi người, biết tạo ra hậu quả gì đây?

      Tiêu Cảnh Dương cười nhạt tiếng, ăn nốt miếng bánh còn lại, nhàng bảo: “ sao, kệ bọn họ !”

      thế có được ?” Tiêu Tử Y càng khinh bỉ chính mình lần nữa, miệng nhiều người còn làm chảy cả vàng nữa ấy chứ, ba người thành hổ rồi còn gì. Trong cung càng phải thận trọng lời ăn tiếng , sao nàng lại quên những lần bị người khác khiêu khích chứ?

      “Được rồi, cũng , hoàng huynh ta đây lại tò mò Tử Y muội học ở đâu được kiểu thuyết trình như thế ha?” Tiêu Cảnh Dương nhấc chén lên uống vài ngụm, tò mò hỏi. Ngược lại lòng đề phòng Tiêu Tử Y cũng giảm phần nào. Bảo bối muội muội này của , quả nhiên là thà quá, có cái gì cái đó, so với những ….người kia trong bụng đầy quỷ kế kia tốt hơn nhiều lắm.

      có ai ha” Tiêu Tử Y lấy tay chống má ảo não . Chẳng lẽ là nàng lại bảo là lấy từ mạng xuống hay sao? Trước kia lúc học đại học từng viết luận ngữ nên tham khảo rất nhiều tài liệu thôi mà, “Vậy phụ hoàng bảo là dạy dỗ muội, có phải…”

      Tiêu Cảnh Dương nhìn biểu lộ đẹp mặt Tiêu Tử Y, khoé miệng càng cong lên vài phần. Phụ hoàng con là do chính ông dạy dỗ chỉ là để lấp liếm, bịt miệng những quan văn này thôi, đem toàn bộ chuyện này ôm trọn vào mình. Dù sao Tiêu Tử y mới vừa rồi đại điện những lời này cũng đủ đả kích rất nhiều người trong nhiều năm rồi. Nhưng những lời này cũng cần cho nàng biết làm gì, mà nếu có cũng tới lượt . Nghĩ vậy Tiêu Cảnh Dương thở dài bảo: “Muội muội của ta là lợi hại quá , tự dưng làm cho La Thái Phó kia tức đến trừng mắt, vểnh cả râu lên, dễ dàng gì”

      Tiêu Tử Y thấy giọng Tiêu Cảnh Dương có chút khinh thường, khỏi có chút tò mò hỏi: “Sao cơ? Chuyện học hành của hoàng huynh phải là do La Thái phó kia dạy hay sao?”

      “À, tôn sư trọng đạo thôi. Nhưng mà ta cảm thấy La Thái Phó kia cách dạy học hơi cổ lỗ sĩ rồi, so với Thái Phó trước đây cũng kém chút” Trong đôi mắt Tiêu Cảnh Dương lên thần sắc hoài niệm, mặt lại có vẻ ảm đạm.

      “Thái Phó trước đây sao?” Tiêu Tử Y giọng lặp lại. Trước kia là có chuyện gì xảy ra vậy? Vì sao mặt Tiêu Cảnh Dương lại có biểu phức tạp đến vậy?

      Tiêu Cảnh Dương gật gật đầu, định chuyêể sang đề tài khác chợt nghe thấy trước cửa phòng có thái giám dứng đó, cất giọng lanh lảnh : “Trường Nhạc công chúa điện hạ, hoàng thượng có chuyện cho mời gặp”

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 62: Họ và tên


      Tiêu Tử Y nghe vậy cả kinh, theo bản năng nhìn sang Tiêu Cảnh Dương cầu cứu. Xong rồi, người cha danh nghĩa này muốn gặp để tính sổ hay sao?

      Tiêu Cảnh Dương buồn cười vỗ vỗ đầu nàng, giục nàng: “Mau , chuyện này còn dám sao?”

      biết vì sao mà lại cười vui vẻ đến thế. Tiêu Tử Y cam tâm trừng mắt liếc cái, phất tay áo rời .

      Tiêu Cảnh Dương bật cười, dôi mắt ôn nhu cười híp lại, cầm lấy chiếc ấm trà bàn tự rót cho mình chén trà. Trong phòng vang lên tiếng nước róc rách, mặt Tiêu Cảnh Dương cười càng ngày càng tươi.

      Bất kể thế nào, cho dù là phúc hay là hoạ, giờ bảo bối muội muội của tự động lên chiếc thuyền của rồi, bây giờ chỉ còn cách dựa vào mà thôi….

      Tiêu Tử Y theo thái giám kia dọc theo hành lang tráng lệ, từ từ rời khỏi điện Kim Hoa, tiến đến toà điện hơn ở bên cạnh.

      “Công chúa, đây là Tuyên Thất điện, là nơi hoàng thượng hay phê duyệt tấu chương, triệu kiến quần thần nghị ” Thái giám dẫn đường phía trước Tiêu Tử Y thong thả .

      Tiêu Tử Y gật gật đầu nhìn về phía vị Thái giám này. Trong cung Trường Nhạc của nàng cũng có thái giám hầu hạ nhưng nàng đối với loại người của xã hội phong kiến này có chút tâm lý. Nhược Trúc hai người hầu cũng biết nàng rất ghét thái giám nên cũng biết ý phân cho họ làm chút việc nặng hoặc việc gì đó để tránh.

      Mà vị công công đến truyền lời này với Tiêu Tử Y, nhìn bề ngoài Tiêu Tử Y đúng là đoán ra được ông ta rốt cục là bao nhiêu tuổi rồi, chắc là cũng chừng ngang ngang tuổi của hoàng đế ấy chứ. Nhưng do Hoàng đế làm việc quốc vất cả nên mặt trong có vẻ già hơn so với tuổi .

      Công công dẫn đường phái trước phát Tiêu Tử Y nhìn ông ta có ý, mới mở miệng ôn nhu bảo: “Công chúa, nô tài là Thẩm Bảo Bảo, sau này có chuyện gì cứ tìm nô tài…xin mời cứ việc phân phó”

      Thẩm Bảo Bảo? Tiêu tử Y nghe xong tý nữa nhịn được suýt phì cười, cố gắng đè nén lắm mới ghìm lại được, che dấu ho khan vài tiếng, “Vậy Tử Y tạ ơn công công” Tiêu Tử Y cười yếu ớt . Vị công công này hình như chính là vị đứng cạnh hoàng đế trong địa điện kia, nhất định là tuỳ giám bên hoàng đế rồi. Nếu cũng thể thoải mái như vậy được, lại còn bảo nàng có chuyện gì phiền toái cứ tìm ông ta sao?

      Phải biết rằng người bên cạnh hoàng đế chỉ là hoạn quan thôi nhưng có quyền lực đến cỡ nào. Ngoại thần dong binh tự trọng, nếu thả thường có phát sinh phản loạn, luôn làm chuyện chọc sau lưng cho hoàng đế. Vì vậy hoàng đế thường tin ngoại thần lắm. Chỉ là văn thần trong triều, hoàng đế cũng tin tưởng, sợ bọn họ và ngoại thần cấu kết với nhau, nắm giữ triều chính. Bởi vậy nhìn qua tựa như chỉ còn lại có hoạn quan bên cạnh là còn tạm được, hơn nữa sớm chiều ở chung có thể chế được.

      Bởi thế cho nên nhìn giống như bức tranh thuỷ mặc, nhìn thấy gió, nhưng lá trúc bên trong lại bị gió thổi bay loạn xạ. Trong nội cung, thái giám cơ bản là có quyền hành gì, nhưng thực tế lại nắm quyền to vô hình.

      Tiêu Tử Y cảm khái trận, bỗng ngẫm lại lời Thẩm Bảo Bảo vừa lấy lòng kia…., có phải hay muốn xen vào lấy phong bì đỏ đây? Nàng xem trong tiểu thuyết rất nhiều, nhóm công công trong cung túi tiền đều đầy chặt nhưng thoả mãn, mặc kệ ngươi có là hoàng tử hay là công chúa hoặc là phi tử chăng nữa, cũng muốn gì đều là để lại tiền cả.

      Ôi, vấn đề là người nàng giờ trừ cây trâm Phượng Hoàng do Kì mặc sư huynh đặc chế ra còn có thứ gì đáng giá cả.

      Tiêu Tử Y trong lòng rối bời, lát sau phát ra mình đến trước cửa phòng của toà điện. Thẩm Bảo Bảo hạ giọng : “Công chúa, hoàng thượng chờ người bên trong, người cứ thẳng vào là đến”

      Tiêu Tử Y ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Bảo Bảo lát thấy hai mắt có chút đục ngầu lộ ra vẻ hiền lành, làm cho nàng thấy sửng sốt. Thẩm Bảo Bảo, ông ta họ Trầm nha! Mẫu phi của nàng cũng họ Trầm, nàng cho là tình lại trung hợp đến thế.

      Tiêu Tử Y nghĩ tới đây vội vàng cúi đầu giấu nét kinh ngạc trong mắt lại, đưa tay đẩy cảnh cửa khép hờ ra, đồng thời lên giọng thánh thót giòn giã : “Phụ Hoàng, Tử Y đến rồi”

      Nàng bước vào trong phòng, nhìn quanh vòng thấy người cao hơn bức bình phong chút mặc người bộ áo bào vàng sáng lóng lánh đứng xem bức hoạ ở phía trước gần mấy tập hồ sơ. Do ông cúi đầu nên Tiêu Tử Y nhìn biểu mặt ông cả, lại càng đoán ra được rốt cục có phải vừa rồi ở điện Kim Hoa hành động của nàng làm cho ông thấy tức giận hay nữa.

      Tâm tình Tiêu Tử Y có chút yên, kiểu này có cảm giác giống như là mắc sai lầm rồi bị thầy giáo gọi đến văn phòng vậy, nhiều năm rồi chưa từng có như thế. Nàng tự giễu mình, rồi lại cảm thấy có chút hoài niệm chuyện cũ mà cười lấy lòng.

      “Lại còn cười được nữa cơ à? Xem ra quả nhiên là con rất giống với mẹ con” Hoàng đế ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Tử Y nhếch môi cười, hơi bất đắc dĩ .

      “Đúng vậy ? ra mẫu phi cũng rất thích cười ha!” mặt Tiêu Tử Y cười vô tư, nội tâm giống như hạ tảng đá lớn xuống vậy. Xem ra cân đo Tiêu Sách trong lòng hoàng đế, so với mẫu phi của nàng cũng nặng cho lắm ha!

      Hoàng đế dở khóc dở cười lắc đầu bảo: “Chính là kiểu sau khi gây hoạ xong cười vô tội vậy, giống nhau như đúc!”

      Tiêu Tử Y được nước lấn tới, mở to hai mắt sáng long lanh nhìn hoàng đế cười cười ngây thơ, vô tội. Hắc Hắc, nàng so với Tiêu Sách giọng vịt đực kia còn có loại vũ khí lợi hại, đó là giả bộ giống nàng đáng được như vậy! “Phụ hoàng, Tử Y mới giả vờ vô tội đâu, thực ra người bề mới thực là vô tội nha!”

      Hoàng đế bất đắc dĩ bảo: “ đúng là còn cách nào, ai lại có nương nhà nào mà tự xưng tên của mình vậy chứ? Còn ra thể thống gì?”

      Tiêu Tử Y tiếp tục ra vẻ hiểu nhấp nháy mắt to, nàng xem phim cổ trang đều thấy như vậy mà! Mở miệng ra là tới tên mình, như thế có vẻ thục nữ mà. “Vậy thế nào?” Lúc này Tiêu Tử Y thể giả vờ là hiểu gì nữa rồi, nàng đúng là hiểu thực .

      “TRẫm phải bảo con danh hiệu là Trường Nhạc sao?” Hoàng đế sầm mặt lại .

      “Trường Nhạc….Trường Nhạc….”Tiêu Tử Y lẩm nhẩm vài lần, phát giác ra chút cảm giác gì cũng có. tới tên, Tiêu Tử Y mới chợt nhớ tới chuyện, nên ngẩng đầu lên hỏi rất hợp lý hợp tình: “Vậy cho Tử Y xưng là Trường Nhạc sao? Thế mới vừa rồi phụ hoàng đặt cho Tử Y cái tên là có ý gì? Đúng rồi, gọi là Tiêu Tử Tô gì đó đó”

      Hoàng đế thở dài, rốt cục thấy tiểu công chúa của ông vừa yếu ớt lại vừa đáng cũng còn cách nào, đành phải vẫy vẫy nàng lại bảo: “Con lại đây xem, đây là bức hoạ mẫu phi của con đó”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 63: học sao?
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y vòng qua chiếc bàn dài đến bên cạnh hoàng đế, cúi đầu nhìn bức hoạ cuộn tròn mở ra mặt bàn.

      “Nè….Đây là mẫu phi của con sao?” Tiêu Tử Y giật mình, trợn to hai mắt, bỉ vì nàng nhìn thấy người trong bức hoạ ràng là mặc quần áo con trai…được thôi, miễn cưỡng coi như như là mỹ nhân đàn ông vậy.

      “Đúng vậy nha, con xem con và người trong tranh hai người rất giống nhau, như khuôn đúc ra vậy đó” Ánh mắt Hoàng đế nhìn xuống bức hoạ, hai mắt ra nét hoài niệm, ngay sau đó cũng chậm dần.

      khuôn đúc ra sao? Vẻ mặt Tiêu Tử Y dám gật bừa đồng tình. TRanh thuỷ mặc của Trung Quốc loại này là kiểu bút pháp vô cùng trừu tượng, nàng nhìn cũng thấy người trong tranh và nàng có gì giống nhau cả. nHưng nếu nhìn kỹ lại thấy trán người này toát lên khí chất, thực ra nhìn kỹ rất giống thư sinh tuấn, tuyệt đối giống với nữ tử tầm thường.

      “Phụ hoàng, mẫu phi của con….tại sao lại mặc quần áo con trai thế?” Tiêu Tử Y hiểu hỏi lại. Theo lý thuyết mà , phi tử trong tranh phải là đứng cạnh bụi hoa cầm quạt phe phẩy trông yểu điệu quyến rũ động lòng người hay sao?

      Hoàng đế lưỡng lự bảo: “Mẫu phi của con à, ta gặp được là nữ tử cực kỳ lớn mật nhất đó. Ha ha, con có biết ai là trạng nguyên trẻ tuổi nhất triều ĐạiChunày ?”

      Vẻ mặt Tiêu Tử Y đen lại, hỏi dò: “ phải là mẫu phi của con chứ?”

      Nữ giả đàn ông à? Lại còn có thêm tiết mục đó nữa à?

      Sắc mặt Hoàng đế hiểu gật gật đầu, dường như lại nhớ lại điều gì đó, chậm rãi bảo: “Thủa nàng bị bắt làm con trai nuôi lớn trưởng thành, mười tám tuổi tài hoa nổi tiếng khắp kinh thành. Mười chín tuổi tham gia thi vấn đáp, đài thi dùng miệng lưỡi biện luận tàn sát bốn phương. Ha ha, hôm nay, lúc con cũng ở đại điện chậm rãi , trẫm còn tưởng rằng Vân nhi trở lại nữa rồi”

      Tiêu Tử Y nghe thấy giọng hoàng đế tưởng nhớ loạt chuyện lớn như thế, nhớ tới lúc nàng thuyết trình vừa rồi, rất nhiều ánh mắt cận thần toát ra vẻ khiếp sợ, ra là họ khiếp sợ cũng phải là những lời của nàng mà là hoá trang của nàng vậy. Tám phần làm cho họ nhớ lại năm đó hình ảnh mẫu phi tiêu sái của nàng,

      “con và mẫu phi của con….. hình dáng rất giống nhau sao?” Tiêu Tử Y khỏi mở miệng hỏi.

      “Giống, giống lắm” Hoàng đế liên tục hai lần chữ giống, ánh mắt lại nhìn từ bức hoạ lên mặt Tiêu Tử Y, ôn nhu bảo: “Cho nên trẫm lần đầu gặp lại con, cũng biết rốt cục là Tử Y của trẫm trở lại” Hoàng đế chưa bao giờ những lời ôn nhu như thế nên cũng gì thêm nữa.

      Tiêu Tử Y vẫn cúi nhìn chằm chằm vào bức tranh thuỷ mặc đó, nhìn thế nào vẫn nhìn ra là mình và người trong bức hoạ trừu tượng giống nhau chỗ nào. Nhưng nếu là hình dáng của nàng và mẫu phi của nàng giống nhau như …vậy vừa rồi vị Thái giám Thẩm Bảo Bảo kia, có khả năng là người thân của mẫu phi rồi. Bởi vì bộ dạng của ông ta giống nàng chút nào. Nhưng cứ nhìn ánh mắt ông ta nhìn về phía nàng hẳn là chút quan hệ cũng có.

      “Làm sao vậy?” Hoàng đế phát ra Tiêu Tử Y cứ nhìn bức tranh thuỷ mặc cách kỳ lạ mở miệng hỏi.

      “Có giống tý nào đâu!” Tiêu Tử Y đứng bên rút tờ giấy ra, sau đó cầm lấy bút lông bên cạnh còn chưa ráo mực cứ tiện tay vẽ vẽ hoạ hoạ giấy. Hai mắt to này, cái mũi này, vài giây sau xuất giấy xinh đẹp hoạt bát rồi.

      Tiêu Tử Y ném bút lông , rất hài lòng cười bảo: “Thế này mới giống con chứ! Ha Ha!”

      Hoàng đế cầm tay nhìn ra ngoài rất lâu, sau đó thể gật bừa thừa nhận quan điểm thẩm mỹ vượt qua hẳn thời đại này, lắc đầu thở dài bảo: “Tử Y à, năm nay còn có khoa khảo, Sách nhi có nó định mai danh tích để tham gia đó”

      Tiêu Tử Y nhíu mày sao tự dưng hoàng đế lại cái này làm gì? “Phụ hoàng à, người định cho cả con cũng tham gia đấy chứ?”

      Hoàng đế cười cười bí hiểm, cái gì cũng .

      “Ôi phụ hoàng ơi, Tử Y cái gì cũng hiểu cả. Vừa rồi ở đại điện chỉ là bừa mà thôi, thể để lên mặt bàn được” Tiêu Tử y xấu hổ, thoạt nhìn phụ hoàng này của nàng nha nhìn có vẻ trông rất từng trải, nhưng thực tế lại là người rất kiên trì và tính tình lại khá cổ quái nữa nha.

      “Trẫm có vậy đâu” Hoàng đế mỉm cười, giảo hoạt bảo: “Trẫm chỉ muốn, nếu Tử Y con ở Trường Nhạc cung thấy nhàm chán có thể cùng Tiêu Sách đến Quốc Tử giám học . Nhưng mà tự nhiên phải mặc quần áo con trai. Con có thể là thư đồng của nó, hoặc là giả làm Tiêu Tử Tô vậy”

      Tiêu Tử Y toát hết mồ hôi sợ, nàng vừa mới tốt nghiệp đại học nha! Phải chịu đựng nhiều năm học hành như thế, chả lẽ lại nhảy vào hố lửa có lối thoát sao? Đến cả hai ngày nghỉ cũng , rồi có cả kỳ nghỉ dông và kỳ nghỉ hè nữa, nàng sao lại muốn chứ? Tiêu Tử Y vừa lắc đầu như trống bỏi vừa từ chối liên hồi: “Phụ hoàng à, Tử Y muốn ” Nàng biết ở…thời đại này được tự xưng là cáo già trước mặt hoàng đễ cũng chịu thua, gì cũng vô dụng mà thôi, còn bằng cứ thành hết nguyện vọng của mình ra có phải hay hơn ?

      “Sao thế? Ở trường Nhạc cung chơi với mấy đứa bé vui hơn sao?” Hoàng đế cuộn bức tranh lại, cúi đầu thản nhiên hỏi.

      Tiêu Tử Y nghe vậy bỗng ngẩn ra, bắt đầu nhanh chóng nghĩ ngợi xem ý hoàng đế ra vậy là ám chỉ cái gì. Cùng Tiêu SÁch học bài sao? Rốt cục Tiêu Sách trong lòng hoàng đế là cái gì? Hay là bất mãn chuyện nàng ở bên Tiêu Trạm quá nhiều mà ảnh hưởng đến chuyện học hành của Trạm Nhi sao?

      Quả thực là phức tạp quá ! Tiêu Tử Y nghĩ lúc thấy nhức hết cả đầu, lại thể trả lời câu hỏi của Hoàng đế được, chỉ có thể kiên trì bảo: “Phụ hoàng, Tử Y ghét học lắm”

      “Ghét? Ghét học bài mà ban ngày lại lấy sách ra đọc sao?” Hoàng đế hỏi ngược lại, xoay người cẩn thận đem bức hoạ bỏ lên giá sách.

      “Phụ hoàng à, Tử Y rất thích đọc sách, nhưng mà phải thích học bài nha!” Tiêu Tử Y phụng phịu chu mỏ lên, cũng nhìn ông, lại cố thể kiểu làm nũng cực đại. Chết cũng . Lúc này nàng như là đắc tội khá sâu với Tiêu Sách nha, cũng muốn suốt ngày ở bên biện luận quân tử tiểu nhân cái gì cả, mệt chết được! Còn bằng chơi với Tiêu Trạm của nàng hay hơn nhiều!

      Hoàng đế quay đầu lại, nhìn vẻ mặt đáng của Tiêu Tử y, nhịn được cười bảo: “Được, tuỳ con. Nhưng nếu có rảnh đem lỗi sai chính tả của con sửa cho tốt , cũng đừng có làm cho Tiêu Trạm và tên nhóc Nam Cung gia cũng viết sai cả lỗi chính tả nữa”

      Tiêu Tử Y vẻ mặt đen lại, lỗi chính tả cái gì ha? Đó là chữ giản thể mà! Nhưng lời hoàng đế như thế, mới thấy biết chuyện nàng và Nam Cung Tiêu trao đổi đề bài rồi, chừng mỗi lần trao đổi đề hoàng đế cũng có phần nữa . Tiêu Tử Y đảo mắt lòng vòng, lảng : “Phụ hoàng, sao người lại thay con đặt tên là Tử Tô vậy? Có hàm nghĩa đặc biệt gì ha?”

      Hoàng đế thản nhiên bảo: “Tử Tô là tên của trẫm, chẳng qua là có ai biết mà thôi” Đàn ông mới tròn hai mươi tuổi có thể lấy chữ đặt cho chính mình cái tên, nhưng với hoàng đế mà họ cũng phải ai cũng chứ đừng tới tên nha.

      Tiêu Tử Y im lặng gì, biết nên tiếp thế nào nữa. Hu hu, nàng muốn học nha!

      “Tử Y à, chờ khi nào trời ấm áp chút, con quay về nhà của mẫu phi con chút nhé, tảo mộ cho nàng chút” Hoàng đế cũng muốn ép nàng quá, giọng bỗng trở nên nhu hoà, trầm thấp bảo.

      Trong lòng Tiêu Tử Y tràn ngập hoài nghi, mẫu phi của nàng cứ vậy được chôn cất ở nhà mà phải được chôn cất ở hoàng lăng sao? Nhưng hoài nghi cứ hoài nghi vậy thôi, nàng vẫn ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 64
      EDIT: MEOMEOMEO

      Sau khi Hoàng Đế và con chuyện thân thiết với nhau xong, vẻ mặt Tiêu Tử Y tràn đầy mồ hôi lạnh đẩy cửa thư phòng ra. Nếu biết sớm chuyện với hoàng đế mệt mỏi như vậy, nàng phải chuẩn bị kỹ trước khi mới được.

      Hù, nguy hiểm quá, tý nữa ném nửa cuộc đời mình vào trong Quốc Tử giám rồi. May là nàng bị uy vũ nhưng vẫn chịu khuất phục, Lucky!

      “Công chúa, nô tài dẫn đường cho người, người vẫn về Trường Nhạc cung chứ ạ?”

      Thẩm Bảo Bảo vẫn canh giữ trước cửa cung chắp tay hỏi.

      Tiêu Tử Y gật gật đầu, nếu có người nào dẫn đường cho nàng, chắc chắn nàng bị lạc đường trong cái hoàng cung to lớn thế này.

      “Trầm công công, Hoàng tỷ tỷ để ta đưa tỷ về” giọng vịt đực khàn khàn truyền từ sau tới, Tiêu Tử Y cần quay đầu cũng biết đó là ai rồi.

      Thẩm Bảo Bảo hai mắt xẹt qua vẻ tiếc nuối, nhưng lập tức cũng cúi đầu cung kính : “Vậy làm phiền Sách điện hạ rồi. Công chúa, nô tài xin cáo lui,”

      Tiêu Tử Y nhìn bóng Thẩm Bảo Bảo vào trong thư phòng, cảm thấy hình như ông ta có chuyện gì muốn với nàng vậy. Chẳng nhẽ ông ta có liên quan gì đến mẫu phi của nàng sao?

      “Thế nào? Phụ hoàng có gì với tỷ hay ?” Tiêu SÁch nhanh như chớp tiến đến trước mặt Tiêu Tử Y, vẻ mặt vẫn còn nét trẻ con loé ra ánh sáng chờ mong.

      ? cái gì cơ?” Tiêu Tử Y còn chưa kịp định thần, theo phản xạ hỏi. phải là cậu ta hận nàng thấu xương hay sao? Dù gì nàng cũng phá hỏng buổi thuyết trình mà cậu ta mong chờ bấy lâu hay sao?

      “Muốn cho tỷ là thư đồng của ta đấy!” Tiêu Sách trợn tròn hai mắt, giật mình bảo: “Chả lẽ, tỷ dĩ nhiên đồng ý sao?”

      Tiêu Tử Y muốn tranh cãi ầm ĩ với cậu ta trước cửa thư phòng của Hoàng đế, vì thế dẫn đầu theo hành lang lên phía trước, chậm rãi cười bảo: “Sao lại đáp ứng được chứ! Ta là con à nha, sao lại học giống đệ được?” Lấy lý do, dù sao cũng phải cố tìm ra lý do để lẩn tránh cậu ta là được. ra Hoàng đế đề nghị nàng làm thư đồng cho Tiêu Sách tất cả đều do chính Tiêu Sách bảo, vậy nàng áy náy trong lòng rồi, lại còn làm hại nàng suy đoán linh tinh vị trí của Tiêu Sách trong lòng Hoàng đế nữa chứ!

      “Con sao thể được?” Tiêu Sách vội vàng đuổi theo, liên thanh hồi: “Nghe mẫu phi của tỷ còn giả nam trang để tranh tài cao thấp với bọn đàn ông trong triều nữa mà, vậy sao lại có quy định cho con học được? Nếu là tỷ muốn cùng đám con trai học vậy ta xin La thái Phó chỉ dạy riêng cho hai chúng ta thôi vậy. Tuy ngoài miệng La Thái Phó chưa gì nhưng trong lòng lại cực kỳ tán thưởng với tỷ đấy”

      Tiêu Tử Y lén nhìn, nàng muốn học đâu! Nhưng mà rốt cục nàng phải lấy cớ gì để từ chối Tiêu Sách đây? là đau đầu quá ha.

      ******

      Tiêu Trạm chạy lọt tọt vào điện Vĩnh Ninh trong cung Trường Nhạc nhưng chỉ thấy cả đại điện vắng lặng nghi hoặc ngừng. Lúc thường, cho dù bác ở đây, cũng có bác Nhược Trúc hoặc là bác NHư Lan, sao hôm nay đến người cũng thấy vậy cà?

      “Bác ơi!” Tiêu Trạm cất giọng gọi to, tiếng thánh thót vang lên truyền khắp đại điện.

      Kỳ quái quá ha, Tiêu Trạm mở cửa, chạy vội tới phòng đọc sách, cũng thấy người nào.

      “Bác ơi!” Tiêu Trạm bắt đầu có chút sốt ruột, chạy tới tẩm cung của bác, đường va vào trong lòng người.

      “Ai u! Tiểu điện hạ! Sao người lại tới đây vậy?” Như Lan tý nữa làm Tiêu Trạm bị ngã vội vàng đỡ lấy, kinh ngạc hỏi.

      “Như Lan, bác đâu rồi?” Tiêu Trạm ngước khuôn mặt nhắn lên, vẻ mặt ấm ức, “Có phải bác hết quan tâm ta rồi ?”

      Như Lan dở khóc dở cười, giọng mềm khuyên bảo: “Sao thế được? Hôm nay công chúa là được hoàng gia gia của người mang đó. Hay là tiểu điện hạ chờ công chúa trong phòng sách trước vậy được ?”

      Tiêu TRạm chớp chớp đôi mắt to đen nhìn, thay đổi từ buồng sang vui, xoay người tới hướng khác.

      Như Lan ngẩn người, lát sau mới kịp phản ứng, tiểu tổ tông này nhất định là muốn tới phòng Vân Tuyển rồi, sợ quá nàng phải vội vàng đuổi theo, liên hồi: “Tiểu điện hạ à, người thể phòng bé Vân Tuyển được!”

      Tiêu Trạm dừng chân, hiểu ngẩng đầu nhăn nhó: “Vì sao?”

      Cũng thể là Vân Tuyển bị bệnh được, chuyện này nhất định phải dấu. Như Lan im lặng mất nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra câu: “Chuyện đó….Namnữ thụ thụ bất thân!” Như Lan cười đắc ý, bội phục bản thân cuối cùng lại nhớ được câu rất có sức mạnh. Nhưng mà đợi đến lúc nàng ngẩng đầu lên phát ra Tiêu Trạm nhịn được vòng qua nàng rời rồi.

      “Tiểu điện hạ! Người thể đến đó được!” Như Lan hoảng lên gọi to, tiếc là tốc độ của nàng cũng kịp Tiêu Trạm chỉ còn biết trơ mắt nhìn bé nện bước hiên ngàng tới phòng Vân Tuyển. “Tiểu điện hạ! Mau ra đây! Người bị lây bệnh đó!” NHư Lan bất chấp hậu quả nóng ruột tuột ra.

      Tiêu Trạm sững sờ đứng trước cửa phòng Lí Vân Tuyển, mùi thuốc xộc thẳng vào mũi, giống y múi khó ngửi lúc bé bị bệnh vậy. “Bé Tuyển Tuyển thân thể khoẻ sao?” Tiêu Trạm ngẩng đầu lo lắng hỏi Như Lan.

      Như Lan đưa tay kéo Tiêu TRạm ra ngoài, cố khuyên bảo: “Tiểu điện hạ à, bé Vân Tuyển hôm nay thân thể được khoẻ cho lắm, hai ngày nữa tiểu điện hạ đến tìm bé chơi có được hay ?”

      Tiêu Trạm làm sao mà nghe lời nàng được, giãy dụa ra khỏi tay nàng,lọt tọt chạy vào phòng.

      “Có chuyện gì thế?” Vừa lúc Nhược Trúc mang thuốc từ bên ngoài về, nghe thấy ồn ào mới nhíu mày hỏi.

      “Chị Nhược Trúc, tiểu điện hạ tới rồi. Em khuyên được người…” Nhưng Lan nhăn nhó bảo.

      NHược Trúc đặt vội thuốc lên tay Như Lan, rồi chính xách váy chạy vội vào trong phòng, thấy Tôn điện hạ đứng trước giường của Lí Vân Tuyển, kiễng chân nhìn nhìn, đưa tay ra đặt trán xem độ ấm.

      “Tiểu điện hạ, bé Vân Tuyển vẫn nên để cho tụi nô tỳ chăm sóc là được rồi, người cứ ở trong phòng sách chờ công chúa về có được hay ?” Giọng Nhược Trúc mềm mại khuyên bảo. Lí Vân Tuyển vẫn ngủ, giọng Nhược Trúc cứ sợ làm bé thức giấc.

      Tiêu Trạm đặt tay bé lên trán Lí Vân Tuyển, thấy độ lạnh truyền từ tay của cậu đến người nhếch miệng lên. Cho dù chỉ là kiểu vô thức cười, nhưng lại làm trái tim bé của Tiêu Trạm vui mừng ít.

      Cuối cùng có người cần cậu rồi. Phát này làm cho lòng Tiêu Trạm như nở hoa vậy, cậu quay đầu, dùng cái giọng giống đứa bé mới bốn năm tuổi rất ràng: “Ta tới chăm sóc cho nàng, đây là mệnh lệnh”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 65: Ta muốn chăm sóc cho nàng
      EDIT: MEOMEOMEO

      Trong chớp mắt Nhược Trúc còn tưởng rằng đứng trước mặt mình là hoàng đế đương triều vậy, bởi hình dáng giống y kia của Tiêu Trạm….cái giọng bắt chước y hệt hoàng gia gia của cậu nữa. Đợi cho tới lúc tim đập mạnh và loạn nhịp lúc, Nhược Trúc dở khóc dở cười hỏi ngược lại: “Tiểu điện hạ, người định chăm sóc bé như thế nào đây?”

      Tiêu Trạm khó khăn lắm mới vui lên được chút lại xụ mặt xuống nhưng bàn tay bé vẫn cứ chịu rời khỏi trán của Lí Vân Tuyển, do dự hỏi: “Bác Nhược Trúc à, làm thế nào để chăm sóc bé Tuyển Tuyển được hả?”

      Nhược Trúc bật cười bảo: “Tiểu điện hạ à, muốn chăm sóc Tuyển Tuyển có phải người chắc chắn khoẻ mạnh chứ?” Nhược Trúc lẳng lặng lấy cầm lấy tay Tiêu Trạm lại.

      Tiêu Trạm gật gật đầu bảo: “Đúng vậy ha! Ta muốn bị bệnh”

      “Vì vậy, vì muốn tiểu điện hạ bị bệnh, vậy xin mời tiểu điện hạ trước khi định chăm sóc cho bé Vân Tuyển, người phải uống hết chỗ thuốc này có được ? Uống hết rồi cam đoan người bị bệnh nữa.” Nhược Trúc cười híp mắt đem toàn bộ chỗ thuốc mà Như Lan sắc xong nhận lấy, ngồi xổm xuống đưa đến trước mặt Tiêu Trạm.

      Tiêu Trạm ngửi thấy vị thuốc Đông y nồng mũi, khuôn mặt nhắn nhăn lại, “Ta….Ta cũng phải uống thuốc sao?”

      Nhược Trúc thấy thế cười cười, ôn nhu bảo: “Đúng vậy đó, nếu tiểu điện hạ uống thuốc, Nhược Trúc chỉ còn cách mời tiểu điện hạ rời khỏi căn phòng này thôi. Dù sao nếu tiểu điện hạ mà bị bệnh, cả Công Chúa điện hạ cũng khó mà thoát tội này đó”

      Tiêu Trạm méo miệng, nhìn nhìn bát thuốc đen nồng nặc trong tay Nhược Trúc, rồi lại quay đầu sang nhìn Lí Vân Tuyển mê man giường, cắn răng bưng bát thuốc lên, trước ánh mắt kinh ngạc của Nhược Trúc uống từng ngụm từng ngụm hết.

      Nhược Trúc hoàn toàn ngây người, nàng ngờ là thường ngày nhìn thấy Tiêu Trạm trước đây ở cung Kiến Chương của Hoàng thái Hậu lúc nào cũng thích ăn đồ ngọt cả. Cho tới tận bây giờ cũng vậy. Thế mà bỗng dưng cậu cứ thế uống hết còn giọt thuốc nào trong bát, đúng là làm cho nàng giật mình được câu nào.

      Tiêu Trạm lau miệng, khuôn mặt trông khổ nhăn nhó hồi, đem cái bát trả lại cho Nhược Trúc.

      Nhược Trúc vội vàng đứng lên rót chén nước lọc cho Tiêu Trạm xúc miệng. Bát thuốc này thực chất là sắc lên để cho nàng và Như Lan cùng uống, đêm qua vị Y quan Thần Chú ý kia lúc nàng đến lấy thuốc cố tình lấy mấy thang thuốc dặn dò nàng bảo nhất định phải cho công chúa và các nàng mỗi người uống bát để phòng ngừa việc lây nhiễm bệnh thương hàn.

      “Bác Nhược Trúc à, Trạm Nhi có thể ở lại chăm sóc cho bé Tuyển Tuyển được rồi phải ?” Tiêu Trạm súc miệng xong ngửa cổ lên nhìn Nhược Trúc chờ mong.

      Nhược Trúc lấy khăn tay ra lau miệng cho Tiêu Trạm còn dính ít thuốc, cười ôn nhu bảo: ‘Đương nhiên là được rồi ha! Bác Nhược Trúc và Như Lan đêm ngủ rồi, có thể phải nhờ tiểu điện hạ chịu khó ở bên giường coi chừng bé giùm được ? Nếu thấy nhàm chán, người có thể kể chuyện xưa cho bé nghe cũng được”

      “Kể chuyện xưa á? Bé Tuyển Tuyển phải là ngủ sao? Sao có thể nghe được?” Tiêu Trạm quay đầu nhìn Lí Vân tuyển vẫn ngủ say hiểu hỏi lại.

      “Nô tỳ từng nhìn thấy công chúa kể chuyện xưa cho tiểu điện hạ lúc ngủ rồi nha!” Nhược Trúc nghiêm túc chuyện lạ. Nàng cũng muốn Tiêu Trạm ngồi bất động bên Lí Vân Tuyển suốt. Bảo cậu tìm cách chuyện là để cho cậu biết rằng đây là chuyện chăm sóc bệnh nhân phải chăm sóc đến nơi đến chốn, đề phòng cậu còn nghĩ ra trò gì mới làm loạn.

      Tiêu Trạm cười cười ngượng ngùng, thỉnh thoảng cậu cũng quấn lấy Bác đòi kể chuyện xưa, nhưng mà đến lúc nghe kể lại ngủ mất. ra là kể chuyện xưa với người ngủ chính là chăm sóc người ta nha! Rất đơn giản nhé!

      Nhược Trúc nhìn Tiêu TRạm chạy lạch bạch đến trước giường Lí Vân Tuyển, ngồi nghiêm chỉnh ghế, bắt đầu cất giọng non nớt kể chuyện xưa.

      “Chị Nhược Trúc à, làm vậy có được hả?” Như Lan giọng lo lắng hỏi.

      “Chắc là sao” Nhược Trúc dụi dụi mắt, ngăn được cơn buồn ngủ kéo tới. “ cho bé uống thuốc rồi, chắc bị lây bệnh đâu. Chỉ cần lát nữa công chúa trở về, tới khuyên bảo bé vậy”

      “Cũng được” Như Lan chớp chớp đôi mắt cay xè, đêm qua công chúa còn ngủ ở phòng ngoài được giấc, nhưng hai người họ cả đêm chưa được ngủ rồi.

      “Bảo mọi người đừng tuỳ tiện vào được ?” Nhược Trúc lo lắng có nhiều người lắm mồm, nên vẫn lấy cớ cấm các cung nữ tiếp cận nơi này.

      “Vâng, bảo hết rồi. May là công chúa bình thường vẫn thích yên tĩnh, cũng cho mọi người tới làm việc ở đây cũng phải có chuyện gì lớn lắm, các nàng ai cũng thấy mừng vì được nhàn nhã.” Như Lan thực đứng ngồi yên, tự chọn lấy chiếc ghế ngồi xuống.

      “Được rồi”

      Tiêu Trạm kể chuyện xưa lâu lắm, cậu đem chuyện “tiểu Long Nữ”, chuyện “Nòng nọc tìm mẹ”, lại còn có khá nhiều chuyện xưa nữa đều kể xong hết rồi, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong miệng vẫn còn mũi vị của thuốc làm cho cậu thấy vô cùng khó chịu. Nhìn cặp mắt to của Lí Vân Tuyển kia vẫn nhắm mắt, lông mi dài khép chặt, chút chút….báo hiệu tỉnh lại, cậu định lấy chén nước uống.

      Nhưng vừa mới quay đầu, Tiêu Trạm thấy bác Nhược Trúc và Như Lan hai người ngồi lệch người ghế, người ghé bàn, ngủ. Hơn nữa hình như là ngủ rất say vậy.

      Tiêu Trạm nhảy xuống ghế, đến trước bàn gỗ, buồn bực thấy trong ấm còn nước. Tiêu Trạm nghiêng đầu nghĩ ngợi, biết trong phòng tiểu bác chắc chắn có nước lọc, cậu lại nhìn hai người Nhược Trúc và Như Lan ngủ rất ngon, biết các nàng dĩ nhiên là vì chăm sóc cho bé Tuyển Tuyển, tự dưng muốn làm phiền cho hai người. Đúng vậy ha! Nếu bé Tuyển Tuyển mà tỉnh lại, cũng định lấy ít nước cho nàng uống nữa ?

      Nghĩ vậy, Tiêu Trạm cảm thấy vô cùng tự hào, ưỡn ngực nhấc chân chạy nhanh tới phòng của tiểu bác, tiện uống luôn no nê, sau đó mới dùng hai tay ôm lấy chiếc bình sứ nặng để mang về.

      Nhưng cậu vừa tới ngay cửa, còn chưa kịp bước vào nghe thấy trong phòng có tiếng bé Tuyển Tuyển kia ngọt ngào bảo: “Là ngươi kể chuyện xưa cho ta nghe sao? Là ngươi chăm sóc cho ta sao?”

      Tiêu Trạm thấy rất vui, xem ra bác Nhược Trúc rất đúng ha, kể chuyện xưa cho nàng nghe đúng là rất được việc ha! định trả lời cậu lại nghe thấy giọng ghê tởm từ phòng truyền ra: “Sao? Kể chuyện xưa á?”

      Gì cơ? Là tên nhóc Nam Cung gia kia sao? Tiêu Trạm nhanh hai bước, vừa đúng lúc ở khúc quẹo của tấm bình phong thấy bóng ác của Nam Cung Tiêu kia, ngồi đúng vị trí mà vừa rồi cậu vừa mới ngồi.

      phải ! Mà là ta! Tiêu Trạm hiểu sao thốt lên được những lời này, đến mức khuôn mặt của cậu đỏ bừng lên.

      Nam Cung Tiêu phát người bước vào cửa là Tiêu Trạm, nên cười từ từ: “À, là ta”
      Cái gì? Tiêu Trạm sững cả người, dám tin nhìn khuôn mặt đắc ý cười cười kia của Nam Cung Tiêu.

      Nam Cung Tiêu nhìn Tiêu Trạm, trong miệng lại phát ra lời đùa giỡn với Lí Vân Tuyển: “Bé Tuyển Tuyển à, là do chính ta chăm sóc ngươi nha!”

      “Choang!”

      Bình sứ trong tay Tiêu Trạm rơi “choang” tiếng mặt đất, bắn nước tứ tung, vỡ thành những mảnh .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :