1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 18: Xà là cố nhân? (thượng)

      "Các ngươi đừng suy nghĩ nữa, trước tiên tìm Xà , cứu những đứa trẻ kia ." Thấy hai em lại lâm vào trầm tư của riêng mình, Vân Khinh Cuồng trở mình trợn mắt . Bóng dáng cũng dẫn đầu xuyên qua sương mù, tiến lên.

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh cũng nhìn lên, bỏ lại tâm của mình, theo sát.

      Xuyên qua màn sương mù dày đặc, bọn họ mới phát sau lớp sương mù còn có hang sâu. Đồng thời cũng hiểu được, sương mù kia e là Xà cố ý bố trí, dùng để ngăn cản người ta xông vào nơi này.

      "Bên kia núi có vấn đề." Vân Khinh Cuồng dừng bước, mắt hổ nhìn dãy núi cách đó xa.

      Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh cũng thuận thế nhìn lại, nhíu đôi chân mày thâm thuý, nhìn kỹ, quả nhiên, trước núi có bày kết giới, chỉ sợ đây phải là ngọn núi đơn giản.

      " thôi." Âu Dương Tĩnh nhiều, trực tiếp bước vào trong.

      Âu Dương An, Vân Khinh Cuồng theo bên người nàng, sau đó nhìn nàng ra tay phá giải kết giới kia.

      "Ai?"

      Ngay khi Âu Dương Tĩnh vừa đụng tới kết giới, trong sơn động Xà cảm nhận được, chỉ nghe thanh lạnh như băng thổi vào trong tai bọn họ, cảm giác như thân thể lạnh lẽo ướt át của rắn lướt qua da thịt, khiến người ta nổi da gà.

      "Con xà chết tiệt, mau chạy ra đây." Vân Khinh Cuồng biến hóa nhanh chóng, lại là thiếu niên đầu bạc với đôi con ngươi màu ngọc bích tuấn mỹ.

      đáp, chỉ thấy trận cuồng phong nổi lên. Cát đá bị cuồng phong cuồn cuộn cuốn lên bay lượn ngất trời, ngay sau đó, phịch tiếng. cái đuôi rắn lớn từ bên kia núi quét qua.

      Âu Dương Tĩnh bọn họ vừa thấy, sắc mặt đổi, nhún mũi chân cái, bóng dáng cả ba người bay lên lui về phía sau. Tránh được đuôi rắn vừa to vừa dài, đồng thời cũng thấy ràng con rắn kia cũng là màu đen, xem ra giống như vòi nước cực kỳ lớn.

      Đuôi rắn dường như cũng có ý thức, tấn công lần chưa trứng. Lại nặng nề hướng về bọn họ tấn công tiếp, nếu bị nhất kích đập phải, tử cũng tàn.

      Có điều Âu Dương An bọn họ bây giờ xưa đâu bằng nay, luyện đến tầng bảy linh lực, đối phó ngàn năm đâu phải chuyện khó. Có điều, kỳ Âu Dương Tĩnh vốn định dùng ngọc tiêu dẫn đàn thú ra đối phó với Xà . Nhưng bây giờ thấy chân thân của nó to lớn như thế, vẫn là quên . Miễn cho bị thương những thú khác.

      "Ca, chúng ta dùng tiên kiếm đối phó nó ." Âu Dương Tĩnh mắt nhìn đuôi rắn vừa to vừa dài, môi đỏ mọng nhếch lên, hai má lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, nhưng nụ cười sáng lạn kia lại lộ ra vài phần quỷ dị.

      “Được.” Âu Dương An cũng nhiều lời, ánh mắt ôn nhu nhìn.

      Hai em phối hợp ăn ý, đưa tay lên, hai tiên kiếm lập tức từ trong cơ thể ra, tím xanh. Hai thanh tuyệt thế tiên kiếm vừa xuất , khí đột biến. Thứ cát bay đá chạy gì đó đều đình chỉ yên tĩnh xuống, lại có thể cảm giác được hai luồng tiên khí mạnh mẽ tràn ngập lan ra.

      Vân Khinh Cuồng nhìn thấy động tác hai người, cũng biết bọn họ có thể tự giải quyết. Bản thân tùy tay vẽ cái, chiếc ghế dựa bằng bạch ngọc nổi lên giữa trung. vững vàng nhảy lên ghế hai chân vắt chéo ngoe nguẩy ngồi xem giao chiến.

      cảm thấy linh lực kia cực lớn, rốt cuộc đầu rắn cực to từ trong sơn động ra. Mắt Xà nhìn ba người, sau đó thoáng luồng hào quang chói mắt, biến hóa nhanh chóng, nam tử khoác áo bào đen xuất .

      Âu Dương Tĩnh vừa thấy nam tử khoác áo bào đen, vẻ mặt bỗng nhiên biến đổi, ngay cả ý cười cũng biến mất chút cũng thấy.

      "Hứa Mậu Dân — —"

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 19: Xà là cố nhân? (hạ)

      "Hứa Mậu Dân — —"

      Âu Dương Tĩnh ánh mắt thẳng tắp nhìn Xà biến thân thành người, quả thực thể tin được những gì chính mình nhìn thấy. Tên hỗn đản chết tiệt kia sao lại ở đây? Chẳng lẽ lại là tà thuật của Xà gây ra?

      Nàng cứ như vậy trừng mắt nhìn Xà , còn Âu Dương An nghi vấn nhìn em . Hứa Mậu Dân là ai? chưa từng tách rời khỏi em , thế nào lại biết muội ấy quen biết người tên Hứa Mậu Dân?

      Mà Vân Khinh Cuồng vẫn ngồi ở ghế ngọc lơ lửng giữa trung, đôi con ngươi màu ngọc bích xem kịch vui nhìn bọn họ. Đưa tay lên biến ra quả táo ngậm vào miệng, vừa nhai vừa xem diễn.

      Lại kia vốn là lạnh lùng nhìn Âu Dương Tĩnh bọn họ, kết quả ai ngờ vừa nghe Âu Dương Tĩnh , hầu như lập tức hóa đá tại chỗ. Đôi mắt đỏ sững sờ nhìn Âu Dương Tĩnh, giữa hai chân mày giống như suy đoán lại xác định, nét mặt hoang mang. biết nữ tử này rốt cuộc là ai? Sao lại biết tục danh của ? Sao lại có vẻ mặt như có cừu hận đến nỗi muốn giết như thế?

      "Ngươi là ai?"

      "Quả nhiên là ngươi." Nhìn thấy vẻ mặt Hứa Mậu Dân, Âu Dương Tĩnh hầu như nghiến răng nghiến lợi. Tuy biết Hứa Mậu Dân tại sao lại ở đây? Nhưng đại khái có thể suy đoán, chắc cũng là xảy ra chuyện bất ngờ mà xuyên qua đến đây, chỉ là lại xuyên vào thân xác con xà. Nghĩ đến quái kia lại bắt nhiều đứa , nàng lập tức khẳng định lòng của giờ còn ác độc hơn, ánh mắt nhìn càng thêm căm ghét khinh thường.

      "Ngươi là Âu Dương Tĩnh?" Lúc đó trong đầu thấp thoáng hình bóng, Hứa Mậu Dân nghĩ ra người. Chỉ có nàng ấy mới hận mình như thế.

      "Phiền ngươi còn nhớ ta." Âu Dương Tĩnh trong lời nhịn được giễu cợt.

      " là em? Em cũng sống lại?" Hứa Mậu Dân vẻ mặt biến đổi, ngờ tai nạn xe cộ chính mình tỉ mỉ bày ra lại thể tận gốc loại bỏ nàng, chẳng những thế còn mời nàng xuyên đến chỗ này. Mà bản thân mong muốn có thể có được Tập đoàn Ngự Mĩ kia lại bị người ám sát, xuyên qua lại nhập vào thân xác con rắn lớn.

      " ngờ chứ gì." Âu Dương Tĩnh lãnh theo dõi . Nghĩ tới chính mình lại vì nam tử này mà chết, nàng lập tức cảm thấy rất đáng.

      "Tĩnh nhi, muội biết ư?" Âu Dương An nhìn bọn họ qua lại, nghi vấn đầy bụng.

      "Ca, chờ muội báo thù xong đem hết mọi chuyện lần cho huynh biết." Nàng cũng tính giấu diếm Âu Dương An thân phận xuyên qua của mình cả đời.

      “Được.” Âu Dương An gật đầu cái, tin tưởng em .

      " muốn giết tôi sao?" Hứa Mậu Dân nghe thấy Âu Dương Tĩnh , vẻ mặt lại trở nên độc. Đôi mắt đỏ ngầu, ánh mắt nhìn nàng mang theo khinh thị: "Cũng tốt, kiếp trước thể chân chính giết chết . Vậy hôm nay đừng mơ tưởng trốn thoát."

      "Còn phải xem ai chết, ai sống." Âu Dương Tĩnh cũng lạnh lùng khẽ hừ, dứt lời Tử Nguyệt bảo kiếm trong tay tựa như tia chớp vọt ra khỏi vỏ, đâm về hướng Hứa Mậu Dân.

      Hứa Mậu Dân cả kinh, bóng đen nhoáng lên cái, lại biến trở về thân rắn vô cùng lớn. Dọc theo lãnh địa thở phì phì hai cái nhanh chóng bò về hướng bên kia. Tuy có ngàn năm đạo hạnh, nhưng cách nào so bì với cổ Tiên kiếm. Chỉ thấy Tử Nguyệt Tiên kiếm giống như tự có ý thức, luôn đuổi sát theo , mặc kệ thân rắn làm sao tránh né, kiếm vẫn hướng tới đuổi theo. . . . . .

      trận qua, Xà khí thô mạnh mẽ thở gấp, nhiều lần bị Tiên kiếm đâm trúng chỗ hiểm. Nhưng cũng đâu biết rằng cái này căn bản chỉ là Âu Dương Tĩnh đùa bỡn , Tử Nguyệt nếu muốn làm hại , như làm sao có cơ hội đào tẩu.

      Âu Dương Tĩnh chính là muốn cứ như vậy giết , như thế rất tiện nghi cho tên hỗn đản này. Dù là kiếp trước, hay kiếp này. Hứa Mậu Dân đều gây tội đến mức trời đất cũng dung, nàng phải cẩn thận tra tấn , mãi đến khi hồn phi phách táng mới thôi.

      Tử Nguyệt Tiên kiếm vẫn đuổi theo Hứa Mậu Dân, truy tránh được, cũng điên ngông cuồng kiêu ngạo chọc giận. Lại chợt lách thân, biến trở về nguyên hình, há miệng, đầu lưỡi trở nên dài vô hạn, ánh mắt đỏ vằn trừng trừng nhìn Âu Dương Tĩnh, trông qua cực kỳ dữ tợn.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 20: Kẻ thù ‘cống hiến’

      "Âu Dương Tĩnh, tôi ăn ."

      Hứa Mậu Dân bị Tử Nguyệt Tiên kiếm đuổi đến tức giận thành cuồng, lập tức nhấc cái đầu cực đại lộ ra hàm răng trắng hếu, còn có cái lưỡi đỏ tươi dài thòng. Chỉ thấy lưỡi kia đột nhiên hướng về Âu Dương Tĩnh lao tới, mà thân rắn dài cũng dùng sức chấn động mặt đất. Đất rung núi chuyển, cát bay đá chạy. liều mạng để mặc Tiên kiếm đả thương, dứt khoát phải cùng Âu Dương Tĩnh chết chung.

      "Tĩnh nhi, cẩn thận — —" Nhìn Xà , thầm nghĩ dứt khoát tốt xấu gì cũng phải diệt trừ nó, Âu Dương An bên nặng nề dặn dò em , bên cũng cầm lấy Lăng Tiêu bảo kiếm, hướng về Xà phóng tới.

      Hai thanh Tiên kiếm vốn là kiếm phu thê, đồng thời vừa xuất ra, tiên khí tất nhiên càng thêm mạnh mẽ, hơn nữa ăn ý mười phần. Cứ quấn quít lấy Xà , kiếm khí xông vào, Xà chợt cảm thấy cả người lập tức bị đóng băng, thể nhúc nhích.

      "A — —" hoảng sợ trợn to mắt, lại phẫn hận cam lòng nhìn Âu Dương Tĩnh. Nữ tử đáng chết này, nữ tử luôn hại thể có được điều mình muốn.

      Âu Dương Tĩnh cong môi, gò má xuất lúm đồng tiền. Mắt lạnh nhìn Xà bị hai thanh Tiên kiếm chế, trong lòng nàng còn có loại thống khoái của báo thù. Giương tay lên, hai thanh kiếm đồng thời hướng về chỗ đầu và bụng Xà đâm mạnh xuống.

      "A — —" Tiên kiếm vừa ra, ai dám tranh phong? Xà chỉ cảm thấy bản thân bị xé đứt thành mảnh , đau thấu xương. Hào quang màu trắng theo thân thể của tỏa ra mạnh mẽ, khiến bốn phía phát quang sáng lên như ban ngày.

      Rất nhanh, hào quang qua , thân rắn cực to giật giật mấy cái giãy chết, rốt cuộc lại trở về bình thường. Nhưng đôi mắt như chuông đồng màu đỏ kia thủy chung vẫn cam lòng mở lại.

      "Chết rồi." Vân Khinh Cuồng bĩu môi, đôi con ngươi màu ngọc bích nhìn thân Xà biến thành vài đoạn: "Ta vừa mới thấy hồn của nó cũng bị tiên khí đánh tan, xem ra cách nào sống lại nữa."

      "Tốt." Âu Dương Tĩnh nhướng mày: "Khốn khiếp như vậy nên sống."

      Âu Dương An nhìn nàng cái, tin tưởng em làm vậy là có nguyên nhân của muội ấy.

      Âu Dương Tĩnh cũng trở lại vẻ tươi cười, sau đó tới chỗ hài cốt của Xà . Đưa tay đến gần, viên trân châu sáng như quả bóng bàn lớn từ trong tàn thể Xà bay lên.

      "Nội đan của Xà ." Vân Khinh Cuồng lắm mồm : "Xà này có ngàn năm đạo hạnh, bây giờ mà ăn đan vào, tất nhiên cũng có được linh lực rất lớn. . . . . ."

      Âu Dương Tĩnh gật đầu, nội đan rơi xuống lòng bàn tay của nàng. Mắt lạnh nhìn thấy nội đan, cái này xem như cống hiến duy nhất của Hứa Mậu Dân.

      "Ca, nội đan này huynh lấy ." Âu Dương Tĩnh đem nội đan đưa cho Âu Dương An, nàng có khả năng nuốt thứ gì đó của Hứa Mậu Dân. Vừa nghĩ tới lập tức thấy ghê tởm, tuy thứ này địch thực cũng coi như là bảo bối.

      ", Tĩnh nhi, muội nên lấy ." Âu Dương An lắc lắc đầu, lúc nãy nghe Vân Khinh Cuồng trong nội đan có uy lực , tất nhiên cũng muốn dành cho em .

      ", ca, muội nuốt tên khốn đó đâu." Âu Dương Tĩnh trong lời tràn ngập chán ghét đối với Hứa Mậu Dân.

      Âu Dương An thấy thế, biết em hẳn là lấy đan. Vì thế gật đầu cái, ngụm đem nội đan nuốt vào trong bụng. Nội đan vừa nuốt xuống, cảm giác được trong thân thể lập tức có biến đổi. Rất nhanh, toàn thân đều lan tràn sức mạnh.

      "An nhi, ngươi mau vận công . Thừa dịp có nội đan phụ trợ, chừng còn có thể luyện đến tầng thứ tám linh lực." Vân Khinh Cuồng với Âu Dương An.

      “Được.” Âu Dương An gật đầu, y theo lời mà làm.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 21: Là muội cũng phải là muội

      "Sao có thể như vậy?"

      Âu Dương Tĩnh, Vân Khinh Cuồng đều nhìn Âu Dương An thu công, lại thể tăng thêm linh lực. thể có chuyện đó được. Bọn họ nghĩ ra nguyên nhân, chỉ nhìn chằm chằm Âu Dương An.

      Âu Dương An chân mày cũng nhíu lại, dường như có đầy bụng tâm .

      "An nhi, ngươi vừa vận công vừa suy nghĩ gì?" đôi con ngươi màu ngọc bích của Vân Khinh Cuồng nhìn về phía Âu Dương An, đột nhiên lên tiếng hỏi.

      Âu Dương An ngẩn ra, há miệng nhưng có lên tiếng. nghĩ gì? Nghĩ đến đối thoại lúc nãy của Xà kia và Tĩnh nhi, nghĩ Tĩnh nhi rốt cuộc là ai? Muội ấy là em của mình sao?

      Âu Dương Tĩnh giống như thấy ràng tâm tư của Âu Dương An, xem ra nếu mình cho biết chuyện của mình, trong lòng mãi tồn tại vướng mắc, thể chuyên tâm luyện công.

      "Ca, chắc huynh nghĩ muội và Xà kia làm sao lại biết nhau?" Âu Dương Tĩnh chủ động .

      Âu Dương An đột nhiên giật mình, nhưng vẻ mặt giải thích tất cả. Mà Vân Khinh Cuồng cũng nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích tràn đầy hứng thú.

      "Được rồi, muội kể hết tình cho huynh biết." Âu Dương Tĩnh đáp. Nhưng trong lòng Âu Dương An lại dâng lên cảm giác kỳ quái, dường như chờ mong, lại như sợ hãi lời kế tiếp của nàng. Ánh mắt sáng ngời mà thâm thúy chớp mắt nhìn nàng, tay cũng tự giác nắm chặt góc áo.

      Âu Dương Tĩnh ngồi xuống tảng đá bên cạnh, ánh mắt sâu kín.

      "Ta là Âu Dương Tĩnh, có điều là muội muội của huynh, cũng phải muội muội của huynh."

      "Ý muội là gì?" lòng Âu Dương An giống như bị cái gì mắc kẹt lại.

      "Thân thể này là muội muội của huynh." Âu Dương Tĩnh chỉ vào thân thể bây giờ: "Nhưng linh hồn lại là của ta."

      Âu Dương An và Vân Khinh Cuồng ngẩn ra, sau đó Vân Khinh Cuồng vô thức tự nâng lên chân mày:

      "Ngươi muốn đến Mượn xác hoàn hồn?"

      Âu Dương An lại ngẩn ra. Mượn xác hoàn hồn?

      "Có thể vậy, cũng có thể phải. Chúng ta gọi cái này là xuyên . Ta vốn là người ở tương lai, bởi vì bị người khác ám hại, gây tai nạn xe cộ mà chết. Nào ngờ khi tỉnh lại, biến thành Âu Dương Tĩnh bây giờ. . . . . ."

      Âu Dương An và Vân Khinh Cuồng nghe lời của nàng, tiêu hóa ý nghĩ của chính mình. Ý nàng là, nàng là người của tương lai, lẽ ra là chết. Kết quả hồn phách lại xuyên qua thời , nhập vào thân thể em Âu Dương An?

      "Vậy, Tĩnh nhi đâu?" Âu Dương An hiểu được, nhưng muốn biết em mình ở đâu?

      "Nàng ấy — —" Âu Dương Tĩnh nhìn Âu Dương An cái, thở dài: "Nếu ta đoán sai, nàng ấy hẳn bị bọn Âu Dương Tinh hại chết." Cái chết của nàng ấy, đổi lấy hồi sinh của nàng.

      Âu Dương An nghe được câu này lòng lập tức chìm xuống. Cảm giác tự trách xông lên đầu, cũng tại . Bởi vì khi còn bé quá yếu ớt, mới có thể để cho thân là em Tĩnh nhi phải khắp nơi bảo vệ mình, mới có thể để muội ấy còn như thế mà hương tan ngọc nát. . . . . .

      "Tĩnh nhi — —" Trong tiếng tràn đầy đau thương.

      "Ca." Âu Dương Tĩnh lên vòng tay ôm Âu Dương An: "Đừng khổ sở, chúng ta vì nàng ấy báo thù. Hơn nữa nàng ấy nhất định vì muốn thấy huynh đau khổ, nên mới để cho ta đến đây cùng huynh. . . . . ."

      Âu Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh ôm mình. Đúng vậy, tuy linh hồn phải Tĩnh nhi, nhưng thân thể vẫn là…. Hơn nữa Tĩnh nhi bây giờ là cùng mình từ lớn lên, nàng chính là em của mình. Nhưng vì sao trong lòng lại có chút mất mát, là vì nàng phải là em ruột thịt của mình sao? Hay mất mát bởi vì nàng vẫn là em của mình?
      luongnhu96 thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 22: Cứu đứa bé

      Âu Dương An nghĩ mãi ra, có điều cũng muốn rối rắm vì việc này nữa. Thu công, bọn họ hướng về sơn động của Xà tới. Tiến vào động, đập vào mắt là mùi ẩm ướt cùng với mùi máu tanh nghênh đón.

      Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, đôi con ngươi màu ngọc bích của Vân Khinh Cuồng cũng thoáng vẻ vui.

      Lúc bọn họ vào tới tận cùng bên trong động nhìn thấy, thiếu chút nữa nôn mửa ra. Trong hang động ẩm thấp khắp nơi đều là xương người nhắn, kinh khủng hơn nữa là còn có thi hài mấy đứa vừa bị cắn chết ở đằng kia, mà bên cạnh mấy hài cốt này, vài ba đứa bé ước chừng bốn tuổi bị trói, vẻ mặt dại ra, choáng váng.

      "Tên súc sinh." Âu Dương Tĩnh oán hận mắng, trong đôi mắt có giọt nước từ từ lóe lên. Uổng kiếp trước được làm người, lại có thể làm ra loại chuyện điên rồ như vậy. Để cho hồn phi phách tán thực vẫn là quá tiện nghi cho .

      Âu Dương An cũng đau lòng nhìn mấy đứa trẻ kia dại ra, tuổi còn như vậy phải chứng kiến những hình ảnh khủng bố như thế, chỉ sợ những đứa trẻ này cả đời sống trong bóng ma.

      "Trước tiên cứu bọn ." Vân Khinh Cuồng sống hơn ngàn năm, loại chuyện thảm hại cỡ nào cũng từng gặp qua. Nhưng nhìn bộ dạng của những đứa đáng lẽ phải là vui vẻ hoạt bát này, trong lòng cũng sinh ra thương xót.

      "Phải đó." em Âu Dương An gật đầu, tiến lên giúp bọn cẩn thận cởi dây thừng, nhưng những đứa trẻ này vẫn bất động phản ứng, tựa như biến thành tảng đá.

      Âu Dương Tĩnh bọn họ đem hài cốt những đứa trẻ trong sơn động mai táng, lại dẫn mấy đứa trẻ còn lại ra ngoài. Trở về quán trọ sắc trời cũng tối, giằng co đêm tắm rửa cho bọn , dỗ chúng nằm ngủ giường Âu Dương An.

      "Cứ để bọn trẻ như vậy thực được, phải đem đoạn trí nhớ khủng bố kia của mấy đứa xóa hết mới tốt." Nhìn mấy đứa bé ngủ mà vẫn nhíu chặt chân mày, Âu Dương Tĩnh cũng khóa lại hàng chân mày đen.

      "Đúng." Âu Dương An cũng gật đầu: "Nên để bọn quên ." Chỉ có như vậy, những đứa trẻ này mới có thể khỏe mạnh trưởng thành.

      "Để ta." Vân Khinh Cuồng xong, đứng ở bên giường. Giương tay lên, hào quang màu trắng hướng tới mấy đứa trẻ giường thổi đến, rất nhanh, lại biến mất thấy. Mà bọn vốn nhíu chặt chân mày cũng bắt đầu buông lỏng.

      "Tốt lắm, trí nhớ của bọn xóa ."

      "Được. Đợi mấy đứa nghỉ ngơi tốt lập tức đem bọn chúng trả về nhà." Âu Dương Tĩnh .

      "Haiz..." Vân Khinh Cuồng ngáp dài cái: "Bận rộn cả đêm, ta cũng muốn ngủ lát. Các ngươi cũng ngủ , ở đây có ta trông là được rồi."

      dứt lời, biến ra tấm thảm mặt đất, sau đó tự mình biến trở về Bạch Hổ, cuộn mình ngủ.

      "Ca, huynh vào phòng muội ngủ ." Âu Dương Tĩnh với Âu Dương An, bọn họ là em, dù sao cũng chẳng có việc gì.

      Âu Dương An sắc mặt cứng đờ. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Âu Dương Tĩnh, lại cảm thấy được tất nhiên. Tuy thân thể nàng là của em , nhưng chỉ cần nghĩ tới nàng thực ra là nữ tử khác, lại cảm thấy tim đập thích hợp.

      " được, muội ngủ . Ta ngồi ở ghế, dựa vào bàn nằm úp sấp ngủ cũng được." Nam nữ thụ thụ bất thân. Dù là em lớn lên bên nhau nhưng vẫn muốn nghiêm chỉnh tuân theo lễ nghi này. Càng đừng nàng kỳ cũng phải là em chân chính.

      Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn cái, thấy kiên trì đành phải gật đầu:

      "Vậy được, muội ngủ đây. Huynh cũng nghỉ ngơi lát ."

      “Được.” Âu Dương Tĩnh gật đầu.

      Chương 23: Mộng xuân

      Âu Dương An nhìn Âu Dương Tĩnh rời , lúc này mới đến chỗ cửa ngồi vào ghế, vừa gối xuống cái bàn vào giấc ngủ.

      Trong đầu dường như có chút mơ màng, hoảng hoảng hốt hốt ở bên trong. dường như ngủ, lại vừa dường như vào địa phương đầy sương mù mờ ảo. Nghe tiếng nước chảy giọt, kìm lòng đậu tới chỗ truyền tới tiếng nước.

      Đám sương vòng quanh bốn phía rừng cây, lượn lờ, càng thêm huyền bí.

      Âu Dương An thẳng, cho đến khi nhìn thấy suối nước nóng mông lung hơi nước. Nhìn làn nước trong vắt ra tấm lưng ngọc trắng ngần cả người giật mình. Biết phi lễ chớ nhìn, là nên lập tức rời mới phải. Đáng tiếc chân lại giống bị trói, căn bản thể dời bước.

      Trong hồ, nữ tử dường như có phát ra ở ngay bên cạnh, bàn tay mềm mại chậm rãi vốc nước suối trong suốt thả xuống người mình. Những giọt nước trong suốt như thủy tinh, dưới ánh trăng, càng thêm mê người. Chỉ thấy giọt thủy tinh kia lăn da thịt tựa như tuyết, làm con mắt như muốn đui mù .

      Âu Dương An giật mình, tâm trí như bị mê hoặc. Trong ánh mắt giờ phút này chỉ có bóng dáng xinh đẹp trong suối nước. Trong lòng lại giống như có lửa đốt, làm cho dung mạo tuấn của dưới ánh trăng trở nên đỏ bừng. muốn nhìn chút, nữ tử trong suối kia rốt cuộc là ai?

      Phảng phất như ánh mắt của quá mạnh mẽ, động tác vốc nước của nữ tử bỗng ngưng lại, bất động.

      Âu Dương An sợ hết hồn, trong lòng kêu gào với chính mình nên rời , nhưng sau đó lại vẫn như cũ nhúc nhích được. Cảm giác như vậy làm cho sắc mặt đột biến, thậm chí có loại cảm giác như bị quỷ níu chặt.

      Ngay tại lúc Âu Dương An bất an, nàng kia bỗng nhiên có động tĩnh, khẽ nhúc nhích, thân thể như muốn quay lại về phía .

      Âu Dương An hoảng sợ, nếu để cho con người ta thấy ở trong này rình coi, đó chẳng phải thực mất mặt đến tận trời sao.

      Rồi cứ vậy trong nháy mắt, thân thể nữ tử vốn chìm trong nước vừa sâu vài phần, chỉ lộ ra vai , lại bỗng nhiên quay đầu lại.

      Bốn mắt chạm nhau, Âu Dương An lại giật mình, nữ tử kia ngờ chính là Tĩnh nhi.

      "A — —"

      Âu Dương An kinh hô tiếng, bỗng nhiên mở mắt. Đồng thời tay động cái, chén trà bàn lập tức bị đẩy xuống đất, phát ra thanh loảng xoảng.

      " xảy ra chuyện gì?" Vân Khinh Cuồng bừng tỉnh, đôi con ngươi màu ngọc bích thoáng lóe sáng.

      " có gì." Âu Dương An giật mình, lắc đầu xin lỗi với Vân Khinh Cuồng:

      "Chỉ là giấc mộng mà thôi."

      "Nằm mơ?" Vân Khinh Cuồng nhìn thấy vẻ mặt của : "Ác mộng?"

      Âu Dương An cười khổ, cái gì cũng trả lời. Ngẩng đầu nhìn bầu trời bao la ngoài cửa sổ sáng bừng, hy vọng đó là ác mộng. Đáng tiếc phải, ngược lại, lại là cảnh kiều diễm trong mơ làm người ta khó có thể mở miệng. Có người ngày nghĩ gì, đêm mộng đó, mà lại đối với Tĩnh nhi có ý nghĩ như vậy. Chẳng lẽ mình đối với nàng ấy là muốn sao?

      "Ca, huynh dậy chưa?"

      Trong khi Âu Dương An xấu hổ bất an Âu Dương Tĩnh cũng rời giường.

      Âu Dương An nghe thấy tiếng của Âu Dương Tĩnh, trong đầu lại lên thân thể như ngọc ở trong mộng kia, chỉ cảm thấy thẹn thùng, khuôn mặt tuấn tú nhất thời đỏ lên, trong lòng càng thêm luống cuống, lại quên đáp lại lời của Âu Dương Tĩnh. Âu Dương Tĩnh trước đó nghe thấy thanh của chén vỡ, bây giờ lại thấy Âu Dương An trả lời, nghĩ xảy ra chuyện gì, đột nhiên đẩy cửa, lại thấy khuôn mặt tuấn tú của Âu Dương An đỏ lựng. Nàng nhìn lên, khỏi khó hiểu nhíu mày:

      "Ca?" làm sao vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :