1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngạo Khí Hoàng Phi - Tùy Phong Thanh (77c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ♥♥Ngạo khí hoàng phi[chương 56.1]♥♥
      31/05/2011
      BY ♥ VI ♥
      ♥Edit: Viochan♥
      Ơ? Tiểu Hiên Tử đâu, sao lại thấy đâu? Chẳng lẽ tối hôm qua tất cả chỉ là do ta nằm mơ sao? Cũng đúng, Âu Dương Chính Hiên bây giờ hận ta như vậy làm sao có thể với ta những lời như thế chứ? Nhất định là ảo giác của ta rồi. Nếu là tốt quá, điều đó chứng tỏ trong lòng Tiểu Hiên Tử vẫn còn có ta. Nhưng sao có thể thế được chứ? Bây giờ có khi phong lưu khoái hoạt ở tẩm cung nào đó rồi cũng nên?

      Vũ Tình hai tay chống cằm nghĩ đến lời tối hôm qua của Chính Hiên, nàng biết cái gì là cái gì là giả nữa. Đột nhiên cảm thấy lạnh phía sau lưng, xoay người lại nhìn thấy mama kia trong tay còn cầm roi hung hăng tiến lại gần nàng.

      “Này, ngươi định giết người đấy à?” Vũ Tình tóm được cái roi kia, mama cũng làm gì được nàng vì còn khỏe bằng Vũ Tình.

      “Ban ngày ban mặt, ngươi lại dám nhàn hạ ở đây, còn mau làm việc cho ta?” Mama trợn mắt nhìn rất giống con quỷ dạ xoa.

      “Làm việc? Làm gì cơ?”

      Mama phát ra tiếng rống của sư tử Hà Đông:“Ngươi còn tưởng rằng ngươi vẫn là nương nương cần làm việc sao? Nhớ kỹ thân phận của ngươi cho ta, ngươi bây giờ là cung nữ, mà giặt quần áo .”

      Có lầm chứ? Trừng phạt người ta chỉ có mỗi chiêu này thôi sao, nghĩ ra được cái gì mới à? Giặt quần áo cũng chẳng chết người được. Giặt giặt thôi!

      Đến khu giặt quần áo Tiêu Vũ Tình mới choáng váng, mới hiểu được cái gì gọi là chồng chất như núi. Quần áo của mấy vạn người trong cung quả thực phải chuyện đùa. phải bắt nàng giặt hết đấy chứ? Lại còn có máy giặt làm thế nào? Giặt xong cả đống đó tay ra sao đây? Khéo mà thành tàn phế mất, Âu Dương Chính Hiên, ngươi độc ác.

      lúc hoảng hốt lại cảm thấy đau đớn người, hóa ra là mama dùng roi đánh nàng. Từ đến lớn ai dám đánh nàng như vậy, thậm chí ngay cả cha mẹ cũng dám mắng nàng, mắng có lần duy nhất nàng liền bỏ nhà . Đúng rồi, nàng có thể chạy trốn mà, sao phải ở đây mà chịu bị khinh bỉ chứ?

      “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn ngoan ngoãn giặt cho ta! Ta đến nghiệm thu sau, giặt xong đêm nay đừng hòng ăn cơm.” Mama xong liền bỏ .

      “Vị tỷ tỷ này, ngươi mới tới hả? Tại sao mama có vẻ như nhằm vào tỷ vậy?” nữ tử rất đáng ngồi xổm xuống bên cạnh Vũ Tình giặt quần áo.

      “Bà ta có thù hằn gì với ta chăng? Ngươi là ai?” Mama đó nhất định là được người nào ra lệnh mới có thể nhằm vào ta như vậy, có khi chính là do Âu Dương Chính Hiên ra lệnh.

      “Ta cũng mới tới, ta tên là Lâm Lâm. Tỷ tỷ, tại sao ngươi bị chuyển đến đây?” Khu giặt quần áo trong hoàng cung là nơi vất vả nhất. Lâm Lâm cũng là vì gia cảnh quá mức bần hàn mới phải lưu lạc đến đây. Người nào chỉ cần có chút tiền đút lót cho cấp là có thể được đến nơi tốt hơn ngay, trong số những người đến đây cũng có số cung nữ bị phạt nữa. Nhìn Vũ Tình da thịt vô cùng mịn màng trắng trẻo, vừa nhìn biết là tiểu thư con nhà có tiền, sao lại phải đến đây chứ?

      “Ta ư? Nếu ta ta bị người ta hãm hại ngươi có tin ?” Lâm Lâm, đáng , giống như tên của nàng vậy. Chỉ có điều ở trong cung lâu ngày rồi liệu nàng còn có thể giữ được nét hồn nhiên này hay ? Hoàng cung cái chảo nhuộm lớn mà!

      “Hãm hại? Ai hãm hại ngươi vậy? Người kia nhất định là người xấu, chỉ có người xấu mới có thể hãm hại người tốt được.” Trong thế giới của nàng, phải tốt chính là xấu thôi.

      “Người tốt? Ngươi cảm thấy ta là người tốt sao? Ngươi vừa mới gặp ta làm sao biết ta là người tốt? Có khi ta chính là người xấu miệng nam mô bụng bồ dao găm đó.” Tốt và xấu thể phân biệt rạch ròi như vậy được.

      “Ngươi chính là người tốt mà!” Nàng tuy rằng ngốc nhưng chỉ liếc mắt cái có thể nhìn ra vị tỷ tỷ này là người tốt rồi.“Tỷ tỷ, ngươi từng gặp Hoàng Thượng chưa? Nghe mỹ nam tử đấy, biết có phải ?” Lâm Lâm vẻ mặt mơ màng, tưởng tượng về diện mạo của Hoàng Thượng.

      Đương nhiên gặp, lại còn là kẻ thù đội trời chung nữa.“Gặp rồi, á, bộ dạng vừa già lại vừa xấu, vẻ mặt dữ tợn, kiêu căng ngạo mạn, ngu ngốc, tính cách thô bạo, hơn nữa còn thích đánh nữ nhân nhá, ngươi có biết tại sao vương triều này tỉ lệ người chết có vẻ cao ? ra có rất nhiều người là bị Hoàng Thượng tra tấn mà chết đấy.”

      Lâm Lâm sợ hãi cắn ngón tay:“Có phải thế ? Hoàng Thượng khủng bố như thế ư?”

      Đúng vậy, rất khủng bố. Cũng mãi đến bây giờ ta mới biết được hóa ra là Hoàng Thượng. Buồn cười là từ trước tới này ta chưa hề coi như hoàng đế mà đơn giản chỉ là bạn trai mình. Ta căn bản định nghĩa hoàng đế là gì, hóa ra có thể quyết định sống chết của người, kể cả sinh mệnh của ta. Bộ dạng khủng bố, rất tuấn tú nhưng lại chẳng phân biệt được thị phi. Thực hiểu nổi lúc trước tại sao ta lại thích , thà rằng chết luôn từ khi bị trúng độc có phải tốt hơn . Ít nhất vĩnh viễn nhớ đến ta chứ phải là hận ta.

      “Ngươi xem, người mới tới kia bộ dạng xinh đẹp như vậy mà sao cũng phải đến đây?” đại nương mặc áo màu xanh đậm tò mò nhìn Vũ Tình lượt, dừng tay giặt quần áo, lấy khuỷu tay huých vào đại nương áo lam giặt quần áo bên cạnh.

      Người áo lam cũng dừng lại liếc nhìn Vũ Tình cái:“Bộ dạng rất đẹp, hợp làm chánh chủ hậu cung. Ngươi xem, nàng ta da thịt trắng noãn như tuyết, nếu ta mà được như vậy sớm hưởng phúc rồi, sao mà còn phải vào đây làm cu li chứ.”

      “Ngươi á, sớm hai mươi năm . Ha ha ha……”

      Cuộc chuyện của hai người nhanh chóng thu hút chú ý của những đại nương xung quanh, lúc sau tụ tập thành vòng tròn. Trong đó có người bỗng kêu lên:“Nàng…… Nàng phải là Tiêu quý phi sao?”

      Đại nương này ngạc nhiên làm những người khác cười nhạo:“Đừng đùa, Tiêu quý phi là người được sủng ái nhất tại, ai cũng biết Hoàng Thượng nàng đến phát cuồng sao có thể bắt nàng ở đây giặt quần áo chứ.” Tiêu quý phi từng là giấc mơ của mọi nữ tử.

      “Các ngươi biết sao? Nàng tư thông với nam nhân khác bị Hoàng Thượng của chúng ta bắt quả tang giường. Các ngươi nghĩ xem, Hoàng Thượng sao có thể cho phép thê tử của mình tư thông với kẻ khác chứ? giết nàng là phá lệ ban ân rồi, làm gì có chuyện vẫn để nàng làm quý phi nữa?”

      Mọi người bừng tỉnh ngộ ra. đại nương còn trẻ :“Ồ, hóa ra là như vậy. Nữ tử này đúng là biết tốt xấu, Hoàng Thượng sủng ái nàng như vậy mà nàng còn dám ngoại tình. Ta còn tưởng là tiên giáng trần, hóa ra là người đàn bà dâm đãng Hoàng Thượng ruồng bỏ! Ngày thường chúng ta bị mấy người trong hậu cung đó khi dễ đủ rồi, bây giờ là cơ hội báo thù đây.”

      đại nương béo tán thành :“Đúng vậy, ở chỗ chúng ta mà thông dâm bị cho vào lồng lợn rồi(1). Loại tiện nhân như nàng ta phải được giáo huấn chút.”

      (1): phụ nữ ngoại tình bị nhốt vào lồng lợn rồi đẩy trôi sông, sống chết tùy số >”<

      Đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời bị chặn, ngẩng đầu nhìn thấy đám người đứng quây xung quanh. Mỗi người đều dùng vẻ mặt khinh thường nhìn nàng, trong mắt hề có ý tốt.

      “Ô, Tiêu Quý phi nương nương của chúng ta là cành vàng lá ngọc, tấm thân đáng giá ngàn vàng, sao lại phải đến nơi này giặt quần áo vậy? Nào, để ta giúp ngươi giặt.” Đại nương trẻ tuổi cầm lấy quần áo của nàng.

      “Các ngươi muốn làm gì?” Vũ Tình cảnh giác đứng lên.

      “Hung dữ thế làm gì? Bọn ta giúp ngươi mà, giúp người cần báo đáp.” Đại nương béo nhéo cái sau lưng nàng, đẩy nàng ngã.

      Vũ Tình ngã xuống làm tay nàng bị đâm vào mũi nhọn của tảng đá, bị rách ra. Nàng nắm lấy bàn tay bị thương, đau khổ hỏi:“Tại sao các ngươi lại đối xử với ta như vậy?” Nàng tự thấy mình từ trước tới nay đắc tội với các nàng, hiểu vì sao họ lại đối xử với mình như thế. Cho dù với bất cứ ai cũng xác định rằng nước sông phạm nước giếng mới phải.

      Người áo lam thấy Vũ Tình yếu đuối đáng thương, đành lòng :“Thôi , nàng ti tiện là chuyện của nàng, chúng ta đừng để ý làm gì. nên gây chuyện phiền toái.”

      Ti tiện? Hóa ra bây giờ trong lòng mọi người nàng chính là như vậy. Vũ Tình đột nhiên nở nụ cười lạnh bi thương mà bất đắc dĩ. Ba mẹ, các ngươi biết , lòng Tuyết Nhi đau quá. Tiểu Hiên Tử cần ta, hận ta. Cuối cùng mọi người là những người đối xử với Tuyết Nhi tốt nhất, Tuyết Nhi nhớ mọi người, hãy mau tới cứu Tuyết Nhi với, Tuyết Nhi bao giờ giận dỗi, cãi lại ba mẹ nữa.

      “Cười? Nàng còn dám cười chúng ta.” Đại nương béo bảo mọi người cùng nhau ra tay giáo huấn nàng, phải tiếp đãi nàng chu đáo chứ.

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ♥♥Ngạo khí hoàng phi[chương 56.2]♥♥
      02/06/2011
      BY ♥ VI ♥
      ♥Edit: Viochan♥
      “Các vị đại nương, Lâm Lâm cầu xin các ngươi buông tha cho Tình tỷ tỷ.” Lâm Lâm đứng chắn mọi người. Nàng đến đây trước Vũ Tình, lúc mới tới cũng bị bắt nạt nhưng qua thời gian mọi người cũng đối xử bình thường với nàng rồi.

      “Lâm Lâm, ngươi còn hiểu được đâu. Nàng ta là đồ nữ nhân hư hỏng.” Đại nương áo xanh đậm kéo Lâm Lâm ra.

      , Tình tỷ tỷ là người tốt.”

      “Náo loạn cái gì hả? mà làm việc .” Mama cầm roi tới, vừa thấy Tiêu Vũ tình dưới đất liền tức giận :“Tiêu Vũ Tình, ta biết ngay là do ngươi gây chuyện mà.” xong, liền cầm lấy vụt xuống.

      Vũ Tình xoay người tránh được, đứng dậy.

      “Còn muốn chạy hả, bắt nó lại cho ta.” Mama ra lệnh tiếng, mấy đại nương đồng loạt lao lên. Có người túm tay, có người túm chân, kiềm chặt Vũ Tình. Vũ Tình muốn thoát khỏi các nàng nhưng ai cũng khoẻ như trâu khiến nàng hoàn toàn bị gìm chặt.

      “Ngươi chạy , chạy . Quý phi sao, thiên kim thượng thư sao chứ? Đằng nào cũng thua dưới tay lão nương thôi.” Mama đánh từng roi từng roi lên người Vũ Tình. Sau này bà có thể kiêu ngạo mà khoe với người khác rằng ngay cả vợ hoàng đế bà cũng dám đánh.

      “Ngươi là bà già quái, ác độc, chẳng trách gả được. Mà cho dù có gả được sinh con trai làm nô tài, sinh con làm ca kĩ. Ta rủa tổ tông mười tám đời nhà ngươi, chúc ngươi sớm xuống Địa ngục, a……” Vũ Tình mắng, muốn dung cách này để phân tán tinh lực, nghĩ đến đau đớn thân thể nữa. người Vũ Tình xuất vết máu, thấm ra từ bên dưới quần áo.

      Vũ Tình mắng càng hung hăng mama đánh càng nặng. Vừa đánh vừa chửi rủa:“Ta đánh chết tiện nhân nhà ngươi, loại ti tiện quyến rũ đàn ông, còn dám mắng ta à, ta cho ngươi mắng…… Ta cho ngươi mắng này……”

      Mấy đại nương sợ quá buông Vũ Tình ra. Vũ Tình bị đánh đến kiệt sức, vô lực phản kháng, tê liệt ngã xuống mặt đất. Mama vẫn buông tha cho nàng, trong mắt bà ta nổi lên tơ máu, lòng đánh cho người nằm dưới đất kia chết cũng thành tàn phế.

      Vũ Tình mặt đất quay cuồng, nàng cảm thấy mỗi tấc thịt trong thân thể đều như lìa ra. Roi dường như quật vào tận trong cơ thể nàng, đau đến chết sống lại. Máu ngừng chảy, ý thức của nàng bắt đầu dần mất , chỉ mong được chết ngay bây giờ. Trong lúc mơ hồ vẫn nghe thấy tiếng Lâm Lâm lo lắng kêu lên:“Mama, ta xin ngươi, buông tha cho Tình tỷ tỷ…… Mama…… Lâm Lâm xin ngươi, ngươi buông tha cho Tình tỷ tỷ ……”

      Sắp chết rồi sao? tốt quá, ta có thể về nhà rồi. Trước khi chết còn có người quan tâm đến ta như vậy là ta thỏa mãn rồi. Nhưng tại sao trong lòng ta còn tia cam tâm chứ? Ta còn lưu luyến cái gì đây? Âu Dương Chính Hiên ư? Hừ, ngay cả chút tin tưởng căn bản nhất cũng có, ta cần gì phải lưu luyến chứ?

      A, đau quá! Vũ Tình thoáng nâng tay lên chút liền cảm thấy cơ thể đau đớn đến tê tâm liệt phế(tâm; tim, phế: phổi). Mở to mắt, rốt cục vẫn nhìn thấy căn phòng màu đen. Tại sao nàng còn ở đây? Nàng vốn tưởng rằng tỉnh lại được ở nhà nằm chiếc giường lớn thoải mái nhưng hoá ra lại phải. Nàng vẫn ở đây, làm bạn với nàng vẫn là chuột mà bình sinh nàng sợ nhất. Chẳng lẽ ông trời còn chưa tra tấn nàng đủ hay sao? Cả ngày được ăn gì, vừa rồi lại tiêu hao nhiều sức lực như vậy nàng rất đói và cũng thấy đau đớn quá. biết là đau thân thể hay là trái tim đau đây?

      “Kẹt……” tiếng, có bóng người lặng lẽ tiến vào.

      “Tình tỷ tỷ, ngươi nhất định là đói bụng hả? Lâm Lâm mang đồ ăn đến cho ngươi đây. Ngươi mau ăn nhanh , đây là đồ hôm qua ta lén mama giứ lại đấy. Ngươi đừng để mama phát nếu ta cũng gặp rắc rối mất.”

      “Cám ơn ngươi Lâm Lâm.” Vũ Tình trong mắt ngân ngấn lệ, khó có được người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Đầu năm nay, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thiếu, dệt hoa gấm nhiều. Lúc nàng đắc thế mọi người thi nhau a dua nịnh hót rồi tìm mọi cách để lấy lòng, bây giờ sao chứ? Chỉ là cơm này quá cứng lại còn lạnh nữa, nàng thể nuốt trôi nổi. được, nàng nhất định phải chạy trốn! Còn ở lại nàng phát điên mất. “Lâm Lâm, ngươi hãy giúp ta chuyện.” Vũ Tình vội vàng nắm lấy tay Lâm Lâm.

      “Tình tỷ tỷ, ngươi làm sao vậy? Vội gì chứ, nếu Lâm Lâm có thể nhất định giúp ngươi mà.” Lâm Lâm trịnh trọng gật gật đầu, vô cùng chân thành .

      “Ta muốn chạy trốn!”

      Lâm Lâm hoảng hốt:“Ngươi muốn chạy trốn ra ngoài? được đâu, mình xuất cung là tội chết đấy. Ta biết mama lần này xuống tay rất ác độc nhưng chỉ cần chúng ta ngoan ngoãn, chăm chỉ làm việc bà ấy tìm ra lý do mà phạt chúng ta nữa.”

      “Muốn gán tội cho người khác, sợ gì có lý do. Mama có ý muốn ta chết,bà ta nhất định là được người nào đó ra lệnh, ta thể ngồi chờ chết. Ta nhất định phải trốn !”

      “Nhưng tại sao mấy người đó nhất định phải dồn ngươi vào chỗ chết?”

      “Lâm Lâm ngươi hiểu đâu, hậu cung hiểm ác giết người cần lý do! Ta chắn con đường thăng tiến của các nàng, các nàng càng thể giết ta. Lâm Lâm, ngươi giúp ta được ?” Ta và Lam Nhi từng trốn lần, hẳn là khó.

      Lâm Lâm do dự hồi lâu, rốt cục cũng đồng ý:“Được, ta giúp ngươi trốn. Ta chuẩn bị giúp ngươi chút trước đây, canh ba đêm nay ngươi hãy trốn , nhưng đừng với ai là ta thả ngươi đấy.” Tình tỷ tỷ là người tốt, nàng đành lòng nhìn người tốt phải chết như vậy.

      “Được, thành vấn đề. Ta tuyệt đối bán đứng ngươi.” Lâm Lâm lương thiện như vậy, trong lúc hoạn nạn đều sẵn sàng xả thân cứu ta, sao ta có thể bán đứng nàng chứ? Nếu ta chẳng phải là kẻ bất nhân bất nghĩa hay sao.

      Canh ba tại cửa thành nam

      “Tình tỷ tỷ, cửa thành nam này có ít người phòng thủ nhất, người ở đây ta đánh lạc hướng rồi. Ngươi mau chạy . Vết thương người sao rồi, còn được ?” Nàng vẫn nhớ vết thương người Vũ Tình nặng đến mức nào. Hôm đó nàng bị dọa hết hồn, từ trước tới giờ chưa từng thấy ai chảy nhiều máu đến như vậy, toàn thân máu chảy đầm đìa. người có thể nhìn từng vết roi, ngay cả quần áo cũng bị roi tiên làm rách hết cả. Bị thương như vậy lại còn có ai bôi thuốc cho nàng, nhất định phải đau lắm? Nghị lực của Tình tỷ tỷ tốt, nếu là nàng chỉ sợ ngay cả cũng nổi.

      Sắc mặt Vũ Tình trắng bệch như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống được. Đau đớn ăn mòn thần kinh, mỗi bước gần như lấy hết tất cả sức lực trong người nhưng nàng vẫn cố nén, cắn răng :“ sao, ta vẫn còn được. Lâm Lâm, ngươi nhanh , đừng để ai phát ra, tự ta được rồi.”

      “Tình tỷ tỷ, cứ để ta đỡ ngươi ra ngoài .” Lâm Lâm sợ nàng còn chưa ra được ngoài cánh cửa gần ngay trước mắt này ngã xuống rồi.

      Vũ Tình gật đầu cái, để Lâm Lâm giúp đỡ. Chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, đám đông người chặn cửa thành lại, vây quanh Vũ Tình chật như nêm cối. Lâm Lâm từ trước tới giờ chưa từng thấy cảnh tượng này, sợ hãi tránh phía sau Vũ Tình.

      Thị vệ rẽ ra thành lối , Chính Hiên mặc long bào trầm tiến đến gần Vũ Tình. Nếu phải dùng ánh mắt tà ác nhìn nàng nàng nghĩ rằng đó là vị hoàng tử đến cứu mình.

      “Trẫm rồi, ngươi đừng hòng trốn. Ngươi coi lời của trẫm như gió thoảng bên tai sao?” Ngươi gấp rút muốn rời khỏi trẫm đến như vậy sao? Ngay cả tình lang của ngươi ngươi cũng cần. Tiêu Vũ Tình ngươi quả nhiên bạc tình! Bên tai vẫn quang quẩn tin tức mà Trần Hàn điều tra được: Tiêu Vũ Tình và Nam Cung Quân sớm quen biết. Hai người học cùng nơi, cảm tình rất tốt, quan hệ khá thân mật. Nam Cung Quân từng muốn lấy Tiêu Vũ Tình làm thê tử của , cũng công khai theo đuổi nàng.

      “Ta muốn rời khỏi đây!” Ánh mắt chạm vào đáy mắt xa lạ và lạnh lung của khiến trái tim Vũ Tình như đóng băng. Nàng ôm hy vọng gì về nữa.

      “Ngươi sao? Trẫm rồi, ngươi được phép .” Ánh mắt hung ác nham hiểm thoáng nhìn qua vết thương tay Vũ Tình rồi giằng lấy bàn tay bé của nàng. Đêm nay ánh trăng mờ ảo nên căn bản nhìn sắc mặt trắng bệch của Vũ Tình, mà cho dù thấy, cũng tưởng rằng nàng sợ hãi.

      “Tại sao ngươi giết ta luôn ?” Giọng của Vũ Tình có chút run run. Nhưng đừng tưởng rằng nàng sợ hãi, đây chỉ là vì nàng tức giận.

      “Giết ngươi? dễ thế đâu. Trẫm rồi, trẫm tra tấn ngươi đến sống – – bằng – chết.” Hoàng đế mỗi chữ lại tăng thêm phần lực đạo ở tay.

      Chính Hiên vốn là người luyện võ nên lực đạo mạnh hơn so với người bình thường, lúc này lại càng nặng cánh tay đầy thương tích của Vũ Tình.

      “Đau……” Vũ Tình rốt cục chịu nổi khẽ kêu lên. Khi bị mama đánh, nàng chưa từng kêu tiếng đau. Nhưng bây giờ ánh mắt của Chính Hiên lại làm cho nàng đau lòng, miệng vết thương lại lần nữa rách ra khiến máu chảy đầm đìa.

      “Rất đau sao? Chỉ cần ngươi cầu xin tha thứ, chỉ cần ngươi thừa nhận cấu kết với Nam Cung Quân ngươi phải chịu khổ nữa.” Cùng lắm chỉ là bị mảnh chén cắt vào tay, có đau đến mức đó ? Nhìn thấy bộ dáng đau đớn của nàng, tại sao trái tim cũng cảm thấy đau theo?

      “Tại sao ta phải xin tha? Ta sai!” Vũ Tình quật cường nhìn thẳng vào , nàng làm sai chuyện gì cho dù có người cầm đao kề cổ, nàng cũng tuyệt đối nhận sai. Người này có lầm vậy, thích ta cấu kết với người khác thế sao? Hay là thích vợ ngoại tình.

      “Xem ra làm cung nữ vẫn làm giảm thói kiêu ngạo(ngạo khí) của ngươi.” Lúc trước, chẳng phải chính ngạo khí của nàng khiến thích nàng sao? Nay lại chán ghét ngạo khí của nàng, nếu nàng sớm cầu xin tha thứ mọi chuyện cũng đến mức này.

      “Ngạo khí của ta là trời sinh .” Vũ Tình lãnh đạm , nàng hết hy vọng với .

      “Được, được lắm! Ngươi cứ tiếp tục mà làm cung nữ , trẫm muốn xem xem đến khi nào ngươi mới chịu thua?” Hoàng đế cầm chặt tay Vũ Tình, biết rằng mình nắm đúng chỗ miệng vết thương của Vũ Tình. Có lẽ phải là, người nàng chỗ nào phải miệng vết thương! biết bởi vì mà miệng vết thương khó khăn lắm mới khép của nàng lại lần nữa rách ra, chậm rãi thấm qua quần áo nàng.

      Lâm Lâm tránh ở phía sau nhìn thấy biểu đau đớn của Vũ Tình, nhìn xuống lại thấy vết máu loang lổ quần áo nàng, rất đẹp, giống như đóa hoa mai vậy. Chỉ có nàng biết, kia phải hoa mai mà đó là rất nhiều máu.

      “Ngươi buông Tình tỷ tỷ ra, buông ra……” Lâm Lâm biết người đến là hoàng đế, nàng cũng chưa từng gặp hoàng đế, ra sức kéo tay Chính Hiên ra.

      Đôi mày tuấn của Chính Hiên nhăn lại, tiểu quỷ này ở đâu ra đây? Chính nàng ta giúp Vũ Tình rời khỏi ? Bất luận kẻ nào cũng thể mang Vũ Tình , dù nàng có chết cũng phải chết bên cạnh. Chính Hiên cực kì tức giận dung hết sức bóp cổ Lâm Lâm.

      Vũ Tình kinh hãi:“Âu Dương Chính Hiên, ngươi mau buông nàng ra. Mau buông nàng ra, ngươi là hoàng đế, so đo với cung nữ làm gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bị thiên hạ chê cười sao?” Lâm Lâm vì giúp nàng mới thế này, nàng thể để nàng ấy gặp chuyện chẳng lành.

      Hoàng đế chậm rãi buông tay. Lâm Lâm mãi mới được thả từng ngụm từng ngụm hít lấy khí. Nam nhân này độc ác, câu nào muốn lấy mạng nàng. Tình tỷ tỷ vừa rồi là gì? Hoàng…đế? Cái gì, là hoàng đế?

      “Đừng trốn nữa, ngươi trốn thoát đâu.” Hoàng đế trầm xong liền quay nhanh.

      Đau đớn người sớm quá sức chịu đựng của nàng, rốt cục chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống…

      ~*~ hết chương 56 ~*~

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ♥♥Ngạo khí hoàng phi[chương 57]♥♥
      03/06/2011
      BY ♥ VI ♥
      ♥Edit: Tongeck♥
      ♥Beta: Viochan♥

      Tỉnh lại, tưởng rằng chỉ là ác mộng nhưng rốt cục chẳng có gì thay đổi, vẫn là thực tàn khốc. Vũ Tình vẫn ở trong căn phòng , điều khác chính là lần này tỉnh lại nàng hề đơn, có Lâm Lâm bên cạnh làm bạn với nàng.

      “Lâm Lâm, đều tại ta tốt, là ta làm liên lụy đến ngươi.” Bản tính tranh giành của nàng lại làm hại tiểu cung nữ đắc tội với hoàng đế, thậm chí suýt nữa bị giết chết. Chẳng lẽ, ta là tai hoạ, người nào bên cạnh ta đều bị tổn thương?

      “Nam nhân kia là hoàng thượng sao? Chẳng phải ngươi rất xấu sao? Tại sao ta thấy giống với hình dung của ngươi gì cả?” là mĩ nam tử quá chút nào. là người đẹp trai nhất mà nàng từng gặp đó.

      ” Bộ dạng đẹp trai có thể làm cơm được sao? Ta nghĩ thông rồi, tìm chồng trăm ngàn lần đừng nên tìm người đẹp trai, nên tìm chồng xấu chứ phải chồng đào hoa.” Chồng mà bộ dạng đẹp trai chắc chắn có nhiều người thích, ắt bị hãm hại, sau đó phải chịu kết cục nằm liệt vài ngày thể nhúc nhích như chính nàng đây.

      “Chồng? Là cái gì?” Mấy ngày nay, Vũ Tình thể nhúc nhích, Lâm Lâm mỗi ngày đều đến bên nàng. Mama kia cũng biết đắc tội gì với chủ nhân mà bị chặt hai tay, đuổi khỏi hoàng cung. ra cũng là đáng đời bà ta, bình thường luôn thích làm khó tiểu cung nữ. Nghe bà ta còn bức chết nô tỳ, quả là phiên bản của Dung mama(nvật trong hoàn châu cách cách). May mà bà ta bị đuổi chứ nếu cuộc sống của các nàng làm sao có thể tốt được thế này? Vũ Tình cũng thể nằm yên ở đây mà dưỡng bệnh.

      ” Chính là trượng phu ấy. Lâm Lâm, sau này ngươi muốn gả cho người như thế nào?” Người nào cũng có thể gả nhưng trăm ngàn lần phải người sai vặt là được. Bây giờ nàng mới hiểu cái gì là: “bước vào cửa quan, sâu tựa biển cả”. A! Có khi lại có người cố tình thích nhảy xuống biển ấy chứ.

      Lâm Lâm đỏ mặt cúi đầu: ” Ta? Ta chỉ muốn tìm người nam nhân đối xử tốt với ta, thương ta là đủ rồi.”

      Muốn tìm nam nhân như vậy dễ hơn làm. Âu Dương Chính Hiên lúc trước chẳng phải nàng gì nghe đấy, che chở hết mực hay sao? Bây giờ sao? trở mặt liền trở mặt.

      ” Tình tỷ tỷ, tại sao Hoàng thượng lại có vẻ rất hận ngươi như thế?” Trước kia, Tình tỷ tỷ rốt cuộc có thân phận gì? Chẳng lẽ là Tiêu phi nương nương trong truyền thuyết sao? Tiêu phi chính là ước mơ của nàng, nàng cho rằng Tiêu phi rất hạnh phúc, hai nam tử ưu tú nhất triều đại đều nàng, ngờ có nhiều người thích lại thảm như vậy.

      hận ta…..đúng vậy, hận ta, ta cũng rất rất hận .” Nhưng cũng rất rất nhớ ! Tự nhủ phải từ bỏ , quên , nhưng sao trái tim lại nghe theo? Mà liệu có tia đành long nào với ta ?

      Cửa đột nhiên bị mở ra, ánh sáng mãnh liệt tràn vào khiến Vũ Tình tự chủ lấy tay che mắt. Lam Nhi lao đến, khóc lóc giữ chặt Vũ Tình: ” Tiểu thư, Lam Nhi rất nhớ ngươi, tiểu thư ngươi thế nào rồi?”

      ” Lam Nhi, đúng là Lam Nhi rồi, Lam Nhi…..” Vũ Tình cũng ôm nàng chặt. Mới có mấy ngày gặp mà cảm thấy như rất lâu, xảy ra rất nhiều chuyện, vật cũng còn là của mình.

      ” Tiểu thư, ngươi sao rồi?” Hai người thoáng bình tĩnh đôi chút.

      ” Ta còn có thể thế nào, ngươi cũng thấy rồi đấy. Vết thương lưng ngươi đỡ chưa? Ngươi bị điều đâu, ở đấy thế nào? Có ai bắt nạt ngươi ?”

      Vũ Tình quan tâm liên tiếp làm Lam Nhi rớt nước mắt,“Tiểu thư, ngươi đừng quan tâm đến Lam Nhi như vậy. Lam Nhi…… Lam Nhi thực xin lỗi ngươi, thể bảo vệ ngươi cho tốt, hại ngươi ra nông nỗi này.”

      “Lam Nhi, chuyện này liên quan đến ngươi, ngươi đừng tự trách mình.” Người sai là Âu Dương Chính Hiên. Nếu tin tưởng ta cho dù là ai, sử dụng mưu kế gì đều thể làm hại ta được. Dù có chuyện này, chỉ cần tin tưởng ta chuyện thế này sớm muộn gì cũng xảy ra. Ai là người châm ngòi nổ cũng thế cả thôi.

      , là lỗi của Lam Nhi. Là ta…”

      “Lam Nhi, ngươi còn chưa ngươi bị điều đâu, ở đó có ai đối xử tệ bạc với ngươi ?” biết tại sao nhưng Vũ Tình chỉ là muốn nghe nàng hết.

      “Hu hu…… Lam Nhi rất tốt, ta bị điều đến… chỗ của Mộng phi nương nương.”

      “Mộng phi? Là nàng xin Hoàng Thượng điều ngươi sao? Nàng đối xử với ngươi có tốt ?” Sao lại trùng hợp đến vậy?

      ” Tốt, nàng đối xử với ta rất tốt.” Lam Nhi nhàng lau nước mắt, trong ánh mắt lóe lên tia sáng khác thường.

      “Vậy là tốt rồi.” Vào lúc này Vũ Tình dường như hiểu được điều gì đó, nhưng nàng cũng muốn vạch trần.“Lam Nhi, ngươi vào bằng cách nào?” Nơi này đâu cho phép người bình thường tới gần.

      “Là ta cầu xin Dật vương đưa đến.”

      “Dật vương?” Tên quỷ phong lưu này rốt cục chơi đủ rồi, cũng biết hồi cung cơ đấy.

      “Chẳng phải ta đây sao? Hoàng tẩu.” Dật Hiên cười tươi như hoa vào, nhìn thấy bộ dạng của Vũ Tình bị dọa phen:“Hoàng tẩu, mới vài ngày gặp sao ngươi lại biến thành thế này? Nếu như nhị ca mà nhìn thấy chắc chắn đau long chết mất.” Nhị ca cũng thực cố chấp, nếu hai người đều đau khổ như vậy sao mỗi người nhường bước chứ? Có chuyện gì ra phải là tốt sao?

      còn ước gì ta chết ấy chứ. Sao mà biết thế nào là đau long?” Vũ Tình khinh thường hừ lạnh.

      đâu! Nếu đau long làm gì có chuyện mỗi ngày đều kéo ta mua rượu, lúc nào cũng nhắc tên ngươi. Nhưng mặc kệ ta khuyên thế nào cũng nghe. Đúng là hết cách với hai người!” Hiểu lầm giữa bọn họ thực quá sâu . Dật vương nữ nhân vô số, liếc mắt cái nhìn ra hoàng tẩu phải loại nữ nhân lẳng lơ.

      đau long vì ta sao?” Vậy tội gì phải vừa tra tấn ta, cũng vừa tra tấn chính mình?

      “Từ trước tới nay ta chưa thấy hoàng huynh như vậy bao giờ. Ồ, bé đáng này là ai?” Dật vương tự cho mình là phong lưu đúng là buông tha cái gì, bất hạnh khi để cho nhìn thấy Lâm Lâm ngồi bên cạnh.

      “Đúng vậy, tiểu thư, nàng là ai?” Lam Nhi cũng rất ngạc nhiên.

      “Nàng ấy à, nàng là Lâm Lâm, là bạn tốt của ta ở nơi này. Lâm Lâm, đây Lam nhi!” Tính cách của hai nàng có chút giống nhau, đều đơn thuần như vậy, chắc trở thành bạn tốt.

      Lâm Lâm nhu thuận :“Chào Lam Nhi tỷ tỷ ạ.”

      “Hoàng tẩu, sao ngươi lại giới thiệu tiểu nương đáng này cho mỗi Lam Nhi, coi thường bổn vương như thế.” Dật Hiên này cũng chịu, nhìn quen nữ tử phong tình vạn chủng rồi bây giờ ngẫu nhiên đổi khẩu vị cũng tệ.

      “Ngươi? Ta đâu có muốn đoá hoa tốt đẹp của tổ quốc bị ngươi hủy hoại.” Dật Hiên có cái chủ ý quỉ quái gì sao nàng lại biết. Âu Dương gia nhiều thế hệ si tình, sao lại sinh ra tên quỷ phong lưu Âu Dương Dật Hiên này? phải là được nhặt về đấy chứ?

      “Ha ha ha…khiếu hài hước của ngươi giảm chút nào.” Trải qua nhiều chuyện như vậy tưởng rằng nàng nản chí ngã long, chẳng còn thiết sống, ngờ còn có thể đùa thế này. Sức chống cự của Hoàng tẩu đúng là phải bình thường, nếu là nữ nhân khác chỉ sợ suốt ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí thắt cổ tự sát rồi. Bây giờ bắt đầu hiểu tại sao nhị ca, tam ca lại nàng sâu đậm như vậy, khi bị cuốn vào rất đau khổ. còn lâu mới theo chân bọn họ, vẫn thích làm vương gia phong lưu, lưu luyến đóa hoa nào, càng vì ai mà dừng lại hơn.

      Lãnh cung

      biết tại sao Vũ Tình lại bước đến nơi này. Dù rằng nàng từng ở đây thời gian nhưng tâm tình lúc đó hoàn toàn khác bây giờ. Lúc trước nàng bị hiểu lầm là hãm hại hoàng tử nên bị đày vào lãnh cung, Hoàng Thượng còn phái người đến tu sửa cho nàng, nay lại phải ở trong cái phòng nhỉ chẳng bằng lãnh cung. Lúc ấy nàng có thể rời cung mãi mãi, sao lại còn quay về chứ? Nàng thà rằng nàng quay lại để vẫn có thể là chú chim vui vẻ. Vì Chính hHiên, nàng khôg tiếc bẻ gẫy cánh chim của chính mình, ở lại bên trong bức tường cao này. Chặt đứt cánh rồi nàng còn có thể bay qua tường được nữa ?

      Vừa bước vào cửa liền nhìn thấy thân ảnh bận rộn của Ngụy hoàng hậu, nàng bình yên chăm sóc cho vườn hoa của mình, có vẻ rất thỏa mãn. Thấy Vũ Tình, đầu tiên nàng sửng sốt, sau đó nở nụ cười khẽ hiền lành.

      “Ngươi ở đây trồng hoa à? Ta có quấy rầy ?”. Bỏ lại lớp ngụy trang của hoàng hậu, nàng dường như càng dễ dàng ở chung, càng thêm thân thiết.

      Ngụy Doanh Hoàn lắc đầu cười khẽ, mời Vũ Tình vào nhà ngồi. Vũ Tình nhìn xung quanh căn phòng, có trang sức hoa lệ, có người hầu kẻ hạ, ngoại trừ sạch vẫn chỉ là sạch , còn có mùi đàn hương dễ ngửi và cả hương hoa tràn ngập. Làm cho người ta cảm thấy an tâm thoải mái.

      “Tiêu phi, có gì để tiếp đãi, mời dùng trà.”

      “Hoàng hậu, đừng gọi ta là Tiêu phi. Ta còn là Tiêu phi nữa rồi!” Tình cảnh của ta thậm chí còn thảm hơn ngươi. Làm phi tử của hoàng đế quả nhiên chẳng ai có kết cục tốt, ta cũng phải là ngoại lệ.

      Ngụy Doanh Hoàn nhìn bộ dạng của Tiêu Vũ Tình chút. trong lòng hiểu được vài phần. Cũng muốn hỏi thêm, trong cung chính là như vậy, bản thân mình đây phải là ví dụ tốt nhất sao?“Ngươi cũng đừng gọi ta là hoàng hậu nữa, chuyện cũ qua, sớm theo gió biến mất, còn gì lưu luyến.”

      “Vậy được rồi, ta gọi ngươi là Doanh Hoàn. Ngươi có vẻ rất thoải mái?” Khi nào ta cũng có thể đạt đến cảnh giới này đây?

      “Trong thời gian ở đây, ta nghĩ rất nhiều, cái gì mà quyền mà thế, tất cả cũng chỉ là công dã tràng. Ngươi theo đuổi có mệt, có khổ đến đâu, cuối cùng cũng chỉ là ‘hoa trong gương, trăng trong nước’. ra, cuộc sống và tâm tình giống nhau đều là loại cảm giác cực kì đơn giản, chỉ là có đôi khi mọi người thích phức tạp hóa nó lên. Tựa như mây trời vậy, kỳ nó biến hóa rất đơn giản nhưng đôi khi chúng ta phủ lên nó quá nhiều ý nghĩa, đơn giản chỉ là những thứ trong lòng mỗi người. Cùng là thứ nhưng đối với hai người khác nhau rất khác. Chúng ta có lẽ nên thích ứng với cuộc sống đơn giản, bình thản mà đối diện với vật.”

      “Vậy tình sao? Cũng có thể coi như công dã tràng được ư?” Nhưng nó tồn tại, từng làm cho nàng vui vẻ, vì mà từ bỏ tự do của chính mình, bây giờ lại làm trái tim nàng đau đớn. Loại cảm giác này khắc sâu như vậy, nàng quên được, cũng có cách nào bắt nó trở thành giấc mộng. Tỉnh mộng, tất cả đều biến mất.

      “Trái tim là của chính mình, chỉ có mình mới cứu được mình. Bất kể là trải qua cái gì hay tại phải trải qua cái gì, vui vẻ cũng tốt mà đau khổ cũng thế, phải hiểu rằng đau khổ là vì niềm vui chưa tới. Mọi thứ qua rồi đều qua , hãy thản nhiên mà đối mặt với tại, đối mặt với chính mình .”

      “Đối mặt với tại, đối mặt với chính mình?” Vũ Tình dường như hiểu ra điều gì đó. Nàng thực hâm mộ Ngụy Doanh Hoàn bây giờ, lòng yên tĩnh như nước, tia gợn sóng.“Ngươi suốt ngày ở trong này cảm thấy thực nhàm chán sao?”

      “Có hoa có cây cỏ sao lại nhàm chán được? Chỉ cần dùng trái tim để lắng nghe, thế gian vạn vật đều có thể làm bạn.”

      “Phụ thân ngươi vì ta mới bị bắt, ngươi có hận ta ?” Cho dù nàng hận ta cũng chẳng sao, là do ta huỷ hoại tất cả của nàng, hại cha nàng, tước ngôi vị hoàng hậu của nàng, khiến nàng phải mãi mãi ở nơi lãnh cung.

      “Tại sao phải hận ngươi? Cha ta biết lễ nghĩa, cho dù phải vì ngươi cũng tạo phản. Như vậy có lẽ là kết cục tốt nhất, ta phải biết ơn ngươi mới đúng.”

      “Tại sao lại biết ơn ta?” Có lẽ trước kia ta hiểu về Ngụy Doanh Hoàn.

      “Nếu phải nhờ ngươi,Ngụy gia có kết thúc tốt đẹp như vậy. nhờ ngươi, bây giờ ta có lẽ vẫn còn lún sâu trong hậu cung vẩn đục. Ngươi xem, ta nên biết ơn ngươi sao? Mọi việc có lúc phải buông tay, lấy góc độ khác nhau để nhìn việc ngươi có những thu hoạch giống nhau.”

      Vũ Tình cái hiểu cái gật gật đầu. Nghe hoàng hậu phen xong, lòng của nàng yên tĩnh ít. Cho dù bây giờ có gặp hoàng thượng có khi nàng cũng có thể thản nhiên đối mặt.

      đúng là ban ngày chỉ người, buổi tối chỉ quỷ. Tiêu Vũ tình vừa vào góc đột nhiên đâm sầm vào lồng ngực người. Chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt thâm thuý, cái mũi, miệng quen thuộc. Đây phải người nàng luôn mong nhớ Âu Dương Chính Hiên sao? Lòng vừa bình tĩnh được lại trở nên bất an. muốn buông, dễ hơn làm, có lẽ cảnh giới của hoàng hậu, nàng vĩnh viễn làm đạt đến được.

      Hai người đối mặt, lại biết nên gì. Bọn họ bây giờ vừa quen thuộc vừa xa lạ! Tiêu Vũ Tình muốn nhìn , lại sợ nhìn . Mỗi lần nhìn nàng đều bị làm tổn thương cách vô tình, nàng thể đảm bảo thêm vài lần nữa nàng còn có thể chịu đựng nổi hay . chuẩn bị lướt vượt qua bên cạnh , hoàng thượng vẻ mặt đờ đẫn, nhìn thẳng phía trước, tay cũng tự chủ tóm lấy cánh tay của nàng.

      “Ngươi sợ trẫm?” Chính Hiên nhướng mày, khẩu khí lạnh lùng có thể lạnh chết người.

      .” , bây giờ nàng có chút sợ , sợ lời vô tình của nàng, sợ nhẫn tâm cự tuyệt. Nhưng nàng vẫn chống chế, nàng từng , bây giờ ngoài tôn nghiêm ra chẳng còn gì.

      “Vậy vì sao ngươi trốn?”

      Vô nghĩa, chính là muốn nhìn thấy ngươi chứ còn gì nữa!“Ngươi muốn biết ư, được, ta cho ngươi biết, bởi vì ta muốn nhìn thấy ngươi được chưa?” Âu Dương Chính Hiên ngươi tốt nhất hãy lập tức biến mất khỏi tầm mắt ta .

      “Ngươi muốn gặp, trẫm càng muốn ngươi gặp.” Chính Hiên thô lỗ lôi nàng .

      “Này, ngươi kéo ta đâu? Này…… Ngươi thần kinh à…… Âu Dương Chính Hiên chết tiệt, ngươi buông tay ra……” lại lên cơn gì đây?

      Chính Hiên mặc kệ nàng kêu gào, nắm tay nàng, cảm giác hạnh phúc lâu nay tràn về. từng muốn nắm lấy bàn tay này cả đời! Khóe miệng Chính Hiên tự giác nhếch lên. Vẫn tưởng rằng chỉ cần nghĩ đến nữa là có thể quên, thử mượn phi tần của mình để quên Vũ Tình nhưng lại phát ra bản thân căn bản quên nổi. thường coi các phi tử như Vũ Tình, ở cùng chỗ với các nàng, chút cảm giác vui vẻ cũng có, thậm chí còn cảm thấy phiền chán. Ở cạnh Vũ Tình khác, cho dù bây giờ chỉ có thể nắm tay nàng cũng cảm thấy vui vẻ, hết thảy phiền não đều quên hết.

      Vũ Tình lại lần nữa xác định, thần kinh của Chính Hiên có vấn đề rồi. ngờ lại kéo nàng đến tẩm cung của , câu cũng liền đẩy nàng lên giường, sau đó bắt đầu cởi hết quần áo của nàng. Vũ Tình nhìn sợ hãi, đương nhiên là cực lực phản kháng. Kết quả khi Chính Hiên đưa thuốc ra, Vũ Tình nhất thời choáng váng! ra người này gấp như vậy là để bôi thuốc cho nàng, trong lòng có chút cảm động. , thể cảm động, đây đều là tại !

      “Ma……mama kia có phải bị ngươi đuổi ra khỏi cung ?” Vũ Tình ghé đầu vào chiếc gối giường, nghĩ: tại sao lại đột nhiên đối xử với ta tốt như vậy? Còn tự mình bôi thuốc cho ta, phải tiến thêm bước tra tấn ta đấy chứ?

      “Ừ.” Hoàng đế thản nhiên đáp, động tác đặc biệt nhàng, sợ làm nàng đau. Nhìn từng vết từng vết thương người nàng, lông mày Chính Hiên càng lúc càng nhíu chặt.

      “Tại sao?” Là vì ta ư? Vũ Tình dám hỏi ra, nàng sợ là tại mình tự đa tình. Trong đầu lại là câu của Dật Hiên: Hoàng huynh mỗi ngày đều lôi ta mua rượu, miệng luôn gọi tên ngươi. Lời của Dật Hiên là sao? Chính Hiên luôn nghĩ đến ta sao, Vũ Tình kìm được nhìn về phía Chính Hiên, tiều tụy rất nhiều. Nhưng là đây là tự chuốc lấy, phải sao? Tại sao thử tìm chân tướng mọi việc?

      “Nàng đáng chết.” Chính Hiên hung dữ ,nheo mắt lại, tỏa ra hơi thở nguy hiểm. Sớm biết Vũ Tình bị thương nặng thế này dễ dàng buông tha cho độc phụ kia, chặt hai tay của nàng là nhân nhượng cho nàng lắm rồi. Tình Nhi chỉ có thể chịu khi dễ, tra tấn, ngược đãi của , bất luận kẻ nào đều có tư cách đánh nàng.

      “Aaa……” Thuốc sát lên người, Vũ Tình cảm thấy đến xương cũng đau. Có lẽ điều làm cho nàng đau chính là nhu tình của Chính Hiên như đoá phù dung sớm nở tối tàn . Cứ như con nhím vậy, người đầy những chiếc gai, nếu bị thương, nó tìm cái góc tối trốn vào tự liếm miệng vết thương của mình, khi có người hỏi han ân cần, nó chịu nổi.

      “Đau lắm à?” Lông mày Chính Hiên khẽ cau lại. Thấy Vũ Tình đau khổ, quên hết mọi thứ. Lời thề son sắt hay hận thù, tất cả đều bị vứt qua sau đầu .

      “Đương nhiên, nếu ngươi thử mà xem.” Nhu tình của Chính Hiên thể ra làm nàng vui vẻ, cũng khiến nàng lo lắng. Nhu tình như vậy có thể kéo dài được bao lâu, giữa bọn họ thực có tồn tại việc, thể làm như tồn tại được. Bất cứ lúc nào Chính Hiên cũng có thể nhớ lại chuyện chịu nổi này và lại càng thêm tàn nhẫn với nàng. Nếu vậy nàng thà rằng đừng đối tốt với nàng, để nàng có thể hận hận hoàn toàn còn hơn. Âu Dương Chính Hiên cứ thế này khiến nàng vừa lại vừa nhưng cũng thể hận nổi .

      “Sao ngươi chống cự lại?” Chẳng phải nàng rất thích phản kháng sao? Lúc đối mặt với có thể hề sợ hãi khiến hết cách với nàng, thế sao lại bị đánh đến thảm như vậy?

      “Có, nhưng các nàng nhiều người quá.” Quan trọng là Vũ Tình lúc ấy nản lòng thoái chí, lại được ăn cơm nên toàn thân vô lực, sao mà đánh lại được? Chính Hiên nàng thể để yên, đơn giản là trong lòng còn có , còn có đành lòng.

      “Bôi thuốc chưa?”

      “Chưa.” Âu Dương Chính Hiên ngu ngốc hỏi gì mà dốt thế, tình trạng tại của ta là gì chứ? Ai bôi thuốc cho ta sợ đắc tội với hoàng đế bệ hạ ngươi sao? Nếu phải tại ngươi, ta cũng rơi vào tình cảnh người gặp người sợ, người gặp người bước cho nhanh như bây giờ!

      “Ngu ngốc.” Chính Hiên lớn tiếng doạ người, lực đạo cẩn thận tăng thêm.

      “Đau quá, ngươi muốn giết người à?” Vũ Tình quay sang, giận dữ trừng mắt nhìn . Tất cả như lại trở về lúc ban đầu, chỉ là trong lòng bọn họ đều hiểu được, bọn họ còn như xưa.

      “Đừng có nhúc nhích .” Chính Hiên lại ấn nàng xuống.

      Vũ Tình bĩu môi úp mặt vào gối, nàng quá mệt mỏi, quá mệt mỏi, lập tức chìm vào mộng đẹp… Nàng nhìn thấy ba mẹ, Quân, Tiểu Nhu, còn cả người cha cổ đại, Tuyết, Cẩn Hiên, Vô Dạ, Lam Nhi…Tất cả người thân của nàng đều ở quanh nàng, cùng nhau chơi đùa, vui cười. Ngay cả những ngừoi thích cười: Quân và Cẩn Hiên cũng cười rất vui vẻ, ra tính cách hai người bọn họ đúng là có điểm giống nhau.

      Mất rất nhiều công sức Chính Hiên cuối cùng mới bôi xong thuốc. Vốn là cực kỳ phiền muộn, nhưng mà lại thích thú, thậm chí hy vọng thời gian có thể dừng lại ở giây phút này. Nhưng biết, thời gian qua , khi và Vũ Tình bước ra khỏi cánh cửa này, bọn họ lại trở lại như cũ. thể vứt bỏ tôn nghiêm của hoàng đế, Vũ Tình cũng từ bỏ kiêu ngạo của nàng mà nhận sai.

      “Này……” Chính Hiên thử gọi nàng phát nàng ngủ say. khỏi buồn cười, nàng đúng là mỹ nhân ngủ, đâu cũng ngủ được. Lần trước trong gia yến nàng ngủ là ngủ, tất cả người trong cung đều gọi nàng là mỹ nhân ngủ rồi.

      nhàng khoác áo cho nàng. Mới vừa vài bước lại quay lại, nhìn nàng cái lâu, dường như cảm thấy thế nào cũng đủ. Ra khỏi cánh cửa này, có lẽ cơ hội nhìn như vậy nữa. kìm lòng được cúi người xuống, hôn lên hai má nàng, lại sợ đánh thức nàng. Nếu Vũ Tình tỉnh lại, hai người rất xấu hổ!

      Chân trước vừa bước ra cửa, Trần Hàn liền đến:“Hoàng Thượng, Nam Cung Quân trong đại lao muốn gặp Hoàng Thượng.”

      Khuôn mặt tuấn tú của Chính Hiên bắt đầu nhăn nhó, nhu tình vừa rồi biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi, bây giờ chỉ còn lại vẻ mặt thô bạo, mặt viết bốn chữ to: CHỚ CÓ LẠI GẦN.

      ~*~ hết chương 57 ~*~

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ♥♥Ngạo khí hoàng phi [chương 58.1]♥♥
      05/06/2011
      BY ♥ VI ♥

      ♥Edit: Viochan♥
      Lúc Tiêu Vũ Tình tỉnh lại sao còn thấy bóng dáng Chính Hiên nữa, như vậy cũng tốt, đỡ phải cảm thấy xấu hổ khi gặp mặt nhau. Thuốc của rất hiệu quả, thoải mái hơn rồi, tại sao còn quan tâm đến nàng như vậy chứ? dịu dàng trong nháy mắt khiến nàng trầm mê, nhưng nàng lại quá thông minh, biết rằng khúc mắc giữa bọn họ vẫn chưa giải quyết được vì nếu hoàng đế biết chân tướng, với tính cách của xử như vậy. Có đôi khi, nàng hy vọng bản thân có thể ngốc chút, ít nhất giờ này khắc này nàng vẫn có thể hạnh phúc.

      “Hoàng Thượng……” Giọng thanh thúy dễ nghe vang lên. Mộng phi nhìn thấy Vũ Tình ràng hơi sửng sốt chút, hồi lâu mới định thần lại được, cười :“Tiêu phi, sao ngươi lại ở đây?”

      “Tại sao ta thể ở đây? Nhìn thấy ta ở đây ngươi sợ ư?”

      “Nô tì…… chỉ là hơi ngạc nhiên thôi.” Mộng phi cười đến thực giả tạo, ánh mắt lại tập trung nhìn chằm chằm vào Vũ Tình ngồi long sang.

      “Ngươi sợ mưu của mình bị vạch trần đúng ?” Nàng chắc chắn mười phần rằng chủ mưu của tất cả mọi chuyện chính là người bề ngoài yếu đuối, dịu dàng săn sóc, lương thiện hiểu ý người khác – Mộng phi nương nương. Quả nhiên loại nữ nhân này là hiểm nhất.

      “Tiêu phi, phải ngươi hiểu lầm cái gì chứ?” Mộng phi vẫn bày ra cái bộ dáng điềm đạm đáng kia. Lại làm cho Vũ Tình nhìn mà ghê tởm!

      “Mộng phi hình như là quý nhân hay quên, nay ta phải là cái gì mà Tiêu phi nữa rồi, ta chỉ là cung nữ nho mà thôi.” Vũ Tình nhàng bước đến trước mặt Mộng phi.

      “Ở trong lòng nô tì, ngươi vĩnh viễn là Tiêu phi.” Vĩnh viễn là nữ nhân đoạt mất người ta , hủy hoại tất thảy giấc mơ của ta.

      sao?” Vũ Tình ngoài cười nhưng trong cười, đột nhiên chuyển đề tài:“Tại sao ngươi lại điều Lam Nhi đến chỗ ngươi?”

      “Nô tì biết Lam Nhi là người rất quan trọng với Tiêu phi muội muội, muội muội xảy ra chuyện, Lam Nhi có chỗ để nên nô tì chăm sóc nàng thay muội muội.” Ngữ điệu của Mộng phi xuôi tai chút ngập ngừng khiến người ta rất khó nghi ngờ lời nàng .

      “Lý do rất hay nhưng ta chấp nhận. Đủ rồi, Mộng phi, ngươi còn muốn vác cái bộ mặt giả nhân giả nghĩa ấy đến khi nào? Ngươi biết mệt nhưng ta mệt rồi.” Vũ Tình chán ghét giả tạo, nàng ghét nhất loại nữ nhân này. Ngụy quân tử còn bằng kẻ tiểu nhân!

      “Ha ha, mọi người đều Tiêu Vũ Tình là đệ nhất tài nữ kinh thành quả thực sai. Nô tì bái phục, có điều đôi khi thông minh quá cũng phải chuyện tốt. Nếu ngươi thông minh đến thế, làm cho Hoàng Thượng mê muội ngươi như vậy có lẽ ta có thể dễ dàng tha thứ để ngươi làm phi tử bình an vô .” Nữ nhân quả nhiên dễ thay đổi, giây trước nàng có thể khiến người ta mến, giây tiếp theo nàng lại có thể thay bộ mặt ngoan.

      “Vậy còn ngươi? Muốn làm hoàng hậu ư?” Nàng nên sớm biết nàng ta phải nữ nhân an phận bình thường. Nữ nhân này có dã tâm, có thủ đoạn, là kẻ độc ác. Khó trách có thể đùa giỡn tất cả mọi người, ngay cả mình cũng thiếu chút nữa bị nàng ta lừa.

      “Còn phải sao? Từ lúc ta tiến cung Hoàng Thượng hứa với ta rằng nhất định lập ta làm hậu.” Mộng phi cười đến tự tin mà xinh đẹp.

      “Ngươi hẳn là hơn ta, Hoàng Thượng hề ngươi, chỉ muốn hoàn thành lời hứa với tỷ tỷ ngươi mà thôi. cách khác, hoàng hậu trong lòng phải ngươi.”

      “Câm miệng. Cho dù Hoàng Thượng muốn lập hoàng hậu phải ta cũng là ngươi. Người trong lòng chỉ có thể là tỷ tỷ ta, ngoài tỷ tỷ ta, ngoài ta ra, ai cũng đáng được , ai cũng thể……” Mộng phi lẩm bẩm .

      “Nếu để phát lúc trước ngươi khiến Dung phi mất đứa bé còn có thể cho ngươi làm hoàng hậu sao?” Nữ nhân này đáng sợ.

      “Sao ngươi biết việc đó là do ta làm?”

      “Ngươi ta thông minh mà? Nếu ngay cả điều này ta cũng nhận ra chẳng phải khiến ngươi thất vọng vì đánh giá ta quá cao sao? Ngươi cho là việc ngươi làm rất hoàn hảo ư? ra là sơ hở chồng chất, chỉ cần suy nghĩ chút là mọi người có thể nhìn ra do ngươi làm.” Tên Âu Dương Chính Hiên ngu ngốc kia còn tin tưởng nàng ta như vậy.

      sao chứ? Hừ, cho dù Hoàng Thượng biết cũng trị tội ta.”

      “Đó là vì nể tình người tỷ tỷ chết của ngươi nên mới tha cho ngươi, ngờ ngươi biết hối cải lại còn làm trầm trọng thêm. Đứa bé vô tội, ngươi làm như vậy thấy cắn rứt lương tâm sao?” Là tại Chính Hiên dung túng cho nàng thị sủng mà kiêu.(được sủng ái sinh ra kiêu ngạo)

      “Sao ta phải cắn rứt chứ? Nếu phải tại ngươi có lẽ ta để cho đứa bé đó được sinh ra bình an, người nên áy náy là ngươi. Là ngươi hại chết nó.” Mộng phi bị cắn ngược lại cái, lấy tay chỉ vào Vũ Tình .

      “Mục đích của ngươi quả nhiên là ta.” Đây có lẽ chính là ta giết người nhưng người vẫn vì ta mà chết,“Vậy chuyện Nam Cung Quân cũng là do ngươi bày ra?”

      Mộng phi mỉm cười , vẻ mặt thỏa mãn.

      “Ngươi thấy chiêu này cũ lắm rồi à?” Tình tiết phim cũ rích này nàng xem biết bao nhiêu lần nhưng ngờ xảy ra với chính mình, chỉ có tự mình trải qua nàng mới biết rằng đau khổ này người bình thường thể chịu đựng nổi. thế giới còn gì đau khổ hơn việc bị nam nhân mà mình căm ghét nữa?

      “Chiêu thức sợ cũ, dùng được là được. Ngay cả tội mưu hại hoàng tử lớn như vậy mà vẫn có thể giúp ngươi thoát được ta nghĩ cho dù ngươi có ám sát , chưa chắc trị tội ngươi. càng sâu hận càng sâu, hừ, ngươi sâu bao nhiêu hận ngươi bấy nhiêu. Hơn nữa điều tra chân tướng việc, bởi vì sợ, sợ rằng mọi chuyện đều là . Hừ, bị thù hận làm mờ mắt, ngươi cả đời cũng đừng hòng thay đổi.” tới đây, ánh mắt Mộng phi ánh lên đố kị ghê gớm.

      “Mộng phi, ngươi là nữ nhân độc ác nhất ta từng gặp. Sao Tư Đồ Tinh lại có muội muội như ngươi chứ?” Theo như cách của Âu Dương Chính Hiên Tư Đồ Tinh nhất định là người rất lương thiện.

      “Câm miệng, ngươi đủ tư cách nhắc đến tỷ tỷ ta.” Nàng và tỷ tỷ lớn lên bên nhau, tỷ tỷ vẫn luôn chăm sóc nàng giống như ngọn đèn chiếu sáng cho nàng vậy. Nàng và tỷ tỷ như , nếu tỷ tỷ chết rồi nàng là tỷ tỷ, giúp tỷ tỷ hoàn thành tâm nguyện chưa thực được, gả cho nam nhân mà tỷ tỷ . mê hoặc của quyền lực càng làm cho nàng đánh mất chính mình!

      “Nữ nhân Nam Cung Quân nhắc tới chắc hẳn là ngươi? Sao ngươi có thể đối xử nhẫn tâm nam nhân ngươi như vậy?” Là kẻ thông dâm bị hoàng đế bắt tại trận có khi phải chết ngàn lần, chừng còn có thể liên lụy đến cả nhà. Vì , quên hết tất cả.

      “Nếu phải vì ngươi ta cũng phải hy sinh tính mạng của .” Mộng phi đến Nam Cung Quân mới hơi có vẻ xấu hổ. Nam Cung Quân dù sao cũng là người nàng từng .

      Lúc trước bọn họ có duyên gặp nhau, Nam Cung Quân vì nàng hề lưu luyến người nào khác, tu thân dưỡng tính. Hai người thậm chí nghĩ tới chuyện tư định chung thân(gắn bó cả đời), ngờ vì cuộc tranh giành ngôi vị hoàng đế mà khiến bọn họ đến được với nhau. Tư Đồ Tinh chết, trước khi lâm chung muốn Hoàng Thượng chăm sóc tốt cho muội muội duy nhất của nàng là Tư Đồ Mộng. Hoàng Thượng vì áy náy mà lấy muội muội của nàng, ngờ lại chia rẽ đôi nhau. Tư Đồ Mộng sớm biết về Hoàng Thượng qua lời tỷ tỷ, rất ngưỡng mộ đương kim thiên tử và thầm thích tỷ phu( rể) tương lai của mình. Huống chi có hoàng hậu nên nàng giấu diếm chuyện với Nam Cung Quân và gả cho hoàng đế lên làm phi tử. Mà Nam Cung Quân sau khi Mộng phi vào cung từ quan, rời khỏi nơi đau lòng này.

      “Ai phải ngươi đúng là người đó bất hạnh.” Vũ Tình cười nhạt. loại nữ nhân này chứng tỏ rằng có mắt. Tuy Mộng phi thực rất đẹp nhưng nữ nhân như vậy chẳng phải càng nguy hiểm sao? Tư Đồ Tinh tỷ tỷ sinh đôi của nàng, hẳn là cũng rất đẹp!

      “Ngươi tốt hơn ta đến đâu? Cẩn vương gia phải rất rất ngươi sao? Ngươi lại đối xử với thế nào, ngay cả khi ra ngoài biên cương ngươi cũng dám tiễn , lúc đó chẳng phải vì ngươi tham luyến quyền thế hay sao? Tiêu Vũ Tình, ngươi cao thượng hơn ta bao nhiêu. Vốn có thể làm vương phi vô ưu vô lo, tại sao ngươi còn hồi cung?”

      “Ngươi cho là nữ tử trong thiên hạ đều tham luyến vinh hoa phú quý giống ngươi sao? Ngươi có biết cái gì gọi là chân thành hả?” Nếu đúng cái nàng muốn là vinh hoa phú quý việc gì nàng phải về cung, Cẩn vương chẳng lẽ thể cho nàng sao? Trở lại đại làm tiểu công chúa chẳng phải tốt hơn sao?

      “Cái gì mà chân thành chứ? Hừ, trong thiên hạ còn ai Hoàng Thượng hơn ta?”

      “Ngươi ư? Ngươi chắc chắn chứ? Nếu phải Hoàng Thượng, nếu chỉ là tiểu tử nghèo khó, ngươi có vứt bỏ Nam Cung Quân mà theo ? Đừng tự lừa mình dối người thêm nữa.”

      ? để làm gì, ngươi và Hoàng Thượng ân ái khiến mọi nữ tử trong hậu cung ghen tị, cuối cùng sao, ta cùng lắm chỉ giăng cái bẫy có thể dễ dàng chia rẽ các ngươi. Cái gì mà tình ở trước quyền thế đều rất bé, rất hèn mọn.”

      “Ngươi từ trước tới giờ hề Hoàng Thượng, cũng hề Nam Cung Quân, bởi vì ngươi căn bản biết cái gì là .” Đúng vậy, tình của Chính Hiên và Vũ Tình rất mỏng manh nên mới có thể bị Mộng phi đùa bỡn trong lòng bàn tay.

      Mộng phi kiêu ngạo ngẩng cao đầu, coi lời của Vũ Tình ra gì.

      “Nơi này là tẩm cung của hoàng đế, chẳng lẽ ngươi sợ những lời vừa rồi của ngươi bị Hoàng Thượng nghe thấy sao?”

      nghe thấy. Hơn nữa cho dù sau này Hoàng Thượng biết chuyện này là do ta hãm hại ngươi cũng làm gì ta, bởi vì ta mang cốt nhục của .” Mộng phi hạnh phúc đặt tay lên cái bụng bằng phẳng.

      “Cái gì?” Âu Dương Chính Hiên ngươi gạt ta, cái gì mà chỉ mình ta, hề động vào phi tử khác. Hứa hẹn cái gì chứ? Hóa ra căn bản chính là ngươi phản bội chứ phải ta phản bội ngươi.

      “Có con rồi ta có thể danh chính ngôn thuận lên làm hoàng hậu. Mà ngươi, có lẽ ta mở lòng từ bi, cho ngươi chết toàn thây.”

      “Ta đây chắc là phải khấu tạ đại ân đại đức của ‘hoàng hậu nương nương’ rồi.” Nữ nhân này quá tự cao tự đại, ta tin sau này Âu Dương Chính Hiên biết chuyện bỏ qua cho nàng. Nếu thực tha thứ như nàng ta coi như đời này Tiêu Vũ Tình ta lầm người.

      “Ngươi hình như rất khinh thường lời của ta. Vậy chúng ta đánh cược !” Vẻ mặt Mộng phi như nắm chắc phần thắng.

      Èo, đọc chap này tức điên người, đoạn sau còn điên hơn nữa cơ, mọi người chuẩn bị thuốc trợ tim và…cất đá , mấy hôm nay thấy ném Chính Hiên nhiều quá rồi đó ;)

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ♥♥Ngạo khí hoàng phi [chương 58.2]♥♥
      07/06/2011
      BY ♥ VI ♥
      Aaaaaaaaaaaaaaaa…tức điên lên rồi :x

      ♥Edit: Viochan♥
      Trong đại lao

      Hoàng đế mặc long bào vào nhà tù ẩm thấp này có vẻ hợp nhưng nó những hề làm giảm khí thế vương giả trời cho mà ngược lại còn tô đậm khí chất quý tộc của thêm mười phần. nghiêng mặt, khinh thường liếc qua Nam Cung Quân cái.

      “Tội thần tham kiến hoàng Thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……” Phàm là kẻ bị bắt vào đại lao đều phải chịu hình, mà Nam Cung Quân là trọng phạm đương nhiên phải chịu hình phạt nặng hơn so với phạm nhân bình thường, nay còn nhìn ra hình người nữa.

      “Nam Cung Quân, ngươi còn có lá gan cầu kiến trẫm?” ta là kẻ hủy hoại cuộc sống tốt đẹp của ta và Vũ Tình. Bắt phải chịu thiên đao vạn quả cũng thể giải mối hận trong lòng, ta muốn còn sống nhưng hai người lại vĩnh viễn thể gặp lại, để cho phải chịu nỗi khổ tương tư mãi mãi.

      “Hoàng thượng, hoàng thượng……Tội thần thực xin lỗi ngài. Tội thần chỉ muốn biết Vũ Tình thế nào, nàng có khỏe ?” Nam Cung Quân biểu lo lắng.

      “Đây là việc ngươi nên hỏi sao? Nàng là phi tử của trẫm, nàng khỏe hay do trẫm quyết định. Ngươi có tư cách gì, lập trường gì mà hỏi?” Chính Hiên từng bước đến gần Nam Cung Quân, trong mắt hừng hực lửa giận. cực kì muốn nghe thấy tên Vũ Tình từ miệng nam nhân khác.

      “Vâng vâng, tội thần biết sai. Hoàng thượng, tất cả đều là lỗi của tội thần, xin hoàng thượng buông tha cho Vũ Tình. Mọi chuyện hãy để tội thần mình gánh chịu.”

      mình gánh vác? Ngươi gánh vác được sao? Uổng cho mối thâm tình của ngươi, ngươi có biết nàng thế nào ?”

      “Nàng nàng từ trước tới giờ hề ngươi, người nàng chỉ có trẫm, từ nay về sau cũng chỉ ở bên cạnh trẫm, săn sóc trẫm, vĩnh viễn rời.” Tiêu Vũ Tình thể ra những lời như vậy, Chính Hiên muốn thử lần.

      “Vũ Tình……” Nam Cung Quân cúi đầu, ảm đạm bi thương hồi lâu, rốt cục ngẩng đầu, nở nụ cười khổ:“Nàng theo đuổi hạnh phúc của bản thân là đúng, ta trách nàng. Hoàng thượng, xin hãy giao cái này cho nàng, với nàng, tội thần tôn trọng quyết định của nàng.” Nam Cung Quân lấy từ trong người ra chiếc khăn lụa.

      Chính Hiên nhận lấy khăn lụa, bên viết: Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân hồng chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung(1). Phía dưới có nguệch ngoạc cái tên: Tình Nhi.

      Chính Hiên nắm chặt khăn lụa trong tay, hận thể xé tan nó ra thành từng mảnh cùng chủ nhân của nó. Phất tay áo mà !

      Trong tẩm cung của hoàng đế, cuộc chiến giữa hai nữ nhân vẫn chưa dừng lại.

      “Đánh cược? cần thiết, suy cho cùng Âu Dương Chính Hiên đối xử với ngươi như thế nào liên quan gì đến ta.” Có liên quan, cực kì có liên quan.

      từng đối xử tốt với ta cả đời. Bất luận ta làm sai điều gì cũng tha thứ! Ngươi cũng được như vậy, ngươi nhìn ngươi bây giờ quý phi giống quý phi, cung nữ giống cung nữ. Vẫn còn là Tiêu Vũ Tình hăng hái lúc trước kia sao?” mặt Mộng phi vẻ đắc ý.

      dám phiền Mộng quý phi lo lắng cho ta.” Vũ Tình muốn tốn nước bọt với nữ nhân này, muốn ra ngoài.

      Mộng phi thấy Vũ Tình để ý đến mình, như phát điên lên hung hăng giật tóc Vũ Tình, khuôn mặt nhăn nhó vô cùng đáng sợ, mắng:“Ta chuyện với ngươi mà ngươi coi như gió thoảng bên tai. Ta là hoàng hậu, ngươi dám vô lễ với hoàng hậu như vậy, đồ hồ ly tinh này…”

      Nữ nhân xinh đẹp khi tâm địa độc ác như rắn rết có đẹp đến đâu cũng dễ chịu nổi .

      “A…Buông…tay.” Vũ Tình chỉ cảm thấy cả người run lên, đẩy Mộng phi ra tóm lấy tay nàng. Vốn định dùng võ dạy dỗ nữ nhân độc ác này trận nhưng nể tình nàng là phụ nữ có thai nên chỉ tát nàng cái.

      “Dừng tay.” Chính Hiên vào đúng lúc nhìn thấy Vũ Tình tát Mộng phi, quát lớn.

      Mộng phi vừa thấy Chính Hiên, mẫu dạ xoa lúc trước ngay lập tức biến thành cừu non, khóc sướt mướt đến trước mặt hoàng đế, rơi lệ :“Hoàng thượng……”

      Hoàng đế dịu dàng ôm vai Mộng phi, thấp giọng dỗ dành thiên hạ trong lòng.

      “Ta thấy ngươi đáng thương hại.” Nữ nhân này biến sắc mặt quá nhanh, nếu Guiness mà có mục này nàng ta nhất định có thể phá kỉ lục thế giới. Vũ Tình châm chọc .

      “Tiêu Vũ Tình, động đến quý phi, ngươi phải bị tội gì?” Tại sao Tiêu Vũ Tình mà biết trước kia còn nữa mà lại biến thành nữ nhân dối trá, hung dữ này.

      “Ta phạm quá nhiều tội rồi, thêm cái này có là gì. Ngài cứ , hoàng thượng!” Vào lúc này Tiêu Vũ Tình ngược lại lại cười được. Con người nàng có vẻ kì lạ, lúc đau lòng nàng khóc mà ngược lại cười, còn đáng sợ hơn cả khóc.

      Mộng phi lại bày ra bộ dạng tranh giành, lương thiện vô cùng:“Hoàng thượng, chắc tại nô tì làm gì sai nên mới khiến muội muội tức giận, muội muội mới hành động như thế. Là lỗi của nô tì, xin hoàng thượng đừng trách tội muội muội.”

      Hoàng đế dịu dàng che chở :“Mộng phi, chuyện này ngươi có gì sai hết!”

      Vũ Tình cười lạnh :“Mộng phi ơi mộng phi, chỉ tiếc ngươi sinh ra ở thời đại của ta, nếu nhất định có thể làm đại minh tinh vinh quang tột đỉnh, đóng phim đáng tiếc.”

      “Tiêu Vũ Tình, chuyện tới nước này rồi ngươi còn biết hối cải?” Hoàng đế vứt khăn lụa trong tay xuống đất.

      Vũ Tình nhặt khăn lụa lên, mở ra xem, sắc mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt:“Đây…đây là cái gì?”

      “Cái này chẳng lẽ phải do ngươi viết? Nam Cung Quân nhờ trẫm trả lại nó cho ngươi, cũng chúc chúng ta bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm. Cũng thề muốn ân đoạn tình tuyệt với ngươi, từ nay về sau hai thể làm .” Tiêu Vũ Tình, trẫm lại cho ngươi cơ hội nữa, đừng làm trẫm thất vọng. Nếu Vũ Tình Nam Cung Quân, nàng nhất định đến gặp , như vậy trẫm cũng từ bỏ hy vọng với nàng.

      Nam Cung Quân, ngươi đáng giận. Vì tình hãm hại bạn bè! Uổng công Tuyết coi ngươi là bạn tốt, ngươi lại hãm hại nàng như vậy. Nam Cung Quân và Tuyết là bạn học, đương nhiên biết nét chữ cuẩ Tuyết, mà bây giờ Tiêu Vũ Tình nàng đúng là hết đường chối cãi. Nếu Tuyết biết chuyện này, nàng nhất định vô cùng buồn bã. được, nhất định phải tìm Nam Cung Quân để hỏi cho ràng.

      Tiêu Vũ Tình nắm chặt khăn lụa, lao ra ngoài nhanh như gió, trước khi đột nhiên dừng bước, cười :“Tư Đồ Mộng, ngươi thắng rồi.” Cười đến tang thương mà bất đắc dĩ.

      Vũ Tình đường hướng thẳng đến nhà lao, kỳ lạ là cai ngục hề ngăn nàng lại mà là để nàng tự do tiến vào, càng kỳ lạ hơn là cửa lao chỗ Nam Cung Quân khóa, Vũ Tình nhàng đẩy cái là mở được. Nhưng nàng nhất thời nghĩ nhiều như vậy nên vào luôn.

      “Bái kiến Tiêu phi nương nương, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.” Nam Cung Quân nhìn thấy nàng vẻ mặt áy náy, nhưng đối với chuyện nàng đến lại hề cảm thấy kinh ngạc.

      “Nhờ ngươi ban tặng mà ta còn là cái gì mà nương nương nữa rồi, ngươi đừng hành đại lễ với ta như thế, ta nhận nổi.”

      Nam Cung Quân đứng lên, dám ngẩng đầu nhìn nàng:“Thực xin lỗi, Vũ Tình. Chuyện này là ta có lỗi với ngươi……” Năm đó sau khi Mộng phi vào cung, nản lòng thoái chí, từ quan rời nơi đau lòng này. Nhưng rốt cuộc kìm nổi nhớ nhung, theo người nước Hàn Hạo vào cung yết kiến, chỉ vì muốn gặp Mộng phi. vạn vạn nghĩ tới, khi gặp lại Mộng Nhi trong lòng, Mộng Nhi nay còn là Mộng Nhi xưa nữa. Vốn tưởng rằng Mộng phi tình nồng ý mật cùng , tâm về mọi chuyện khi xa cách, ngờ việc đầu tiên nàng làm là nhờ giúp hãm hại Tiêu Vũ Tình. Tiêu Vũ Tình vốn là bạn tốt cùng trường với , nhẫn tâm hại nàng như thế, nhưng Mộng phi lại là người cả đời , nỡ để nàng phải đau khổ cầu xin nên rốt cục cũng đồng ý với nàng.

      “Đúng, ngươi có lỗi với ta, càng có lỗi với người nhà của ngươi. Vì tình ngươi bất chấp tất cả, ngươi có nghĩ người nhà ngươi nhân có thể vì vậy mà gặp chuyện, còn tỷ tỷ ngươi nữa, nàng là Dung phi, ngươi có nghĩ đến tình cảnh của nàng, nàng bị hoàng đế chán ghét thế nào ? Vì lợi ích của người nhưng ngươi lại phải hy sinh cả Nam Cung gia…”

      “Hoàng thượng phải bạo quân, Nam Cung gia có công với triều đình. Cho dù nay còn quyền lực hoàng thượng đối với nhà chúng ta tệ. lạm sát kẻ vô tội.” Chính vì chắc chắn điều, mới có thể hy sinh bản thân để giúp Mộng phi.

      “Hoàng đế đúng là phải bạo quân, nhưng người khi bị chọc giận có thể làm bất cứ điều gì. Ngươi cho rằng đây là ngươi giúp Mộng phi ư? Ngươi hại nàng, chuyện này khi bại lộ, ngươi cho rằng hoàng thượng làm gì?”

      “Cho dù ta chết, ta cũng ra chân tướng mọi việc.”

      Đối mặt với Nam Cung Quân si tình như vậy, Tiêu Vũ Tình còn được gì đây? “ ‘Tòng biệt hậu, ức tương phùng, kỉ hồi hồn mộng dữ quân đồng.’ đây là lời ngươi viết cho Mộng phi đúng ?”

      “Đúng. Chỉ cần nàng hạnh phúc, bắt ta làm gì ta cũng nguyện ý. Vũ Tình, ngươi sai, chỉ là ngươi cướp quá nhiều tình của hoàng thượng, gây trở ngại cho hạnh phúc của nàng. Vũ Tình, coi như Nam Cung Quân ta có lỗi với ngươi, kiếp sau mong được chuộc tội.”

      “Ngươi……” Hại nàng thành thế này rồi kiếp sau xin chuộc tội, có ích gì chứ.

      Nam Cung Quân đột nhiên mở miệng, cười rất tươi:“Vũ Tình, ta biết mà, ta biết ngươi quên ta, ngươi vẫn rất ta.” Đột nhiên ôm chầm lấy Vũ Tình.

      Vũ Tình thấy thay đổi bất thình lình thể hiểu nổi, đầu năm nay thịnh hành biến sắc mặt sao? Càng lúc càng nhanh! Bỗng cảm thấy phía sau có đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, hừng hực ngọn lửa muốn giết người.

      ~*~ hết chương 58 ~*~

      chú thích: (1): đây là 2 câu thơ trong bài thơ “Chá thiên” của nhà thơ Yến Kỷ Đạo.

      Nguyên văn:

      《鹧鸪天》作者:晏几道

      彩袖殷勤捧玉钟。当年拚却醉颜红。

      舞低杨柳楼心月,歌尽桃花扇影风。从别后,忆相逢。几回魂梦与君同。

      今宵剩把银红照,犹恐相逢是梦中

      Hán Việt:

      Thải tụ ân cần phủng ngọc chung. Đương niên biện khước túy nhan hồng. Vũ đê dương liễu lâu tâm nguyệt, ca tẫn đào hoa phiến ảnh phong.

      Tòng biệt hậu, ức tương phùng. Kỷ hồi hồn mộng dữ quân đồng. Kim tiêu thặng bả ngân hồng chiếu, do khủng tương phùng thị mộng trung.

      Bản dịch nghĩa gần giống thơ ( by Tiu Ú :X):

      Từ sau khi biệt ly rồi lại tương phùng

      Bao lần mơ thấy được ở bên người

      Đêm nay còn chút ánh hồng soi rọi

      Như thể sợ rằng, tương phùng chỉ có trong mơ

      Ở đây Nam Cung Quân mượn câu thơ “Kỉ hồi hồn mộng dữ quân đồng” để gửi tyêu đến Tư Đồ Mộng. Trong câu có 2 chữ là chữ “Mộng” và “Quân” là tên 2 người.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :