1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ngọc thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 24: Công tử Xuất

      Editor: Tĩnh Uyển


      thực tế, giọng của người nọ rất dễ nghe, Ngọc Tử nghe xong, bất giác quay đầu lại, nhìn theo hướng giọng .

      võ sĩ mặc áo ngắn màu đậm tới bên cạnh Ngọc Tử, chỉ thấy hơi cúi đầu, tay chắp lại rất lễ phép, khách khí : “Đứa bé, công tử nhà ta cho mời.”

      Ngọc Tử vốn là người trong thương đội, lại là tạp vụ địa vị thấp kém, võ sĩ này thi lễ khách sáo như vậy khiến nàng cũng mất tự nhiên. Nàng vội quay đầu lại, đứng lên chắp tay đáp lễ: “Nào dám nghe lệnh?”

      Những lời này vừa xong, võ sĩ nọ lập tức hỏi: “Đứa bé, ngươi năng nhấn chữ nho nhã, ngươi biết chữ?”

      đợi Ngọc Tử trả lời, võ sĩ kia dẫn nàng đến bên chiếc xe ngựa cách đó khoảng mười bước, với chủ nhân ngồi trong xe ngựa: “Công tử, đứa trẻ này chính là người bán chữ đổi lấy tiền”.

      Trong những người ăn mặc như tạp vụ, chỉ có mình Ngọc Tử biết chữ, bởi vậy kiếm khách này cũng cần phải hỏi.

      Mặt Ngọc Tử hơi ửng hồng, nàng vội hắng giọng, giải thích: “Tiểu nhân nghèo khó, cơm áo gian nan, tay trói gà chặt, biết múa đao kiếm, gia phụ cũng già nên muốn đem sở học để đổi lấy đao tệ."

      Trong xe ngựa im lặng lúc lâu.

      Sau đó, rèm xe được vén lên, giọng truyền tới. Khuôn mặt của công tử trẻ tuổi đó ra trước mắt Ngọc Tử. Đó là công tử tuấn mỹ, khí chất cao quý phong nhã.

      Ngọc Tử bỗng có cảm giác này. Bởi vì, trong nụ cười nhàn nhạt có chút trào phúng của đối phương, trong cao quý bức người đó, nàng theo phản xạ cúi đầu, dám nhìn thẳng vào đối phương.

      Lần đầu tiên trong đời, Ngọc Tử có cảm giác tự ti vì bản thân chỉ là nhân vật bé. Đối phương như trăng như mây, quý khí ép người càng khiến nàng tự thấy bản thân vô cùng bé.

      Ngọc Tử hít sâu hơi, tim đập thình thịch, vừa sợ hãi vừa mong được đối phương đồng ý.

      Đây hẳn là công tử Xuất?

      Công tử Xuất lẳng lặng nhìn Ngọc Tử, cười cười, lạnh nhạt : “Nếu trong lòng thực có sở học, có thể kề cận quý nhân mưu cầu danh lợi. Căn bản phải lo lắng chuyện áo cơm.”

      tới đây, thoáng dừng lại, bình tĩnh : “Quân phải là quý tộc!”

      Chỉ có năm chữ nhưng năm chữ này của lại khiến mặt Ngọc Tử đỏ bừng lên, nóng rát.

      Đây là kiểu phủ nhận thẳng thừng. Lúc lời này thậm chí còn chẳng hề giễu cợt chút nào, chỉ tuyến bố .

      Giờ khắc này, Ngọc Tử đột nhiên cảm giác được, mình tuy là người xuyên nhưng so ra còn kém cơ thể thực của mình. Nếu là Lỗ thị Kiều Kiều kia ở đây, nàng nhất định có thể đối đáp thong dong. người nàng nhất định có khí chất của quý tộc có thể khiến cho công tử Xuất này phải cẩn thận nhìn.

      Ngọc Tử hít sâu hơi.

      Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên.

      Chỉ là nhìn thoáng qua, Ngọc Tử lại vội cúi đầu, nàng bình thản đáp: “Vâng, tiểu nhân phải là quý tộc. Chỉ là gần nhà có quý nhân ngày ngày đọc sách, tiểu nhân học theo được ít nhiều”.

      Nàng tới đây, cuối cùng dũng khí nổi lên, ngẩng đầu lên lần thứ ba, nhìn về phía công tử Xuất đầy kiên định : “Công tử có gì muốn sai bảo tiểu nhân?”

      Những lời này có hơi cao giọng, giọng cũng có chút sắc bén. Dường như chỉ có như vậy nàng mới có đủ sức để đối mặt với công tử Xuất.

      Lời vừa dứt, công tử Xuất bật cười.

      Nụ cười này của vừa ưu nhã lại vừa hiền hậu, nhìn Ngọc Tử : “Nghe ngươi tiếng nước Lỗ rất tốt, có muốn theo hầu bên cạnh ta ?”

      Hả? Theo hầu bên cạnh ? Có người dùng mình rồi?

      Ngọc Tử vui mừng, nàng thoáng trầm tư rồi ngẩng đầu, chăm chú hỏi: “Chẳng biết mỗi tháng công tử cho ta bao nhiêu đao tệ?” Trong nháy mắt này, Ngọc Tử thầm nghĩ: Thân thể này của mình vốn là quý nữ nước Lỗ, có dây dưa với công tử nước Tề, giờ lại theo hầu bên cạnh công tử Xuất, chuyện cũ chuyện mới có thể rất phức tạp. Trừ phi cho mình đủ đao tệ nếu mình thể làm.

      Ngọc Tử biết chắc chắn, bây giờ nàng chỉ vì bẩn thỉu nên thân phận bị che giấu.

      giờ nàng là tạp vụ, bẩn thỉu thế này là bình thường. Nhưng nếu theo hầu công tử Xuất tất nhiên phải tắm rửa sạch . Khi đó nàng càng khó giấu thân phận thực. Nếu có người nhìn ra được là nữ tử càng phiền toái. Cho nên nếu đủ lợi ích, công việc theo hầu này đúng là con mẹ nó đáng.

      Công tử Xuất nhíu mày, khuôn mặt tuấn mỹ tỏ vẻ tức giận nhưng sau đó lại mỉm cười nhàn nhạt. Mà kiếm khách đứng bên cạnh công tử Xuất sầm mặt lại, khẽ quát: “ hỏi trách nhiệm, chỉ hỏi ích lợi. Đúng là tên tiểu nhân vô học!”

      Cái này Ngọc Tử cũng sợ, nàng ngẩng đầu nhìn kiếm khách kia, bình thản đáp lời: “Ta nghèo khó, chuyện cơm áo khó khăn, nhà lại có cha già. Bây giờ sống sót mới là thứ cần nhất. Nếu quân ta là tiểu nhân ta chính là tiểu nhân!”

      Ngọc Tử vừa xong, công tử lại nhíu mày, miệng cong cong, vỗ vỗ tay : “Lấy đao tệ đến.”

      “Vâng”.

      kiếm khách tới chỗ Ngọc Tử.

      Trong tay chiếc khay gỗ, trong khay là đống đao tệ vàng óng, lấp lánh.

      Ngọc Tử chỉ nhìn thoáng qua rồi quay đầu lại.

      Công tử Xuất thấy điều này. tự tay bưng lấy khay, đưa tới trước mặt Ngọc Tử : “Ban cho ngươi đó”. là đại công tử, tự mình đưa đao tệ tới trước mặt Ngọc Tử, dường như cũng để ý rằng đứa trẻ trước mắt chỉ là hạng dân thường vừa bẩn vừa đen.

      Ngọc Tử nhận, nàng ngẩng đầu nhìn công tử Xuất hỏi: “Quân cần ta?”

      Công tử Xuất cười gật đầu.

      Ngọc Tử chậm rãi đẩy khay gỗ về, nàng nhìn công tử Xuất, cười vô cùng rực rỡ rồi : “Vô công bất thụ lộc”.

      Dứt lời, nàng hành lễ cung kính với công tử Xuất rồi lui ra ngoài.

      Công tử Xuất nhìn theo bóng nàng rời , bật cười thoải mái, thuận tay đưa khay gỗ cho người bên cạnh. Nhưng kiếm khách ở bên cạnh lại : “Thằng bé này tuy tham lợi lộc nhưng những lời ra rất hay, hành xử tiến thoái đều rất ung dung.”

      Ngọc Tử lui ra xa xa, mãi đến khi xe ngựa của công tử Xuất biến mất trong tầm mắt của nàng nàng mới thở phào hơi, vươn tay lau lau trán nghĩ thầm: “Quý nhân như vậy, cho dù chẳng gì nhưng khí thế cũng đủ để ép người thở nổi”.

      Đến giờ tim nàng vẫn còn đập loạn, thình thịch thình thịch. Ngọc Tử nhìn dãy núi xa xa, thầm nghĩ: Đó mới là quý tộc thực , chỉ nhìn thôi biết mình là hàng giả. Có nhiều điều bất lợi thế này, về sau mình phải học hỏi thêm mới được.

      Trong lúc mơ hồ, Ngọc Tử phát lòng mình lại có chút buồn lo, mất mát vô cớ. Khoảnh khắc đối mặt với công tử Xuất, nàng thậm chí muốn bộc lộ những gì tốt đẹp nhất của mình cho thấy.

      Nhưng đó chỉ là chuyện trong nháy mắt. Ngọc Tử hít sâu vài hơi rồi vứt chuyện công tử Xuất ra sau gáy, lại bắt đầu suy nghĩ, làm sao mới có thể kiếm được đao tệ.

      tiếng vó ngựa truyền tới.

      Cung đến bên Ngọc Tử, nhìn thoáng qua xe ngựa của công tử Xuất rồi lo lắng hỏi Ngọc Tử: “Sao lại bị công tử Xuất triệu kiến?”

      Ngọc Tử trả lời: “Con biết tiếng nước Lỗ, công tử Xuất triệu con đến gặp, gặp rồi vừa ý”.

      Cung thở phào hơi, cười rất vui vẻ: “Con ta khỏe mạnh là tốt rồi”.

      “Vâng”, Ngọc Tử gật đầu mạnh, cười xán lạn, nàng nhìn dãy núi xa xa, với phụ thân mà cũng là với chính mình: “Trời tuyệt đường sống của ai”.

      Cung cười vui vẻ, thỏa mãn : “Con của ta, lời ra đều là văn thơ hoa mỹ”.

      Ở bên cạnh có người phụ thân luôn thương và quan tâm mình, nàng luôn cảm thấy vui vẻ và thoải mái. Ngọc Tử và phụ thân hàn huyên đôi câu rồi lại chạy đến bên đường chuyện với người dân nước Lỗ.

      Cứ vừa vừa nghỉ như vậy, lại ngày nữa trôi qua.

      Hết chương 24.


    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 25: Vết bánh xe

      Editor: Tĩnh Uyển


      Tối qua, trời lại đổ mưa to.

      Như bình thường, công tử Xuất lại cùng mọi người nhảy múa điệu múa trừ tà, dưới ánh lửa hừng hực sưởi ấm cả đêm, mọi người đều bình yên vô .

      Mãi đến lúc này, Ngọc Tử mới phát , ra dưới mỗi càng xe lừa đều buộc thêm nhánh cây đều là vì giờ khắc này.

      Sáng sớm, mặt trời vừa mới ló ra khỏi chân trời Ngọc Tử dậy.

      Nàng rửa mặt rồi lại cỏ. mặt cỏ, nơi nơi đều là dấu chân trâu và phân trâu. Xem ra, nơi này gần tới tòa thành rồi. Mà nhiều nhất lại chính là vết bánh xe.

      Ngọc Tử biết, thương đội này vận chuyển tơ tằm, gấm vóc lụa là của nước Tề. Cho nên vết bánh xe đa số đều rất nông.

      Ngọc Tử vừa nhìn vừa khẽ thở dài: Có thể kiếm được rau dại ăn là tốt rồi nhưng vẫn còn phải chuẩn bị thêm nhiều dầu mỡ mới thơm, nếu cho dầu nấu xong cũng chỉ là để cho lợn ăn.

      Nàng cúi đầu, lững thững lại thảm cỏ, bất tri bất giác lại tới giữa chỗ đầy vết bánh xe.

      Đột nhiên, Ngọc Tử dừng bước.

      Nàng nghiêng đầu nhìn kĩ mấy vết bánh xe.

      Kỳ lạ, bình thường nàng tìm kiếm đồ ăn, mỗi ngày đều nhìn những vết bánh xe đó, nhưng vết bánh xe này mãi hôm nay mới thấy.

      Lẽ nào tối hôm qua lại có người lặng lẽ tặng quà cho thương đội?

      Vết xe này rất sâu, so với những vết xe khác sâu hơn nhiều. Chẳng lẽ tặng đá tảng? Hay là… vàng?

      Ngọc Tử nghĩ đến chữ vàng, nước miếng chảy dầm dề.

      Nàng nuốt ngụm nước bọt, vòng quanh vết xe vài vòng, phát đó là vết xe của chiếc xe lừa rất bình thường.

      Dựa vào nhãn lực của nàng cũng có thể nhìn ra điều này. Ngọc Tử cười cười nhìn qua chỗ khác.

      Lúc này, giọng trong trẻo khẽ quát lên: “Đứa bé, ngươi thậm thụt ở đây làm gì?”

      Ngọc Tử ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu lên, nàng nhìn thấy vài khuôn mặt quen thuộc.

      Cách đó khoảng trăm bước có cây đa mọc đơn độc ở đó. Cây đa cao vút, thân cây to khoảng hai người ôm.

      Trong ánh sáng mặt trời phương đông mới ló dáng, cây đa kia mọc thảm cỏ trông rất đơn, cao ngạo bất phàm tựa như công tử áo trắng ngồi bên dưới. Trong ánh sáng mặt trời, khuôn mặt tuấn mỹ cao quý của công tử Xuất trong khoảnh khắc này lộ ra đơn vô tận. cúi đầu, chậm rãi lau bảo kiếm trong tay. Ngũ quan tinh tế như điêu khắc như tỏa sáng dưới ánh mặt trời rực rỡ.

      Mà mấy kiếm khách đứng bên cạnh công tử Xuất cũng là những người Ngọc Tử gặp hôm qua.

      Ngọc Tử vội thu hồi ánh mắt, nhìn kiếm khách vừa hỏi, chắp tay : “Tình cờ ngang qua, thực mạo phạm rồi, tiểu nhân lập tức rời ”.

      Dứt lời, nàng lùi về phía sau.

      Vừa được năm bước giọng thanh nhã, khoan thai của công tử Xuất truyền đến: “Đứa bé, lại đây xem”.

      Ngọc Tử cúi đầu, cung kính đáp: “Vâng”.

      Nàng cất bước về phía công tử Xuất.

      Cách công tử Xuất khoảng năm bước nàng dừng lại, đó là số lễ tiết của thời đó mà hôm qua nàng được phụ thân chỉ dạy.

      Ngọc Tử hành lễ cung kính với công tử Xuất rồi : “Tiểu nhân tham kiến công tử”.

      cần đa lễ, đến gần đây”.

      “Vâng.”

      Ngọc Tử cẩn thận bước lên tấm vải gấm trải nền đất, thấy ai cản lại liền bước tới trước công tử Xuất, sau đó quỳ xuống đối diện .

      Công tử Xuất lau trường kiếm xong xuôi rồi mới ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử.

      Hai mắt sáng bừng. Chỉ là, cho dù ánh mắt mang theo ý cười, trong tươi cười lại luôn có chút giễu cợt.

      Ngọc Tử thấy liếc nhìn vội cúi đầu xuống.

      kiếm khách tiến lên, đặt chiếc bàn trước mặt Ngọc Tử, sau đó đặt lên bàn chung rượu tứ phương màu đen. xách theo vò rượu rồi đổ rượu ào ào vào chén.

      Chung rượu vừa đầy, kiếm khách kia lui ra phía sau.

      Công tử Xuất vươn ngón tay dài trắng nõn, cầm chung rượu trước mặt mình, giơ về phía Ngọc Tử rồi nhàng : “Đứa bé, cùng ta uống chung nào”.
      “Vâng.”

      Ngọc Tử hơi nhấp ngụm, lập tức phát rượu này rất , rất chua lại thoáng có vị ngòn ngọt. hề dễ uống.

      Lúc này, giọng thoáng ý cười của công tử Xuất truyền đến: “Mặt trời vừa mới ló dạng thấy ngươi cúi đầu lúi húi thảo nguyên, biết là tìm cái gì?”

      Ngọc Tử vẫn cúi đầu, nàng dám nhìn .

      Chỉ cần thoáng nhìn vào dung nhan của , trái tim bé của nàng bị quý khí của người ta làm cho đập loạn xạ. Như vậy rất mất mặt, Ngọc Tử thích.

      Cúi đầu, Ngọc Tử cung kính trả lời: “Chỉ là muốn tìm chút đồ ăn”.

      “Đồ ăn?”

      Công tử Xuất giật mình.

      nhìn Ngọc Tử, lâu sau mới khẽ thở dài : “Cuộc sống vất vả như vậy sao?”

      Nghe được những lời này của công tử Xuất, kiếm khách tiến lên, định cho chủ nhân biết rằng thương đội cung cấp đồ ăn, hơn nữa cũng ăn đủ no.

      Đúng lúc này, Ngọc Tử cong miệng lên, lắc đầu : “Phụ thân ta có năng lực, là người võ dũng, ta cũng có năng lực, là người biết chữ. Chỉ cần cố gắng vẫn có thể có cơm ăn áo mặc. Là tiểu nhân cam lòng, muốn có đồ ăn ngon”.

      Công tử Xuất nhướng mày, môi mỏng hơi nhếch lên, mỉm cười: “ ra là đứa trẻ nghèo an phận!”

      lại hỏi: “Tìm suốt cả sáng, có tìm được ?”

      Ngọc Tử lắc đầu cười : “ tìm được”.

      Trong lúc nàng ngẩng đầu lên thấy nam nhân đối diện có chút uể oải vuốt vuốt mày. Khuôn mặt cao quý, tuấn mỹ nọ vẫn thoáng lành lạnh. Thái độ của đối với nàng dù ôn hòa nhưng vẫn là người tôn quý trời sinh, đây chỉ là ôn hòa với dân thường thấp kém hơn mình.

      Chẳng hiểu sao Ngọc Tử có chút mất hứng. Đồng thời, trực giác nhạy cảm của nàng cũng khiến nàng định ra lời. Vì thế, Ngọc Tử cười cười, thoải mái : “ có tìm được đồ ăn ngon nhưng thực ra cũng để ý thấy vết bánh xe có khác lạ”.

      Nàng hơi mím môi, nhàng : “Có chiếc xe lừa, dấu bánh xe rất sâu, hoàn toàn khác với những vết bánh xe tiểu nhân từng chứng kiến”.

      Nàng vừa xong, công tử Xuất liền mở mắt, im lặng nhìn nàng.

      nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên mỉm cười: “Giỏi”.

      “Lộ”

      “Có!”

      “Dẫn hai nhóm kiếm khách mau chóng tìm ra chiếc xe lừa đó !”

      “Vâng!”

      “Sai!”

      “Có!”

      “Triệu tập đội cận vệ, bảo vệ ta từ bốn phía, đề phòng thích khách!”

      Sau khi ra hàng loạt mệnh lệnh, công tử Xuất đứng lên, cúi đầu nhàn nhã với Ngọc Tử lộ vẻ ngạc nhiên, cũng thấy được nàng hơi nhếch môi: “Đứa bé, nếu thực có biến ta thưởng cho ngươi năm trăm đao tệ, được chứ"

      Gương mặt tuấn mỹ của mỉm cười, trong giọng lại có chút trào phúng như giễu cợt Ngọc Tử hám lợi.

      Ngọc Tử đứng lên, chắp tay thi lễ rồi từ từ lui về phía sau. Nàng cung kính đáp lời: “Nếu có biến, cũng là tiểu nhân vô ý phát ra, coi là phân ưu cùng chủ nhân, dám nhận thưởng của công tử!”

      Cũng tương tự, trong giọng của nàng cũng chứa châm biếm mơ hồ.

      Ngọc Tử tới đây, xoay người bước . Công tử Xuất nhìn theo bóng nàng rời , mỉm cười rạng rỡ, rời khỏi sập, rút kiếm ra khỏi vỏ.

      kiếm khách liếc qua Ngọc Tử, lắc đầu : “Đứa bé vô lễ!” Trong giọng của có chứa tức giận: Chỉ là dân thường mà dám châm biếm công tử?

      Công tử Xuất cười, nhàn nhạt : “Đứa bé này hẳn là giễu cợt ta rồi. Thấy mầm biết cây*, đây mới là người tài. Ta có người tài mà dùng, lại định dùng năm trăm đao tệ đuổi cho nên mới giễu cợt ta đó”.

      Chú thích:

      * Thấy mầm biết cây: nghĩa tương tự với "Nhìn xa trông rộng".

      Hết chương 25.

    3. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 26: Công tử Xuất khen thưởng.

      Công tử Xuất vừa xong, vị hiền sĩ đầu đội mũ đứng sau lại lắc đầu đáp: “Công tử sai rồi.”

      Hiền sĩ nọ nhìn theo bóng Ngọc Tử xa, khinh thường : “Loại tiểu nhân này luôn coi chữ lợi là đầu. Chắc chắn là nghĩ, công lao của chỉ trị giá năm trăm đao tệ!”

      Công tử Xuất cười cười, nhắm mặt lại: “Dân thường sống du mục, có được nề nếp, gia phong. Đứa trẻ này…” Khóe miệng hơi cong lên, thêm gì nữa.

      Dù Ngọc Tử rời nhưng vẫn quan sát hành động của công tử Xuất.
      Khi đám kiếm khách tới trước đoàn xe lừa mọi người đều dậy. Bởi vậy hành động của bọn họ khiến mọi người chú ý.

      Ngọc Tử và phụ thân cùng đứng trong đám người, hứng thú nhìn các kiếm khách xốc từng chiếc xe lừa ra kiểm tra.

      Rất nhiều xe lừa, cũng phải hơn hai mươi chiếc. Đám kiếm khách tìm kiếm có mục đích nên động tác cũng rất nhanh nhạy.

      Chưa quá nửa giờ, kiếm khách trầm giọng quát: “Ở đây!”

      Vù vù vù!

      Các kiếm khách vung trường kích, nhanh chóng vây lấy chiếc xe lừa nọ.
      tiếng lao xao, vải phủ xe lừa được xốc lên, dỡ mấy chiếc bao bố chứa gấm lụa , những thanh kiếm, chủy thủ sáng loáng chói mắt ra.
      Đám người vốn xôn xao lập tức yên tĩnh lại.

      Những thanh kiếm đồng này giống như kiếm cài bên hông của mọi người. Kiếm cài bên hông của mọi người khá lớn, phía có khắc hình chim muông cách tinh xảo. Bởi vì phải điêu khắc lên thân thân kiếm rất dày, mũi kiếm cũng quá sắc bén. Nó là thứ trang sức thể lễ nghi, tượng trưng cho thân phận, lấy hoa lệ, khí phái là trọng tâm.

      Nhưng những thanh kiếm đồng này, thân kiếm vừa ngắn vừa mỏng, mũi kiếm rất sắc nhọn, dưới ánh mặt trời, có mũi kiếm còn ánh lên màu máu, ràng đây là thứ vũ khí lợi hại để giết người.

      Trong tiếng hít sâu của mọi người, giọng mang tính mệnh lệnh: “Binh khí tìm ra, chắc chắn thích khách lẫn vào thương đội, mau tìm”.

      “Vâng!”

      Kiếm khách Lộ đứng dậy, ánh mắt đằng đằng sát khí quét qua mọi người, trầm giọng quát: “Mọi người chia nhau ra, ai ở nước nào đứng vào cùng đội”.

      Hiển nhiên mọi người có kinh nghiệm từ trước.

      Lộ vừa xong, mọi người bắt đầu di chuyển.

      Cung nắm tay Ngọc Tử, vội vàng đến bên cạnh Á. Dần dần, tất cả kiếm khách, tạp vụ của mỗi nước đều đứng thành từng nhóm.

      Ở bên cạnh người nước Tằng là người nước Tề, sau đó còn có cả người man di.
      Ba nhóm người vẫn đứng yên nhúc nhích để các kiếm khách kiểm tra.
      Lúc này, giọng uể oải của công tử Xuất vọng lại từ phía sau mọi người: “Việc này cũng vô dụng thôi, giải tán ”.

      “Công tử!”

      Kiếm khách Lộ vội quay đầu nhìn công tử Xuất, vội la lên: “Nhưng nếu tìm ra rất khó để an tâm”.

      Dưới ánh mặt trời, khóe miệng công tử Xuất hơi nhếch lên, vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh chút để ý, lạnh nhạt hỏi: “Dùng cách nào để tìm ra?”

      Lộ ngẩn ra.

      Đúng vậy, những người này đều tuyển vào khi qua thành Tằng nước Tề, có phải là thích khách hay căn bản thể nào phán đoán được.

      Công tử Xuất xoay người lại, uể oải về phía thảo nguyên, bỏ lại câu: “Lúc nào cũng có thích khách, kiểm tra cũng kiểm tra được, cần gì phải tốn sức?”

      Nghe đến đó, Ngọc Tử nhìn theo bóng người nam nhân kia chìm vào ánh mặt trời, càng lúc càng xa, đột nhiên cảm thấy, đại quý tộc thân phận có vẻ cao quý, bất khả xâm phạm, cuộc sống cũng chẳng dễ dàng hơn nàng là mấy.
      Dần dần, càng ngày càng nhiều người nhìn theo bóng dáng trông có vẻ đơn kia, trong nháy mắt, công tử Xuất ưỡn thẳng lưng, lộ vẻ hoa lệ, tôn quý, lẫm liệt.

      Lại ra lệnh tiếng, mọi người bắt đầu tản .

      Lúc rửa mặt, thương đội bắt đầu lên đường.

      tiếng vó ngựa truyền đến, kiếm khách Lộ xuất trước mặt Ngọc Tử, chắp tay với Ngọc Tử: “Đúa bé, công tử cho mời”.

      Lời này khá khách khí, lập tức có rất nhiều ánh mắt đều đổ dồn về phía Ngọc Tử.

      Ngọc Tử có chút vui, lúc này nàng khỏi lo lắng nghĩ thầm: tìm ra thích khách, giờ lại làm ra hành động kia, nhất định là bọn họ biết mình tìm ra chuyện này. Nếu bọn họ trả thù mình phải làm sao đây?

      Bởi vậy, nàng cung kính chắp tay với Lộ rồi : “Xin quân chờ chút”.

      “Được.”
      Ngọc Tử chạy về phía Cung.

      Cung cùng Á và các kiếm khách thành Tằng đứng cạnh nhau, xảy ra chuyện này, những người đồng hương như bọn họ phải tụ lại thành đoàn để chiếu cố lẫn nhau, bởi vì chỉ có những người đó mới có thể tin cậy được, đây là lẽ thường tình.

      Thấy Ngọc Tử chạy tới, Cung giục ngựa ra đón, từ ái hỏi: “Có chuyện gì mà con lại hoảng hốt thế?”

      Ngọc Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của phụ thân, lòng thoáng an tâm hơn.

      Nàng mím môi khẽ : “Là con nhận thấy vết bánh xe hơi lạ nên cho công tử Xuất”.

      Nàng vừa xong, phụ thân lại mỉm cười cảm thán: “Con của ta làm giỏi lắm”.

      Ngọc Tử thấy phụ thân những lời này chỉ cười cười, sau đó vội vã : “Con lo lắng, thích khách đó liệu có vì chuyện này mà trả thù con ?”

      Cung còn chưa mở miệng Á đứng phía sau mỉm cười: “Thích khách cũng là kiếm khách. Ta hiểu kiếm khách, trọng ân oán cũng biết phân biệt đúng sai. Ngươi từ vết bánh xe mà nghi ngờ có thích khách, tiến lên báo cáo thượng quân, đây là trách nhiệm của thành viên trong thương đội, sao lại trả thù?”

      Ngọc Tử nhìn Cung, thấy phụ thân cười gật đầu, cảm thấy có lý. Nàng xoay người chạy về phía kiếm khách Lộ.

      Chỉ chốc lát sau, Ngọc Tử chạy theo Lộ tới bên xe ngựa của công tử Xuất.

      Công tử Xuất xốc rèm xe lên, khuôn mặt tuấn mỹ có ý cười nhàn nhạt, mãi cho đến lần này Ngọc Tử mới nhìn , màu mắt của công tử Xuất rất nhạt, như màu lưu ly, kết hợp với thần sắc lạnh nhạt của nên dù có cười cũng khiến người khác cảm thấy xa xôi.

      Công tử Xuất mỉm cười nhìn Ngọc Tử hỏi: “Đứa bé nghĩ sao, lần này ngươi lập công, muốn ta thưởng gì”.

      Lời này của rất thuận tai.

      Ngọc Tử ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu nàng nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của công tử Xuất tràn đầy ý cười. Nụ cười này nhìn kiểu gì nàng cũng thấy giống như trào phúng.

      Công tử Xuất cúi đầu, đôi mắt như lưu ly lẳng lặng nhìn Ngọc Tử, khóe môi hơi cong lên mỉa mai, lại uể oải chờ Ngọc Tử trả lời.

      Bỗng nhiên lòng Ngọc Tử bốc lên lửa giận vô cớ.

      Nàng hít sâu hơi, bình thản đáp lời: “Công này, công tử đường đường là thượng quân chắc chắn có tính toán. Nếu thượng quân nghĩ công này của tiểu nhân chỉ đáng đao tệ cứ thưởng cho tiểu nhân đao tệ!”

      Lời này của nàng cũng có ý châm biếm.

      Ngọc Tử vừa xong cũng cảm thấy có chút hối hận. Thực ra, nàng thoáng có chút hoài nghi, liệu có phải là mình quá mẫn cảm rồi ? ràng công tử Xuất người ta chỉ mỉm cười hỏi nàng câu mà thôi. Sao nàng lại khó chịu, lời ra như có chứa gai nhọn vậy?

      Trước kia nàng như thế, mẫn cảm như vậy, lại càng dễ dàng mạo phạm người .

      Xung quanh trở nên im ắng.

      Hồi lâu sau, giọng của công tử Xuất truyền đến: “ đao tệ? Khá lắm, đứa bé khiêm tốn!”

      Này này, lần này nàng thực nghe nhầm!

      Đây ràng là trào phúng.

      Ngọc Tử ngẩng phắt lên.

      Trong cái nhìn trợn trừng của nàng, công tử Xuất lại uể oải liếc nhìn nàng cái, tay phải vung lên, nhàn nhạt sai kiếm khách: “Đứa trẻ này có công, ta thưởng cho gấp mười lần!”

      Ngọc Tử vui mừng, dù nàng cố gắng áp chế nhưng hai mắt nàng vẫn sáng bừng lên trong nháy mắt, môi nàng vẫn cong cong lên, nụ cười xán lạn.

      Công tử lẳng lặng nhìn nàng. cười cười, lạnh lùng mà ưu nhã nhả giọng: “Cho mười đao tệ”.

      Cho mười đao tệ…

      Mãi đến khi xe ngựa của công tử xa, Ngọc Tử vẫn cúi đầu, mắt trợn to, khó tin nhìn vào chén gỗ trong tay. Bên trong thiếu thừa, vừa đủ mười đao tệ. Đó là đao tệ bằng đồng thau, sáng lấp lánh làm lóa cả mắt nàng.

      Nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng Ngọc Tử cũng thở hổn hển, thấp giọng mắng: “Đồ rắm thối!”

      Hết chương 26.

    4. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 27: Sữa.
      Tác giả: Lâm Gia Thành.
      Edit: Heo con.


      Công tử Xuất nhìn xuyên qua rèm xe, thấy Ngọc Tử như con gà gỗ ngơ ngác, sắc mặt xanh mét, hai tay chắp lại bật cười lớn. Nụ cười này khiến hai mắt vốn như ngọc lưu ly, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lại càng thêm rạng rỡ, sóng mắt lấp lánh.

      Tiếng cười này của sang sảng, vui mừng, trong sáng hoàn toàn khác với nụ cười trào phúng thường xuất đôi môi mỏng kia.

      Mấy kiếm khách nghe xong cũng cười thoải mái, bọn họ đều nhìn thoáng qua Ngọc Tử với vẻ thương hại, lòng thầm nghĩ: Thằng bé này đúng là tham lợi, chẳng trách bị công tử trêu đùa.

      Ngọc Tử cúi đầu, ủ rũ về phía đội tạp vụ.

      Nàng vừa đến gần, Cung và Á đều giục ngựa xông tới.

      Á tiến lên trước chắn nàng lại, cúi đầu hô tiếng, khuôn mặt lớn chắn ngay trước mắt Ngọc Tử. Ngọc Tử cúi đầu bước , đột nhiên thấy trước mắt tối sầm lại, vừa ngẩng đầu. Ô! Nàng nhìn thấy ngay đôi mắt đen láy sáng bừng, đôi mắt như thể sói hoang vồ mồi.

      Ngọc Tử hơi nghiêng người về sau, thoáng né Á, cau mày lườm Á cái rồi nhìn qua phía sau gọi: “Phụ thân”.

      Cung trừng mắt nhìn Á, giục ngựa tới gần Ngọc Tử rồi cười cười : “Con của ta, công tử Xuất thưởng gì?”

      Lúc những lời này, nếp nhăn trán Cung đều giãn ra, có vẻ rất thoải mái.

      Ngọc Tử nhìn vẻ mặt phụ thân như vậy, hơi mím môi, chuẩn bị kể tội công tử Xuất hẹp hòi nhưng nghĩ lại, công tử Xuất kia dù sao cũng là quý tộc, những lời oán giận như vậy bớt hơn.

      Vì vậy, trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, khóe môi nàng cong cong, cười cười: “Công tử Xuất thưởng cho con chút đao tệ”.

      Cung cười ha hả, nếp nhăn mặt .

      Đám kiếm khách chỉ nhìn nàng mấy cái, chẳng hề hâm mộ. Những người tuổi trẻ, khỏe mạnh như bọn họ thường được thưởng ngọc bội, tơ lụa, cũng chẳng coi đao tệ là gì.

      Thấy mọi người tản , Ngọc Tử mới bĩu môi với Cung, buồn bực : “Phụ thân, công tử Xuất thưởng cho con mười đao tệ”.

      Giọng của nàng có chút buồn bực, có chút ấm ức. Nàng rất chờ mong được ban thưởng, đột nhiên bước hụt, tâm lý rất khó chịu.

      Cung vẫn cười, ông thoải mái : “Con của ta, công tử Xuất là đại quý tộc ở Trung Nguyên, ban thưởng, con đừng quan tâm là bao nhiêu”.

      Ngọc Tử mím môi, quyết định mặc kệ chuyện này: Ta cũng tin, dựa vào năng lực của mình mà vẫn thể kiếm được cơm ngon!

      Đoàn xe di chuyển chầm chậm, tiến vào thành Huống của nước Lỗ.

      Thành Huống này hoàn toàn khác với thành Tằng, ở đây, hai bên đường rất ít hàng quán, cho dù có cửa hàng cũng chỉ là bán những hàng hóa bản địa. Ở đây, căn bản thể nhìn thấy những sản vật nước nào cũng có như ở thành Tằng, đường cũng có dòng người qua lại đông đúc.

      Ngọc Tử hỏi ra mới biết, người nước Lỗ rất khinh thường việc buôn bán, ở đây, buôn bán phát triển.

      Lúc này, Ngọc Tử thấy cửa hàng cắm lá cờ bay phấp phới, cờ là chữ “Muối” lớn.

      Nàng cất bước vào.

      Canh giữ bên ngoài cửa hàng là người đàn bà hơn ba mươi tuổi, tóc nàng dài, trán cài sợi dây lụa màu xanh, mặc áo ngắn, quần sẫm màu.

      Trong cửa hàng, tất cả muối đều cất ở trong vò gốm. Ngọc Tử nhìn chiếc vò gốm rồi hỏi: “Muối này bán thế nào?”

      Người phụ nữ kia cũng vì Ngọc Tử ăn mặc nhếch nhác, mặt mũi bẩn thỉu mà mặc kệ nàng, trả lời rất lễ độ: “Năm đao tệ ống”.

      Nàng lấy ra cái ống trúc, thân to bằng khoảng hai ngón tay cái.

      Thời bấy giờ, công cụ cân đo đều thống nhất, cũng biết lượng muối trong ống trúc này là bao nhiêu.

      Ngọc Tử áng chừng, nếu ở thành Tằng, chút muối này khoảng hai đao tệ, quả đúng là khá có lãi. Đáng tiếc, muối của nàng còn. Aizz.

      Lúc Ngọc Tử ra thấy đám kiếm khách, người làm đều chạy đến cửa hàng bên cạnh, uống sữa trắng trắng.

      Sữa là đồ uống phổ biến nhất ở thời đại này, bất kể là ở thành Tằng hay thành Khoan, đầu đường cuối ngõ, nơi nào cũng đều có bán.

      Đây là loại nước được lên men từ gạo, có hơi chua chua, dùng để giải khát rất tốt, trong thời điểm càng ngày càng nóng, khó trách nó trở thành lựa chọn đầu tiên của mọi người.

      Ngọc Tử chạy đến trước mặt phụ thân, thấy ông đầu đầy mồ hôi, môi khô nẻ vội : “Phụ thân, uống chút sữa ”.

      Nàng lắc lắc đao tệ trong tay, cười hì hì : “Đây là của công tử Xuất ban cho đó, dùng nó để mua sữa, chắc chắn là rất ngon miệng”.

      Cung cười ha hả, lắc lắc đầu, vuốt trán Ngọc Tử : “Con của ta muốn uống uống ”.

      Ngọc Tử cười hì hì chạy đến cửa hàng.

      Cửa hàng này dựng lên từ gỗ, có vẻ nhắn, người chủ lấy hồ lô làm gáo, múc sữa vào từng bát gốm.

      Sữa rất rẻ, đao tệ có thể uống năm, sáu bát. Ngọc Tử cầm bát, uống ngụm, vừa vào đến miệng suýt phun ra.

      Cái gì? Đây ràng mùi nước vo gạo, có điều để lên men rất lâu, có chút chua chua.

      Đương nhiên, nàng chỉ suýt phun ra thôi, bất kể thế nào, sữa này vẫn có thể để giải khát, vừa vào miệng, miệng chẳng còn khô khốc như trước.

      Cung uống xong, quay đầu lại thấy Ngọc Tử cúi đầu, miệng lẩm bẩm khỏi hỏi: “Con ta nghĩ gì thế?”

      Ngọc Tử ngẩng đầu lên, hai mắt sáng bừng: “Con biết có loại sữa, mùi vị còn tuyệt vời hơn thế này”.

      Cung cũng tin, hỏi: “Còn ngon hơn cam tương sao?”

      Cam tương là loại sữa được chế ra từ gạo và cây mía, man mát, ngọt ngào, là thứ đồ uống các quý tộc rất ưa chuộng.

      Ngọc Tử ngây ngươi, ra, nàng cũng biết cam tương là vị gì. Nghĩ chút, nàng thành trả lời: “So với sữa vừa uống ngon hơn rất nhiều”.

      tới đây, ánh mắt nàng nhìn phụ thân sáng bừng lên: “Đêm nay con thử chế ít, ngay mai phụ thân có thể thưởng thức rồi”.

      Cung cười ha hả gì. Ông nhìn khuôn mặt nhắn bẩn thỉu của Ngọc Tử, nhìn vào đôi mắt sáng bừng của nàng, thoáng có chút kinh ngạc: “Con ta sao lại có nhiều chủ ý như vậy?”

      có quyết định, Ngọc Tử bắt đầu bận rộn hơn. Nàng dùng bảy đao tệ mua ít đỗ tương và gạo. Ở thời đại này, đỗ tương là thứ hay dùng, rất rẻ, đao tệ là mua được cân. Gạo lại là thứ rất hiếm, là đồ ăn chỉ có các quý tộc mới được dùng, đao tệ chỉ mua được lạng. Bởi vậy Ngọc Tử mua đỗ tương chỉ hết đao tệ mà mua gạo lại mất những sáu đao tệ.

      Thương đội qua đêm trong thành Huống.

      ở trong thành nhưng thân phận của Ngọc Tử và Cung như vậy cũng chỉ có thể ngủ dưới mái hiên nhà người ta hoặc lấy vải bố trải bên lề đường mà ngủ qua đêm.

      Ăn xong bữa ăn do thương đội cung cấp, Ngọc Tử lấy đỗ tương mua được đem ngâm nước rồi mới ngủ.

      Sáng hôm sau, nàng dậy từ rất sớm. Ngọc Tử vớt đỗ tương ngâm nở ra, tới bên giếng nước trong thành.

      Bên giếng nước có chiếc cối đá. Từ sau khi Lỗ Ban phát minh ra cối đá, vì nó vô cùng tiện dụng nên khắp nơi nơi đều có cối đá. Ngọc Tử bỏ đỗ tương vào cối rồi bắt đầu xay.

      Theo chuyển động của cối đá, nước đậu trắng tinh chảy qua đường dẫn mà rơi xuống chậu thau. Sau khi xay xong, mang đậu tương về, Ngọc Tử lại nhóm lửa, lấy gạo vo sạch đổ vào trong.

      Chỉ chốc lát sau, nước bắt đầu sôi, nàng vội vàng đổ đậu tương vào rồi đun tiếp.

      Chỉ chốc lát sau, hương thơm ngát truyền đến, loại sữa này vừa đơn giản vừa ngon miệng, lại có mùi hương rất thơm, trước kia Ngọc Tử cũng từng làm.

      Lúc này, tất cả mọi người cũng đều ngủ dậy, vội vàng đến bên giếng rửa mặt.

      Cung quay về thấy Ngọc Tử múc bát sữa đưa đến trước mặt ông, cười hì hì : “Phụ thân, mời người uống”.

      Cung cười lớn, bưng lên, chậm rãi nhấp ngụm.

      Ngọc Tử lo lắng nhìn ông, nàng biết, người cha này trông có gì nhưng thực ra kiến thức rất sâu rộng.

      Cung uống rồi chép chép miệng, hồi lâu sau mới : “Sữa này, là lạ, nhưng thực rất ngon”.

      Ngọc Tử vội vàng : “So với sữa bình thường sao?”

      Cung còn chưa quay đầu lại, mấy kiếm khách thành Tằng đều xông tới, họ vỗ vỗ vỏ kiếm bên hông, cười : “Thằng bé này, sao lại cùng phụ thân ngươi ăn mình thế này”.

      Mắt Ngọc Tử sáng bừng, nhìn mấy người đó rồi cười : “Hôm nay có sữa ngon, mời các vị thưởng thức”.

      Dứt lời, nàng chạy đến bên xe lừa, lấy ra mấy cái bát gốm, múc cho mỗi người bát. Đám kiếm khách cũng khách khí, vừa ngửa đầu lên uống cạn sạch.

      “Sữa ngon”.

      “Quái lạ, sao chưa từng được uống sữa này bao giờ?”

      “Sữa này quá ngon”.

      Trong những tiếng ca ngợi, Ngọc Tử vừa đảo mắt, nàng nhìn ra phía trước lại thấy có xe ngựa tới.

      Lập tức, nàng múc bát sữa, vội chạy lên phía trước.

      Chỉ chốc lát sau, nàng tới bên cỗ xe ngựa quen thuộc. Bên xe ngựa, người mũ cao, thắt lưng rộng, trường bào phấp phới chẳng phải là công tử Xuất, được mọi người vây quanh, chậm rãi tới.

      Lúc mới đầu Ngọc Tử rất có dũng khí nhưng giờ vừa nhìn thấy lại thấy chột dạ.

      Vừa định lùi về sau, nhưng Ngọc Tử lại nghiến răng, vẫn bước ra.

      Nàng chậm rãi quỳ xuống, nâng bát sữa lên đỉnh đầu, dùng tư thế tôn kính nhất của những kẻ dân thường đối với người cao quý, nhàng : “Tiểu nhân nấu được loại sữa này, cũng rất ngon, nguyện dâng lên thượng quân”.

      Công tử Xuất chậm rãi quay đầu lại.

      Vừa chạm đến ánh mắt của , theo phản xạ Ngọc Tử lại cúi đầu. Lúc này, tim nàng đập loạn, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi.

      Nàng thực có chút lo lắng. Nhưng phải lo lắng công tử Xuất nghi ngờ nàng hạ độc. Người ở thời đại này hiểu biết rất ít về độc vật, tất cả chất độc đều cất giữ trong các thế gia đại tộc, cất kỹ dám đem ra. Bởi vậy, độc, vời người thời đại này mà vẫn còn là khái niệm xa vời.

      Hơn nữa, Ngọc Tử biết, những người cao quý ở thời đại này có thói quen phòng bị với những thứ đồ do dân chúng dâng lên.

      Chỉ là mỗi lần đối diện với người này, nàng đều rất lo lắng.

      Công tử Xuất nhìn Ngọc Tử, môi mỏng hơi nhếch lên, tiếng cười của rất thấp nhưng cũng rất độc: “Là ngươi? Lại muốn được thưởng?”

      Ngọc Tử vẫn cúi đầu, với đùa cợt của công tử Xuất, ngay cả mắt cũng chẳng dám chớp, rất hồn hậu : “Vâng, nếu công tử hài lòng, xin thưởng cho tiểu nhân trăm đao tệ”.

      Nàng vừa xong, mọi người đều cười lớn, ngay cả vị hiền sĩ đứng sau công tử Xuất cũng bật cười.

      Công tử Xuất dần ngưng cười, vẫy vẫy tay với Ngọc Tử : “Dâng lên”.

      So với bình thường, động tác này của công tử Xuất có chút ngạo mạn.

      Ngọc Tử nhàng đáp: “Vâng”.

      Ngọc Tử tiến lên vài bước, tiếp tục bưng sữa đến tận đỉnh đầu, hai tay dâng cao. ngón tay lạnh lẽo chạm vào đầu ngón tay nàng. Theo phản xạ, Ngọc Tử run lên.

      Bàn tay lạnh đó đón lấy bát gốm. Công tử nhấp ngụm . Ngọc Tử ngẩng đầu lên nhìn chăm chú.

      Công tử Xuất chậm rãi buông bát, liếc nhìn Ngọc Tử rồi : “Hơi ngọt, thanh mát, mùi hương thơm thuần. Đúng là sữa ngon”.

      Ngọc Tử mặt mày hớn hở.

      Công tử Xuất thấy nàng như thế, môi mỏng cong cong, trường bào vung lên, bước qua người nàng, thẳng lên xe ngựa.

      Thấy công tử Xuất lên xe ngựa, vẻ mặt chờ mong của Ngọc Tử, dần dần, dần dần bình tĩnh lại. Nghiến răng, Ngọc Tử chạy tới bên xe ngựa.

      Nàng thi lễ với người trong xe, cất cao giọng : “Xin hỏi, công tử có hài lòng ?”

      Trong những cái lắc đầu, cười khổ của các kiếm khách, tiếng cười trầm ấm của công tử Xuất truyền ra khỏi xe ngựa: “Rất hài lòng”.

      Ngọc Tử trợn trừng mắt. Vậy… vậy còn ban thưởng?

      Trong xe ngựa lại chẳng có tiếng động gì nữa. tiếng ra lệnh, xe ngựa lại lăn bánh.

      Mãi đến khi xe ngựa xa xa, Ngọc Tử mới nhếch miệng, bĩu bĩu môi, cầm lấy bát gốm về. được vài bước, Ngọc Tử giậm chân, giận dữ nghĩ: Công tử Xuất, có ngày ta cho ngươi phải thổ huyết!

      Chương 28: Phỏng đoán
      Ngọc Tử về đến doanh trại, lúc này mọi người sửa soạn lại hành lý, vội vàng khởi hành.

      Nàng vừa chạy tới, kiếm khách thành Tằng hô lớn: “Thằng nhóc, sữa rất ngon”.

      Ngọc Tử lập tức hớn hở, nàng cất cao giọng : “Nếu đao tệ ba bát sữa có muốn uống ?”

      Nàng vừa xong, đám kiếm khách đều cười lớn. Trong tiếng cười lớn, mấy tiếng huýt sáo đều vang lên, đám kiếm khách vung vung tay, nhìn Cung kêu lên: “Cung, đứa con này của ông lúc nào cũng chỉ nghĩ buôn bán. Sao học kiếm thuật? Chỉ thích theo con đường buôn bán lừa lọc?”.

      “Thôi , buôn bán mới giàu có được, có gì là thể?”

      Trong tiếng cười ồn ào, Cung chỉ cười lớn.

      Lúc này, thương đội khởi hành, xe lừa lại bắt đầu về phía trước.

      Ngọc Tử liếc nhìn cái, nơi đặt nồi sữa trống trơn, hiển nhiên sữa bị uống sạch, ngay cả chậu nhôm cũng cạn sạch.

      Đám kiếm khách còn cười đùa, Ngọc Tử có chút bất đắc dĩ, nàng ho khan tiếng, hơi cao giọng : “Sữa của ta, công tử Xuất uống thử, cũng “Hơi ngọt, thanh mát, mùi hương thơm thuần. Đúng là sữa ngon”, sữa ngon như vậy, đao tệ ba bát, có đáng giá ?”

      Lần này, nàng lôi cả lời bình của công tử Xuất ra để quảng cáo.

      Người thời đại này, nhắc tới những người tôn quý, trưởng giả đều luôn rất cung kính.

      Lập tức, đám kiếm khách cười ha hả vội ngừng cười, nghiêm túc nhìn Ngọc Tử.

      Lúc này, kiếm khách đột nhiên hô lớn: “Đáng, rất đáng giá”.

      vừa xong, lại cười khục khục: “Thằng nhóc, làm nhiều thêm chút, uống được nhiều hơn, huynh uống hết mất rồi! Bao nhiêu đao tệ huynh đây cũng mua!”

      Trong tiếng cười khục khục của kiếm khách này, các kiếm khách khác lại cười vang. Nhưng với Ngọc Tử mà , như vậy là đủ rồi.

      Nàng hơi chạy đến trước mặt Cung, gọi ông: “Phụ thân”.

      Nhìn khuôn mặt hiền lành của Cung, Ngọc Tử buồn bực : “Phụ thân, buôn bán tốt?”

      Cung cười, ông thở dài : “Buôn bán cũng được, nhưng phụ thân phải theo bảo vệ”. Ông nhìn Ngọc Tử, thấp giọng : “Con ta thân thể gầy yếu, bị ức hiếp”.

      Những lời này, Ngọc Tử hiểu. Đúng là thời loạn, có kiếm khách ở bên bảo vệ, làm ăn gì cũng thể an toàn. Cũng đúng, cho dù là xã hội có pháp luật nghiêm minh, chuyện làm ăn buôn bán cũng phải có bảo kê, huống chi là thời loạn như bây giờ?

      Chỉ trong chốc lát, thương đội ra khỏi thành Huống.

      Vừa ra khỏi thành Huống con đường lớn dài trăm dặm, con đường này, thỉnh thoảng cũng xuất các thôn trang, nhưng thành trì phải ngoài trăm dặm.

      liền hai ngày, thương đội cũng được sáu mươi, bảy mươi dặm. Mắt thấy hôm nay có thêm chút sức nên nghỉ lại trong thành đêm, sáng dậy, mọi người đều có vẻ rất thoải mái.

      Bất kể thế nào, ngủ trong thành, ngộ nhỡ trời mưa cũng còn có chỗ trú mưa.

      Trong tiếng cười đùa của đám kiếm khách, Ngọc Tử nghe được có người oán giận: “Nước Lỗ này đúng là, tỏ vẻ quân tử gì chứ, ngay cả nữ quán cũng có”.

      Kiếm khách kia đáp lại: “Đúng thế, nếu ở nước Tề ta, đường cái thế này đều có nữ quán. Hí! Nào Sở Ngô, đúng là da dẻ nõn nà, vô cùng động lòng người”.

      Bất kể là thời đại nào, vừa nhắc đến nữ nhân, đám nam nhân luôn rất hưng phấn, đám kiếm khách cười , càng càng vui.

      lúc này, kỵ sĩ giục ngựa đến.

      vừa gõ trống bên hông vừa quát: “Năm trăm dặm phía trước có đá lớn chắn đường, đội xe bò, xe lừa theo ta lên trước để dọn đường”.

      Đây là mệnh lệnh.

      Đám kiếm khách hùng dũng đáp: “Vâng”.

      Đưa mắt nhìn theo bóng Cung rời , Ngọc Tử quay đầu, định lại làm sữa để kiếm tiền.

      Tiếng vó ngựa của các kiếm khách càng càng xa.

      Chỉ chốc lát sau, trận gió mát kéo tới, nhàng và vô cùng khoan khoái, tin thần Ngọc Tử phấn chấn, ngẩng đầu lên.

      ra, trước mắt xuất rừng cây , cho dù còn cách khoảng hơn ba trăm bước nhưng gió vừa thổi tới mang theo cả hương thơm cỏ cây, thanh lọc cái nóng bức trong cơ thể.

      Đám người làm tạp dịch đều hoan hô, bước chân cũng nhanh nhẹn hơn.

      Ngọc Tử cũng bước nhanh tới, nàng nhìn nhìn rừng cây phía trước, khỏi nhớ lại khi mới tới đây gặp phải con cọp.

      Sau đó, nàng nhìn thương đội vắng vẻ hơn nhiều, nghĩ thầm: Các kiếm khách đều dọn đường, nếu trong rừng này thực có cọp xuất phải làm sao bây giờ?

      Vậy, ta nhất định phải chạy nhanh chút, ai chạy chậm phải làm ấm bụng cho cọp thôi.

      Rụt cổ lại, Ngọc Tử dần về giữa đoàn người người. Lúc này, nàng cũng biết mình nghĩ nhiều, rừng cây này bé, nhìn cũng có thể thấy đến cuối rừng, hiển nhiên phải là loại rừng cây nguyên thủy sâu, rộng đến vô cùng, sao lại có cọp?

      Đúng lúc này, tim Ngọc Tử lại thót lên! Đột nhiên nghĩ thầm: Năm dặm đằng trước có đá lớn chắn đường? Lạ , con đường này ràng là đường cái quan, sao đột nhiên lại có đá chặn đường?

      Ý nghĩ này đột nhiên nảy ra trong đầu nàng. Ngọc Tử lập tức rùng mình.

      Nàng nhìn quanh rừng cây um tùm kia chút, đột nhiên trong đầu nảy ra câu: Điệu hổ ly sơn!

      Đám thích khách vốn nấp trong thương đội, nếu lại tụ họp với thích khách mai phục trong rừng cây, vậy, vậy… công tử Xuất chẳng phải là gặp nguy hiểm?

      Ý nghĩ này vừa đến thể cản lại nữa. Nghiến răng, Ngọc Tử bước nhanh lên phía trước.

      Cả thương đội chỉ dàn hàng được đến , hai dặm, chỉ chốc lát sau, Ngọc Tử chạy tới phía trước. Mà đúng lúc này, thương đội cũng vừa tiến vào rừng cây.

      Còn cách khoảng mười cỗ xe ngựa, nàng có thể thấy công tử Xuất.

      Nhưng lúc này, Ngọc Tử lại dừng bước.

      Ngộ nhỡ, đoán sai làm sao bây giờ? Nếu lại đoán đúng đám thích khách này có động thủ với ta ?

      Thế nhưng, thế nhưng…

      Trước mắt Ngọc Tử lên khuôn mặt cao quý, tuấn mỹ của công tử Xuất.

      Nàng nghiến răng, thầm nghĩ: Cầu phú quý phải có hiểm nguy, khó được, ta muốn cả đời được ăn thịt heo (lạy má =.=”) hay cả đời phải dầm mưa? Ta… liều mạng!

      Nghĩ tới đây, nàng lại tiếp tục chạy lên trước. Chỉ chốc lát sau, nàng tới trước xe ngựa của công tử Xuất.

      Hơn mười kiếm khách hộ vệ công tử Xuất vây quanh xe .

      Bọn họ vừa quay đầu lại gặp cậu bé bẩn thỉu kia. kiếm khách tiến lên muốn ngăn Ngọc Tử lại.

      Nhưng lúc này, Ngọc Tử lại dừng lại. Nàng với kiếm khách kia: “Tiểu nhân có lời muốn với công tử Xuất”.

      Kiếm khách kia trừng mắt nhìn nàng cái, nhíu mày : “ luôn ở đây ”.

      Ngọc Tử ngẩn ra. Vút vút vút, mấy chiếc trường kích vung ra, ngăn đường nàng lại.

      Ngọc Tử ngây người. Nàng cắn răng, xoay người quay về.

      Nhưng mới được năm bước lại dừng lại, cuối cùng Ngọc Tử quay đầu, nhìn xe ngựa, rành mạch: “Tiểu nhân có lời muốn với công tử”.

      Hồi lâu sau, giọng lười nhác, có phần khàn khàn của công tử Xuất mới truyền ra: “Là tiểu nhi nhà ngươi? Có chuyện gì?”

      Giọng của có chút mơ hồ.

      Ngọc Tử lại nghiến răng.

      Nàng hít hơi, chăm chú : “Đường này là đường chính, nối thẳng tới thành Đạt, tiểu nhân nghĩ, con đường quan trọng như vậy, sao đột nhiên lại có đá lớn chặn đường?”

      Vút vút vút!

      Đám kiếm khách đều quay đầu nhìn Ngọc Tử chằm chằm.

      Giọng của Ngọc Tử vốn thấp, chỉ lời này, chỉ là đám kiếm khách mà ngay cả đám tạp vụ cũng đều ngẩng đầu lên nhìn nàng.

      Bị nhiều người nhìn như vậy, tim Ngọc Tử đập loạn.

      Nàng nghiến răng, tiếp tục : “Kiếm khách của hai đội xe bò, xe lừa đều , giờ kiếm khách trong thương đội đủ trăm người. Tiểu nhân nghĩ, nếu có thích khách nấp trong rừng cây này, tụ họp với thích khách náu trong thương đội công tử rất nguy hiểm.”

      Nàng tới đây, cúi đầu, chắp tay, cao giọng : “Tiểu nhân chỉ đoán thôi, làm thế nào, xin công tử hãy định đoạt”.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 29: Đến rồi lại .
      Tác giả: Lâm Gia Thành.
      Edit: Heo con.

      tiếng lao xao, công tử Xuất vén màn xe lên.

      ngồi thẳng, nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử.

      Mà lúc này, vị hiền sĩ ngồi cùng xe với trầm giọng quát: “Thằng bé này rất có lý, xin chư quân hãy cảnh giác!”

      “Vâng!”

      Trong tiếng vâng vang dội của các kiếm khách, công tử Xuất vẫn nhìn thẳng Ngọc Tử. Hồi lâu sau, môi cong cong lên, ung dung cười.

      Lúc này, đội ngũ tiến vào rừng cây rồi.

      Các kiếm khách của thương đội chỉ còn lại là kiếm khách của đội xe ngựa, những kiếm khách này thân phận bất phàm, là người thân cận cũng là tùy tùng của công tử Xuất.

      Chỉ là, Ngọc Tử ra những lời này, tất cả nghi ngờ đều nhằm vào bọn họ.

      Trong tiếng vó ngựa, mọi người đều rất yên lặng, yên lặng, nhất là các kiếm khách. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau đều có chút cảnh giác, nghi hoặc, phòng bị.

      Các kiếm khách vây quay công tử Xuất đều vội mặc áo giáp đồng vào, giơ tấm khiên cao bằng nửa người lên, che chở cho từ bốn phương tám hướng, liên tiếp đưa mắt nhìn xung quanh.

      Tĩnh lặng, vô cùng tĩnh lặng.

      Ngọc Tử ngẩng đầu lên, thấy công tử Xuất khép hờ mắt, như ngủ như , nàng thoáng suy nghĩ rồi lại lùi về đằng sau.

      Thành môn thất hỏa, ương cập trì ngư*. Nàng là nhân vật như vậy, nên quá gần gũi với công tử Xuất tốt hơn.

      *Cổng thành bị bốc cháy, người dân đều đến bờ sông bảo vệ thành lấy nước để cứu thành, thành cứu được rồi, cá trong sông đều chết. Ý chỉ những người vô tội nhưng bị liên lụy nên gặp tai ương.

      Ngọc Tử quay về đội xe lừa.

      Thương đội vẫn chậm rãi trong rừng cây.

      Đội người ngựa đằng trước vô cùng an tĩnh, phía sau là tiếng các tạp công ồn ào, tiếng động này trong tiếng chim chóc ríu rít lại càng chói tai.

      Cả rừng cây ước chừng khoảng ba, bốn dặm, thương đội nhanh chậm, qua được quá nửa.

      Mắt thấy ánh sáng trong góc rừng truyền đến càng lúc càng chói mắt, lòng Ngọc Tử có chút căng thẳng.

      Bây giờ tâm tình nàng rất phức tạp, vừa mong thực có thích khách, như vậy có thể chứng minh nàng có con mắt bất phàm. Cũng hi vọng có thích khách, như vậy nàng càng thêm an toàn.

      Trong cảm giác bất ổn, thương đội dần dần ra đến bìa rừng.

      có bất kỳ động tĩnh gì.

      Chỉ là, bất kể là công tử Xuất hay hiền sĩ bên cạnh, các kiếm khách xung quanh vẫn giương cung bạt kiếm.

      nhanh chậm, thương đội ra khỏi rừng cây.

      Khi tia nắng mặt trời đầu tiên từ trời chiếu xuống, chiếu lên người các kiếm khách công tử Xuất phun ra hơi mệt mỏi, ngón tay thon dài trắng nõn duỗi ra, kéo rèm xe lại.

      Thương đội ra khỏi rừng cây rồi.

      Tất cả đều có gì khác thường.

      Ngọc Tử hơi thở phào hơi, chỉ là hơi này cũng mang theo chút thất vọng.

      Thương đội ra khỏi rừng cây khoảng bốn trăm bước các kiếm khách của đội xe lừa, xe bò đều hoàn thành nhiệm vụ trở về.

      Bọn họ vui vẻ cười quay về đội, trong nháy mắt, lực lượng bảo vệ lại trở nên lớn mạnh.

      Cung lau mồ hôi trán, thấy Ngọc Tử cúi đầu trầm tư chỉ lắc đầu cười cười, cũng để ý.

      Lúc này, có tiếng vó ngựa truyền đến.

      kiếm khách tới trước mặt Ngọc Tử, chắp tay với Ngọc Tử, khác khí : “Cậu bé, công tử Xuất cho mời”.

      Đám người Cung, Á đều kinh ngạc nhìn Ngọc Tử, có chút hiểu, sao công tử Xuất lại cho mời?

      Ngọc Tử nhếch miệng, theo nhịp tim đập loạn theo kiếm khách kia về phía trước.

      Chỉ chốc lát sau, nàng tới trước xe ngựa của công tử Xuất.

      Ngọc Tử tiến lên vài bước, chắp tay, có chút xấu hổ : “Công tử, tiểu nhân…”

      Nàng chỉ đến đây.

      Giọng thanh nhã, vui mừng của công tử Xuất cắt ngang lời nàng. “ cần sợ hãi!”

      Giọng của rất ôn hòa, rất ôn hòa.

      Ngọc Tử kinh ngạc nhìn .

      Rèm xe xốc lên để lộ ra gương mặt tuấn mỹ, cao quý của công tử Xuất.

      nhìn Ngọc Tử với vẻ ôn hòa, lấy trong tủ bên trái xe ra chiếc hộp gỗ.

      kiếm khách đón lấy hộp gỗ, đưa nó cho Ngọc Tử.

      Công tử Xuất mỉm cười nhìn nàng : “Ngươi rất giỏi”.

      Đôi môi mỏng của khẽ nhếch lên, từ tốn : “Nếu còn cơ hội gặp lại, mong được mời ngươi làm thực khách. Tới khi đó, ngươi có thể mang chiếc hộp này đến gặp ta”.

      Ngọc Tử hiểu, nàng vô cùng vui mừng, vội cúi đầu chắp tay, cất cao giọng : “Tiểu nhân vô cùng vinh hạnh!”

      thôi”.

      “Vâng”.

      Mãi đến khi xe ngựa xa rồi, Ngọc Tử vẫn ngây ngô nhìn nhìn chiếc hộp được chạm trổ cẩn thận trong tay, cười đến toét miệng.

      Hiền sĩ ngồi cùng xe với công tử Xuất quay đầu lại nhìn Ngọc Tử rồi cười : “Thằng bé này có thể làm hiền sĩ”.

      Ở thời đại này, hiền sĩ là chỉ những người có tài học, có kiến thức.

      người vừa tuổi lại vừa chỉ là dân thường “có thể làm hiền sĩ” chính là lời ca ngợi, lời khẳng định.

      Công tử Xuất lại lười nhắc, mím môi, trong đôi mắt như ngọc lưu ly lên tia sáng lạnh.

      Hồi lâu sau, khẽ : “Trong rừng quả nhiên có người?”

      Hiền sĩ kéo màn xe xuống, chắp tay trả lời: “ sai, trong rừng có khoảng năm mươi người! Bọn họ mang theo hơn mười cung nỏ!”

      Hiền sĩ tuổi trung niên tới đây khỏi rùng mình. Trong đầu khỏi lên cảnh tượng mười chiếc cung nỏ đều giương lên bắn về phía xe ngựa của bọn họ. thấp giọng thở dài: “Nếu phải thằng bé kia đến đây cảnh báo lần này chúng ta nguy rồi”.

      Công tử Xuất gật đầu, từ tốn : “Bọn họ bị thằng bé kia toạc chân tướng, ta lại có chuẩn bị nên mới án binh bất động. Nhưng lần này, ta cũng thể bó tay ngồi chờ chết được!”

      tới đây, công tử Xuất xoa xoa trán, lại hỏi: “ tìm ra được kẻ khả nghi trong các kiếm khách chưa?”

      bỏ sót”.

      “Tốt! Đêm nay ta vừa rời , các ngươi lập tức động thủ! Phải giết cho sạch !”

      “Vâng!”

      Ngọc Tử nhìn chiếc hộp trong tay, cười ngây ngô hồi, sau đó vui vẻ, chạy như điên về phía đội xe lừa.

      Từ xa Cung thấy được Ngọc Tử cười ngây ngô, cũng cười lớn, giục ngựa lên đó, từ ái hỏi: “Con của ta có chuyện gì vui?”

      Ngọc Tử mím môi, cười hân hoan.

      Nàng giơ cao chiếc hộp tới trước mặt Cung, có chút đắc ý, cũng có chút xót xa : “Phụ thân, công tử Xuất thưởng cho con này. Lần này trở về, con mua hai con lừa khỏe cho phụ thân ngồi xe”.

      Hộp nàng chưa mở nhưng chỉ từ vẻ mặt của công tử Xuất và độ tinh xảo của chiếc hộp, nàng có thể đoán, lần này mình phát tài rồi.

      Cung hớn hở đón lấy hộp, ngón cái hơi ấn, mở nắp hộp ra.

      Vừa mở ra, ông ngây người mà Ngọc Tử cũng ngây người.

      Vút vút vút, vô số ánh mắt đều nhìn về phía này.

      Dưới ánh mặt trời, miếng bạch ngọc trắng mịn, sáng bóng, nằm yên lặng nơi đó, tản ra ánh sáng ấm áp.

      Cung hít sâu hơi, thào : “Dương chỉ bạch ngọc thượng đẳng!” Miếng ngọc lớn bằng lòng bàn tay, độ tinh khiết cao như vậy, ít nhất cũng phải trị giá trăm lạng vàng? Ban thưởng như vậy, cho dù là tặng cho vương hậu nước lớn cũng vẫn là lễ trọng rồi!

      Ban thưởng quá nhiều!

      trừng mắt nhìn Ngọc Tử, cả kinh kêu: “Con ta lại lập công gì?”

      trăm lạng vàng, có thể sửa lại căn nhà rách nát của bọn họ, cũng có thể giúp bọn họ chẳng phải làm gì, có thể sống ở nơi phồn hoa nhất Đại Tề, ăn ngồi rồi cả đời!

      Gần như là trong nháy mắt, tất cả giấc mộng, ước mơ của Ngọc Tử đều được thực !

      Nàng trở nên giàu có rồi!

      Cung hầu hạ hai đời vua nước Tề, khổ cực ba mươi năm, tất cả những lần được thưởng gộp lại cũng bằng được miếng ngọc quý này.

      Ngọc Tử trả lời câu hỏi của phụ thân.

      Nàng cười ngốc lâu rồi dần dần bình tĩnh lại.

      cần quay đầu lại khóe mắt của nàng vẫn có thể nhìn ánh mắt nhìn qua của các kiếm khách, ánh ắt đó như hổ như sói!

      Các kiếm khách bình thường vẫn cùng ăn cùng chuyện vui vẻ, giờ khắc này, ánh mắt họ lại tham lam, khát vọng.

      Ngọc Tử yên lặng hồi lâu rồi mới ngẩng đầu, cười với cha: “Công con lập được rất lớn”.

      Nàng vừa đắc ý cười, vừa vươn tay đón lấy khối ngọc quý.

      Ngọc quý từ tay Cung chuyển quay tay Ngọc Tử.

      lúc này, chẳng hiểu sao tay Ngọc Tử lại run lên!

      Xôn xao

      Mỹ ngọc tạo nên độ cong duyên dáng, ánh sáng bảy màu lấp lánh dưới ánh mặt trời rồi nện thẳng mặt đất!

      Cạch!

      Tiếng động này ràng như vậy, êm tai như vậy. Cũng khó trách, tiếng ngọc vỡ là tiếng nhạc động lòng người nhất thế gian này.

      Mỹ ngọc vỡ nát! Miếng ngọc trị giá trăm lạng vàng, rơi từ tay Ngọc Tử xuống đất với tư thế xinh đẹp, vỡ tan thành nhiều mảnh ! Từng mảnh đều tản ra ánh sáng ấm áp dưới ánh mặt trời, chiết xạ ra ánh sáng bảy màu lung linh. Trong ánh sáng hoa lệ ấy, dường như có cả nước mắt của ngọc.

      Ngọc vỡ! trăm lạng vàng cũng chẳng còn!

      Chương 30: Lấy hay bỏ
      Đúng lúc này, tiếng quát đầy phẫn nộ, cực kỳ chói tai truyền đến, “Thằng bé kia, sao miếng ngọc ngươi cũng cầm cho vững được?”

      Giọng này vô cùng phẫn nộ, vô cùng tức giận, vô cùng đau lòng!

      Ngọc Tử quay đầu lại, nhìn vào đôi mắt đỏ ngầu kia! Ánh mắt này khi nhìn vào nàng chất chứa cả giận dữ khó mà hết! Như thể nàng làm vỡ mỹ ngọc của kiếm khách nước Tề này vậy.

      Ngọc Tử lườm cái, lập tức cúi đầu, hai tay ôm mặt, khẽ khóc nấc lên.

      Nàng vừa mới khóc, bên cạnh vang lên giọng khàn khàn của Cung, ông thào, năng lộn xộn: “Ngọc ơi, đây là ngọc đó! Mỹ ngọc trị giá trăm lạng vàng đó!”

      Tiếng khóc của Cung dù cố cũng đè nén được buồn bã, khổ sở.

      Ngọc Tử bưng mặt, liều mạng lắc đầu.

      Mọi người nhìn nhau thổn thức rồi dần dần tản .

      Khi tiếng bàn tán dần ít , Ngọc Tử cúi đầu, chậm rãi ngồi xổm xuống, nàng cẩn thận nhặt từng miếng ngọc vỡ lên, đặt vào hộp như cũ, sau đó nàng kéo phụ thân buồn bã chạy qua phía.

      Chỉ trong chốc lát như vậy, dường như Cung già rất nhiều, xem ra, người già thực chịu được tin quá vui, quá buồn như vậy.

      Hai cha con ủ rũ cúi đầu , vừa đúng lúc này, tiếng vó ngựa từ phía trước truyền đến cùng với tiếng ra lệnh: “Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng! Tạm nghỉ, chuẩn bị bữa sáng!”

      Mọi người tuân lệnh, vội vàng đứng lên. Đám người làm thấy Ngọc Tử vừa từ cự phú lại thành kẻ nghèo, lòng thương xót nên cũng gọi nàng qua làm.

      Mãi cho đến khi ngồi cỏ, Cung vẫn là đau khổ, chịu nổi.

      hồi lâu sau, ông mới thở dài tiếng, ngẩng đàu nhìn Ngọc Tử, thở dài : “Con à, con, ai….”

      Tiếng thở dài của ông phiêu đãng trong gió, vẫn cúi đầu, Ngọc Tử vẫn tỏ vẻ buồn bã cũng ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân cách nghiêm túc, chăm chú.

      Ánh mắt của Ngọc Tử lúc này có chút kỳ lạ, Cung nhìn mà khỏi ngây người.

      Ngọc Tử chớp mắt, giọng : “Phụ thân, vừa rồi là con cố ý làm rơi ngọc!”

      “Cái gì?”

      Cung sợ ngây người, trừng mắt nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt như dám tin.

      Ngọc Tử nhìn ông chăm chú, gật đầu, từ tốn : “Phụ thân, ngọc kia chúng ta giữ được”. Nàng cười khổ, hai tháng qua vì vất vả, ăn uống tốt nên trông rất nhợt nhạt, tay đầy vết chai, nàng tiếp: “Phụ thân, có báu vật là mang tội đó!”

      Giọng của Ngọc Tử rất thấp, rất thanh thúy chảy xuôi vào tai Cung. “Phụ thân, người già, con lại sức yếu. Mọi người đều biết ngọc kia trị giá trăm lạng vàng. Phụ thân nghĩ xem, chúng ta có giữ được ngọc ? Phụ thân nghĩ xem các kiếm khách có động tâm ? Nếu bọn họ có lòng muốn giết người cướp ngọc chúng ta phải làm sao?”

      Cung im lặng.

      Dù sao ông cũng trả qua nhiều sóng gió, được Ngọc Tử cảnh tỉnh như vậy liền tỉnh táo lại khỏi cơn kích động.

      Rất lâu sau Cung mới ngẩng đầu lên.

      Ông nhìn Ngọc Tử, cảm khái: “Ngọc, phụ thân như con. Nếu lúc đầu có được thông tuệ của con chẳng để người ta cướp được tài bảo . Phụ thân luôn mắng người ta dối gian nhưng giờ con nhắc nhở thế này ta mới biết, kẻ đó cướp cũng có người khác đến cướp. Ngọc à, con quả là xuất thân quý nhân, thấy nhiều tài bảo đời rồi mới có thể trấn tĩnh như vậy, con giỏi hơn ta nhiều”.

      Nghe cha cảm khái như vậy, môi Ngọc Tử hơi mỉm cười.

      Nàng thầm nghĩ: Ta hiểu được điều này đều là nhờ những kinh nghiệm xương máu của người xưa mà có, cái này liên quan gì đến thân phận quý nhân như phụ thân ta . Phụ thân là người cổ đại, hiểu cũng là bình thường.

      Ngọc Tử cũng biết, từ cổ chí kim, món lợi lớn luôn có thể khiến người ta mất lý trí, nàng có thể giữ vững lý trí, phán đoán chính xác như vậy trong tình huống này cũng là dễ dàng.

      Dù được phụ thân khích lệ khiến nàng thoải mái nhưng Ngọc Tử thực vui nổi.

      Bất kể là ai, đột nhiên từ cự phú lại quay về nghèo hèn, lòng đều thể cao hứng nổi.

      Ngọc Tử lúc này khỏi nghĩ thầm: Nếu có được cái hộp đó, giờ ta cứ giữ nó lại, sau đó cho phụ thân xem xét chút xem có chuyện đó hay .

      Vừa nghĩ đến đây, nàng lại lắc đầu. Bất luận thế nào, dựa vào thân phận bây giờ của ông, mang theo báu vật rất dễ dàng rước họa vào thân. Dù bây giờ ai phát , sau này đưa mỹ ngọc ra ngoài cũng vẫn gây phiền phức. Ai, vỡ cũng được, vỡ có thể ngủ an ổn rồi.

      Nghĩ đến đây, Ngọc Tử thở dài tiếng, để lòng bình dần bình tĩnh lại.

      Cung cũng bình tĩnh.

      Hai cha con tùy tiện ăn gì đó, trong cái nhìn chỉ trỏ của mọi người, lại tiếp tục cuộc hành trình. Dù ngọc nát nhưng chiếc hộp kia Ngọc Tử vẫn bảo quản tốt. Thứ này có lẽ có tác dụng.

      Rất nhanh lại tới buổi chiều.

      Ngọc Tử ngủ rất say.

      Nàng tỉnh dậy trong những tiếng kêu lớn.

      Nàng vừa mở mát phát ở hướng tây nam, doanh trại của man quân và công tử Xuất sáng bừng, tiếng hò hét dứt, tiếng binh khí loảng xoảng vang lên ầm ỹ.

      Trời ạ, phải là thích khách tới chứ?

      Ngọc Tử ngồi dậy.

      Bên cạnh nàng, Cung ngủ rất say, những tiếng ồn ào như sấm này hề ảnh hưởng gì tới ông.

      Ngọc Tử nhìn thoáng qua phụ thân, mím môi, lặng lẽ dập tắt đống lửa bên mình. Đêm tối như vậy, lửa vừa tắt, hai cha con như chìm vào bóng đêm, biến mất thấy đâu nữa.

      Sau đó, Ngọc Tử lén lút về phía phụ thân, lấy trong túi quần áo mấy miếng vải, nhét vào tai phụ thân. Nàng cũng muốn phụ thân bị đánh thức, công tử Xuất này là đại quý tộc Trung Nguyên, chưa biết chừng phụ thân liều mạng để bảo vệ mất.

      Sau đó Ngọc Tử quay đầu, chuyên tâm xem náo nhiệt.

      Tiếng hò hét càng lúc càng vang dội.

      Càng lúc càng nhiều kiếm khách bị đánh thức, vội vã gia nhập đội quân chém giết.

      Trong lúc lòng Ngọc Tử căng lên, cảnh giác nhìn bốn phía giọng hùng hậu, vang vọng truyền đến, giọng này nàng nghe ra được, đây là kiếm khách Lộ bên cạnh công tử Xuất: “Bao vây lấy! để bất kỳ ai trốn thoát!”

      Nghe đến đó, Ngọc Tử vui mừng: Xem ra công tử Xuất thắng rồi.

      Trong tiếng quát vang dội, tiếng hò hét càng lúc càng dần.

      Chỉ chốc lát, giọng của kiếm khách Lộ lại truyền đến: “Thích khách bị trừ khử, làm phiền chư vị tương trợ rồi”.

      Cái gì, thích khách bị trừ khử sạch? Trong bóng tối, hai mắt Ngọc Tử sáng bừng lên: Thích khách bị trừ khử rồi? tốt quá, cần lo lắng bị trả thù nữa, có thể lại thả tim vào bụng được rồi.

      Lúc này, giọng kinh ngạc truyền đến: “Đây, thích khách đó là người trong thương đội?”

      Kiếm khách Lộ lạnh lùng đáp: “Những kẻ này đúng là núp trong thương đội, chuẩn bị ám sát công tử Xuất. Chư quân, thích khách bị diệt trừ, xin mời chư quân trở về”.

      “Vâng, vâng”.

      Trong tiếng ồn ào có cả tiếng thầm, cũng có tiếng đáp lời bối rối, đám kiếm khách đều quay trở về chỗ của mình.

      Ngọc Tử lại vội đốt lửa lên.

      Giờ là mùa hè, đốt lửa phải để sưởi ấm. Nó là để ngăn chặn động vật thảo nguyên này, báo hiệu nơi này có đoàn quân lớn. Thứ hai là đốt chút lá ngải để trừ muỗi.

      Nhìn bầu trời đêm lại trở về với vẻ bình tĩnh vốn có, Ngọc Tử nhìn phụ thân vẫn ngủ ngon, mỉm cười nhắm mắt lại.

      Chương 31: Đường về.
      Thương đội lại lên đường.

      Đoạn đường này rất thuận lợi, nửa tháng, thành Lỗ dần xuất trước mặt.

      Từ sau hôm đó, Ngọc Tử gặp lại công tử Xuất. Có đôi khi, nàng nhìn đám kiếm khách vây quanh xe ngựa của công tử Xuất lòng lại nghĩ: Cũng biết vị đại quý tộc, đường đường là thái tử nước Triệu, mục đích của rốt cuộc là ở đâu?

      Hôm nay, thương đội tới thành Lỗ rồi.

      Mắt thấy cửa thành ngay phía trước, đám kiếm khách đều hưng phấn – tới lúc nhận đao tệ rồi.

      Đao tệ này Ngọc Tử chờ mong lâu. Nhưng đến hôm nay nàng lại cảm thấy vui mừng, Cung ở bên cũng thế.

      Dù sao trước đó lâu, bọn họ từng có được trăm lạng vàng.

      Hai trăm đao tệ tới tay, Ngọc Tử vẫn để phụ thân giữ phần. Qua chuyện muối lần trước, nàng hiểu đạo lý, bất kỳ lúc nào cũng được mang tất cả trứng gà đặt vào chiếc giỏ.

      Đao tệ tới ta cũng có nghĩa rằng bọn họ có thể trở về bất kỳ lúc nào.

      Nhưng nếu có thể tìm được chuyến tới nước Tề cần hộ vệ thực là quá tuyệt.

      Cho nên, các kiếm khách đến từ thành Tằng đều tìm kiếm cơ hội này. Về phần Ngọc Tử, bỏ ra mấy ngày dạo quanh thành Lỗ này lượt cẩn thận.

      Là đô thành nước, việc buôn bán ở thành Lỗ hề phát đạt. Ngoài chợ chỉ bày bán số sản vật ở nước Lỗ. Ngọc Tử nhìn nhìn, cũng tìm được thứ gì có thể mang về thành Tằng để buôn bán.

      vòng quanh thành Lỗ rồi, đám kiếm khách đều quay trở về. Bọn họ tìm lượt cũng tìm thấy thương đội nào chuẩn bị đến nước Tề, thể làm gì khác hơn là tự mình quay về.

      Thành Tằng và nước Tề đều cùng hướng, lần này trở về còn có cả kiếm khách nước Tề, có sáu mươi ba người. Trong sáu mươi ba người này, có mười mấy người mua lừa.

      lưng những con lừa đều chất đầy những quần áo, nồi niêu, ngô, đậu. Những kiếm khách có lừa cũng vẫn bộ như bọn họ.

      Các kiếm khách đều là người khỏe mạnh cường tráng, chạy ngày chạy đêm, mỗi ngày cũng có thể được sáu bảy mươi dặm. Cũng nhanh gấp đôi lúc .

      Đúng là mùa hè, mặt trời sáng rỡ treo cao, ai nấy đều ướt đẫm mồ hôi.

      Ngọc Tử nhìn bụi mù trước mắt, môi nàng nứt toác, yết hầu như có lửa bốc cháy.

      Nàng mím môi, chỉ động tác đơn giản như vậy mà môi cũng rất đau đớn.

      Giọng khàn khàn của Cung ở bên truyền đến: “Con à, uống nước ”.

      Ngọc Tử gật đầu, gỡ ống trúc bên hông xuống, nhấp ngụm .

      Trong lúc nàng ngửa đầu uống nước tiếng cười khàn khàn từ phía sau truyền tới: “Thằng bé này đúng là buồn cười. Ngay cả uống nước cũng phải đun sôi mới uống”.

      Cung thở dài trả lời: “Con ta , cơ thể nó yếu, được như chư quân, chỉ có như vậy mới bị đau bụng”. Ngọc Tử cũng luôn bắt ông uống như vậy nhưng sáu ống trúc có thể chứa được bao nhiêu nước? Trời nóng như vậy, ông nhịn được khát. Bởi vậy thế nào Cung cũng nghe. Sau đó Ngọc Tử thấy ông uống nước sông nước suối cũng sao nên cố ép nữa.

      Ngọc Tử cất ống trúc lại, giơ tay trước trán, nhìn về phía trước.

      tiếng cười từ phía sau nàng truyền đến: “Thằng bé, đợi kịp nữa sao? Đến thành Tằng còn phải hơn hai chục ngày nữa đó”.

      Ngọc Tử quay đầu, nhìn vào đôi mắt chăm chú của Á.

      Ánh mắt có chút kỳ lạ, trong lúc mơ hồ, Ngọc Tử cảm giác được, từ lúc chuẩn bị về thành Tằng, ánh mắt Á nhìn nàng khác lạ.

      Chỉ thoáng nhìn qua, Ngọc Tử lại thu tầm nhìn về, vươn tay lau mồ hôi trán.

      Bầu trời lại tối đen.

      Đám kiếm khách bắc nồi lên bếp, nấu cơm đỗ.

      Cơm đỗ là lấy đậu tương đun lên rồi cho thêm chút gạo vào, cơm đỗ này là thứ người dân thường ăn.

      Ăn xong, Ngọc Tử vội đuổi theo phụ thân.

      Nhìn bước có chút khập khiễng của Cung, Ngọc Tử lo lắng hỏi: “Phụ thân sao vậy?”

      Cung ngồi xuống dưới gốc cây, vỗ vỗ mắt cá chân, thở dài : “Con à, phụ thân thực già rồi, chỉ chút mà chân đau rồi”.

      Ngọc Tử mím môi nhìn phụ thân.

      Nhìn nhìn hồi, nàng xoay người chạy về phía đám lừa/

      Đầu tiên là cầm chiếc nồi, sau đó lấy bọc quần áo của mình, lấy miếng da trâu ra. Miếng da trâu này to khoảng chừng hai, ba thước, nàng mua mất tám đao tệ. Khi Ngọc Tử quay lại, Cung nổi lửa, lấy lá ngải để qua bên, ngồi tấm vải bố đan giày rơm.

      Ngọc Tử tới bên Cung, đặt nồi lên.

      Chỉ chốc lát sau, nước trong nồi sôi sùng sục, Ngọc Tử bắc nồi ra, đặt qa bên.

      Trong ánh mắt kinh ngạc của Cung, Ngọc Tử ngồi bên cạnh ông, đào hố lớn bằng cái đấu mặt đấy, sau đó lót da trâu vào hố.

      “Con làm gì vậy?”

      Ngọc Tử chỉ cười thần bí.

      Nàng đổ nước trong nồi vào da trâu, đất bùn mát lạnh, nước vừa đổ vào, lập tức nguội nhiều.

      Nàng vươn tay sờ thử độ ấm của nước, ban đầu có hơi bỏng, lúc sau độ ấm vừa.

      Ngọc Tử kéo hai chân Cung ra, tháo đôi giày cỏ nát kia , sau đó chậm rãi đặt hai chân ông cụ vào nước nóng.

      Cung bị động tác này của nàng làm cho hoảng sợ, ông vội nắm cổ tay Ngọc Tử, run giọng : “Con ta là quý nhân, ta là người thấp kém, sao con lại làm chuyện thấp kém này được?”

      Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn Cung, nàng cười dịu dàng, giọng : “Con chỉ biết, phụ thân chính là phụ thân”.

      Hai mắt Cung ươn ướt.

      Ngọc Tử đặt hai chân Cung vào trong nước ngâm hồi rồi xoa bóp mắt cá chân cho ông.

      Bùn đất mát lạnh, nước nguội nhanh chóng, nước vừa lạnh, Ngọc Tử lại lấy nước, đun nồi mới.

      Trong ánh lửa xa xa, đám kiếm khách thỉnh thoảng quay đầu nhìn hai cha con ở góc bên này.

      Hồi lâu sau, kiếm khách trung niên thở dài : “Đứa trẻ này hiếu thảo! đáng kính!”

      Mấy người cùng gật đầu.

      Bất tri bất giác, ánh mắt mọi người nhìn Ngọc Tử lại thêm chút kính nể. Thời đại này, người ta luôn cho rằng, người hiếu thuận nhất định là người có phẩm đức cao thượng, cho dù chỉ là dân thường vẫn đáng được tôn xưng là quân tử.

      Á lại uể oải lau chùi trường kiếm trong tay, hai mắt thỉnh thoảng liếc về phía cha con Ngọc Tử cái, ánh mắt rất ôn hòa.

      Mấy kiếm khách ở bên thấy như thế, chọc eo cù cù nhau, cười khúc khích nhưng gì.

      Ngâm chân khoảng tiếng, Cung thoải mái ngủ say.

      Ngọc Tử nhìn phụ thân ngủ say, tiếng ngáy ầm ầm, cẩn thận kéo chân ông lên rồi đặt lên miếng vải bố.

      Nàng nhìn trái nhìn phải, thấy đám kiếm khách chỉ nhìn chứ ai tiến lên hỏi cái gì hơi nhích người, chọn góc khuất ai nhìn thấy rồi ngồi xuống, sau đó cũng thả hai chân vào nước nóng. Tức , cảm giác ấm áp vây lấy, thoải mái đến độ Ngọc Tử suýt kêu lên.

      Nàng đúng là hề biết, lúc mệt mỏi có thể ngâm chân trong nước nóng lại thoải mái như vậy!

      Đáng tiếc là, nàng dám ngâm quá lâu, lúc ngâm chân còn phải hết nhìn đông lại nhìn tây, tinh thần vô cùng lo lắng.

      Tối hôm đó, Ngọc Tử cũng ngủ rất ngon.

      Sáng hôm sau, lúc đường, Cung quả nhiên có tinh thần hơn rất nhiều.

      Ngọc Tử nhìn phụ thân bước chân bẫng, ngay cả nếp nhăn mặt cũng như nở hoa, lòng hạ quyết tâm, mỗi tối đều ngâm chân cho phụ thân, chẳng những giảm bớt mệt mỏi mà có thể giúp ông khỏe hơn.

      Trong những ngày tháng đêm đêm ngâm chân, ngày ngày hành tẩu, bọn họ về đến nhà rồi!

      Cuối cùng bọn họ nhìn thấy cửa thành Tằng rồi!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :