1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Ngọc thị Xuân Thu - Lâm Gia Thành

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương 141: Gặp lại Á.

      Trong chốc lát, những tiếng xì xào bàn tán đều vang lên tứ phía.
      Mấy du hiệp nhi kinh ngạc khi nhìn thấy Cung, vừa nghi hoặc vừa : “Kia chẳng phải là Cung đấy sao?”
      “Chà chà! Á tới thành Lâm Truy lâu mà chẳng có tin tức gì, mà cái lão Cung kém cỏi kia lại được phú quý như vậy?”
      “Hừ! Phụ nhân bên cạnh Cung kia, các ngươi thấy qua chưa? Đó chính là nữ nhi mà nhặt được, Ngọc đó. Mỹ nhân đẹp như vậy, tất nhiên là được quý nhân sủng ái. Lão Cung được thơm lây, dù sao cũng là điều dễ hiểu.”
      “Nữ nhi của ư, phải bị cướp rồi ư?”
      “Chẳng biết nữa, chẳng biết nữa.”
      Nghe những tiếng bàn luận xôn xao và dưới những con mắt tò mò, soi mói và hâm mộ, Cung thấy được thoải mái cho lắm, ngay cả nụ cười mặt cũng trở nên gượng gạo.

      Ngọc Tử lúc này để tâm tư vào những việc xung quanh. Nàng xuất thần hồi lâu rồi mới quay sang Cung, : “Cha, bây giờ trở về, sao cho người sửa sang lại nhà cũ phen?”
      Cung gật đầu, cười ha ha: “Đúng vậy, đúng vậy.” Lần này quay lại thành Tằng, lão mang theo bên người mười lượng vàng mà lần trước Ngọc Tử đưa cho, với giá cả ở thành Tằng mà , chỉ bằng nửa số tiền ấy, dễ dàng sửa chữa lại ngôi nhà cũ rồi.
      Khi xe ngựa tới trước nơi ở cũ của Cung, lão liền nhảy xuống xe, sau đó Ngọc Tử liền lệnh cho xa phu đánh ngựa tiếp.
      Ở thời kỳ này, lương thực thực phẩm là vật phẩm được quan lại quản chế. Nhưng dù sao đây cũng là vật phẩm có quan hệ tới nhu cầu trong cuộc sống của dân chúng, nên quan lại có cách nào khống chế hoàn toàn, vẫn có những thương nhân lớn kinh doanh nhằm duy trì nhu cầu của thị trường.
      Thành Tằng thực tế là thành phụ thuộc vào nước Tề, mọi quản chế của quan lại đối với thành Tằng này đều nằm trong tay công tôn Trữ, vì vậy, lương thực bị trưng thu từ trước. Lúc này, nếu Ngọc Tử có tới những kho lương kia, cũng chỉ thấy những kho lương trống rỗng mà thôi.

      Về xử lý điểm bất lợi này mà , với Ngọc Tử vô cùng dễ dàng. Nàng muốn lão Cung kêu gọi những bạn bè cũ, trong lúc nàng phái người tới từng cửa hàng mua bán lương thực để thu gom, đồng thời, nàng kêu gọi thương nhân lớn buôn bán lương thực, thu mua những lương thực còn lại trong tay bọn họ.
      Hành động của nàng vô cùng nhanh chóng, hơn nữa lại tung luôn mẻ lưới hốt toàn bộ. Vì thế, khi các cửa hàng cùng thương nhân phát ra nước Tề thu mua lương thảo, muốn tranh thủ kiếm chút lợi ích còn kịp nữa. Nàng lại chỉ trong khoảng thời gian rất ngắn, vét sạch thị trường lương thực dư thừa.
      Bởi vì ở thời kỳ này, thị trường rất đơn giản, cũng giống như việc mua bán đậu tương trước đây. Thành đông cùng thành tây, dù là thuộc cùng thành Tằng, nhưng vẫn có khác biệt. Vì vậy, dù Cung ở nơi này nhiều năm, cũng thể cách chính xác được, dựa vào đâu mà Ngọc Tử có thể nhanh chóng thu gom được lương thực ở thành Tằng đến vậy.
      Khi hai trăm lượng vàng như nước chảy mất, nhà cửa cũ cũng như tường rào của Cung sửa sang xong, đồng thời, Ngọc Tử đưa cho Cung thêm 35 lượng vàng để chôn giấu ở nhà cũ. Cùng lúc đó, lương thực mà Ngọc Tử thu mua cũng được các kiếm khách cùng nàng và số du hiệp nhi được thuê thêm hộ tống cuồn cuộn ngừng chuyển về thành Lâm Truy.
      Trong số năm thực khách được phân năm nơi khác nhau, với cùng số tiền là 200 lượng vàng để thu gom lương thực, số lương thực mà Ngọc Tử mang về là nhiều nhất.
      tháng sau, khi nhiệm vụ hoàn thành, Ngọc Tử dưới hộ tống của các kiếm khách, nhanh chóng quay lại thành Lâm Truy. Mà lúc này, trận chiến giữa Tề và Tần bắt đầu nổ ra.
      Lại lần nữa tiến vào thành Lâm Truy. Ngọc Tử vén màn xe lên, chăm chú quan sát cảnh tượng bên ngoài. Cung trở lại thành trước nàng, vì thế, hộ tống xung quanh xe ngựa của nàng lúc này chỉ còn lại 6 kiếm khách.
      Thành Lâm Truy vẫn là cảnh tượng ngựa xe như nước như lúc trước, có điều, Ngọc Tử dễ dàng nhận ra, trong thành yên lặng rất nhiều. khuôn mặt mỗi người dân đường đều mang thêm vài phần nghiêm túc và khẩn trương.
      Ngọc Tử vừa hết nhìn đông ngó tây, vừa thầm nghĩ: Đại chiến lần này, các thực khách trong phủ công tử Xuất chắc chắn được phái làm nhiệm vụ, chỉ có ở lại điều ứng. Ta trở lại lần này, chắc gặp được .

      Nghĩ đến chẳng mấy chốc gặp lại công tử Xuất, tim Ngọc Tử đột nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.
      Xe ngựa vừa qua ngã tư đường, phủ của công tử Xuất càng lúc càng gần. Bỗng dưng, giọng kích động mà quen thuộc của nam nhân truyền đến, “Ngọc, ngươi, ngươi là Ngọc?”
      Giọng này?
      Ngọc Tử liền quay phắt đầu nhìn lại.
      khuôn mặt tuấn lãng xuất trong tầm mắt nàng. Người này để chòm râu ngắn, thân hình cao lớn, khuôn mặt tuấn lãng đượm vẻ tang thương. Lúc này, nhìn nàng với vẻ mặt vô cùng vui mừng. Người này, chẳng phải là Á đó sao?
      Ngọc Tử nghĩ tới có thể gặp lại Á lúc này.
      Bốn mắt nhìn nhau, Á liền nhảy xuống ngựa, về phía xe ngựa của Ngọc Tử. Trong lúc đến gần, mấy võ sĩ cùng cũng giục ngựa theo.
      Á vọt tới trước mặt Ngọc Tử, nhìn nàng sâu, rồi kêu lên: “Ngọc!” Bởi vì kích động, thanh của có chút khàn khàn.
      Á coi chừng Ngọc Tử, kích động tới mức hầu kết cứ chuyển động lên xuống liên tục, lúc lâu sau, mới lại kêu lên: “Ngọc, ta là Á đây.” Hai tròng mắt của như thể ngân ngấn lệ quang.
      Ngọc Tử ngẩng đầu, dám tin nhìn vào đôi mắt ấy. Từ đôi mắt , nàng có thể cảm nhận được niềm vui mừng như điên, si mê, cũng như nỗi tương tư lâu…
      Ngọc Tử nhìn đôi mắt đỏ lên vì xúc động của Á, hồi lâu sau vẫn lên lời. Lúc đầu, chỉ là duyên phận ngắn ngủi như vậy, chẳng nhẽ, nam nhân này vẫn thương nhớ nàng cho tới bây giờ? Vì thế mà vừa mới nhìn thấy, kích động nên lời, thất thố trước bao người thế này?
      Đột nhiên, trong lòng Ngọc Tử bỗng thấy cảm động thôi.
      Trong lúc hai người bọn họ còn ngẩn người nhìn nhau, kiếm khách bỗng lớn tiếng hỏi: “Ngọc cơ, đây là người nào?”
      Người này vừa dứt lời, Ngọc Tử có chút giật mình tỉnh táo lại.

      Nàng quay đầu lại, vẫy vẫy tay, nhàng ra lệnh: “Lui ra phía sau hai mươi bước, ta muốn cùng cố nhân gặp mặt hàn huyên.”
      “Tuân lệnh.”
      Kiếm khách hộ tống nàng chắp tay, giục ngựa tản ra.
      Á sững cả người. Dường như đến lúc này mới phát ra Ngọc Tử có các kiếm khách hộ tống. Cũng dường như tới lúc này, mới phát Ngọc Tử ngồi xe ngựa.
      quay đầu liếc nhìn về hướng những kiếm khách cao lớn hộ tống Ngọc Tử ở đằng kia, rồi lại quay đầu đánh giá xe ngựa mà Ngọc Tử ngồi. Bất kế là những con tuấn mã đẹp đẽ kia, cho tới xe ngựa xa hoa mà nàng ngồi: Ngọc Tử lúc này còn là nàng khi xưa nữa.
      thu hồi ánh mắt có chút thất thần, nhìn lại phía Ngọc Tử.
      Giờ phút này, trong hốc mắt ửng đỏ của Á còn nồng đậm đắng cay cũng như vô lực, nhìn Ngọc Tử, khẽ hỏi nàng: “Nàng là phu nhân của công tử Tử Đê?”
      Ngày đó, người đem nàng rời khỏi thành Tằng chính là công tử Tử Đê, vì thế, Á cho rằng, Ngọc Tử trở thành phu nhân của công tử Tử Đê.
      Điều này, Ngọc Tử cảm thấy cần thiết phải trả lời. Tuy nhiên, khi chứng kiến vẻ mặt mất mát, thất hồn lạc phách của Á, ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng nàng có chút xấu hổ. Hơn thế nữa, trong lòng nàng lúc này mơ hồ có ý nghĩ được ràng cho lắm. Mặc dù nhất thời nàng nghĩ được chính xác mình nghĩ gì, nhưng khi đón nhận ánh mắt mà Á nhìn mình, Ngọc Tử lại theo bản năng lắc lắc đầu, giải thích với : “Ta bây giờ là cơ thiếp của công tử Xuất.”
      Cơ thiếp?
      Đôi mắt Á chợt sáng bừng lên. Nếu chỉ là cơ thiếp, như vậy vẫn còn cơ hội.
      Ngọc Tử mỉm cười, tiếp tục giải thích: “Công tử Xuất thấy ta có tài buôn bán, vì thế liền phái những kiếm khách này hộ tống ta.”
      Nàng tới đây liền ngẩng lên nhìn Á, hỏi: “Á, ngươi giờ tốt chứ?”
      Á gật đầu.

      Sau khi nghe Ngọc Tử giải thích, Á càng thêm tin tưởng vào bản thân. vỗ vỗ bội kiếm bên hông, khàn khàn : “Ta lúc này trở thành dũng sĩ của Tề vương! giờ ta được Tề vương phái tới thành Tằng để chiêu mộ thêm người.”
      Ngọc Tử vui mừng cười, hai mắt sáng bừng lên, “Tốt! là tốt!”
      Nhìn nụ cười vui mừng khuôn mặt nàng, Á khẽ lắc đầu, sau khi thở dài hơi, khẽ , giọng khàn khàn: “Có gì tốt chứ? Nhớ ngày Ngọc rời ta , từng “Chừng nào ta trở thành dũng sĩ, nguyện tái hợp!”” tới đây, nhìn Ngọc Tử chớp mắt, vẻ mặt thống khổ, tiếp lời: “Hôm nay ta trở thành dũng sĩ, lời nguyện tái hợp kia, Ngọc còn nhớ hay ?”
      Ngọc Tử lâm vào trầm mặc.
      Thấy nàng lặng im đáp lời, Á càng thêm đau khổ. nhắm lại hai mắt, nghiêng đầu nhìn chỗ khác. Ngay lúc quay đầu , trong nháy mắt, Ngọc Tử thấy được những giọt lệ lặng lẽ tuôn rơi từ đôi mắt , biến mất trong trung.
      Á nghiêng đầu, hầu kết giật giật, khó khăn : “Từng bước gian truân tới thành Lâm Truy, ta đường đường là bậc trượng phu, chưa từng sợ hãi. Có điều, lời ước xưa người còn nhớ, vậy danh hiệu dũng sĩ này của ta, còn có ích chi?”
      những lời này vô cùng khó khăn, lại có chút nghẹn ngào, dường như rất đau khổ khi thốt ra chúng, vì thế, cố gắng nuốt xuống, nhưng vì quá thống khổ, nên lại thốt ra. Những lời này đúng là vô cùng thâm tình.
      Ngọc Tử bỗng chốc ngây dại cả người. Nàng chăm chú nhìn Á, môi đào giật giật, lúc lâu cũng biết gì. Nàng ngước mắt nhìn về phía tầng tầng mái hiên phía sau , nhìn về dãy núi xanh xanh mơ hồ ở phía xa, nhìn những đám mây trắng lững lờ trôi bầu trời, nghĩ ngợi miên man: Ta chưa từng nghĩ, trong thế đạo rối ren này, lại có người thực lo lắng cho ta, nhớ thương ta đến thế!
      Lúc này, trong lòng nàng chợt tràn đầy cảm động, vô cùng cảm động! Trong thế đạo gian nan này, nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới, người coi trọng nàng đến thế.
      Tuy nhiên, cũng chỉ có cảm động mà thôi!

      Đối với Á, từ đầu đến cuối, nàng có cách nào có thể nảy sinh tình nam nữ. Nếu ngày ấy ở thành Tằng nàng có biết lòng với nàng như vậy cũng chưa chắc mà ở lại. đời này, có số người rất tốt, vô cùng tốt, có điều, bạn có cách nào mà họ được. Thậm chí, ở cùng với luôn cảm thấy được thoải mái, dù có trả giá rất nhiều, cưng chiều bạn rất nhiều, bạn cũng thể nảy sinh chút tình cảm đương nào.
      Có lẽ, đó chính là duyên phận, chỉ có thể gặp mà thể cầu!
      Ngọc Tử thu hồi ánh mắt, nàng nhìn Á, môi đào run rẩy, hốc mắt cũng có chút ươn ướt. Vừa ôn nhu nhìn Á, nàng vừa khẽ : “Ta…”
      Nàng mới chỉ có thể tới đó, thanh vô cùng quen thuộc vang lên, “Cố nhân phương nào lại có thể khiến Ngọc cơ vui mừng tới vậy?”
      Đây chẳng phải là giọng của công tử Xuất? Những lời này của vẫn châm biếm cùng lạnh lùng như vậy. Chỉ có Ngọc Tử là nhận ra ở trong đó có chút gì đó hờn giận vui!
      Công tử Xuất hẳn là vừa đâu về, ngồi xe ngựa.
      Trong y phục màu trắng, được hai kiếm khách hộ tống, chậm rãi tiến về phía cổng chính của phủ.
      Màu trắng vốn là màu trang phục của thứ dân, nhưng khi được khoác lên người công tử Xuất lại trở lên vô cùng sang trọng! Lúc này, áo bào trắng của công tử Xuất phiêu đãng bay trong gió làm cho người xung quanh cảm giác như nhìn thấy vị tiên nhân du hành, hơn nữa, người còn tỏa ra quý khí bức người.
      Mà lúc này, công tử Xuất quý khí đầy mình lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngọc Tử, cũng nhìn chằm chằm Á ở bên cạnh nàng.

      Chương 142: Sát khí.

      Ánh nhìn của công tử Xuất rất lạnh, vô cùng lạnh. Trong mắt Á, vẻ lạnh giá của công tử Xuất biểu thị thân phận bất đồng giữa bọn họ. Chỉ có Ngọc Tử mới ràng cảm nhận được hàm ý trong vẻ lạnh giá này!
      Nàng nhanh chóng lui lại vào trong xe ngựa.
      Công tử Xuất chậm rãi tiến đến. nhìn Ngọc Tử, ôn nhu cười : “Cơ gặp lại cố nhân sao có thể thâm tình đến vậy?”
      móc ra từ ngực chiếc khăn tay ném cho Ngọc Tử, cười càng thêm ôn nhu rồi : “Mau lau nước mắt .”
      Ngọc Tử vội vàng thi lễ rồi nhanh chóng lấy khăn tay đưa lau khóe mắt, sau đó, nàng cúi đầu, cẩn thận cất khăn tay vào trong tay áo mình.
      Trong quá trình làm những việc này, tâm tư nàng xoay chuyển nhanh, cố gắng tìm ra đối sách hợp lý, vì nàng có thể cảm nhận được sát khí của công tử Xuất đối với Á.
      Trong lúc Ngọc Tử vẫn cố gắng sắp xếp lại suy nghĩ cho tốt, vừa ngẩng đầu lên thấy Á chắn trước mặt mình. Á cảnh giác coi chừng công tử Xuất.
      Công tử Xuất nhìn thấy động tác của Á, khóe miệng khẽ cong lên, môi là nụ cười tựa tiếu phi tiếu (nụ cười như có như ).
      Kiếm khách bên người công tử Xuất liền nổi giận, tiến lên mấy bước, tay đặt vỏ kiếm, đằng đằng sát khí coi chừng Á, : “Công tử, tên thất phu này?”
      Công tử Xuất lắc đầu, nhàn nhạt đáp: “Cũng chỉ là kẻ thất phu mà thôi.”
      “Vâng.”
      Kiếm khách đó liền lùi lại phía sau.
      kẻ thất phu mà thôi!
      Lời này chứa đầy giễu cợt cùng khinh thường. Có thể , giễu cợt cùng khinh thường này được công tử Xuất ra vô cùng tự nhiên, chẳng có chút gượng gạo nào.
      Khuôn mặt tuấn tú của Á trong phút chốc trở nên đỏ bừng vì tức giận.
      giận dữ trừng mắt với công tử Xuất, vừa bước lên phía trước bước, tay phải đồng thời đặt vỏ kiếm.
      Á vừa làm động tác như vậy, giọng của Ngọc Tử từ trong xe ngựa vang lên: “Thiếp gặp qua phu chủ.” Vừa , nàng vừa cúi người thi lễ.
      Ngọc Tử vừa dứt lời, khuôn mặt đỏ bừng của Á như thể bị người ta quăng cho bạt tai. Trong phút chốc, khuôn mặt của từ đỏ chuyển sang xanh, rồi từ xanh chuyển thành trắng.
      Ngọc Tử quay đầu nhìn về phía Á, mỉm cười : “Phụ thân ta bán mỹ tương phố, Á có biết ? Cố nhân gặp lại, sao Á gặp ông ấy đòi vài chén rượu?”
      Á sững người lại.
      chậm rãi quay đầu nhìn về phía Ngọc Tử. Thấy khuôn mặt tươi cười của nàng, khuôn mặt tái nhợt của cũng có thêm chút huyết sắc. chắp tay hướng về Ngọc Tử, thấp giọng : “Rất tốt.”
      Dứt lời, xoay người lên ngựa, nhanh chóng rời .
      Khi tiếng vó ngựa rời của Á vang lên, Ngọc Tử liền che miệng, mắt cười híp lại thành đường.
      Nàng nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, chạy tới bên cạnh công tử Xuất.
      Nàng ngước khuôn mặt nhắn, khẽ mỉm cười nhìn lên công tử Xuất. Ngắm nhìn lúc, khuôn mặt nhắn của Ngọc Tử tràn đầy vui mừng, nàng ngượng ngùng : “Phu chủ, dũng sĩ vừa nãy tên là Á, là cố nhân của thiếp ở thành Tằng.” tới đây, Ngọc Tử cúi đầu, lọn lóc trượt xuống che vành tai tinh tế của nàng, nàng di di ngón chân mặt đất, tay vân vê tà áo, khẽ tiếp lời: “Á cùng thiếp chỉ vừa ôn lại chút chuyện cũ mà thôi. Bộ dạng vừa nãy của phu chủ trông đáng sợ, như thể muốn giết Á vậy… Phu, phu chủ, người phải là quá thiếp đấy chứ?”
      Lời của nàng mặc dù rất nhưng che dấu nổi ngượng ngùng cùng đắc ý!
      Nàng đây là tuyên cáo mình rất đắc ý!
      Nụ cười khuôn mặt tuấn tú của công tử Xuất nhất thời cứng đờ. lạnh lùng coi chừng Ngọc Tử, lúc sau, khóe miệng cong lên, khẽ : “Cơ cho rằng, cơ có đức độ thế nào mà để ta có thể vô cùng ngươi đây?”
      Khi tới mấy từ “vô cùng ngươi”, giọng của còn nhấn mạnh, tăng thêm chút trào phúng!
      Khuôn mặt Ngọc Tử tức trắng bệch ra, đôi môi đào run rẩy, nàng vội liếc cái, rồi nhanh chóng cúi đầu, giọng tràn đầy thất vọng: “Nhưng, nhưng, Phu chủ…”
      Nàng tiếp nữa.
      Công tử Xuất lạnh lùng ngó chừng nàng, phất tay áo cái, : “Hừ, Cơ cần phải tìm cớ! Cơ chính là sợ ta giết cố nhân kia của cơ? Cơ yên tâm , chỉ là kẻ thất phu mà thôi!”
      dứt lời liền hừ tiếng, xoay người rời .
      Cho tới tận khi bóng dáng công tử Xuất khuất xa, Ngọc Tử mới ngước lên nhìn xung quanh chút, rồi nhanh chóng trèo vào trong xe ngựa.
      Vừa trở lại trong xe, Ngọc Tử ngã ngồi xuống sàn xe, nghĩ thầm: nguy hiểm! Lúc nãy, nàng cảm thấy công tử Xuất động sát khí.
      Tuy nhiên, công tử Xuất như vậy, với kiêu ngạo vốn có của , chắc động thủ với Á nữa.
      Xe ngựa chậm rãi tiến về phía trước. Chẳng mấy chốc, xe ngựa vào phủ của công tử Xuất. Vì lúc này thân phận của Ngọc Tử tương đương với thực khách nhất đẳng nên xe ngựa cũng ngạo nghễ vào cửa chính. Cũng chẳng có ai dám đàm tiếu gì về chuyện này.
      Sau khi xe ngựa dừng lại, Ngọc Tử liền trở về trúc uyển tắm rửa, thay bộ y phục màu đen. Da thịt nàng như ngọc, công tử Xuất từng , “Ngọc cơ mặc y phục đen đẹp.” Từ đó, y phục mà các tỳ nữ may cho Ngọc Tử đa phần có màu đen.
      Mặc y phục màu đen, tóc dài để xõa hai vai, Ngọc Tử điều chỉnh tâm trang tốt mới nhàng về hướng tẩm điện của công tử Xuất.
      Trong thư phòng, công tử Xuất quỳ tháp lật xem trúc giản. Ngọc Tử tay chân tới trước mặt , thi lễ rồi vui mừng kêu lên: “Thiếp diện kiến phu chủ.”
      Giọng nàng thanh thúy và ngọt ngào, vui vẻ và gần gũi, như tiếng hót của chim hoàng vậy.
      Công tử Xuất đầu cũng thèm ngẩng lên, chỉ lạnh lùng : “Miễn lễ.”
      “Vâng.”
      Ngọc Tử tới bên cạnh công tử Xuất. Khẽ tựa vào người , Ngọc Tử quỳ xuống bên cạnh chân , lặng lẽ ngắm nhìn . Thấy khuôn mặt hơi trầm xuống, vui vẻ hay giận dỗi, nàng nhàng đấm chân cho .
      Công tử Xuất vẫn gì, Ngọc Tử lại càng dám thêm làm cho thư phòng càng thêm yên tĩnh.
      biết qua bao lâu, Ngọc Tử rốt cuộc chịu nổi nữa, nàng liền tươi cười như hoa, nũng nịu : “ tháng được gặp phu chủ, thiếp tương tư người.”
      Tương tư?
      Khi từ này được bật ra, Ngọc Tử bỗng phát , quả thực, nàng rất nhớ .
      Ngọc Tử liền ngẩn ngơ. Công tử Xuất vẫn thèm để ý đến nàng.
      Thấy để ý gì tới mình, Ngọc Tử cũng giận, nàng cười híp hai mắt, đem mặt mình tựa vào bên đùi công tử Xuất, hai tay ôm lấy cánh tay của , miệng khẽ thầm như hài tử làm nũng: “Thiếp nhớ phu chủ. Phu chủ, người dù chưa từng thiếp, nhưng có phải người cũng nhớ tới thiếp chút chứ?”
      Công tử Xuất rốt cuộc cũng đành buông trúc giản, nhìn về phía nàng.
      Đón nhận ánh mắt của , Ngọc Tử cười híp mắt thành đường. Nhìn nàng trong y phục đen, da thịt trắng noãn như ngọc, bầu ngực mơ hồ lộ ra, nhấp nhô theo từng nhịp thở…
      Công tử Xuất liền dời tầm mắt ra chỗ khác.
      Ngọc Tử chút cũng để ý tới lãnh đạm của công tử Xuất. Nàng vẫn dụi dụi mặt mình vào bên chân , vừa nhàng lay lay cánh tay , nũng nịu: “Phu chủ, phu chủ, phu chủ, người có từng nhớ thiếp ?”
      Cuối cùng, công tử Xuất cũng đặt cuộn trúc giản xuống. vươn tay đặt lên eo nàng, kéo nàng ngồi lên đùi mình.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :