1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 8: em

      Nam tử đeo mặt nạ khinh công kém, đường đuổi theo, cuối cùng chạy đến đỉnh núi.

      Tay nhanh chóng kèm chặt hai bên Lâm Sơ Hạ, đứng ở mép vực, cẩm bào màu bạc đón gió đêm bay bay, đôi mắt hẹp dài nhìn Âu Dương Tĩnh, đáy mắt tràn đầy vẻ quỷ dị.

      Thấy dừng lại, đám người Vân Tuyệt Trần tất nhiên cũng dừng lại, cùng giằng co với .

      "Buông Hạ nhi ra — —" Vân Tuyệt Trần đối diện với nam tử đeo mặt nạ : "Ngươi có ân oán với Vân gia cùng ta giải quyết, đừng làm hại người vô tội."

      "Người vô tội?" Nam tử đeo mặt nạ làm như nghe thấy chuyện buồn cười, con ngươi hẹp dài liếc Lâm Sơ Hạ: "Nàng ta là thê tử tương lai của Vân Tuyệt Trần ngươi, thế nào lại thành người vô tội."

      "Ngươi — —" Vân Tuyệt Trần giận dữ: "Rốt cuộc ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông nàng ấy ra?" thể liên lụy Hạ nhi, thể làm chuyện có lỗi với Lâm bá bá.

      "Muốn ta buông nàng ta ra đương nhiên có thể, chỉ cần ngươi từ dốc núi này nhảy xuống." Nam tử đeo mặt nạ với Vân Tuyệt Trần.

      Lâm Sơ Hạ vừa nghe, đầu óc lập tức choáng váng. Ý muốn gào thét, nhưng vì bị điểm huyệt nên tất cả thanh đều ngậm trong miệng.

      Vân Tuyệt Trần cũng giật mình, nhìn Lâm Sơ Hạ lắc đầu, lại nhìn nam tử đeo mặt nạ:

      "Rốt cuộc ngươi là ai? Có ân oán gì với Vân gia chúng ta?"

      "Ngươi rốt cuộc nhảy hay nhảy?" Nam tử đeo mặt nạ trả lời , ngược lại giả vờ đem Lâm Sơ Hạ đẩy về phía vách đá tăm tối: "Nếu ngươi nhảy, ta đẩy nàng ta xuống."

      "Đừng — —" Vân Tuyệt Trần kinh hãi hô to.

      "Vân công tử, ngươi nhảy ." Âu Dương Tĩnh đứng bên , vẻ mặt ý cười. Dường như nơi Vân Tuyệt Trần nhảy xuống phải là vách núi cao vạn trượng, mà chỉ là dốc cao chưa đến mét.

      Đừng, đừng nha.

      Lâm Sơ Hạ nghe thấy, lắc đầu thêm lợi hại. Sao sư phụ lại muốn cho Trần đại ca nhảy xuống?

      Vân Tuyệt Trần mới đầu cũng sửng sốt, có điều nhìn vẻ mặt Âu Dương Tĩnh, đột nhiên gật đầu, sau đó với nam tử đeo mặt nạ:

      "Hi vọng ngươi tuân thủ lời hứa." Dứt lời, trực tiếp nhảy xuống vách núi.

      Lâm Sơ Hạ vừa thấy, lập tức hôn mê bất tỉnh.

      "Ha ha ha. . . . . ." Nam tử đeo mặt nạ cất tiếng cười to, cười vì được thống khoái như nguyện: "Chết rồi, cuối cùng chết rồi. Giờ chỉ còn lại hai lão già."

      Thừa dịp nam tử đeo mặt nạ cười điên cuồng, Âu Dương Tĩnh ngoắc ngoắc ngón tay với Bạch Hổ.

      Vân Khinh Cuồng đảo đôi mắt trợn trắng, lại muốn cưỡng bức lao động của . Có điều vẫn uyển chuyển lắc lư, bóng dáng lập tức biến mất.

      "Bây giờ nhảy rồi, ngươi có phải cũng nên thả Sơ Hạ ra rồi . Dù sao nàng ấy vẫn chưa cùng Vân Tuyệt Trần bái đường, thể tính là người của Vân gia." Âu Dương Tĩnh với nam tử đeo mặt nạ.

      Nam tử đeo mặt nạ nhìn nàng liếc mắt cái, sau đó nhàng đem Lâm Sơ Hạ ném lại.

      Âu Dương An đưa tay lên, tiếp được Lâm Sơ Hạ ngất .

      "Rốt cuộc ngươi là ai? Đối với Vân gia có cừu hận lớn vậy sao?" Âu Dương Tĩnh chuyển động đôi con ngươi đen láy, vẻ mặt như đứa tò mò nhìn nam tử đeo mặt nạ.

      Nam tử đeo mặt nạ dường như cho rằng báo được thù rồi, tay giơ lên tháo mặt nạ xuống.

      em Âu Dương Tĩnh nhìn lên, có chút kinh ngạc há to miệng. Dáng vẻ người này làm sao lại có vài phần tương tự Vân Tuyệt Trần?

      "Ngươi phải là huynh đệ của Vân Tuyệt Trần chứ?"

      "Đúng vậy." Âu Dương Tĩnh bắt đầu đoán, nào ngờ nam tử kia oán hận đáp: "Hai mươi ba năm trước, Vân lão tặc bị thương được mẫu thân ta cứu giúp. Hai người lâu ngày sinh tình, sinh ra ta. Sau đó lâu, Vân lão tặc muốn về nhà chuẩn bị cưới mẫu thân ta, mẫu thân ta mong ngóng ngày đêm. Nào ngờ lần là qua mất năm. Hơn năm sau, mẫu thân ta mới biết được Vân lão tặc trong nhà có thê tử từ lâu. Căn bản hoàn toàn quên mất bà, mẫu thân ta u buồn đổ bệnh, đến năm ta bảy tuổi qua đời. Còn Vân lão tặc nhà hưởng thụ êm ấm hạnh phúc, trong khi ta mất người thân duy nhất. . . . . . Chẳng lẽ bọn họ đáng chết sao?"

      " ra huynh là Hạo Trần đại ca."

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 9: Đáy vực thần bí

      " ra huynh là Hạo Trần đại ca." Tiếng Vân Tuyệt Trần truyền đến.

      Hạo Trần phút chốc vừa quay đầu lại lập tức trừng hai tròng mắt, phát Vân Tuyệt Trần lúc nãy nhảy xuống dưới vực, giờ lại cưỡi lưng Bạch Hổ, chậm rãi theo vách đá lên.

      "Ngươi — —" dám tin trừng mắt nhìn Vân Tuyệt Trần, sao có thể như vậy? Khuôn mặt hai người cùng có vẻ phức tạp như nhau, đây là lần đầu tiên em bọn họ chân chính gặp nhau.

      "Đại ca, ra là huynh hiểu lầm phụ thân. Ông ấy vẫn luôn nhớ mẹ con hai người, nhưng khi ông hồi phủ bị người ta phục kích mất trí nhớ, mãi đến năm năm sau mới khôi phục lại. Sau đó chuyện đầu tiên ông làm là phải tìm mẹ con huynh. Nào có thể đoán trước được hai người chút bóng dáng cũng thấy, còn phụ thân vẫn luôn cắn rứt trong tâm, cho tới bây giờ vẫn thể yên ổn. . . . . ." Vân Tuyệt Trần giải thích.

      "Ta tin." Vân Tuyệt Trần giải thích, Hạo Trần cũng thể chấp nhận: "Sao có thể vừa khéo như vậy? Lại lấy thế lực Vân gia, ông ta nếu có chút lòng muốn tìm chúng ta, sao lại tìm thấy?" lắc đầu, thể tin tưởng chuyện như vậy. Nếu đây là , vậy việc báo thù còn có ý nghĩa gì?

      "Đại ca — —"

      "Đừng gọi ta." Hạo Trần oán hận nhìn : "Hôm nay ngươi gặp may, lần sau ta nhất định bỏ qua cho ngươi đâu." Dứt lời, ta nhún mũi chân, thi triển khinh công rời .

      Mà Vân Tuyệt Trần đưa tay ra, cuối cùng vẫn là mặc ta rời . Xem ra phải thương lượng với phụ thân trước, phải làm thế nào mới có thể hóa giải hận ý của đại ca đối với bọn họ đây?

      "Tốt lắm. rồi." Âu Dương Tĩnh thấy Vân Tuyệt Trần mong mỏi nhìn theo Hạo Trần, lên tiếng: "Trước tiên ngươi nên quan tâm đến Sơ Hạ ."

      "Hạ nhi làm sao vậy?" Vân Tuyệt Trần vừa nghe, mới từ trong tay Âu Dương An tiếp nhận Lâm Sơ Hạ.

      " có gì, chị bị dọa ngất thôi." Âu Dương An cười .

      "Đa tạ hai vị lần nữa cứu mạng." Vân Tuyệt Trần cúi đầu với em Âu Dương An.

      "Quên , chỉ là thuận tay thôi." Âu Dương Tĩnh khoát tay: "Hi vọng ngươi đem chuyện Bạch Hổ ra." Bạch Hổ có thể bay, còn có thể mở miệng chuyện. Nếu tin tức này truyền ra, chỉ sợ là phong ba ngừng.

      "Ta nhất định thủ khẩu như bình." Vân Tuyệt Trần gật đầu cái. Tuy trong lòng cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng làm chuyện có lỗi với ân nhân.

      "Được, vậy trước tiên ngươi mang Sơ Hạ . Chúng ta còn có chút việc." Âu Dương Tĩnh với Vân Tuyệt Trần. Vừa rồi có giọng của Cuồng ở trong đầu nàng vang lên, dưới vách núi có cất giấu đồ tốt. Nàng muốn tìm xem rốt cuộc là cái gì.

      Vân Tuyệt Trần liếc mắt sâu nhìn nàng cái, sau đó gật đầu. Ôm Lâm Sơ Hạ rời .

      . . . . . .

      "Tĩnh nhi, chúng ta còn có chuyện gì?" Âu Dương An nhìn em hỏi.

      "Cái này phải hỏi Cuồng." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh chuyển nhìn về phía Bạch Hổ.

      "Theo ta biết." Bạch Hổ để em Âu Dương An ngồi lên lưng , cõng hai người lao về phía đáy vực.

      Gió ù ù hai bên cạnh bọn họ thổi vun vút. Đến khi Bạch Hổ cõng bọn họ đến đáy vực, cả hai đều kinh hỉ mở to mắt. Chỉ thấy đáy vực thực phải là vùng đá lộn xộn lởm chởm, mà là phong cảnh như vẽ, vô cùng rộng lớn.

      Ao sen trong suốt, cá trong ao bơi lội. bờ còn có cây cầu bằng Ngọc Thạch hình vòm, biết bên kia thông tới đâu?

      "Chúng ta qua bên kia nhìn xem." Âu Dương Tĩnh xong, lập tức cùng Âu Dương An và Bạch Hổ qua cầu hình vòm.

      Thời gian qua ước chừng nén hương, bọn họ phát bên trong có sơn động thần bí. Trong động có giường đá, cột đá, còn có tủ đá. Ngăn kéo trong tủ có rất nhiều bộ sách, bên cạnh có pho tượng nữ tử bằng đá.

      Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên, chỗ này làm nàng nhớ tới động sói trong《Thiên Long Bát Bộ》.

      "Các ngươi nhìn nè — —"

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 10: Tiên kiếm vợ chồng

      "Các ngươi nhìn nè — —"

      Tiếng Vân Khinh Cuồng cả kinh gọi em Âu Dương Tĩnh, quay đầu thấy biết từ lúc nào chạy đến cái động khác. Hơn nữa dường như còn thấy được cảnh tượng kinh người.

      Hai em nhìn nhau, sau đó hướng về bên kia tới. Kết quả vừa thấy, cũng là khuôn mặt kinh ngạc. ra bên trong trong động chất đầy huyền kiếm treo lơ lửng, rậm rạp chằng chịt, giống như kiếm trận.

      "Nhiều kiếm quá." Ánh mắt Âu Dương Tĩnh lóe sáng.

      "Ca, huynh còn thiếu thanh kiếm, hay là chọn cây ." Âu Dương Tĩnh với Âu Dương An: "Muội cũng chọn cây, hai huynh muội chúng ta phải dùng kiểu dáng thân kiếm giống nhau mới được."

      Dứt lời, Âu Dương Tĩnh lập tức dẫn đầu vào. Khi nàng đứng ở đó, đột nhiên thanh kiếm màu tím phía trước phát ra ánh sáng cùng thanh ong ong, lập tức chiếu sáng toàn bộ sơn động.

      "Đây là…?"

      Âu Dương Tĩnh mở to hai mắt nhìn. Chỉ thấy thanh kiếm màu tím treo giữa trung chậm rãi rơi xuống chỗ của nàng. Hơn nữa hào quang kiếm tỏa ra ánh sáng có thể nhìn vỏ kiếm có khắc hình thực thần bí.

      "Thượng Cổ Tiên kiếm — — Tử Nguyệt."

      Vân Khinh Cuồng biết từ lúc nào biến thành hình người, đôi mắt màu xanh nhìn thanh kiếm kia sáng lên.

      "Thượng Cổ Tiên kiếm?" Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, có chút mê man.

      "Đúng vậy." Vân Khinh Cuồng gật đầu:

      "Tử Nguyệt là Thượng Cổ Tiên kiếm, hơn nữa cùng với Lăng Tiêu kiếm là cặp kiếm phu thê." Hai thanh Tiên kiếm này uy lực vô cùng, theo như lời kể thế gian bảo kiếm này chém sắt như chém bùn. (Đối với người có tiên pháp, kiếm căn bản chính là cái rắm**. (Thảo Hà: Vậy dao bầu ngay nay của ta là thế hệ thứ n của tiên kiếm đó!)

      "Tĩnh nhi, ngươi mau nhận kiếm . Nếu ta đoán sai, nó hẳn là muốn nhận ngươi làm chủ nhân."

      Nhìn Âu Dương Tĩnh ngây ngốc, Vân Khinh Cuồng vội la lên.

      "Oh." Âu Dương Tĩnh lúc này mới kịp phản ứng, nhanh tay, Thanh Tử Nguyệt kiếm lẳng lặng rơi xuống tay nàng, hào quang cũng lập tức tắt .

      "Tiên kiếm nhận chủ bằng máu." Vân Khinh Cuồng lại bồi thêm câu.

      Âu Dương Tĩnh vừa nghe, vội vã rút ra bảo kiếm. Quả nhiên thân kiếm vô cùng tinh xảo, hơn nữa kiếm cũng rất nặng. Tay nàng cầm bảo kiếm từ ngón giữa cắt xuống vết, nhìn máu chảy dọc thân kiếm. Rất nhanh, thân kiếm lại phát ra hào quang sáng chói, toàn bộ kiếm càng thêm rực rỡ.

      "Hay quá." Âu Dương Tĩnh cảm giác được kiếm khí cùng dung hợp với mình, nhịn được lộ ra mỉm cười.

      Vân Khinh Cuồng gật đầu, xem ra Âu Dương Tĩnh quả nhiên là người có phúc. Đầu tiên là cùng có khế ước, bây giờ lại đến Tiên kiếm cũng nhận chủ.

      "Ủa? Đó là?"

      Đột nhiên, sau khi Âu Dương Tĩnh có được Tử Nguyệt kiếm, bảo kiếm màu xanh cũng bắt đầu loang loáng. Tuy nhiên giống với Tử Nguyệt kiếm, thanh kiếm kia xem ra thần khí lớn vô cùng, là kiếm mà nam tử thường dùng.

      "Lăng Tiêu kiếm." Vân Khinh Cuồng chấn động, Tử Nguyệt kiếm và Lăng Tiêu kiếm ngờ đều ở đây. Hơn nữa đôi kiếm này là kiếm phu thê, sao lúc này Lăng Tiêu kiếm cũng bắt đầu lóe sáng.

      "Là Lăng Tiêu kiếm sao?" Âu Dương Tĩnh ngược lại ngạc nhiên nhìn bảo kiếm màu xanh, chỉ thấy Tiên kiếm lại hướng về chỗ Âu Dương An lướt đến.

      "Cái này?" ba người đều ngây ngẩn cả người. Chẳng lẽ Lăng Tiêu kiếm muốn nhận Âu Dương An làm chủ nhân?

      Ngay khi bọn họ còn hoài nghi Lăng Tiêu kiếm lướt đến chỗ Âu Dương An.

      "Ca, mặc kệ thế nào, trước tiên nhận kiếm rồi sau." Âu Dương Tĩnh với Âu Dương An.

      Âu Dương An gật đầu, giơ tay tiếp nhận kiếm. Cũng như Âu Dương Tĩnh cắt máu rơi thân kiếm. Hai thanh kiếm đều nhận chủ, đồng thời phát ra ánh sáng chói mắt, tím thanh, hai loại hào quang giao nhau, như vợ chồng quấn quýt.

      Âu Dương An trong lòng lại an, phải là uyên ương kiếm sao? Nhưng và Tĩnh nhi là em mà.

      cũng biết, khi bắt đầu hoài nghi trong lòng cũng bắt đầu dâng lên tình cảm khác thường.

      . . . . .
      luongnhu96 thích bài này.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 11: Thành tiên sao?

      Vân Khinh Cuồng mặc dù cũng có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lung tung. Nếu trời cao an bài hai người là chủ nhân của Tử Nguyệt và Lăng Tiêu, vậy nhất định là có nguyên nhân.

      "Nơi này nếu tìm thấy Tiên kiếm, nếu ta đoán sai, chắc còn có Phổ Tiên kiếm."

      Vân Khinh Cuồng mở lời nhắc nhở Âu Dương Tĩnh, nàng lại nhớ tới ít sách ở ngăn tủ, chừng là bí tịch võ lâm. Nghĩ đến đây, nàng lập tức xoay người về phía giá sách.

      Âu Dương An thấy thế, cũng theo.

      Hai em giở những quyển sách kia ra lập tức giật mình. Quả nhiên đều là bí tịch võ công, hơn nữa còn là loại trân quý hiếm có trong giang hồ. Càng xem càng sợ. Có điều Âu Dương Tĩnh bọn họ theo Đoạn Vô Nhai học võ công cũng kém, giang hồ đều là nhất nhì rồi. Đối với mấy loại bí tịch võ công này tất nhiên cũng phải quá nóng lòng, bọn họ chỉ hi vọng tìm kiếm được điều thú vị gì đó thôi.

      "Đây là cái gì?" Âu Dương Tĩnh tìm được quyển tên là《Tiên Văn》thư.

      "Để ta xem xem." Vân Khinh Cuồng tiếp nhận sách, mở ra xem. Nhất thời đôi con ngươi màu ngọc bích sáng rực kinh người:

      "Đồ tốt nha, các ngươi hôm nay là quá may mắn."

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, rốt cuộc là cái gì vậy, lại làm cho thần thú như phải sợ hãi kêu than?

      "Tĩnh nhi, An nhi, đây là bản bí tịch tu tiên linh lực." Vân Khinh Cuồng khép lại quyển sách quay sang hai em : "Bây giờ các ngươi có Tiên kiếm, kết hợp với quyển sách này, chỉ cần dốc sức tu luyện, chừng ngày sau tu tiên cũng thành vấn đề."

      "Thành tiên?" Dù là bình tĩnh như Âu Dương An vừa nghe, cũng khỏi líu lưỡi.

      "Quả nhiên là đồ tốt." Âu Dương Tĩnh cũng gật đầu cái. phải nàng muốn tu tiên, nhưng chỉ cần tu được linh lực, ngày sau chẳng phải có pháp thuật sao. thế gian này coi như phải sợ bất luận kẻ nào rồi?

      "Được, chúng ta luyện."

      "Tĩnh nhi ——" Âu Dương An giật mình nhìn em , muội ấy muốn tu tiên sao?

      "Ca." Âu Dương Tĩnh nhìn : "Chúng ta có Tiên kiếm, lại có Tiên thư. Đây chính là duyên phận của chúng ta, đương nhiên phải luyện, làm ra vẻ chẳng phải rất phí của trời hay sao?"

      "Nhưng. . . . . ." muốn thành tiên sao?

      "Hơn nữa nếu chúng ta có chút tiên thuật, sau này càng có thể giúp được nhiều người. chừng còn có thể chữa khỏi bệnh cho Ngâm Duyệt tỷ tỷ." Nghĩ đến điểm này, Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên.

      Âu Dương An vừa nghe tâm cũng động. Sư phụ và Tô Ngâm Duyệt là người thân bọn họ quan tâm nhất.

      “Được.”

      "Các ngươi song tu , ta làm hộ pháp cho các ngươi." Vân Khinh Cuồng với hai người.

      em Âu Dương Tĩnh gật đầu, ra ngoài động, tìm chỗ đất đẹp bằng phẳng trống trải, dựa theo phương thức sách ghi ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng thần, đem tất cả tâm trí đều bế môn, toàn bộ ý thức đều cùng với tinh hoa sách dung hợp.

      Vân Khinh Cuồng bày ra kết giới ở bốn phía xung quanh bọn họ. Bản thân cũng bắt đầu ngồi bên cạnh, nguyên thần tiến vào tu luyện. Bây giờ người lập khế ước mạnh rồi, tương tự cũng được lợi, nên tự nhiên cũng theo tu luyện.

      Thời gian trôi qua.

      em Âu Dương Tĩnh, Vân Khinh Cuồng bọn họ ở đáy động Vô Danh nhập tâm chăm chú tu luyện. Thoáng cái, thời gian trôi qua tháng, nhưng bọn họ lại hoàn toàn biết.

      Mà ở bên ngoài, Vân Tuyệt Trần đợi mấy ngày thấy bọn họ, vừa lo lắng vừa bất đắc dĩ. Đành phải mang theo Lâm Sơ Hạ chạy về nhà mình, cần đem chuyện của Hạo Trần đại ca với cha mẹ.

      Mặc dù bóng hình của Âu Dương Tĩnh rời , nhưng người con xinh đẹp ấy luôn ngừng lên trong tâm trí .

      Ban đêm, ánh sao sáng chói lóe lên trong ngân hà.

      Vân Tuyệt Trần đứng dưới trời sao, tâm lại biết bay đến đâu?

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 12: Bảo vật vòng tay trữ đồ

      Hai tháng sau, Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh rốt cuộc dừng lại. Sau khi bọn họ thu công, quanh thân lại được bao phủ tầng linh khí. Bọn họ chỉ cảm thấy thân thể như chim yến, dường như có thể bay được.

      "Chúc mừng các ngươi đột phá tầng thứ bảy, có thể tự mình bố trí kết giới." Vân Khinh Cuồng gật đầu với hai người, bản thân cũng có đột phá mới.

      em Âu Dương An vuốt cằm, cả hai người đều thấy được vui sướng trong mắt nhau. Linh lực mới đích thực rất lợi hại, hơn nữa Âu Dương An cảm giác thân thể hoàn toàn như được tái sinh lại lần nữa, có chút gì là trọn vẹn.

      "Bộ linh lực này tổng cộng có bao nhiêu tầng?" Âu Dương Tĩnh hỏi.

      "Mười hai tầng." Vân Khinh Cuồng giải thích: "Nếu các ngươi có thể tu luyện đến tầng thứ chín, có thể nhìn thấy mình trong ý thức. Nếu đột phá đến tầng cao nhất, các ngươi có thể tu tiên đắc đạo." Mà tuy là thần thú, nhưng dù sao cũng phải tiên. Có điều bây giờ chủ nhân khế ước mạnh lên, linh lực của cũng đột phá theo, tin tưởng muốn thành tiên cũng phải vấn đề.

      Âu Dương An bọn họ gật đầu, sau đó trở vào trong động, nhìn những cuốn sách và kiếm kia. Những thứ này vốn là bảo bối, nếu để mặc cho những thứ đó tiếp tục bị vùi lấp nơi đáy vực này, dường như rất đáng tiếc.

      "Nếu có thể đem những thứ này mang tốt quá, sau này đưa cho sư phụ, người nhất định rất cao hứng." Âu Dương An .

      Âu Dương Tĩnh nhìn về phía Vân Khinh Cuồng, trực tiếp hỏi:

      "Ngươi có bảo bối gì lợi hại ?"

      Vân Khinh Cuồng trợn trắng mắt. Tiểu nha đầu này lại bắt đầu ra sức bóc lột, thế nào lại kí khế ước với chủ nhân như vậy?

      "Cho ngươi." tức giận biến ra cái vòng ngọc Phỉ thúy đưa cho Âu Dương Tĩnh.

      "Vòng tay?" Âu Dương Tĩnh nhìn chằm chằm vòng ngọc, nhíu nhíu chân mày đen.

      "Đừng có nhìn ta bằng ánh mắt coi thường như vậy." Vân Khinh Cuồng trừng mắt liếc nhìn nàng cái: "Vòng tay này là bảo vật dùng để cất giữ đồ vật, cho dù ngươi có muốn cất tòa thành trì vào đó cũng được." Nhưng rất quý vật này, nếu phải nàng là chủ khế ước của , bao giờ bỏ ra đâu.

      "A, quả nhiên là đồ tốt." Âu Dương Tĩnh ánh mắt sáng lên, sau đó trực tiếp đến trước tủ sách, dựa theo phương pháp Vân Khinh Cuồng , trực tiếp đem tất cả bí tịch thu vào vòng ngọc.

      " tốt quá." Âu Dương An thấy thế cũng tương đối cao hứng: "Có vòng ngọc này, sau này thuận tiện hơn."

      “Ừ.” Âu Dương Tĩnh gật đầu cái, nhìn Vân Khinh Cuồng : "Cám ơn ngươi, Cuồng."

      "Quên , ai bảo ta gặp phải tiểu nha đầu lợi hại như ngươi." Vân Khinh Cuồng phất phất tay, tất cả đều là duyên phận.

      "Tĩnh nhi, chúng ta thôi." nên ra ngoài rồi.

      “Được.”

      Hai người luyện tới tầng thứ bảy, tất nhiên cần Vân Khinh Cuồng biến thành Bạch Hổ đưa bọn họ lên nữa. Chỉ thấy hai người nhún mũi chân cái, luồng sức mạnh trong cơ thể bùng phát. Bóng dáng hai người lập tức từ đáy vực bay thẳng lên đỉnh núi.

      Mà Vân Khinh Cuồng thấy thế cũng gật đầu. Bóng dáng nhoáng cái, bay lên theo.

      Sau khi leo lên vách núi, Vân Khinh Cuồng đầu tóc bạc đôi con ngươi màu ngọc bích là chói mắt. Nhưng lại muốn che dấu dung mạo của mình, có điều Âu Dương Tĩnh lại cầu lão hổ biến thành con mèo , nhảy đến bên người nàng làm tiểu sủng vật.

      Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An mang theo Vân Khinh Cuồng, quyết định tùy tiện dạo, ngờ rất nhanh hai người lại gặp Vân Tuyệt Trần và Lâm Sơ Hạ, lại cứu bọn họ lần nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :