1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 19: Cùng nhau diễn trò

      Phủ tướng quân, đại sảnh

      Âu Dương Ngự ngồi ở phía , Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An hai em đứng bên cạnh. Phía dưới còn lại là mẹ con Tướng quân Phu nhân, như thể trông giống như buổi thẩm vấn phạm nhân.

      Ánh mắt Âu Dương Tĩnh híp lại, vẻ mặt tuy vô hại. Nhưng đáy mắt cũng phải vậy.

      " , Tĩnh nhi và An nhi rốt cuộc sao lại thế này?" Âu Dương Ngự nắm lấy tay vịn ghế dựa, đôi mắt sâu xa nhìn chằm chằm Tướng quân Phu nhân. Rất có khả năng nếu mụ ta tình trả lời ngày mai còn được nhìn thấy mặt trời nữa.

      Âu Dương Tĩnh thấy thế nhịn được nhếch môi, phụ thân là có khí thế, hổ là Đại tướng quân thống lĩnh thiên quân vạn mã. Có điều nàng cũng vì vậy mà tha thứ cho ông ta, nếu phải do ông ta làm mọi chuyện, mình và Âu Dương An cũng phải chịu khổ.

      "Tướng quân, Tĩnh nhi và An nhi đều hiểu lầm thiếp." Tô Thanh Liên rốt cuộc mở miệng, nhưng mụ lại gian xảo biện hộ, đến chết cũng thừa nhận: "Lúc trước ra hai em sức khỏe quá kém, thiếp mới để cho hai đứa đến hậu viện ở mình, còn phái nô bộc đến hầu hạ để cả hai tu dưỡng thân thể. Nhưng nào ngờ sau đó bọn họ lại được chẩn đoán là bị lây bệnh dịch, cuối cùng thiếu chút nữa là hấp hối. trị hết, thiếp mới sai người hoả táng hai đứa. Ai ngờ hạ nhân lại dám mình đem cả hai ném tới bãi tha ma, còn mang về hai hũ tro cốt lừa gạt thiếp, là tội đáng chết vạn lần. . . . . ."

      "Đúng vậy đó, phụ thân, người ở nhà mấy năm này, mẫu thân quản lý mọi chuyện trong phủ cách gọn gàng ngăn nắp, ai cũng tán thưởng, làm sao lại đối đãi với Tĩnh nhi muội muội bọn họ như vậy được." Âu Dương Thấm cũng mở miệng.

      Âu Dương Tĩnh cười như cười nhìn nàng ta, Âu Dương Thấm so với hai huynh trưởng ngu xuẩn của nàng ta khôn hơn nhiều lắm.

      "À, ra là chúng con hiểu lầm đại nương ." Âu Dương Tĩnh mỉm cười , tay nắm chặt đại ca xúc động muốn mở miệng. Mụ muốn diễn trò phải , vậy ta bồi mụ diễn. Nhưng nếu trở lại trong phủ rồi, để xem Tướng quân Phu nhân còn có thể diễn xuất cái gì.

      "Đúng, đúng." Tô Thanh Liên gật đầu, tuy trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng vẻ mặt vẫn tương đối chân thành: "Tĩnh nhi, An nhi, để các con ở bên ngoài chịu khổ. Nhưng con yên tâm, Đại nương nhất định xử phạt bọn người... kia, trả lại công bằng cho các con." Hừ, chết vài gia đinh có sao đâu. Nhưng hai tiểu tiện chủng kia đừng tưởng rằng bây giờ trở về đây là có thể đốn ngã bà, chờ mà xem, bọn chúng chịu được bao lâu.

      "Tĩnh nhi muội muội, muội trở về tốt rồi. Tỷ tỷ vẫn có muội muội làm bạn, bây giờ tốt. Sau này tỷ muội chúng ta cần phải thương lẫn nhau." Âu Dương Thẩm cũng lộ vẻ tươi cười hướng về Âu Dương Tĩnh .

      Âu Dương Ngự vẫn nghe lời của bọn họ , vẻ mặt đăm đăm làm cho người ta đoán ra tâm tư của ông.

      Trong lúc Âu Dương Tĩnh suy đoán, Âu Dương Ngự quay lại .

      "Tĩnh nhi, An nhi, các con thấy thế nào?"

      Ánh mắt Âu Dương Ngự rơi xuống người con đứng cạnh mình. Tuy từ chỉ gặp qua vài lần, nhưng ông biết nữ tử này tuyệt đối là nhân trung long phượng. Hơn nữa Tĩnh nhi, tuy bề ngoài xem ra tương đối vô hại, nhưng chỉ sợ trong lòng có dấu trăm ngàn tâm cơ, cẩn thận chọc tới người của nàng, chừng bị tính kế đến chết thế nào cũng biết.

      Âu Dương Tĩnh sửng sốt, ngờ Âu Dương Ngự lại đem cầu vứt sang cho bọn họ. Nếu dựa theo ý tưởng lúc trước của nàng nhất định trực tiếp diệt Tướng quân Phu nhân bọn họ, có điều bây giờ nàng thay đổi chủ ý. Nàng càng muốn ở lại trong phủ chậm rãi tra tấn bọn họ, muốn xem bọn họ căm phẫn mà dám phát tác.

      "Phụ thân, nếu Đại nương là hiểu lầm. Vậy chắc là hiểu lầm rồi, dù sao lúc ấy con và đại ca còn quá , có lẽ chừng cũng nhớ lầm." Âu Dương Tĩnh nở nụ cười .

      Tướng quân Phu nhân vừa nghe nhàng thở ra, nhưng lại dám khinh địch. Tiện nha đầu này xem ra tương đối khó chơi.

      Mà Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cũng cười lạnh, hai tiểu tiện chủng kia, đừng tưởng có chuyện gì, sau này xem các ngươi đối phó thế nào.

      Duy nhất chỉ có Âu Dương Thấm cúi đầu khóe miệng cũng lộ ý cười, suy nghĩ gì làm người ta nhìn .

      "An nhi cũng như vậy?" Âu Dương Ngự nhìn phía Âu Dương An.

      Âu Dương An tuy trong lòng cũng thống hận Tướng quân Phu nhân bọn họ, nhưng càng tin tưởng em có suy tính. Vì thế cũng gật đầu, khẽ cười :

      "Nếu là hiểu lầm, vậy cho qua . Bây giờ An nhi và muội muội có thể trở về, có thể nhìn thấy cha, là chuyện rất vui vẻ. . . . . ."

      "Đúng đó." Âu Dương Tĩnh khuôn mặt lộ ra lúm đồng tiền đáng : "Sư phụ , gì có thể so với với hạnh phúc gia đình."
      luongnhu96 thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 20: Có dự mưu muốn mời

      Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh ở Phủ tướng quân nhưng ở phòng nơi hậu viện nữa, Âu Dương Ngự vì bọn họ an bài tiểu viện độc lập. Phong cảnh nơi đây rất đẹp, có vườn hoa, chim chóc. Âu Dương Tĩnh đặt tên là Mộng Uyển.

      Trong Phủ tướng quân mọi gia đinh lão bộc đều vì trở về của em Âu Dương Tĩnh mà kinh hoàng, nhất là những người từng khi dễ bọn họ. Nhưng Âu Dương Tĩnh luôn cười tủm tỉm, dáng vẻ vô hại. Mà Âu Dương An cũng thản nhiên, xem ra cũng giống người mang thù. Sau mấy ngày lo lắng đề phòng, bọn họ cũng bình thường trở lại.

      "Tĩnh nhi, muội muốn làm thế nào?" Âu Dương An cùng em dạo trong viện, phía sau, Bạch Hổ ở cách đó xa lười biếng nằm phơi nắng.

      Âu Dương Tĩnh mỉm cười, bàn tay chỉ vào bồn hoa nở rộ, nghiêng đầu với đại ca :

      "Ca, huynh đóa hoa kia, liệu nó có chết ?"

      Âu Dương An lắc lắc đầu, đương nhiên biết.

      "Nếu muội nhổ tận gốc nó lên, cắt hết rễ sao?" Âu Dương Tĩnh cười, tay áo màu hồng nhạt giơ lên, cây hoa tươi tốt lập tức bị nhấc lên cả gốc lẫn rễ, vung tay cái, đám rễ cây dính bùn lập tức biến thành mảnh vụn.

      Âu Dương An buồn cười, nếu thế đương nhiên sống.

      Bạch Hổ cũng mở to mắt nhìn nàng cái, haiz, là ngoan độc.

      "Cho nên ——" Âu Dương Tĩnh cười đến sáng lạn: "Muội làm cho Tướng quân Phu nhân bọn họ từng chút từng chút nhìn thấy chính mình suy bại , cuối cùng chịu được chết già."

      Âu Dương An gì, em là hung ác. Có điều cũng đồng tình với những người đó, bởi vì bọn họ đáng chết.

      "Khởi bẩm tiểu thư, tiểu thiếu gia, Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Đại tiểu thư cho nô tỳ truyền lời, mời các vị cùng nhau ra ngoài dạo phố." tỳ nữ mặc áo màu lục đến.

      Âu Dương Tĩnh nhướn chân mày, bọn họ còn chưa động thủ, những người này đưa tới cửa. "Ngươi lui xuống trước , cho Đại thiếu gia bọn họ, chúng ta lập tức đến ngay."

      "Vâng." Tỳ nữ rời .

      "Tĩnh nhi ——" Âu Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh.

      "Ca, nếu Đại thiếu gia bọn họ thịnh tình mời. Chúng ta đương nhiên thể để bọn họ phí công rồi, thôi."

      Dứt lời, nàng vẫy vẫy tay với Bạch Hổ. hàng hai người Hổ ra ngoài.

      . . . . . .

      "Đại ca, có khi nào bọn họ dám tới ?" Âu Dương Thần hỏi.

      Ba em Âu Dương Tinh ở đại sảnh. vất vả mới chờ được phụ thân xuất môn, bọn họ đương nhiên bỏ qua hai tiểu tiện chủng này. Có điều thể xuống tay với bọn họ trong phủ được, cho nên bọn họ muốn dẫn người rời phủ.

      "Bọn họ nhất định đến." Âu Dương Tinh mắt sáng trầm.

      "Bọn họ đến đấy." Âu Dương Thẩm nhìn thấy hai người Hổ đến.

      "Chết tiệt, con hổ cũng ." Âu Dương Thần nhìn thấy Bạch Hổ, mặt biến sắc.

      "Sợ cái gì, liều mê hương tán lập tức thu phục được." Âu Dương Tinh vỗ vỗ túi áo, ra là sớm có chuẩn bị.

      Âu Dương Thần nghe vậy cũng u nở nụ cười.

      "Để mọi người đợi lâu." Âu Dương Tĩnh hướng tới bọn họ cười cười, má lúm đồng tiền thực mê hoặc. Nhưng ngoại trừ Tướng quân Phu nhân ở ngoài, nàng cho tới bây giờ gọi bọn Âu Dương Thần tiếng huynh trưởng.

      " sao." Âu Dương Thấm mỉm cười: "Tĩnh nhi muội muội, An nhi đệ đệ, hai người vừa mới trở về. Nhất định đối với nơi này còn nhiều xa lạ, nhân hôm nay thời tiết vừa đẹp, nên chúng ta cùng mọi người dạo cho quen thuộc hoàn cảnh ." Ngôn từ của nàng ta cũng khéo léo.

      "Được." Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu: "Vậy thôi."
      luongnhu96 thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 21: Sòng bạc Trích Tinh lâu

      đường cái, ngựa xe như nước, cửa hàng tấp nập, phồn vinh, náo nhiệt kể xiết.

      "Tĩnh nhi muội muội, biết hai người mấy năm này ở đâu?" Âu Dương Thấm lần lượt nhìn Âu Dương Tĩnh, phía sau còn lại là Âu Dương An và em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần.

      Âu Dương Tĩnh khóe môi khẽ cong, bắt đầu tìm hiểu lai lịch của bọn họ sao? đáng tiếc, bây giờ biết làm được gì?

      "Mấy năm này, chúng ta theo sư phụ sống núi."

      Âu Dương Thấm con ngươi chợt lóe, Âu Dương Tĩnh thành trả lời. Mà Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần vừa nghe, mặt cũng bày ra nụ cười khinh thường. Nhất định là hai kẻ nhà quê.

      "Ta mọi người này, phố dạo trăm lần vẫn thế, chi bằng tìm chỗ ngồi chút ." Âu Dương Thần kiên nhẫn . thực tế là muốn dẫn em Âu Dương An tới nơi bọn họ an bài sẵn.

      " được lúc hai chân cũng mỏi nhừ rồi." Âu Dương Tinh .

      Âu Dương Tĩnh cười lộ ra lúm đồng tiền, nàng cũng muốn nhìn xem ba cái bao cỏ này đem bọn họ đưa đến đâu?

      "Cũng tốt, ta cũng mệt lắm."

      Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần vừa nghe thấy lập tức trao đổi ánh mắt.

      "Vậy chúng ta tới Trích Tinh lâu ."

      Trích Tinh lâu? Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh hai mắt nhìn nhau. Trích Tinh lâu phải sòng bạc sao? Bọn họ mới trở lại liền nghe : Trích Tinh lâu là nơi ăn chơi chác táng. Có điều hai người lại giả vờ làm bộ như hiểu.

      "Trích Tinh lâu là làm cái gì?"

      em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cười hắc hắc, bộ dạng bỉ ổi.

      " biết à? Trích Tinh lâu là nơi rất tốt, có thể giúp chúng ta quên hết mệt mỏi, hưởng thụ như thần tiên."

      "Nếu vậy, xem sao."

      Ba em Âu Dương Tinh nghĩ đến kế hoạch sắp thành công, lại phát khóe môi Âu Dương Tĩnh tà mị nở nụ cười.

      Trích Tinh lâu, nơi nghe qua tên thoạt nghĩ là hề có quan hệ gì với sòng bạc. Nhưng kỳ lại là sòng bạc lớn nhất Hoàng Thành Lan Quốc. Nghe sòng bạc này là do nhà buôn giàu có nhất mở, những người tới đây ít nhiều đều có thân phận, có địa vị, vung tiền như rác.

      "A, Âu Dương, các huynh tới."

      Âu Dương Tĩnh bọn họ vừa mới vào sòng bạc, vị thiếu niên mặc cẩm bào màu trắng thêu tơ vàng kim tuyến tới. Thân thể của cường tráng, diện mạo bình thường, lại lộ ra khí thế con nhà giàu ăn chơi trác táng.

      "Phú Niên, khó có được huynh hôm này tự mình ra mặt nha." hai em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần lên, cùng đối phương vỗ vai. Xem ra giao tình tệ, hai em cũng hướng về Bạch Phú Niên trao đổi ánh mắt.

      "Đúng vậy, là khéo." Bạch Phú Niên gật đầu cái, sau đó lại nhìn về Âu Dương Thấm cũng gật đầu, ánh mắt mới rơi xuống Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An.

      "Hai vị này là…?" Bọn họ chính là người mà Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần muốn đối phó sao? Ánh mắt của nhìn gương mặt xinh đẹp của Âu Dương Tĩnh, trong mắt tà khí càng đậm. Âu Dương Thấm thể chạm vào. Nhưng nữ tử này đừng mong trốn.

      Ánh mắt Bạch Phú Niên làm Âu Dương Tĩnh sinh lòng chán ghét, có điều mặt biểu gì.

      "Đây là Tứ đệ, Ngũ muội của chúng ta." Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần , lại giới thiệu Âu Dương Tĩnh bọn họ với thiếu niên kia: "Vị này là bạn tốt của bọn huynh Bạch Phú Niên, là con trai độc nhất của thương gia giàu có nhất kinh thành này đó."

      " ra là Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư." Bạch Phú Niên hướng về chỗ hai người gật đầu.

      Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng gật đầu đáp lại.

      "Khó được mọi người hôm nay huynh đệ tỷ muội đều tới đông đủ, để ta mời khách nhé. Hôm nay tùy cho mọi người chơi. Thắng coi như mọi người được, thua tính cho ta." Bạch Phú Niên với Âu Dương Tinh.

      "Vậy sao được?" Âu Dương Tinh khoát khoát tay: "Chúng ta sao có thể chiếm tiện nghi của huynh, vậy chẳng phải Phủ tướng quân ngay cả mấy đồng tiền cũng trả nổi."

      "Đúng đó." Âu Dương Thần cũng gật đầu: "Nếu truyền ra ngoài phải làm chuyện cười cho người ta sao."

      "Tĩnh nhi muội muội, An nhi đệ đệ, hai người có muốn chơi thử ?" Âu Dương Thấm mỉm cười với bọn Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương An vừa định mở miệng , kết quả lại nghe thấy em :

      "Được, ta còn chưa được chơi bao giờ. Vừa vặn thử xem tay nghề mình ra sao."

      Âu Dương An kỳ quái liếc mắt nhìn nàng cái, thấy nàng mở trừng hai mắt với mình. Vì thế cũng lên tiếng.

      Mà Âu Dương Tinh bọn họ hắc hắc cười mờ ám lôi kéo hai em vào sòng bạc.
      luongnhu96 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 22: Làm thịt ngươi cần phải lưu tình

      "Ca, muội chơi, huynh ở bên cạnh nhìn nha." Âu Dương Tĩnh với Âu Dương An.

      Âu Dương An gật đầu nhìn Âu Dương Tinh đứng bên cạnh lộ ra nụ cười quỷ dị, lập tức cảm thấy buồn cười. Tưởng tính kế hai em bọn họ, để xem lát nữa là ai tính kế ai.

      "Được rồi, mọi người đặt cửa ." Nhà cái với mọi người.

      Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần nhìn thoáng qua Âu Dương Tĩnh, hai người đẩy tiền lên mặt bàn, trao đổi ánh mắt với nhà cái.

      Những người khác cũng đặt tiền.

      "Ngũ tiểu thư, nàng tính đặt bao nhiêu tiền?" Bạch Phú Niên nhìn Âu Dương Tĩnh .

      "Năm trăm lượng, ta mua tiểu." Âu Dương Tĩnh đặt tiền, cười cười .

      " hổ là Ngũ tiểu thư, lần đầu tiên ra tay đánh lớn." Bạch Phú Niên cười cười.

      Âu Dương Tĩnh khẽ cười, lên tiếng.

      "Bắt đầu ." Bạch Phú Niên đưa tay ra hiệu, nhà cái bắt đầu lắc xúc xắc.

      "Đại, đại, đại ——"

      "Tiểu, tiểu, tiểu ——"

      ". . . . . ."

      Mọi người đều nhìn chằm chằm động tác của nhà cái, nhìn chuyển mắt. Tay huy động, miệng cũng ngừng hô. khí trong sòng bạc toàn bộ khẩn trương lên.

      Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần khóe miệng mang theo tươi cười thần bí, như nhìn ra kết cục thảm bại của Âu Dương Tĩnh. Đúng vậy, bọn họ muốn làm cho Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh thua, thua đến bị trừ hết còn đồng là tốt nhất.

      Mà Âu Dương Thấm đứng ở đó vô cùng im lặng, khuôn mặt xinh đẹp cũng mang theo ý cười, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.

      Vẻ mặt của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh giống nhau, mỉm cười như gió mùa xuân. Tuyệt bị khí khẩn trương làm ảnh hưởng. Ngược lại Âu Dương Tinh cười lạnh, để xem lát nữa bọn chúng còn cười được ?

      Nhà cái nhanh tay, tay đảo xúc xắc vù vù xé gió, làm người ta hoa cả mắt.

      Có lẽ người khác bỏ qua cảnh tượng tay chân táy máy này, nhưng em Âu Dương An lại thấy rất ràng. Hơn nữa còn mặc kệ làm như vậy, tự mình muốn tiểu thành tiểu. Hai đầu ngón tay giật giật, để cho bất luận kẻ nào phát chỗ ổn của nàng.

      "Mở , mở ——"

      Mọi người đồng thanh hô. Nhà cái nhìn mọi người liếc mắt, sau đó :

      "Đại ——"

      Tay cũng phối hợp mở ra cái chụp xúc xắc nhìn vào, mọi người trợn tròn mắt.

      "Cái này, cái này?"

      Bạch Phú Niên cười cứng ngắc, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần, Âu Dương Thẩm lại có dáng vẻ dám tin. Sao có thể như vậy? Chỉ thấy xúc xắc kia chỉ còn viên lành lặn, còn lại đều nát hết. Mà viên lành lặn kia lại là nhất.

      "Xem ra thời vận của ta tệ, lại là tiểu." Âu Dương Tĩnh tủm tỉm cười, với mọi người: "Đắc tội." Tay cũng khách sáo trước mặt đám đông thu tiền về phía mình.

      Cả bọn Âu Dương Tinh thu hồi sắc mặt, cũng chịu khuất phục. Nhất định là tiện nha đầu này mèo mù vớ cá rán, chờ chút nữa nhất định phải làm cho nàng ta thua đến cả người cũng mất.

      "Chơi tiếp."

      "Đúng, đúng, chơi tiếp." Những người khác cũng vì thua mà tức khí.

      Vì thế lại tiếp tục đổ xuống.

      Lần đầu tiên:

      "Thực xin lỗi, ta lại thắng."

      . . . . . .

      Lần thứ năm:

      "Ai da, ra đánh cược đơn giản như vậy."

      Âu Dương Tinh bọn họ tức đến hộc máu.

      . . . . . .

      Lần thứ mười:

      "Ngại quá, mọi người hình như có lợi thế rồi." Âu Dương Tĩnh cười híp mắt nhìn bọn họ.

      "Ngươi ăn gian." Âu Dương Thần mất hứng chỉ vào Âu Dương Tĩnh .

      "Các ngươi nhìn thấy sao?" Âu Dương Tĩnh khẽ cười, tiếp câu làm cho Âu Dương Tinh bọn họ hộc máu: "Lại Đại ca, Nhị ca, chúng ta đều là huynh muội mà. Ta thắng phải tương đương các người thắng sao."

      Âu Dương Tinh bọn họ bị đả kích. Gặp quỷ mới nàng thắng chẳng khác nào bọn họ thắng. Cả bọn đúng là có khổ mà nên lời.
      luongnhu96lyly thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 23: Cự Mãng uy hiếp

      "Ha ha, rất thú vị."

      cửa sổ lầu hai của Trích Tinh lâu, nam tử mặc áo tím tóc đen búi gọn, khuôn mặt tuấn mỹ, đôi mắt thâm thúy đen láy như bóng đêm nhìn rời mắt khỏi Âu Dương Tĩnh dưới lầu. Nữ tử này nhìn như vô hại, luôn cười khanh khách. Nhưng cảnh tượng mới vừa rồi lại ràng nàng là đùa bỡn đám người kia, hơn nữa có thể mỗi lần đều làm xúc xắc vỡ chỉ còn lại vẻn vẹn xúc xắc, có thể thấy được nội lực của nàng cực mạnh.

      Nam tử áo tím mấp máy môi, thiếu nữ này xem ra bất quá cũng mới mười lăm mười sáu tuổi, làm cho người ta tò mò nàng rốt cuộc là người từ đâu tới?

      "Vâng, tra thân phận của nàng ấy."

      "Vâng" bóng dáng Vâng bừng tỉnh, nhanh chóng rời .

      Ánh mắt nam tử áo tím lại rơi xuống người nàng. Giờ phút này Âu Dương Tĩnh vì thắng thế mà cười vui vẻ. Nhìn những người khác đỏ mắt thôi, cũng làm cho mấy người Âu Dương Tinh hận đến nghiến răng nghiến lợi.

      Làm sao có thể? Chỉ bằng tiểu nữ tử như vậy làm sao có thể lần nào cũng thắng, hơn nữa còn làm cho cao thủ sòng bạc phải chịu thua?

      Bây giờ chẳng những Âu Dương Tinh bọn họ sắc mặt xanh mét, rất khó tin tưởng kết cục trước mắt. Ngay cả Bạch Phú Niên cũng vô cùng tức giận, Âu Dương Tinh phải nha đầu này rất khờ sao, bây giờ chẳng những làm cho mất hết thể diện, còn làm cho Trích Tinh lâu cực kỳ lung túng, nàng ta ràng kiếm lời trong địa bàn của .

      Ánh mắt Âu Dương Thấm cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng đồng thời cũng cảm nhận được uy hiếp rất lớn. Âu Dương Tĩnh ra tay đối phó, nàng quá khó khăn nắm lấy rồi, thậm chí ngay cả mình cũng đoán ra nụ cười kia rốt cuộc suy nghĩ gì?

      Con ngươi chợt lóe, Âu Dương Thấm hướng về hai vị huynh trưởng đưa ánh mắt. Tuy nàng biết hai huynh trưởng này đều hữu dũng vô mưu, có điều hôm nay nếu cho em Âu Dương An ngã ngựa, sau này bọn họ còn có chỗ đứng sao?

      Nhận được ánh mắt của em , Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần và Bạch Phú Niên nháy mắt cái.

      Bạch Phú Niên muốn bị mất mặt bởi tiểu nha đầu này. huýt sáo tiếng, đột nhiên nghe tiếng rầm, vang lớn từ phía sau truyền tới, rất nhanh cửa gỗ hậu viện của Trích Tinh lâu liên tiếp bị phá hủy.

      Ngàn người ở Trích Tinh lâu, ánh mắt đột nhiên mở lớn.

      Trời ạ, lại là Cự Mãng.

      Khách quen ở Trích Tinh lâu cũng biết Cự Mãng là con thú Bạch Phú Niên nuôi trong nhà, cùng với chủ nhân của nó giống nhau, cực kỳ tà ác khó chơi. Rất nhiều khách trong sòng đều bỏ lại ngân lượng trong tay, lập tức nhấc chân chạy. Trong phút chốc, toàn bộ lầu Trích Tinh lâu chỉ còn lại mấy người Âu Dương Tĩnh bọn họ.

      "Đó là?" lầu hai, nam tử áo tím nhìn thấy Cự Mãng, chân mày vô thức nhíu lại.

      "Bạch công tử, ngươi làm vậy là ý gì?"

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhìn cái lưỡi dài của Cự Mãng, vẻ mặt đổi. Bạch Hổ bên người bọn họ cũng chỉ lười biếng nhìn lướt qua Cự Mãng, dáng vẻ cao ngạo thèm đem nó để trong lòng.

      Bạch Phú Niên và em Âu Dương Tinh đều sửng sốt, hai em chúng lại sợ Cự Mãng?

      "Chỉ cần các ngươi thừa nhận việc gian trá vừa rồi, bổn thiếu gia lập tức bỏ qua cho các ngươi." Bạch Phú Niên .

      "Còn nữa, các ngươi phải rời khỏi Lan quốc. Nơi này phải là nơi hai tạp chủng các ngươi được ở." Âu Dương Tinh thêm vào.

      "Muốn ta thừa nhận cái gì?" Âu Dương Tĩnh vẫn cười tủm tỉm: "Ăn gian hẳn là các ngươi mới đúng, còn có ——" Quét mắt nhìn về phía Âu Dương Tinh. ràng tươi cười giảm, nhưng lại thêm khí lạnh bức người.

      "Đừng để ta nghe thấy ba chữ kia, nếu đến lúc đó giải thích các ngươi chẳng phải chết rất oan uổng."

      "Ngươi ——"
      luongnhu96lyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :