1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      @Betty bộ này chưa full nàng ơi, cố gắng post xong dùm ta nhé :'(
      Betty thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 35: Lời đồn đầy trời

      Vân Khinh Cuồng lại biến trở về hình dáng mèo ngồi vắt vẻo vai Âu Dương Tĩnh, đoàn người ra khỏi sơn động.

      Trở lại trấn mới phát , lời đồn về Âu Dương Tĩnh bay đầy trời.

      "Tĩnh nhi, ra thăng cấp thành nữ rồi?" Sở Ly La cười như cười nhìn Âu Dương Tĩnh, nhưng lời cũng ác ý. Mà là lời hài hước, trêu chọc.

      Âu Dương Tĩnh chân mày đen nhăn lại, cũng gì.

      "Sao bọn họ có thể Tĩnh nhi như vậy?" Âu Dương An chân mày khóa chặt, nắm tay cũng xiết lại.

      " cứ , cũng thể thiếu miếng thịt." Âu Dương Tĩnh chẳng có ý kiến gì: "Nhưng mà tại sao ngay cả chuyện ta là con của Âu Dương Ngự cũng bị truyền ?" Nàng đối với điểm này có vẻ chú ý.

      "Đúng đó, sao họ lại biết thân phận của chúng ta?" Âu Dương An cũng phát trọng điểm.

      Sở Ly La liếc mắt nhìn hai em cái, sau đó : "Trừ phi người tung tin đồn là người quen biết hai người, hơn nữa còn biết thân phận hai người."

      Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhưng lại nghĩ ra người nọ là ai?

      "Quên , trước tiên tìm quán trọ ở lại ." Rồi nghiêm túc tra ra rốt cuộc sao lại thế này?

      “Được.”

      Ba người hổ vào quán trọ tên là “Vượng Khách”.

      Mà bọn họ biết, có bóng người ở bên đường nơi khúc quanh nhìn bọn họ vào.

      "Ngươi trông thấy bọn họ vào quán trọ đó rồi?" Nam tử đeo mặt nạ La Sát ánh mắt híp lại, lạnh lùng câu.

      “Vâng.”

      "Tốt lắm, buổi tối nên làm thế nào? biết chưa?" tay Nam tử vừa dùng lực, tay vịn ghế dựa nhất thời nát tan tành.

      "Thuộc hạ biết." Người trả lời thân thể cứng đờ.

      "Được rồi, lui xuống trước ".

      "Thuộc hạ cáo lui."

      Đợi sau khi rời , nữ tử mang khăn che mặt đứng sau tấm bình phong thúy trúc bên cạnh ra, đúng là Âu Dương Thấm.

      Mà nam tử đeo mặt nạ che khuôn mặt kín vết sẹo – La Sát, cùng nàng nhìn nhau cười.

      "Đêm nay, trò hay mở màn."

      "Ha ha ha. . . . . ."

      Mặt trời bị đẩy xuống núi, bóng đêm tiến đến gần. Bầu trời đen nhánh, những ngôi sao lơ lửng, như cầm bút vẽ vào đêm tối dải màu ánh sáng.

      Sở Ly La từ khi xuyên qua đều phải ở trong hoàng cung, rất ít khi xuất cung. Bây giờ được ra bên ngoài, tất nhiên là như cá gặp nước.

      "Tĩnh nhi, Âu Dương đại ca, hai người xem chợ đêm náo nhiệt. Hay là chúng ta ra ngoài chút , dù sao thời gian vẫn còn sớm." Sở Ly La với em Âu Dương Tĩnh. Hoạt động giải trí về đêm ở cổ đại keo kiệt, có thể tản bộ xem đèn lồng cũng tốt.

      "Được rồi, thôi." Âu Dương Tĩnh gật đầu, ôm Bạch Hổ thu , dẫn đầu về phía trước.

      Tối nay chợ cũng có bao nhiêu người. Nhưng lại có treo đèn lồng, bán vật phẩm trang sức , hàng rong bán đồ ăn vặt.

      "Tĩnh nhi, xem, con búp bê này xinh?" Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh đến trước sạp trúc bán hàng rong làm đồ thủ công, bàn tay mềm cầm lấy con búp bê bằng gỗ. Trong ánh mắt tràn đầy kinh hỉ: " xem giống búp bê Matrioshka của Nga nhỉ? Mỗi cái lồng cái, tầng tầng lớp lớp, chừng bảy búp bê ."

      Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu, đúng là rất giống.

      "Bà chủ, búp bê này bao nhiêu tiền?" Âu Dương An nhìn hai người cũng cảm thấy thực hứng thú, lập tức giơ lên nụ cười ôn hòa hỏi.

      Ba người vốn dĩ đều là những người xuất chúng, dưới ánh sáng đèn lồng bao phủ, lại giống như quanh thân đều bao phủ tầng hào quang, tựa như thần tiên xinh đẹp trời hạ xuống. Khiến người đường xem chợ đêm choáng váng. Bà chủ bán hàng rong kia cũng sững sờ, nhưng gặp ba người quần áo tầm thường đó, lập tức nở nụ cười, :

      "Công tử, tiểu thư có mắt nhìn. Búp bê này là từ Tây Dương mang đến, rất đặc biệt. Các vị mua bộ , lượng bạc."

      "Lấy hai bộ ." Âu Dương An , lập tức đưa ra hai lượng bạc. Ba người bọn họ đối với tiền cũng chưa có nhiều hiểu biết. người là công chúa, tất nhiên là sinh hoạt luôn luôn xa xỉ. Mà hai người kia ở Vô Nhai cốc, cuộc sống cũng quá phải để ý đến tiền.

      "Vâng." Bà bán hàng rong kinh hỉ, ngờ mua bán lại nhanh thế.

      Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La tay cầm búp bê gỗ, theo phía sau Âu Dương An ôm Tiểu Bạch Hổ tiếp tục dạo phố.

      Đột nhiên, Âu Dương Tĩnh dừng lại cước bộ, Âu Dương An ôm Bạch Hổ lỗ tai cũng dựng lên.

      "Có ‘bạn’ đến đây."


      Chương 36: Nữ tử thần bí

      "Có ‘bạn’ đến đây."

      Âu Dương Tĩnh dứt lời, nghe thấy nhiều tiếng bước chân vô cùng cấp tốc hướng đến chỗ bọn họ. Rất nhanh, mười mấy tên áo đen bịt mặt xuất , thấy bọn họ, hai lời, đao kiếm tay lập tức tấn công.

      Những người áo đen này bản lĩnh nhanh nhẹn, xuống tay rất gọn gàng, ánh mắt lộ qua khăn bịt mặt màu đen lãnh khốc vô tình, vừa thấy cũng biết là sát thủ.

      Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La đồng thời tránh được bọn chúng, quay người lại, cũng gạt binh khí của chúng. Ngọc tiêu, kiếm, nhuyễn tiên, ba binh khí vừa ra, tất nhiên cùng bọn người áo đen giao đấu.

      Mà ở ngã tư đường dân chúng đều bị cảnh bất thình lình tới này làm ngây ngẩn cả người, lúc kịp phản ứng, hiển nhiên đều là thu dọn đồ đạc chạy trối chết, bên kéo cổ hòng gào hét:

      "Giết người rồi, giết người rồi. . . . . ."

      Đêm đen trở nên càng thêm náo nhiệt, ít dân chúng vô tội bất hạnh, bị sát thủ đả thương.

      Rất nhanh, mới trước đó chợ đêm còn náo nhiệt tràn ngập máu tanh.

      Sở Ly La chân mày đen nhăn lại, nhìn dân chúng vô tội bị thương, hướng tới người áo đen xoay tay lại càng lưu tình. Sát thủ đáng giận lại dám đả thương dân chúng Đại Mạc, tội đáng chết vạn lần.

      Âu Dương Tĩnh cũng cực lưu tình, rất nhanh, đám sát thủ kia bị bọn họ giết đến thất linh bát lạc, chỉ còn lại có hai người.

      Bóng dáng Âu Dương Tĩnh lướt qua, ngọc tiêu đặt cổ tên áo đen, môi đỏ mọng lạnh lùng hỏi:

      ", là ai phái các ngươi tới?" Những người này đúng là hướng về bọn họ hạ sát.

      Người áo đen kia chuyện, vẻ mặt lạnh lùng.

      Mà Âu Dương Tĩnh tay vừa động, lại nghe trong khí phập tiếng. Rất nhanh, thân thể người áo đen bị nàng bắt run lên, khóe miệng lập tức chảy ra máu đen.

      Âu Dương Tĩnh chau mày, nhìn người áo đen đổ nhào mặt đất, lưng cắm cây phi tiêu. Mà tiêu ở dưới ánh sáng đèn lồng lóe lên vết đen.

      " tiêu có độc." Âu Dương An cũng tới.

      Âu Dương Tĩnh gật đầu cái, nhìn theo hướng tiêu phóng đến nhưng cái gì cũng thấy.

      " cũng chết rồi." người áo đen bị bắt tay Sở Ly La cũng ngã xuống đất, lưng tương tự bị cắm phi tiêu độc.

      "Xem ra còn có người nấp trong bóng tối." Âu Dương Tĩnh mặt lộ ra lúm đồng tiền, nụ cười tràn đầy nhìn người áo đen, đáy mắt lại lộ ra trào phúng. Nấp trong bóng tối sao? Nhanh thôi, nàng khiến hình.

      "Cuồng ——" Âu Dương Tĩnh hướng về Tiểu Bạch Hổ gọi.

      Tiểu Bạch Hổ trợn trắng mắt, lập tức lùi về phía bóng tối.

      Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La đứng ở nơi đó, mặc kệ máu tanh tràn ngập, mặc kệ xác chết khắp nơi.

      "Tĩnh nhi, biết lần này sát thủ là nhằm vào tôi, hay nhằm vào hai người?" Sở Ly La còn chưa biết lai lịch sát thủ. Tuy nàng là công chúa, nhưng hoàng cung tranh đấu cũng là máu chảy thành sông.

      "Chắc là bọn tôi rồi." Âu Dương Tĩnh đáp. Vừa rồi sát thủ đối mặt với nàng và Âu Dương An khắp nơi đều ra ngoan chiêu. Chỉ sợ Sở Ly La ngược lại là bị bọn họ liên lụy .

      "Có phải là người Vương gia phái tới ?" Âu Dương An nghĩ đến khả năng. Tĩnh nhi giết ba em Vương gia. Vương gia chắc chắn khoanh tay đứng nhìn.

      "Có phải hay cũng chẳng có gì phải sợ." Âu Dương Tĩnh lúm đồng tiền mặt sâu hơn, ánh mắt híp lại: "Muội cho bọn họ biết, phải ai cũng có thể chọc vào."

      Sở Ly La phiết môi cười, quả nhiên là tri kỷ của mình.

      "Được, chúng ta đợi bọn họ đến ."

      . . . . . .

      Rất nhanh, Vân Khinh Cuồng chạy trở về. Miệng ngậm hẳn là cây trâm ngọc.

      Âu Dương Tĩnh tiếp nhận trâm ngọc, nhìn nhìn, cười :

      "Là nữ tử."

      "Nữ tử?"

      Âu Dương An và Sở Ly La nhìn nhau, là ai chứ?

      "Tĩnh nhi, chọc phải nữ tử điên nào sao?" Sở Ly La bởi vì đó là nữ tử mà thả lỏng. thực tế nữ tử mà điên lên, tuyệt đối so với nam tử còn kinh khủng hơn rất nhiều.

      " biết." Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu: "Nữ tử hận chúng tôi nhất có ba người, nhưng chết hai, còn kẻ khác . . . . . ."

      "Là ai?"

      Sở Ly La hỏi, chỉ cần biết người dễ tìm.

      Âu Dương Tĩnh cười như cười, tuyệt khẩn trương.

      "Mẹ con Tướng quân Phu nhân, còn có Nhị tiểu thư Vương gia. Có điều Tướng quân Phu nhân và Nhị tiểu thư Vương gia bồi Diêm Vương chơi cờ rồi. Chỉ còn Âu Dương Thấm mất tích."

      "Tôi cảm thấy Âu Dương Thấm khẳng định có chuyện gì, liệu có phải là ta trở về tìm hai người báo thù ?" Sở Ly La chau mày. Lúc trước, nàng cũng biết em Âu Dương An và mẹ con Tướng quân Phu nhân có khúc mắc.

      "Nếu là ta vừa vặn." Âu Dương Tĩnh chuyển chuyển cây trâm ngọc kia: "Lúc trước để ta chạy thoát, lần này tự đưa tới cửa rất tốt." Diệt cỏ phải diệt tận gốc, nếu là nàng ta tự nộp mạng, chính mình tuyệt đối để nàng ta có cơ hội siêu sinh.

      "Tóm lại, phải cẩn thận chút. Chỉ sợ loại nữ tử ngầm này." Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng. Hơn nữa giang hồ, chuyện độc gì chẳng có. Sở Ly La quyết định thầm gửi thư tín cho Thái tử hoàng huynh, để hỗ trợ điều tra Âu Dương Thấm có chết hay ?

      “Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu, mặc dù nàng cuồng ngạo nhưng cũng tự đại. Cẩn thận chút vẫn hơn.

      " thôi, cũng mệt mỏi rồi. Về quán trọ nghỉ ngơi trước, có gì ngày mai sau."

      “Ừ.”

      Sau khi bọn họ rời , bóng dáng màu đen xuất . Đôi mắt ôm hận thù, phải Âu Dương Thấm là ai?

      . . . . . .

      Vương gia, linh đường trắng xóa. Ba linh đài đặt nơi đây, tiếng kèn thê lương, tiếng khóc bao phủ toàn bộ tòa nhà.

      "Ôi, con của ta, con trai của ta, các con chết thê thảm. Sao lại nhẫn tâm bỏ mẫu thân mà , chúng ta là người đầu bạc tiễn người đầu xanh. . . . . ."

      Người kêu rên ngừng chính là Vương gia Phu nhân, bà mặc người áo trắng, nhào vào ba cái quan tài rỗng phía trước, khàn cả giọng .

      "Hu hu hu, Phu nhân, người nén bi thương. Cẩn thận sức khỏe của chính mình."

      ". . . . . ."

      Sau lưng bà, đống lớn nữ tử, nam tử đều khóc sướt mướt. Tình cảnh vô cùng bi ai.

      "Khóc cái gì, khóc có ích lợi gì. Ngậm miệng lại hết , có nghe ."

      Nam chủ nhân của Vương gia đứng đó, mặt có bất kỳ biểu tình nào. Nhưng nắm tay kia bóp chặt tiết lộ tâm tình của ông. Hai đứa con trai, con của ông cứ như vậy bị mãnh thú cắn xé đến thi thể cũng còn. Có thể nào bi thương, có thể nào thống hận? Nhưng ông tuyệt đối muốn bảo trì bình thản, muốn báo thù.

      tiếng quát to của ông, khiến cho mọi người đều ngừng khóc lớn. Nhưng tiếng nức nở đứt quãng vẫn truyền ra.

      "Lão gia, ông nhất định phải vì các con trai, con của chúng ta mà báo thù. Bọn chúng chết rất thảm, ngay cả thi thể tìm khắp cũng thấy. Con đáng thương của ta. . . . . ." Vương phu nhân xoay người hướng về chồng , lại nhịn được bi ai trong lòng.

      Vương lão gia thở dài, nửa ngồi hạ người mình, đỡ lấy thê tử:

      "Phu nhân, nàng yên tâm. Dù phải táng gia bại sản, ta cũng nhất định vì Phong nhi các con mà báo thù." Hận ý trong mắt phun ra, mặc kệ cái gì Nữ tử điều khiển thú, ông cũng e ngại.

      “Vâng.” Vương phu nhân cũng là vẻ mặt hận ý: "Chẳng những muốn báo thù, thiếp còn muốn cho con tiện nhân kia nếm thử nỗi đau mất người thân." Bọn họ đều biết nữ tử kia là vì bảo vệ huynh trưởng của nàng ta. Dù sao chuyện ở Đại hội võ lâm sớm truyền ồn ào huyên náo.

      "Được, ta để nàng ta sống bằng chết."

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 37: Hợp tác

      "Lão gia, có hai vị khách đến thắp hương thương tiếc tiểu thư, công tử." Đột nhiên, quản gia vào bẩm báo.

      Đám người Vương lão gia sửng sốt, ngay sau đó chỉ thấy đôi nam nữ vào.

      Nam tử kia mặc người áo bào màu đen, đeo mặt nạ, cả người lạnh như băng, xem ra rất thần bí. Nữ tử kia lại là quần áo trắng thuần, khăn che mặt, vẻn vẹn lộ ra đôi mắt đẹp như nước hồ thu. Hai người lên, trực tiếp tới trước quan tài khom người chào. Sau đó lại nhận hương nến người truyền tới. Dâng hương, bái lạy trước người khuất.

      Lúc này mới đến trước mặt Vương lão gia, Vương phu nhân, giọng nhàn nhạt : "Hai vị xin nén bi thương, chuyện của lệnh công tử, tiểu thư chúng ta cũng có nghe . là rất đáng tiếc."

      Vừa nghe nhắc đến, Vương phu nhân lại tiêu điều lạnh lẽo mà buồn bã khóc lên.

      "Hai vị là?" Vương lão gia đánh giá bọn họ, đối với hai người này hoàn toàn có ấn tượng gì. Nhưng người ta đến chia buồn cũng là có ý tốt, ông cũng thể thất lễ đuổi người.

      "Vương lão gia, chúng ta là ai tiện . Nhưng chúng ta đến đây là để giúp ông ." Nữ tử đeo khăn che mặt mỉm cười .

      "Giúp lão phu?" Vương lão gia kỳ quái nhìn nàng: "Lão phu có gì cần các vị giúp đỡ?"

      Nữ tử che mạng khẽ cong môi, ánh mắt nhìn về phía ba chiếc quan tài : "Báo thù."

      Vương lão gia sắc mặt cứng đờ, ánh nhìn của bọn họ trở nên thâm trầm. Vương phu nhân cũng cảm giác được khí có điểm đúng, khóc lóc nữa. Ánh mắt nhìn qua hai người: "Các vị rốt cuộc là ai?"

      Nữ tử che mạng cong môi cười, ánh mắt đảo qua linh đường: "Vương lão gia khẳng định nơi này có thể chuyện sao?"

      Vương lão gia mắt còn ướt lệ đảo qua những người khác, sau đó chắp tay với hai người nọ, đáp: "Hai vị mời vào trong cùng lão phu."

      Nữ tử che khăn cùng nam tử đeo mặt nạ gật đầu, theo Vương lão gia rời khỏi linh đường. Mà trong linh đường, những người khác cùng Vương phu nhân lo lắng nhìn theo bóng lưng bọn họ rời . Vương gia trong phút chốc mất ba người trẻ tuổi, cũng thể lại xảy ra chuyện.

      Thư phòng Vương Phủ, Vương lão gia phân phó quản gia canh giữ bên ngoài. Tự mình đóng cửa thư phòng, cùng hai người kia mật đàm.

      "Bây giờ hai vị có thể rồi, các vị rốt cuộc là ai?" Vương lão gia cũng giang hồ lăn lộn hơn nửa đời người, há còn sợ hãi gì nữa. Huống chi bây giờ con cái đều chết, ông còn gì để mất nữa đâu.

      “Âu Dương Thấm." Nữ tử che mạng cười cười, tự giới thiệu.

      "Ma Sát." Lời của nam tử đeo mặt nạ làm Vương lão gia kinh ngạc: "Ngươi, ngươi là Ma Sát?" Vương lão gia chỉ vào nam tử đeo mặt nạ có chút dám tin tưởng.

      "Làm sao ngươi có thể là Ma Sát? ta ràng có vẻ ngoài là đứa trẻ?" Còn nam tử trước mắt này mặc dù đeo mặt nạ, nhìn dung mạo. Nhưng vẫn là người cao lớn bình thường, có khả năng là Ma Sát.

      "Ta là Ma Sát, điều này hoàn toàn chính xác." Ma Sát đáp, khóe môi mang theo cười lạnh: "Về phần ta làm sao có thể biến thành dáng vẻ bây giờ, cũng phải chuyện Vương lão gia nên quan tâm. Điều ông cần quan tâm lúc này là làm thế nào có thể vì lệnh thiên kim, công tử mà báo thù." Ma Sát nhắc tới làm Vương lão gia trong lòng đau đớn, sắc mặt bỗng nhiên trở nên tái nhợt.

      "Các ngươi vì sao muốn giúp ta?" Ông tin là vô duyên vô cớ, hai người này chắc chắn có mục đích.

      "Bởi vì chúng ta có chung kẻ thù." Âu Dương Thấm tiếp lời .

      Vương lão gia hiểu nhìn nàng, sau đó lại như bừng tỉnh ngẩng đầu lên: "Nữ tử cưỡi thú cũng là cừu nhân của các ngươi?" Khéo như vậy?

      "Đúng thế." Âu Dương Thấm đáp, cừu hận trong lòng hề che dấu chút nào phun ra: "Vương lão gia chắc nghe được lời đồn gần đây giang hồ về thân thế của Nữ tử cưỡi thú chứ?"

      "Con của Âu Dương Tướng quân." Vương lão gia dĩ nhiên là có nghe , ánh mắt ông sáng ngời, giật mình nhìn Âu Dương Thấm: " nương mới vừa , nương tên là Âu Dương Thấm?" vậy ư? Chẳng lẽ nàng ta và Nữ tử cưỡi thú quan hệ?

      "Đúng vậy, như Vương lão gia suy đoán." ngờ Âu Dương Thấm đáp lại ràng: "Ta chính là con thứ hai của Âu Dương Ngự."

      "Vậy nương và Nữ tử cưỡi thú kia chẳng phải là tỷ muội sao?"

      "Nàng ta cũng xứng làm muội muội của ta sao?" Hận ý trong mắt Âu Dương Thấm càng sâu: "Tiện chủng kia vốn là kẻ đáng chết, nếu phải vì nàng ta, mẫu thân của ta cùng hai vị huynh trưởng làm sao lại chết thảm? Ta há lại rơi xuống kết cục như bây giờ sao?"

      "Lão phu cũng có nghe , Tướng quân Phu nhân và hai vị công tử chết thảm do côn trùng mãnh thú tấn công. Nhưng nàng ta cũng là con của Âu Dương Tướng quân, sao lại to gan như thế dám làm hại đến Tướng quân Phu nhân?" Kỳ Vương lão gia có chút tin. Nhưng sống trong giang hồ, ngay cả người thân có đôi khi cũng thể tin tưởng, huống chi là người xa lạ?

      "Nàng ta có gì mà dám làm? Nàng ta căn bản chính là nghiệt." Âu Dương Thấm khẽ rũ xuống mí mắt. Có số việc cần cho ông ta biết: "Chuyện như vậy, sao Âu Dương tiểu thư cho lệnh tôn biết. Ta tin là có lời của Tướng quân đại nhân, muốn đòi lại công đạo cho lệnh đường và lệnh huynh hẳn nhiên là chuyện rất đơn giản."

      "Cha ta luôn luôn hi vọng hiền dưới thảo, ta đành lòng để ông ấy biết. Huống chi ta muốn tự mình vì mẹ, huynh trưởng báo thù." Âu Dương Thấm phải ngu ngốc. Tiện chủng kia có Thái tử, công chúa phía sau làm núi dựa. Dù nàng có cho Âu Dương Ngự biết thế nào. Chưa kể đến chuyện ông ấy tin lời nàng, mà cho dù có tin, cũng đấu lại Thái tử và công chúa.

      Vương lão gia gì nữa, xem dáng vẻ dường như còn suy tư: "Ta những tưởng nàng ta giết chết người thân của mình là nghiệp chướng nặng nề, ngờ nàng ta lại còn hại đến ba mạng người vô tội, quá tàn nhẫn. Nếu còn có nàng ta đời, chỉ sợ giang hồ, Lan quốc từ nay về sau gặp sóng nhiều gió. . . . . ."

      Thấy Vương lão gia còn suy nghĩ, Âu Dương Thấm lại làm bộ đưa lời chính nghĩa:

      "Đúng vậy." Ma Sát cũng xen mồm: "Nàng ta ỷ vào bản thân có khả năng cưỡi thú, nên tự cho mình là vô địch thiên hạ. đem các hùng hảo hán trong giang hồ để vào mắt, nếu ngày nào đó lại nảy sinh ý nghĩ tàn bạo trong đầu. biết còn có bao nhiêu người bị vạ lây nữa?"

      Lời của hai người họ làm sắc mặt Vương lão gia càng trở nên khó xem. Thù, ông nhất định phải báo. Về phần những người khác chết hay sống mắc mớ gì đến ông, chẳng qua nếu có thể lợi dụng những người khác cùng nhau thu thập Nữ tử điều khiển thú, đây hẳn là chuyện tốt.

      "Chuyện của nàng ta ở Đại hội võ lâm vừa rồi, giang hồ ồn ào huyên náo. Nhưng hôm đó, tất cả mọi người đều biết nàng ta và minh chủ võ lâm có quan hệ, hơn nữa thuật điều khiển thú kia lợi hại, lão phu nghĩ người trong võ lâm ra mặt. . . . . ."

      Vương lão gia lắc lắc đầu, . "Vương lão gia nghĩ thế là sai rồi." Âu Dương Thấm lại cười : "Chỉ cần người trong võ lâm thấy được nàng ta nguy hiểm cho bọn họ, tất nhiên cần ai mời cũng chủ động đứng ra cùng nhau đối phó với nữ."

      "Ý của Âu Dương tiểu thư là?" Vương lão gia nhìn phía Âu Dương Thấm, nữ tử này rất tâm kế.

      "Làm cho bọn họ thể ra mặt." Ánh mắt Âu Dương Thấm híp lại, lộ ra vài phần lạnh như băng.

      "Xin lắng tai nghe." Vương lão gia quan tâm dùng biện pháp gì, chỉ cần có thể vì con báo thù, lập tức làm.

      "Như vầy. . . . . ." Âu Dương Thấm giọng thầm. lát sau, Vương lão gia gật đầu, hài lòng nở nụ cười.


      Chương 38: Bí kíp lời đồn

      Mặt trời lên rồi lại lặn, lại là ngày mới. Âu Dương Tĩnh bọn họ ra khỏi quán trọ, kết quả thấy rất nhiều người vây quanh chỗ nghị luận. Khi lắc lắc đầu, khi bàn tán.

      Sở Ly La nhìn thấy lập tức hiếu kỳ: " xảy ra chuyện gì?"

      " biết." Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu, sau đó nhếch môi với Sở Ly La: "Hay là, chúng ta cùng xem thử."

      “Được.” Ba người hướng về chỗ đám đông tới. Kết quả vừa ngang nhiên xông qua, còn chưa kịp mở miệng hỏi, chợt nghe thấy đoạn đối thoại: " vậy sao? Nữ tử cưỡi thú là con của thị thiếp trong Âu Dương Phủ tướng quân, chính nàng ta hại chết Tướng quân Phu nhân và hai vị công tử ư? Chuyện này cũng quá ngoan độc ?"

      "Đúng thế, đúng thể, ai mà chả biết nhà giàu có nhiều thị phi, đều nhiều máu tanh như thế…"

      ". . . . . ." Nghe thấy mấy câu đối thoại này, Âu Dương An và Sở Ly La sắc mặt lập tức chìm xuống. Đồ ngốc cũng biết, nhất định là có người nhằm vào Tĩnh nhi tung ra lời đồn, rốt cuộc là ai đây? Nếu để cho bắt được có lột da chúng cũng hả Vâng.

      Âu Dương An nắm tay giật giật, bất kể là ai, dám hại Tĩnh nhi, đều tuyệt đối dễ dàng tha thứ. Thường ngày là soái ca ôn nhu như ngọc, bây giờ vì người mà trở nên hung hãn. Âu Dương Tĩnh là nhược điểm của , ai dám động vào, cùng liều mạng với người đó.

      Sở Ly La cũng quyết định dùng đến thế lực của mình, dám trêu chọc bạn của Thất công chúa nàng, muốn chết sao! Trái ngược với hai người kia vẻ mặt trầm xuống, Âu Dương Tĩnh cong môi, vẻ mặt mang theo mấy phần trào phúng. Bàn tay chạm tới trâm ngọc người, kẻ đứng sau lưng kia chừng nào thân đây?

      " thôi, có gì hay để nghe." Nàng hướng về Âu Dương An và Sở Ly La : "Nhưng chẳng lẽ để mặc bọn họ vậy sao?" Sở Ly La mất hứng, nếu cứ tiếp tục truyền như thế. quá ba ngày, Tĩnh nhi trở thành nữ, đại ma nữ mất thôi.

      " cũng rồi." Âu Dương Tĩnh chu môi: "Chẳng lẽ bọn họ , tôi thiếu mất khối thịt nào sao?"

      "Nhưng. . . . . ." Nàng nghe xong trong lòng thoải mái.

      "La, chúng ta cần gì để ý này nọ. Cứ xem chuyện đó như gió thoảng ngoài tai ." Âu Dương Tĩnh lại có tâm tư giỡn.

      Sở Ly La nghe vậy ngẩn ra, tiếp theo cũng cười. Vậy cũng đúng, lại , ở đại, giới minh tinh phải vẫn bị Cẩu Tử dội nước bẩn lên người đó sao. Người ta cũng vậy mà sống được tự tại, hơn nữa khí khái càng tăng cao.

      "Được rồi, coi như chó sủa loạn ." Nàng nhún vai, cũng giống Âu Dương Tĩnh phớt lờ.

      Hai người bọn họ thông suốt, nhưng Âu Dương An thể. Ở cổ đại, thanh danh rất quan trọng. Nhất là thanh danh của nữ tử, sao có thể để người khác phá hư danh dự của em mình đây. Nhưng bây giờ dù có chạy ra làm sáng tỏ, cũng có người tin. Chẳng bằng tìm ra người tung tin đồn này giải quyết tốt hơn.

      Bọn họ vừa định , kết quả ai biết sau đó, lại có chuyện khiến bọn họ dừng lại bước chân: "Các ngươi nàng ta có phải là nữ ? Sao có thể dùng tiếng tiêu khống chế mãnh thú?"

      "Hư, ta nghe phải đâu, mà là tay nàng ta có quyển bí kíp, học xong là điều khiển được thú. Vô cùng lợi hại."

      "Vậy sao?"

      "Chắc là vậy rồi. Tin này làm cho người trong võ lâm thèm muốn, biết giang hồ lại nổi lên bao nhiêu gió tanh mưa máu đây? Dân đen thấp kém như chúng ta cũng chỉ có thể nhìn."

      ". . . . . ."

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An, Sở Ly La nhìn nhau, vầng trán đọng lại sát khí. Cả đôi con ngươi màu ngọc bích của Tiểu Bạch Hổ ngồi vai Âu Dương Tĩnh cũng hơi đổi, dường như có chút suy nghĩ.

      "Chúng ta về quán trọ trước rồi sau."

      “Được.”

      Quán trọ, trong phòng Âu Dương Tĩnh.

      "Mọi người xem, rốt cuộc là ai ở sau lưng phá rối?" Sở Ly La híp con mắt lại, đôi con ngươi hẹp dài trong mắt phát ra ánh sáng lạnh. Đứng sau lưng làm ra loại hành động đê tiện này đả thương người, nhất định là đồ chuột nhắt.

      "Còn chưa biết." Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu: "Nhưng tôi và Ca từ khi rời cốc tới nay, kẻ thù đếm cũng hết. Nếu loại trừ , có khả năng nhất đó là Âu Dương Thấm và Vương gia."

      "Trước tiên nên phái người đến Vương gia xem qua chuyến , mấy ngày rồi, bọn họ lý nào lại có hành động." Sở Ly La .

      Âu Dương Tĩnh gật đầu cái. Nàng lấy trâm ngọc ra, trực giác mách cho nàng biết đó chính là Âu Dương Thấm.

      "Thiệt là lời đồn lúc trước vốn có gì, nhưng bây giờ. . . . . ." Sở Ly La cau mày: "Người trong giang hồ đối với bí kíp võ công này đều rất cuồng nhiệt, ai cũng muốn xưng bá thiên hạ. Bây giờ truyền ra người Tĩnh nhi có thể có bí kíp điều khiển thú, chỉ sợ nhiều người đều rục rịch, đến lúc đó phiền phức của chúng ta nhiều hơn."

      "Để ta xem ai dám tìm đến Tĩnh nhi gây phiền toái?!" Âu Dương An sắc mặt trầm xuống, tiếp theo nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, lời : "Tĩnh nhi, trước kia đều là muội bảo vệ đại ca. Lần này đại ca nhất định phải bảo vệ muội, mặc kệ là bao nhiêu người, ta cũng lùi bước, vẫn theo bên cạnh muội. . . . . ."

      "Ca——" Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt đều chỉ có bóng dáng đối phương.

      Sở Ly La ở bên nhìn, nhíu mày lại. Sao có cảm giác ánh mắt Âu Dương An nhìn Tĩnh nhi dường như hoàn toàn chỉ là huynh trưởng nhìn em . Mà Tĩnh nhi, hình như cũng quá để ý Âu Dương An. Tuy hai người bốn mắt nhìn nhau, người áo bào trắng như ngọc, người váy phấn xinh đẹp, nhìn thế nào cũng thực bình thường. Chẳng qua nếu khí phải có chút ám muội là tốt rồi.

      "Tĩnh nhi, bây giờ định làm gì? Muốn tôi hỗ trợ tay ?" Sở Ly La lên tiếng cắt đứt ánh mắt trao đổi của hai người. Âu Dương Tĩnh thu hồi ánh mắt, khuôn mặt lại đột nhiên đỏ lên. Vừa rồi nàng lại thiếu chút nữa rơi vào ánh mắt thâm thúy của Đại ca, tại sao như vậy? là đại ca của mình mà, cho dù linh hồn phải, nhưng thân thể này vẫn là em của .

      "Nếu biết đối phương là ai, vậy cứ lấy tĩnh chế động , ôm cây đợi thỏ." Chờ đỏ ửng lui , Âu Dương Tĩnh thản nhiên . Mà thất thường đâu chỉ có nàng, Âu Dương An vừa rồi cũng thiếu chút nữa làm ra hành động thất lễ. Nhìn môi đào phấn nộn, thế nhưng lại muốn hôn Tĩnh nhi. Nghĩ tới đó, thân thể liền xao động, khó chịu. Nhưng thể che giấu hết phần rung động kia.

      "Ôm cây đợi thỏ sao, nhưng cũng thể đợi mãi. Chúng ta phải tra ra người kia rốt cuộc là ai mới được." Bỏ nhung nhớ trong lòng qua bên, Âu Dương An cũng .

      “Phải đó.” Sở Ly La gật đầu,

      "Kỳ thực bên cạnh tôi vẫn còn hộ vệ, tôi cho đến chỗ Vương gia xem xét tình hình trước, có lẽ có tin tức gì đó."

      ", hộ vệ của vẫn nên giữ lại bảo vệ ." Âu Dương Tĩnh lắc đầu.

      "Ai da… hay là để Cuồng ." Dù sao cũng là thần thú, nếu , thân ai nhìn thấy.

      Tiểu Bạch Hổ cuộn tròn ở bên bàn vừa nghe lập tức trợn trắng mắt, tốt rồi, lại làm nô lệ: "Thôi được, để ta ." Có thể sao? Ai kêu mình lại ký cái khế ước kia. Âu Dương Tĩnh bọn họ cười ra tiếng, đều bị Vân Khinh Cuồng làm trò mà buồn cười.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 39: Đùa giỡn

      Vương Phủ, thư phòng.

      "Âu Dương tiểu thư là diệu kế. giờ đại bộ phận người trong võ lâm đều đối với Âu Dương Tĩnh có toan tính. Dù có sợ hãi, nhưng vẫn mơ ước bí kíp người nàng ta, tóm lại, nàng ta thể yên ổn rồi." Vương lão gia ánh mắt híp lại, ánh nến mông lung, khiến cho vẻ mặt đắc ý dữ tợn chiếu mặt ông ta càng ràng.

      "Như thế tốt nhất." Âu Dương Thấm vẫn đeo khăn che mặt: " khi đám người ngu ngốc kia đều phía sau tiếp bước phía trước động thủ với nàng ta, chúng ta chỉ cần đứng bên xem cuộc chiến, sau đó đợi đến tàn cuộc mới ra tay."

      "Đúng. Bọ ngựa rình ve, hoàng tước tại hậu." Vương lão gia hận thể lập tức vì con trai, con báo thù.

      Âu Dương Thấm và Ma Sát cười, mối thù của bọn họ cũng mau chóng được báo.

      Nhìn vẻ mặt của ba người trong phòng, Vân Khinh Cuồng thân bên cạnh bĩu môi. Chỉ bằng mấy người xấu xa này nọ các ngươi mà cũng mơ tưởng hại chủ khế ước của bổn vương ư, là nghĩ chuyện hoang tưởng. Chờ mà xem, tuyệt đối để các ngươi thực được đâu.

      Đôi con ngươi màu ngọc bích quét đến chiến đèn lồng bên cạnh bao phủ đèn cầy ở bên trong, khóe miệng khẽ cong, lộ ra nụ cười đùa dai. Chỉ thấy tay nhàng điểm cái, chụp đèn kia lại từ từ lên.

      Bọn Âu Dương Thấm lơ đãng thấy, nhất thời trợn lớn con mắt, dụi dụi con ngươi. Nhưng khi thấy chụp đèn bay đến bên cạnh bàn đọc sách phát ra tiếng, mà vốn ánh nến bên trong ràng lớn, nhưng bây giờ phút chốc ngọn lửa bén lên cao ba người đều bị dọa sợ.

      "Chuyện này, sao lại thế này?" Ba người nhìn quanh thư phòng, nhớ tới phòng bọn họ ở sát cạnh với phòng của Vương Phong. phải là ma quỷ quấy phá chứ?

      Âu Dương Thẩm và Ma Sát đều có chút kinh hãi. Tuy rất muốn tin tưởng đời này có quỷ thần. Nhưng chuyện kỳ quái xảy ra ngay trước mắt, trong lòng bọn họ vẫn là rùng mình.

      "Phong, Phong nhi, Vân nhi, Yên nhi, là các con sao?" Vương lão gia hiển nhiên cũng nghĩ tới vài chuyện, nuốt nước miếng, hướng tới ánh nến kia run giọng gọi.

      Vân Khinh Cuồng thấy thế, ở bên cười lăn lộn. Cố tình lợi dụng người bên ngoài nhìn thấy , lại làm cho ghế dựa phát ra tiếng vang cách cách, càng làm cho khí trong thư phòng khẩn trương đến cực kỳ.

      "Phong nhi, các con đừng gấp gáp. phụ thân nghĩ ra cách báo thù cho ba em các con rồi. Các con chờ nhé, chờ phụ thân lấy máu tươi của kẻ thù tế điện các con. Bây giờ các con trước tiên cứ an tâm ." Vương lão gia với chỗ trống trong phòng.

      "Đúng vậy, Vương công tử, Vương tiểu thư, oan có đầu, nợ có chủ, chúng ta cũng nhất định giúp các vị báo thù. Bây giờ các vị cứ rời trước được ?" Âu Dương Thấm mặt cũng tái nhợt .

      Vân Khinh Cuồng vung tay, ánh nến lại phút chốc bùng lên, sau đó lại buông lỏng trở về trạng thái bình thường.

      Vương lão gia bọn họ thấy thế nhàng thở ra, nín thở quan sát lát. Xác định tượng kỳ lạ gì, ba người lại càng khẳng định có lẽ là hồn ma của Vương Phong bọn họ trở lại.

      "Vương lão gia, xem ra lệnh công tử, thiên kim quả nhiên chết nhắm mắt. Chúng ta nhất định phải giết nữ kia mới được." Ma Sát cũng oán hận mở miệng. Những gì có hôm nay đều là do Âu Dương Tĩnh ban tặng, tuyệt đối buông tha nàng ta. Thống khổ trải qua, muốn nàng ta phải gấp trăm, gấp nghìn lần hoàn lại.

      "Đúng." Vương lão gia cũng nặng nề mà gật đầu. Cuối cùng ba người lại thầm thương nghị những điểm quan trọng thêm lúc nữa, sau đó Âu Dương Thấm và Ma Sát mới rời .

      Vân Khinh Cuồng thấy bọn họ rồi, cũng cùng theo. Hôm nay trêu chọc bọn chúng phen, chẳng qua là chút xả giận nho mà thôi. Chiếu theo tính tình của ắt hẳn sớm đem cả đám bọn chúng trực tiếp gặp Diêm La Vương rồi, nhưng vội. Tĩnh nhi đối với lũ bại hoại này, đao giải quyết ngược lại quá tiện nghi cho chúng. Chỉ có chậm rãi tra tấn mới chân chính làm cho bọn chúng thống khổ.

      . . . . . .

      Vân Khinh Cuồng trở lại quán trọ, đem tất cả những chuyện ở Vương Phủ nghe được, chứng kiến được kể hết cho Âu Dương Tĩnh bọn họ nghe.

      "Quả nhiên là nàng ta, mạng cũng lớn ." Âu Dương Tĩnh vuốt vuốt trâm ngọc, đột nhiên nhếch môi cười, trâm ngọc theo đó lập tức gãy: "Chỉ là nàng ta ngàn nên, vạn nên xuất lần nữa, lần này vận may của nàng ta cũng mau chóng dùng hết thôi."

      "Đúng vậy." Sở Ly La cũng gật đầu: "Nếu ta đủ thông minh, nên trốn mới phải. chừng còn có thể giữ lại cái mạng , bây giờ lại tự mình đưa tới cửa." Đôi mắt xinh đẹp cũng thoáng vẻ lạnh như băng. Âu Dương Thấm, ngươi quả nhiên thông minh.

      "Nhưng, Cuồng à, ngươi trêu đùa bọn chúng như thế, rất buồn cười." Sở Ly La với Vân Khinh Cuồng, vừa nghĩ tới hình ảnh lũ người muốn hãm hại Tĩnh nhi hoảng sợ khi nhìn thấy ‘quỷ’, nàng cảm thấy rất thú vị.

      "Đáng tiếc, chuyện vui như vậy, mình lại được xem." Lắc lắc đầu, dáng vẻ tiếc hận.

      "Dẹp, thế là gì. Nếu ta muốn, còn có thể khiến bọn chúng tinh thần điên đảo, muốn chết cũng chết được. Tươi sống tra tấn bọn chúng." Đôi con ngươi màu ngọc bích của Vân Khinh Cuồng lóe ra ánh sáng lạnh lùng. Nếu muốn hại người, tất nhiên khiến đối phương so với xuống Địa ngục còn đau khổ hơn.

      "Nam tử đeo mặt nạ kia là ai?" Âu Dương An nghe trong lời của Vân Khinh Cuồng đối với nam tử đeo mặt nạ kia rất nghi hoặc: "Lúc trước Âu Dương Thấm mất tích, liệu có phải do ta giở trò quỷ ?"

      " sao, mặc kệ là ai cũng chẳng có gì phải sợ. Bây giờ đối với chúng ta chỉ có thân phận, là kẻ địch." Âu Dương Tĩnh đối với bạn bè của mình luôn rất hết lòng, nhưng đối với kẻ địch cũng là vô cùng tàn khốc.

      "Chúng ta cứ vươn cao cổ lên chờ , để xem bọn chúng có thể dựa vào mấy trò vớ vẩn này lấy đầu chúng ta xuống được ." Đầu của nàng trừ mình ra, ai cũng đừng mong thương nhớ.

      “Ừ.”

      Hôm sau, Âu Dương Tĩnh bọn họ rời quán trọ. Ba người hổ, chuẩn bị tiếp tục hành trình du sơn ngoạn thủy. Hơn nữa nếu bọn họ ra khỏi cửa, chỉ sợ những người kia có nhiều cơ hội ra tay.

      Âu Dương An thuê chiếc xe ngựa, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La hai nữ tử mang theo Bạch Hổ ngồi trong xe, còn Âu Dương An làm xa phu ở bên ngoài điều khiển.

      Xe ngựa vừa vào rừng phía trước xuất hàng người áo đen, đứng nơi đó, yên lặng nhìn .

      Âu Dương An kéo dây cương, cho xe ngựa dừng ở ven đường.

      Trong xe ngựa Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh nhìn nhau, trong mắt thoáng hào quang thần bí: Đến đây .

      Âu Dương Tĩnh bàn tay mềm đẩy cửa xe ngựa ra, hào phóng mà bình tĩnh nhìn đám người lai giả bất thiện kia.

      "Các vị muốn gì?"

      "Để lại bí kíp điều khiển thú." người áo đen cầm đầu lạnh giọng đáp.

      Cả bọn Âu Dương An lập tức ràng, quả nhiên những người này đều vì bí kíp mà đến.

      "Ta muốn đưa đấy!" Âu Dương Tĩnh sợ, ngược lại hướng tới đám người áo đen kia tươi cười. Nụ cười lộ lúm đồng tiền ngọt ngào, giọng mềm mại. Nhưng lời kia khiến đám người áo đen nổi giận.

      " để lại bí kíp, người cũng đừng mong rời ."

      Dứt lời, vung tay lên. Tên áo đen phía sau tay cầm kiếm, lướt như gió bước nhanh phóng tới chỗ Âu Dương Tĩnh bọn họ. Hiển nhiên, đám người này là kiên quyết muốn đoạt lấy.

      Âu Dương Tĩnh cười nhạo tiếng, duỗi tay ra, ngọc tiêu lập tức rơi xuống trong tay nàng. Sau đó chấp ở bên môi.

      Những người áo đen kia thấy thế đều dừng chân, lui về phía sau mấy bước. Bọn họ sớm biết tiêu kia của Âu Dương Tĩnh có bao nhiêu lợi hại, hơn nữa giờ ở trong rừng cây, ai biết tiếng tiêu của nàng gọi ra bao nhiêu mãnh hổ dã thú?

      "Lão đại, làm sao bây giờ?"

      Chương 40: Quả nhiên là ngươi

      "Lão đại, làm sao bây giờ?"

      Bị thủ hạ hỏi lão đại mặc áo đen nhíu chặt mày. Nếu là người đến, bọn họ tất nhiên sẵn sàng giương đao đánh nhau hoàn toàn sợ. Nhưng nếu đến là đàn mãnh thú biết phần thắng có được là bao nhiêu. Hơn nữa vụ thảm sát Đại hội võ lâm trước đó - đám mãnh thú xé xác em Vương gia vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ mỗi người.

      Trong lúc đám sát thủ bế tắc, sau lưng bọn họ truyền đến tiếng bước chân.

      Mọi người quay đầu lại nhìn, lập tức thấy đỉnh cỗ kiệu thực hoa lệ xuất ngay trước mặt bọn họ. Tám phu khiêng kiệu thân hình cao lớn, cước bộ trầm ổn, nam tử áo xanh cường tráng ngẩng đầu. Phía trước còn có nam tử đeo mặt nạ.

      Âu Dương Tĩnh buông ngọc tiêu nhìn cỗ kiệu, tới rồi sao?

      Sở Ly La và em Âu Dương An tương tự nhìn lên, càng hứng thú cong môi. Vẻ mặt xinh đẹp là phô trương, chẳng lẽ muốn so với công chúa nàng còn lớn hơn sao. khiến người ta chướng mắt.

      "Các ngươi là ai?" trước mặt người áo đen kia là đối tượng muốn ám sát, sau lưng lại là người lạ mặt, chân mày càng thêm nhíu chặt. Hi vọng phải trước sau giáp công là tốt rồi.

      "Chúng ta tới giúp các ngươi." Người đeo mặt nạ mở miệng, ánh mắt bắn về phía Âu Dương Tĩnh, hận ý dày đặc theo đó cũng giảm chút nào.

      Âu Dương Tĩnh chợt nhíu mày, kỳ lạ. Nàng nhớ từ lúc nào quen biết người như vậy?

      "Các ngươi. . . . . ."

      "Dừng kiệu." Thủ lĩnh của đám người áo đen kia nheo chân mày còn muốn gì nữa, nhưng lại nghe thấy giọng mềm mại ngọt ngào, thanh từ trong kiệu phát ra. Nhờ đó mới biết ra bên trong kiệu là .

      Tám hán tử đem cỗ kiệu vững vàng ngừng lại. bàn tay ngọc thon dài vén màn kiệu lên, sau đó bóng dáng nữ tử tinh xảo từ bên trong lộ ra. Ngón tay như cọng hành, môi son đỏ mọng. Nữ tử như cây tường vi kia phải Âu Dương Thấm là ai?(câu kia hình như là ngón tay mềm như rễ hành phải ko ss? E thấy buồn cười quá)

      "Âu Dương Thấm, quả nhiên là ngươi." Âu Dương Tĩnh đoán được từ trước, nên khi gặp lại Âu Dương Thấm cũng giật mình.

      Âu Dương An và Sở Ly La cũng bình tĩnh nhìn Âu Dương Thấm, đáy mắt thoáng từng trận lạnh băng. Bọn họ vẫn chưa quên Âu Dương Thấm ở sau lưng làm những trò quỷ quái gì.

      "Ngũ muội muội, chúng ta gặp lại rồi." Âu Dương Thấm vẻ mặt vẫn đổi mềm mỏng ôn nhu, càng như thế lại càng lộ dối trá, khiến người xem muốn nôn mửa.

      "Đừng đùa nữa, ngươi vẫn nên gọi tên ta . Ta dám trèo cao đâu." Âu Dương Tĩnh cười hì hì lại đổi ha ha: "Nhưng, chắc ngươi phải đặc biệt ở đây chờ chúng ta chứ?"

      Đám người áo đen cũng nhìn về phía Âu Dương Thấm. Đại khái hiểu bọn họ là hai chị em, nhưng quan hệ tốt.

      Âu Dương Thấm nhìn Âu Dương Tĩnh vẻ mặt cười hì hì, mà trong lòng bốc hỏa. Ý cười giả dối lập tức tắt ngúm, dung nhan lạnh lẽo nhìn: "Âu Dương Tĩnh, bớt sàm ngôn . Ngươi hại mẫu thân cùng hai vị huynh trưởng của ta, giờ cũng là lúc nên thanh toán rồi."

      "Cả ta nữa." Nam tử đeo mặt nạ cũng mở miệng.

      "Ngươi là ai?" Âu Dương Thấm tìm nàng gây chuyện nguyên nhân, nhưng nam tử đeo mặt nạ này là ai?

      "Ma Sát." Nam tử kia nghiến răng nghiến lợi , hận ý ngút trời.

      Những người áo đen vừa nghe lời của đều giật mình nhìn lại. thể nào, sao ta lại là Ma Sát - người có vẻ bề ngoài như trẻ con được?

      Âu Dương Tĩnh vẫn cau mày, ấn tượng nhiều. Nhưng dù là ai, khi là kẻ địch, đều cần phải tay.

      "Các ngươi muốn báo thù chứ gì, có bản lĩnh tới ."

      "Hừ, vậy ngươi tới số rồi."

      Dứt lời, Âu Dương Thấm đột nhiên lấy ra cái ống trúc. luồng khói đen từ trong ống trúc phun ra, bay vụt đến giữa trung, sau đó giống như pháo hoa nở tung rồi biến mất.

      Âu Dương Tĩnh bọn họ hiểu được, đây là loại tín hiệu liên lạc. Ba người nhìn nhau, xem ra Âu Dương Thấm có chuẩn bị.

      Quả nhiên, lâu sau, chợt nghe thấy tràng tiếng bước chân hỗn độn. Hơn nữa lấy công lực của em Âu Dương An có thể nhìn ra trong đám người đến có ít cao thủ võ công tuyệt đỉnh.

      Rất nhanh, đám người lập tức xuất trong tầm mắt của bọn họ. Chỉ là chỗ đất rừng này được rộng lắm lại bỗng nhiên nhảy ra nhiều người như vậy, nhất thời nhìn qua có vẻ chật chội. Cầm đầu đám người kia quả nhiên là mấy người Đại hội võ lâm.

      Âu Dương An bọn họ vừa nhìn là hiểu. Khó trách Âu Dương Thấm muốn tung ra lời đồn người Âu Dương Tĩnh có dấu bí kíp điều khiển thú. ra là muốn kích động lòng tham của đám người giang hồ, lợi dụng bọn họ để đối phó với em nàng.

      "Vương lão gia, Đậu chưởng môn, Hứa chưởng môn, Vũ chưởng môn, Tề công tử, các vị đến." Âu Dương Thấm thấy người tới, gương mặt nổi lên ý cười, gật đầu với bọn họ.

      "Âu Dương nương." Vài người cũng hướng về nàng ta gật đầu, sau đó đều đưa ánh mắt tới chỗ Âu Dương Tĩnh. Hứa chưởng môn bọn họ ở Đại hội võ lâm tận mắt thấy Âu Dương Tĩnh dùng tiếng tiêu điều khiển thú, đối với nàng vừa là sợ, nhưng cũng vừa khó nén được lòng tham.

      Mà Vương lão gia khi nhìn thấy kẻ thù giết con mình, hận ý ngập trời. Chỉ ước gì ngay lúc này có thể chính tay mình đâm chết kẻ thù, dùng máu tươi của bọn chúng để tế điện các con của ông.

      "Chính các ngươi, chính các ngươi hại chết Phong nhi, Yên nhi, Vân nhi của ta. Hôm nay lão phu nhất định phải chính tay đâm chết các ngươi, báo thù cho con ta. . . . . ." Vương lão gia hướng về Âu Dương Tĩnh bọn họ gầm thét.

      Âu Dương An bọn họ nhíu chân mày. Đây là phụ thân của em Vương Phong ư. Xem ra võ công cũng tầm thường, nhưng vẻ mặt rất ngang ngược kiêu ngạo. Khó trách có thể nuôi ra bọn Vương Phong biến chất như vậy.

      "Ông muốn báo thù?! Bằng vào sức của bọn họ sao?" Âu Dương Tĩnh khẽ nâng cằm, đem ánh mắt dừng ở chỗ bọn người Hứa chưởng môn: "Nếu ta nhớ lầm, vài vị ở đây phải trong Đại hội võ lâm vẫn tự xưng muốn nâng cao chính nghĩa, đại hùng vì dân trừ gian diệt ác đó sao?" mặt nàng mang theo ý cười, nhưng ba chữ ‘đại hùng’ từ miệng ra lại châm chọc.

      Đám người Hứa chưởng môn mặt lúc trắng lúc xanh, nhưng vẫn giả làm quân tử. đám rất nhanh lập tức bày ra dáng vẻ chính nghĩa lẫm liệt hiên ngang : "Đúng vậy, hôm đó nữ ngươi trước mặt bao nhiêu hùng võ lâm dùng thuật hại chết huynh muội Vương gia. Hôm nay, ta cùng Vương lão gia đem nữ ngươi bắt lại, vì những người vô tội chết mà báo thù rửa hận. . . . . ."

      "Đúng, bắt nữ lại."

      ". . . . . ."

      "Chậc chậc chậc. . . . . ." Nhìn đám người dối trá trước mặt, Sở Ly La cũng gợi môi, cười như cười nhìn bọn họ: "Ta từng gặp qua nhiều người biết xấu hổ rồi nhưng chưa từng thấy ai mặt dày như các người. Chứ phải các người vì nghe được lời đồn, nghĩ Tĩnh nhi có bí kíp điều khiển thú, muốn đến cướp để xưng bá võ lâm sao? Còn mình là đại hùng, đúng là đám ngụy quân tử. . . . . ."

      Đám người Hứa chưởng môn thấy mục đích bị vạch trần, cả đám sắc mặt càng thêm xấu hổ. Bọn họ trừng mắt, trực tiếp cầm kiếm tấn công về phía đám người Âu Dương An. Mà bọn người áo đen lúc trước cũng tranh thủ xông vào. đám người vây lấy tấn công Âu Dương An, Sở Ly La, Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương Thấm và Ma Sát đứng bên cạnh, mắt lạnh nhìn vào. Bọn họ chờ đợi cơ hội, cơ hội ngư ông đắc lợi.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 41: Tình cảm của Ma Sát

      "Tĩnh nhi, giao những người này cho tôi và Âu Dương đại ca. ở đây chờ xem." Sở Ly La nhìn đám người tấn công đến, môi gợi lên, với Âu Dương Tĩnh: " lâu hoạt động gân cốt rồi, cũng nên luyện tập lại."

      “Được.” Âu Dương Tĩnh nghe nàng ấy thế, động tác cầm tiêu lại buông xuống, vỗ vỗ con hổ , ngược lại ngồi bên cạnh xe ngựa nhìn Âu Dương An và Sở Ly La nghênh hướng về đám người Vương lão gia.

      Sở Ly La võ công kém, tất nhiên cần lo lắng. Âu Dương An cũng luyện đến linh lực tầng thứ bảy, mỗi chiêu đều lộ ra khí thế bí hiểm. Hai người họ cùng đám người kia so chiêu, cũng có chút gì gọi là cố sức. Thành thạo xuyên qua đám đằng đằng sát khí, tiêu sái, hoàn toàn giống với đối phó kẻ địch. Ngược lại là nam nữ biểu diễn khiêu vũ.

      Đám người Vương lão gia vốn tin tưởng mười phần, nhưng bây giờ sắc mặt trắng bệch. Nữ tử cưỡi thú còn chưa ra tay, bọn họ chống đỡ nổi. Nếu nàng ta ra tay, vậy bọn họ còn giữ được mạng sao?

      Âu Dương Thấm và Ma Sát cũng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn đám người giao đấu còn mấy phân tự tin, con ngươi trầm xuống. ngờ nhiều cao thủ võ lâm như vậy cũng phải đối thủ của bọn họ?

      "Thấm nhi, làm sao bây giờ? Chúng ta phải dừng lại sao?" Ma Sát hỏi. Tuy cũng rất muốn báo thù, nhưng tình huống trước mắt quá ràng, cho dù bọn họ có nhúng tay vào căn bản cũng phải đối thủ.

      Sắc mặt Âu Dương Thấm chìm xuống nặng nề. Nàng cam lòng, nàng muốn chính tay đâm chết cừu nhân, nhưng tất cả đều làm được. Hai tay nắm chặt, ngón tay thon dài vì lực siết chặt bật ra vết máu nàng cũng để ý.

      " ? Liệu chúng ta còn cơ hội ?" Nàng chỉ e hôm nay nếu được, vậy sau này còn có cơ hội sao?

      "Núi xanh vẫn còn đó, lo gì có củi đốt. Lâu như vậy chúng ta cũng chờ rồi, cần gì phải để ý đợi thêm chút nữa." Ma Sát dĩ nhiên cũng hận thể lập tức báo thù, nhưng càng hiểu được quân tử báo thù mười năm cũng muộn. cần thiết phải vì xúc động nhất thời mà đánh mất tính mạng.

      "Nhưng. . . . . ."

      " mau, bọn họ chống đỡ nổi nữa rồi." Ma Sát thấy những người kia giống như bị Âu Dương An và Sở Ly La đùa giỡn, đám khắp người nhuộm đầy máu tươi, mắt thấy trụ được nữa. với Âu Dương Thấm xong, kéo nàng lại, mang theo tám gã kiệu phu, kì thực là muốn rời .

      "Tĩnh nhi, chúng muốn chạy." đôi con ngươi màu ngọc bích của Tiểu Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng nhìn thấy hành động của bọn họ, nhắc nhở Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương Tĩnh nhìn qua. Quả nhiên thấy hai người kia muốn nhân cơ hội bỏ chạy. Nàng phiết môi, dễ dàng vậy đâu.

      "Âu Dương Thấm. Bây giờ mà rời , phải mất mặt lắm sao?" Tiếng Âu Dương Tĩnh vang lên, Sở Ly La bọn họ cũng phát Âu Dương Thấm muốn chuồn . Lúc này khóe miệng lập tức hé ra nụ cười trào phúng, hướng tới nàng ta : "A, vừa rồi biết là ai muốn báo thù đây? Sao bây giờ lại cụp đuôi muốn chạy trốn rồi?" Mặc dù với Âu Dương Thấm, nàng vẫn quên gõ vào đầu đám người trong võ lâm bên cạnh.

      Phịch tiếng, đám người trong võ lâm kia đầu óc lập tức choáng váng ngã xuống đất. Âu Dương An cũng giải quyết địch thủ, rất nhanh chỉ còn lại Hứa chưởng môn, Vương lão gia và tên cầm đầu lũ người áo đen. Nhưng bọn họ cũng bị thương .

      Âu Dương Thấm bị như vậy, được, ở lại cũng xong. Bây giờ lập tức tỏ ra sợ hãi bọn họ, đành làm cái đuôi đào binh chạy trốn? Ở lại sao? Nhìn đất người chết người bị thương, kết cục của họ là gì? Nàng đứng ở đó, trắng mặt cười, thể tiến cũng chẳng thể lui.

      " cần lo cho bọn họ, chúng ta thôi." Ma Sát kéo nhanh Âu Dương Thấm, sau đó với tám gã kiệu phu: "Các ngươi chặn phía sau."

      "Vâng." Tám gã kiệu phu thân mình cao lớn phút chốc rút ra binh khí, hướng về Âu Dương An tấn công tới. Đồng thời, Ma Sát cũng kéo theo Âu Dương Thấm thi triển khinh công bỏ chạy.

      Âu Dương Tĩnh nhìn tám người vọt tới, lại nhìn Âu Dương Thấm chạy trốn, cười , đột nhiên mở miệng nhàng : "Tử Nguyệt ——" Bỗng nhiên, luồng hào quang chợt xuất . Tử Nguyệt bảo kiếm trong cơ thể nàng tiếng động ra. Sau đó giống như có ý thức, hướng về Âu Dương Thấm và Ma Sát đuổi theo.

      Vốn là định đuổi theo, Sở Ly La vừa thấy tất nhiên cũng thả lỏng ít. Xem ra căn bản là cần lo lắng tiện nhân kia có thể đào tẩu.

      Âu Dương Tĩnh lấy Tử Nguyệt bảo kiếm ra, lại đem ngọc tiêu đặt ở bên môi, ánh mắt híp lại, tươi cười càng sâu hơn, lúm đồng tiền xinh đẹp , tiếng tiêu cũng nhàng ra. Tiếng tiêu bay bổng, tám kiệu phu và Hứa chưởng môn hoảng sợ trợn to hai mắt, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Âu Dương Tĩnh. Lỗ tai lắng nghe thanh trong rừng, nếu có gió thổi cỏ lay, bọn họ lập tức nhấc chân chạy trối chết. Gió lay động nhánh cây, quả nhiên, rất nhanh nghe thấy tràng thanh kỳ quái.

      "A, rắn ——" Sở Ly La sợ nhất loại này, vừa thấy trong rừng bò ra nhiều rắn như vậy, lúc này lập tức nhảy lên xe ngựa. Mà Âu Dương An cũng thấy Âu Dương Tĩnh ra hiệu lại gần xe ngựa. Âu Dương Tĩnh nhìn bầy rắn phun lưỡi vậy quanh đám người Tề chưởng môn, ngay cả nháy mắt cái cũng , chỉ nhìn chằm chằm bọn họ. Nghĩ cũng cần chính mình ra tay nữa.

      "Ca, chúng ta đuổi theo bọn Âu Dương Thấm."

      “Được.” Âu Dương An lần nữa cầm lên dây cương, vung, xe ngựa hướng về phía trước đuổi theo. Ngay khi bọn họ vừa rời , còn có thể nghe thấy tiếng đám người Vương lão gia kia chém giết, thét chói tai.

      . . . . . .

      "Đây là kiếm gì vậy?" Bên kia, Ma Sát ôm Âu Dương Thấm thi triển khinh công mà chạy. Nào ngờ lại bị Tử Nguyệt bảo kiếm truy đuổi ngừng. Hai người trong lòng khẩn trương, có vài phần sợ hãi.

      "Con tiện nhân kia nhất định là nữ, nếu sao lại có thể có nhiều thuật như vậy?" Âu Dương Thấm đối với Âu Dương Tĩnh vừa hận lại vừa sợ. Nhìn Tử Nguyệt kiếm giống như có ý thức ngừng đuổi theo bọn họ, mặc kệ bọn họ tránh né thế nào, nó vẫn có thể đuổi sát theo. Trong lòng lo lắng vạn phần.

      "Làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như vậy, nhất định được." Thanh kiếm cứ thế đuổi theo, bọn họ chết dưới kiếm, cũng vì kiệt sức mà bỏ mạng. Ma Sát nhìn phía trước là dãy núi chạy dài, rừng cây nối tiếp, muốn tránh né cũng phải được, nhưng kiếm này vẫn cứ đuổi theo. Đột nhiên ôm Âu Dương Thấm hạ xuống cây đại thụ, để nàng xuống nhánh cây : "Ta dẫn kiếm , nàng nghĩ cách rời khỏi đây."

      "Ma Sát ——" Nhìn Ma Sát lại mình dẫn nhử kiếm, Âu Dương Thấm trong lòng vừa sợ hãi lại vừa lo lắng. Tuy gương mặt Ma Sát bị hủy thực khủng bố, nhưng từ khi cứu mình ra khỏi đám rắn chuột sói kia, hai người vẫn ở cạnh nhau. Đối với , nàng bây giờ thực ỷ lại. Nghe thấy tiếng của Âu Dương Thấm, Ma Sát quay đầu hướng về nàng nở nụ cười, có lẽ hành động lần này của thể quay đầu, nhưng nếu giữa hai người, nàng có thể sống sót, vậy cũng đủ rồi. Đúng vậy, Ma Sát lãnh khốc là thế, lại thích Âu Dương Thấm. Có lẽ người khác nàng có tâm cơ, có lẽ mình xứng với nàng, nhưng lại có thể lựa chọn bảo vệ nàng. . . . . .

      "Bảo vệ tốt chính mình."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :