1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56: Lỗi chính tả
      EDIT: MEOMEOMEO

      Trong đầu Tiêu Tử Y chớp mắt mới cảm thấy hối hận việc tối hôm qua bảo Như Lan đem rửa sạch toàn bộ phấn mặt rồi. Nếu lừa được người trong nghề dùng kiểu này lừa Hoàng đế ngoài nghề có phải vẫn hay hơn chứ?

      Nhược Trúc bên tai nàng: “Công chúa, bé Vân Tuyển sáng nay được Như Lan bế về phòng của bé rồi” Lùi ra sau vài bước đem rèm cửa kéo lại rồi lui ra ngoài.

      Tiêu Tử Y cắn cắn môi, lo lắng nghĩ nên làm cách nào để tự thú trước biết đâu có thể được khoan hồng đây.

      Ôi đúng là! Từ lúc nàng tiến cung tới nay số lần gặp mặt hoàng đế chỉ có thể đếm đầu ngón tay, nàng có cảm giác như hoàng đế cứ ném nàng vào nơi trống rỗng như thế này là coi như hết trách nhiệm của mình rồi hay sao ý. Nhưng nàng quả thực vẫn nghĩ ra tại sao khi nàng vừa bị bệnh hoàng đế chạy tới thăm nàng rồi.

      Điều này có thể thấy có người nào đó vẫn thầm báo cáo tình hình của nàng cho hoàng đế biết. Trong lòng Tiêu Tử Y thầm nghĩ tới chắc phải là Thần Chú thích hại người khác nhưng lại có cách nào ngăn được miệng lưỡi của người ngoài.

      “Tử Y à, giả vờ bệnh cũng đừng đạt đến trình độ này chứ? Còn dùng khá nhiều thuốc nữa” Ra ngoài dự kiến của nàng truyền tới là giọng của Tiêu Cảnh Dương.

      Tiêu Tử Y vén rèm lên lại phát ngoài Tiêu Cảnh Dương tới ra còn có cả hoàng đế đến nữa, chẳng qua là ông đứng nhìn chằm chằm vào bức thư ném mặt bàn mà đêm qua nàng xem trong phòng.

      “Phụ hoàng à, con là Tử Y giả vờ bệnh rồi còn gì! Người vẫn tin lại còn tự mình đến tận đây xem nữa”

      Tiêu Cảnh Dương cười dạt dào đắc ý.

      Hoàng đế nhìn lướt qua thấy Tiêu Tử Y ràng rất khoẻ, khuôn mặt nghiêm túc lộ ra nét cười, bảo: “Cũng chưa phải là muộn, Tử Y con chuẩn bị chút

      Chuẩn bị? Chẩun bị gì cơ? Đột nhiên Tiêu Tử Y phát ra có gì đó đúng như nàng nghĩ.

      Tiêu Cảnh Dương nhận được ánh mắt cầu cứu của Tiêu Tử Y cười bảo: “ phải hôm nay là ngày Tiêu Sách thuyết trình (lấy chồng dạy học) đấy sao? Chẳng biết là nó và muội hẹn ước với nhau lúc nào, lại nhờ ta tới đây đón muội . Đây, đây là quần áo của Tiêu Sách, vóc dáng hai người cũng khác nhau lắm, Nhược Trúc giúp muội thay quần áo chút” Tiêu Cảnh Dương vừa vừa lấy bộ quần áo tay tiểu thái giám đưa cho Nhược Trúc.

      ra là chuyện đó ha. Thần Chú Ý cơ bản cũng ra, hoặc là có nhưng cũng hết, còn Hoàng đế cứ nghĩ nàng là vì chuyện tham gia buổi thuyết trình của Tiêu Sách mà giờ vờ bệnh thôi.

      Tốt quá, là hiểu lầm trầm trọng, Tiêu Tử Y cảm thấy yên tâm nên đứng dậy vào phía trong rửa mặt, thay quần áo, tiện tay nhét vài miếng điểm tâm lót dạ. Xem ra nàng thể trông cậy vào hoàng huynh và phụ hoàng chuyện để nàng ăn sáng rồi, y phục hai người họ cũng thay ràng là vừa bãi triều xong đến chỗ nàng rồi. Thực bội phục hoàng đế ngày nào cũng phải dậy sớm chẳng được nghỉ chút nào, hoàng tử và quan lại cũng giống nhau thực rất mệt. biết đỉnh Kim Tự Tháp kia nhìn rất vững chắc nhưng phải là nguy hiểm nhất hay sao?

      Lòng cứ suy nghĩ lung tung cho đến lúc Tiêu Tử Y lấy lại tinh thần trong gương xuất bóng công tử trông rất thông minh thanh tú rồi.

      “Nhược Trúc à, người làm thế nào thế?” Tiêu Tử Y ghé mắt nhìn kỹ phát ra Nhược Trúc lấy bút vẽ lông mày to ra, nhìn thoáng qua cả người trông rất tuấn.

      “Công chúa, khi nào về người hẵng nghiên cứu , đừng để hoàng thượng và thái tử chờ lâu quá” Nhược Trúc thúc giục.

      Tiêu Tử Y lắc lắc đầu, bắt chước bộ dạng của đàn ông bước ra khỏi nội thất, thấy Tiêu Cảnh Dương và hoàng đế đứng đối diện xem sách, nghe tiếng chân của nàng mới cùng ngẩng đầu lên nhìn rồi sững sờ lượt.

      “Thế nào? Trông giống đàn ông sao?” Tiêu Tử Y hắng giọng cái, bắt chước giọng khàn khàn như vịt của Tiêu Sách , tiếc là giọng của nàng tới mức ra tiếng.

      “Giống quá, đến cả giọng cũng đổi giống Tiêu Sách nữa” Tiêu Cảnh Dương biết phụ hoàng chắc chắn quan tâm chuyện này nên cứ đơn giản đáp lại vậy.

      Tiêu Tử Y cười hài lòng, khoé mắt nàng chợt phát ra thần sắc nghiêm túc của hoàng đế, biết là có chuyện gì cũng dám hỏi thêm. Tiêu Cảnh Dương thấy nàng ngây cả người mới vội vàng nháy nháy mắt ý bảo nàng đừng để ý. Thực tế phụ hoàng của họ cả ngày đều có bản mặt này, như suốt ngày ở bên cạnh hoàng đế cũng hiếm khi thấy ông nhếch miệng lên cười.

      Hoàng đế gấp sách mà Tiêu Tử Y xem đêm qua lại, đứng dậy ra ngoài, Tiêu Tử Y và Tiêu Cảnh Dương vội vã đuổi theo sau.

      Hôm qua vừa mới có đợt mưa xuân, toàn bộ bầu trời là mảnh trong xanh ngăn ngắt. Tiêu Tử Y vừa bước chân ra cửa điện ngửi thấy mùi khí trong lành, tinh thần cũng phấn chấn lên nhiều. Mặt trời vừa mới lên chưa cao, nền sân còn ẩm ướt, xem ra đêm qua mưa rất to đây. làm khó Nhược Trúc phải vất vả đến Thái Y viện hồi để mời Thái y tới xem bệnh rồi.

      “Tử Y à, quyển sách kia con xem rồi à?” Hoàng đế đằng trước lúc sắp bước ra khỏi Trường Nhạc cung bỗng chậm rãi hỏi.

      Quyển sách kia á? Tiêu Tử Y ngẫm lại chuyện đêm qua, đúng là tiện tay rút quyển giá sách xuống là cuốn Hán triều cổ nghị “Trị An thẻ” gật đầu xác nhận: “Thưa phụ hoàng, đúng vậy ạ”

      “Vậy sao? Con xem xong có cảm tưởng gì?” Hoàng đế cứ như tuỳ tiện quăng ra câu hỏi, nhưng Tiêu Cảnh Dương đứng bên lại giật mình thon thót. Phải biết rằng Hoàng đế thường hỏi câu này đều là câu hay hỏi Tiêu Sách và , chả lẽ lại đối đãi với Tiêu Tử Y như hoàng tử sao?

      Cảm tưởng ư? Cũng có chút cảm tưởng đó. Tiêu Tử Y liếc mắt, nàng vốn đem toàn bộ cảm tưởng viết ở bên lề sách rồi, chắc chắn hoàng đế thấy. Bên trong cổ nghị có rất nhiều kế sách trị quốc nàng thấy cũng tệ, nhưng vẫn còn chưa được hay cho lắm, vì thế nhịn được mới viết vài chỗ giải thích thêm cho hơn.

      Nhưng nàng nên thế nào bây giờ?

      Tiêu Tử Y ho tiếng, dùng giọng nhàng : “Phụ hoàng, thực ra Tử Y xem cổ nghị cũng có cảm tưởng gì lắm, chỉ là tuỳ tiện lật xem thôi mà” Nàng vẫn , mới là bí quyết tuyệt vời.

      “Thế à? Vậy sao lại khéo chọn được cuốn này thế?” Hoàng đế lại hỏi tiếp, ràng là để cho Tiêu Tử Y lấp liếm .

      Tiêu Tử Y cười hì hì bảo: ‘Hán Triều cổ nghị này với thái Khổng Minh mấy ngày trước Tử Y gặp rất giống nhau ha! Đều mới hơn hai mươi lên làm Thái Phó rồi, Tử Y chưa bao giờ có cơ hội xem sách luận của Thái phu tử viết, vì thế mới tiện tay rút cuốn Cổ nghị này ra xem thôi mà”

      Hoàng đế hừ tiếng lạnh lùng, thấy Tiêu Tử Y quyết cũng truy vấn thêm nữa.

      Tiêu Cảnh Dương lùi lại sau vài bước giọng thầm với Tiêu Tử Y: ‘Muội muội à, muội viết sách cũng được lắm đó! Có rảnh cho hoàng huynh ta đây mượn xem chút. Nhưng mà lỗi chính tả sai nhiều quá , nếu rảnh bảo Thái Tam quốc kia phụ đạo cho muội ha!”

      “…..”

      Đó là chữ giản thể mà! Tiêu Tử Y nắm chặt tay, nhìn bóng lưng Tiêu Cảnh Dương cố nhẫn nhịn gì.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57
      EDIT: MEOMEOMEO

      Lần trước cung Vị Ương dự yến tiệc Hải đường cũng giống nhau, lần này phải cửa chính mà là hai cửa phụ.

      Nhóm thị vệ thấy hoàng đế trở về có thêm người nữa cũng hiếu kỳ nhưng nhìn bộ dạng thái tử coi như có chuyện gì đều ngầm đoán là mời thế gia công tử nơi nào đó đến.

      Tiêu Tử Y ưỡn ngực, bắt tay ra sau người, học bộ dạng Tiêu Sách vẫn thường làm. trong cung nàng lúc nào cũng rất cẩn thận, hơn nữa Nhược Trúc cũng thường với nàng ít lễ nghi cung đình, dạy cho nàng biết nên rụt rè thế nào, nên chú ý hình tượng ra sao. Làm nàng mấy ngày nay cho đến giờ cảm thấy đường sảng khoái, tinh thần thoải mái rất nhiều.

      Tiêu Cảnh Dương nhìn thấy vậy than thầm, quả nhiên trong cung này vẫn là nơi giam cầm tâm trí của bảo bối muội muội rồi, trông bộ dạng giả đàn ông này có vài phần giống hình ảnh ngày đó mới nhìn thấy nàng bước chân vào giang hồ.

      Nhưng đến tột cùng là người nào dạy nàng đây? Ở núi Thái Phiên điều tra qua, nàng thích tập võ ghét văn chương, nhưng mới vừa rồi ở sách “Tri an thẻ” kia lại cho thấy chút giải thích khá độc đáo, chả nhẽ là tự nàng nghĩ ra được hay sao?

      Hay là do di truyền của Vân di đây?

      Trong đầu Tiêu Cảnh Dương lại nghĩ tới những gì mà Vân di từng dạy mình, lại nhìn lại người Tiêu Tử Y, hai dung nhan thanh lệ thoát tục cực kỳ giống nhau cùng xuyên qua thời nhập vào thành người.

      “?” Tiêu Tử Y nhận được ánh mắt của Tiêu Cảnh Dương nhìn trả lại ngầm hỏi.

      Tiêu Cảnh Dương ngẩn người, tâm nhịn được đập thình thịch, vội vàng nhoẻn cười, sau đó coi nhưng có gì quay mặt . thực tin khi phụ hoàng nhìn thấy nội dung những lời giải thích kia sao thấy có chút kỳ quái rất giống bút tích của Độc hoàng hậu lưu truyền. Cũng thấy lạ là vừa rồi phụ hoàng mở miệng hỏi số nghi vấn với nàng.

      Tiêu Tử Y nửa phần cũng hiểu được nàng nhàn rỗi viết ít này nọ sách lại mang đến phiền toái cho nàng như vậy, bằng có đánh chết nàng cũng dám viết.

      “Vừa rồi nhìn gì vậy?” Tiêu Tử y tò mò hỏi, nàng có cảm giác lúc nãy nàng bắt được ánh mắt kia của Tiêu Cảnh Dương là có vấn đề gì đó.

      nhìn cổ muội sao lại có vết thương nha!” Tiêu Cảnh Dương nhíu mày hỏi nhàng.

      Tiêu Tử Y lấy tay che sau đó kéo kéo cổ áo lên cao che lấp, “Là do tối hôm qua lúc muội chải đầu cẩn thận để móng tay cào phải” Sao ánh mắt của ta cứ nghi ngờ vậy ha! Tất nhiên nàng thể là bé Vân Tuyển làm nàng bị thương rồi.

      “Phải đấy?” Tiêu Cảnh Dương nhìn nhìn móng tay cắt sạch của Tiêu Tử Y, ckhông hỏi thêm gì nữa.

      Tiêu Tử Y cũng dám nhiều, chỉ nhìn phong cảnh xung quanh cung Vị Ương. Lúc này đường cũng khác đường tới tiệc Hải Đường, qua Thiên Lộc Các là đến ngự hoa viên, lần này Tiêu Sách thuyết trình ở là điện Kim Hoa nơi mà Hoàng đế thiết triều hàng ngày, khí thế trông hùng vĩ, xanh vàng rực rỡ.

      Hoàng đế đưa Tiêu Tử Y và Cảnh Dương vào hành lang thông với điện Kim Hoa, trực tiếp vào gian phòng .

      Cả nhóm họ chưa vào đến nơi nghe tiếng vịt khàn khàn của Tiêu Sách kêu lên, “Phụ hoàng, đem người tới chưa ạ?”

      Tiêu Tử Y sau hoàng đế ngó ra nhìn thấy Tiêu Sách mặc thân lễ phụ màu đen có viền áo màu hồng, do chưa nhập quan nên đầu vẫn để chỏm tóc, trông có vẻ hơi buồn cười. Tiêu Tử Y nghĩ thế nên mặt lộ ra chút ít biểu , miệng nhịn được cười.

      Tiêu Sách chào phụ hoàng và hoàng huynh xong nhìn thấy vẻ cười lén của Tiêu Tử Y rất bực mình.

      Tiêu Tử Y cúi đầu nhìn nhìn bộ dạng đàn ông của mình, tự cho là cũng tệ lắm mới thèm để ý đến Tiêu Sách, giọng hỏi Tiêu Cảnh Dương: “Hoàng huynh, khi nào bắt đầu vậy?”

      Tiêu Cảnh Dương nhìn hoàng đế ngồi xuống uống trà mới dắt Tiêu Tử Y đến bên cạnh ngồi xuống cười khẽ bảo: “Còn chút nữa mới đến giờ tỵ, đợi đến khi La Thái phó bảo chúng ta nhập điện”

      “Thuyết trình….cụ thể là thế nào vậy?” Tiêu Tử Y phát có điểm tâm bàn trà vui vẻ lấy vài cái nhét vào mồm. “Đại để là trong bao lâu ha?” Thực ra vấn đề sau mới là vấn đề trọng tâm mà nàng muốn hỏi. Người của Triều đại này bao giờ ăn cơm trưa, chừng là kéo dài tới tận tối ấy chứ, mà nàng thể nhịn nổi rồi.

      “Căn cứ theo truyền thống cung đình, từ xưa đến giờ hoàng tử khi thuyết trình đều chuẩn bị đoạn bài giảng mà Thái phó dạy, sau đó trình bày tổng thể, lấy ý kiến của mình để trình bày. Lúc trước ta cũng làm vậy. Nhưng Tiêu sách tài hoa xuất chúng hơn người, phụ hoàng và Thái phó đều thống nhất cho chính tự chọn để ” Tiêu Cảnh Dương cười khanh khách, rất tự nhiên, thiệt tình cao hứng vì hiếu học của Tiêu Sách.

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn Tiêu Sách đứng cạnh, khẳng định tuy mặt lộ ra nửa chút lo lắng nhưng thực ra nội tâm hồi hộp lắm. Học bài đến thuộc lòng có gì hay đâu, trong cung chỉ chú ý tới là đối nhân xử thế chứ có quan tâm đến con mọt sách đâu chứ, làm sao lại có thể làm được chuyện gì to tát. Tiêu Tử Y nghĩ đến mọi chuyện hoàng hậu giờ làm đều muốn Tiêu Trạm cũng giống Tiêu Sách, nếu cứ tiếp tục như vậy phải là huỷ hoàn toàn Tiêu Trạm hay sao.

      “Tử Y, Thái thị lang từng chuyện xưa cây táo và cây quýt mà muội kể cho phụ hoàng nghe, muội là nghe từ đâu vậy hả?” Tiêu Cảnh Dương tò mò hỏi, nghe mẫu hậu nhắc nhắc lại rất nhiều lần nên nhớ rất kỹ.

      Tuyệt quá ha! ra Thái Tam quốc kia mới là tên thích đâm bị thóc chọc bị gạo ha! Trong lòng Tiêu Tử Y nhớ kỹ rồi, mới cười ngây thơ đôn hậu bảo: “Là Tử Y tự mình nghĩ ra nha! Thế nào, hay sao? Thái Thị Lang cứ kiểu đó quen rồi, tự dưng liên tưởng như thế nha”

      Tiêu Sách đứng bên cười đắc ý chen miệng vào: “Vậy Hoàng tỷ tỷ cho ta là cây gì đây?”

      Nàng làm sao mà biết chứ? Tiêu Tử Y bĩu môi, nghĩ tới nàng giảng đoạn văn cho Thái Khổng Minh như thế tự dưng lại làm cho mọi người ai ai cũng biết cả. Nhìn thái độ chân thành của Tiêu Sách, Tiêu Tử Y lại dám thêm gì.

      May lúc này có người ở phòng bên đến báo là tới lúc làm cho Tiêu Tử Y thoát khỏi cảnh lúng túng. Tiêu Sách sửa sang lại quần áo, thay đổi bộ dạng, đứng dậy xin chỉ thị của hoàng đế. Hoàng đế gật gật đầu dẫn đầu trước.

      Tiêu Sách vẫn đứng im chỗ động đậy, cung kính chờ Tiêu Cảnh Dương trước.

      Tiêu Cảnh Dương vỗ vai cười hiền hoà bảo: “Ngươi trước , toàn bộ chuyện hôm nay là thuộc về của ngươi rồi”

      Tiêu Sách cảm kích, lọt tọt bước ra ngoài.

      “Huynh đúng là hào phóng ha!” Tiêu Tử Y biết tôn ti trong cung này rất được coi trọng, làm sao thái tử để ý được. Đến cả bọn ta nhìn ra được là Tiêu Sách muốn gì, tin là Tiêu Cảnh Dương nhìn ra. hỏi qua thôi, Tiêu Tử Y vẫn lén lấy trộm mấy miếng điểm tâm cho vào khăn tay nhét vào tay áo. Xem tình hình này nàng cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng mới được.

      Tiêu Cảnh Dương thấy thế gượng cười, giúp nàng lấy thêm điểm tâm bàn trà gói lại cho vào tay áo khác của nàng. “Chẳng qua là làm cho đắc ý lần thôi, cũng phải là cứ đắc ý mãi”

      Tiêu Tử Y nhún nhún vai lười hỏi thêm sao đối với tình huynh đệ lại phải diễn trò như thế. Lần trước ở tiệc Hải đường để ý tới nhau rồi, đến giờ lại còn trình diễn tình huỳnh đệ trước mặt nàng nữa, này đúng là ăn ý ha! Tiêu Tử Y cười nhạt, nhất nhất ôm hai tay áo chặt theo sau Tiêu Cảnh Dương vào đại điện.

      Ngồi chỗ xanh vàng rực rỡ trong điện Kim Hoa cao ngất kia dĩ nhiên là đương kim hoàng đế rồi, trong đại điện đứng đầy hoàng thân quốc thích và triều thần, đông đảo đứng thành hàng im lặng chờ đợi Tiêu Sách đứng bậc thang lên tiếng.

      Tiêu Sách nhìn lướt qua Tiêu Tử Y cùng Tiêu Cảnh Dương tiến vào đại điện, hít hơi sâu, cất cao giọng khàn khàn lên : “Hôm nay đệ tử muốn thuyết luận điểm đúng đó là “Nữ tử và tiểu nhân đều giống nhau”

      Tiêu Tử Y nhíu hai mắt lại, tên nhóc này tuyệt đối là cố ý rồi!

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Nữ tử và tiểu nhân đều giống nhau
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y sau Tiêu Cảnh Dương đứng ở bậc thang ai để ý lắm, khi nghe thấy lời Tiêu Sách có sách mách có chứng về luận đề tỏ vẻ khinh thường.

      “Nè, vấn đề “Nữ tử và tiểu nhân đều giống nhau” này, là đề cập tới nam nữ và tiểu nhân đều có, từ trước chưa được nghe bao giờ. Vì thế đây cũng là điều mà Tiêu Sách dám chọn để thuyết trình đó” Tiêu Cảnh Dương hạ giọng bảo.

      Tiêu Tử Y nhìn nhìn cả hai người đều đứng rất gần, còn cách những người khác lại rất xa, vì thế hạ giọng chuyện cũng sợ ai nghe thấy.

      Tiêu Tử Y thấy cuộc vui này cũng được lắm, lại có ai chú ý mình, vì thế lén lấy điểm tâm ra ăn thoải mái. Vì có trà nhấp họng nên nàng cứ ăn từng miếng , rồi lại nhìn từng người cho . Thấy tất cả đều là người già cả, kể cả có người ít tuổi hơn chút, nàng cũng chưa bao giờ nhìn thấy, chỉ có thấy quen mắt là Thái Khổng Minh mà thôi, đứng chéo ở góc phía tây.

      Xem ra toàn bộ tiệc chiêu đãi Hải Đường kia đều là những con cháu cận thần, vẫn còn chưa mời những vị trụ cột của nước nhà tới nha. Cả những người nàng biết như Lí Vân Thanh, Đàm Nguyệt Ly hay Độc Diệp cũng thấy, xem ra họ vẫn chưa đủ tư cách để tham gia đây. Tiêu Tử Y xốc lại tinh thần, tò mò hỏi: “Gì cơ? Năm đó hoàng huynh là chọn đề tài gì thế?”

      Khoé môi Tiêu Cảnh Dương cong lên, bật ra: “Ta đâu có được tự chọn như Tiêu Sách. Lúc đó là do La Thái phó ra đề, ta còn nhớ rất đó là đề “Tử hi hữu “Thiên Quân cho dù có đẹp đến mức nào. Thất phu cũng làm thay đổi chí hướng”

      “Câu này quá đơn giản mà!” Tiêu Tử Y thấy có gì là khó nên thào bảo.

      Tiêu Cảnh Dương cười cười gì, cái loại thuyết trình này trong mắt chẳng qua là giống như lượn vòng sân khấu thôi. Dù sao lúc còn được phong làm thái tử rồi, toàn bộ từ vua cho đến quần thần trong triều ai ai mà biết, có rất nhiều cơ hội để hoàng đế và quần thần khảo sát , cần gì phải biểu khoa trương như thế làm gì.

      Nhưng Tiêu Sách thế, đây là lần đầu tiên chính thức lên võ đài chính trị, vì vậy cũng khó lý giải vì sao phải cố gắng lên thuyết trình rồi. Tiêu Cảnh Dương cười nho nhã ôn hoà, nhưng ánh mắt sắc bén nhìn Tiêu Sách đứng bậc chậm rãi.

      Tiêu Tử Y bất mãn lầm bầm bảo: “Nhưng sao đệ ấy lại chọn đề tài này chứ! Nữ nhân và tiểu nhân giống nhau. Thế mà đệ ấy lại có thể thuyết trình được cũng chịu, đệ ấy phải là bé sao? Đệ ấy phải là do phụ nữ sinh ra hay sao?”

      Tiêu Cảnh Dương bật cười: “Ta nghe lúc đầu phải chọn đề tài này nha. Trước đó ta còn thấy bê cuốn “Trung dung” xem đó, tự dưng lại đổi thành luận điểm này, ta đoán tám chín phần là vì muội thôi”

      Hừ, Tiêu Tử Y cắn miếng bánh ngọt rồi nhìn lên bậc thang, vừa đúng lúc nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Tiêu Sách, hai người trừng mắt nhìn nhau, rồi lờ .

      “Học vấn của Tiêu Sách rất uyên bác nhé, có sách, mách có chứng, tinh thông mọi chuyện, chẳng trách La Thái phó cứ khen hoài” Giọng Tiêu Cảnh Dương cứ thốt lên thoải mái, Tiêu Tử Y lại ngửi thấy trong đó có chút cam lòng.

      Tiêu Tử Y ngửa đầu xem Tiêu Cảnh Dương, thấy trong mắt có chút mất mát, lại ra vẻ an ủi: “Hoàng huynh à, huynh ghen với làm gì chứ? Có vài cây sau này huynh phải dành cả đời dẫm phải nó, hoặc là dùng xà beng chặt nó để làm cột nhà. Cũng có thể có vài cây chỉ là muốn vươn lên đứng ở chỗ cao nhất thôi. Cho dù mùa xuân cây lá xum xuê, nhưng rồi có lúc lá cũng vàng rụng đầy gốc, trơ lại cành khô mà. Nhưng cho dù như thế, là cây gì là cây đó, đừng có cố cải tạo nó làm gì”

      Tiêu Cảnh Dương nghiêng người chăm chú lắng nghe, suy nghĩ hồi lâu. Mãi sau mới tức lên bảo: ‘Tử Y, theo ý ta muội lên thuyết trình còn tốt hơn Tiêu Sách nhiều. Tuy là linh tinh gì đó nhưng lại rất có đạo lý nha”

      Đây rốt cục là che chở hay là vạch mặt đây? Nhưng mà lại có tác dụng tốt lắm nhé! Tiêu Tử Y thấy Tiêu Cảnh Dương lại khôi phục vẻ cao ngạo ngày thường thấy rất vừa lòng vì vậy lại tiếp tục ăn điểm tâm. Nàng cũng vì sao mình mở miệng ra an ủi , nhưng cảm giác khi thấy loại thần sắc uể oải lên nét mặt nàng lại nỡ nào muốn thế.

      phải hoàng huynh dỗ cho muội vui vẻ thế sao!” Tiêu Cảnh Dương thấy Tiêu Tử Y vậy vừa cười vừa bảo: “Những lời Tiêu Sách này chắc chắn là chuẩn bị rất kỹ rồi, nào có thể để muội tuỳ tiện bình luận như thế chứ?”

      Tiêu Tử Y cong môi lên có chút ác ý đáp: ‘ vậy chứ, cứ kiên trì thuyết trình, chắc là sợ La Thái phó kia ra đề linh tinh cho mình thôi. Mình mà được tự chọn ý à….có thể chuẩn bị tốt hơn nhiều”

      Tiêu Cảnh Dương cố nén cơn buồn cười xuống, ôm bụng hạ giọng bảo: ‘Có lẽ là vậy. Năm đó ta cả đêm ngủ ngon giấc chút nào, cứ sợ La Thái phó kia ra đề ta trả lời được. Trời ạ! Tử Y à, muội thực là ác quá . Sao lại nghĩ ra chuyện đó chứ?”

      Suy bụng ta ra bụng người mừ! Tiêu Tử Y bĩu môi, nếu mà là nàng ý à, nàng cũng làm như thế thôi.

      Mấy ngày này lần đầu tiên Tiêu Cảnh Dương thấy tâm tình rất vui, phát ra chỗ thú vị vì vậy lại tiếp tục : “Nếu thế, Tiêu Sách vẫn còn có chút khả nghi nha”

      Tiêu Tử Y tinh quái ghé lại gần giọng hỏi: “Có gì vậy? mau

      Xong rồi, thấy Thái tử triều ĐạiChuanh minh thần võ xem ra là bị nàng làm cho hỏng mất rồi, nhưng mà nàng cũng thực chờ mong chuyện khác nữa.

      lúc nào cũng thường trích dẫn thao thao bất tuyệt ra đoạn nào đó, rồi lại giả vờ hỏi phụ hoàng giảng cho nghe đoạn này, nên phụ hoàng lúc nào cũng ân cần dạy bảo nha. Nào là nghĩa gốc là gì, ngôn ngữ tinh tế sâu xa ở đâu. Sau đó lại lấy chiêu bài của phụ hoàng nhắc tới, đố vị sư phó nào dám gì nữa hả?” Tiêu Cảnh Dương giọng khinh thường, “Nghe chút , xem có phải thế ?”

      Tiêu Tử Y vểnh tai lên nghe, thấy Tiêu Sách nghiêm trang giảng tới chỗ: “Thường thường nghe phụ hoàng giảng giải, dạy bảo, khó nhất là tiểu nhân, khó phòng bị nhất cũng là tiểu nhân, nếu lo chút cũng bị họ lấn tới. Chuyện quốc hỏng cũng do tiểu nhân, vì tín nhiệm họ quá mà xảy ra. Vì thế nhất thiết cũng đừng bao giờ quên những điều….này”

      “Phụt” Tiêu Tử Y rốt cục nhịn nổi cười phá lên, bánh ngọt trong miệng cũng phun ra.

      Nàng cười sao cả, nhưng quan trọng là toàn bộ người trong đại điện đồng loạt đều nhìn về phía nàng và người đứng cạnh nàng là Tiêu Cảnh Dương.

      Tiêu Tử Y xấu hổ quá lấy tay áo lau sạch bánh dính miệng, cười ngượng ngùng. Bị những…..ông già và các ông gần già này nhìn chăm chăm có cảm giác rất mất tự nhiên nha!

      Đúng lúc Tiêu Tử Y muốn trốn cuộc kiểm tra nghe thấy Tiêu Sách chịu nhượng bộ cất cao giọng hỏi: “Xem ra có người thấy dị nghị vài chỗ rồi, biết có thể tiến lên chút đây?’

      Tiêu Tử Y lấy tay áo lau bánh ngọt bỗng cứng đờ người lại, dừng động tác, ngẩng đầu lên vừa lúc nhìn thấy ánh mắt Tiêu Sách nheo nheo cười xem kịch vui, cảm thấy có chút lạnh.

      thể nào! Tên nhóc này lại đùa hay sao?

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Ngươi là tiểu nhân? Cả nhà các người đều là tiểu nhân!
      EDIT: MEOMEOMEO

      Thực ra Tiêu Cảnh Dương lại thấy nóng ruột, cứ giọng bảo Tiêu Tử Y: “Đừng sợ, chuyện thuyết trình ý mà, nếu có ai dị nghị chỗ nào cứ lên tiếng. Tử Y muội cứ việc sao cả”

      ư? Thế nàng là định cái gì đây? Tiêu Tử Y xấu hổ cười cười, đầu óc trống rỗng. Nàng đến là để xem trò vui mà phải đến diễn kịch nha!

      “Như vừa rồi muội bảo huynh cái kia đó, cái gì phải là bé sao? phải do phụ nữ sinh ra đấy thôi?’ Tiêu Cảnh Dương lui ra sau nửa bước, hạ giọng có chút hả hê.

      Vẻ tươi cười mặt Tiêu Tử Y hoàn toàn cứng lại rồi. Loại giảo hoạt kiểu này có thể bừa được sao, có thể để mặt bàn trưng bày được hay sao?

      Tiêu Sách thấy Tiêu Tử Y mãi trả lời cho là nàng vừa rồi cố ý ăn gì đó nghe . Vì thế sợ phiền người khác lại lặp lại: “Chính là câu nữ tử và tiểu nhân rất giống nhau đó. Gần vua tôn trọng mà xa vua oán thán. Giúp cho có lẽ giải thích như vậy, chỉ có nữ nhân và tiểu nhân mới rất khó sống chung cùng họ. Ngươi đối với họ tốt họ liền biết trời cao đất dày gì thăm dò người, mạo phạm ngươi, quấy rối ngươi, người đối với họ thân thiện họ lại oán trách ngừng, bắt ngươi phải xin lỗi họ. Cho nên nữ nhân và tiểu nhân là khó ở chung nhất”

      Tiêu Tử Y vừa ăn nốt miếng bánh cuối cùng trong miệng, sau khi nghe xong thấy OK. Nàng khẽ mỉm cười bảo: “Theo ta cũng phải như thế”

      Nàng nhìn xung quanh lát, phát giác ra cả hoàng đế đại điện cũng chú ý, chờ đợi câu trả lời của nàng. Tiêu Tử Y hít hơi sâu, sau đó cất cao giọng : “Nữ tử keo kiệt chính là ông trời ban cho đặc tính ấy. Cổ nhân có dương điều hoà phải chính là nữ tử keo kiệt mà quân tử rộng lượng hay sao?”

      Trong điện có ai lên tiếng nào, có vài người gặp Tiêu Tử Y cũng đoán ra vị này chính là Trường Nhạc công chúa điện hạ rồi. Còn có vài người chưa từng gặp bao giờ thấy hành động thân thiết của Thái tử cứ nghĩ là công tử gia đình có thế nào đấy đến đây để náo loạn chút. Mặc kệ là theo kiểu gì những lời nàng vừa rồi cũng có chút hơi quá, rất nhiều người thể ra thái độ hài lòng.

      Tiêu Sách đắc ý cười cười, còn chịu tha cho Tiêu Tử Y, “Vậy tiểu nhân giải thích thế nào?”

      Tiêu Tử Y nhắm lại hai mắt, rồi lại mở ra lần nữa, lúc này hoàn toàn hiểu cái gì, “Về phần tiểu nhân có thể phân ra hai loại tiểu nhân chân chính và tiểu nhân hèn hạ. Con đê ngàn dặm bị huỷ chỉ vì tổ kiến, kỹ hơn, tỉ mỉ quyết định thành bại. Lão Tử từng : “Thiên hạ việc khó, phải làm mới thấy dễ, thiên hạ đại , phải làm mới thấy bé”. Riêng ta cảm thấy có thể thêm câu nữa, dựng nước lập nghiệp tất phải dựa vào người. Theo lịch sử ai vượt qua nổi nhóm vương tướng đế vương: nhóm họ có thể làm nên lịch sử rạng rỡ hay phải có kẻ tiểu nhân vào đúng thời khắc mấu chốt mới có tác dụng.” Tiêu Tử Y tới đây nội tâm khỏi nghĩ tới Hoàng Hậu Độc tiền triều kia. Nếu phải có hữu của bà, chắc hẳn bà phải vào thế giới này là Đại Đường hiển hách chứ phải là triều đại ĐạiChu.

      Trong điện nàng vừa dứt lời có lác đác vài tiếng vang lên. Mặc dù Tiêu Tử Y thể có sách mách có chứng cụ thể nhưng trong lịch sử loại tiểu nhân như thế có ảnh hưởng rất lớn đến các kiện, ví dụ phải là có mà là có rất nhiều.

      Tiêu Tử Y nhìn Tiêu Sách suy nghĩ sâu xa, tiếp tục tiếp: ‘ nữ tử và tiểu nhân giống nhau. Nữ tử có thể thương mà tiểu nhân có thể phòng. Theo tại hạ có thể khó xử nhất phải hai loại này mà chính là nguỵ quân tử”

      Mọi người xôn xao cả lên, tuy theo chữ cổ có rất nhiều người nghi ngờ lời của Khổng Tử…nhưng phần lớn đều có thể lý giải rất ràng. Từ tiền triều đến giờ luôn độc tôn học thuyết của nho giáo, vẫn là lần đầu tiên có người dám công khai phản bác học thuyết này của Khổng Tử. Vì biết Tiêu Tử Y nên đám quan lại này cứ nhao nhao lên muốn biết vị công tử này rốt cục là người nào, nhưng trong thâm tâm vài người khi biết thân phận của Tiêu Tử Y lại ăn cẩn thận, ai dám to.

      Tiêu Cảnh Dương ho tiếng, nhắc nhở Tiêu Tử Y đừng có quá lên. Lời có thể chấp nhận được nhưng có đôi khi lại mất lòng nhiều người.

      Tiêu Tử Y sững sờ lúc, phát giác ra mình phải là tham dự lớp đại học, thể quá thoải mái được. Vào lúc này mà nghi vấn Khổng Tử quả thực cũng tựa như nghi vấn Hoàng đế vậy có khác gì đâu, hơn nữa hoàng triều đổi rồi, nhưng chưa từng thấy ai động vào Khổng miếu cả. Quân tử gia phả cứ thế chém 5 đời. Lịch sử Hoàng đế chỉ có mấy trăm năm huy hoàng thôi, nhưng mà Khổng phủ ở vương triều phong kiến Trung Quốc mấy ngàn năm vinh quang rồi. Đối lập như thế, có thể thấy vị thánh nhân Khổng Tử này có chút ít thông thái biết nằm trong óc người cổ đại này có địa vị gì nữa..

      “Khụ, thực ra những lời này của tại hạ còn có quan điểm khác nữa” Tiêu Tử Y hắng giọng cái, quyết định gây chú ý lần nữa với những người này.

      Tiêu Cảnh Dương im lặng, nghĩ đến vị muội muội sợ trời sợ đất này lại còn có dũng khí tiếp nữa.

      “Mời ” Lúc này vị râu tóc bạc phơ đứng ra, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

      Tiêu Cảnh Dương hạ giọng bảo: “Vị này là La Thái Phó đó”

      Tiêu Tử Y đáp lễ cười cười nhìn về phía vị La Thái phó kia, nghi ngờ gì nếu nàng được vào lúc này vị Thái phó xứng danh kia trực tiếp bỡn cợt nàng trước mặt mọi người cho mà xem .

      Thở dài Tiêu Tử Y chậm rãi mở miệng: “ nữ tử và tiểu nhân giống nhau. Nữ tử hẳn là chỉ nữ và tử. “Nữ” là chỉ thê thiếp của hoàng đế, “Tử” là chỉ con cái của hoàng đế, còn về “tiểu nhân” tại hạ cho rằng là đám quan nịnh thần vây quanh hoàng đế”

      Lời vừa ra, trong điện lặng ngắt như tờ. có ai từng đề cập đến góc độ này cả, giờ Tiêu Tử Y ví von lớn mật như thế mới là lạ, trong lúc nhất thời cả quần thần đều cúi đầu trầm tư, người dám đáp lời. Rất sợ bị vị công tử nhanh mồm nhanh miệng này là “kẻ tiểu nhân” bên cạnh hoàng đế.

      “Cách nghĩ rất mới lạ, tiếp tục tiếp” Tiếng Hoàng đế trong trẻo nhưng lạnh lùng vang lên, ràng rất hứng thú với đề tài này.

      Tiêu Tử Y cắn cắn môi dưới, bằng bất cứ giá nào hôm nay cũng phải so sánh, dù sao chỉ là thuyết trình mà thôi, nàng chỉ từ góc độ học thuật để chút cho . “Mỗi lời của Khổng Tử thực ra đều có cùng ý giải thích, nếu như câu đầu là ngụ ý, như vậy Khổng Tử thể nào được người đời ca tụng là thánh nhân đâu” Tiêu Tử Y đầu tiên là nâng vị trí Khổng Tử lên, vừa tinh tế quan sát sắc thái biểu mặt mỗi người, cười khẽ bảo: “Cho nên tại hạ cho rằng những lời này nếu đứng ở góc độ trị quốc mà , nữ tử, tiểu nhân đều là ngụ ý mà tại hạ muốn . Theo lịch sử sách cổ, thê thiếp của quân chủ tham chính, chính là vì để đào tạo cho con cái mình sinh ra trở thành người kế vị. Cho nên mới cùng nhi tử và cận thần cấu kết với nhau tranh đoạt quyền kế thừa”

      Tiêu Cảnh Dương đứng cạnh xem trước mặt kịch vui mà lòng đầy hứng thú cứ cười tươi, thể tin nổi muội muội của chỉ cần thông qua câu mà liên tưởng tới vấn đề nhạy cảm như thế. cũng dám ngẩng đầu lên nhìn chính chính phụ hoàng của mình mặt biểu thế nào, tai lại nghe thấy tiếng Tiêu Tử Y trong trẻo tiếp tục ngân vang.

      “Vì thế tại hạ nghĩ tới những lời Khổng Tử này chính là muốn thể vấn đề chính trị. “Nữ”, “Tử”, “Tiểu nhân”, ba người cấu kết với nhau, làm thay đổi chính quyền, dẫn đến náo động chính trị, là nguyên nhân chủ yếu, quốc gia dao động, nặng trực tiếp là cho hoàng triều diệt vong. Bởi vậy, ông ta mới cảm thán câu là, chỉ có nữ tử và tiểu nhân mới giống nhau”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 60: Thắng làm vua, thua làm giặc
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y vô cùng thích chí cười cười, đợi người ngoài tán thưởng, lại phát thấy khí trong điện có vẻ yên tĩnh đến lạ thường, thậm chí cả tiếng hít thở cũng nghe thấy nữa.

      Ôi chao, có phải nàng mạnh mẽ quá doạ cho họ sợ đến thế ?

      Tiêu Tử Y rất khó hiểu nghiêng nghiêng đầu vừa nhìn sang Tiêu Cảnh Dương, thấy mặt mũi có biểu gì nhưng trong ánh mắt đều nét bất đắc dĩ.

      Tiêu Tử Y sững sờ, những lời trong đầu nàng lại lần nữa lại ra làm nàng thấy hoảng khi phát ngờ mình lại có tài ăn đến thế. Bên ngoài hình như là động chạm đến việc tranh đoạt quyền thừa kế vậy….Tiêu Tử Y thầm hối hận, tiếc bản thân nàng sao chuyện gì đó vui vẻ, cứ quên tiệt hết mọi thứ phải tốt hơn sao.

      Đây là buổi thuyết trình của Tiêu Sách mà? Nàng đoạt mất quyền của rồi lại còn xa xôi rằng có cơ hội đoạt mất vị trị Thái tử của Tiêu Cảnh Dương nữa….Nàng sống nối nữa rồi…

      Vậy mà Tiêu Sách trầm mặc bỗng dưng cất tiếng: “Nếu lý giải như thế, vậy Muội Hỉ, Đát Kỷ, Bao Tự chính là phá nát Thượng Chu đúng ” Tuy gần đây tự xưng là học thức hơn người, nhưng lại làm ra vẻ hiểu gì để cho phụ hoàng thường xuyên giảng giải cho cũng phải là chuyện tốt. Khổng Tử từng : Ba người cùng chắc chắn là do có ta làm thầy. lúc nào cũng nhớ mãi trong lòng. Vì thế cứ coi như Tiêu Tử Y đoạt mất danh tiếng của , những lời nàng có nhiều cái cũng chưa kịp hiểu , nhưng chính cũng phải thừa nhận chính xác những lời thuyết trình của Tiêu Tử Y trình độ cao hơn hẳn .

      Tiêu Tử Y định tìm cớ chuồn mất lại nghe thấy Tiêu Sách như thế, lập tức bỏ ý nghĩ trong đầu di. Tên nhóc này ràng muốn đổ lỗi cho việc mất nước là do phụ nữ hay sao? Có lầm đây?

      Tiêu Cảnh Dương đứng bên cứ nhìn thần sắc mặt Tiêu Tử Y biết tuyệt đối nàng muốn tiếp tục tiếp rồi. Bởi vì lúc này trong đại điện đều lặng ngắt như tờ, thể lên tiếng nhắc nhở nàng được, định thò tay ra kéo góc tay áo của nàng bảo nàng nên chừng mực chút bỗng ý nghĩ xẹt qua trong đầu .

      Những lời Tiêu Tử Y vừa kia gây biết bao sóng gió trong cung đình, cần nghĩ nhiều cũng biết. sẵn sàng đứng mũi chịu sào bị người ta hoài nghi là có người đứng sau giật dây còn hơn là dựa vào những lời Tiêu Tử Y kia, nếu mà ra tay ngăn cản phải là càng làm cho người khác chú ý thêm sao? Ai ai cũng phỏng đoán chuyện nàng tiếp là chuyện gì đúng ? Thà bị người ta lên án , nhưng dứt khoát phải để cho nàng cho sướng miệng ha!

      Tiêu Cảnh Dương nghĩ vậy mới từ từ rụt tay về.

      Tiêu Tử Y phát giác ra nội tâm Tiêu Cảnh Dương đứng bên mình hỗn loạn chút nào, nàng cứ tiến lên bước, ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Sách đứng bậc thang, cất cao giọng : “Sai rồi! Những lời này có lẽ là do tại hạ cũng chưa , thế nhưng mất nước phải là do phụ nữa. Lấy Đát Kỷ và Vương Trụ là ví dụ , trong sách có đề cập qua, cái gọi là tội ác của Vương Trụ cũng phải là do say rượu, cần cựu thần, mà là do tin dùng tiểu nhân, dựa theo lời của Tín phụ thèm quan tâm cầu phúc hạn đầu năm mà thôi” Tiêu Tử Y chậm rãi, thực tế vẫn phải cảm tạ phu tử Thái Khổng Minh vài ngày trước giao bài tập cho Tiêu Trạm làm, trong đó có đoạn văn thuộc lòng này. Lúc nàng giúp Tiêu Trạm, cũng lấy nhưng này đó ra xem qua lần. Nếu thế thể nào phản biện qua nổi Tiêu Sách.

      Trong điện mọi người bắt đầu có chút bàn luận ồn ào, loại biện luận này các triều đại đều coi đó là truyền thống, có thể ở trước mặt hoàng đế thể tất cả tài hoa của mình chính là cơ hội hiếm có. Nhưng trước những lời Tiêu Tử Y ra có thể được coi là những lời ngạo mạn, nhưng có ai dám lên tranh giành cao thấp với nàng, chỉ sợ sai dại, con đường làm quan coi như chấm dứt ở đây.

      La Thái Phó vuốt ve chòm râu bạc phơ, nghi ngờ hỏi: “Ý của vị công tử này là định cái gì đây? Nếu ngươi cho rằng lời điện hạ nữ nhân mất nước là sai, vậy sao lại Trụ Vương là kẻ ngu ngốc vô đạo? Đây phải là mâu thuẫn hay sao?”

      Tiêu Sách gật đầu, cũng nghĩ ra ý Tiêu Tử Y định đến cùng là cái gì.

      Tất cả ánh mắt mọi người đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào Tiêu Tử Y, phát ra tư tưởng của họ hoàn toàn bị chính Tiêu Tử Y tự nhiên tung ra nắm lấy.

      Nàng muốn vấn đề gì à? À, thực ra nàng cũng biết nữa. Tiêu Tử Y đau đầu nghĩ tới chuyện này. Cái thời đại này “Phong thần diễn nghĩa” còn chưa có ra, mọi người còn chưa hình dung ra khái niệm tàn bạo của Thương Trụ Vương. Nhưng tóm lại, tất cả đều thừa nhận Thương Trụ Vương là kẻ hoang dâm vô độ. Tuy “Phong thần diễn nghĩa” chỉ là tác phẩm văn học, nhưng tin tưởng nhiều người bị nó ảnh hưởng ít. Được rồi, lúc nào rỗi nàng in sách lậu tung ra.

      Tiêu Tử Y mở to hai mắt, cố gắng chọn từng từ ngữ nên kéo dài giọng ra, tranh thủ thời gian suy nghĩ: “ người thích uống rượu, nhất là thiên tử, ít trọng dụng đám đại thần nghèo hèn tham dự quốc , mà chỉ nghe chính vợ của mình …, mê tín, vậy chúng ta có thể lý giải chuyện này thế nào? Nếu như luận về tội trạng…, như vậy nhóm đế vương: họ có bao nhiêu người là Thương Trụ Vương đây?”

      “Đệ tử của Khổng Tử là Tử Cống từng , Trụ Vương hiền, vậy là cái gì. Chắc là quân tử ác rồi, đều muốn thu cái ác vào cùng” giọng ôn hoà, trong sáng ra phát ra từ đại điện. Tiêu Tử Y theo tiếng phát ra nhìn lên thấy là cái tên hay chọc Thái Khổng Minh Tam quốc kia.

      Tiêu Tử Y nhếch miệng lên, phát ra Thái Tam quốc này hiểu rất về lịch sử Tam quốc! Nàng còn nghĩ là chỉ có hư danh Tam quốc thôi chứ! Ra sức liều mạng lý giải cái đoạn văn cổ từ Thái Khổng Minh vừa ra, Tiêu Tử Y vẫn hiểu gì cả. Nhưng nàng lại nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của đối phương, đoán được tám chín phần là thay nàng tìm luận cứ để lý giải. Tiêu Tử Y ổn định tinh thần, bĩnh tĩnh : “Cuối cùng, chỉ gói trong mấy chữ (trong sách là 4 chữ nhưng edit lại là 6 chữ vì thế mình để vài chữ) “Thắng làm vua, thua làm giặc”. Lịch sử thắng lợi là do người viết tạo thành, từ trước đến nay, phải cứ chính nghĩa thắng tà ác, mà chỉ có thắng lợi mới làm nên chính nghĩa mà thôi”

      Đây là lúc nàng đọc lịch sử nắm được thái độ, tư tưởng, có biết bao nhiêu được chôn dấu đằng sau những dòng chữ đó đây? Đến tột cùng là có bao nhiêu chân tướng bị chôn vùi trong thời biển bạc nương dâu đây? có ai được điều này. Nhưng ít nhất cũng nên luôn kiên trì bảo vệ tư tưởng của mình, phải bảo sao nghe vậy được.

      Hoàng đế ngồi cao vẻ mặt trầm tư, cũng biểu gì. Mà nhân vật chính trong buổi thuyết trình hôm nay là Tiêu Sách rốt cục cũng còn tư cách gì đứng bục nữa, hướng Hoàng đế cung kính khom người chào, giọng buồn bực bảo: “Phụ hoàng, hôm nay Sách Nhi mới biết thực lực của bản thân giống như tưởng tượng cứ học thuộc lòng sách vở, sau này Sách Nhi cố gắng nghiên cứu chuyên sâu sách cổ hơn nữa.”

      Hoàng đế gật đầu, giọng bình thường ôn hoà: “Cũng được, vậy con cứ tiếp tục cố gắng thêm. Ngày khác lại tiếp tục thuyết trình cũng được”

      Tiêu Tử Y chứng kiến vẻ mặt quật cường của Tiêu Sách, nét mặt lên vẻ chán nản, bỗng khỏi cảm giác giật mình. Nàng huỷ buổi thuyết trình của Tiêu Sách, thực đáng giận quá. Dù sao học nhiều, học thức uyên bác như thế, so ra lại kém nàng người đến từ thế kỷ hai mươi mốt mang theo thời đại tri thức bùng nổ đến ha! Hôm nay mong ngóng như thế, nàng cần gì phải so đo với đứa trẻ mười ba tuổi này làm gì chứ?

      “Đừng để ý, cho cái tên nhóc Tiêu Sách cuồng vọng kia bị đả kích lần cũng sao” Tiêu Cảnh Dương giọng có chút hả hê. Nhưng thần sắc thể ra vẫn là vẻ uy nghiêm như cũ.

      “Hoàng Thượng, lão thần vô cùng hiếu kỳ, vị này rốt cục là công tử nhà ai thế? Là ai dạy dỗ được như vậy?” Có lẽ Tiêu Sách có thể nhận thua, nhưng La Thái Phó đứng bên cam lòng. Ông ta trút biết bao tâm huyết người Tiêu Sách, sao lại bị tên nhóc vô danh tiểu tốt này mấy câu mà thất bại thảm hại thế được?

      Hoàng đế nhìn Tiêu Tử Y, khoé miệng hé cười thản nhiên bảo: “ tên là Tử Tô, là do chính trẫm dạy bảo đấy”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :