1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ngọc thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 16: Biên giới Tề Lỗ

      Editor: Tĩnh Uyển


      Mọi người múa rất hăng say, xoay tròn quanh đống lửa, đến gần đống lửa cởi áo vải bố ra vứt thẳng vào lửa.

      Càng ngày càng có nhiều người cởi áo, càng ngày càng nhiều người cất cao giọng hát.

      Lần múa trừ tà này kéo dài suốt canh giờ. Quần áo Ngọc Tử được lửa hong khô rất nhanh, sau đó mồ hôi ra cũng lại được lửa hong khô.

      Khi tiếng trống ngừng, mọi người nhảy múa mệt mỏi. Những người tạp vụ di chuyển đống lửa ra bên ngoài để mọi người có thể nghỉ ngơi nền đất ấm lúc.

      Ngọc Tử ngồi xuống cạnh phụ thân, lửa cháy bừng bừng chiếu vào gương mặt, vào người nàng, cả người nàng nóng bừng trông hồng hồng như ánh lửa.

      Hiển nhiên tâm tình phụ thân rất tốt, ông vừa cười thoải mái vừa mang sữa nóng đến cho các kiếm khách.

      Ngọc Tử mấp máy môi vài lần, định thẳng chuyện mất muối nhưng lời vừa tới miệng nàng lại vội nuốt xuống.

      Nàng thực cảm thấy hổ thẹn với ông. Chuyện lần này hoàn toàn do nàng suy nghĩ cẩn thận. Lúc ấy nếu nàng cất muối vào ống trúc rồi dùng gỗ hoặc da trâu bịt lại chẳng có chuyện hai trăm đao tệ biến thành hư .

      Trong lúc Ngọc Tử mấy lần định rồi lại thôi gương mặt ánh lửa hồng của Cung quay lại.

      Ông nhìn Ngọc Tử, đột nhiên : “Ngọc, muối còn thôi, con đừng suy nghĩ nhiều”.

      Ngọc Tử ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông.

      Ông nhìn vào mắt nàng, trong mắt ông là bình tĩnh.

      Môi Ngọc Tử mấp máy, thào : “Con suy nghĩ thấu đáo…”

      Ông cho là đúng, ôn hòa : “Khi phụ thân còn trẻ cũng từng làm tổn thất đến mấy trăm thậm chí là cả ngàn vàng chứ gì đến hai trăm đao tệ này? Con nghỉ ngơi ”.

      Ông vuốt tóc Ngọc Tử, từ ái : “Tới thành Lỗ, chúng ta còn kiếm được hai trăm đao tệ, lúc đó vẫn để con quyết định”.

      Nghe những lời đầy thân thiết của phụ thân, lòng Ngọc Tử cảm thấy ấm áp, cảm giác tự trách, uể oải giờ trở thành hư .

      Nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, nở nụ cười sáng lạn. Có phụ thân như vậy, nàng may mắn cỡ nào?

      Ồn ào lúc, mọi người dựa vào nhau cùng chìm vào giấc ngủ.

      Ngọc Tử dựa vào vai phụ thân, cũng ngủ thiếp . Lần này nàng ngủ rất say. Nàng tỉnh lại trong tiếng gọi lớn: “Dậy , dậy ! Mặt trời mọc, gà trống gáy, thể ngủ mãi được!”

      “Dậy , dậy ! Mặt trời mọc, gà trống gáy, thể ngủ mãi được!”

      Lại bắt đầu ngày mới đầy vất vả.

      Trận mưa lớn đêm qua hiển nhiên gây ra tổn thất gì cho thương đội.

      Thương đội vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.

      Hành trình kế tiếp cũng rất thuận lợi, mười ngày liên tiếp hề bị mắc mưa.

      Thương Đội tới thành Hữu Khoan. Đây là tòa thành gần nước Lỗ và nước Tằng nhất.

      Bởi vì có chung mối thù với Lỗ nên thành Hữu Khoan gần với nước Lỗ chẳng những xây dựng rất cao lớn, hùng vĩ mà kiểm tra cũng hết sức nghiêm ngặt. số đặc sản của nước Tề như muối ăn, vải bố, đồ dệt may vừa thấy bị niêm phong, đều là hàng cấm vận chuyển.

      Đúng như lời phụ thân , Man quân có mạng lưới quan hệ rất tốt. Thương đội dừng lại khoảng nửa canh giờ, Ngọc Tử thấy chiếc xe ngựa trong thương đội ra, chủ nhân xe ngựa ló đầu ra gì đó với tiểu quan coi thành thương đội lập tức được cho .

      Hai bên cửa thành Hữu Khoan, đầy những võ sĩ tay cầm kích mặt đổi sắc. Đến khi chiếc xe ngựa kia qua đều giơ cao kích, hẳn là hành lễ với chủ nhân chiếc xe ngựa kia.

      Ngọc Tử trợn to mắt, tò mò thầm nghĩ: “Đó là ai mà có mặt mũi lớn như vậy?”

      Nàng vừa nghĩ tới đây, chẳng hiểu tại sao trong đầu lại ra cảnh tượng tối qua, khuôn mặt tuấn mỹ của người thanh niên dẫn dắt mọi người múa trừ tà trong trí nhớ của nàng.

      Với hiểu biết của Ngọc Tử, chủ của thương đội này là Man quân thuộc tộc người Địch. Nhưng người thanh niên kia, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng giống con nhà quý tộc của nước lớn ở Trung Nguyên, tuyệt đối phải là dòng giống của nước Địch nhoi.

      Thương đội tiến vào thành Hữu Khoan.

      Ngoài dự đoán của Ngọc Tử, thương đội dừng lại ở thành Hữu Khoan mà vẫn tiếp. Đến xế chiều, đoàn xe theo cửa Nam rời khỏi thành Hữu Khoan.

      Chỉ là trong lúc thương đội rời khỏi cửa Nam Ngọc Tử đột nhiên phát , đoàn xe ngựa phía trước có thêm chiếc xe.

      Chiếc xe này che rèm kín mít. Lúc bọn họ gia nhập, dù cách xa như vậy mà Ngọc Tử vẫn ngửi thấy mùi hương theo gió bay tới.

      kiếm khách ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ngựa này, nuốt nước miếng chửi thề: “Hừ, chẳng qua chỉ là công tử phản quốc mà cũng được tặng hai mươi ca nữ xinh đẹp!”

      Người ở bên cạnh lắc đầu : “Người phú quý được trời ưu ái. Chúng ta là người bần tiện, vẫn nên năng cẩn thận hơn. Tự tiện chửi bới quý nhân đắc tội với trời đó.”

      kiếm khách khác cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy cỗ xe ngựa kia. hít sâu hơi làn gió thơm, nhắm mắt lại, thào : “Tuy hai mươi ca nữ xinh đẹp này chỉ để công tử chơi trong năm nhưng năm này, ngày ngày thưởng thức ca múa đàn hát, niềm vui đó có thể sánh với thần tiên."

      Trong lúc đám kiếm khách, nô bộc và tất cả nam nhân đều chảy nước miếng với những chiếc xe ngựa này người cưỡi ngựa phi đến. Tay phải vỗ vỗ chiếc trống bên hông ra hiệu cho mọi người chú ý, sau đó cao giọng quát: “Bốn trăm dặm tới là biên giới Tề, Lỗ, có rất nhiều giặc cướp, các vị hãy cảnh giác, các vị hãy cảnh giác!”

      “Thùng, thùng, thùng!” Cùng tiếng trống vang lên, người kỵ sĩ thúc ngựa qua bên trái lần rồi lại qua bên phải nhắc lại lần.

      Người kia vừa xong, mọi người đều thu hồi ánh mắt, ai nấy cũng trở nên bận rộn.

      Ngọc Tử quay đầu ngạc nhiên nhìn bọn họ mở túi quần áo ra rồi lấy hết áo vải bố mặc lên người. Có số tạp vụ thậm chí còn vào rừng nhặt vỏ cây cột chắc lên ngực.

      Đám kiếm khách cũng vậy, bọn họ lấy áo giáp trúc ra mặc, có người còn lấy sẵn trường kích ra sẵn sàng nghênh đón quân địch.

      Tiếng vó ngựa vang lên.

      Bóng Cung xuất trước mặt Ngọc Tử.

      Ông lấy lưng ngựa bao quần áo, lấy ra cả chiếc áo giáp trúc đưa cho Ngọc Tử, cẩn thận : “Con à, con mau mặc vào ”.

      Ngọc Tử nhìn cha hỏi: “Phụ thân sao?”

      Cung cười cười rồi từ ái : “Ngốc quá, con còn trẻ, phụ thân già, chết cũng có gì đáng tiếc”.

      Ngọc Tử lắc đầu nghĩ: “Phụ thân là kiếm khách, nếu thực có thổ phỉ đến chắc chắn ông là người xông lên trước. Áo giáp trúc này ông phải mặc mới là đúng.”

      Nàng nhìn phụ thân, nghiêm túc : “ có phụ thân con cũng khó mà sống được. Xin cha hãy mặc áo giáp vào.” Thấy ông do dự, nàng vội thêm: “Nếu thực thổ phỉ đến, phụ thân phải bảo vệ con đó”.

      Cung nhìn Ngọc Tử yếu đuối như vậy, suy nghĩ lúc rồi gật đầu : “Cũng được, nếu thổ phỉ đến phụ thân nhất định bảo vệ con”.

      Dứt lời, ông bắt đầu mặc áo giáp trúc vào.

      Áo giáp trúc này chỉ có lớp mỏng, bề ngoài dường như được bôi mỡ trâu. Ngọc Tử nhìn nó, cảm thấy yên tâm: Chỉ dựa vào chiếc áo giáp trúc như vậy mà có thể ngăn cản được trường kiếm, mũi kích?

      Nàng biết, công dụng chính của loại áo giáp này là để ngăn cản mưa tên của đối phương.

      Hết chương 16.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 17: Giải trừ tai họa

      Editor: Tĩnh Uyển


      Mọi người chuẩn bị đề phòng rồi tiếp tục về phía trước.

      chưa đến canh giờ, phía sau Ngọc Tử truyền đến những thanh hỗn loạn.

      Nàng quay đầu lại.

      chiếc xe lừa trong đội va vào tảng đá rồi đổ xuống, hàng hóa trong xe cũng rơi xuống, lăn lông lốc khắp nơi.

      Ngọc Tử vội vàng chạy tới cùng những người tạp vụ thu dọn rồi buộc chặt hàng hoá lại, có thứ mềm, có thứ dày đều buộc chung chỗ. Ngọc Tử sờ nắn chút, cảm thấy hơn phân nửa là tơ lụa, áo quần gì đó.

      Trước mặt nàng, có vài người dựng lại xe lừa.

      Mọi người làm việc chậm chạp, hề dốc sức. Cái này cũng là bình thường thôi, chẳng ai có thể trông mong đám tạp vụ chủ yếu xuất thân từ nô lệ làm việc cách tích cực được.

      Tiếng vó ngựa truyền tới.

      người quát mắng: “Sao lại để lật xe?”

      Trong tiếng quát, thanh trường kích đánh vào khí tạo ra tiếng “vun vút”: “Là ai để ý?”

      Trong im lặng, giọng khàn khàn mà Ngọc Tử rất quen thuộc vang lên: “Đây là lỗi của ta."

      Là giọng của phụ thân! Ngọc Tử cả kinh, vội ngẩng đầu lên. Lúc này phụ thân cúi đầu, chắp tay với quản kia.

      Người quản đó hừ tiếng nặng nề, tức giận quát: “Ngươi có bị điếc ? Nơi đây nhiều giặc cướp, chậm lúc nào nguy hiểm lúc ấy”.

      Phụ thân càng cúi đầu thấp, : “ là đáng sợ!”

      Quản kia nghiêm mặt, lườm ông : “Thôi! Nhìn ông già yếu như lá vàng đầu cành sắp rụng. Coi như là vô dụng rồi!”

      Nghe những lời này, Cung có hơi giận. Ông ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người quản này, giọng cao hơn, nghiêm túc : “Lời này của ngài sai rồi. Tuy lão phu già nhưng vẫn vung được trường kích, giết được thổ phỉ!”

      Ông trừng mắt nhìn quản , thoáng có tia lửa giận, tựa như nếu còn thêm câu gì xông lên liều mạng.

      Quản kia hừ mạnh tiếng. Trường kích trong tay chỉ vào chóp mũi Cung, cười lạnh rồi định mắng thêm vài câu.

      Theo cái chỉ đó, gân xanh trán Cung nổi đầy, hai mắt hơi híp lại, người lộ ra luồng sát khí.

      Quản kia cũng vậy, nhìn Cung, thoáng có mùi máu tanh!

      Trong lúc quản kia định mở miệng khơi mào trận chém giết đầy máu tanh giọng thanh thúy từ phía sau truyền đến: “Ôi chao, chẳng lẽ là Man quân đến đây à?”

      Man quân đến đây?

      Quản kia rùng mình, vội quay đầu nhìn.

      Phía trước tro bụi cuồn cuộn, chỗ nào cũng là những kiếm khách chạy tới chạy lui, căn bản thấy xe ngựa của Man quân có chạy đến hay . Dù như thế, nhưng quản kia nhớ đến tính cách của Man quân, thoáng có chút lo lắng.

      cũng chẳng còn tâm tình so đo với Cung nữa. Lập tức, cất trường kích, quát lớn với mọi người: “Còn thất thần cái gì, mau cất hàng hóa ."

      Quát xong, giục ngựa quay về phía trước của thương đội. Quản kia vừa , Ngọc Tử vội chạy đến bên phụ thân, cùng ông chỉnh lại xe lừa. Phụ thân lườm Ngọc Tử, hồi lâu sau mới buồn bực : “Kẻ sĩ có thể chết chứ thể chịu nhục."

      Ngọc Tử nhìn lại cha, nghiêm túc : “Phụ thân, nếu có phụ thân con phải làm sao?”

      Cung có hơi xấu hổ, dưới ánh mắt của Ngọc Tử ông cúi đầu gì.

      Lúc này, tiếng cười truyền đến: “Ôi chao! Cung có đứa con giỏi , chỉ lời tránh được trận đánh nhau sống chết." Giọng này là của người đàn ông mặt mũi vàng vọt gầy gò thường cạnh Á.

      Đồng thời, xung quanh Ngọc Tử như tối sầm lại.

      Nàng ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu đối mặt với năm, sáu kiếm khách.

      Trong đám kiếm khách này, có mấy người là dũng sĩ ở thành Tằng, còn có cả hai người khác cũng chính là kiếm khách nước Tề tối đó có ý đồ với nàng.

      Đám kiếm khách đó đều nhìn chằm chằm Ngọc Tử, hán tử mặt vàng vỗ vỏ kiếm, thở dài : “Vốn dĩ ta còn đợi để đánh cược xem ai… đổ máu trước. Ai ngờ, câu dối của con lão quét sạch chuyện hay rồi."

      Ngọc Tử cũng để ý đến những người này, nàng cúi đầu, hai tay giữ xe lừa, nghiến răng chỉnh lại nó.

      Bên cạnh, Cung vừa dùng sức vừa quay đầu giận dữ lườm đám người, quát: “Các ngươi mau tránh ra !"

      Mấy kiếm khách bật cười, ngoài dự liệu của Ngọc Tử là bọn họ thực thúc ngựa rời . Mãi đến khi bọn họ xa, Ngọc Tử vẫn cảm nhận được những người này còn chỉ chỏ hai người gì đó.

      Mấy người cùng hợp sức để dựng lại chiếc xe lừa.

      Đám người tạp vụ xếp hàng hóa lên rồi buộc chặt xe lừa.

      Lúc này Ngọc Tử mới biết, mỗi chiếc xe lừa ngoài người phu xe cần có đôi mắt tinh nhìn xa trông rộng còn sắp xếp thêm kiếm khách đằng trước để dẹp những chướng ngại vật. Phụ thân già, mắt còn nhìn lại hay bị hoa mắt nên nhìn thấy tảng đá bên đường để dọn đường cho xe lừa , vì vậy xe mới bị đổ.

      Xe lừa lại tiếp tục xuất phát.

      Phụ thân lên ngựa, khàn khàn cao giọng hô: “Tiếp tục khởi hành, tiếp tục khởi hành."

      Tiếng hô của ông càng lúc càng xa, khi truyền đến đầu thương đội thương đội bắt đầu khởi hành.

      Đám tạp vụ ngồi chuyện phiếm đứng dậy theo xe lừa.

      Ngọc Tử bước nhanh vài bước, theo phụ thân cưỡi ngựa.

      Phụ thân hiển nhiên vẫn còn buồn bực, ông nhìn chằm chằm xe lừa đồng thời cẩn thận nhìn đường phía trước, lúc lâu sau, ông lén quay sang nhìn Ngọc Tử.

      Ngọc Tử biết phụ thân mất tự nhiên, lập tức lùi ra phía sau vài bước, lẫn vào đám người. Kiếm khách tối qua cùng uống sữa với Cung giục ngựa đến bên cạnh ông, liếc qua Ngọc Tử rồi cười: “Đứa con này của lão Cung là nhanh trí."

      Vẻ mặt buồn bực của lão Cung nhanh chóng nở nụ cười. Ông đắc ý ngẩng đầu : “Con ta biết chữ, đương nhiên là thông minh."

      Ông tới đây, nếp nhăn mặt run lên, phẫn hận : “Nhưng nếu ta rút kiếm chắc gì thua tên thất phu kia!”

      Kiếm khách này cũng đến từ thành Tằng, ông ta và Cung có giao tình thâm hậu. Nghe lời đầy buồn bực của ông thở dài, gì thêm nữa.

      Trong mắt những người ở thời đại này, danh dự cần phải dùng máu để bảo vệ. Lúc quản kia chuyện với Cung, trong giọng hề có tôn trọng, cộng thêm động tác chỉ kích vào mặt ông lại càng như khiêu khích. Cung giận dữ rút kiếm là vì bảo vệ danh dự của kiếm khách.

      Nếu mỗi kiếm khách đều cảm thấy giận dữ mà rút kiếm, lời hợp đầu rơi máu chảy hề tốt, nhưng người ở thời đại này lấy điều đó là dũng cảm, đây là thói quen của bọn họ.

      được lúc lâu, thương đội ngừng lại chuẩn bị hạ trại qua đêm.

      Chỗ hạ trại lần này là bên bờ con sông . Sông rộng khoảng năm mươi thước, nước song trong vắt có thể thấy đến đáy sông và đàn cá bơi lội.
      Hai bên bờ sông, cỏ cây tươi tốt, có cả hoa dại. Ngọc Tử cũng giống như những tạp vụ khác, vừa mới dọn hàng hóa xong, buộc ngựa, lừa, trâu xong nghe được tiếng vó ngựa truyền đến.

      Tiếng vó ngựa kia dừng lại cách nàng khoảng hai mươi bước.

      kiếm khách mặt trắng nhìn liếc qua mọi người, hỏi: “Nghe có người biết chữ, là ai?”

      Đám tạp vụ nhìn nhau, Ngọc Tử đứng lên, giọng trong trẻo đáp lời: “Là ta."

      Đám tạp vụ đều quay đầu nhìn Ngọc Tử. Lúc này, trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra bội phục và tôn kính.

      Ngay cả mấy kiếm khách vừa mới giễu cợt nàng và phụ thân cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt bọn họ có mấy phần khiếp sợ và tôn trọng.

      Ngọc Tử biết, ở thời đại này biết chữ là quyền lợi của quý tộc nhưng nàng hề biết, biết chữ lại được mọi người kính trọng như vậy.

      Ánh mắt đó khiến bất kì ai cũng cảm thấy lâng lâng bay bổng.

      Bất tri bất giác, Ngọc Tử ưỡn thẳng lưng. Nàng vừa ngẩng cao đầu cười khổ: Cũng may mình học mười mấy năm, ai mà biết chỉ vì biết được vài chữ mà có thể đắc ý ở đây được?

      Đương nhiên, Ngọc Tử biết dù nàng có học ở thời đại thêm vài năm nữa cũng biết được chữ của thời đại này. Sở dĩ nàng biết chữ vẫn là vì bản thân cơ thể này.

      Hết chương 17.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 18: cầu của mỹ nhân

      Editor: Tĩnh Uyển


      Ngọc Tử theo kiếm khách mặt trắng lên phía trước.

      Kiếm khách mặt trắng cưỡi ngựa còn Ngọc Tử chỉ dùng hai chân chạy, nàng như vậy khỏi hơi chậm khiến kiếm khách kia được vài bước lại phải dừng lại chờ nàng lúc.

      Kiếm khách mặt trắng lườm Ngọc Tử cái, thấy người này đen đen bẩn bẩn, có vẻ như tắm rửa sạch nhưng mặt mày sáng sủa, ánh mắt trong vắt thông minh, cử chỉ thong dong vươn tay, với nàng bằng giọng điệu ban ơn: “Ta đưa ngươi đoạn đường”.

      Cũng ngờ, vừa xong, Ngọc Tử vội lắc đầu đáp: “ cần, cần”.

      Kiếm khách mặt trắng lườm nàng cái, thở hổn hển quát: “Chạy nhanh lên”.

      Cảm giác được giọng chứa khó chịu, Ngọc Tử vội chạy nhanh hơn.

      Nhưng dù chạy suốt đường cũng phải mất gần khắc mới đến.

      Ngọc Tử dừng bước, mùi yên chi* thoang thoảng bay đến. ra, nàng đến giữa mấy chiếc xe thơm kia.

      Kiếm khách mặt trắng vội thúc ngựa chạy nhanh đến trước chiếc xe, cúi đầu, dịu dàng : “ dẫn người biết chữ đến”. Vừa vừa nhìn chằm chằm vào xe ngựa.

      “Tốt!”

      Trong xe ngựa truyền đến giọng nữ kiều, nàng ấy ôn nhu : “Bảo đứa trẻ đó vào đây”.

      “Vâng.”

      Kiếm khách mặt trắng quay đầu lườm Ngọc Tử, nhịn được quát: “Thằng nhóc, ngươi mau đến đây”.

      Ngọc Tử vội chạy thêm đoạn, đến trước xe ngựa.

      bàn tay bé xốc rèm xe lên, nữ tử vươn đầu ra. Thiếu nữ này, theo Ngọc Tử thấy cũng chỉ thanh tú mà thôi. Hai má nàng ấy bôi yên chi hồng hồng, môi cũng đỏ mọng. Tóc đen như mực xõa tung, trán đeo miếng ngọc.

      Nhìn thoáng qua, Ngọc Tử có thể thấy trong xe ngựa còn hai thiếu nữ khác. Ba thiếu nữ này da hơi vàng, hơn nữa có phần được mịn màng.

      Ba thiếu nữ liếc nhìn Ngọc Tử, thấy người nàng bụi bặm có vẻ rất bẩn đều nhíu mày.

      Bên kia, kiếm khách mặt trắng trợn to mắt, si mê nhìn ba thiếu nữ. Thiếu nữ đầu tiên liếc nhìn Ngọc Tử cái rồi quay sang nhìn kiếm khách kia: “ có người nào sạch hơn sao?”

      “Dạ, dạ…” kiếm khách kia ấp úng hồi lâu mới phản ứng lại. cúi đầu, xoa tay trả lời: “Những người làm tạp vụ đều là dân đen ti tiện, đứa nhóc này là sạch nhất rồi”.

      Thiếu nữ kia im lặng. Nàng biết những người này xuất thân thấp hèn. Trong đoàn người dù có người biết chữ nhưng những người đó đều là quý nhân, căn bản đều coi các nàng ra gì nên các nàng mới tìm trong đám người hầu. Thôi, đứa trẻ này tuy bẩn nhưng xấu, dùng nó vậy.

      Nghĩ đến đây, thiếu nữ kia hất cằm, ngạo mạn với Ngọc Tử: “Ngươi biết chữ”.

      Ngọc Tử chắp tay, cung kính đáp: “Vâng”.

      đọc Kinh Thi chưa?”

      Kinh Thi? Ngọc Tử hơi giật mình rồi vội đáp: “ đọc rồi”.

      “Tốt!”

      Giọng của thiếu nữ cũng dịu lại, gật đầu với Ngọc Tử: “Gọi ngươi đến đây là muốn ngươi đọc thơ cho ta”.

      Đọc thơ?

      Ngọc Tử kinh ngạc nhìn thiếu nữ đó, thầm nghĩ: “Đám phụ nữ này đúng là rảnh rỗi, muốn đọc Kinh Thi tự mà đọc, lại còn đòi người đọc cho nghe?”

      Nàng biết rằng những thiếu nữ này chỉ là ca kỹ, đều là người thân phận thấp kém nên các nàng biết chữ.

      Ngọc Tử suy nghĩ lúc rồi mới chắp tay đáp: “Vâng”.

      thể , trong mười mấy ngày qua, nàng ở bên lẳng lặng quan sát cách chuyện, làm việc của mọi người vẫn có chút tác dụng. Bây giờ, giọng , thần thái của nàng càng lúc càng giống người ở đây.

      “Ngươi ”.

      Lời này là với kiếm khách mặt trắng nhìn các nàng chảy nước miếng.

      “Dạ, dạ…”

      Kiếm khách mặt trắng lưu luyến rời , thiếu nữ kia lấy từ trong xe ngựa ra cuộn trúc giản* đưa cho Ngọc Tử.

      Quyển sách này khá dày, chắc cũng phải nặng tầm hai ki lô gam. Suýt nữa Ngọc Tử làm rơi, nàng vội đưa hai tay cầm cho chắc. cần bất kì ai nàng cũng biết, cuốn sách này phải khắc từng đao , mỗi quyển sách đều được đám quý tộc trân trọng như bảo bối, giữ kín tiết lộ ra ngoài, vô cùng quý giá.

      Ngọc Tử cầm cuộn trúc giản, ngửa đầu hỏi: “Đọc từ đâu?”

      Chỉ là câu hỏi cực kì đơn giản. Nhưng Ngọc Tử vừa hỏi xong, khuôn mặt nhắn của thiếu nữ kia đỏ ửng lên.

      Phía sau nàng, hai thiếu nữ còn lại cũng nghiêng đầu, đỏ mặt cười trừ.

      làn hương thơm thổi tới, chiếc xe phía sau Ngọc Tử cũng vén rèm lên, thiếu nữ có gương mặt tròn trông thanh tú vươn đầu ra. Nàng mím môi, mỉm cười vừa ngượng ngùng vừa chờ mong, với Ngọc Tử: “Nghe trong Kinh Thi có rất nhiều câu thơ của nữ nhi dành tặng trượng phu? Đọc nó ”.

      Nàng thấy Ngọc Tử ngơ ngác, dường như chưa hiểu ý mình lập tức cao giọng : “Bọn ta công tử Xuất, nguyện học Kinh Thi để chia sẻ cùng chàng”.

      Trong lúc thiếu nữ này , toàn bộ rèm của những chiếc xe này đều được vén lên, hơn hai mươi thiếu nữ đều thò đầu ra nhìn Ngọc Tử.

      Trong ánh mắt các nàng, nửa là ngượng ngùng và chờ mong, nửa là ái mộ và khát vọng.

      Ngọc Tử hiểu.

      Nàng cúi đầu, tay cầm trúc giản chắp lại : “Vâng!”

      Nàng vừa theo xe ngựa, vừa mở cuộn trúc giản ra xem.

      Dựa vào tốc độ của nàng, quá khắc xem qua cả quyển sách chỉ có khoảng ba, bốn mươi bài thơ này lượt. Lập tức, Ngọc Tử lật tới chỗ, cao giọng : “Ở đây có bài khá hợp.”

      “Xoạt, xoạt!”

      Rèm xe đồng loạt vén lên. Các thiếu nữ đều vươn đầu ra, người : “Mau đọc ”.

      “Vâng!”

      Ngọc Tử giải thích: “Bài thơ này là “Kỳ úc*” thuộc phần “Vệ Phong”. Hơi dừng lại, nàng lại cất cao giọng trong trẻo mà thoải mái:

      “Chiêm bỉ kì áo, lục trúc y y,

      Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma.

      Sắt hề gỉan hề, hách hề tuyên hề.

      Hữu phỉ quân tử, chung bất khả huyên hề.

      Chiêm bỉ kì ác, lục trúc thanh thanh.

      Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích.

      Khoan hề, giác hề, y trọng giác hề.

      Thiện hí hước hề, bất vi ngược hề.”

      Ngọc Tử vừa đọc xong, đám thiếu nữ này đều trở nên ngây dại. thiếu nữ quay đầu, kinh ngạc nhìn bụi bay mù mịt, nhìn chiếc xe ngựa vừa chạy qua, nhìn người ngồi trước cỗ xe ngựa, thào : “Cường tráng như xương, cao quý như ngà, sáng rỡ như ngọc, kiên định như đá. Giơ tay nhấc chân tựa như ánh ngọc ánh vàng, thanh bạch như ánh mặt trời rực rỡ, tuấn tú bất phàm. Đây chính là . Công tử Xuất, chính là trượng phu như vậy”.

      Trong giọng của thiếu nữ này hàm chứa si mê lẫn khao khát khôn cùng.

      chỉ mình nàng, cả đám ca nữ cùng đều dùng ánh mắt khát vọng, si ngốc nhìn chiếc xe ngựa phía trước, vẻ mặt sùng bái.

      Ngọc Tử nhìn thấy, khỏi có chút buồn cười, nàng thầm nghĩ: “Nghe giọng của các nàng chắc các nàng còn chưa thành công, còn như thiếu nữ hoài xuân, thầm thương trộm nhớ.”

      Chú thích:

      *Yên chi: loại phấn trang điểm thời xưa.

      *Bài thơ Kỳ úc 1 và 3 thuộc phần Vệ phong, Quốc phong của Kinh Thi. Bản dịch thơ của Tạ Quang Phát:

      Trông kìa khuỷu sông Kỳ,

      Bờ tre mới mọc xanh rì thướt tha.

      Có người quân tử tài ba,

      Như lo cắt dũa để mà lập thân.

      Dồi mài dốc chí siêng cần.

      Xem người thận trọng thêm phần nghiêm trang.

      Hiển vinh danh tiếng rỡ ràng,

      Có vua văn nhã hiên ngang đây rồi

      Rốt cùng dân chẳng quên người.

      Khuỷu sông Kỳ hãy nhìn trông,

      Hàng tre lớp lớp chập chồng lên cao.

      Có vua văn nhã hào.

      Như vàng như thiếc luyện trau tinh thuần.

      Như khuê như bích ôn nhuần.

      Xem người hoà hoãn thêm phần khoai thai.

      Ôi! xe lẫm lẫm ngồi.

      Tính hay đùa cợt cười tự nhiên.

      hề châm biếm gây phiền.

      *Trúc giản: sách được đóng từ thẻ tre

      Hết chương 18.



      Chương 19: Bói

      Editor: Tĩnh Uyển


      Trong lúc Ngọc Tử đọc thơ, xe của mấy thiếu nữ này cũng theo xe ngựa của đám quý nhân, cách xa đoàn người khoảng chừng năm sáu trăm thước ngọn đồi .

      Đây là chỗ của đám quý nhân hạ trại.

      Vẫn như mọi khi, sau khi các quý nhân hạ trại, đám kiếm khách chia ra làm hai, phần ở cùng đám người hầu và trâu ngựa, hàng hóa, phần ở ngoài trại của đám quý tộc để bảo vệ.

      Xe ngựa dần dừng lại.

      lúc này, tiếng vó ngựa truyền đến. kiếm khách vung roi ngựa, quát lớn: “ xem bói, chuyến này có nguy nhưng hiểm!”

      Mọi người ngẩn ra, trong chớp mắt, tính cả ca kỹ, tất cả đều lớn tiếng hoan hô.

      Tiếng hét của kiếm khách kia còn truyền ra, mỗi khi ngừng đám người lại hoan hô lần.

      lát sau, ở khu hạ trại cách đó khoảng năm sáu trăm bước cũng truyền đến những tiếng hét kinh thiên động địa. Trong tiếng hò reo, đám ca nữ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cười vui vẻ.

      thiếu nữ mở to mắt, cười : “Nếu được ông trời phù hộ, công tử Xuất bớt lo lắng, cả đêm vui vẻ rồi…”

      Giọng của thiếu nữ này mềm mại, kiều mị, hàm chứa khát vọng và ái muội…

      Mấy thiếu nữ còn lại đều động lòng.

      Thiếu nữ kia ôm ngực, thào: “Có người quân tử tài ba, Tú doanh đá quý che tai đeo vào. Mũ da ngọc sáng như sao”. A, đời này có ai giống như công tử Xuất, dáng vẻ đường đường chính chính, chải chuốt đeo ngọc bội? Cử chỉ thong dong, sang trọng hoa mỹ? A, ta muốn gặp chàng, ta muốn gặp chàng”.

      Thiếu nữ đó vài câu “Ta muốn gặp chàng” xong có vẻ mặt xuân tâm nhộn nhạo. Nàng nghiêng đầu gọi phu xe: “Lái xe , ta muốn cầu kiến công tử Xuất!”

      Trong chiếc xe ngựa đó, còn có hai thiếu nữ khác, hai nàng thấy đồng bạn quyết định như vậy đều vui mừng, hai mắt sáng bừng, cười rất vui vẻ.

      Chiếc xe ngựa đó vừa , xe ngựa bên cạnh Ngọc Tử truyền đến tiếng hừ lạnh, ca nữ chậm rãi ngâm lại bài thơ Ngọc Tử vừa đọc rồi phất tay với Ngọc Tử: “Ngươi về .”

      “Vâng!”

      Ngọc Tử lên tiếng, cung kính trả lại trúc giản rồi từ từ lui về phía sau.

      Nàng mới được vài bước nghe nữ tử kia từ tốn : “Lần trước khiến công tử Xuất phất tay áo bỏ , lần này muốn gặp cũng thể lỗ mãng nữa. Công tử Xuất có lòng phiền muộn, nếu có thể làm cho chàng vui vẻ thoải mái nhất định được chàng mến”.

      Ngọc Tử xa rồi nhưng vẫn nghe thấy mấy thiếu nữ thấp giọng đọc:

      “Xem người hoà hoãn thêm phần khoai thai.

      Ôi! xe lẫm lẫm ngồi.

      Tính hay đùa cợt cười tự nhiên.

      hề châm biếm gây phiền.”

      Ngọc Tử vừa vừa thầm nghĩ: “Vừa khoan dung vừa hài hước? Công tử Xuất kia thực xuất sắc như vậy sao?”

      Nàng vừa nghĩ đến đó lắc đầu, tự mình bật cười.

      Nàng quay về chỗ hạ trại của đám tạp vụ.

      Bên bờ sông, từng làn khói dần bay lên, từ xa ngửi thấy mùi thức ăn.

      Ngọc Tử vừa liếc mắt nhìn thấy Cung. Ông xoay người, đến chỗ của nàng ở đội tạp vụ.

      Lúc này, khắp nơi tiếng hoan hô như sấm, có đến hơn nửa kiếm khách cởi áo giáp trúc, vứt trường kích qua bên, vừa uống sữa vừa đùa giỡn ngừng. Những giọng to còn áp lực biểu đạt phần nào thoải mái của bọn họ.

      Ngọc Tử nhìn thoáng qua thấy phụ thân, ông cúi đầu ăn. Ngọc Tử xoay người, về phía đội của mình. Lúc nàng tới gần, đám người vốn náo động bên đống lửa đột nhiên an tĩnh lại.

      Đám tạp vụ đều ngẩng đầu nhìn Ngọc Tử. Bọn họ nhìn Ngọc Tử cách cẩn thận như muốn nhìn cho , đứa trẻ bình thường trước mắt này có điểm nào giống quý nhân? lại biết chữ?

      Trong cái nhìn dò xét của mọi người, Ngọc Tử dừng bước. Mũi nàng ngửi thấy mùi rất khó ngửi, đó là mùi mồ hôi và mùi thức ăn ôi thiu quyện vào nhau.
      Ngọc Tử thầm nghiến răng đến gần. tám ngày rồi nàng cũng nghĩ ra được cách nào hay ho. Dù có chút nấm nhưng nó cũng thể thay thế gạo, vì để giữ sức, nàng vẫn phải ăn cùng mọi người.

      Suốt tám ngày, mỗi lần ăn cơm nàng đều phải nhịn thở, cố gắng lắm mới dám tới gần bọn họ. Mỗi lần nàng đều múc bát canh thập cẩm rồi chạy vội . Cố gắng ăn cho xong, lại nín thở múc thêm bát nữa rồi lại chạy .

      Ngọc Tử vừa múc được thìa vội về phía bờ sông.

      Nàng được vài bước, ánh mắt nàng ngẩn ngơ.

      Cuối tầm mắt của nàng, sâu trong vùng cây cối um tùm, nàng thấy hai con vật khổng lồ.

      Con vật này nàng cũng biết, đó là voi!

      Trời ạ, ngay tại đây, ở biên giới Tề Lỗ, ở vùng Sơn Đông nàng lại thấy được voi. Ngọc Tử trợn mắt nhìn phía trước, mãi đến khi con thú lớn kia được mười mấy bước, biến mất ở góc rẽ nàng mới quay lại.

      Nàng quay đầu lại, thấy đám người vẫn đùa giỡn vẫn cười, người ngạc nhiên hình như chỉ có mình nàng.

      Ngọc Tử biết, ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, lưu vực sông Hoàng Hà có thảm thực vật phong phú, loài vật to lớn như voi rất thích ở đây.

      Trời tối rất nhanh.

      Lần này, Ngọc Tử và phụ thân đốt lửa trong rừng cây, chuẩn bị ngủ qua đêm. Ánh lửa bập bùng chiếu sáng đêm đen, trong lúc mơ hồ, có tiếng vó ngựa lại truyền đến.

      Tiếng vó ngựa dừng ở trước khu hạ trại, sau đó giọng cực kì vang dội xé toạc màn đêm: “Đứa tạp vụ biết chữ đâu, mau ra đây!”

      “Đứa tạp vụ biết chữ đâu, mau ra đây!”

      Tiếng quát đó như chấn động đêm đen, vang vọng lâu.

      Tiếng quát khiến tất cả mọi người dừng lại, quay đầu nhìn xung quanh.

      Phụ thân kinh ngạc nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt hoảng hốt: “Ngọc,con gây họa rồi chăng?”

      Ngọc Tử lắc đầu, sắc mặt có hơi tái.

      Tiếng vó ngựa “đát đát đát” ngừng truyền tới, kỵ sĩ kia vừa tìm kiếm quanh từng đống lửa vừa cao giọng quát: “Đứa tạp vụ biết chữ ở đâu?”

      Ngọc Tử ra khỏi rừng cây, nàng nghiêm mặt, môi mím chặt, giọng trong trẻo bình thản: “Là ta”.

      “Vèo vèo vèo”, mấy trăm người đều quay lại nhìn về phía nàng. Ánh mắt tôn kính trước kia giờ biến thành thương hại.

      Trong ánh nhìn của mọi người, Ngọc Tử nhìn người kia, cúi đầu xoa tay : “Ta chính là đứa trẻ biết chữ”.

      Kỵ sĩ kia thúc ngựa về phía nàng.

      Vó ngựa dừng lại, người kia từ cao nhìn xuống Ngọc Tử, hừ lạnh tiếng: “Thằng nhóc, nhận biết được vài chữ biết phân biệt cao thấp?”

      Lời này lạnh đến thấu xương.

      Ngọc Tử hoảng sợ, nàng vội ngẩng đầu lên. Đúng lúc này, Cung khẽ gọi, vội vàng chạy đến bên nàng. Ngọc Tử vội bước lên ngăn phụ thân lại.

      Nàng kéo tay phụ thân, thoải mái : “Phụ thân, con sao, người đừng lo lắng”.

      Dứt lời, nàng xoay người lại, nhìn người kia từ tốn : “Lời của ngài, ta nghe hiểu”.

      Người kia có chút kinh ngạc nhìn Ngọc Tử, : “A! Cử chỉ hiên ngang, có phong phạm quý nhân!” lắc đầu, thở dài tiếng, tiếc hận : “Man quân gọi ngươi, theo ta”.

      Hết chương 19.

      Chương 20: Trêu đùa.

      Editor: Tĩnh Uyển


      Mất khoảng khắc, hai người mới tới doanh trại đồi. Chỗ của Man quân và công tử Xuất đều ở giữa đồi.

      Ngọc Tử đến rồi, người kia dặn dò: “Ở đây đợi lát, ta vào báo cho Man quân”.

      “Vâng.”

      Người kia rồi, Ngọc Tử liền nhìn bốn phía xung quanh. Tất cả những trướng bồng và những đống lửa các kiếm khách nằm đều lấy ngọn đồi này làm trung tâm, bố trí theo vòng tròn.

      Trước chỗ Ngọc Tử đứng, mười mấy võ sĩ ngồi dưới đất, vừa đốt lửa vừa uống sữa, vừa chuyện phiếm. Trường kích của bọn họ đặt bên chân, người vẫn mặc áo giáp trúc, bội kiếm lại càng rời khỏi người.

      Đó hẳn là hộ vệ của Man quân?

      Ngọc Tử đứng lúc, chân hơi mỏi, nàng lại vài bước, nhìn trướng của Man quân cách nàng khoảng năm mươi bước thầm nghĩ: “Sao còn chưa ra?”

      Dường như chỉ trong nháy mắt, bầu trời lên vô số ánh sao thể đếm xuể, những đám mây bay như những dải lụa vắt ngang bầu trời.

      Vào hạ cũng được hai mươi mấy ngày rồi.

      Đến đêm, gió thổi mơn man khiến người man mát, chỉ là mát được lúc muỗi cũng bắt đầu kéo đến.

      “Bốp” tiếng, Ngọc Tử vỗ mạnh vào má, sau đó nhìn qua ánh lửa, tay trống trơn, căn bản đánh chết con muỗi.

      Lại “Bốp” tiếng, lần này con muỗi nằm gọn trong bàn tay Ngọc Tử. Nàng bực bội vứt con muỗi , Ngọc Tử có chút nóng lòng: “Gần được giờ rồi, sao Man quân kia còn gọi nàng vào?”

      Man quân triệu kiến cũng khiến Ngọc Tử thoải mái hơn chút, cái này cũng chỉ là kéo dài thời gian xử lý thôi. Chỉ là kiểu kéo dài này cũng khiến người ta lo lắng.

      Lúc này nàng dậm chân cho bớt ngứa, dậm được lúc bắt đầu nhảy loạn.

      “Bốp, bốp, bốp”, những tiếng đập muỗi vang lên liên tục.

      Ngọc Tử vừa xua muỗi người vừa nhìn trướng bồng của Man quân, thầm nghĩ: “Đến giờ cũng hơn hai giờ rồi, sao còn chưa có người ra gọi ta?”

      Ánh trăng leo lên giữa bầu trời, vô số đốm lửa tắt, người gọi nàng đến vẫn xuất .

      Ngọc Tử suy nghĩ chút, đến bên võ sĩ, chắp tay : “Nghe Man quân triệu kiến nên đến, nhưng mãi được gặp Man quân, việc này là sao vậy?”

      Võ sĩ kia liếc nàng rồi miễn cưỡng : “ biết.”

      Ngọc Tử cúi đầu sâu thi lễ với , định hỏi tiếng nữa vút tiếng, gió lạnh vụt tới, cũng chính là võ sĩ nọ vung tay lên, trường kích lạnh băng trong tay chỉ vào mặt của nàng.

      Ngọc Tử vội lui về phía sau vài bước. Thấy nàng lui ra, võ sĩ kia cười lạnh cái rồi buông trường kích, cũng chẳng buồn nhìn nàng cái.

      Ngọc Tử nhíu mày mím môi, nhìn chằm chằm vào trướng bồng của Man quân.

      Bên trong thoáng có tiếng cười của phụ nữ.

      Nàng nhìn lên trời, ánh trăng đến giữa trời, sắp đến giờ Tý rồi?

      Nàng suy nghĩ chút rồi xoay người về. Động tác của nàng rất dứt khoát, khi nàng được hai mươi bước võ sĩ vừa vung kích khi nãy quát nàng: “Tên kia, ngươi dám tự tiện rời ?”

      Ngọc Tử quay đầu.

      Nàng nhưkhông thấy vô lễ của võ sĩ kia, vái chào cung kính, bình thản trả lời: “Đêm khuya, trăng treo giữa trời, vạn vật đều ngủ, dám quấy rầy Man quân nghỉ ngơi. Xin cho ta ”.

      Dứt lời, nàng vung tay áo, xoay người nhanh chóng bước .

      Đám võ sĩ hai mặt nhìn nhau, bọn họ trừng mắt nhìn bóng Ngọc Tử càng càng xa, lâu nên lời.

      lúc lâu sau, từ trong bóng tối có thiếu nữ bước ra.

      Thiếu nữ này là người trong đám ca nữ kia, cũng chính là người đưa cuộn trúc giản, ra lệnh cho nàng đọc thơ.

      Đám võ sĩ thấy nàng ra đều quay đầu, vẻ mặt bọn họ từ giận chuyển thành cười, ánh mắt của bọn họ vô cùng nóng bỏng.

      Thiếu nữ kia nhìn Ngọc Tử bước vội , nhíu mày nghi hoặc : “Công tử Xuất , biết chữ có thể khiến con người trở nên cao quý, thanh bạch. Ta cũng tin. ngờ, đứa bé chỉ làm việc nặng nhọc cùng đám người tạp vụ kia lại có thể sợ hoảng, tiến lùi thoải mái. Đây là nhờ biết chữ?”

      võ sĩ đứng lên, vươn tay sờ soạng vạt áo của ca nữ này, miệng lại cười : “Biết chữ sao? Sao cơ* ở lại vui vẻ cùng ta đêm.”

      Bàn tay thô của sắp sờ đến ngực của ca nữ kia.

      Ca nữ kia né . Nàng tái mặt lườm võ sĩ kia cái, hừ : “Ngươi to gan, người của công tử Xuất mà cũng dám động?”

      Võ sĩ kia cười hề hề, chắp tay nhìn ca nữ kia, nuốt nước miếng : “Công tử Xuất là công tử của nước lớn, có tiếng hiền tài. Người như vậy ca nữ mà nổi giận với tráng sĩ”.

      Ca nữ kia nghe vậy dậm mạnh chân, nàng dùng đôi mắt quyến rũ liếc qua mọi người, giọng có chút lạnh lùng: “Ca nữ? ngày ngươi phải gọi ta là phu nhân!”

      Dứt lời, nàng lắc mông quay về trướng bồng của mình. Vừa vừa nghĩ, từ mai trở , nàng theo người kia học chữ. Ta cũng có thể trở nên cao quý, thanh bạch, công tử Xuất nhất định thương ta, chưa biết chừng lấy ta làm thê tử. Nghĩ tới đây, nàng bưng má, vẻ mặt si mê.

      Ngọc Tử bước vội cũng biết chuyện này từ đầu tới cuối chỉ là trò đùa mà thôi. Khi nàng quay về, Cung ngẩng cao đầu nhìn chăm chú ra ngoài, thấy nàng xuất , Cung vội bước đến trước người Ngọc Tử.

      “Sao vậy?”

      Cung có hơi vội vã, cũng như ông, người chờ Ngọc Tử trả lời cũng ít.

      Ngọc Tử mím môi, từ tốn : “Người kia truyền lệnh dẫn con tới cửa trướng bồng của Man quân rồi thấy đâu nữa. Con đứng đó chờ hai giờ nhưng có ai gọi vào, hỏi võ sĩ cũng ai để ý. Dỏng tai lắng nghe nghe thấy trong trướng của Man quân có tiếng cười đùa của nữ tử. Con thấy đêm khuya, nghĩ chắc cũng sao nên về trước, đợi lần sau triệu kiến”.

      Những lời này của nàng, câu từ cẩn thận, chỉ cho Cung nghe mà còn cho mọi người nghe.

      Ngọc Tử vừa xong, tiếng vỗ tay “Bốp bốp” thanh thúy vang lên.

      Trong tiếng vỗ tay, Á đứng bên cạnh đống lửa nhìn Cung cười : “Cung, con của ông có phong thái như ông”.

      Cung cũng cười ha hả, ông ngẩng cao đầu, vỗ mạnh vào kiếm, lớn tiếng : “Bất kể là đối mặt với ai, nếu ta sai luôn đứng thẳng lưng. Con ta làm việc rất thỏa đáng, rất thỏa đáng. Ha ha”.

      Bất kể là Cung hay Á đều là những người có chút kiến thức, mọi người xung quanh thấy họ vậy ánh mắt nhìn Ngọc Tử từ vui sướng khi người gặp họa lại trở thành tôn kính.

      Trong tiếng cười vui vẻ, hai cha con lại quay về bên đống lửa.

      Mãi cho đến lúc phụ thân ngủ rồi, Ngọc Tử vẫn chưa ngủ. Nàng nhìn ngọn lửa lúc lâu mới thở dài, thầm nghĩ: “Về cũng về rồi, nghĩ chuyện đó làm gì? Mình nên nghĩ xem phải làm sao mới kiếm được đao tệ đây.”

      Chú thích:

      *Cơ: Cách gọi những người con thời xưa, nhất là những người con xinh đẹp.

      Hết chương 20.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21: Học chữ.

      Editor: Tĩnh Uyển


      Ở xã hội đại, dù làm mới được hai năm nhưng Ngọc Tử quen với việc lăn lộn, hạ giọng khép nép. Căn bản nàng cũng biết, sau khi mình suy xét thời thế, quyết định rời được ca nữ nọ coi là cao sang mà chỉ có người biết chữ mới có.

      đêm bình yên có chuyện gì xảy ra.

      Ngày hôm sau, hai cha con Ngọc Tử ngủ rất say, nghe thấy tiếng quát lớn mới tỉnh lại.

      Đội xe lại khởi hành.

      Tối qua Ngọc Tử ngủ ngon, đầu hơi choáng váng, bước chân cũng có sức, nàng cúi đầu, bước hữu khí vô lực.

      Có tiếng vó ngựa về phía nàng.

      Khi có bóng đen dừng lại trước mặt nàng Ngọc Tử mới mệt mỏi ngẩng đầu lên.

      Đây là kiếm khách mặt trắng hôm qua. Kiếm khách mặt trắng nhìn nàng, từ tốn: “Thằng , ở đây lề mề cái gì? Các ca cơ chờ ngươi đọc thơ đó!”
      Ngọc Tử chắp tay, cố lấy tinh thần đáp: “Vâng”.

      Khi Ngọc Tử tới chỗ đoàn xe đầy hương thơm, mấy thiếu nữ đùa giỡn, từng tiếng cười duyên dáng truyền ra khiến đám kiếm khách đều ngẩng đầu dáo dác nhìn quanh.

      Rèm xe trước mặt xốc lên, ca nữ kia vươn đầu ra với Ngọc Tử: “Đứa bé, đến gần đây”.

      “Vâng.”

      Ngọc Tử cất bước về phía nàng.

      Ca nữ kia nghiêng đầu nhìn Ngọc Tử lúc rồi nhíu mày hỏi: “Cớ chi mà ấm ức vui?”

      Ngọc Tử lắc đầu, lấy lại tinh thần đáp: “ có chuyện gì”.

      Ca nữ kia hừ tiếng, đưa cuộn trúc giản hôm qua đến trước mặt nàng, giọng có hơi thấp xuống nhưng cũng có chút ngạo mạn: “Đứa bé, đọc thơ xong đừng vội, ở lại từ từ dạy ta học chữ”.

      Dạy nàng ta học chữ.

      Ngọc Tử giật mình.

      Nàng vội ngẩng đầu nhìn ca nữ kia. Ca nữ kia cẩn thận nhìn xung quanh, dường như nàng muốn để mọi người biết nàng chuyện với Ngọc Tử.

      Quay lại, thấy ánh mắt của Ngọc Tử ca nữ kia lại mỉm cười hiền lành, : “Ngươi chỉ là người làm tạp dịch, ngày ngày phải bộ nhất định là rất mệt mỏi. Ngươi dạy ta biết chữ, ta cho ngươi ngồi xe”.

      Những lời này vẫn mang theo ngạo mạn theo kiểu từ nhìn xuống. Ngọc Tử nhìn ca nữ này.

      Lúc này, Ngọc Tử đột nhiên thầm nghĩ: “Nhớ lại, Khổng lão phu tử sở dĩ được người đời sau nhớ đến chủ yếu do ông là người đầu tiên nhận học trò mà để ý thân phận địa vị, luôn thoải mái truyền thụ kiến thức của mình cho họ. Mấy ngàn năm qua ông vẫn được người đời tôn là “Thiên địa quân thân sư*”, thầy giáo hình như luôn được mọi người kính trọng”.

      Thiếu nữ trước mặt chẳng qua cũng chỉ là ca nữ bị người ta coi như hàng hóa chuyển tới chuyển lui, dựa vào cái gì nàng ta có thể sai bảo mình?

      Có lẽ là ánh mắt quan sát của Ngọc Tử có chút khác thường, ca nữ này nhíu mày liễu, nàng chột dạ nhìn quanh rồi mới nhìn Ngọc Tử, nhịn được sẵng giọng khẽ quát: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

      Nàng vừa dứt lời thiếu nữ ngồi cùng xe với nàng ta ngó đầu ra, khẽ cười : “Trịnh Thiếu cơ, đúng như lời ngươi , người biết chữ là quý nhân, đứa trẻ này dù lưu lạc nhưng dù sao vẫn là quý nhân, cầu này của ngươi hơi quá rồi”.

      Trong khi thiếu nữ này giễu cợt thiếu nữ khác nghỉ ngơi ở trong xe cũng mở mắt ra liếc qua ba người cái rồi lại nhắm mắt lại.

      Trước mặt bạn bè mình, Trịnh Thiếu Cơ có vẻ rất ôn hòa nhã nhặn, nàng ta mím môi cười : “Quý nhân sa sút chẳng còn là quý nhân nữa!” Dứt lời quay đầu lườm Ngọc Tử, quát khẽ: “Đứa bé, ngươi còn do dự cái gì?”

      Ngọc Tử mỉm cười, nàng nhìn Trịnh Thiếu Cơ, lạnh nhạt : “Vâng, quý nhân sa sút phải là quý nhân. Cơ muốn ta dạy chữ phải là thể”.
      tới đây, Ngọc Tử cười cười, giọng từng từ từng chữ vô cùng ràng: “Dạy chữ thu mười đao tệ!”

      Giọng của nàng hề . Trong chốc lát, tiếng gió vun vút vang lên, mấy thiếu nữ đều vém rèm xe ra nhìn. Hơn nữa, ngay cả mấy kiếm khách gần đó cũng đều quay đầu nhìn Ngọc Tử.

      Trong cái nhìn của mọi người, vẻ mặt Ngọc Tử vẫn bình thản nhưng mặt Trịnh Thiếu cơ kia lúc xanh lúc trắng, có chút khó xử.

      Quả nhiên, sau khi đám thiếu nữ mắt to trợn mắt đều bật cười: “Trịnh Thiếu cơ, ngươi muốn đứa bé này dạy chữ?”

      “Thôi , biết chữ là quyền của quý nhân, Trịnh Thiếu cơ, dù ngươi biết chữ có thể làm được gì?”

      “Hôm qua cầu kiến công tử Xuất, Trịnh Thiếu cơ, câu “thơ” của ngươi còn chưa ra khỏi miệng bị công tử Xuất đuổi về, có đúng ? Chậc chậc”.

      “A! Ta hiểu rồi. Trịnh Thiếu Cơ học chữ là để đọc thơ, để chiếm được cảm tình của công tử Xuất?”

      Câu cuối cùng vừa xong, mấy thiếu nữ đều tỏ vẻ mình hiểu. Các nàng trợn mắt nhìn Trịnh Thiếu cơ, vẻ mặt ai nấy ít nhiều đều có chút phòng bị, cảnh giác nhưng nữ tử ngồi cùng xe với Trịnh Thiếu cơ lại cười vui vẻ : “Trịnh Thiếu cơ muốn học chữ để nàng ấy học. Như ta chỉ mong học được điệu múa bay lượn khiến công tử Xuất vui vẻ”.

      Chúng nữ lại cười rộ, trong tiếng đùa giỡn, Ngọc Tử lui về phía sau vài bước.
      Nàng hơi nghiêng người, vừa theo xe ngựa vừa thỉnh thoảng lật cuộn trúc giản trong tay.

      Trong tiếng chuyện ríu rít của chúng nữ, Ngọc Tử biết, Trịnh Thiếu Cơ kia lườm nàng cái.

      Nhưng Ngọc Tử cũng chẳng sợ.

      Hôm qua nàng suy nghĩ cả đêm, cộng thêm hôm nay gặp phải chuyện này, lòng Ngọc Tử hiểu mọi chuyện. Thế giới này giống như kiếp trước của nàng, thương đội này cũng chẳng giống công ty của nàng. Người ở đây vô cùng để ý danh dự. Nếu người quá mức khúm núm cầu xin chỉ khiến người ta càng xem thường.

      Trịnh Thiếu cơ trước mặt này chẳng qua chỉ là ca nữ, căn bản có quyền sai bảo nàng làm bất cứ điều gì!

      Như tối hôm qua, mình làm gì sai cũng cần sợ Man quân. Bởi vì, hậu quả tệ nhất chẳng qua cũng chỉ là bị đuổi khỏi thương đội mà thôi.

      Đương nhiên, nếu nàng làm gì sai kể cả giết nàng đối phương cũng có quyền làm. Trong tiếng chuyện ồn ào của mấy thiếu nữ, mấy kiếm khách lại nhìn Ngọc Tử đánh giá nàng. Ánh mắt của bọn họ giấu được bất ngờ.

      Kiếm khách mặt trắng kia lui về sau vài bước, sóng vai cùng Ngọc Tử. cúi đầu nhìn Ngọc Tử, đột nhiên : “Dạy chữ thu mười đao tệ? Ta cũng biết, người quý nhân mới biết chữ giờ lại thành người buôn bán, cái gì cũng đem trao đổi được?”

      Trong giọng của kiếm khách mặt trắng này chứa đựng trào phúng ràng.

      Hẳn là vậy.

      Những lời này của Ngọc Tử là lần đầu tiên trong cuộc đời bọn họ nghe được. Trong lòng mọi người, tri thức là thứ thần thánh cao quý, thể coi như hàng hóa đem trao đổi được.

      Ngọc Tử vừa ngẩng đầu thấy hơn mười kiếm khách nhìn nàng với vẻ châm chọc.

      Nhìn thẳng vào ánh mắt khác lạ của mọi người, Ngọc Tử cười, giọng lanh lảnh: “Ta cơm áo khó khăn, cơm có thịt, có xe. Trong lúc này, ta dựa vào sở học của mình để mưu cầu lấy áo cơm chẳng phải vốn là chuyện đương nhiên sao?”

      Đám kiếm khách nhìn nhau, suy nghĩ về câu này của nàng. Khỏi , bọn họ càng nghĩ càng thấy có lý.

      Còn Ngọc Tử vẫn tiếp tục cầm cuộn trúc giản về phía trước.

      được lúc, Ngọc Tử cầm cuộn trúc giản, cao giọng : “Các ca cơ, nếu các ngươi cần ta đọc thơ ta phải về đội đây”.

      ca nữ liếc nhìn Ngọc Tử : “Đọc thơ có tác dụng gì? Công tử Xuất ngay cả nhìn chúng ta cũng chẳng nhìn”.

      Ngọc Tử nghe vậy, gật đầu, nàng nâng cuộn trúc giản lên, đưa trả cho Trịnh Thiếu cơ.

      Trịnh Thiếu Cơ lườm nàng mấy lần rồi mới bực bội cầm lấy cuộn trúc giản.

      Đúng lúc này, Ngọc Tử đột nhiên lại khen Trịnh Thiếu cơ: “Cơ cũng là người thông tuệ.”

      Lời ca ngợi này của nàng quá bất ngờ. Lập tức chúng nữ đều cúi đầu nhìn đứa bé bẩn thỉu ở xe ngựa bên kia.

      Ngọc Tử mỉm cười với Trịnh Thiếu cơ : “Nữ tử xinh đẹp trong thiên hạ đều dựa vào vẻ đẹp để được trượng phu quý. Chỉ có cơ là khác, cơ muốn học chữ, chắc hẳn là muốn học để giúp quý nhân phân ưu giải sầu. Quý nhân còn ưu sầu nhất định càng mến cơ? Cơ là người thông tuệ.”

      Ngọc Tử thấy lời của mình khiến đám ca cơ đều trầm ngâm suy nghĩ khỏi cong khóe miệng, mắt híp lại lộ ra vẻ tươi cười đắc ý rồi mới từ từ lui .

      Nàng vừa về vừa thầm nghĩ: “Cũng biết câu kia của mình có tác dụng gì ? Nếu lừa được đám ca nữ kia học chữ chẳng phải mình có thể dễ dàng kiếm được mấy trăm đao tệ sao?”

      Ngọc Tử suy nghĩ, lòng lại nóng lên.

      Chú thích:

      *Thiên địa quân thân sư: Thầy giáo của tất cả mọi người trong thiên hạ.

      Hết chương 21.


      Chương 22: Lại đêm

      Editor: Tĩnh Uyển


      Ngọc Tử trở về đội tạp vụ, cả ngày trong lòng đều như có lửa.

      Nàng thực rất muốn kiếm được đao tệ. Bây giờ cả hai cha con nàng đều xu dính túi, Ngọc Tử thực rất lo lắng, chỉ mắc chút bệnh cũng có thể lấy mạng của họ.

      Có điều đợi suốt ba ngày, Ngọc Tử trông mỏi mắt nhưng cũng thấy kiếm khách nào đến triệu kiến nàng.

      Nàng cũng biết, hôm đó nàng vừa rời , kiếm khách mặt trắng dẫn hiền sĩ đến.

      Hiền sĩ kia chửi bới Trịnh Thiếu cơ lúc rồi quay sang với mọi người: “Chữ là do thánh hiền được trời đất ưu ái sáng tạo ra. Nó là thứ cao quý, là điều thần thánh. Đứa trẻ làm tạp vụ kia lại dám đem chữ thần chữ thánh làm hàng hóa trao đổi, đây là hành vi xúc phạm thánh thần. Ông trời trừng phạt thằng bé đó, mọi người được để ý đến nó nữa”.

      Vì vậy, Ngọc Tử lại bình thản.

      Nàng lại tiếp tục cuộc sống chút rồi lại nghỉ, ngày ngày tìm kiếm rau dại làm đồ ăn.

      Lại đến buổi tối.

      Trời hơi tối lại, vài ánh sao điểm xuyết bầu trời, có ánh trăng bầu bạn trông chúng có vẻ xa xôi, đơn hơn.

      Ăn đồ thập cẩm do thương đội cung cấp xong, Ngọc Tử đốt đuốc, chậm rãi quanh doanh trại.

      Nàng nghe thấy tiếng ếch kêu.

      Ếch sao? Nếu có thể bắt được vài con nàng cũng bớt thèm ăn thịt.

      Tiếng ếch kêu vang lên khắp nơi trong bóng tối, nhưng mỗi khi Ngọc Tử cầm đuốc đến gần chỉ kịp nhìn thấy con ếch biến mất như tia chớp.

      được năm, sáu trăm bước, Ngọc Tử nghe thấy phía trước truyền đến tiếng kêu rất ràng.

      Tiếng động kia truyền đến từ rừng cây phía sau.

      Ngọc Tử giơ cao đuốc nhìn vào trong rừng, thấy rừng cây thưa thớt, cỏ mọc cao nhưng cũng chỉ lưa thưa, lúc này mới dám bước vào trong rừng cây.

      Nàng rất chậm, rất cẩn thận. Bây giờ là mùa hè, là mùa rắn hoạt động, nàng cũng muốn vì được ăn bữa thịt mà bị rắn độc cắn.

      vào rừng cây được năm mươi bước, tiếng cười ồn ào của mọi người truyền đến từ phía sau Ngọc Tử như giảm nửa.

      Tiếng ếch kêu càng thêm ràng.

      Ngọc Tử về phía trước.

      thêm được mười bước, trước mặt nàng xuất dòng suối rộng khoảng thước, nước suối hơi đục.

      Ngọc Tử cầm đuốc soi xuống, cẩn thận nhìn dòng suối này, nàng nuốt nước bọt, thầm nghĩ: “Nếu có cá tốt rồi, suối như vậy, mình nhất định bắt được!”

      Trong lúc nàng cúi đầu cười khúc khích đột nhiên trong tầm mắt của nàng xuất đôi mắt to lồi ra.

      Nhìn kỹ hơn ra là con ếch lớn!

      Con ếch này cũng khá to, muốn bắt được nó phải tốn sức đây. Đột nhiên trước mắt lại xuất luồng sáng mạnh. Phải biết rằng, loài ếch mà bị ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào hai mắt bị choáng và cử động.

      Ngọc Tử vui mừng, nàng vội ngồi xổm xuống, bắt lấy con ếch lớn đứng im động đậy kia. Da ếch mềm, tuy sần sùi nhưng rất mát, cầm vào tay cảm thấy thoải mái nhưng Ngọc Tử vẫn rất vui, cất nó vào trong tay áo.

      Nàng bây giờ hiểu thế nào là ôm cây đợi thỏ. Từ sau khi bất ngờ bắt được con ếch bự, nàng thỉnh thoảng bất chợt vung đuốc lên, tay cứng đờ nhúc nhích rồi từ từ quay đầu nhìn xem có con ếch nào bị đuốc làm cho bất động !

      Đương nhiên, tưởng tượng đẹp nhưng thực tế lại luôn tàn khốc.

      Ngọc Tử quanh con suối vòng cũng thu hoạch được gì. Đôi khi ngẩng đầu lên, thấy trong rừng cây tối om, nàng khỏi có chút sợ hãi.

      Nàng nghiến răng, xoay người về doanh trại.

      Vừa được mười bước nghe thấy tiếng ngựa hí.

      Trong tiếng ngựa hí, nàng nghe thấy tiếng quát lớn truyền đến: “Gặp cướp rồi! Có cướp! Có cướp đến!”

      “Trời ơi! Là cướp đến…”

      Trong tiếng hét kinh hoàng, tiếng ngựa hí, tiếng gào, mơ hồ còn có cả tiếng trăm người cười lớn.

      Ngọc Tử thấy đột nhiên trước mắt sáng bừng, ngoài rừng cây có rất nhiều ánh lửa. Nàng cố đè nén trái tim đập loạn, buông thõng ngọn đuốc đầu tới góc thấp, có nhiều cây cối rồi ngồi xổm xuống. Nàng vội đốt cỏ xung quanh rộng đến hai thước mới thôi, sau khi chắc chắn có rắn nấp Ngọc Tử mới tắt đuốc.

      Bầu trời tối đen.

      Trong bóng tối vươn tay nhìn năm ngón, Ngọc Tử trợn to mắt dám chớp, lắng nghe tiếng quát tháo, khóc lóc, tiếng ngựa hí từ bên ngoài truyền vào.

      Phụ thân, biết phụ thân sao rồi? Với tính tình của ông, cho dù ngủ ở chỗ gần rừng cây xa như vậy nhưng thấy cướp đến cũng nhất định xông ra liều mạng?

      Mình giúp được ông nên gây rắc rối cho ông.

      Trong bóng tối, Ngọc Tử ngồi mặt đất nhúc nhích, mở to mắt, lắng nghe tiếng kêu thảm thiết ngừng truyền đến từ nơi cách nàng chỉ khoảng năm, sáu trăm bước chân.

      Giữa tiếng kêu gào thê thảm đó, thỉnh thoảng lại xen lẫn vài giọng Ngọc Tử thấy quen thuộc.

      Ngọc Tử nghiến chặt răng, trái tim treo lơ lửng, bất tri bất giác chắp tay lại, thầm cầu nguyện: “Con lạy ông trời, sơn thần, thủy thần, con xin thần linh bảo vệ cho phụ thân, phù hộ ông bị tổn thương. Ngàn lần vạn lần cầu xin các ngài.”

      Tiếng quát, tiếng hô, tiếng kêu thảm thiết bên ngoài càng ngày càng nhiều, càng ngày càng hỗn loạn.

      Trong lúc mơ hồ, nàng nghe được mười mấy giọng đều hô lớn: “Bảo vệ hàng hóa! Bảo vệ Man quân! Bảo vệ công tử Xuất!”.

      Trong giọng này còn có cả tiếng khóc, thét chói tai của số nữ tử.

      lúc sau, có vài giọng sang sảng của người đàn ông vang lên: “Bọn ta nguyện dâng tặng Vu quân hai nhóm mỹ cơ, năm xe gấm vóc, tơ tằm!”

      Tiếng vừa phát ra, tiếng chém giết dần xuống.

      Chỉ trong chốc lát, giọng hào sảng, trầm thấp của người đàn ông từ xa truyền đến. Dù giọng của người nọ vô cùng vang dội nhưng thứ nhất Ngọc Tử quả thực cách quá xa, thứ hai giọng đó có cả khẩu địa phương nên nàng nghe hiểu. Cho nên dù vểnh tai lắng nghe hồi lâu Ngọc Tử cũng hiểu người nọ gì.

      Nhưng giọng của người đó vừa vang lên khu doanh trại lập tức trở nên an tĩnh lại.

      Cũng biết qua bao lâu, tiếng cười to vang lên, trong tiếng cười, tiếng gào thét còn có cả tiếng vó ngựa dần xa.

      Qua khắc, còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa. Ngọc Tử nghe thấy mấy giọng cùng cao giọng hô: “Buộc chặt trâu ngựa lại! Buộc chặt trâu ngựa lại!”

      Nghe đến đó, Ngọc Tử hiểu: Đám giặc cướp .

      Nàng vội vàng đứng lên, chạy ra bên ngoài.

      Khi nàng ra khỏi rừng cây ngoài doanh trại, khắp nơi đều là đuốc sáng bừng bừng cùng tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ. kiếm khách quát lên chói tai khiến lòng nàng hoảng hốt: “Người bị thương nặng, bỏ !”

      Tiếng quát vừa hô xong, những tiếng kêu thảm thiết, tiếng rên rỉ cũng giảm phân nửa. Chỉ được lát lại có tiếng khóc lóc cầu xin.

      Ngọc Tử vội về phía đám người.

      Phụ thân của nàng bị thương nặng chứ.

      Nàng vừa lẫn vào đám người chứng kiến đội kiếm khách mặc áo giáp trúc, mặt đầy vết máu, lần lượt tìm kiếm. Mỗi khi thấy người làm tạp vụ hay kiếm khách bị đứt tay, đứt chân hoặc bị thương đến lục phủ ngũ tạng có hai người tiến lên kéo bọn họ tới trước đống lửa bên phải.

      Trước đống lửa, hơn mười người tay cầm trường kích, mặt chút thay đổi nhìn những kiếm khách bị thương nặng.

      Ngọc Tử lảo đảo chạy về phía đống lửa.

      ở lúc này, tiếng khóc hô quen thuộc vang lên: “Ngọc, con của ta, con ở đâu?”

      Giọng này? Ngọc Tử vừa vui vừa sợ quay đầu lại.

      Nhìn thấy người đó nửa người là máu, tóc rối tung, dáng người thấp bé chạy khắp nơi tìm mình Ngọc Tử gọi lớn: “Phụ thân, con ở đây. Con ở đây”.

      tới đây, nàng rơi lệ đầy mặt, khóc lớn thành tiếng. Phụ thân của nàng vẫn có thể chạy, có thể nhảy, còn tìm nàng, nhất định ông bị thương!

      Hết chương 22.

    5. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 23: Mệnh lệnh của Á

      Editor: Tĩnh Uyển


      Ngọc Tử chạy về phía phụ thân.

      Thấy Ngọc Tử bình an vô , người ngay cả mồ hôi, bùn đất cũng dính Cung vui vẻ cười ngây ngô.

      mặt Cung vừa là máu, vừa là nước mắt lại có cả mồ hôi, hơn nữa gương mặt ông vốn nhăn nheo, nụ cười này càng khiến khuôn mặt thêm nhăn nheo, trong ánh lửa bập bùng, khó coi như ma quỷ.

      Chỉ là nhìn thấy nụ cười này của cha, Ngọc Tử vui sướng vô cùng, nàng kêu lên: “Phụ thân, người có bị thương ?”

      Vừa nàng vừa vươn tay sờ thử tay chân thậm chí cả lưng, bụng của Cung.

      Cung cười cười đứng đó, để mặc Ngọc Tử kéo mình tới lui, sờ tới sờ lui. Mãi đến khi Ngọc Tử trút bỏ áp lực, hoan hô tiếng mới đắc ý cười : “Lúc phụ thân mười bốn tuổi chém bay đầu người, bình sinh gặp nhiều nguy hiểm thể tính hết được. Mấy tên cướp kia có gì đáng phải nghĩ”.

      Ngọc Tử nghe phụ thân khoe khoang cười.

      Nàng vui mừng, cũng cười theo : “Ngọc chỉ sợ phụ thân con quá thiện chiến, dũng mãnh khiến đám cướp kia mất mạng thôi”.

      Lão Cung hơi bĩu môi cười : “Man quân cũng chỉ là man di, phụ thân chẳng liều mạng cho loại chủ nhân như vậy”.

      Ngọc Tử ngẩn ra.

      Từ lời của Cung, nàng cảm nhận được kiêu ngạo của ông, ông là người Trung Nguyên chính thống, khinh bỉ với những dân tộc man di xuất phát từ xương tủy, là khinh bỉ từ thâm căn cố đế.

      Ngày hôm sau, thương đội tiếp tục khởi hành, nhìn cánh đồng hoang vu phơi đầy xác của những tạp vụ và kiếm khách, hồi lâu sau Ngọc Tử vẫn thể lấy lại tinh thần.

      Trong thương đội, kể cả Cung mọi người đều vui mừng. Theo bọn họ thấy, xem bói đúng, đúng là có nguy hiểm. Chỉ tổn thất hai mươi ca cơ, năm xe đồ ngọc, chút tổn thất này hề làm tổn thương đến nguyên khí của thương đội.

      Mọi người cũng coi những người chết và tính mạng của năm mươi bảy người bị thương nặng bị vứt bỏ là gì.

      hơn nửa tháng, cuối cùng thương đội cũng vào đến nước Lỗ.

      Bước từng bước vào biên giới nước Lỗ, mọi người đều thở phào hơi.

      Nước Lỗ là nước nổi tiếng về lễ nghi. Đây là nước sản sinh ra rất nhiều quân tử, cũng nước sản sinh ra rất nhiều thế hệ hiền tài.

      Người nước Lỗ vô cùng căm ghét đạo tặc, ở nước này, căn bản đạo tặc có chỗ dung thân.

      Cho nên, nước Lỗ có đạo tặc.

      Mọi người trong thương đội đều bớt cảnh giác, bắt đầu thoải mái ca hát. Trong lúc nhất thời, tiếng Tề giọng Man đều vang lên, hô to gọi dứt.

      No thân ấm cật, dậm dật khắp nơi, vừa mới thoải mái lại, đám kiếm khách thương tiếc hai mươi ca cơ nọ thay cho công tử Xuất.

      Nghe mọi người bàn tán, Ngọc Tử cũng có chút hoảng hốt. Người ở thời đại này đúng là chẳng thể đoán trước được gì, mỹ tỳ Trịnh Thiếu cơ nọ khi gặp nàng cao ngạo như thế nhưng chỉ trong nháy mắt bị biến thành đồ chơi của đám đạo tặc.

      Người Lỗ sùng bái lễ nghĩa, bất kể là quan lại trong triều định hay là người dân bình thường, hành vi cử chỉ của bọn họ đều rất lễ độ, phép tắc.

      đường , thường xuyên nhìn thấy những người Lỗ bán hàng rong mặc quần áo sạch , đai mũ chỉnh tề.

      Nếu chỉ nhìn vẻ mặt của bọn họ có thể còn tưởng nhầm rằng những người này đều là những bậc trí sĩ uyên bác, ai có thể ngờ đó lại chỉ là những người dân thường kiếm kế sinh nhai?

      Cung cưỡi ngựa bên cạnh Ngọc Tử, nhìn cảnh này, ông cảm khái : “Các nước trong thiên hạ, người Lỗ là phong nhã nhất. Ở nước Lỗ, phụ nữ quý tộc đều biết chữ, dân thường cũng hiểu lễ”.

      “Phụ nữ quý tộc biết chữ?”

      Ngọc Tử ngẩng đầu nhìn Cung, thầm nghĩ: " ra các phụ nữ quý tộc ở nước khác cũng chưa chắc biết chữ. May mà thân thể này của mình là nữ tử nước Lỗ”.

      Trong lúc Ngọc Tử nhìn đông nhìn tây giọng từ phía sau nàng truyền đến: “Cung, đứa con của ông hành xử thong dong, có thể coi là đại trượng phu. Nhưng sao nhắn như vậy? Sao ông truyền thụ kiếm thuật cho ?”

      Đây là giọng của Á.

      Ngọc Tử ngẩn ra, quay đầu lại nhìn.

      Vừa quay đầu lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của Á. Ánh mắt của Á có chút kì lạ, Ngọc Tử tự nhiên quay đầu né tránh cái nhìn của .

      Cung cười đáp: “Con ta ngu dốt, có học cũng vô dụng.”

      Á vẫn nhìn Ngọc Tử, thấy nàng chạy xa ra khỏi tầm mắt chăm chú của mình, Á nhếch miệng, chậm rãi : “Cung, nghe ông gọi con ông là Ngọc? Ta nhớ ông từng mang về nữ tử rất xinh đẹp, cũng tên là Ngọc?”

      Cung hoảng hốt, vội vàng cười khoát tay trả lời: “ có chuyện này, có chuyện này.”

      Cung tới đây bình tĩnh hơn nhiều. Ông lạnh lùng nhìn Á : “Con ta ta muốn giữ lại để dưỡng già. Nếu Á muốn nạp thêm người vào đội của ngươi vẫn nên đến nơi khác tìm ”.

      Dứt lời, ông giục ngựa rời .

      Cung vừa kiếm khách mặt vàng vội thúc ngựa tới gần Á, oán giận : “Á, sao đột nhiên lại lễ phép như thế? Con của Cung đánh trúng ngươi, lấy tên của ta để hù dọa người Tề mà ngươi chất vấn?”

      tới đây, kiếm khách kia liếc nhìn Ngọc Tử, nhìn chằm chằm vào ngực, mông của nàng vài lần, hàm răng vàng cười khả ố: “Đứa bé này mắt sáng răng trắng, cơ thể mềm mại, chắc chắn bình thường có rèn luyện nhiều. Khó trách mấy kiếm khách nước Tề kia đến bây giờ vẫn cứ nhớ mãi quên”.

      vừa dứt lời, Á cũng nhướng mày, trầm giọng quát: “Đứa bé này các ngươi thể đụng vào được!”

      Hán tử mặt vàng nhìn với vẻ khó tin, kinh ngạc hỏi: “Á, ngươi cũng thích nam tử?”

      Khuôn mặt tuấn lãng, già nua của Á hơi đỏ lên, lườm kiếm khách mặt vàng cái, khẽ quát: “Bớt nhảm !”

      Kiếm khách mặt vàng trợn to mắt, lắp bắp : “Ngươi…ngươi lại đỏ mặt? Ngươi… ngươi thích nam tử từ khi nào?”

      Á hừ mạnh tiếng, bực tức : “Đừng có bậy. Dù sao, trước khi quay về thành Tằng, bất luận kẻ nào cũng được động vào !”

      Dứt lời, vội vàng giục ngựa rời .

      Mãi đến khi Á xa rồi, kiếm khách mặt vàng vẫn còn rất ngạc nhiên, ngây ngốc nhìn theo lão đại nhà mình. lát sau, mới ôm mặt, rên rỉ tiếng, lầu bầu : “Chẳng lẽ là hai tháng này nhịn nhục quá khổ cực? A a a… thân thể nam nhi mạnh mẽ sao sánh được với vẻ đẹp dịu dàng của nữ nhi?”

      Cung giục ngựa qua Ngọc Tử, thấy con cười nhàng, còn chạy đến đầu thương đội. Ông vừa muốn gọi con lại thấy Ngọc Tử chạy đến trước mấy quầy hàng của người Lỗ, hỏi đông hỏi tây. Ông thầm than hơi, nuốt lo lắng khi chuyện với Á lại.

      Ngọc Tử rất vui vẻ cũng rất cảm khái. Cảm giác này, khi bước chân vào mảnh đất này thường xuyên xuất .

      Nhìn những người dân bán hàng, lúc này nàng thực có cảm giác vui mừng khi được trở về nhà.

      Đứng trước quầy hàng rong, Ngọc Tử chỉ vào chiếc ống trúc bọc da trâu, tò mỏ hỏi: “Trong này có gì?”

      “Là sơn”

      Sơn?

      Ngọc Tử suy nghĩ chút, liền lắc đầu: Thứ này hẳn là ở nước Tề cũng có, đáng mang theo.

      Vì vậy, nàng chỉ vào cái bát sứ hỏi: “Trong này là cái gì?”

      Người nọ còn chưa trả lời giọng trầm thấp ưu nhã rất động lòng cùng với tiếng cười nhàn nhạt vang lên từ phía sau nàng: “Đứa bé này cũng ở trong thương đội? tiếng nước Lỗ rất tốt. Tích, ngươi tiến lên dẫn đến gặp ta”.

      Hết chương 23.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :