1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 24: Lại gặp Sở Ly La

      ", có gì." Âu Dương An dám nhìn Âu Dương Tĩnh, chỉ cần vừa nhìn thấy nàng, trong đầu lập tức lại lên bóng dáng trong mộng kia.

      Âu Dương Tĩnh kỳ quái nhìn vẻ mặt của , thẹn thùng? Vậy là sao?

      "Cuồng, đại ca làm sao vậy? Vừa rồi ta nghe thấy tiếng động, xảy ra chuyện gì sao?" Nàng nhìn về phía Vân Khinh Cuồng.

      Đôi con ngươi màu ngọc bích của hổ trợn trắng, khó chịu đáp: "Chỉ là giấc mộng thôi."

      "Mộng?" Âu Dương Tĩnh lại xem xét Âu Dương An, khuôn mặt tuấn tú ửng hồng, nhìn thế nào cũng giống như xấu hổ. Chẳng lẽ? Nghĩ chút, phải đại ca mộng xuân chứ? Cẩn thận ngẫm lại bọn họ cũng đều mười tám tuổi rồi, ở cổ đại mà , rất nhiều nam tử thành cha. Mà đại ca lại từ cùng mình ở chung chỗ, căn bản ít tiếp xúc với nữ tử, có lẽ giờ là lúc nên tìm tẩu tử rồi.

      Suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An biết được. Nếu biết, chỉ sợ là có khổ mà nên lời. Bởi vì lại đối với em nổi lên ý nghĩ như vậy.

      Đương nhiên, những suy nghĩ của Âu Dương Tĩnh bây giờ rất nhanh phải hối hận, bởi vì nàng phát bản thân muốn để cho đại ca nhớ thương nữ tử nào khắc, trừ nàng. Có điều đây đều là chuyện sau này.

      Hai em thu thập phen, lại chờ bọn tỉnh dậy, giúp chúng dùng đồ ăn sáng xong, đến khi đó mới dẫn mấy đứa trẻ tìm người nhà của mình. Ngay khi hai em ra khỏi quán trọ sau đó lâu, lại tình cờ gặp được người quen.

      "Ly La?" Âu Dương Tĩnh đứng đó, nhìn bóng dáng mặc quần lụa màu bạc kia, cao quý lại quyến rũ. phải là công chúa Sở Ly La còn ai vào đây?


      "Tĩnh nhi?" Sở Ly La cũng thấy Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt cũng tương tự rất bất ngờ. Có điều rất nhanh, mặt lập tức lộ ra tươi cười. Bước chân liên tục mà nhàng thẳng bước tiến tới, trước mặt mọi người ôm Âu Dương Tĩnh.

      Đám người hầu của Sở Ly La rất bất ngờ, công chúa lại quen biết xinh đẹp này?

      Âu Dương An cũng nhìn hai người ở chỗ ôm nhau. Mặc dù biết em rốt cuộc làm thế nào quen biết công chúa. Có điều bây giờ ngẫm lại, chẳng lẽ hai người đều là người đến từ dị giới sao?

      "La, sao lại ở đây?" Buông tay, Âu Dương Tĩnh hỏi.

      Vừa nghe Âu Dương Tĩnh hỏi, Sở Ly La vẻ mặt có chút bất đắc dĩ vừa tức tối đứng lên:

      "Cũng biết Phụ hoàng nghĩ gì? Còn có Thái tử hoàng huynh cũng lạ nữa, lại đáp ứng đám hỏi của Băng Quốc, muốn tôi gả . Tôi đương nhiên chịu, nên mới nhân cơ hội lén trốn ." đùa sao, nữ tử xuyên oanh oanh liệt liệt phen, đương nhiên làm thất vọng thân phận của chính mình. Cho nên chắc chắn là ngoan ngoãn gả cho người khác đâu.

      Âu Dương Tĩnh vừa nghe, gật đầu cái. Nàng có thể hiểu suy nghĩ của Sở Ly La, dù là ai cũng muốn bị người khác định đoạt cuộc đời của chính mình. Huống chi các nàng là xuyên qua đến đây, càng chấp nhận cái gì ba vợ bốn nàng hầu, cùng người chung hưởng chồng. Mà kết thông gia hai nước, đối phương phải Hoàng đế cũng là hoàng thân quốc thích, chỉ sợ nhất định thể thiếu ba vợ bốn nàng hầu. Nàng nhìn đại ca bên người, lại nhìn Sở Ly La chút, đột nhiên nảy sinh ý nghĩ trong đầu, có lẽ đại ca và La, hai người rất xứng đôi.

      "La, đồng ý cầu thân, còn bỏ trốn. Hay là cùng nhóm với chúng tôi , vừa vặn, chúng tôi cũng cùng nhau mới bước chân vào giang hồ. . . . . ."

      "Được." Sở Ly La gật đầu hết sức vui vẻ. Vì thế các nàng cùng nhau đem bọn thuận lợi đưa về cho người nhà. Nhìn cảnh đoàn viên, bọn họ cũng cảm động, hơn nữa Sở Ly La cũng nghe về chuyện Xà kia, đối với ta càng thêm phẫn hận.

      Sau khi mọi việc đều giải quyết thỏa đáng, Sở Ly La cũng lừa thị vệ theo. Cùng em Âu Dương Tĩnh vừa vừa du ngoạn, chuẩn bị hướng về Đại hội võ lâm trong lời Vân Tuyệt Trần .


      Chương 25: Âu Dương An phát uy


      tháng sau

      đến tháng 10, thời tiết dần dần mát mẻ lên.

      Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An, Sở Ly La ba người đường vừa vừa chơi, rốt cuộc ngày trước khi Đại hội võ lâm ở Ly Sơn diễn ra tới nơi. Có lẽ vì là Đại hội võ lâm, nên dưới chân núi Ly Sơn người luyện võ liếc sơ cũng có thể thấy được. Mấy quán trọ đều chật đầy. vất vả Âu Dương Tĩnh bọn họ mới tìm được chỗ trọ, lại chỉ còn lại gian phòng.

      "Tĩnh nhi, hay là, chúng ta tìm chỗ khác ." Âu Dương An . Ba người bọn họ, mình là nam tử, sao có thể cùng các nàng ở chung phòng?

      "Khách quan, phải tiểu nhân ngoa. Bây giờ ngài ra ngoài xem chút , làm gì còn nơi nào có phòng? Rất nhiều đại hiệp cũng phải ngủ giường chung." Tiểu nhị trong quán trọ nghe Âu Dương An thế, lập tức ở bên cạnh vào.

      Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La nhìn nhau, hai người bọn họ sao cả. Cổ nhân luôn quan niệm nam nữ cách biệt nhưng các nàng khác, tùy trường hợp đều có thể thương lượng.

      "Cứ vậy , căn phòng này, chúng ta thuê."

      “Được.” Tiểu nhị gật đầu, dẫn đường ba người lên lầu.

      Âu Dương An an tâm nhìn các nàng, có điều ngẫm lại cũng thể để hai nữ tử ăn ngủ ngoài đường, bất đắc dĩ, đến lúc đó chính còn phải nghĩ biện pháp.

      Ngay khi ba người và Tiểu nhị lên lầu thấy nhóm người từ bên ngoài quán trọ bước vào. Dẫn đầu là người mặc áo bào trắng, phe phẩy cây quạt, tự cho mình là phong lưu phóng khoáng. Mà phía sau đoán chừng là đám thủ hạ.

      Tên kia vừa bước vào, ánh mắt lập tức đảo xung quanh. Vừa thấy là biết phải người chính phái, mà người trong giang hồ dường như quen biết , có chút lảng tránh, còn có chút dám nhìn, đa số còn lại là khinh bỉ.

      "Wow, mỹ nhân." Tên nam tử mặc áo bào trắng đột nhiên nhìn thấy hai người Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh thang lầu, ánh mắt sáng rực, sỗ sàng đánh giá các nàng.

      Sở Ly La, Âu Dương Tĩnh cũng phát bực, tuy vừa rồi lúc các nàng vào đây cũng có ít người đánh giá, nhưng ai dám dùng ánh mắt như vậy xem xét các nàng. Tên nam tử này đáng chết. Hai người nhìn nhau, đều định ra tay. Nhưng Âu Dương An bên cạnh lại nhanh tay hơn, chỉ thấy áo bào trắng chợt lóe, bóng dáng của rơi xuống trước mặt kẻ kia.

      Chát , chát, chát — —

      Ba tiếng tát tay thanh thúy vang lên, mọi người nhìn lại, ra tên dâm loạn đó bị người ta quăng cho ba cái tát. Vốn khuôn mặt tính là tuấn tú trong nháy mắt biến thành đầu heo.

      Quán trọ lập tức rơi vào tĩnh lặng cổ quái, sau lát, có người nhịn được phát ra tiếng cười kinh thiên động địa.

      "Ha ha ha. . . . . ." Sở Ly La và Âu Dương Tĩnh hai người cũng cười cổ quái, Âu Dương An lần này quá tuấn xuất sắc rồi.

      "Tĩnh nhi, đại ca của lợi hại."

      Âu Dương Tĩnh mỉm cười, mặt lộ ra lúm đồng tiền. Trong lòng vui sướng ngọt ngào, nàng biết đại ca nhất định là vì nàng.

      Âu Dương An nhìn chằm chằm nam tử kia, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa trở nên vô cùng sắc bén: "Ngươi đừng lấy mắt chó nhìn lung tung, nếu , lần sau ta khoét mắt ngươi ra." Tức giận, hoàn toàn tức giận nha. ra mỹ nam tử tính tình ôn thuận trong cơ thể cũng có khát máu. Đại khái, cũng giống Âu Dương Tĩnh, người như thế đều là kẻ địch của cả hai.

      Dứt lời, lại bước, quay về bên cạnh Âu Dương Tĩnh.

      Những người khác ngây ngẩn cả người, mà cái vị cười to ban nãy cũng ngây ngốc nhìn Âu Dương An. Đó là bản lĩnh gì vậy, quả thực giống như thần tiên, mà như lướt chân chạm đất.

      Nam tử bị đánh ngây ngốc ôm mặt, lâu mới kịp phản ứng. hướng về Âu Dương An cả giận :

      "Ngươi dám đánh ta?"

      Âu Dương An quét mắt nhìn cái, lập tức cùng Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La lên lầu.

      "Bọn ngu ngốc các ngươi, còn mau bắt lại." Nam tử mặc áo bào trắng tức điên, chửi bới đám hạ nhân sau lưng trận.

      "Nhưng, nhưng Thiếu gia, chúng ta đánh lại ." Đám hạ nhân cũng ủy khuất hề hề . Tuy bọn họ cũng là võ lâm thế gia, nhưng ngoại trừ Lão gia, Phu nhân, Nhị tiểu thư, Tam thiếu gia, bọn họ so với những người này võ công căn bản cũng chỉ bình thường. Mà Đại thiếu gia của bọn họ căn bản là tên ngu độn, cả ngày chỉ biết ỷ vào gia thế nhà mình khi dễ người khác. Nếu có núi dựa vững chắc, chỉ sợ bị người ta chém chết lâu rồi.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 26: Ly Sơn gặp nhau

      "Cút ngay, cút ngay hết cho ta." Gã nam tử mặc áo bào trắng bị nhục, lửa giận trong lòng bốc lên. Quay đầu đá bọn thủ hạ mấy đá, sau đó giận dữ hét: "Viết thư cho ta, với Nhị muội, Tam đệ, ta bị người khi dễ. Bảo bọn họ mau tới báo thù cho ta."

      "Vâng" Đám nô tài bị đá dám tức giận, còn cúi đầu khom lưng nhận lời.

      Haiz — —

      Những người khác nghe được lời của đều hít ngụm khí, tai họa rồi, lại muốn kêu hai tên khắc tinh kia tới. Xem ra Đại hội võ lâm ngày mai nhất định yên ổn.

      Vốn gã nam tử mặc áo bào trắng này tuy công phu quyền cước có, nhưng lại sống phóng túng đến mười phần. Hoàn toàn là võ lâm thế gia bại gia chi tử, nhưng mọi người cũng chỉ dám ở sau lưng nghị luận, dám công khai bên ngoài đối phó . Bởi vì từng có người bao đồng lo chuyện bất công của thiên hạ, kết quả bị hai đệ muội Ma tinh kia liên thủ chỉnh thành tàn phế. Đến giờ vẫn nằm giường thể dậy.

      Đừng tưởng đệ muội của gã nam tử áo trắng này cũng ăn chơi trác táng. Bọn chúng tuy được xưng là Ma tinh nhưng tuyệt đối là dạng nam hèn nữ bá, luôn bao che khuyết điểm cho huynh trưởng, tên luôn bá đạo khi dễ người khác chẳng thèm phân biệt thị phi. Võ công của bọn họ tuy là tuyệt đỉnh, nhưng hai em trời sinh có dị năng thần bí, giúp bọn họ như hổ thêm cánh. Có người bọn họ là quái, cũng có người bọn họ là thần tiên chuyển thế. Nhưng mặc kệ là gì, tóm lại thà chọc bọn họ, chứ đừng chọc vào người nhà bọn họ, nếu , hậu quả đến khẳng định rất thảm.

      Quán trọ lại lần im lặng đến quỷ dị, có người thờ ơ lạnh nhạt, có người vui sướng khi thấy người gặp họa, chuẩn bị xem kết cục hai nữ nam vừa rồi. Nhưng đa số người trong lòng có chính nghĩa vẫn lo lắng cho bọn họ.

      Thời gian qua mau, dù có lo lắng đến đâu, nhưng ngày Đại hội võ lâm ngày hôm sau vẫn như cũ khai mạc. Trời còn chưa sáng, chúng giang hồ đại hiệp, danh môn các phái vội vã hướng về Ly Sơn xuất phát.

      Mà Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La, Âu Dương An lại ngủ mãi cho tới hừng đông mới rời giường. Sau đó dùng điểm tâm, chậm rãi lên núi lễ Phật.

      Đỉnh Ly Sơn. Cây cối um tùm xanh ngát cả vùng, núi xanh bao quanh tựa như nóc nhà hùng vĩ. Mà bên cạnh ngọn núi là cột đá đơn giản nhưng mất phong thái uy nghi của đình đài. Nơi này chính là căn cứ chính, làm địa điểm tổ chức Đại hội võ lâm do Minh chủ Võ lâm đứng đầu.

      Âu Dương Tĩnh bọn họ đến núi, mới phát đỉnh tấp nập. Từ danh môn chính phái đến giang hồ võ hiệp, tề tựu đông đủ. Tốp năm tốp ba chắp tay tâng bốc lẫn nhau, hoặc vây vào chỗ xì xào bàn luận.

      Lúc bọn họ vào tất nhiên lập tức thu hút ánh mắt của mọi người. Áo hoa mày tuấn, tất cả đều suy đoán thân phận của bọn họ. Đương nhiên, mấy người ở quán trọ gặp qua bọn họ nghĩ chừng hôm nay ba người này trở thành ba oan hồn dưới tay của Song ma tinh. . . . . .

      "Sư phụ — —"

      Trong lúc mọi người ầm ĩ bàn tán, bóng dáng xanh biếc nhào tới chỗ ba người. Theo sát sau nàng cũng là thiếu niên áo trắng phiêu diêu Minh chủ Vân Tuyệt Trần.

      "Âu Dương công tử, Âu Dương nương, hai người tới. Vị này là?" Vân Tuyệt Trần nhìn thấy bóng dáng tuyệt mỹ của Âu Dương Tĩnh trong mắt tràn ra ôn nhu, nhưng chỉ giây lát sau lại đem ánh mắt chuyển hướng về phía Sở Ly La.

      "Đúng rồi, sư phụ, nương xinh đẹp này là ai?" Lâm Sơ Hạ bên lôi kéo Âu Dương Tĩnh, bên tò mò hỏi.

      Sở Ly La nheo đôi chân mày đen lại, nàng đối với nương mặc áo màu lục gọi Âu Dương Tĩnh là sư phụ này càng thêm hiếu kì. ấy nhận đồ đệ sao? thể nào.

      "Ta tên Sở Ly La, các vị gọi ta Ly La là được." Nàng rộng rãi tự giới thiệu.

      "Ly La nương." Vân Tuyệt Trần gật đầu, thế nào cũng cảm thấy cái tên này quen quen như từng nghe ở đâu?

      "Tên của tỷ dễ nghe." Lâm Sơ Hạ hướng về Sở Ly La cười : "Ta là Lâm Sơ Hạ, tỷ gọi ta Sơ Hạ ."

      Sở Ly La gật đầu, nương này có vẻ rất thà ngay thẳng.

      "Sơ Hạ, ngươi phải về nhà rồi sao?" Âu Dương Tĩnh nhíu mày hỏi.

      "Ta muốn xem Đại hội võ lâm là thế nào?" Lâm Sơ Hạ ngượng ngùng cười cười.

      Âu Dương Tĩnh hiểu , chỉ sợ nàng ta là muốn bám lấy Vân Tuyệt Trần thôi.


      Chương 27: Dị năng giả, song Ma tinh (thượng)

      Hàn huyên lượt, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La, Lâm Sơ Hạ được an bài đến bên cạnh những người tham dự Đại hội võ lâm khác. Nhưng vừa rồi Minh chủ võ lâm nóng lòng như vậy theo sát bọn họ chuyện, tất nhiên khiến cho mọi người rất hiếu kỳ.

      Âu Dương An bọn họ mặc dù ngồi ở đằng xa, nhưng ánh mắt mọi người dường như cứ dính lên người bọn họ, khiến cho cả bọn thoải mái. Ngay khi Lâm Sơ Hạ muốn nổi đóa, Đại hội võ lâm rốt cục cũng mở màn.

      đài rộng lớn, Vân Tuyệt Trần đứng ở đó, lưu loát đến đạo lý của trời đất, đơn giản là mở rộng chính nghĩa vân vân.... Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La hai đại mỹ nữ xuyên qua ngồi nghe đều kêu thú vị. May mắn thay là nhất soái ca, nếu thực mất cả hứng thú.

      Có điều đám người trong võ lâm kia nghe được nhiệt huyết sôi trào, đám xoa tay, dường như muốn lập tức đá ngã tà giáo.

      ". . . . . . Võ lâm vốn là nhà, dù là phe phái nào, tất cả mọi người đều chỉ có mục đích: Phải cùng nhau giương cao chính nghĩa, phát huy tinh thần của võ lâm chúng ta. Hôm nay, hi vọng tất cả mọi người xuất ra bản lĩnh , cùng nhau luận bàn võ học. Đương nhiên, cũng hy vọng có thể tìm ra thế hệ thiếu niên trẻ tuổi hào hiệp, vì võ lâm mà hết mình. . . . . ."

      "Giương cao chính nghĩa, trừ bạo an dân."

      Phía dưới người trong võ lâm lời tung hô, đám người vạn phần kích động.

      "Được, vậy bây giờ lập tức để lại thời gian cho mọi người."

      "Chậm — —" giọng điệu Vân Tuyệt Trần cứng rắn, chợt nghe giọng lạnh lùng. Mọi người nhìn lại, nhất thời ồ lên. ra đúng là cặp khắc tinh kia tới.

      Sao bọn họ lại tới đây? Nhìn thấy người nọ, Vân Tuyệt Trần chau mày.

      "Là tên kia." Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng quay đầu nhìn thấy người mới tới, chính là tên ở quán trọ bị Âu Dương An chỉnh cho - Áo bào trắng kiểu con nhà giàu, theo bên cạnh còn có nam nữ. Nhìn bề ngoài chắc là song sinh.

      "Coi bộ muốn đến báo thù." Sở Ly La ngoéo môi cái, cùng Âu Dương Tĩnh nhìn theo.

      Âu Dương Tĩnh cười cười, lúm đồng tiền mê người. Nụ cười sáng lạn làm cho ánh mắt mọi người bị mê hoặc. Nhưng những người hiểu nàng lại biết là nàng tức giận.

      Ba người kia nghênh ngang thẳng bước lên, gã nam tử mặc áo bào trắng ánh mắt đảo qua đám người Âu Dương Tĩnh, ra vẻ tươi cười đắc ý.

      "Vương công tử, Vương nương, các vị tới." Vân Tuyệt Trần gật đầu với bọn họ, chưa từng đem tâm tư của mình lộ ra: "Ba vị mời ngồi, Đại hội võ lâm lập tức bắt đầu."

      "Chúng ta phải tới tham gia Đại hội võ lâm." Vương đại công tử, cũng chính là gã nam tử mặc áo bào trắng kêu gào.

      Vân Tuyệt Trần trong lòng trầm xuống, chẳng lẽ đến gây chuyện? hướng về ba người chắp tay, khách sáo hỏi:

      " biết ba vị đến là?"

      "Bọn họ." Vương đại công tử chỉ hướng về mấy người Âu Dương An: "Ta tới tìm bọn họ báo thù."

      Mọi người ồ lên, quả nhiên Vương gia này dễ dàng buông tha ba người kia.

      Vân Tuyệt Trần chân tướng, ánh mắt nhìn Âu Dương Tĩnh. Vương đại công tử và mấy người bọn họ có thù sao?

      " biết Vương công tử dựa vào đâu lại thế? Họ là bạn của ta, chẳng lẽ đắc tội công tử?"

      Vương nhị tiểu thư, Vương Tam công tử nghe Vân Tuyệt Trần vậy nhíu mi, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt lại giãn ra. Hai người nhìn nhau, sau đó :

      " phải chúng ta cho Minh chủ mặt mũi, là mấy người họ khi dễ gia huynh. Chúng ta thể khoanh tay đứng nhìn."

      Vân Tuyệt Trần sắc mặt cũng chìm xuống, nhìn phía Âu Dương Tĩnh. Rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Nhưng Lâm Sơ Hạ lại giành mở miệng trước:

      "Buồn cười, sư phụ ta khi dễ ? Có chứng cớ ? Hơn nữa, nếu là thực bị sỉ nhục, đó cũng là xứng đáng." Nàng vừa thấy tên nam tử kia lấm la lấm lét, chắc chắn phải loại tốt đẹp gì.

      "Ngươi xú nha đầu này, dám xen vào chuyện của người khác, muốn chết sao." Vương Đại công tử lúc này cũng cùng mắng nhau với Sơ Hạ.

      Vương Nhị tiểu thư mặt cười trầm xuống, bóng dáng vàng nhạt loáng cái lập tức lao về hướng Lâm Sơ Hạ. Bàn tay mềm lúc này giơ lên định tặng nàng ấy cái tát. Có điều tay nàng ta còn chưa hạ xuống bị người cản lại. Nhìn lại, là nữ tử áo đỏ.

      "Buông ra." Vương Yên lạnh lùng nhìn Âu Dương Tĩnh.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 28: Dị năng giả, song Ma tinh (hạ)

      "Ngươi gì? có lỗi, ta nghe hiểu."

      Đối mặt với Vương Yên lạnh lùng, Âu Dương Tĩnh lại lộ ra nụ cười gian xảo. Bàn tay mềm như cũ giữ lấy nàng ta, tay kia lại sờ sờ lỗ tai, giống như thực nghe hiểu lời của nàng ta.

      Sở Ly La thấy thế, nhịn được nhếch môi cười. Tĩnh nhi là lợi hại, lấy chiêu này để đối phó lạnh như băng của đối phương.

      "Muốn chết." Vương Yên từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, lúc này rống lên tiếng, lập tức tấn công về phía Âu Dương Tĩnh.

      Xuy, Âu Dương Tĩnh cười xuống. Ung dung vội tránh được tấn công của nàng ta, sau đó đem Lâm Sơ Hạ giao cho Sở Ly La: "La, Sơ Hạ giao cho ."

      " thành vấn đề." Sở Ly La cười híp mắt trả lời, sau đó lôi kéo Lâm Sơ Hạ qua bên xem các nàng so chiêu.

      Âu Dương Tĩnh quay về ăn ý mỉm cười, tiếp đến đầu ngón tay mềm mại nâng lên ngọc tiêu bên hông, cùng Vương Yên so chiêu. Chính là nụ cười kia giảm, như trẻ con chơi đùa. Thực khiến cho mọi người xem cuộc chiến phải toát mồ hôi, đây chính là Song Ma tinh thứ nhất trong truyền thuyết.

      "Tam đệ, cả tên kia nữa. tát huynh ba cái." Nhìn thấy em cùng Âu Dương Tĩnh giao đấu, Vương Phong quên còn có Âu Dương An. Lúc này vội chỉ vào , túm túm tên kia, với Vương Vân.

      Vương Vân tròng mắt híp lại, cũng tấn công về phía Âu Dương An.

      Âu Dương An cười , bóng dáng màu trắng lướt qua. Nhưng chậm rãi đến gần đùa bỡn, bọn họ hai em đều giống nhau tính cách tùy hứng, chọc cho Vương Vân, Vương Yên càng thêm giận dữ. Động tác ra chiêu càng thêm bén nhọn.

      Ánh sáng của kiếm, bóng ảnh của tiêu, hoàn toàn ngoài dự đoán của mọi người. Bốn người hai với hai so chiêu, nhưng lại phân thắng bại. lần đưa tay chính là mấy chục chiêu.

      "Hai người kia rốt cuộc là ai?"

      Những người vốn coi trọng em Âu Dương An cũng nhịn được nữa xì xào bàn tán, bản lĩnh lại rất cao. là thiếu niên hùng xuất chúng, võ lâm có người kế nghiệp rồi.

      Vân Tuyệt Trần trước đó lo lắng giờ cũng yên tâm, đồng thời phát , tháng gặp, em Âu Dương An võ công lại tinh tiến.

      "Sao có thể như vậy?" Vương Phong thấy muội, đệ của mình chiếm được thượng phong cũng thất kinh: "Tam đệ, đánh . Đem tên tiểu bạch kiểm kia đánh ngã."

      Vương Vân cùng Âu Dương An dây dưa lúc, cũng chau lên chân mày. Mắt thấy võ công của mình thể dành lợi thế, ánh mắt híp lại, xem ra đến lúc nên xuất tuyệt chiêu ra rồi.

      Chỉ thấy bỗng thẳng tắp hướng về Âu Dương An đâm tới. Âu Dương An giương môi, bóng dáng nhoáng lên cái. Nhưng ngay khi muốn tránh Vương Vân, nháy mắt có chuyện kỳ quái xảy ra. Vương Vân ban đầu ngay trước mặt đâm tới đột nhiên lại thấy.

      Mọi người trong võ lâm có mặt đều ồ lên, tuy họ đều biết đôi khắc tinh này là vì dị năng mà nổi tiếng. Nhưng tận mắt thấy lại có mấy người, bây giờ ở trước mặt, người này lại biến mất. Chẳng lẽ đây là dị năng của Vương Vân sao?

      Sở Ly La, Vân Tuyệt Trần , Lâm Sơ Hạ cũng cả kinh, đồng thời lo lắng cho Âu Dương An.

      Âu Dương An ngưng thần chăm chú, cẩn thận cảm nhận hơi thở của đối phương. Đột nhiên, bên tai thoáng nghe tiếng gió. vừa quay đầu lại, Vương Vân đứng ngay phía sau , lộ ra trào phúng mỉm cười với mình:

      "Âu Dương đại ca — —" Lâm Sơ Hạ kêu lên sợ hãi.

      Âu Dương Tĩnh nghe thấy thanh cùng tiếng kinh hô của nàng ấy và những người chung quanh, nghiêng đầu cái. Đập vào mắt lại là cảnh tượng thanh kiếm cắm vào bụng Âu Dương An. Nàng chỉ cảm thấy đầu bùng lên tiếng nổ tung.

      "Ca — —"

      Chương 29: Bọn họ chính là thức ăn của các ngươi

      "Ca — —"

      Âu Dương An cúi đầu nhìn Vương Vân cầm kiếm cắm vào bụng mình. Máu rất nhanh chảy ra, nhiễm đỏ áo bào trắng. Giống như ở mặt tuyết nở ra đóa hoa, xinh đẹp đến mê hoặc mọi người. Nhưng lại có cảm giác đau, cảm giác duy nhất chỉ là lại để cho em phải lo lắng. Nghe tiếng của Âu Dương Tĩnh, nghiêng đầu hướng về nàng lộ ra chút tươi cười.

      Thoáng tươi cười này lập tức khiến Âu Dương Tĩnh cảm thấy, chỉ duy chữ, giận. Nụ cười xinh đẹp thanh tú khuôn mặt sớm bị thu lại. Nàng chỉ cảm thấy máu toàn thân đều chuyển hướng lưu động.

      "A — —" Kêu lên tê tâm liệt phế tiếng, nàng bạo phát. Ngọc tiêu chiêu, dùng mười thành công lực đánh tới Vương Yên.

      Vương Yên phun ra ngụm máu tươi, còn chưa kịp bày ra dị năng của mình bị Âu Dương Tĩnh đánh bay. Sức mạnh mười phần khiến nàng ta bị đánh tung vài chục trượng, cuối cùng thân hình bay khỏi đỉnh Ly Sơn, rơi xuống vách núi đen sâu vạn trượng.

      "Nhị muội — —"

      "Nhị tỷ — —"

      Vương Yên ngã xuống vách núi đen làm cho cả đỉnh Ly Sơn lập tức rơi vào yên tĩnh. Phải mất lúc, Vương Phong, Vương Vân mới lấy lại tinh thần, kinh hô lên tiếng. Làm sao có thể? Yên nhi lại bị nữ tử này đá bay xuống vực sâu.

      "Xú nữ tử, đền mạng cho Nhị tỷ của ta." Vương Vân rút kiếm ra, vung lên làm máu tươi bắn tung tóe, bất ngờ xông về chỗ Âu Dương Tĩnh, vẻ mặt dữ tợn tựa như A Tỳ địa ngục bò ra báo thù Quỷ Hồn.

      Mà Âu Dương An đột nhiên bị lưỡi kiếm rút ra, máu từ miệng vết thương bắn ra tung toé. Thân thể cũng đổ xuống.

      Vân Tuyệt Trần lập tức bay vút lên, đỡ lấy thân thể của , hướng về người bên cạnh hô:

      "Mau tìm đại phu."

      “Vâng.” A Mộc lập tức theo hướng phòng ở phía sau chạy .

      Đại hội võ lâm tuy luận võ đến giới hạn đều dừng lại, nhưng thường thường tình huống bị thương vẫn có. Vì thế đặc biệt luôn chuẩn bị đại phu bên cạnh, ngờ hôm nay người đầu tiên muốn trị thương lại là Âu Dương An.

      bên, hai người muốn báo thù Vương Vân và Âu Dương Tĩnh đều ra chiêu trí mạng.

      Âu Dương Tĩnh võ công hơn hẳn, mấy chiêu qua , Vương Vân khắp người đều tổn hại, cánh tay cũng bị thương mấy chỗ. ta oán hận trừng mắt nhìn nàng, vừa muốn xuất ra dị năng lực.

      Âu Dương Tĩnh đôi mắt sáng quắc đảo qua, nhìn quyết định của ta, đương nhiên cho ta cơ hội. Mũi chân nhún cái, bóng dáng bay lên trời, đem ngọc tiêu dính vết máu kề bên môi thổi.

      Tiếng tiêu vừa ra, toàn bộ khí đỉnh Ly Sơn chợt thay đổi.

      "Nàng ta muốn làm gì vậy?"

      " phải chứ. Giờ còn có tâm tình thổi tiêu?"

      ". . . . . ."

      Hành động ngoài dự đoán của Âu Dương Tĩnh khỏi làm cho Vương Vân sửng sốt, những người khác cũng đều hiểu.

      "Sư phụ muốn làm gì thế?" Lâm Sơ Hạ cũng ngây ngốc nhìn nàng.

      Sở Ly La thần bí nhếch môi cái, với Lâm Sơ Hạ:

      "Chờ xem , rất nhanh có trò hay." Nàng từng gặp qua Âu Dương Tĩnh lấy tiêu gọi rắn. Quả nhiên, tiếng tiêu vừa cất lên. đôi con ngươi màu ngọc bích của Bạch Hổ xuất , nghểnh cổ rống tiếng, chấn động khiến toàn bộ Ly Sơn rung lên. Đây phải Vân Khinh Cuồng là ai?

      Mà theo Vân Khinh Cuồng xuất , tràng thanh dao động từ núi rừng truyền đến. Chỉ thấy biết từ đâu xuất đám sư tử, hổ báo, sói hoang, mèo rừng oai phong lừng lẫy, khí phách hiên ngang chỉnh tề dàn trận mà đến. Mỗi con đều là mãnh thú hung hãn, khiến cho mọi người trông thấy sắc mặt đều đại biến, nhìn Âu Dương Tĩnh vẻ mặt khẩn trương, hoảng sợ vô cùng.

      Vân Khinh Cuồng đứng trước đàn mãnh thú, trời sinh phong thái vương giả, đôi con ngươi màu ngọc bích quét qua mọi người, sau đó nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, giống như đợi mệnh lệnh của nàng.

      Âu Dương Tĩnh nụ cười như băng sương bao phủ, ánh mắt liếc về phía Vương Vân và Vương Phong. Môi đỏ mọng cong lên, ý cười tàn nhẫn lãnh khốc:

      "Bọn họ, chính là thức ăn của các ngươi."

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 30: Âu Dương An gặp nguy?

      "Bọn họ, chính là thức ăn của các ngươi."

      Ầm — —

      Lời lạnh như băng vừa thốt ra, tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người. Toàn bộ đỉnh Ly Sơn như bị đóng kết thành khối, mỗi ánh mắt đều trừng nhìn về phía nàng, bọn họ chắc là nghe lầm thôi.

      nữ tử thanh lệ như tiên nữ thế này ra lời tàn nhẫn vậy sao? Ngay cả Vân Tuyệt Trần, Lâm Sơ Hạ cũng bị dọa sợ.

      "Tĩnh nhi, làm tốt lắm." Duy nhất giơ ngón tay cái lên chỉ có Sở Ly La. Nàng và Âu Dương Tĩnh tuy có khác nhau, nhưng cũng có điểm rất giống nhau. Đối với người bên cạnh tương đối bảo vệ, thà phụ toàn bộ người trong thiên hạ, cũng tuyệt đối ủy khuất người nhà.

      "Grào — —" Vân Khinh Cuồng nghểnh cổ gầm lên, thanh như sấm, vang vọng cả đỉnh núi.

      Đám mãnh thú như nhận được mệnh lệnh, bóng dáng to lớn tựa tia chớp hướng về phía Vương Vân, Vương Phong bổ tới.

      Vương Phong sắc mặt đại biến, tay chân luống cuống liều mạng phản kháng. Vương Vân sắc mặt trầm xuống, đôi mắt thâm thúy như biến đỏ, cùng mãnh thú xâu xé vật vộn.

      Còn ở bên cạnh rất nhiều người đành lòng tiếp túc nhìn thảm trạng người thú giao chiến, hai tay nâng lên che tầm mắt.

      Âu Dương Tĩnh nhìn thoáng qua Vương Phong thành đống máu thịt lẫn lộn, sau đó lại nhìn Vương Vân người có rất nhiều vết thương. Môi đào lộ ra nụ cười lãnh khốc, kế đó mới thu lại ngọc tiêu về bên hông, bước nhanh đến bên người Âu Dương An.

      "Ca, huynh cảm thấy sao rồi?" Nàng bên lo lắng hỏi, bên vươn bàn tay mềm xem xét vết thương của . Nhưng khi nhìn thấy vết thương ở bụng , chỉ cảm thấy tựa như đâm vào người mình.

      "Huynh, huynh sao." Âu Dương An hướng về em nở nụ cười, lại vẫn như thế tái nhợt. Thấy được đau lòng trong mắt Âu Dương Tĩnh, lại càng thêm oán hận ba em Vương Phong.

      "Minh Chủ, đại phu đến rồi." A Mộc mang theo đại phu chạy đến.

      "Tốt, mau đến xem cho Âu Dương công tử." Vân Tuyệt Trần với đại phu.

      Âu Dương Tĩnh đứng ở bên cạnh, cũng nhìn đại phu ngồi xổm người xuống xem xét miệng vết thương.

      "Đại phu, đại ca của ta bị thương thế nào?" Âu Dương Tĩnh trầm giọng tranh giành dò hỏi.

      Đại phu mặc áo bào trắng kia lắc lắc đầu, mày nhíu chặt lại chỗ. Thấy thế, trong lòng mọi người trầm xuống.

      " mau, rốt cuộc là thế nào?" Âu Dương Tĩnh hai tay giữ chặt đại phu, vẻ mặt biến đổi.

      Đại phu từ trước đến nay quá quen với chuyện này, cũng có sợ hãi. Chỉ là bình tĩnh :

      "Công tử trúng kiếm quá sâu, thiếu chút nữa chạm đến chỗ hiểm. Vô cùng nguy nan. Trước mắt lão phu chỉ có thể kê đơn, nếu quan sát tối nay phát sốt ….."

      "Nếu phát sốt sao?" ánh mắt Âu Dương Tĩnh trầm xuống, cũng buông lỏng đại phu.

      Đại phu tiếp, nhưng ánh mắt sáng tỏ tất cả.

      " đâu, ca có việc gì đâu." Âu Dương Tĩnh sắc mặt đại biến. Vừa nghĩ tới Âu Dương An có thể rời , nàng lập tức cảm thấy tim như bị ai đâm vào, cả người đều muốn phát điên.

      "Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, huynh , có chuyện gì." Âu Dương An khó khăn mở miệng an ủi em , nhưng lập tức ngụm máu tươi lại phun ra. Cả người run lên, buông tay rơi vào hôn mê.

      "Ca — —" Âu Dương Tĩnh hét lên tiếng, nhào tới người Âu Dương An. Cả người cũng bắt đầu run sợ.

      "Âu Dương nương — —" thấy dáng vẻ lúc này của nàng, Vân Tuyệt Trần cực kỳ lo lắng: " nương trước hết tránh sang bên, hãy để đại phu xem cho Âu Dương công tử chút ."

      "Cút ngay — —" Âu Dương Tĩnh ngẩng đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn Vân Tuyệt Trần.

      Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, chỉ cảm thấy trong lòng nảy sinh vô hạn bi thương.

      "Tĩnh nhi, được tùy hứng. Trước hết để đại phu cứu người quan trọng hơn." Sở Ly La và Lâm Sơ Hạ cũng tới.

      " cần." Âu Dương Tĩnh tỉnh táo lại, đại phu căn bản là cứu được đại ca. Nhưng nàng biết Cuồng có thể cứu . Vừa quay đầu lập tức hướng về Bạch Hổ gọi:

      "Cuồng — —"

      Vân Khinh Cuồng nghe tiếng lập tức tới, tựa như Hổ Vương cao quý.

      "Cầu xin ngươi." Âu Dương Tĩnh đem Âu Dương An ôm đến lưng nó: " trước , ta lập tức tới tìm ngươi."

      Vân Khinh Cuồng gật đầu, sau đó cõng Âu Dương An rời .


      Chương 31: A Tỳ địa ngục

      Sau khi nhìn cõng Âu Dương An , Âu Dương Tĩnh cả người như băng tuyết ngàn năm bao phủ. Nụ cười chứa sương lạnh, chậm rãi nâng ngọc tiêu lên thổi, nàng muốn hạ xuống mệnh lệnh cuối cùng. Cho dù ba em Vương gia kia bị ăn thịt cũng chưa đủ. Nàng muốn bọn họ toàn bộ đều thể siêu sinh.

      "Hú hú hú. . . . . ."

      Tiếng tiêu như vô số Quỷ Hồn sói khóc gào thét vừa ra, đám mãnh thú giết chóc tròng mắt đỏ vằn bỗng càng trở nên điên cuồng. Mỗi đôi mắt mãnh thú đều long lên dọa người, răng nanh trầm cắn vào thân thể Vương Vân. Mặc dù thân thể đó sớm bị máu tươi nhuộm đỏ.

      Vương Vân chỉ cảm thấy cơ thể như còn là của , nhưng lãnh khốc thiếu niên như cam lòng. Chỉ thấy ánh mắt bỗng nhiên trở nên đỏ sậm, miệng chảy máu bắt đầu thào niệm niệm. Vốn thân thể bị mấy mãnh thú tấn công trước mắt lại biến mất thấy đâu nữa. Đám người trong võ lâm bên cạnh lại trận ồ lên.

      Âu Dương Tĩnh khóe môi giương lên, lộ ra ý cười trào phúng. Muốn trốn ư? dễ dàng vậy đâu, hôm nay ngươi thể chết. Tiếng tiêu càng thêm thê lương, thậm chí làm cho vô số người trong võ lâm cảm thấy ù tai nhức óc. Mọi người hoảng hốt, đám người đều bịt lấy lỗ tai, vận nội lực ngăn cản tiếng tiêu, mà bóng dáng biến mất kia rất nhanh lập tức ngã xuống đất.

      Âu Dương Tĩnh lạnh lùng cười, còn chưa kết thúc đâu. Thổi tiêu biến chuyển nhanh hơn, đám mãnh thú lập tức chia làm hai đội, đội hướng về Vương Vân bị thương mặt đất cách nào chạy trốn đánh tới. đám ào ào theo hướng chân núi mà .

      Vương Vân rốt cuộc chịu đựng được hành hạ của mãnh thú, ngất . Thân thể thành từng miếng , rơi vào miệng mãnh thú. Giống như huynh trưởng của Vương Phong trở thành đồ ăn của thú vật.

      Âu Dương Tĩnh ngừng tiếng tiêu, người trong võ lâm buông hai tay xuống, ánh mắt nhìn nàng còn đơn giản là kinh hãi. Nữ tử này, nàng ta là ma quỷ. Ma quỷ kinh hồn, ma quỷ tàn nhẫn. Toàn bộ đỉnh Ly Sơn biến thành A Tỳ địa ngục, Tu La tràn ngập nhân gian.

      Gió, gào thét. Mặt trời trốn vào tầng mây cũng e ngại nhìn thấy cảnh tượng này.

      Mà đám mãnh thú chạy xuống núi đột nhiên đều trở về. đám miệng nhai nuốt phần còn lại của chân tay bị cụt. Mọi người nhìn lên, vải áo đúng là của Vương Yên lúc trước mặc. Nàng ta thậm chí ngay cả người rơi xuống vách núi sâu cũng buông tha?

      Sắc mặt tương tự trắng bệch còn có Vân Tuyệt Trần và Lâm Sơ Hạ. người quá mức khiếp sợ, còn người bị dọa phát khiếp.

      Nhìn thi hài Vương Yên cũng bị mãnh thú nuốt vào, Âu Dương Tĩnh lúc này mới cảm thấy nguôi giận. Ánh mắt đảo qua đám người tự xưng là hùng hào kiệt trong võ lâm, nhìn bọn họ từng người sợ hãi, như nhìn thấy quái vật, lập tức cười lạnh.

      Rốt cuộc, ánh mắt của nàng dừng ở người Vân Tuyệt Trần và Lâm Sơ Hạ.

      Lâm Sơ Hạ lại né tránh ánh mắt của nàng. Âu Dương Tĩnh biết, gọi mình là sư phụ sau này còn nữa. Có điều hết cách, nàng vốn cũng có ý định cùng những người này có nhiều quan hệ.

      "Đa tạ Vân công tử mời, làm hỏng Đại hội võ lâm. có lỗi, chúng ta cáo lui trước."

      Dứt lời, đợi Vân Tuyệt Trần lên tiếng. Âu Dương Tĩnh quay đầu hướng về Sở Ly La quăng ánh mắt hỏi:

      "Theo tôi ?"

      "Đương nhiên." Sở Ly La sảng khoái cười: "Chúng ta cùng nhau xông pha giang hồ mà, cũng thể bỏ tôi lại được."

      Âu Dương Tĩnh mỉm cười. Bạn, giống như vậy.

      " thôi." Nàng lại thổi tiêu, hai con hổ giống nhau con ngươi cam trắng tới.

      Âu Dương Tĩnh nhún mũi chân cái, nhảy lên lưng hổ.

      Sở Ly La thấy thế, cũng nhảy lên lưng hổ bên kia.

      Hai thiếu nữ cưỡi Bạch Hổ, vẫy vẫy tay dẫn đám mãnh thú rời trước mặt mọi người.

      ngày kia, đại danh Ma Nữ cưỡi thú truyền khắp nơi.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 32: Chàng thích nàng ta sao?

      Đại hội võ lâm vội vàng kết thúc, tất cả các môn hạ võ lâm chính phái đều như bay rời khỏi đỉnh Ly Sơn. Nhưng người nào dám đến chủ trì công đạo, chuyện hôm nay tất cả đều nghĩ em Vương gia là gieo gió gặt bão. Huống chi bọn họ cũng dám cùng có thể cưỡi thú đối địch, cho nên vẫn là rời tốt hơn.

      Vân Tuyệt Trần đứng ở nơi đó nhìn người trong võ lâm từng người từng người rời , trong khí còn ở lại mùi máu tanh. Thi hài bị xé nát cũng vẫn còn đấy. Vô số, gió rả rích, sắc trời u ám, quả nhiên như A Tỳ địa ngục.

      Lâm Sơ Hạ có chút sợ hãi lôi kéo áo bào Vân Tuyệt Trần, nhắm mắt lại dám nhìn tiếp cảnh tượng này.

      "Trần đại ca, hay là chúng ta cũng mau ."

      Vân Tuyệt Trần nhìn nàng cái, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ muốn té xỉu. Trong lòng khỏi có vài phần thương tiếc, thiên kim quan gia dĩ nhiên thường thấy cảnh này. Nhưng ngờ Lâm Sơ Hạ kế tiếp lại câu, khiến cho đột nhiên thay đổi sắc mặt.

      "Trần đại ca, nhanh thôi. Nơi này đáng sợ, ngờ sư… à , Âu Dương nương lại tàn nhẫn như vậy." Mệt nàng còn muốn bái nàng ta làm sư phụ. Vừa nghĩ tới cảnh tượng em Vương gia bị mãnh thú xé xác, nàng lập tức nhịn được run lên.

      "Quá đáng sợ, quá tàn nhẫn." nhịn được câu.

      "Đủ rồi." Vân Tuyệt Trần tay hất tay Lâm Sơ Hạ ra, lạnh giọng quát. Khi nàng câu đầu tiên trở nên lãnh mạc. Nghe được nàng lại cứ thế Âu Dương Tĩnh, chỉ cảm thấy thất vọng. Người khác biết Âu Dương Tĩnh, nàng ấy tàn nhẫn thể tha thứ. Nhưng bọn họ cùng ở chung với Âu Dương Tĩnh thời gian, nàng ấy căn bản phải tàn nhẫn, chính là ân oán ràng, có cừu tất báo.

      "Trần đại ca?" Lâm Sơ Hạ mở to mắt, mờ mịt khó hiểu nhìn Vân Tuyệt Trần nghiêm mặt: "Huynh tức giận sao? Vì sao?" Nàng căn bản ngờ Vân Tuyệt Trần lạnh giọng khiển trách nàng như thế.

      Vân Tuyệt Trần sâu nhìn nàng, sau đó hít hơi dài, áp chế tức giận : " thôi, huynh đưa muội xuống núi. Sau đó đưa muội hồi phủ."

      "Muội ." Lâm Sơ Hạ quật cường nhìn : "Huynh trước , vì sao tức giận?"

      Vân Tuyệt Trần mím môi, cũng trả lời.

      Lâm Sơ Hạ gắt gao nhìn . Sau lúc lâu, trong ánh mắt thoáng vẻ thể tin. Kinh ngạc :

      "Huynh vì Âu Dương Tĩnh?"

      Vân Tuyệt Trần vẫn lời nào, nhưng trong nháy mắt vẻ mặt biến hóa lập tức làm Lâm Sơ Hạ nhận thấy rất ràng. Nàng lui về phía sau bước, đôi mắt trừng to, đầu lắc lắc, hiển nhiên rất khó tiếp nhận.

      "Huynh lại vì nàng ta tàn nhẫn mà khiển trách muội?" Trần đại ca chưa từng dùng giọng điệu trách cứ với nàng.

      "Nàng ấy tàn nhẫn." Vân Tuyệt Trần mở miệng: "Là huynh muội Vương gia trêu chọc bọn họ, lại đả thương Âu Dương công tử."

      "Huynh vì nàng ta mà giải thích?" Lâm Sơ Hạ mặc kệ lý do.

      Chỉ là khó khăn tiếp nhận chuyện Vân Tuyệt Trần che chở Âu Dương Tĩnh.

      "Có phải huynh thích nàng ta ?"

      Tình cảm của nữ tử ngờ quên mau, nhanh như vậy Lâm Sơ Hạ đối với Âu Dương Tĩnh sinh ra khoảng cách.

      Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, cũng quay đầu. Nện cước bộ xuống chân núi.

      "Vân đại ca — —" Vân Tuyệt Trần trầm mặc khiến Lâm Sơ Hạ thấy tổn thương, con ngươi mờ nước tràn đầu sầu muộn. phủ nhận, lại vì nữ tử khác mà bỏ mặc nàng.

      ", Trần đại ca, huynh là của muội. Muội tuyệt đối để người khác cướp huynh ." Lâm Sơ Hạ trong ánh mắt lên ánh sáng kiên định mà điên cuồng, sau đó theo hướng Vân Tuyệt Trần mà đuổi theo.


      Chương 33: Tình mầm mống thầm kín

      Vân Khinh Cuồng cõng Âu Dương An tìm sơn động bí mật phía sau Ly Sơn nấp, dụng ý chỉ hướng cho Âu Dương Tĩnh tìm được vị trí.

      Sau nén hương, Âu Dương Tĩnh, Sở Ly La tìm được sơn động.

      "Ca — —" Âu Dương Tĩnh sải bước chạy tới, cầm tay Âu Dương An. Nhìn sắc mặt tái nhợt nằm phiến , trái tim nổi lên từng cơn đau đớn.

      Sở Ly La đứng ở bên, thấy Âu Dương Tĩnh như vậy lòng có chút chua xót. Bước lên trước, giọng:

      "Tĩnh nhi, hay tìm đại phu xem cho Âu Dương đại ca chút ." Nàng định ngự y, nhưng nước xa cứu được lửa gần. Chờ ngự y trong cung nhận được thư của nàng, chỉ sợ Âu Dương An là lành ít dữ nhiều.

      " cần, Cuồng chữa khỏi cho đại ca." Âu Dương Tĩnh tâm thần bình tĩnh, đứng lên.

      "Cuồng?" Sở Ly La mơ hồ, ai vậy?

      "Ta." Bạch Hổ xoay xoay thân, tuấn mỹ nam có đôi con ngươi màu ngọc bích đầu bạc xuất .

      ", là. . . . . . ?" Sở Ly La mở to hai mắt nhìn, phải, Bạch Hổ lại biến thành người? Chẳng lẽ là tinh?

      "Thu hồi suy nghĩ của ngươi lại, ta phải tinh cái loại sinh vật cấp thấp đó. Bổn vương là thần thú, hiểu chưa?" Vân Khinh Cuồng nhìn thấu tâm tư Sở Ly La, đôi con ngươi màu ngọc bích liếc nhìn trừng mắt với nàng cái.

      "Tốt lắm, Cuồng, trị thương cho đại ca trước ." Âu Dương Tĩnh đánh gãy lời của Vân Khinh Cuồng. Sau đó quay đầu với Sở Ly La: "La, chờ lúc rảnh, tôi cho ."

      “Ờ.” Sở Ly La gật đầu.

      "Hai người các ngươi ra ngoài trước , tìm ít nước trong, quả dại về đây." Vân Khinh Cuồng với hai người: "Khi An nhi tỉnh lại, cần bổ sung thể lực." Sau đó bày ra kết giới, phòng ngừa có người xâm nhập.

      “Được.” Âu Dương Tĩnh sâu nhìn Vân Khinh Cuồng liếc mắt cái: "Đại ca giao cho ngươi."

      "Yên tâm. Có ta ở đây, Diêm Vương cũng giành được cái mạng của đâu." Vân Khinh Cuồng kiêu căng nâng cằm.

      Âu Dương Tĩnh cười, cùng Sở Ly La ra ngoài.

      Mà Vân Khinh Cuồng cũng bày ra kết giới, chuẩn bị chữa thương cho Âu Dương An.

      Sau nửa canh giờ, Vân Khinh Cuồng thu lại kết giới. Còn Âu Dương An tuy sắc mặt vẫn có chút tái nhợt như cũ, nhưng lại còn bất kỳ nguy hiểm nào nữa, thậm chí ngay cả miệng vết thương bụng cũng khép, để lại dấu vết gì.

      " có việc gì chứ?" Âu Dương Tĩnh và Sở Ly La mang quả dại hái được cùng với nước lấy từ suối đựng trong lá sen trở lại.

      Nhìn Sở Ly La vầng trán còn nghi hoặc, Âu Dương Tĩnh hẳn là đem tình cho nàng ta biết rồi.

      "Ta ra tay có vấn đề gì?" Vân Khinh Cuồng đắc ý nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích nhìn về phía Âu Dương Tĩnh: "Cũng tại ngươi lúc đó quá hoảng loạn, ngay từ đầu lại nhờ đến ta."

      "Chuyện xảy ra bất ngờ khiến ta bị loạn." Âu Dương Tĩnh cũng phủ nhận.

      "Tốt lắm, ta nghỉ ngơi trước lát. Dùng thần tức, thực mệt quá, muốn ngủ." Vân Khinh Cuồng ngáp cái, sau đó biến trở về thân hổ nằm xuống chợp mắt.

      "Dù biết là thần thú, nhưng thấy biến thân, vẫn cảm thấy thể tin được." Sở Ly La nhìn Bạch Hổ Vân Khinh Cuồng biến trở về hình đạng cũ .

      Âu Dương Tĩnh mỉm cười, từ trong vòng ngọc trữ đồ lấy ra đĩa và bát, đem quả Vângi, nước suối để lên, đến bên người Âu Dương An chăm sóc . Nhìn chân mày buông lỏng ra, cảm thấy cũng yên tâm ít.

      "Tĩnh nhi, cũng mệt mỏi rồi. Nghỉ ngơi chút , tôi giúp trông Âu Dương đại ca." Sở Ly La với Âu Dương Tĩnh.

      ", tôi mệt." Âu Dương Tĩnh lắc đầu, kiên trì rời khỏi Âu Dương An.

      Kỳ trong lòng nàng cũng cảm thấy lạ, ràng muốn tác hợp đại ca và La, nhưng sao bây giờ vừa nghĩ tới La trông chừng bên cạnh Đại ca, trong lòng lại thoải mái. Nàng nghĩ mình thích Đại ca, dù sao bọn họ cũng là em. Mặc dù linh hồn phải, nhưng thân thể vẫn là phải.

      Nhưng tình nếu có thể phát triển theo lý trí, còn gọi là tình nữa rồi. Trong lúc nàng còn chưa kịp phát mầm mống tình lặng lẽ ở trong lòng nàng gieo mầm.

      Chương 34: Người bị chết

      "Ngươi nghe lầm chứ, nàng ta có thể điều khiển thú?"

      Trong gian phòng, ngọn đèn u. nữ tử mang khăn che mặt nghe được tin tức từ Đại hội võ lâm, trong mắt xuyên thấu lóe lên ánh sáng cừu hận. Nếu là cưỡi thú, nếu đúng là đôi em. chắc chắn là hai tiện chủng kia rồi.

      "Đúng vậy, là nàng ta." Nam tử kia cả khuôn mặt dữ tợn đầy vết sẹo. Vốn bề ngoài giống như đứa trẻ, giờ biến thành dáng vẻ hai mươi mấy tuổi.

      "Tốt lắm." Nàng ta đứng lên, gỡ khăn che mặt xuống lộ ra khuôn mặt tuyệt diễm, ràng là Âu Dương Thấm - Người mất tích cách thần bí Âu Dương Tam tiểu thư.

      "Người của ngươi chuẩn bị xong chưa." Nàng nhìn phía nam tử khuôn mặt dữ tợn: "Đến lúc chúng ta nên báo thù rồi."

      "Đương nhiên." Nam tử kia trong mắt thù hận thua gì Âu Dương Thấm: "Ta chờ ngày này rất lâu rồi."

      chính là Ma Sát, vốn bị dã thú cắn xé mà chết. Nhưng ngờ được người dụng độc quái thai cứu giúp, phải chịu đau đớn trước nay chưa từng có. Duy nhất có chỗ tốt chính là thân thể lại dài ra, biến trở thành người bình thường. Vừa đúng phù hợp với tuổi , hơn nữa mặt mũi cũng trở nên dữ tợn.

      "Tốt lắm, trước hết cứ để bọn chúng xa. Ta muốn cho toàn bộ người trong Lan quốc biết Nữ tử cưỡi thú là con của Âu Dương Ngự, hơn nữa còn là hồn phách nữ. . . . . ."

      Nàng hận. chỉ hận em Âu Dương An, còn hận cả phụ thân Âu Dương Ngự. Mẫu thân và hai đại ca chết thảm, bản thân nàng mất tích, ông ta lại có bất kỳ phản ứng nào.

      “Được.” Ma Sát cũng biết bọn họ phải đối thủ của em Âu Dương: "Chúng ta còn có thể mua được sát thủ của Ám Lâu, hơn nữa Vương gia cũng bỏ qua cho bọn chúng đâu."

      Đến lúc đó, bọn họ an tâm làm ngư ông đắc lợi, để cho bọn Âu Dương Tĩnh có đường để trốn.

      "Đúng vậy." Âu Dương Thấm híp lại con ngươi. Âu Dương Tĩnh, chờ xem, nhanh thôi, chúng ta gặp lại.

      . . . . . .

      "Ngươi nghe chưa? ra Đại hội võ lâm, Nữ tử cưỡi thú lại là con của Âu Dương tướng quân?"

      "Đúng vậy, đúng vậy. Nghe tiếng tiêu của nàng ta có thể gọi thú đến. Mãnh thú tựa như mất hồn phách, gặp người là cắn, đáng sợ."

      "Cũng phải. Ta còn nghe , kỳ huynh trưởng sinh đôi của nàng ta chết. ngờ mười mấy năm sau lại xuất , ngươi xem bọn họ phải là thành quỷ rồi sao?"

      "Có thể lắm. Nghe , bọn họ trở về Phủ tướng quân thời gian, Tướng quân Phu nhân cùng hai vị công tử đêm đó đột nhiên bị lũ rắn chuột cắn chết."

      "Vậy phải là. . . . . . ?"

      ". . . . . ."

      Lúc trước ở Đại hội võ lâm sinh chuyện lập tức bị truyền ồn ào huyên náo, Nữ tử cưỡi thú ở giang hồ còn ai là biết. Nhưng ngờ rất nhanh lại có lời đồn mới truyền ra, ra Nữ tử cưỡi thú lại là con của Âu Dương tướng quân? Sâu xa hơn nàng ta có thể còn là nữ?

      Trong lúc nhất thời, từ đứa trẻ ba tuổi đến lão già tám mươi. ai khiếp sợ Nữ tử điều khiển thú.

      ‘Thanh danh’ Âu Dương Tĩnh xem như hoàn toàn được ‘tuyên truyền’.

      Mà ở bên này, Âu Dương An còn trong sơn động ngủ mê mệt ngày đêm, rốt cục tỉnh dậy.

      "Ca, huynh tỉnh." Vẫn trông chừng cạnh , Âu Dương Tĩnh vừa thấy tay động, lập tức cầm lấy.

      Âu Dương An mở to mắt nhìn Âu Dương Tĩnh. Vẻ mặt còn có chút hoảng hốt.

      "Tĩnh nhi?"

      "Ca, tốt quá. Huynh sao rồi." Âu Dương Tĩnh cầm tay , truyền vào chân khí: "Cuồng cứu huynh."

      Âu Dương An lúc này mới nhớ lại tất cả chuyện xảy ra trước đó, ngồi dậy, nhìn Vân Khinh Cuồng ở bên trong hình dạng hổ, cám ơn: "Cuồng, ngươi lại cứu ta lần nữa rồi."

      "Ngươi biết là tốt rồi, sau này cẩn thận, ta hy vọng phải cứu ngươi lần thứ ba." Vân Khinh Cuồng bĩu môi.

      "Nếu Âu Dương đại ca khá lên, chúng ta cũng nên ra ngoài . biết Tĩnh nhi ở Đại hội võ lâm vừa rồi, bên ngoài bây giờ truyền thành cái dạng gì." Sở Ly La cũng chen miệng .

      "Được, nghỉ ngơi thêm chút nữa, chúng ta ." Âu Dương Tĩnh gật đầu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :