1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 24: Sai khiến Đại xà Bảo Long

      Lời Âu Dương Tĩnh làm Âu Dương Tinh kinh hãi, cũng làm bọn họ phẫn nộ. Bạch Phú Niên vung tay lên, hướng tới Cự Mãng quát.

      "Bạo Long, cắn chết bọn chúng cho ta."

      "Ha ha ——" Âu Dương Tĩnh lại là cười to ngừng, chỉ vào Cự Mãng : "Ha ha ha, thôi , cười chết người. ràng là con rắn, lại gọi Bạo Long. Tưởng người khác biết rồng là thế nào sao?"

      "Ngươi ——" Bạch Phú Niên mặt đen lại, Cự Mãng kia giống như cũng hiểu được Âu Dương Tĩnh nhạo báng nó. Giận dữ trợn tròn mắt rắn, hướng về Âu Dương Tĩnh thè lưỡi. Sau đó chỉ thấy cái đuôi đảo qua, mặt đất nhất thời chấn động mấy cái.

      Bạch Phú Niên, Âu Dương Tinh bọn họ sớm tránh ra xa, khóe miệng chứa đựng tươi cười đắc ý, dường như sớm đoán được kết cục thê thảm của hai em Âu Dương Tĩnh.

      Nam tử áo tím lầu hai chưa rời , nhìn Âu Dương Tĩnh, nhưng cũng có chút lo lắng.

      khí dường như ngưng trệ, Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An vẫn là tươi cười giảm.

      "Cười cười , ta xem hai tiểu tiện chủng các ngươi lát nữa còn cười được nữa ?!" em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần ở trong lòng hung tợn nguyền rủa . Có điều cảnh tượng kế tiếp, thế nhưng lại làm cho cằm bọn họ tất cả đều tróc ra.

      "Vị này là Đại xà Bạo Long ư, ngươi muốn ăn chúng ta sao?" Âu Dương Tĩnh cười khanh khách với Cự Mãng.

      "Nàng ta điên rồi, lại chuyện với Bạo Long." Âu Dương Tinh bọn họ nhìn Âu Dương Tĩnh cười nhạo, ngay cả Âu Dương Thấm cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

      Âu Dương Tĩnh để ý tới bọn họ trào phúng, nhìn thấy Cự Mãng khăng khăng mực hướng về phía mình phun lưỡi. Nàng nheo chân mày, chậm rãi tháo ngọc tiêu bên hông xuống. Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của bọn Âu Dương Tinh thổi ngọc tiêu. Tiếng tiêu chậm rãi, sau đó phút chốc bỗng xoay chuyển thành dâng trào.

      Cự Mãng chỉ cảm thấy ý thức của mình như bị người khống chế, kìm lòng được theo kia tiếng tiêu kia chuyển động. Thân rắn lớn dựng đứng, toàn bộ đầu rắn dựng thẳng tắp, như cây đại thụ. Khi lại biến sang cúi xuống, lắc lắc đầu rắn, tuy đuôi rắn đảo qua tán loạn khắp nơi, nhưng Cự Mãng giống như con trâu , biểu diễn thực làm người ta nghẹn họng nhìn trân trối.

      "Bạo Long, ngươi giở trò quỷ gì vậy?" Bạch Phú Niên nhìn con rắn sủng vật lúc này giống như con tôm tép nhãi nhép, tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt. Huýt sáo, lại gầm thét, nhưng Bạo Long luôn luôn nghe lệnh lần này lại như điếc, hoàn toàn phản ứng.

      "Bạch huynh, chuyện này là sao?" Mắt thấy ngay cả vẻ hung ác của Cự Mãng cũng làm gì được em Âu Dương Tĩnh, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần khỏi nhíu mày.

      "Các ngươi hỏi ta, ta hỏi ai đây?" Bạch Phú Niên tức giận đáp, bây giờ còn hiểu ra sao đây này.

      Âu Dương Tĩnh vừa thổi tiêu, vừa nhìn biểu diễn của Cự Mãng, nụ cười mặt càng tỏa ra sáng lạn. Mà nụ cười này thể nghi ngờ là vì khiêu khích Âu Dương Tinh bọn họ, khiến bọn họ tức giận đến nghiến răng.

      Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng nhìn Âu Dương Tĩnh vui mừng, lại nhịn được lắc lắc đầu. Bụng đen ơi bụng đen, nàng ta ràng có thể trực tiếp làm cho bọn Âu Dương Tinh kia cực khổ đến chết, thế mà lại cứ muốn treo người ta lên, khiến đối phương tức giận đến đòi mạng, lại còn thừa sức lực ở đằng kia đùa giỡn.

      Âu Dương Tinh nhìn Bạch Hổ, đột nhiên nhớ tới bọn họ chuẩn bị thuốc để đối phó nó. Bây giờ có lẽ là nên dùng để đối phó Âu Dương Tĩnh. Đáy mắt thoáng vẻ trầm, Âu Dương Tinh nháy mắt với người bên cạnh, sau đó đột ngột vẩy thuốc bột về phía Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương Tĩnh cười lạnh, chỉ bằng mê dược đó mà cũng nghĩ muốn đối phó em bọn họ. Quả thực là biết tự lượng sức mình, con ngươi nàng vừa chuyển, đột nhiên cải biến giai điệu tiếng tiêu. Vốn Cự Mãng nhảy múa vui mừng đột nhiên quay phắt đầu hướng về chỗ bọn Âu Dương Tinh há rộng miệng phun máu.

      "A ——" Cả bọn Bạch Phú Niên kinh sợ, con súc sinh chết tiệt sao lại phản chiến đối phó với bọn họ?
      luongnhu96 thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 25: Biết giả bộ hơn ai hết

      "Tiện nha đầu, ngươi dùng pháp gì?"

      Âu Dương Tinh bọn họ mặt chật vật né tránh tấn công của Cự Mãng, bên trừng mắt oán hận Âu Dương Tĩnh hỏi tới.

      Âu Dương Tĩnh nhìn bọn họ dáng vẻ chật vật, khuôn mặt xinh đẹp tươi cười phát ra lại càng ngọt. Nàng giơ giơ môi, :

      "Đại thiếu gia giỡn sao, chúng ta là cùng phụ thân sinh ra, ta biết pháp, chẳng phải thành quái ư. Vậy các ngươi cũng là quái rồi?"

      "Ta khinh, tiện nha đầu này, ngươi đừng ở đây giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Ngươi dám đối xử với chúng ta như vậy, chúng ta nhất định bỏ qua cho ngươi." Bạch Phú Niên cũng tức giận mắng, sau đó ngăn yết hầu rít gào:

      "Người chết ở đâu rồi? Muốn nhìn thấy thiếu gia nhà các ngươi chết phải ?"

      Lời của vừa dứt, bọn hộ viện Trích Tinh lâu cũng hốt ha hốt hoảng chạy ra. Nhưng vừa thấy Cự Mãng, ánh mắt đều trừng thẳng. Đây phải sủng vật thiếu gia nuôi sao? Sao bây giờ lại đuổi theo thiếu gia bọn họ?

      "Mau nghĩ biện pháp bắt súc vật này lại ." Bạch Phú Niên lại gầm thét.

      Bọn hộ viện vừa bước tới, Cự Mãng lập tức quay đầu về bọn họ ngoác rộng miệng.

      "Má ơi ——" Bọn hộ viện hoảng sợ, mặc kệ cái gì thiếu gia, cả bọn vội vã nhấc chân lên bỏ chạy.

      "Mau quay lại đây, đám phế vật." Bạch Phú Niên cực kỳ tức giận hét lũ hộ vệ, nhưng ai quay đầu. tức tối quyết định dứt khoát phải tống cổ hết lũ người biết bảo vệ an nguy của chủ nhân này.

      "Bạch công tử, huynh mau nghĩ cách ." Âu Dương Thấm cũng sợ tới mức hoa dung thất sắc.

      "Ta có cách gì, súc vật này điên rồi, căn bản nghe mệnh lệnh của ta." Bạch Phú Niên tức giận đáp: "Hơn nữa tiện nha đầu kia là do các ngươi trêu chọc, bổn thiếu gia tìm các ngươi tính sổ thôi chứ."

      Bọn họ bắt đầu náo loạn đấu tranh nội bộ.

      "Bạch huynh, giờ phải lúc mấy chuyện này, trước hết giải quyết Đại xà rồi sau." Âu Dương Thần cũng lo lắng mở miệng.

      "Ngươi dễ dàng, súc vật kia nếu nghe ta, ta còn dài dòng với ngươi làm gì?"

      "Vậy. . . . . ."

      "Tĩnh nhi muội muội, muội bảo nó rời . Nếu phụ thân biết muội đối đãi với chúng ta như vậy, nhất định tức giận." Âu Dương Thấm hướng về Âu Dương Tĩnh mở miệng, tiếng ôn nhu. Nam tử bình thường nghe xong hẳn là thương hương tiếc ngọc, đáng tiếc Âu Dương Tĩnh là nữ.

      "Thấm nhi tỷ tỷ vậy là sao? Ta có làm gì đâu?" Âu Dương Tĩnh vô tội , ánh mắt chớp chớp, so với Âu Dương Thấm càng thêm dịu dàng, càng thêm khiến người ta thương tiếc, đơn giản làm Âu Dương Thấm sửng sốt.

      "Ngươi ——"

      "Tĩnh nhi, huynh đói rồi. Chúng ta thôi." Âu Dương An đột nhiên mở miệng, hôm nay chơi đủ rồi.

      “Được.” Âu Dương Tĩnh cười híp mắt gật đầu, sau đó cùng Âu Dương An, phía sau còn có Bạch Hổ theo đuôi, hai người Hổ nghênh ngang rời .

      "Này, các ngươi có , cũng đem rắn bắt theo luôn chứ." Nhìn thấy bọn Âu Dương Tĩnh rời , bọn người Âu Dương Tinh lúc này mới hoảng. Nếu trong chốc lát con rắn kia thú tính đại phát, nuốt tất cả bọn họ vào bụng biết làm sao?

      Nhưng mặc cho bọn họ gọi, em Âu Dương An cũng quay đầu lại. Chỉ là bọn họ cho bọn Âu Dương Tinh ngu xuẩn rằng Cự Mãng tấn công bọn chúng. Cho nên dù có hoảng sợ cũng là bọn họ xứng đáng thôi.

      "Thú vị, quả nhiên rất thú vị."

      Thấy Âu Dương Tĩnh rời , nam tử áo tím mới lấy lại tinh thần. Nhìn mấy người dưới lầu kia giằng co với Cự Mãng, cảm thấy buồn cười. Nữ tử kia quả nhiên rất thú vị. Làm cho rất muốn chuyện với nàng.
      luongnhu96lyly thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 26: mưu

      "Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho chúng con. Hai tên tiện chủng kia quả thực hại chết chúng con."

      Ba em Âu Dương Tinh rốt cục cùng Đại xà giằng co nửa canh giờ, đến khi chịu nổi Cự Mãng đột nhiên ngừng lại. Nhìn bọn họ vài lần, rồi tự mình bỏ . Bọn họ nhàng thở ra ngã ngồi mặt đất, nghĩ mà hoảng sợ. Đương nhiên, quan trọng hơn là bọn họ nuốt trôi cục tức này rồi.

      Trở lại phủ, ba người Âu Dương Tinh trước tiên tìm mẫu thân. cầu mụ vì bọn họ làm chủ, tuy là bây giờ phụ thân ở nhà, có điều bọn họ lại thân thiết với phụ thân. Càng lo lắng hơn là ông ấy bênh vực hai tiểu tiện chủng kia.

      "Cái gì? Bọn chúng lại dám làm vậy!" Tô Thanh Liên nghe xong, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Sau đó lại nhìn con quý của mụ, chứng thực.

      "Thấm nhi, hai đại ca của con chứ. Bọn chúng dùng Cự Mãng cắn các con?"

      "Hai đại ca đúng đó." Âu Dương Thấm gật đầu: "Huynh muội bọn nó dường như biết thuật, có thể khống chế Cự Mãng." Nàng lại chính bọn họ đối với em Âu Dương An lòng mang ác ý mới gặp phải quả báo này.

      "Hai tiểu tiện chủng kia to gan." Tô Thanh Liên giận dữ, từ đầu mụ chào đón em Âu Dương An. Bây giờ nghe con hai người kia lại dám đối với con mình gây bất lợi, càng thêm phẫn nộ.

      "Mẫu thân, con lo lắng hai tiểu tiện chủng kia biết ở đâu học được công phu phòng thân, bọn chúng lần này trở về nhất định là muốn báo thù." Âu Dương Tinh nhìn thấy mẫu thân vẻ mặt phẫn nộ, lại đổ thêm câu.

      "Đúng đó. Trước kia chúng ta khi dễ bọn chúng, bọn chúng chắc chắn chịu để yên." Âu Dương Thần cũng .

      "Nếu bọn chúng ở trước mặt phụ thân thêm mắm thêm muối, vậy . . . . . ." Âu Dương Thấm lời còn chưa hết, nhưng vẻ mặt của nàng so với Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần lại càng thêm có sức thuyết phục.

      Lòng Tô Thanh Liên đột nhiên trầm xuống, nếu hai tiểu tiện chủng ở trước mặt Tướng quân thêm mắm thêm muối. Chính bà, Tướng quân Phu nhân chỉ sợ cũng chấm dứt. Nhớ tới ngày ấy hai tiểu tiện chủng kia vừa trở về, Tướng quân cũng vì bọn chúng mà trách cứ mình. Lòng của bà lại càng thêm thống hận.

      " thể để bọn chúng sống đời." Tô Thanh Liên trầm .

      Ba em Âu Dương Tinh nhìn nhau, khóe môi đều tươi cười đắc ý. Hai tiểu tiện chủng kia, xem bọn họ làm thế nào đáp lễ bọn chúng.

      "Mẫu thân, chúng ta nên làm thế nào?"

      Tô Thanh Liên mím môi nghĩ nghĩ, sau đó mở miệng :

      "Hai tiểu tiện chủng kia biết được ai cưu mang. Là ai nhiều chuyện như vậy, cứu bọn chúng ra khỏi bãi tha ma, lại còn dạy chúng võ công chứ."

      "Hai người bọn chúng mạng lớn. Có điều rất nhanh thôi, mạng của chúng cũng chấm dứt." hai em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cũng oán hận .

      "Mẫu thân, bọn chúng chỉ biết võ công, Âu Dương Tĩnh còn có thuật." Âu Dương Thấm hợp thời nhắc nhở.

      "Đúng đó, mẫu thân." Nhớ tới Âu Dương Tĩnh làm thế nào khống chế Cự Mãng, Âu Dương Tinh bọn họ trong lòng còn sợ hãi.

      "Biết thuật sao?" Tô Thanh Liên lại cười độc: "Tiểu tiện nhân kia từ che chở đại ca như cây non, chúng ta từ tên đó mà xuống tay ."

      "Tốt tốt, nhưng ta cũng có võ công." Âu Dương Tinh : "Lại còn luôn luôn có Bạch Hổ theo bên người." tới đây, khỏi đố kỵ. Vì sao hai người này lại tốt số như thế.

      "Sợ cái gì, ta có cách." Tô Thanh Liên lại cười như định liệu trước.
      luongnhu96 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 27: Thần bí gửi thư

      Tháng năm, thời tiết sáng sủa. Hoa lựu nở rực rỡ như lửa đỏ, chói lọi cực kỳ. Mấy cành lá màu xanh điểm xuyết, giống như mỹ nhân vận lên lớp áo đỏ rực. Chập chờn theo gió, phong tình vạn chủng.

      em Âu Dương An hồi Phủ tướng quân hơn tháng. Năm ngày trước, Tướng quân Âu Dương Ngự nhận hoàng mệnh lại rời Lan Quốc, mang binh biên quan đóng quân, vì Cảnh Quốc mưu xâm lược.

      Âu Dương Ngự rời , Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng có dư thừa cảm giác. Dù sao ở chung hơn tháng, bọn họ cũng còn cảm giác gì với Âu Dương Ngự nữa. Ngược lại còn hoan nghênh ông rời , ông vừa , nàng cũng cần diễn trò tiếp.

      Ngày hôm đó, Âu Dương Tĩnh mang theo Bạch Hổ ra ngoài. Bởi vì Vân Khinh Cuồng cho nàng biết, ở Lan Quốc cách rừng Hắc La xa xuất Hỏa Linh Hồ chín đuôi trân quý, cho nên tính tự mình bắt con hồ ly chín đuôi này.

      Âu Dương An theo Âu Dương Tĩnh, mà mình ở lại trong phủ. Trong lòng vẫn cất giấu chuyện, mà ngay cả em thân cận nhất cũng chưa từng . Đó là về cái chết của mẹ, tuy mọi người đều mẫu thân của bọn họ do sinh khó mà chết. Nhưng lúc năm tuổi lại vô ý nghe được vài tỳ nữ chuyện về cái chết của mẹ, trong chuyện này giống như có điểm nghi hoặc.

      "Tứ thiếu gia, ngài có phong thư." Khi Âu Dương An đắm chìm trong ký ức tỳ nữ cầm phong thư vào.

      Âu Dương An sửng sốt, và Tĩnh nhi từ ngày đó rời đến nay mấy năm, gần đây trở về cũng quen ai. Là ai viết thư cho mình? bên nghi ngờ, bên nhận thư. Mở ra, cũng là sắc mặt đại biến.

      "Ai gửi thư?"

      Tỳ nữ bị vẻ mặt nóng vội của Âu Dương An làm hoảng sợ, ấp a ấp úng trả lời:

      "Tứ thiếu gia, là đứa trẻ."

      Sắc mặt Âu Dương An cứng đờ, xem ra đối phương sợ bị người khác nhận ra mới tìm đứa bé truyền tin.

      "Ta biết rồi, ngươi lui xuống ."

      "Vâng" Tỳ nữ rời .

      Âu Dương An nhìn thư. thư muốn biết mẫu thân chết thế nào phải đến miếu Sơn Thần ngoài thành để gặp mặt. Có điều rốt cuộc là ai? ta làm sao mà biết nguyên nhân cái chết của mẫu thân, làm sao biết em bọn họ trở về đây. Hơn nữa còn chỉ đích danh đem thư gửi cho mình? Chân mày nhíu chặt suy tư lát, trở về phòng bàn con để lại tờ giấy cho Tĩnh Nhi, sau đó rời phủ.

      . . . . . .

      "Chủ nhân, người xem người kia phải Âu Dương An sao?" Vâng chỉ vào bóng dáng màu trắng ở phố bên kia .

      Nam tử áo tím vừa thấy, quả nhiên là Âu Dương An. tháng trước, Vâng tìm hiểu ràng mấy người gặp ở Trích Tinh lâu mới biết, nữ tử mặc áo trắng là con của Đại tướng quân Âu Dương Ngự của Lan Quốc. Còn ba nam nữ kia, bất quá bọn họ cũng là em cùng cha khác mẹ, hơn nữa quan hệ cực ác liệt, khó trách xuất trường hợp đùa giỡn nhau.

      " theo xem."

      Mộc Nguyệt Ly , khóe môi nhếch cái, cùng Vâng đuổi theo Âu Dương An mà . Mộc Nguyệt Ly và Vâng công phu đều rất mạnh, dọc theo đường làm cho Âu Dương An phát . Vẫn theo đến miếu Sơn Thần ngoài thành. Thấy vào, hai người mới nhìn nhau: " tới nơi này làm gì?"
      luongnhu96 thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 28: Mộc Nguyệt Ly cứu giúp

      Âu Dương An đứng ở ngoài miếu Sơn Thần cũ nát, đôi mắt thâm thúy thoáng lóe lên hào quang. Sau đó dứt khoát vào.

      Trong miếu Sơn Thần rất hoang tàn. Ngoại trừ mấy pho tượng nước sơn tróc hết ra ở bên ngoài, chỉ có ít củi đốt với đất đá. Xem ra là bị đám ăn mày lấy làm chỗ ngủ.

      "Ta đến rồi, ngươi xuất ." Âu Dương An đứng trong miếu Sơn Thần, ánh mắt đánh giá bốn phía, trong tiếng ôn nhuận lộ ra cảnh giác. Nhưng trả lời cũng chỉ là phòng lặng im, phát người nào.

      Âu Dương An mày kiếm khẽ nhíu, ánh mắt mặt ngưng trọng. Nhưng lại đứng im bất động, mặc dù biết lá thư này rốt cuộc là ai đưa đến? Thế nhưng chỉ đích danh , hơn nữa tình còn liên quan đến mẹ. Vậy đối phương hẳn là nhằm vào mình rồi.

      Thời gian lại trôi qua chốc lát, Âu Dương An thiếu chút nữa cho là mình bị trêu chọc. Đột nhiên đứa bé từ bên ngoài miếu Sơn Thần chạy vào, tay đem theo phong thư:

      "Đại ca, có thúc thúc bảo đệ đem thư đưa cho huynh."

      Âu Dương Tĩnh nghi ngờ tiếp nhận thư, nhưng lại để ý đến đứa trẻ kia rũ mắt xuống che thần sắc quỷ dị. vừa mở thư ra, ngờ bên hông lại phát cơn đau đớn. Cúi đầu xuống lập tức thấy đứa trẻ kia cười đến cực tà ác, tay bé cầm cây ngân châm đâm vào bên hông .

      "Đại ca, xin lỗi nha."

      Đứa dứt lời, Âu Dương An chỉ cảm thấy đầu choáng váng. Tờ giấy tay nhất thời bay xuống đất, ngay sau đó người cũng ngã xuống ngất . rốt cục hiểu được mình bị trúng ám chiêu của đứa bé này.

      Thấy Âu Dương An ngã xuống đất, nụ cười mặt đứa bé kia càng tà tứ. Có điều vẻ mặt này nhìn thế nào cũng giống đứa chỉ mới khoảng mười tuổi.

      "Hừ, Ma Sát ta ra tay, từ trước tới nay chưa lần nào thất thủ." Bé trai, , kỳ là Ma Sát có bề ngoài của đứa . thực tế hai mươi tám rồi.

      Dứt lời, Ma Sát nhanh chóng động thủ lấy dây thừng đem Âu Dương An trói lại. Sau đó huýt sáo, hai người áo đen lập tức từ bên ngoài tiến vào.

      "Đem ."

      “Vâng.”

      Ma Sát cùng hai người áo đen mang theo Âu Dương An mới ra khỏi miếu Sơn Thần xa, bỗng nhiên đứng lại.

      "Các hạ, để xuống ." Mộc Nguyệt Ly, Vâng hai người đứng nơi đó, dường như sớm chờ đợi từ lâu.

      "Các ngươi là ai?" Ma Sát nặng nề lên tiếng, nhưng vẻ mặt ngây thơ. Thế nào nhìn cũng được tất nhiên.

      "Chúng ta chỉ là người qua đường thôi, nhưng , các ngươi thể mang ." Mộc Nguyệt Ly giương ngọc phiến chỉ chỉ Âu Dương An bị hai người áo đen bắt giữ, vẻ mặt tà mị.

      Vẻ mặt Ma Sát biến đổi, hướng về hai người áo đen gật đầu. Sau đó mình nhanh chóng hướng về chỗ Mộc Nguyệt Ly tấn công.

      Mộc Nguyệt Ly nhìn đứa chạy tới, phải là lớn. Nhưng vừa rồi nhìn ra chỉ sợ đây cũng phải là đứa bình thường.

      Ma Sát tiếp cận Mộc Nguyệt Ly, chỉ thấy nhanh chóng phóng ra loạt ngân châm lóng lánh.

      "Chủ nhân, cẩn thận."

      Vâng cả kinh, ngân châm kia ràng có tẩm độc. lên tiếng cảnh báo, người cũng nhanh chóng lướt đến. Ngăn cản ngân châm, kiếm phút chốc ra khỏi vỏ, cùng giao đấu với Ma Sát giao.

      Bóng đao kiếm chuyển động phản chiếu hào quang, cao thấp hai bóng dáng giao tung ở dưới ánh sáng mờ ảo. Hai người bản lĩnh đều yếu, vả lại Ma Sát ỷ vào thân thể nhắn nhanh nhẹn, lại quen dụng độc. Trong lúc nhất thời tụ nhiên chiếm thượng phong. Chỉ nghe phịch tiếng, Vâng bị Ma Sát ám toán, đánh bay ra ngoài.

      Đồng thời, Mộc Nguyệt Ly cùng hai người áo đen động thủ. Có điều hiển nhiên thắng người áo đen, nhưng Vâng bị thua làm cho Ma Sát cũng trở về tấn công . Ba chọi , Mộc Nguyệt Ly dần bị áp đảo. Vẻ mặt tà tứ chợt tắt, biết nếu cứ tiếp tục tất bại. Xuất ra hư chiêu, tùy tay nổ vang Phích Lịch đạn, khói nhất thời dày đặc.

      Đợi khói tan, Ma Sát còn phát bóng dáng của bọn họ nữa. Ngay cả Âu Dương An bị hai người áo đen tạm thời đặt mặt đất cũng thấy nữa rồi. Ma Sát giận dữ:

      "Đáng giận, để cho bọn chúng chạy thoát. Mau đuổi theo."
      luongnhu96 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :