1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Bà ngoại sói
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Ta làm sao mà biết được ném trúng đại diện cho việc cầu con thành công chứ?” Tiêu Tử Y lúc này về tới Trường Nhạc cung mới ai oán mở miệng trách.

      Nhược Trúc cố nhịn cười, hầu hạ nàng thay quần áo rườm rà.

      “Nhược TRúc à, ngươi ra nên gì đó để an ủi ta chứ!” Tiêu Tử Y thở phì phò cởi trang sức đầu xuống, buồn bực bảo.

      Nhược Trúc tháo vội tay áo bỗng dừng lại, đỡ tay Tiêu Trư Y tự ngược đãi đầu mình, cẩn thận gỡ đám linh tinh đầu ra khỏi bím tóc. “Công chúa, nghe năm đó Hoàng hậu nương nương cầu con cũng may mắn quăng trúng lư hương, năm đó liền sinh ra thái tử điện hạ đó”

      Hừ, mặt Tiêu Tử Y cười đen sì rồi. Câu này mà là an ủi đấy à?

      “Đừng nhìn lư hương chạm rồng kia mà tưởng quăng tiền dễ nha, cho dù có quăng vào nó lại bắn ra bên kia thôi, vì thế hàng năm có rất ít người quăng trúng nha! Công chúa giờ lại nổi tiếng nữa rồi, đường trở về có rất nhiều cung nữ bàn luận ghê lắm đó!”

      Nhược Trúc cố tình bâng quơ, nhàng.

      Tiêu Tử Y liếc nhìn trong gương đồng, gần đây cảm giác Nhược Trúc càng ngày càng để công chúa nàng đây vào mắt rồi. Thế cũng tốt, so sánh với lúc tới cứ nghiêm chỉnh quy củ nàng giờ lại thú vị hơn nhiều.

      “À…Thế họ bàn luận gì nữa?” Tiêu Tử Y vẫn nhịn được tò mò hỏi.

      đều là năm nay công chúa cầu con biết có thể thành công ha…..” NHược TRúc cười khẽ, tản tóc Tiêu Tư Y ra, sau đó lại tết bím tóc đơn giản khác.

      “Vậy à? Nhưng ta mới chỉ có mười bốn tuổi thôi hà, còn chưa đến tuổi cập kê mà! Lại còn chưa lập gia đình nữa, làm sao mà cầu con thành công được đây?” Tiêu Tử Y hừ tiếng, khinh thưởng bảo. Mê tín gì cũng phải có căn cứ chứ?

      “Vậy ha? Đúng thế ?” Nhược Trúc thản nhiên : “Công chúa bảy tháng nữa tới tuổi cập kê đó mà! phải công chúa sốt ruột muốn lập gia đình đó sao? Có lẽ cuối năm …hắc hắc!”

      Tiêu Tử Y gì nhưng cũng tóm được tin rất quan trọng, đó là sinh nhật của Trường Nhạc công chúa này là bảy tháng nữa.

      Nhược Trúc giúp Tiêu Tử Y sửa sang tóc xong bắt đầu thay lễ phụ cho nàng, lúc cởi áo ra có vật rớt xuống. May quá là vật này lại rơi vào nơi thay quần áo của nàng, chứ nếu mà rơi xuống chỗ khác chắc là nát rồi, do thảm trải dày nên khi rơi xuống chỉ phát ra tiếng kêu rất .

      “Ôi? Đây là cái gì thế?” Nhược Trúc ngồi xổm xuống nhặt vật rớt dưới thảm lên.

      “A! Đây là vật Lí Vân Thanh nhờ ta mang về cho Lí Vân Tuyển đó” Tiêu Tử Y cầm nửa khối ngọc tay, thầm mắng mình sao hay quên thế. Đây là đều tại lư hương cầu con mà nên, làm cho nàng đâu hết cả đầu. May là thảm trải dày, chứ nếu vỡ ra tội nàng to lắm rồi.

      Nhược Trúc có vẻ hiểu chút dài giọng : “Thế a! ra là công chúa tự nhiên gặp được ở trong miếu ha, nô tỳ sao cũng biết nhỉ”

      Lúc ở miếu ta bị lạc đường mới gặp gỡ ngẫu nhiên thôi. Nghe Vân Tuyển phải có khối ngọc bội này mới ngủ được, vì thế làm ca ca mong ngóng đưa tới thôi” Tiêu Tử Y coi như có việc gì , trong đầu lại thoáng lên cặp mắt màu lam của Lí Vân Thanh, làm cho nàng có chút sững sờ.

      “Vậy có muốn đưa cho bé ngay bây giờ ? Nghe Như , mấy ngày nay bé Vân Tuyển tối ngủ được yên ổn chút nào” Nhược Trúc đề nghị.

      Tiêu Tử Y định “được” bỗng ngậm miệng kịp thời. Là nàng mang cho bé này nọ đấy nha! Cớ gì phải đích thân mang đến cho bé để lấy lòng? Chẳng may giống lần trước tuyệt thực nàng còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa?

      Vì vậy, Tiêu Tử Y hắng giọng, trịnh trọng bảo: “Bảo nàng đến gặp ta”

      Nhược Trúc như xem thấu ý nghĩ của tiêu Tử Y vậy, khẽ đáp vâng rồi sau đó xoay người ra khỏi bình phong, ra ngoài phân phó vài câu với cung nữ rồi trở lại tiếp tục hầu hạ Tiêu Tử Y thay quần áo.

      “Nhược Trúc à, ngươi xem nếu công chúa ta định giả làm đàn ông có giống vậy?” Tiêu Tử Y nhíu mày, cố làm vẻ nghiêm túc, nhìn vào trong gương đồng xem bộ dạng kiểu đó trông thế nào.

      “Công chúa định lẻn xuất cung hay sao?” Nhược Trúc hỏi vẻ cảnh giác.

      Tiêu Tử Y cười khan tiếng bảo: ‘Công chúa nhà ngươi chịu sao nổi chuyện này?” Rồi mới đem toàn bộ chuyện ước định với Tiêu Sách kia muốn dự nghe lấy chồng dạy học .

      Nhược Trúc cười cười: “ ra là vậy ha, thành vấn đề, cứ giao cho nô tỳ

      “Nhược Trúc à, ngươi cần xưng nô tỳ cũng có sao. Ta nghe thấy lạ lạ. Thế nhưng nếu cần đề phòng sợ có ai ở ngoài nghe thấy, chỉ cần chú ý chút là được” Tiêu Tử Y cau mày bảo. ra nàng biết rất quy củ trong cung, vì thế ngay ]f đầu cũng động chạm tới chuyện này. Nhưng giờ nghe thấy kỳ lạ, nàng chịu nổi mới ra khỏi miệng.

      Nhược TRúc hé miệng cười: “Nhược TRúc biết ý của công chúa rồi, hiểu được” Nhược Trúc là cung nữa, tuy chức quan của cha lớn nhưng dù gì cũng là cành vàng lá ngọc con nhà quan. Chỉ cần chạm đến điểm mấu chốt của công chúa, chắc công chúa cũng coi chuyện lễ tiết này quan trọng làm gì.

      Tiêu Tử Y định thêm với Nhược TRúc gì đó, nghe thấy tiếng cửa mở, Như lan hét toáng lên: “Công chúa, nô tỳ màng bé Vân Tuyển đến rồi!”

      Vừa lúc Nhược TRúc giúp tiêu Tử Y buộc dây lưng áo nút cuối cùng. Tiêu tử y nhìn thoáng qua gương đồng mơ hồ nhìn bóng mình, rồi xoay người bước ra khỏi bình phong.

      Trong sảnh có cung nữ, Như Lan, và bên cạnh Như Lan còn có thêm vẻ mặt oán hận của bé đáng là Lí Vân Tuyển. Chậc chậc, còn nhìn thấy bộ dạng linh hoạt, động lòng người của bé lúc ở Kiến Chương cung nữa rồi, làn da cũng mất vẻ sáng bóng, tinh thần được tốt cho lắm, nếu để người khác mà nhìn thấy chắc họ lại tưởng bé bị nàng ngược đãi tàn tệ ấy chứ.

      Tiêu Tử Y nghĩ thế, mới ngồi xổm xuống thở dài, nhìn bé cười ngọt ngào: ‘Vân Tuyển à, ca ca của con nhờ ta mang tới cho con vật này nha!” Vừa , vừa lấy trong tay ra nửa tấm ngọc bội đến trước mặt bé.

      Lí Vân Tuyển vừa nhìn thấy nửa khối ngọc bội này lập tức đôi mắt trong veo ngập tràn sương mù, ầng ậc nước. bé cầm lấy ngọc bội, nhào vào lòng Tiêu Tử Y.

      Nhưng phải là cảm kích nàng đâu nhé, mà là vung tay đấm vào vai nàng bùm bụp.

      Tiêu Tử Y bị nện lại có chút như nằm mơ vậy, phải là nàng cười giống như bà ngoại sói đấy chứ, làm cho bé sợ đến choáng váng thế này?

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Đánh người
      EDIT: MEOMEOMEO

      À , phải sửa lại cho đúng chút, cho dù nàng cười trông rất doạ người nhưng cũng phải bà ngoại sói đâu nhé. dù gì cũng chỉ là tỷ tỷ sói thôi mừ….

      Trong lòng Tiêu Tử Y rất hỗn loạn cứ nghĩ chuyện nọ sọ chuyện kia.

      Trong phòng cả hai người lớn cũng cứ náo loạn hồi, làm cho nhóm cung nữ ngày thường rất im hơi lặng tiếng cũng thất kinh, hét toáng lên chạy vào tách Lí Vân Tuyển ra khỏi người Tiêu Tử Y.

      Tiêu Tử Y cứ ngã ngồi ngơ ngác dưới đất, là vì lúc Lí Vân Tuyển nhào vào lòng nàng, nàng cũng chưa kịp chuẩn bị gì cả mới tạo nên kết quả như thế. Mà làm cho nàng khiếp sợ chuyện này cũng vì khuôn mặt nhắn của Lí Vân Tuyển rất phẫn nộ.

      “Thả ta ra khỏi cung! Thả ta ra khỏi cung! Ta muốn trở lại cùng với ca ca!” Lí Vân Tuyển bị cung nữ ôm , hai chân còn dãy dụa trong khí, chắc phải có ba người mới trấn an được bé, nhưng khuôn mặt nhắn của bé vẫn nguôi giận.

      “Công chúa! Công Chúa à, người sao chứ?” Lần đầu giọng Nhược Trúc có chút hoảng loạn , vội đỡ Tiêu Tử Y dậy.

      Tiêu Tử Y bình tĩnh lại rất nhanh, còn có chút chưa định thần được, Sao bé đáng này tức giận đều đổ hết lên đầu nàng thế nhỉ?

      “A! Công chúa! cổ người bị thương rồi” Nhược Trúc hoang mang lo sợ , “Mau lên! Đem cao Ngọc bích (thuốc bôi có mùi rất thơm) tới đây!”

      Tiêu Tử Y sờ sờ vào chỗ cổ thấy đau chút, khẽ cười bảo: “ sao, chỉ là bị miếng ngọc bội sượt vào, trầy có chút da thôi mà” Xem ra miếng ngọc bội này cũng có thể làm hung khí nha! Tiêu Tử Y nghĩ ngợi tự giễu mình, nàng cũng thấy mình may mắn là mẹ của huynh muội hai người họ để lại cho Vân Tuyển chiếc trâm gài tóc, nếu hôm nay nàng phải chỉ bị trầy da như thế này đâu.

      Lí Vân Tuyển vừa nghe thấy mình làm người bị thương, vẻ tức giận khuôn mặt nhắn bỗng chốc chuyển thành nét kinh hoàng lo lắng.

      Có người rất nhanh mang cao Ngọc Bích tới, Nhược Trúc bôi thuốc cẩn thận lên cổ Tiêu Tử Y. Tất cả mọi người ai cũng chờ đợi Tiêu Tử Y cát tiếng xử lý Lí Vân Tuyển như thế nào, vì thế cả phòng im phăng phắc.

      Tiêu Tử Y coi như có chuyện gì, cười nữa, im lặng nhìn Lí Vân Tuyển, được lời nào. Rất ít khi nàng có mặt mũi nghiêm túc như thế nên làm cho ai cũng đoán được bây giờ nàng nghĩ gì, trong phòng lại lạnh chút, tất cả cung nữ đều im như thóc, Như Lan cũng định xin cho Lí Vân Tuyển bị doạ sợ đến nỗi thốt ra được lời nào.

      Hai mắt Lí Vân Tuyển ngập đầy nước mắt, nhưng lại quật cường cho rơi xuống, cố quay nhìn Tiêu Tử Y Y trừng trừng.

      Tiêu Tử Y thấy Nhược Trúc bôi xong thuốc thản nhiên bảo: Như Lan à, đưa bé về

      “Trở về á? Sao lại quay về?” Như Lan ngơ ngác hỏi ngốc nghếch.

      “Vừa rồi bé ở đâu mang bé về chỗ đó vậy” Tiêu Tử Y thản nhiên , xoay người, “Ta mệt mỏi quá, Nhược Trúc à, giúp ta tắm rửa chút”

      Lúc bóng Tiêu Tử Y và Nhược Trúc bước ra khỏi phòng mọi người ai bảo ai đều thở dài nhõm. nghĩ tới vị công chúa này lúc giận cũng vô cùng uy nghiêm, ép cho mọi người đến nghẹt thở.

      “Vân Tuyển, sao ngươi dám đối xử với công chúa như thế hả?” Như Lan đợi cho Tiêu Tử Y và Nhược Trúc xa, trong lòng còn sợ hãi ôm lấy Lí Vân Tuyển kinh hồn hỏi.

      Lí Vân Tuyển lấy tay xoa xoa mắt, cương quyết mở miệng .

      “Cũng may công chúa tính toán so đo, nếu bẩm báo với hoàng thượng ca ca của người phải chịu khổ rồi!” Như Lan vừa cằn nhằn vừa bảo.

      Lí Vân Tuyển nắm chặt ngọc bội trong tay, mím chặt môi thành đường thẳng tắp.

      “Công chúa, giận bé Vân Tuyển sao?” Ở ngoài phòng Nhược Trúc đánh bạo hỏi Tiêu Tử Y.

      “Giận à? Ta sao lại phải giận chứ?” Tiêu Tử Y hiểu hỏi ngược lại, “À! Ngươi chuyện vừa rồi ha! Ta rất muốn nhìn tới khi nào nước mắt của con bé này rơi xuống. Thế mà lại thấy. Chậc chậc, tiếc quá ha”

      “…., giận chứ?” Nhược trúc vẫn tin chút nào hỏi lại.

      Ây da! Tức giận gì chứ? Lí Vân thanh nhờ ta chuyện ta đều làm cả rồi, đưa ngọc bội cho bảo bối muội muội của ta rồi, giờ hoàn thành. Làm ơn Nhược Trúc à, hôm nay ta bị giày vò lắm rồi, còn hơi sức để mà đấu với bạn nữa, chỉ muốn tắm rồi ngủ thôi!” Tiêu tử Y nhanh chân về tẩm điện của mình, thậm chí miệng còn nghêu ngao hát.

      “…”

      *****

      Tiêu Tử Y cảm giác ngủ là thoải mái quá, nên ngủ mạch tới trưa mới miễn cưỡng mở mắt.

      Kéo tấm rèm cửa sổ ra, Tiêu Tử Y nhìn ra ngoài cửa sổ lo lắng thấy sắc trời u và mưa lâm thâm, bất đắc dĩ thở dài. Ngày u như thế này, chắc Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu ai đến đây nữa rồi.

      Chẳng còn thú vị gì để ăn cơm trưa nữa, cả chiều Tiêu Tử Y ở trong phòng sách giết thời gian. Gần đây nàng tìm được cách để giết thời gian khá tốt, đó là nhớ lại những truyện cổ tích hoặc truyện tranh trước đây dùng cách viết của cổ đại này để viết ra. Thời đại này, sách nhi đồng quá ít, nàng cũng muốn Trạm Nhi cả ngày cứ vùi đầu vào học thuộc lòng bài văn “Xuất sư bề ngoài” với những từ ngữ quá tối nghĩa, khó hiểu để trải qua thời thơ ấu như vậy.

      Tới xế chiều Tiêu Tử Y cải biên được chuyện xưa là “Nàng tiên cá”, cốt chuyện cổ tích thay đổi, chỉ có thay nàng tiên cá bằng con của Đông Hải Long Vương mà thôi. Sau đó tên sách được nàng sửa lại thành “Tiểu Long nữ”

      Lạnh.

      Lấy vài tờ giấy dán keo với nhau xong, Tiêu Tử Y nhìn tờ thứ nhất viết lên ba chữ “Tiểu Long nữ”, vẫn chịu được tay run lên.

      Thực là chịu thua rồi, Tiêu Tử Y dụi dụi mắt, nhìn trong phòng mờ mờ ánh sáng đèn, lỗ tai nghe thấy tiếng ở ngoài cửa truyền vào.

      “Nhược Trúc à, sao bên ngoài lại ồn ào vậy?”

      “Công chúa, Như Lan là muốn gặp người, nhưng lại có chuyện gì cả” Nhược Trúc đẩy cửa phòng sách ra, khó xử bảo.

      Tiêu Tử Y khẽ nhíu mày, nhìn vẻ mặt Như Lan lo lắng ở phía sau, tò mò hỏi: “ giờ nhìn thấy ta rồi, có chuyện gì thế?” Trong lòng nàng dâng lên dự cảm bất an, phải là bé đáng đó xảy ra chuyện gì chứ?

      Như Lan có chút sợ sệt: “Công chúa à, hình như Vân Tuyển….hình như bị bệnh đó”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Sinh bệnh
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Bị bệnh rồi sao?” Tiêu Tử Y ném bút, giật mình đứng dậy, “Có nghiêm trọng ? Còn đứng đây làm gì? nhanh gọi Y sinh …À , gọi Thái Y!”
      Nhưng Nhược Trúc và Như Lan hai người ai cũng động đậy, thái độ Nhược Trúc nghe thấy Như Lan bảo Lí Vân Tuyển bị bệnh bỗng trở nên kinh hoàng.
      “Haiz! Các người còn đứng đây là gì thế?” Tiêu Tử Y có chút bực, chuyện này là bị bệnh đó nha! Trẻ con thân thể vô cùng yếu ớt nha, sợ nếu như xảy ra chuyện gì phải làm sao đây?”
      “Công chúa, thể gọi Thái Y được” Nhược Trúc trầm ngâm lúc kiên quyết.
      “Vì sao?” Tiêu Tử Y hít sâu hơi, mấy ngày qua nàng ở cùng Nhược Trúc cũng uổng công, nàng tin tưởng nếu ấy thế chắc chắn là có lý của mình.
      “Công chúa, bé Vân Tuyển là thân phận cung nữ được vào cung. Chắc chắn phẩm chất so với chúng tôi cao rồi, nhưng dù sao cũng chỉ là thân phận cung nữ thôi” ánh mắt Nhược trúc ảm đạm, hạ giọng .
      “Cung nữ ư?” Tiêu tử Y lặp lại kỳ lạ, : “Vậy sao?”
      Nhược Trúc lại sầu thảm bảo: ‘Trong cung có quy định, Cung tần nếu khoẻ cũng gọi được thầy thuốc để lấy thuốc chữa bệnh. Cung tần còn như vậy cũng đừng tới cung nữ chúng tôi”
      “Gì cơ?” Tiêu Tử Y trợn to hai mắt dám tin, “Vậy bị bệnh phải làm sao hả?”
      Nhược Trúc và Như Lan liếc nhìn nhau, người trước chán nản bẩm: “Nếu phải bị bệnh thực , cũng chỉ xin nhà bếp được chút nguyên liệu nấu ăn để làm thuốc chữa bệnh. Còn nếu được nữa đều phải nhờ vào chính bản thân mình thôi. Thảm hại hơn nữa là, nếu bị bệnh quá nặng thể làm được gì, cũng chỉ có thể bị ném tới cung Tuyên đều chờ chết vậy”
      Như Lan lại nhăn nhó đau khổ tiếp: “Đấy vẫn chưa là chuyện thảm nhất đâu, nghe sau khi chết thi thể cũng được lưu lại nữa, tựa như chúng tôi những thân phận cung nữ vô danh, cũng được ban thưởng mộ, mà bị hoả táng. Nghe số cung nữ lớn tuổi sau khi hoả thiêu, tro cốt bị rắc xuống giếng cạn…”
      Nàng vừa thầm vậy cơn gió lạnh ngoài cửa sổ thổi tới làm cho cửa sổ mở ra đập vào. Kèm theo gió lạnh thấu xương là mưa bay kèm theo, ngọn đèn duy nhất bàn bị gió thổi tắt phụt.
      Nhược Trúc chạy nhanh tới đóng cửa sổ lại, sau đó thắp đèn lên.
      Cả người Như Lan phát run cầm cập cũng dám thêm gì nữa.
      “Đưa bé ra khỏi cung, thấy thế nào?” Tiêu Tử Y đột nhiên mở miệng . Chính bản thân bé cũng chịu tiến cung, nhân cơ hội này cho bé ra cũng phải tốt hơn sao?
      Nhược Trúc thở dài bảo: “Công chúa à, Ý Nhược Trúc phải bé Vân Tuyển vào cung là theo thân phận cung nữ rồi còn gì. Sao có thể dễ dàng cho ra cung như thế chứ?”
      “Theo nô tì thấy nếu báo lên , chưa biết chừng bé còn bị ném vào cung Tuyên đều ấy chứ” Như Lan vẫn nhịn được buột mồm ra.
      Tiêu Tử Y cau mày chặt lại, nếu được có thể tìm chút đồ linh tinh gì đó của sư huynh là tốt rồi, đám bình bình lọ lọ kia chắc chắn chữa được bệnh cho bé Vân Tuyển, nếu chữa được có thể bảo huynh ấy ăn trộm thuốc ở viện Thái y đem về đây. Nhưng mà mấy ngày nay chưa nhìn thấy bóng dáng đâu cả, hơn nữa tiếc là nàng chỉ bảo để thuốc ở trong chiếc trâm gài là thuốc giải độc thôi, đối với chữa bệnh dùng được ha!
      “Như Lan, bé bị bệnh lâu chưa? Tình hình cụ thể thế nào?” Tiêu Tử Y sau khi nghĩ kỹ mới hỏi chút. Gần đây thời tiết đẹp lắm, mùa xuân mà tiết trời lúc ấm áp lúc lạnh buốt, hơn nữa gần đây bé ăn thấy ngon, ngủ lại yên, tâm tình cực kỳ tốt, tám phần là thân thể suy yếu rồi, bị cảm. Nhưng mà nếu tình hình nghiêm trọng mấy Như Lan cũng chạy vội tới chỗ này làm gì.
      “Hôm qua…..à, từ sau kiện hôm qua, ăn gì cả. Tới khuya cũng ngủ được nữa, nô tì ngồi bên bé cả đêm. Đến phút cuối nô tì chịu nổi mới nằm gục bàn lát. Vậy mà sáng nay lúc…tỉnh lại phát thấy sắc mặt bé cực kỳ tồi tệ, nô nì nghĩ phải chạy tới bẩm báo với công chúa. Nhưng lúc ban ngày công chúa lại bận nghỉ ngơi. Buổi chiều định nhưng bé Vân Tuyển cho nô tì . Bé…..bé bảo sợ công chúa tức giận. Giờ bé ngủ rồi, nô tì mới lén đến đây” Như Lan lắp bắp thôi hồi, còn len lén nhìn biểu mặt Tiêu Tử Y.
      dài dòng như thế, vậy mà vẫn chưa vào trọng tâm bệnh tình xem thế nào. Tiêu Tử Y giận quá bảo: ‘Ta thăm bé” Nàng xong đứng dậy liền, nhưng bị Nhược Trúc ngăn lại cho .
      “Công chúa, người thể được” Nhược Trúc tiến lên phía trước bước lo lắng bảo: “Công chúa nếu là người bị lây bệnh làm sao đây?”
      “Nhất định bị lây đâu mà sợ” Tiêu Tử Y bất đắc dĩ cười cười.
      “Nhưng mà Nhược Trúc vẫn thấy nếu thăm bé Vân Tuyển bây giờ có khả năng bệnh của bé đỡ hơn được” Nhược Trúc biết Tiêu tử Y sớm thế nên tìm ra được lý do.
      Láo quá, dám thẳng với nàng thế à, cần quấy rối bé kia là được chứ gì! Tiêu Tử Y bĩu môi, nàng thăm cũng tốt thôi, chỉ là Như Lan cũng ràng Lí Vân Tuyển là bị bệnh gì cả, “Nhược Trúc, vậy ngươi xem xem thế nào, đầu bé Vân Tuyển có nóng , có ho khan , sắc mặt ra sao”
      Nhược Trúc thở hơi dài nhõm, dặn dò Như Lan chú ý hầu hạ Tiêu Tử Y, còn chính ta vội vàng xoay người chạy ra khỏi phòng.
      Tiêu tử Y chậm rãi ngồi xuống, nhìn ngọn đèn bàn im lặng gì.
      Nếu Lí Vân tuyển có mệnh hệ gì nàng phải làm sao đây? Người kia thận trọng cầu xin nàng, đó là bảo bối muội muội rất quý trọng của , thế mà mới ở chỗ nàng có ba bốn ngày xảy ra chuyện lớn vậy. Công chúa nàng đây phải làm sao bây giờ? Đến cả đứa bé cũng chăm sóc xong nữa….
      “Công chúa, đều tại nô tì tốt, chăm sóc chu đáo cho Vân Tuyển” Như Lan quỳ sụp xuống mặt đất, khóc nghẹn ngào.
      “Khóc khóc cái gì, lau nước mắt ngay . Ngươi nhìn thấy Vân Tuyển khóc chưa hả?” Tiêu Tử Y cau mày , ngoài mặt có vẻ như sao nhưng kỳ thực trong lòng lo lắng nguôi.
      Như Lan bụm chặt miệng lại, cố gắng đè nén cảm xúc rồi đứng dậy, khêu ngọn đèn sáng hơn chút.
      lúc sau, Nhược Trúc vẻ mặt lo lắng trở lại thưa: “Công chúa, tình hình được hay lắm. Bé Vân Tuyển sốt, cũng biết là ngủ hay là hôn mê nữa, cả khuôn mặt đều đỏ rực lên rồi”
      Tiêu Tử Y nhắm chặt mắt lại, giận dữ bảo: ‘Nhược Trúc, mau truyền Thái y tới” Tiếc là nàng thể mang khăn nóng để chườm cho bé được.
      Nhược Trúc lắc đầu cười khổ : “Công chúa, Thái y có đến ?”
      Tiêu Tử Y đứng lên vặn vẹo cho người đỡ mỏi, rồi khẽ mỉm cười bảo: ‘Bản công chúa bị bệnh, ngươi Thái Y có dám đến sao?”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Huyền Ti bắt mạch
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y vỗ vỗ tay Nhược Trúc, ngăn động tác của lại, ai oán bảo: “Được rồi! Đừng đắp phấn lên mặt ta nữa. Như vậy trông giả tạo lắm, vừa nhìn nhận ra rồi” Mà Như Lan này biết có biết giả vờ bị bệnh đây, gần như đem toàn bộ hộp phấn úp lên mặt nàng rồi còn gì?

      “Công chúa, nhìn sắc mặt người tốt như thế, bôi thêm nhiều phấn vào giả vờ bị bệnh được đâu à” Tâm tình Như Lan vừa rồi bị kích động giờ lại cười hì hì tự mình giúp chuẩn bị cho Tiêu Tử Y. Nếu mà mời được Thái Y tới, bệnh bé Vân Tuyển nặng lắm ổn.

      “Được rồi, được rồi. Bỏ , trực tiếp kéo màn che là được chứ gì” Tiêu Tử Y cũng nghĩ chuyện đơn giản như thế. Người có thể mời đến được nhưng người ta có nguyện ý xem bệnh cho bé Vân Tuyển kia mới là vấn đề, xem bệnh xong có thể giúp nàng giữ bí mật mới là vấn đề nữa!

      Như Lan đứng ở ngoài địa sảnh, kéo rèm che giường, sau đó nhàng ôm bé Vân Tuyển vào nội thất. Bé Vân Tuyển còn ngủ, vì Nhược Trúc bảo nên để cho nhiều người biết chuyện này, vì thế Như Lan cũng gọi thêm người hỗ trợ.

      Lúc này trời cũng dần tối, trong phòng thắp hai ngọn đèn, nhìn được sáng lắm. Tiêu Tử Y thả tóc ra, nhìn vào gương đồng, quả nhìn cũng hơi giống bị bệnh chút ít .

      “Công chúa, thời gian còn sớm, nhanh nằm xuống chút ” Như Lan hưng phấn reo lên.

      Tiêu Tử Y bĩu môi, vừa đến bên giường vừa bảo: “Đừng có cười như thế nữa, công chúa nhà ngươi bị bệnh mà ngươi lại cao hứng thế sao?”

      Như Lan nhanh chóng điều chỉnh lại mặt mũi, đỡ Tiêu Tử Y nằm xuống rồi kéo rèm che.

      Thực ra hôm nay Tiêu tử Y ngủ nhiều đến tận trưa rồi, nên chút buồn ngủ cũng , nhưng do nằm giường có việc gì làm lại bắt đầu thiu thiu buồn ngủ rồi, cho tới tận lúc có tiếng mơ màng từ xa vọng lại mới lặng lẽ tỉnh dậy.

      Chỉ nghe thấy tiếng Nhược Trúc tự giới thiệu với người ta “bệnh tình” của nàng, Tiêu Tử Y lúc đó mới ho khan vài tiếng.

      “Công chúa bây giờ cảm thấy thế nào ạ?’ giọng trẻ trung như dự đoán lúc đầu phát ra từ ngoài rèm cửa truyền tới, giọng rất ôn nhu.

      Tiêu Tử Y sững sờ nửa ngày cũng kịp phản ứng. Trong hoàng cung này, Thái Phó, Thái Y tuổi còn trẻ vậy hay sao? Tên Thái khổng Minh kia cũng thế, mà Thái Y này cũng như thế. Chính sách trọng dụng tuổi trẻ thể đổi mới nhanh được như thế chứ?

      “Công chúa à, vị này là quan ngự y Thần Chú Ý, là người chẩn bệnh người bị bệnh thương hàn” Nhược Trúc biết Tiêu Tử Y băn khoăn gì đó mới đứng bên cạnh nhàng bảo.

      “Vị tỷ tỷ này quá lên rồi. Công chúa, ra tối nay ở Thái Y viện đều có mặt cả nhưng Trương Thái Y khám bệnh cho Thái Hậu tại nhà, hạ quan vẫn chưa đủ tư cách để đến tận nhà khám bệnh. Hay là, hay là cố chờ Trương Thái y trở về có được ?” Thần Chú Ý lắp bắp, trong lời có tý tự tin nào.

      “Sao lại như vậy chứ? Nhược Trúc trước kia hầu hạ bên Thái Hậu, thường nghe Trương Thái y về Y quan Thần Chú ý mà, ngài là người mà ngài ấy có thể chọn lên làm Y bát cơ mà” Nhược Trúc đứng bên thêm vào. Nàng là người mất công mời được người tới, thế mà trước mặt lại bảo là xem bệnh. mất mấy canh giờ nữa bệnh của Vân Tuyển có phải càng nghiêm trọng thêm .

      Thần Chú Ý ngượng ngùng cười cười, tiếp tục hỏi tiếp: “Công chúa, giờ người có cảm giác thế nào?”

      Tiêu Tử Y ho khan hai tiếng, biết nên trả lời thế nào. Nàng cứ tưởng giả vờ ho khàn khàn thế mà ho cũng được rồi ha!

      Nhược Trúc đứng bên vội vàng bảo: ‘Y quan Chú Ý, bệnh tình cụ thể vừa rồi Nhược Trúc bảo cho ngài rồi đấy thôi. Chẳng nhẽ ngài thể căn cứ vào đó bốc thuốc được hay sao?”

      Thần Chú Ý khoát khoát tay : “ được, được đâu, hoàng đế có lời : đóng cửa bảo nhau, bệnh rất nhiều, cứ hỏi cho , rồi theo đó bốc thuốc linh tinh, chẳng may chết người. Xem miêu tả bệnh này do Nhược Trúc tỷ tỷ công chúa chắc là bị bệnh thương hàn rồi. Nhưng bệnh thương hàn cũng chia làm nhiều loại lắm, hỏi nguyên nhân để tìm bệnh mà ….cũng biết bệnh cụ thể ra sao. Nếu ngại phiền phức gì mới có thể giảm bớt được việc chẩn sai”

      Tiêu Tử Y nghe ta thao thao hồi, chợt nghĩ tới trình tự của bác sỹ thời đại. đại Y sinh rất lạnh lùng, cơ bản cũng thèm ngẩng đầu lên nhìn kỹ cái gì. Bệnh nhân ngồi xuống xong, Y Sinh mở sổ ra vừa đánh lịch xem bệnh vừa hỏi, như vậy phải tốt hơn sao? Nếu Bệnh nhân khoẻ lắm, Y sinh lấy ra phiếu xét nghiệm máu hoặc phiếu chụp X quang, rồi nhanh chóng viết lên đó vài chữ chỉ có Y sinh mới hiểu được, sau đó bảo bệnh nhân tự thử máu hoặc chụp X quang. Đợi khi bệnh nhân vòng trở lại, lúc đó mới trực tiếp chẩn bệnh kê đơn hoặc chuẩn bị phẫu thuật.

      Đúng là giỏi quá ha, tiếc là triều đại này có những kỹ thuật tân tiến như vậy, cho nên Y sinh chỉ có thể tự mình phán đoán mà thôi.

      “Công chúa nếu muốn đưa tay ra cho hạ quan bắt mạch cũng được” Thần Chú Ý nhiều như thế thấy người trong màn cũng tới câu nào nghĩ vị công chúa này cũng từng được thời gian, vì thế lại nhàng đề nghị.

      Chết, cho bắt mạch phải lộ rồi sao? Tiêu Tử Y còn chưa biết nghĩ phải làm sao vị Y quan Chú Ý này mở miệng tới kiện kia rồi, nàng thực ra nghĩ, nếu là vị Thái y lớn tuổi, ở trong cung nhiều năm có kinh nghiệm, nàng chỉ cần với ông ta nguyên nhân là xong rồi. Thế mà lại cố tình tới vị Thái y tích cực trẻ tuổi, nàng thực biết phải làm sao bây giờ.

      “Khụ, biết Quan Chú Ý có thể bắt mạch qua dây tơ được ?” Tiêu Tử Y bỗng nảy lên suy nghĩ kỳ lạ, cất giọng khàn khàn bảo.

      Thần Chú Ý sửng sốt, khựng lại : “Công chúa, trước kia chỉ có đại Dược Vương Tôn Tư Mạc mới có y thuật này, hạ quan còn lâu mới theo kịp” Nguyên nhân ta ngu ngơ là vì chuyện dây tơ bắt mạch phải người thường mới biết được tuyệt kỹ y học này, nghĩ tới vị công chúa này lại có thể ra chính xác tên y học như thế.

      Tiêu Tử Y nghe tới tên Tôn Tư Mạc cũng ngây ngốc lúc, nàng nhớ rất Dược Vương này là nhân sĩ thời Đường, xem ra cho dù triều đại này thay đổi nhưng những người nổi tiếng cũng thay đổi.Niên đại giờ chắc cũng cách xa thời nhà Đường cho lắm, nếu có tên béo Vì Đắc Ý, biết Dương Quý Phi người này còn có nữa.

      “Nếu công chúa tin tưởng hạ quan, vậy chờ Trương Thái y về đến tận đây khám bệnh vậy” Thần Chú Ý chân thành bảo.

      Lời ta nghe rất cương quyết dần, nhìn thấy cánh tay từ trong rèm thò ra, để ngang thành sập. Thần Chú Ý dám nhìn nhiều, cố gắng bĩnh tĩnh chút, hít hơi sâu. Thầy dạy ta vẫn thường dạy rằng, phải nghiêm túc tuân thủ lễ nghi trong triều đình, tỏ vẻ nghiêm túc, cung kính với hoàng thất, còn phải cẩn thận nghĩ tới đơn thuốc thế nào để tránh sau này bị hoạ sát thân.

      Tiếc là thầy dạy vẫn cho là ta chưa đủ lực để dẫn theo đến khám bệnh tại nhà, vì thế mới cho ta thường xuyên ở Thái Y viện nghiên cứu, học tập thêm ít tư liệu bệnh tật và phương thuốc. Nếu phải trong Thái Y viện hôm nay còn mình ta mà ….chắc chắn ta cũng có cơ hội đến tận nhà khám bệnh rồi.

      Bản thân ta cũng biết trong cung Trường Nhạc công chúa này có địa vị thế nào, cả cung điện Trường Nhạc to như thế mà chỉ ban cho mình nàng ở, nếu mà chẩn đoán lầm bệnh chắc chắn bị liên lụy đến thày dạy.

      Thần Chú Ý rốt cục vẫn nhịn được hít hơi sâu, bình tĩnh cả người rồi mới vươn hai ngón tay đặt lên cổ tay trắng nõn nà bắt mạch.

      Đầu ngón tay vừa mới tiếp xúc với da thịt của đối phương tay kia hề báo trước tóm chặt lấy tay ta, móng tay đâm sâu vào da thịt của ta.

      Ái? Đây là kiểu gì thế?

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Xem bệnh bốc thuốc
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Công….công chúa! Người làm gì thế?” Thần Chú Ý luống cuống đứng lên, hoảng sợ làm cả chiếc ghế ngồi cũng đổ, phát ra tiếng “bịch” lớn.

      Nè! Chuyện này chẳng lẽ là chuyện bị xúc phạm trong truyền thuyết sao?

      Rèm cửa đột nhiên bị nhấc lên, hé ra khuôn mặt cười tươi thanh lệ thoát tục, đôi mắt tròn xoe, trong suốt như bảo thạch sáng ngời hơn những gì mà ta từng nhìn thấy, dưới ánh nến càng lộ ra vẻ trong trẻo đến mê người, làm cho ta cứ sững sờ hồi lâu, thậm chí còn quên cả chuyện tay mình bị đối phương nắm chặt nữa.

      “Nè! Y quan Chú Ý, ngươi có nghe thấy gì ?” Tiêu Tử Y cau mày chặt lại, tất cả những lời nàng vừa lúc nãy, người đàn ông này có cho vào tai đây? Vừa rồi khi nàng đưa tay cho ta bắt mạch lại tóm chặt lấy tay ta, chỉ sợ ta chạy trốn thôi. lẽ ta lại hiểu lầm gì rồi?

      “A! Hạ quan thất lễ” Thần Chú Ý lúc này mới nhanh rút tay về, cúi đầu nhìn chằm chằm xuống sàn.

      “Ta rồi, bị bệnh phải là ta, mà là bé. Sợ viện Thái Y cho người tới khám và chữa bệnh vì vậy mới dối ta bị bệnh thôi” Tiêu Tử Y kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

      Thần Chú Ý cúi đầu thành trả lời: “Thần biết, bởi vì công chúa bôi mặt là phấn trắng, cũng phải do sắc mặt xấu lắm. Ánh mắt trong trẻo, lại càng giống người bị bệnh. Trừ cổ bị vệt xước ra hẳn là có việc gì rồi”

      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn, ra vị Thái Y dự bị này vừa rồi là nhìn nàng xem có bị bệnh hay thôi. Thế nhưng Vị Thái Y dự bị này nhìn sơ qua nàng cũng thấy vẻ đào hoa thanh tú của thầy tướng Đàm Nguyệt Ly, cũng có nét chững chạc tuấn của Tiêu Cảnh Dương, hoặc là nét tao nhã của Lí Vân Thanh, càng tới nét lãnh ngạo của Độc Diệp. Nhưng cả người lại toát lên vẻ bình tĩnh thong dong đầy mị lực, đứng gần lại ngửi thấy người nồng đậm mùi vị thuốc, phải loại khó ngửi như dự tính, mà là loại khiến cho Tiêu Tử Y muốn đứng gần ta hơn chút.

      “Vậy , câu trả lời của ngươi thế nào?” Tiêu tử Y cũng phải cứ vậy mà buông tha cho ta, ngẩng đầu lên hỏi tới.

      Thần Chú Ý trầm mặc trong chốc lát, rồi nghiêm trang đáp: “Công chúa, việc chữa bệnh cho bệnh nhân là việc quan trọng của đại phu nên làm, nhưng sao lại thành chi tiết với viện Thái Y? Công chúa nên tự mình giả vờ bị bệnh như thế được”

      Tiêu Tử Y đau cả đầu, nàng phải mời ta tới để nghe ta dạy dỗ đâu nhé. Kể cả giải thích nàng cũng lười thèm nữa, nếu ta muốn chữa bệnh chắc chắn phải nhanh tay hành động rồi. Tiêu Tử Y nhướng mắt nhìn nhanh Nhược Trúc cái, Nhược Trúc liền biết ý, trực tiếp dẫn Thần Chú Ý bước vào nội thất bắt mạch cho Lí Vân Tuyển.

      Như Lan cũng định theo bị Tiêu Tử Y câu bắt dừng lại.

      “Công chúa, vì sao cho nô tỳ theo vào?”

      Tiêu Tử Y chỉ chỉ phấn mặt mình, tức giận bảo: ‘Giúp ta lấy nước rửa là phí công chuẩn bị. Nhưng Thần Chú Ý này nhìn qua cũng hẳn là người dễ thuyết phục, nếu chẳng may ta giữ được mồm miệng mà ra ngoài làm sao đây?

      “Công chúa, là tốt rồi, nghĩ tới lại mời được vị tiểu Thái Y đến xem bệnh cho bé Vân Tuyển” Như Lan cao hứng bảo.

      “Đơn giản thế sao?” Tiêu Tử Y để cho Như Lan cứ tha hồ rửa sạch phấn mặt cho nàng, thở dài bảo: ‘Phần sau còn phiền toái lắm đó” nàng giả vờ bệnh để mời Thái Y tới, còn biết sinh ra thêm chuyện gì nữa đây?

      Hơn nữa cho dù là trị bệnh cho Lí Vân Tuyển sao, nhưng giữa hai người vẫn còn mâu thuẫn giải quyết được đâu. Haiz! lại vẫn tại vị Hoàng Hậu kia mà, cho dù có ghen tị với nàng được ban thưởng cung Trường Nhạc lớn như thế, cũng cần phải nhàn rỗi đến mức nhằm về phía nàng điều chỉnh bằng bé đáng kia chứ?

      biết khi nàng nàng rất ngại chuyện bé kia quá ồn ào náo loạn hoàng hậu gì đây? Nhưng nếu thực là thế, nàng chỉ sợ lại sinh ra thêm phiền toái gì nữa biêt? Trong cung này thực là hiểm ác quá. Tiêu Tử Y thở dài, để cho Như Lan tết tóc thành bím cho nàng gọn gàng lần nữa.

      Lúc này Nhược Trúc cùng vị Thần Chú Ý Y quan kia ra, mời đến bên bàn có giấy bút chuẩn bị bảo ta kê đơn thuốc.

      Thần Chú Ý đầu tiên là trầm ngâm lúc, định viết lên giấy Tiêu Tử Y đột nhiên lên tiếng: “Y quan Chú Ý, người học y được mấy năm rồi vậy?” Tuy là cảm giác thấy ta như thế nào đó, nhưng bộ dạng còn trẻ tuổi như ta cũng làm cho người ta lo lắng đôi chút.

      Nàng biết học y phải trải qua việc học lý thuyết kèm theo thực hành mới được, có rất nhiều danh y càng già lại càng nổi danh. Cho dù là ở đại Viện Y học cũng khác so với các ngành bình thường, học lý thuyết ít nhất cũng phải mất năm. Thần Chú ý này nhìn qua cũng chỉ mới có hơn hai mươi, thực làm người ta thấy lo lắng.

      Thần Chú Ý nhấc bút lên rồi hạ xuống, làm rớt giọt mực giấy, nhưng ta cũng buông bút mà cười ngượng ngùng : “Công chúa, vị tiểu thư trong kia chỉ là chứng bệnh thương hàn bình thường thôi, hạ quan tuy rằng mới học y lâu nhưng loại bệnh thương hàn này vẫn đủ sức ứng phó”

      Khí thế đủ, tự tin cũng đủ.

      Tiêu Tử Y bĩu môi bất mãn. Đến cả y sinh mà còn chắc chắn như thế, biết lúc trước ai tín nhiệm cử ta ha?

      Quả nhiên đến cả Nhược Trúc đứng bên cũng bắt đầu hoài nghi, khỏi mở miệng hỏi: ‘Y quan Chú Ý mới học y khi nào vậy?”

      “Ba tuổi hạ quan theo cha tập làm y rồi, ông chán xem bệnh cho thiên hạ trở chứng ngao du tứ hải, nên hạ quan còn chỗ nào tập y thuật nữa mới cho vào thực tập tại viện Thái Y” Thần Chú Ý lễ phép khiêm tốn đáp.

      Nhược Trúc như chợt nhớ ra gì đó, giật mình hỏi lại: “Lệnh tôn có phải là danh y nổi tiếng lẫy lừng Tam Chú Ý Cố lão tiên sinh hay ?”

      Thần Chú Ý cười cười ngượng ngùng, gật gật đầu.

      “Cố lão tiên sinh thực đúng là thần y nổi tiếng, xin công chúa cứ yên tâm ạ” Nhược Trúc thay đổi hẳn thái độ hoài nghi, dùng từ ngữ sượng sùng : “Lúc trước Hoàng Thái Hậu bệnh nặng nhiều năm được Cố tiên sinh trị bệnh khỏi, nghĩ tới y quan Chú Ý là công tử của ông ấy”

      Thần Chú Ý càng xin lỗi rối rít, trong lòng vô cùng bất an bảo: “Trong cung có nhiều người biết thân phận của hạ quan, chỉ sợ nổi tiếng của phụ thân lại trông mong tay nghề của hạ quan quá. Thực ra hạ quan còn rất non kém, dám nhận”

      Tiêu Tử Y vuốt vuốt chân mày, day day huyệt Thái dương, nàng thấy phiền nhất là người quả quyết, có tự tin. Tuy có thể là do bản tính của ta đấy, nhưng vẫn cảm thấy rất khó chịu. “Viết đơn thuốc nhanh lên chút, muộn rồi” Giọng Tiêu Tử Y phát ra mang theo chút kiên nhẫn.

      Thần Chú Ý lại xin lỗi liên hồi, rồi thay tờ giấy khác bắt đầu chân thành viết từng chữ xinh đẹp lên đó. Chỉ lát sau đặt bút xuống, cung kính dâng lên cho Tiêu Tử Y, : ‘Công chúa, đơn thuốc viết xong. Nếu được xin cho mời Nhược Trúc theo hạ quan hiệu thuốc bốc thuốc được ? Nếu được cho công công theo cũng được”

      “Nhược Trúc theo ta ” Tiêu Tử Y biết chuyện này càng ít người biết càng tốt, vì thế nhiều lời gọi người khác. Ai biết trong Trường Nhạc cung rốt cục lẫn vào bao nhiêu gián điệp, Nhược Trúc và Như Lan tốt xấu gì cũng là Tiêu Cảnh Dương phái tới, đáng giá cho nàng tin tưởng.

      khó khăn lắm mới tiễn được y quan Chú Ý lắm lời kia , Tiêu Tử Y bước vào trong nội thất nhìn thoáng qua Lí Vân Tuyển ngủ, phát thấy sắc mặt của bé cũng nặng thêm nhiều. Nếu là ở đại chỉ cần viên thuốc cảm với chén nước nóng là có thể giải quyết chuyện cảm mạo này rồi, nhưng ở cổ đại thiếu nhất chính là thuốc, mới phải lo lắng mời Thái Y đến kê đơn, là chẳng tiện lợi tý nào cả!

      Tiêu Tử Y bảo Như Lan canh giữ bên cạnh Lí Vân Tuyển, bảo nàng rằng nếu tý nữa Nhược Trúc mà mang thuốc về nhớ nấu bát cháo trứng muối thịt nạc bón cho Vân Tuyển ăn. bé này cả ngày ăn gì rồi, sợ rằng sức lực còn.

      Bản thân nàng ngồi đọc sách giải trí giết thời gian ở phòng ngoài, lát sau cứ thiu thiu ngủ.

      Đợi tới sáng bị Nhược Trúc đánh thức, Tiêu Tử Y mới bất mãn mở bừng hai mắt ra, còn ngái ngủ hỏi: “Lại có chuyện gì nữa à?”

      Nhược Trúc lo lắng bảo: “Công chúa à, việc hay rồi, Hoàng thượng biết người “sinh bệnh” ghé thăm người rồi!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :