1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngạo Khí Hoàng Phi - Tùy Phong Thanh (77c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 35

      Ngụy Trọng Hiền ngồi xuống ghế chủ toạ, nam tử bộ dáng hạ nhân đứng ở bên cạnh.Về phần mấy người này, chỉ có nam tử mặc thân trường bào màu đỏ, diện mạo tuấn mỹ ngồi ở gần vị trí chủ toạ là Nguỵ Trọng Hiền đối xử còn có chút khách khí. Ngoài ra, trong phòng còn có Tử Lâm và vài nam tử mặc trang phục quan lại, bọn họ đều cung kính đứng.

      “Tử Lâm, Hoàng Thượng bây giờ vẫn mỗi ngày đều đến Yên Vũ lâu sao?” Ngụy Trọng Hiền ngồi ở ghế chủ vị, hất hàm hỏi Tử Lâm.

      “Bẩm Thừa tướng, đúng vậy ạ, Hoàng Thượng và Dật vương hầu như ngày nào cũng đến, hôm qua cả Cẩn vương cũng đến nữa ạ.” Tử Lâm mặt thay đổi , chút cũng nhìn ra nàng là kỹ nữ của Yên Vũ lâu.

      “Hừ, kỹ nữ mà lại có thể mê hoặc mấy tên tiểu tử Âu Dương gia đến như vậy.” Ngụy Trọng Hiền hừ lạnh .

      Cái gì? Tên Ngụy Trọng Hiền dám ta như vậy sao? Kỹ nữ, kỹ nữ sao chứ? Đừng có với ta ngươi chưa từng đến kỹ viện bao giờ, hừ, giả bộ đứng đắn. Còn cái gì mà ta mê hoặc mấy tiểu tử Âu Dương gia, ta mê cái gì Âu Dương gia hoặc lúc nào, Âu Dương gia gì gì ta còn chẳng biết. Đợi , Âu Dương? Hình như là quốc họ nha! A! Chẳng lẽ mấy tiểu tử là ba huynh đệ Tiểu Hiên Tử? to gan. Quay đầu sang nhìn Cẩn Hiên, quả nhiên thấy đôi mắt đen sâu thẳm của càng thêm thâm thúy, nhìn ra vui giận.

      “Tử Lâm, canh chừng tốt mấy tên tiểu tử Âu Dương kia cho ta, có bất cứ động tĩnh gì phải quay về bẩm báo ngay, được có sai sót.” Ngụy Trọng Hiền lại .

      “Vâng.” Được lắm! Hoá ra Tử Lâm người là gián điệp, lại còn là gián điệp của tên gian thần này, luôn luôn giúp tìm hiểu tình hình ở Yên Vũ lâu.

      Hừ, thể trông mặt mà bắt hình dong, uổng công ta còn nghĩ ngươi là người tốt, tốt bụng giúp ngươi nữa! Hừ, thể tưởng tượng được, ngươi lại giúp tên gian thần này muốn hại Tiểu Hiên Tử nhà ta.[tác giả: nhà ngươi......]

      “Lí Thành, sứ giả Tinh Nguyệt quốc kia thế nào, có đáp ứng hợp tác hay ?” Ngụy Trọng Hiền chuyển hướng với nam tử trung niên mặc quần áo quan lại đứng bên.

      “Bẩm Thừa tướng, hừ, sứ giả kia biết điều, chỉ đáp ứng hợp tác, còn dám……còn dám……” Lí Thành bên ấp a ấp úng bên cẩn thận nhìn sắc mặt Ngụy Trọng Hiền.

      “Còn dám thế nào?”

      “Còn dám nhục mạ Thừa tướng, Thừa tướng là dưới người, vạn người rồi nhưng lại……lại vẫn biết thỏa mãn, cuồng loạn muốn tranh……tranh với trời, Tinh Nguyệt quốc chỉ chấp nhận dòng dõi Âu Dương chính thống của Long Hiên.” Lí Thành nơm nớp lo sợ sau khi xong, lau vài giọt mồ hôi lạnh, chờ xem tình hình Ngụy Trọng Hiền.

      Quả nhiên, Ngụy Trọng Hiền nghe xong, tức giận đến mức hất luôn chén trà xuống đất, mặt đỏ lên, cả giận :“Được, Tinh Nguyệt quốc các người được lắm, nể mặt ta, hừ, tưởng rằng có các ngươi lão phu thể làm được việc sao? Nực cười. Được lắm, các ngươi rượu mời uống lão phu cho các ngươi uống phạt rượu, Ngụy Phúc……”

      “Có tiểu nhân.” Người có bộ dáng kẻ dưới đứng ở bên lập tức bước lên trước đáp.

      “Kẻ nào?” Ngụy Trọng Hiền ghé vào tai Ngụy Phúc định gì đó. Nam tử áo đỏ vẫn ngồi như vậy mở miệng đột nhiên rống lớn tiếng liền bay ra ngoài.

      nhanh a! Vũ Tình còn chưa cảm thán xong, Cẩn Hiên liền cầm chặt tay nàng, ôm lấy thắt lưng nàng nhảy ra phía ngoài.

      Vũ Tình còn chưa biết ràng chuyện gì xảy ra cảm thấy gió vù vù thổi qua bên tai, thổi trúng mặt nàng rất đau, cả người cứ như bay vậy. Nàng hơi sợ ôm chặt Cẩn Hiên, muốn cứ như vậy mà ngã chết.

      “Cẩn Hiên, sao vậy?”

      sao, có ta ở đây, ai làm tổn thương ngươi được đâu.” Cẩn Hiên ôn nhu .

      Vũ Tình ngẩng đầu nhìn nam tử dưới ánh trăng sáng vằng vặc, khuôn mặt cương nghị chỉ ôn nhu với mình nàng, đôi môi khẽ nhếch tỏ chịu khuất phục, lồng ngực dày rộng mang đến cho người ta cảm giác an toàn vô hạn. Nam tử như vậy chính là người tình trong mộng của tất cả nữ tử trong thiên hạ a!

      “Vũ Tình, sao vậy?” Nghe được tiếng thở dài, Cẩn Hiên lo lắng hỏi.

      , có gì đâu.”

      “Oa, khinh công tuyệt!” Đột nhiên bóng người màu đen xuất phía trước.

      “Quá khen!” Ngữ khí lạnh lùng trong màn đêm yên tĩnh càng làm cho lòng người sợ hãi, hơn nữa đằng trước lại có thân ảnh màu đen, là quá khủng bố .

      “Ha ha, có cá tính!” liền với thanh trêu tức, nam tử áo đỏ vừa mới ở trong phủ Thừa tướng dừng ở phía sau 2 người.

      Bây giờ là tiền có lang sau có hổ[1] a! Nhưng tại sao cả hai người này lại đều nhanh như vậy quay sang nhìn chằm chằm nàng a! Theo lý thuyết, phải là nhìn chằm chằm vào Cẩn Hiên võ công cao cường sao? Huống hồ hai người bọn họ là vừa mới nhìn chằm chằm vào Cẩn Hiên mà a!

      “Các ngươi là ai, tại sao lại chắn đường của chúng ta?” Vũ Tình bị nhìn thoải mái, thấy cả ba người đều chuyện đành phải tự mình .

      “Lời này ta nên hỏi các ngươi mới đúng, nghe lén người ta chuyện là việc tốt nha!” Nam tử áo đỏ bên trêu tức , bên ánh mắt bay loạn, thẳng tắp bay về phía Vũ Tình.

      Nổi hết cả da gà! thể phủ nhận nam tử này bộ dạng rất đẹp, so với nữ tử còn đẹp hơn, có điều đáng tiếc, nam tử, nam nhi trưởng thành như vậy, theo nàng thấy chính là thể loại gay, huống hồ người này có vẻ độc ác dã man, cho nên tóm lại chính là cái loại biến thái độc ác dã man. Đây là ấn tượng đầu tiên sau khi Vũ Tình nhìn thấy , trực giác nàng thập phần chán ghét .

      “Ai chúng ta nghe lén, chúng ta là quang minh chính đại nghe. Là các ngươi quá to đấy chứ.” phân phải trái là quyền lợi của nữ nhân, đối với người như thế cũng cần thiết phải phân phải trái.

      “Ô, sao? Ha ha……rất thú vị, bằng ngươi hãy theo ta , ta làm gì ngươi đâu.” Nữ nhân này bộ dạng đẹp, đẹp hơn tất cả những nữ nhân mà trước kia gặp qua .

      “Theo ngươi, ngươi định đầu hàng chắc? Còn ta sao? Ngụy Trọng Hiền câu, ngươi có mà ngoan ngoãn nghe lời luôn ấy chứ, làm sao mà bảo vệ nổi ta a?” Nực cười, mở to mắt mà nhìn xem người ở cạnh ta đây là ai, dám ở đấy mà .

      “Ngụy Trọng Hiền chẳng là gì hết, chỉ cần Xích ta câu, có đố cũng dám làm gì ngươi hết.” Xích khinh thường .

      “Xích ? Ngươi là người của Thánh Tiên môn?” Cẩn Hiên nghe thấy tên liền biết được thân phận của . thể tưởng được lão tặc kia lại cùng Thánh Tiên môn cấu kết, tưởng tượng nổi.

      “Thánh Tiên môn là cái gì a? Rất lợi hại sao?” Vũ Tình hỏi Cẩn Hiên, nghe ngữ khí của bọn , Thánh Tiên môn gì đó này nhất định rất lợi hại, bằng khẩu khí của Xích sao có thể ngông cuồng như vậy.

      “Đúng thế.” Cẩn Hiên gật đầu cái.

      “Sao hả? Tiểu nương.” Xích mê đắm nhìn chằm chằm Vũ Tình.

      “Ta á! Ta kỳ sợ chết được, ngươi ra điều kiện cũng tệ, ta đây đương nhiên……” Vũ Tình giọng êm ái. Nhìn Xích lộ ra nụ cười dâm đãng thoả mãn, nàng cố ý kéo dài giọng, nhìn bộ dáng sớm biết nàng muốn gì kia của , Vũ Tình thực nể tình, đem câu tiếp theo nốt:“Ta đương nhiên…… Ta đương nhiên đáp ứng , ngươi cũng nhìn xem ngươi đấy, nam nhân trưởng thành như thế còn bằng mua khối đậu hủ đâm đầu chết luôn , lớn lên như vậy phải là lỗi của ngươi, ra ngoài làm ảnh hưởng bộ mặt thành phố mới là lỗi của ngươi. Ngươi có biết là vừa nhìn thấy ngươi, ta nổi hết cả da gà lên rồi a! May mà buổi tối ta chưa ăn bao nhiêu, bằng nhất định nôn mất. Thế mà còn mặt mũi bảo ta với ngươi, ta còn lâu nhé. Còn nữa, mẹ ngươi đau đau khổ khổ sinh ngươi ra, ngươi làm cái gì tốt làm, lại chạy tới gia nhập Thánh Tiên môn, còn giúp gian thần mưu đồ đoạt vị, ngươi xem, ngươi làm như vậy để báo đáp cha mẹ vất vả nuôi lớn ngươi sao? Báo đáp các sư phụ ân cần dạy bảo ngươi thế sao? Đáp lại những người bạn bè thân thích kí thác kì vọng cao với ngươi thế sao? Báo đáp đảng? Báo đáp quốc gia? Báo đáp……?”

      Vũ Tình càng càng hăng say, Xích càng nghe mặt càng tối sầm, mặc dù nghe hơi , nhưng nhất định phải lời hay.

      “Hô, còn có……” Vũ Tình còn muốn tiếp tục nhưng có người rốt cuộc nhịn nổi nữa.

      “Câm miệng!” Xích kia mặt đen như Bao Công. Với bộ dáng của , có biết bao nhiêu nữ nhân muốn được trở thành nữ nhân của , nhưng tiểu nữ tử này lại phê bình diện mạo của chả ra làm sao.

      “Hửm? Ta sai sao?” Vũ Tình chớp chớp cặp mắt to đen nhánh, vô tội hướng về phía Cẩn Hiên.

      “Ngươi……” Xích tức đến nỗi được gì.

      ‘Ba ba ba’ vài tiếng vỗ tay thanh thúy vỗ tay từ phía trước mặt truyền tới, bóng đen vẫn lên tiếng xuất đầu lộ diện.

      Oa! Đẹp quá a, dưới ánh trăng nàng mặc quần áo màu đen, khuôn mặt trái xoan, lông mày lá liễu, ánh mắt như nước hồ thu, làm người ta bị hớp hồn, đầu óc bị mê hoặc, còn có lan môi khêu gợi kia làm cho người ta nhịn được muốn âu yếm, còn có dáng người kia quả thực làm cho người ta muốn phụt máu.

      ngờ mồm mép Tiêu Vũ nương lại lợi hại như vậy, ngay cả người được giang hồ xưng là ‘Cười công tử’ Xích cũng bị ngươi làm tức giận đến nên lời, lợi hại lợi hại.” Oa, đến cả giọng cũng dễ nghe như vậy.

      “Mị Ảnh?”

      “Mị Ảnh.”

      Hai giọng noid đồng thời vang lên. Ngữ khí khẳng định là của Xích , lúc này lại bày ra bộ dáng tươi cười đầy mặt, đối với lời vừa rồi của nữ tử cũng làm bộ như nghe thấy.

      Nhữ khí nghi vấn là Cẩn Hiên, tuy là nghi vấn, nhưng trong lòng có thể khẳng định, cần đến lúc Xích gọi tên của nàng, chính là khi nàng tới gần càng ngày sát khí càng nặng, lại thấy ánh mắt mà nữ tử này nhìn Vũ Tình, Cẩn Hiên thực khẳng định người này chính là sát thủ công bố tin tức chỉ cần ai giết được Vũ Tình, nàng gả cho người đó — Mị Ảnh.

      “Cái gì, ngươi nàng là ai, nàng chính là người bảo Đại Hồ Tử giết ta Mị Ảnh?” mỹ nhân như vậy, vì sao lại muốn giết ta, ta lại hề biết nàng.

      “Đúng vậy.” Cẩn Hiên gật đầu cái.

      phải chứ! Ngươi chính là người muốn giết ta Mị Ảnh, ta làm gì đắc tội với ngươi? Ngươi vì sao lại muốn giết ta?” Rất kỳ quái , chẳng lẽ đây là cái gọi là đồng tính tướng xích.

      “Vì sao? Hừ, chỉ trách cha mẹ ngươi sinh ra ngươi rất xinh đẹp, chỉ trách ngươi câu dẫn người nên câu dẫn.” Mị Ảnh hừ lạnh tiếng.

      “Từ từ, ta câu dẫn ai hả, ngươi ràng cho ta, còn nữa bộ dạng đẹp cũng có tội sao? Vậy ngươi sao tự giết chính ngươi trước .” Người này phải là có bệnh chứ? Bộ dạng đẹp cũng muốn giết a! Tuy rằng ngươi này gián tiếp ta rất đẹp, điểm ấy ta cũng thừa nhận [ tự kỷ ], nhưng sao lại vô duyên vô cớ ta câu dẫn người? Ta lớn lên giống hồ ly sao? Ngươi so với ta bộ dạng càng giống hơn ấy chứ.”

      “Ha ha, câu dẫn ai, chờ ngươi xuống Địa ngục mà hỏi Diêm vương !” Vừa mới dứt lời, chỉ thấy trăm ngàn kim châm bay về phía mặt Vũ Tình. Dung nhan tuyệt sắc của Mị Ảnh đột nhiên vặn vẹo biến đổi, có vẻ khủng bố dị thường.

      Vũ Tình nhìn đám châm dày đặc bắn tới kia, sợ tới mức nhắm mắt lại, thảm rồi thảm rồi, cái này chỉ có mất mạng mà còn có thể hủy dung, Mị Ảnh chết tiệt Mị Ảnh thôi tha, bắn vào đâu bắn, sao lại phải bắn vào mặt ta a! Đố kị cũng cần phải dùng đến cách này a!

      Ngay tại lúc kim châm sắp bắn trúng Vũ Tình, Vũ Tình nghĩ mình sắp đời nhà ma đột nhiên nghe thấy ‘Đinh’‘Đinh’‘Đinh’…… Là thanh va chạm của kim loại và kim loại, đau đớn chuẩn bị phải nhận cũng thấy gì.

      Vũ Tình khỏi nghi hoặc mở mắt, chỉ thấy Cẩn Hiên tay ôm nàng, tay nắm chặt thanh bảo kiếm, thần sắc nghiêm trọng nhìn chằm chằm Mị Ảnh cùng Xích . Mị Ảnh lúc này tay cầm thanh loan đao, vẻ mặt cực kì độc ác nhìn chằm chằm nàng, hận thể đem nàng ăn sống nuốt tươi. Mà Xích cũng đứng bên cạnh Mị Ảnh, mặt vẫn còn lộ vẻ tươi cười nhợt nhạt, trong tay cũng cầm thanh kiếm.

      “Tiểu mỹ nhân, ngươi chịu theo ta, ta đây đành phải giết ngươi thôi, như vậy những có thể có được ‘Vô ngân kiếm pháp’ mà còn có thể lấy được Mị Ảnh. Ha ha, hôm nay Xích ta có diễm phúc , ha ha……” Điệu cười kia của Xích đúng là dâm đãng! bàn tay còn vươn ra chỗ thắt lưng Mị Ảnh. Quả nhiên là tên đại dâm tặc!

      ‘Ba’ Mị Ảnh vuốt ve cái tay kia, cũng quay đầu lại :“Giết nàng trước rồi sau.”

      “Tiểu mỹ nhân, ngươi cũng nghe rồi đấy, là nàng muốn giết ngươi, cho nên ta thể làm.” xong liền lao về phía Vũ Tình.

      “Hừ, muốn giết nàng hỏi thanh kiếm trong tay ta trước !” xong, Cẩn Hiên cũng lao qua đón đầu.

      Chỉ thấy hai bóng người bay lên bay xuống, từng đường kiếm vây quanh hai người, thấy ai vào với ai, cây cối xung quanh thi nhau đổ xuống. Oa! Đây là kiếm khí sao? là lợi hại a, còn chưa đụng tới cây mà cây đổ. Ta đây tốt nhất vẫn là nên tránh ra, miễn đến lúc bị kiếm khí giết mà còn biết tại sao mình chết!!

      Vũ Tình bên lui về phía sau bên nhìn hai thân ảnh đánh nhau tuy hai mà kia, cao thủ chính là cao thủ, tốc độ nhanh như vậy, làm nàng chỉ nghe thấy tiếng va chạm vang dội của hai thanh kiếm phát ra mà lại nhìn ra bọn họ ra tay như thế nào. Có điều, hình như Cẩn Hiên có vẻ lợi hại hơn, ha ha……

      Ngay lúc Vũ Tình cao hứng vì võ công của Cẩn Hiên so với Xích kia lợi hại hơn đột nhiên cảm thấy luồng gió lạnh lùng hướng về phía nàng đánh úp lại, , phải gió lạnh, mà là sát khí, sát khí rất mạnh.

      Quay đầu, a? Mị Ảnh đứng bên cạnh nàng, mà thanh loan đao của nàng kia chỉ thẳng vào Vũ Tình. Mị Ảnh từ lúc nào đến bên cạnh mình, nàng chút cũng biết, cứ như ma vậy a!

      “Ngươi…… Ngươi, ta với ngươi thù oán, ngươi vì sao cứ muốn giết ta, lại còn vì thế mà phải trả giá bằng chính bản thân mình.” Nghĩ ra, là nghĩ ra.

      “Vì sao? Bởi vì thích ngươi, bởi vì lại vì ngươi mà muốn giết ta, muốn giết ta, ta như vậy mà lại muốn giết ta, đều là bởi vì ngươi, ha ha…… Ngươi , ngươi có đáng chết hay , ngươi xem.” Mị Ảnh giống như phát điên gào thét lớn tiếng.

      ? là ai vậy?” ràng ra chút, liệu có phải là hiểu lầm , này là ai vậy a! Cẩn Hiên? đúng, bọn họ hình như biết nhau. Tiểu Hiên Tử? Nhất định là , cái đồ củ cải trăng hoa kia. Tiểu Hiên Tử đáng chết, ta có biến thành ma cũng bỏ qua cho ngươi.

      “Chịu chết !” Mị Ảnh khóe miệng khẽ nhếch, loan đao đâm thẳng vào tim Vũ Tình.

      “Cẩn thận.” Cẩn Hiên hô to tiếng, gạt tay, tránh kiếm của Xích , rời khỏi vòng chiến, bay về phía Vũ Tình.

      ‘Xoẹt’ là tiếng đao đâm vào da thịt, giọt hai giọt…… máu giọt đao làm cho loan đao lúc này cũng nhuốm màu tăm tối, như là tỏ thắng lợi của nó.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 36.1

      Vũ Tình trợn mắt há hốc mồm nhìn Cẩn Hiên đứng che phía trước nàng, máu chảy ra từ phía sau lưng , màu đỏ của từng giọt chảy xuống hoà với màu xanh của chiếc áo choàng lên tuyệt đẹp. Cẩn Hiên……

      Chết tiệt, tại sao? Tại sao lại có nhiều nam tử vĩ đại như vậy nguyện ý vì nàng ta mà chết, Mị Ảnh ta có cái gì kém hơn nàng? Chết tiệt, được, ngươi nguyện ý vì nàng mà chết, ta đây cho các ngươi làm đôi uyên ương đồng mệnh, mà chết !!!

      Mị Ảnh rút loan đao từ lưng Cẩn Hiên ra, lại dùng tốc độ sét đánh kịp bịt tai lao về hướng Vũ Tình.

      “Cẩn thận.” Cẩn Hiên chịu đựng đau đớn, vội đẩy Vũ Tình ra, giơ kiếm lên chống đỡ công kích lần nữa của Mị Ảnh.

      Lúc này Xích cũng bay lại, cùng Mị Ảnh tấn công Cẩn Hiên, hai người đều là cao thủ đương thời, vốn nếu đánh chọi tuyệt đói đánh lại Cẩn Hiên, nhưng tại hai người liên thủ, hơn nữa Cẩn Hiên lại vừa bị thương vừa phải phân tâm bảo vệ Vũ Tình. Chỉ chốc lát sau, người liền có thêm vài vết thương nữa.

      Vũ Tình nhìn bộ dáng cả người đầy máu của Cẩn Hiên khỏi lo lắng vạn phần, cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng hận bản thân mình vô dụng, hận mình tại sao có võ công, hận mình nghĩ ra cách.

      ‘Xoẹt’, lại trúng kiếm, được, nếu cứ tiếp tục như vậy Cẩn Hiên nhất định chết mất.

      “Mị Ảnh chết tiệt, Mị Ảnh thối tha, ngươi có biết tại sao lại thích ngươi mà lại thích ta ? từng cho ta biết. Ngươi có muốn biết ?” Vũ Tình hướng về phía Mị Ảnh hô to.

      từng ? gì?” Mị Ảnh nghe thấy lời Vũ Tình , tưởng rằng với Vũ Tình, vội vàng muốn biết trong lòng nàng có vị trí như thế nào? gì về nàng?

      …… ngươi rất xấu, lại còn bị hôi nách, chỉ đứng chung chỗ với ngươi thôi cũng khó chịu cong hơn cả phải nhận cực hình. Người ghét nhất chính là ngươi.” Ha ha, mắc bẫy mới là lạ.

      “Ngươi bậy, ta là giang hồ đệ nhất mỹ nhân, đời nào, đời nào chán ghét ta. A!” Mị Ảnh tấn công Cẩn Hiên nghe Vũ Tình vậy liền tâm thần đại loạn, bị trúng kiếm của Cẩn Hiên.

      “Giang hồ đệ nhất mỹ nhân? Hứ, giang hồ đệ nhất xấu xí có! còn ngươi là đồ mất vệ sinh, cơm nước xong súc miệng, WC thèm rửa tay, ba năm tắm rửa, mười năm rửa mặt, lại còn ngoáy lỗ mũi, lại khạc nhổ, còn có bàn chân to……” Vũ Tình ngừng cố gắng, phương pháp của Quách Tương đúng là tốt.(Vi: Quách Tương là con của Quách Tĩnh và Hoàng Dung. Rất lanh lợi, thường dùng lời để đánh lạc hướng kẻ thù)

      “A!” Ha ha, lại trúng kiếm, kiếm này làm nàng ngã xuống, phải chết rồi chứ! Dễ dàng vậy sao.

      phải, vẫn còn có thể cử động, nàng ta lại đứng lên, xác chết vùng dậy a! phải, vẫn còn chưa chết a! Nhưng nếu còn chưa chết lại tiếp tục đánh a, làm gì mà xông về phía ta vậy!

      Chạy mau! Nàng cũng muốn để Cẩn Hiên lại phải nhận thêm đao nữa, hoàn hảo là Cẩn Hiên lúc trước dạy nàng chút khinh công, ha, may quá có thể tránh được đao này, lại đây, chạy mau a!

      “Ngươi đừng hòng chạy, hôm nay ta giết ngươi, ta phải là Mị Ảnh.” Khuôn mặt nhăn nhó kia là muốn bao nhiêu khủng bố có bấy nhiêu.

      “Ngươi thích tên là Mị Ảnh đổi tên là xong, làm gì mà nhất định phải giết ta chứ! Nếu để ta giúp ngươi đổi cho!” Về khinh công nàng làm sao có thể bằng được nàng ta, chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục phân tán chú ý của nàng ta mà thôi.

      “Ngươi……”

      “Gọi là Mị Trư, Ảnh Trư.”

      “Ngươi nữa thử xem.”

      “Còn muốn ta nữa a? ra là ngươi thích hai cái tên kia, để ta nghĩ xem, hay tên là Trư Trư , nếu là Cẩu Cẩu cũng được.”

      “Ngươi mới là đồ heo chó.”

      “Ngươi vẫn thích sao? Ta thấy Trư Trư, Cẩu Cẩu hay mà, so với Mị Ảnh còn đẹp hơn!” Ý ta chính là Mị Ảnh ngươi bằng cả heo chó.

      “Ngươi dám ta bằng heo chó.” Mị Ảnh phát ra ý tại ngôn ngoại(Vi: ý) của nàng.

      “Ta chưa gì nha, đó là do ngươi .” Đấu với ta ư, ngươi còn kém lắm.

      “Ngươi mới bằng heo chó, ngươi đứng lại cho ta!”

      bằng heo chó mắng ai thế?”

      bằng heo chó chửi.”

      “A, hoá ra vừa rồi là người bằng heo chó mắng ta a!” Vũ Tình ra vẻ tỉnh ngộ.

      “Ngươi……” Biết dù có nữa cũng nổi nàng, Mị Ảnh để ý tới nữa mà bay thẳng đến phía nàng. Lần này bay lên mới nhớ ra là mình có khinh công, nàng bị Vũ Tình đánh lạc hướng đến mức hoàn toàn quên mất môn khinh công đắc ý nhất mà lại chạy đuổi theo nàng, việc này mà truyền ra ngoài đúng là Mị Ảnh này còn mặt mũi nào nữa. Sử dụng toàn bộ công lực đánh về phía Vũ Tình, nếu đánh trúng nàng ngay mà lại bị nàng ta lừa lần nữa chừng nàng chết tay nàng ta mất.

      thể ngờ rằng Mị Ảnh nàng giết nhiều người như vậy mà hôm nay lại biết sợ, sợ bị kẻ tình địch hề có võ công này giết chết, là buồn cười!!

      xong rồi!! Nàng thể làm gì hơn được nữa, kiều này chết rồi!!

      Vũ Tình thấy Mị Ảnh nháy mắt sắp đến trước mặt, khỏi bước lùi về phía sau nhưng ai ngờ lại bước hụt vào khí.

      “A!……” thể ngờ rằng nàng chạy rồi chạy mà lại chạy tới bên vách núi đen, nàng chưa từng nghĩ mình chết vì rơi xuống vách núi, tình huống phim rẻ tiền như vậy lại xảy ra với nàng, trời ạ!

      Cẩn Hiên dù phải giao đấu với Xích nhưng vẫn luôn chú ý đến tình hình của Vũ Tình, thấy Mị Ảnh sắp đâm trúng Vũ Tình, trong lòng rất rối loạn, muốn ngay lập tức bay qua bảo vệ nàng nhưng lại bị Xích cầm chân.

      “Vũ Tình.” Nhìn thấy Vũ Tình lui lại bước, vừa định nhắc nhở nàng phía sau là vách núi đen nhưng ngờ còn chưa kịp mở mồm Vũ Tình ngã xuống. Cẩn Hiên rất nhanh lướt qua Mị Ảnh muốn giữ chặt lấy Vũ Tình, nhưng còn kịp nữa. Vậy hãy cùng nhau nhảy xuống .

      Ô ô…… Như vậy ngã xuống tướng chết nhất định rất xấu, cần a! biết sau khi chết nàng lên Thiên đường hay là xuống Địa ngục, hoặc là trực tiếp quay về đại? Hả? Sao nàng lại nghĩ tới nó? Rất nhiều tiểu thuyết xuyên qua đều viết là sau khi chết có thể quay về đại. Tốt quá! Ba, mẹ, Quân, ta sắp quay về rồi, tốt quá! Ta muốn về nhà, ha ha ha……

      Ta có thể nhìn thấy những đồng học đáng của ta, có thể nhìn thấy Tiểu Nhu, có thể nhìn thấy TV, máy tính, còn có Kentucky, McDonald…… Quá tuyệt vời, tốt quá, wwaaaa!!!

      Nhưng, nhưng, nếu ta rồi, Tiểu Hiên Tử phải làm sao bây giờ? Hừ, sao ta phải để ý đến ra sao chứ, có ta còn có đống lớn phi tử mà, chừng ta ở đây còn mừng rỡ thanh nhàn ấy chứ! Vui sướng vô cùng ấy chứ! Ta còn có thể quấy rầy ở đó mà trái ôm phải ấp nữa! Tiểu Hiên Tử đáng chết, Tiểu Hiên Tử thối tha, Tiểu Hiên Tử……[tác giả: chua quá nha!!] ô ô…… Nhưng sao ta lại còn phải mệt người mà nghĩ đến ngươi nữa chứ? Ô ô…… Tiểu Hiên Tử, ngươi ở đâu? Ta sắp chết rồi, ngươi có biết hay , ô ô ô…… Ta…… Ta muốn rời xa ngươi a! muốn cùng ngươi dương cách biệt a! Ta giận ngươi , ngươi nghe thấy ? Tiểu Hiên Tử, Tiểu Hiên Tử…… Ô ô……

      Thôi, thôi, nhân duyên hết, Tiểu Hiên Tử, kiếp sau gặp lại!!

      Ngay lúc Vũ Tình sắp nhắm mắt lại, đột nhiên thân ảnh từ phía lao thẳng xuống, ôm lấy nàng. Cẩn Hiên, là Cẩn Hiên, …… lại nhảy xuống cùng nàng, chẳng lẽ biết như vậy chết sao?

      “Sống được ở bên nhau xin chết cùng mộ.” Thấy Vũ Tình khiếp sợ nhìn , Cẩn Hiên mỉm cười tuyên thệ .

      Khoảnh khắc nhìn thấy nàng ngã xuống vách núi đen kia, trái tim như ngừng đập, chút nghĩ ngợi cũng nhảy xuống theo, trong đầu chỉ có ý niệm rằng cho dù có sống hay chết cũng ở bên cạnh nàng.

      “Cẩn Hiên.” Vũ Tình đỏ mắt, nước mắt khống chế nổi chảy xuống, gắt gao ôm lấy Cẩn Hiên. Cẩn Hiên, thực xin lỗi, thực xin lỗi…… Có lẽ đây là kết cục tốt nhất!

      Hai thân thể ôm nhau thẳng tắp lao xuống, tại nơi vách núi đen sâu thấy đáy này và mãi lâu sau mới phát ra tiếng vang chấn động.

      Phía vách núi đen, Mị Ảnh cười thoải mái, dung nhan tuyệt mỹ lúc này giống như Địa ngục Tu La, làm cho Xích đứng bên cạnh khỏi run lên.

      Ai, đáng tiếc cho tiểu mỹ nhân như vậy, có điều, theo bản công tử đều phải chịu kết cục này, hoàn hảo nơi này còn có người nữa, ha ha…… Xích dâm đãng cười.

      “Xích công tử, thế nào rồi, người đâu?” Lúc này Ngụy Trọng Hiền mang theo người cũng đuổi đến nơi .

      “Thế nào ư? Thừa tướng tin tưởng năng lực của bản công tử.” Xích thèm nhìn Ngụy Trọng Hiền, kiêu ngạo khinh thường .

      “Ha ha…… Có Xích công tử ra tay, lão phu đương nhiên yên tâm. Chỉ là việc này là chuyện trọng đại, lão phu muốn có bất cứ sai sót nào, bởi vậy……Mong công tử đừng trách.” Hừ, ngay cả tiểu tử Âu Dương kia cũng dám vô lễ với ta như thế, người giang hồ nho hư ngươi mà cũng dám vung tay múa chân trước mặt bổn tướng. Đại trượng phu co được dãn được, lão phu tạm thời nhịn ngươi, chờ đến khi lão phu đại thành công, hừ, đến lúc đó ta khiến cho ngươi sống bằng chết. Hừ!!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      chương 36.2
      Edit: Viochan


      “Thừa tướng cần lo lắng, người bị rơi xuống vách núi đen rồi, vực sâu vạn trượng này chính là nơi chôn cất của bọn họ.” Hừ, nếu phải chủ nhân có lệnh bảo ta tương trợ ngươi ai rảnh rỗi mà thèm để ý đến lão già như ngươi chứ, hừ!!

      “Tốt, tốt!! Xích công tử có biết kẻ lẻn vào tướng phủ ai ?”

      nam nữ, còn về phần họ là ai hả? Hai người đó ta chưa từng gặp qua, cũng phải người giang hồ.” Xem nam nhân kia võ công cao như thế nhưng giang hồ lại hưa từng nghe qua có nhân vật nào như vậy, nữ nhân bộ dạng xinh đẹp lại có đến nửa điểm võ công, hẳn cũng phải là người giang hồ.

      “Nam là Cẩn vương, nữ là Tiêu Vũ của Yên Vũ lâu.” Mị Ảnh đứng bên lạnh lùng .

      “Cái gì?” Ngụy Trọng Hiền tin nổi kinh hô. Hoá ra là Cẩn vương. nhìn về phía Mị Ảnh, nữ tử này đẹp quá, nàng là ai?

      “Đây là sát thủ giang hồ khiến người ta nghe tin sợ mất mật Mị Ảnh.” Xích giải thích .

      “Ồ, hoá ra là giang hồ đệ nhất mỹ nhân ‘Mị Ảnh’, thất lễ, thất lễ.” Ngụy Trọng Hiền ra vẻ phong độ vái chào Mị Ảnh mà tự biết mình cũng có tuổi rồi, còn tự cho là phong lưu phóng khoáng gì chứ?

      “Hừ.” Mị Ảnh lạnh lùng hừ tiếng, thèm nhìn lấy cái.

      “Ngươi……” là tức chết lão phu mà, mấy kẻ giang hồ kiêu ngaoh này, chờ lão phu làm hoàng đế rồi tiểu mỹ nhân ngươi, hừ hừ hừ……

      “Lớn mật, dám chuyện với Thừa tướng như vậy.” Lí Thành đứng bên chỉ vào Mị Ảnh hét lớn.

      “Ôi chao, được vô lễ, nương là người giang hồ, tất nhiên là biết quy củ của triều đình, người biết có tội. Đúng rồi, nương, ngươi vừa mới trong hai người kia là Cẩn vương, vậy sao?” Cái mà Ngụy Trọng Hiền để ý nhất vẫn là câu vừa rồi của Mị Ảnh.

      “Đúng.” Lại là lạnh lùng .

      “Ha ha…… là trời cũng giúp ta! Lão phu là chân mệnh thiên tử, đến trời cũng giúp ta, ha ha ha…… Cẩn vương chết lão phu chẳng còn phải lo gì nữa, ha ha ha……” Ngụy Trọng Hiền ngửa mặt lên trời cười to, như thể bây giờ trở thành hoàng đế.

      “Chúc mừng tướng gia, chúc mừng tướng gia.” Vài viên quan xung quanh nhanh chân chạy lại nịnh hót.

      “Gọi ‘Trẫm’ là gì hả?” Ngụy Trọng Hiền sắc mặt trầm xuống.

      “A, chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……” Thanh kia nghe vang vọng! Ngoại trừ Xích và Mị Ảnh, tất cả mọi người đều quỳ mặt đất, hô to vạn tuế.

      “Ha ha ha……” Tiếng cười quanh quẩn vách núi đen trống trải, mưu rất lớn sắp làm đảo lộn Long Hiên hoàng triều!!!

      “Vân nương, Tiêu Vũ đâu?” Trong Yên Vũ lâu, Chính Hiên đợi rất lâu mà thấy Vũ Tình xuất , vô cùng sốt ruột!

      “Cái này, công tử à, ta cũng tìm nàng đây! Nàng vừa mới Lam Nhi phải về nhà nên muốn tiễn. Ta thấy vẫn chưa có khách khứa nên để cho nàng , ai biết được đến bây giờ nàng vẫn còn chưa về, tìm rất lâu rồi mà vẫn thấy.” Vân nương cũng mang vẻ mặt sốt ruột, chưa đến việc Tiêu Vũ là cây hái ra tiền của Yên Vũ lâu, bản thân nàng cũng rất quý nàng ta, bây giờ tìm thấy biết có phải xảy ra chuyện gì rồi .

      “Cái gì, ra ngoài lâu như vậy mà còn chưa về, nàng mặc dù ham chơi nhưng cho tới giờ cũng chưa từng làm cho mọi người lo lắng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?” Chỉ cần nghĩ đến việc Vũ Tình có thể xảy ra chuyện, Chính Hiên rốt cuộc ngồi yên, vội vàng ra ngoài.

      “Hoàng huynh, ngươi đừng vội a! Ta nghĩ hoàng tẩu có việc gì đâu. Chúng ta chờ chút !” Vũ Tình thấy đâu Dật Hiên cũng rất lo lắng, nhưng hiểu có lo lắng cũng giải quyết được việc gì.

      Chính Hiên nghĩ lại thấy cũng có lí, vậy chờ chút nữa !! Cả tối nay đều thấy tâm thần yên, Vũ Tình, ngươi trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì nha!

      bao lâu sau, Vô Dạ đột nhiên xuất , ngay lập tức hỏi:“Vũ Tình đâu? Có ở đây ?”

      “Vẫn còn chưa về, chúng ta cũng đợi nàng đây.” Tuy rằng khó chịu khi nam nhân khác hỏi đến vợ như vậy nhưng bây giờ phải phải là lúc để ý đến chuyện đó.

      “Cái gì? Còn chưa về, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao? Nàng ra tay rồi?” Vô Dạ nghe thấy Vũ Tình còn chưa về, thào lẩm bẩm.

      Khi biết Mị Ảnh truyền ra tin tức muốn giết Vũ Tình tìm nàng, cảnh cáo nàng nếu Vũ Tình có chuyện gì nhất định bắt nàng đền mạng. ngờ rằng như vậy lại càng chọc giận nàng, nàng ta có lưu lại câu: Nàng ta chắc chắn thấy được mặt trời ngày mai đâu. Sau đó liền biến mất, rất muốn đuổi theo nhưng vì bị thương, khinh công của Mị Ảnh lại thuộc hàng đệ nhất nên kết quả vẫn là đuổi kịp nàng. Mặc dù dùng tốc độ nhanh nhất cấp tốc trở về nhưng xem ra kịp nữa rồi.

      “Ngươi cái gì, ngươi biết điều gì sao?” Chính Hiên nghe thấy rất ràng lời của Vô Dạ, hơn nữa vẻ mặt của làm Chính Hiên lập tức nhớ tới chuyện Vũ Tình bị bắt cóc lần trước.

      “Là Mị Ảnh đúng ?” Chết tiệt, biết có người muốn làm hại Vũ Tình mà sao còn có thể rời khỏi nàng chứ? Lẽ ra lúc đó nên kiên trì bắt nàng hồi cung mới phải.

      “Đúng vậy.”

      “Dật Hiên, lập tức triệu tập ngự lâm quân, tìm cho ta, dù có phải lật tung kinh thành lên cũng phải tìm bằng được Vũ Tình.”

      “Hoàng huynh, nếu điều động ngự lâm quân đến lúc đó khiến cho dân chúng khủng hoảng, vào thời điểm mấu chốt như thế này chẳng phải là cho lão tặc cái cớ và tạo cơ hội cho hay sao.” Vẫn là Dật Hiên có vẻ bình tĩnh.

      “Đúng, nhưng…… Nhưng Tình nhi……” là càng nhanh càng loạn a! Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…… Chính Hiên chưa bao giờ thấy mình bất lực như lúc này, biết phải làm sao.

      “Hoàng huynh, để ta lệnh cho tất cả mọi người trong vương phủ tìm vậy! Việc này chỉ có thể bí mật tiến hành. Còn nữa, việc này, ta cảm thấy hay là cho Tam Hoàng huynh biết tốt hơn.” Lúc này cũng chỉ có là bình tĩnh. Cho tới bây giờ nhị hoàng huynh cơ trí làm gì có lúc nào lại luống cuống như vậy a? Nếu phải bây giờ phải lúc nhất định cười nhạo huynh ấy phen……

      “Ừ, cũng tốt, mau.” xong dẫn đầu ra khỏi Yên Vũ lâu, lên ngựa tìm Vũ Tình. Vũ Tình, ngươi nhất định phải chờ ta.

      Vô Dạ cũng vội vàng bay ra. Đêm nay đúng là đêm yên bình!!!

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37.1
      Edit: VIOCHAN

      Đêm yên tĩnh nhưng tâm tĩnh! Trong rừng cây trống trải, Chính Hiên sốt ruột gọi tên người trong lòng, chưa bao giờ hy vọng nghe được câu “Tiểu Hiên Tử” như lúc này, cho dù là có bị trợn mắt nhìn chăng nữa. Tình Nhi, Tình Nhi, rốt cuộc ngươi ở đâu? Ngươi có xảy ra chuyện gì hay ? Tình Nhi……

      “Hoàng huynh ngươi đừng vội, đừng hoảng hốt, hoàng tẩu có chuyện gì đâu.” Cho tới bây giờ nhị hoàng huynh đều trầm ổn cơ trí, cho dù là khi Tư Đồ nương chết cũng chưa bao giờ bối rối vô thố, vậy mà lúc lại bất an cực kỳ giống tiểu hài tử lạc đường.

      “Dật Hiên, được rồi, cứ tiếp tục như vậy ổn, trẫm vẫn phải điều động ngự lâm quân thôi.” Chính Hiên lúc này chỉ hận thể điều động người trong toàn kinh thành đến tìm Vũ Tình.

      “Nhưng hoàng huynh, nếu vậy……”

      “Bây giờ trẫm mặc kệ Ngụy Trọng Hiền, mặc kệ có mưu phản hay , trẫm chỉ cần Tình Nhi của trẫm trở về, trẫm chỉ cần Tình Nhi bình an vô xuất trước mặt trẫm thôi.” Chính Hiên gào thét lớn về phía Dật Hiên, bây giờ cái gì cũng để ý, cái gì cũng quan tâm, chỉ thầm mong người mình thương xảy ra chuyện gì.

      “Hả? Hoàng huynh, thần đệ biết tâm tình của ngươi, nhưng……” Dật Hiên biết lúc này Chính Hiên nghe bất cứ ai gì, nhưng việc liên quan đến sinh tử tồn vong của Long Hiên hoàng triều sao có thể mặc kệ, nhất định phải làm cho Chính Hiên tỉnh táo lại.

      “Ngươi biết đâu, ngươi chưa , ngươi biết đừng có gì hết. Trần Hàn, truyền ý chỉ của trẫm, lệnh cho thống lĩnh ngự lâm quân lập tức tới gặp trẫm.” Chính Hiên thét lớn ngắt lời Dật Hiên, quay đầu lại hạ lệnh cho Trần Hàn.

      “Tuân chỉ.” Trần Hàn cung kính . muốn xoay người rời chợt nghe tiếng vó ngựa từ xa đến gần, hình như là Y Hàn bên người Cẩn vương. liền đứng tại chỗ bất động, cũng hiểu được rằng lúc này nên gây ra động tĩnh lớn như vậy, chỉ là hoàng đế có lệnh thể theo nhưng tại khả năng có thay đổi.

      Dật Hiên thấy Chính Hiên ý chí kiên quyết, biết dù có nữa cũng vô dụng nên chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài: Hoàng tẩu, ngươi trăm ngàn thể xảy ra chuyện gì! Bằng hoàng huynh hoàn toàn phát điên mất, toàn bộ Long Hiên hoàng triều cũng gặp đại nạn tai ương.

      Ngay lúc Dật Hiên bất đắc dĩ hết sức, Y Hàn cưỡi ngựa chạy vội tới trước mặt, nhìn thấy hai người bọn họ liền lập tức xuống ngựa, quỳ gối xuống :“Tham kiến Hoàng Thượng, tứ Vương gia.”

      “Y Hàn? Sao lại chỉ có ngươi, Cẩn vương đâu?” Nhìn thấy là Y Hàn, Chính Hiên cảm thấy nghi hoặc, Cẩn Hiên sao lại tới, với tình cảm của dành cho Tình Nhi, Tình Nhi xảy ra chuyện, thể quan tâm.

      “Bẩm Hoàng Thượng, Vương gia ở vương phủ, hẳn là ở cùng chỗ với Tiêu nương.” Y hàn mặt chút thay đổi .

      “Cái gì? Cẩn Hiên và Tình Nhi ở cùng chỗ?.”

      “Vâng. Vương gia lúc chạng vạng là đến tìm Tiêu nương.”

      “Ha ha…… Vậy cần phải lo lắng nữa, có Tam ca ở đó Mị Ảnh kia cũng làm gì được hoàng tẩu. Trần Hàn, cần điều động ngự lâm quân nữa.” Dật Hiên nhàng thở ra. Ai, Tam ca a Tam ca! Huynh vui vẻ mà làm huynh đệ ta sợ quá mất.

      Chính Hiên nghe thấy lời của Dật Hiên cũng yên lòng vài phần. Đúng vậy, có Tam đệ Tình Nhi tuyệt đối an toàn. Nhưng vừa mới quay đầu nghĩ lại mặt đen sánh ngang với Bao Công: Tiêu Vũ Tình ngươi giỏi lắm, mình cùng Cẩn Hiên ‘phong lưu vui vẻ’ lại làm cho ngồi đây mà lo lắng, vì nàng mà sốt ruột đến mức thiếu chút nữa gây ra đại loạn, nàng ngược lại, chơi đến bây giờ còn chưa chịu về, để xem lúc nào ngươi về ta trừng phạt ngươi ra sao. Tiêu Vũ Tình, ngươi chết chắc rồi. Còn cả Cẩn Hiên, hừ hừ……

      “Cẩn Hiên còn chưa về sao? Bọn họ ở đâu?” Bây giờ là giờ nào rồi, nam quả nữ, cũng biết chú ý gì cả.

      “Bẩm Hoàng Thượng, Y Hàn biết.” Mặt Hoàng Thượng bây giờ thâm hết cả lại rồi, Vương gia, ngươi tự cầu phúc cho mình !

      “Ha ha……Tam ca phải là tâm huyết dâng trào mang theo hoàng tẩu bỏ trốn đấy chứ! Ha ha…… Tam ca lợi hại , hổ là tam ca của Âu Dương Dật Hiên ta, ha ha……” Dật Hiên chút cũng chú ý tới Chính Hiên mặt càng ngày càng tối sầm, vẫn còn rơi vào ảo tưởng tự mình kiêu ngạo, như kiểu Tam ca đào tường nhà người khác (Vi: dụ vợ người khác) là chuyện rất quang vinh mà hoàn toàn quên người bị đào này chính là nhị ca , hơn nữa lúc này đứng ngay bên cạnh.

      “Dật vương, việc này là có thể bậy sao?” Chính Hiên bày ra uy nghiêm hoàng đế. Bỏ trốn? Bọn họ dám.

      “Oái? Thần dám, thần dám.” Ngốc quá! Sao lại quên mất là nam nhân đáng thương có vợ chạy trốn cùng người ta ở ngay bên cạnh chứ? Nếu Chính Hiên biết bây giờ nghĩ gì có khi bị đánh đến vài tháng ra khỏi cửa, xuống giường được .

      “Y Hàn, nhanh tìm Vương gia nhà ngươi tới gặp trẫm.” Chính Hiên lạnh lùng hạ lệnh.

      “Vâng.” Lạnh, rất lạnh, Y Hàn khỏi rùng mình cái, ai bảo Vương gia nhà là mặt lạnh Vương gia chứ, Hoàng Thượng bây giờ biết so với Vương gia còn lạnh gấp bao nhiêu lần! Vẫn là sớm tốt hơn.

      Ngay khi Y Hàn xoay người chuẩn bị lại thấy Y Thiên vốn hẳn là phải ở bên cạnh Cẩn Hiên thần sắc kích động chạy vội mà đến.

      “Y Thiên, Vương gia đâu?”

      xảy ra chuyện rồi.” Y Thiên sốt ruột .

      Cuộc đối thoại của hai người chữ cũng thiếu lọt vào tai hai huynh đệ Chính Hiên.

      “Sao lại thế này?” Dật Hiên nghe thấy Y Thiên liền thu lại vẻ tươi cười, nghiêm trang hỏi. Nhất định xảy ra chuyện gì rồi, chẳng lẽ Tam ca cũng xảy ra chuyện?

      “Tứ Vương gia? Hoàng Thượng?” Y Thiên lúc này mới chú ý tới Hoàng Thượng cùng tứ Vương gia ở đây.

      cần hành lễ, , Cẩn vương xảy ra chuyện gì, còn quý phi đâu?” Chính Hiên thây Y Thiên muốn hành lễ, ngăn cản . là lúc nào rồi mà còn nghi thức xã giao. Mấy chữ của Y Thiên làm cho vừa mới thả lỏng lại trở nên căng thẳng thôi.

      “Bẩm Hoàng Thượng, lúc chiều tối, Vương gia sợ Mị Ảnh có thể gây bất lợi cho Tiêu nương nên tìm nàng, lệnh cho ta triệu tập mọi người mau chóng tìm ra hành tung của Mị Ảnh. Ta cử hết nhân lực trong kinh thành, rất nhanh liền biết được hành tung của nàng ta. Liền theo đó mà đuổi theo, ai ngờ lại đến phủ Thừa tướng, vào phía sau phát Mị Ảnh ở tướng phủ, vốn định trở về bẩm báo Vương gia lại nghe thấy……” Y Thiên ngừng chút, giống như còn tin những gì mình nghe được là .

      “Nghe thấy cái gì?” Chính Hiên gào lớn, dự cảm xấu càng ngày càng mạnh.

      Chính Hiên gầm tiếng làm Y Thiên khỏi run lên, câu thiếu đem hết những gì nghe được ra.

      Khi vừa mới vào tướng phủ, tìm được Mị Ảnh ở trong thư phòng, trong đó còn có Thừa tướng và nam tử rất đẹp biết là ai. Ngay khi muốn rời lại ngay lập tức ngừng lại vì câu của Ngụy Trọng Hiền.

      “Ha ha…… Âu Dương Cẩn Hiên vừa chết, Hoàng Thượng chẳng khác nào mất phụ tá đắc lực, hơn nữa Tiêu Vũ kia chết nhất định làm Hoàng Thượng phát điên, đến lúc đó, ha ha……” Cái gì? Vương gia và Tiêu nương?

      “Ngày Thừa tướng được như nguyện đừng quên đáp ứng chuyện của chủ nhân nhà ta.” Nam tử xa lạ tà ác ngồi ở ghế .

      “Bổn tướng đương nhiên nhớ , lần này ít nhiều đều nhờ có công tử tương trợ, đương nhiên còn có Mị Ảnh nương tài năng hơn người thuận lợi diệt trừ cái gai trong mắt của lão phu.” Ngụy Trọng Hiền hình như hoàn toàn để ý đến vô lễ của nam tử mà vẫn như cũ mỉm cười , có thể nhận ra là tâm tình rất tốt.

      “Hừ, ta giết bọn họ phải vì giúp ngươi.” Mị Ảnh khinh thường .

      “Hả, ha ha a……” Ngụy Trọng Hiền mặt hơi khựng lại, có điều rất nhanh lại là bộ dáng chiêu hiền đãi sĩ.

      “Có điều, để cho bảo đảm, bản công tử thấy Thừa tướng đại nhân vẫn nên phái người đến vách núi đen để tìm thi thể của bọn họ, nhìn thấy thi thể rồi mới có thể kê cao gối mà ngủ ngon.” Nam tử kia lại .

      “Đúng, người đâu!” Ngụy Trọng Hiền lập tức gọi quản gia tới, phân phó :“Ngươi lập tức mang theo gia đinh xuống dưới vách núi đen tìm, nếu người còn chưa chết giết cho ta, nếu chết đem thi thể mang về đây, nhớ kỹ phải bí mật tiến hành.” xong vung tay lên, Ngụy Phúc kia lĩnh mệnh mà .

      Y Thiên cũng bay ra khỏi tướng phủ, vốn định trở lại vương phủ tìm ít người đến tìm, nghĩ rằng: Nhất định phải tìm được vương gia trước những người kia, tin vương gia dễ dàng chết như vậy. Cũng ngờ nửa đường lại gặp Y Hàn, còn có Hoàng Thượng và tứ Vương gia.

      Mọi người nghe Y Thiên xong, tâm tình đều trầm trọng vô cùng, nhưng cũng tin được rằng Cẩn Hiên và Vũ Tình chết.

      , đâu, Tình Nhi có việc gì cả, Cẩn Hiên cũng sao. Trần Hàn, .” Ra lệnh tiếng, Chính Hiên dẫn đầu chạy về hướng vách núi đen bên cạnh, Tình Nhi chết, tuyệt đối , trẫm còn chưa cho nàng biết trẫm nàng biết bao, nàng sao có thể chết, trẫm còn chưa trừng phạt nàng, nàng chết, Tình Nhi……

      Trần Hàn thấy Hoàng Thượng chạy rất xa liền vội vàng dẫn nhóm người cũng đuổi sát lên.

      “Tam ca là ‘Chiến thần’ vô địch, sao có thể chết được? đời nào.” Dật Hiên bên thào tự , bên cũng theo sát lên.

      “Tí tách tí tách……” Sơn động ẩm ướt tĩnh lặng chỉ nghe thấy tiếng nước mưa, trong lúc mơ mơ màng màng rất giống như nghe thấy Tiểu Hiên Tử gọi nàng, mới sáng sớm ồn cái gì mà ồn chứ! Tiểu Hiên Tử này đúng là ép người quá đáng.

      “Ưm.” Vũ Tình cuối cùng vẫn là giãy dụa mở to mắt, đau quá a! Tại sao xương toàn thân cứ như gãy hết vậy? Chẳng lẽ Tiểu Hiên Tử thừa dịp lúc nàng ngủ liền đánh nàng sao? [ tác giả: trí tưởng tượng phong phú quá.]

      “A…” Đột nhiên tiếng rên rỉ kéo Vũ Tình trở lại mặt đất. Ai?

      Nhìn về phía nơi phát ra thanh , ở bên dưới nàng? Cẩn Hiên? Nằm mặt đất nghiễm nhiên chính là Cẩn Hiên, sao lại ở đây? Thế này là thế nào? Sao ta lại nằm ở người Cẩn Hiên? Vũ Tình lúc này mới ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, sơn động? Nàng ngủ kiểu gì mà ngủ đến tận trong sơn động thê này? Cúi đầu suy nghĩ chút, dòng suy nghĩ như nước thủy triều vụt tới.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Chương 37.2
      Edit: VIOCHAN

      Nàng nhớ , tối hôm qua nàng phát thấy Tử Lâm lén lút liền bám theo, sau đó lại gặp được Cẩn Hiên rồi cùng nhau lẻn vào Thừa tướng phủ, sau khi bị phát bên cạnh vách núi đen gặp Mị Ảnh và còn có Xích ‘gay’ kia nữa, lúc sau liền đánh nhau đến tận đây, sau nữa nàng liền ngã xuống vách núi đen mà Cẩn Hiên cũng nhảy xuống theo. Vốn tưởng là chết chắc rồi, ai ngờ đại nạn chết bám được vào cành cây. Có điều nàng cũng bị thương, mơ màng mê man hết sức, hình như là Cẩn Hiên đem nàng đến sơn động này, sau đó nàng liền hoàn toàn chìm vào trong bóng tối .

      như vậy, nàng còn chưa chết, cũng thể trở lại đại, Vũ Tình thất vọng cúi đầu, nhưng chẳng biết thế nào trong lòng lại có điểm cao hứng, có điểm vui sướng. Đây là sao vậy? quay về được thế kỉ hai mươi mốt tại sao ta cảm thấy chút cũng buồn bã? nghĩ ra, nghĩ ra a! nghĩ ra tốt nhất là nghĩ nữa. Ha ha, Tiêu Vũ Tình ta đại nạn chết tất có hạnh phúc khi cuối đời a!

      “Cẩn Hiên, ngươi sao rồi? Cẩn Hiên?” lát sau, Vũ Tình mới nhớ ra là nàng còn đè nặng lên Cẩn Hiên! Ngượng ngùng quá, Cẩn Hiên này sao nhắc nhở nàng chứ, chẳng lẽ còn chưa tỉnh? phải người luyện võ độ cảnh giác rất cao sao? lẽ là gạt người ?

      “Di? Còn chưa tỉnh hả? sao đấy chứ? Cẩn Hiên, Cẩn Hiên……” Gọi vài tiếng mà Cẩn Hiên vẫn như cũ phản ứng, Vũ Tình càng ngày càng bất an. Trước khi rơi xuống vách núi đen, Cẩn Hiên hình như trúng mấy đao, chẳng lẽ? , đâu.

      Kiểm tra hô hấp chút, ha, may quá, vẫn còn thở, xem ra chỉ là hôn mê thôi. Vũ Tình lập tức ngồi xuống, nhìn vào miệng vết thương, có vẻ còn chảy máu nữa.

      “Cẩn Hiên, Cẩn Hiên, ngươi tỉnh ! Ta là Vũ Tình này! Tỉnh lại !” Vũ Tình nhàng lay lay Cẩn Hiên vài cái sốt ruột kêu lên, nước mắt nhịn được chảy xuống.

      thanh hỗn loạn hình như là tiếng Vũ Tình gọi , nhưng mệt mỏi quá, mệt mỏi quá, rất muốn được nghỉ ngơi a! được, giọng của Vũ Tình có vẻ rất khẩn cấp, chẳng lẽ nàng xảy ra chuyện gì sao? được, thể ngủ nữa.

      Cẩn Hiên rốt cục mở mắt, thứ đầu tiên nhìn thấy chính là dung nhan tuyệt sắc lê hoa mang vũ (Vi: khóc) của Vũ Tình, trong lòng khỏi tê rần, giãy dụa muốn ngồi dậy.

      “Cẩn Hiên, ngươi tỉnh rồi, tốt quá, sao vậy, ngươi muốn ngồi dậy à?” Thấy Cẩn Hiên tỉnh, Vũ Tình cao hứng nín khóc mỉm cười, thấy Cẩn Hiên muốn ngồi xuống liền vội vàng giúp đỡ .

      “Ngươi sao thế? Sao lại khóc?” Cẩn Hiên bên ôn nhu giúp Vũ Tình lau nước mắt, bên đau lòng hỏi.

      Nhìn Cẩn Hiên đối xử ôn nhu như thế với mình, Vũ Tình đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng, lung tung lau lau nước mắt với Cẩn Hiên:“ sao cả, ta sợ ngươi có việc gì, nếu ngươi có chuyện gì, ta…… Ta rất sợ……” Vũ Tình bối rối giải thích . Ngay cả chính nàng cũng biết mình cái gì.

      “Nha đầu ngốc, đừng khóc, ta làm sao có thể có chuyện gì được? Ta là cẩn Vương gia đấy nha!” Cẩn Hiên muốn làm Vũ Tình lo lắng, ra vẻ thoải mái . Thấy Vũ Tình vì mà khóc, trong lòng cảm thấy ngọt ngào như ăn mật, thế này chẳng phải chứng minh trong lòng Vũ tình có sao!

      “Ai khóc, chẳng qua là hạt cát bay vào mắt thôi.” Vũ Tình bĩu môi mạnh miệng , thấy Cẩn Hiên đùa với mình lại nghĩ Cẩn Hiên võ công cao cường, có việc gì chính là có việc gì nên cũng cảm thấy yên tâm.

      “Rồi rồi, hạt cát bay vào mắt.” Cẩn Hiên sủng nịch xoa đầu Vũ Tình, loại tình cảm quý hề kiềm chế lọt vào mắt Vũ Tình.

      “Ngươi nghỉ ngơi chút , để ta xem xem có đường ra hay .” Cẩn Hiên thâm tình với nàng sao nàng lại biết, nhưng nàng thể đáp lại, thâm tình như vậy làm cho nàng trong tiềm thức muốn chạy trốn. Khoảnh khắc rơi xuống vách núi đen kia nàng hiểu được lòng mình, cũng thể hiểu.

      Nhìn ra ý muốn trốn chạy của Vũ Tình, Cẩn Hiên rất nhanh nắm lấy tay nàng, Vũ Tình né ra làm cho đau lòng, nhưng muốn phải trốn tránh thêm nữa, muốn biết ở trong lòng Vũ Tình có vị trí như thế nào.

      “Vũ Tình, cho ta biết, ngươi có ta ?” Cẩn Hiên nhìn chằm chằm Vũ Tình, cần đáp án.

      “Ta, ta xem có đường ra hay , nếu trở về, Tiểu Hiên Tử lo lắng.” Vũ Tình lảng sang chuyện khác.

      “Có ta hay ?” Cẩn Hiên thấy Vũ Tình đáp cảm thấy rất nặng nề, vất vả lắm mới có đủ dũng khí.

      “Thực xin lỗi, Cẩn Hiên, ta thừa nhận, ta từng động tâm với ngươi.” Vũ Tình hít sâu hơi, nhìn thẳng Cẩn Hiên . Thực xin lỗi, đau lúc còn hơn phải đau lâu.

      “Ta hiểu rồi, ha ha a……Thế này là đủ, là đủ rồi.” Cẩn Hiên từ từ đặt cánh tay Vũ Tình mình giữ chặt xuống, tuyệt vọng . Đúng vậy! Đủ rồi, ít nhất Vũ Tình phải là có cảm giác với , nàng cũng từng động tâm mà, phải sao? Muốn trách chỉ trách bắt lấy cơ hội, lúc ấy kiên quyết mang nàng rời khỏi hoàng cung.(Vi: huhu, oaoaoa…thương Cẩn…T.T)

      “Cẩn Hiên.” Nhìn thấy bộ dáng đau khổ của Cẩn Hiên, Vũ Tình cũng cảm thấy rất đau đớn. muốn làm tổn thương , nếu trái tim có thể làm theo những gì nàng muốn, nàng nhất định Cẩn Hiên. Nhưng thể được, trong lòng nàng người, trái tim, để cho nàng khống chế.

      “Nha đầu ngốc, ta sao.” Cẩn Hiên ra vẻ tiêu sái . vậy nhưng vẫn rất đau rất đau, đau đến mức ngay cả ánh mắt cũng càng ngày càng mơ hồ, ngay cả Vũ Tình cũng nhìn nữa, đau quá, mệt mỏi quá, muốn ngủ.

      “Cẩn Hiên, Cẩn Hiên, ngươi làm sao vậy, sao ngươi lại ngủ thế, Cẩn Hiên.” Thấy Cẩn Hiên chậm rãi khép mắt lại, từ từ đổ lên người nàng, Vũ Tình lo lắng. Sao lại với vào lúc này chứ! Vậy phải làm sao bây giờ, Vũ Tình khỏi tự trách.

      A? Miệng vết thương của Cẩn Hiên nứt ra rồi, vậy phải làm sao bây giờ? Nơi này ẩm ướt như vậy, lại có thuốc trị thương, làm sao bây giờ, cầm máu trước . Vũ Tình xé quần áo của mình, đơn giản băng bó lại vết thương của Cẩn Hiên, may mắn là trước kia học qua. Cứ tiếp tục như vậy cũng được a, hơi thở của Cẩn Hiên hình như càng ngày càng yếu, làm sao bây giờ?“Cẩn Hiên, ngươi trăm ngàn thể có việc gì a!”

      Ôm Cẩn Hiên khóc hồi, Vũ Tình cảm thấy mình cũng càng ngày càng mệt, mí mắt càng ngày càng nặng, được, thể ngất, bằng Cẩn Hiên, bằng Cẩn Hiên làm sao bây giờ.

      “Hoàng Thượng, đằng kia có cái sơn động.” Ngay lúcVũ Tình sắp chống đỡ nổi nữa, giọng vang lên ở cửa động.

      Hoàng Thượng? Tiểu Hiên Tử đến đây sao? Cẩn Hiên, đừng sợ, Tiểu Hiên Tử đến rồi, ngươi sao đó. Sau đó nàng chìm vào trong bóng đêm.

      “Tình Nhi, Tình Nhi, mau tỉnh lại……” ngày đêm, Tình Nhi hôn mê suốt ngày đêm, ngày đêm này, lúc nào cũng túc trực bên cạnh nàng, Thái y bị mắng là ngu dốt vô dụng, cứ có việc gì có việc gì, có việc gì sao còn tỉnh a! Bây giờ nàng rốt cục cũng tỉnh, rốt cuộc có thể thả lỏng. Khi nhìn thấy nàng cùng Cẩn Hiên ngã mặt đất trong sơn động kia, lòng tan nát, dám qua đó, sợ rằng đó chính là hai thi thể. may quá, Tình Nhi chỉ bị hôn mê mà thôi.

      Ôi, đầu đau quá, sao lại thế a! Vũ Tình chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt phóng đại của Tiểu Hiên Tử, còn có căn phòng lịch tao nhã này nữa. Ôi, đây là thế nào a? Nàng phải cùng Cẩn Hiên ở sơn động sao? Sao lại ở đây? Đúng rồi, Cẩn Hiên?

      “Cẩn Hiên, Cẩn Hiên đâu? Cẩn Hiên thế nào rồi?” Vừa nghĩ đến Cẩn Hiên, Vũ Tình ‘đùng’ tiếng ngồi dậy, sốt ruột lôi kéo tay Chính Hiên .

      Cẩn Hiên, nàng vừa tỉnh liền hỏi Cẩn Hiên, trong lòng của nàng chỉ có sao? Nàng sao? Còn mình sao? Nghĩ đến việc người Vũ Tình là Cẩn Hiên, trái tim đau đớn.

      , đâu.” Thấy vẻ mặt đau khổ của Chính Hiên, lòng Vũ Tình ớn lạnh, Cẩn Hiên là người tốt như vậy, đâu.

      “Tình Nhi, ngươi đâu vậy? Ngươi vẫn còn rất yếu, mau quay lại .” Chính Hiên phục hồi lại tinh thần thấy Vũ Tình đột nhiên phát điên chạy ra ngoài, vội vàng đuổi theo.

      Khi vừa đến phòng của Cẩn Hiên, nàng liền gặp Dật Hiên cùng vị lão Thái y mới từ trong phòng Cẩn Hiên ra, Vũ Tình nhận ra , là viện trưởng Thái y viện, y thuật cao minh, nhưng lúc này lại cúi thấp đầu, mà Dật Hiên mắt đỏ hồng hình như khóc. , đâu.

      “Dật Hiên, Cẩn Hiên đâu, rốt cuộc làm sao vậy? có việc gì, đúng hay , đúng hay ?” Vũ Tình vội vàng hỏi, nàng hy vọng có thể đáp lại nàng tiếng “đúng”.

      Nhưng Dật Hiên sau khi nhìn nàng cái lại nhìn sang phần đông hạ nhân :“Hoàng tẩu, Tam ca , Tam ca ……” Thở dài rồi lại :“Aizzz, Thái y , Tam ca bị thương nặng chữa trị được, cùng lắm qua khỏi đêm nay.” xong ánh mắt lại đỏ hồng.

      “Thái y, đây phải là , các ngươi có thể trị khỏi cho , đúng hay ? Đúng hay ? A! Y thuật của ngươi cao minh như vậy mà, đúng hay ? ! đúng !” Vũ Tình tin, quay đầu hét to với Thái y.

      “Việc này, hạ quan y thuật cao, Cẩn Vương gia bị thương quá nặng, mạch đập khi có khi , hạ quan bất lực. Cẩn Vương gia chỉ sợ…… Chỉ sợ chống đỡ được hết đêm nay.” Lão Thái y nhìn Dật vương chút.

      Sét đánh ngang tai! !! Vũ Tình lui về phía sau mấy bước, chịu tin chuyện này . Là nàng, là nàng hại chết Cẩn Hiên, nếu phải nàng tò mò theo Tử Lâm, Cẩn Hiên theo nàng đến phủ Thừa tướng, cũng bị phát . Nếu phải tại nàng liên lụy, với võ công của , bọn họ thể làm bị thương. Nếu phải nàng ngờ bị rơi xuống vách núi đen, nhảy xuống cùng nàng. Nếu nàng tới cổ đại, biết nàng. Nếu nàng…… Nhưng mọi thứ đều thể cứu vãn, xảy ra cũng xảy ra rồi, Cẩn Hiên …… Ô ô ô, nàng chưa chưa bao giờ bất lực như giờ phút này!!

      Lúc này Chính Hiên cũng đuổi đến nơi, chạy nhanh đỡ lấy thân thể lung lay sắp đổ của Vũ Tình, liếc mắt cái nhìn Dật Hiên cùng mọi người chung quanh, :“Đừng quá đau buồn, Cẩn Hiên là huynh đệ tốt của trẫm, trẫm tiễn đoạn đường cuối cùng, đêm nay, trẫm ở lại Cẩn vương phủ, ở bên cạnh bầu bạn với Tam đệ.” Lại quay đầu với Trần Hàn :“Lệnh cho tất cả thị vệ lui ! Cẩn Hiên thích thanh tĩnh.”

      “Vâng.” Trần Hàn cung kính .

      Bây giờ Vũ Tình còn nghe thấy gì nữa, bên tai chỉ lặp lặp lại câu: Bị thương nặng thể chữa trị, chỉ chống đỡ được hết đêm nay, bị thương nặng thể chữa trị, thể chữa trị, chỉ chống đỡ được hết đêm nay……

      được, nàng muốn nhìn thấy lần cuối cùng, thoát ra khỏi vòng tay của Chính Hiên, Vũ Tình phát cuồng chạy về phía phòng Cẩn Hiên. Cẩn Hiên……

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :