1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 3: Truy tìm sư phụ

      Ngày thứ hai, Âu Dương Tĩnh bọn họ vừa ra khỏi quán trọ nhìn thấy rất nhiều người chỉ vào mình giọng nghị luận, vô cùng quái dị.

      Âu Dương Tĩnh và Âu Dương An nhìn nhau, trong lòng có nghi vấn. Bọn họ ra đường càng cảm thấy ánh mắt người xung quanh nhìn mình càng quỷ dị hơn.

      "Là bọn họ đấy, rất giống người bức họa."

      "Bọn họ thực lợi hại như vậy sao?"

      ". . . . . ."

      ít lời lọt vào tai hai người.

      Bức họa? Bức họa gì?

      Âu Dương Tĩnh bọn họ càng thêm mê man, có điều rất nhanh nhìn thấy nhiều người vây quanh thành đám ở chỗ. Hai người tới, chen vào trong đám người nhìn lên tường có dán tờ cáo thị, nhất thời trợn tròn mắt. Truy tìm sư phụ? Chuyện này là sao?


      Âu Dương Tĩnh đến gần nhìn lên nội dung biết nên khóc hay nên cười. Cáo thị mới dán được nửa ngày, là thiếu nữ mặc váy hoa ngày hôm qua gây nên.

      "Tĩnh nhi, nương kia là con của Tri phủ." Âu Dương An cũng có chút ngạc nhiên.

      Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhìn chữ phía ‘Truy tìm sư phụ’. đối với thiếu nữ mặc váy hoa này ấn tượng của nàng có chút thay đổi, ít nhất nàng ta rất biết sử dụng đầu óc. Lại biết làm thế nào tìm bọn họ.

      "Sư phụ, sư phụ — —"

      nghĩ tới thiếu nữ kia đến, lại còn dẫn người đuổi theo.

      đường, những người khác vừa nhìn thấy thiên kim Tri phủ tới đây, đều tự động tránh sang. Bọn họ chưa từng thấy ai phát cáo thị tìm sư phụ như vầy, cái này rất mới mẻ.

      Âu Dương An, Âu Dương Tĩnh bọn họ cũng rời , đứng ở nơi đó nhìn bộ áo hôm nay đổi sang màu thủy lam, cách ăn mặc của nàng ta có thêm vài phần giống hiệp nữ giang hồ, tới.

      "Sư phụ, cuối cùng cũng tìm được người rồi." Thiếu nữ kia nhìn Âu Dương Tĩnh, thiết tha .

      em Âu Dương An biết nên khóc hay nên cười, nàng ta lại còn gọi rất vui vẻ, bọn họ căn bản quen biết mà.

      " nương, chúng ta quen biết sao?" Âu Dương Tĩnh thản nhiên , nữ tử này quá mức hào sảng rồi. Nếu đến đại, chừng thành đại ca của nhóm nữ sinh.

      "A, xem ta này, quên cả giới thiệu. Ta tên là Lâm Sơ Hạ, sư phụ và vị công tử này gọi ta Sơ Hạ là được rồi." Thiếu nữ kia vỗ đầu, động tác dứt khoát khiến em Âu Dương An nhìn thấy đều có loại xúc động muốn cười. Xem ra bọn họ hiểu lầm thiếu nữ này rồi, có lẽ nàng ta phải là thiên kim tùy hứng bị làm hư. Mà là nương tính tình ngay thẳng.

      "Sơ Hạ, ta thể thu nàng làm đồ đệ." Âu Dương Tĩnh cũng biết nghe lời gọi tên nàng ta. Có điều ý từ chối trong lời là nghiêm túc.

      Lâm Sơ Hạ vừa nghe, nhất thời suy sụp xụ mặt xuống. Thất vọng buồn bã nhìn Âu Dương Tĩnh, chu môi, đáng thương hỏi:

      " thể thu ta làm đồ đệ sao?"

      "Sao nàng lại muốn ta thu nàng làm đồ đệ?" Nhìn vẻ mặt Sơ Hạ, Âu Dương Tĩnh bình tĩnh hỏi.

      "Bởi vì người rất lợi hại, ta cũng muốn học võ công lợi hại như vậy của người." Lâm Sơ Hạ trực tiếp đáp, ánh mắt lóe sáng, tràn đầy chờ mong.

      "Nàng là thiên kim Tri phủ, có nhiều người bảo vệ như vậy, học võ công làm gì?" Âu Dương An cũng tò mò xen miệng.

      "Ta muốn làm hiệp nữ, hành hiệp trượng nghĩa, cầm kiếm giang hồ. Đây là loại chuyện tiêu sái cỡ nào chứ."

      "Làm hiệp nữ?" Âu Dương Tĩnh cười như cười nhìn nàng ta:

      "Ngày hôm qua nàng cho đám người đó bắt nạt chúng ta, đó là hành vi của hiệp nữ sao?" Quả thực chính là Nữ vương phách lối.

      "Á, ai bảo Bạch Hổ của sư phụ quá đẹp, ta thích mà." Vẻ mặt Lâm Sơ Hạ cũng có chút ngượng ngùng.

      Bạch Hổ ngẩng đầu ngắm nàng ta liếc mắt cái, cuối cùng vẫn là lỗi của ?

      "Sư phụ, người thu nhận ta . Ta cam đoan nhất định chăm chỉ học tập." Lâm Sơ Hạ chắp tay trước ngực, khẩn cầu.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 4: Vị hôn phu của Sơ Hạ

      "Đại tiểu thư, xong rồi, xong rồi. gia tương lai gặp chuyện may."

      Trong lúc Lâm Sơ Hạ quấn quít lấy Âu Dương Tĩnh, người của Tri phủ lại rầm rập chạy tới. Hơn nữa vừa chạy vừa lớn tiếng hô.

      Tâm trạng muốn nhào vào bái sư của Sơ Hạ, vừa nghe thấy cả người lẫn mặt đều nghịch chuyển. Bóng dáng phút chốc quay phắt lại, trừng mắt:

      "Các ngươi cái gì? Trần đại ca làm sao?"

      "Hồi bẩm, hồi bẩm Đại tiểu thư, gã sai vặt của gia tương lai khắp người bị thương chạy đến Tri phủ bọn họ ở ngoài thành bị tập kích, Đại nhân phái người mang binh đến đó . . . . . ." Người chạy tới báo tin nghiêng ngả lảo đảo, thở phì phò, hiển nhiên là đường chạy như bay đến.

      "Cái gì?" Lâm Sơ Hạ lại tiếng thét chói tai, sau đó hô to tiếng

      "Trần đại ca." Người cũng theo hướng ngoài thành mà chạy . Nhưng vừa chạy được vài bước, lại phút chốc quay đầu, hai tay giữ chặt Âu Dương Tĩnh, cầu khẩn.

      "Sư phụ, hai người lợi hại như vậy. Xin người giúp ta cứu Trần đại ca ?"

      Âu Dương Tĩnh đau đầu, nàng ta vẫn còn gọi mình là sư phụ? Chẳng lẽ thực bị vác lên làm sư phụ rồi sao?

      "Tĩnh nhi, chúng ta xem chút ." Âu Dương An ngoài ý muốn . Âu Dương Tĩnh thấy đại ca đều đáp ứng rồi, cũng gật đầu.

      . . . . . .

      Lúc Lâm Sơ Hạ kéo Âu Dương Tĩnh bọn họ đuổi tới ngoài thành, xa xa nghe thấy thanh của đao kiếm giao tranh. Mà đến gần nhìn lại lập tức chấn động. Nha dịch của phụ thân Lâm Sơ Hạ phái tới phần lớn bị thương, mà người nàng quan tâm nhất cũng bị đám người áo đen vây khốn, người mang thương tích, mắt thấy nguy hiểm lớn.

      "Sư phụ, người mau cứu Trần đại ca ." Lâm Sơ Hạ sốt ruột lôi kéo Âu Dương Tĩnh.

      Âu Dương Tĩnh liếc nàng ấy cái, lại liếc nhìn nam tử bị vây khốn ở kia, đó là thiếu niên ước chừng mười chín tuổi, áo bào trắng phiêu diêu, tóc dài búi cao, cầm bảo kiếm trong tay cùng giao đấu với bọn người áo đen, chiêu thức sắc bén, nhưng người bị thương làm cho có mấy phần chật vật.

      "Tĩnh nhi, huynh cùng đến." Âu Dương An .

      "." Nếu phải vạn bất đắc dĩ, Âu Dương Tĩnh tuyệt đối cho đại ca ra tay. Nàng gỡ tay Lâm Sơ Hạ níu ống tay áo mình ra, tiêu sái nhún mũi chân cái, bóng dáng hồng nhạt nhảy vào vòng chiến.

      gia nhập của nàng làm tình hình chiến đấu tức thời thay đổi. người áo đen vốn thắng thế liên tiếp bị đánh trúng phải bại lui, chật vật chịu nổi. Trong mắt lóe lên dữ dằn nhìn ra bốn phía, tay chiêu thức cùng với sát khí lại càng mạnh. Nhưng bọn họ và Âu Dương Tĩnh so sánh, thực lực quá sai biệt lập tức như trời với đất, rất nhanh, những người áo đen kia chầu Diêm Vương.

      Bọn người áo đen tấn công mình được xử lý hết, Vân Tuyệt Trần ra có chút sửng sốt. Có điều rất nhanh kịp thời phản ứng, hướng về Âu Dương Tĩnh chắp tay chắp tay:

      "Đa tạ nương rút đao tương trợ." có chút ngạc nhiên khi biết vị nương này trẻ tuổi như vậy, lại có được công phu so với chính mình còn lợi hại hơn. Thêm khuôn mặt hấp dẫn được khăn che nửa mặt mông lung, tâm trí trong nháy mắt bị mê hoặc.

      " cần, nên cảm tạ nương kia." Âu Dương Tĩnh cười , nghiêng người cái, hướng về chỗ Lâm Sơ Hạ mở miệng.

      Vân Tuyệt Trần sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng thấy Lâm Sơ Hạ nhào tới :

      "Trần đại ca, huynh sao chứ?" Lâm Sơ Hạ ánh mắt bận rộn đánh giá Vân Tuyệt Trần, lo lắng có điểm nào sơ xuất.

      Vân Tuyệt Trần thấy Sơ Hạ đưa tay muốn sờ loạn người mình, sợ tới mức lập tức hoàn hồn, tránh được tay nàng, lắc lắc đầu:

      "Huynh sao, Hạ nhi, sao muội lại tới đây?"

      "Muội nghe huynh xảy ra chuyện, lo lắng cho huynh." Lâm Sơ Hạ thấy có gì đáng ngại, cũng nhàng thở ra.

      Vân Tuyệt Trần vừa nghe, trong lòng cảm thán, tâm tình cũng là phức tạp. Mặc dù và Lâm Sơ Hạ có hôn ước, nhưng luôn đối với nàng có tình nam nữ, ngược lại coi nàng như em mà đối đãi. Nhưng nàng ấy vẫn cứ thích mình, điều này làm cho khó khăn.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 5: Động lòng

      em Âu Dương Tĩnh tiến vào phủ đệ của Tri phủ, phải thể từ chối, cũng phải bị Lâm Sơ Hạ cuốn lấy thể , chỉ là trùng hợp bọn họ muốn tìm chỗ để ở. Tất nhiên có chỗ mất tiền đương nhiên từ chối.

      "Cháu à, rốt cuộc là ai phục kích các cháu?"

      Tri phủ Giang Nam Lâm Nguyên Giang cau mày nhìn Vân Tuyệt Trần, tình cảm lo lắng lời nào có thể miêu tả được. Mười lăm năm trước, ông mang theo gia quyến đến Giang Nam nhận chức. Ai ngờ đường gặp phải sơn tặc, lúc ấy phu nhân mang thai Hạ nhi. Nếu có phụ thân của Vân Tuyệt Trần ra tay cứu giúp, chỉ sợ toàn gia bọn họ sớm gặp Diêm Vương rồi. Bởi vậy, bọn họ đối với Vân gia vẫn luôn mang ơn, cũng đem con hứa hôn cho.

      "Cháu cũng chưa điều tra ." Vân Tuyệt Trần lắc lắc đầu, vẫn chưa tra được ràng. Có điều trong lòng cũng có chút phỏng đoán, chỉ sợ chuyện phát sinh.

      "Trần đại ca là Minh chủ võ lâm, tập kích người của huynh nhất định là giang hồ biến chất." Lâm Sơ Hạ nhìn người băng bó miệng vết thương cho Vân Tuyệt Trần, nhịn được phẫn hận mở miệng.

      Vân Tuyệt Trần trả lời, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, Âu Dương An.

      "Hôm nay đa tạ hai vị ra tay tương trợ." Tuy cứu kỳ chính là Âu Dương Tĩnh.

      " cần khách sáo." Âu Dương Tĩnh cười, hai má lúm đồng tiền xuất . Tươi cười sáng ngời như vầng trăng lên cao, khiến tất cả mọi người đều ngây ngốc.

      "Sư phụ, người là đẹp." Đều là nữ tử Lâm Sơ Hạ cũng kinh hô.

      Mà Vân Tuyệt Trần chỉ cảm thấy lòng mình mất kiểm soát nhảy loạn, đôi mắt càng thêm thất thần nhìn nàng. ràng phải đẹp nhất, vì sao tim của cứ vì mình nàng mà rối loạn? Trong đầu thoáng bóng dáng nàng lúc ở ngoài thành đánh bại người áo đen, cũng khuôn mặt mỹ lệ miệng cười như hoa trước mắt, tâm loạn lại càng loạn hơn.

      Tri Phủ cũng bị nụ cười của Âu Dương Tĩnh mê hoặc, nhưng ánh mắt ông lại hề bỏ qua vẻ mặt thất thần của Vân Tuyệt Trần. Mày nhăn lại, nhìn con của mình ngây ngốc thà, trong lòng ông lo lắng càng thêm sâu hơn. Mặc dù ông biết lai lịch hai em này, nhưng con lại mở miệng gọi Âu Dương Tĩnh tiếng sư phụ, mà con rể cũng vì nàng ta mà mất hồn. Ông thực lo sợ xuất của em bọn họ nhiễu loạn hôn của con và Vân Tuyệt Trần.

      . . . . .

      "Bẩm báo Đại nhân, ngoài cửa có gã sai vặt tự xưng là người của quý phủ Vân thiếu gia, bảo có chuyện quan trọng muốn gặp Vân thiếu gia." Mọi người ở đây đều đuổi theo suy nghĩ của riêng mình nha dịch bước đến.

      Vân Tuyệt Trần vừa nghe, đột nhiên lấy lại tinh thần.

      "Cho vào ." Tri Phủ vội vàng phân phó.

      Rất nhanh, gã sai vặt áo xanh tiến vào.

      Vân Tuyệt Trần vừa thấy gã sai vặt, mặt lên vẻ kinh ngạc, kêu:

      "A Mộc, sao ngươi lại tới đây?"

      "Thiếu gia." Gã sai vặt tên A Mộc vừa nhìn thấy Vân Tuyệt Trần, lập tức quỳ xuống:

      "Người mau hồi phủ , xảy ra chuyện rồi." Dứt lời, cả người cũng sụp xuống, mệt mỏi rã rời.

      "Cái gì?" Vân Tuyệt Trần kinh hãi, lập tức tiến lên bắt lấy hai cánh tay của , truy vấn: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi mau."

      Lâm Nguyên Giang vừa thấy, cũng lo lắng nhìn chăm chú vào.

      "Thiếu gia." A Mộc ngẩng đầu, trong mắt lên nước mắt: "Sau khi thiếu gia dẫn người rời , đột nhiên có đám người áo đen võ công cao cường xông vào trong phủ. Lão gia, phu nhân vì bảo vệ tiểu thư, bản thân bị trọng thương. Những người khác cũng đều thương tích nghiêm trọng. May mắn nô tài đêm đó đúng lúc gấp gáp trở về, mới tránh được kiếp . . . . . ."

      Vân Tuyệt Trần vừa nghe, sắc mặt đại biến, buông hai tay, trong đầu là ong ong tác hưởng.

      "Cháu, cháu mau dẫn người trở về xem sao." Lâm Nguyên Giang thúc giục Vân Tuyệt Trần, ân nhân chịu khổ, ông cũng lo lắng vạn phần. Nếu phải mình là người mang chức quan, thể đích thân đến, ông tất cũng muốn cùng.

      “Vâng.” Vân Tuyệt Trần đương nhiên hận thể lập tức chạy trở về.

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 6: Tập kích ban đêm

      "Chuẩn bị xong hết chưa?"

      Nam tử đeo mặt nạ ngồi ở ghế , ngón tay thon dài gõ sườn ghế dựa, hỏi người áo đen quỳ ở nơi đó.

      "Thưa chủ nhân, tất cả đều chuẩn bị xong." người áo đen tiếng trầm thấp đáp.

      "Tốt lắm, thôi." Nam tử đeo mặt nạ xong đứng lên, dẫn đầu ra ngoài.

      Nam tử áo đen phía sau cũng đứng lên, theo.

      . . . . . .

      Bóng đêm trong sáng, ánh trăng rơi lên mặt suối, cây cối bốn phía theo gió chập chờn, gió đêm mơn man.

      Đám người Vân Tuyệt Trần vội vã chạy , lại qua khỏi quán trọ, đành phải nghỉ đêm ở ngoại ô.

      Vân Tuyệt Trần ngồi bên cạnh đống lửa, cách nào ngủ say. Lâm Sơ Hạ dựa vào , dĩ nhiên buồn ngủ.

      A Mộc và Vân Tuyệt Trần cùng với gã sai vặt tựa vào bên gốc cây, mà em Âu Dương Tĩnh còn lại cũng là dựa vào Bạch Hổ.

      Ánh trăng, ánh lửa chiếu lên mặt mọi người, im lặng thể tưởng tượng nổi.

      Đột nhiên, Vân Tuyệt Trần và em Âu Dương Tĩnh ánh mắt đều đồng thời giật giật, Bạch Hổ lười biếng cũng mở đôi mắt màu màu xanh biếc ra. Ở trong bóng đêm, quỷ dị khác thường.

      Lá cây ở bên trong lay động, vài bóng đen hướng về chỗ Vân Tuyệt Trần sắc bén mà tấn công đến. Kiếm tay phản xạ ánh trăng, lộ ra ánh sáng lạnh như thép, sát khí dày đặc.

      Vân Tuyệt Trần nhanh chóng lay Lâm Sơ Hạ tỉnh lại, sau đó trong lúc nàng còn nửa tỉnh nửa mơ, đem nàng giao cho A Mộc tỉnh táo.

      "Bảo vệ tốt Lâm tiểu thư."

      “Vâng.” A Mộc và vài gã sai vặt nhanh chóng rút ra binh khí, đem Lâm Sơ Hạ bảo vệ trong tay.

      Mà Lâm Sơ Hạ lúc ấy mới đột nhiên bừng tỉnh. Bọn họ gặp phải thích khách rồi.

      "Này, người các ngươi muốn giết là , sao kiếm nào cũng hướng về phía chúng ta thế?" Âu Dương Tĩnh nhìn đường kiếm công kích của những người áo đen kia chĩa tới, gợi lên môi, cười híp mắt . Trong lời thấy tức giận hay toan tính, nhưng chỉ có Âu Dương An và Vân Khinh Cuồng mới biết được, nàng tức giận rồi.

      "Sư phụ, sao người có thể như vậy?" Nghe thấy Âu Dương Tĩnh , Lâm Sơ Hạ nhịn được oa oa kêu to.

      Nhưng ra Vân Tuyệt Trần lại thấy áy náy làm liên lụy bọn họ, bên cùng người áo đen giao đấu, bên hướng về Âu Dương Tĩnh bọn họ :

      "Âu Dương công tử, Âu Dương tiểu thư, bọn họ là vì ta mà tới. Làm phiền các vị mang Sơ Hạ , việc ở đây quan hệ đến các vị."

      "Trần đại ca, muội . Có chúng ta phải cùng ." Vân Tuyệt Trần giọng điệu cứng rắn, Lâm Sơ Hạ lập tức quả quyết từ chối.

      "Hạ nhi — —" Vân Tuyệt Trần thấy thế, mày lại nhăn chặt hơn.

      "Được rồi, phải chỉ vài khách mời mà đến thôi sao, giết là được." Thấy Lâm Sơ Hạ và Vân Tuyệt Trần hai người duy trì dây dưa, Âu Dương Tĩnh cười cười . Dứt lời, ngọc tiêu tay nhanh như tia chớp đánh trúng yếu huyệt bên người người áo đen, chiêu người, rất nhanh, trước mặt nàng và Âu Dương An xuất vài tên áo đen nằm đấy.

      Yên lặng. Tất cả mọi người đều nghẹn họng trân trối nhìn Âu Dương Tĩnh. Cái cười hề hề vui vẻ kia, ngờ lại đánh bại nhiều cao thủ như thế, nàng ta rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại?

      Lòng Vân Tuyệt Trần tình phức tạp, lại càng thêm động lòng với Âu Dương Tĩnh.

      Mà người áo đen còn lại kia cũng hoàn toàn bị dọa sợ, bọn họ tốt xấu gì cũng là cao thủ nhất nhì trong Ám lâu. Thiếu nữ này lại chút nào đem bọn họ để vào mắt, tuy ngông cuồng kiêu ngạo đến mức khiến người ta hộc máu, nhưng nàng ta đích xác có năng lực này, vậy nàng ta rốt cuộc là ai? Bên cạnh Vân Minh Chủ từ lúc nào lại có người tài ba như vậy?

      "Sư phụ, người quá tuyệt vời." Lâm Sơ Hạ kinh hỉ kêu to, đẩy A Mộc ra lao về hướng của Âu Dương Tĩnh.

      "Hạ nhi, cẩn thận — —"

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 7: Sơ Hạ bị bắt

      "Hạ nhi, cẩn thận — —" Khi Lâm Sơ Hạ đẩy A Mộc ra chạy tới, nháy mắt bỗng xuất bóng người màu bạc giống như tia chớp từ chỗ tối xuất , cánh tay dài duỗi ra, đem Lâm Sơ Hạ lướt .

      Vân Tuyệt Trần mặc dù phát , nhưng lúc cảnh báo quá muộn. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Sơ Hạ bị bắt.

      em Âu Dương Tĩnh đồng thời nhíu đầu mày, nhìn kẻ đeo mặt nạ màu bạc, dừng bên cạnh người áo đen. Người này hẳn là kẻ giật dây.

      Lâm Sơ Hạ bị bắt, lúc lâu sau mới phản ứng lại. Sau đó giằng co, hướng về nam tử đeo mặt nạ cả giận :

      "Buông, ngươi buông. . . . . ."

      Nam tử đeo mặt nạ màu bạc kia phiết môi cười, giữ Lâm Sơ Hạ, tay bỗng nhiên ghì chặt.

      Lâm Sơ Hạ chỉ cảm thấy thân thể khó chịu, khó chấp nhận, nhịn được ho khan vài tiếng.

      "Hạ nhi — —" nhìn gương mặt Sơ Hạ đỏ lên, Vân Tuyệt Trần biến sắc. Con ngươi thâm thúy trừng mắt hướng về nam tử đeo mặt nạ kia lạnh lùng : "Ngươi rốt cuộc là ai? Mau thả Hạ nhi ra."

      "Ha ha ha. . . . . ." Đối với Vân Tuyệt Trần lớn tiếng, nam tử đeo mặt nạ bỗng cất tiếng cười to. Cười xong, lộ ra khỏi mặt nạ là đôi mắt hẹp dài sâu thẳm, nhìn Vân Tuyệt Trần đầy hận ý.

      "Ngươi muốn biết ta là ai sao?"

      Vân Tuyệt Trần ngẩn ra, người này vì sao đối với mình giống như hận thù sâu sắc?

      "Này, ta ngươi muốn gỡ mặt nạ gỡ , đừng ở đó khiến người tò mò." Âu Dương Tĩnh với nam tử đeo mặt nạ, kế tiếp lại nở nụ cười cổ quái: "Có khi mặt ngươi phải mặt người, nên mới thể lấy mặt nạ che lại."

      may cho gặp phải Lâm Sơ Hạ, cứ như thế **. Vẻ mặt của nam tử đeo mặt nạ biến đổi, ánh mắt bí hiểm nhìn về phía Âu Dương Tĩnh, cả Âu Dương An bên cạnh nàng. Vừa rồi nấp ở nơi bí mật gần đó thấy võ công vô cùng lợi hại của em họ, trong thời gian ngắn chém giết vô số người của Ám Lâu. Giờ chỉ còn lại mỗi mình người nữa, nhưng cũng muốn đối địch với embọn họ, trực giác cho biết, đụng vào em này có phiền toái lớn.

      "Diện mạo tại hạ ra sao nhọc nhị vị quan tâm, có điều ta khuyên nhị vị câu: Chuyện hôm nay là ân oán của ta với Vân gia, quan hệ đến hai vị. Ta muốn động đến người vô tội, các người vẫn là thôi."

      "À?" Âu Dương Tĩnh nhíu nhíu chân mày. Đôi mắt sáng như sao khẽ biến động, bên môi ý cười gian xảo: "Chẳng lẽ ngươi nghe thấy nàng ấy gọi ta là sư phụ sao? Ngươi bắt đồ đệ của ta, sao lại quan hệ tới ta?"

      "Sư phụ — —" Lâm Sơ Hạ lắp bắp kinh hãi, vạn lần ngờ Âu Dương Tĩnh thừa nhận nàng làm đồ đệ. Mặc dù bị nam tử đeo mặt nạ dùng sức lực bắt giữ, nàng vẫn kích động hai mắt đỏ bừng nhìn Âu Dương Tĩnh.

      " vậy, hai vị nhất định muốn đối nghịch với ta?" Nam tử đeo mặt nạ sắc mặt trầm xuống, trong lòng lại bắt đầu tính toán. Có mặt hai em này ở đây, chỉ sợ tối nay giết được Vân Tuyệt Trần. Có điều tay có vị hôn thê của , còn sợ buông tay chịu trói? Môi khẽ nhếch, đột nhiên hướng về thủ hạ phát lệnh.

      Người áo đen vừa nhận lệnh, lập tức tấn công về phía Âu Dương Tĩnh.

      Mà nam tử đeo mặt nạ cũng tay điểm huyệt đạo của Lâm Sơ Hạ, đem nàng ôm chặt bên người, bên tấn công về hướng Vân Tuyệt Trần.

      Vân Tuyệt Trần vì e ngại Lâm Sơ Hạ ở tay nam tử đeo mặt nạ, chiêu thế phản kích tất nhiên yếu ít. Mà cũng ngờ nam tử đeo mặt nạ kia cũng phải là muốn giết , chỉ ứng phó qua quýt mấy chiêu, sau đó ôm theo Lâm Sơ Hạ thi triển khinh công bỏ chạy.

      "Hạ nhi — —"

      Vân Tuyệt Trần thấy thế, tất nhiên rút kiếm đuổi theo. để ý mấy người áo đen còn lại liều mạng quấn quít lấy bọn họ.

      "Muốn chết." Âu Dương Tĩnh nổi giận, tươi cười chợt tắt, ngọc tiêu giương lên, tung ra nội lực đánh bay tất cả đám người áo đen ra ngoài. Mọi người lập tức đuổi theo phương hướng của nam tử đeo mặt nạ.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :