1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên Không] Ngạo Khí Hoàng Phi - Tùy Phong Thanh (77c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 43.1
      Edit: diepthiendiem
      Beta: Viochan

      Gió thổi nhánh cây xào xào rung động, nhánh cây lay động, mặt đất loang loáng bóng người. Thị vệ cung đình vội vội vàng vàng, dường như chuẩn bị nghênh đón kẻ địch lớn. Trong ngự thư phòng đèn đuốc sáng trưng.

      Ngụy Doanh Hoàn lẳng lặng đứng nhìn Chính Hiên, trong lòng vui sướng. Đây là lần đầu tiên hoàng đế chủ động triệu kiến nàng, cần Thái Hậu phải cưỡng ép, cũng phải áp lực của phụ thân nàng, là chính tự muốn gặp nàng. Nàng biết phải đợi ngày hôm nay bao lâu rồi, mỏi mắt chờ mong, nhưng nàng vẫn cứ đợi. Là vì Tiêu Quý phi xuất cung nên mình mới có cơ hội này sao?

      biết Hoàng Thượng triệu nô tì đến, có gì sai bảo?”

      Hoàng đế cười với vẻ mặt bí hiểm,“Hoàng hậu đừng vội, trẫm đợi trò hay muốn hoàng hậu tự mình chứng kiến.”

      “Nô tì cả gan hỏi câu, là trò hay gì vậy?”

      vội vội, hoàng hậu cứ chơi cờ với trẫm trước , đợi có trò hay biết thôi.” xong sai người mang bàn cờ lên.

      Quân cờ có hình thù rất kỳ quái, hoàng hậu mặt lộ vẻ nghi hoặc:“Hoàng Thượng, đây là……” phải chơi cờ sao? Đây đâu phải cờ vây a?

      Hoàng đế cười vang :“Ha ha ha, rất mới mẻ đúng ? Lúc trước khi mới thấy cũng giống ngươi. Đây là do Tiêu phi phát minh, quả thú vị.” Khi Chính Hiên đến Vũ Tình, vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc.

      Ngụy Doanh Hoàn rất hâm mộ Vũ Tình, có thể có được người lòng mình dễ dàng, được đấng quân vương lại càng thêm khó, nhưng Tiêu Vũ Tình lại làm được chuyện mà nàng thể. Nàng ấy giỏi hơn hẳn nàng, Hoàng Thượng thích nàng ấy cũng là điều đương nhiên, nữ hài tử như vậy rất khó có thể khiến cho người khác thích được. Hoàng hậu thuận theo ngồi xuống, chơi cờ cùng Chính Hiên. Bất tri bất giác nàng cũng bị trò chơi mới mẻ này hấp dẫn. ra khi chưa lấy chồng, nàng cũng là rất hay cười. Nhưng bây giờ hết thảy đều thực xa vời, nàng thể cười thường xuyên như trước nữa, bởi vì nàng quốc gia chi mẫu.

      khí vui vẻ, chợt nghe ngoài cửa có tiếng huyên náo, còn có thanh va chạm của binh khí. Hoàng hậu bất an đứng lên:“Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì vậy?”

      sao sao, ngươi với ta chỉ việc chơi cờ thôi.”

      “Nhưng…..” Bên ngoài hẳn là xảy ra chuyện gì rồi, nếu có ai dám làm loạn ở bên ngoài ngự thư phòng chứ. Nhưng Hoàng Thượng lại trấn tĩnh như vậy, dường như đoán trước được hết thảy.

      “Hoàng hậu, ngươi thua rồi.” Hoàng Thượng lấy ‘xe’ ăn ngay ‘tướng’ của hoàng hậu, hoàng hậu dĩ nhiên thể lui.

      “Vâng, nô tì thua.” Nếu Hoàng Thượng có việc gì cứ coi như có việc gì .

      Ngụy Trọng Hiền dẫn thị vệ lao vào đầu tiên,“Hoàng Thượng hôm nay có nhã hứng.” Chết đến nơi rồi còn phong lưu khoái hoạt, trời định ngươi nhất định phải chết .

      “Thừa tướng hôm nay cũng rất có nhã hứng. Đêm khuya còn mang theo đám người đến thăm trẫm.” Ngụy tặc ngươi cuối cùng cũng ra tay….. Là ngươi bất nhân trước, đừng trách trẫm bất nghĩa.

      Hoàng hậu cảm thấy tình thế có chút đúng, mặc dù phụ thân là Thừa tướng đương triều lại nhạc phụ của Hoàng Thượng, nhưng thể chưa được truyền triệu tự tiện vào cung.“Phụ thân, sao ngươi lại tới đây?”

      “Thừa tướng đại nhân chắc hẳn biết mang binh khí xông vào thư phòng là tội chết chứ?” Hoàng đế thèm nhìn tới , trong mắt chỉ có bàn cờ kia. ‘Tướng” của hoàng hậu bị ăn.

      Hoàng hậu vừa nghe thấy liền quỳ sụp xuống,“Hoàng Thượng thứ tội, phụ thân nô tì nhất định là phải cố ý. Nhất định là có chuyện gì quan trọng nên mới có thể như thế, xin Hoàng Thượng thứ tội.”

      Hoàng đế cười lạnh:“Thừa tướng, ngươi xem?”

      “Thần lần này đến đây, đương nhiên là có chuyện quan trọng. Thiên hạ hữu năng giả cư chi(Vi: có tài năng mới nắm cai trị được thiên hạ), Hoàng Thượng cầm quyền bất lực, minh sáng suốt, dân chúng bất an, tứ hải thần phục. Tốt nhất là nên thoái vị nhượng lại cho người hiền tài.” Lão phu nể ngươi từng là thiếu chủ, vẫn khách khí với ngươi, ngươi đừng có mà rượu mời uống lại thích uống rượu phạt.

      Hoàng đế vẫn tức giận:“ biết người hiền mà Thừa tướng là người phương nào? phải là Thừa tướng đại nhân Ngụy Trọng Hiền đấy chứ?”Lòng lang dạ sói của ngươi cuối cùng cũng lộ ra.

      “Đúng thế. Nửa giang sơn của Long Hiên hoàng triều đều dựa vào lão phu chống đỡ. Nếu có lão phu làm sao Long Hiên hoàng triều hưng thịnh được như hôm nay, thiên hạ làm sao lại có thể thần phục tiểu tử chưa dứt sữa như ngươi?”

      vậy, Ngụy thừa tướng đúng là có công lao to lớn a. Ngôi vị hoàng đế này nên nhường lại cho ngươi.” Hoàng đế ngoài cười nhưng trong cười, tia lạnh lẽo trong mắt làm cho người ta rét run.

      “Ngươi biết điều như thế mau giao ngọc tỷ ra đây. Ngươi cũng phải chịu đau đớn, chừng lão phu niệm tình ngươi là hậu duệ của tiên đế, lưu lại thi thể toàn vẹn cho ngươi.” Tiên đế có ơn tri ngộ với ,cũng là nguyên nhân vì sao trước đây tạo phản. Nếu phải đương kim thiên tử làm căng với , tước đoạt quyền thế của , cũng sốt ruột mà được ăn cả ngã về như thế này.

      Hoàng hậu thể tin nổi, lao tới bên cạnh Ngụy Trọng Hiền, tay nắm lấy ống tay áo của :“Phụ thân, ngươi cái gì thế? Ngươi muốn tạo phản sao? , thể được. Phụ thân, ngươi, ngươi thể làm như vậy. là quân, ngươi là thần, ngươi thể lấy hạ phạm thượng.” Vì sao phụ thân lại muốn tạo phản? người rất trung quân(Vi: trung thành với vua). thể nào tạo phản được, thể nào!

      “Cái gì quân, cái gì thần chứ. Vi phụ(Vi: cách ng` cha tự xưng) làm hoàng đế ta mới là quân. Đến lúc đó ngươi chính là công chúa tôn quý, đệ đệ ngươi chính là thái tử.”

      , ta cần làm công chúa gì gì đó. Cha, ngươi thể làm như vậy. là chồng của nữ nhi a, là trời của nữ nhi a, nếu ngươi giết Hoàng Thượng, ngươi bảo nữ nhi phải làm sao bây giờ?”

      “Ngươi cần lừa vi phụ nữa, năm nay chưa từng đặt chân vào tẩm cung của ngươi, các ngươi căn bản phải là vợ chồng . Mỗi lần ngươi lại còn lừa vi phụ, đối xử tốt với ngươi như thế nào. Nữ nhi, sao ngươi lại ngu ngốc như vậy? Chờ đến khi ngươi làm công chúa rồi, vi phụ nhất định tìm cho ngươi lang quân như ý.” Kỳ như vậy cũng tốt, nữ nhi cũng cần phải thủ tiết.

      trắng trợn như vậy bày ra trước mặt người khác, Ngụy Doanh Hoàn cảm thấy có chút khó xử, trầm mặc hồi rồi :“ đối xử với nữ nhi dù tốt, nhưng vẫn cứ là phu quân của nữ nhi. Cha, nữ nhi cầu xin ngươi buông tay được ?” Hoàng hậu khóc lóc quỳ xuống cầu xin.

      “Vi phụ làm như vậy còn phải là vì các ngươi sao? đám ăn cây táo, rào cây sung.” Ngụy Trọng Hiền đá văng nàng ra.

      Hoàng đế chậm chạp tới nâng hoàng hậu dậy,“Hoàng hậu, trẫm cám ơn ngươi.” Kỳ lần này gọi hoàng hậu đến, chủ yếu là muốn thử xem nàng có đồng dạ(Vi: cùng 1 ruộc) với phụ thân hay , nếu phải có thể buông tha nàng. Dù sao nàng cũng coi như là kết tóc chi thê của , chỉ là ngờ hoàng hậu lại trọng tình trọng nghĩa đến thế này. Trước đây là hiểu nàng, mực cho rằng nữ nhi của Nguỵ Trọng Hiền nhất định có gì tốt. Là thực có lỗi với nàng !

      “Hoàng Thượng, nô tì thay mặt phụ thân thực xin lỗi ngươ.”

      Ngụy Trọng Hiền giận dữ :“Lão phu phải xin lỗi . Âu Dương Chính Hiên, giao ngọc tỷ ra đây.”

      “Nếu trẫm giao ngươi định làm gì?”

      “Nếu giao, bổn tướng giết ngươi.” Dù sao quân quyền cũng ở trong tay , cho dù giết hoàng đế, thiên hạ có ai dám phản đối chứ. Muốn lấy ngọc tỷ từ tay , bắt tự nhường ngôi cũng chỉ là muốn phải lưu danh là loạn thần tặc tử muôn đời thôi.

      “Vậy coi như ngươi có can đảm hành thích vua. Nhưng muốn giết trẫm ngươi cũng phải có bản lĩnh mới được.”

      Ngụy Trọng Hiền cười ha hả:“Ha ha ha, lão phu đương nhiên là có bản lĩnh này. Hoàng Thượng, ngươi còn nhớ Thượng Quan Kiệt trở thành tướng quân như thế nào ?

      Chính Hiên nghe vậy biến sắc:“Trẫm đương nhiên nhớ , là Thừa tướng đề cử.”

      “Hoàng Thượng trí nhớ tốt. Ngươi chắc cũng nhớ vì việc của nước Tinh Nguyệt mà ngươi giao hết binh quyền cho chứ?”

      “Đương nhiên, cầm binh biên cương. Sao lúc này Thừa tướng lại nhắc tới ?”

      Ngụy Trọng Hiền lại càng cười to:“Hoàng Thượng, ngươi chắc chắn rằng xuất kinh rồi sao?” Nếu phải có binh quyền trong tay lão phu đâu dám ra tay ở đây. Có điều, đêm nay thủ vệ trong cung hình như nghiêm ngặt lắm, đánh vào hoàng cung dễ dàng hơn tưởng tượng. Hoàng đế cũng quá khinh địch thả lỏng, hoàng đế như vậy mà chết chẳng phải là rất có thiên lý sao.

      “Thừa tướng lời ấy là có ý gì?”

      “Thượng Quan tướng quân hãy xuất .” Thượng Quan Kiệt quả nhiên ra từ phía sau lưng Nguỵ Trọng Hiền,“Hoàng Thượng, ngươi ngờ đúng ? Thượng Quan Kiệt vốn là người của lão phu, ngươi giao binh quyền cho cũng chính là giao cho lão phu.”

      Hoàng đế nổi giận như tưởng, :“Hoá ra là như vậy, vậy việc của nước Tinh Nguyệt cũng là do ngươi bày ra? Tâm phúc của Đoan Mộc An Hồng Phi kia cũng là do ngươi mua chuộc, về phần chuyện ám sát trẫm cũng phải là nước Tinh Nguyệt làm, mà là Thừa tướng đại nhân đúng ? Mặc kệ ám sát có thành công hay , Thừa tướng đều là ngư ông đắc lợi, đúng vậy chứ?”

      “Âu Dương Chính Hiên, xem ra ngươi cũng đến mức ngu dốt. Thượng Quan tướng quân, bắt lấy cho ta.” Ngụy Trọng Hiền vui sướng hài lòng mơ tưởng đến khoảnh khắc mình được lên ngôi hoàng đế.

      “Vâng.” Thượng Quan Kiệt đáp, từng bước đến gần Chính Hiên, đột nhiên đao quay ngược lại lao về hướng Ngụy Trọng Hiền.

      Ây >”< đau đầu quá, ho quá à T.T

    2. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 43.2
      Edit: diepthiendiem
      Beta: Viochan

      “Thượng Quan Kiệt, ngươi……” Ngụy Trọng Hiền thể tin nổi trừng lớn mắt.

      Thượng Quan Kiệt lời lẽ chính nghĩa :“Thượng Quan Kiệt ta chính là tướng quân của Long Hiên, phải tay sai của Ngụy Trọng Hiền ngươi. Ta cũng giống như Đoan Mộc An, chỉ công nhận dòng máu của Âu Dương gia mà thôi.”

      “Ngươi…… Ngươi là đồ súc sinh vong ân phụ nghĩa, chẳng lẽ ngươi quên lúc trước là ai thả ngươi, là ai giúp ngươi lên được đến địa vị hôm nay, cho ngươi uy phong bát diện, cho ngươi vinh hoa phú quý sao?” Ngụy Trọng Hiền vọng tưởng dùng tình nghĩa níu giữ Thượng Quan Kiệt. Hừ, nếu qua được lần này, chuyện đầu tiên làm chính là giết tên phản đồ Thượng Quan Kiệt.

      “Thừa tướng có ân với Thượng Quan Kiệt, Thượng Quan Kiệt vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng. Nhưng thuộc hạ thân là quân nhân, thiên chức lớn nhất của quân nhân chính là nguyện trung thành với chủ tử. Hoàng Thượng là quân chủ của vi thần, vi thần chỉ có thể nghe mệnh lệnh của . Tiêu phi nương nương rất đúng, vi thần thể vì báo ân cho mình mà làm cho thần dân khắp thiên hạ vạn kiếp bất phục. Hoàng Thượng là hoàng đế tốt!” Vốn cũng rất phân vân giữa bên là ân nhân bên là chủ tử, chính Tiêu phi giảng giải giúp thông suốt. Quả là nghe nương nương chuyện buổi bằng mười năm đọc sách.

      “Tiêu phi?” Tiêu Vũ Tình, nữ nhi của Tiêu Tề Uyên? Là quá coi thường nàng.

      Hoàng đế đáp:“Đúng vậy, còn có những chuyện đáng kinh ngạc hơn ở phía sau. An Vương gia xuất !” Đoan Mộc An cùng Liễu Kính Minh vào ……

      Hoàng đế cười :“Ngụy Trọng Hiền ngươi tuyệt đối thể tưởng tượng nổi đúng ? Hết thảy chỉ là để dụ ngươi vào bẫy, trẫm căn bản cho tới bây giờ chưa từng tin rằng nước Tinh Nguyệt lại phái người ám sát trẫm. Khi ngươi dùng bồ câu đưa tin đến tay Đoan Mộc Tuấn, trẫm sớm báo trước cho rồi. Ngươi thực nghĩ dẫn mười vạn binh mã tấn công sao? Hừ, chỉ là diễn cho ngươi xem thôi.”

      Liễu Kính Minh mắng:“Ngụy Trọng Hiền, ngươi là đồ loạn thần tặc tử, uổng tiên đế có ơn tri ngộ với ngươi, ngươi còn nhớ ngươi hứa hẹn gì với tiên đế ? Ngươi , tận tâm phụ tá thiếu chủ. Chính là phụ tá như thế này sao? Ngươi nghĩ rằng làm tiên đế trời có linh thiêng thất vọng sao?” Tối hôm qua đột nhiên nhận được mật lệnh của hoàng đế, sai thẩm vấn Đoan Mộc An, nhìn thấy tình hình của Đoan Mộc An làm cho chấn động. Hoá ra Hoàng Thượng căn bản giam Đoan Mộc An vào ngục, mà là sắp xếp cho nơi an toàn thoải mái, khi đó Liễu Kính Minh mới biết được hết thảy mọi chuyện. khỏi cảm thán: Hoàng Thượng thánh minh. Hoàng đế trưởng thành rồi, như vậy người làm thầy này cuối cùng cũng làm tiên đế thất vọng, làm thiên hạ thất vọng.

      Ngụy Trọng Hiền biết có phải là giận quá hoá điên hay mà lại bất ngờ cười to:“Ha ha ha…… Âu Dương Chính Hiên, ngươi đúng là trưởng thành rồi. ngờ ngay cả lão phu cũng bị rơi vào bẫy, lão phu xem thường ngươi.”

      “Thừa tướng chắc cũng biết kế sách này ra là do ai nghĩ ra đúng ?”

      “Là ai?” Rốt cuộc là ai nắm trong lòng bàn tay.

      “Chính là Tiêu phi.”

      “Lại là Tiêu phi.” lăn lộn nơi quan trường hắc ám nhiều năm như vậy, thế mà đánh lại đứa nhóc con. Ngụy Trọng Hiền chịu nổi đả kích này, phun ra ngụm máu tươi.

      “Phụ thân.” Hoàng hậu chạy tới đỡ lấy ,“Phụ thân, ngươi sao chứ?” tuy rằng mưu nghịch phạm thượng, nhưng vẫn là cha nàng, có công sinh thành dưỡng dục, là thân nhân quan trọng nhất đời của nàng.

      Ngụy Trọng Hiền đẩy nàng ra, với hoàng đế:“Cho dù chết, lão phu cũng đồng quy vu tận với ngươi.” Đột nhiên hô to:“Xích công tử.” nhận được tin tức xác thực, Âu Dương Cẩn Hiên đêm nay tuyệt đối vào cung, ở đây chắc chắn có ai là đối thủ của Xích . Người phải kiêng dè chỉ có mình Âu Dương Cẩn Hiên mà thôi.

      Trong phòng đột nhiên lạnh lẽo, thân ảnh đỏ rực xuất trước mặt mọi người, người lộ ra tà khí quỷ dị, mỉm cười, nụ cười quyến rũ. đúng là nghiệm chứng câu kia của Vũ Tình, đại nam nhân mà lại cười như vậy, chết cho xong.

      Ngụy Trọng Hiền bám vào cây cột bên cạnh, :“Xích công tử, chỉ cần ngươi giết cẩu hoàng đế, lão phu nguyện ý đem toàn bộ gia sản đưa ngươi, cũng đưa ngươi tất thảy mỹ nữ trong thiên hạ, tuyệt sắc mỹ nữ Tiêu Vũ kia, ngươi có biết nàng là ai ? Nàng chính là phi tử của tên cẩu hoàng đế này, chỉ cần ngươi giết cẩu hoàng đế, nàng chính là của ngươi.”

      Quả nhiên mắt Xích sáng lên, có vẻ có hứng thú. Nhưng chỉ vì thế mà giết hoàng đế, hình như có lãi cho lắm,“Mỹ nhân mặc dù tốt, nhưng vì nàng mà đối nghịch với khắp thiên hạ, ngươi cho rằng bản công tử ngốc như vậy sao?” Nếu phải công tử có lệnh bảo đến giúp Ngụy Trọng Hiền, thèm vào mà để ý.

      “Xích công tử, chỉ cần ngươi giết cẩu hoàng đế, bổn tướng chỉ cho ngươi hưởng thụ mỹ nữ trong thiên hạ mà còn phong Thánh Tiên môn là thiên hạ đệ nhất môn phái, trợ giúp công tử nhà ngươi ngồi lên vị trí môn chủ.”

      “Đồng ý.” Truyền thuyết hoàng đế võ công cao cường, nhưng mạnh thế nào ai biết. cũng rất muốn thử sức hoàng đế, lần trước bại bởi Cẩn Hiên khiến cảm thấy rất khó chịu. Huống hồ chỉ cần giết hoàng đế, tài sắc kiêm thu(Vi: thu được cả tiền tài lẫn người đẹp), còn có thể giúp cho công tử, sao lại làm chứ.

      Trong lúc chuyện đến trước mặt hoàng đế, hoàng đế lại mỉm cười nhìn , chút e ngại. Lao nhanh tới gần hoàng đế, đột nhiên có bàn tay chặn lại. Trong thiên hạ người có thể ngăn được cũng nhiều!

      Xích nhìn người vừa tới, lại tìm thấy trong trí nhớ của . Xem ra triều đình cũng là nơi ngọa hổ tàng long, nhìn quần áo mặc tuyệt đối phải người trong giang hồ.

      Chuyện kì lạ hàng năm đều có, năm nay đặc biệt nhiều.“Dật Vương gia?” Âu Dương Dật Hiên được mọi người công nhận là hoa hoa công tử ngờ cũng là người mang tuyệt kĩ(Vi: giỏi ế), người của Âu Dương gia quả nhiên thể khinh thường.

      Dật Hiên vui cười :“Đúng vậy, ta chính là Dật vương gia phong lưu phóng khoáng đây.” Muốn giết nhị ca , phải qua được cửa của trước .

      “Ta cần biết ngươi là cái gì Dật Vương gia, chặn ta chết!” Xích dám khinh địch, dùng toàn bộ tinh lực nhắm thẳng vào Dật Hiên, bắt đầu tấn công.

      Dật Hiên hổ là Dật Hiên, quả nhiên phiêu dật linh động, thân mình nhanh đến nỗi làm cho người ta nhìn , Xích thể đả thương được . Nhưng Dật Hiên cũng có cách nào để khống chế Xích . Hai người kỳ phùng địch thủ!

      “Cái tên Xích kia, có ai với ngươi là người lớn lên giống như ngươi thế này thà mua khối đậu hủ mà đâm đầu chết cho xong chưa? Học cái gì học lại học lại học cách của nàng. Đồ gay này, làm tổn hại đến ấn tượng về mỹ nữ trong thiên hạ, nếu về sau ai dám vào kỹ viện nữa phải làm sao hả?”

      Những lời này sao nghe lại quen tai như vậy, hình như từng có người thế với , Xích suy nghĩ chút mà vẫn là nghĩ ra người đó là ai? Lại quay sang nhìn Dật Hiên, bộ dạng cũng rất tuấn tú, nhưng giống , đó là loại tuấn mĩ thuần nam tử. Nữ tử hẳn là càng thích loại nam tử này hơn. Xích đột nhiên ghen tị ba huynh đệ Âu Dương gia bọn họ, người hai người bộ dạng đều soái, võ công lại cao cường, tất cả đều hơn .(Vi: hú hồn, cứ tưởng nhìn DH rồi nảy sinh tình cảm chớ =D] )

      Thấy bọn đánh nhau lâu như vậy mà còn chưa kết thúc, Chính Hiên thầm nghĩ muốn chấm dứt mà hài kịch chính biến(Vi: đảo chính á) này sớm chút liền phi thân gia nhập mặt trận phía Dật Hiên. Có Chính Hiên tương trợ, tình thế ràng thay đổi. Xích gần như thể ra tay nổi, trốn sang bên, thở hổn hển, vẫn biết Chính Hiên có võ công, chỉ là ngờ võ công của Chính Hiên lại cao hơn tưởng tượng, đừng có Dật Hiên tương trợ, chỉ cần mình thôi Xích cũng đánh lại rồi. Bây giờ phải ra khỏi hoàng cung!

      Dật Hiên làm sao có thể bỏ qua cho liền thừa thắng xông lên. Nhận ra muốn chạy, Dật Hiên chặn lại đường của , khiến có muốn cũng thể trốn.“Xích , ngươi chạy thoát được đâu, bó tay chịu trói .”

      “Được, ta đầu hàng.” Xích giả bộ buông binh khí.

      Dật hiên bước lại, chuẩn bị trói , Xích lại đột nhiên nghiêng người, bắn ra ám khí độc môn của Thánh Tiên môn bọn họ nhắm thẳng hoàng đế.

      “Hoàng huynh, cẩn thận.” Dật hiên thể ngờ Xích lại ra chiêu này, cư nhiên dám ám hại hoàng huynh . Dật Hiên vui đùa ầm ĩ lúc trước giờ đây trong mắt tràn ngập sát khí, kiếm đâm vào cổ Xích .

      “Kiếm nhanh……” Xích căn bản còn nhìn ra xuất kiếm như thế nào.

      Ám khí tuy rằng bắn trúng Chính Hiên nhưng Chính Hiên vẫn vô . Tiêu Vũ Tình chắc như đinh đóng cột, nhất định bắt mặc nhuyễn vị giáp (Vi: áo giáp mềm mặc bên trong lộ)vào. Lúc đầu còn chịu, tin tưởng với võ công của mình căn bản cần đến nó. Tình Nhi có dự kiến trước, nàng mặc dù ở bên cạnh nhưng vẫn cứu được .

      Dật Hiên sốt ruột hỏi:“Hoàng huynh, ngươi thế nào rồi?” Hoàng huynh thể gặp chuyện may a, hoàng huynh nếu gặp chuyện may, làm mẫu hậu thất vọng, lại còn bị tam ca trách mắng nữa.

      “Trẫm sao, Vũ Tình sớm dặn bắt ta phải mặc nhuyễn vị giáp.”

      Dật Hiên lúc này mới thở phào nhõm hơi,“Hoàng tẩu thông minh a.”

      Xích còn lại hơi thở cuối cùng cười mà :“Ha ha ha, Tiêu Vũ, ta có được nàng các ngươi cũng đừng hòng. Ta muốn các ngươi phải sống đau khổ cả đời.”

      Lời này của Xích dường như chứa bí mật gì đó, Chính Hiên rất nhanh tới:“Xích , ngươi cái gì, ràng ra .”

      “Mị Ảnh……” Xích cười quyến rũ .

      Mị Ảnh? Cái tên này sao nghe quen như vậy? Nguy rồi, là người vẫn muốn giết Tình Nhi. Mị Ảnh thừa dịp này mà giết Tình Nhi chứ? Ý nghĩ này làm cho Chính Hiên hoảng sợ.

      Ngụy Trọng Hiền tê liệt ngã xuống, khoảnh khắc nhìn thấy Xích ngã xuống biết thất bại, thất bại hoàn toàn.

      “Dật vương, nhốt Ngụy Trọng Hiền nhốt vào đại lao……”

      “Nhưng, hoàng……”

      Lúc này làm sao còn thấy bóng dáng Chính Hiên được nữa? như tên bắn vọt tới Cẩn vương phủ. Tình Nhi, ngươi phải đợi trẫm, nhất định phải chờ trẫm, trăm ngàn đừng xảy ra chuyện gì. Trẫm rốt cuộc chịu được nỗi đau khi mất ngươi, lúc ngươi rơi xuống vách núi đen, ngươi có biết lòng trẫm sợ hãi đến thế nào ? Ngươi thể lại gặp chuyện gì nữa……

      Hết chương 43

    3. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 44.1
      Edit: diepthiendiem
      Beta: Viochan



      Đêm nay ánh trăng đẹp a! Tiêu Vũ Tình ngẩn người nhìn ánh trăng, biết Chính Hiên bên kia thế nào? Hẳn có thể thành công bắt được Ngụy Trọng Hiền ? Mọi chuyện hẳn là ổn thoả cả rồi.

      “Vũ Tình, ngươi lo lắng cho hoàng huynh sao?” Cẩn hiên nhàng đến sau lưng Vũ Tình.

      “Cẩn Hiên ngươi kiểu gì mà phát ra tiếng động nào vậy? Ngươi chuẩn bị định hù chết ta có phải ?” Vũ Tình sẵng giọng trách.

      “Là do ngươi thất thần thôi. Ánh trăng đêm nay đẹp đến vậy sao?” Cẩn Hiên tò mò ngẩng đầu nhìn ánh trăng, kỳ biết Vũ Tình có ý như vậy a!

      “Ừ, tối nay yên tĩnh .”

      “ Trong Hoàng cung chỉ sợ yên tĩnh như vậy. Ngươi lo lắng cho hoàng huynh phải ?” ra hỏi là hỏi vậy thôi, nhìn bộ dáng Vũ Tình biết là nàng rất lo lắng.

      “Sao ta phải lo lắng cho ? Chẳng lẽ kế sách của ta đáng tin hay sao? Huống hồ cũng cần ta phải lo lắng.” Võ công cao cường như vậy, lại có nhiều người bảo vệ, ta cần gì phải lo lắng cho chứ.

      “Vậy tại sao ngươi lại đứng ngồi yên như thế?”

      “Ta có sao? Đâu có, ta còn lâu mới phải thế.”

      “Nếu lo lắng, tại sao quay về hoàng cung ở bên cạnh ?” Vũ Tình ràng lo lắng mà lại giả vờ như thèm để ý. Có lẽ trái tim nàng lúc này sớm bay đến bên người hoàng huynh, chỉ là hiểu tại sao nàng có chết cũng chịu quay lại hoàng cung.

      “Ta còn lâu mới quay về, nếu vào rồi ta ra được nữa, cho dù thực lo lắng sao chứ, ta cũng muốn giống như con chim hoàng yến sống trong nhà giam hoa lệ, hơn nữa lúc nào cũng phải đề phòng người khác hãm hại.” Vũ Tình cuối cùng vẫn thừa nhận rằng nàng lo lắng cho Chính Hiên.

      Trong mắt Cẩn Hiên lên chút ảm đạm, nếu có bức tường thành thể vượt qua kia Vũ Tình chỉ sợ sớm lựa chọn. Như thế cũng khiến cho càng lún càng sâu, khó có thể tự kềm chế như bây giờ. Tình quả nhiên là đáng ghét, thể ngờ Cẩn vương gia làm được cũng có ngày hôm nay.

      Y Hàn vội vàng vào hậu viện,“Tham kiến Vương gia.”

      Cẩn Hiên có chút khó chịu bước lại gần:“Y hàn, có chuyện gì vậy?” Tốt nhất là có chuyện quan trọng , dám quấy nhiễu tâm với Vũ Tình.

      Y Hàn cúi đầu, biết Vương rất thích quý phi nương nương mà còn dám quấy rầy bọn họ. Nhưng việc này rất quan trọng, Ngụy công tử có vẻ rất gấp gáp: “Ngụy công tử có việc cầu kiến.”

      “Ngụy công tử? Ngụy công tử nào?” Họ Ngụy, chẳng lẽ là……

      “Là công tử của Ngụy Trọng Hiền.”

      “Được, bổn vương gặp, Vũ Tình, ngươi cứ đợi ở đây, ta rồi quay lại ngay.” Ngụy Tử Tề đến đúng lúc, trước đây cũng từng cứu bổn vương, hẳn là người trung nghĩa.

      “Được rồi. Ta cũng phải trẻ con, đâu phải nhoáng cái là thấy đâu nữa, hơn nữa ngươi còn có nhiều thị vệ như vậy, sợ ta chạy mất sao? Ta cam đoan tuyệt đối tự dưng mất tích.” Nàng từng nghĩ Cẩn vương phủ có vẻ tự do, cuối cùng lại phát hoá ra muốn chạy khỏi Cẩn vương phủ còn khó hơn cả trốn khỏi hoàng cung. Cẩn vương phủ phòng vệ rất nghiêm mật, chẳng trách Xích và Mị Ảnh dám tiến vào.

      Nghe Vũ Tình cam đoan rồi Cẩn Hiên mới yên tâm ra ngoài.

      Ngụy Tử Tề sốt ruột lại lại trong đại sảnh đường, thấy Cẩn Hiên ra lập tức đón đầu, thở dài :“Vương gia!”

      “Ngụy công tử đêm khuya đến đây biết có gì chỉ bảo?” Nguỵ Tử Tề mặc dù cứu , nhưng cảnh giác vẫn tốt hơn. xuất vào lúc này có chút kỳ quái.

      “Xin Vương gia hãy nhanh chóng tiến cung cứu giá, chỉ có ngài mới cứu được Hoàng Thượng.” Chẳng những là vì cứu Hoàng Thượng mà còn là vì cứu phụ thân . thể để cho phụ thân mắc thêm lỗi lầm nữa. Thân là thần tử, thân là người con, cho dù sau này phụ thân tha thứ cho cũng phải làm như vậy.

      “Cứu giá? Cứu giá cái gì?” Cẩn Hiên cố ý hỏi.

      “ Ta…… Cha ta bức cung(Vi : vào cung bức ép). Bây giờ dẫn người tiến vào đó rồi ! ” đến bức cung mà vương gia sao vẫn còn có thể bình tĩnh như nước thế này? Chẳng lẽ lo lắng cho tính mạng của Hoàng Thượng sao?

      dựa vào cái gì mà dám làm thế?” Phải thử chút, nếu có thể thu nạp giúp triều đình là tốt nhất. Vừa có tấm nhiệt huyết báo đáp nước nhà mà võ công cũng rất cao. Người hiền tài như vậy thể để uổng phí!

      “Thực ra, Thượng Quan Hiệt là người của phụ thân ta, căn bản ra khỏi kinh thành. Tình thế lúc này vạn phần nguy cấp, xin Vương gia lập tức tiến cung.”

      “Chỉ dựa vào lời của mình ngươi làm sao bổn vương có thể tin tưởng được? chừng ngươi chính là giúp phụ thân dẫn bổn vương vào cung, ý muốn mưu hại bổn vương gia đó chứ.” còn chưa thể trăm phần trăm xác định Ngụy Tử Tề chính là cao nhân che mặt ngày đó.

      Ngụy tử tề xuất ra lệnh bài của Vương gia:“Chỉ bằng cái này.”

      “Ngươi quả nhiên chính là người ngày đó cứu bổn vương. Bổn vương xin cảm tạ! Có điều, Ngụy công tử cần lo lắng, thực ra mọi mưu của phụ thân ngươi đều nằm trong lòng bàn tay của Hoàng Thượng.” Chỉ dựa vào mình Ngụy Trọng Hiền mà muốn đảo điên Long Hiên hoàng triều ư ? Buồn cười đến cực điểm!

      “Như vậy cha ta……” Dựa theo quốc pháp của bổn quốc, hình phạt dành cho mưu soán vị là treo cổ, nặng tru di cửu tộc, xử tử chặt đầu lăng trì(Vi : lăng trì là xé xác phanh thây á). chậm bước, cuối cùng vẫn thể tránh cho bi kịch phát sinh.

      “Ngụy công tử hẳn là rất ràng hành vi của phụ thân ngươi phải là tội ác bình thường, phạm trọng tội đủ để sát nhà diệt tộc.”

      “Cầu xin Vương gia hãy cứu phụ thân ta mạng, Tử Tề nguyện ý theo làm tùy tùng, suốt đời trung thành với Long Hiên hoàng triều, chết hối tiếc. Nhưng chỉ xin ngươi hãy cứu phụ thân ta.”

      “Cứu phụ thân ngươi là việc thể. Có điều, bổn vương cầu tình với Hoàng Thượng chỉ giết kẻ phạm tội thôi! Hoàng huynh lấy nhân(Vi : nhân từ ế) trị quốc, tha cho nhà họ Ngụy.” Khả năng của cũng chỉ có thể làm đến thế này mà thôi, coi như báo ơn cứu mạng của Ngụy Tử Tề, nể tình mà giúp đỡ.

      “Vương gia, Tử Tề cả gan cầu xin Vương gia chuyện.” Ngụy Tử Tề quỳ xuống:“Gia phu(Vi : chỉ cha của ng` ) cho dù phạm vào trọng tội cũng là phụ thân ta, hơn nữa tuổi tác cũng cao, ta muốn nhìn rơi vào kết cục thê lương. Tử Tề nguyện ý nhận trừng phạt thay cho phụ thân. Xin Vương gia thành toàn.”

      Cẩn Hiên thở dài hơi,“Ngụy Trọng Hiền sinh ra được người con trai tốt.”

      Vũ Tình tiếp tục ngẩn người ngắm trăng, sao lâu như vậy rồi mà Chính Hiên vẫn có tin tức gì? phải là xảy ra chuyện gì chứ? thể nào, võ công cao cường như vậy, lại có Dật Hiên ở bên cạnh hỗ trợ. Ta lại ép phải mặc nhuyễn vị giáp vào đề phòng vạn nhất! Nhưng nếu có cố ngoài ý muốn làm sao bây giờ? Nếu bị thương, hoặc là……thâm chí chết, phải làm sao bây giờ? Ý nghĩ này làm cho nàng hoảng sợ, nguy hiểm như vậy lẽ ra nàng nên theo mới đúng, tại sao lại cứ cố chấp vì cái gọi là tự do mà từ bỏ người mình ? Vũ Tình rốt cuộc đứng ngồi yên, lo lắng ngừng ở hậu viện, hận thể vào hoàng cung ngay lúc này, nhìn thấy người mình muốn gặp. Tâm động bằng hành động, Vũ Tình kiềm chế nổi nỗi nhớ nhung trong lòng, lao ra khỏi Cẩn vương phủ.

      Khi vừa lao ra ngoài vương phủ, đột nhiên dường như có người tới đứng trước mặt nàng. Người nọ hình như là mặc hắc y, trong đêm tối gần như là nhìn . phải là ma đấy chứ? Hay là mình lo lắng quá mà sinh ra ảo giác? Cố gắng dụi mắt, phải, đúng là có người, hơn nữa người kia thực trầm(Vi : có thể hiểu là ngầu đó =0:), cảm giác rất quen thuộc, có điểm làm cho người ta rét run.

      “Xin hỏi, ngươi là người hay là ma vậy ?” ra nàng cần lễ phép làm gì, sợ hãi đến thế này rồi mà còn phải lịch ‘xin hỏi’.

      “Tiêu Vũ, ngươi rốt cục cũng ra rồi.” Nàng đợi khoảng vài ngày rồi mà Tiêu Vũ cứ như con rùa rụt đầu trốn tránh trong Cẩn vương phủ. Cẩn vương phủ bảo vệ nghiêm ngặt, cao thủ nhiều như mây, huống hồ Cẩn vương gia cũng ra khỏi phủ. Nàng nghĩ có cơ hội để giết Tiêu Vũ mà ngờ nàng ta lại tự chui đầu vào lưới.

      Mẹ ơi, giọng này là…..Mị Ảnh?” xui xẻo vậy chứ? Ta vừa mới ra ngoài được thôi mà? Chẳng lẽ Mị Ảnh vẫn luôn trốn ở đây sẵn sàng phục kích ta ?

    4. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 44.2
      Edit : diepthiendiem
      Beta : Viochan

      Hắc y nhân xoay người, quả nhiên là Mị Ảnh. Nàng ta tươi cười vẻ thắng lợi : “Ta xem ai còn có thể cứu ngươi? Tiêu Vũ, còn chuẩn bị chịu chết ?” Mị Ảnh rút ra vũ khí tùy thân, nhằm về phía Vũ Tình. Hôm nay nếu giết được nàng ta về sau còn cơ hội nữa.

      Vũ Tình nuốt nước bọt,“Chậm , ta rất muốn rất muốn biết, ngươi tại sao nhất định phải giết ta? Cho dù ngươi phán người khác tội chết ít nhất cũng phải cho người ta biết tội danh chứ?” Cứ như vậy mà chết oan uổng! Ta còn chưa gặp tiểu Hiên tử, người ta muốn cứ thế này mà chết đâu.

      “Được, ta cho ngươi biết. Ngươi người nên .” tới đây, ánh mắt Mị Ảnh trở nên hung dữ, cứ như Vũ Tình cướp đoạt bảo bối tâm can của nàng ta vậy.

      Đúng là Chính Hiên rồi, Tiểu Hiên Tử chết tiệt, Tiểu Hiên Tử thối tha, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Ở trong cung có đám đông nữ nhân rồi mà còn chưa thấy đủ, ra bên ngoài phong lưu lại là sát thủ. Làm hại ta ở trong cung bị người hãm hại, ở ngoài cung bị người đuổi giết, lần này nếu ta chết, ta nhất định tìm ngươi tính sổ. Ta muốn phá huỷ hậu cung của ngươi.

      Lúc Vũ Tình còn thầm mắng Chính Hiên Mị Ảnh lao về phía nàng. Vũ Tình bỏ chạy, dù gì nàng cũng là cao thủ đai đen triệt quyền đạo, thân thủ cũng nhanh nhẹn, miễn cưỡng còn có thể tránh thoát đao này. Nhưng dù có qua được chiêu này chiêu tiếp theo phải làm sao bây giờ? Vẫn là ba mươi sáu kế tẩu vi thượng sách.(Vi : trong 36 kế, chuồn là thượng sách)

      Mị Ảnh thấy thể nhát dứt điểm, ra tay lại càng thêm độc ác, mỗi chiêu đều muốn dồn Vũ Tình vào chỗ chết.

      Vũ Tình muốn chạy vào Cẩn vương phủ, nhưng ý định của nàng sớm bị Mị Ảnh phát , nhất quyết ngăn chặn đường của nàng. Ngay từ lần đầu tiên giao đấu, Mị Ảnh biết nàng có võ công. Lần này nhất định có thể giết nàng.

      “Ngươi có biết vì sao thích ngươi ? Chính là bởi vì ngươi độc ác, nữ nhân ác độc như ngươi làm sao có thể thích được?” Võ công đánh lại nàng chỉ có thể đánh vào tâm lí. Hy vọng là có thể thành công chứ nếu cái mạng của nàng đành phải để lại vậy!

      “Cái gì? với ngươi như vậy sao ?” Mị Ảnh vẫn ngừng tấn công Vũ Tình, nhưng ràng là bị nàng làm ảnh hưởng, ra tay càng ngày càng chậm.

      “Đúng vậy, chính như vậy. ngươi vừa độc ác mà bộ dạng lại còn xấu nữa, cho dù có ta cũng thích ngươi.” Vũ Tình tăng tốc độ chạy. Mị Ảnh này đúng là ngu ngốc, mãi mà khôn lên được. Cùng chiêu dùng hai lần vẫn còn bị lừa.

      “Ngươi…… Ha ha, ngươi còn dám gạt ta sao ? như vậy đâu. Lần trước ngươi cũng lừa ta như vậy.” ngờ vẫn còn bị nàng lừa, Mị Ảnh muốn đâm đầu vào tường.(Vi : chết tỷ chưa, vừa chê ngta ngu xong)

      “Ha ha ha, đến nỗi ngốc quá. Cuối cùng cũng có điểm tạm chấp nhận được.” Thảm rồi, bị phát rồi, sao Mị Ảnh lại đột nhiên trở nên thông minh thế chứ?

      Mị Ảnh thèm chơi trò trốn tìm với nàng, phi thân ngay đến trước mặt Vũ Tình. Chĩa đao vào nàng, hung dữ :“Tiêu Vũ, ta xem ngươi chạy đâu.” đao trước mắt đâm trúng Vũ Tình……

      ‘Keng……’ Đao trong tay Mị Ảnh bị hất bay ra. Lại thành công, Mị Ảnh phẫn nộ nhìn về phía người mới tới, người nọ lại làm cho nàng thở dài hơi. Mị Ảnh nàng tung hoành giang hồ, chưa từng biết sợ người nào, chỉ là Cẩn Vương gia có hơi khủng bố. Nàng cũng tự biết mình căn bản phải là đối thủ của .

      Cẩn Hiên chặn ngang ôm lấy Tiêu Vũ Tình, cứu nàng khỏi nguy hiểm cận kề. Lo lắng hỏi:“Vũ Tình, ngươi có sao ?”

      Vũ Tình vui cười :“Hì hì, ta sao.” May mà tới kịp lúc. Tính ra Cẩn Hiên cứu nàng dưới ba lần, phải, thực ra mà gần như mỗi khi nàng gặp nguy hiểm người bảo vệ nàng vẫn luôn là Cẩn Hiên. Nàng hy vọng người tới cứu nàng là Chính Hiên nhưng thể rồi, bây giờ chắc là vẫn còn ở trong cung.

      Vũ Tình sao cả lại khiến Cẩn Hiên hơi nổi giận:“Ngươi cam đoan là tuyệt đối mất tích rồi mà, sao còn chạy ra ngoài chứ? Vũ Tình, ngươi có biết khi ta quay lại hậu viện thấy ngươi đâu ta lo lắng đến thế nào ?”

      “Ta…… Ta chỉ là rất muốn gặp Tiểu Hiên Tử.” Vũ Tình giống như đứa trẻ làm sai chuyện gì đó. Là nàng đúng, nàng lẽ ra nên nghe lời Cẩn Hiên, nên bốc đồng như vậy.

      Hoá ra nàng để ý việc nguy hiểm đến tính mạng chỉ là vì muốn gặp hoàng huynh, việc đến nước này, còn có thể gì mà làm gì nữa chứ? Chuyện duy nhất có khả năng làm, có lẽ chính là rời khỏi đây.

      “Mị Ảnh, ngươi to gan, dám ở Cẩn vương phủ giương oai.” Mị Ảnh nhiều lần muốn giết Vũ Tình, thể tha cho nàng thêm nữa, cho dù Vũ Tình thích , cũng thể để cho bất cứ kẻ nào làm thương tổn Vũ Tình.

      “Cẩn Vương gia, Mị Ảnh dám đối nghịch với ngài, nhưng Tiêu Vũ Tình ta thể giết.” Nàng hận Vũ Tình đến cực điểm, lúc này bất chấp sợ hãi, cho dù giết Vũ Tình rồi bị khắp thiên hạ đuổi giết, trời đất dung tha, cho dù Vô Dạ có hận nàng nữa. Chỉ cần có thể giết Tiêu Vũ Tình tất cả đều xứng đáng.

      “Nếu vậy bổn vương thể tha cho ngươi.” Cẩn Hiên vốn muốn giết người, là Mị Ảnh tự tìm đến con đường chết chẳng thể trách được .

      Mị Ảnh lúc này trở nên điên cuồng, lòng chỉ muốn giết Tiêu Vũ Tình. Nàng dùng hết công lực toàn thân bay lên lao về phía Vũ Tình. Lúc này có Cẩn Hiên ở bên cạnh, Vũ Tình nàng còn lâu mới sợ. Cẩn Hiên luôn luôn là thần hộ mệnh của nàng!

      Cẩn hiên phụ kì vọng, dễ dàng kẹp lấy được loan đao của Mị Ảnh, nhàng cử động tay, đao liền bị gãy thành hai nửa.

      “A……” Mị Ảnh điên cuồng hét lên tiếng, tức sùi bọt mép, trong đêm đen mái tóc bay tứ tung y như nữ quỷ. Ánh mắt của nàng thay đổi, biến thành sắc đỏ thẫm đáng sợ, thoạt nhìn đẫm máu.

      Vũ Tình có chút sợ hãi, cầm lấy ống tay áo Cẩn Hiên:“Cẩn Hiên, nàng làm sao vậy?” Mị Ảnh sao lại biến thành như vậy? đáng sợ! Nàng từng nghe người ta câu: Nữ nhân khi điên lên còn đáng sợ hơn nam nhân, nhất là nữ nhân xinh đẹp. là có lý.

      “Nàng luyện tà công.” Cẩn Hiên thân thủ bảo vệ Vũ Tình, sợ Vũ Tình bị thương tổn.

      Ngón tay Mị Ảnh trở nên rất dài, bàn tay xẹt qua tường đều lưu lại những dấu vết sâu.

      “Oa, Cửu Bạch Cốt Trảo.” ngờ lại có thể nhìn thấy những chiêu thức võ công dưới ngòi bút của Kim Dung tiên sinh ở nơi này, rất vinh hạnh, , Mị Ảnh đúng là có điểm giống Mai Siêu Phong trong « Hùng Xạ Điêu », dám dám hận.(Vi : zê, bạn Vi mới xem lại phim, ko ngờ lại thấy trong truyện ^0^)

      “A?” Vũ Tình đột nhiên câu này khiến Cẩn Hiên có điểm hiểu. Nhưng Mị Ảnh lao tới tấn công, Cẩn Hiên trở nên gấp rút đề phòng, người khi điên lên dễ đối phó.

      Trong lúc điên cuồng võ công Mị Ảnh lại mạnh thêm tầng, nàng thừa dịp Cẩn Hiên chưa chuẩn bị kịp đột nhiên xoay người nhằm về phía Vũ Tình. Cẩn Hiên phát ra ý đồ của nàng khi quá muộn, Mị Ảnh nắm được yết hầu của Vũ Tình, có thể vặn gãy cổ nàng bất cứ lúc nào.

      Đột nhiên thanh kiếm bay qua, đâm xuyên qua ngực Mị Ảnh. Mị Ảnh tin nổi cúi đầu xuống nhìn thanh kiếm đâm trúng nàng, lẩm bẩm :“Vô ngân kiếm.” Nàng buông cổ Vũ Tình ra, xoay người quả nhiên nhìn thấy Vô Dạ, đến chết nàng cũng tin rằng Vô Dạ giết nàng: “Ngươi vì nàng………..mà giết ta?”

      “Ta phải từng với ngươi rồi sao ? Nếu ngươi thương tổn đến nàng, ta lấy mạng của ngươi.”

      Mị Ảnh cười đến thực xinh đẹp,“Ha ha ha…… Ngươi thực vì nàng mà giết ta? Ta ngờ ngươi giết ta. Đúng là quá buồn cười, ngày đó ta vì ngươi giết sư phụ, hôm nay ngươi vì Tiêu Vũ mà giết ta. Vô Dạ, ngươi có biết lúc trước ta tại sao lại giết sư phụ ?”

      “Sư phụ đối xử với chúng ta tốt.” Mỗi ngày lúc nào cũng bắt bọn họ phải giết người, khi huấn luyện hơi hài lòng chút liền đánh liền mắng, chưa bao giờ coi bọn họ là con người, bọn họ sớm thể chịu nổi. Mị Ảnh giết cũng là điều dễ hiểu.

      “Ngươi thực nghĩ rằng…..chỉ như thế thôi sao? Hừ, ha ha ha…… Ta giết là vì ngươi, ngươi biết ? Còn nhớ chuyện sư phụ muốn chúng ta đấu võ, kẻ làm sát thủ như chúng ta, muốn giết người khác trước tiên phải giết người nhà , chúng ta quyết chiến tất làm hoặc ngươi chết hoặc ta sống. ra sư phụ vốn vẫn luôn thích ta, cho nên để ta chết, nhất định khiến ngươi phải chết. Vì ngươi ta giết , để giết ta tiếc hy sinh sắc đẹp mà dụ dỗ . Chỉ là ta…… Ta ngờ hôm nay ngươi lại đối xử với ta như vậy.” Nhưng nàng hề hối hận, hề hối hận mà giết sư phụ, lại càng hối hận thương .

      “Sư phụ rất đúng, sát thủ thể động tình.” Mị Ảnh phải là vì động tình mới rơi vào kết cục này sao? Vô Dạ ngờ chân tướng việc lại là như vậy. Nhưng cũng hề hối hận, vì Vũ Tình, cho dù trước đó biết chân tướng vẫn hành động thế này.

      “Vô Dạ, ngươi có biết vì sao ta gọi ngươi là sư huynh ? Bởi vì ta muốn làm sư muội ngươi, nguyện vọng lớn nhất của ta chính là làm thê tử của Vô Dạ. Năm bảy tuổi ngươi gánh tội thay ta bị sư phụ trách phạt, từ đó ta quyết định, kiếp này ta muốn làm thê tử của Vô Dạ ngươi cho dù phải trả bất cứ giá nào.”

      Những lời của Mị Ảnh làm Vũ Tình cảm động, đột nhiên cảm thấy Mị Ảnh ra rất đáng thương, người mà phải đau khổ như vậy, lại còn bị chính người mình giết chết. Nhưng Vô Dạ tại sao lại muốn giết nàng? Chẳng lẽ là vì cứu ta? Chẳng lẽ Vô Dạ ……

      “Thâm tình của ngươi nên dành cho ta.” Mị Ảnh là người con mĩ miều xinh đẹp, nàng có thể có rất nhiều lựa chọn, đâu phải được.

      “Nhưng ta lại chỉ thích ngươi mà thôi.” Trong lòng nàng chỉ tràn ngập hình ảnh của , nàng còn có thể làm sao đây? Nàng có cách nào giúp bản thân mình nghĩ đến nữa, nàng cũng thể quên , được huấn luyện cùng chỗ với tuy rằng gặp phải ít khổ cực nhưng đó chính là những ngày tháng tốt đẹp nhất trong trí nhớ của nàng.

      “Ta bao giờ thích ngươi.”

      “Vô Dạ, ngươi vô tình. Đến bây giờ, ngươi ngay cả gạt ta chút…… Cũng được sao?” Hừ, cho dù ta có chết cũng kéo theo cả người ngươi chôn cùng, ta chúc phúc cho các ngươi, ta cho các ngươi hạnh phúc mỹ mãn .” Mị Ảnh xoay người, tay vung lên trước mặt Vũ Tình.

      Vũ Tình ngửi thấy mùi gì đó……

      Vô Dạ dứt khoát rút thanh kiếm người Mị Ảnh rút ra, chút tình cảm.

      “A……” Mị Ảnh xoay người nhìn Vô Dạ lần cuối, mỉm cười rồi ngã xuống. Có lẽ có thể chết trong tay Vô Dạ là kết cục tốt đẹp nhất của nàng. Chỉ là vì Tiêu Vũ mà giết nàng, nàng cam lòng.

      Vô Dạ ôm lấy thi thể Mị Ảnh mặt chút thay đổi đến.

      “Vô Dạ……” Vũ Tình bước lên, nàng cảm thấy trong chuyện này kẻ đầu sỏ gây nên chính là nàng, nếu xuất của nàng tất cả đều tốt đẹp.

      Vô Dạ ôm thi thể Mị Ảnh tiếp tục về phía trước, an táng nàng chu đáo. Nàng cả đời có nhà, xuống suối vàng chỉ mong nàng được yên ổn! Đúng rồi, nhớ đêm trước khi đấu võ, Mị Ảnh từng đùa với rằng: “Nếu trong trận đấu ngày mai kẻ chết là ta, ngươi hãy đem ta chôn dưới hồ, như vậy thân thể bị thối rữa.” Đúng vậy, việc có thể làm chính là giúp nàng hoàn thành nguyện vọng này, biết nàng ra rất đơn giản.

      Vũ Tình nhìn Vô Dạ biến mất trong đêm đen, trong lòng có chút tư vị hiểu là gì.

      Chính Hiên vội vã chạy tới, nhìn thấy Vũ Tình rốt cục cũng yên lòng.“Tình Nhi……”

      “Tiểu Hiên Tử, sao ngươi lại chạy tới đây, mọi chuyện được giải quyết hết rồi sao?” Cuối cùng là có chuyện gì vậy, dáng vẻ Tiểu Hiên Tử hình như rất sốt ruột.

      “Ngươi sao chứ? Trẫm thực lo lắng cho ngươi.”

      “Lo lắng cho ta? Sao lại phải lo lắng cho ta, ta……” Vũ Tình đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, trước mặt tối sầm, chỉ nghe thấy tiếng gọi hốt hoảng của Chính Hiên và Cẩn Hiên rồi còn nghe thấy gì nữa.

      “Tình Nhi……”

      “Vũ Tình……”

      Hết chương 44

      p/s: bạn Vi ốm, lại vẫn còn học, mong mọi ng` đừng thúc giục nha, chân thành cảm ơn *cúi đầu*

    5. Tiểu yêu tinh

      Tiểu yêu tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      3,382
      Được thích:
      3,666
      Ngạo khí hoàng phi chương 45.1
      Edit: diepthiendiem
      Beta: Viochan

      “Quý phi rốt cuộc thế nào? Các ngươi mau ra là có chuyện gì hả?” Chính Hiên giận dữ túm cổ các vị Thái y. Khi vừa gặp Vũ Tình nàng vẫn còn rất khoẻ, sao vừa xỉu liền xỉu luôn như vậy? phải là nàng đùa với trẫm đấy chứ?

      “Hồi bẩm Hoàng Thượng, theo như kinh nghiệm hành nghề y nhiều năm của vi thần, nương nương……bị trúng độc ạ.” là tuyệt đối chẩn đoán sai, nhưng loại này độc chưa từng gặp bao giờ, chắc chắn rằng có thể giải được. Đương nHiên dám cho hoàng đế biết. Điều kỳ lạ là nương nương phải ở lãnh cung sao? Tại sao lại ở Cẩn vương phủ?

      Hoàng đế hoảng sợ:“Cái gì? Trúng độc? Vậy ngươi còn đứng đấy làm gì, còn nhanh giải độc cho nương nương .”

      Thái y sợ hãi quỳ xuống, ấp a ấp úng :“Hoàng…… Hoàng Thượng, xin Hoàng Thượng thứ tội, thần vô năng. Độc mà nương nương trúng thần chưa bao giờ gặp qua. Độc tính rất mạnh, nương nương chỉ sợ là qua nổi đêm nay.”

      Cẩn Hiên nghe thấy lùi lại từng bước, đâm vào cạnh cái bàn. Vẻ mặt dám tin, đâu, Vũ Tình chết. muốn nàng sống, nhất định phải cứu sống nàng!

      Hoàng đế nheo hai mắt lại :“Các ngươi gì? giải được? Ngay cả độc của Tình Nhi cũng giải được, trẫm nuôi Thái y các ngươi để làm gì?” qua khỏi đêm nay, qua khỏi đêm nay, bão táp cuộn lên từng đợt trong lòng Chính Hiên.

      Toàn bộ Thái y quỳ xuống:“Hoàng Thượng trách tội, thần xin chịu…… Thần dùng hết sức mình nghĩ ra biện pháp để cứu nương nương.” Người ta đều bát cơm hoàng gia phải dễ nuốt, lúc nào cũng có thể bị rơi đầu.

      “Hết sức? Trẫm lệnh cho các ngươi nếu thể cứu sống nương nương mang đầu đến mà tế. Lui ra!” Hoàng đế cho bọn họ lui, nếu Tình Nhi gặp chuyện may, trẫm muốn bọn họ phải bị chôn cùng!

      “Dạ.” Thái y nhanh chóng chạy ra ngoài, thầm nghĩ bọn họ có thể về thu xếp hậu được rồi.

      Cẩn Hiên đột nHiên :“Hẳn là Mị Ảnh hạ độc.” Mị Ảnh cũng coi như có bản lĩnh, ngờ lại có thể hạ độc Vũ Tình ngay trước mặt , cũng tại mình quá khinh địch. Đáng tiếc nàng chết, có muốn lấy giải dược từ nàng cũng thể nữa rồi. Chẳng lẽ Vũ Tình qua được cửa này sao? , đâu, nàng thông minh như vậy, đáng như vậy, lương thiện như vậy, ông trời tàn nhẫn đến thế đâu.

      “Tại sao ngươi bảo vệ nàng? Ngươi phải Cẩn vương phủ rất an toàn sao? Tại sao ngươi bảo vệ nàng cho tốt?” Hoàng đế mất lý trí nắm lấy vạt áo Cẩn Hiên. Nàng bị trúng độc, làm cho nàng bị trúng độc, đúng là vẫn còn tới chậm bước.

      “Là chính nàng muốn chạy ra ngoài.” Nếu phải vì ngươi nàng chạy sao? Buồn bực che dấu trong lòng lâu của Cẩn Hiên bộc phát, nhịn lâu lắm rồi. Vũ Tình bị thương, chẳng lẽ lo lắng sốt ruột hay sao?

      “Biết bên ngoài nguy hiểm như vậy, tại sao ngươi còn để cho nàng ra ngoài?” Chính Hiên quát.

      “Bởi vì nàng muốn gặp ngươi.” Cẩn Hiên hét lên, lập tức lẩm bẩm :“Nàng muốn gặp ngươi, lý do này đủ chưa?”

      Chính Hiên chậm rãi buông tay, ngờ nàng vì gặp trẫm mà đặt chính bản thân mình vào vòng nguy hiểm. Tình Nhi ngốc quá, ngươi làm cho người ta như vậy bảo trẫm làm sao có thể để ngươi được đây?(Vi: ý là ko để chị í chết đc í)

      Chính Hiên vọt tới trước giường Vũ Tình, Vũ Tình sắc mặt trắng bệch, còn khuôn mặt tươi cười nghịch ngợm nữa. Trong lòng Hoàng đế cảm thấy trái tim mình như băng giá, cầm lấy tay nàng, la lên, “Tình Nhi, ngươi mau tỉnh lại được ? Ngươi mở to mắt nhìn trẫm , chỉ cần ngươi tỉnh lại, cái gì trẫm cũng đáp ứng, trẫm giam cầm tự do của ngươi, ngươi muốn đâu cũng được, nếu ngươi thích hồi cung, trẫm cũng ép ngươi nữa. Trẫm chỉ xin ngươi hãy tỉnh lại, chỉ xin ngươi lại nhìn trẫm cái thôi. Tình Nhi, ngươi mau tỉnh lại , ngươi phải thích chơi đùa nhất sao? Trẫm chơi cùng ngươi, chúng ta thả diều, đánh bóng rổ, chúng ta chơi cờ, ca hát. Tình Nhi, ngươi biết ? Trẫm rất thích nghe ngươi hát, thích ngươi hát Tiếu Hồng Trần, thích Niệm Nô Kiều của ngươi. Ngươi đúng,‘Mỹ nhân kiều như vậy, hùng ngay cả giang sơn cũng cần.’ Trẫm tuy phải hùng, nhưng nếu có thể đổi được nụ cười của hồng nhan trẫm nguyện ý buông xuôi tất cả, chỉ cần ngươi có thể tỉnh lại…… Tình Nhi……”

      Thị nữ đứng bên cạnh nghe thấy liền cảm động lau nước mắt, Hoàng Thượng quá si tình! Tuy rằng rất muốn Tiêu nương làm Vương phi của các nàng, nhưng Hoàng Thượng cũng rất tốt, đế vương như vậy rất khó có được. Khiến cho các nàng biết nên ủng hộ ai hơn đây?

      Vũ Tình dường như cũng nghe thấy Chính Hiên , nhưng mí mắt của nàng nặng như chì, rât khó mở mắt. Nàng rất muốn ngủ, , được, Tiểu Hiên Tử hình như rất thương tâm. Nàng thể khiến phải thương tâm, nàng muốn đứng lên nhìn , dù khó khăn đến đâu nàng cũng muốn đứng dậy nhìn .

      “Tiểu Hiên Tử……” tiếng gọi khẽ nhàng phát ra từ miệng Vũ Tình.

      Cẩn Hiên nghe thấy giọng của Vũ Tình liền nhanh chóng chạy đến trước giường. Vừa đủ để nghe ba chữ “Tiểu Hiên Tử”, ngay cả trong mơ nàng cũng chỉ nghĩ đến hoàng huynh , chút cũng có bóng dáng của . Cẩn Hiên đứng khựng lại, giờ này khắc này người mà Vũ Tình hy vọng ở bên cạnh nàng hẳn là hoàng huynh chứ phải .

      “Tình Nhi, ta ở đây, ta ở đây, ta ở đây cùng ngươi, ngươi đừng sợ nhé.” Chính Hiên nắm chặt tay nàng, bao giờ muốn buông ra. nghe lầm, Tình Nhi của gọi tên , nàng tỉnh rồi.

      Vũ Tình khó khăn chậm rãi mở to mắt, thứ đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt lo lắng của Chính Hiên, nàng đột nhiên nhàng cười, ra nàng có muốn nâng khóe miệng lên cũng rất khó, gần như phải dùng hết sức lực toàn thân mới miễn cưỡng tạo được chút độ cong. Chỉ là nàng nghĩ rằng Chính Hiên lo lắng cho nàng.

      “Tiểu Hiên Tử…… Ngươi…… cần lo……lo lắng cho ta, ta……ta sao. Ta là Tiêu Vũ Tình mà, ta là……tiểu cường(con gián) đánh chết đó, sinh mệnh rất dẻo dai, ……dễ dàng gameover như vậy đâu. Ta sao……Quân , ta sống rất lâu rất lâu……trường thọ đến trăm tuổi. Quân……nàng rất tuyệt, tài bói toán của nàng chuẩn lắm, lời của nàng từ trước tới giờ ….. ai dám nghi ngờ, cho nên…..nếu nàng ta có thể sống lâu ta….. nhất định có thể trường thọ…… trăm tuổi……” Tuy rằng nàng vừa rồi bị hôn mê, nhưng nàng vẫn nghe thấy lời của Thái y, nàng cũng hiểu mình sống được bao lâu nữa, ai bảo cổ đại lạc hậu có bệnh viện chứ, nàng thể rửa ruột được. Nàng cũng biết mình cái gì, chỉ biết là nàng muốn Chính Hiên đau lòng, chỉ biết là nàng muốn an ủi .

      “Đúng, Tình Nhi chết, Tình Nhi chết.” Lời này cũng biết là an ủi Vũ Tình hay là an ủi chính . Đột nhiên cảm thấy mình vô dụng, ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ được, làm hoàng đế cái gì, làm vua của nước cái gì chứ.

      “Ừm. Tiểu Hiên Tử…… Ngươi còn nhớ , ta từng , ta chỉ là người khách qua đường. Nhưng…..Nhưng bây giờ ta …… muốn vì ngươi mà ở lại. Ta muốn rời …… Tiểu Hiên Tử……” Nàng biết mình có lẽ chết, có lẽ nàng trở lại đại, nàng thực muốn rời xa Chính Hiên mà .

      Trong tình cảnh này, Cẩn Hiên cảm thấy đứng ở đây là dư thừa. Tuyệt vọng xoay người, nhìn bọn họ, thể nhìn nữ nhân mình và hoàng huynh của chính mình tình ý triền miên, càng thể tận mắt nhìn Vũ Tình ngã xuống trước mặt .

      Chính Hiên hốc mắt đỏ hồng, ôm chặt Vũ Tình:“, trẫm muốn ngươi , trẫm cho ngươi đâu. Tình Nhi, đừng mà……”

      “Tiểu Hiên Tử, Tình Nhi cũng……rất muốn rất muốn…… Ở lại bên cạnh ngươi, rất muốn…… lại được chơi cờ cùng ngươi, rất muốn cùng ngươi khiêu vũ…… Ta muốn dạy ngươi nhiều điệu khiêu vũ, thiệt nhiều thiệt nhiều bài hát. Chúng ta cùng nhau chơi đùa…… Nhưng bây giờ ta…… mệt mỏi quá, mệt mỏi quá rồi, ta muốn ngủ……”

      , Tình Nhi, ngươi đừng ngủ, ngươi đừng ngủ được ? Trẫm xin ngươi, Tình Nhi, ta xin ngươi đừng ngủ mà. Ngươi tỉnh lại , mở to mắt ra mà xem, ngươi phải thích tự do, thích ngắm phong cảnh sao? Trẫm đưa ngươi du lịch đại giang nam bắc, du ngoạn thiên hạ, thường thức hết các món ngon trong, Giang Nam chính là vùng sông nước của quốc gia ta, nơi đó rất đẹp rất đẹp, ngươi nhất định thích. Còn có tuyết nơi biên cương, trẫm biết ngươi vẫn luôn thích tuyết……”

      Vũ Tình mỉm cười nghe, nhưng nàng mệt mỏi quá rồi, nàng thể chịu được nữa…… cánh tay chậm rãi buông thõng……

      ~*~ ~*~ ~*~ ~*~ ~*~ ~*~ ~*~ ~*~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :