1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 14: Thẳng thắn thân thế

      "Muội đương nhiên phải tiên nữ."

      Đối với lời của Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhịn được bật cười. Đại ca của nàng đúng là trí tưởng tượng phong phú.

      "Vậy chúng nó là sao?" Âu Dương An hiểu chỉ vào đám mãnh thú.

      "Chuyện là thế này. . . . . ." Âu Dương Tĩnh đem chuyện mình lấy được quyển nhạc phổ điều khiển muông thú cho Âu Dương An nghe.

      Âu Dương An gật đầu, ngờ em lại có kỳ ngộ như vậy. Có điều nhìn em trở nên càng ngày càng mạnh, trong lòng cậu cũng thầm thề: Mình phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được, trước kia là em bảo vệ mình, sau này mình phải nỗ lực hơn để có thể mạnh mẽ lên bảo vệ em .

      "Tĩnh nhi, chúng ta trở về . Sư phụ về rồi, còn mang cho chúng ta rất nhiều thứ hay ho."

      "Được." Âu Dương Tĩnh gật đầu cái, lôi kéo Âu Dương An lên lưng hổ, lúc này mới quay hướng trở về cốc.

      . . . . . .

      "Tĩnh nhi, An nhi, các con về rồi à." Quay lại trong cốc Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt sắp xếp các đồ mua từ chợ bên ngoài cốc về. ít đồ dùng hàng ngày, còn có quà cho ba người bọn họ.

      Ba năm qua , Tô Ngâm Duyệt được hai mươi tuổi. Số lần Đoạn Vô Nhai rời cốc càng thường xuyên hơn, nhưng ra cũng là vì muốn lưu ý tìm phu quân phù hợp cho con Tô Ngâm Duyệt.

      "Sư phụ, Duyệt nhi tỷ tỷ." Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh xuống lưng hổ, sau đó Bạch Hổ nhanh như chớp chạy mất. Mọi người cũng mặc kệ quản làm gì, dù sao thần thú cũng luôn xuất quỷ nhập thần mà.

      "Tĩnh nhi, sư phụ lần này mua cho con ít vật phẩm trang sức dành cho bé ." Đoạn Vô Nhai lão đầu này tuy tính cách quái đản, nhưng đối với người nhà tương đối cẩn thận. Bây giờ Duyệt nhi đến tuổi xuất giá, mà Tĩnh nhi cũng đến tuổi choai choai của mấy nương rồi, cũng nên chú tâm dạy dỗ các nàng nên ăn vận thế nào.

      Âu Dương Tĩnh kỳ đối với vật phẩm trang sức cảm thấy hứng thú, có điều nhìn thấy vẻ mặt của Đoạn Vô Nhai, nàng vẫn bước tới chọn lấy cặp trâm ngọc khắc hình con bướm nho .

      "Cảm ơn sư phụ."

      Đoạn Vô Nhai nở nụ cười, lại lấy ra cây roi đỏ như lửa và thanh kiếm tinh xảo đưa cho hai em:

      "Hôm nay ta tình cờ nhìn thấy roi và bảo kiếm tinh xảo này, rất xứng với hai huynh muội các con."

      "Cảm ơn sư phụ." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An đều sáng lên. Tuy roi và bảo kiếm đều phải loại vũ khí đệ nhất, nhưng cũng cực kỳ quý giá.

      Tô Ngâm Duyệt cũng cầm thứ gì đó Đoạn Vô Nhai đưa, cười khanh khách ở bên cạnh nhìn bọn họ.

      "Sư phụ, lần này người rời cốc có nghe được chuyện mới mẻ gì ?" Âu Dương Tĩnh bên vuốt vuốt roi, bên tò mò hỏi. Cũng khó bởi nàng là người đại xuyên đến cổ đại này, đầu tiên là bị tra tấn thiếu chút nữa mất mạng. Sau lại đến Vô Nhai cốc cũng được vài năm rồi chưa từng ra ngoài. Nếu nhờ có luyện võ hẳn rất buồn, chỉ sợ nàng sớm chịu nổi.

      "Khoan , trong trấn gần đây lan truyền chuyện lớn." Đoạn Vô Nhai ngược lại gật đầu.

      "Có chuyện lớn gì?"

      "Các con từng nghe qua Đại tướng quân Âu Dương Ngự chưa?" Đoạn Vô Nhai nhìn hai tiểu đồ đệ.

      Làm sao lường trước, câu Đại tướng quân Âu Dương Ngự của ông vừa xong, Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh sắc mặt đồng thời biến đổi. Vẻ mặt hai người đều tương đối phức tạp, có thể hận đan xen. Khiến cho Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt đều sửng sốt.

      "Các con làm sao vậy? Biết ?"

      Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An cái, nàng thu hồi vẻ tươi cười, với Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt:

      "Sư phụ, Duyệt Nhi tỷ tỷ, Âu Dương Ngự là phụ thân của chúng con."

      "Cái gì?" Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt đều ngây ngẩn cả người: "Các con là con của tướng quân?"

      "Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh cười nhạo, nụ cười hết sức châm chọc. Sau đó dùng giọng thản nhiên kể lại chuyện nàng và Âu Dương An bị người trong phủ tướng quân khi dễ thế nào, bị người ra đòn hiểm ném tới bãi tha ma ra sao. Tất cả đều nhất nhất ra hết. Giọng lạnh nhạt như chuyện của người khác.
      luongnhu96 thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 15: Rời cốc

      "Hức hức hức. . . . . ."

      Nghe thấy bọn Âu Dương Tĩnh bị người ta khi dễ, Tô Ngâm Duyệt nhịn được che miệng vì bọn họ khổ sở, đau lòng. Chúng còn bé như vậy, những người đó cũng có thể hung ác.

      "Duyệt Nhi tỷ tỷ đừng khóc, mọi chuyện đều qua rồi." Âu Dương Tĩnh thấy Tô Ngâm Duyệt vì em bọn họ mà đau lòng, ngược lại an ủi nàng.

      "Đáng giận, lại dám khi dễ đồ đệ của Đoạn Vô Nhai ta. Tên đó là đồ khỉ gió tướng quân, tướng quân phu nhân gì. thể để bọn chúng sống yên ổn như vậy được." Đoạn Vô Nhai cũng tức giận, rầm tiếng như muốn lật cả cái bàn lên.

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An trong lòng chảy qua dòng nước ấm. Ít nhất thế gian này còn có hai người lòng coi trọng hai em bọn họ.

      "Tĩnh nhi, An nhi, các con có muốn báo thù ? Sư phụ đưa các con ." Đoạn Vô Nhai như mưa, hận thể lập tức mang theo hai đồ đệ giết sạch Phủ tướng quân. Chọc đồ đệ của Đoạn Vô Nhai đều là đáng chết.

      Tô Ngâm Duyệt nhè gật đầu, cùng chung mối thù, khi dễ Tĩnh nhi, An nhi, tức là khi dễ nàng.

      Âu Dương Tĩnh mỉm cười, lắc đầu cái, trong ánh mắt lại lộ ra lạnh lùng:

      ", thù nhất định phải báo. Nhưng con muốn tự mình báo." Chỉ khi nào thấy kẻ thù trước mặt mình lộ ra ánh mắt sợ hãi, ngừng cầu xin tha thứ mới có thể vui vẻ.

      "Được rồi, nếu vậy, các con trăm ngàn lần được lười biếng luyện võ công, sư phụ chờ các con rời cốc, chẳng những có thể đủ sức báo thù, còn muốn cho người trong giang hồ biết Vô Nhai cốc chúng ta lợi hại thế nào. . . . . ." “Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, trời mặc chim bay, dưới biển mặc cá lặn, nàng - Âu Dương Tĩnh nếu ở lại cổ đại, sao phen làm nên nghiệp. Hãy chờ xem, dù là ở đâu, bọn ta đều phổ ra bản nhạc độc tấu thuộc về mình.

      . . . . . .

      Ba năm lại ba năm nữa trôi qua, đông xuân tới, bây giờ Âu Dương Tĩnh bọn họ đến Vô Nhai cốc được tám năm. Nữ mười tám có nhiều biến đổi. Tuy Âu Dương Tĩnh mới mười sáu, nhưng thành bé trưởng thành phấn điêu ngọc mài, chính là thiếu nữ mỹ lệ như hoa như ngọc. Dung mạo tuy phải tuyệt mỹ, nhưng cũng khiến người ta liếc mắt cái lập tức khó quên. Hơn nữa trong cốc cuộc sống ấm áp làm cho Âu Dương Tĩnh có thói quen mỉm cười, thích lộ ra má lúm đồng tiền xinh đẹp. Có điều đừng tưởng rằng nàng vô hại, thực tế nụ cười kia bên trong càng ngoan lệ mới càng làm cho người ta thể đề phòng.

      "Sư phụ, Duyệt nhi tỷ tỷ, hai người bảo trọng. Chúng con rồi, chờ báo thù xong, chúng con nhất định trở về."

      Trước Vô Nhai cốc, em Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An hướng về Đoạn Vô Nhai, Tô Ngâm Duyệt vẫy tay từ biệt.

      "Ừ ừ." Tô Ngâm Duyệt ngừng vẫy tay.

      "Tĩnh nhi, An nhi, giang hồ hiểm ác, các con phải cẩn thận." Đoạn Vô Nhai nhìn hai đồ đệ quí dặn dò.

      "Vâng thưa sư phụ. Chúng con ghi nhớ lời người."

      Lưu luyến rời, nhưng bữa tiệc nào chẳng có lúc tàn cuộc. Rốt cuộc, hai em mang theo Bạch Hổ Vương, vẫn là rời .

      . . . . . .

      Ra cốc, hai em mới phát thế giới bên ngoài xa lạ. Cũng đúng, hai người từ ở Phủ tướng quân có ra ngoài. Đến Vô Nhai cốc lại quá bận rộn luyện võ. Mà Âu Dương Tĩnh chỉ duy nhất ra khỏi cốc lần cũng là khi còn .

      Hai người vừa vừa hỏi đường. Hai em nửa tháng sau rốt cục về tới kinh đô Đô thành của Lan Quốc.

      "Ca, nơi này náo nhiệt." Âu Dương Tĩnh ánh mắt như nước long lanh tò mò nhìn quanh bốn phía, nụ cười yếu ớt hề hề, hai má lúm đồng tiền động lòng người, hấp dẫn ít ánh mắt của người xung quanh.

      “Ừ.” Âu Dương An gật đầu, nhưng trong lòng lại tương đối trầm trọng. Dọc theo đường bọn họ nghe được Tướng quân hồi phủ rồi. Đối với người phụ thân từ chia lìa, kỳ có nhiều cảm tình lắm. Nhưng huyết thống vẫn còn tồn tại, biết nếu Tướng quân tin lời bọn họ, liệu mình có phải đối với ông ấy thực thất vọng ?

      "Ca, đến rồi." Âu Dương Tĩnh lôi kéo Âu Dương An thất thần, Bạch Hổ theo bên cạnh bọn họ.

      Âu Dương An ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên đến Phủ tướng quân. Nơi quen thuộc này lại khiến cho bọn họ giống như nhớ lại cơn ác mộng trong quá khứ.
      luongnhu96 thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 16: tát tay cho tiểu khốn khiếp

      "Các ngươi là ai? Ở đây lén lút làm gì?"

      Ngay khi em Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh chuẩn bị bước lên gọi cửa, phía sau bỗng truyền đến tiếng kiêu ngạo.

      Âu Dương Tĩnh bọn họ quay đầu, chỉ thấy hai thiếu niên cưỡi tuấn mã cầm roi ngựa chỉ vào hai người, dáng vẻ phách lối ngạo nghễ. Mà phía sau bọn họ còn có bốn kiệu phu khiêng chiếc kiệu sang trọng đỉnh sơn màu xanh ngọc.

      Hai em Âu Dương Tĩnh liếc mắt cái lập tức nhận ra hai thiếu niên này phải ai khác chính là con của Đại phu nhân: Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần. Kẻ thù gặp lại đỏ mắt, ánh mắt Âu Dương Tĩnh bắn về phía hai người mang theo toan tính. Hai tên hỗn đản này cũng trưởng thành rồi, mối thù bao nhiêu năm kia cũng đến lúc khai đao thôi.

      "Đại ca, Nhị ca, xảy ra chuyện gì?" Chiếc kiệu dừng xuống, bàn tay mềm mại vén màn kiệu, lộ ra dung mạo tinh xảo trước mặt. phải Âu Dương Thấm là ai?

      "A, có hổ ——" Âu Dương Thấm nhìn Hổ Vương uy mãnh sợ hết hồn, đầu ngón tay che miệng, điềm đạm đáng .

      "Thấm nhi đừng sợ, ở địa bàn của Âu Dương phủ, dù là hổ cũng dám hung dữ đâu." Âu Dương Tinh thấy dáng vẻ em , lập tức nâng cằm lên ra vẻ bảo vệ.

      "Đúng vậy, Thấm nhi. Muội đừng sợ, bọn huynh cho người giam giữ con hổ này, bắt nó lột da may áo cho muội." Âu Dương Thần cũng ồn ào , hai em hoàn toàn là dáng vẻ ngạo mạn của con nhà giàu.

      Âu Dương Tĩnh trong mắt thoáng cười nhạo, bằng bọn họ mà cũng dám mạnh miệng, sợ đau đầu lưỡi sao.

      "Các ngươi là ai?" Âu Dương Thấm ánh mắt cũng nhìn đến Âu Dương Tĩnh bọn họ.

      Âu Dương Tĩnh nhếch môi cười, hướng về phía bọn họ lạnh lùng :

      "Thế nào? Mới vài năm gặp, Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ quên hai huynh muội bọn muội rồi sao."

      "Các ngươi ——" Âu Dương Tinh bọn họ vừa nghe Âu Dương Tĩnh sắc mặt đột nhiên biến đổi, chỉ vào bọn họ như vừa bị kích thích lớn: "Các ngươi là hai đứa tạp chủng kia?!"

      thể nào, bọn chúng phải bị đưa đến bãi tha ma rồi sao? Ba em nhìn chằm chằm Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đánh giá, vẻ mặt càng ngày càng kinh ngạc.

      Sắc mặt Âu Dương Tĩnh lạnh lẽo, lại còn dám mắng bọn họ là tạp chủng. Bóng dáng phất phơ màu hồng nhạt, như trận gió ào đến hai em Âu Dương Tinh. Khi bọn họ còn chưa có phản ứng, mặt truyền đến hai tiếng vang chát chát. Ngay sau đó, khuôn mặt nhất thời sưng đỏ lên, đau rát.

      "Ngươi ——"

      Hai em trừng mắt nhìn Âu Dương Tĩnh, sắc mặt kinh hãi. Nàng ta là tiểu tiện chủng kia sao? mặt đau làm cho bọn họ vô cùng phẫn nộ, nhưng cũng có chút sợ hãi, nàng ta ra tay nhanh nhẹn quỷ dị hư ảo.

      "Ngươi lại dám đánh Đại ca, Nhị ca ta?!" Âu Dương Thấm cũng trừng mắt Âu Dương Tĩnh.

      "Đây là kết cục của cái miệng sạch ." Nụ cười mặt Âu Dương Tĩnh sớm thay thế bằng lạnh như băng. Cái tát này chỉ là bắt đầu, chờ coi , kế tiếp bọn họ còn nhận được những gì.

      "Người đâu, người đâu, các ngươi chết hết rồi sao?" Âu Dương Tinh biết bọn họ phải đối thủ của Âu Dương Tĩnh, bắt đầu hắng giọng hướng về trong phủ hô to.

      Rất nhanh, trong phủ lập tức truyền đến tiếng bước chân thình thịch. Cửa lớn sơn son mở ra, đám gia đinh chạy đến.

      "Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, Tam tiểu thư, các vị trở lại." Đám gia đinh kia nhìn thấy tình hình trước cửa sửng sốt, có điều rất nhanh trở lại bình thường. Hướng về Âu Dương Tinh cúi đầu khom lưng.

      "Các ngươi còn đứng đó làm gì? thấy có người ở nơi này giương oai sao?" Âu Dương Tinh mặt đen thui hướng về đám gia đinh rống giận.
      luongnhu96 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 17: Phúc hắc bắt đầu đùa giỡn

      Bọn gia đinh đầu tiên là sửng sốt, tiếp theo nhìn thấy hai thiếu chủ mặt sưng đỏ lập tức lấy lại tinh thần. Sau đó ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, hiểu ra. Chính hai kẻ biết sống chết này đánh chủ nhân.

      "Bắt lấy chúng." Tên gia đinh cầm đầu hô lên, đám người lao lên vậy em Âu Dương An lại.

      "Grào ——" Bạch Hổ đúng lúc ngẩng đầu rít gào tiếng.

      Lũ gia đinh lập tức dừng bước, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm Bạch Hổ uy mãnh, nuốt ngụm nước bọt. Con hổ dọa người. Đôi mắt xanh kia nhìn quỷ dị làm sao, nó ăn thịt bọn họ chứ.

      "Bọn chết tiệt các ngươi làm gì vậy hả? nghe bổn thiếu gia bảo bắt lấy bọn chúng sao." em Âu Dương Tinh thấy gia đinh sợ, lại hô to.

      Gia đinh ngươi nhìn sang ta, ta nhìn sang ngươi, cũng dám tiến lên.

      "Tinh nhi, Thần nhi, các con làm gì thế?" Có lẽ là tiếng ồn bên ngoài quá lớn, làm kinh động đến Âu Dương Ngự trong phủ, cả Tướng quân Phu nhân nữa.

      "Phụ thân, mẫu thân ——" Âu Dương Tinh bọn họ nhìn thấy Âu Dương Ngự ra bị dọa nhảy dựng. Bọn họ trời sợ, đất sợ, chỉ sợ phụ thân. Hơn nữa bọn họ lo lắng hai tiểu tiện chủng này đem chuyện năm đó bị khi dễ ra.

      "Phụ thân, có gì, chỉ là có hai kẻ chạy đến Phủ tướng quân giương oai. Chúng con sai người đuổi bọn chúng ." Âu Dương Tinh chạy nhanh đến Âu Dương Ngự , bên cạnh đó quên nháy mắt với bọn gia đinh.

      "Các ngươi thất thần ở đó làm gì? Còn mau đuổi người ."

      em Âu Dương An thấy Âu Dương Ngự ra, ánh mắt cũng rơi xuống người ông ta. Âu Dương An gặp qua phụ thân của mình, nhưng cũng chỉ gặp vài lần hồi còn , bây giờ nhìn nam tử trước mắt, có cảm giác quen thuộc, nhưng lại càng nhiều xa lạ.

      Âu Dương Tĩnh xuyên qua còn chưa từng thấy qua Âu Dương Ngự, bây giờ mới đánh giá. Nam tử này thân hình cao lớn, khuôn mặt cũng tuấn mỹ, hổ là Tướng quân, xem ra rất có khí thế. Nhưng nàng đối với ông ta hoàn toàn có hảo cảm, nam tử ngay cả gia đình của mình cũng trông nom tốt, còn gì đến bảo vệ quốc gia.

      Còn có Tướng quân Phu nhân, hơn tám năm gặp, bà ta có nhiều tuổi hơn nhưng lại già bao nhiêu. Mặt ngoài vẫn đoan trang cao quý, nhưng chỉ có bọn họ biết người đàn bà này trong lòng có bao nhiêu ác độc. Mà xem cái cách mụ thâm tình đắm đuối nhìn chăm chú vào Âu Dương Ngự, Âu Dương Tĩnh lập tức nhịn được trong lòng dâng lên ý nghĩ tà ác. Tướng quân Phu nhân phải , em bọn họ bây giờ trở về tìm mụ ta báo thù đây.

      "Phụ thân ——"

      Lúc lũ gia đinh muốn đụng tới Âu Dương Tĩnh bọn họ, Âu Dương Tĩnh đột nhiên gọi Âu Dương Ngự tiếng, bóng dáng cũng bước tới chỗ ông ta.

      Âu Dương An sửng sốt, Âu Dương Ngự sửng sốt, Tướng quân Phu nhân và ba người con của mụ ta càng sửng sốt.

      Bọn Âu Dương Tinh mở to hai mắt nhìn, tiểu tiện nhân này rốt cuộc muốn làm gì đây?

      Còn tướng quân Phu nhân tay nắm chặt khăn lụa, nha đầu này rốt cuộc là ai? Sao lại gọi Tướng quân là phụ thân? Âu Dương Ngự nghe thấy Âu Dương Tĩnh gọi ông là phụ thân, khuôn mặt lạnh băng rốt cục có biến hóa. Ông muốn tránh nơi khác, nhưng ngờ lại bị Âu Dương Tĩnh đơn giản kéo lại.

      " nương, ngươi là?" Ông nhìn chằm chằm trước mắt, cảm thấy nàng cho mình cảm giác dường như có chút quen thuộc.

      "Phụ thân, người nhớ con sao. Con là Tĩnh nhi đây." Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời nổi lên sương mù, lã chã chực khóc, ai nhìn thấy cũng nhịn được đau lòng.

      Mà tiếng Tĩnh nhi của nàng vừa ra miệng, Tướng quân Phu nhân cũng là sắc mặt đại biến.
      luongnhu96lyly thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 18: Chọc ngươi thương lượng

      "Cha con là Âu Dương Ngự, mẫu thân gọi Sở Tâm Tuyết." Âu Dương Tĩnh nắm lấy áo bào của Âu Dương Ngự, ngẩng đầu, khuôn mặt thanh lệ hoàn toàn là vẻ mặt vô tội.

      Tướng quân Phu nhân bên cạnh nghe vậy lảo đảo cái, nếu có tỳ nữ bên cạnh đúng lúc đỡ lấy, chỉ sợ mụ ta rất chật vật.

      Vẻ mặt Âu Dương Ngự trở nên trầm, ông quay đầu lại lạnh lùng nhìn chằm chằm Tướng quân Phu nhân, hỏi:

      "Rốt cuộc chuyện này là sao? Nàng phải với ta Tĩnh nhi và An nhi bị bệnh dịch chết rồi sao? Vì muốn lây cho người khác, cho nên thi thể hoả táng rồi?"

      Âu Dương Tĩnh mi mắt rủ xuống, khóe miệng lộ ra cười lạnh. ra Tướng quân Phu nhân lấy cớ như vậy để che dấu tội lỗi của mình. Con ngươi chợt lóe, nàng lại ngẩng đầu, có điều lúc này là nhìn Tướng quân Phu nhân, vẻ mặt trở thành điềm đạm đáng .

      "Đại nương, sao người lại chúng con chết? Con và đại ca phải là bị người đuổi đấy sao?"

      "Thiếp, thiếp. . . . . ." Tướng quân Phu nhân á khẩu trả lời được, trong lòng lại hận đến đòi mạng. Hai tiểu tiện chủng kia phải chết rồi sao? Làm sao lại có thể xuất ?

      "Đại nương, Tĩnh nhi biết người thích chúng con, Tĩnh nhi trách người. Dù sao người cũng phải mẹ ruột của chúng con." Âu Dương Tĩnh vẻ mặt vô tội đáng thương, nhưng lời ra lại làm Tướng quân Phu nhân hận thể bóp chết nàng ra. Cái gì gọi là mẹ ruột, đây chẳng phải mình là Đại nương cố ý ngược đãi bọn chúng sao?

      Theo lời vô tội của Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt Âu Dương Ngự cũng càng khó coi. Tuy ông đối với mẫu thân Âu Dương Tĩnh có tình cảm, nhưng bây giờ trước mắt là hai đứa trẻ thân sinh cốt nhục của mình, Tô Thanh Liên này (Tướng quân Phu nhân ) lại dám đối đãi như thế với chúng.

      Âu Dương An biết vì sao em hận phụ thân mà lại gọi ông ấy thân thiết như thế, có điều thấy em nháy mắt với mình. biết là em có chủ ý, vì thế cũng chen vào .

      "Phụ thân, người ở nhà, con và muội muội phải ở hậu viện hoang tàn, có cơm ăn, có quần áo mặc. Do con đói bụng quá chịu được, Tĩnh nhi mới tới phòng bếp ăn vụng, vì vậy mà chọc tới Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư, đây đều là lỗi của An nhi, trách được Đại nương đuổi chúng con . Kính xin người nên trách Đại nương. . . . . ."

      Lời Âu Dương An làm Tướng quân Phu nhân mau chóng muốn hộc máu, hai tiểu tiện chủng ngoài sáng là vì mình chuyện, nhưng có câu nào phải là đâm dao lên người mình?

      Âu Dương Tĩnh ngạc nhiên, ngờ đại ca đơn thuần cũng biết như vậy. Len lén giơ ngón tay cái lên với Âu Dương An.

      "Phụ thân, người nên nghe bọn chúng bậy. Hai tiểu tiện chủng này căn bản là lời trái lương tâm." em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần nhìn thấy thái độ của Âu Dương Tĩnh bọn họ, tức giận hét lớn.

      "Bọn ta lung tung?" Âu Dương Tĩnh hướng về phía Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần bĩu môi cái: "Chẳng lẽ các người chưa từng sai gia đinh đánh đập hai huynh muội bọn ta, chưa từng đem bọn ta ném ra bãi tha ma sao?"

      Hai em sắc mặt đỏ bừng, nhưng cách nào phủ nhận.

      "Nếu nhờ có sư phụ trùng hợp đến bãi tha ma, ta và đại ca sớm gặp mẫu thân rồi. Làm sao còn được nhìn thấy phụ thân đây?" xong, Âu Dương Tĩnh lại ngẩng đầu nhìn Âu Dương Ngự, sau đó hài lòng phát lửa giận muốn phun trào.

      "Các ngươi, hai tên tiện. . . . . ."

      "Đủ rồi." Âu Dương Tinh bọn họ còn chưa kịp mắng ra, mặt Âu Dương Ngự đen cả lại: "Tất cả im miệng cho ta." Dứt lời, hung hăng trừng mắt liếc nhìn mấy mẹ con Tô Thanh Liên, sau đó tay vừa nắm Âu Dương Tĩnh, vừa với Âu Dương An:

      "Tĩnh nhi, An nhi, theo ta hồi phủ."

      Âu Dương An gật đầu, theo phía sau. Mặc kệ những người đằng sau tức giận muốn chết.

      "Các ngươi cũng cút vào cho ta." vài bước, Âu Dương Ngự lại hướng về chỗ Tướng quân Phu nhân quát.

      Tướng quân Phu nhân cực kỳ bất an, nhưng vẫn phải mang đám con ồn ào theo vào.
      luongnhu96lyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :