1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại (27.2/106c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 19.1

      Editor: Bồ CôngAnh


      Tốc độ của phi thuyền cũng nhanh lắm, có lẽ phi thuyền bay khu nhà giàu, mặt đất trông bé như con kiến vậy.

      Chạy được lát, dần dần khu người giàu trở nên càng ngày càng , Lưu Diệp cũng dám lộn xộn, ngồi tại chỗ ngừng nhìn phong cảnh bên dưới, chỉ cảm thấy cảnh vật càng ngày càng bỏ túi.

      Hòa Sơ có với , vốn toà án điều tra rất đơn giản, nhưng bởi vì thân phận Khương Nhiên đặc biệt, cho nên địa điểm mở phiên toà phải xa chút.

      Nhưng ngờ chỗ đó lại xa như vậy.

      Về sau cũng hơi mệt, khi ngủ gà ngủ gật, cảm thấy thân thể ngừng lắc lư, đợi lúc mở mắt, nhìn thấy riêng gì mình lắc lư, mà là toàn bộ phi thuyền đều lắc lư, rung lắc dữ dội như dang tức giận chuyện gì vậy.

      sợ hãi a tiếng, vừa định đứng lên, cả người ngã văng ra ngoài, gần như là bay thẳng lên phía của phi thuyền, nhưng mới vừa đụng phải, cho rằng bị va chạm cực kỳ thảm khốc, cả người lại bay về hướng ngược lại.

      Cả người đều choáng váng.

      để ý gì nữa, trực tiếp nắm ngay được thứ gì đó, nó quả giống như cây cỏ cứu mạng , vì bị văng ra, liều mạng dựa vào, giống như con bạch tuộc tám chân leo lên thứ đó.

      Theo tiếng gió gào rít, ở trong đau đớn choáng váng khổng lồ, nhanh chóng mất tri giác, chờ khi tỉnh lại, chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp bên ngoài.

      Xương cốt của đau đớn như bị đứt gãy thành từng khúc, hít vào hơi dài, trong miệng có vị mặn mặn, môi của bị rách, biết đụng phải cái gì.

      Cánh tay vẫn theo bản năng nắm chặt vật kia, mơ mơ hồ hồ cũng biết rốt cuộc mình bắt được thứ gì, vô thức liền đưa tay sờ sờ, cảm thấy thứ đó hẳn là khung kim loại gì đó của phi thuyền.

      Kết quả tay lại sờ phải kim loại lạnh lẽo cứng rắn, mà là cơ thể con người.

      Trời ạ, lập tức hiểu được vừa rồi mình ôm phải cái gì rồi, đó chính là Khương Nhiên...

      Lúc bị văng tới, liều mạng nắm được chân Khương Nhiên, sau đó...

      Có lẽ lại bám vào phi thuyền lần nữa, sau đó hạ xuống, lại mấy lần lật qua lật lại...

      Sau đó chính là hôn mê...

      Cho nên thứ vừa nắm được chính là chân Khương Nhiên...

      Vừa nghĩ đến đây, lúng túng vội vàng ngồi dậy.

      Trong bóng tối, nhìn thấy gì cả, sau khi thích ứng lát mới mơ hồ thấy được ánh sáng ở khoang điều khiển.

      nghi ngờ biết người điều khiển đâu, vội vàng bò qua, gắng sức đẩy cửa buồng lái khép hờ ra.

      Rất nhanh liền thấy khoang điều khiển bị đè ép hỏng, chỉ có đồng hồ đo trống trơn nhấp nháy, còn có tia lửa văng lên.

      Cho dù hiểu máy móc của thế giới này trông như thế nào, cũng hiểu phi thuyền gặp phải vấn đề, ngộ nhỡ nổ tung cũng phải đùa giỡn.

      lùi về bên trong phi thuyền, miệng ngừng kêu: "Khương Nhiên!! Khương Nhiên!! Khoang điều khiển tóe lửa, chúng ta phải chạy nhanh thôi..."

      cho rằng Khương Nhiên còn nằm thẳng cẳng chứ, kết quả quay người lại, giống như nhìn thấy quỷ, thấy Khương Nhiên sớm biết cái gì nửa ngồi ở đó rồi.

      Tốc độ này, hoài nghi vừa rồi Khương Nhiên vẫn còn tỉnh táo, bởi vì mình vẫn luôn nắm lấy chân đối phương, cho nên mới nhúc nhích?

      Có điều mặc kệ trước đó hai người có ân oán lộn xộn lung tung gì, bây giờ gặp phải nguy hiểm, nhất định phải đoàn kết lại cùng đối mặt.

      Đương nhiên Lưu Diệp nghĩ như vậy.

      Chỉ là cảnh ngộ của bọn họ cực kỳ ổn, phi thuyền này nửa treo cây, nhìn xuống vài lần, bởi vì đêm mưa, bên ngoài tối đen như mực, cho dù có ánh sáng yếu ớt của phi thuyền, nhưng cụ thể cao bao nhiêu, phía dưới là cảnh tượng gì, thể nhìn được.


      Chỉ nghe được tiếng mưa rơi liên tục bên ngoài.

      Hơn nữa làm cho người ta sợ hãi là cái phi thuyền này còn ổn định, hơi động đậy là lắc lư.

      Vừa rồi di chuyển chút mà phi thuyền lắc lư kịch liệt, sợ đến mức bò cũng dám bò nữa.

      Nhưng di chuyển được, kiểu gì cũng phải nghĩ biện pháp thoát khỏi phi thuyền này, nếu quá nhiều nguy hiểm, phi thuyền lớn như vậy nghĩ thôi cũng thấy được treo cây có bao nhiêu chắc chắn, ngộ nhỡ cành cây gãy hay nổ tung sao?

      Nghĩ như vậy, liền lấy hết dũng khí đến cạy cửa khoang thuyền.

      Lúc làm điều này, có chút tò mò, hiểu sao tên Khương Nhiên này lại như bị choáng váng, lẽ ra phải to gan hơn mình chứ?

      bò tới xem tình huống, định mở cửa khoang ra, sao lại chút động tĩnh cũng có chứ, chẳng lẽ bị va chạm đến choáng váng rồi?

      Lần này cửa khoang đóng chặt hơn nhiều, tay chân đều bám lên cửa rồi mà nó vẫn nhúc nhích chút nào.

      Hơn nữa tên Khương Nhiên kia xảy ra chuyện gì vậy, thấy mình mù quáng làm việc mà biết giúp tay à?

      vô cùng bất mãn quay đầu lại, kêu ta: " tới đây giúp mở cửa phi thuyền , chặt quá, mình tôi mở được?"

      Kết quả sau khi xong, Khương Nhiên lập tức tới, mà dừng lại, lát sau mới từ từ nhích lại gần.

      Bộ dáng kia lạ.

      Lưu Diệp cũng được, chỉ cảm thấy Khương Nhiên phải là người nhát gan như vậy.

      bò qua bò lại như thế thôi , bản lĩnh người này phải nhanh nhẹn hơn mình chứ?

      Song nhanh chóng được xua tan nghi ngờ, vừa rồi bản thân có bao nhiêu sức mạnh lôi hết cả ra mà cánh cửa vẫn nhúc nhích chút nào, nhưng bây giờ Khương Nhiên chỉ lấy tay bẻ, giống như mở đồ hộp, cửa khoang kia nhanh chóng bị mở ra.

      Hơn nữa thấy , toàn bộ cửa khoang thuyền bị xoay mở, khe hở đó, hoàn toàn bị ta cứng rắn bẻ ra.

      Trời ạ, đây chẳng phải là Đại Lực Vương sao?

      vô cùng chờ mong nhìn Khương Nhiên, nếu ta có thể lợi hại như vậy, vậy cũng có thể leo xuống cây mở đường đúng ?

      Kết quả trợn mắt tha thiết trông mong nhìn ta đến mệt mỏi, Khương Nhiên vẫn nhúc nhích.

      "Này? Này?" Lần này Lưu Diệp có chút chờ kịp, nóng nảy thúc giục: " có thể trèo cây , tôi biết, cho nên xuống trước chứ?"

      Nhưng Khương Nhiên vẫn nhúc nhích như cũ.

      Lần này buồn bực, hơn nữa nhanh chóng phát ra vấn đề ở chỗ nào rồi.

      Đôi mắt Khương Nhiên bình thường nhìn rất sáng rất đẹp, lúc nhìn người thể là ánh sáng lung linh, nhưng cũng tuyệt đối là vô cùng có tinh thần, lúc này cặp mắt kia biết sao, lại trở nên có tinh thần, quả giống như bị mù vậy.


      cũng nghĩ nhiều, lập tức hỏi: "Này, phải mắt của bị thương chứ? Còn có thể nhìn thấy gì ?"

      Bằng làm được gì rồi...

      Nhưng vừa dứt lời, động tác nhanh chóng kia làm Lưu Diệp kịp phản ứng, liền cảm thấy cổ căng cái, cả người bị Khương Nhiên ghìm chặt cổ, đặt ở phía dưới.

      Gương mặt Khương Nhiên ghé sát lại gần cũng hung ác bao nhiêu, ngược lại gương mặt vẫn nhã nhặn, hô hấp tinh tế vô về khuôn mặt của .

      Cho nên trong lúc nhất thời cũng mơ hồ, biết Khương Nhiên muốn làm gì, tự nhiên lại ấn ngã xuống đất.

      Nhưng sau đó liền cảm thấy đúng.

      Mặc dù ngón tay Khương Nhiên nắm chặt cổ , nhưng biết ta làm thế nào, ngón tay ấn vào nơi nào đó cổ , đầu óc của trở nên giống như thiếu dưỡng khí...

      Hơn nữa mặc dù cổ có cảm giác đau đớn, nhưng hô hấp và giọng của đều phát ra được.

      sợ hãi giằng co.

      Rất nhanh đầu óc của liền lâm vào tình trạng thiếu dưỡng khí... ... được...

      Sức lực của đối phương rất lớn, nhưng cũng hoàn toàn khống chế thân thể của , bất kể là vẻ mặt hay động tác, đều rất nhàng...

      Đối phương cũng vì muốn bóp chết mà xuất bất kỳ khó chịu...
      Phong Vũ YênHale205 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 19.2

      Editor: Bồ CôngAnh



      Con người lúc tuyệt vọng cầu sinh ** quá mạnh mẽ, chân của biết sao lại móc được vật, cũng biết đó là cái gì, liền dùng sức đá vật kia ra ngoài.

      Rất nhanh phi thuyền mất thăng bằng bắt đầu lắc lư, khi còn xác định phương hướng nào liền nghiêng về trước, cả phi thuyền liền mất thăng bằng rơi từ cây xuống.

      Lưu Diệp cũng biết mình lăn mấy vòng, khi thân thể rơi xuống bụi cỏ mềm mại, điều duy nhất có thể nghĩ tới chính là chạy!!

      Gần như là vừa có thể đứng lên là liền liều mạng chạy, bởi vì biết tại sao Khương Nhiên lại muốn bóp cổ !!

      Chạy đến khi sức cùng lực kiệt, rốt cuộc tê liệt ngã xuống mặt đất.

      Vừa mệt vừa mỏi, người vừa buông lỏng, liền cảm nhận được đau đớn thân thể.

      dần dần mất tri giác, cũng biết qua bao lâu, thân thể giống như phải của mình, cũng biết mưa dừng lại lúc nào.

      Chờ khi nghe được tiếng chim hót, mơ mơ màng màng mở mắt mới thấy mình nằm ở sâu trong rừng rậm nguyên thủy.

      Màu xanh bạt ngàn, cổ thụ che trời ở bên cạnh , lập tức liền bị cảnh sắc tự nhiên dọa sợ ngây người!

      Cỏ dưới chân rậm rạp kinh khủng, cây cối Già Thiên Ích Địa nhìn thấy biên giới.

      Hơn nữa tối hôm qua chạy quá nhanh, cũng biết giày của mình bị rơi ở chỗ nào rồi.

      rất sợ, cả người vừa lạnh vừa ướt, còn có ít chỗ xanh xanh tím tím, chỉ cần đụng vào là thấy đau đớn.

      cố gắng nhớ lại cảnh tượng tối hôm qua, từ đầu đến cuối đều tại sao Khương Nhiên lại bóp cổ mình.

      Nếu bởi vì những chuyện ngổn ngang trước kia, ngay từ lúc phi thuyền bóp rồi, tội gì đợi đến phi thuyền gặp chuyện may?

      Đầu rất loạn, duy nhất có thể nghĩ tới là mấy lời trước khi xảy ra chuyện đó, nhưng có quan hệ gì chứ?

      chỉ hỏi ta câu, có phải nhìn thấy gì nữa đúng ?

      Có vậy mà ta muốn bóp chết sao?

      Ôi trời!!

      giật mình hiểu ra, đúng, cũng bởi vì cái đó, cũng bởi vì mắt ta nhìn thấy!

      Cho nên ta mới muốn bóp chết !!

      Bởi vì trong mắt ta, dưới tình huống cực đoan ác liệt, thứ có thể uy hiếp được ngược lại là ?

      Trời ạ, cái dạng người ích kỷ gì mới có thể nghĩ như vậy chứ?!

      quả hết chỗ , aizzz!

      Người bình thường đều nên nghĩ phải đồng tâm hiệp lực cùng nhau vượt khó chứ?!

      Như loại này khi gặp phải nguy hiểm, suy nghĩ đầu tiên là phải phòng bị người bên cạnh, nghĩ thế nào cũng được bình thường mà!

      cũng biết Khương Nhiên là tên thần kinh, quả nhiên ý nghĩ của người điên người bình thường hiểu nổi?

      Lưu Diệp hết chỗ rồi.

      Bây giờ ở trong loại rừng rậm này loạn cũng phải là biện pháp, nghĩ cứ về phía vị trí của mặt trời luôn sai.

      Cũng biết thế nào, tới lui, lại trở về chỗ cũ.

      Hơn nữa nhìn lộ trình này, giống như hôm qua vốn chạy được bao xa.

      Lúc này phi thuyền bị ném tan tác, toàn bộ các bộ phận lớn nhất nằm đống đất bằng.

      rất sợ gặp lại Khương biến thái, né sau cây nửa ngày, xác định Khương Nhiên ở phía sau, lúc này mới đánh bạo về phía trước.

      Đoán chừng người mù này sớm biết mò mẫm đâu rồi?

      chừng xui xẻo ngã từ cây xuống chết luôn rồi? Nếu như vậy đúng là ông trời có mắt!!

      vừa nghĩ vừa ôm ý tưởng may mắn tìm kiếm trong đống phế liệu, hy vọng có thể tìm được chút thức ăn nước uống gì đó.

      Kết quả mải tìm kiếm, chợt nhìn thấy dưới bộ phận chính của phi thuyền có khe hở.

      Khe hở kia cũng lớn, nhiều lắm cũng chỉ có thể đưa vào cánh tay.

      Ban đầu cũng còn chú ý, nhưng khi lật đông lật tây lần nữa, chợt cảm thấy thích hợp, mới vừa rồi lúc nhìn vào khe hở kia, dường như bên trong có đồ.

      Nghĩ như vậy, lại bò tới xem xét.

      Lần này ngó nhìn cẩn thận, đợi sau khi nhìn bên trong là cái gì, liền hả giận!

      Nên vậy!

      là Thiên Đạo có luân hồi, mình chỉ rơi vào bụi cỏ thôi, còn tên Khương Nhiên Ngũ Hành khuyết đức này lại có thể chết tử tế mắc kẹt ở nơi như vậy.

      Đoán chừng trước chỗ đó có cái hố, giờ bị phi thuyền phủ lên, mới lộ ra khe hở như vậy.

      Hơn nữa cũng biết tại sao, Khương Nhiên lại rơi luôn vào trong hố, còn vừa hay bị cái phi thuyền này đậy miệng hố lại, đây phải báo ứng là cái gì?

      Lưu Diệp lập tức bật cười, với Khương Nhiên ở bên trong: "Giờ biết chuyện xấu thể làm chưa, cái này chính là kiếp này báo đấy?"
      Khương Nhiên ngược lại đáp lời.

      Đoán chừng trong lòng ăn năn hối hận rồi đây.

      Lưu Diệp cũng để ý, chỉ cần ta ở bên ngoài làm bậy hại là được.

      Bây giờ thở phào nhõm, những vẫn còn có chút lo lắng ta chạy đến, dù sao tên kia cũng là quái lực, ngộ nhỡ đẩy được phi thuyền ra chạy đến sao?

      Nghĩ như vậy liền tìm tảng đá đè lên phía .

      Bận việc nửa ngày, bụng đói sắp chết rồi.

      Lúc này mới loanh quanh gần đó tìm cái gì ăn, trong rừng cũng thiếu các loại đồ chơi ly kỳ cổ quái, có cây kết quả, chỉ là cũng biết loại nào có thể ăn loại nào có độc.

      Cuối cùng cân nhắc chút, coi như lợi dụng phế phẩm , có thứ đồ chơi như vậy ở đằng kia, lựa chút trái cây ném cho ta, xem ta ăn thế nào, coi như thử độc cũng tốt.

      Nghĩ như vậy liền đến gần cái khe hở đó, mặc dù khe hở kia lớn, có điều ném mấy trái cây vào cũng có vấn đề.

      Ngược lại Khương Nhiên bên trong tỏ vẻ gì, có lẽ mắt vẫn chưa tốt, cũng nhìn về phía .

      Nhưng ném trái cây vào, Khương Nhiên vẫn nhận ra được, có số ngửi cái, liền ném, chỉ có loại là để lại bắt đầu ăn.

      Lưu Diệp vừa nhìn cái này, vội tìm loại quả giống vậy, cũng ăn theo .

      Aizzz, mùi vị đúng là tệ.

      Loại quả này còn ít, lần này vui vẻ, chí ít có quả dại để ăn, tạm thời lo chết đói.

      Chỉ là nghĩ đến mình thiếu chút nữa bị bóp chết, tóm lại trong lòng vẫn còn có chút tức giận.

      Chờ khi Khương Nhiên ăn xong trái cây, liền vừa nhai trái cây rôm rốp, vừa dùng ngôn từ chính nghĩa giáo dục ta: "Tại sao vừa rồi muốn bóp chết tôi? Là cảm thấy mắt mình nhìn được, cho nên tôi trở nên nguy hiểm?"

      Nghĩ lại những chuyện kia liền trợn trắng mắt, mặc kệ trước kia ta được người ta tung hô là lợi hại cỡ nào, có thể làm ra chuyện đó thể gọi là người.

      "Nhưng biết , căn bản tôi chưa từng nghĩ hại bất kì ai, tôi cũng biết được giáo dục thế nào, hoặc là vốn trời sinh nhân cách bại hoại, có đạo đức, chẳng qua tôi phải người như , nếu như mà tôi giống như nghĩ, tại tôi nên ném thứ gì đó vào mặt của , đập chết , nhưng tôi lại hoàn toàn nghĩ như vậy, bởi vì tôi có nhân tính..."

      cách khe hở đoạn xa, tự cho vô cùng an toàn.

      Nào ngờ đến vui vẻ, chợt cảm thấy cổ tay căng thẳng, cả người bị lực lớn lôi đến bên cạnh khe hở.

      Vừa rồi quá hưng phấn, cũng chú ý tới biết Khương Nhiên cởi dây lưng làm roi từ lúc nào.

      Lưu Diệp bị kéo nhích tới gần khe hở hẹp hẹp kia, ánh mắt Khương Nhiên nhìn từ dưới lên.

      Tròng mắt vốn mờ tối, lúc này khôi phục lại dáng vẻ như xưa.

      ràng mọi người nhếch nhác như vậy, cũng hiểu tại sao lúc này vốn nên càng nhếch nhác hơn lại chút cảm giác nghèo túng nào, mà thản nhiên nhìn .

      Nhìn dây lưng cổ tay, lại nhìn khe hở hẹp.

      Lưu Diệp cảm thấy đầu mình nhảy lên cái...

      Mẹ nó, đây là giá trị vũ lực gì vậy!

      Có cần phải biến thái như vậy ?

      Vẻ mặt Khương Nhiên có biến hóa gì quá lớn, chỉ nhìn thứ trong tay ngoắc ngoắc ngón tay.

      Lưu Diệp vô cùng biết điều giao nộp trái cây trong tay ra.

      Khương Nhiên nhận lấy, cũng khách sáo, rôm rốp cắn miếng.

      Vẻ mặt vốn phải vô cùng đáng ghét, thậm chí đến mức này Lưu Diệp cũng hoài nghi trong khoảng cách gần như vậy, Khương Nhiên đưa tay ra bóp chết mình.

      Nhưng Khương Nhiên lại làm như vậy, mà là sau khi ăn được trái cây nhàn nhạt cười cái, đây là lần đầu tiên thấy cười.

      Lưu Diệp cũng bị nụ cười của làm choáng váng, hiểu cười cái gì...

      Hơn nữa Khương Nhiên ăn trái cây, lần này lại có thể chủ động buông lỏng dây lưng tay ra.

      Chờ khi thoát khỏi kiềm chế, Lưu Diệp lập tức lùi lại mấy bước, tựa như chạy trốn khỏi quái vật tránh xa khe hở đó ra...

      Sau đó Khương Nhiên lại câu làm cho trào máu, "Mông cậu bị thương."
      Phong Vũ YênHale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 20

      Editor: Bồ CôngAnh


      Trời đất thánh thần ơi!

      Dì cả đến!

      Bà đến lúc nào đến, sao lại đến vào lúc này!

      Tôi chào đón bà, bà có biết ?

      muốn 囧 chết rồi, mặt vọt cái đỏ rực, theo bản năng quay người sang, dùng sức kéo áo, cho dù áo rất rộng rãi, muốn che bên dưới cũng thể, 囧không biết gì cho phải, nửa ngày mới ra câu: " cần quan tâm!"

      Nhưng nếu thứ kia tới, lại thể mặc kệ.

      Bản thân thoải mái , cũng sợ cứ để chảy máu như vậy chảy ra vấn đề.

      Ở đây cái gì cũng có, nhớ nhung băng vệ sinh coi như cần suy nghĩ, có gì có thể dùng được, cũng sợ mình bị nhiễm cảm, cuối cùng còn biện pháp nào khác, liền nhớ đến đệm ngồi trong phi thuyền, mặc dù cảm thấy vệ sinh, nhưng lót bên trong quần cách quần lót dù sao cũng hơn là cứ để chảy như vậy.

      lại chui vào trong phi thuyền tìm kiếm đệm xốp, chỉ là biết vì sao, mấy miếng đệm ở chỗ ngồi đều bị kéo , chỉ còn lại rải rác vài cái, mấy cái lan can, cố kéo xuống, ít nhiều cái này trước kia cũng là đệm.

      Chỉ cầu mong đừng chảy quá khó coi.

      Có lẽ trước đó luôn sống trong lo sợ chăm sóc cơ thể, kể từ khi vừa nhận được tin tức kinh nguyệt tới, lập tức như có phản ứng.

      Tất cả những phản ứng có khi đến tháng đều có hết, đầu tiên là tay chân lạnh lẽo, sau đó là đau bụng, ra mồ hôi lạnh.

      còn hơi sức mà di chuyển, cuối cùng tìm gốc cây ngồi xuống nghỉ ngơi.

      Đầu óc ngược lại dám nhàn rỗi, nhịn được suy nghĩ chuyện vừa rồi , rốt cuộc Khương Nhiên có ý gì?

      Vừa rồi ràng ta có cơ hội giết mình, nhưng lại làm gì, đây là muốn cho biết cái gì?

      Chẳng lẽ muốn cho biết, trị giá vũ lực kinh khủng của ta, căm bản thèm để vào mắt? Cho nên cũng có ý định giết ?

      Nhưng bộ dáng ngày hôm qua, ánh mắt trống rỗng, ràng chính là bị mù, hơn nữa còn bóp cổ cũng thể chỉ là đùa giỡn chứ?

      trăm mối vẫn có cách giải, liền cảm thấy ngực hơi lạnh, liền vội vàng muốn kéo quần áo lại, nhưng vừa cúi đầu, lập tức ngây ngẩn cả người.

      Cái này...

      Áo tù rộng thùng thình biết bị giật ra từ lúc nào, bởi vì quần áo quá rộng, cho nên đặc biệt chú ý cũng nhìn thấy bên trong, nhưng bây giờ ngồi xuống, cái bụng xông lên, cho nên khe hở kia nhanh chóng bị lộ ra ngoài, tự nhiên cũng liền lộ ra hai thứ bên trong.

      Cho dù dùng vải quấn vài vòng, nhưng có câu dù có nữa dồn đống lại cũng coi như có, cho nên ngực cúp A bị quấn thành dáng ngực cúp C...

      há hốc mồm, đầu óc nhanh chóng chuyển động, nhớ lại tình hình tối hôm qua...

      Cái áo này phải tối hôm qua bị giật ra chứ?

      Sau đó... Ánh mắt Khương Nhiên mắt thâm trầm, da đen nhẻm, phải nhìn thấy, mà là bị cái thứ mình lộ ra kia nhanh chóng làm mắt mù hả?!

      Nghĩ như vậy, sợ hãi kéo áo lại, đầu càng loạn hơn, hơn nữa... Theo lẽ thường mà , nếu đối phương muốn bóp chết ..., cổ của kiểu gì cũng thể cứng rắn hơn kim loại được, nếu như Khương Nhiên muốn bóp chết , còn có thể để cho tay chân giãy giụa lung tung phen ư?


      Nhưng cho dù lộ ngực, cũng tội gì bóp cổ chứ?

      Là bị ghê tởm dẫn đến mất khống chế à?

      Nhưng đúng!!!

      Ghê tởm sao còn lại gần bóp cổ ?

      nghĩ tới nghĩ lui cũng hiểu được, duy nhất có thể hiểu chính là nếu đối phương muốn giết ..., như vậy vừa nãy ra tay rồi.

      Cho nên... Chuyện muốn bóp chết , là do suy nghĩ nhiều?!

      Nhưng lại luôn cảm thấy là lạ, biết bỏ sót cái gì...

      Nhưng bây giờ tình huống như thế, thêm bạn bè dù sao cũng hơn là thêm kẻ địch, mặc kệ lúc ấy đối phương có ý gì, nhưng nếu Khương Nhiên là dân bản xứ, như vậy kinh nghiệm sinh hoạt trong rừng kiểu gì cũng hơn loại củ cải bắp chuối như , vẫn nên hòa thuận với đối phương hơn.

      Vừa nghĩ thông, lại lần nữa thận trọng đến gần khe hở, với Khương Nhiên bên trong: "Này Khương Nhiên... Có thể trước đó chúng ta có chút hiểu lầm, chỉ là bóp cổ tôi cũng đúng... Mà tôi cũng muốn nghiên cứu kỹ... Chuyện qua cứ cho qua , cũng thấy tình huống tại rồi, nhất là bây giờ như vậy, khẳng định cũng ra khỏi hố được, tôi , dù sao ở bên ngoài cũng linh hoạt hơn chút, có thể hái trái cây ăn này, có thể lấy nước uống này, cho nên chúng ta hợp tác được ... Chỉ cần giúp tôi phân biệt thức ăn và nước, tôi cũng chú ý chăm sóc , như vậy hẳn rất công bằng đúng ?"

      Phía dưới hình như Khương Nhiên ngồi, nghĩ chỉ cần đối phương phải kẻ ngốc, nghe điều kiện có lợi như thế, khẳng định lập tức đồng ý.

      Kết quả chờ nửa ngày, cũng đợi được câu trả lời, cho rằng đối phương nghe , lại lặp lại những lời đó lần nữa.

      Kết quả lần này qua lúc lâu, mới có thanh từ bên trong truyền đến.

      "Tôi nghĩ cậu nhầm chuyện." Đối phương nhàn nhạt hồi : "Cần chăm sóc là cậu mới đúng."

      "Này!!" Lưu Diệp chưa từng gặp loại người như vậy, bỏ ra sức lao động, gì mà càng cần phải chăm sóc, đùa gì thế, người bị hạn chế ngủ nghỉ lại là ta chứ?

      tức giận đứng lên: "Cái gì gọi là tôi cần chăm sóc, đây là hợp tác có biết , chính là tôi bỏ ra sức lao động, còn giúp tôi giám định chỉ đạo, nếu chăm sóc, hiển nhiên là tôi phải chăm sóc nhiều hơn chút chứ, dù sao hái trái cây rất mệt mỏi, lại còn tìm nguồn nước ai biết cần phải bao lâu?"

      Lần này Khương Nhiên ngay cả đáp lời cũng lười phải .

      Lưu Diệp hết nổi, ta nghĩ ta là cái gì, ở nơi hoang sơn dã lĩnh còn làm bộ làm tịch, nghĩ ai cũng phải nhường ta à?

      Cũng thèm nhìn tình cảnh của mình chút !!

      Lưu Diệp thầm trong miệng mấy câu khó nghe, gì mà cũng đừng hối hận, có đói bụng cũng đừng trách tôi mặc kệ thế này thế kia.

      lúc đe nẹt dọa dẫm Khương Nhiên, chợt nghe thấy trong rừng cây có thanh soàn soạt, hình như có cái gì đến gần.

      Mới đầu còn mừng rỡ, cho rằng người cứu viện tới, nhưng chờ khi những thứ đó từ lùm cây gần đó nhô đầu ra, nhanh chóng biết tình huống tốt rồi.

      Mấy con thú giống như sói nhích lại gần, mặc dù cái đầu nhìn qua có vẻ hơn sói, nhưng loại cảm giác dã thú đó vẫn làm cho rét mà run.

      Hơn nữa những thứ đó nhanh chóng vây lại, từ từ tiến gần ...

      chú ý dường như những con vật đó bao vây con mồi lại.

      Từ từ tiến lại gần, chạy nổi rồi...

      sợ hãi chui vào bên trong phi thuyền, nhưng phi thuyền bốn bề lọt gió, vốn bảo vệ được .

      vội đến muốn khóc, mặc dù biết bên trong phi thuyền có thứ gì phòng thân, nhưng vẫn như người điên tìm kiếm vũ khí có thể phòng thân.

      Lúc này Khương Nhiên ở dưới khe hở chợt nhạo báng : "Có muốn tôi chăm sóc cậu chút hay ?"

      Những lời này ngược lại nhắc nhở , vội vàng nhào tới khe hở, cũng quan tâm có phải khi tuyệt vọng cái gì cũng có thể thử hay , vội vàng đáp lời: "Muốn muốn!!"

      ta là người của thế giới này, kiểu gì kiến thức cũng rộng rãi hơn , có lẽ biết cách đối phó với những con dã thú kia.

      "Nhưng..." Khương Nhiên kéo dài cuối, Lưu Diệp xuyên qua khe hở, thấy tên đàn ông đáng ghét kia hơi nhếch khóe miệng, mặc kệ dáng vẻ ta tốt bao nhiêu, nhưng lời ra lại làm cho suýt chút nữa hộc máu.


      " xin lỗi, nhân cách tôi bại hoại, căn bản có đạo đức."

      Cái này...

      Vị bên dưới này nên gọi là Khương Nhiên, phải gọi là Khương bụng dạ hẹp hòi mới đúng?!

      Những gì lúc trước, bây giờ ta tận dụng mọi thứ móc ...

      Làm người có cần phải để ý từng chút như vậy hay ?!

      Cái gì mà nhân vật tài giỏi nối tiếng ngang với Hầu Gia, sau lại chán chường trở nên sa đọa, người này căn bản chính là người đột biến gien đúng ?!

      Nhưng tình huống càng ngày càng ổn, những con dã thú tựa như sói hoang kia càng ngày càng đến gần, lúc nghĩ rằng xong đời rồi. Khương Nhiên ở bên dưới chợt liễm vẻ mặt hỏi, "Cậu trả lời tôi vấn đề, tôi cứu cậu."

      Lưu Diệp cũng dọa phát sợ rồi, người đến lúc này căn bản còn chút lý trí.

      nắm chặt khe hở, ngón tay tưởng như bật máu .

      Nếu những con sói kia trực tiếp cắn chết thôi , chỉ sợ lúc ăn vẫn còn tri giác...

      Cho nên mặc kệ Khương Nhiên hỏi cái gì, đoán chừng đều trả lời...

      Chỉ là vấn đề của Khương Nhiên làm ngoài ý muốn.

      "Cậu phải người may mắn, tại sao còn có cảm tình với tôi?"

      Trời ạ, đây là hỏi chuyện khi ở phòng phát dối à...

      còn tưởng rằng khi đó ta thèm nghe chứ, bây giờ nhìn lại ta chỉ có nghe mà còn đặc biệt suy nghĩ phen.

      Nhưng phải trả lời ta thế nào đây!

      Phụ nữ đến tuổi cưới chồng nhìn thấy khuôn mặt như vậy, cho dù thích cũng nhịn được bẽn lẽn thẹn thùng, dù sao gương mặt kia hại nước hại dân như thế!

      Cứ trả lời ta như vậy sao?

      theo bản năng bác bỏ câu trả lời này, thể như vậy...

      Nhưng cơ hội được cứu sống cũng có, liền đếm xỉa gì hết, vì tia hi vọng đáng tin, lung tung: "Bởi vì... Tôi rất hâm mộ , tôi biết là người rất lợi hại, mặc dù lợi hại như trước đây, nhưng vẫn nhịn được sinh lòng kính nể, ngưỡng mộ... Đối với người chỉ có thể dựa vào việc giả làm phụ nữ để sinh tồn mà , tôi cảm thấy sinh hoạt của rất ngầu, tôi cũng muốn có cuộc sống giống như , như nam tử hán..."

      hoàn toàn biết mình cái gì, quả thực là hoảng sợ lựa lời lung tung mạch.

      Hơn nữa khi vừa xong, gần như là trong nháy mắt đám soi vọt tới, liền cảm thấy phía dưới còn điểm tựa, cả người liền rớt xuống.

      Trước khi kịp phản ứng, lại bị người lôi .

      Đầu óc choáng váng, đợi khi đứng lên, liền thấy ngu ngốc rơi vào trong hố rồi.

      Mà lúc này Khương Nhiên vặn đinh ốc đỉnh.

      Phần đáy phi thuyền vừa rồi còn vững chắc như sàn nhà, bây giờ nhìn lại hiển nhiên là có thể mở ra, song vừa mới bị Khương Nhiên vặn đinh ốc, cho nên dẫm lên mới cùng toàn bộ khối dạng.

      Lúc này xem ra là Khương Nhiên vừa buông lỏng ốc vít ra, để cho rớt xuống.

      há hốc miệng.

      Lặng người rồi vài giây mới thấy buồn bực, gì mà lúc ngã xuống vừa hay bị lọt vào trong hầm, vốn có chuyện trùng hợp như vậy...

      Nếu phủ lên, căn bản là tên Khương Nhiên này tự mình vặn ốc vít chui xuống dưới mà thôi...

      Cho nên người này sáng sớm làm như vậy, bởi vì biết thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, có các loại dã thú, cho nên mới núp ở phía dưới.

      Ngược lại ở bên ngoài, còn tưởng rằng mình chiếm phần lớn ưu thế chứ, ở đó tự lượng sức đàm phán với người ta...

      Lúc này những con sói hoang kia cũng vọt vào bên trong phi thuyền, song lượn hai vòng phát cạy nổi phi thuyền ra, lại dùng sức đào bới chỗ khe hở, cũng còn đào ra được gì, rốt cuộc gầm gừ chạy .

      Lưu Diệp núp ở trong góc xó, chờ sau khi những con sói hoang kia rời , rốt cuộc mới thở phào nhõm.

      Hơn nữa chờ nguy hiểm qua , nhanh chóng phát điều kiện của cái hố này tốt, trước đó tìm được tấm đệm ghế nguyên vẹn nào hóa ra là ở hết đây, hơn nữa hố này nhìn cũng , và Khương Nhiên hai nguời ở bên trong lại hề có phải chen chúc chút nào...

      Cũng biết mấy cái ốc vít đỉnh đầu làm sao, đứng lên thử chút, kết quả vặn nổi...

      Người này đúng là quái vật, nhìn mới vừa rồi ta vặn nhõm như vậy, hai tay đều dùng sức mà cũng thấy nó động đậy chút nào...

      Sau khi xác nhận ốc vít đỉnh đầu có vấn đề gì, lại ngồi xuống, chỉ là bao lâu liền để ý đến chuyện, mặc dù nhìn qua bộ dạng Khương Nhiên có gì đáng ngại, nhưng đùi ta có vết thương rất ràng, lúc ở bên , cách khe hở thấy , lúc này hai người đều bên trong hố, liếc qua cái là thấy ngay.

      Hơn nữa bên cạnh vết thương còn có ít vết máu...

      Xem ra bị thương .

      Chỉ là tại sao ta lại bị thương?

      Là chuyện tối ngày hôm qua à... Lúc ngã từ bên xuống?

      Dù sao phải ai cũng có thể may mắn như , lại rơi xuống bụi cỏ, ràng lùm cây còn cách phi thuyền đoạn đấy...

      quả như được cái gì phù hộ vậy...

      Hơn nữa cũng đúng dịp, trong nháy mắt rơi xuống, còn bị cái gì đụng vào làm văng ra đoạn, mặc dù rất đau, nhưng nếu như vậy, có lẽ trực tiếp ngã xuống đất, với cái độ cứng này, chết cũng mất nửa mạng.

      Đợi chút...

      chợt ý thức được điểm đúng, trước đó cảm thấy là phi thuyền đánh văng ra, nhưng...

      Tại thời điểm rơi xuống, phi thuyền có đồ vật gì có thể đụng vào ?

      cũng biết tại sao lại nảy sinh ra ý niệm này, phải là lúc rơi xuống, Khương Nhiên đẩy mình cái chứ?

      Nhưng nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ này , thể nào!!!

      nghĩ như vậy cũng quá biết xấu hổ, sao Khương Nhiên lại phải đối với như vậy chứ?

      Vô thân vô cố, đối phương cũng phải là Đại Thiện Nhân, nghĩ kiểu gì cũng thấy thể nào.

      hít sâu cái, vội vàng ném cái ý nghĩ tưởng ấy ra khỏi đầu.

      Có điều mặc kệ thế nào, tại Khương Nhiên cũng cứu mạng, bất kể trước đó hiểu lầm gì, cũng thể so đo nữa, ngược lại còn phải nỗ lực báo đáp đối phương.

      Bây giờ nhìn thấy đối phương bị thương, về tình về lý, đều phải tỏ ra quan tâm.

      Sau khi nghĩ xong, liền khách sáo hỏi câu: " cũng bị thương, cái đó..."

      "Mông cậu vẫn còn chảy máu..." Khương Nhiên ngắt lời , nhặt chiếc lá cây đất đưa cho , phân phó: "Xoa chút lên vết thương."

      Cái này xoa được đâu...

      buồn bực nhận lấy, rầu rĩ hỏi thăm: "Đây là... Dùng để tiêu độc à?"

      "Để ngăn cản mùi vị, mùi máu đưa Áo Đức tới." Khương Nhiên phủi cái.

      đoán chừng đây là khinh bỉ , chỉ là sớm quen bị bọn Vũ Mị khinh bỉ, lại làm ít chuyện ngu xuẩn, bị người khinh bỉ cũng là đáng đời.

      dám ở trước mặt ta xoa thứ đó lên mông, lại chỗ kia xoa thế nào chứ, ra vẻ chút, đơn giản xoa xoa vị trí sau lưng.

      Chỉ là xoa được lát, Khương Nhiên lại nhíu mày hỏi: "Cậu vẫn chưa ngừng chảy máu à?"

      có chút 囧, cái này... ngừng được đâu...

      Hiển nhiên Khương Nhiên nhịn được, vui thúc giục: " muốn Áo Đức tới, nhanh chóng làm máu ngừng chảy ."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 21.1

      Editor: Bồ CôngAnh



      Này? ? Có cần phải quá đáng như vậy ?

      Nhưng... Lại có cách nào giải thích vì sao thứ này lại thể ngừng chảy máu...

      Vết thương bình thường bây giờ cũng nên cầm máu rồi, nhưng “Vết thương” của mà có thể cầm máu cũng cần phải sống trong lo lắng hãi hùng rồi.

      Cho nên đến bước này, chỉ có thể ráng nhét thể chất của Điền Thất vào người mình, thận trọng giải thích: "Là thể chất tôi tốt... Tôi cố gắng, cố gắng để nó chảy nữa..."

      cố gắng khống chế thân thể, để mình di chuyển.

      Chỉ là thứ kia cũng phải cứ đứng im bất động dừng lại.

      Bây giờ đặc biệt sợ Khương Nhiên nhất thời cao hứng sang đây xem vết thương của , đến lúc đó còn sống được nữa hay đây?

      may là Khương Nhiên cũng lười phải để ý đến .

      Hơn nữa rất nhanh cũng bị chuyện này làm cho phiền nữa rồi.

      biết là do Áo Đức đúng lúc ngang qua hay do mùi máu người quá nồng.

      Lúc gần chạng vạng, Lưu Diệp chợt nghe thấy bên ngoài có tiếng kêu vô cùng chói tai, giống như cái gì đó kêu hí lên vậy.

      Vẻ mặt Khương Nhiên ngay lập tức trở nên khẩn trương, còn ra hiệu chớ có lên tiếng.

      Lưu Diệp sợ hãi nín thở, chỉ sợ phát ra tiếng vang .

      thanh bên ngoài càng ngày càng kinh khủng, nghe được thanh leo lên, sau đó có đồ vật gì đó vào trong phi thuyền, phía bọn họ thỉnh thoảng truyền đến thanh móng vuốt ma sát sàn kim loại.

      Ở trong khe hở, mơ hồ thấy loại động vật linh trưởng, bộ lông rất dài, chân màu đen, rất dài mang móng vuốt như lưỡi câu.

      Những thứ đó thông minh hơn mấy con sói hoang kia nhiều, ràng đè nén hô hấp, nhưng những con vật đó vẫn tìm được khe hở, mắt thú màu đỏ thẫm nhìn vào bên trong dò xét.

      hoảng sợ bịt miệng.

      Sau đó liền nghe được thanh móng nhọn cào lên phi thuyền đỉnh đầu.

      Đỉnh đầu còn ràng, chờ lát sau, phi thuyền đỉnh đầu mơ hồ ra dấu móng chân.

      Sức lực của những con dã thú kia ghê gớm , hơn nữa đây là móng vuốt gì vậy, thậm chí ngay cả kim loại cũng có thể cào nát?!

      Những dấu vết kia ra ràng, kim loại méo mó biến dạng, sau đó rất nhanh có móng vuốt hất lớp kim loại ra...

      Cơ hồ là đồng thời, Khương Nhiên bên người nhảy cái, vốn cho rằng Khương Nhiên bị thương căn bản nhúc nhích được cơ.

      Nhưng ngờ tốc độ của lại có thể nhanh như vậy.

      Theo động tác nhảy ra của , những con dã thú kia nhanh chóng bị hấp dẫn.

      sợ hãi núp trong hố, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh vô cùng ầm ĩ, tiếng thú kêu còn có các loại thanh hỗn loạn khác trộn lẫn với nhau...

      Trời dần dần tối, biết vì sao những thanh kia lại kéo dài lâu như vậy.

      muốn đứng lên nhìn chút, nhưng lại sợ hãi chân cũng run run đứng nổi, do dự có nên lấy dũng khí đứng lên hay .

      xác thú bị cấu xé được người ném vào trong hố.

      hoảng sợ đứng bật dậy, cắn chặt răng, nhưng dám ra ngoài,.

      Chắc là do Khương Nhiên ở bên ngoài đánh nhau với những con dã thú kia, cho nên chúng mới xông tới...

      Nhưng rất lâu rồi, thể lực của ta có chịu nổi ?

      biết trải qua bao lâu, sắc trời bên ngoài dần dần tối xuống.

      Rốt cuộc lấy dũng khí run rẩy nhìn ra ngoài, liền thấy mặt đất trống, có bóng người thon dài, trước kia thấy tiểu thuyết thảo luận gì mà trăng trong như nước, vẫn cho rằng những câu văn đó chỉ cố ý để tô điểm cảnh đêm cho đẹp, lúc này nhìn cảnh tượng trước mắt, làm cho lòng của trong nháy mắt bị níu chặt.


      Đêm trăng yên tĩnh quỷ dị, còn có ánh trăng chiếu xuống, người đứng ở nơi đó...

      Những thứ khổng lồ tựa như con khỉ nhanh chóng di chuyển tới.

      Tốc độ di chuyển của bọn chúng rất nhanh, Lưu Diệp nhìn cái là hiểu những thứ này kinh khủng thế nào, móng vuốt bén nhọn, còn có tốc độ khủng khiếp, cho dù có võ trang đầy đủ cũng chưa chắc có thể bảo vệ tốt...

      Nhưng tốc độ của Khương Nhiên so với những con vật kia còn nhanh hơn, gần như là trong nháy mắt bọn chúng đến gần, dùng tay là có thể bắt được bọn chúng, hệt như thái hoa quả mà xé con thú Áo Đức đến gần thành hai nửa ném ra ngoài.

      Tiếng kêu của dã thú, bén nhọn chói tai, cảnh tượng máu tanh, làm sợ đến mức lại rúc vào bên trong hố.

      Rất lâu sau cuối cùng những thanh kia cũng yếu , nhưng nửa ngày cũng có động tĩnh khác.

      Lưu Diệp biết có phải Khương Nhiên chết rồi , nhưng chắc là có chuyện đó đâu, nếu mấy con quái vật kia sớm xông vào rồi.

      đánh bạo lại nhìn ra bên ngoài mấy lần.

      Dưới đêm trăng
      [​IMG]


      Chương 21.2
      Editor: Bồ CôngAnh


      Hôm qua vừa mới mưa, đất đai rắn lắm, rất nhanh đào được cái hố .

      Cuối cùng cũng đào xong, giống như trước kia biển chơi, chôn nửa người mình xuống dưới đất, cảm giác đó dễ chịu, đất đai ướt nhẹp, mới vừa ngồi vào liền cảm thấy vừa lạnh vừa đặc dính.

      Nhưng muốn sống phải làm như vậy.

      Cái gì mà bệnh phụ khoa hay đau bụng kinh sớm kiêng dè nữa.

      chôn nửa người mình, lại tìm lá cây che Khương Nhiên lại.

      Bên cạnh để trái cây hái.

      quá mệt mỏi, ở vào tình thế như vậy, lại có thể nhanh chóng buồn ngủ, biết trải qua bao lâu, chờ khi mở mắt ra, nhìn thấy Khương Nhiên sớm tỉnh lại.

      vui mừng : "Ai, khỏe rồi hả?"

      Khương Nhiên chưa thức dậy, lắc lắc cổ, quan sát , khẽ nhíu mày: "Cậu làm gì vậy?"

      "À..." cười khúc khích : "Vết thương của tôi ổn, vừa mới tốt lên, kết quả bước lại bị vỡ, cho nên tôi mới phải... Chôn mình xuống dưới đất để che giấu mùi máu..."

      "Ngu ngốc." Giọng Khương Nhiên rất .

      Cũng biết tại sao, lại cảm thấy thái độ của tên Khương Nhiên này đối với mình giống lúc trước, hình như là thân mật hơn chút...

      Là bởi vì trước đó bọn họ cùng nhau trải qua những chuyện kia... Sống chết có nhau...

      hơi vui mừng, ít nhất bọn họ cần ghét đối phương nữa, ở loại địa phương này phải đoàn kết .

      Có điều thân thể Khương Nhiên vẫn còn rất yếu.

      từ trong đất bò ra ngoài, từ phần eo trở xuống giống như bùn dán chắc lại, mặc dù rất khó chịu, nhưng có thể che kín mùi máu là được rồi.

      đứng bên cạnh , ân cần hỏi: " bị thương, hay là thể lực tiêu hao?"

      Khương Nhiên lên tiếng.

      Chỉ là rất kỳ quái, tính là cơ trí, nhưng nhìn cái liền đoán ra tâm tư của , giọng hỏi: "Là bị bệnh đúng ? Là tật bệnh trước kia?"

      Nhìn mặt Khương Nhiên, cố gắng làm giọng điệu mình trở nên dịu dàng.

      Chỉ là vốn là giọng nữ đấy, cho dù cố ý, lời ra cũng mềm mại dịu dàng.

      " đừng cậy mạnh, tôi chưa từng chăm sóc bệnh nhân như , tôi có thể làm gì cứ cho tôi biết, ngã bệnh ở loại địa phương này cũng phải chuyện đùa..."

      Lúc chuyện, ngón tay vô ý thức sờ sờ trán Khương Nhiên, lại nắm lấy tóc quấn quấn.

      có ý gì khác, chỉ cảm thấy có người sống ở bên cạnh mình tốt.

      Cái loại cảm giác sống chết có nhau, có nạn cùng chịu đó, quả làm cho người ta tự chủ được liền thân thiết.

      Hơn nữa khi Khương Nhiên ngã bệnh cũng kiêu ngạo như trước, hình như gần gũi hơn so với trước kia.

      lâu sau Khương Nhiên mới : "Tôi cần lượng nước lớn, còn có phải ăn gì đó."

      Lưu Diệp thấy như vậy rất vui mừng, bổ sung dinh dưỡng sức khỏe tốt lên chứ sao.

      hai lời liền lấy hết những trái cây kia ra.

      Chỉ là Khương Nhiên ăn rất khỏe, người trước đó còn hôn mê bất tỉnh, lại có thể nhanh chóng ăn hết những thứ đó.

      Song những nơi có thể tìm được thức ăn gần đây rất có hạn rồi, chỉ có thể giảm bớt phần ăn của mình, tận lực tiếp tế thức ăn cho Khương Nhiên.

      Dù sao Khương Nhiên cũng hữu dụng hơn nhiều, chỉ cần khỏe lên, ít nhất đối phó với những dã thú kia thành vấn đề.

      Chẳng qua nhìn Khương Nhiên ăn, đói đến mức chỉ nuốt nước miếng, bụng lại càng chịu thua kém kêu lên.

      Khương Nhiên dừng động tác lại nhìn cái.

      vội vàng gắng gượng : " ăn , tôi đói..."

      Lông mi Khương Nhiên rất dài, trước kia luôn cảm thấy dáng dấp rất tốt, lúc này ở khoảng cách gần, mới phát lông mi người này quả có thể dùng như bàn chải .


      Song ràng lông mi dày như vậy, da lại tốt như thế, cũng biết tại sao đặt gương mặt này lại cũng cảm thấy nữ tính.

      Ngược lại rất có hình tượng, có cảm giác rất tuấn.

      Khương Nhiên cũng khách sáo với , cúi đầu cắn miếng lớn, nhanh chóng ăn sạch trái cây.

      Lưu Diệp vừa thấy vậy, mặc dù có chút nỡ, những vẫn cắn răng đưa hết đám trái cây còn lại cho Khương Nhiên.

      Lần này cuối cùng ta cũng có thể ăn no chứ?!

      Nhưng trong nháy máy những thứ kia lại bị ăn sạch.

      Sau đó Khương Nhiên lại dùng vẻ mặt tôi vẫn còn đói nhìn ...

      Mẹ nó...

      Người này ngoại trừ là Đại Lực Vương còn kiêm thêm cả Đại Vị Vương à? (Đại vị: Dạ dày lớn)

      Hơn nữa ăn nhiều như vậy, bụng của ta lại vẫn bằng phẳng như cũ!

      Lưu Diệp có cách nào khác, đứng dậy xem gần đó còn gì có thể ăn hay .

      Khương Nhiên lại nghĩ đến gì đó, phân phó : " mang xác mấy con Áo Đức kia qua đây, cần bổ sung thêm thịt."

      Lưu Diệp aizzz tiếng, song nhanh chóng lại cảm thấy buồn bực, đúng vậy. sao lại quên cho dù những con thú kia là dã thú, nhưng cũng là thịt mà!

      Có điều làm sao tìm được lửa để nướng chứ?

      Chỉ là nhìn Khương Nhiên, có phải biết được phương pháp đánh lửa ?

      Nghĩ như vậy, liền lại chạy về phi thuyền, tìm phần còn
      [​IMG]
      Phong Vũ YênHale205 thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 22
      Editor: Bồ CôngAnh


      thiếu chút nữa là bật khóc, là thanh của con người!

      Vậy là có người cứu bọn họ rồi !!

      vội vàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy người túm tóc mình là người đàn ông trẻ tuổi tuấn.

      Người nọ mặc quân phục màu đen, cái loại cảm giác hơi thở của quân nhân đập vào mặt, phía sau người đó còn có mấy ngày ăn mặc giống vậy.

      Quân trang màu đen phẳng phiu, ở cổ áo và ống tay áo có viền bạc.

      Vừa hào phóng lại chững chạc.

      Chỉ là hiển nhiên mấy người phía sau vô cùng gấp gáp, trực tiếp xắn tay áo lên.

      ngẩn người chút, cũng biết lai lịch của những người này là gì.

      Ngược lại những người đó nhanh chóng lướt qua nhìn Khương Nhiên sau lưng .

      Sau đó rối rít kêu lên: "Thủ lĩnh!"

      Sau đó những người kia liền vọt tới, vây quanh Khương Nhiên, hơn nữa bọn họ còn mang theo công cụ, rất nhanh có người mở băng ca ra.

      Dáng vẻ huấn luyện nghiêm chỉnh này, quả giống như quân diễn.

      ra Lưu Diệp còn nhếch nhác hơn cả Khương Nhiên, nhưng ai để ý đến .

      Ngược lại Khương Nhiên như bị bệnh nặng được nâng lên.

      Lưu Diệp cũng cảm thấy mình bị người ta để mắt đến, chỉ cần có thể còn sống ra ngoài là A Di Đà Phật rồi, còn những thứ kia căn bản quan trọng.

      Hơn nữa có người cứu bọn họ quá tốt rồi, chăm chú theo những người đó.

      Nhìn bộ dáng khẩn trương của những người này, vừa rồi còn gọi Khương Nhiên như vậy, đoán những người này là thủ hạ của Khương Nhiên.

      Lúc đường có hỏi mấy câu, chỉ là những người đó căn bản để ý đến , cũng trả lời vấn đề của .

      cảm thấy buồn bực, dường như những người này mấy thân thiện với .

      Hơn nữa loại địch ý tự nhiên này, giống như những người này vốn thích những người như ...

      Còn có bọn họ cũng quá thô lỗ, sau khi nâng Khương Nhiên lên, cũng đắp chăn lên cho , ràng tấm chăn ở ngay đó mà.

      tới nửa đường, rất sợ Khương Nhiên bị lạnh, liền nhanh về phía đắp chăn lên cho Khương Nhiên.

      Kết quả nhanh chóng bị tên dẫn đầu kia đẩy qua bên.

      Đừng thấy những người kia nâng thêm Khương Nhiên, nhưng tốc độ bước rất kỳ quái, hơn nữa băng ca được nâng rất ổn định, đường hơi chú ý cái là bị vấp, vậy mà Khương Nhiên ở cáng chút cảm giác tròng trành cũng có.
      Bồ,CôngAnh~d..iễ.n.đà..nl.ê.q.u.ý.đ.ôn

      Trong lòng cảm thấy ngạc nhiên, biết những người này hơn phân nửa là được huấn luyện nghiêm chỉnh.

      Ngược lại vô cùng vất vả, những bọn họ cũng để ý , coi như khí.

      mệt mỏi thở hồng hộc, lúc đứng lại thở hổn hển, những người đó cũng đợi .

      hết cách, thể làm gì khác hơn là liều mạng vội vàng theo, chỉ sợ những người đó bỏ rơi trong rừng rậm.

      may là bao lâu bọn họ đến mục đích.

      Chẳng qua lần này đón bọn họ cũng phải là phi thuyền, mà là chiếc máy bay tạo hình rất rất khác biệt.

      Vật kia quả giống như trong phim điện ảnh khoa học viễn tưởng, tạo hình cực kỳ mượt mà, quả tựa như chiếc đĩa bay.

      như đứa bé, vừa bước vào trong, trợn tròn hai mắt đối với tất cả mọi thứ đều cảm thấy tò mò kinh ngạc, nhưng lại dám lộn xộn sờ lung tung, chỉ đứng đó mở mắt to quan sát.

      Chiếc máy bay này hề giống với cái phi thuyền ngắm cảnh lần trước, như chỗ ở siêu sang trọng, chỗ ngồi của chiếc phi thuyền lần trước rất giống máy bay, thế nhưng cái này lại hoàn toàn giống trụ sở.

      Bên trong còn có khu vực khác nhau, ngoại trừ tạo hình bên tròn rất lưu loát tròn dẹp, tất cả bố cục chức năng của các khu đều như hộ gia đình.

      Bây giờ bọn họ tiến vào phòng khách.

      Những người đó nhanh chóng lại mang Khương Nhiên lên phòng ngủ.

      cũng biết mình nên làm gì, liền theo những người đó, song còn chưa đến gần, liền bị thủ hạ của Khương Nhiên đẩy ra ngoài.

      ngượng ngùng đứng ở cửa lúc.

      Liền nghe thấy bên trong người cầm đầu báo cáo gì đó với Khương Nhiên, nghe lời kia hình như người nọ là phó quan của Khương Nhiên.

      chuyện vang có lực, vô cùng nghề nghiệp.

      Rất kỳ quái là, cảm giác Khương Nhiên cho phải là quân nhân, nhưng bây giờ sau khi đối mặt những người đó, điệu của Khương Nhiên cũng trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.

      Chỉ là sau khi báo cáo công việc xong, chờ khi tên phó quan kia ra, dường như ta cố ý, hỏi : "Là mày để lại câu kia phi thuyền hả?"

      ngoài ý muốn, bởi vì nhìn thái độ đối phương dường như hề vui mừng, do dự chút, mới giọng ừ tiếng.

      Quả nhiên sau đó liền nghe người nọ chỉ trích : "Con mẹ nó mày để quên đầu óc ở nhà à, chỗ này mẹ nó có thể phân bên trái bên phải à, chúng tao sao có thể tìm được? Mày chưa từng tham gia quân huấn sao? Đây mẹ nó là điều đơn giản nhất..."

      Lưu Diệp bị đối phương mắng đầu cũng ngẩng lên được, nhưng trong lòng rất uất ức, nhịn được giải thích câu: " xin lỗi, nhưng tôi chỉ muốn làm tốt..."

      Tên phó quan kia túm qua, lạnh lùng liếc nhìn , căm ghét giống như nhìn thấy ruồi bọ, cũng để ý giải thích của , quẹt qua tay bước .

      bị đối phương đẩy làm thân thể nghiêng cái, cả người thiếu chút nữa dán lên tường.

      Khí thế của những người này cũng quá mạnh mẽ, hơn nữa bất mãn với , chỉ cần dùng mắt là có thể nhìn ra.

      cũng biết làm sao mình lại đắc tội với họ, lúc này những người đó đều ngồi ở trong phòng khách, cũng biết nên đâu, cuối cùng liền tìm nơi như thư phòng tránh vào đó.

      Hơn nữa mệt mỏi, sau khi vào thư phòng cũng lo
      [​IMG]

      Chương 23
      Editor: Bồ CôngAnh


      Nước lạnh xối vào rất khó chịu, sau khi những người đó , ngồi xổm mặt đất, nhìn nước chảy ngừng tập trung lại, xoay tròn chảy tới lỗ ...

      hiểu đến lúc này, đầu óc còn có thể tim phổi nghĩ tới, nước thải máy bay được xử lý như thế nào...

      phải là sử dụng tuần hoàn chứ?

      Sau khi tinh lọc lại tiếp tục dùng?

      Có máu từ trong quần áo ướt đẫm chảy ra.

      run rẩy đứng lên, khép chặt cửa phòng tắm lại.

      tìm được đồ dùng vệ sinh bên trong, lau thân thể sạch , lại vắt quần áo ướt đẫm.

      Chỉ là biết do bị nước lạnh kích thích, hay do thân thể quá yếu ướt.

      phát kinh nguyệt của mình ít đến thảm thương, chẳng khác gì có.

      Trong lòng rất đau, có loại uất ức, nhưng chỗ để .

      dùng sức ép nước mắt trở về, cố gắng nghĩ đến những chuyện kia.

      Mặc kệ bận rộn, tìm vòi hoa sen, xối những vết máu kia .

      Làm những chuyện này đâu vào đấy, cũng tự an ủi mình, bị xối nước dù sao cũng tốt hơn bị đám người □.

      Lại hiểu được tại sao những người đó lại ghét .

      Suy nghĩ chút là biết được. Thủ lĩnh của bọn họ bị XXOO, những người đó có thể cho vẻ mặt hoà nhã mới là lạ?

      đừng là thủ lĩnh của bọn họ, dù là tội phạm □ mãn hạn tù, cũng cho đối phương vẻ mặt hoà nhã, khẳng định khinh bỉ đối phương cả đời...

      như vậy, mặc dù rất oan uổng, nhưng những người đó nào biết hề có công cụ để phạm tội chứ.

      Đợi khi ra, phòng khách bị bọn họ chơi đùa ra hình thù gì rồi, chai rượu bay loạn, phòng khách vừa rồi vẫn còn rất chỉnh tề, lúc này chẳng khác gì chuồng heo.

      sợ lại trêu chọc vào đám sát tinh kia nữa, liền nép vào góc tường ra bên ngoài.

      Nhưng trong lúc nhất thời lại biết nên đâu, liền tìm nơi hình như là tủ treo quần áo trốn vào trong đó.

      Cái tủ quần áo này khá lớn, quần áo được phân loại để bên trong.

      giật mình, chờ sau khi mở cánh cửa tủ ra, tên phó quan hung ác liền thò đầu vào, mất kiên nhẫn thúc giục : "Này, mau ra đây, viện kiểm sát tới đón mày."

      Lưu Diệp ồ tiếng, cũng biết sớm muộn cũng bị đón , chỉ nghĩ tới nhanh như vậy.

      Nhưng dù sao sớm cũng tốt hơn muộn, so với những người này viện kiểm sát nhất định chính là Bồ Tát.

      Chỉ là lúc tới cửa, chợt nhớ tới Khương Nhiên...

      rất muốn hỏi tình hình tại của Khương Nhiên thế nào.

      Song cũng đoán được nếu mình muốn tạm biệt Khương Nhiên, nhất định bị đối phương đạp cho mấy cái.

      liền gì, cúi đầu về phía trước.

      Máy bay từ từ hạ xuống, lúc chạm mặt đất cảm thấy cả người nghiêng về phía sau.

      Sau đó cửa khoang từ từ mở ra, ánh sáng bên ngoài chiếu vào.

      Chờ ở cửa là đôi binh sĩ súng vác vai, đạn lên nòng, tư thế kia giống như phải phải chờ tên tội phạm xâm phạm tình dục, mà là tên tội phạm nguy hiểm.

      hít sâu cái, phát người cầm đầu vẫn là Hòa Sơ, , thở phào nhõm.

      Có thể còn sống trở về là tốt rồi.

      Chỉ là vừa tới ngưỡng cửa, chợt nghe thấy có người gọi .

      vội quay đầu nhìn, thấy người gọi người đàn ông cực kỳ tuấn tú.

      Kể từ sau khi lên máy bay, chưa từng nhìn thấy người này.

      Lúc này mới phát máy bay lại có người lớn lên trông còn giống phụ nữ hơn cả ...

      Cũng bởi vì mình lớn lên trắng nõn liền bị người ta là ẻo lả...

      Vậy người này sao?!

      ràng dáng dấp còn... Giống phụ nữ hơn cả ...

      Chỉ là vẻ mặt người này cũng quá tốt, ánh mắt đặc biệt nghiêm túc cũng đặc biệt lạnh lùng.

      Cảm giác quân nhân so với đám khốn kiếp kia mạnh hơn nhiều, giọng người nọ còn khàn khàn.

      Người nọ cũng thèm để ý đến đám người phó quan, trực tiếp tới trước mặt Hòa Sơ, đầu tiên là chào cái quân lễ.

      Động tác kia vừa ngầu vừa đẹp.

      Lưu Diệp cũng ngây người, hiểu ta muốn làm gì, chỉ là giao ra thôi mà, còn cần cả nghi thức giao tiếp nữa à?

      ngẩn người, người đàn ông tuấn mỹ đó lên tiếng, giọng cứng nhắc với Hòa Sơ, "Tôi là quân trưởng Quan Chỉ của quân đoàn của Khương Gia Quân, người này mới vừa được điều động vào quân đoàn của Khương Gia Quân, theo như pháp lệnh năm x67, cậu ta được hưởng quyền được miễn hình , nếu như có nghi vấn gì có thể đệ đơn lên tòa án quân để xem xét..."
      d..iễ..n.đ.à.nl.ê.q.u.ý.đ.ôn~Bồ.Công.

      Lần này riêng gì Hòa Sơ, ngay cả những người thuộc Khương Gia Quân cũng ngẩn ra.

      Lưu Diệp càng thêm kinh hãi tin nổi.

      Đây là lệnh điều động?

      Quân đoàn ?!

      Rốt cuộc là có ý gì vậy?!

      Mấy tên lưu manh kia càng ồn ào ầm ĩ như phát điên, có gì nhầm lẫn , tại sao lại như vậy... Tôi cũng muốn...

      Vo vo ve ve.

      Hòa Sơ bên kia cái gì mà làm trở ngại tư pháp công chính... cầu nghiêm túc đối xử... Lấy đặc quyền...

      Lưu Diệp biết làm sao, tên Quan Chỉ kia tới trước mặt , phân phó : "Thủ lĩnh gọi cậu qua."

      Lưu Diệp mơ mơ màng màng ồ tiếng, lúc cúi đầu vào trong, vốn vẫn rất tốt, chợt bị tên phó quan kia vươn chân ra ngáng chân .

      buồn bực ngẩng đầu nhìn đối phương cái, bộ dáng đắc ý kia của đối phương, rất giống tên lưu manh.

      Đối đãi với loại người như vậy, lựa chọn im lặng...

      Đồ chơi này còn đòi làm kỵ sĩ Vũ Trụ bảo vệ phụ nữ chứ...

      Vừa rồi thiếu chút nữa làm phụ nữ vấp như chó gặm bùn đấy!!

      Người em à!

      dám lên tiếng, chạy chậm đến gian phòng của Khương Nhiên.

      đường , đại khái nghĩ hiểu vài chuyện, đây là Khương Nhiên muốn bảo vệ đúng ?

      Muốn cho miễn bị xử phạt hình ...

      Cho nên mới để gia nhập vào trong đội ngũ gì đó, nghe những người kia ầm ĩ hình như đội ngũ này rất lợi hại, thuộc về những thứ truyền thống vinh quang...

      đần độn u mê, mặt cảm thấy rất may mắn, nếu bị xử thêm vài năm, thân phận của khẳng định bị đưa ra ánh sáng.

      Thế nhưng Khương Gia Quân kia là cái gì?

      Đầu như đống bột nhão, cũng biết chuyện này là tốt hay xấu... Hơn nữa còn là quân đoàn , để làm lính chứ?!

      Vừa nghĩ tới phải ở chung chỗ với đám lưu manh kia, sợ đến phát hoảng.

      Khi tới phòng ngủ, Khương Nhiên vẫn còn mang bộ dáng yếu ớt nằm giường bệnh.

      Có lẽ cảm thấy có người đến gần, Khương Nhiên hơi mở mắt ra.

      Lưu Diệp nhanh chóng nặn ra nụ cười nhõm, giọng hỏi: " khỏe hơn chút nào chưa? Tôi vừa nghe quân trưởng Quan Chỉ của quân đoàn kia rồi, để tôi vào đội ngũ của ... Sau đó có thể cần chịu xử phạt nữa..."

      Khương Nhiên gì.

      quá yếu ớt rồi, ngay cả hơi sức để cũng có.

      Lưu Diệp theo bản năng nắm cổ tay kiểm tra nhiệt độ người .

      Vẫn cao như vậy...

      cảm thấy có lẽ khát, liền lấy chén nước bên cạnh nhuận môi cho .

      Sau khi làm xong, Lưu Diệp ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn .

      Khương Nhiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      dám lấy chuyện của mình quấy rầy cái người vẫn còn yếu ớt này.

      ngồi bên cạnh , rất nhiều việc cũng trộn lẫn
      [​IMG]
      Phong Vũ YênHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :