1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại (27.2/106c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 24
      Editor: Bồ CôngAnh


      Nhìn dáng vẻ hả hê của những người đó, 囧không biết nên gì, sóng điện não của và bọn họ cùng đường thẳng, có cách nào sinh ra cộng hưởng...

      Còn có chiếc váy công chúa này, siêu siêu siêu đẹp luôn mà!

      cầm lấy vào trong phòng nhìn chút, thiếu chút nữa là rơi nước mắt, mới đầu còn lo lắng là mấy thứ buồn nôn dung tục chứ... Kết quả mở ra xem, mẹ nó, lại là thứ vô cùng xinh đẹp tinh sảo như thế này!

      Mặc thứ này lên người muốn xinh đẹp cũng được á!

      Sau khi mặc lên soi vào chiếc gương trong phòng tắm, nhìn ra khuyết điểm nào, vừa trong sáng, vừa khí chất, đường viền hoa cũng dung tục, nhất là chất vải hoàn hảo đến nổ tung!

      lớn như vậy, vì sao xuyên đến nơi này mới có thể được mặc bộ quần áo tốt như vậy chứ!

      Vấn đề duy nhất chính là dưới chân nếu đôi giày cao gót càng hoàn hảo hơn.

      Bây giờ mình đôi giày vải lớn cảm thấy ra ngô ra khoai gì cả, gần như là phá hỏng bộ váy này.

      Đợi chút, bộ dạng bây giờ của phải thứ đối phương muốn!

      Lưu Diệp vội vàng điều chỉnh lại thái độ, soi gương méo mũi lé mắt muốn làm ra dáng vẻ uất ức.

      Nhưng này chiếc váy này đẹp vô cùng, nhịn được lại sờ sờ váy, còn tiện thểxoay vòng hoàn hảo.

      Đợi khi ra ngoài, bị tình thế ép buộc, vội vàng làm ra vẻ đáng thương chịu uất ức.

      Vì khi vậy đợi khi ra, mấy tên quân đoàn hai kia nhìn thấy tiểu tử gầy từ bên trong chầm rì rì ra, thần kỳ là vốn bình thường liếc nhìn người này cái cảm thấy khó chịu, lúc này sau khi mặc chiếc váy kia vào, lại có loại cảm giác rất quái lạ.

      Nhất là khi tên kia giương mắt lên cặp mắt nước kia ươn ướt như động vật , cẩn thận nhìn bọn họ...

      Tất cả mọi người đều cảm thấy lồng ngực kéo căng.

      phải dáng vẻ xinh đẹp cỡ nào, nếu so với bộ dạng của thập đại phụ nữ bình chọn ti vi còn lộng lẫy xinh đẹp hơn nhiều, động tác của cũng khoa trương, thậm chí là hèn nhá, thận trọng đứng đó, nửa bước cũng dám bước.

      Nhưng cảm giác lại giống nhau, bỗng nhiên cảm thấy bắt nạt người như vậy rất quá đáng.

      mẹ nó tà môn mà!!

      Nhất thời bọn họ cũng quên chuyện bắt phải nhảy múa, ngược lại Lưu Diệp lại rất tự giác bắt đầu nhảy.

      đâu có biết nhảy múa gì chứ, điệu nhảy duy nhất biết chính là thủ ngữ học được nhân dịp kỷ niệm thành lập trường thời đại học nhảy, động tác kia rất , cũng khoa trương.

      nhảy rất nghiêm túc, chỉ là khẳng định động tác trông rất ngu, ban đầu ngày kỷ niệm thành lập trường, tổ tiết mục của bọn họ được bầu chọn là trong những tiết mục nhàm chán nhất.

      Chỉ là những người kia bị làm sao vậy, nhìn cái gì mà mắt cũng chớp thế?!

      căng thẳng đến mức tay chân cứng ngắc, dáng vẻ hoảng sợ cẩn thận kia, chẳng khác gì động vật lông xù quanh quẩn vòng quanh.

      Nhưng mới nhảy được nửa, chợt nghe thấy giọng từ nơi xa truyền tới.

      Giọng lạnh lẽo hề có nhiệt độ: "Cậu có tự ái à?"

      Lưu Diệp lắp bắp kinh hãi, dừng động tác ngẩng đầu lên, thấy biết Quan Chỉ tới từ lúc nào.

      Diện mạo Quan Chỉ rất đẹp, hơn nữa còn là loại xinh đẹp trung tính, chnhìn qua còn đẹp hơn cả phụ nữ.

      Lưu Diệp biết có phải dáng vẻ mình bây giờ, kích thích dây thần kinh của hay , dù thế nào nữa ánh mắt rất trầm, giống như hận chỉ tiếc rèn sắt thành thép.

      Quan Chỉ nhanh chóng tới trước mặt , mở miệng khiển trách: "Năng lực của con người quyết định dựa vào bề ngoài, tôn trọng cũng phải do người khác bố thí, mà là dựa vào bản thân tự tranh thủ. Tôi mặc kệ sinh hoạt trước kia của cậu thế nào, nhưng nếu vào đội ngũ của tôi, cậu phải đường đường chính chính làm nam tử hán cho tôi!"


      Ánh mắt Quan Chỉ như điện, sau đó lớn tiếng quát: "Biết bản thân là ai ? Biết bản thân muốn cái gì , cho tôi biết! hết những thứ cậu muốn ra!"

      "Tôi... Tôi!!" Lưu Diệp sợ hết hồn, biết Quan Chỉ như cắn thuốc lắc là vì cái gì...

      đần độn sững sờ chết cứng, do dự biết làm sao.

      Nhưng Quan Chỉ cũng chịu bỏ qua cho , ngừng khích lệ : "Nhuệ khí của cậu đâu? Có phải đàn ông ? Có muốn làm đàn ông ? Chẳng lẽ cậu vẫn muốn bị bọn họ coi rẻ sao? Cứ nhẫn nhục chịu đựng sống cách uất ức như vậy?"

      làm sao lại nghĩ...

      " cho tôi biết, cậu muốn cái gì?"

      Lưu Diệp đại khái cũng biết mơ ước của mình, dè đặt trả lời : "Tôi muốn, muốn làm đầu bếp, dựa vào chính mình để sống... Dựa vào tay nghề kiếm cơm..."

      " lớn lên!"

      "Tôi muốn làm đầu bếp, tôi muốn dựa vào chính sức lao động của mình để kiếm sống! cần dựa dẫm vào ai cả!!!"

      " lớn hơn chút nữa!"

      "Tôi... Tôi... muốn bị người khác bắt nạt, bị người tôi cười nhạo!!" Cuối cùng cũng hô lên, vẫn cẩn thận, luôn cẩn thận từng ly từng tí, vẫn luôn cố gắng tránh né... Lại có số người quá đáng!

      dùng sức : "Tôi!! Tôi muốn cuộc sống độc lập, tôi muốn lệ thuộc vào bất cứ ai!! Tôi muốn sống như con người! Tôi... Tôi phải để cho những người cười nhạo tôi biết, tôi phải là thứ người gặp người bắt nạt! Tôi cũng có tôn nghiêm!"

      Cho dù ở thế giới này, cũng phải cố gắng sống tiếp!

      Đúng vậy!!

      ra vẫn luôn hiểu!!

      Chỉ là dám suy nghĩ như vậy, điều duy nhất có thể làm chính là tránh né, tránh né!!!

      Bất kể là ở thế giới gì, bị cha mẹ nuôi con chỉ uổng công, bị người ta cười nhạo!

      Nhưng trong lòng vẫn luôn hiểu, mình phải là vật lệ thuộc vào bất cứ ai!!!

      phải làm người độc lập!

      Cho nên mới luôn trốn tránh, rất sợ bị người ta phát mang nghiên cứu.

      Dù là loại độc lập này rất uất ức, rất vô dụng, nhưng vẫn muốn sống dựa vào chính mình, tự mình sống ngày qua...

      Quan Chỉ thu lại lửa giận, từ từ tới trước mặt .

      tức giận thở hổn hển, ngực ngừng phập phồng.

      Quan Chỉ luôn luôn tỉnh táo lúc này cũng kích động, dùng sức vỗ bả vai của , làm thiếu chút nữa đau sốc hông, sau đó nghe thấy Quan Chỉ tuyên bố với những tên khốn kiếp xung quanh: "Tôi mặc kệ các người có ý kiến gì, nhưng nếu cậu ta là người của quân đoàn chúng tôi, cho dù cậu ta là phế vật, tôi cũng có thể luyện được cậu ta!"

      ngừng lại chút, giống như để yên tâm cho : "Hơn
      [​IMG]
      Phong Vũ Yên, B.CatTrâu thích bài này.

    2. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Ai da... Quả là đáng sợ...

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 25
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lưu Diệp sợ sệt, Sở Linh lại mang vẻ chẳng phải chuyện gì ghê gớm, còn muốn tìm đôi giày phù hợp giúp .

      Lưu Diệp cũng biết làm sao, ban đầu người ra sức bắt nạt mình là , bây giờ giúp mình tìm giầy cũng là ?

      Nghĩ như kiểu gì cũng thấy phải đầu óc của tên Sở Linh này bị nước vào, cũng là có mưu?!

      Chỉ là giày của cũng nên đổi đôi khác, chủ yếu là quần áo giày dép của thế giới này đều làm cho đàn ông, cỡ cũng lớn hơn chút, khó tìm được đôi thích hợp, dáng vẻ lại còn khó coi , còn luôn cảm thấy đế giày đủ mềm.

      Bây giờ nếu nơi này có nhiều giầy như vậy, vậy chọn lấy đôi hẳn có vấn đề gì đúng .

      Nghĩ như vậy, cũng liền chui vào tủ giày trong phòng quần áo để chọn.

      Có điều vừa bị chút kích thích, cho dù là đổi giày khác, cũng muốn thay trước mặt tên quân nhân dự bị này.

      liền lấy cớ muốn ở mình trong phòng thử đồ.

      Bên trong có rất nhiều giày, xếp thành từng hàng từng hàng, rất nhiều đôi đáng đến nỗi làm cho người ta thích muốn buông tay, nhưng can đảm để , chỉ có thể chọn loại giày có đường cong thô, kiểu dáng đơn giản thử.

      Có hai đôi giày trông tệ, nhất thời lại rất khó chọn, biết đoi nào thích hợp hơn.

      cúi đầu chọn, trong miệng cũng ngừng nhắc nhắc lại: "Đôi này có màu đẹp quá, đôi này rất thoải mái, nhưng màu lại đẹp..."

      "Đôi bên trái ấy." Giọng biết ở đâu ra, đột ngột chen vào.

      Làm sợ hết hồn, vội vàng quay đầu nhìn, lại thấy người kia đứng đằng sau mình.

      lập tức ngây ngẩn cả người, có chút tưởng tượng nổi ở loại địa phương này lại gặp được người kia.

      chớp chớp mắt.

      Ngược lại người nọ tới trước mặt , cúi người liếc nhìn cái, trêu chọc : "Ngốc rồi hả?"

      Lúc này Lưu Diệp mới phản ứng lại, vội vàng : "Khương Nhiên, sao lại ở đây?"

      Lời vừa ra khỏi miệng, lại nghĩ tới thân phận của mình, vội vàng sửa miệng : "A, đúng, bây giờ là thủ lĩnh rồi, Khương thủ lĩnh... Tôi... Tôi tới đây chọn giầy, chân tôi quá , sau đó... Sau đó Sở Linh trong này có giày thích hợp với tôi..."

      Khương Nhiên nghe xong hé miệng cười cái, cũng biết là cười ngốc hay là bị bộ dáng của chọc vui, dù sao bộ dáng ôn hòa đó quả làm nhìn đến ngay người.

      ra thời gian trước cực kì lo lắng cho Khương Nhiên, từng nghĩ có nên hỏi thăm chút hay , nhưng những người đó ghét như vậy, cảm thấy nếu mình mà hỏi, biết bị bọn họ như thế nào, cuối cùng dám thử.

      Bây giờ nhìn thấy Khương Nhiên khỏe mạnh, mặc dù trong lòng vẫn hơi sợ , nhưng vẫn nhịn được nghiêng đầu quan sát .

      Nhìn người này vẫn tốt, chỉ gầy chút.

      Song vừa rồi có nhìn thấy cái lồng kính của Khương Nhiên, tâm trạng cũng rất phức tạp.

      Lưu Diệp nhìn chằm chằm.

      Hai người dựa sát vào nhau, ràng phải là khung cảnh vô cùng mập mờ.

      Nhưng lại rất đơn giản rất đơn thuần, Lưu Diệp xuất phát từ chút lòng riêng trong nội tâm lo lắng cho .

      Mà Khương Nhiên nhìn qua cũng thấy bất kỳ mập mờ ổn nào, trước kia cũng để lộ biểu cảm nhiều, nhưng bây giờ biết làm sao, vẻ mặt khi hướng về phía lại có rất nhiều rất nhiều.

      Ngược lại Lưu Diệp có chút kinh hãi, Khương Nhiên này lớn lên đẹp, bất kể là vẻ mặt gì cũng đều đẹp mắt như vậy, cho dù thưởng thức ở khoảng cách gần cũng cảm thấy tim đập nhanh hơn.

      " giọng chút." giọng với : "Tôi lén chạy đến đây đấy."

      Trộm à?

      Chuyện này?

      cũng có cách nào giữ bí mật, bên ngoài còn có vị đấy, nhanh chóng chỉ chỉ Sở Linh ở bên ngoài, nếu Khương Nhiên lén chạy đến, như vậy đụng phải Sở Linh tốt lắm đúng ?

      Khương Nhiên tựa như nhìn lần hiểu suy nghĩ của , dùng miệng trả lại hai chữ sao.

      Sau đó Lưu Diệp thấy chạy đến gian phòng khác, giọng gọi điện thoại.

      Điện thoại được giắt lỗ tai Khương Nhiên, bình thường chú ý còn tưởng là trang sức chứ, bất cứ khi nào cần là hạ xuống, giống như tai nghe vậy.

      Lúc tiến tới, chỉ nghe thấy Khương Nhiên có mắt có bản, gì mà gần đây quân đoàn hai huấn luyện đủ cường độ, hy vọng có thể chú ý nhiều hơn, lời kia quá đường hoàng rồi.
      ~Die,n,,da,,nl,e.qu.y.d.o.n

      Lưu Diệp lại囧muốn chết, đây là mở cho Sở Linh sao?

      Quả nhiên qua lát nghe thấy Sở Linh bên ngoài gõ cửa, gấp gáp : "Này, Lưu phế vật, tôi thể dẫn cậu đến phòng bếp rồi, bộ tham mưu tháng này chúng tôi huấn luyện đủ cường độ, đệch mợ nó, bây giờ ông đây phải liều mạng với tụi nó!"

      Lưu Diệp chỉ biết im lặng, khi nhìn Khương Nhiên lần nữa, chỉ thấy sờ đông sờ tây vào mấy đôi giầy kia, lại có thể chút đau lòng cũng có, còn mang dáng vẻ đương nhiên.

      Người này cũng quá mạnh rồi, chơi người như nghịch ngón tay, cái này cần phải có tố chất tâm lý như thế nào chứ.

      Nhưng mà động chạm linh tinh, biết sao lại chọn đôi giày cao gót, còn cầm nó trong tay, bẻ cái, kết quả liền bẻ gãy luôn cái gót giày xinh đẹp.

      Đó là đôi giày thủy tinh siêu siêu siêu siêu xinh đẹp đấy!

      Đẹp đến nỗi muốn chảy nước miếng!

      Lưu Diệp đau lòng đến nỗi muốn kêu thành tiếng, có muốn cần phải chà đạp đồ vật như vậy !

      vội vàng chạy tới, phát đoạt lại đôi giày cao gót đó, cẩn thận gắn lại, kết quả tất nhiên là gắn lại được.

      buồn bực nhíu chặt mày, vậy mà Khương Nhiên chút tự giác cũng có, ngược lại sao cả câu: "Đừng lấy, đều là mấy thứ rách nát vô dụng, lại phụ nữ đều là quái vật à, loại giày đó kiểu gì được?”

      Có lẽ là muốn chứng lời của mình, còn cầm chiếc giày tùy tiện vào chân mình, chân của rất lớn, còn chiếc giầy kia lại
      [​IMG]
      B.CatPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 26
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lòng Lưu Diệp trở nên lạnh buốt, đoán chừng sắc mặt của mình lập tức cũng tốt lên nổi.

      Chỉ là phát ra, dường như người của thế giới này đối với cảm xúc của người khác đều rất chậm lụt, hay do đàn ông đều là sinh vật như vậy.

      Có lúc tâm trạng của lượn được vài vòng rồi, nhưng bọn họ lại chút cảm giác cũng có.

      Song cũng may mà những người này biết nhìn mặt mà chuyện, nếu sớm bị vạch trần rồi.

      tại cũng liền cúi đầu với Khương Nhiên đến phòng bếp.

      Đồ đạc trong phòng bếp rất nhiều, bởi vì phải thời gian ăn cơm, bên trong còn chưa có ai, trong phòng bếp to như vậy cái gì cũng có.

      Lưu Diệp cũng biết muốn làm món gì, liền hỏi Khương Nhiên mấy câu, Khương Nhiên ngược lại dễ nuôi, cái gì cũng ăn.

      liền tìm vài nguyên liệu nấu ăn, chăm chú nấu nướng .

      Cho dù muốn làm đàn ông cỡ nào, thói quen của con nhất thời cũng thay đổi được, nhất là khi nấu cơm, nhịn được trò chuyện với người bên cạnh, giống như năm đó giúp đỡ mẹ trong phòng bếp, vừa nấu cơm vừa chuyện phiếm.

      Hơn nữa lúc Lưu Diệp chuyện với người ta cũng có mục đích gì, chỉ thuận miệng hỏi vài câu, gần đây ăn uống thế nào, thân thể có chỗ nào còn thoải mái , lúc bị bệnh có ai chăm sóc ?

      Khương Nhiên ngược lại có hỏi có đáp, hơn nữa khi chuyện lại hề giống thủ lĩnh Đại Vương kinh khủng gì cả, ngược lại rất giống người đàn ông lịch .

      Thậm chí hơi có cảm giác dễ tính, ít nhất biểu lúc này của rất có giá dưỡng, đến nỗi có thể là phong độ nhàng.

      Hay là do trong quá trình đó, Khương Nhiên vẫn chống cằm nhìn , vô cùng dịu dàng.

      Bất kể là rửa rau hay thái thức ăn, ánh mắt của đều đuổi theo .

      Thế này quá quái dị rồi đúng ?!

      vốn cảm thấy hôm nay Khương Nhiên rất kỳ quái, cho dù muốn tìm người giải sầu, thế nhưng thái độ cũng quá mập mờ ?

      cảm thấy cả người thoải mái.

      Hơn nữa khi thái hành tây, bị cay nước mắt chảy ròng ròng, muốn dùng nước để rửa mắt ...

      Khương Nhiên bất chợt vươn tay, dịu dàng vuốt ve tóc .

      Quả Lưu Diệp sợ đến ngây người.

      Ánh mắt này vẻ mặt này động tác này, tựa như rất cưng chiều vậy...

      mẹ nó?

      Đây là tình trạng gì vậy?!

      cả người cứng đờ, cho dù được người đàn ông đẹp trai nhìn vài lần, cũng cảm thấy cả người đều thoải mái, huống chi cũng biết giá trị vũ lực của người đàn ông này, khốc bá duệ cuồng đủ cả, chợt trở thành người đàn ông dịu dàng, rất khó mà chống đỡ được mà, hu!!


      Chỉ là mẹ nó, phải tên Khương Nhiên này đồng tính à, chẳng lẽ là... Là bị nội hàm phái nữ của mình hấp dẫn, cho nên chịu nổi cám dỗ mà tự chủ thân thiếp với mình...

      Ngay cả chính ta cũng nhận thấy được, chỉ có thể là nhịn được bắt đầu cưng chiều mình?

      có thể thần kỳ như vậy à?!

      may là Khương Nhiên nhanh chóng nhận được điện thoại, hình như có người thúc giục trở về kiểm tra thân thể.

      Lúc này Khương Nhiên mới lưu luyến rời tạm biệt , chỉ là trước khi , Khương Nhiên lại vuốt vuốt tóc .

      Nét mặt kia, khóe miệng giương lên ánh mắt còn mang nét cười, nhìn bộ dáng của ...

      kinh dị...

      Lưu Diệp thiếu chút nữa hôn mê, cảm giác bàn tay Khương Nhiên để lại đầu mình, giống như bị điện giật, soái ca cười lên phóng điện ầm ầm có biết hay vậy!!!

      hoảng sợ rối loạn, ra trong lòng sợ chết, biết rốt cuộc thần kinh Khương Nhiên đúng chỗ nào, trở nên tốt bụng vừa thỏa mãn nguyện vọng của , vừa vân vê tóc .

      suy nghĩ lung tung, chợt nghe thấy bên ngoài có động tĩnh.

      bỗng chốc ngây dại, chủ yếu là tự tiện vào trong phòng bếp, cũng biết quản lý phòng bếp có vui vẻ được hay .

      trở nên khẩn trương, theo bản năng trốn sau tủ bát.

      Đám người đó nhanh chóng tiến vào.

      xuyên qua khe hở của tủ bát nhìn sang, hình như những người đó là người của quân đoàn , ngay cả Quan Chỉ cũng ở trong đó.

      Có lẽ muốn tìm địa phương nghỉ ngơi liền chạy tới phòng bếp, những người đó tùy tiện tìm chỗ ngồi.

      Trong đó giọng người rất lớn, lần lượt chỉ nghe thấy mấy lời như ngu ngốc, có thuốc nào cứu được.

      cũng biết bọn họ ai.

      Sau lại nghe thấy Quan Chỉ giải thích với những người đó: "Hết cách rồi, đây là thủ lĩnh phân phó, dù là tảng đá cũng phải mài ra củ ấu."

      Những người khác chỉ biết ở đó kêu khổ: "Mẹ kiếp, nhưng thằng nhóc Lưu Diệp kia quá mẹ nó vô dụng, tôi hận thể đạp chết cậu ta, ngoại trừ ném hết mặt mũi của quân đoàn chúng ta, có làm được việc gì nên hồn , luyện tập đá chân cũng có thể làm mình ngã sõng xoài, còn chạy bộ, mới chạy có 1000m thở gấp, thể dục buổi sáng chưa lần làm xong..."


      "Aizzz, đội trưởng, tôi thấy rất buồn bực, phải thủ lĩnh ghét nhất cái loại người ẻo lả như vậy à, nhất là nghe tên đó còn có chút ý tứ với thủ lĩnh chúng ta, thủ lĩnh còn chỉnh chết cậu ta?"

      Quan Chỉ cũng mang vẻ mặt khổ sở, thể giải thích: "Ai bảo dáng dấp cậu ta giống Tiểu Trùng chứ, có lẽ thủ lĩnh coi cậu ta là người thay thế thôi."

      "Mẹ nó, thảo nào, tôi cảm thấy Lưu Diệp nhìn rất quen mắt, giờ vừa nghĩ kỹ là... Vậy khó trách... Thủ lĩnh có lúc cứ như vậy..."

      Những người đó hàn huyên lát, sau đó lại lục tục rời .

      Lưu Diệp vẫn trốn sau tủ bát, đôi mắt hơi hồng, cho rằng mình rất lợi hại, có thể trong thời gian ngắn như vậy học được nhiều thứ... Bây giờ nhìn lại, vẫn chỉ là câu chuyện cười như cũ... riêng gì đám người Sở Linh cười nhạo , ngay cả Quan Chỉ mà coi như người của mình cũng ở
      [​IMG]
      B.Cat, Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 27.1
      Editor: Bồ CôngAnh


      Mặc dù rất nguy hiểm, nhưng đến mức này thế nào cũng phải mạo hiểm.

      hai lời lập tức tìm nhân viên y tế, ban đầu phải nếu gặp phải vấn đề gì có thể hỏi ý kiến sao.

      cũng dám quá nghiêm trọng, tóm lại là sợ đối phương kiểm tra mình, liền giấu gõ đánh thọc sườn hỏi: "Liều thuốc này có vấn đề gì chứ, dù sao hoocmone mỗi người đều giống nhau, các tùy tiện cho tôi đống thuốc làm sao biết nhất định phù hợp ?"

      Những người đó rất tự nhiên : "Cậu cứ yên tâm , thuốc đưa cho cậu đều là loại thuốc an toàn đáng tin nhất, đây chính là thủ lĩnh đặc biệt phê chuẩn đưa cho cậu."

      Lưu Diệp lặng người, thuốc này là Khương Nhiên cố ý đưa cho ?

      Đặc biệt phê chuẩn à?

      nhìn dáng vẻ hời hợt của Khương Nhiên, bình thường chuyện gì cũng quản, hóa ra chuyện của mình ấy đều chú ý đến sao?

      Nhân viên y tế nhìn vẻ mặt mê mang của , còn tưởng rằng nghi ngờ, vội vàng giải thích: "Ai da, cậu còn lo lắng cái gì vậy, loại thuốc kia cậu tùy tiện kiểm tra chút là biết, tuyệt đối hề có chút xíu tác dụng phụ nào, so với những loại thuốc hóa học khác, loại thuốc này, chỉ có tác dụng kích thích hoocmone trong cơ thể cậu, cái ổn duy nhất, đại khái là trong thời kỳ đầu dùng thuốc, có chút ổn định, song nhanh chóng khôi phục bình thường, dùng lâu dài đừng tác dụng phụ, còn có thể xúc tiến điều chỉnh cân bằng hoocmone trong cơ thể con người, thích hợp nhất với kiểu người dùng hoocmone trong thời gian dài như cậu."

      nghe mà trợn mắt há hốc mồm, cho nên loại thuốc này dùng để kích thích hoocmone trong cơ thể hả!!!

      Đồ chơi này phải là cái hố cha mà là cái hố gia gia rồi!!!

      Ngược lại người kia chợt ngừng miệng, ngờ vực nhìn : "Này, gần đây cậu có uống thuốc đúng hạn , cậu..."

      Lưu Diệp vừa thấy đối phương nghi ngờ, sợ hãi đứng lên, vội vàng : "Ai da, hình như quên vài lần, tôi bổ sung, tôi bổ sung."

      Khi chạy ra ngoài còn nghe người nọ ở phía sau gọi : "Đừng có nghi thần nghi quỷ, nhớ uống đúng hạn đấy."

      Đúng hạn cái rắm ấy, uống nữa bộ ngực muốn nổ luôn rồi!

      rất buồn bực, lúc trước dùng dây buộc ngực còn cảm thấy tệ, bây giờ căn bản đủ nhìn, dùng sức siết quá lại sợ xảy ra cố, nhưng siết thu lại được!!

      Thuốc khẳng định dám uống nữa, trước kia đường ngẩng đầu ưỡn ngực cũng thấy sao cả, tại gần như dám ngẩng đầu làm người, bước đều rụt cổ lại che ngực.

      may là những người đó căn bản nhìn trúng , bây giờ ỉu xìu ủ rũ cũng có ai chú ý đến.

      Chỉ là Sở Linh, biết sao kể từ sau khi ăn
      [​IMG]


      Chương 27.2
      Editor: Bồ CôngAnh


      Xe dừng lại, nhanh chóng chạy ra ngoài, thở hổn hển chạy đến trước mặt Điền Thất.

      ngờ ở nơi này có thể nhìn thấy Điền Thất, chỉ là hai người đều đứng ở ven đường, mặt trời chiếu hỏng da Điền Thất, vội tìm nơi có bóng mát, kéo Điền Thất lại bắt đầu cẩn thận đánh giá.

      Trước kia mặt đứa bé này còn có vết sẹo, bây giờ nhìn ngược lại khá hơn nhiều.

      Chỉ là người vẫn gầy teo.

      Vừa rồi chạy quá gấp, hơi thở cũng dồn dập, đứng trước mặt cậu, tay chống đầu gối há to miệng hô hấp, mặt mang nụ cười vui vẻ nhìn tên nhóc này.

      Vẻ mặt Điền Thất từ trước tới nay vẫn luôn rất lạng nhạt , nhưng sau khi nhìn thấy , ánh mắt cao hứng đều híp lại với nhau.

      Chỉ là thời gian quá gấp gáp, xe vẫn còn chờ đấy.

      chưa kịp gì, chỉ vội vàng hỏi Điền Thất mấy câu tình trạng gần đây, thế mới biết Điền Thất muốn đến thư viện.

      Điền Thất rất hiểu chuyện, biết xe chờ , giống như tiểu thân sĩ với : "Tôi rất khỏe, lên xe ..."

      "Vậy, vậy tôi trước..." đau lòng nắn nắn bả vai Điền Thất , đứa này vẫn gầy như vậy: "Điền Thất cậu chờ tôi nhé, tôi trở về nhanh thôi..."

      do dự chút, ra cũng biết sau khi rời khỏi quân đội của Khương Nhiên có thể làm cái gì, muốn làm đầu bếp, nhưng sau những chuyện xảy ra, biết mình có còn cơ hội vào phòng bếp .

      Lại còn từng xâm phạm Khương Nhiên, có chỗ nào chịu mướn làm đầu bếp chứ?!

      Đợi khi lại trở lại xe, Sở Linh liền tò mò hỏi: "Đứa bé kia là ai vậy, mặt trắng như thế có phải là bị bệnh ?"

      "Cậu ấy tên là Điền Thất." Lưu Diệp thở dài trả lời: " đứa bé rất đáng thương, cực kỳ hiểu chuyện, mình lẻ loi trơ trọi, bây giờ ở với bạn của tôi, giúp họ quét dọn vệ sinh, sau đó người ta cho cậu bé cơm ăn."

      Nhưng dù sao chỗ của Vũ Mị cũng phải là trụ sở nghiêm chỉnh, lại bọn Vũ Mị vẫn luôn là gạt mẹ Tang, nếu để cho mẹ Tang biết, Điền Thất có thể ở được nữa cũng là vấn đề.

      nghĩ đến đây liền nhíu mày, ánh mắt cũng mềm nhũn, mang theo lo lắng.

      Sở Linh chợt cảm thấy tim bị cái gì đó quét qua, hơi ngưa ngứa, lúc muốn năm bắt, cảm giác ngứa ngáy đó lại biến mất.

      Xe rốt cuộc cũng chạy tới thế giới phụ nữ, sau khi người quân đoàn hai xuống xe cũng lục tục tìm Eve.

      Eve vẫn nằm trong chiếc quan tài thủy tinh.

      Hơn nữa Lưu Diệp phát người bảo vệ Eve so với lần trước đến nhiều hơn gấp đôi.

      Đoán chừng là cố ý đề phòng những người này.

      Kết quả may là bọn Sở Linh chỉ vây quanh Eve các loại lời khó nghe.

      Lưu manh vô sỉ đến hạn cuối như vậy, cảm thấy mất thể diện thay cho đám đàn ông, hơn nữa chỉ những lời đó mà bọn họ còn có tinh thần làm cho hai mắt người ta tỏa sáng, đây là loại tự hủy biết mỏi mệt như thế nào, tinh thần bỉ ổi ngừng chứ.

      Cũng biết tại sao,
      [​IMG]
      B.Cat, Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :