1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Nhà Trẻ Hoàng Gia - Huyền Sắc (270/320C + Đại kết cục)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46
      EDIT: MEOMEOMEO

      Nam Cung Tiêu thấy toàn bộ chứng cớ “phạm tội” bị huỷ hoàn toàn vì thế vô cùng hài lòng vỗ vỗ tay, quay đầu bảo Nhược Trúc: “Tỷ tỷ Nhược Trúc, nhớ đổi lớp cửa số nhé”
      Nhược Trúc cúi đầu nhu thuận đáp: “Dạ, lớp giấy dán dùng hết năm rồi, còn xuất nữa đâu ạ. Đa tạ tiểu công tử Nam Cung Tiêu nhắc nhở”
      Nam Cung Tiêu cười hì hì tựa người vào bệ cửa sổ, lấy trong lòng ra tờ đáp án ném cho Tiêu Tử Y, bảo: “Tiêu Trạm nó đâu rồi?’
      “Vừa xem Lí Vân Tuyển” Tiêu Tử Y vuốt phẳng tờ giấy bị Nam Cung Tiêu vo viên bàn, lấy chặn giấy chặn lại.
      “Lí Vân Tuyển á? Là ai vậy?” Nam Cung Tiêu sững sờ chút hỏi ngược lại.
      Tiêu Tử Y cầm bút tay, mới chợt nhớ tới bé ác ma này vẫn chưa gặp qua Vân Tuyển. Ngày hôm qua lúc bé đáng đến, cậu vẫn chưa nhìn thấy tý nào.
      “Nè, rốt cục là ai vậy hả?” Nam Cung Tiêu thấy sắc mặt thay đổi của Tiêu Tử Y khuôn mặt nhắn lộ ra vẻ thú vị: “Chắc phải là con chứ?”
      Tiêu Tử Y liếc mắt nhìn cậu cái, hiểu được đứa bé này là loại gì đầu thai chuyển thế vậy, làm sao lại có trình độ cổ quái đến thế chứ? “Sao ngươi biết vậy?”
      Nam Cung Tiêu lấy tay quẹt cằm nhát, nhún vai bảo: “Rất đơn giản ha! Như bản thiếu gia đẹp trai như thế người gặp người thích mà nó thấy cũng có thích đâu, mà vừa đến đây cậu ta mình chạy tới xun xoe thế, chắc chắn là con rồi”
      Tiêu Tử Y tự dưng cảm giác ánh mắt của Nam Cung Tiêu có chút giống mắt hồ ly, lộ ra nét giảo hoạt. “Vậy ha? Thế sao lại đoán là trẻ con vậy?” Tiêu Tử Y nhìn bạn Nam Cung Tiêu nhảy xuống ghế, chắp tay sau lưng ra khỏi cửa phòng, ràng là muốn góp vui phen rồi.
      “Hừ, ai ai mà chả biết tiểu công chúa nhà ngươi đều thích trẻ con, hơn nữa có thể để cho Tiêu Trạm lấy lòng ấy à, sao lại là người lớn được chứ?” Nam Cung Tiêu khoát tay thoải mái, “Đề ngươi cứ để trước ở đây , tý nữa ta về lấy. Cũng cần dẫn ta gặp họ đâu, ta tự tìm được phòng ồn ào kia là được rồi.” Tiêu Tử Y nhìn bóng nho Nam Cung Tiêu ra khỏi phòng sách, lắc đầu cười khổ. Đứa bé này là, biết rốt cục là bắt chước người nào khôn đến thế chứ? nếu là lời của người lớn ấy à…. đều biết thân phận của Tiêu Trạm là thân phận Hoàng tôn, sao lại phải đến phiên Tiêu Trạm lấy lòng đối phương chứ?
      “Công chúa, tiểu công tử Nam Cung Tiêu này thực là lợi hại quá chứ” Nhược Trúc là người hay đánh giá người khác cũng mở miệng nhận xét.
      “Đúng vậy ha, là làm cho người ta thấy giật mình” Tiêu Tử Y chuyển tầm mắt nhìn vào tờ đáp án trước mặt, vẫn là chữ viết giống nhau, nét thanh thoát bay lượn. biết là loại ca ca gì mà lại có đệ đệ khôn khéo như vậy chứ?
      *****
      Theo truyền thuyết, Đại Đế Đông Nhạc đứng đầu ở trong phủ U Minh, có bảy mươi sáu người giúp việc cũng được gọi là bảy mươi sáu bộ phận. Mỗi bộ phận đều có chức quan, được gọi là phán quan. Giới U Minh chúa tể đứng đầu chính là Đại Đế Đông Nhạc Thái Sơn thần. Đại Đế Đông Nhạc ngụ ở đại miếu Thái Sơn, miếu Đông Nhạc kinh thành là hàng cung này.
      Thái Sơn ở cổ đại được coi là nơi gần trời nhất, là long mạch của vương triều, có được từ thời Tần Thuỷ hoàng, được phong là lãnh địa Đại Đế vương. Nhưng phải đế vương nào cũng có thể được tới Thái Sơn hành thiện, vì thế trong kinh thành mới có miếu Đông Nhạc.
      Hội chùa miếu Đông Nhạc là bắt đầu từ ngày mười lăm tháng ba, diễn ra trong vòng nửa tháng, lấy ngày hai mươi tám tháng ba là ngày sinh nhật Đại Đế Đông Nhạc kết thúc. Ngày mười tám tháng ba chính là ngày hàng năm Hoàng đến tới dâng hương.
      Mà lúc gặp năm tai hoạ hay năm có lợi hoàng đế ở trong chùa ăn chay tắm rửa tu hành ba ngày, cầu khẩn Đại Đế Đông Nhạc chúc phúc cho nhân gian.
      Tiêu Tử Y nghe năm nay đúng là năm tai hoạ, nhưng ý kiến trong triều rất nhiều giống nhau. Có người cho rằng chỉ là tai hoạ , điều chỉnh chút qua, nhưng có người lại cho rằng là nghiêm trọng, do ở dưới che giấu chịu báo lên. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là Hoàng đế chỉ đến dâng hương ăn chay tu hành.
      Tiêu Tử Y cho dù muốn nghĩ quan tâm tới khó khăn dân chúng chút nhưng cũng có cơ hội. Theo lời Tiêu Cảnh Dương, nàng chỉ cần ngoan ngoãn ở trong cung làm công chúa, được họ nuôi mập mạp, sau đó lựa người xứng đáng gả cho….Thế nhưng điều kiện trước tiên là vương triều này còn tồn tại.
      Lịch sử ở đây làm đảo lộn hết những gì Tiêu Tử Y được học, vì vậy chuyện nàng biết trước tương lai cũng chẳng còn sót lại gì. Trước kia nàng ở nhi viện giảng bài cho bọn , còn thuộc làu làu lịch sử Trung Quốc ấy chứ. Thế mà tại lại chỉ là mới biết đọc biết viết mà thôi.
      Tiêu Tử Y đến thế giới này đây là lần đầu xuất cung, ngồi lắc lư trong kiệu nàng phải cố gắng lắm mới bị choáng, kéo chút mành cửa ra nhìn ra ngoài.
      Đập vào trước mắt là ngã tư đường lớn, cách năm bước chân lại có cấm vệ quân đứng canh. Tiêu Tử Y sững sờ lát mới nhớ ra nàng từng đọc loại sách có chuyện này, đây là chuyện phim truyền hình hay diễn việc Hoàng Đế tuần có dân chúng hai bên đường quỳ đầy, trường hợp đó quả gì để . Do muốn phòng ngừa và bảo vệ an toàn của hoàng đế nên nhứng lúc hoàng đế xuất hành đến ngã tư đường thực chuyện giới nghiêm.
      Im lặng, quả nhiên nàng nghĩ tới tình huống này, như vậy chuyện chạy trốn cũng vô ích rồi.
      Tiêu Tử Y chợt nghĩ tới sư huynh Kì Mặc của nàng kia. Từ lần nhìn thấy huynh ấy mặc quần áo Thái giám ở Trường nhạc cung kia, sau đó cũng gặp huynh ấy lần nào nữa. Hừ, chắc là lại phát có nơi nào thú vị chạy chơi rồi chứ gì. cho nàng chiếc trâm Phượng hoàng kia tốt lắm, cơ quan khởi động cũng hay lắm, nhưng điểm mấu chốt là nàng cũng chưa tới tuổi cập kê, vì thế cũng chưa có cơ hội dùng tới, đành phải kiên nhẫn với Nhược Trúc là mình rất thích cái này, ngày nào cũng mang theo bên người.
      Thế nhưng cũng tránh được chuyện Nhược Trúc cười nhạo nàng bảo là nàng muốn nhanh nhanh gả cho rồi.
      Tiêu Tử Y nghĩ lung tung, nghe thấy tiếng kiệu cứ kẽo ca kẽo kẹt kêu đều đều, mắt vẫn nhìn ngã tư đường rời. Nàng biết kiến trúc ở cổ đại như thế nào, đẹp hay , nhưng để ý kỹ thấy hình dạng mỗi ngôi nhà cũng đến nỗi tệ cho lắm. Cũng biết “Tai hoạ năm” này là Hoàng Đế có biết cụ thể hay chưa? Hay là do nhóm quan viên ở dưới tâng bốc lên, định lật đổ người khác. Dù sao bên trong nội tình còn uẩn khuất nhiều lắm, nàng cũng thể nào đoán ra nổi.
      Suy tư chốc lát, tâm Tiêu Tử Y mới trở lại đến người Tiêu Trạm và Nam Cung Tiêu. Hai đứa trẻ kia, ra ngoài dự kiến của nàng, hôm qua tự dưng chúng lại ở bên Lí Vân Tuyển kia hết cả trưa, làm cho tâm tư trong lòng nàng lên tiếng cảnh báo nghiêm trọng.
      Chẳng lẽ nàng lại thua trong tay đứa bé đáng sao? đùa gì thế?
      Được rồi, hôm nay miếu cầu chuyện này vậy, xem xem nàng có mị lực như thế nào nhé…..

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: Miếu Đông Nhạc
      EDIT: MEOMEOMEO

      Miếu Đông Nhạc nằm ở phía Đông kinh thành, cách hoàng cung chừng nửa canh giờ, vậy mà phải mất hơn nửa canh giờ mới tới.

      Tiêu Tử Y choáng váng mặt mày bước xuống kiệu cũng chưa hơi sức đâu mà để ý miếu Đông Nhạc tròn méo ra sao lại lục tục theo sát đoàn ngời vào đai điện, rồi sau đó quỳ xuống góc sáng nào đó. Ngửi thấy mùi hương nồng nặc, và tiếng tụng kinh ầm ầm lọt vào tai,. Tiêu Tử y cảm giác như nàng đến đây là chịu tội vậy.

      Len lén ngẩng lên nhìn khắp xung quanh lượt trong điện Đại Đế Đông Nhạc, Tiêu Tử Y kinh ngạc phát ra điều, tuy nơi này là miếu Đông Nhạc , mặc dù nó chỉ là gian đạo gia thôi. Đứng trước mặt toàn là đạo sĩ già, râu dài đầu bạc trắng, mặt mũi quắc thước nhìn xuyên tâm, trông rất giống cốt cách thần tiên vậy.

      Lẳng lặng dịch chân tê dại, Tiêu Tử Y lại thấy toàn bộ người trong đại điện có ai ngẩng đầu lên cả, kể cả Hoàng Đế ở phía trước đều nhắm mắt, quỳ cầu khẩn rất thành kính.

      Chà, sao nàng lại cảm thấy là nếu nàng có lẻn ra ngoài cũng có ai để ý nhỉ.

      Ý nghĩ này đến cùng lúc làm cho Tiêu Tử Y khống chế nổi mình nữa cứ sốt hết cả ruột gan lên. Xem tình hình này chuyện bái lễ còn diễn ra khá lâu đây mới có thể xong việc, mà nàng thể quỳ lâu như thế được, lát nữa chân như bị rời ra vậy đó.

      Tiêu Tử Y cắn cắn môi dưới, ngẩng đầu phát ra quỳ phía sau Hoàng đế là Hoàng hậu, bên cạnh là thái tử Tiêu Cảnh Dương, đến cả Tiêu TRạm nho cũng quỳ gối xuống giống Tiêu Cảnh Dương nữa. Có thể tóm lại là hai hàng trước là hoàng tử và các phi tử, hiểu sao Tiêu Tử Y lại bị an bài đến hàng thứ ba ở trong góc.

      phải nàng là được sủng ái lắm sao? Tiêu Tử Y nghiêng đầu nghĩ, nhưng bỗng phát ra hình như là do nàng là con . Hai hàng trước quỳ đều là hoàng tử, mà hoàng nữ chỉ còn mình nàng là chưa xuất giá thôi, cho nên chắc mới được an bài ở trong góc phải sao?
      Đúng là trọng nam khinh nữ mà. Nội tâm Tiêu Tử Y bỗng oán giận, lại mừng thầm vì ở vị trí này cũng là vị trí thuận lợi để chuồn ra ngoài. Đấu tranh tư tưởng hồi, Tiêu Tử Y cuối cùng nhịn nổi lặng lẽ đứng lên men theo cửa ra ngoài.

      Tiêu Tử Y hoảng sợ có người nàng, nhưng lại thấy cấm vệ quân cả đám ai dám nhìn gì cả, căn bản cũng thèm để ý tới nàng lại lại trong miếu nữa, nên nàng cũng từ từ yên lòng, cứ dạo vòng quanh miếu.

      Miếu Đông Nhạc điện chính là đại nhạc điện, cũng chính là nới làm lễ, còn các điện của miếu chia ra có bảy mươi sáu điện. Hôm nay toàn bộ miếu /Đông Nhạc đều do Hoàng tộc làm chủ vì vậy các điện khác đều vắng vẻ, chỉ có thấp thoáng hai người đạo sĩ chờ mà thôi.

      Tiêu Tử Y dạo qua khu thi cử, nơi luôn phù hộ cho mọi người phát tài phát lộc, giá đặt rất nhiều sách tóm tắt, thấy nhàm chán nàng mới sâu vào bên trong. Dọc theo hai bên là có lác đác văn bia khắc, được lát tới rừng bia.

      Tiêu Tử Y hít hơi khí mát lành, xua tan mùi hương khói làm cho người mơ màng, mới thoải mái duỗi chân duỗi tay cho đỡ mỏi.

      nhàm chán quá, nếu biết sớm đừng đến vậy” Tiêu Tử Y nhìn lên bầu trời xanh bao la khẽ thở dài .

      “Vậy đừng có đến” giọng khàn khàn như vịt đực bỗng vang lên làm cho Tiêu Tử Y sợ tới mức cứng người lại.

      “Ai đấy?” Tiêu Tử Y thấy giọng này nghe rất quen, chẳng qua là chưa kịp nhớ ra thôi.

      Nhìn thấy bóng người lớn từ trong rừng bia ra, Tiêu Tử Y mới thở nhõm. ra là Tiêu Sách thời kỳ vỡ giọng, trừ ra còn ai có cái giọng đặc biệt như thế chứ? Tiêu Tử Y nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tiêu Sách, khoé miệng nhếch lên nhàng trêu: “Đệ phải là cũng lẻn trốn đấy chứ?”

      “Hừ, phải thế, ta xin phép riêng với phụ hoàng rồi, muốn chữ khắc bia này thôi” Tiêu SÁch chắp hai tay sau lưng , giọng biến đổi này giống như có miếng giấy giáp mắc ở cổ họng làm thanh thoát ra được, vì thế Tiêu Tử Y khỏi nhíu mày lại.

      Động tác của nàng cũng thoát được ánh mắt của Tiêu Sách, lại càng làm cho thêm phần khó chịu, bước tới gần, cất cao giọng: “Sao thế? Có phải nghe thấy giọng của ta rất chán phải ? thích nghe sao?”

      Tiêu Tử Y ở gần nhìn thấy vẻ giận dữ tràn ra mặt Tiêu Sách mới phát co dù cố ra vẻ chững chạc, lạnh lùng nhưng vẫn còn nét trẻ con. Lòng nàng bỗng mềm lại, biết khi tiếp xúc với mọi người phát thấy giọng mình cũng chói tai. Việc đổi giọng từ trẻ con thành người lớn làm cho con người ta thấy tự ti, nàng còn nhớ rất trước kia người con trai cùng lớn lên với nàng đến thời kỳ vỡ giọng cũng dám cất lên tiếng nào, cứ sợ người khác cười nhạo.

      Thế nhưng cũng khó cho Tiêu Sách khi hỏi người khác về giọng khó nghe của mình, còn hỏi là có khó nghe hay . thực là rất khó nghe.

      Tiêu Tử Y thở dài, đáp: “ phải đâu, ta đau đầu lúc rồi mới bị đệ phát ra, cũng dám linh tinh gì”

      “Hừ, ngươi mới chính là người trốn ra đấy chứ!” Tiêu Sách hừ mũi cái, nhưng cũng giảm bớt địch ý với Tiêu Tử Y vài phần. nhì mặt Tiêu Tử Y có chút khó xử, mới do dự lát, cuối cùng lào khào bảo: “Thực ra ngươi chỉ cần bảo phụ hoàng tiếng là cần phải chịu tội kia rồi”

      “Vậy à?” Tiêu Tử Y bỗng ngây ngẩn cả người, ra xin phép là .

      Tiêu Sách khinh thường liếc nhìn nàng cái, tầm mắt lại nhìn về phái tấm bia khắc chữ trước mặt, thản nhiên bảo: “Chẳng lẽ người cho rằng phụ hoàng rất tin chuyện cầu thần cầu phật phù hộ cho quốc thái dân an sao? Nếu mà phụ hoàng thế, ta cũng ngưỡng mộ phụ hoàng làm gì”

      Tiêu Tử Y nhíu mày. ra lần dâng hương này cũng chỉ là để diễn trò mà thôi ha! Làm cho qua thôi, để trấn an đám quan viên mê tín và dân chúng kia, hơn nữa còn phải duy trì tập tục nhiều năm nữa. Nếu nhìn vóc dáng tiều tuỵ của phụ hoàng kia chừng trong lòng người cũng rất chi là oán hận ấy chứ.

      Thế nhưng thuyết vô thần của người cổ đại khùng, vị phụ hoàng này của nàng có đúng là vị vua minh nhỉ?

      Tiêu Tử Y nhìn theo tầm mắt Tiêu Sách về phía tấm bia khắc chữ trước mặt. Nhìn lên nét khắc này mới thấy lại cao hơn so với hai người họ, mỗi chữ xinh đẹp được khắc ra đều ca ngợi công đức hết.

      Con người quả rất yếu ớt, nếu mà tin thế giới này có thần linh tồn tại…. biết có bao nhiêu người gục ngã rồi. Giống như nàng đây cũng thể nghĩ ngợi, rốt cục thần linh đưa nàng đến nơi này là vì cái gì? Vì cái gì ấy là cái gì chứ?

      Hai người sóng vai đứng bên nhau im lặng lúc, chỉ nghe thấy xa xa tiếng chuông du dương vang lên.

      Tiêu Sách trầm mặc lúc rồi rốt cục xoay người nhíu mày hỏi: “Ngươi xem biết là có hiểu gì ?”

      Lời đầu đuôi ấy làm cho Tiêu Tử Y sững sờ lúc, mới nghĩ ra là nhắc tới bia văn trước mặt. Tiêu Tử Y cười nhàng, thong thả đọc từng chữ tấm bia sót từ nào.

      ra Tiêu Trạm đúng ha, nghĩ tới người lại biết chữ nữa chứ” Tiêu Sách xem kỹ ánh mắt Tiêu Tử Y để đánh giá, mặt lên nhiều dấu hỏi.

      Trong lòng Tiêu Tử Y thấy khó chịu, nghĩ đến có ngày nàng lại trở thành tấm bia để người khác khoe khoang, đúng là dễ chút nào.

      Hy vọng Trạm Nhi cũng gì nhiều với Tiêu Sách tốt quá…

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Thuyết trình
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Biết chữ cũng thấy kỳ lạ lắm sao?” ánh mắt Tiêu Sách trông rất quỷ dị, Tiêu Tử Y nhịn được hỏi lại. Nếu mà có lời kỳ lạ như thế….., nàng đây từ nay về sau tự nhận mình là người biết chữ nữa.

      Tiêu Sách lắc lắc đầu, dùng giọng khàn khàn của mình bảo: “ kỳ lạ gì đâu, nếu mà người biết chữ … ta mới càng khinh thường ngươi. Con của phụ hoàng sao lại là người mù chữ được chứ?”

      Tiêu Tử Y thấy đầu ong ong, mới nhớ ra hình như là nàng với đệ đệ tranh thủ tình cảm của cha vậy. Ít nhất là xem thấy đúng thế.

      “Ta thế nhưng chỉ biết ít thôi, tính làm gì” Tiêu Tử Y hạ giọng bảo. Nàng muốn…gây thù hằn gì ở trong cung, mà hình như mẫu phi cảu Tiêu Sách cũng hay tới đây nữa, nếu làm sao lại làm cho Tiêu Cảnh Dương thấy lo lắng yên. Mặc dù giờ mà nàng được hoàng đế che chở cũng có nguy hiểm gì, nhưng nàng cũng thực quên được nàng ở người khác lại là cái gai trong mắt. Cho dù điều tra ra ai là người muốn mạng của nàng nhưng chuyện nghi ngờ ai cũng có cả.

      ? Nhưng ta lại nghe Nam Cung Tiêu ngày nào cũng chạy tới chỗ ngươi để đổi lấy đề nha” Tiêu Sách kéo dài giọng ra, càng kỳ lạ thêm, “Chuyện này cũng phải là trình độ ít chữ đấy chứ? Có thể cùng người nọ giao chiến kiên trì tới tận nửa tháng, hoàng tỷ tỷ thực nổi tiếng trong tất cả chúng ta đấy nha”

      Theo lời Tiêu sách khen ngợi thế này….Tiêu Tử Y nghe vào trong tai cứ như là châm chọc vậy. Tám phần vãn chịu thừa nhận lợi hại của nàng rồi. Thế nhưng Tiêu Tử Y lại cảm thấy rất hứng thú khi nghe từ miệng Tiêu Sách thốt ra từ “người nọ”, chắc chắn phải là Nam Cung Tiêu rồi.

      Tiêu Tử Y nghĩ tới đây cười giả lả, điềm đạm bảo, :Hoàng đệ đệ à, ngươi hơi bị khoa trương đấy, Tiêu Nhi chỉ là đứa bé thôi, Tử Y cũng chỉ cùng chơi đùa thôi mà, chỉ thắng đứa bé năm tuổi có đáng khen ngợi gì đâu” Lúc chuyện giọng nàng cứ trông vừa ngây thơ, đáng , vô tội, làm cho người nghe cũng khẳng định được chuyện nàng thực hay đùa nữa.

      Tiêu Sách bị những lời của Tiêu Tử Y thế thấy cũng khó mà đỡ nổi. lại thể có người đứng sau lưng Nam Cung Tiêu được, mà theo lời của nàng nghe chừng nàng còn chưa xuất toàn lực ra ấy chứ.

      Vì thế khỏi có chút hoảng sợ.

      Tiêu Sách thầm nắm chặt tay lại, chịu nổi việc người luôn được coi là thiên tài như lại bị thua người con vừa mới tiến cung được có hơn tháng.

      Tiêu Tử Y lén bĩu môi. Muốn đấu với nàng sao? vẫn chưa đủ kinh nghiệm đâu nhé.

      “Hừ! Ngày kia ta đây lấy chống dạy học (ý là thuyết trình), người nhất định phải tới xem đó” Tiêu Sách trầm ngâm lúc mới hạ quyết tâm thế.

      “Lấy chống…..gì?” Tiêu Tử Y chỉ chú ý tới chữ “Lấy chồng..” tý nữa cười phá ra. Lấy chồng phải là chỉ con bình thường đến tuổi lập gia đình hay sao?

      Lấy chống dạy học, chính là cuộc kiểm tra kết quả học hành của hoàng tử. Đây là truyền thống trong cung” Tiêu Sách cũng thấy có chỗ nào đáng cười cả, nghiêm túc giải thích: ” Mỗi hoàng tử đến lúc lên mười ba tuổi, phải lấy chồng dạy học. Được tự chọn nội dung trong chương trình học, sau đó phải thuyết trình trước mặt văn võ bá quan về quan điểm của mình, dùng quan điểm này để thể trí thông minh khi được học rồi.”

      Tiêu Tử Y cười nữa, vì nàng nhận ra chuyện Tiêu SÁch là chuyện thực quan trọng. Lấy chống dạy học, nghe ý của đây là lần đầu tiên chính thức xuất trước mặt vua và triều thần để kiểm tra. Trách được lại nghiêm túc như thế, nhưng chuyện quan trọng như thế, sao lại mời nàng nhỉ? Tiêu Tử Y nghi ngờ hỏi lại: “Ngươi cũng cho ta cùng sao?”

      Tiêu Sách gật gật đầu, tuy mặt có vài mụn chứng cá chứng tỏ tuổi còn , nhưng vẻ mặt của tuyệt đối lên vẻ “Ta mời ngươi”

      Tiêu Tử Y trong lòng biết đứa bé này chắc định mượn danh nàng để khoe với phụ hoàng chuyện người sủng ái như thế nào đây, muốn khoe ra xem thiên tài như thế nào. Tiêu Tử Y mỉm cười, trỏ ngón tay chỉ vào nét khắc phía dưới tấm bia, mãi sau mới thản nhiên hỏi: ‘Đây là trường hợp rất nghiêm túc, sao lại có nét của phụ nữ ở đây nhỉ?”

      Tiêu Sách còn tưởng nàng gì đó, khi nghe thấy thế bỗng cười phá ra: “Có gì mà thể được?”

      Tiêu Tử Y nhíu mày, xem ra triều đại này khác gì mấy với triều nhà Đường, địa vị phụ nữ cũng phải bị hạ thấp. Nhưng nàng cũng muốn làm người khác để ý vì thế bảo: “thế này vậy, ta đóng giả đàn ông nghe có được ?’

      “Cũng được” Tiêu Sách nghĩ ngợi, dù sao mục đích của chính là cho nàng xem tài hoa của mình, mặc kệ nàng dùng cách gì cũng để ý.

      lời định” Tiêu Tử Y nhún vai, dặn dò: “Ngươi nhớ bẩm báo với phụ hoàng tiếng nha. Đừng có nhíu mày thế! Chính người mời ta đến! Tất nhiên là phải chịu trách nhiệm rồi”

      “Được” Tiêu Sách gì thêm. Kéo lấy tay nàng ra, thò ngón út của mình đến trước mặt nàng.

      “Ngươi làm gì thế?” Tiêu Tử Y mở trừng hai mắt, có chút kinh ngạc. Khụ khụ, dù sao cũng là thiếu niên rồi, lại còn làm động tác thò ngón út ra để giao kết làm nàng bị doạ rồi.

      “Ngoéo tay ước định! phải ngươi dạy cho Tiêu Trạm như thế sao?” Tiêu Sách cất tiếng bảo.

      Tiêu Tử Y rốt cục nhịn nổi liếc mắt nhìn. biết Trạm Nhi gì với thế hả?’ Đến cả chuyện này cũng cho biết nữa? “Khụ, ngoeos tay ước định là phải làm thế này này. Chụm bốn ngón tay lại, lấy ngón tay vươn ra” Tiêu Tử y thu tay trỏ vào bia đá, vỗ vỗ phủi bụi, rồi đưa tay ra làm động tác vừa .

      Khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Sách lộ vẻ hơi xấu hổ, nhưng vẫn làm theo lời Tiêu Tử Y , sảư lại động tác thò ngón út.

      Nhìn mặt Tiêu Sách hơi hồng. Tiêu Tử Y toét miệng cười đưa tay ra ngoắc vào ngón tay út của , lắc lắc hai cái.

      Hai người nhìn nhau cười cười.

      Tựa như mùi thuốc súng cũng tan mười phần.

      “Được rồi, ước định như thế là tốt rồi. Ngươi chừng nào chính thức thuyết trình ha?” Tiêu Tử Y thu tay về, thấy hứng thú lên hỏi.

      Tiêu Sách còn ngẩn người với kiểu ước định kỳ lạ này, nghe thấy lời Tiêu Tử Y hỏi mới thu tay lại giấu sau lưng, gải vờ như sao : “Là ngày hai mươi tháng ba, ở điện Kim Hoa của cung Vị Ương. Đừng quên đó. Ta gặp phụ hoàng, ngươi cứ chờ là được”

      ra chính là ngày kia ha. Tiêu Tử Y khẽ mỉm cười : “Được” Nghe qua có vẻ thú vị đấy chứ, như vậy làm nàng mong mỏi chờ đợi từng ngày rồi.

      ****Tiểu phẩm của nhà trẻ hoàng gia****

      Lúc Nam Cung Tiêu lên ba tuổi.

      Nam Cung Sanh: “Tiêu Nhi, hai bậc là bao nhiêu?”

      Nam Cung Tiêu (nắm chặt tay đếm): “À….hình như là ba”

      Nam Cung Sanh (cười) : “Giỏi lắm, hổ là đệ đệ của ta. Cho ngươi ba bánh hoa quế đường này”

      Nam Cung Tiêu (tức giận nhìn cả bàn tay): “Ôi? Nếu biết sớm vậy ta, ta luôn là năm !”

      Nam Cung Sanh: “…”

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Lạc đường
      EDIT: MEOMEOMEO

      “Thời gian còn sớm, theo kinh nghiệm trước kia chắc lễ bái cũng gần xong rồi. Ta về trước đây” Tiêu Sách ngẩng đầu nhìn sắc trời, trề môi .
      Tiêu Tử Y gật gật đầu, thấy Tiêu Sách chắp tay sau lưng chạy vội vàng cũng theo. Nhưng Tiêu Sách nghe thấy tiếng chân của nàng đọt nhiên quay người lại, cau mày bảo: ‘Nè, được theo ta”
      theo ta và ngươi trở về thế nào được?” Tiêu Tử Y mở to hai mắt vô tội nhìn, lúc này nàng thực nhớ đường về thế nào. Tự dưng là muốn theo sau để về rồi.
      Tiêu Sách vừa nghe thế giơ chân lên bảo: ‘Như vậy sao được, nếu bị ai nhìn thấy hai chúng ta cùng nhau trở về chắc chết’
      Tiêu Tử Y nghiên đầu nhìn gì. Chuyện gì cơ? Cùng nàng trở về doạ người khác sao?
      “Có nghe thấy , ngươi chờ ở đây lát , ta bây giờ trước” Tiêu Sách vội vội vàng vàng xong lùi ra xa chạy nhanh cứ như tránh ôn dịch vậy biến mất khỏi tầm mắt Tiêu Tử y.
      Có lầm đây? Tiêu Tử Y vặn vẹo thắt lưng liếc nhìn bóng lưng Tiêu Sách trừng trừng, nàng thể cứ theo hướng của chạy bộ được, người nàng quần áo rườm rà làm cho nàng cảm thấy “bước khó khăn” rồi.
      Thở hơi dài, Tiêu Tử Y bắt đầu nhấc chân bước trở về. Để nàng phải chờ trong lúc nữa sao? đùa gì thế! Nếu giả sử chuyện hành lễ cũng xong rồi làm sao đây? Xem bộ dạng kích động của tên nhóc Tiêu Sách này xem, tám phần là trốn rồi, chỉ là do cha ngầm đồng ý mà thôi.
      Thôi được, cha cũng là cha của nàng mà. Tiêu Tử Y cũng phải là biết điều này. Nàng vừa lo lắng vừa túm váy lên cao nhấp nhổm trở về, nhưng mất lúc lâu mới bi thảm phá ra mình bị lạc đường rồi.
      còn cách nào khác, lúc mới nàng theo đường thẳng , mà lại dọc theo hành lang có bia khắc chữ kia mới lọt vào rừng bia này. ra chỉ cần nghĩ tới cứ dọc theo bia này là có thể trở về được, ai dè nàng lại bi ai phát ra bia khắc kia cứ mỗi chỗ cái, đâu đâu cũng là bia làm cho nàng biết được chỗ nàng mới bắt đầu đến là chỗ nào.
      định nhờ cậy vào các đạo sĩ ở trong các điện kia để hỏi đường, lúc nàng vào điện kia chẳng có bóng người nào, lại biết chui ở đâu ra mọt người mặt mày dữ tợn nhìn trừng trừng nàng làm cho nàng sợ tới mức lùi ra.
      Mà ở bên trong miếu thờ kia, các điện xây liền kề san sát, cơ bản cũng nhìn ra là điện nào là điện chính. Tiêu Tử Y có phương hướng lát, rồi chán nản dựa người vào tường. Nàng cảm thấy giầy quá mỏng nên lòng bàn chân bị đá cắm vào rất đau.
      Hay là, mượn cơ hội này nàng trốn ở trong miếu này vậy? Cứ đơn giản đợi đến ngày mai rồi lẩn trốn vào trong giang hồ luôn? người nàng mang theo vài trang sức cũng cho nàng sống thảnh thơi vài năm, ròi sau nàng tìm nơi ở lại, nhận nuôi vài đứa trẻ mồ côi…..
      Chết rồi, lại nghĩ luẩn quẩn rồi, Tiêu Tử Y gõ gõ trán mình, nếu phát thấy nàng mất tích, chắc là chuyện động trời đây Hoàng đế cho người lục tung miếu này lên để tìm bằng được nàng cho mà xem.
      Nhưng vấn đề ở chỗ là nàng cũng muốn chuyện này bị náo loạn đến vậy. Rất là mất mặt nha.
      Tiêu Tử Y thở dài, cúi đầu buồn bực biết nên làm thế nào cho phải liền nghe được có tiếng bước chân tới gần nàng. Theo lý thuyết thính giác của nàng do nội lực trong cơ thể nàng biết dùng nên vô cùng linh mẫn, vậy mà sao chỉ nghe thấy thanh yếu ớt vậy, đủ thấy người này có võ công cao đến cỡ nào rồi.
      Chả nhẽ là muốn ám sát nàng nữa sao? Tiêu Tử Y hối hận cũng kịp, đến cả ngẩng đầu lên để xác nhận cũng dám nữa. Trong hoàng cung phải người nào cũng vào được, vì thế mới cho cung nữ tay trói gà chặt ám sát nàng. Nhưng giờ xuất cung rồi, làm người có khả năng võ nghệ thể chấp nhận nổi cũng khó quá ha?
      Ý nghĩ này vừa lên trong đầu Tiêu Tử Y nàng còn chưa kịp hoảng hồn nghe có giọng nhàng khoan thai như tiếng đồ sứ lanh canh vang lên: “ là….công chúa Trường Nhạc sao?”
      Sao nàng nghe giọng này hình như rất quen vậy? Tiêu Tử Y hoảng loạn trong lòng bị tiếng dễ nghe như thế vuốt ve, nàng mới ngẩng đầu thấy bóng người, nhưng do ánh nắng làm chói mắt nên nàng mở mắt ra được.
      Cảm giác có bóng ma trùm lên người. Tiêu Tử Y lại mở bừng mắt ra, phát thấy đối phương rất ân cần cúi người xuống, dùng cả thân thể của mình che ánh mặt trời, bảo vệ hai mắt của nàng bị chói nữa.\
      Lọt vào tầm mắt của nàng là bộ ngực rộng lớn cùng với bộ áo bào màu đỏ, từ trong áo bào nhìn ra Tiêu Tử Y thấy bờ môi và chiếc cằm rộng chỉ cách nàng có tấc.
      Mặt Tiêu Tử Y đỏ bừng, cũng trong lúc đó chợt nhớ ra mình nghe thấy giọng này ở chỗ nào rồi. Chính là tại yên tiệc Hải Đường, nàng nghe thấy giọng này chuyện với Đàm Nguyệt Ly, lại còn nghe thêm được lúc quỳ dưới sân, vì kiện sai lầm mà phải chịu trách nhiệm đáng.
      Là Lí Vân Thanh sao? Tiêu Tử Y kinh ngạc trợn to mắt nhìn, đồng thời thu vào trong mắt dung mạo của đối phương. Ánh mặt trời xuyên qua sau lưng , làm cho hình dáng của sáng ngời có quầng màu cam. Lông mày thon dài, mặt mũi sáng như ngọc, chiếc trán cao rộng lộ ra khí chất tao nhã, gây cho người ta có cảm giác tin cậy vô cùng. Hình dạng đó với Lí Vân Tuyển rất giống nhau, nhưng mặt lại dung hoà loại khí chất cứng rắn, làm cho khuôn mặt tuấn của hấp dẫn con mắt của người khác.
      “A!” Tiêu Tử Y cũng thấy được chuyện mình im lặng nhìn chằm chằm người ta là thất lễ, ngược lại như phát ra điều gì bỗng cất giọng thất thanh.
      Lí Vân Thanh biết Tiêu Tử Y nhận ra mình hài lòng khi có người cứ nhìn chằm chằm như thế, mặt đổi mở bừng mắt, lùi lại phía sau vài bước, cung kính cúi đầu : ‘Công chúa chắc hẳn là lạc đường rồi, miếu Đông Nhạc thực quá mức rộng lớn, có rất nhiều điện lại có rất ít người lui tới, cho nên phải điện nào cũng có đạo sĩ bảo vệ. Thị vệ trong cung cũng tập trung xung quanh hoàng Thượng rồi, xin mời công chúa chú ý đến an toàn cần lại lung tung”
      “Vậy ha” Tiêu Tử Y Nghe giọng này rất êm tai nhưng cũng rất lạnh lùng đầy công thức hoá, tự dưng có chút hoài niệm chuyện và Đàm Nguyệt Ly chuyện kiểu kia….vô cùng thoải mái.
      “Mời công chúa theo hạ quan quay về điện Đại Nhạc, chuyện hành lễ cúng bái cũng còn chưa xong” Lí Vân Thanh đưa tay ra mời, ý bảo Tiêu Tử Y theo bên này.
      Tiêu Tử Y rất khó chịu với thái độ của . Cực kỳ là khó chịu.
      Dù sao nàng cũng coi như là “Ân nhân cứu mạng” vậy. Được lắm, cho dù Lí Vân Thanh con đường làm quan bẩn thỉu, bảo bối của là muội muội vẫn còn trong cung của nàng đấy thôi! Sao nhân cơ hội này hỏi thăm chút chứ?
      Được thôi, hỏi hỏi vậy. Nàng còn chưa nguyện ý trả lời đâu nhé!
      Tiêu Tử Y nén bất mãn trong lòng xuống, nàng cũng thèm hỏi đấy là sao tròng mắt lại xanh đến thế kia.
      Dù sao cũng là hậu nhân của người kia thôi…
      ***
      P/s: Tương truyền Đường Thái Tông Lý Thế Dân là do có dòng máu người Hồ nên con ngươi là màu lam.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Ngọc bội
      EDIT: MEOMEOMEO

      Tiêu Tử Y lặng lẽ theo sau Lí Vân Thanh, xuyên qua hành lang, nàng mới phát giác ra ân cần là vì chân của nàng thoải mái, cố ý chậm lại, vẫn kiên trì đầu cách nàng khoảng.
      Tiêu Tử Y cúi đầu dẫm lên từng bước chân phía trước của Lí Vân Thanh, nàng bắt gặp soái ca có chút cứng đầu lại mới từ từ ngẩng lên nhìn.
      Sau lưng Lí Vân Thanh náo loạn ầm ĩ ở trong miếu là vì cái gì? Nhất định là phải tìm nàng rồi. Tiêu Tử Y nghĩ vậy tự chủ được mở miệng hỏi: “Lí đại nhân, ngươi có phải có chuyện gì quan trọng phải ? Chỉ cần chỉ cho Tử Y hướng là được, chậm trễ chuyện của ngươi” Nàng quên được chuyện lần trước ở tiệc Hải Đường, là đối tượng bị hãm hại, nàng cũng muốn nguyên nhân là vì nàng, vì thế cứ cảm giác yên.
      Bước chân Lí Vân Thanh dừng chút, cũng giống như vừa rồi chầm chậm vậy, tựa như suy tư nên sử ra sao, rồi sau mới mở miệng cung kính : “Công chúa, tại hạ muốn điện Nguyệt Lão để lấy chút dây tơ hồng. NHưng chuyện đưa công chúa trở về mới là quan trọng nhất”
      “Tơ hồng của Nguyệt lão à?” Tiêu Trư Y nhíu mày, mới nhớ lại lần cuối cùng trước khi nàng xuyên tới đây ở nơi nào đó tựa như đây có rất nhiều tơ hồng cây, ra là điện Nguyệt lão. Ha, đúng rồi, nàng nhớ hình như Lí Vân Thanh từ tinh thiện thanh lại tư lại nâng lên bậc là tế thanh lại tư, chính là chuẩn bị cơm cúng để cúng vậy. Xem ra hoạt động dâng hương ở miếu Đông Nhạc là do phụ trách rồi.
      “Vâng, có nhóm lớn các quan và phi tử chưa kịp điện Nguyệt lão, cho nến phải lấy ít tơ hồng mang về” Lí Vân Thanh thản nhiên .
      “Vậy à? Chúng ta bây giờ cùng lấy , ta về muộn chút cũng sao. Dù sao cũng lâu như thế rồi” Tiêu Tử Y lo lắng bảo.
      Lí Vân Thanh vẫn dừng bước, giọng cực kỳ lạnh nhạt bảo: “ sao, chậm chút hạ quan lại chạy lấy chuyến cũng được”
      Tiêu Tử Y bĩu môi, cảm giác như mình xen vào việc người khác vậy, vì thế đơn giản là gì nhiều. đến nửa khắc, Tiêu Tử Y nghe thấy tiếng tụng kinh xa truyền tới, xem ra chuyện bái lễ vẫn chưa xong.
      Lí Vân Thanh cuối cùng dừng lại, cúi đầu đứng sang bên, hạ thấp giọng : ‘Công chúa, phía trước toà đại điện kia là điện Đại Nhạc”
      Tiêu Tử Y nhìn thoáng qua phía sau rời, bắt chước giọng lạnh nhạt từ từ bảo: “Lý đại nhân, ngươi với nơi này hình như rất quen thuộc!” Vừa đường trở về, nàng tinh tế quan sát kỹ, theo truyền thuyết nơi này lớn có tất cả bảy mươi sáu điện, mặc dù nơi này bằng Trường Nhạc cung, nhưng đường đến cũng rất gần, cho dù là phải là quan phụ trách lễ lạt chăng cũng thể nhớ đường .
      Lí Vân Thanh giọng chút hoang mang trầm giọng bảo: “Hạ quan trước đây ở nơi này hai năm”
      Vẻ mặt Tiêu Tử Y kinh ngạc, bỗng liên tưởng tới có lẽ đó chính là đạo lý của họ nhà Lý. Phụ mẫu Vân Thanh đều mất rồi, ai nhận nuôi dưỡng , trải qua hai năm sống ở đây, lúc này Tiêu Tử y mới cảm thấy có lỗi lên tiếng: “Thực xin lỗi, ta biết”
      Lí Vân Thanh ngoài ý muốn ngẩng đầu lên, nhìn tới vị công chúa của triều đại Đại chu được sủng ái nhất này hé ra nét cười xin lỗi, mới biết nàng hiểu lầm vì thế lập tức cười khổ giải thích: “Trước đây là hạ quan theo Huyền Tung đạo trưởng luyện võ, chỉ có thế thôi”
      Tiêu Tử Y ngượng ngùng “a” tiếng, ra là nàng suy nghĩ nhiều quá. Nhưng cứ nghĩ kỹ ra Lí Vân Tuyển mới có sáu tuổi thôi, như vậy lúc trước khi bé sinh ra cha mẹ hai huynh muội họ cũng vẫn còn khoẻ mạnh. Lí Vân Thanh cũng phải lưu lạc trong miếu. Mà câu cũng biết tại sao võ công của giỏi như thế làm cho Tiêu Tử Y cũng thấy yên tâm.
      Chính là người ưu tú như vậy, tự dưng bị an bài đến Lễ Bộ làm việc lặt vặt, thể làm cho Tiêu Tử Y cảm thấy hoài nghi về thân thế của Lí Vân Thanh. Thực ràng, năm đó hoàng hậu Độc ở nhà họ Lý Thái Nguyên. Chỉ là nàng bỏ họ Lý là có ý gì, chẳng phải là họ Tiêu lật đổ thiên hạ của họ Lý rồi sao? Như vậy sao đương kim Hoàng thượng lại luôn đề phòng họ Lý thế, điều ấy cũng khá kỳ lạ.
      Tiêu Tử y đứng chỗ cảm thán, bên cạnh nàng khuôn mặt Lí Vân Thanh cũng lộ vẻ khổ sở. Chần chờ lát, Lí Vân Thanh mớ thở dài, cung kính : “Công chúa, hạ quan có chút chuyện nhờ người”
      Tiêu Tử Y sửng sốt bảo: “Chuyện gì vậy?”
      Lí Vân Thanh móc từ trong người ra nửa khối ngọc bội, dùng ngón tay sờ nét hoa văn đó, đôi con người màu lam lộ ra vẻ thương trìu mến: “Khối ngọc bội này là của mẫu thân chúng tôi để lại, Tuyển Tuyển bé vẫn cất dưới gối, đêm nào cũng vuốt ve đến nửa ngày mới có thể ngủ được. Hôm trước do vội quá nên hạ quan cũng quên đưa cho bé mang theo bên người. biết có làm phiền công chúa đưa cho bé ngọc bội này được ?”
      “Việc mà, cứ giao cho ta ” Tiêu Tử Y thầm than. Huynh muội hai người họ sống nương tựa lẫn nhau, chỉ cần mấy câu có thể nhìn thấy tình cảm sâu sắc giữa hai người thế nào, giờ nàng lại là người chia rẽ hai huynh muội họ rồi.
      là rất muốn nhanh chóng tìm cơ hội để đem Lí Vân Tuyển xuất cung mới được. Tiêu Tử Y vươn tay, cầm lấy chiếc ngọc bội mà Vân Thanh giao cho nàng. Ngọc bội vẫn còn hơi ấm của , rất ấm áp, đặt cẩn thận vào trong ngực nàng.
      “Đa tạ công chúa, Tiểu muội từ được nuông chiều quá mức, nếu có gì mạo phạm kinh xin công chúa thông cảm nhiều nhiều” Lí Vân Thanh lảng tránh ánh mắt của Tiêu Tử Y nghiêm túc .
      Tầm mắt Tiêu Tử Y cũng bắt chước mắt trở nên mơ màng lúc, dù sao nghe thấy giọng dễ nghe như thế nhờ vả, nàng cũng cách nào cự tuyệt được. “Vân Tuyển bé cũng ngoan lắm, Lí đại nhân cần lo lắng” được rồi, coi như nể mặt đẹp trai này vậy, bé đáng cũng phải lấy làm dễ chịu gì cho lắm.
      “Công chúa, thời gian cũng còn sớm, mời người mau trở lại trong điện. Hạ quan xin phép cáo lui trước”
      Lí Vân Thanh chắp tay, xoay người theo hướng vừa rồi hai người vừa . Chắc là tới cây nguyệt lão kia để lấy tơ hồng rồi.
      Tiêu Tử Y sờ sờ ngọc bội trong lòng, ung dung thoát hiểm trở về trong điện an toàn. Vừa may chuyện bái lễ còn chưa xong, mọi người vẫn giống như lúc trước nàng lẻn , cúi đầu. Chỉ có Tiêu Sách là ngẩng đầu lên nhìn nàng cái, Tiêu Tử Y cũng tự nhiên trừng mắt nhìn lại .
      Lúc Tiêu Tử Y đến chỗ mình quỳ xuống, nàng lại có chút buồn ngủ, đúng lúc chuyện bái lễ cũng vừa xong. Mọi người tản ra vào các điện để tế bái tổ tiên. Tiêu Tử Y tự dưng bị hoàng hậu lôi đến vài chỗ thắp hương, may là hoàng hậu cũng đến nhiều chỗ, nếu Tiêu Tử Y chắc là mình có thể chịu nổi tới lúc nào.
      “Công chúa, hôm nay trông có vẻ mệt quá ha” Nhược Trúc đứng bên thấp giọng hỏi”
      Tiêu Tử Y gật gật đầu. liếc mắt. Gần đây nàng cũng thực nhàn nhã quá nên thân thể có chút yếu ớt rồi. Giàu có khiến con người ta bị suy yếu, những lời này quả đúng là sai.
      theo sau hoàng hậu vào toà điện hơn điện Đại Nhạc, Tiêu Tử Y thấy chỗ này hề giống điện lúc nàng qua trang nghiêm, trước điện có pho tượng bằng đồng cao to hai người ôm đứng có bát hương, bát hương là có quả cầu chạm trổ rỗng lòng. Rất nhiều phi tử đều cầm đồng tiền ném vào trong đó, đáng tiếc là chẳng có ai ném trúng, cả sân rộng toàn là ánh sáng tiền bay lượng, xen lẫn giọng của các phi tử hô to gọi êm ái, là làm cho người ta muốn phì cười.
      đồng tiền rớt xuống dưới chân Tiêu Tử Y, tay ngứa ngáy nàng cũng thèm nghĩ vì sao người ta cứ nhằm quả cầu đồng kia ném tiền vào chứ, nên trực tiếp nhặt đồng tiền lên, quăng đồng tiền vào phía quả cầu kia.
      “Đinh đương!” Đồng tiền bay chuẩn xác rơi vào bên trong quả cầu rỗng, phát ra thanh giòn tan, cũng thấy bắn ra.
      “Ai da! Tiêu Tử Y hoa chân múa tay giơ hai ngón hình chữ “V” lên vui mừng chờ mọi người khích lệ mình.
      Nhưng mà, sao bỗng thấy mặt các nàng đều kỳ quái thế biết?
      Nhược Trúc chịu hết nổi mới thầm phía sau Tiêu Tử Y: “Công chúa, đây là điện cầu con của các nương nương, cái lư hương kia nếu quăng trúng …..”
      “…”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :