1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nhất phẩm trù phi - Duẫn Tử Tô (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 27


      Kế Tổ xê dịch thân thể, có chút khó xử, biết nên trả lời thế nào: “Con làm sao biết được? Con chỉ nán lại chỗ đó lúc, ngay cả câu cũng chưa .”

      “Mắt ngươi lớn như vậy mà biết nhìn sao? Thái độ của ông ta đối với Họa Nhi và Hằng nhi thế nào?” Tiền thị nóng nảy, đều là suy nghĩ cho , còn hiểu được.

      Kế Tổ nhìn sang Diêu thị, cúi đầu: “Con cảm thấy ông ta phải loại người lấn chủ, Họa Nhi vừa tới ông ta đem sổ sách và tiền bạc giao cho con bé kiểm tra.”

      Diêu thị vừa nghe mấy lời của quả thực giận có chỗ phát tiết, đứa trẻ này đúng là đầu gỗ: “Họa Nhi mới mấy tuổi? Chữ cũng biết được bao nhiêu, nó xem hiểu được sổ sách? Lại , những khoản mục ông ta gian lận ai có thể nhìn ra? Ông ta là người ngoài, khẳng định thể an tâm như người trong nhà được.”

      Kế Tổ lại nghĩ Họa Nhi hiểu được sổ sách, hơn nữa tốc độ tính toán cực nhanh, bộ dạng đó hoàn toàn giống như ra vẻ. Thế nhưng quen mẹ cái gì là cái đó, có thói quen phản bác, bởi vậy cũng dám lên tiếng nữa.

      Tiền thị tiếp lời: “Đúng là thể an tâm như người nhà, chuyện này cứ quyết định như vậy, để ông nội đưa ngươi đến Thực Vi Thiên chuyện với Họa Nhi.”

      “Muốn , bà tự mình mang nó , tôi .” Sở lão gia thẳng thừng từ chối, kể từ sau khi Họa Nhi gặp nạn mà chết, ông liền cảm thấy đứa trẻ này thay đổi còn giống với trước đây. Ông cũng phải cần mặt mũi nữa mà khi gây chuyện.

      “Tôi tôi , tôi là bà nội nó, chút chuyện cỏn con này nó dám đáp ứng tôi?” Tiền thị vẫn tự tin có thể bắt chẹt được Họa Nhi.

      Diêu thị nghe thấy thế, liền biết lão gia ngoài miệng đồng ý, nhưng trong lòng cũng ngầm chấp thuận. Lần này an tâm rồi: “Mẹ, hay là ngày mai con cùng người, đường cũng tiện bề chăm sóc.”

      Kế Văn nhanh nhảu chen vào: “Bà nội, ngày mai con cũng muốn lên trấn chơi cùng mọi người.”

      “Được, ngươi cũng !” Tiền thị thương nhất chính là Kế Văn.

      Năm đó sau khi Diêu thị sinh Cầm Nhi và Kế Văn, tin tức này truyền khắp các thôn phụ cận. Bà ta cảm thấy đây chính là phúc khí lớn nhất, bởi vậy đối với cặp long phượng thai này vô cùng thương .

      “Cầm Nhi, thu dọn bát đũa. Đợi đại ca ngươi vào làm trướng phòng ở Thực Vi Thiên, lúc đó có bạc rồi, mua cho ngươi thêm nhiều đồ cưới, đảm bảo nở mày nở mặt.”

      Cầm Nhi nghe những lời này, trong lòng tràn đầy vui sướng, thế nhưng lại xấu hổ cười, đứng dậy thu dọn bát đũa: “Bà nội, Cầm Nhi còn lâu lắm mới xuất giá mà.”

      Mọi người trong phòng đều cười rộ lên, chỉ có Kế Tổ là tâm tình phức tạp, muốn chen ngang Ngô lão tiên sinh, nhưng những việc mọi người trong nhà sắp xếp cho , chưa từng làm trái lại, lần này cũng thế.

      Sáng ngày hôm sau, ánh mặt trời tinh mơ chiếu vào gian phòng, Họa Nhi duỗi thân thể. Đây là đêm ngủ ngon nhất kể từ lúc chuyển kiếp đến thế giới này. Cái loại cảm giác tự tại làm cho cả người thanh sảng.

      Ngày mới tươi đẹp bắt đầu, cuộc sống tốt đẹp cũng bắt đầu.

      Hằng nhi còn chưa tỉnh, Họa Nhi cũng quấy rầy, nhàng rời giường, rửa mặt sạch . ra ngoài tiền sảnh, Nguyên tử mở cửa tửu lâu, lúc này vệ sinh quét dọn.

      “Nguyên tử, chào buổi sáng!” Họa Nhi lên tiếng chào hỏi.

      Nguyên tử có chút kinh ngạc, vội vàng quay đầu lại, cười tiếng: “Đại tiểu thư, dậy sớm như vậy, sao ngủ thêm chút nữa? Sáng sớm đường có ai cả.”

      Họa Nhi lắc lư tứ chi: “Dậy sớm tốt cho sức khỏe!” rồi cười cười, chợt nhớ tới gì đó, “Đúng rồi, Nguyên tử, có thể giúp ta chuyện này ?”

      Nguyên tử vừa nghe liền nhanh chóng bỏ xuống công việc trong tay, vẻ mặt chăm chú: “Đại tiểu thư, có việc gì, người cứ phân phó.”

      Họa Nhi thấy bộ dạng sẵn sàng nghênh địch của Nguyên tử, khỏi phì cười: “Cũng phải việc gì lớn, cần khẩn trương như vậy, ta chỉ muốn hỏi gần đây có chỗ nào bán giày và y phục. Ta muốn mua thêm cho Hằng nhi ít.”

      “Đại tiểu thư, ra khỏi Thực Vi Thiên rồi rẽ trái, mặt sau có hẻm , bên đó là tiệm may Hoàng Ký, y phục ở đó may rất đẹp, có điều cũng đắt, lại chắc chắn vừa người. Vẫn là mua vải về làm tốt hơn.” Nguyên tử nhanh chóng giải thích cho Họa Nhi.

      Họa Nhi suy nghĩ chút, những lời Nguyên tử cũng đúng, liền cười: “ cũng phải, vẫn là ngươi suy nghĩ chu toàn. Vậy gần đây có cửa tiệm may vá nào ?”

      Nguyên tử gãi gãi đầu nghĩ ngợi, đột nhiên linh quang chợt lóe: “ cần tìm tiệm may, mẹ tôi biết may y phục, tay nghề cũng được rất nhiều người khen ngợi. Người xem người tôi, đều là do mẹ tôi làm cả.”

      Họa Nhi khỏi đánh giá Nguyên tử, đường kim mũi chỉ làm rất khéo léo: “Vậy, mẹ ngươi có thời gian may giúp Hằng nhi ? Chẳng phải bà ấy còn phải giúp người ta giặt y phục?”

      sao, mẹ tôi cũng phải từ sáng đến tối đều giặt y phục.” Nguyên tử cảm thấy có thể giúp được tiểu Đông gia là chuyện rất vui vẻ, “Đợi Trụ tử đến, tôi chạy về chuyến kể cho mẹ tôi.”

      “Được! Vậy phải phiền đến mẹ ngươi rồi.” Họa Nhi quay lại phía sau tiền sảnh, Hằng nhi tỉnh, tự mình thay y phục.

      Họa Nhi tới giúp tay, Hằng nhi có chút buồn bực: “Tỷ tỷ, tỷ dậy sao lại gọi đệ! Làm Hằng nhi thành kẻ lười biếng rồi.”

      Họa Nhi giúp nó mặc y phục cười rộ lên: “Tỷ tỷ thấy đệ ngủ ngon bởi vậy đánh thức đệ, ta vừa ra ngoài lát trở về, Hằng nhi phải tỉnh rồi sao?”

      Hằng nhi cười híp mắt, vuốt vuốt xiêm y người: “Tỷ tỷ, y phục này đẹp, Hằng nhi chưa từng mặc qua bao giờ.”

      Hằng nhi tuy lớn như vậy rồi nhưng lúc nào cũng mặc mấy bộ y phục của các họ hồi , quần áo đều rách nát, năm mới cũng thấy mặc bộ quần áo mới nào.

      Đột nhiên trong đầu chợt lóe, đại thẩm có chuyện gì mà lại xun xoe lấy lòng, làm cho và Hằng nhi y phục mới, còn để Kế Tổ đưa trở về Thực Vi Thiên, Kế Tổ trước nay chưa từng làm việc nhà lại giúp thu dọn bàn ghế…Đủ loại hành động bất thường này, chợt làm Họa Nhi hiểu nguyên nhân.

      Khóe miệng khỏi nhếch lên, tốt! Rất tốt! chờ xem chiêu sau của ả.

      Họa Nhi sửa soạn xong lại cùng Hằng nhi ra tiền sảnh, những người khác trong tửu lâu cũng lần lượt tới. Tứ Hỷ vừa nhìn thấy Họa Nhi và Hằng nhi liền : “Đại tiểu thư, người và tiểu Đông gia muốn ăn gì? Ta làm.”

      Hằng nhi thoáng cái nhảy lên, vỗ tay: “Ta vẫn muốn ăn hoành thánh bọc thịt.”

      “Được! Ta làm ngay.” Tứ Hỷ rồi nhìn về phía Họa Nhi, “Còn đại tiểu thư?”

      “Ta cũng ăn hoành thánh!” Họa Nhi thương nhìn Hằng nhi. Ở Sở gia ngay cả cơm nó cũng được ăn no, làm sao có cơ hội ăn thịt, bởi vậy mới cảm thấy hoành thánh là món ăn ngon nhất!

      Đưa tay sờ lên khuôn mặt gầy gò của Hằng nhi, sau này cho nó nếm tất cả đồ ăn ngon trong thiên hạ, để nó biết thức ăn chỉ là để lấp đầy bụng mà thôi.

      lâu sau Tứ Hỷ bưng ra hai bát hoành thánh, Hằng nhi cười đến chỉ thấy răng mà thấy mắt đâu, cầm lấy cái thìa vui vẻ ăn. Họa Nhi múc miếng bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai: “Ừ, vỏ mỏng mà giòn, thịt mềm mà dai, cảm giác rất ngon. Chẳng trách Hằng nhi vẫn khen hoành thánh thúc làm.”

      Tứ Hỷ biết gì, chỉ toét miệng cười chất phác: “Thích…thích…thích ăn là được rồi.”

      Họa Nhi cảm thấy món này dám chắc ngon hơn màn thầu: “Hay là thế này ! Thúc lại làm thêm hoành thánh, Ngô lão tiên sinh viết thông cáo tạm thời, hoành thánh bọc thịt năm văn tiền bát.”

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :