Ngạo khí hoàng phi [chương 50.1]
Edit: Viochan
Trong hoa viên, Tiêu Vũ Tình dựa vào bàn, nhàm chán xoay xoay cái chén, bộ dáng có vẻ có nhiều tâm .
Chính Hiên nhìn Vũ Tình nhíu chặt mày, rất muốn vuốt thẳng cho nàng, Tình Nhi làm sao vậy? Từ sau khi hồi cung liền rầu rĩ vui, nàng thích ra thế giới bên ngoài như vậy ư? Đưa nàng về hoàng cung rốt cuộc là đúng hay đúng? Tình Nhi tức giận với sao? Tại sao trở lại trong cung lại thích chuyện với nữa, hại luôn kinh hồn táng đảm(sợ hãi), nghĩ mãi biết mình làm gì khiến nàng tức giận?
“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy? vui à?” Chính Hiên rốt cục nhịn được đành hỏi, muốn giận nhau với Tiêu Vũ Tình, làm phải đau khổ vì được chuyện cùng nàng, thế này thà giết còn hơn.
“.” Còn dám hỏi nữa, phải là tại ngươi tại ai.
“ ư? Ngươi xem, lông mày với mặt sắp nhăn đến dính vào với nhau rồi, người ta , nữ nhân hay nhăn mặt già nhanh, ngươi sợ sao?” Nữ nhân rất coi trọng dung mạo, tin nàng sợ.
“Sao ngươi biết nữ nhân nhíu mày già ? Là Mộng phi ư?” Còn là nghĩ đến nữ nhân khác, sau khi hồi cung, Vũ Tình mới biết hoá ra Mộng phi được phong làm Mộng quý phi, mà Dung quý phi vì bị mất đứa con mà cả ngày cãi nhau trước mặt hoàng đế, cầu hoàng đế nghiêm trị hung thủ, kết quả lại bị hoàng đế giáng xuống làm phi tử bình thường.
“Oan uổng quá, trời đất chứng giám! Từ sau khi ngươi hồi cung, trẫm hề qua chỗ các phi tần khác, Mộng phi lâu rồi trẫm còn chưa nhìn thấy ấy chứ.” Trẫm chỉ muốn ở cạnh ngươi thôi.
“Còn ngươi nhớ nàng?” Vũ Tình mở miệng, ra nàng hiểu tấm lòng Chính Hiên, cũng tin tưởng , nhưng nàng vẫn cứ lăn tăn về việc trong lòng còn có người trong lòng.(Vi: Tư Đồ nương í)
“ có mà, Tình Nhi, rốt cuộc phải thế nào ngươi mới tin tưởng trẫm đây?” Hoàng đế sốt ruột, sợ Vũ Tình tin, vẫn là Dật Hiên rất đúng, nữ nhân thể sủng được, khi được sủng rồi cố tình gây . Có điều, nguyện ý sủng nàng, khắp thiên hạ chỉ muốn sủng nàng thôi, Vũ Tình ăn dấm chua cho thấy nàng có để ý đến , bằng trước kia tại sao thấy nàng ghen? Chính Hiên nghĩ, trong lòng hơi hơi ổn định lại, muốn bị ăn gắt gao.
“Ha ha ha…… Ngươi nghĩ rằng ta thích ăn dấm chua thế sao?” Mặc kệ người kia là ai, dù sao nàng cũng biết, nàng chỉ cần biết rằng người Chính Hiên là nàng, vậy là đủ rồi, cần gì phải vì người nàng biết mà giận dỗi với Tiểu Hiên Tử chứ?
“Được lắm, ngươi dám lừa trẫm hả? Trẫm mà cho ngươi bài học trẫm tên là Âu Dương Chính Hiên.” Chính Hiên cù nàng, làm nàng cười đến chết sống lại, vội vàng cầu xin tha thứ:“Được rồi được rồi, lần sau ta dám nữa, ha ha……”
Cười cũng cười rồi, Chính Hiên đột nhiên ngừng lại:“Lúc Cẩn vương xuất kinh, tại sao ngươi tiễn ?”
“Ta thích những việc như thế này.” Cho dù tương lai phải rời xa Chính Hiên, nàng cũng lựa chọn lặng lẽ ra , biết vì sao, từ khoảnh khắc bước lại vào hoàng cung, nàng vẫn luôn có dự cảm tốt, nàng bị tổn thương mà phải rời khỏi nơi này!
“Nhưng rất hy vọng ngươi có thể tiễn mà?”
“Ngươi hy vọng ta tiễn sao?” Âu Dương Chính Hiên, ngươi đừng với ta là ngươi ngại.
“ hy vọng.” Ta hy vọng Cẩn đệ có thể sớm ngày tìm được thực mệnh Thiên nữ, quên Vũ Tình, từ nay về sau hạnh phúc vui vẻ, như vậy cũng có thể giảm ít nhiều cảm giác áy náy với .
“Vậy ngươi còn muốn để ta tiễn .” Gặp mặt cũng chỉ tăng thương cảm thôi, gặp lại chẳng bằng gặp nữa. chuyện, cung nữ bưng lên bát thuốc màu đen, Vũ Tình uống thuốc này nhiều quá đến mức phát sợ:“Lại phải uống thuốc sao, ta uống đâu.”
“Ngươi mới bị trúng độc, dư độc chưa thanh(chất độc chưa tan hết), Hoàng nhất định phải uống.” Chuyện gì cũng có thể chiều nàng, nhưng chuyện liên quan đến sức khoẻ thể mặc kệ được.
“Ta muốn uống đâu, đắng lắm.” Nếu ở đại tốt rồi, viên thuốc đơn giản là giải quyết xong, làm gì mà phải uống thuốc đắng như vậy chứ? muốn muốn, đánh chết cũng uống.
“Ngoan nào, nghe lời , nếu , trẫm bón cho ngươi nhé.” Hoàng đế ái muội đem thuốc giơ ra trước mặt nàng.
“Ngươi bón ta cũng uống, uống uống……”
“Ngươi chắc chắn cần uống?” Sao mà mỗi lần bắt nàng uống thuốc đều khó như vậy chứ? đường đường là hoàng đế mà lại phải làm cái chuyện dỗ trẻ con này.
“ uống là uống mà.” Nàng tin Chính Hiên có cách khiến nàng ngoan ngoãn nghe lời.
“Namnhân muốn làm cho nữ nhân nghe lời, rất dễ dàng.” Hoàng đế dí sát mặt vào trước mắt Vũ Tình, Vũ Tình sớm đoán được có chiêu này, lắc mình tránh thoát, cười dài :“Đáng tiếc chiêu này vô dụng với ta, đừng quên ta từng dùng nó rồi nha.”
“Vậy ngươi cảm thấy ngươi đánh thắng được ta sao?” Vũ Tình làm sao có thể là đối thủ của được chứ?
“Hì hì, đánh lại, nhưng ngươi đánh ta sao?” Thách ngươi đó! Nếu ngươi dám khi dễ ta chỉ chút thôi, ta lập tức chạy lấy người.
“, ngươi thách trẫm hả?” Lần trước bởi vì chuyện Dung phi mà tát nàng cái, đến bây giờ vẫn còn hối hận, nào dám động thủ với nàng, chẳng lẽ sợ nàng lại khó chịu rồi chuồn ra khỏi hoàng cung Yên Vũ lâu kia sao? Nếu Cẩn vương từ biên cương trở về mang nàng làm sao bây giờ? quên lời Cẩn hiên với trước khi , huống hồ lại còn cả mấy chuyện trúng độc làm chịu nổi.
“Đúng vậy, ta thách ngươi đấy.”
“Vậy trẫm phải nghĩ cách để phản kích thôi.” Bàn tay to của Hoàng đế vươn ra, Vũ Tình thình lình rơi vào lòng , Chính Hiên gian trá nhìn nàng, rất có phong cách con sói xấu xa ăn thịt thỏ trắng bé .
Vũ Tình phản thủ vì công(lấy phòng thủ làm tấn công), hôn trước, dù sao cũng thể mỗi lần đều bị động như vậy được, nàng là nữ nhân cường của thế kỉ hai mươi mốt đổi mới cơ mà, đâu phải mấy nữ nhân cổ đại chỉ biết e lệ chờ người ta tấn công.
Chính Hiên ra lại rất thích thú với chủ động của Vũ Tình, bá đạo như trước mà lần này nụ hôn của với nàng ôn nhu, mềm mại…… Hai người hôn vong tình, lại còn quên rằng nơi này là ngự hoa viên, là địa điểm công cộng, lại còn là nơi mà các phi tử thích nhất, đương nhiên rất nhiều phi tử dám tiến đến quấy rầy, lượn qua đằng xa xa, chỉ duy có người là ngoại lệ.
“Nô tì tham kiến Hoàng Thượng.” Mộng phi chậm rãi hành lễ, lâu rồi gặp, Vũ Tình phát Mộng phi lại xinh đẹp thêm vài phần, dáng người cũng đẫy đà lên ít nhưng nhìn béo chút nào, những thế còn rất hợp với vẻ tươi cười của nàng. Nàng vẫn như trước là Mộng phi yếu đuối, điềm đạm đáng , khiến người ta mến.
Vũ Tình cứ như đứa trẻ bị bắt quả tang ăn vụng, nhảy xuống khỏi người Chính Hiên. Nàng dù có kiêu ngạo thế nào, có để ý đến người khác thế nào cũng chỉ là tiểu nương mười tám tuổi thôi.
“Là Mộng phi sao, đứng lên .”
Mộng phi lập tức đứng lên, bởi vì theo như bình thường, Hoàng Thượng đích thân đỡ nàng đứng lên. Nhưng lúc này lại như vậy, Chính Hiên đến đỡ nàng, còn bận dỗ tiểu mỹ nhân của thuốc nữa:“Tình Nhi, thuốc nguội càng đắng, mau uống nhanh lên , ngoan ngoãn uống nhé?”
“ là uống rồi mà.” Nàng phải làm nũng, mà là muốn uống, đắng lắm! Cả đời nàng chưa từng phải nếm vị đắng, nàng là chiếc chìa khóa vàng xuất thế, người được hưởng thụ ngàn vạn sủng ái, là thiên kim đại tiểu thư của đế quốc Lăng thị, là hòn ngọc quý duy nhất tay cha mẹ. Đến nơi này, lại có hoàng đế và Vương gia sủng nàng, che chở nàng, coi nàng quan trọng hơn cả tính mạng của mình, biết có ngày nếu nàng phải chịu khổ có thể chống chọi được hay ? Nàng biết rằng trận bão táp chờ nàng phía trước.
được để ý đến có làm cái gì cũng phí công, ở lâu trong cung Mộng phi chẳng lẽ lại nhìn thấu điểm ấy, nàng thức thời đứng lên, mặt vẫn lộ vẻ mỉm cười, đầu quyền trong tay nắm chặt, nàng cam lòng!
“Tình Nhi, nếu ngươi uống trẫm cho ngươi biết chuyện, thú vị lắm.” Với những người ham chơi thích náo nhiệt như nàng chỉ còn cách này thôi.
“Chuyện gì?” Quả nhiên làm khơi gợi lòng hiếu kỳ của nàng.
“Ngươi uống trước rồi sau.”
Vũ Tình nhìn thoáng qua bát thuốc đen đen kia, nhắm mắt lại, bịt mũi, bộ dáng thấy chết sờn đổ thuốc vào miệng, vừa uống xong, miệng còn chưa kịp ngậm, hoàng đế liền đút cho viên mứt táo, nếu phải vì tốt cho sức khoẻ của nàng cũng nhẫn tâm ép nàng uống thuốc, biết là rất đắng, nếu có thể chia sẻ vị đắng này tốt quá.
“Ta uống xong rồi, ngươi nhanh lên, có chuyện gì vậy?”
“Vài ngày nữa chính là sinh nhật trẫm, đến lúc đó có rất nhiều sứ giả ngoại quốc đến mừng thọ, bọn họ mang đến rất nhiều ý tưởng thú vị, ngươi nhất định thích.”
“Tiểu Hiên Tử, sinh nhật của ngươi á?” Sinh nhật Tiểu Hiên Tử, nhất định phải cho niềm vui bất ngờ.
“Ừm, hôm đó trẫm chờ niềm vui bất ngờ của ngươi đấy.” biết Tình Nhi nhất định cho niềm vui sướng tưởng tượng được,“Trẫm có số việc phải xử lý, Mộng phi, chăm sóc Tiêu phi cho tốt.” Ra lệnh xong, vừa dứt lời liền bước , thèm liếc mắt nhìn tới Mộng phi lấy cái.