1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngự Thú Nữ Vương - Luyến Nguyệt Nhi (2Q) FULL

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 39: ‘Hưởng thụ tốt’

      "A — —"

      Nhìn Âu Dương Tĩnh cười híp mắt giết chết sát thủ, Tô Thanh Liên nhịn được thét chói tai. Tay run run chỉ về phía nàng. Đó là ma quỷ.

      "Đừng nóng vội, lập tức tới các ngươi." Âu Dương Tĩnh biết Tô Thanh Liên sợ hãi, lại cứ thản nhiên cười càng thêm quỷ dị.

      Quả nhiên, Tô Thanh Liên bọn họ sợ tới mức phát khiếp. Nhưng hai em Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần vẫn nuốt nước miếng chắn trước mặt mẫu thân cùng em , hướng về phía Âu Dương Tĩnh rít gào:

      "Tiện nha đầu, ngươi dám tiến lên bước nữa. Bọn ta khách sáo với ngươi."

      "Ha ha ha. . . . . ." Âu Dương Tĩnh lại giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế gian.

      "Các ngươi đối với ta khách sáo sao? Các ngươi đối với huynh muội chúng ta vốn chưa từng khách sáo. Có điều hết cách rồi, tối nay chính là lúc các ngươi phải hoàn lại tất cả."

      "Ngươi, ngươi muốn giết chúng ta? Chẳng lẽ ngươi sợ Tướng quân biết, huynh muội các ngươi chạy thoát sao?"

      "Giết các ngươi cần gì ta tự mình động thủ, bổn nương ta còn sợ vấy bẩn tay mình." Nụ cười mặt Âu Dương Tĩnh thủy chung chưa từng tắt . Muốn giết chết bọn chúng có trăm ngàn phương pháp, đương nhiên, nàng cho bọn chúng ‘hưởng thụ tốt’.

      "Ngươi. . . . . ." bọn Tô Thanh Liên sợ càng thêm sợ, nhưng Âu Dương Tĩnh cho bọn họ thêm cơ hội nào.

      Chỉ thấy nàng cầm ngọc tiêu lần nữa đặt môi, khúc tiêu trầm thấp chậm rãi vang lên.

      Tô Thanh Liên bọn họ mở to mắt nhìn nàng, biết nàng muốn làm gì?

      Âu Dương Tĩnh cúi đầu thổi, cùng với tia chớp ngoài cửa sổ kia, còn có tiếng mưa rơi ràn rạt, khí lại thêm quỷ quái kỳ dị.

      Tô Thanh Liên bọn họ càng ngày càng bị mê hoặc, cũng càng ngày càng kinh hãi. Đột nhiên nghe thấy tiếng gì đó như tiếng loài bò sát, còn có tiếng gầm gừ. Bọn họ cho là mình nghe lầm, nhưng nào là rắn, côn trùng, chuột, từ cạnh cửa, theo khe hở cửa sổ trườn vào. Mẹ con bốn người ánh mắt trừng càng lớn, phía sau lũ rắn, còn có vài con sói xám cũng theo.

      "A, rắn, rắn. . . . . ." mẹ con bốn người cuộn chặt lại cùng chỗ lạnh run, chỉ cảm thấy cả người nổi da gà. Con rắn kia thè lưỡi, còn có ánh mắt sói dữ tợn, sợ tới mức chỉ kém ngất .

      Âu Dương Tĩnh thu hồi ngọc tiêu, nụ cười mặt càng sâu hơn.

      "Kế tiếp, các ngươi từ từ hưởng thụ ."

      Dứt lời, nàng nhìn lại bốn người kia nữa. Trực tiếp ra cửa, sau đó chặn lại. Đứng ngay ngoài cửa, canh chừng cửa sổ, ngừa bọn họ theo cửa sổ đào tẩu.

      Trong phòng Tô Thanh Liên bọn họ nhìn thấy Âu Dương Tĩnh rồi, cả người đều nhanh chóng muốn phát điên. Chỉ là đám côn trùng bò sát, dã thú đất trong phòng kia cho phép bọn họ mất kiểm soát.

      Cả bọn Tô Thanh Liên thét chói tai, vạch cổ họng gọi người tới cứu mạng. giọng cứ thế bị tiếng sấm khổng lồ át .

      Hai mẹ con thét chói tai, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần cũng sợ tới mức được. Nhưng dù sao cũng là là nam tử, hơn nữa đến cảnh chó cùng rứt giậu. Hai em nhìn nhau, vội quơ lấy bàn ghế trong phòng tấn công. Mùi máu tanh bắt đầu tràn ra, ba đầu sói xám sớm liếc tròng mắt xanh lét nhìn bọn họ. Bây giờ bị hương vị của máu tanh dụ dỗ, lập tức giống như đói bụng mấy trăm năm, hung ác vồ tới mẹ con bốn người, điên cuồng phanh thây cắn xé . . . . . .

      Âu Dương Tĩnh nghe tiếng khóc, tiếng hét trong phòng truyền ra, khóe môi tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.

      "Hưởng thụ tốt ." Khi dễ em nàng phải chịu trừng phạt.
      luongnhu96 thích bài này.

    2. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 40: Thiếu Âu Dương Thấm

      "A — —" Hôm sau, tiếng thét chói tai phá vỡ Phủ tướng quân. Mọi người cả kinh đều vội vã chạy tới nơi phát ra tiếng thét chói tai - phòng Tướng quân Phu nhân.

      đêm mưa gió qua , chung quanh vẫn là ướt sũng cả vùng. Trong vườn, hoa, lá, cây đọng lại những giọt sương trong suốt, tựa như bị tiếng thét chói tai làm ảnh hưởng rơi xuống nước.

      "Tĩnh nhi, xảy ra chuyện gì?"

      Âu Dương An nghe tiếng hét chói tai, bò dậy. Sức khỏe trải qua hai ngày tĩnh dưỡng khỏi hẳn, biết sao lại thế này. Đêm qua ngủ như chết, thậm chí ngay cả giấc mộng cũng có.

      Âu Dương Tĩnh khóe miệng mang theo ý cười kỳ quái, nhưng cái gì cũng giải thích, chỉ :

      " xem biết."

      Âu Dương An gật đầu cái, hai em thay quần áo, xong xuôi mới ra ngoài. Bạch Hổ phía sau tất nhiên cũng theo.

      Hai em vừa mới ra sân gặp được tỳ nữ hốt ha hốt hoảng chạy vào, bên hô:

      " xong rồi, Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư, Phu nhân cùng Đại công tử bọn họ chết rồi."

      "Cái gì?" Âu Dương An cả kinh, ánh mắt đảo qua em bên cạnh. Lại thấy sắc mặt nàng vẫn bình thường, trong lòng mơ hồ hiểu .

      "Được rồi, chúng ta biết. Ngươi lui xuống ." Âu Dương Tĩnh với tỳ nữ.

      “Vâng” Tỳ nữ đáp, nhưng nhớ tới hình ảnh vừa rồi nhìn thấy, sắc mặt vẫn tái nhợt.

      "Tĩnh nhi — —" Âu Dương An nhìn em .

      "Đúng vậy, là muội." Âu Dương Tĩnh cũng gạt : "Bọn họ đêm qua phái sát thủ tới giết chúng ta, muội đương nhiên kính trở lại bọn họ."

      Âu Dương An đột nhiên hiểu, khó trách mình ngủ như chết thế kia, ra Tĩnh nhi điểm huyệt ngủ của . Có điều lại tuyệt đồng tình với mẹ con mấy người kia. Nếu có bảy năm rưỡi sư phụ cứu bọn họ, người chết đúng là bọn họ rồi.

      Hai em đến chính viện của Tướng quân Phu nhân, nơi đó đông kín người trong phủ. Quản gia Phủ tướng quân trông chừng để mọi người làm rối loạn bên trong. Chúng nô bộc nhìn thấy hai em, vội chạy nhanh đến hành lễ:

      "Thỉnh an Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư." Bây giờ Phu nhân bọn họ đều mất, trong phủ chỉ còn lại hai chủ nhân Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư mà thôi.

      em Âu Dương An gật đầu, lập tức muốn tiến vào trong phòng.

      "Tứ thiếu gia, Ngũ tiểu thư, hai người nên vào. Rất thảm, hay là chờ nha môn đến rồi sau ." Quản gia thấy hai người muốn vào, vội vàng ngăn lại.

      Âu Dương Tĩnh thản nhiên liếc mắt nhìn ông ta cái, quản gia như bị thôi miên, tự động buông tay xuống.

      Hai em vào nhà, nhìn thấy đất vẫn còn có rất nhiều xác rắn, chuột, côn trùng. Máu huyết mơ hồ, mà bên cạnh, Tô Thanh Liên vẻ mặt hoảng sợ nằm ở nơi đó. Cách chỗ mụ xa, Âu Dương Tinh, Âu Dương Thần bị cắn nát hoàn toàn biến dạng. Trong phòng mùi máu tanh gay mũi, cảnh tượng này lại càng làm người ta vừa thấy muốn nôn ra. Có điều em Âu Dương An lại chỉ phát kiện — —

      Âu Dương Thấm có ở trong phòng.

      Âu Dương Tĩnh nhướng mày, cùng Âu Dương An tương tự nhìn nhau. Sao lại thế này?Âu Dương Thấm có võ công, nàng ta làm sao có thể chết ở bên trong? Chẳng lẽ là được người cứu rồi?

      "Quản gia, có thấy Tam tiểu thư ?" Âu Dương Tĩnh quay đầu nhìn quản gia.

      "Hồi bẩm Ngũ tiểu thư, nhìn thấy Tam tiểu thư." Quản gia cúi đầu đáp.

      Âu Dương Tĩnh chân mày chau càng chặt hơn, rất nhanh, nha môn cũng phái người đến đây.

      em Âu Dương An thấy bọn Tô Thanh Liên đều chết hết, dĩ nhiên là đem tất cả tình giao hết cho nha môn. Cũng sợ bọn họ tra được cái chết của mấy người Âu Dương gia từ người mình, bởi vì nàng rất nhanh gặp Thất công chúa Sở Ly La.
      luongnhu96 thích bài này.

    3. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 41: Tất cả đều kết thúc

      Hoàng cung, Điện Ly La.

      Sở Ly La nghe xong Âu Dương Tĩnh , trầm mặc lát. Sau đó nhìn nàng, gật đầu:

      "Yên tâm, chuyện này có có tôi. Tuyệt đối để người ta tra được hai người." Nếu nàng là Âu Dương Tĩnh, khẳng định cũng bỏ qua cho Tướng quân Phu nhân. ngờ nhìn mặt ngoài đoan trang, Tướng quân Phu nhân lại đáng giận như thế.

      "Kỳ bản thân tôi cũng lo lắng điều tra ra, chỉ là ngại phiền toái." Âu Dương Tĩnh ngoéo môi cái, mà nàng chán ghét phiền toái.

      "Vậy kế tiếp, muốn làm gì?" Thù báo, nàng có nên ở lại Phủ tướng quân đây.

      Âu Dương Tĩnh cười. Đúng vậy, thù báo. Cuộc sống tương lai vì mình và đại ca mà sống.

      "Tôi trước tiên muốn cùng đại ca du ngoạn giang hồ, sau này mệt mỏi, trở về thăm sư phụ và Duyệt tỷ tỷ." Cùng nhau sống cư, tồi.

      "Giang hồ." Sở Ly La xinh đẹp trước mặt cũng hướng tới: "Tôi cũng muốn , có điều bây giờ còn chưa tới lúc."

      "Tốt lắm." Âu Dương Tĩnh nhìn nàng: "Tôi trước bước chờ ."

      “Được.” Sở Ly La đưa tay cùng Âu Dương Tĩnh đánh dấu lại cùng chỗ: "Đây là ước định của chúng ta." Ở thời này, các nàng dù có quan hệ máu mủ, nhưng cũng là người tâm linh có thể nhờ cậy gần nhất.

      “Ừ.”

      Nữ tử mỗi người vẻ sâu nhìn nhau, tình hữu nghị cũng khắc sâu lẫn nhau trong lòng.

      . . . . . .

      Vụ án cái chết của mẹ con ba người Tô Thanh Liên trở thành mê án, nha môn tra ra tại sao lại xuất nhiều rắn chuột như thế ở trong phòng. Cho nên án tử cũng chỉ làm qua loa rồi kết thúc.

      Âu Dương Ngự nhận được thư trong phủ gửi tới, cũng trở về. Chỉ sai người truyền tin báo cho quản gia chôn cất mẹ con bọn họ, hơn nữa chiếu cố tốt em Âu Dương An.

      Nhưng, ở Phủ tướng quân lúc gia đình phát tang. Âu Dương Tĩnh cũng chỉ để lại lá thư, rồi cùng Âu Dương An mang theo Bạch Hổ rời .

      Phủ tướng quân tất cả dường như cứ như vậy kết thúc.

      . . . . . .

      "Chủ nhân, chúng ta cần phải trở về rồi?" Vâng theo Mộc Nguyệt Ly rời , nhìn , trái tim lại gấp lên nhịp. Bọn họ mấy tháng rồi, nếu trở về, chỉ sợ Chủ thượng lo lắng.

      "Trở về?" Mộc Nguyệt Ly nhếch môi cái, dáng vẻ tà mị chọc ghẹo mấy nương hai bên đường đều đỏ mặt: "Chờ ta chơi rồi sau."

      "Nhưng. . . . . ." Với thân phận của người sao có thể chỉ du sơn ngoạn thủy.

      "A? Bên kia xảy ra chuyện gì thế? Sao lại có nhiều người như vậy?" Mộc Nguyệt Ly nhìn về hướng mọi người tụ tập hỏi.

      "Đó phải là Âu Dương Phủ tướng quân sao?" Vâng cũng nhìn lại.

      "Âu Dương Tướng quân?" Mộc Nguyệt Ly bên môi nụ cười càng thêm sâu: ", xem chút."

      Vâng bất đắc dĩ, đành phải theo tới.

      "Đại thẩm xin cho hỏi, bên trong xảy ra chuyện gì?" Mộc Nguyệt Ly cười hỏi nữ tử tầm tuổi trung niên.

      Vị nữ tử này nhìn lại, thấy là mỹ nam tử. Tuy bà nhiều tuổi rồi nhưng cũng tránh được tim đập nhanh hơn.

      "Vị công tử này biết ư? Trong phủ tướng quân có người chết. Tướng quân Phu nhân cùng với Đại công tử, Nhị công tử bị rắn chuột các loại côn trùng cắn chết, nghe tình hình xác chết rất thê thảm. . . . . ."

      "Rắn? Chuột?" Ánh mắt Mộc Nguyệt Ly híp lại, nhớ tới chuyện chứng kiến ở Trích Tinh lâu, dường như hiểu được chuyện gì xảy ra.

      " thôi."

      "Chủ nhân?" Vâng kỳ quái theo sát Mộc Nguyệt Ly rời , lắm trong lòng chủ nhân rốt cuộc suy nghĩ gì?

    4. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Quyển 2:

      Chương 1: Đều là con hổ gây họa

      Giang Nam, phong cảnh kiều diễm.

      Sơn thanh thủy tú, trời xanh chiếu rọi, hoa sơn trà phảng phất mùi thơm ngát.

      Phố xá thênh thang, cổ kính truyền thống, lâu đài đình các.

      Nữ tử tựa nước trong veo, nam tử tuấn mỹ thanh tú qua lại khắp các ngã tư đường phồn hoa rực rỡ. Phong cảnh đẹp, người còn đẹp hơn.

      Âu Dương Tĩnh váy phấn phiêu diêu, mái tóc như áo choàng, khăn lụa che nửa dung nhan. Cùng bộ áo bào trắng, Âu Dương An đường phố Giang Nam, thế nhưng lại làm cho mỹ nhân ở Giang Nam thấy hổ thẹn. Phía sau bọn họ lại là thần thú Bạch Hổ kiêu căng Vân Khinh Cuồng.

      Đôi con người màu ngọc bích kỳ lạ, Bạch Hổ làm cho người ta sợ hãi, cũng khiến lắm người tò mò.

      Chỉ thấy những người đó đều ở xa xa nhìn về phía đám người Âu Dương Tĩnh, mà Bạch Hổ cũng là vừa ngẩng đầu, kiêu kỳ, keo kiệt ánh mắt nhìn mọi người.

      Âu Dương An thấy thế, nhịn được mỉm cười. Dáng vẻ kia ôn nhuận như ngọc, tất nhiên hấp dẫn ít ánh mắt nữ tử.

      "Tĩnh nhi, Cuồng rất lợi hại."

      Âu Dương Tĩnh gật đầu, nhưng nàng lại suy nghĩ lần sau có nên để cho Vân Khinh Cuồng biến thành con hổ ? dạo này nó là rất chói mắt, chỉ sợ rước lấy phiền toái. nghĩ tới đó, chợt nghe thấy tràng tiếng kinh hô.

      "A, thậy là con hổ uy phong."

      Hai em ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thấy thiếu nữ mặc áo hoa lệ được đám tỳ nữ, gia đinh vây quanh. Khí phách hùng dũng như vậy, đoán chừng thân phận lại tầm thường.

      Bạch Hổ thế nhưng chỉ lấy đôi con ngươi màu ngọc bích nhìn lướt qua thiếu nữ, lập tức nhún nhún để ý tới người.

      "Nó, nó trừng mắt nhìn ta sao?" Thiếu nữ vận áo hoa kia bị ánh mắt Bạch Hổ làm kinh sợ.

      Bạch Hổ tuy để ý tới, nhưng trong lòng vẫn thầm oán, kinh hãi gọi , là thần thú đấy.

      "Đúng vậy, tiểu thư. Bạch Hổ này hình như có linh tính. Nô tỳ cho tới bây giờ chưa từng thấy qua." Tỳ nữ bên người nữ tử mặc áo hoa .

      Cả bọn Âu Dương Tĩnh cũng chẳng để ý mấy người xa lạ này, trực tiếp mang theo Bạch Hổ hướng về bên kia mà .

      "Đứng lại — —" Nữ tử mặc áo hoa thấy đôi nam nữ kia dám để ý tới mình mà bước , lúc này hờn dỗi mở miệng.

      Âu Dương Tĩnh vừa nghe tiếng này hiểu ra. Thiếu nữ này hẳn là thiên kim tiểu thư kiêu kỳ. Có điều liên quan tới bọn họ.

      "Bổn tiểu thư bảo các ngươi đứng lại, các ngươi điếc sao?" Thiếu nữ thấy tiếng hô của nàng những làm cho hai người đứng lại, ngược lại còn tiếp tục . Mặt cười lập tức biến sắc, nổi giận đùng đùng, tuy vẫn như cũ tổn hại đến hình tượng xinh đẹp.

      ", ngăn bọn họ lại."

      “Vâng.” Gia đinh phía sau nữ tử mặc áo hoa hô tiếng xông lên, ngăn cản đường của Âu Dương Tĩnh bọn họ.

      Bạch Hổ đột nhiên hướng về phía những gia đinh kia nhếch miệng rít gào tiếng, đem tất cả mọi người dọa sợ.

      Âu Dương Tĩnh vỗ vỗ Bạch Hổ , sau đó quay đầu, bình tĩnh nhìn nữ tử mặc áo hoa:

      "Có gì ?" Nữ tử mặc áo hoa bị nàng nhìn vào, hiểu sao, lại cảm thấy trong lòng run lên. Nàng nhấc cằm, cố ý xem cảm giác xuất trong lòng, tay chỉ chỉ với Âu Dương Tĩnh:

      "Bạch Hổ là của ngươi?"

      Âu Dương Tĩnh gật đầu, vẫn như cũ nhìn nàng ta.

      "Bạch Hổ này, bổn tiểu thư muốn. , bao nhiêu tiền?" Nữ tử này thực ương ngạnh, dáng vẻ tiền đại khí thô.

      Kết quả dáng vẻ vênh váo tự đắc của nàng ta, chỉ thấy Âu Dương Tĩnh lạnh nhạt liếc mắt cái, Bạch Hổ khinh thường khẽ hừ. Mà Âu Dương An thủy chung vẫn duy trì vẻ mặt cười nhạt lại xa cách.

      "Ngươi, các ngươi vậy là sao?" Nữ tử mặc áo hoa từ được nuông chiều, bị vẻ mặt khinh thường của Âu Dương Tĩnh làm cho nàng ta phẫn nộ: "Các ngươi biết ta là ai hả?"

      "Ngươi còn biết mình là ai? Chúng ta làm sao biết?" Âu Dương Tĩnh cười như cười , ánh mắt nhìn nàng ta như nhìn kẻ ngốc.

      "Ngươi — —"
      luongnhu96 thích bài này.

    5. Betty

      Betty Well-Known Member

      Bài viết:
      613
      Được thích:
      2,030
      Chương 2: Quấn quít lấy gọi sư phụ

      "Bắt bọn họ lại." Nữ tử mặc áo hoa tức giận, hướng về phía hạ nhân phân phó.

      Đám nô tài kia nhìn nhìn Bạch Hổ uy phong lẫm liệt, sững sờ tại chỗ do dự dám lên.

      "Chết tiệt, các ngươi dám nghe mệnh lệnh bổn tiểu thư sao. Trở về ta đánh gãy chân các ngươi." Nữ tử mặc áo hoa tức giận đến nổi trận lôi đình.

      Thủ hạ vừa nghe, dù sao cũng đều bị tội. Bọn họ cắn răng hướng về em Âu Dương Tĩnh xông tới.

      Âu Dương Tĩnh phiết môi cười, ngọc tiêu tay giương lên. Đám nô tài kia ngay cả góc áo của nàng còn chưa chạm vào, bị nội lực đánh văng ra ngoài.

      Phịch, phịch, phịch, rơi đẹp xuống đất.

      Ánh mắt nữ tử mặc áo hoa trợn tròn nhìn Âu Dương Tĩnh, choáng váng. Đây là loại công phu gì? Lợi hại như thế.

      Âu Dương Tĩnh nhìn nàng ta liếc mắt cái, cùng Âu Dương An xoay người rời .

      Bạch Hổ cũng hừ, khinh thường xoay người.

      Mắt thấy bọn họ rời , nữ tử mặc áo hoa đột nhiên bừng tỉnh lại. Đuổi theo bọn họ, bên hô:

      "Sư phụ, sư phụ, đợi ta với. Ta muốn theo người học võ công."

      Mọi người đường xem cuộc vui như hóa đá, ngây ngốc nhìn thiếu nữ mặc váy hoa chạy đuổi theo đám người Âu Dương Tĩnh.

      Đám nô tài của thiếu nữ mặc váy hoa cũng sững sờ, bọn họ nghĩ tiểu thư giận dữ. Tuyệt đối ngờ tình chuyển biến trăm tám mươi độ như vầy.

      "Sư phụ, sư phụ, người chờ chút. Chiêu vừa rồi gọi là gì vậy? là lợi hại, dạy ta ?" thiếu nữ mặc váy hoa bỏ mặc đám nô tài, hấp tấp đuổi theo Âu Dương Tĩnh.

      "Tĩnh nhi — —" Âu Dương An nhìn em , chẳng lẽ thiếu nữ phía sau vẫn đuổi theo bọn họ sao?

      Âu Dương Tĩnh cũng hơi nghiêng đầu ngó thiếu nữ kia theo họ con phố rồi, nàng ta đúng là theo . Có điều nàng ta đổi sắc mặt cũng quá lợi hại, giây trước còn trợn mắt quát tháo, hận thể nuốt người. giây sau trước cười mặt dày gọi mình sư phụ.

      " cần để ý đến nàng ta." Để xem nàng ta có thể đuổi theo bao lâu.

      Âu Dương An gật đầu cái, được rồi, Tĩnh nhi mặc kệ trông nom.

      "Sư phụ, người chờ ta chút với."

      Âu Dương Tĩnh bọn họ coi như nghe thấy, nhưng thiếu nữ mặc váy hoa cũng hết hy vọng. Dùng hết sức lực theo nàng, có điều hiển nhiên nàng bình thường được nuông chiều quen, theo hết con phố đổ mồ hôi như tắm, có chút cảm giác lực bất tòng tâm.

      "Tĩnh nhi, hay là chúng ta bỏ xa nàng ta ." Âu Dương An thích có người đuổi theo bọn họ kêu gào. Hơn nữa mọi người đường cứ dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ.

      "Được rồi." Âu Dương Tĩnh gật đầu, cũng gật đầu với Bạch Hổ cái. Nháy mắt, hai em bay vút lên lưng Bạch Hổ.

      Bạch Hổ nhún chân cái, hạ xuống, cõng hai em như ngọc rời khỏi tầm mắt mọi người.

      đường, mọi người choáng váng, nhìn bóng dáng rời , hoài nghi có phải bọn họ gặp được thần tiên hay .

      Thiếu nữ mặc váy hoa gặp may rồi, mệt mỏi thiếu chút nữa đặt mông ngã ngồi mặt đất. Có điều vẫn kiên định tin tưởng, nhất định phải bái hai người vừa rồi làm sư phụ, bọn họ là lợi hại. Hơn nữa còn cưỡi Bạch Hổ, quả thực rất oai phong.

      "Tiểu thư, tiểu thư, đợi ta với. . . . . ." Đằng sau, đám nô bộc của thiếu nữ mặc váy hoa cũng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới.

      "Sao các ngươi chậm vậy?" Thiếu nữ mặc váy hoa trừng mắt liếc nhìn bọn họ cái. đám ngu ngốc, cũng biết giúp nàng ngăn sư phụ lại. Quên , mình trở về tìm sư gia vẽ lại diện mạo bọn họ thành bức tranh phát xuống dưới, tin đuổi kịp bọn họ. Hắc hắc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :