1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngạo Khí Hoàng Phi - Tùy Phong Thanh (77c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Edit: Springivy94
      Beta: Viochan

      “Dạ.” Muốn ta chăm sóc nàng? Ngươi hề liếc mắt nhìn ta lấy cái, câu đầu tiên và duy nhất với ta lại là bảo ta chăm sóc nàng, nàng cần ta chăm sóc sao? Nàng có được sủng ái độc nhất vô nhị, ngay đến cả Thái Hậu cũng thập phần thương nàng, hậu cung này đến ông trời còn dưới nàng, chấp nhận có chỗ cho bất cứ người nào khác, chỉ là ta và nàng đều là quý phi mà ở trong lòng các ngươi vẫn có chênh lệch. Ngươi còn muốn ta chăm sóc cho nàng, đúng là nực cười, Hoàng Thượng, ngươi biết ngươi những lời này với ta tàn nhẫn đến thế nào đâu.

      Chẳng ai lại nghĩ thế cả, người ta phải trẻ con, sao phải cần người khác chăm sóc chứ? Huống hồ nàng cũng thích Mộng phi, chưa đến việc chuyện kia có liên quan đến nàng hay , chỉ là người tình địch này nàng thể nào coi như chị em tốt được, hoàng hậu rất đúng: Người thân thiết nhất thường thường là người làm ngươi tổn thương sâu sắc nhất, có , mới có tổn thương, mới có thể đau thấu tâm can, , là có thể có được ý chí sắt đá, bao giờ bị tổn thương.

      “Tiêu phi, mấy ngày nay ngươi đâu vậy? Chúng tỷ muội đều rất nhớ ngươi đó.”

      sao?” Các nàng có mà ước gì ta trở lại có, ta cứ cố tình cho các ngươi toại nguyện đấy.

      “Mấy ngày nay, Hoàng Thượng cũng rất nhớ ngươi, Hoàng Thượng mỗi ngày đều với nô tì, nhất định phải đón ngươi về, Tiêu phi, Hoàng Thượng đối xử với ngươi tốt, ngươi biết là ở trong cung có bao nhiêu người hâm mộ ngươi đâu.”

      Hâm mộ? Chỉ sợ càng nhiều là ghen tị, là nghĩ cách làm sao để hại ta có? Đợi , nàng vừa rồi cái gì cơ,“Ý của ngươi là, Hoàng Thượng mỗi ngày đều ở chỗ ngươi?” Tiểu Hiên Tử chết tiệt, ngươi đồng ý với ta ta cái gì hả.

      “Đúng vậy.” Mộng phi cười đến nhu tình mật ý, y hệt nữ nhân chìm đắm trong tình , đột nhiên nụ cười môi nàng biến mất: “Có điều, nay Tiêu phi trở về, Hoàng Thượng đương nhiên là phải về bên cạnh Tiêu phi, nô tì biết, trong lòng Hoàng Thượng, Tiêu phi là quan trọng nhất, ai có thể thay thế được vị trí của ngươi, Tiêu phi cứ yên tâm .”

      “Ta cái gì cũng yên tâm nổi.” Hừ, thiếu chút nữa bị ngươi lừa, muốn ly gián ta và Tiểu Hiên Tử đâu có dễ dàng như vậy? Ta chẳng có lý do gì mà tin ngươi chứ tin , trò xiếc này ta chơi từ hồi tiểu học, tính ra ta là tiền bối của ngươi đấy.

      Mộng phi biến sắc:“Tiêu phi, chúng ta có phải là có chuyện gì hiểu lầm nhau ? Ngươi……”

      , chẳng có hiểu lầm gì cả! Ngươi vẫn cứ là ngươi, là Mộng phi hiểu lí lẽ, xử đúng mực, dịu dàng săn sóc, lương thiện hiểu lòng người, ta cũng vẫn cứ là ta, vừa ngoan độc lại tà ác, còn có thể hại con của người ta cơ mà!” Vũ Tình cười đến chân sáng rỡ, lại làm cho người ta rét mà run.

      Mộng phi kích động thất thố như Vũ Tình tưởng tượng, vẫn tươi cười như cũ, giống như lần đầu hai người gặp mặt, khỏi làm Vũ Tình hoài nghi mình có phải hiểu lầm nàng hay , người kia nhỡ đâu phải nàng sao?

      “Bản cung hiểu ý của Tiêu phi.”

      “Ta có ý gì khác, Mộng phi đa nghi rồi.” Nhưng mặc kệ là phải hay phải, tóm lại hại nhân chi tâm thể có, phòng nhân chi tâm thể vô.( Ivy: tâm địa hại người thể có nhưng cảnh giác, đề phòng người khác cũng thể thiếu )

      Xa xa thân ảnh màu lam về phía bên này, người đó càng nhìn càng giống Lam Nhi, chẳng lẽ Lam Nhi quay lại rồi? Vũ Tình hưng phấn đứng lên, về phía bóng người kia, nàng lâu gặp Lam Nhi rồi, nghĩ lại, trong khoảng thời gian Lam Nhi về quê thăm mẹ xảy ra rất nhiều rất nhiều chuyện, nàng đống tâm muốn tìm người để kể ra hết đây.

      Đúng là Lam Nhi rồi, Vũ Tình nhìn người tới, lập tức lao đến, ôm nàng cái nồng nhiệt, nhưng Lam Nhi hình như rất lạnh nhạt, Vũ Tình cảm nhận được nàng khóc nức nở, nhưng phải là lâu lắm gặp, cảm động vui mừng quá mà khóc. Vũ Tình nghi hoặc buông ra nàng, lại phát mắt Lam Nhi sưng đỏ, xem ra khóc rất lâu rồi.

      “Lam Nhi, ngươi làm sao vậy?” Ai bắt nạt Lam Nhi nhà nàng, nàng nhất định phải bắt trả giá đắt.

      Vũ Tình vừa hỏi, nước mắt Lam Nhi cứ như nước sông vỡ đê, liên miên dứt, khóc :“Tiểu thư…… Tiểu thư, mẹ……mẹ ta chết……”

      Vũ Tình sợ hãi :“Sao lại thế được? Được rồi, Lam Nhi, ngươi đừng khóc nữa, ngươi khóc ta đau lòng lắm, đừng khóc nữa, được ? cho ta biết, mẹ ngươi……mẹ ngươi sao bà lại chết?” Nếu là bị kẻ gian làm hại, nàng nhất định báo thù giúp bà.

      “Mẹ ta……Bà bị bệnh mà chết. Trước kia ta biết hoá ra bệnh của bà lại nghiêm trọng như vậy, mỗi lần ta về thăm, bà cũng cho ta biết, còn cố ra vẻ mạnh mẽ, bệnh của bà sắp khỏi rồi, nhưng……nhưng lần này ta về, mới biết hoá ra bà sắp chịu được nữa…… Trước kia ta cho rằng mình có cha, mỗi lần nhìn thấy nhà người khác có cha thương, ta liền hỏi mẹ: Tại sao ta có cha, nhưng…… Mỗi lần nhắc tới cha ta, bà đều khóc. Trước khi lâm chung……rốt cục mẹ cũng cho ta biết thân thế, hoá ra……hoá ra ta có cha, ngờ cha ta lại chính là……”

      “Tiêu phi.” Mộng phi tới, ngắt lời Lam Nhi,“Nàng chính là tỳ nữ Lam Nhi của ngươi sao?”

      “Tham kiến Mộng phi.” Lam Nhi nhìn chằm chằm Mộng phi, ánh mắt phức tạp làm cho người ta nhìn mà hiểu, lần đầu tiên cảm thấy Lam Nhi hề là tờ giấy trắng thuần khiết tỳ vết, nàng trước kia, mặc dù được Vũ Tình dạy dỗ được nhát gan như vậy, nhưng tư tưởng về tôn ti khác nhau sớm ảnh hưởng sâu sắc, nàng tuyệt đối dám nhìn Mộng phi như vậy.

      “Lam Nhi cần đa lễ.” Mộng phi nâng nàng dậy, nhàng vỗ lên tay nàng, lại :“Các ngươi lâu rồi gặp, tất nhiên có rất nhiều chuyện muốn , bản cung quấy rầy hai vị tâm nữa.”

      Sao nàng lại biết ta và Lam Nhi lâu gặp, chẳng lẽ vẫn luôn phái người theo dõi sao? Vũ Tình nhìn thân ảnh khuất dần của Mộng phi, càng ngày càng cảm thấy này nữ nhân có điểm kì lạ, thể coi thường.

      “Lam Nhi, nàng vừa rồi có làm gì ngươi , thân thể ngươi có chỗ nào thoải mái ?” Nàng quên rằng có người am hiểu dùng độc hại ngươi.

      có ạ, Mộng…… Mộng phi sao lại làm gì ta được? Mộng phi nương nương phải là người tốt sao?” Lam Nhi nhìn về phía con đường Mộng phi , ánh mắt làm cho người ta đoán ra, trước kia ở trước mặt Vũ Tình, Lam Nhi giống như tờ giấy trắng, tâm tư của nàng, suy nghĩ của nàng, Vũ Tình đều hiểu , nhưng bây giờ nàng bắt đầu hiểu nổi rồi, chẳng lẽ mọi người toàn thế giới thay đổi, Lam Nhi cũng thay đổi sao? , Lam Nhi trưởng thành rồi, mỗi người đều phải lớn lên, Lam nhi cũng còn là tiểu nương đơn thuần kia nữa, chừng lần này xuất cung, nàng tìm được hoàng tử bạch mã trong lòng, mà có khi là vì mẹ nàng chết, nàng nhất thời thích ứng được.

      “Lam Nhi, ngươi vừa rồi cha ngươi cái gì cơ?”

      Lam Nhi lúc này mới như tỉnh lại từ trong mộng:“Cha ta? Cha ta…… Ta biết.”

      Vũ Tình nghi hoặc nhìn nàng……

      ~*~ hết chương 50 ~*~

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi [chương 51.1]
      12/05/2011
      BY ♥ VI ♥
      Edit: Springivy94
      Beta: Viochan

      Rốt cục cũng đến ngày sinh của hoàng đế, trong hoàng cung giăng đèn kết hoa, vui sướng, sinh cơ dào dạt, cung điện huy hoàng tráng lệ càng thể tôn quý và xa hoa của đế vương. Tuy rằng hoàng đế cố gắng làm ở mức thấp nhất, muốn hao tài tốn của, nhưng hạng người a dua nịnh hót chiếm phần đông, người như thế muốn ngăn cũng ngăn được. Bọn họ nghĩ ngươi hài lòng, tiện đà càng làm trầm trọng thêm, cho dù hoàng đế muốn long trọng quá mức nhưng góc ngày sinh của hoàng đế cũng hơn rất nhiều rất nhiều so với dân chúng bình thường, chút cơm cũng là thứ mà dân chúng khổ khổ sở sở kiếm cả đời cũng có được.

      Nay hoàng hậu phế, hậu cung vô chủ, người có thể cùng an toạ bên cạnh hoàng đế chỉ có hai vị quý phi, Thái Hậu thích náo nhiệt, lui ở bên, trọng điểm đều đặt vào gia yến(bữa tiệc) buổi tối. Vũ Tình ngồi đại điện, nghe bách quan và các sứ thần ngoại quốc triều bái, nghe đến lỗ tai hoá kén.

      Tiểu Hiên Tử đáng chết lừa ta đến đây, căn bản chỉ là thú vị, mà là nhàm chán muốn chết! Vũ Tình thập phần bất nhã…, ngờ vừa động chút bị hoàng đế nhìn thấy hết.

      đúng là làm khó nàng, bắt người như nàng ngồi lâu như vậy, nếu là trước kia, nàng sớm bay hướng nào biêt rồi, chừng còn quấy rối phen ấy chứ. Nàng bắt đầu thay đổi vì , bắt đầu để ý , nghĩ đến đây, Chính Hiên khỏi nở nụ cười. Triều thần nhìn thấy hoàng đế tươi cười, trong lòng cũng thả lỏng rất nhiều, tâm tình Hoàng Thượng rất tốt!

      Ban đầu là đại điện to lớn yên lặng trang nghiêm, mọi người vốn chỉ tươi cười theo lễ nghi, đến lúc này mới cười cách , ngờ, uy lực của Vũ Tình lại lớn như vậy.

      đám người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh vào, bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, kiêu ngạo, bộ dáng cả vú lấp miệng em.

      Các vị phi tử đều rất ngạc nhiên nhìn bọn họ, người có hình dáng như vậy trước đây họ chưa từng gặp. Ủa, biểu tình của Mộng phi hình như có chút kì quái! nữ nhi ngoan ngoãn nũng nịu như nàng nhất định là bị doạ rồi.

      “Ta là sứ giả của Hàn Hạo quốc, hôm nay thay mặt chủ của ta đến chúc thọ hoàng thượng, chúc Hoàng thượng thọ cùng trời đất, vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.” Tuy rằng có thần phục trong lời nhưng ngữ khí lại giống thế chút nào. Hàn Hạo quốc này liên tiếp phạm vào biên giới của Long Hiên, khơi mào chiến loạn, bị Long Hiên đánh tới thủ đô, mới cúi đầu xưng thần, nhưng trong lòng người Hàn Hạo quốc vẫn phục Long Hiên, muốn mượn lần chúc thọ này làm giảm uy phong của Long Hiên.

      “Bình thân.” Người tới là khách, hôm nay tâm tình tốt, đáng để so đo.

      Là ai chuyện kiêu ngạo như vậy? Vũ Tình chợp mắt đột nhiên mở mắt ra, xem ra lần chúc thọ này nhàm chán cho lắm, nàng thích nhất là khiêu chiến.

      “…”[ Hoàng Thượng, đại vương lệnh cho ta mang lễ vật đến ](Vi: chỗ … là mấy cái phiên tiếng của họ, viết liền tù tì chả dịch nổi nên quyết định viết …)

      Trong triều đình ai hiểu sứ giả cái gì. Mọi người đều ngươi xem ta, ta xem ngươi, khe khẽ .

      Vũ Tình đột nhiên thần thái sáng láng đứng lên, người Hàn Hạo quốc ràng tiếng , bọn họ nghĩ rằng Long Hiên ai biết ngôn ngữ của bọn họ, muốn làm cho Long Hiên mất mặt, đáng tiếc, bọn họ tính sai rồi!

      Sứ giả nghĩ rằng gian kế sắp thực được, : “…” [ Mong Hoàng Thượng vui lòng nhận cho, nếu Hoàng Thượng nhận chính là khinh thường Hàn Hạo quốc ta, Hàn Hạo quốc chúng ta tuy là nước , bằng Long Hiên rộng lớn mênh mông, nhưng cũng dễ để cho người khác khinh thường.]

      Hoá ra là như vậy, Hàn Hạo quốc căn bản là ý tại ngôn ngoại, ràng tiếng trung , lại tiếng , gây ra bất hoà giữa Hàn Hạo và Long Hiên. Người Long Hiên tất nhiên hiểu được ngôn ngữ của bọn họ. Bọn họ muốn khơi mào chiến tranh, lại sợ xuất binh vô cớ nên mới nghĩ ra cách này.

      Chính Hiên ngoài mặt trấn định tự nhiên, trong lòng có chút lo lắng, lời của sứ giả Hàn Hạo quốc nhất định phải là lời lẽ hay ho gì, phải chăng là cố tình khiến cho hiểu ý sứ giả? Nếu khiêu chiến, Long Hiên sợ, nhưng khi tứ bề có dấu hiệu bất ổn, người chịu khổ nhiều nhất vẫn là dân chúng, nếu có thể tốt nhất là khơi mào, vì vậy lúc trước tiêu diệt Hàn Hạo quốc rồi.

      “…”[ Sứ giả nên tức giận, lễ vật quý trọng tất nhiên giống với người thường, chúng ta đâu dám nhận? Xin mời mang ra cho mọi người cùng chiêm ngưỡng.]

      Muốn khi dễ Tiểu Hiên Tử nhà ta phải hỏi qua ta nhá, khi còn học, tiếng của ta là tốt nhất trong khoa, ở nước Mĩ cũng nhiều năm, điểm nhặt ấy có thể làm khó ta sao?

      Lời Vũ Tình vừa ra làm sợ hãi ít người, toàn bộ ánh mắt tập trung vào nàng! Nàng cũng phải chưa từng gặp tình huống này, hoàn toàn sợ hãi, mà lại toát ra khí thế của mẫu nghi thiên hạ.

      Trái tim của Hoàng đế sớm được Vũ Tình huấn luyện trở nên mạnh mẽ, Vũ Tình làm những việc đáng kinh ngạc hoàng đế lại có vẻ đặc biệt ngạc nhiên, sớm đoán được nhưng cũng đành bó tay, biết ngay là Tình Nhi của ngoan ngoãn ngồi chờ yến hội kết thúc đâu mà. Nhưng mọi người bên dưới cực kì giật mình, Tiêu Tề Uyên lại có vẻ mặt thâm trầm.

      Các vị phi tử ai cũng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt sắp toé lửa đến nơi, tại sao cứ luôn là nàng, nàng lúc nào cũng có thể dễ dàng thu hút ánh mắt mọi người? Cho dù nàng ngủ ánh mắt của Hoàng thượng cũng rời chỗ khác.

      Vũ Tình hình như nghe thấy tiếng nghiến răng ken két đâu đây.

      Sứ giả hơi kinh ngạc rồi lập tức khôi phục vẻ bình thường, sai người mang lễ vật đến, kế hoạch của thể để cho phi tử nho này phá hỏng được.

      “…”

      “Tình Nhi, cái gì thế?” Hoàng đế hơi hơi nghiêng người, dựa vào Vũ Tình.

      Hành động vừa rồi của hoàng đế đúng là bất công, nhóm phi tử nhìn nhau, cuối cùng đồng loạt nhìn về phía Mộng phi, nhưng Mộng phi có phản ứng, ánh mắt lơ đễnh, có chút bất an.

      đây là thánh vật của quốc gia — đàn dương cầm. Vì tình hữu hảo giữa hai nước, đặc biệt dâng tặng Thiên triều.” Ngay cả đàn dương cầm cũng mang ra, Hàn Hạo quốc đúng là từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, lâu chơi đàn dương cầm, tay nàng có hơi cứng rồi đây.

      Chính Hiên hào sảng cười: “Ha ha, trẫm đa tạ quốc quân của quý quốc.”

      “Vâng. Nhưng đàn dương cầm cũng là thánh vật của quốc gia ta, tất nhiên thể tuỳ ý đem tặng cho người khác, dối gạt Hoàng thượng, kỳ thần dân nước ta ai biết chơi loại đàn này, chỉ có công chúa biết, nhưng may, công chúa mấy tháng trước qua đời vì bệnh, nguyện vọng của công chúa chính là tìm người biết chơi đàn này. Đại vương sau tang lễ của công chúa rất buồn, muốn hoàn thành tâm nguyện đó. Thiên triều đất rộng của nhiều, nhân tài đông đúc, nhất định có người biết chơi đàn, hy vọng Hoàng Thượng có thể giúp đại vương hoàn thành tâm nguyện của công chúa, đại vương còn , nếu Hoàng Thượng có thể tìm được người này, Hàn Hạo quốc nhất định mang ơn, lưỡng quốc trăm năm hữu hảo.” Sứ giả biết dùng tiếng vô dụng, lập tức thay đổi sách lược.

      nhiều làm gì cho vô nghĩa, mục đích vốn chính là: Nếu Hoàng Thượng thể giúp chúng tìm được người kia, bọn họ theo đó mà phát động chiến tranh. Quả thực là buồn cười, nguyện vọng của công chúa nhà bọn họ liên quan gì đến Hoàng Thượng, làm thế này cứ như là Hoàng Thượng nợ gì nàng ta vậy.

      “Chuyện này…” Thế này đúng là làm khó , ngay cả cũng biết đàn dương cầm là vật gì chứ đừng đến chơi, con dân Long Hiên sao có thể biết? Hàn Hạo quốc ràng là muốn làm khó xử, muốn đánh nhau đánh , chẳng lẽ Âu Dương Chính Hiên lại sợ thất bại.

      Sứ giả từng bước ép người: “Hoàng Thượng muốn sao? Phải chăng khinh thường Hàn Hạo quốc chúng ta là nước ?”

      Thành quý nhân tính nóng nảy, có gì nấy, lại cam tâm vị trí nổi bật bị Vũ Tình cướp , : “To gan, Hoàng Thượng đường đường là vua nước, tại sao phải giúp các ngươi tìm người chơi đàn? Hàn Hạo quốc các ngươi dù sao cũng chỉ là nước , dám làm càn đất Long Hiên, chẳng lẽ sợ Hoàng Thượng tiêu diệt quốc gia các ngươi sao?” Thành quý nhân nghĩ Hoàng Thượng ban thưởng cho nàng, ngờ mặt Hoàng Thượng càng ngày càng tối sầm lại, tức giận ngút trời.

      Vũ Tình nhìn Thành quý nhân lắc đầu, kẻ ngu ngốc này, tự cho mình thông minh, nàng nghĩ nàng giúp Long Hiên sao? Nàng còn tưởng rằng đây là thời điểm nàng ở trong cung cậy mạnh sao? Đây chính là quốc gia đại , chút bất đồng có thể gây nên sóng to gió lớn, đến lúc đó máu chảy thành sông, nàng có thể đảm đương nổi sao? Hàn Hạo quốc muốn chọc giận chúng ta, khiến cho bọn họ có cớ xuất binh, lại làm cho các quốc gia chư hầu bất mãn, quay sang tấn công cùng nhau.

      “Quốc gia của ta mặc dù bằng Long Hiên, cũng thể để cho người ta khinh thường như thế, cáo từ, chúng ta gặp lại chiến trường !” Sứ giả đạt được mục đích, chuẩn bị lui ra, bọn họ sớm chuẩn bị tốt, đại quân lén tới gần biên giới giữa hai quốc gia, chỉ đợi ra lệnh tiếng, nhất định có thể đánh úp khiến Long Hiên trở tay kịp.

      “Khoan , sứ giả sao lại tức giận như vậy? Thành quý nhân năng vô lễ, mạo phạm quý quốc, là chúng ta đúng, bản cung thay nàng giải thích với quý quốc.” Hàn Hạo quốc dám kiêu ngạo như vậy, nhất định là có chuẩn bị trước, “Hoàng Thượng, nô tì rất có hứng thú đối với cây dàn dương cầm kia, có thế cho nô tì thử lần ?”

      Vũ Tình tinh linh cổ quái, hết lần này đến lần khác làm cho khiếp sợ, phương pháp làm việc của nàng luôn khác người, làm gì cũng vượt xa tưởng tượng của người khác, chẳng lẽ đây là phong thái của đệ nhất tài nữ kinh thành? Nhưng vẫn khỏi lo lắng, ghé vào tai nàng : “Tình Nhi, nàng có thể hả?”

      “Yên tâm!” Bảo nàng chơi đàn tranh, nàng thể, nhưng chơi đàn dương cầm, nàng học từ nhở tới lớn, dư sức.

      Chính Hiên gật gật đầu, Vũ Tình có thể nhất định là có thể, tin tưởng nàng!

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi [chương 51.2]
      14/05/2011
      BY ♥ VI ♥
      Edit: Springivy94
      Beta: Viochan



      Vũ Tình chậm rãi xuống phía dưới, ngồi trước đàn dương cầm thử chút, ưm, cũng tệ lắm, ở cổ đại có thể làm được như vậy là rất giỏi rồi. Đàn gì cho hay bây giờ, thể chơi quá sâu sắc, bọn họ nghe hiểu, vậy đàn “Điệp luyến”, triền miên, dễ nghe lại cảm động, nhất định có thể khiến bọn họ cảm động rơi nước mắt. Hì hì…

      Ngón tay mảnh khảnh chậm rãi lướt qua phím đàn, kì diệu là cây đàn dương cầm thô kệch nhưng qua tay nàng đánh lại phát ra được những sắc tuyệt vời, đại điện tĩnh lặng đến nỗi tiếng cây kim rơi xuống cũng nghe thấy, chỉ có thanh róc rách như nước chảy, sầu triền miên, giống như nữ tử bộc lộ si tình của nàng, lại giống như nỗi ai oán của đôi tình nhân trải qua mưa gió cũng thể ở bên nhau.

      Vũ Tình im lặng đàn, dưới ánh trăng chiếu rọi, nàng giống như tiên nữ, khiến cho mọi người nhìn đến ngây người, Chính Hiên cũng phải thốt lên: Thê tử như thế, trượng phu còn cầu cái gì.(ý có được người vợ như thế chẳng còn cần gì khác nữa)

      Xong khúc, sứ giả khỏi thất thần, trong khoảnh khắc đó, bọn họ như thấy công chúa sống lại.

      Sứ giả muốn chuyện, đột nhiên có người tiến vào kề tai , biến sắc : “Long Hiên quả nhiên nhân tài đông đúc, chúng ta…khâm phục.”

      “Tốt tốt, vị sứ giả này cũng vào trong .” Tình Nhi ơi Tình Nhi, nàng lại giúp trẫm đại ân, trẫm phải báo đáp nàng như thế nào đây?

      “Hoàng Thượng, chúng ta có thể mời nương nương khiêu vũ ?” tin ngay cả điệu nhảy của quốc gia bọn họ nàng cũng từng thử qua.

      Chính Hiên mỉm cười gật đầu, tài nghệ múa của Vũ Tình, từng lĩnh giáo, Hàn Hạo quốc nho căn bản thể làm khó được nàng, chỉ là phải muốn nắm tay Vũ Tình đấy chứ? muốn chút nào, nhưng liên quan đến quốc nên cũng đành thôi.

      Tiểu Hiên Tử đáng chết, đợi ta đồng ý đáp ứng người ta, đợi xem ta giáo huấn ngươi như thế nào? muốn, bộ dạng sứ giả này có chút xấu, nàng muốn khiêu vũ với đâu.

      Kỳ quái là người khiêu vũ cùng nàng phải vị sứ giả kia, mà là nam tử tuấn cùng bọn họ, dáng vẻ lại giống người của Long Hiên, hình như phải người Hàn Hạo quốc?

      “Thảo dân Nam Cung Quân tham kiến Hoàng Thượng.”

      “NamCung Quân?” Đối với cái tên này, hình như có chút ấn tượng. Đúng rồi, họ Nam Cung, là trai của Dung phi, từng giữ chức Thị lang bộ lễ, sau đó biết vì chuyện gì từ quan dạo chơi bốn biển, ngờ lại dạo chơi đến Hàn Hạo quốc.

      “Vâng.” Năm đó và Hoàng Thượng là huyết khí phương cương, hai người vừa là quân thần vừa là bằng hữu.

      “Bình thân.” Cho dù giữ chức vị trong triều, ta cũng thể nhìn phi tử của suốt được. Vừa rồi Chính Hiên phát , trong đám sứ thần có người luôn nhìn chằm chằm vào Vũ Tình ở bên này, làm hại thiếu chút nữa nổi giận, ngờ lại là Nam Cung Quân.

      “Tạ ơn Hoàng Thượng.” Nam Cung Quân đứng lên, với Tiêu Vũ Tình: “Nương nương, mời!”

      sao, khiêu vũ với người đẹp trai nàng rất nguyện ý, nhưng có người rất đồng ý, ôm thắt lưng mảnh khảnh của Vũ Tình, Vũ Tình đưa tay đặt ở bả vai , di chuyển rất nhàng, nếu Vũ Tình học nhảy từ đến lớn, sớm có căn cơ, chỉ sợ cũng bị đánh bại.

      “Nương nương, người nhảy rất khá.” Những tưởng khiêu vũ vô địch thiên hạ, ngờ lại bằng được Vũ Tình. vốn địch cố tình nhường để thua, dù gì cũng là người Long Hiên, nhưng xem ra bây giờ có nhường cũng chưa chắc thắng được.

      “Quá khen! Ngươi nhảy giỏi hơn ta mà, đa tạ thủ hạ lưu tình.” Hai người vừa khiê vũ vừa nho .

      “Ngươi học được lúc nào vậy, trước kia ngươi đâu có biết.”

      lời này là có ý gì? Chẳng lẽ trước kia ta biết sao? đúng đúng, hẳn là Vũ Tình trước kia biết , phải hai người bọn họ từng có quãng thời gian… đâu, Ngạo Tuyết có bạn trai, bạn trai của nàng là Doãn Thiếu Phong! Chưa từng nghe nàng nhắc đến người tên là Nam Cung Quân bao giờ.

      Hoàng đế ho chút, Vũ Tình trầm tư tỉnh lại, mới phát tư thế tại của nàng và Nam Cung Quân ái muội cỡ nào, gần như dán hẳn vào nhau, nếu phải có nhiều sứ giả ngoại quốc ở đây như vậy, Chính Hiên đâu thể chịu đến bây giờ, sớm giết người rồi ấy chứ. Vũ Tình vội vàng tránh ra.

      Taycủa Nam Cung Quân sựng lại giữa trung, cảm thấy có chút xấu hổ, ôm quyền : “Kĩ thuật múa của nương nương là đệ nhất thiên hạ, thảo dân tâm phục khẩu phục.” Lập tức cầm lấy tay Vũ Tình, theo lễ nghi định hôn, ở ngoại quốc lâu, ngay cả lễ nghi của bổn quốc cũng quên mất. Đối với người ngoại quốc là bình thường, chỉ là lễ phép thường tình, nhưng vừa mới hôn, hoàng đế muốn giết người.

      “Nam Cung ái khanh, ngươi làm gì vậy?” Đó là thanh của Hoàng Thượng, Nam Cung Quân ngẩng đầu lên nhìn, chủ nhân của đôi tay chẳng phải là Âu Dương Chính Hiên sao? Kỳ quái, vừa hôn ràng là tay của Tiêu phi mà.(Vi: a, chết cười, hôn tay CH ko biết có cgiác tnào :)))~)

      lúc này mới nhớ ra, bây giờ ở trong hoàng cung của Long Hiên, sao có thể dùng lễ nghi của ngoại quốc? Đối tượng lại là phi tử của Hoàng Thượng, ràng là nhổ râu hùm mà, “Hoàng Thượng, xin thứ tội. Thảo dân lâu về nước, còn tưởng rằng ở Hàn Hạo quốc, cho nên mới làm như thế… Xin Hoàng Thượng thứ tội.” Nam Cung Quân quỳ xuống, sao có thể phạm sai lầm này chứ? Nàng trở thành phi tử của ta rồi!

      “Tiểu…” được, bây giờ triều, phải cho chút mặt mũi, gọi Tiểu Hiên Tử được, “Hoàng Thượng, người ta cũng chỉ làm tượng trưng thôi, người nên trách tội .” Ở đại, như vậy rất bình thường, là thích ăn dấm chua!

      “Đứng lên .” Ngay cả Vũ Tình cũng mở miệng, muốn trách tội cũng được, huống hồ hôm nay là ngày sinh của , lại có nhiều sứ giả ở đây như vậy, muốn nỗi bão cũng được.

      Vũ Tình lên, muốn trở lại chỗ ngồi của mình, lại bị hoàng đế ngăn lại, dùng sức lôi kéo ôm Vũ Tình vào lòng, hai người cùng ngồi long ỷ!

      Chúng phi sắc mặt đều xanh mét, trong thiên hạ có ai có thể ngồi cùng hoàng thượng long ỷ chứ? Hoàng Thượng ràng bất công, từ sau khi Tiêu phi hồi cung, Hoàng Thượng đến chỗ các phi tần khác, thậm chí còn buồn liếc mắt cái. Trong lòng , trong mắt chỉ có Tiêu quý phi, nay hậu cung vô chủ, hoàng hậu tiếp theo là ai trong lòng mọi người đều biết ràng, nhưng các nàng cam lòng. Tiêu phi mới tiến cung chưa được bao lâu, liền từ chiêu dung bước lên trời, làm đến quý phi, bây giờ mình nàng hưởng ngàn vạn sủng ái, chờ đến khi nàng lên làm hoàng hậu, hậu cung này còn có chỗ cho người khác sao? người đắc đạo, ngay cả chức quan của phụ thân nàng cũng càng ngày càng lớn. Thực hiểu nổi, Hoàng Thượng rốt cuộc thích nàng ở điểm nào? Đúng vậy, nàng rất đẹp, nhưng trong hậu cung người đẹp hơn cũng có, tại sao Hoàng Thượng chỉ thích mỗi nàng, nàng gì nghe nấy, các nàng vắt óc tìm mưu kế chèn ép đối thủ, lấy lòng Hoàng Thượng, tại sao được Hoàng Thượng để ý dù chỉ chút.

      Biểu tình của Mộng phi quái dị nhất, biểu tình của nàng giống như tức giận, mà giống sợ hãi, nàng sợ cái gì?

      mặt sứ giả là vẻ hiểu : Hoàng đế và hoàng hậu ân ái.

      động tác đơn giản của hoàng đế có thể khiến cho nhiều người có nhiều biểu tình phong phú như vậy, đáng , Vũ Tình nhìn trái nhìn phải, cuối cùng tập trung mặt Chính Hiên, bộ dáng giống như muốn ăn nàng, nàng nhìn thấy muốn tức giận.

      “Này, ngươi làm gì vậy? Phía dưới có rất nhiều người đấy!”

      “Trẫm làm gì còn phải bận tâm đến người khác sao?” Chính Hiên đe doạ nàng, đương nhiên, ở trong này biểu diễn chân nhân tú, Tình Nhi chỉ thuộc về mà thôi, bất luận kẻ nào cũng được nhìn trộm.

      “Đúng là doạ người, ta rất sợ, chơi nữa, nhanh để ta xuống dưới . Ngươi đường đường là vua của nước, như vậy còn ra thể thống gì. Hình tượng hoàng đế ngươi cần giữ sao?”

      “Việc này ảnh hưởng gì đến hình tượng của trẫm cả.” Đại vương các nước người nào có thê thiếp thành đàn, khi lên triều còn trái ôm phải ấp, Chính Hiên vẫn còn là chính nhân quân tử, còn nữa Long Hiên đứng đầu chúng quốc, ai dám nào.

      “Được rồi, với ngươi, chơi nữa, thả ta xuống!” Vũ Tình giãy dụa đứng lên, ở người trườn qua trườn lại, nàng chưa hiểu chuyện đời, chút cũng hiểu lòng nam nhân.

      Động tác của Vũ Tình tác động đến mỗi dây thần kinh của , trời ạ, nha đầu kia muốn thử sức chịu đựng của có phải ? Nếu là những phi tần khác, khinh thường, nhưng người trong lòng này là người , cũng phải Liễu Hạ Huệ có người ngồi trong lòng mà vẫn loạn, sao có thể chịu được dụ hoặc như vậy?

      “Tiểu Hiên Tử, bộ dáng ngươi nhìn rất thống khổ, ngươi làm sao vậy?” Có phải ta quá nặng hay , khiến thoải mái? Ta vẫn là nên đứng lên, dù rất lưu luyến ấm áp trong lòng .

      “Tiêu Vũ Tình, ngươi tốt nhất ngoan ngoãn cho trẫm, đừng chơi với lửa có ngày chết cháy.”

      “Được.” Lần đầu tiên cảm thấy Tiểu Hiên Tử có chút đáng sợ, trực giác mách bảo nàng, nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, nàng chết rất thảm rất thảm, có lẽ ngay cả xương cốt cũng còn.

      Tiêu Vũ Tình rốt cục biến thành cừu ngoan ngoãn, Chính Hiên đột nhiên cảm thấy cảm giác rất thành tựu, so với chiến dịch lấy ít thắng nhiều đánh thắng Liêu quốc năm đó còn tự hào hơn, ngẩng đầu nhìn lên, phát trong triều thần ánh mắt mọi người lộ vẻ kỳ quái nhìn , sắc mặt của Tiêu Tề Uyên càng thêm ngưng trọng.

      “Các vị ái khanh, cần câu nệ như vậy, tuỳ ý .”

      Sứ giả ngoại quốc hiểu cho nên : “Đa tạ Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế…” Từ khi hoàng đế Chính Hiên trị vì đến nay, quốc thái dân an, dân chúng an cư lạc nghiệp, làm tứ hải thần phục, vị hoàng đế này tuy rằng trẻ tuổi, nhưng các quốc gia cũng thần phục .

      Hoàng hậu nương nương? Là chỉ ta sao? Ta biến thành hoàng hậu nương nương từ lúc nào vậy?

      ~*~ hết chương 51 ~*~

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ♥♥ Ngạo khí hoàng phi [chương 52.1] ♥♥
      15/05/2011
      BY ♥ VI ♥
      ♥♥ Edit: Viochan ♥♥
      Quốc yến xong, chúng thần lui xuống, Vũ Tình nhàm chán đến cực điểm thừa dịp Chính Hiên chú ý lén chuồn ra ngoài, aizzz, phiền chết được, tham gia quốc yến(tiệc của cả nước) xong lại còn ngoạn cái gì gia yến(tiệc gia đình, ở đây là trong hoàng thất với nhau) nữa hả? Nhất định lại càng nhàm chán! Nàng thầm nghĩ muốn cùng Chính Hiên chỉ hai người chúc mừng sinh nhật , nàng còn chuẩn bị niềm vui bất ngờ cho nữa, nhưng Chính Hiên bận đến chút thời gian nào, nàng vẫn muốn được trọn vẹn, đáng tiếc Chính Hiên phải của mình nàng, là của khắp thiên hạ.

      Ủa? Người phía trước này hình như là cha của Ngạo Tuyết — Tiêu Tề Uyên, ta nên gọi là gì mới được nhỉ? Tiêu đại nhân sao? được, thân phận bây giờ của ta là Tiêu Vũ Tình mà, là gì có ai gọi cha mình là đại nhân chứ.

      “Cha!” Vũ Tình ngọt ngào gọi tiếng, nàng cũng ngờ mình lại gọi dễ dàng như vậy, cứ thế mà gọi được luôn.

      Tiêu Tề Uyên hơi khựng người, xoay người :“Vi thần tham kiến nương nương.”

      “Cha, ta là nữ nhi của ngươi mà, làm gì có cha nào bái kiến nữ nhi chứ?” Những người cổ đại này là có vấn đề, nữ nhi làm nương nương lại còn phải hành lễ với nàng, hoàng đế là con rể của , cũng phải nơm nớp lo sợ, câu cũng dám đắc tội, cho dù nữ nhi bị khi dễ thảm hại cũng dám có câu oán hận, nếu mà ta bị khi dễ, cha ta nhất định ném cả trời ấy chứ.

      “Tình Nhi, được tuỳ tiện, nay ngươi là Tiêu phi nương nương, ta là thần tử, đương nhiên phải thế.”

      Vũ Tình lập tức kết luận về : Cổ hủ, quả thực giống hệt như Ngạo Tuyết .

      “Được rồi được rồi, cha, chúng ta chuyện này nữa. Cha, ngươi có khoẻ ?” Nghe Ngạo Tuyết , sứv khoẻ cha nàng vẫn tốt lắm, thường xuyên bị đau đầu.

      “Hoàn hảo hoàn hảo, khó được Tình Nhi quan tâm cha như vậy, còn nhớ mới trước đây, mỗi lần cha phát bệnh, Tình Nhi luôn tác trực bên cạnh, tấc cũng rời, còn ……”

      “Cuối cùng ta : Tình Nhi muốn vĩnh viễn chăm sóc cho cha, lấy chồng, rời xa cha.” Cha hoài nghi ta sao? Hình như cố ý muốn kiểm tra ta, may quá, Ngạo Tuyết sớm hết chuyện cũ của bọn cho ta biết, bằng nhất định bị lộ, Tiêu Tề Uyên tuy rằng cổ hủ nhưng cũng rất khôn khéo.

      ngờ, Tình Nhi của ta bây giờ là hoàng phi rồi, lúc trước cho ngươi tiến cung, ngươi sống chết chịu, cha cũng biết bắt ngươi tiến cung là làm khó dễ ngươi.”

      có gì đâu ạ, cha cũng chỉ hy vọng ta có thể giúp cho Hoàng Thượng thôi.” Hơn nữa ta thay Ngạo Tuyết làm được, ngươi cũng nên yên tâm , Ngạo Tuyết ở bên kia cũng rất tốt.

      Tiêu Tề Uyên vui mừng nở nụ cười,“Tốt tốt, Tình Nhi, Hoàng Thượng đối xử với ngươi tốt ?”

      “Tốt, tốt lắm, dám đối xử tốt với ta sao?”

      Tiêu Tề Uyên đột nhiên nghiêm mặt lại:“Tình Nhi, sao có thể như thế chứ?” Tình Nhi của chưa bao giờ ăn kiểu này.

      “Ta vẫn luôn như vậy mà.”

      “Ngươi phải Tình Nhi, ngươi rốt cuộc là ai?” Tiêu Tề Uyên dùng ánh mắt hoài nghi nghiêm khắc xem xét Vũ Tình, nữ nhi kia của đâu rồi? Người này tại sao lại giả mạo Tình Nhi? Tình Nhi liệu có…..xảy ra chuyện gì ?

      “Cha, ta là nữ nhi của ngươi, Tiêu Vũ Tình mà.” đúng là lợi hại, ta che giấu lâu như vậy đều bị phát , tại sao mới với đến hai câu bị vạch trần, ta làm sai cái gì sao?

      “Ha ha ha…… Nữ nhi là ta nuôi lớn, nàng thế nào chẳng lẽ ta biết sao? Nữ nhi của ta từ trước tới nay đều ở trong nhà, ra khỏi cửa, chưa từng đến Hàn Hạo quốc, sao nàng có thể hiểu được tiếng nước ngoài? Cũng biết đàn cái gì dương cầm, khiêu cái gì vũ, ngươi ngoại trừ dung mạo bộ dạng giống nàng ra biểu tình thần thái đều cách biệt trời vực, , ngươi rốt cuộc là ai?” Tình Nhi của nhất định xảy ra chuyện, nếu sao lại có người giả mạo thế này? Nhưng nữ tử trước mắt lại có vẻ giống người xấu, tinh thuần tự nhiên, hoạt bát đáng , đôi mắt lanh lợi mang theo vẻ phóng khoáng, nhìn thế nào cũng phải người xấu.

      “Tiêu đại nhân quả nhiên khôn khéo, nhanh như vậy ngươi nhìn thấu rồi!” Cũng khó trách lại nhận ra được, dù sao nữ nhi nhìn từ đến lớn, Chính Hiên tiếp xúc với Vũ Tình trước kia cho nên biết Vũ Tình trước kia và Vũ Tình bây giờ có gì khác nhau.

      “Ngươi quả nhiên phải nữ nhi của ta.”

      “Đúng vậy, ta phải Tiêu Vũ Tình , ta vốn tên là Lăng Ngạo Tuyết, cũng phải người Long Hiên các ngươi.”

      “Vậy nữ nhi ta đâu? Nàng ở đâu? Nàng gặp chuyện gì chứ?”

      “Yên tâm, Tiêu đại nhân, Vũ Tình nàng tại rất tốt, nàng đóng làm ta, mà ta lại ở đây đóng vai nàng, cũng chính là nữ nhi của ngài.” Nhìn bộ dáng nghi hoặc của Tiêu Tề Uyên, Vũ Tình tiếp tục giải thích:“Chuyện này ra có lẽ có điểm thể. Nhưng đây là , ta đến từ dị thế thời , bởi vì nhân duyên nên mới trao đổi thân phận với Vũ Tình, ta đồng ý với Vũ Tình là thay nàng chăm sóc ngài tốt.”

      “Dị thế thời ? Rất khó tin.” Nữ tử này bộ dáng giống như dối, chỉ cần Tình nhi sao là tốt rồi!

      “Là , chúng ta còn có thể thường xuyên gặp nhau trong mơ, nếu sao ta có thể biết được nhiều chuyện của các ngươi như vậy? Tiêu đại nhân, ngươi có gì muốn ta với Vũ Tình ?”

      “Ngươi hãy với nàng, cha rất nhớ nàng.” Tiêu Tề Uyên khỏi nghẹn ngào, nữ nhi chưa từng rời xa , nay mình ở bên ngoài, sao có thể lo lắng.

      “Ta chuyển lời, Vũ Tình cũng rất nhớ ngài.” Nhìn Tiêu Tề Uyên lo lắng mong nhớ nữ nhi, Vũ Tình cũng nhớ về cha mẹ ở đại, bọn họ nhất định cũng rất nhớ ta? Tiêu Tề Uyên muốn , Vũ Tình đột nhiên :“Cha…… Ta có thể gọi ngươi như vậy được ?”

      “Đương nhiên có thể, ngươi là Tiêu Vũ Tình, chính là nữ nhi của ta, ta lại có nữ nhi rồi.” Nữ nhi cho tới bây giờ vẫn chưa từng rời xa .

      Vũ Tình vô cùng thân thiết kéo tay , làm nũng :“Cha……” biết tại sao, từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Tiêu Tề Uyên, nàng cảm giác đặc biệt thân thiết.

      “Tình Nhi à, Vũ Tình từ trước tới nay làm nũng với ta như thế bao giờ đâu.” này đúng là khiến người khác phải mến.

      ạ?” Ngốc quá , làm nũng là pháp bảo tất thắng của nữ nhi mà, mỗi lần nàng chỉ cần dẻo miệng chút, lại rớt ra vài giọt nước mắt tội nghiệp, cha mẹ nàng lập tức đầu hàng.

      Được rồi, cha phải đây.”

      “Dạ, tạm biệt cha.”

      Lúc Tiêu Tề Uyên vẫn nhịn được cười trộm chút, này rất thú vị, vậy là có hai nữ nhi rồi.

      biết cha mẹ thế nào? Nhớ bọn họ quá mất! Quân, Tiểu Nhu, các ngươi có nhớ ta ? Hay là hoan hô vì phải chịu đựng ta nữa?

      “Tham kiến nương nương.” Nam Cung Quân thình lình lên tiếng phía sau nàng.

      “Nam Cung Quân, ngươi muốn hù chết ta à?” Vũ Tình lấy tay vuốt vuốy ngực, kinh hồn chưa bình tĩnh lại được.

      “Vũ Tình, ngươi có chút giống trước kia.” Nam Cung Quân dùng loại ánh mắt rất kỳ quái nhìn nàng, như là nhìn người vậy, tuy rằng nàng cũng có thể coi như ngoài hành tinh, nhưng là loại ánh mắt này làm nàng cả người được tự nhiên.

      “Ngươi trước kia biết ta sao?” Chưa từng nghe Ngạo Tuyết đến nhân vật Nam Cung Quân này.

      “Ngươi…… nhớ ta? Ngươi cư nhiên nhớ ra ta, chúng ta……” Nam Cung Quân hình như hơi tức giận.

      “Chúng ta thế nào? Ta biết chính là biết.” nhất định là loại lãng tử, Ngạo Tuyết sao có thể biết người như thế?

      Thấy Vũ Tình muốn chạy, Nam Cung Quân tóm được cổ tay nàng, cả giận :“Ngươi ngươi biết ta? Làm nương nương rồi liền trở mặt hả?”

      “Phải hay liên quan gì đến ngươi? Mau buông tay ra, đây là hoàng cung đại nội, chỉ cần ta gọi tiếng, lập tức có người đến bắt ngươi, đợi đến khi bị Tiểu Hiên Tử nhìn thấy, ngươi có bao nhiêu đầu cũng đủ chém đâu.” Chẳng lẽ trước kia Ngạo Tuyết biết , thậm chí hai người từng là người ?

      “Xem ra Hoàng Thượng đối với ngươi rất tốt hả?” Nam Cung Quân càng ngày càng tức giận.

      “Liên quan gì đến ngươi? Ta mặc kệ trước kia Vũ Tình với ngươi có quan hệ gì, tóm lại đó là chuyện của ngươi, liên quan đến ta, buông tay ra……” Triệt quyền đạo của nàng ở cổ đại căn bản dùng được, bất cứ người nào cũng có thể khống chế được nàng, nàng muốn thoát khỏi kiềm chế của Nam Cung Quân nhưng Nam Cung Quân lại càng nắm chặt hơn.

      “Tại sao nữ nhân đều vô tình như vậy? Quyền thế quan trọng đến thế sao? Bởi vì là hoàng đế, cho nên nữ nhân khắp thiên hạ là của sao? Chỉ cần chỉ ngón tay, bất luận là nữ nhân nào đều chết cũng hối tiếc vì sao?” Nam Cung Quân như chuyện với nàng, lại càng giống như thào tự .

      Vũ Tình đột nhiên cảm thấy Nam Cung Quân có điểm đáng thương, nếu trước kia Ngạo Tuyết và từng nhau, bây giờ mình thế này chẳng phải làm tổn thương sao? Vạn nhất về sau Vũ Tình trở về, bọn họ lại hiểu lầm nhau vì ta, ta đây phải tội nghiệt rất nặng sao?

      “Ngươi đừng đau khổ nữa, ra ta……” Nam Cung Quân đột nhiên buông tay nàng ra, biến mất thấy đâu nữa.“Aizzz…… Sao mà biến là biến luôn thế?”

      “Ngươi chuyện với ai vậy?” Lại có giọng vang lên sau lưng nàng.

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      ♥♥Ngạo khí hoàng phi[chương 52.2]♥♥
      17/05/2011
      BY ♥ VI ♥
      ♥Edit: Viochan♥
      “Á…… Người Long Hiên các ngươi sao mà đều thích đứng ở sau lưng người khác chuyện thế, có biết là doạ chết người hả?” Vũ Tình trừng mắt nhìn Chính Hiên, nàng sớm muộn gì cũng bị bọn họ hù chết mất.

      “Chúng ta? Vừa rồi ngươi chuyện với ai thế?” ràng nhìn thấy bóng nam nhân.

      “Vừa rồi…… Vừa rồi gặp phải chó điên.” muốn để cho Tiểu Hiên Tử biết, lại gây ra tranh chấp vô vị.

      vậy sao?” Hoàng cung cảnh nội sao lại có thể có chó điên chứ? tinh tường nhìn ra kia tuyệt đối là nam nhân, Tình Nhi tại sao phải giấu diếm chứ? Giữa bọn họ có quan hệ gì sao?

      Vũ Tình sợ tin, gật đầu mạnh cái:“ mà, đúng rồi, ngươi tìm ta có chuyện gì thế?”

      “Mẫu hậu ban lệnh cho gia yến bắt đầu, chỉ chờ mình ngươi thôi.” Lúc này rồi mà còn dám chạy loạn.

      “A? Ta có được ?” Ta chỉ muốn hai người cùng nhau chúc mừng sinh nhật với ngươi thôi.

      được, mẫu hậu ban cho gia yến trẫm cũng thể , ngươi là người con dâu bà quý nhất, có thể nể mặt bà sao? Huống hồ ngươi muốn làm bà thất vọng à?” Hoàng đế vừa đấm vừa xoa đây mà!

      “Được rồi, ta là được chứ gì?” Từ xưa đến nay, ở chung khó nhất chính là quan hệ mẹ chồng nàng dâu, khó có được Thái Hậu thích nàng như vậy, nàng đương nhiên thể làm căng, bằng Chính Hiên rất khó xử.

      Chính Hiên kéo nàng đến đình Dương Tạ, quả nhiên tất cả mọi người đến đông đủ, ngay cả Dật vương cũng có mặt! ngại quốc yến nhàm chán, cho nên tham gia, còn gia yến, nếu cũng đến nữa chấp nhận được, tuy rằng trong Yên Vũ lâu đám đông mỹ nữ chờ .

      Chúng phi thấy Hoàng Thượng đến đều đứng dậy đón chào:“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.”

      “Hôm nay là gia yến, mọi người đều là người nhà, cần đa lễ.” Hoàng đế ý bảo mọi người tất cả đều ngồi xuống , mình kéo Vũ Tình ngồi ở vị trí chính giữa, bên còn lại là Thái Hậu, kế tiếp Thái Hậu chính là Mộng phi, mà bên dưới Vũ Tình là Dung quý phi ngày xưa, mới vừa rồi quốc yến, nàng cũng tham dự. Từ khi hồi cung tới nay, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Dung phi, nghe nàng từ lúc mất đứa con liền tránh ở trong cung, người nào cũng gặp, nay vừa nhìn thấy mới phát ra nàng quả là gầy rất nhiều, cả người cũng mất thần thái, cùng là thân nữ nhân với nhau, Vũ Tình hiểu được nỗi khổ của nàng, con có, chỗ dựa là nhà mẹ đẻ cũng có, Hoàng Thượng đối với nàng căn bản là quan tâm đến, nàng có thể bi ai sao?

      “Oa, hoàng tẩu, bản lĩnh ngươi ghê gớm đấy! Hoàng huynh còn tự mình đón ngươi cơ mà.” Dật Hiên vừa tròn mắt vừa với Vũ Tình, nhớ lại lúc mất tích, làm gì có ai để ý đến đâu? Hoàng huynh còn lâu mới như thế này ấy chứ.

      Chính Hiên trừng mắt với , Dật Hiên lập tức câm miệng, sai rồi, hoàng huynh là bình dấm chua, quyến rũ ai đều có thể chỉ thể quyến rũ Tiêu Vũ Tình.

      “Tình nha đầu à, nghe ngươi vừa rồi ở quốc yến biểu rất khá, lập công lớn cho Long Hiên chúng ta.” Thái Hậu thương với Vũ Tình. Vốn nghĩ nha đầu kia chỉ biết làm loạn, ngờ nàng lại thông minh như thế. Lúc cần chơi còn điên hơn tất cả mọi người, lúc cần nghiêm tức bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, biết cái gì là đại , biết cái gì có thể chơi, cái gì thể đùa, hơn nữa có thể xử lý mọi chuyện đâu vào đấy, vừa đúng, chỉ nguyên điểm này thôi cũng đủ làm cho phi tần hậu cung xấu hổ, chính mình cũng còn kém! Trong cung này làm gì có ai có thể hơn được nàng?

      “Là nhờ Long Hiên quân hùng hậu, lấy đức thu phục người, khiến tứ hải thần phục, Hàn Hạo quốc mới dám làm càn!” Đúng là như thế, nếu cho dù nàng có thông minh hơn nữa, hết nước bọt cũng vô dụng.

      “Vừa rồi sứ giả tưởng nhầm ngươi là hoàng hậu đúng ?” Thái Hậu vừa lòng gật gật đầu, nha đầu kia còn kể công kiêu ngạo, Hoàng Thượng sủng ái nàng như thế, cũng thấy nàng được sủng sinh kiêu, khó được khó được! Thái Hậu lại lần nữa xác định ý kiến của mình.

      “Vâng ạ, bọn họ đều hiểu lầm hết cả.” Muốn nàng thống lĩnh mấy tần phi này ấy hả, giết nàng luôn cho xong.

      Thái Hậu ý vị thâm trường nở nụ cười với nàng, với hoàng đế:“Hoàng đế, nước thể ngày có vua, hậu cung thể ngày vô chủ, hoàng hậu phế, đương nhiên phải lập người khác lên thay.” Con à, mau mau cám ơn mẫu hậu , ngươi ra được để mẫu hậu giúp ngươi đại ân này.

      Chúng phi quá sợ hãi, Mộng phi sắc mặt càng thêm khó coi đến cực điểm, Thái Hậu ý ngoài lời , ở đây mọi người đều nghe ra được, ngay cả Thái Hậu cũng đứng về phía Vũ Tình, các nàng còn chút phần thắng nào nữa đâu?

      Hoàng đế còn chưa kịp Dật hiên vui vẻ trước:“Được được, hoàng huynh ngươi hãy nhanh chóng lập hoàng hậu , rồi sinh tiểu tử đại béo nữa, để ta được làm thúc thúc, có điều người ngươi chọn làm hoàng hậu nhất định phải là hoàng tẩu đấy.” chỉ biết hoàng tẩu là Vũ Tình này thôi!

      Dung phi xúc cảnh sinh tình, cúi đầu vụng trộm lau nước mắt, nếu nàng bị sảy thai Dật hiên sớm có thể làm thúc thúc rồi.

      Người nhà Âu Dương bị làm sao vậy, đều bị tiểu tinh này mê hoặc ư? Ai cũng giúp cho nàng! Chúng phi ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi dám lên tiếng, trong lòng lại mắng Vũ Tình thậm tệ, hận thể chém nàng ra ngàn mảnh để giải mối hận trong lòng, đột nhiên cảm thấy mình chỉ là để làm nền, bọn họ mới là người nhà, bản thân mình bị coi như khí vậy.

      Vũ Tình muốn mở miệng từ chối, hoàng đế giành mở miệng trước:“Mẫu hậu, việc này vội, đợi sau này rồi sau.”

      Tiểu Hiên Tử tại sao lại từ chối? hy vọng ta làm hoàng hậu sao? Hay là trong lòng chọn người khác rồi? Nhưng ràng đồng ý chỉ cần mình ta, sao có thể có hoàng hậu khác được? Nếu có hoàng hậu khác, còn có thể chỉ mình ta ? Ta muốn làm hoàng hậu, nhưng ta cũng muốn lập người khác làm hoàng hậu.

      Vũ Tình trong lòng buồn bã, Thái Hậu và Dật Hiên lại cảm thấy mình xen vào việc của người khác, người ta căn bản cảm tạ chút nào, khí vì lời của hoàng đế mà lâm vào trầm mặc.

      Tuy rằng nơi này tất cả đều là mỹ nữ, nhưng mỗi người đều rất giả tạo, ràng rất tức giận mà còn trưng ra bộ mặt tươi cười, nhìn còn khó coi hơn cả khóc, còn bằng những nương chân ở Yên Vũ lâu. Dật Hiên cảm thấy phiền chán, thừa dịp mọi người chú ý lén chạy lấy người, dù sao hôm nay nhân vật chính cũng phải !

      Thành quý nhân cảm thấy cơ hội của mình tới, nổi bật vừa rồi đều bị Tiêu Vũ Tình cướp mất, nàng nhất định phải hòa lại ván, :“Hoàng Thượng, hôm nay là sinh nhật ngươi, nô tì kính ngươi ly.”

      Hoàng đế cầm chén lên, mặt chút thay đổi uống cạn, ai biết suy nghĩ gì, cũng nhìn ra vui hay giận.

      Thành quý nhân cũng nổi giận:“Hoàng Thượng, nô tì khiêu vũ cho ngươi vui có được ạ?”

      Mộng phi cũng cam tâm lép vế:“Hôm nay là sinh nhật Hoàng Thượng, Tiêu phi muội muội vừa rồi nhảy làm cho tỷ tỷ đại khai nhãn giới, mới biết thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân,(Vi:giống câu người giỏi còn có người giỏi hơn ấy) thiếp thân cũng muốn nhảy điệu vì Hoàng Thượng, muội muội, chi bằng chúng ta nhảy cùng nhau .” Nàng tự hỏi bản thân mình là người nhảy rất giỏi, điệu múa nào nàng cũng từng gặp, nhưng của Tiêu phi nàng thực biết, vũ đạo Long Hiên lấy chậm làm căn bản, Tiêu phi lại làm ngược lại, động tác luân phiên xoay trong trái phải rất nhanh, làn váy bay lên, thướt tha muôn vẻ, bước nhảy xoay tròn rất nhanh, quay người, đong đưa, nghiêng, kỹ thuật lên xuống hài hoà phối hợp, làm kỹ thuật nhảy càng có vẻ thêm nhàng thanh thoát, nàng tin dựa vào nhiều năm khổ luyện của mình mà đấu lại được Tiêu phi, nàng nhất định phải lần nữa đoạt lại ánh mắt của Hoàng Thượng.

      “Được.” Mộng phi làm sao vậy? Sao hôm nay là lạ? Trước kia nàng hiếu thắng thế này.

      Thành quý nhân có điểm vui, ai đều biết kỹ thuật nhảy của Mộng phi có thể là tuyệt đỉnh, hai người đứng chung chỗ, cao thấp ràng, nhưng Hoàng Thượng đồng ý rồi, nàng có thể phản đối sao?

      Cái lo của Thành quý nhân phải là buồn lo vô cớ, đúng là như thế, ánh mắt mọi người đều đặt hết vào Mộng phi, chỉ thấy nàng bước múa , di chuyển nhàng như mây bay, chuyển động như gió xoáy, bỗng nhiên hai hàng lông mày chau lại, biểu ra nỗi sầu bi ai vô hạn, bỗng nhiên lại cười tươi như hoa, biểu ra niềm vui sướng khôn cùng. Bỗng nhiên nghiêng người biểu ra lưỡng lự thẹn thùng uyển chuyển, bỗng nhiên mềm mại cử động cánh tay, họa mắt miêu mi, biểu diễn phối hợp cùng trang phục.

      Đây mới là năng lực của Mộng phi sao, lần trước chỉ là góc mà thôi, nàng che dấu như thế, tuyệt đối phải là người cái gì mà tâm cơ đơn thuần, rất sâu xa, phải người bình thường có thể bì kịp, có điều, nàng múa đúng là rất đẹp, nếu tăng thêm chút nữa hiệu quả khả năng rất tốt, nàng múa đẹp như vậy, Tiểu Hiên Tử hẳn là nhìn xem ngây ngốc rồi? vốn thích Mộng phi, bây giờ nhất định là nhìn chằm chằm nàng dời mắt rồi.

      Vũ Tình ăn ý nhìn về phía Chính Hiên, phát đúng là nhìn dời mắt, nhưng đối tượng phải Mộng phi, mà là chính mình, khỏi xấu hổ cúi đầu, vừa rồi bộ dạng ngẩn người ngốc nghếch nhất định là bị nhìn thấy rồi.

      “Người ta múa đẹp như vậy sao ngươi nhìn nàng , nhìn ta làm gì?”

      “Ngươi đẹp hơn!” Trời ạ, sao mà ngay cả bộ dáng ngây ngốc của nàng cũng đáng như vậy chứ? Toàn bộ hồn bị nàng quyến rũ, bất luận là biểu tình gì, động tác gì của nàng đều cảm thấy rất đáng , trong mắt rốt cuộc chứa nổi người khác.

      Vũ Tình mặt càng đỏ hơn:“Ngươi cái gì thế?”

      Mộng phi trong khi múa quên nhìn biểu tình của Hoàng Thượng, bình thưòng Hoàng Thượng dùng loại ánh mắt tán thưởng nhìn nàng, tin rằng lần này cũng ngoại lệ, nhưng lần này lúc nàng nhìn lại thấy Hoàng Thượng nhìn chăm chú vào Tiêu Vũ Tình, hai người còn khanh khanh ta ta, khỏi tức giận, dừng lại bước chân múa.

      Mộng phi vô cớ dừng lại, Chính Hiên cũng chú ý tới, Thành quý nhân nhảy cũng có hứng thú, liền dừng lại theo Mộng phi, quay về chỗ ngồi yên! Nhưng nàng đâu phải là người dễ dàng bỏ qua, hôm nay nàng dập tắt uy phong của Tiêu Vũ Tình, nàng sao làm người được nữa.

      “Tiêu phi tỷ tỷ, ngón tay ngươi đeo cái gì vậy? Nhìn mới mẻ, chúng ta chưa từng nhìn thấy bao giờ.” Hoàng Thượng đúng là quá bất công, cái này nhất định là Hoàng Thượng ban cho rồi.

      Vũ Tình nâng tay lên:“Cái này à, gọi là nhẫn.” Cổ đại hình như là có nhẫn nhỉ? Chẳng trách nàng lại thấy mới mẻ, đây chính là “Linh tê giới” mà Tuỳ Phong tặng cho ta, là pháp bảo để ta liên lạc với Ngạo Tuyết.

      “Tiêu phi nương nương, cho ta xem chút được ?” Ta muốn nhìn chút xem Hoàng Thượng ban cho ngươi bảo bối gì.

      phải ta muốn cho ngươi xem, mà là ta tháo ra được.”

      “Tiêu phi tỷ tỷ, ngươi đừng mọn như vậy chứ, để cho các vị tỷ muội coi trộm chút thôi.”

      “Ta……” Nàng đúng là tức chết mất, tháo ra được mà lại.

      Đột nhiên nhẫn ngón tay Vũ Tình phát ra ánh sáng đỏ, Dung phi cảm thấy nghi hoặc:“Tiêu phi, sao nó lại biến thành màu đỏ thế kia?”

      “Đừng……” Nhìn thấy Dung phi chạm vào nút màu đỏ kia, Vũ Tình nhanh chóng ngăn cản cũng kịp nữa, chỉ chữ:“Ngươi……” liền ngủ thiếp mất.

      Hoàng đế kinh hãi đỡ lấy nàng:“Tình Nhi, Tình Nhi……”

      Dung phi biết mình làm sai cái gì:“Hoàng Thượng, ta……”

      Chính Hiên nghe thấy giọng của nàng lại thêm tức giận, chút do dự cho nàng cái tát:“Ngươi làm cái gì với nàng thế hả? Ngươi tốt nhất hãy cầu mong Tình Nhi sao , nếu trẫm tha cho ngươi đâu.”

      Thái Hậu cũng lo lắng:“Nhanh tuyên Thái y .” Con dâu bảo bối của nàng thể gặp chuyện may được, nếu biết Hoàng Thượng gây ra chuyện gì.

      Chính Hiên ôm lấy nàng đứng lên, lao ra bên ngoài, sắc mặt lo lắng .

      Dung phi ôm bên mặt bị đánh, nàng biết mình làm sai cái gì. Tại sao Hoàng Thượng lại đối xử với nàng như vậy? ai cảm thông với nàng, các phi tử khác nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa với nàng, có người trào phúng vài câu với nàng rồi rời .

      Tiêu Vũ Tình, ta tự hỏi bản thân hề có lỗi với ngươi, vì sao ngươi lại hại ta như thế? Trong mắt Dung phi lửa giận thiêu đốt, đủ để đốt người cháy thành tro tàn, mối thù này nàng ghi nhớ……

      ~*~ Hết chương 52 ~*~

      Ây da, còn 25 chap nữa, Vi muốn mau chóng hoàn tr này, ai muốn edit cùng Vi liên lạc nhé! Nick Vi nà: violetlover_312

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :