1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lyly

      lyly Well-Known Member

      Bài viết:
      765
      Được thích:
      866
      kiểu này là 2 em nhau rồi.hehe.thanks b tl nhé.
      Betty thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 10: Cứu mạng của Bạch Hổ

      "Gào ——"

      Bạch Hổ gầm dài tiếng, đôi mắt như ngọc bích nhìn trừng trừng. ra tiểu nha đầu này cũng là vì cỏ linh chi mà đến. Quả nhiên, loài người đều là những kẻ tham lam. Đôi mắt như ngọc bích từ kinh ngạc chuyển sang phẫn hận.

      Âu Dương Tĩnh thấy thế, thè lưỡi. Nguy rồi, xem ra Bạch Hổ tiên sinh thích chủ ý này.

      "Bạch Hổ tiên sinh, ngài nên tức giận. Ta bảo đảm chỉ muốn liếc mắt nhìn cái thôi." Âu Dương Tĩnh giơ hai tay lên cam đoan.

      Bạch Hổ hừ tiếng, hướng về chỗ Âu Dương Tĩnh từng bước, há to mồm về phía nàng nhe răng nanh bén nhọn.

      Má ơi, Bạch Hổ tiên sinh răng nanh dù có trắng cũng đâu cần khoe ra chứ.

      Âu Dương Tĩnh tuy rất muốn cỏ linh chi ngàn năm, có điều nàng biết chắc mình phải là đối thủ của Bạch Hổ.

      "Nếu Bạch Hổ tiên sinh thích đề nghị này, ta đây quấy rầy ngài nữa. Ta trước nha." Âu Dương Tĩnh xong, ánh mắt vẫn nhìn Bạch Hổ, từng bước lui về phía sau.

      Bạch Hổ ngẩng cằm lên, trong đồng tử màu xanh ngọc như có ý khinh thường.

      Âu Dương Tĩnh thề nàng thấy được vẻ coi thường khinh bỉ trong mắt Bạch Hổ, có điều nàng bây giờ thèm so đo với nó. Có điều nó cũng đừng làm gì bất lợi cho mình, hừ, bằng nàng cho nó đẹp mặt.

      Âu Dương Tĩnh còn chưa lui được mấy bước, đột nhiên sơn động ầm ầm rung chuyển, lay động dữ dội.

      " xảy ra chuyện gì?" Âu Dương Tĩnh nhất thời lảo đảo ngồi mặt đất. Lại nhìn thấy Bạch Hổ ở phía đối diện vẻ mặt đột nhiên thay đổi, giống như gặp phải chuyện gì vô cùng sợ hãi. Sau đó thân thể cường tráng lập tức co rúc lại, đầu cũng cúi xuống thấp.

      Âu Dương Tĩnh ngạc nhiên, tiếp theo lại nghe thấy tiếng gì đó truyền đến. Hình như là thanh của tiếng sấm. Chẳng lẽ…!?

      "Ngài sợ sét đánh?" Nàng mở to mắt nhìn Bạch Hổ kia, thể nào?

      Bạch Hổ để ý đến nàng, cứ cúi đầu.

      Ầm ầm, tạnh tạch ——

      Âu Dương Tĩnh dám cười nhạo nó, nhưng rất nhanh nàng cũng phát khí trời bình thường. Hơn nữa tia chớp kia lại có thể từng đợt từng đợt xuyên vào sơn động hướng về chỗ Bạch Hổ. Chẳng lẽ ——

      Thiên kiếp?

      Nàng nhớ tới câu chuyện từng được nghe trước đây rằng: Trước khi tu luyện thành tiên đều phải chịu thiên kiếp. Chẳng lẽ Bạch Hổ tu luyện đắc đạo rồi? Nàng mở to hai mắt nhìn nhìn Bạch Hổ.

      Mà xung quanh Bạch Hổ lên tấm lưới bảo vệ màu vàng, dường như cố gắng bảo vệ mình, ngăn cản tia chớp. Có điều tia chớp kia lợi hại, nhiều lần, Bạch Hổ cũng thiếu chút nữa bị sấm sét đánh trúng.

      Âu Dương Tĩnh tính toán, có lẽ nếu mình cứu được nó mạng, để cho nó nợ ân tình của mình. Nghĩ đến là làm ngay, nàng lợi dụng nguyên lý truyền điện, dùng cách đó để dẫn điện ra chỗ khác.

      Bạch Hổ nhất thời cảm giác nguy hiểm rời , ngẩng đầu nhìn lên, cũng sửng sốt thôi. Tia chớp kia lại hướng về tảng đá bên cạnh mà đánh xuống, trực tiếp đem tảng đá đánh cho thành bột phấn.

      nén hương qua , sét ngừng, tia chớp cũng biến mất. Ngoài động mưa rền gió dữ cũng ngừng. Nếu phải chính mình trực tiếp gặp phải, Âu Dương Tĩnh tuyệt đối ngờ bản thân trải qua loại thời tiết quái quỷ như vầy.

      Nhìn Bạch Hổ sững sờ, nàng lại hì hì cười:

      "Bạch Hổ tiên sinh, ta cứu ngài mạng đó."
      luongnhu96 thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 11: Cùng Bạch Hổ lập khế ước

      Bạch Hổ Vương còn ngơ ngác, trong lòng cũng cân nhắc: Chẳng lẽ tiểu nha đầu này là người có duyên với mình sao? Cho nên mới có thể giúp nó vượt qua Thiên kiếp?

      "Ngươi muốn gì?" Nó há miệng thở dốc.

      "Wow." Âu Dương Tĩnh kinh hô tiếng, mắt to đen nhánh nháy nháy: " ra ngài thực có thể chuyện." thần kỳ, hóa ra thế giới này thực quái.

      Bạch Hổ Vương trợn trắng mắt, vô nghĩa. Tính đến nay, nó cũng vừa vặn ngàn năm đạo hạnh. Cũng bởi vì mỗi năm trăm năm gặp lần Thiên kiếp. Đầu hổ thoáng chốc có khói trắng dâng lên, đợi khói tan về phía sau, thiếu niên áo trắng có đôi mắt màu xanh ngọc như có như xuất .

      "Đẹp trai ." Âu Dương Tĩnh mở to hai mắt nhìn, từ lúc xuyên qua đến giờ Bạch Hổ này là đại soái ca đẹp nhất mà nàng từng gặp. khỏi nhìn đến ngây ngốc. Có điều ai có thể nghĩ đến đại soái ca trước mặt này ra là hổ đây.

      Bạch Hổ Vương biết tiểu nha đầu này thầm cái gì, có điều lúc nhìn thấy ánh mắt nàng nhìn mình, ngược lại nâng cằm, rất hưởng thụ.

      "Bạch Hổ tiên sinh, tôn tính đại danh là gì?" Âu Dương Tĩnh trong ánh mắt phảng phất có sao lóe lên, cười híp mắt hỏi. Tuy nhiên, trong lòng lại bắt đầu tính toán, nếu cứu mạng hổ , mà lấy được cỏ linh chi ngàn năm kể ra mình cũng quá lời rồi. Tuy nhiên nếu có thể làm cho Bạch Hổ Vương hỗ trợ mình, đây phải là càng lời lớn sao.

      "Vân Khinh Cuồng." Bạch Hổ Vương vẻ mặt tự tin, thấy được tự đắc trong đó.

      " là tên rất hay." Âu Dương Tĩnh keo kiệt lời ca ngợi. Khi thấy vẻ đắc ý của Vân Khinh Cuồng, ánh mắt đột nhiên chuyển : "Có điều Vân Khinh Cuồng đại ca, ta cứu ngài rồi, ngài muốn báo đáp ta thế nào đây?"

      Vân Khinh Cuồng cứng đờ, trừng mắt thấy mình trúng kế của tiểu nha đầu này.

      "Nhân loại các ngươi phải có câu: Cứu người cần báo đáp sao? Ngươi lại hỏi ta phải báo đáp ngươi thế nào?"

      "Đúng là có câu như vậy." Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Có điều cũng có câu: Tích thuỷ chi ân đương dũng tuyền dĩ báo. Ta cứu ngài cũng đâu phải chỉ giọt ân đức?!"

      Vân Khinh Cuồng hừ hừ, tức giận : "Vậy ngươi muốn ta báo đáp ngươi thế nào?!" Nhân loại, quả nhiên tham lam.

      "Thứ nhất, ta muốn cỏ linh chi ngàn năm." Âu Dương Tĩnh giơ ngón tay: "Thứ hai, ta muốn ngài ký kết khế ước với ta. Thứ ba, ta còn chưa nghĩ ra. . . . . ." Ừ, sau này nghĩ ra rồi tiếp.

      "Cái gì?" vẻ mặt Vân Khinh Cuồng lúc này thể dùng từ khiếp sợ để hình dung nữa rồi: "Ngươi chẳng những muốn cỏ linh chi ngàn năm, còn muốn bổn vương ký khế ước với ngươi?" Có lầm , nha đầu này đúng là ăn gan hùm mà.

      “Ừ.” Âu Dương Tĩnh rất chân thành gật đầu: "Ngài hoàn toàn nghe sai." Bổn vương? Xem ra quả nhiên là Bạch Hổ Vương rồi.

      " được, bổn vương đáp ứng." Vân Khinh Cuồng xanh mặt từ chối.

      "A? ra Bạch Hổ Vương là kẻ vong ân phụ nghĩa." Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn .

      "Ta ——" Vân Khinh Cuồng lên lời.

      " biết nếu chuyện Bạch Hổ Vương vong ân phụ nghĩa, có ơn chịu báo đáp truyền ra ngoài đồng loại của ngài nhìn ngài thế nào? Uy tín của ngài chừng mất hết." Âu Dương Tĩnh lành lạnh .

      "Ngươi ——" Vân Khinh Cuồng trừng mắt nhìn nàng, cuối cùng cắn răng : "Được, khế ước khế ước."

      "Tốt lắm, ta biết Bạch Hổ Vương nhất định hiểu được thế nào là báo đáp, nhất ngôn cửu đỉnh mà." Ý đồ thành công, Âu Dương Tĩnh nở nụ cười gian xảo.
      luongnhu96 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 12: Tài năng hé lộ

      Âu Dương Tĩnh và Vân Khinh Cuồng ký khế ước, chẳng những lấy được cỏ linh chi ngàn năm, còn được thêm quyển nhạc phổ điều khiển muông thú, nàng mừng rỡ, đôi mắt to sáng ngời cười thành hình trăng khuyết.

      "Cười, cười, có gì đáng cười đâu." Nhìn thấy Âu Dương Tĩnh tươi cười, Vân Khinh Cuồng cảm thấy chói mắt. Tuy khế ước ký, nhưng trong lòng vẫn thoải mái. Đường đường là Bạch Hổ Vương lại cùng tiểu nha đầu ký kết khế ước. Lòng tự trọng bị tổn thương.

      Âu Dương Tĩnh để ý, vẫn là cười híp mắt nhìn nó, thẳng:

      "Sau này ngươi hãy theo ta , có điều ta thích ngươi nguyên hình hơn."

      "Hừ ——" Vân Khinh Cuồng hừ lạnh tiếng, quay đầu . Nhưng vẫn ngoan ngoãn biến thành Bạch Hổ uy mãnh.

      "Bây giờ đưa ta trở về ." Âu Dương Tĩnh nhún mũi chân cái, trực tiếp nhảy lên lưng hổ.

      Vân Thanh Ngông cuồng kiêu ngạoc giận dường như muốn phát tiết, rất nhanh như mũi tên bắn ra khỏi sơn động.

      Âu Dương Tĩnh nắm lông mao của hổ, nhanh chóng trở về.

      "Grào——"

      Vân Thanh Ngông cuồng kiêu ngạo giận chở Âu Dương Tĩnh đến Vô Nhai cốc mở thanh rít gào tiếng, như thanh của sấm sét đùng đoàng vang lên.

      "A a a a ——" Nghe thấy tiếng vang Tô Ngâm Duyệt từ trong phòng chạy ra, kết quả nhìn thấy Tiểu Tĩnh nhi nhà mình uy nghi ngồi đầu, bên con Bạch Hổ dữ tợn. Nàng ngẩn ra, thiếu chút nữa ngất .

      "Duyệt nhi tỷ tỷ, muội về rồi. Sư phụ và đại ca về chưa?" Âu Dương Tĩnh ngồi lưng hổ, ung dung hướng về Tô Ngâm Duyệt chào hỏi. Ở Vô Nhai cốc trong vòng nửa năm, nàng giống như đứa trẻ con thích cười thích náo loạn. Có điều nếu ở trước mặt người ngoài, chỉ sợ lại là tiểu nha đầu vừa khác người lại quỷ dị.

      Tô Ngâm Duyệt ngơ ngác lắc lắc đầu, sau đó lấy lại tinh thần lo lắng chỉ chỉ Bạch Hổ. Chỉ sợ Bạch Hổ kia làm hại đến Âu Dương Tĩnh.

      "Duyệt nhi tỷ tỷ cần lo lắng, nó là bạn của muội." Âu Dương Tĩnh hướng về Tô Ngâm Duyệt khoát khoát tay.

      "Hả ——"

      "Tiểu nha đầu, bọn ta về rồi này." Trong lúc Tô Ngâm Duyệt còn hoài nghi mình té xỉu tiếng của Đoạn Vô Nhai truyền đến.

      Ánh mắt Tô Ngâm Duyệt sáng lên, tốt quá, chủ nhân trở lại.

      "Sư phụ, ca ——" Âu Dương Tĩnh quay đầu hướng về hai người tới phất phất tay.

      "A? Tĩnh nhi, con ——" Đoạn Vô Nhai và Âu Dương Tĩnh cũng bị cảnh tượng chấn động này làm cho kinh sợ, Âu Dương An lập tức lo lắng cho em , mà Đoạn Vô Nhai lại biết đôi mắt xanh của Bạch Hổ kia, đây phải là thần thú canh giữ cỏ linh chi ngàn năm sao? nhiều lần ông muốn hái cây cỏ linh chi này, nhưng đánh lại Bạch Hổ nên dám .

      "Sư phụ, bạn của người kiểm tra sức khỏe của đại ca chưa? Thế nào? Có thể trị hết ?" Âu Dương Tĩnh đợi Đoạn Vô Nhai phản ứng trước hết nóng lòng dò hỏi.

      "Có, nhưng cần phải có ít dược liệu quý hiếm mới từ từ điều trị được." Đoạn Vô Nhai thuận miệng trả lời.

      "Cỏ linh chi ngàn năm sao?" Âu Dương Tĩnh lấy cỏ linh chi ngàn năm người ra giơ lên.

      Mắt Đoạn Vô Nhai mở to, vừa rồi nhìn thấy Bạch Hổ ông hoài nghi, ngờ tiểu nha đầu này lại lấy được cỏ linh chi ngàn năm rồi. Con bé rốt cuộc làm sao mà làm được?

      "Tĩnh nhi, cỏ linh chi ngàn năm của con là hái được từ phía sau núi?"

      "Vâng." Âu Dương Tĩnh gật đầu. Mà Vân Khinh Cuồng để cho nàng cưỡi lưng, nghe bọn họ chuyện cũng hiểu được. ra tiểu nha đầu này muốn lấy cỏ linh chi ngàn năm là vì bé trai có dáng vẻ giống với nàng kia. Điều đó làm cho cách nhìn của về nàng thay đổi ít.

      "Trời ạ, Tĩnh nhi, con quả là thần kỳ." Đoạn Vô Nhai nhìn nàng ánh mắt sáng lên. ngờ đồ đệ của mình lại lợi hại như vậy. Quả thực chính là ông trời ban ân cho mình rồi còn gì.
      luongnhu96 thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 13: Bầy thú đến đây

      So với bất kỳ dược liệu nào cỏ linh chi ngàn năm đương nhiên là tốt nhất.

      Đoạn Vô Nhai vui sướng rạo rực, dùng cỏ linh chi làm thuốc điều trị sức khỏe cho đồ đệ, có điều cũng quên đuổi theo Âu Dương Tĩnh hỏi nàng làm thế nào hàng phục được thần thú Bạch Hổ? Nhưng nếu ông biết Bạch Hổ ra có thể hóa thành hình người, là hổ ngàn năm biết có vẻ mặt thế nào?

      Thời gian trôi qua nhanh, đảo mắt, lại qua ba năm.

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An mười tuổi, có thể coi là nửa thiếu niên rồi. Hai người được Đoạn Vô Nhai và Tô Ngâm Duyệt cẩn thận chiếu cố, điều trị. Vóc người cả hai bây giờ đều lớn, hơn nữa Đoạn Vô Nhai còn thường xuyên bắt bọn họ tắm trong đống dược liệu, luyện cho người bách độc bất xâm.

      . . . . . .

      Dòng suối yên ả chảy, cây cối nhu tình soi bóng xuống mặt nước trong veo.

      Cuối mùa xuân nhanh như chớp qua, mùa hè lại tới.

      Âu Dương Tĩnh ngồi lưng Bạch Hổ, tay cầm ngọc tiêu mà Đoạn Vô Nhai tặng. Nhìn ao sen trong Vô Nhai cốc, chuồn chuồn bay lượn. Ánh mắt sáng ngời lấp lánh, nhất thời cao hứng bắt đầu thổi tiêu.

      Tiếng tiêu chậm rãi, quanh quẩn trong gian. Gió thổi lay động mấy cành hoa.

      Bạch Hổ uy mãnh, lưng hổ có bé mặc váy màu phấn hồng.

      Cảnh tượng lúc này hoàn toàn là khung hình xinh đẹp.

      Hưởng thụ gió lướt qua mặt, cảm nhận những tia nắng ấm áp lan tỏa. Âu Dương Tĩnh nhắm mắt, mang theo vẻ mặt say mê. Tiếng tiêu vang vọng, biết từ khi nào động vật trong sơn cốc tất nhiên rối rít ra.

      trời chim chóc bay múa bị tiếng tiêu hấp dẫn, dưới mặt đất là thỏ khéo léo, hươu nai nhanh nhẹn, còn có hổ, sư tử, báo hung mãnh với sói con gian xảo, thậm chí có cả ngựa hoang.

      Ngày thường bọn chúng hành động hung hãn là thế nhưng bây giờ lại nhu thuận ngồi xổm bên, nghe Âu Dương Tĩnh thổi tiêu, lộ ra vẻ mặt khoan khoái.

      Vân Khinh Cuồng đảo mắt nhìn qua thấy chúng động vật lập tức kinh ngạc. Tiếng tiêu của tiểu nha đầu này còn có thể gọi động vật, xem ra quả nhiên phải kẻ đơn giản. Ba năm ở chung, quen với nụ cười híp mắt, nhưng ngẫu nhiên lộ ra vẻ mặt hung ác của tiểu nha đầu này.

      Hết khúc, Âu Dương Tĩnh mở mắt. Lại bị đám động vật đông nghìn nghịt trước mặt làm cho hoảng sợ, ôi trời, bọn chúng đến đây lúc nào?

      "Chít chít chít chít ——" bầu trời chim thu lại đôi cánh, bay xuống đậu vai Âu Dương Tĩnh, đầu tựa vào mặt của nàng, ngoan ngoãn.

      Âu Dương Tĩnh sửng sốt, tiếp theo nhịn được bật cười. Nhìn ngọc tiêu trong tay mình, nàng rốt cuộc hiểu chuyện gì xảy ra. Xem ra mình dựa theo bản Nhạc phổ điều khiển muông thú kia luyện khúc thành công rồi.

      "Tĩnh nhi, muội ở đâu?" Bên kia, Âu Dương An chạy ra cốc tìm kiếm em .

      "Ca, muội ở đây." Âu Dương Tĩnh hướng về Âu Dương An phất phất tay.

      Âu Dương An lộ ra tươi cười, chạy về chỗ của nàng. Lúc nhìn thấy đám động vật mãnh thú lập tức hoảng sợ:

      "Tĩnh nhi, chuyện này, chúng ——" Trời ạ, sư tử, hổ, hồ ly, ngựa hoang? Tròng mắt Âu Dương An cũng muốn rớt ra đến nơi rồi. Đám kia sao lại xuất ở đây?

      "Ca cần sợ hãi, chúng làm hại huynh." Âu Dương Tĩnh híp mắt cười, sau đó lại nâng ngọc tiêu lên thổi. Có điều lần này là khúc đưa tiễn.

      Quả nhiên, bọn thú vừa nghe khúc, cảm thấy trong nhà như có ai gọi chúng về. Cả đám đều tỏ vẻ tha thiết nhìn nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, sau đó rời .

      Âu Dương An nghẹn họng nhìn trân trối, thấy em mình nhìn thế nào cũng cảm thấy xa lạ, khó tưởng tượng. Nửa ngày sau, cậu mới thốt ra lời :

      "Tĩnh nhi, muội là tiên nữ à?."
      luongnhu96lyly thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :