1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngạo Khí Hoàng Phi - Tùy Phong Thanh (77c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 45.2
      Edit: diepthiendiem
      Beta: Viochan

      Chính Hiên trơ mắt nhìn Vũ Tình chậm rãi hạ tay xuống, điên cuồng hét lên :“…… Tình Nhi, ngươi tỉnh lại , Tiêu Vũ Tình, trẫm là Tiểu Hiên Tử, trẫm lệnh cho ngươi tỉnh lại ngay lập tức, Tình Nhi……” Chính Hiên liều mạng loạng choạng lay nàng, hy vọng xa vời rằng có thể lay nàng tỉnh lại. Chỉ có điều Vũ Tình từ trước tới giờ hề để ý chuyện là hoàng đế, cũng thèm nghe lời , lần này cũng phải là ngoại lệ.

      Thị nữ trong phòng quỳ xuống……

      Nghe thấy Chính Hiên hét lên giận dữ, Cẩn Hiên rất nhanh xoay người lại, chỉ thấy Vũ Tình mặt còn chút máu ngã vào trong lòng Chính Hiên, mà Chính Hiên cực kỳ đau đớn, thị nữ trong phòng quỳ xuống chỉ có thể cho điều ràng trước mắt: Tiêu Vũ Tình chết, người kiếp này nhất, nặng tình nhất– Tiêu Vũ tình chết.

      “Vũ Tình……” Cẩn Hiên dám qua đó, thống lĩnh ba quân, chỉ huy giết địch, làm kẻ thù bên ngoài nghe tin sợ mất mật, ai nghe được ba chữ Cẩn Vương gia này mà sợ hãi. đấu tranh dũng, sinh tử sớm còn để ý. Nhưng lúc này sợ, sợ bước gian nan. Còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nàng hoạt bát, vui vẻ nhảy lên nhảy xuống ở hòn giả sơn…… Lần thứ hai gặp mặt, nàng che ong mật cho …… Lần thứ ba gặp mặt……Tất thảy đều lên nét trước mắt, tin, Vũ Tình chết như vậy.

      lâu sau Cẩn Hiên mới bước lại gần, tay vươn ra muốn thử xem Vũ Tình còn hô hấp hay . Hoàng đế đánh :“Đừng đụng vào nàng, bất luận kẻ nào cũng được chạm vào nàng, ai cũng được phép chạm vào nàng……”

      “Hoàng huynh, có lẽ…… Có lẽ còn có thể cứu được sao?” Trực giác cho biết Vũ Tình chưa chết.“Thái y…… Thái y……”

      Thái y nghe vậy, lại nhìn tình cảnh lúc này thiếu chút nữa sợ tới mức đứng vững, lời của Hoàng Thượng còn văng vẳng bên tai, nếu quý phi nương nương chết, bọn họ cũng bị chôn theo.

      Cẩn Hiên nhìn thấy Thái y chân mềm oặt run rẩy liền túm vai lôi tới, quát:“Chân run cái gì chứ, nhanh đến xem Vũ Tình thế nào . Nếu nàng xảy ra chuyện gì bổn vương diệt cả nhà ngươi.”

      Từ trước tới giờ chưa bao giờ thấy Cẩn Vương gia nổi giận đến như thế, Thái y sợ tới mức thiếu chút nữa ngất xỉu.

      Cẩn Hiên đạp cho cái:“Nếu ngươi dám ngất, bổn vương giết ngươi ngay lập tức.”

      Ngay cả ngất cũng cho, Thái y khóc ra nước mắt. Chỉ đành phải mạnh mẽ sốc lại tinh thần bắt tay vào làm, chậm rãi đến bên giường. Tay vươn ra để bắt mạch cho Tiêu Vũ Tình.

      Chính Hiên trừng mắt nhìn như sắp muốn nuốt đến nơi, ý tứ thực ràng: Nếu Thái y dám chạm vào Tình Nhi của chút thôi tru di cửu tộc.

      “Hoàng…… Hoàng Thượng, xin……hãy để cho vi thần bắt mạch cho nương nương.” Đúng là tiến thoái lưỡng nan mà, bắt mạch Vương gia diệt cả nhà , bắt mạch Hoàng Thượng tru cửu tộc , làm được cái chức thái y này đúng thê lương quá!

      Cẩn Hiên thể để yên được nữa:“Hoàng huynh, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn Vũ Tình chết sao?”

      , muốn Tình Nhi chết, cần nàng sống, chỉ cần nàng có thể sống, cái gì cũng nguyện ý đổi. buông Vũ Tình ra, ý bảo cho phép Thái y bắt mạch.

      Xem mạch, mặt Thái y trắng bệch, khi chứng thực rằng nương nương chết, cái mạng của còn. Quên , dù sao cũng đều là chết, chẳng quan tâm nữa, quỳ xuống:“Xin Hoàng Thượng nén bi thương, nương nương ra rồi ạ.”

      Vốn tưởng rằng Hoàng Thượng nổi giận lôi Thái y ra ngoài chém nhưng ngờ Hoàng Thượng lại có vẻ bình tĩnh đến khác thường, mỉm cười ngồi ở bên giường, chải tóc cho Vũ Tình, môi hôn lên trán nàng, ôn nhu :“Tình Nhi, rất ít khi thấy ngươi im lặng như vậy, ngươi biết ? Ngươi đẹp quá. Có điều trẫm vẫn thích bộ dáng nghịch ngợm tinh quái của ngươi hơn, ngươi có biết ngươi mang đến cho trẫm nhiều kinh hỉ(kinh ngạc + vui sướng) lắm ? Với tính tình của ngươi, biết có biến thiên đường thành long trời lở đất, gà bay chó sủa nhỉ? Trẫm đoán ngươi nhất định làm thế . Ngươi đáng như vậy, người ở chỗ đó nhất định ngừng giận ngươi. Nhỡ như bọn họ đều thích ngươi phải làm sao bây giờ? Ngươi liệu có thích bọn họ ? Ha ha……có điều, trẫm cho bọn cơ hội này đâu. Bất luận kẻ nào cũng thể cướp ngươi được……”

      Chính Hiên nhàng buông Vũ Tình ra rồi đứng lên, đột nhiên rút bội kiếm ra, kề lên cổ mình, quay đầu cười khẽ với Vũ Tình:“Lên trời xuống đất, chân trời góc biển sống chết rời.”

      Cẩn Hiên vươn tay ra nhưng lại sợ hoàng đế quá mức xúc động làm chính mình bị thương nên dám tiến lên:“Hoàng huynh, ngươi làm gì vậy?” mất Vũ Tình rồi, thể mất cả hoàng huynh nữa, Long Hiên hoàng triều cũng thể có hoàng đế.

      Thị nữ, thị vệ quỳ rạp xuống thành hàng dưới chân hoàng đế, hô lên:“Hoàng Thượng, thể được…… Hoàng Thượng……”

      “Hoàng huynh, ngươi hãy lấy đại cục làm trọng, vì chúng sinh trong thiên hạ mà suy nghĩ cho kĩ, ngươi là hoàng đế của Long Hiên, sao ngươi có thể để ý đến thiên hạ, nghĩ cho lê dân bách tính, chẳng lẽ ngươi quên lời phụ hoàng dặn dò trước lúc lâm chung rồi sao?” ngờ rằng hoàng huynh lại có tình cảm sâu đậm với Vũ Tình đến thế, ngay cả năm đó khi Tư Đồ nương chết cũng như vậy.

      “Tình Nhi chết rồi, trẫm sống cũng còn gì để lưu luyến nữa. Cẩn đệ, Long Hiên về sau ta giao cho ngươi.” Năm đó tranh giành ngôi vị hoàng đế, uy tín của Cẩn Hiên cũng rất lớn, với quyền uy tại của đủ để làm cho thiên hạ thần phục, tin tưởng Cẩn Hiên có thể cai trị tốt đất nước.

      “Hoàng huynh, ngươi thể làm như vậy, ngươi có nghĩ tới mẫu hậu, có nghĩ tới bọn ta ?” Hoàng huynh, ngươi thể ích kỷ như vậy, người còn sống là những người đau khổ nhất, ngươi thể ra để lại bọn ta đau khổ sống tiếp.

      “Ý trẫm quyết, đừng nhiều lời nữa!” Cho dù còn sống cũng là chỉ là cái xác hồn mà thôi. Chính Hiên cầm kiếm chuẩn bị chém vào cổ chính mình.

      “Hoàng huynh……”

      “Hoàng Thượng……”

      Chính Hiên để ý đến tiêngd gọi của bọn họ, chỉ lòng thầm nghĩ phải theo Vũ Tình. Dồn thêm sức vào tay, kiếm vừa dịch chuyển cổ ứa máu……

      ~*~ Hết chương 45 ~*~

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi [chương 46.1]
      Edit: Diệp Thiên Điểm (diepthiendiem)
      Beta: Viochan

      trong lúc vạn phần nguy cấp, Ngụy Tử Tề đột nhiên lao vào:“Hoàng Thượng, đợi .”

      Ngụy Tử Tề đột nhiên bước vào khiến hoàng đế dừng động tác, hỏi:“Ngươi là ai?”

      “Con trai tội thần Ngụy Tử Tề bái kiến Hoàng Thượng, hoàng thượng vạn tuế.” Ngụy Tử Tề thi lễ .

      “Con của Ngụy Trọng Hiền?” Hừ, bây giờ còn có thể để ý mấy chuyện này sao? cần biết cái gì mà Ngụy Trọng Hiền, gì mà loạn thần tặc tử. chỉ cần Tình Nhi của tỉnh lại……“Ngươi tới đây làm gì?”

      “Tiêu phi nương nương vẫn còn chưa chết, có thể để thảo dân thử lần được ?” Hoàng Thượng là người đứng đầu quốc gia, tuyệt đối thể xảy ra chuyện gì.

      Cẩn Hiên xông lên túm lấy Ngụy Tử Tề:“Ngụy công tử, ngươi cái gì? Ngươi có thể cứu Vũ Tình?”

      Tại sao Vương gia lại lo lắng cho Tiêu phi nương nương như vậy? Chẳng lẽ lời đồn đại là có ? Quên , đây cũng phải là chuyện cần quan tâm, cứu người quan trọng hơn.“Thảo dân dám khẳng định, nhưng xin cho thảo dân thử lần.” cũng dám chắc chắn lắm, tất cả đều đành tuân theo ý trời vậy.

      “Hoàng huynh, hay là cho Ngụy Tử Tề thử lần ? Bây giờ cũng còn cách nào khác nữa.”

      Bây giờ cũng chỉ có thể mong ngựa chết trở thành ngựa sống. Hoàng đế buông thanh kiếm, ý bảo Ngụy Tử Tề qua xem sao. Ngụy Tử Tề trước tiên bắt mạch cho Vũ Tình, quả là mạch còn đập. Lại kiểm tra hô hấp của nàng, còn hô hấp nữa. Xem ra cũng chỉ có thể làm thế này, Ngụy Tử Tề lấy từ trong người ra lọ thuốc, đổ ra viên thuốc, nhét vào miệng Vũ Tình. Thị nữ thông minh sớm chuẩn bị sẵn nước, Tử Tề tiếp nhận nước, nhàng giúp Vũ Tình nuốt thuốc xuống.

      “Như vậy là được sao?” Chính Hiên nhìn Vũ Tình , lúc này đến nửa điểm bộ dáng đế vương cũng có. bây giờ chỉ là người chồng bình thường hy vọng vợ mình tỉnh lại mà thôi.

      “Thảo dân hoàn toàn chắc chắn.” Còn phải xem số mệnh của Tiêu phi nương nương nữa. lại xem mạch cho Vũ Tình, rốt cục lông mày nhíu chặt cũng giãn ra, mặt lộ vẻ vui mừng:“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, mạch nương nương đập lại rồi.”

      quá kinh hỉ, niềm vui sướng chết sống lại khiến lao nhanh về phía Vũ Tình,“ tốt quá, tốt quá, Tình Nhi sao rồi, Ngụy Tử Tề, trẫm trọng thưởng ngươi.”

      “Hoàng Thượng, ra nương nương còn chưa qua khỏi giai đoạn nguy hiểm đến tính mạng.” gáo nước lạnh hung hăng hắt vào trái tim mỗi người, cũng muốn ra tàn khốc như vậy, nhưng thể thể.

      Hoàng đế nghe vậy biến đổi sắc mặt,“Ngươi cái gì?” vừa mới nghĩ rằng mất Vũ Tình nữa, tại sao lại chém thêm nhát đao vào miệng vết thương của chứ?

      “Thuốc vừa rồi chỉ có thể duy trì tính mạng cho nương nương trong vài ngày, để giải độc cho nương nương chỉ sợ phải mời đến Hoàng .” Thiên hạ người có thể cứu Tiêu phi có khi cũng chỉ có nàng mà thôi.

      “Hoàng ? Ngươi đến thiên hạ đệ nhất nữ thần y, Hoàng của Thánh Tiên môn?” Nếu nàng có thể cứu Vũ Tình, bất luận phải trả giá đắt thế nào đều chấp nhận, cho dù có muốn mạng của cũng nguyện ý.

      “Đúng vậy.”

      “Người đâu!” Hoàng đế quát lên.

      Y Thiên bước ra, thở dài :“Hoàng Thượng.”

      mời Hoàng , bất luận thế nào cũng nhất định phải mời được nàng đến.” Có trói cũng phải trói nàng đến đây.

      “Vâng.” Y Thiên muốn ra ngoài bị Ngụy Tử Tề ngăn lại:“Y thị vệ, xin hãy đợi .” Lại với Hoàng Thượng:“Hoàng tính cách cổ quái, cứ mời nàng như vậy nàng đến đâu.”

      “Có bắt ép cũng phải lôi được nàng tới đây.” tin còn có người mà Âu Dương Chính Hiên mời được.

      “Cho dù có thể bắt được nàng tới nhưng nếu nàng chịu chữa trị cũng vô ích. Hoàng Thượng, hay là hãy để thảo dân mời nàng. Thảo dân có quen biết với nàng, tin rằng có thể mời nàng đến dễ dàng hơn.” Chỉ cần nàng vừa nhìn thấy ta liền cho kiếm giết chết là tốt rồi.

      “Trẫm cùng với ngươi.” Chỉ cần có thể cứu Vũ Tình, cho dù là phải cầu xin, cũng cầu xin nàng đến.

      “Hoàng huynh, hay là cứ để thần đệ thôi.” Hoàng huynh là vua của nước, thể dễ dàng mạo hiểm. Người của Thánh Tiên môn tính tình cổ quái, nửa chính nửa tà, mặc kệ ngươi là hoàng đế hay là Vương gia, bọn họ vẫn chỉ áp dụng quy tắc giang hồ mà thôi.

      “Trẫm nhất định phải . Cẩn đệ, ngươi hãy chăm sóc Vũ Tình cho tốt.”

      Cẩn Hiên thấy hoàng đế kiên quyết như vậy cũng ngăn cản nữa, :“Được.” Cho dù Chính Hiên chính cũng làm như vậy. Hoàng huynh hẳn là có thể tự bảo hộ cho mình được.

      Chính Hiên nhìn Vũ Tình lần lâu rồi ra khỏi vương phủ. nhất định phải mời được Hoàng !

      con đường bụi đất bay mù mịt, hai con ngựa bay nhanh chạy gấp, trong rừng chim bay cá nhảy sợ quá mà chạy mất, con người gấp rút vội vàng, trong tầm chỉ có phía trước…..(Vi: chết , cứ ngước thẳng thớn tnày á, ko nhìn trước sau trái phải gì có ngày tai nạn đó)

      “Hoàng Thượng, nghỉ ngơi chút , ngựa sắp chạy nổi nữa rồi.” Bọn họ ngừng nghỉ ngày đêm, bọn họ nghỉ ngơi ngựa cũng phải nghỉ.

      “Nghỉ ngơi? Trẫm có thể chờ nhưng Tình Nhi thể chờ.”

      Ngụy tử tề gì, hoàng đế mà si tình với phi tử lại còn suýt chút nữa tự tử như vậy chưa từng gặp bao giờ, còn có thể gì nữa đây? Ngay chính tiên đế năm đó sau khi Vũ phi qua đời cũng đến mức khoa trương thế này. Xem ra Âu Dương gia bọn họ đúng là có gien si tình mà! (Vi: *giơ ngón tay cái* that’s right!)

      Ngựa của hoàng thất đương nhiên là phải trải qua ngàn chọn vạn tuyển, nhưng hàng năm được nuôi dưỡng ở trong cung, bộ dáng sớm lặc lè. Huống hồ dù có là ngựa gì chăng nữa cũng chịu nổi bị bọn họ ép buộc như vậy. Thực may, ngựa chống đỡ nổi nữa ngã quỵ. Chính Hiên vì lòng thầm muốn nhanh tìm được Hoàng cứu Vũ Tình nên ngay cả ngựa ngã cũng biết, cứ như vậy ngã xuống cùng ngựa.

      Ngụy Tử Tề kinh hãi, vội vàng lập tức nhảy xuống theo, đỡ lấy hoàng đế:“Hoàng Thượng…… Cẩn thận……”

      Hoàng đế nhìn ngựa vừa ngã xuống đột nhiên cảm thấy có chút bất lực, bây giờ đến cả ngựa cũng có nữa, chẳng lẽ Tình Nhi của cứu nổi sao? , chỉ cần có tia hy vọng từ bỏ. Chính Hiên chút nghĩ ngợi thi triển khinh công bay .

      “Hoàng Thượng……” Ngụy Tử Tề ngờ Hoàng Thượng lại dùng đến khinh công để bay, cũng nhanh chóng đuổi theo.

      Bay hồi lâu, rốt cục dừng lại trước gian nhà trúc . Nơi này rất yên tĩnh, chung quanh đều có trúc, còn có dòng suối chảy róc rách, nghe thấy tiếng nước thanh thúy làm cho người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái đến ngờ, có cảm giác như ở nơi thế ngoại đào nguyên, có thể xem là nơi cư rất tốt. Nếu có có Ngụy Tử Tề dẫn đường, đúng là tìm thấy được nơi này. Nhưng lúc này Chính Hiên rảnh thưởng thức cảnh đẹp, bay lâu như vậy sắp trụ được nữa.

      “Hoàng ở đây sao?”

      “Bẩm Hoàng Thượng, nàng hẳn là vẫn ở đây.” Có điều nàng thỉnh thoảng cũng ra ngoài hành nghề y tế thế, nếu nàng ở đây muốn tìm được rất khó.

      Từ bên trong có nữ tử mặc hoàng y(quần áo màu vàng) ra, vừa thấy Ngụy Tử Tề liền nóng nảy hỏi:“Ngươi tới đây làm gì?”

      Ngụy Tử Tề khách khí :“Tiểu Bích nương, hôm nay tại hạ đến là có chuyện quan trọng muốn nhờ tiểu thư nhà ngươi.” Vì cứu mạng quý phi nương nương, có cầu xin nàng chút cũng chẳng là gì.

      Tiểu Bích nhướn mày :“Ồ? Ngụy đại công tử cũng có ngày phải cầu cạnh người khác.” Ngụy Tử Tề này lại dám đối xử với tiểu thư như vậy, làm hại tiểu thư mấy ngày nay tính tình thất thường khó chịu, mà người phải gánh chính là nàng đây chứ ai.

      “Tiểu Bích nương, bây giờ ta rảnh nhiều với ngươi, tiểu thư nhà ngươi có ở nhà ? Công tử nhà ta có việc muốn gặp nàng.”

      “Tiểu thư nhà ta có ở nhà, nhưng……” Tiểu Bích cố ý kéo dài giọng, muốn để hai người phải chờ đợi, lát sau mới :“Nhưng nàng muốn gặp ngươi, lại càng muốn gặp cái người râu ria kia.”

      Cái gì? Đường đường là hoàng đế mà lại bị thành người râu ria? sao, vì Vũ Tình nhịn được.

      “Ta nhất định phải gặp được nàng.” Ngụy Tử Tề tức lên xông vào bên trong, được nửa bên trong đột nhiên bắn ra cái kim châm, Ngụy Tử Tề ngờ Hoàng lại thực ác độc như vậy, đảo người tránh thoát ám khí của nàng. Nếu như bị nàng bắn trúng châm của nàn tất cả đều có độc, mà giải dược khắp thiên hạ cũng chỉ có mình nàng có.

      Trong phòng truyền ra tiếng hét giận dữ,“Ngụy Tử Tề, ngươi còn dám tới đây, cút !”

      “Hoàng nương, lần này tại hạ đến có chuyện quan trọng, mời ngươi ra đây biết.” Ngụy Tử Tề . Người của Thánh Tiên môn ai ai cũng quái dị. Tính ra với Thánh Tiên môn cũng có chút quan hệ, trong Thánh Tiên môn có bảy đại Các chủ — Xích Chanh Lục Tử Thanh Lam Hoàng(Vi: ặc, Vi phải đọc lướt lại mới mò ra đủ 7 cái tên này đó @ @). Mà Chanh các các chủ từng dạy cho ít võ công.

      Trong phòng còn tiếng động. Chính Hiên lúc này lòng nóng như lửa đốt:“Hoàng nương, tại hạ có chuyện quan trọng muốn nhờ, xin nương hãy cứu thê tử ta mạng.”

      “Thê tử của ngươi là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta đâu? Ngươi ngay cả thê tử của mình cũng bảo vệ được vì sao ta lại phải giúp ngươi?”

      Ngụy Tử Tề tức giận, Hoàng này đúng là quá có tình người. Mạng người là chuyện hệ trọng, nàng thân là thầy thuốc sao có thể coi thường đến như vậy? Lại còn bất kính với Hoàng Thượng nữa, Ngụy Tử Tề người trung quân ái quốc, tuyệt đối cho phép có người mạo phạm Hoàng Thượng(Vi: ng` ta có biết đâu hả giời?). Quá đáng quá rồi, cho dù nàng là bằng hữu(bạn) của cũng được. Tử Tề lao vào, Hoàng còn nhàn nhã lau chùi cây đàn bảo bối của nàng nữa chứ. Ngụy Tử Tề càng thêm tức giận, cướp lấy đàn của nàng:“Hoàng , ngươi còn có thể nhàn nhã như vậy sao?”

      “Ngụy Tử Tề, ngươi còn dám vào đây? Ta rồi, ngươi còn dám vào, ta khiến cho ngươi ra được nữa.” Tên Ngụy Tử Tề đáng giận này ngờ lại trộm hết chừa tí nào những viên thuốc mà nàng phải vất vất vả vả khổ luyện bào chế đến hai năm, thu thập rất nhiều kì trân dị thảo mới luyện thành được. Nếu phải trước đó nàng cũng từng có lỗi với nàng làm sao có thể buông tha cho chứ.

      “Lần trước phải ta chỉ bị cắt có tí da đâu, ngươi xẻo ta đến chết sống lại, còn lôi ta ra làm chuột bạch thí nghiệm thuốc, ta lấy của ngươi có mỗi mấy viên thuốc đâu phải là quá đáng? Cũng may có mấy viên thuốc kia mới bảo vệ được tính mạng của Tiêu phi. Rồi rồi rồi, chuyện lần trước coi như ta đúng. Nhưng bây giờ chuyện này rất quan trọng, nếu ngươi ra tay thiên hạ đại loạn.” Ngụy Tử Tề tuyệt đối hề quá chút nào!

      “Cái gì mà thiên hạ đại loạn, ngươi khoa trương quá đấy hả? À, ngươi vừa Tiêu phi cái gì cơ?” Khi nào lại xuất Tiêu phi thế này, Thánh Tiên môn các nàng hề liên quan gì đến triều đình cả.

      “Ngươi có biết nam tử bên ngoài kia là ai ?”

      là ai vậy?” Hoàng nhìn nhìn nam tử tuấn đứng bên ngoài, từ ánh mắt dường như thấy được loại khí phách vương giả, vậy phải người thường rồi.

      ta là quốc quân của nước ta, đương kim thiên tử.”

      SPOIL ;) :

      Lệnh cho Tiểu Bích lấy ra hai chén rượu, cười :“Hoàng Thượng, hai chén rượu này trong đó có ly là độc dược, ngươi chọn ly . Nếu ngươi lựa chọn rượu độc, ta chữa trị cho Tiêu phi của ngươi. Nếu như ngươi lựa chọn rượu có độc đó cũng là ý trời, Tiêu phi của ngươi ta cứu được.”

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 46.2
      Edit: Diệp Thiên Điểm
      Beta: Viochan

      “Hoàng đế?” ngờ lại là hoàng đế, nàng đúng là nghĩ tới. người tôn quý như vậy mà lại đích thân từ xa xôi ngàn dặm tới đây mời nàng, thái độ còn rất đúng mực, có nửa điểm ra vẻ hoàng đế, là có chút hiếm có.“ vừa muốn ta cứu thê tử , chính là Tiêu phi kia sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Tử Tề, ngươi hẳn là biết quy củ của ta, ta cứu nàng đâu.” Hoàng xoay người, nàng đời nào muốn liên quan tới triều đình, nhất là có quan hệ với hoàng đế quý phi lại càng phiền toái, khi thể rũ bỏ được.

      “Hoàng , chuyện này rất quan trọng. Tiêu phi phải là phi tần bình thường, nếu nàng xảy ra chuyện gì Hoàng Thượng cũng theo luôn, nước thể ngày có vua, nếu hoàng đế mà chết thiên hạ đại loạn.” tin Hoàng lại thực vô tình như vậy.

      Hoàng hơi hơi chấn động, khinh thường :“Ngươi phải là quá đấy chứ? Ngươi chưa từng nghe qua cái gì gọi là ‘Vô tình nhất đế vương gia’(Vi: kẻ vô tình nhất là những kẻ đến từ nhà đế vương) sao? Từ xưa chẳng có hoàng đế nào chỉ chung thuỷ với người cả, làm gì có ai phải là kẻ bạc tình, nhu nhược, gặp người người chứ? Cho dù bây giờ sủng vị Tiêu phi gì gì kia sau này có khi đem nàng vứt như cái khăn lau. Đến lúc đó nàng kia sống bằng chết, chi bằng chết luôn từ bây giờ lại tốt hơn. chừng hoàng đế vĩnh viễn nhớ kỹ về nàng, nàng cũng coi như chết có ý nghĩa.” hoàng đế vì phi tử mà chết, , nàng chưa từng gặp bao giờ.

      “Đương kim hoàng đế nhân từ thánh minh, giống tưởng tượng của ngươi đâu. là tình sâu nghĩa nặng vô cùng với Tiêu phi!” Trước khi đến, Hoàng Thượng phải trình diễn màn sao? Nếu tới kịp lúc chỉ sợ Long Hiên hoàng triều bây giờ sụp đổ.

      “Được, vậy ta thử lần. Nếu chí tình chí nghĩa như ngươi ta cứu Tiêu phi kia.”

      “Ngươi muốn thử như thế nào?” Ngụy Tử Tề mơ hồ cảm thấy tốt. Hoàng rất cổ quái, ai mà biết được nàng nghĩ ra cái chủ ý quỷ gì. Nhỡ mà chọc giận Hoàng Thượng tính mạng của nàng cũng khó giữ được.(Vi: ồ,lo cho ngta cơ đấy, chết nhá ;) )

      Hoàng lộ ra nụ cười gian trá, nàng muốn xem hoàng đế si tình đến mức nào?

      Nàng để cho hoàng đế đứng phơi nắng dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, ra nàng thấy Chính Hiên có vẻ phong trần mệt mỏi, chỉ sợ vì vừa rồi phải tới gặp nàng bay rất lâu rồi, sắp chịu nổi nữa. Thân là đế vương cao quý sao có thể vẫn trụ ở đó được?

      “Hoàng , ngươi hình như hơi quá rồi đấy? ngờ ngươi lại bắt hoàng đế đứng ở bên ngoài phơi nắng gắt cả ngày. Ngươi có biết Hoàng Thượng để tới được đây phải bay bao lâu ?” Nếu là sớm mệt mỏi suy sụp từ lâu rồi.

      “Ngươi cảm thấy thế là quá đáng sao? như vậy làm sao thử được có bao nhiêu phần chân tình.” ngờ chịu đựng được. Hoàng từ bi ra khỏi phòng.

      Chính Hiên lập tức đón đầu:“Hoàng nương.” Vốn tưởng rằng nếu làm được thiên hạ đệ nhất nữ thần y chắc là phải có tuổi rồi, ngờ lại là nữ tử xinh đẹp trẻ tuổi như vậy.

      “Dân nữ tham kiến Hoàng Thượng.” Hoàng ôm quyền kiêu ngạo siểm nịnh .

      “Hoàng nương, đừng đa lễ. Trẫm hôm nay tới đây là muốn xin nương hãy cứu thê tử của ta.”

      “Hoàng Thượng đối với Tiêu phi có thể xem như tình sâu nghĩa nặng, nhưng bổn nương cứu người có quy tắc, muốn cứu người đầu tiên phải giết người . biết Hoàng Thượng có dám lấy mạng đổi mạng hay ?” Ngụy Tử Tề có thể tự tử vì Tiêu phi, ta nhất địng phải thử xem thế gian này thực đế vương như vậy hay .

      “Lấy mạng đổi mạng?” Chính Hiên nhíu mày, vậy là có ý gì? Là muốn mạng của đổi lấy mạng Vũ Tình sao? Nếu là như vậy , nguyện ý!

      “Hoàng , ngươi cái gì thế? Sao ngươi có thể làm như vậy?” Ngụy Tử Tề túm lấy Hoàng . nhiều với nàng như vậy chẳng phải là muốn hoàng đế chết hay sao, Hoàng rốt cuộc lại còn biết nặng , tiếp tục đùa giỡn ư? Nàng từ khi nào có cái quy tắc ‘Lấy mạng đổi mạng’ quái dị này, sao biết?

      “Đây là quy tắc của ta, cần nhiều.” Hoàng xoay người muốn vào trong.

      “Đợi . Hoàng nương, trẫm nguyện ý lấy mạng đổi mạng.” Nếu Vũ Tình chết đời này cũng chẳng còn gì đáng để luyến tiếc nữa.

      Hoàng lại lần nữa khiếp sợ, đồng ý rồi. Hừ, chừng chỉ miệng thế thôi, lời ngon tiếng ngọt ai mà được chứ. Lệnh cho Tiểu Bích lấy ra hai chén rượu, cười :“Hoàng Thượng, hai chén rượu này trong đó có ly là độc dược, ngươi chọn ly . Nếu ngươi lựa chọn rượu độc, ta chữa trị cho Tiêu phi của ngươi. Nếu như ngươi lựa chọn rượu có độc đó cũng là ý trời, Tiêu phi của ngươi ta cứu được.”

      Còn cần đến ý trời ư, muốn chết chẳng lẽ cũng được sao? Hoàng này đúng là rất cổ quái. Có điều, Âu Dương Chính Hiên vốn tin vào ý trời, vận mệnh là do chính mình nắm giữ. để cho mình chết! Chính Hiên mỉm cười tự tin, đột nhiên cướp lấy hai chén rượu trong tay Tiểu Bích, uống vào cùng lúc.

      “Hoàng……” Ngụy Tử Tề muốn ngăn cản cũng kịp nữa.

      Hoàng mỉm cười nhìn hoàng đế nâng cốc uống hết rượu, ngờ nàng gặp được vị hoàng đế si tình. Coi như vì thâm tình của , Tiêu phi kia nàng thể cứu, đúng là muốn xem xem rốt cuộc là nữ tử như thế nào lại có thể khiến hoàng đế trở nên như vậy. Cho dù có cướp người với Diêm vương nàng cũng thể làm, dù sao mấy chuyện này cũng phải lần đầu tiên gặp.

      “Hoàng nương, xin ngươi tuân thủ lời hứa, đến Cẩn vương phủ cứu Tiêu phi.” Chính Hiên nghĩ rằng tính mạng mình còn lâu nữa, khả năng gặp được Vũ Tình lần cuối cùng. ngờ bọn họ cuối cùng vẫn phải dương cách biệt!(Vi: nguyên văn là “thiên nhân vĩnh cách”)

      Cẩn vương phủ? Tiêu phi phải thê tử của hoàng đế sao? Lẽ ra phải ở hoàng cung mới đúng chứ, sao lại ở Cẩn vương phủ? Chẳng lẽ Tiêu phi chỉ là phi tử của Cẩn Vương gia? Thế hoàng đế kia lo lắng cái gì chứ? đúng đúng, vừa Tiêu phi là thê tử của ….. Cái gì là cái gì thế này? Loạn quá mất! Mặc kệ, cứu người quan trọng hơn!

      “Hoàng ta giữ lời . thôi.”

      Hoàng định lại bị Ngụy Tử Tề ngăn lại:“Ngươi mau giải độc cho Hoàng Thượng .”

      trúng độc vì sao phải giải độc?”

      “Nhưng ngươi phải vừa mới……”

      ly là độc dược, ly kia phải giải dược là cái gì hả. Ngốc!” Hoàng bất đắc dĩ lắc đầu, Ngụy Tử Tề này đúng là ngốc từ bản chất mà, sao nàng lại có người bạn ngốc như vậy cơ chứ?

      tại ngươi ràng mà.” Đúng là cái đồ quái thai, để xem sau này ai dám lấy nàng.

      “Được rồi, chúng ta mau .” Chính Hiên kéo Hoàng lôi ra ngoài, bây giờ khắc cũng thể chần chừ, lòng chỉ muốn bay trở về bên cạnh Vũ Tình.

      Hoàng bị lôi mạnh , :“Chờ chút , ít nhất cũng phải để ta lấy cái hòm thuốc nữa chứ…..”

      ~*~ Hết chương 46 ~*~

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi [chương 47.1]
      Edit: Diệp Thiên Điểm
      Beta: Viochan

      “Hoàng nương, Tình Nhi thế nào? Độc thể giải được sao?” Nhìn Hoàng mặt lộ vẻ khó xử, Chính Hiên khỏi lo lắng hỏi.

      “Đương nhiên có thể giải.” Quá coi thường bản lĩnh của Hoàng nàng rồi!“Chỉ là……độc mà Tiêu phi nương nương trúng là “Tử long ngâm”, là độc của Tử các trong Thánh Tiên môn chúng ta, ai hạ độc vậy?” Thánh Tiên môn giao thiệp với triều đình, rốt cuộc là ai hạ độc? Nếu nàng giải độc cho Vũ Tình, chẳng phải là đối nghịch với đồng môn hay sao?

      “Độc chắc là từ chỗ Xích .” Cẩn Hiên nhớ ra Vô Dạ từng , truy sát Mị Ảnh, cuối cùng Mị Ảnh được Xích cứu, độc chắc là từ chỗ Xích . Lúc trước cũng thấy rất kỳ quái, Mị Ảnh là sát thủ, cho tới bây giờ chưa từng nghe nàng có dùng độc, vì sao lần này lại sử dụng chiêu này?

      “Xích ?” Xích nàng cũng biết, người này lòng dạ bất chính, mỗi lần nhìn thấy nàng đều động tay động chân. Nếu vì là đồng môn nàng sớm giết rồi. Xích các Các chủ Thánh Xích lần này biết phái làm chuyện gì? Sao lại ra tay với người trong triều đình, lại còn là nữ tử yếu đuối nữa.

      “Hoàng nương hẳn là biết . Thánh Tiên môn vốn đối nghịch với triều đình, nhưng lần này Ngụy Trọng Hiền mưu nghịch(mưu đồ phản nghịch), Xích cũng có tham gia, biết Thánh Tiên môn nên giải thích với ta thế nào đây?” Thánh Tiên môn là môn phái lớn trong võ lâm, bên trong phần đông là kỳ nhân dị sĩ. Nhất định thể dễ dàng động võ, nếu gây ra hồi tinh phong huyết vũ.(chiến tranh đẫm máu)

      Hoàng tự hỏi:“Có chuyện như vậy sao? Vương gia yên tâm, khi trở về ta bẩm báo với môn chủ.” Phản đồ Xích này, dám phạm vào môn quy, muốn tạo phản ư? Còn Thánh Xích kia ỷ mình là đệ tử đích truyền của môn chủ mà diễu võ dương oai, cũng chẳng phải cái gì tốt đẹp.

      “Hoàng nương, việc này sau này sau, phải cứu Vũ Tình trước chứ?” Bây giờ chuyện quan trọng là tính mạng của Vũ Tình – Cẩn Hiên nghĩ.

      “Được.” Hoàng trước tiên xem mạch cho Vũ Tình, sau đó bày ra đống châm, cắm vào mạch máu Vũ Tình. Lúc lâu sau, nàng rút châm ra, lại lấy viên thuốc cho vào trong miệng Vũ Tình, bộ dáng đại công cáo thành(thành công, xong xuôi) đứng dậy.

      “Hoàng nương, như vậy được rồi sao? Tình Nhi sao nữa đúng ?” Chính Hiên ánh mắt nóng rực, hết thảy hy vọng của đều trong vào câu của Hoàng .

      “Hoàng Thượng, yên tâm . Quý phi sao cả, đợi nàng tỉnh lại, ta kê cho chút thuốc, nương nương chỉ cần điều dưỡng thêm ít ngày nữa là ổn.” Đột nhiên cảm thấy vị quý phi này hạnh phúc, có nam nhân mình đến như vậy.

      Chỉ chốc lát, Tiêu Vũ Tình mở đôi mắt mông lung ra, người đầu tiên mắt nhìn thấy chính là người nàng nhớ nhớ nhung nhung, ngồi dậy. ra hoàng đế vì chuyện của nàng, vì nàng tự vẫn, vì nàng xin thuốc, nàng mặc dù thể đứng lên nhưng nàng đều biết hết. Vừa thấy Chính Hiên, liền nhịn được muốn rơi nước mắt. Người ta quá cảm động mà……

      Chính Hiên ôm chặt lấy nàng, bao giờ buông tay nữa. muốn vĩnh viễn ôm nàng như vậy, bao giờ để cho nàng rời khỏi cuộc sống của . tốt quá, Tình Nhi rốt cục vẫn sống, mất nàng! mất nàng!

      Vũ Tình đột nhiên rơi lệ làm Chính Hiên chân tay luống cuống:“Tình Nhi, ngươi làm sao vậy? Vừa rồi châm nhiều như vậy, có phải là rất đau ? Ngươi đừng khóc, ngươi khóc, trẫm cũng biết phải làm gì cho tốt bây giờ?”

      “Ta đâu có khóc chứ, ngươi đừng tưởng là ta cảm động.” Vũ Tình vừa tỉnh dậy liền khôi phục bản tính sĩ diện của nàng .

      “Được rồi, ngươi khóc, Tình Nhi lạnh lùng vô tình.” Chính Hiên nghe theo lời nàng, bây giờ bệnh nhân là lớn nhất mà lại.

      Câu của Chính Hiên những có được khuôn mặt tươi cười của Vũ Tình mà còn có hiệu quả ngược lại. Vũ Tình giận dữ nhướng mắt phượng :“Ngươi cái gì? Dám ta lạnh lùng vô tình?” Đáng giận, Tiêu Vũ Tình nàng rất lương thiện mà. Nếu nàng làm sao lại cảm động đến mức khóc chứ!

      Chính Hiên lúc này mới giật mình thấy mình lỡ lời, trầm mặc nữa! nhiều sai nhiều! Vẫn là Dật Hiên rất đúng, nữ tử thể sủng, khi sủng nàng quá, con cừu non ngoan ngoãn cũng có thể biến thành hổ mẹ.

      Nhìn đôi vợ chồng đế vương đáng , Hoàng khỏi cười ra tiếng.

      Vũ Tình lúc này mới phát có người lạ đứng bên cạnh, nhìn có vẻ như là nhân sĩ giang hồ, phải là cái gì mà cao nhân lánh đời đấy chứ? đúng đúng, bình thường cao thủ lánh đời đều rất già. Tò mò hỏi:“Nàng là……”

      “Chính nàng cứu ngươi. Nàng là Hoàng nương, nữ thần y đệ nhất thiên hạ.” Chính Hiên giới thiệu .

      “Nữ thần y?” Vũ Tình hai mắt sáng lên định từ giường nhảy xuống nhưng lại bị ấn lại.

      Chính Hiên khó chịu :“Ngươi sao mà ngốc thế hả? Có cần phải hưng phấn đến mức này ?”

      “Nữ thần y đó, nữ thần y cổ đại đều rất lạnh lùng đó, võ công lại cao cường, cá tính lại cổ quái, làm người cao ngạo, ngạo thị thiên hạ, sợ cường quyền. Quả thực là mẫu nữ tử cho thiên hạ học tập nha.” Mới trước đây nàng từng nghĩ tới việc làm bác sĩ, có điều nàng lại sợ nhìn thấy máu, chỉ nhìn lướt qua thôi nàng buồn nôn rồi. Cho nên giấc mộng này chỉ có thể ngâm nước nóng thôi!

      Hoàng cười đến bên giường để Vũ Tình nhìn mình cho . Nàng có hơi thích vị quý phi này! Khó trách hoàng đế lại nàng đến như vậy, quả nhiên giống người thường.

      “Ngươi chính là nữ thần y sao? Giống ý hệt trong tưởng tượng của ta đó. A, ngươi kí tên cho ta được ?” Chữ kí của nữ thần y chắc là rất đáng giá, hơn nữa còn bảo đảm giá trị tiền gửi nha.

      “Hả?” Hoàng hiểu lời của nàng, bản thân nàng đây cổ quái lắm rồi, ngờ lại còn có người cổ quái hơn nữa.

      “Hoàng nương, ngươi chắc chắn độc của nàng tất cả đều được giải hết rồi sao? Có thể còn có chút nào sót lại hay ?” Chính Hiên đặt tay trán Vũ Tình, muốn xem xem có phát sốt .

      “Âu Dương Chính Hiên, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi điên rồi hả? Người ta chỉ là rất sùng bái Hoàng mà thôi.”

      Vị nương nương này rất đáng . Hoàng cười :“Khó trách Hoàng Thượng lại vì ngươi mà uống rượu độc.”

      “Cái gì, ngươi vì ta mà uống rượu độc? Sao ngươi lại có thể uống rượu độc, ngươi có làm sao , có bị trúng độc ? Sao ngươi còn ở đây, mau khám thầy thuốc . Ta đưa ngươi !” Vũ Tình giãy dụa đứng lên. Nàng bị câu của Hoàng làm cho hoang mang lo sợ, luống cuống tay chân. Tự vẫn vì nàng còn chưa đủ, lại còn uống rượu độc vì nàng, muốn nàng nợ đến bao nhiêu mới đủ đây?

      Chính Hiên nhàng cười :“Ngươi quên là ở đây có vị nữ thần y hay sao?” Vũ Tình đúng là như mưa!

      Vũ Tình tự đập cái vào trán, ảo não :“Đúng rồi, sao ta lại ngốc như vậy? Hoàng , ngươi mau cứu , ta muốn chết, ngươi mau cứu được ?” Lệ rơi, Vũ Tình vừa ngừng nước mắt lại khóc như mưa.

      “Ta sao có thể bắt Hoàng Thượng uống thuốc độc được? Yên tâm, sao đâu, ta giải độc cho Hoàng Thượng rồi.” Nàng cũng biết đương kim hoàng thượng thánh minh, là vị hoàng đế tốt khó có được, giết mất lòng lê dân. Nàng cũng muốn làm tội nhân thiên cổ, đừng hòng nghĩ tới cuộc sống yên bình! Cũng nhẫn tâm chia rẽ đôi tình nhân nhau như vậy.

      Vũ Tình lúc này mới thở dài nhõm hơi, cảm động rồi lại giận, khóc đánh Chính Hiên:“Sao lại uống thuốc độc vì ta? Ngươi chết đấy, ngươi có biết hả? Ta đáng để ngươi làm như vậy, ta đáng……” Nhỡ như có ngày nàng đột nhiên xa, trở lại đại, Tiểu Hiên Tử phải làm sao bây giờ? nhất định phát điên mất.

      Chính Hiên bắt được tay nàng :“Ngươi đáng giá! Ngươi đáng giá! Nếu ngươi xảy ra chuyện trẫm sống ở đời này mà làm gì?” Chẳng thà đến địa ngục làm đôi vợ chồng quỷ.

      “Vậy ngươi có nghĩ tới , ta lưng đeo mạng của ngươi, tình của ngươi, ngươi muốn hậu thế nghĩ ta là người tham sống sợ chết sao? Ngươi có nghĩ tới , cũng như ngươi thể mất ta, ta mất ngươi ta cũng đau khổ, sống bằng chết. Sao ngươi có thể để ta mình ở lại cõi đời này, ích kỷ, quá ích kỉ……”

      “Thực xin lỗi, ta nghĩ nhiều như vậy, ta chỉ biết ta thể để ngươi chết. Bất luận phải trả giá gì nữa, kể cả mạng của ta ta cũng thể để ngươi chết được.”

      Lệ làm mờ hai mắt Vũ Tình, nàng có chút thấy khuôn mặt tuấn tú của Chính Hiên, nhưng mặt rất tiều tụy, cả người gầy , hốc mắt còn có chút thâm quầng. Vũ Tình đau lòng giơ tay xoa mặt :“Tiểu Hiên Tử…… ngươi tiều tụy quá……” Cái gọi là ‘ Y đái tiệm khoan chung bất hối, vi y tiêu đắc nhân tiều tuỵ’, đại khái chắc chính là như thế này.

      Chính Hiên nắm lấy tay nàng, cọ cọ mặt mình:“Chỉ cần ngươi tỉnh lại là tốt rồi……”

      Hai người lúc này trong mắt chỉ có lẫn nhau……

      Hoàng thức thời rời , nàng chúc phúc cho bọn họ, hy vọng bọn họ có thể vĩnh viễn hạnh phúc, giống như bây giờ. Dù sao có thể tìm được người mình và cũng mình quá khó khăn.

      Cẩn Hiên đờ đẫn nhìn hết thảy, sớm biết mình thua, thua rất thảm rất thảm. Khi Vũ Tình nghĩ rằng mình sắp chết, trong mắt nàng chỉ có mình chính hiên, nàng cũng ra hết lòng mình. Khi nàng tỉnh lại trong mắt cũng chỉ nhìn thấy Chính Hiên, chưa từng có chút bóng dáng . Vũ Tình có thể để ý nguy hiểm chỉ vì gặp Chính Hiên, phải đủ để chứng minh hết thảy sao? Bọn họ trong lúc đó sớm có chỗ cho chen chân. màn chân tình này làm cho cảm thấy mình nực cười, dư thừa…

      Nhắm mắt lại, tuyệt vọng xoay người rời .

      Vũ Tình thấy Cẩn Hiên vẻ mặt đau khổ, trong lòng lo lắng kêu lên:“Cẩn Hiên!” Sao nàng lại có thể làm như vậy trước mặt Cẩn Hiên chứ? Nàng biết mấy ngày nay, Cẩn Hiên ngủ liên tục túc trực bên giường nàng với nàng nhiều điều. Vẫn luôn cổ vũ nàng phải kiên cường mà sống! Chính gần như chợp mắt, ăn uống, bất luận thị vệ thị nữ khuyên như thế nào, vẫn muốn rời . Mà bản thân mình hoá ra cũng thương như vậy. Trời ạ, nàng rốt cuộc nên làm sao mới tổn thương tổn huynh đệ bọn họ đây?

      “Ta đưa Hoàng ra ngoài.” Cẩn Hiên xoay người, ra ngoài rồi đóng cửa lại. cũng có tôn nghiêm của chính mình, để yếu đuối của mình lộ ra trước mặt người khác.

      “Tiểu Hiên Tử, Cẩn Hiên rất đau lòng, ta phải làm sao để phải đau lòng đây…..” Nhìn bóng dáng Cẩn Hiên tuyệt vọng rời , Vũ Tình trong lòng chút dễ chịu.

      “Làm sao bây giờ ư? Rất dễ dàng mà, ngươi gả cho là được.” Chính Hiên trêu tức . khí giữa bọn họ rất lạ, thích cảm giác như vậy. Vũ Tình nên đa sầu đa cảm như thế này. Cẩn đệ, là trẫm có lỗi với ngươi, trẫm nhất định bù đắp cho ngươi nhiều.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 47.2
      Edit: Diệp Thiên Điểm
      Beta: Viochan

      Vũ Tình cả giận :“Ngươi cái gì thế hả? Chẳng lẽ ngươi biết người ta thích là ngươi sao?” Sao có thể hiểu lầm tâm ý của nàng như vậy, trong lòng nàng cho tới bây giờ chỉ có . Tuy rằng trước kia từng có mơ hồ, từng có hỗn loạn, từng có lựa chọn, nhưng từ lần vách núi cao đó nàng hiểu được con tim mình.

      Chính Hiên sao có thể biết chứ? Chỉ là muốn ép nàng ra miệng thôi. Mỗi lần đều là đuổi theo nàng chạy phía trước, trò chơi truy đuổi này làm cho sợ hãi. Sợ nàng lúc nào đó chạy , sợ lúc nào đó tìm được nàng.

      “Ta biết!” Chính Hiên lại ôm lấy nàng,“Ngươi biết ? Bây giờ ta cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thiên hạ. Bởi vì ta có được người độc nhất vô nhị là ngươi.” Ông trời rất thương cho !

      “Ta cũng vậy.” Vũ Tình cũng ôm chặt , hạnh phúc này có được dễ, nàng dễ dàng buông ra.

      “Hồi cung cùng trẫm .” Chính Hiên nhân lúc cháy nhà mà hôi của, lúc này lừa nàng hồi cung chờ đến lúc nào nữa, bỏ qua cơ hội này biết được bao giờ mới lại có được. Vũ Tình hiếm khi nghe lời như vậy.

      Vũ Tình nghe vậy buông Chính Hiên ra, mặt lộ vẻ khó xử:“Ta thể hồi cung với ngươi được.” Nàng rất muốn vĩnh viễn ở cùng , nhưng nàng thể chia sẻ trượng phu(chồng) với đám nữ nhân được, nàng cần là phải trọn vẹn, độc nhất vô nhị, chỉ thuộc về mình nàng. Nếu nàng phải chia sẻ tình cùng người khác nàng thà rằng lựa chọn ra .

      “Vì sao?” Tại sao nàng vẫn muốn theo trẫm hồi cung? Chẳng lẽ nàng còn từ bỏ được Cẩn đệ sao? Hay là quên được Vô Dạ?

      “Bởi vì trở lại trong cung, ngươi phải của mình ta. Ngươi có rất nhiều phi tần, ta có thể giống như các nàng nhẫn nhẫn nhịn nhịn chờ ngươi ngẫu nhiên đến. Ta cũng thể độc chiếm mình ngươi.” Vũ Tình thực bất đắc dĩ . Ai bảo người nàng thương là hoàng đế chứ! Nếu phải hoàng đế, nàng sớm cùng rồi.

      Đúng vậy, là hoàng đế, còn có toàn bộ hậu cung, cuộc sống của chỉ có nữ nhân là nàng. Nàng muốn , đối với người khác mà , có lẽ thực dễ dàng, nhưng đối với thân là đế vương như rất khó. , chỉ là chút khó khăn mà thôi, dễ dàng bỏ cuộc.

      “Tình Nhi, ngươi biết ? Trước kia ta từng hận Dật hiên, cũng hận phụ hoàng của ta.” Chính Hiên đột nhiên ra những lời này.

      “Tại sao?” chút cũng nhìn ra, tình cảm huynh đệ bọn họ rất tốt mà. Nàng còn luôn cảm thán rằng trong đế vương gia có tình huynh đệ như vậy rất khó. Trong hoàng thất, phụ tử phản bội, chuyện tay chân tướng tàn, nàng xem rất nhiều TV.

      “Bởi vì trong mắt phụ hoàng, chỉ có Dật hiên. Chưa bao giờ để ta và Cẩn Hiên ở trong lòng. Từ khi phụ hoàng nạp mẹ đẻ Dật Hiên là Vũ phi, sủng hạnh phi tử nữa. Lúc ấy mẫu hậu của ta là hoàng hậu, phụ hoàng cũng hề qua chỗ mẫu hậu ta. Mỗi lần mẫu hậu khóc, ta liền hận phụ hoàng. ôm ta và Cẩn Hiên bao giờ. Dật Hiên chiếm được tình cảm của phụ hoàng, ta có thể hận sao? Còn nhớ có lần Dật Hiên cẩn thận trượt chân rớt xuống nước, khi đó chúng ta đều còn , ta thực sợ hãi. Nhìn Dật Hiên giãy dụa trong nước, bộ dáng rất thống khổ. Ta liền nhảy vào cứu , nhưng ra ta cũng biết bơi lội. Sau khi phụ hoàng tới, cũng nhảy vào trong nước. Nhưng chỉ cứu Dật Hiên, còn ta là được thị vệ cứu lên. ngay cả liếc mắt cái cũng chưa từng nhìn ta…… Còn quở trách ta, vì sao bảo vệ đệ đệ cho tốt.” Chính Hiên nhàng khe khẽ xong, như thể kể câu chuyện của người khác.

      Vũ Tình biết trong lòng đau khổ. Người khác nhìn là hoàng tử cao cao tại thượng, cẩm y ngọc thực, có ai biết sinh ra ở đế vương gia khổ sở thế nào.

      “Mười năm sau, khi Vũ phi chết, phụ hoàng rất đau khổ. Từ đó về sau quan tâm triều chính, buồn bực vui, trầm mặc ở nơi Vũ phi chết, thân thể cũng càng ngày càng kém. Mãi đến ba năm trước đây, đại ca tạo phản, phụ hoàng thương tâm quá độ mà ra theo ái phi của . người biết ? Trong lúc phụ hoàng tại vị, vẫn muốn phế thái tử là ta, lập đứa con dấu của là Dật Hiên lên làm thái tử. Nếu phải Dật Hiên quan tâm đến ngôi vị hoàng đế, luôn muốn tiêu dao thiên hạ, có lẽ hoàng đế rồi.”

      Vũ Tình cầm tay , muốn an ủi chút. Kịch bản nghe hình như có điểm giống phiên bản Thuận Trị và Đổng Ngạc phi nhỉ? Có điều Thuận Trị và Đổng Ngạc phi khiến nàng cảm động, đây cũng là nguyên nhân nàng vẫn thích Thuận Dã.(Vi: con 2 ng` kia chăng?)

      “Có điều, bây giờ chút ta cũng hận phụ hoàng nữa.” Nhìn biểu tình nghi hoặc của Vũ Tình, Chính Hiên giải thích:“Bởi vì ngươi đấy. Là ngươi giúp ta hiểu được, người căn bản chính là khiến bản thân trầm mê, khi thương hết thảy nghĩ đến nàng, mọi thứ của nàng. Ta hiểu được tình cảm của phụ hoàng đối với Vũ phi, cũng tha thứ cho . Nếu là ta, ta cũng làm như vậy.” Vũ Tình, cho dù thể cho ngươi làm hoàng hậu, nhưng hài tử của ta chỉ có thể là do ngươi sinh ra, chính là Thái tử.

      “Tình Nhi, kiếp này trẫm chỉ khanh.” Chính Hiên trịnh trọng công khai.

      câu đánh tan điểm mấu chốt cuối cùng của Vũ Tình, đế vương có thể làm đến như vậy là rất khó rồi, chỉ duy nhất mình nàng, nàng còn có thể mong gì hơn đây?

      “Tình Nhi, ngọc bội này từ lúc ngươi xuất cung trẫm muốn đưa cho ngươi. Trẫm kết nên hình trái tim ở bên , truyền thuyết rằng chỉ cần hai người nhau đều đeo nó bất luận gặp phải trắc trở gì cũng được ở bên nhau cả đời. Tình Nhi, ngươi hãy biết quý trọng nó cho tốt, đừng để nó rời khỏi ngươi……”

      “Được, ta cam đoan ta nhất định lúc nào cũng mang theo nó bên mình. để nó rời khỏi tầm mắt, nếu ta mất ngươi.” Xem như vật đính ước sao? Oa, ngọc bội đẹp, là do Chính Hiên đưa nữa. Bất luận đưa cho nàng cái gì, nàng đều thích.

      Chính Hiên dùng bàn tay to bịt miệng Vũ Tình:“ cho ngươi rời xa ta. Ngươi đánh mất đâu! Trẫm cho ngươi rời .”

      Vũ Tình nháy mắt lộ ra vẻ ngây thơ vô hại. Chính Hiên buông miệng của nàng ra, đột nhiên phát môi của nàng đỏ mọng kiều diễm ướt át, phá lệ câu dẫn phạm nhân phạm tội, nàng còn bĩu môi, cười khẽ càng thêm vài phần đáng . Vũ Tình chạm phải ánh mắt nóng rực của , cũng bị hấp dẫn, đầu óc trống rỗng.

      khí ám muội quanh quẩn trong phòng……

      Mặt Chính Hiên và Vũ Tình càng ngày càng gần, ngay lúc chỉ còn cách nhau 0.00001 li, chợt nghe ‘Bang……’ cửa bị mở ra, tiểu thị nữ bưng chén thuốc vào:“Tiêu nương, nô tỳ đưa thuốc đến đây……”

      Sao Tiêu nương và nam tử bên cạnh đều nhìn nàng như vậy, nô tỳ làm sai cái gì sao? Đúng rồi, nam tử này là ai? Dám đứng ở trong phòng Tiêu nương, sợ Vương gia làm thịt sao? Có điều, nam tử này rất đẹp trai, ánh mắt cũng rất khủng bố, tự dưng làm cho nàng muốn bỏ chạy.

      “Ai cho ngươi vào?” Thị nữ đáng giận cư nhiên dám phá hỏng chuyện tốt của , còn kém chút nữa thôi mà. Cẩn vương phủ sao lại quản bọn họ cho tốt. Hay là…… nàng căn bản là do Cẩn vương sai đến.

      “Nô tỳ…… Đến đưa thuốc .”Namtử xa lạ này là ai? chuyện sao lại kiêu ngạo như vậy?

      “Ngươi biết chọn đúng lúc sao?” chút ý tứ cũng có, trình độ cẩn vương phủ chỉ có như vậy thôi sao? Xem ra phải bảo Cẩn đệ dạy dỗ cho tốt.

      “Nô tỳ……” Thị nữ bị khí thế của Chính Hiên làm sợ tới mức quỳ xuống. Nàng có làm sai cái gì mà. Tiêu nương luôn luôn hiền hoà, cho nên nàng mới có thể biết dưới, gõ cửa mà vào đấy chứ.

      Thấy thị nữ bị Chính Hiên doạ sợ tới mức nên lời, Vũ Tình đành lòng, giải vây :“Quên , Tiểu Hiên Tử, nàng là người mới tới, ngươi nên trách nàng, Bình Nhi, ngươi đứng lên .”

      Bình Nhi khi đó mới dám đứng lên, mang ơn :“Đa tạ Tiêu nương.” xong liền lui ra.

      “Chậm , ngươi vừa gọi nàng là gì?” Chính Hiên gọi Bình Nhi lại. Vũ Tình là Tiêu phi của , phải là cái gì mà Tiêu nương! muốn tất cả mọi người trong thiên hạ đều biết điều đó.

      Bình Nhi có điểm nên ngây ngốc :“Tiêu…… Tiêu nương ạ.”

      “Nhớ kỹ, nàng là Tiêu phi, phải Tiêu nương.”

      Bình Nhi vừa nghe liền vui sướng lại gần hỏi:“ vậy sao? Tiêu nương, ngươi rốt cục cũng đồng ý gả cho Vương gia, làm Cẩn Vương phi của chúng ta rồi. tốt quá, ta phải cho mọi người biết, bọn họ nhất định rất vui. Tiêu nương làm nữ chủ nhân của Cẩn vương phủ chúng ta, chúng ta rốt cục cũng đợi được đến ngày này……”

      Bình Nhi sợ chết xong, phát người nào đó mặt càng ngày càng tối sầm lại, đen hơn cả Bao Công.

      “Ngươi nghe cho trẫm, nhớ kỹ đây. Nàng là phi tử của trẫm phải là phi tử của Cẩn vương……” Thị nữ này tái mặt.

      “Hả? phải chứ, ngươi là……” Bình Nhi giơ tay chỉ vào , chẳng lẽ chính là Hoàng Thượng trong truyền thuyết. Nghĩ đến đây, nàng quỳ xuống ngay lập tức, sợ hãi :“Hoàng Thượng, thứ tội! Nô tỳ…… Nô tỳ biết ngài là Hoàng Thượng. Xin thứ tội……”

      “Cút……” Hoàng đế quát.

      “Vâng.” Bình Nhi như được đại xá, may mà chỉ là bảo nàng ra ngoài, nàng còn tưởng Hoàng Thượng muốn giết nàng chứ.

      Sau khi Bình Nhi rời khỏi, Vũ Tình nhìn Chính Hiên:“Ngươi làm gì mà cứ phải cường điệu chuyện ta là lão bà(bà xã) ngươi thế?”

      “Lão bà?” Lại là từ Vũ Tình chuyên dùng sao?

      “Ý ta chính là thê tử ấy.” cho người cổ đại hiểu là khó.

      “À. Ngươi vốn chính là thê tử của ta mà.” Chính Hiên chậm rãi ngồi trở lại bên giường.

      “Ngươi muốn làm gì?” Vũ Tình cảm giác được có ý tốt.

      “Đương nhiên là làm nốt chuyện chúng ta chưa hoàn thành rồi.”

      “Hả?” Lúc Vũ Tình còn mơ hồ Chính Hiên dùng miệng hôn nàng, cho nàng có cơ hội ……

      Hạnh phúc ngọt ngào ……

      Chỉ tiếc có người vui mừng, có người đau khổ!

      ~*~ Hết chương 47 ~*~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :