1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ngọc thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7: Giả trai

      Editor: Tĩnh Uyển


      Hai ngàn vàng, đây là số lượng , từ cổ tới kim, tiền bạc có thể làm loạn lòng người, ôi!

      Nghĩ tới đây, Ngọc Tử khỏi suy ngẫm: “Thậm chí cả người cũng chưa gặp được, mà ra giá hai ngàn vàng. Từ vẻ mặt của phụ thân, nàng có thể nhận ra hai ngàn vàng này là con số hề , phải là có câu “Có báu vật là mang tội” sao? Phụ thân muốn bảo vệ mình, chẳng phải là cũng lo lắng hãi hùng hay sao?

      Nàng oán hận thầm nghĩ: “ chừng mình căn bản đáng giá hai ngàn vàng, con số này có khi lão Trì cố ý ra để thuyết phục phụ thân thôi.”

      Ý nghĩ này vừa xuất trong đầu, Ngọc Tử lại lắc đầu liên tục, ý tưởng này chẳng có chút nào đáng tin hết.

      Rơi vào trạng thái suy nghĩ miên man, Ngọc Tử hề biết, trong lịch sử, mẫu thân Triệu Cơ của Tần Thủy Hoàng là do Lã Bất Vi dùng ba nghìn vàng mua về.

      Ngọc Tử giống như con nhặng đầu lòng vòng quanh đám cây cối mấy vòng, sau đó cắn răng, nhanh về phía trước.

      Chỉ lát sau, nàng tới phía sau Cung, lén lút quan sát ông.

      Khi Ngọc Tử cân nhắc sắp xếp từ ngữ sao cho phù hợp, Cung đứng quay lưng về phía nàng thở dài tiếng, : “Ngọc, đừng sợ.”

      Ngọc Tử kinh ngạc, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng vào Cung: “Ông ấy biết nàng biết.”

      Cung quay đầu, từ ái nhìn nàng, cất giọng khàn khàn : “Con à, phụ thân là người học võ, tiếng bước chân của con dù rất , cũng giấu được phụ thân?”

      Sau khi giải thích, ông thở dài: “Có thể là cơ thiếp của quý nhân, sinh con cho quý nhân, đúng là may mắn của người phụ nữ. Nhưng, phụ thân biết, con vốn là quý nhân, lại mới trở về từ cõi chết, tất nhiên là muốn quay lại nơi đó để chịu khổ. Con à, con đừng sợ, phụ thân nhất định bảo vệ con chu toàn.”

      Ông tới đây, thấy Ngọc Tử kinh ngạc nhìn mình, mắt nàng rưng rưng, khỏi hiền lành cười, vươn bàn tay nhăn nheo run rẩy lau nước mắt lăn xuống gương mặt nàng, an ủi: “Con à, con đừng sợ, con là do ông trời ban cho cha, cha nhất định bảo vệ con, dù phải chết cũng bảo vệ con.”

      Ngọc Tử chớp mắt, ép nước mắt vào trong, nàng cúi đầu khẽ: “Phụ thân, con có thể giả trai ?”

      “Giả trai?” Cung nghi ngờ hỏi câu, rồi lập tức kịp phản ứng, “Con muốn giả trang thành trượng phu để tiện lại sao? Được.”

      Ngọc Tử nhoẻn miệng cười, nàng vui vẻ : “ sao? tốt quá.”

      Lát sau, nàng thở dài tiếng, khẽ lẩm bẩm: “Khi ra ngoài, con giả trai, à, trượng phu, vậy cũng tốt.”

      Thói quen dùng từ của Ngọc Tử có chút khác biệt với người thời đại này, Cung mỉm cười lắng nghe, trong lòng mơ hồ xuất ý niệm: “Con của ta, ngôn ngữ kỳ lạ, hành động cử chỉ cũng giống như người phụ nữ bình thường. Hay là, nó có lai lịch gì khác?”

      Vừa nghĩ tới đây, Cung lại khẽ cười. Con bé xuất ở trước mộ phần của con ta, đó là do trời xanh ban tặng. Bất luận là con bé có lai lịch như thế nào, nó vẫn là con ta.

      Nghĩ là nghĩ như thế, Cung vẫn với Ngọc Tử: “Con à, từ nay về sau, con phải cẩn trọng lời và hành động mới được.”

      Ngọc Tử ngẩn người.

      Nàng lập tức hiểu ra.

      Nàng cúi đầu, cung kính với ông lão: “Lời phụ thân rất phải.”

      Đáp lời xong, nàng khẽ mấp máy môi muốn giải thích chút về lai lịch của mình, lời tới bên miệng nhưng vẫn nên lời. Nàng nên như thế nào? thể nào với ông mình là quái vật hoàn hồn vào xác chết.

      Ông lão nhìn vẻ mặt được tự nhiên của Ngọc Tử, khẽ cười, rồi cầm lấy cây chổi tiếp tục quét.

      Quyết định khi ra ngoài giả trai, đầu tiên Ngọc Tử trở lại trong phòng, tìm kiếm mấy bộ quần áo bằng sợi đay của đứa con chết của ông lão để ở đó mấy năm mặc vào. Sau đó, nàng lấy ít tro bếp, trộn với nước giếng rồi xoa đều lên mặt và tay chân.

      Sau hai ba tiếng đồng hồ bận rộn, Ngọc Tử rốt cuộc cũng thành công biến mình thành nam tử có làn da ngăm đen, dáng vẻ thư sinh gầy gò yếu ớt. Ngọc Tử soi xuống giếng rồi ngắm nghía hồi lâu, thầm nghĩ: “Được, về sau mình trông như thế này.”

      Đương nhiên, nàng cũng biết, hóa trang như vậy chỉ lừa được người bình thường.

      Tốn mất ngày, hai cha con cuối cùng cũng nghĩ ra được biện pháp. Sáng ngày hôm sau, khi người ở bên ngoài hỏi về Ngọc Tử, Cung bèn tuyên bố rằng, con của mình nửa đêm bị đám cường đạo bắt . Sau đó ông ở trước mặt mọi người, như hóa điên hóa dại mà cầm lấy tay tên ăn mày do Ngọc Tử đóng giả, liên tục gọi con của ta, rồi lại điên điên khùng khùng, vừa lôi vừa kéo mà mang nàng về nhà.

      Hai cha con ở lì trong nhà suốt mấy ngày, sau đó khi ra ngoài, Ngọc Tử ăn mặc như con trai, mà Cung khôi phục như bình thường, hề điên điên khùng khùng, đương nhiên, tên ăn mày kia được tắm rửa sạch , diện mạo cũng thanh tú hơn, tất nhiên là trở thành con trai của ông.

      Cả hai cha con đều phải là người có sở trường diễn kịch, lần này diễn trò như thế này, cũng biết có thể giấu giếm được mọi người hay . Biện pháp này chính là biện pháp tốt nhất mà bọn họ có thể nghĩ ra.

      Ở trong nhà suốt ba ngày, lương thực còn lại trong nhà chẳng còn bao nhiêu. Vừa sáng sớm, ông lão ra mấy con đường lớn, chờ thương đội qua.

      Ngọc Tử cũng hề nhàn rỗi.

      Vào lúc rảnh, nàng bắt đầu vắt óc suy nghĩ xem nên làm việc gì, để mình và phụ thân có thể được ăn no bụng.

      Kỳ , trong ba ngày này, nàng lúc nào là nghĩ tới chuyện này. Nhưng nàng chỉ là người xuyên đến đây, đối với hoàn cảnh tập tục của nơi này hoàn toàn biết gì cả có thể nghĩ ra được biện pháp gì hay?

      Sau khi ở nhà suy nghĩ có kết quả, Ngọc Tử cẩn thận hóa trang rồi ra khỏi nhà. Đây là lần đầu tiên nàng ra phố mà bảo vệ của phụ thân.

      Thành Tằng rất phồn hoa. Những con phố chính ở trong thành đều được lát bằng phiến đá. Ở hai bên đường, bày đầy những bàn đá, ở mỗi bàn đá đều có bày hàng hóa.

      Đường phố rất yên tĩnh, người ở đây cũng có thói quen rao hàng. vài lá cờ bay phấp phới, có viết đủ loại chữ lưu hành, những chữ đó, Ngọc Tử đều biết.

      Ở phía trước nàng, lá cờ ở phía Đông viết “Cỏ bì Sở”, cái bàn đá ở phía Tây có bày đầy những lọ gốm, ở mặt viết “Muối Tề”.

      Từng lá cờ đều bị gió thổi bay phần phật, Ngọc Tử vừa vừa quan sát kỹ càng, ở những lá cờ này có viết “Chu sa Tần*”, “Đao Ngô”, “Dâu Tề”, “Ngựa Yến”…

      Hàng hóa rực rỡ muôn màu, bày đầy khắp hai bên đường.

      Ngọc Tử vừa nhìn, vừa lặng lẽ ghi nhớ và suy nghĩ.

      Giữa lúc nàng ngắm nhìn rất chăm chú, đột nhiên trước mắt nàng tối sầm lại, có người chắn ngang đường nàng , đồng thời, giọng to như tiếng đập bàn truyền đến: “Dừng lại! Thằng nhóc kia, cha mày là Cung hả?”

      Người này vừa mở miệng, mùi hôi thối xông thẳng vào mũi nàng. Người này chẳng những miệng thối vô cùng, người còn có mùi hôi trộn lẫn với mùi mồ hôi.

      Bị mùi hôi này vây xung quanh, Ngọc Tử tự chủ được lui về phía sau từng bước. Nhưng nàng biết rằng, nàng vừa mới lùi xuống, tên cao lớn chặn đường nàng hất đầu, phát ra trận cười đinh tai nhức óc. chỉ có cười lớn, mà, năm sáu gã đàn ông khác xung quanh Ngọc Tử cũng cười vang theo.

      Trong tiếng cười to đến mức chói tai, gã quát: “Đứng lại! Lão Cung đời võ dũng, sao lại nhận thằng con ốm yếu như gà con thế này? Bị người ta chặn đường, lại còn từ từ lui về phía sau?”

      * Chú thích:

      Chu sa: Chu sa hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ. Thành phần chính của nó là sulfua thủy ngân (II) (HgS).

      [​IMG]

      Hết chương 7.


      Chương 8: Kiếm sống

      Editor: Tĩnh Uyển


      Trong tiếng cười lớn ngớt, gã đàn ông đứng chắn đường kia tiến tới từng bước, càng lúc càng bước tới gần chỗ Ngọc Tử.

      Vào lúc này, trong tiếng cười của bọn họ Ngọc Tử hiểu được, khi đối mặt với khiêu khích, thể lùi về phía sau.

      Nàng đứng lại, chậm rãi ngẩng đầu.

      Chắn ở trước mặt nàng là thanh niên khoảng chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, mặc bộ y phục bằng sợi đay, cổ tay áo sờn rách hơn phân nửa. Khuôn mặt hình chữ quốc, nhưng bởi gầy mà hai bên má đều hóp lại, gương mặt đen xạm, miệng rộng, râu ria lởm chởm, khi cười lộ ra cái miệng đầy răng đen.

      Người này bên hông cũng đeo kiếm, xem ra xuất thân của cũng tồi.

      lại điên cuồng cười to.

      cười rồi cười, đột nhiên lại cảm thấy có gì đó đúng.

      Thằng nhóc trước mặt này yếu ớt như con gà con, vậy mà còn lẳng lặng quan sát , đúng là làm cho người ta cười dứt được, vui sướng ngừng.

      ngừng cười, cúi đầu trừng mắt nhìn Ngọc Tử, tay phải vỗ lên bội kiếm đeo bên hông, quát: “Gà con, gà con, mày nhìn cái gì hả?”

      Ngọc Tử hơi cúi đầu, nàng bắt chước tư thế hành lễ của mọi người, chắp hai tay với gã, mở to hai mắt, lớn tiếng : “Nghe tiền bối của quân từng là quý nhân, đúng ?”

      Lời này gã đó thích nghe, ưỡn thẳng lưng, đắc ý đung đưa bội kiếm đeo bên hông của mình, gật gù đắc ý : “Ông cố của ta là con của Khang quốc công. Phụ thân ta, từng phục vụ trong cung Tằng.”

      tới đây, thấy Ngọc Tử mở to mắt, bộ dáng rất là hứng thú, lắng nghe nghiêm túc, tinh thần càng thêm phấn chấn, chép miệng, lại ra sức vỗ vỗ vào bội kiếm bên hông, lớn tiếng : “Nhớ năm đó…”

      vừa mới ra ba từ này, tiếng liền ngừng lại.

      Đó là vì ngay lúc đó, phía trước đột nhiên truyền đến hồi xôn xao, náo loạn bất an, tiếng hỗn loạn xen lẫn hoảng sợ của mấy người truyền đến: “Công tử Pha tới, mau lui xuống, mau lui xuống!”

      Lời vừa xong, hồi tiếng vó ngựa, tiếng xe ngựa lăn đường cùng với tiếng thét lớn truyền đến.

      Gã đàn ông chặn đường Ngọc Tử vừa nghe đến ba từ “Công tử Pha”, lập tức hoảng sợ, cũng khoe khoang với Ngọc Tử nữa, vội vàng lui về phía sau, lùi thẳng tới cái bàn đá bày y phục bằng vải bố phía sau rồi ngồi xổm xuống.

      Người tránh chỉ có , chỉ chốc lát, cả con đường lâm vào tình cảnh gà bay chó sủa, tất cả mọi người lại đường đều lui sang hai bên, mà tất cả hàng hóa bày bàn cũng đều được dọn về đằng sau.

      Trong tiếng kêu la ầm ĩ ngừng, Ngọc Tử cũng yên lặng né sang bên.

      Thời gian chỉ trong chớp mắt, mấy con ngựa màu đen cao to xuất ở tầm nhìn của Ngọc Tử.

      Cưỡi lưng mấy con ngựa này là mấy kiếm khách cầm trường kích trong tay, liên tục quét ngang qua phía người đường. Mà ở ngay phía sau sáu kiếm khách này là bốn chiếc xe ngựa.

      Màn xe của mỗi chiếc xe ngựa đều được vén lên, trong xe có mấy người thò đầu ra.

      Ngồi ở chiếc xe ngựa thứ nhất là thanh niên khoảng chừng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, gương mặt dài nhọn, miệng rộng, mắt mũi to. đầu thanh niên này đội chiếc mũ cao, híp đôi mắt chuột lại, cái mũi hưng phấn phập phồng liên tục, miệng hô to gọi liên tục: “Nếu người nào chắn đường, giết hết! Trực tiếp giết!”

      Thanh niên đó vừa xong, Ngọc Tử liền nghe thấy bên cạnh truyền đến những tiếng run rẩy dữ dội. Nàng quay đầu lại thấy thân thể cao lớn của người đàn ông tự cao tự đại mới chặn đường nàng khi nãy, run như cầy sấy.

      Xem chừng thanh niên mắt chuột kia chính là công tử Pha.

      Xe ngựa chạy tới.

      Trong ba chiếc xe ngựa phía sau, có ba thiếu nữ ngồi hai chiếc xe ngựa.

      Những thiếu nữ này có ngũ quan cân đối, làn da cũng tương đối trắng. Các nàng ngồi ở trong xe ngựa, cằm hếch lên cao, khinh thường thèm để mắt tới mọi người ở hai bên đường.

      Trong số đó có thiếu nữ chừng mười tám mười chín tuổi, thấy công tử Pha hò hét như thế, còn ra lệnh cho võ sĩ cầm kích đến bên đường kiếm tên “Tiện dân” nào đó giết chơi cho vui khỏi nhíu mày, kiên nhẫn nữa quát lên: “Pha, muốn giết người khi về rồi giết sau, đừng để lỡ thời gian.”

      Lời của thiếu nữ này hiển nhiên rất có uy quyền, công tử Pha vừa nghe xong, lập tức quay đầu nhìn thiếu nữ, cực kỳ nịnh nọt : “Vâng, vâng ạ.”

      vung tay lên, ra lệnh: “Nhanh chóng tiến lên!"

      “Vâng!”

      Trong tiếng đồng ý vang dội, tiếng vó ngựa dồn dập tiến về trước, tiếng bánh xe lăn nhanh chóng đường. Chỉ chốc lát, bốn chiếc xe ngựa nhanh chóng biến mất để lại bụi bay đầy trời.

      Những người này vừa , khu chợ lập tức trở nên náo nhiệt trở lại.

      chàng trai gầy gò chạy đến phía sau bàn đá, lớn tiếng : “Bá, công tử Pha rồi, có muốn giáo huấn thằng con của lão Cung thêm chút nữa hay ?”

      Bá, cũng chính là người chặn đường Ngọc Tử, lúc này mồ hôi đầu túa ra như tắm, thò cái mặt hoảng sợ ra ngoài nhìn vài lần, thấy quả nhiên là công tử Pha còn ở đó nữa, lập tức nhếch miệng cười to trận.

      Bá bò dậy dậy, quay đầu tìm kiếm Ngọc Tử.

      Đúng lúc nghênh ngang đến gần Ngọc Tử, giọng từ bên cạnh truyền đến: “Bá, nhanh thôi! Công tử Pha định khi về giết người.”

      Bước chân của Bá ngừng lại chút, sắc mặt xanh mét, hai chân run lẩy bẩy, cũng chẳng thêm câu nào, phát ra tiếng kêu kì quái, rồi chạy ra đường.

      Cũng chỉ có , rất nhiều người đều thu dọn đồ đạc, vội vàng về.

      Ngọc Tử thấy cảnh tượng như vậy, cũng xoay người khỏi.

      Nhưng nàng về nhà mà thẳng lên núi.

      Trong chợ có những gì, trong lòng Ngọc Tử nhẩm tính được phần nào, tại nàng muốn nhìn vùng núi hoang dã lần xem thế nào.

      Kể từ khi Bình vương nước Tấn hạ lệnh cho chư hầu các nơi khai khẩn mở mang sông ngòi rừngnúi , để dân chúng lấy những thứ có thể sử dụng được, những năm gần đây, càng ngày càng nhiều quốc gia khai khẩn rừng núi .

      Trong rừng tuy rằng cây cối um tùm, nhưng ở trước mắt Ngọc Tử lại xuất từng mảng lớn cây cối bị chặt. Những cây này đều bị chặt bỏ từ năm trước, gốc cây còn lại có nhú ra vài mầm non.

      Ngọc Tử biết rằng do Tấn Bình vương cho phép dân chúng khai thác rừng cây, từ đó về sau, rừng cây ở Trung Quốc đều bị con người chặt hàng loạt, càng ngày càng nhiều rừng rậm nguyên thủy biến mất, đất màu phần lớn bị xói mòn. ra, ở thời Xuân Thu Chiến Quốc, lưu vực sông Hoàng Hà mới là vùng đất trung tâm mà dân tộc Trung Hoa tụ tập sinh sống, nhưng bởi vì đất màu bị xói mòn nghiêm trọng, người dân từ từ dời tới phương Nam, sau đó lưu vực sông Trường Giang mới trở thành trung tâm nền văn minh Trung Hoa.

      Kỳ , trong mấy canh giờ vừa qua, Ngọc Tử nghĩ ra vài cách để có thể làm giàu. Nhưng vấn đề là, nàng có tiền vốn, tiền mà phụ thân kiếm được, ngay cả ăn cơm độn cũng đủ no, sao còn có tiền mà để dành?

      tại nàng quan sát vùng rừng núi này, nghĩ xem có thể tìm được thứ gì đó, cần tiền vốn, chỉ cần xử lý cách đơn giản mà có thể mang đến lợi nhuận cho nàng hay .

      Thế nhưng cũng dễ dàng, Ngọc Tử tuy xuất thân từ vùng nông thôn, nhưng từ cơm áo lo, rất nhiều loại cây trông như thế nàng cũng chưa từng nhìn thấy. Vào sâu trong rừng rậm, Ngọc Tử lại nhớ tới lần mình gặp con hổ, đường nàng chỉ cẩn thận đường lớn, căn bản dám vào sâu hơn để tìm kiếm.

      Cứ lòng vòng như thế ba canh giờ đến buổi chiều, bụng nàng đói tới mức sôi lên.

      Ngọc Tử lau mồ hôi, nhìn mặt trời lặn về phía Tây, có chút lo âu thầm nghĩ: “ được, mình tuyệt đối thể để mình phụ thân vất vả như vậy được, mình nhất định phải nghĩ ra biện pháp.”

      Từ lúc phụ thân dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt người muốn mua nàng, Ngọc Tử hoàn toàn xem như ông là người thân của mình. tại suy nghĩ quan trọng nhất của nàng là giải quyết vấn đề ấm no, khiến ông lão có thể tươi cười mãn nguyện.

      Cắn chặt răng, Ngọc Tử nghĩ thêm: “Nếu được, mình phải kiếm cơm ở nhà khác, thử làm đầu bếp xem sao.”

      Nàng cũng biết, làm đầu bếp ở thời đại này cũng phải là ý kiến hay. Người như Ngọc Tử quyền thế, nếu làm ra món ăn gì đó giống với phương thức nấu ăn vốn có ở đây, vậy nguy cơ lớn nhất có thể xảy ra với nàng là, lại lâm vào tình huống trở thành lễ vật của chủ nhân, trở thành quà tặng mà ông ta tặng cho người quyền quý để nịnh hót. Sau khi trở thành quà tặng, điều ổn tiếp theo chính là dù sao nàng cũng là , vẫn là mỹ nhân ngàn dặm mới tìm được trong mắt người đương thời. Dưới tình huống như vậy, ngộ nhỡ bại lộ thân phận, vận mệnh của mình, mình cũng thể tự quyết định được.

      Hết chương 8.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9: Thương đội

      Editor: Tĩnh Uyển


      Ngọc Tử lòng vòng trong núi nửa ngày, khi trời tối nàng mới vội vàng quay về nhà.

      Khi nàng tới đoạn đường cỏ dại mọc đầy ngoài tường bao, ánh chiều tà rực rỡ chiếu chênh chếch xuống khoảng tường bao, chiếu xuống người nàng cũng chiếu tới người ông lão đứng trong sân.

      Ông mỉm cười với Ngọc Tử, nụ cười của ông ấy, hàm chứa vui sướng và thoải mái.

      Trong bất tri bất giác, Ngọc Tử nở nụ cười rực rỡ. Vào khoảnh khắc này, tâm trạng lo âu mỏi mệt của nàng, đột nhiên trở nên vô cùng yên bình.

      Cho dù trôi dạt ở thế giới kỳ lạ, cũng có người thân chờ nàng về nhà. Nàng đúng là người may mắn.

      Ngọc Tử vội vàng tới chỗ phụ thân, vui mừng gọi: “Phụ thân.”

      “Con về rồi?” Cung cười đến mức nếp nhăn mặt đều giãn ra, nhìn thấy Ngọc Tử cả người đầy mồ hôi, ông đau lòng : “Con ra ngoài sao? Có bị ai bắt nạt hay ?”

      Ngọc Tử mỉm cười, “Có người đàn ông tên Bá, bên hông có đeo kiếm chặn đường con, nhưng ngay lúc đó công tử Pha lại tới.”

      Nàng biết, dối chuyện như thế này là cần thiết. Phụ thân có kinh nghiệm sống phong phú, ông ấy chỉ bảo cho nàng. Ngọc Tử vừa xong, Cung nhíu mày, ông gật đầu : “Bá? kẻ tiểu nhân. Cha từng đuổi quá ba lượt, ngờ dám ức hiếp con.”

      Dừng chút, ông có phần lo lắng : “Con muốn ra phố, cần có cha cùng mới được.”

      Lúc này, đầu mày của ông lão giãn ra, ông nở nụ cười: “Con à, phụ thân tìm được việc rồi, bắt đầu từ ngày mai, phải bảo vệ thương đội tới thành Lỗ. Lần này thương đội trả cho phụ thân hai trăm đao tệ*, đủ cho cha con ta phải lo lắng trong vòng năm.”

      Cung tới đây lấy cái âu gốm từ đằng sau ra: “Con à, trong âu này có chút muối, con có thể dùng để súc miệng.”

      Ngọc Tử kinh ngạc nhận lấy chiếc âu gốm.

      Nàng cúi đầu, chậm rãi mở chiếc âu gốm ra, nhìn thấy trong cái âu bằng lòng bàn tay trẻ con là ít muối hạt to, rất lâu nàng cũng mở miệng được. Nàng ngờ, phụ thân vẫn còn nhớ tới chuyện nàng cần muối để súc miệng.

      Nàng thấp giọng hỏi: “Phụ thân, chỗ muối này mua mất bao nhiêu đao tệ?”

      Cung cười ha hả: “ đao tệ.”

      Ông hiển nhiên là cũng để ý tới việc này, ông lắc đầu cảm khái : “Thương đội của Man quân chính là lũ người Địch mọi rợ, nhưng lại có phần tài giỏi. Nước Lỗ và nước Tề có thù lâu mà ông ta vẫn có thể tự do lại giữa hai nước Lỗ, Tề.”

      Ngọc Tử nghe đến đó, trong lòng khẽ động. Nàng vội vàng ngẩng đầu hỏi: “Phụ thân, nước Tề và nước Lỗ có thù lâu sao?”

      “Ừ.”

      Ngọc Tử lại hỏi: “Muối được sản xuất ở nước Tề ạ?”

      Cung lại gật đầu, đưa tay vuốt tóc Ngọc Tử, thở dài: “Con à, con quả hoàn toàn biết gì về thế cả.”

      Ông mới vừa xong nhìn thấy Ngọc Tử mặt mày hớn hở. Nàng bắt đầu qua lại ở trong sân. Vừa , Ngọc Tử vừa : “Phụ thân, nước Lỗ và nước Tề có mối thù, đường còn thông. như thế, muối Tề kia ở nước Lỗ chẳng phải là thứ quý giá sao?”

      Nàng tới đây ngừng bước chân, quay đầu nhìn Cung, ánh mắt của nàng sáng rực: “Phụ thân, nếu mang hết đao tệ của chúng ta mua muối, khi tới nước Lỗ đem bán, chẳng phải là thu lợi được rất nhiều?”

      Cung có chút giật mình.

      Ông nhíu mày, có chút nghi hoặc : “Dường như là có lý.”

      “Vâng, hoàn toàn khả thi.”

      về lý thuyết đương nhiên là thế, đó là đạo lý hiển nhiên, nhưng Ngọc Tử cũng biết, ở thời đại này tất cả mọi thứ từ tri thức, trí tuệ, kinh nghiệm đều mới bắt đầu xuất , bắt đầu tích lũy. Vận chuyển loại hàng hóa đến nơi khác nhằm thu lợi nhuận từ chênh lệch giá, ở thời đại này chỉ có số ít đại thương gia mới hiểu được.

      Thành Tằng bởi vì ở gần Lâm Truy*, buôn bán tương đối phát đạt, cho nên ở trong thành Tằng nàng có thể nhìn thấy da, lông thú của nước Sở, ngựa tốt của nước Yến. Nếu ở thành trì khác, ví như thành Lỗ, nàng chưa chắc thấy được sản vật rực rỡ muôn màu như vậy.

      Cung thấy Ngọc Tử như thế hoàn toàn tin tưởng nàng, khỏi thầm nghĩ: “Đứa bé này chuyện tự tin như vậy, hay là thử tin tưởng vào nó lần xem.”

      Ông vừa muốn gật đầu, Ngọc Tử đột nhiên hỏi: “Phụ thân, thương đội có muốn thuê người phụ việc ? Mặc dù con là con , nhưng thể lực rất tốt, con có thể theo khuân vác hàng hóa hoặc quản lý trâu ngựa.”

      Rồi nàng nhìn Cung, hai mắt Ngọc Tử sáng ngời: “Con là con của phụ thân, nếu chỉ co đầu rụt cổ ở trong nhà, chung quy cũng ổn.”

      Cung bắt đầu do dự.

      Trong nhận thức của ông, con là phải ở trong khuê phòng.

      Thế nhưng, lần này ông mất khoảng hai ba tháng. Thời gian dài như vậy, con chỉ ở nhà có mình, nếu như Trì quân kia vẫn chịu bỏ qua, nếu như Bá tới cửa khiêu khích, có mình ở đó bảo vệ con bé ứng phó như thế nào?

      Thôi , cứ mặt dày tới cầu xin thương đội lần vậy.

      Nghĩ đến đây, ông lão gật đầu : “Được, vậy giờ con theo phụ thân tới gặp Man quân.”

      Ông lão vừa xong, Ngọc Tử vui mừng hớn hở.

      Man quân gặp được, họ chỉ gặp được tiểu quản của thương đội.
      Tuy nhiên, thương đội lớn như vậy nên việc vận chuyển hàng hóa, quản lý trâu ngựa, quả là cần ít chân sai vặt. Quản đó thấy Ngọc Tử gầy yếu, lúc đầu còn có chút do dự, sau khi biết là nàng biết chữ rất ngạc nhiên.

      Quản gầy choắt như con chuột mở to mắt nhìn Ngọc Tử, quan sát nàng lượt từ xuống dưới rồi hỏi: “Ngươi biết chữ? Ngươi là quý nhân sao?”

      Ngọc Tử ngẩn ra, nhất thời phản ứng kịp. Nàng biết ở thời đại này biết chữ chính là quyền lợi của quý nhân.

      Cung đứng bên cạnh đáp: “Con ta sinh ra thông minh, nghe con của quý nhân ở bên cạnh học ngày học đêm, nó đều nhớ từng chữ thôi.”

      Quản kia lại càng ngạc nhiên hơn, đứng lên, lùi ra sau chút rồi chắp tay với Ngọc Tử, thận trọng khen ngợi : “Đứa bé này thông minh như thế, nhất định là người được thần linh chiếu cố. Tốt, rất tốt.”

      quay đầu, cười ha hả với Cung: “Lão Cung mệnh tốt, khi còn trẻ được Tề quân coi trọng, khi về già lại có được quý tử, lão Cung quả là có mệnh tốt!”

      Lão Cung cũng cười ha hả, khi nhìn Ngọc Tử trong ánh mắt tràn đầy vui mừng. Nhìn vẻ mặt này của ông ấy, xem ra là hết sức đắc ý.

      Ngọc Tử biết chữ, mọi chuyện đều trở nên đơn giản hơn. Quản lập tức đồng ý cho Ngọc Tử gia nhập, bởi vì số người biết chữ vô cùng ít, vô hình trung, giá trị của Ngọc Tử được nâng lên ít. Quản lập tức trả tiền thuê nàng giống như ông lão: hai trăm đao tệ.

      Theo lệ thường, quản trả trước cho Ngọc Tử trăm đao tệ.

      trăm đao tệ này, cũng đơn giản. Phải biết rằng, ở thời đại này hành tẩu đường dài, chẳng những có khả năng gặp phải dã thú, mà còn có khả năng gặp phải cường đạo kẻ cướp, nếu bất hạnh chết ở nơi đất khách quê người, trăm đao tệ còn lại là tài sản cuối cùng bọn họ để lại cho người nhà. Người vào thời này thịnh hành chuyện bồi thường sau khi chết.

      Hơn nữa, bởi vì đường giao thông rất thuận tiện, trăm đao tệ còn lại cũng chưa chắc đưa đến tay người thân của người chết.

      Khi trở về, trong tay Ngọc Tử và phụ thân có hai trăm đao tệ. Hai trăm đao tệ này, khoản tiền .

      Cho nên khi Cung nhìn thấy Ngọc Tử hề tiếc nuối mang toàn bộ hai trăm đao tệ này đổi thành muối, gương mặt khỏi xuất vẻ đau đớn.

      Chú thích:

      Địch: tộc người cổ ở phía Bắc Trung Quốc.

      Lâm Truy: kinh đô của nước Tề, nay thuộc tỉnh Sơn Đông

      Đao tệ: Tiền tệ thời Xuân Thu Chiến Quốc, có hình giống cây đao

      [​IMG]

      Hết chương 9.


      Chương 10: Kiếm khách

      Editor: Tĩnh Uyển


      Chỉ chớp mắt tới ngày thương đội lên đường.

      Hai cha con nàng thu dọn hành lý, gọi là hành lý nhưng thực ra chỉ là vài bộ quần áo, mấy đôi giày. Có điều bây giờ, trong hành lý của Ngọc Tử có thêm số muối giá hai trăm đao tệ, mang theo bên người cũng có chút phân lượng.

      Khi hai cha con nàng tới chỗ thương đội, thương đội sắp xếp đâu ra đấy chỉ chờ xuất phát.

      Xuất ở trước mắt Ngọc Tử là đoàn xe lớn gồm mười lăm chiếc xe ngựa, hai mươi chiếc xe bò, ba mươi chiếc xe lừa. Trong đoàn xe này, những kiếm khách giống như Cung có khoảng ba trăm người. Trong ba trăm người này, chỉ có năm sáu mươi người là người mà thương đội thuê tạm thời, còn lại đều là người được thương đội thuê lâu dài.

      Đội ngũ trùng trùng điệp điệp, đội hình ở đường ước chừng kéo dài khoảng hai dặm.

      “Người này chính là tên ăn mày lão Cung nhặt được sao?”

      Mười mấy kiếm khách cưỡi ngựa mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử, đánh giá nàng từ xuống dưới.

      Dưới ánh nhìn chăm chú, chàng trai trẻ khoảng chừng hai lăm hai sáu tuổi, sắc mặt vàng vọt vươn tay ra, vỗ mạnh lên vai Ngọc Tử, cười : “Thằng nhóc này tuy đen, nhưng da lại mịn màng, ngũ quan khá đẹp, có phần giống thiếu nữ.”

      Chàng thanh niên này vừa xong, đám kiếm khách đều cười nghiêng ngả.

      Trong tiếng cười vang, kiếm khách cười to : “Đúng thế, người như thế này, giống ăn mày. phải là đồng nam ở hậu uyển của vị quý nhân nào đó trốn ra ngoài chứ?”

      Trong lời người này có vài phần tục tĩu. Ngọc Tử là đồng nam ở hậu uyển của vị quý nhân nào đó, đây chính là chê cười nàng là tình nhân của vị quý nhân nào đó.

      Tiếng cười càng lúc càng vang xa.

      Lúc này, kiếm khách trẻ da đen như đồng thau, cặp mắt hẹp dài, ngũ quan có chút sáng sủa tuấn tú, hai bên má có lún phún chút râu, gương mặt tuấn lại lộ ra chút tang thương quay đầu liếc nhìn Ngọc Tử cái, đột nhiên tay phải của vươn ra nhanh như chớp, như thể diều hâu bắt thỏ, muốn nắm lấy cằm Ngọc Tử.

      Mà lúc này, Cung lại ở cách xa đó chừng trăm bước.

      Ngọc Tử kinh hãi, nhanh chóng lùi về phía sau từng bước. Nhưng sức nàng trói gà chặt, lùi như vậy có khả năng lùi được bao xa? Trong nháy mắt, cằm của nàng bị bàn tay thanh niên này nắm chặt.

      Tiếng cười càng lớn hơn.

      Tiếng quát phẫn nộ của Cung truyền đến: “Á, ngươi muốn làm gì?”

      Cung tức giận, đám kiếm khách hoàn toàn để ý. Kiếm khách Á nâng cằm Ngọc Tử lên, sau khi tỉ mỉ quan sát nàng hồi, quay sang đám kiếm khách xung quanh cười ha ha, : “Con trai của lão Cung, nhã nhặn trầm tĩnh như con , lại còn môi đỏ răng trắng, đương nhiên cũng giống đám đàn ông toàn mùi mồ hôi chúng ta, khiến người ta động lòng.”

      Á xong, đám kiếm khách lại càng gào ngớt, cười lớn ngừng.

      Trong tiếng cười vang, Cung tức giận hổn hển chạy về phía đó.

      Trong tiếng cười vang, Ngọc Tử bình tĩnh nhìn chằm chằm Á.

      Ánh mắt của nàng mang theo bình tĩnh và lạnh lẽo nhìn thẳng vào Á, nàng vươn tay chậm rãi đẩy bàn tay to của ra, : “Quân đường đường là đấng trượng phu, hãy năng cẩn thận.”

      Á và đám kiếm khách vẫn còn cười ha ha, có lẽ ngạc nhiên bởi lạnh lùng của Ngọc Tử, nụ cười của cứng đờ, chân mày cau lại, để mặc nàng đẩy tay mình ra.

      Ngọc Tử vừa thoát ra được, thèm quan tâm đến đám kiếm khách vẫn còn cười cợt vui vẻ, nàng xoay người thẳng tới chỗ phụ thân.

      Nàng đón phụ thân vừa vội vàng chạy đến, chắn trước mặt Cung. Ngọc Tử vươn tay giữ chặt thanh kiếm bằng đồng đen còn vung vẩy của ông, mỉm cười : “Phụ thân cần tức giận, Á cùng lắm cũng chỉ là đứa nhóc thích gây chuyện thôi.”

      Cung ngẩn ra, nhìn thẳng vào mắt Ngọc Tử.

      Đôi mắt này trong veo như nước, hề có chút gợn sóng, khiến người ta vừa nhìn vào thấy yên lòng.

      Cung cầm lòng đặng liền gật đầu. Ông trợn mắt nhìn Á, lại trừng mắt nhìn đám kiếm khách vẫn còn cười vang và nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử huýt sáo liên tục, cất giọng trầm trầm quát: “Các vị, lão Cung ta mặc dù già rồi, nhưng vì con ta, cũng sợ chết!”

      Đây là lời cảnh cáo!

      Đám kiếm khách thấy vẻ mặt nghiêm túc của Cung nhanh chóng yên tĩnh lại. Lúc này, kiếm khách cười hì hì: “Lão Cung tuy rằng sợ chết, nhưng con lão yếu đuối dễ bị bắt nạt, bọn ta…”

      chỉ tới đó.

      Á đứng bên cạnh chậm rãi lắc lắc đầu.

      Á hiển nhiên là thủ lĩnh của đám kiếm khách đó, lắc đầu, người nọ bèn im bặt, chỉ cười hì hì ngừng.

      Cung thở hổn hển vài lần, ông nhìn chằm chằm kiếm khách vừa kia lúc rồi quay đầu nhìn Ngọc Tử, cố gằng kìm nén cơn giận, chậm rãi bỏ kiếm trong tay vào vỏ. Nếu Ngọc Tử là con trai, bị sỉ nhục như vậy tất nhiên là liều chết mà phản kháng, nhưng dù sao nàng cũng là con , lời mà bọn họ cũng chẳng có gì quá đáng.

      Cung nắm tay Ngọc Tử, trầm giọng : “Con theo cha .”

      Nhìn theo hai cha con rời được khoảng khá xa, Á cúi đầu, ngắm nghía bàn tay mình, ánh mắt có phần đăm chiêu.

      Lúc này, thanh niên có sắc mặt vàng vọt kia lại cười : “Á, hay là huynh vừa ý thằng con của lão Cung rồi? Lão Cung tuy rằng dũng, nhưng cũng già rồi, nếu huynh nhìn trúng, cứ việc chơi đùa con phen, cũng phải thể.”

      Thanh niên kia nới tới đây, lạnh lùng cười tiếng: “Lão Cung ỷ mình dũng, lo ít chuyện bao đồng. Ta muốn biết nếu con trai của lão trở thành nam sủng của huynh lão có bỏ được hay lấy cái chết để cự tuyệt.

      Á vẫn lặng lặng ngắm nghía lòng bàn tay mình, mỉm cười tiêu sái : “Chuyện này để sau hãy .”

      Thanh niên kia có phần cam tâm, nhìn Á, lại thấy vẻ mặt kiên định của Á liền xụ mặt đáp: “Được.”

      Cung dắt Ngọc Tử, vừa xuyên qua đám người vừa : “Con à, tuy kiếm khách đều là những kẻ dũng mãnh nhưng con cũng thể dễ dàng chịu thua.”

      Cung tới đây liền thở dài tiếng, thêm: “May mắn là con thông minh biết chữ, sau này có thể tùy cơ ứng biến được.”

      Ngọc Tử khẽ cười, nàng nhìn phụ thân vì nàng mà lo lắng thôi, giọng : “Cha, con có thể ứng phó được, cha cần phải lo lắng.”

      Nàng phải là Cung, phải là người trượng nghĩa dũng của thời đại này. Người ở đây vì danh dự mà sẵn sàng từ bỏ tính mạng của mình. Nàng thế, nàng ngưỡng mộ Hàn Tín, cho rằng khi người rơi vào thế yếu, phải nhẫn nhịn hạ mình chịu nhục. Huống chi, những người này chỉ mở miệng trêu chọc nàng, thực chất cũng hề làm hại gì tới nàng, thế cũng đáng kể.

      Cung nhìn nàng cười ha hả, đưa tay vuốt tóc nàng, vẻ mặt thương vui vẻ.
      Hai người gặp quản trắng trẻo nhưng gầy gò. Người này phải là quản hôm qua thuê Ngọc Tử.

      nhìn chằm chằm vào Ngọc Tử, quan sát nàng lúc lâu mới hỏi: “Ngươi biết chữ?”

      Ngọc Tử chắp tay trước ngực đáp: “Vâng.”

      “Tốt.” Người đó gật gật đầu, chỉ ngón tay về phía đằng sau Ngọc Tử : “Bắt đầu từ hôm nay, ngươi được phân về đội xe lừa, thuộc đội tạp vụ.”

      “Thuộc đội tạp vụ?”

      Cung quýnh lên, tiến lên trước muốn tranh cãi. Ngọc Tử kéo phụ thân, lắc đầu cái.

      Lúc này, quản kia nhìn chòng chọc Cung, mũi phát ra tiếng hừ lạnh, rồi lại liếc Ngọc Tử, : “Được, nếu hai ngươi còn gì thắc mắc, ngươi cứ việc hỏi .”

      Ngọc Tử cúi đầu, chắp tay : “Vâng.”

      Quản đó nghênh ngang rời .

      Cung nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Ngọc Tử, đôi môi khô nẻ mấp máy, rồi lại thở dài tiếng.

      Lúc này, tiếng thét to vang dội truyền đến: “Lên đường.”

      Tiếng thét vừa dứt, ngoài trăm bước, kiếm khách giục ngựa tiến lên, tiếp lời hét to: “Lên đường”.

      tiếng vang lên, cách đó khoảng trăm bước, kiếm khách khác lập tức lại hét vang, cứ thế tiếng hét liên tiếp vang lên, thời gian chỉ chốc lát, truyền khắp trong đội ngũ dài hai ba dặm.

      Thương đội bắt đầu di chuyển.

      Cung nhìn thấy Ngọc Tử xoay người vào chỗ đoàn xe lừa phía sau, mới quay đầu tới vị trí của mình.

      Dù sao Cung tuổi cũng cao, tuy là nổi danh là người võ dũng, nhưng ông ấy cũng chỉ là kiếm khách bình thường trong đoàn xe lừa. Địa vị tuy rằng cao, nhưng hai cha con đều có thể ở chung đoàn, trong lòng cũng thấy vui mừng.

      Hết chương 10.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Ăn

      Editor: Tĩnh Uyển


      Đoàn xe lên đường cuốn theo lớp bụi dày đặc.

      Vào thời gian này, nhóm người làm việc tạp vụ đều có việc gì làm, bọn họ theo sát phía sau đoàn xe, túm năm tụm ba cười đùa chuyện.

      Làm việc vặt thế này chủ yếu là nô lệ, cũng có số ít là thứ dân khỏe mạnh. Bọn họ mặc người quần áo bằng vải bố thô ráp, bên hông có buộc tấm da thú, chân trần.

      Bên hông của bọn họ cũng đeo thanh kiếm – là kiếm trúc. Thanh kiếm trúc này là vũ khí duy nhất của bọn họ, khi gặp phải bọn cường đạo giặc cướp, bọn họ chỉ dựa vào cái này chống đỡ.

      Còn ở trong xe lừa xếp đầy loại hàng hóa, Ngọc Tử “Thuộc đội tạp vụ”, cho chính xác là từ khi nàng bắt đầu xuất phát, nàng đều giống như đám tạp vụ kia. Cho nên, nàng cũng theo đằng sau xe lừa, dùng hai chân để bộ.

      Lúc này, bao muối được Cung mang theo. Cung là kiếm khách nên có quyền được cưỡi ngựa.

      Ngọc Tử nhìn thoáng qua phụ thân, vừa mới ngẩng đầu, Cung cũng quay đầu lại nhìn nàng. Đối diện với ánh mắt lo lắng của phụ thân, Ngọc Tử nhìn ông cười sáng lạn, đưa tay vẫy vẫy.

      đường lớn, đám bụi bay mù mịt, người ngựa lũ lượt qua, lớp bụi dày kia cứ càng lúc càng bốc cao, càng thể tan được, trong nháy mắt, bụi bám đầy đầu, đầy mặt Ngọc Tử.

      liên tục khoảng chừng canh giờ, nàng mệt mỏi chịu nổi, mồ hôi túa ra. Thế nhưng, nàng thể kêu mệt, thậm chí dám lau mồ hôi. mặt, gáy của nàng vẫn còn được bôi đầy nước bùn và tro, Ngọc Tử có phần lo lắng, nếu mình mà lau mồ hôi, nàng biến thành con mèo hoa luôn.

      Đám tạp vụ tụ tập lại thành nhóm, bọn họ tò mò quan sát Ngọc Tử nhưng có ai tiến lên chào hỏi nàng. Đáng lẽ Ngọc Tử còn tuổi, lại là người mới tới, hẳn là nàng phải chủ động tới chào hỏi. Thế nhưng nàng còn chưa tới gần bọn họ ngửi được mùi hôi khó chịu phát ra từ người bọn họ, làm sao nàng dám tới gần nữa?

      Nhưng nàng biết rằng, ở đây những người bình thường có thói quen tắm rửa thường xuyên hay ưa sạch .

      Đúng lúc hai chân Ngọc Tử nặng như chì, sắp thể bước thêm được nữa đoàn xe bỗng nhiên chậm lại. Có người cưỡi ngựa tới, dọc theo đội xe hét lớn: “Tạm nghỉ ngơi, ăn bữa sáng! Tạm nghỉ ngơi! Ăn bữa sáng!”

      loạt tiếng hoan hô nho vang lên.

      Xem ra, cảm giác mệt mỏi chỉ có mình Ngọc Tử.

      Đoàn xe từ từ ngừng lại.

      Đoàn xe vừa dừng lại, nhóm tạp vụ bắt đầu bận bịu thôi. Cả nhóm vội vàng nhấc nồi lên, lấy đồ ăn ra.

      Những việc này, Ngọc Tử nhìn lần là biết phải làm như thế nào, nàng lấy túi đậu nành lớn từ trong xe ngựa cho vào cái nồi bên cạnh. Sau đó, nàng theo đám tạp vụ đến bên trái rừng cây.

      Đám tạm vụ có trách nhiệm phụ trách bữa ăn cho mình và nhóm kiếm khách, về phần các đại quản của thương đội, bọn họ đều dẫn theo thị tì của mình đồng thời cũng khinh thường thèm ăn mấy thứ khó ăn mà đám tạp vụ kia nấu ra.

      Sau khi dọn đống nồi ra, Ngọc Tử vội vàng vào trong rừng cây nhặt củi.

      Ở trong rừng có nhiều cây cối thế này phải lo thiếu củi. Chỉ tốn chút thời gian, Ngọc Tử nhặt được đống.

      Nàng buộc gọn bó củi lại rồi ôm vào trong ngực, mới vừa ngẩng đầu lên nàng lại nhìn thấy dưới thân cây khô phía trước, nấm mọc khoảng lớn.

      Ánh mắt Ngọc Tử sáng lên, nàng kìm lòng được, nuốt xuống ngụm nước miếng. Có nấm!

      Ông trời thương xót, nàng tìm thấy nấm!

      Mấy ngày nay, bữa nào nàng cũng ăn đủ loại ngô còn lẫn cả cám, thấy bóng dáng của mỡ cũng có rau xanh, giờ nhìn cái gì nàng cũng thấy thèm. Bây giờ nhìn thấy những cây nấm màu xám tro kia khiến nàng liên tục nuốt nước bọt.

      Ngọc Tử vội vàng buông bó củi xuống chạy vọt tới đó.

      Nấm mọc ít, cứ cây lại cây mọc phía rễ cây khô. Sau khi hái hết toàn bộ nấm, ước chừng được khoảng hai cân.

      Ngọc Tử nhìn xung quanh tìm kiếm, tìm hoài cũng thấy loại lá cây nào đủ lớn để gói hết toàn bộ số nấm này.

      Đúng lúc nàng còn đau đầu, Ngọc Tử cúi đầu liền nhìn thấy ống tay áo rộng thùng thình của mình.

      Đúng rồi, trước kia khi nàng xem TV, mấy cổ nhân hơi tí là bỏ đồ vật vào trong ống tay áo, bởi vì tay áo của bọn họ rộng nên rất tiện để cất mọi thứ.

      Tay áo này quả rất rộng, nhiều nấm như vậy mà nàng chỉ dùng ống tay áo đựng hết chỗ nấm. Vừa mới cất xong nấm, Ngọc Tử lại cúi đầu, nhìn chớp mắt vào những phiến lá cao vút ở dưới chân mình.

      Mấy cái lá này, nhìn có chút quen mắt.

      Ngọc Tử nhìn chăm chú vài lần, đột nhiên nhớ ra, đúng rồi, nó hình như là lá của cây khoai sọ. Đúng, đây chính là lá cây khoai sọ, nhưng những lá này so với lá trong trí nhớ của nàng có phần hơn.

      tốt quá!

      Ngọc Tử suýt nữa cười thành tiếng.

      Nàng nhặt mẩu đá nhọn ra sức đào đất lên.

      Chỉ lát sau, chùm khoai sọ dại đủ cả lớn lẫn đều bị nàng đào lên.
      Lần này, cả hai ống tay áo của nàng đều được đựng đầy.

      Khi mang củi về lần nữa, trong từng cái nồi lớn đều có canh sôi ùng ục, hơi nóng tỏa ra bốn phía. có công thức nấu ăn gì cả, chỉ dùng đậu nành và rau dại trộn lẫn với ngô, cũng hề có thịt, chỉ cho thêm chút muối rồi nấu lên. Lúc trước Ngọc Tử ngửi thấy mùi này nghĩ ngay tới mùi cám heo nàng thường ngửi thấy khi còn bé.

      Thế nhưng Ngọc Tử vẫn ăn được ba bát.

      Đây là thế giới xa lạ, nàng có thể sống sót được là vô cùng may mắn rồi, cũng thể đòi hỏi thêm cái gì!

      Sau khi vội vàng ăn xong bữa sáng, thương đội lại lên đường.

      Khi mặt trời ngả về hướng Tây, cả thương đội mới được khoảng ba mươi dặm đường.

      Cũng có cách nào khác, cả đoàn xe quá dài, thỉnh thoảng lại có hàng hóa từ xe lừa, xe trâu lăn xuống. Sau đó lại có lệnh truyền xuống là chậm thôi, mỗi chuyện phát sinh đều phải giải quyết khiến thời gian tạm nghỉ thường rất dài.

      Hơn nữa, nhóm người làm tạp vụ từ ăn uống được đầy đủ, sức khỏe tốt lại phải bộ bằng hai chân có khả năng được bao xa? Có thể , thân thể này của Ngọc Tử tuy là tiểu thư khuê các, nhưng thể lực của nàng so với những người trong đám tạp vụ này chỉ có hơn chứ kém.

      Đúng lúc đó kỵ sĩ lại quất ngựa tới, hét ầm ĩ: “Nghỉ ngơi, ăn bữa tối! Nghỉ ngơi, ăn bữa tối!” Khi đó, Ngọc Tử suýt chút nữa hoan hô thành tiếng.

      Cuối cùng cũng vượt qua ngày!

      Nàng cùng với mấy người tạp vụ khác dỡ toàn bộ hàng hóa từ xe ngựa, xe trâu, xe lừa xuống, sau đó, Ngọc Tử và số tạp vụ khác vội vàng đưa trâu, ngựa, lừa vào khu chuồng được dựng tạm cho chúng.

      Khu chuồng dựng tạm này được làm rất đơn giản, dùng số cọc tre và cây cối cắm thành hàng rào vòng tròn. Ở trong rừng cây qua đêm như vậy cần phải đề phòng có sói tới gần, thừa dịp người chưa chuẩn bị làm trâu, ngựa sợ hãi chạy loạn ra.

      Khi chuẩn bị xong mọi thứ và dựng hết toàn bộ lều trại may bằng da trâu xong, cuối cùng vầng mặt trời đỏ rực cũng lặn xuống đường chân trời.

      Nhóm tạp vụ cùng nhau reo hò.

      Bọn họ cuối cùng cũng làm xong việc, có thể dùng bữa tối và nghỉ ngơi.

      Trong tiếng hoan hô, Ngọc Tử xoay người tới chỗ nhóm kiếm khách.

      Nàng mới được nửa đường nhìn thấy thân hình gầy của người trong đám người đó.

      Hình bóng người này, tuy mới ở chung có mấy ngày nàng thấy vô cùng quen thuộc. Quen thuộc tới mức Ngọc Tử vừa nhìn thấy ông kiềm chế được mà mỉm cười rực rỡ.

      Phụ thân của nàng, cũng đến chỗ nàng.

      Từ xa Cung nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của con . Lập tức, ông cũng nhoẻn miệng cười, những nếp nhăn mặt giãn ra trông như bông hoa cúc.

      Hai cha con vội vàng chạy tới gần nhau.

      Ngọc Tử đến gần phụ thân, vội vàng kéo ống tay áo của ông, cười tít mắt : “Phụ thân, chúng ta vào trong rừng .”

      Cung cười ha hả, ông lần tìm trong ống tay áo rồi lấy ra cái túi bằng da trâu. Ông nhét cái túi vào tay Ngọc Tử, vô cùng vui vẻ : “Con à, lâu rồi con chưa ăn thịt hả? Vừa rồi mọi người săn được con lợn rừng, phụ thân được chia miếng thịt, phụ thân để dành cùng ăn với con.”

      Cung lúc này rất vui vẻ, ông cười đến mức mắt híp lại thành đường, vẻ mặt tự hào như muốn với Ngọc Tử, rốt cuộc cha cũng có thể cho con ăn thịt.
      Ngọc Tử nhàng mở cái túi da trâu ra. Trong túi là miếng thịt lợn rừng ước chừng khoảng hai lạng.

      Hít hơi sâu mùi thơm của thịt, Ngọc Tử vui vẻ : “ tốt quá, có thịt ăn!”

      Trời chuyển tối, ở trong rừng, chỗ nào cũng xuất những đống lửa. Ngọc Tử kéo phụ thân của nàng, nhặt ít củi rồi cũng nhóm lên đống lửa.

      Với thân phận tại của Ngọc Tử và Cung, họ có quyền được ở trong lều trại. Buổi tối hôm nay bọn họ chỉ có thể ngủ cạnh bên đống lửa này thôi.

      Ngọc Tử khom người, đặt cái nồi to nấu được cho khoảng bốn người ăn lên bếp lửa. Cung nhìn thấy nàng chạy trước chạy sau, bận bịu ngừng như vậy, khỏi kinh ngạc hỏi: “Con à, chúng ta ăn thịt thôi, con còn muốn nấu cái gì nữa?”

      Vừa bận rộn Ngọc Tử vừa ngẩng đầu lên cười với ông, nghịch ngợm : “Con muốn nấu bữa hoàn toàn khác với những bữa tối cha thường ăn.”

      Cung tò mò, ông lại cười đến mức híp cả hai mắt lại, thỏa mãn nhìn con bận rộn giống như con bướm bay tới bay lui.

      Ngọc Tử lấy nửa số thịt lợn rừng rồi rửa sạch, thái thành từng miếng mỏng rồi cho vào cái nồi nóng, dùng đôi đũa trúc đảo qua lúc rồi cho toàn bộ khoai sọ được làm sạch vào rồi thêm nước. Sau đó nàng dùng cái lá khoai làm nắp nồi, dùng lửa từ từ hầm.

      Nồi mà mọi người dùng đều có nắp. Khi nấu thức ăn, tro bụi bay lên đều lẫn vào trong thức ăn, khiến đồ ăn vốn khó ăn lại càng khó ăn, làm người ta vừa nhìn qua liền muốn ăn.

      Chỉ chốc lát, hương thơm đặc biệt bay ra.

      Ngọc Tử nhấc phiến lá khoai ra, cho thêm ít nấm dại và rau dại vào rồi cho thêm ít muối.

      Khi canh khoai chín, Ngọc Tử cẩn thận múc ra bát, cung kính bê tới trước mặt phụ thân, nàng nhìn ông, cười vô cùng thần bí: “Phụ thân, mời cha ăn ạ.”

      Cung nhìn chằm chằm vào bát canh khoai mầu trắng ngà, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”

      Ngọc Tử cười hì hì: “Nó là khoai sọ ạ, phụ thân cứ ăn thử .”

      Ông lão vẫn nhìn chằm chằm vào khoai sọ, thào : “Khoai sọ? Ngày xưa khi phụ thân ở hoàng cung nước Tề, ta cũng chưa nhìn thấy bao giờ.”

      Dứt lời, ông kề môi húp ngụm .

      Hớp canh vừa vào miệng, ông liền mở to mắt.

      Ông lại uống thêm ngụm, nhịn được khen: “Mỹ vị như thế này, cho dù là Tề vương cũng chưa từng nếm thử!”

      Ngọc Tử nghe vậy, lại cười ha ha, khóe môi nàng nhếch lên, thầm nghĩ: “Tề vương có là gì! Món canh này của con, lúc này chỉ có hai người là phụ thân và con được ăn thôi!"

      Trong nồi này, Ngọc Tử nấu khoảng cân khoai sọ, ăn khoai sọ có thể giúp no bụng, cũng đủ cho hai cha con ăn uống thỏa thích. Tới khi canh nguội hơn chút, Cung ăn như hổ đói. Ông ăn nhanh như vậy, những nếp nhăn rất sâu kia lúc này đều giãn ra. Khi ăn tới bát thứ ba, đột nhiên nước mắt của ông chảy xuống.

      Ngọc Tử hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Phụ thân sao thế ạ?”

      Ông ngẩng đầu nhìn nàng, giọng khóc : “Tiên vương thích nhất là đồ ăn ngon, nếu ngài có thể được nếm thử món canh ngon như thế này, nhất định cực kỳ vui sướng.”

      Ngọc Tử cúi đầu, khóe miệng mấp máy, nhưng lại câu nào. Nàng hiểu được trung thành của Cung, nhưng nàng xem đó là tính cách của ông, cũng muốn bình luận về những chuyện mà mình biết.

      Hết chương 11.

      Chương 12: Đêm đầu tiên

      Editor: Tĩnh Uyển


      Giờ phút này nàng cảm thấy rất hạnh phúc.

      Ngọc Tử chưa bao giờ biết, chỉ ăn bữa đơn giản mà nàng lại cảm thấy hạnh phúc như vậy.

      Nàng chưa bao giờ biết, nhìn thấy người thân ăn món ăn ngon mà tự tay mình làm, lại có thể hạnh phúc như thế.

      Chỉ trong thời gian ngắn, nồi canh lớn được hai người ăn hết còn chút gì. Phụ thân đưa tay nhấc cái nồi lên, cúi đầu nhìn ngó hồi, thở dài : “Hết rồi.”

      Ngọc Tử thấy dáng vẻ luyến tiếc của phụ thân như vậy cười hì hì, thần bí : “Cha, con quan sát kĩ rồi, trong rừng có rất nhiều khoai sọ như thế này, sau này con còn có thể nấu cho cha ăn.”

      Dừng lại chút, nàng thêm: “Ngoài khoai sọ còn có nhiều loại thức ăn ngon khác.”

      Cung nghe vậy hai mắt lập tức sáng ngời. Ông lại cười ha hả, xúc động : “Cuộc đời này của phụ thân, cho tới bây giờ mới biết niềm vui được thưởng thức món ăn ngon.”

      Sau khi hai cha con ăn uống no nê, cả người đều thấy thoải mái, mệt mỏi đều tan biến hết. Ngọc Tử rửa sạch cái nồi rồi bỏ lên xe lừa.

      Khi nàng quay về, phụ thân chuyển bếp lửa vừa rồi sang bên cạnh rồi dọn sạch chỗ đất lúc nãy nhóm lửa và trải lên đó tấm vải bố.

      Đây chính là giường ngủ của bọn họ. Cung hiển nhiên rất mệt mỏi, ông vừa nằm lên tấm vải bố ngáy khò khò ngay lập tức.

      Ngọc Tử ngủ được.

      Nàng ôm đầu gối, ngẩng đầu nhìn ánh trăng chiếu xuyên qua những tán cây.
      Mặt nàng chưa được rửa sạch, nàng ngủ được, tấm vải bố có gối đầu, nàng cũng ngủ được. Khắp nơi là những đống lửa, cùng với tiếng ồn ào náo nhiệt dứt, cũng khiến nàng ngủ được.

      Sau khi ngồi ngẩn người lúc, Ngọc Tử nhìn cái túi vải bố đặt ở bên cạnh phụ thân. Trong chiếc túi đó chứa tất cả tài sản của bọn họ.

      Trong gió truyền tới tiếng người, tiếng trâu kêu ngựa hí, mơ hồ còn có lẫn cả tiếng sói tru hổ gầm. Hơn nữa, những tiếng sói tru hổ gầm đó cũng cách nàng xa. Ngọc Tử cảm giác được, bọn chúng ở ngay khoảng rừng bên cạnh.

      tại vào hạ, làn gió đêm mát mẻ còn mang theo chút hơi nóng của đống lửa.

      Lớp bôi đen mặt Ngọc Tử lúc này nhớp dính khiến nàng vô cùng khó chịu.
      Nhưng nàng thể làm gì khác.

      Chỗ nào cũng có bóng dáng đám kiếm khách qua lại, nàng muốn mạo hiểm.

      Cũng biết qua bao nhiêu lâu, cơn buồn ngủ dần dần ập tới.

      Ngọc Tử ôm đầu gối, cứ ngồi như vậy mà ngủ.

      Bỗng nhiên, loạt tiếng bước chân truyền đến. Tiếng bước chân rất nhưng có chút rối loạn.

      Ngọc Tử kinh hoàng tỉnh lại, nàng nhanh chóng ngẩng đầu. Bốn bóng người xuất ở rừng cây phía trước, hình bóng mờ ảo càng ngày càng gần.

      Trong bóng đêm, ánh mắt những người đó càng thêm sáng rực như lang sói.

      Khi chạm vào ánh mắt Ngọc Tử, những người đó cũng ngẩn ra, trong giây lát, tiếng cười khàn khàn trầm thấp truyền đến: “Nhóc con, ngồi mình yên lặng như thế, sao ra đây vui vẻ với bọn ta?”

      Ngọc Tử bình tĩnh nhìn chằm chằm mấy người này.

      Cho dù đêm khuya, cho dù nhìn vẻ mặt những người này, nhưng vào lúc này, Ngọc Tử có thể thấy được ánh mắt của người này.

      Những người này có ý đồ với nàng! Biết nàng là con trai, vậy mà còn cố tình tới đề nghị như thế với nàng!

      Ngọc Tử cảm thấy ghê tởm.

      Đồng thời, nàng đột nhiên hiểu được, tiếng thở gấp kỳ quái theo gió truyền tới kia là do chuyện gì xảy ra.

      Bốn người vẫn tiến sát tới chỗ nàng. Ngọc Tử nhìn sang phụ thân, ông ngủ rất say, hề có dấu hiệu bị đánh thức.

      Nàng ngẩng đầu, khẽ nhếch môi, chậm rãi quát khẽ: “Các vị hãy dừng bước! Tuy ta tuổi, nhưng cũng là nam nhi, thể thế được!”

      Nàng vừa xong, gã lại cười hề hề : “Mày mà cũng tính là đàn ông? Chờ con chim của mày trưởng thành, rồi hãy lời này cũng muộn. Đêm nay, mày hãy bắt chước đám phụ nữ hầu hạ bọn ta cho tốt .”

      Ngọc Tử sầm mặt.

      Nàng nhìn chằm chằm mấy người đó, trầm giọng quát: “Cha ta ở đây! Nếu các vị muốn cùng ông ấy đánh nhau sống chết lần cũng phải là được. Chẳng qua, nếu làm Man quân tức giận, với tính cách của ông ấy, ta sợ tất cả đều phải chôn thây ở nơi này!”

      Bước chân của bốn người đó dừng lại chút.

      Bọn họ liếc nhìn lẫn nhau.

      Lúc này, Ngọc Tử cũng thấy mặt mũi của bọn họ, những người này phải là đồng bọn của tên Á ban ngày trêu đùa nàng sao?

      Vì thế, nàng lại hạ giọng, chầm chập : “Cha ta là dũng sĩ thành Tằng, dũng sĩ đến từ thành Tằng ở trong thương đội có đến năm mươi tám người. Cũng biết có phải các vị muốn gây chuyện với tất cả bọn họ hay , muốn thử kiếm sắc của năm mươi tám người này lần?”

      Câu này của nàng mới khiến bốn người dao động.

      Bốn người dùng ánh mắt trao đổi với nhau lúc, lập tức có đến trước mặt Ngọc Tử chắp tay, lúng túng cười : “ ngang qua mà thôi, ngang qua mà thôi.” Dứt lời, bốn người vội vàng thối lui.

      Cả bốn người rời , Ngọc Tử vẫn hề cử động.

      Nàng ngồi thẳng người y như cũ, hề nhúc nhích nhìn chằm chằm về phía trước.

      Phía trước, rừng cây ở trong bóng tối vẫn đứng yên hề lay động, trận gió thổi tới, lại có mấy cái bóng di chuyển. Ngọc Tử tập trung nhìn kỹ, phát mấy cái bóng lay động này thực chất là cây cối cỏ dại.

      được, thể nhìn gà hóa quốc như thế được.

      Ngọc Tử tự với bản thân mình: “Mình phải thả lỏng, phải thả lỏng, cho dù gặp cửa ải khó khăn như thế nào, cuối cùng cũng có cách giải quyết. Mình nhất định phải thả lỏng.”

      Lặp lại lời như vậy mấy lần, Ngọc Tử rốt cuộc cũng thả lỏng. Nàng cúi đầu, nhìn sang phụ thân vẫn ngủ say như cũ, thầm nghĩ: “Phụ thân già rồi, tiếng động lớn như thế mà làm kinh động tới ông ấy. Xem ra, về sau mình phải tự chú ý phương diện an toàn của mình. thể gửi gắm toàn bộ lên người già như ông được.”

      Đống lửa leo lét chút rồi tắt ngấm.

      Hai mí mắt của Ngọc Tử lại bắt đầu đánh nhau.

      Nàng nhích đến gần chỗ phụ thân, từ từ nằm xuống.

      Sau khi nằm xuống, nàng còn sờ soạng lấy tảng đá mặt đất đặt ở bên cạnh rồi mới ngủ.

      Chỉ chốc lát, Ngọc Tử rốt cuộc cũng chống đỡ được cơn buồn ngủ, nàng cứ nằm ghé mảnh vải bố như vậy mà ngủ thiếp .

      Khi nàng lại tỉnh lại, tia nắng ban mai mang theo màn sương sớm xuyên qua lớp cây cối chiếu vào gương mặt và thân thể nàng.

      Yên lặng.

      Bốn phía đều yên lặng, bên cạnh những đống lửa đều là những người yên lặng chìm trong giấc ngủ.

      Đêm nay, có dã thú tấn công, có đạo tặc đột kích, cũng có kiếm khách gây chuyện với nàng.

      Rốt cuộc cũng qua đêm.

      Ngọc Tử thở ra hơi.

      Nàng nhìn ngó khắp xung quanh, cả bốn phía đều vô cùng yên tĩnh, ngoại trừ nàng chưa có ai thức giấc.

      Nàng đứng lên, vội vàng đến dòng suối bên cạnh.

      về phía hạ lưu của dòng suối, Ngọc Tử trốn sau tảng đá bắt đầu tắm rửa. Sau khi tắm rửa xong, nàng lấy ra chút muối súc miệng, rồi cẩn thận thoa nước bùn lên mặt. Khi nàng chuẩn bị ổn thỏa xong liền trở lại nơi thương đội hạ trại, kiếm khách vung bội kiếm chạy đến từng đống lửa, vừa vừa hét to: “Dậy thôi! Dậy thôi! Trời sáng, gà trống gáy rồi, được ngủ nữa!”

      Tiếng hét của kiếm khách đó vang lên hết lần này tới lần khác.

      Dần dần, càng lúc càng nhiều người thức dậy, mắt nhắm mắt mở về phía dòng suối.

      Phụ thân cũng thức dậy.

      Ông vừa thức dậy là nhìn khắp xung quanh. Lúc này, Ngọc Tử đứng ở phía sau ông gọi: “Phụ thân.”

      Cung quay đầu lại, nhìn thấy Ngọc Tử hai mắt sáng ngời, vô cùng có tinh thần.
      Nhìn thấy dáng vẻ này của nàng, ông cảm thấy rất thoải mái, vui vẻ cười ha ha hai tiếng, cũng chẳng với Ngọc Tử câu nào theo mọi người tới dòng suối.

      Hết chương 12.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13: Đêm thứ hai

      Editor: Tĩnh Uyển


      ngày vất vả nữa lại bắt đầu.

      Có lẽ là do tối hôm qua được ăn uống no nê nên hôm nay trông Ngọc Tử có tinh thần hơn.

      Nàng ở phía bên phải của đám tạp vụ, thỉnh thoảng hết nhìn Đông lại ngó Tây, mỗi cây cỏ dại ở bên đường cũng khiến nàng hứng thú dạt dào nhìn ngó vài lần.

      Cứ nhìn như vậy, ngờ lại giúp nàng phát ra ít loại rau dại có thể ăn được.

      Có khi, Ngọc Tử nhìn vào rừng cây, khỏi có suy nghĩ rằng, nếu có thể tìm được ít thịt để ăn, như vậy thân thể của mình và phụ thân mới có đủ sức lực để bôn ba quãng đường dài như thế này.

      Bên cạnh Ngọc Tử thỉnh thoảng lại có mấy kiếm khách cưỡi ngựa chạy qua, nhìn thấy nàng huýt sáo. Tuy gương mặt của Ngọc Tử dính đầy bụi nhưng ngũ quan thanh tú, ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng nên bọn họ đều nhìn chăm chú.

      Sau khi được nửa ngày, ở hai bên đường cái rừng cây thưa dần, đoạn đồi núi trùng điệp xuất trong tầm mắt của Ngọc Tử.

      Đồi núi trập trùng kéo dài vô tận, dưới ánh mặt trời trông như từng ngọn sóng màu xanh biếc nhấp nhô ngừng. Ngọc Tử nhìn thấy mà ngẩn người.

      Do dẫn nước tưới vào khu vực đồi núi rất khó khăn nên lúc này người ta đều sử dụng đất ở đây. Vì vậy, những khu vực đồi núi đều trở thành nơi hoang vắng.

      Ngọc Tử nhìn những ngọn đồi kéo dài đến tận chân trời, nhìn thấy điểm cuối, thầm nghĩ: “Nếu có thể mua được ít đất ở đây tốt quá. Nguyên lý làm guồng nước rất đơn giản, mình chỉ cần chế tạo ra nó từng khu vực lớn đất đai biến thành đồng ruộng có thể canh tác được.”

      Nghĩ đến đây, trong lòng nàng có thêm phần nhiệt huyết. Ngọc Tử xuất thân từ nông thôn, đối với đất đai có loại thương nhiệt tình trời sinh.

      Sau khi ra khỏi rừng cây, đám kiếm khách đồng thời oán giận than thở: “Nếu hạ trại ở nơi đồng hoang này khó có thể săn được mấy con thú lớn.”

      Trái ngược với đám kiếm khách oán giận, nhóm tạp vụ đều có vẻ rất vui vẻ. Hạ trại ở nơi đồng hoang này ban đêm cần lo lắng có dã thú đến. Phải biết rằng, khi thực có dã thú tấn công, những kiếm khách kia chỉ có trách nhiệm bảo vệ quản và hàng hóa. Còn nhóm tạp vụ chỉ có thể tự cầu phúc cho mình.

      Thương đội đến khi mặt trời dần khuất ở đằng Tây, hai bên của đường cái phía trước xuất vô số dân chúng.

      Những dân chúng này bày vật phẩm nhà mình sản xuất ra ở hai bên đường cái, đôi mắt trông mong nhìn thương đội càng lúc càng đến gần, thường xuyên có người đứng ở ngay giữa đường vẫy tay về phía thương đội hát lớn.

      Giọng hát của bọn họ rất kỳ lạ, vang dội ngân nga mang theo loại điệu quê mùa mà Ngọc Tử chưa từng nghe thấy. Nàng cẩn thận nghe lúc mới nghe được những dân chúng đó hát là: “Quý nhân ơi quý nhân, đeo trường kiếm chặng đường ngàn dặm. Đường dài đằng đẵng có điểm dừng, sao nghỉ chân uống ly rượu ở chỗ ta.”

      Trong tiếng hát vang của dân chúng, đám kiếm khách cũng vui mừng bắt đầu ầm ĩ: “Được! Mấy ngày rồi chưa được gần gũi với phụ nữ, đêm nay có thể tận hứng.”

      Tốc độ của thương đội dần dần chậm lại.

      Chỉ chốc lát, kỵ sĩ xuất ở giữa đường. vừa quất ngựa, vừa quát lớn: “Dừng, tiếp nữa, chuẩn bị nghỉ đêm! Dừng lại, chuẩn bị nghỉ đêm!”

      Trong tiếng quát lớn, nhóm tạp vụ cùng nhau reo mừng.

      Ngọc Tử cũng vui mừng rạng rỡ.

      Nàng vội vàng chạy tới, cùng với những người tạp vụ khác sắp xếp hành lý, trâu ngựa ổn thỏa.

      Khi nàng sắp xếp xong mọi thứ, vầng mặt trời sáng rực cũng vừa bắt đầu lặn xuống đường chân trời.

      Mà lúc này, trong khu dựng trại vô cùng náo nhiệt. Vô số dân chúng dùng vải bố gói sản vật của nhà mình bày thành hàng dài.

      Ngọc Tử chạy đến trước mặt phụ thân, nàng nắm lấy tay ông, đôi mắt nhìn ông sáng lấp lánh: “Phụ thân, chúng ta dạo lát .”

      Cung mấp máy môi, lúng túng : “Con à, cha có đao tệ.”

      Ngọc Tử cười tủm tỉm : “ cần mua gì đâu ạ, con chỉ xem lát thôi.”
      Lúc này ông mới theo nàng tới chỗ hàng dài vật phẩm.

      Vật phẩm bày đầy mặt đất đều là ít sản vật của nhà nông như: gừng tươi, rau hẹ, bầu, củ kiệu, hành tươi. Mấy thứ này chỉ chừng hai mươi bước là xem xong hết rồi. Ở hàng dài khác bên kia đường, nhóm dân chúng đều tụm năm tụm ba, bày ra những cái nồi lớn ở ngay nơi hoang dã này, chuẩn bị bữa tối cho mọi người. Đương nhiên, bữa tối này muốn ăn phải chi đao tệ.

      Cùng với khói bếp bốc lên, Ngọc Tử nghe thấy phụ thân ở bên cạnh đắc ý khẽ hừ tiếng: “Đồ ăn ở đây làm sao bì được với đồ mà con ta làm?” Ông vừa xong liền nuốt nước miếng.

      Ngọc Tử có chút buồn cười, cũng có chút đắc ý. Nàng mím môi, cười hì hì đáp: “Đúng vậy, con mới là đệ bá đầu biếp nay.” Từ "bá" ở thời đại này có ý nghĩa như lão đại, chính là đứng đầu.

      Cung nghe nàng vậy trở nên trầm ngâm, nhìn vẻ mặt của ông có vẻ cân nhắc xem câu khoe khoang này của Ngọc Tử có hợp lý hay .

      Ngọc Tử quay đầu, nhìn thấy dáng vẻ thực nghiêm túc suy nghĩ của phụ thân lại càng muốn cười.

      Khi tia nắng mặt trời cuối cùng biến mất ở phía chân trời, cứ đống lại đống lửa được nhóm lên nơi đồng hoang, cha con hai người lại tìm góc ngồi xuống, tiếp tục ăn canh khoai sọ.

      Có điều bây giờ Ngọc Tử trừ ăn khoai sọ thay cơm, còn nấu thêm ít canh nấm làm thức ăn.

      bầu trời, năm ba ngôi sao lên thành những chấm , bầu trời điểm vài cụm mây trắng trong vắt như dải lụa xanh, mặt trăng tròn lơ lửng chiếu xuống ánh sáng dìu dịu.

      Trăng tròn, vậy là tới mười lăm.

      Phụ thân ở bên cạnh ăn uống xì xụp, Ngọc Tử ăn no rồi ngẩng đầu lên, kinh ngạc ngắm bầu trời.

      Đúng lúc này, giọng trong trẻo đồng thanh vang lên: “Nếu có người tới phía Nam sông, mái tóc bồng bềnh như dải mây trắng… Mỹ nhân ơi mỹ nhân, thôi hé miệng cười chúm chím, nàng vừa ý người nào vậy?”

      Khi câu hát cuối cùng cất lên, vang lên trận cười lớn.

      Trong tiếng cười, Ngọc Tử quay đầu .

      cánh đồng hoang, ánh lửa bập bùng, lúc này tiếng người chuyện ồn ào, từng thiếu nữ nông thôn được đám kiếm khách vây quanh, vừa uyển chuyển múa, vừa liên tục liếc mắt đưa tình. Mà đại đa số kiếm khách nhảy múa cùng các thiếu nữ, bọn họ xếp thành vòng tròn, vừa trở thịt dê nướng đống lửa, vừa nấu tảng thịt chó ở trong cái nồi lớn, vừa cười đùa ngớt với đồng bạn của mình.

      Tiếng ca truyền tới từ ở giữa các thiếu nữ. Đó là kiếm khách trẻ tuổi, mái tóc dài của xõa tung, chòm râu ngắn ngủn, gương mặt tuấn tú ra vẻ tang thương, tay vỗ lên thân kiếm cất tiếng hát vang, khiến mấy thiếu nữ liên tục cười trộm, liếc nhìn liên tiếp.

      Kiếm khách này, Ngọc Tử cũng biết, là người cùng ở thành Tằng với phụ thân, Á.

      ngờ, Á là người phong lưu phóng đãng như vậy. Tiếng hát của ngân nga vang dội, ý nhị kéo dài.

      Tiếng hát của Á vẫn còn vang xa, cùng với tiếng hát vang của Á, mấy kiếm khách lấy tay đập xuống bình rượu bằng đồng đen khiến chúng phát ra tiếng “bang bang”.

      Còn có mấy kiếm khách dùng đũa gõ xuỗng bát gốm, làm cho chúng phát ra tiếng “Leng keng”.

      Còn có nhiều kiếm khách, dùng chân giẫm mạnh xuống đất, khiến mặt đất chấn động, phát ra tiếng vang trầm đục.

      Đáng tiếc chính là, đây là nơi cánh đồng hoang vu, dưới chân bọn họ là bùn đất cây cỏ sinh trưởng tươi tốt, dù có đạp mạnh như thế nào, tiếng vang cũng thể truyền ra xa được.

      Lúc này, trong khu vực cắm trại, lấy nhóm kiếm khách làm trung tâm, ra bầu khí vui vẻ tự do. Bầu khí này vừa đẹp đẽ vừa cổ xưa, khiến Ngọc Tử vừa nhìn thấy động lòng.

      Tiếng của phụ thân từ bên cạnh truyền đến: “Ngọc, con có thể lên đó vui chơi chút.”

      Ngọc Tử quay đầu lại, trong bóng tối, đôi mắt nàng sáng lấp lánh.

      Nàng nhìn phụ thân vì ăn canh mà vạt áo ướt đẫm, khỏi có chút buồn cười. Nàng khom người xuống, nhặt cây nấm còn dính vạt áo của phụ thân, : “Con chỉ nhìn chút thôi ạ.”

      Hết chương 13.


      Chương 14: Mưa

      Editor: Tĩnh Uyển


      Tiếng hát vẫn kéo dài.

      Lúc này, kiếm khách trẻ tuổi cười vang. Trong tiếng cười vang dội, đột nhiên kéo thiếu nữ múa vào lòng. Kiếm khách trẻ tuổi vươn tay vuốt ve ngực thiếu nữ rồi cất tiếng cười lớn: “Vừa săn chắc lại vừa thơm”.

      Trả lời là tiếng cười lớn của những kiếm khách còn lại và gương mặt hờn dỗi của thôn nữ kia.

      Có lẽ do hương rượu ngấm vào người, có người kiếm khách này dẫn đầu, đám kiếm khách còn lại đồng thanh hét lớn rồi kéo các thôn nữ khác vào lòng, bế các nàng sâu vào trong cánh đồng hoang vu.

      Càng ngày càng có nhiều thiếu nữ được đám kiếm khách mang , tiếng hát bỗng trở thành tiếng cười đùa.

      Ngọc Tử ngơ ngác nhìn, nơi này vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt giờ trở nên yên tĩnh, lại thấy thiếu nữ cuối cùng được hai kiếm khách trái, phải dìu nàng mới kinh ngạc quay đầu lại.

      Ngọc Tử nhìn phụ thân, nuốt nước miếng, lúng túng hỏi: “Phụ thân … phụ thân…những thiếu nữ này là người trong nữ quán sao?”.

      Từ sau khi Quản Trọng của nước Tề thay đổi pháp luật, trong thiên hạ mọc lên rất nhiều nữ quán. Trong nữ quán đủ các thiếu nữ Ngô, Việt, con nước Sở, mỹ nữ nước Yến … , ở đó các nàng kiếm sống bằng cách buôn da bán thịt.

      cách khác, nữ quán chính là kỹ viện của thời đại này.

      Sở dĩ Ngọc Tử giật mình là vì nàng vốn tưởng rằng, những thôn nữ đó đều là con nhà lành ngờ các nàng lại là kỹ nữ.

      Trước ánh mắt kinh ngạc của Ngọc Tử, Cung lắc đầu. Ông trìu mến nhìn Ngọc Tử, thở dài : “Con ta đúng là chẳng hiểu đời”.

      Mãi đến khi nghe phụ thân giảng giải Ngọc Tử mới hiểu được. Ở thời đại này hầu hết vẫn sùng bái tình dục, cách thức sinh đẻ của thời nguyên thủy. Những thôn nữ này ngày ngày phải cày ruộng trông nhà, ở nơi lạc hậu, chó ăn đá gà ăn sỏi này cả đời. Cho nên mỗi khi có thương đội ngang qua các nàng đều rất vui vẻ hiến thân. Thứ nhất, các kiếm khách đều rất cường tráng, mang thai con của bọn họ những đứa trẻ sinh ra nhất định cũng rất khỏe mạnh. Thứ hai, với nhiều người tình dục giống như cơm bữa, là chuyện đơn giản chỉ cần bản thân vui vẻ là được, họ coi đó chỉ là chuyện mà thôi.

      Dần dần, tiếng cười vui vẻ trở thành tiếng thở dốc.

      Lúc này Ngọc Tử và phụ thân ăn no, hai người chuyển đống lửa qua bên, phủ vải lên nền đất vừa mới được đốt lửa, chuẩn bị ngủ.

      Đêm nay Ngọc Tử cũng lo lắng đám kiếm khách muốn tìm vui quấy rối mình. Nàng tận mắt nhìn thấy bốn tên kiếm khách đêm qua quấy rối nàng mỗi người đều ôm thiếu nữ rời .

      Bởi vậy lòng Ngọc Tử cũng buông lỏng hơn phân nửa, bắt đầu chìm vào giấc ngủ.

      Nàng ngủ sâu.

      Cũng biết qua bao lâu, Ngọc Tử đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.

      Nàng cố gắng cuộn tròn người lại.

      Chỉ là cảm giác lạnh càng lúc càng ràng, càng lúc nàng càng cảm thấy chịu nổi.

      Trong lúc mơ màng, Ngọc Tử cau mày, lầm bầm: “Phụ thân, lửa tắt ạ?”

      Phụ thân trả lời.

      Ngọc Tử rụt người lại, trong lúc mê man nàng nhích dần về phía đống lửa.

      Nàng vừa cử động cảm giác rét lạnh càng thêm ràng.

      Ngọc Tử rùng mình, cuối cùng mở mắt ra.

      Bầu trời rất tối, tối vô cùng, trăng sao cũng chẳng có mây.

      Ngọc Tử mơ mơ màng màng nhìn lên trời, lúc này nàng thấy mặt mình man mát, giọt nước rơi xuống trán, xuống cằm nàng.

      đúng, phải là mà là vô số, "tí tách tí tách", vô số những giọt nước rơi xuống trán, xuống người nàng, rơi xuống đống lửa bên cạnh khiến đống lửa “xèo xèo” rồi bốc khói.

      Trời mưa rồi.

      Cái gì, trời mưa rồi?

      Ngọc Tử ngồi bật dậy.

      Nàng vừa ngồi dậy, trong bóng tối có tiếng quát đến khàn cả giọng: “Trời mưa rồi, trời mưa rồi!”

      Trong bầu khí yên tĩnh, tiếng hét này như tiếng sấm đánh thức mọi người. Càng lúc càng nhiều người ngồi dậy, những tiếc bước chân hỗn loạn truyền đến: “Mau, mau chuyển hàng lên xe, mau chuyển hàng lên xe”.

      Ngọc Tử nghe những tiếng ồn ào này, thầm nghĩ: “Đúng thế, đồ để đất dễ bị mưa làm hỏng, phải chuyển vào xe ngựa mới ổn thỏa."

      Vừa nghĩ tới đây nàng lại cả kinh.

      Ngọc Tử vội quay đầu nhìn phụ thân.

      Cung ngủ rất say, từng giọt mưa táp vào mặt ông, theo tóc ông xuống mặt đất mà ông hề hay biết.

      Ngọc Tử nhào tới, nàng giật lấy bao muối, muối ăn để trong túi vải bố, bây giờ túi vải bị ướt mất nửa. Ngọc Tử vừa cất túi muối vào bọc vừa gọi cha, vội vàng gọi: “Phụ thân, tỉnh lại , tỉnh lại ”.

      Cuối cùng Cung cũng mở mắt sau khi bị Ngọc Tử lay lay.

      Ngọc Tử vừa thấy ông tỉnh lại vội : “Phụ thân, trời mưa rồi, chúng ta mau trú mưa thôi”.

      Cung hoàn toàn tỉnh táo.

      Ông ngồi phắt dậy.

      Lúc này, mưa càng lúc càng to, chẳng những hoàn toàn dập tắt lửa mà ngay cả vải bố trải nền đất của bọn họ cũng ướt sũng.

      Ông nhìn quanh bốn phía, được Ngọc Tử đỡ đứng dậy. Ngọc Tử thấy ông đứng lên rồi ngẩn người nhìn quanh vội : “Phụ thân, chúng ta trú mưa ”.

      “Trú mưa?”

      Ông mở miệng, giọng có hơi khan khàn, ánh mắt nhìn Ngọc Tử có chút đau lòng: “Con à, chúng ta có chỗ trú mưa đâu”.

      Ngọc Tử ngẩn người.

      Nàng vừa định hỏi sao lại thế đột nhiên nhớ ra, nơi đây là vùng quê hoang vắng.

      Hơn nữa, những chiếc xe ngựa, xe bò, xe lừa đều dùng để chở hàng, che mưa che gió cho hàng hóa. Còn bọn họ quả đứng tắm mưa ở đây .

      Ông thấy Ngọc Tử run run vội : “Con à, con nấp vào lòng phụ thân này, phụ thân chắn mưa cho con”. Vừa dứt lời ông khom người lại thành chỗ trú mưa mà đến cả đứa trẻ cũng thể ướt.

      Mắt Ngọc Tử cay cay, nàng lắc đầu.

      Đột nhiên nàng nhớ ra muối của mình.

      Lập tức, nàng học theo phụ thân, cúi người về phía trước, đồng thời đặt bao muối lớn vào trong lòng.

      Mưa càng lúc càng lớn.

      Trong cơn mưa, ít kiếm khách gào thét trong bóng đêm: “Mưa càng lúc càng to, đến nhà nông nào đó tránh mưa thôi”. Trong tiếng kêu gào của bọn họ loáng thoáng nghe thấy tiếng những thiếu nữ khác hoảng hốt khóc lóc.

      Mưa đúng là càng lúc càng lớn, ào ào xối xả làm ướt mái tóc Ngọc Tử, nước mưa chảy theo trán xuống tai, qua khóe miệng nàng rồi thấm vào đất.

      Mưa rất to, tầm mắt Ngọc Tử cũng bị nước mưa cản trở, nàng vội nhắm mắt lại mới bị nước mưa táp vào mắt.

      Ngọc Tử nhắm mắt vào rồi : “Phụ thân, chúng ta cũng đến nhà nông tránh mưa ”.

      Nàng nhìn thấy vẻ mặt của phụ thân, chỉ nghe thấy giọng khàn khàn của ông vang lên trong tiếng mưa ào ào và tiếng gió rít: “Nhà những người nông dân đó đều là nhà tranh vách nứa, có thể chứa được mấy người? Đám người hung hãn kia nhất định đuổi chủ nhà ra để mình đứng trong đó tránh mưa rồi. Chuyện như thế, phụ thân dẫu có chết cũng làm.”

      Ngọc Tử ngây người. Cuối cùng nàng cũng hiểu tại sao đám kiếm khách kia lại huýt sáo trong khi những thiếu nữ này khóc lóc cầu xin.

      Mưa thực rất lớn, Ngọc Tử miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn cha già ướt đẫm trong mưa, người bị gió thổi lảo đảo, lòng đau đớn, nàng thầm nghĩ: “Phụ thân già, còn cứ thế này nhất định bị ốm. Mình… mình… mình phải làm sao bây giờ?”

      Lúc này nàng cũng để ý đến, những giọt mưa như thác đổ theo vạt áo, theo tóc, theo tay áo chảy xuống ngực nàng. Mà ngực nàng giờ ướt đẫm, túi muối to càng lúc càng thu lại.

      Hết chương 14.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15: Điệu múa trừ tà

      Editor: Tĩnh Uyển


      May mà trận mưa to này đến cũng nhanh mà cũng nhanh.

      Chưa đến canh giờ mưa tạnh, vầng trăng sáng lại xuất mờ mờ bầu trời.

      Ngọc Tử đứng thẳng người, vui vẻ reo lên: “Phụ thân, mưa tạnh rồi”.

      Phụ thân nhìn nàng, khuôn mặt già nua lên nụ cười.

      Ngọc Tử nhìn cha, nàng suy nghĩ định gì đó vui vẻ nhưng đến khi ra miệng lại thành: “Phụ thân, mưa thế này e là ổn”.

      Trong ánh mắt nàng chứa nỗi lo âu.

      Dưới ánh trăng, Cung thấy nước mưa thấm ướt khiến vóc dáng nàng , cũng chẳng an ủi nàng mà vội : “Con à, con mau bôi đen mặt ”.

      Ngọc Tử còn chưa trả lời giọng trong trẻo từ phía sau truyền đến: “Lão Cung, mưa to làm ướt người, để trừ tà khí nhập vào người, ta phải nhảy múa cả đêm, ông đến đây ”.

      Đây là giọng của Á.

      Cung vội đáp lời, chạy về phía Á.

      Á quay đầu nhìn Ngọc Tử.

      Cảm giác được Á nhìn mình, Ngọc Tử vội vàng cúi đầu, thiếu điều chôn cả mặt vào ngực.

      Á nhìn nàng cái rồi cất bước đến gần nàng.

      Cung thấy thế vội : “Á, ta với ngươi”. Dứt lời, ông kéo Á .

      Tay phải Á khẽ vung lên, khéo léo thoát khỏi tay Cung.

      Á nhìn Ngọc Tử rời mắt, cười : “Bình thường ánh mắt sáng ngời như con sói con, sao hôm nay lại cúi đầu , hiền lành thế? Nào, cùng thôi”.

      Dứt lời, cất bước về phía Ngọc Tử.

      Mắt thấy Á sắp bước đến trước mặt mình, Ngọc Tử quýnh lên, hai tay nàng vội duỗi ra, ôm bụng ngồi xổm xuống.

      Nàng ngồi đó, cúi đầu, người co lại, để mặc tóc dài ẩm ướt che phủ trước mặt, thấp giọng : “Đột nhiên con thấy hơi đau bụng, phụ thân trước ạ”.

      Á dừng bước. đứng trước mặt Ngọc Tử, cúi đầu nhìn nàng chớp mắt, ân cần hỏi: “Đau bụng? được, chắc là mưa khiến tà khí xâm nhập vào người rồi, mau đứng lên múa ”.

      Dứt lời, vươn tay định nắm bàn tay bé của Ngọc Tử.

      Ngọc Tử nào dám để nắm tay?

      Trận mưa này chẳng những khiến khuôn mặt nàng lộ mà ngay cả tay chân được nàng trát bùn cũng bị xối , để lộ làn da trắng nõn mịn màng.

      Ngọc Tử lập tức rụt vai lại, giấu hai tay vào áo, lắc đầu, giọng sắc bén lạ thường: “Để ta nghỉ ngơi!”.

      Giọng của nàng vô cùng lạnh lùng.

      Á thoáng ngẩn người rồi lại phì cười, định gì đó Cung vội tiến lên, đẩy Á , : “Con tôi là thế, Á, lão phu lạnh run rồi, mau nhảy múa thôi”.

      Vừa Cung vừa đẩy Á về phía trước.

      Á cười cười để mặc Cung đẩy mình .

      Chỉ là được đoạn xa, vẫn quay đầu, ánh mắt lấp lánh nhìn Ngọc Tử co người dưới ánh trăng. Giờ phút này, khóe miệng cong cong, nụ cười như có như .

      Đợi Á xa rồi Ngọc Tử mới từ từ đứng lên.

      Nàng vừa đứng lên vội cúi đầu, kinh ngạc nhìn ngực mình.

      Mưa vừa tạnh nàng cảm giác được, trước ngực vốn nặng nề giờ trống . Nàng càng cảm giác được nước muối chảy qua chân mình rơi xuống đất. Nước muối chảy qua da thịt có chút xót.

      Chỉ là nàng dám biểu ra, nàng muốn làm phụ thân lo lắng. Nàng sợ phụ thân vừa mới dầm mưa, giờ lại biết số muối phải dùng hết cả gia tài đổi lại giờ bị mưa hòa tan chịu đựng nổi.

      Muối, còn!

      Ngọc Tử nhìn chằm chằm chiếc túi vải trống rỗng, hồi lâu sau, nàng ôm đầu khẽ khóc nức nở.

      Tiếng khóc nghẹn ngào từ yết hầu truyền ra theo gió tan .

      Muối của nàng, nàng tốn hai trăm đao tệ mới mua được. Số đao tệ này đủ cho cha con hai người ăn cả năm trời. Nhưng giờ chẳng còn gì…

      Mất hết…

      Khóc lúc, Ngọc Tử vừa thút thít vừa lau nước mắt. Sau đó nàng ngồi xuống, vốc bùn lên xoa vào lòng bàn tay rồi lau lên mặt, lên cổ, lên tay, chân.

      Lúc làm việc này, nàng vừa khóc vừa tự với chính mình: “Khó khăn chỉ là tạm thời thôi, nào có chuyện gì dễ dàng thành công. Ngọc Tử, chỉ cần phụ thân bị bệnh, chỉ cần ngươi ngã bệnh có gì phải sợ, có gì phải sợ cả… Ngọc Tử đừng sợ!”

      Nàng vừa nức nở vừa tự an ủi mình rồi đứng dậy.

      Nàng vừa đứng lên, ánh đèn dầu phía sau bừng sáng, đồng thời tiếng trống dồn dập vang lên.

      “Thùng, thùng, thùng, thùng”. Mỗi tiếng trống lại có tiếng quát lớn: “Hây!”

      Mấy trăm giọng đồng thanh vang lên: “Hây!”

      Chỉnh tề, quy luật, trong tiếng trống “thùng thùng” lại vang lên là tiếng hét chỉnh tề: “Hây! Trời đất lấy mặt trời là dương, nước là . Ta là dương, trường thọ vĩnh khang. Ta là , mang ân mang đức. Hây!”

      “Thùng, thùng” mấy tiếng, mấy trăm giọng lại đáp: “Hây!”

      Đây là loại khí nhiệt liệt, thanh khiến tâm tình người ta kích động theo. Đây là giọng kéo dài, tiếng ca hát đến khàn giọng.

      Tiếng nhạc này, tiếng hát này xóa tan lạnh lùng, trầm của cơn mưa khi nãy.

      Ngọc Tử quay đầu lại.

      cánh đồng hoang vu, hơn mười người đốt lửa, tất cả kiếm khách của thương đội, cả nô bộc, tạp vụ đều đứng thành ba hàng chỉnh tề nhảy múa ở đó.
      Mỗi lần trống vang bọn họ đều dậm chân phải xuống đất, hai tay cầm trường kiếm chém về phía trước.

      Đứng ở cao, người cao giọng lĩnh xướng là người khoảng hai mốt hai hai tuổi, gương mặt thon dài, diện mạo tuấn tú.

      Người thanh niên này dùng quan cao buộc tóc, áo bào màu tím bay phất phơ theo gió. Ánh lửa hừng hực chiếu lên khuôn mặt khiến làn da càng thêm trắng nõn, tuấn mỹ như ngọc, càng làm nổi bật cặp lông mày dài, nghiêm nghị như đao của .

      Giữa mấy trăm kiếm khách thô lỗ, người thanh niên này có tuấn tú mà chỉ quý tộc mới có.

      Ngọc Tử chưa từng gặp người thanh niên này.

      Nàng nhìn thoáng qua rồi quay sang chỗ khác tìm bóng phụ thân trong đám người.

      Rất nhanh, Ngọc Tử nhìn thấy phụ thân. Phụ thân đứng ở nhóm cuối cùng, ông vừa quẹo phải ngược chiều kim đồng hồ theo tiếng trống, chân bước liên tục, trường kiếm huơ cao nhìn về phía Ngọc Tử.

      Khi thấy Ngọc Tử nhìn lại, ông lập tức mỉm cười, vẫy tay với nàng.

      Ngọc Tử vội vàng chạy đến chỗ phụ thân.

      Chỉ chốc lát nàng tới nhóm cuối cùng.

      Vừa bước vào hàng, cả người Ngọc Tử cảm thấy ấm áp. Bởi vì bốn phía có khoảng mười ngọn lửa lớn vây quanh, những ngọn lửa đỏ bừng bừng bức hơi lạnh từ trong cơ thể nàng ra ngoài.

      Người thanh niên tuấn mỹ đứng cao dùng tay phải vỗ kiếm phát ra tiếng "ong ong" vang dội, lại cất cao giọng hát: “Trời sinh ra ta, đất nuôi ta lớn, muôn vàn tà bệnh, vì ta kém đức mà đến gần, vì ta sợ hãi mà xâm nhập. Ta muốn hát vang để trừ tà, ta muốn múa kiếm để nghênh đón mặt trời. Hây!”

      “Hây!”

      Trong mấy trăm tiếng hô, những người làm tạp vụ gõ trống cũng bước theo những kiếm khách, xoay trái xoay phải, tiến trước lui sau.

      Ngọc Tử theo sau mọi người, nghiêm túc bắt chước động tác của bọn họ.

      Trong tiếng trống “thùng, thùng”, người Ngọc Tử càng lúc càng nóng, dần dần, nàng nhìn thấy người mọi người đều bốc ra làn khói trắng.

      Ngọc Tử vừa múa vừa nhìn phụ thân. Dưới ánh lửa, ông múa rất hăng say, thậm chí Ngọc Tử còn thấy trán ông toát mồ hôi.

      Cách này thực ra rất tuyệt, vận động như vậy phụ thân hẳn mắc bệnh. Ngọc Tử nghĩ tới đây, sợ hãi tích tụ trong lòng tiêu tan phân nửa.

      Hết chương 15.

      Chương 16: Biên giới Tề Lỗ

      Editor: Tĩnh Uyển


      Mọi người múa rất hăng say, xoay tròn quanh đống lửa, đến gần đống lửa cởi áo vải bố ra vứt thẳng vào lửa.

      Càng ngày càng có nhiều người cởi áo, càng ngày càng nhiều người cất cao giọng hát.

      Lần múa trừ tà này kéo dài suốt canh giờ. Quần áo Ngọc Tử được lửa hong khô rất nhanh, sau đó mồ hôi ra cũng lại được lửa hong khô.

      Khi tiếng trống ngừng, mọi người nhảy múa mệt mỏi. Những người tạp vụ di chuyển đống lửa ra bên ngoài để mọi người có thể nghỉ ngơi nền đất ấm lúc.

      Ngọc Tử ngồi xuống cạnh phụ thân, lửa cháy bừng bừng chiếu vào gương mặt, vào người nàng, cả người nàng nóng bừng trông hồng hồng như ánh lửa.

      Hiển nhiên tâm tình phụ thân rất tốt, ông vừa cười thoải mái vừa mang sữa nóng đến cho các kiếm khách.

      Ngọc Tử mấp máy môi vài lần, định thẳng chuyện mất muối nhưng lời vừa tới miệng nàng lại vội nuốt xuống.

      Nàng thực cảm thấy hổ thẹn với ông. Chuyện lần này hoàn toàn do nàng suy nghĩ cẩn thận. Lúc ấy nếu nàng cất muối vào ống trúc rồi dùng gỗ hoặc da trâu bịt lại chẳng có chuyện hai trăm đao tệ biến thành hư .

      Trong lúc Ngọc Tử mấy lần định rồi lại thôi gương mặt ánh lửa hồng của Cung quay lại.

      Ông nhìn Ngọc Tử, đột nhiên : “Ngọc, muối còn thôi, con đừng suy nghĩ nhiều”.

      Ngọc Tử ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn ông.

      Ông nhìn vào mắt nàng, trong mắt ông là bình tĩnh.

      Môi Ngọc Tử mấp máy, thào : “Con suy nghĩ thấu đáo…”

      Ông cho là đúng, ôn hòa : “Khi phụ thân còn trẻ cũng từng làm tổn thất đến mấy trăm thậm chí là cả ngàn vàng chứ gì đến hai trăm đao tệ này? Con nghỉ ngơi ”.

      Ông vuốt tóc Ngọc Tử, từ ái : “Tới thành Lỗ, chúng ta còn kiếm được hai trăm đao tệ, lúc đó vẫn để con quyết định”.

      Nghe những lời đầy thân thiết của phụ thân, lòng Ngọc Tử cảm thấy ấm áp, cảm giác tự trách, uể oải giờ trở thành hư .

      Nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, nở nụ cười sáng lạn. Có phụ thân như vậy, nàng may mắn cỡ nào?

      Ồn ào lúc, mọi người dựa vào nhau cùng chìm vào giấc ngủ.

      Ngọc Tử dựa vào vai phụ thân, cũng ngủ thiếp . Lần này nàng ngủ rất say. Nàng tỉnh lại trong tiếng gọi lớn: “Dậy , dậy ! Mặt trời mọc, gà trống gáy, thể ngủ mãi được!”

      “Dậy , dậy ! Mặt trời mọc, gà trống gáy, thể ngủ mãi được!”

      Lại bắt đầu ngày mới đầy vất vả.

      Trận mưa lớn đêm qua hiển nhiên gây ra tổn thất gì cho thương đội.

      Thương đội vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ.

      Hành trình kế tiếp cũng rất thuận lợi, mười ngày liên tiếp hề bị mắc mưa.

      Thương Đội tới thành Hữu Khoan. Đây là tòa thành gần nước Lỗ và nước Tằng nhất.

      Bởi vì có chung mối thù với Lỗ nên thành Hữu Khoan gần với nước Lỗ chẳng những xây dựng rất cao lớn, hùng vĩ mà kiểm tra cũng hết sức nghiêm ngặt. số đặc sản của nước Tề như muối ăn, vải bố, đồ dệt may vừa thấy bị niêm phong, đều là hàng cấm vận chuyển.

      Đúng như lời phụ thân , Man quân có mạng lưới quan hệ rất tốt. Thương đội dừng lại khoảng nửa canh giờ, Ngọc Tử thấy chiếc xe ngựa trong thương đội ra, chủ nhân xe ngựa ló đầu ra gì đó với tiểu quan coi thành thương đội lập tức được cho .

      Hai bên cửa thành Hữu Khoan, đầy những võ sĩ tay cầm kích mặt đổi sắc. Đến khi chiếc xe ngựa kia qua đều giơ cao kích, hẳn là hành lễ với chủ nhân chiếc xe ngựa kia.

      Ngọc Tử trợn to mắt, tò mò thầm nghĩ: “Đó là ai mà có mặt mũi lớn như vậy?”

      Nàng vừa nghĩ tới đây, chẳng hiểu tại sao trong đầu lại ra cảnh tượng tối qua, khuôn mặt tuấn mỹ của người thanh niên dẫn dắt mọi người múa trừ tà trong trí nhớ của nàng.

      Với hiểu biết của Ngọc Tử, chủ của thương đội này là Man quân thuộc tộc người Địch. Nhưng người thanh niên kia, bất kể là nhìn từ góc độ nào cũng giống con nhà quý tộc của nước lớn ở Trung Nguyên, tuyệt đối phải là dòng giống của nước Địch nhoi.

      Thương đội tiến vào thành Hữu Khoan.

      Ngoài dự đoán của Ngọc Tử, thương đội dừng lại ở thành Hữu Khoan mà vẫn tiếp. Đến xế chiều, đoàn xe theo cửa Nam rời khỏi thành Hữu Khoan.

      Chỉ là trong lúc thương đội rời khỏi cửa Nam Ngọc Tử đột nhiên phát , đoàn xe ngựa phía trước có thêm chiếc xe.

      Chiếc xe này che rèm kín mít. Lúc bọn họ gia nhập, dù cách xa như vậy mà Ngọc Tử vẫn ngửi thấy mùi hương theo gió bay tới.

      kiếm khách ngẩng đầu, nhìn chằm chằm mấy chiếc xe ngựa này, nuốt nước miếng chửi thề: “Hừ, chẳng qua chỉ là công tử phản quốc mà cũng được tặng hai mươi ca nữ xinh đẹp!”

      Người ở bên cạnh lắc đầu : “Người phú quý được trời ưu ái. Chúng ta là người bần tiện, vẫn nên năng cẩn thận hơn. Tự tiện chửi bới quý nhân đắc tội với trời đó.”

      kiếm khách khác cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm mấy cỗ xe ngựa kia. hít sâu hơi làn gió thơm, nhắm mắt lại, thào : “Tuy hai mươi ca nữ xinh đẹp này chỉ để công tử chơi trong năm nhưng năm này, ngày ngày thưởng thức ca múa đàn hát, niềm vui đó có thể sánh với thần tiên."

      Trong lúc đám kiếm khách, nô bộc và tất cả nam nhân đều chảy nước miếng với những chiếc xe ngựa này người cưỡi ngựa phi đến. Tay phải vỗ vỗ chiếc trống bên hông ra hiệu cho mọi người chú ý, sau đó cao giọng quát: “Bốn trăm dặm tới là biên giới Tề, Lỗ, có rất nhiều giặc cướp, các vị hãy cảnh giác, các vị hãy cảnh giác!”

      “Thùng, thùng, thùng!” Cùng tiếng trống vang lên, người kỵ sĩ thúc ngựa qua bên trái lần rồi lại qua bên phải nhắc lại lần.

      Người kia vừa xong, mọi người đều thu hồi ánh mắt, ai nấy cũng trở nên bận rộn.

      Ngọc Tử quay đầu ngạc nhiên nhìn bọn họ mở túi quần áo ra rồi lấy hết áo vải bố mặc lên người. Có số tạp vụ thậm chí còn vào rừng nhặt vỏ cây cột chắc lên ngực.

      Đám kiếm khách cũng vậy, bọn họ lấy áo giáp trúc ra mặc, có người còn lấy sẵn trường kích ra sẵn sàng nghênh đón quân địch.

      Tiếng vó ngựa vang lên.

      Bóng Cung xuất trước mặt Ngọc Tử.

      Ông lấy lưng ngựa bao quần áo, lấy ra cả chiếc áo giáp trúc đưa cho Ngọc Tử, cẩn thận : “Con à, con mau mặc vào ”.

      Ngọc Tử nhìn cha hỏi: “Phụ thân sao?”

      Cung cười cười rồi từ ái : “Ngốc quá, con còn trẻ, phụ thân già, chết cũng có gì đáng tiếc”.

      Ngọc Tử lắc đầu nghĩ: “Phụ thân là kiếm khách, nếu thực có thổ phỉ đến chắc chắn ông là người xông lên trước. Áo giáp trúc này ông phải mặc mới là đúng.”

      Nàng nhìn phụ thân, nghiêm túc : “ có phụ thân con cũng khó mà sống được. Xin cha hãy mặc áo giáp vào.” Thấy ông do dự, nàng vội thêm: “Nếu thực thổ phỉ đến, phụ thân phải bảo vệ con đó”.

      Cung nhìn Ngọc Tử yếu đuối như vậy, suy nghĩ lúc rồi gật đầu : “Cũng được, nếu thổ phỉ đến phụ thân nhất định bảo vệ con”.

      Dứt lời, ông bắt đầu mặc áo giáp trúc vào.

      Áo giáp trúc này chỉ có lớp mỏng, bề ngoài dường như được bôi mỡ trâu. Ngọc Tử nhìn nó, cảm thấy yên tâm: Chỉ dựa vào chiếc áo giáp trúc như vậy mà có thể ngăn cản được trường kiếm, mũi kích?

      Nàng biết, công dụng chính của loại áo giáp này là để ngăn cản mưa tên của đối phương.

      Hết chương 16.

      Chương 17: Giải trừ tai họa

      Editor: Tĩnh Uyển


      Mọi người chuẩn bị đề phòng rồi tiếp tục về phía trước.

      chưa đến canh giờ, phía sau Ngọc Tử truyền đến những thanh hỗn loạn.

      Nàng quay đầu lại.

      chiếc xe lừa trong đội va vào tảng đá rồi đổ xuống, hàng hóa trong xe cũng rơi xuống, lăn lông lốc khắp nơi.

      Ngọc Tử vội vàng chạy tới cùng những người tạp vụ thu dọn rồi buộc chặt hàng hoá lại, có thứ mềm, có thứ dày đều buộc chung chỗ. Ngọc Tử sờ nắn chút, cảm thấy hơn phân nửa là tơ lụa, áo quần gì đó.

      Trước mặt nàng, có vài người dựng lại xe lừa.

      Mọi người làm việc chậm chạp, hề dốc sức. Cái này cũng là bình thường thôi, chẳng ai có thể trông mong đám tạp vụ chủ yếu xuất thân từ nô lệ làm việc cách tích cực được.

      Tiếng vó ngựa truyền tới.

      người quát mắng: “Sao lại để lật xe?”

      Trong tiếng quát, thanh trường kích đánh vào khí tạo ra tiếng “vun vút”: “Là ai để ý?”

      Trong im lặng, giọng khàn khàn mà Ngọc Tử rất quen thuộc vang lên: “Đây là lỗi của ta."

      Là giọng của phụ thân! Ngọc Tử cả kinh, vội ngẩng đầu lên. Lúc này phụ thân cúi đầu, chắp tay với quản kia.

      Người quản đó hừ tiếng nặng nề, tức giận quát: “Ngươi có bị điếc ? Nơi đây nhiều giặc cướp, chậm lúc nào nguy hiểm lúc ấy”.

      Phụ thân càng cúi đầu thấp, : “ là đáng sợ!”

      Quản kia nghiêm mặt, lườm ông : “Thôi! Nhìn ông già yếu như lá vàng đầu cành sắp rụng. Coi như là vô dụng rồi!”

      Nghe những lời này, Cung có hơi giận. Ông ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người quản này, giọng cao hơn, nghiêm túc : “Lời này của ngài sai rồi. Tuy lão phu già nhưng vẫn vung được trường kích, giết được thổ phỉ!”

      Ông trừng mắt nhìn quản , thoáng có tia lửa giận, tựa như nếu còn thêm câu gì xông lên liều mạng.

      Quản kia hừ mạnh tiếng. Trường kích trong tay chỉ vào chóp mũi Cung, cười lạnh rồi định mắng thêm vài câu.

      Theo cái chỉ đó, gân xanh trán Cung nổi đầy, hai mắt hơi híp lại, người lộ ra luồng sát khí.

      Quản kia cũng vậy, nhìn Cung, thoáng có mùi máu tanh!

      Trong lúc quản kia định mở miệng khơi mào trận chém giết đầy máu tanh giọng thanh thúy từ phía sau truyền đến: “Ôi chao, chẳng lẽ là Man quân đến đây à?”

      Man quân đến đây?

      Quản kia rùng mình, vội quay đầu nhìn.

      Phía trước tro bụi cuồn cuộn, chỗ nào cũng là những kiếm khách chạy tới chạy lui, căn bản thấy xe ngựa của Man quân có chạy đến hay . Dù như thế, nhưng quản kia nhớ đến tính cách của Man quân, thoáng có chút lo lắng.

      cũng chẳng còn tâm tình so đo với Cung nữa. Lập tức, cất trường kích, quát lớn với mọi người: “Còn thất thần cái gì, mau cất hàng hóa ."

      Quát xong, giục ngựa quay về phía trước của thương đội. Quản kia vừa , Ngọc Tử vội chạy đến bên phụ thân, cùng ông chỉnh lại xe lừa. Phụ thân lườm Ngọc Tử, hồi lâu sau mới buồn bực : “Kẻ sĩ có thể chết chứ thể chịu nhục."

      Ngọc Tử nhìn lại cha, nghiêm túc : “Phụ thân, nếu có phụ thân con phải làm sao?”

      Cung có hơi xấu hổ, dưới ánh mắt của Ngọc Tử ông cúi đầu gì.

      Lúc này, tiếng cười truyền đến: “Ôi chao! Cung có đứa con giỏi , chỉ lời tránh được trận đánh nhau sống chết." Giọng này là của người đàn ông mặt mũi vàng vọt gầy gò thường cạnh Á.

      Đồng thời, xung quanh Ngọc Tử như tối sầm lại.

      Nàng ngẩng đầu lên.

      Vừa ngẩng đầu đối mặt với năm, sáu kiếm khách.

      Trong đám kiếm khách này, có mấy người là dũng sĩ ở thành Tằng, còn có cả hai người khác cũng chính là kiếm khách nước Tề tối đó có ý đồ với nàng.

      Đám kiếm khách đó đều nhìn chằm chằm Ngọc Tử, hán tử mặt vàng vỗ vỏ kiếm, thở dài : “Vốn dĩ ta còn đợi để đánh cược xem ai… đổ máu trước. Ai ngờ, câu dối của con lão quét sạch chuyện hay rồi."

      Ngọc Tử cũng để ý đến những người này, nàng cúi đầu, hai tay giữ xe lừa, nghiến răng chỉnh lại nó.

      Bên cạnh, Cung vừa dùng sức vừa quay đầu giận dữ lườm đám người, quát: “Các ngươi mau tránh ra !"

      Mấy kiếm khách bật cười, ngoài dự liệu của Ngọc Tử là bọn họ thực thúc ngựa rời . Mãi đến khi bọn họ xa, Ngọc Tử vẫn cảm nhận được những người này còn chỉ chỏ hai người gì đó.

      Mấy người cùng hợp sức để dựng lại chiếc xe lừa.

      Đám người tạp vụ xếp hàng hóa lên rồi buộc chặt xe lừa.

      Lúc này Ngọc Tử mới biết, mỗi chiếc xe lừa ngoài người phu xe cần có đôi mắt tinh nhìn xa trông rộng còn sắp xếp thêm kiếm khách đằng trước để dẹp những chướng ngại vật. Phụ thân già, mắt còn nhìn lại hay bị hoa mắt nên nhìn thấy tảng đá bên đường để dọn đường cho xe lừa , vì vậy xe mới bị đổ.

      Xe lừa lại tiếp tục xuất phát.

      Phụ thân lên ngựa, khàn khàn cao giọng hô: “Tiếp tục khởi hành, tiếp tục khởi hành."

      Tiếng hô của ông càng lúc càng xa, khi truyền đến đầu thương đội thương đội bắt đầu khởi hành.

      Đám tạp vụ ngồi chuyện phiếm đứng dậy theo xe lừa.

      Ngọc Tử bước nhanh vài bước, theo phụ thân cưỡi ngựa.

      Phụ thân hiển nhiên vẫn còn buồn bực, ông nhìn chằm chằm xe lừa đồng thời cẩn thận nhìn đường phía trước, lúc lâu sau, ông lén quay sang nhìn Ngọc Tử.

      Ngọc Tử biết phụ thân mất tự nhiên, lập tức lùi ra phía sau vài bước, lẫn vào đám người. Kiếm khách tối qua cùng uống sữa với Cung giục ngựa đến bên cạnh ông, liếc qua Ngọc Tử rồi cười: “Đứa con này của lão Cung là nhanh trí."

      Vẻ mặt buồn bực của lão Cung nhanh chóng nở nụ cười. Ông đắc ý ngẩng đầu : “Con ta biết chữ, đương nhiên là thông minh."

      Ông tới đây, nếp nhăn mặt run lên, phẫn hận : “Nhưng nếu ta rút kiếm chắc gì thua tên thất phu kia!”

      Kiếm khách này cũng đến từ thành Tằng, ông ta và Cung có giao tình thâm hậu. Nghe lời đầy buồn bực của ông thở dài, gì thêm nữa.

      Trong mắt những người ở thời đại này, danh dự cần phải dùng máu để bảo vệ. Lúc quản kia chuyện với Cung, trong giọng hề có tôn trọng, cộng thêm động tác chỉ kích vào mặt ông lại càng như khiêu khích. Cung giận dữ rút kiếm là vì bảo vệ danh dự của kiếm khách.

      Nếu mỗi kiếm khách đều cảm thấy giận dữ mà rút kiếm, lời hợp đầu rơi máu chảy hề tốt, nhưng người ở thời đại này lấy điều đó là dũng cảm, đây là thói quen của bọn họ.

      được lúc lâu, thương đội ngừng lại chuẩn bị hạ trại qua đêm.

      Chỗ hạ trại lần này là bên bờ con sông . Sông rộng khoảng năm mươi thước, nước song trong vắt có thể thấy đến đáy sông và đàn cá bơi lội.
      Hai bên bờ sông, cỏ cây tươi tốt, có cả hoa dại. Ngọc Tử cũng giống như những tạp vụ khác, vừa mới dọn hàng hóa xong, buộc ngựa, lừa, trâu xong nghe được tiếng vó ngựa truyền đến.

      Tiếng vó ngựa kia dừng lại cách nàng khoảng hai mươi bước.

      kiếm khách mặt trắng nhìn liếc qua mọi người, hỏi: “Nghe có người biết chữ, là ai?”

      Đám tạp vụ nhìn nhau, Ngọc Tử đứng lên, giọng trong trẻo đáp lời: “Là ta."

      Đám tạp vụ đều quay đầu nhìn Ngọc Tử. Lúc này, trong ánh mắt bọn họ đều lộ ra bội phục và tôn kính.

      Ngay cả mấy kiếm khách vừa mới giễu cợt nàng và phụ thân cũng kinh ngạc quay đầu nhìn Ngọc Tử, vẻ mặt bọn họ có mấy phần khiếp sợ và tôn trọng.

      Ngọc Tử biết, ở thời đại này biết chữ là quyền lợi của quý tộc nhưng nàng hề biết, biết chữ lại được mọi người kính trọng như vậy.

      Ánh mắt đó khiến bất kì ai cũng cảm thấy lâng lâng bay bổng.

      Bất tri bất giác, Ngọc Tử ưỡn thẳng lưng. Nàng vừa ngẩng cao đầu cười khổ: Cũng may mình học mười mấy năm, ai mà biết chỉ vì biết được vài chữ mà có thể đắc ý ở đây được?

      Đương nhiên, Ngọc Tử biết dù nàng có học ở thời đại thêm vài năm nữa cũng biết được chữ của thời đại này. Sở dĩ nàng biết chữ vẫn là vì bản thân cơ thể này.

      Hết chương 17.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :