1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 13: Lại cứu Vân Tuyệt Trần

      "A Mộc, các ngươi mau dẫn Hạ nhi ."

      Vân Tuyệt Trần tay nắm bảo kiếm, nhìn chằm chằm con gấu đen trước mặt. Hôm nay, bọn họ vốn là chuẩn bị đưa Lâm Sơ Hạ quay về Lâm phủ. lường trước đến nửa đường lại gặp phải con Gấu to, người hầu đều bị đả thương, chết hết. Bản thân cũng bị thương ít nhiều.

      "Nhưng, chủ nhân, người làm sao bây giờ?" A Mộc che chở Lâm Sơ Hạ lại lo lắng nhìn Vân Tuyệt Trần.

      "Ta trong chốc lát đuổi kịp, các ngươi trước ."

      Vân Tuyệt Trần cũng quay đầu lại, nhưng chỉ có mới hiểu được có thể đánh bại con gấu to này hay căn bản là trước được.

      "Trần đại ca, muội , muội muốn ở cạnh bên huynh." Lâm Sơ Hạ cần A Mộc bảo vệ, cố chấp nhìn Vân Tuyệt Trần. Dù chết, nàng cũng muốn cùng Trần đại ca chết chung chỗ.

      Vân Tuyệt Trần sắc mặt trầm xuống, trong lòng có vài phần ảo não. Nếu phía sau cứ càn quấy như vậy, đối với ai cũng có lợi.

      "Muội và A Mộc , ở lại chỉ làm liên lụy huynh thôi." Tuy lời rất nặng, nhưng biết phải lời nặng, nàng ấy chịu .

      Lâm Sơ Hạ sắc mặt thê lương, liên lụy? Đúng vậy, mình biết võ công, ở lại chính là liên lụy. Chỉ là biết thực như thế, vì sao trong lòng lại đau?

      "A Mộc, đừng kéo dài thời gian, đưa muội ấy ." Mắt thấy gấu to muốn tấn công, Vân Tuyệt Trần vội vàng quát lên.

      "Thiếu gia — —"

      Ngay khi A Mộc còn chưa yên tâm, con gấu to còn kiên nhẫn. Ngẩng đầu gầm thét, đất rung núi chuyển. Thân thể khổng lồ xông tới chỗ Vân Tuyệt Trần, răng nanh dưới ánh mặt trời sáng lòe lòe, khiến người ta khỏi đổ mồ hôi lạnh.

      "Mau dẫn muội ấy ." Vân Tuyệt Trần bên hô, bên cầm kiếm cùng Gấu to giao chiến.

      A Mộc cắn răng, lôi kéo Lâm Sơ Hạ tròng mắt sưng đỏ hướng về phía sau chạy.

      "Sao lại là các ngươi?" A Mộc còn chưa lôi được Lâm Sơ Hạ xa, lại thấy Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An từ trước mặt chậm rãi mà thẳng bước đến đây. Hai em dáng vẻ thong thả như dạo dưới cây thông xanh, tựa như tiên nhân hạ phàm.

      "Sư phụ — —" Vốn Lâm Sơ Hạ đôi mắt khóc đến sưng đỏ, nhìn lên thấy Âu Dương Tĩnh, ánh mắt đột nhiên khuếch trương, vùng A Mộc ra, xông đến chỗ Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương Tĩnh tránh , để nàng hai tay nắm lấy áo mình. Ánh mắt nhìn lại, chỉ thấy con gấu to gầm thét cùng đánh nhau với Vân Tuyệt Trần, hoàn cảnh vô cùng mạo hiểm.

      "Ngươi chắc là muốn ta cứu Trần đại ca của ngươi chứ gì." Mắt trợn trắng, bản thân cũng thấy mình với mấy người này là quá khéo gặp.

      "Đúng vậy, sư phụ, người mau cứu Trần đại ca ." Lâm Sơ Hạ nắm chặt lấy Âu Dương Tĩnh .

      "Ngươi nắm ta như vậy, ta làm sao cứu ?" Lại lật mắt trợn trắng.

      "Tĩnh nhi, để huynh ." Âu Dương An , bóng dáng màu trắng như khói thoáng , rất nhanh xuất bên người Vân Tuyệt Trần: "Để ta." chưởng trực tiếp đánh về phía Gấu to.

      Gấu to trúng chưởng mạnh của Âu Dương An, miệng phút chốc phun máu. Tiếng kêu thê lương, rất nhanh, thân thể khổng lồ lập tức đổ sập xuống, đem mặt đất lún thành cái hố to.

      Vân Tuyệt Trần thở hổn hển, hai tay chắp tay với Âu Dương An:

      "Đa tạ Âu Dương công tử ra tay tương trợ."

      Âu Dương An lắc lắc đầu, cười yếu ớt như gió lướt qua:

      "Vân công tử cần khách sáo, có thể thấy được, là chúng ta có duyên."

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 14: Ước định

      "Trần đại ca, huynh sao chứ?"

      Thấy Gấu to ngã xuống, Lâm Sơ Hạ lập tức buông Âu Dương Tĩnh ra. Nhấc theo làn váy chạy tới chỗ Vân Tuyệt Trần.

      Âu Dương Tĩnh lắc lắc đầu, muốn với nàng ấy, Sơ Hạ là gánh nặng. Nếu nàng ấy muốn đứng cạnh Vân Tuyệt Trần, người của võ lâm, ít nhất nàng ấy phải học được cách tự bảo vệ mình, tránh để Vân Tuyệt Trần phải phân tâm.

      "Ca, huynh có bị thương ?" Âu Dương Tĩnh cũng tiến lên, yên lặng quan sát Âu Dương An.

      "Tĩnh nhi, huynh sao." Âu Dương An lắc đầu, vẫn là nụ cười yếu ớt như gió .

      Âu Dương Tĩnh gật đầu, lại quét mắt nhìn Vân Tuyệt Trần, thấy mặc dù chật vật, nhưng vết thương , cũng gấp.

      Mà Vân Tuyệt Trần lại nhìn thấy Âu Dương Tĩnh, cảm giác nàng dường như đẹp hơn. người lộ ra hơi thở phiêu dật, hai má lúm đồng tiền mơ hồ chạm vào lòng .

      "Âu Dương công tử, Âu Dương nương, lại gặp rồi. Đa tạ các vị tương trợ, biết chuyện của hai người làm xong chưa?" Vân Tuyệt Trần hướng về hai người chắp tay, con ngươi rời khỏi Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương Tĩnh đáy mắt lóe lên tia hào quang, giây lát lướt qua rồi biến mất. Có điều nàng nhìn lầm, Vân Tuyệt Trần dường như đối với nàng có tình cảm? Lại nhìn đến khẩn trương của Lâm Sơ Hạ, nhìn thở dài, đây cũng phải chuyện tốt gì.

      " làm thỏa đáng, sao các ngươi lại ở đây?" Rừng núi hoang vu, nhìn con gấu to ngã dưới đất còn người hầu chết thảm, nàng nhíu lại mi.

      "Ta vốn dẫn người hộ tống Hạ nhi quay về Giang Nam, ai ngờ ở đây gặp phải Gấu dữ, hại bọn họ đều chết thảm bởi con gấu này." Nhìn thủ hạ chết , Lòng Vân Tuyệt Trần tình cũng trầm trọng.

      "Ta nghĩ nên đào mộ chôn cất bọn họ tử tế , sau đó lại tiếp tục đưa Sơ Hạ trở về."

      "Sư phụ, hai người muốn đâu? Hay là cùng Giang Nam ?" Lâm Sơ Hạ thủy chung sửa được xưng hô với Âu Dương Tĩnh.

      ", chúng ta có dự định riêng, sau này nếu có duyên gặp lại." Nhìn Lâm Sơ Hạ lã chã chực khóc, Âu Dương Tĩnh mỉm cười với nàng ấy.

      "Các người phải sao?" Nghe thấy Âu Dương Tĩnh bọn họ cùng , ánh mắt Vân Tuyệt Trần buồn bã.

      “Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu: "Chúng ta trước hết giúp các ngươi chôn cất bọn họ."

      Sau nửa canh giờ, bọn họ đem những người hầu an táng thoả đáng, lại giúp người hầu bị thương băng bó qua. em Âu Dương Tĩnh cáo biệt với đám người Vân Tuyệt Trần.

      "Ngựa xe còn có thể dùng, các ngươi đưa người bị thương lên xe ngựa ."

      "Cám ơn."

      " cần cảm tạ, tốt lắm, chúng ta thôi." Âu Dương Tĩnh phất phất tay với bọn họ, cùng Âu Dương An rời .

      "Đợi chút — —" Vân Tuyệt Trần đột nhiên gọi bọn họ lại.

      Hai người Âu Dương An quay đầu, lẳng lặng nhìn .

      " tháng sau khai mạc Đại hội võ lâm. Âu Dương công tử và Âu Dương nương nếu có hứng thú, ngại đến Ly Sơn xem chút nhé." Vân Tuyệt Trần hy vọng cùng bọn họ ly biệt, lại .

      “Được.” Âu Dương Tĩnh lo lắng đáp ứng, xuyên qua cổ đại, bước vào giang hồ, tất nhiên thể thiếu Đại hội võ lâm.

      "Vậy, chúng ta gặp lại ở Đại hội võ lâm."

      “Được.” Vân Tuyệt Trần nặng nề mà gật đầu, vẫn đưa mắt nhìn hai người rời .

      . . . . . .

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An sau khi rời , trước hết đến cái trấn . Nhưng bọn họ ngờ, tại trấn này lại có thể trải qua chuyện ngạc nhiên quỷ dị.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 15: Trấn khí

      "Ông chủ, hai chén mì Dương Xuân." Âu Dương Tĩnh hướng về ông chủ kêu, mặt lộ lúm đồng tiền xinh đẹp, theo Âu Dương An ngồi xuống cái bàn ven đường.

      Chủ quán theo bản năng đánh giá bọn họ. Chẳng những ông ta, mà cả những người khác đường cũng đều chăm chú đánh giá hai người. Trong lòng suy nghĩ, bọn họ phải nhìn thấy thần tiên hạ phàm chứ? Xem dung mạo hai người kia, quần áo đó, khí chất đó, làm cho người ta chỉ dám đứng xa nhìn, dám lại gần khinh nhờn. Mà con mèo nằm đầu vai nữ tử áo đỏ, cũng đều giống phàm trần.

      Phản ứng của mọi người chọc cho Âu Dương Tĩnh cười ra tiếng lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp. Nàng biết từ sau khi tu luyện linh lực, người hai em bọn họ đều được bao phủ tầng hơi thở thần bí làm cho người ta nhìn thấu, khiến bọn họ như xuất trần.

      "Ông chủ?" Nàng mắt to chớp chớp, dáng vẻ nghịch ngợm nhìn mặt ông chủ quán rốt cuộc cũng hoàn hồn.

      "Hai chén mì Dương Xuân, lập tức có ngay." Dứt lời, lại thuần thục bắt đầu đun nấu.

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau cười.

      "A, con của ta, con của ta. . . . . ." Nhưng đúng lúc này, cách đó xa, giọng nữ đột nhiên điên cuồng gào khóc, nghiêng ngả lảo đảo khắp nơi tìm kiếm con của mình.

      Cả bọn Âu Dương Tĩnh cảm giác được khí nơi này thanh bình trong chốc lát lập tức thay đổi, toàn bộ mọi người đường trong trấn kinh hoảng lên. Mà ông chủ cũng dừng động tác nấu mỳ lại.

      Âu Dương Tĩnh bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì ngay sau đó lại truyền tới tiếng hét của những người khác, nội dung vẫn là bị mất con . Mà lúc này, mọi người sắc mặt đại biến, lũ lượt rời ?

      "Hai vị khách quan, có lỗi, tiểu nhân muốn đóng cửa. Các vị hãy tìm quán trọ , nhớ , có thể ra ngoài tuyệt đối đừng ra ngoài. . . . . ." Ông chủ cũng hốt ha hốt hoảng dọn đồ, miệng quên quan tâm dặn dò Âu Dương Tĩnh hai người.

      "Ông chủ, chuyện này là sao?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, bên giúp đỡ chủ quán dọn bàn, bên tìm hiểu trấn này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Chủ quán liếc mắt nhìn bọn họ cái, tiếp theo lại thở dài:

      "Là vầy" Sau đó, đem nguồn gốc đầu đuôi câu chuyện hết ra.

      Âu Dương An bọn họ vừa nghe, khỏi cũng nhướn mày. ra trong trấn liên tiếp mất tích những đứa trẻ từ sáu tuổi trở xuống, nhưng nha môn lại tra ra nguyên nhân. Làm những nhà trong trấn có trẻ con đều đồng loạt lo sợ hoảng hốt.

      "Công tử, nương, các người hẳn là người bên ngoài. Nếu làm xong việc, nên sớm chút rời thôi." Cuối cùng dặn dò thêm lần, ông chủ lắc lắc đầu, rời .

      Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh vẫn đứng ở đó, nhìn mọi người kích động rời , còn có những người thân bị mất con cũng bị người nhà của mình mạnh mẽ kéo về nhà. Có điều con đường mới rồi còn nghe tiếng la khóc ầm ĩ, bỗng chốc toàn bộ trấn lập tức trở nên yên lặng.

      "Tĩnh nhi, muội ở đây rốt cuộc sao lại thế này?" Âu Dương An nhìn bốn phía gió thổi heo hút, chân nhíu mày lại càng sâu.

      "Nơi này có khí." Âu Dương Tĩnh còn chưa trả lời, ghé vào đầu vai nàng, vốn Vân Khinh Cuồng lười biếng ngẩng đầu lên, đôi con ngươi màu ngọc bích sắc bén.

      " khí?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An bốn mắt nhìn nhau, sau đó cũng nín thở cảm nhận. Quả nhiên có khí, vừa rồi bọn họ lại phát , là quá sơ suất.

      "Nếu ta đoán sai, là con Cự mãng." Vân Khinh Cuồng .

      "Vậy sao?" Âu Dương Tĩnh nhếch môi, tươi cười trở nên có vài phần tà mị: "Nếu là Cự Mãng tu luyện, nội đan chắc là rất có tác dụng?"

      Vân Khinh Cuồng gật đầu, hổ người cùng nhìn nhau, trong mắt đều là ý cười làm cho da đầu người ta run lên.

      Cự mãng kia phải cẩn thận nha…

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 16: Tâm ma (thượng)

      Canh ba, mọi người đều ngủ. Ngay cả tuần phu cũng thấy xuất , trăng trốn vào tầng mây dày đậm nặng nề, toàn bộ trấn bị đêm đen bao phủ, quỷ dị thể miêu tả.

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh tắt đèn, Bạch Hổ ghé vào đầu vai Âu Dương Tĩnh, cùng nhau nhìn chằm chằm ra bên ngoài qua cửa sổ. Ước chừng nén hương, bọn họ cảm thấy có thanh tê tê, khẽ nhìn ra, phát bóng dáng màu đen ở đường lại. Bóng dáng kia giống như mỗi lần bước là biến mất, sau đó lại xuất chỗ rất xa khác.

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đồng thời nhìn nhau, sai, bóng đen này khẳng định là Xà .

      Giống như nghe được bọn họ , Bạch Hổ cũng gật đầu, cho bọn họ đáp án chắc chắn.

      Xác định đằng kia chính là Xà , em Âu Dương Tĩnh mang theo Bạch Hổ, tiếng động bám sát. Dọc theo đường , Xà kia động tác thực quỷ dị, lúc lúc . Nếu có người nửa đêm nhìn thấy, chỉ e sợ tới mức ngất xỉu. (nguyên văn là “… ra quần”)

      theo Xà , bọn họ trực tiếp tiến vào rừng rậm bên ngoài trấn.

      Bóng đêm tối đen, gió đêm lất phất, nhánh cây chập chờn, bóng cây nặng nề, cành lá vang lên xào xạc. Ở nơi này, trong đêm khuya càng lộ vẻ quỷ dị, trầm khủng bố.

      Vì sợ bị Xà phát , Vân Khinh Cuồng cũng sử dụng phép thuật giống em Âu Dương An. cách khác bọn họ bây giờ đều tương đương với thân theo dõi. Chỉ thấy Xà kia vào rừng cây xong cũng chưa từng dừng bước, vẫn tiếp tục vào trong.

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu mày, hay huyệt động ở chỗ sâu nhất của rừng cây kia là hang ổ của Xà ? Những đứa trẻ kia bị ăn mất hay làm gì rồi?

      để bản thân lan man suy nghĩ nữa, mắt thấy bóng dáng Xà kia ngay lúc đó chợt mất. Hai người vội vã chạy lên, nhưng vừa bước vào chỗ sâu nhất của cánh rừng, vẻ mặt Bạch Hổ đột nhiên trở nên thận trọng.

      giống với rừng cây bên ngoài, ở chỗ sâu bên trong lại càng yên tĩnh, còn có tầng sương mỏng tràn ngập làm người ta nhìn cảnh vật trước mắt. Mà Xà kia từ lúc chạy vào trong này thấy bóng dáng.

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh đồng thời nhìn nhau, đáy mắt thoáng tia nhìn ăn ý, sau đó cùng nhau xông vào trong sương mù.

      Tiến vào trong sương mù, hai người lại kinh ngạc phát thấy bóng dáng của đối phương nữa.

      "Tĩnh nhi, Tĩnh nhi, muội ở đâu?" Âu Dương An vào bên trong sương mù mênh mông, bên cẩn thận tìm kiếm manh mối trong sương mù, bên tìm kiếm em . Nhưng mặc kệ gọi thế nào, đều nghe thấy thanh của em .

      Âu Dương An nóng nảy, bước chân tự chủ được nhanh hơn, nhưng bước chân của bản thân dần dần trở nên loạn. cùng với Tĩnh nhi từ khi sinh ra vẫn luôn ở cùng chỗ. Hôm nay tại đây lại sai sót khiến khủng hoảng vô cùng.

      "Ca — —"

      tiếp, lại nhìn thấy em . Chỉ thấy nàng đứng nơi đó, cười khanh khách nhìn mình. Ánh mắt ôn nhu như nước, khiến trái tim Âu Dương An bỗng nổi lên gợn sóng.

      "Tĩnh nhi — —" tới.

      Âu Dương Tĩnh liếc mắt nhìn cái, thiên kiều bá mị quay người lại rời .

      "Tĩnh nhi — —" Âu Dương An hoảng sợ, mau chóng đuổi theo. Khi nhìn thấy hình ảnh đập vào tầm mắt lập tức ngây ngẩn cả người. Tĩnh nhi, Tĩnh nhi lại khó hiểu cởi bỏ quần áo, bước vào hồ tắm đùa giỡn té nước. Chỉ thấy nước gợn sóng, bàn tay mềm xuyên qua làn nước trong suốt, vẻ mặt động lòng người như thế quay đầu nhìn .

      "Ca, huynh mau tới đây !" Âu Dương Tĩnh cười khanh khách nhìn .

      Âu Dương An say, kìm lòng được hướng về chỗ nàng tới, đưa tay ra — —

      "Tĩnh nhi — —"

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 17: Tâm ma ( hạ )

      Trong lúc Âu Dương An bị mê hoăc trong màn sương, lâm vào ảo giác. Ở bên kia, Âu Dương Tĩnh cũng tương tự bị cuốn vào trong tâm ma. Nàng giống như nhìn thấy hung thủ hãm hại mình Hứa Mậu Dân đứng ngay trước mặt, nhìn mình, cười đến điên cuồng. Mà phía sau , là nàng máu chảy đầm đìa nằm đó, độc hôn mê.

      "Đủ rồi, được cười nữa." Âu Dương Tĩnh giận dữ hết lên với Hứa Mậu Dân: "Tại sao? Sao lại làm vậy? Chúng ta nhau ba năm, chẳng lẽ tất cả cũng chỉ là mưu đồ của sao?"

      "Ha ha ha, ba năm?" Hứa Mậu Dân cười đến kiêu ngạo: "Phải ha, người đẹp siêu cường lãnh đạo cả Tập Đoàn xuyên quốc gia Ngự Mĩ vẫn tự xưng rất thủ đoạn đây sao? Còn phải vẫn bị tôi chinh phục, nằm ở dưới thân tôi hầu hạ. . . . . ."

      "Đủ rồi, là đồ đáng chết. Tôi giết ." Âu Dương Tĩnh bị vẻ mặt của Hứa Mậu Dân chọc giận, hướng về xông đến, đưa hai tay đánh về phía .

      Nhưng kỳ nàng thấy Hứa Mậu Dân, lại chính là Âu Dương An. Mà Âu Dương An cũng tương tự nhìn thấy em đưa tay ra với mình, cũng đem tay mình đưa ra ngoài.

      Rầm — —

      Âu Dương Tĩnh lửa giận ngút trời, xuống tay chút lưu tình.

      Âu Dương An chỉ cảm thấy hai tay mình bị người hung hăng bóp, cực kỳ đau đớn. Hai mắt mạnh mẽ nhìn, vừa thấy hoảng sợ. Chỉ thấy em cởi bỏ áo ngoài kia lại bị Xà bắt được.

      "Buông Tĩnh nhi ra." Âu Dương An chỉ cảm thấy tâm thần tê liệt, hai tay đột nhiên tấn công đối phương.

      Cứ như vậy, Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An đều bị ảo ảnh tấn công, tự cho rằng trước mặt mình là kẻ địch. Hai người, ngươi tới ta đến, chiêu thức sắc bén vô cùng, người đều có dấu vết bị thương.

      "Dừng tay — —"

      Ngay khi bọn họ thiếu chút nữa lưỡng bại câu thương Vân Khinh Cuồng bị thất lạc lúc trước trở về. Bóng màu trắng nhoáng lên cái, thân hổ nhào về chỗ hai người, mạnh mẽ tách cả hai ra.

      Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh đột nhiên bị tách ra, cơ thể chịu nội lực đáp lại phun ra búng máu.

      Vân Khinh Cuồng cả kinh, vội vã chia hai phía, hướng về hai người ép họ uống linh đan. Rất nhanh, hai người được linh đan trợ lực hồi phục lại.

      "Ca — —"

      "Tĩnh nhi — —"

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn thấy đối phương bị thương, ngẩn người. Rốt cuộc chuyện này là sao?

      "Hai người các ngươi vừa rồi thiếu chút nữa tự giết nhau." Vân Khinh Cuồng ngồi xuống giữa hai người, mắt hổ nhìn qua nhìn lại: "May là ta tới đúng lúc, nếu , đành thay các ngươi nhặt xác."

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh vừa nghe, trong lòng nổi lên trận hãi hùng như sóng cuộn. Nhìn lẫn nhau, căn bản thể tin mình làm hại đối phương. Vừa nghĩ tới kết quả kia, cả hai liền hoảng sợ vạn phần.

      "Sao lại thế?" Sau lúc lâu, Âu Dương Tĩnh rốt cuộc mở miệng.

      "Nơi này là Rừng sương mù, đám sương khiến cho người sinh ra ảo ảnh. Mà các ngươi, đại khái bởi vì có tâm ma, cho nên có cách nào đối kháng." Vân Khinh Cuồng nhìn hai người, thuận tay lướt xung quanh.

      Âu Dương An và Âu Dương Tĩnh sửng sốt, nhớ tới cảnh vừa rồi nhìn thấy, vẻ mặt đều thay đổi. Hơn nữa Âu Dương An, sắc mặt của đột nhiên trở nên đỏ, thậm chí bắt đầu tránh ánh mắt em . Sao có thể như vậy, lại trong ảo ảnh thấy em mình cởi áo nghịch nước, còn mời gọi tắm chung? Cái này căn bản là bình thường, muội ấy là em song sinh của mình mà. Giờ phút này chỉ cảm thấy trong lòng cực kỳ phức tạp, còn có đối với bản thân thống hận, trơ trẽn. . . . . .

      Âu Dương Tĩnh có chú ý , ngược lại suy tư. Ảo ảnh vừa rồi thấy được là Hứa Mậu Dân, chẳng lẽ nàng còn chưa dứt bỏ được nam tử hại chết chính mình sao?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :