1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại (27.2/106c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 12:
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lần đầu Lưu Diệp tiếp xúc với trẻ em của thế giới này, cũng biết nên cái gì, ngoại trừ cảm thấy đối phương cổ cổ quái quái ra, cảm giác đứa bé này cho , chính là đặc biệt chín chắn, quả có chút giống với đứa bé mười mấy tuổi.

      Hơn nữa đối phương cũng giải thích tại sao lại phải ăn vụng đồ ăn của .

      Ví trí của Lưu Diệp gần sát cửa sổ, đứa bé kia giống như cố ý muốn tránh ánh mặt trời, ngồi trong góc bí , nếu phải ánh mắt Lưu Diệp vẫn dõi theo đứa bé này, quả cũng cảm thấy cái thứ chuyển động kia phải là người mà là u linh vậy.

      Màu da đều, còn có con ngươi dường như là màu hồng nhàn nhạt.

      Mặc dù màu sắc mặt đều, nhưng đôi tay lật sách kia lại đều là màu trắng.

      Lưu Diệp tốt vẫn nhìn chằm chằm quan sát đối phương, nhìn dáng vẻ cẩn thận dè dặt của đối phương, lại tràn đầy cảnh giác, cũng thu hồi ánh mắt.

      Chỉ là bụng mình vẫn còn đói, học tập lát, bụng của liền chịu thua kém kêu lên òng ọc.

      Đứa bé ngồi ở trong góc, sau khi nghe thấy tiếng bụng kêu, nhanh chóng giọng, mang theo áy náy : " xin lỗi... Ăn hết cơm trưa của chị rồi..."

      " có gì." Lưu Diệp ngờ đối phương vẫn rất lễ phép, thấy đối phương chủ động với mình, lòng hiếu kỳ của nổi lên, nhịn được liền thử hỏi câu: "Cha em..."

      Chẳng qua vừa xong liền biết mình lỡ lời, cái thế giới này ở đâu ra cha với mẹ chứ, vội vàng nuối cái chữ mẹ đó xuống, sửa miệng thành: "Người nuôi dưỡng em đâu..."

      Đứa bé kia có rất ít biểu cảm, lúc chuyện cũng ngẩng đầu nhìn Lưu Diệp, im lặng chốc lát mới trả lời: "Tôi là đứa trẻ nuôi dưỡng trong lâu."

      Bởi vì hiểu những thứ đó là gì, Lưu Diệp cũng dám hỏi nhiều, chỉ là nhà nuôi dưỡng... Hẳn phải là chỗ thu nhận người nghèo trước khi trưởng thành mà Vũ Mị từng đề cập tới chứ... Hoàn cảnh bên trong rất ác liệt, bởi vì bên chu cấp lương thực rất ngặt nghèo, những đứa bé đó thường xuyên ăn đủ no...

      Chỉ là gương mặt của tiểu shota này quá xuất sắc, trong lòng Lưu Diệp khó tránh khỏi cảm thấy kỳ quái, thế giới này vẫn dựa vào gương mặt để phân chia người giàu người nghèo, dáng dấp tiêu chuẩn giống như đứa bé này, thấy phải là cự phú cũng là phú hào chứ?!

      Cho nên đợi khi trở lại tiệm, thừa dịp mọi người nghỉ ngơi, cũng liền chút chuyện chứng kiến vào ban ngày cho bọn Vũ Mị.

      Những đồng nghiệp kia nhanh chóng cho biết: "Cái đó à, cũng phải bệnh gì, mà là khi tái tạo gien xuất vấn đề, nhưng mà nếu dáng dấp nó tốt như vậy, đoán chừng là người có tiền sống lại, chỉ là bởi vì gien có chỗ thiếu sót cho nên mới bị ném đến khu dưỡng dục thôi."

      Lời phía trước Lưu Diệp còn có thể hiểu, phía sau có chút choáng váng, cái gì gọi là người có tiền sống lại... Sau đó vứt bỏ... Đây là có ý gì vậy?!

      Dù sao tất cả mọi người đều quen với bộ dáng cái rắm cũng hiểu của Lưu Diệp, ở đó vừa bát quái vừa giải thích cho : "Tái tạo gien cũng phải lần chỉ có thể clone người, mặc dù luật pháp quy định chỉ có thể tiến hành lần, hơn nữa còn là duy nhất, nhưng những quy định này cũng chỉ hạn chế đối với dân chúng bình thường, những người đặc quyền kia, rất nhiều người vẫn còn sống, liền bắt đầu clone, nghe người trong mấy gia tộc lớn, còn có thể xem chính bản thân sống lại như người thừa kế mà dưỡng dục, chỉ là dù cùng gien, cũng có nghĩa đối phương có suy nghĩ giống mình, vì vậy những vụ án người sống lại bị người mang gien nguyên thủy giết chết cũng phải chưa từng có, còn người sống lại có chỗ thiếu hụt, nghe phải bí mật giết chết là ném tới khu dưỡng dục... Người mà cậu đến nếu phải mắc chứng bạch tạng có lẽ sớm bị giết rồi, bởi vì chỗ thiếu sót kia quá ràng, chắc chắn ảnh hưởng tới địa vị của người sống lại ưu tú, cho nên liền bị ném tới khu dưỡng dục tự sinh tự diệt, dù sao người trong khu dưỡng dục đều là người nghèo."


      Lưu Diệp bị xoay đến chóng mặt, cau mày suy nghĩ hồi lâu cũng cảm thấy chuyện này quá thần kỳ rồi.

      Cho nên đứa bé kia cũng là nhân vật lớn sống lại, chỉ bởi vì có chỗ thiếu sót nên mới bị vứt bỏ?!

      như vậy đứa bé kia cũng rất đáng thương, bởi vì có lẽ tên có cùng loại gien giống như mình chỗ nào đó được nhậu nhẹt ăn ngon, ngược lại tiểu tử này vừa nhìn biết là dinh dưỡng đầy đủ.

      Hơn nữa cũng hiểu được loại lựa chọn gien này, người ưu tú có gien của chính mình là có thể kế thừa, có chỗ thiếu hụt, cho dù là do gien của bản thân clone ra, cũng bị vứt bỏ, loại phương thức này cũng quá tàn nhẫn, dù là clone giống với việc hoài thai mười tháng, nhưng chung quy cũng là sinh mệnh mà.

      Lưu Diệp cũng phải có lòng đồng cảm bao nhiêu, song gặp phải chuyện như vậy, lúc lại mang cơm thư viện, thuận tiện mang thêm hộp cho đứa bé kia, cũng mất cái gì.

      Dần dần có lẽ là ăn nhiều đồ ăn Lưu Diệp mang, lúc đứa bé kia đối mặt với Lưu Diệp, còn dáng vẻ phòng bị nữa.

      ra trước kia Lưu Diệp thể nào thích nổi mấy đứa bé choai choai như này, em họ nhà , vẫn luôn cảm thấy phiền, thế nhưng đứa bé này giống, cậu rất yên lặng, cũng rất lễ phép.

      Dần dần Lưu Diệp thân quen với đứa bé này, biết được đứa bé này ở trong khu dưỡng dục gần đó, có điều tên tiểu tử này cũng biết mình tên là gì, lớn như vậy, cậu có chỉ có số hiệu 237.

      Lưu Diệp liền gọi cậu là 237 hai ngày, chỉ là mỗi lần gọi người bằng con số đều cảm thấy kỳ cục, cuối cùng nghĩ tới 37 (tam thất) trong số 237 phải là vị thuốc trong thế giới của ư, liền gọi là Điền Thất*, cũng hỏi đứa bé kia có muốn sửa tên thành Điền Thất hay .

      *Điền thất hay tam thất: Là loại thuốc có vị ngọt, hơi đắng, tính ôn, độc. Có tác dụng thúc đẩy khí huyết lưu thông, giảm đau nhức, cầm máu, tam máu bầm, làm tan, xẹp hết sưng phù, trừ độc rắn cắn, cọp vồ...

      nhớ Điền Thất hình như là loại dược liệu rất tốt, ít nhất thuốc mỡ Điền Thất gì đó, đều từng dùng.

      Đứa bé kia ngược lại gì, thấy phản ứng vui mừng cũng tỏ vẻ thích.

      Lưu Diệp thử gọi mấy lần, đứa bé kia cũng đều đáp lời, sau đó Lưu Diệp cũng liền cứ gọi như vậy.

      Thỉnh thoảng lúc Lưu Diệp nhíu chặt chân mày đọc sách, đứa bé kia còn có thể tới giúp đỡ giải thích mấy câu cho Lưu Diệp.

      Lúc này Lưu Diệp mới phát chỉ số IQ của Điền Thất cao kinh người, quả giống như đọc qua là quên được.

      Hơn nữa tốc độ tìm được sách rất nhanh, trước đó mỗi lần tìm sách đều chẳng khác nào mò kim đáy biển, cho dù có mục lục, nhưng sách quá nhiều, những năm gần đây thư viện có nhân viên công tác quản lý, rất nhiều sách đều để lung tung.

      Có Điền Thất ở đây, cần gì, chỉ cần tiếng với đứa bé này, rất nhanh Điền Thất tìm được giúp .

      Việc này làm Lưu Diệp càng phải mang cơm cho Điền Thất.

      Chính là đứa bé này rất yên lặng, ít , phần lớn thời gian đều là dáng vẻ mặt cảm xúc.

      Thỉnh thoảng khi thấy ánh đèn còn có thể thoải mái nheo mắt lại.

      Lưu Diệp cũng tò mò hỏi thăm: "Màu da của em là xảy ra chuyện gì vậy?"

      Nhìn giống như lang ben, nhưng màu sắc con ngươi của cậu lại giống như triệu chứng bạch tạng.

      "Gần đây tôi có uống thuốc trị liệu bệnh bạch tạng, thuốc mới phát minh, cần thân thể con người làm thí nghiệm, tôi liền đăng ký." Vẻ mặt Điền Thất thản nhiên.

      Lưu Diệp hả tiếng, còn tưởng rằng mình nghĩ sai rồi chứ, ở đó tin hỏi: "Thí nghiệm? Đây là trị liệu miễn phí à, phúc lợi chính phủ dành cho người nghèo?"

      vừa vừa nghĩ, Điền Thất như vậy, thể nào bị gọi làm thí nghiệm chứ? Như vậy quá vô nhân đạo rồi.

      Kết quả Điền Thất nhanh chóng trả lời: "Là thí nghiệm, tôi ký hiệp nghị, loại thí nghiệm này có thể dẫn tới xuất huyết bên trong và rối loạn nội tiết, gánh nặng của thận cũng gia tăng... Trước mắt tôi là người có kết quả thí nghiệm tốt nhất, phần làn da khôi phục lại bình thường rồi..."


      "Ôi mẹ nó!!!" Lưu Diệp cũng nóng nảy, ở đó sốt ruột : "Nhưng vậy cũng quá nguy hiểm, em còn làm loại thí nghiệm này làm gì?"

      "Nhưng cũng cho phép có thể trị liệu cho tôi." Vẻ mặt Điền Thất thản nhiên, vẻ mặt kia hề giống đứa bé chút nào, "Tôi muốn thử được đứng dưới ánh mặt trời."

      Lưu Diệp hết ý kiến, biết là chỉ có Điền Thất trưởng thành sớm như vậy, hay đứa bé nào của thế giới này cũng trưởng thành sớm, nhớ tới mấy đứa bị dùng vòi nước để tắm trong nhà nuôi trẻ.

      Nuôi dưỡng đứa bé như vậy đoán chừng trong lòng đều có chút vấn đề.

      cũng chỉ có thể thở dài, chờ khi hơi trễ chút, khó được nhiều hai bước muốn xem chỗ Điền Thất ở.

      Dù sao khi nghe đám Vũ Mị chuyện trong nhà dưỡng dục, lần nào cũng dám chen vào, chỉ sợ bị lộ, bây giờ mặt là muốn nhìn hoàn cảnh của Điền Thất chút, mặt khác cũng muốn tìm hiểu tình huống, tránh cho về sau người khác hỏi mình chuyện nhà dưỡng dục, mình lại được gì.

      Nhưng chờ sau khi Lưu Diệp đến đó, dù chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn bị bộ dáng kia dọa sợ.

      Cái thứ được xếp chằng chịt như ma trận kia là chỗ ngủ của mọi người, hơn nữa có cả tấm phản gỗ, chỉ có từng chiếc chiếu xốp trông như mấy tấm ni lông, và đống ga giường lộn xộn tạp thất loạn bát tản ra mùi hôi.

      Những thứ khác cũng chỉ có vòi nước, nơi này chỉ cung cấp chỗ tránh mưa, ngay cả giữ ấm cũng quan tâm tới.

      Lưu Diệp rốt cuộc hiểu , tại sao những người nghèo mà tiếp xúc được kia, phải Vũ Mị lòng muốn phát đạt, là có chút tính toán chi li, ngoài việc lớn lên có hình dáng bên ngoài là đàn ông, có chỗ nào giống đàn ông.

      Ở nơi này phát khắp nơi đều là đứa trẻ như vậy, vừa mới tiến vào nghe thấy các loại lời khó nghe, còn có vài cuộc cãi vã.

      Những đứa trẻ kia nhìn qua chút xíu ngây thơ chất phác cũng có, người người đều giống như những tên lưu manh .

      Nhìn ra được Điền Thất bị bắt nạt, gần sát chỗ cậu ngủ là cái ao, chỗ đó vừa ướt vừa lạnh, mặt đất cũng ẩm ướt.

      Lưu Diệp đành lòng nhìn.

      Trẻ con lớn lên trong môi trường này, tố chất có thể cao lên được mới là kỳ tích đấy.

      Nghĩ như vậy, cậu bé Điền Thất kia ngược lại ngoại lệ.

      Mặc dù cũng ăn vụng hộp cơm của , tuy nhiên lại lẽ phép đến mức làm người thương tiếc.

      Từ đó Lưu Diệp lại đối tốt với Điền Thất hơn chút, thỉnh thoảng lại còn mang cho Điền Thất ít thức ăn đặc sắc làm, để cho cậu đánh giá giúp.

      Hơn nữa tiếp xúc nhiều hơn, Lưu Diệp cũng phát đứa bé này rất tầm thường.

      Chuyện khác cũng thôi , phương diện nấu nướng, có chỗ , Điền Thất cũng có thể giải đáp hết.

      Ban đầu còn tưởng là do hỏi vấn đề đơn giản quá, nhưng có ngày hỏi đám Vũ Mị vấn đề giống như vậy, lại phát ai có thể trả lời được.

      Đến lúc này Lưu Diệp mới chú ý đến, kiến thức của đứa bé này rất rộng, đoán chừng chắc do đứa này mắc bệnh bạch tạng, thể ra bên ngoài chơi, liền ngâm mình ở trong thư viện, cho nên bất tri bất giác mà đứa trẻ này học được rất nhiều rất nhiều thứ.

      Ngày đó Lưu Diệp học được đoạn, nghĩ phải nghỉ ngơi đầu óc lát, thấy Điền Thất cũng ngẩng đầu lên, hiếm khi ngồi buôn chuyện với Điền Thất, gần đây bọn họ chuyện về nấu nướng cũng tán gẫu về đồ ăn, lúc này Lưu Diệp nhịn được nổi lên lòng bát quái.

      Ở đó cẩn thận dè dặn hỏi: "Điền Thất à, chắc em biết thân thế của mình chứ? Lại có loại khả năng này , chính là người có gien giống em, khi xảy ra vấn đề gì, em có thể trở về, sau đó trở thành người thừa kế đó..."

      Bởi vì máu chó TV phải diễn như vậy ư, em song sinh, người bị đuổi khỏi gia tộc, sau bao nhiêu năm sau, người vốn nên thừa kế gia nghiệp lại có vấn đề, lúc này phải tìm người khác, cho nên giống như Điền Thất vậy, có lẽ cũng có thể xảy ra chuyện bánh thịt từ trời rơi xuống...

      Quả nhiên vẻ mặt Điền Thất dừng chút, nhưng cậu nhanh chóng trả lời: " ."

      Giống như muốn chứng lời của mình, Điền Thất vén ống tay áo lên, lộ ra cánh tay.

      cánh tay lộ con số, hiển nhiên con số này là bị ai đó in dấu vào.

      Nét mặt Điền Thất bình tĩnh cho Lưu Diệp: "Đây là số thứ tự ra đời của tôi."

      Trong mắt cậu có loại cảm xúc, phải bi phẫn cũng phải là đau thương, cậu chỉ cực kì bình tĩnh trần thuật.

      " người cung cấp gien có thể chế tạo ra 1613 người tái sinh, thà rằng bỏ hơn 1600 sinh mạng cũng muốn chọn lựa người thừa kế ưu tú... Loại chuyện đó thể xảy ra."

      Giống như muốn nhắc nhở chính mình, giọng của cậu trầm xuống, giọng : "Tôi chỉ là tàn thứ phẩm."
      B.CatTrâu thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 13:
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lưu Diệp rất chăm chỉ chuẩn bị cuộc thi, ban đầu còn là vì cuộc thi mới học, sau đó lại học đến nghiện rồi.

      Dần dần đối với các loại phương pháp nấu nướng đều bắt đầu thành thạo, có điều vẫn cảm thấy món ăn ngon nhất là phải giữ lại hương vị nguyên thủy, dùng nguyên liệu đơn giản nhất nấu lên những món đó.

      Cũng bởi vì gần tới cuộc thi nên càng chăm chỉ học tập, hơn nữa ở cùng Điền Thất lâu, mỗi lần thấy đứa bé kia, đều luôn cảm thấy dường như đứa trẻ đó rất độc, trong lòng cũng muốn ở cùng bé đáng thương này nhiều hơn, cho nên chờ lúc trở về trời tối rồi.

      Kết quả đêm nhiều, để ý gặp phải cướp đường rồi.

      Lúc bị người túm tóc, thiếu chút nữa là bị hù chết.

      Nhất là khi mấy người vẻ ngoài thô bỉ nhìn từ xuống dưới.

      bị dọa sợ ba hồn bay mất hai, theo bản năng ôm lấy bộ ngực.

      Kết quả đối phương chỉ mạnh mẽ kéo tới chỗ khuất, dùng dao đâm vào bụng của , uy hiếp: "Nhanh, móc hết tiền ra đây."

      Trong nháy mắt Lưu Diệp có loại cảm giác lệ nóng doanh tròng, còn tưởng mấy tên này định cướp sắc chứ, bây giờ mới phản ứng được, tất cả mọi người đều trong thế giới đàn ông, có tên cướp nào lại rảnh rỗi có việc gì làm đến mức cướp sắc chứ.

      Nhưng mà sau khi móc ví ra, đối phương vừa nhìn thấy số tiền trong đó bị chọc tức, ở đó hầm hừ mắng : "Chỉ có ngần ấy tiền, con mẹ nó, mày còn nghèo hơn cả tao, vậy mà còn dám lắc lư đường..."

      Lưu Diệp biết gì cho tốt... là nghèo tự nhiên thể chữa được đâu...

      Chờ lúc trở về liền than thở, vốn nghèo, bây giờ ví tiền còn bị cướp mất, tiền cũng mất bao nhiêu, nhưng vấn đề là ví tiền còn đáng giá hơn cả số tiền trong đấy nữa... Hơn nữa tìm được cái ví nữ tính như vậy cũng đâu có dễ...

      rách lại còn nát, vốn nghèo bây giờ lại càng nghèo rớt hơn rồi.

      Ngược lại bọn Vũ Mị vừa nhìn dáng vẻ chán chường này của , nhất định muốn kéo giải sầu, gần đây lòng dạ học tập, quả chút thời gian nhàn rỗi cũng có.

      Lưu Diệp cũng vô cùng buồn bực, liền theo.

      còn tưởng rằng bọn họ muốn dẫn mình dạo phố chứ, kết quả đến lúc đó mới phát ra mình bị lừa, căn bản những người này phải trung tâm thương mại gì đó, mà là đến sân quyền *.

      *Quyền : còn gọi là đấm bốc, boxing là môn võ và thể thao đối kháng giữa hai người xuất phát từ phương Tây, sử dụng cú đấm kết hợp với di chuyển chân, đầu và thân mình.

      Trước kia cũng nghe bọn Vũ Mị qua, sân quyền dưới lòng đất này đủ loại máu tanh kinh khủng, mỗi tuần đều có quyền thủ bị đánh đến chết, hơn nữa khoản cược bên trong cao kinh người, mỗi lần bọn họ đều phải chặn phen.


      Lưu Diệp phát bất kể đám Vũ Mị biểu giống như phụ nữ cỡ nào, nhưng phần tử khát máu trong cơ thể vẫn thay đổi được, ràng là cảnh tượng dọa người như vậy, bọn họ lại vẫn có thể kích động gì sánh kịp ở đó gào thét trầm trồ khen ngợi.

      lại sợ như con gà con, mắt cũng dám mở ra.

      Chính là nhắm mắt bị người đẩy tới đẩy lui, bỗng nhiên cả đại sảnh giống như bị cái gì đó dập tắt nhiệt độ, đột nhiên yên tĩnh lại.

      biết xảy ra chuyện gì, mờ mịt mở mắt, ngay sau đó liền nhìn thấy biết từ lúc nào võ đài người đứng lên.

      Thân hình người nọ nhìn cũng phải cao lớn, nửa thân trần trụi, tuy rằng cơ bắp người cuồn cuộn, nhưng đầu lại kém đối thủ phải cái.

      rất buồn bực, lại nghe bọn Vũ Mị hưng phấn kêu lên: "Dã thú tới rồi! Lần này mẹ nó kiếm được rồi!"

      theo bản năng cho rằng ngoại hiệu của người đàn ông cao lớn vạm vỡ bên kia là dã thú, dù sao dáng dấp người nọ dữ như vậy, hơn nữa lại còn cường tráng như con tinh tinh lớn.

      Giống như muốn chứng thực phỏng đoán của , người cường tráng lên đánh ra đấm liền đánh ngã người đàn ông vóc người gầy gò xuống mặt đất, người nọ quả giống như bay ra ngoài vậy.

      Cách xa như vậy, Lưu Diệp vẫn có thể nhìn thấy lỗ mũi người nọ chảy máu.

      Người nọ cũng là dáng vẻ thân cấm bách chiến, vẻ mặt cũng thay đổi, chỉ nâng tay lên lau , trong nháy mắt cả khuôn mặt đều nhầy nhụa máu me.

      Lưu Diệp hơi bị choáng máu, nhìn cảnh này suýt nữa trực tiếp ngất .

      Ngược lại bọn Vũ Mị hưng phấn túm cánh tay , đứng đó điên cuồng la hét: "Dã thú! Dã thú!"

      Tiếp đó tráng hán vạm vỡ kia lại cho người đàn ông đấm.

      Người nọ cũng thèm tránh tiếp tục chịu đựng như cũ.

      Lưu Diệp cảm thấy hàm răng mình cũng chua xót đau đớn rồi, nhìn thôi cũng thấy đau, biết đối phương chịu đựng kiểu gì.

      Ngược lại cái người bị đánh ngã, dường như nhàm chán chống cánh tay xuống, sau đó, Lưu Diệp còn tưởng rằng mình bị hoa mắt.

      Con người có thể nhảy cao như vậy à?

      Người đàn ông kia bước bước dài liền nhảy lên, đầu gối thẳng tắp đánh tới đầu tráng hán.

      hề tưởng tượng, đơn giản lưu loát kết thúc trận đấu.

      Lần này toàn trường như bị nổ tung, ngừng điên cuồng la hét, dã thú dã thú!!!

      Lần này Lưu Diệp mới nhìn ra, ra người đàn ông vóc dáng cao đó mới là dã thú!!

      Chỉ là chuyện xảy ra phía sau, lập tức làm Lưu Diệp thoải mái, lồng ngực của phát nghẹn, cả người choáng váng.

      Khi đám Vũ Mị ra vẫn còn hưng phấn thảo luận.

      Đầu óc Lưu Diệp kêu ong ong, mặt là bên trong nóng bức dữ dội làm hơi thiếu dưỡng khí, mặt khác là bị giật mình, dáng vẻ máu me dầm dề, người bị đánh ngã, lại còn bị bẻ gãy cánh tay... thanh xương cốt vỡ tan vặn vẹo...

      ngừng hít sâu hít sâu mới có thể bình tĩnh lại.

      Cho nên chờ tới khi ra bên ngoài, chịu đựng nổi ngồi mặt đất há miệng thở dốc.

      Vũ Mị lại chút lòng đồng cảm nào cười nhạo : "Bây giờ cậu giả bộ là phụ nữ làm cái gì, cậu ở trong tiệm mà có chút tiền đồ này đâu phải làm đầu bếp chứ?"

      Lưu Diệp hối hận, vốn là để cho đỡ sợ, bây giờ hay rồi, ngược lại bị kinh sợ rồi.

      may là chuyện này ảnh hưởng cuộc thi sau đó, nếu nhất định bị tác phong của đám Vũ Mị làm cho tức chết rồi.

      Cuộc thi ngày đó tất cả đều rất thuận lợi, lúc điền tên, còn cố ý viết cái tên Lưu Diệp của chính mình vào.

      Trước kia luôn cảm thấy tên của mình là vì cha mẹ trọng nam khinh nữ vì muốn con trai mới đặt, nhưng bây giờ lại cảm thấy cái tên này vô cùng tốt, ít nhất cái tên trung tính như vậy, khi gọi lên người khác cũng thể đoán được là con .

      Sau khi thi xong, cũng buông xuống chuyện học hành, lại thư viện này còn có tiểu Điền Thất chờ đấy.

      Mặc dù tiểu Điền Thất , nhưng vẫn có thể cảm thấy đứa bé kia rất đơn, cho dù bọn họ có tiếng chung, nhưng có người cùng mình chuyện vẫn luôn tốt hơn, huống chi căn bản đứa bé kia thể xuất dưới ánh mặt trời.


      Hơn nữa chuyện mang thức ăn cho đứa trẻ kia, thời gian dài dường như trở thành loại trách nhiệm, nhưng ràng cuộc sống của bản thân đủ gian khổ rồi, nếu phải bọn Vũ Mị thích ăn cơm nấu, bằng lòng chủ động đảm nhiệm việc mua nguyên liệu nấu ăn, đoán chừng ngay cả mình cũng nuôi sống nổi.

      Rất nhanh cuộc thi thông báo thành tích, vốn Lưu Diệp còn vui mừng, cho rằng vượt qua cuộc thi có thể có cơ hội học tập miễn phí, kết quả sau khi thấy thư thông báo, lập tức trợn tròn mắt, gì mà học tập miễn phí chứ, cái này là để qua khách sạn nào đó làm phụ bếp, phải là làm việc công cho người ta à?

      Nhưng vất vả lắm mới vượt qua cuộc thi tranh thủ cơ hội lại thể buông tha được, lần này Lưu Diệp cực kỳ có cảm giác bị lừa gạt.

      Hơn nữa công việc bên "Phụ Nữ Nhất" cũng thể để xuống, coi như kiếm tiền, nhưng dù sao cũng ký hợp đồng, mặc dù mẹ Tang cảm thấy chính là món tiền thua lỗ, nhưng hợp đồng cũng bày ra đó rồi, nếu là đuổi cậu, cấp dưới quản thế nào chứ, cho nên mẹ Tang cũng với Lưu Diệp, ban ngày sắp xếp thế nào cũng được, nhưng đến buổi tối vẫn phải bắt đầu làm việc...

      Lưu Diệp cũng biết dựa vào bản thân bây giờ, muốn kiếm được tiền thuê phòng cũng dễ, cũng liền sảng khoái đồng ý.

      Chẳng qua hai đầu chạy qua chạy lại ít nhiều cũng có chút vất vả.

      Hơn nữa bận rộn như vậy, cũng có thời gian đến thư viện, rất lo lắng cho Điền Thất, chỉ là hết cách có biện pháp nào.

      Cái chức vụ phụ bếp này dễ nghe bao nhiêu, nhưng hề đơn giản chút nào, phần lớn đều là công việc dùng thể lực, hầu hết thời gian, Lưu Diệp đều ở đó rửa chén bát.

      Cái gọi là học tập cũng chính là tự mình để tâm học lỏm.

      Hơn hết chỗ đó vô cùng cao cấp, là địa phương thuộc loại và đám Vũ Mị tuyệt đối dám tiêu phí.

      Ở bên trong phát ngoại trừ vài người là thân phận người nghèo đến làm việc như , khách tới phần lớn đều là người từ khu nhà giàu bên kia.

      Người nghèo và người giàu nơi này ngoại trừ có thể dựa vào mặt để phân biệt, còn có thể nhìn xem cổ tay có vòng thân phận hay .

      Những người như bọn họ cần phải có vòng thân phận cổ tay, để ứng phó với bộ phận kiểm tra bất cứ lú nào.

      Lúc đầu học tập chút cũng làm cho người ta hưng phấn nổi, toàn bộ đều là mấy công việc bưng thức ăn rửa bát đĩa, cho dù là thái thức ăn đều nhận, ít nhất còn có thể vào phòng bếp, giống như mỗi ngày chà rửa chén đĩa mà có thể học được kỷ xảo nấu nướng mới là lạ.

      Cho nên rất nhanh có vài phụ bếp rời .

      phải Lưu Diệp muốn rời , chỉ là muốn học được vài thứ, cho dù chỉ có thể xem trộm, cho nên cũng cố gắng kiên trì.

      Có lẽ nhìn dáng dấp da mịn thịt mềm, con người lại tương đối thành khiêm tốn, cũng nhiều, về sau người phụ trách liền sắp xếp công việc bưng bê cho , còn là chuyên phục vụ phòng VIP cao cấp.

      ra nơi đó cũng có chỗ gì tốt, người giàu coi như bỏ qua, có vài người xuất thân là người nghèo siêu cấp khó hầu hạ, quả giống như nhà giàu mới nổi, thái độ rất tồi tệ, hơn nữa hơi cẩn thận cũng bị mắng rất khó nghe.

      Hơn nữa ngờ lại khéo như vậy, ở loại địa phương này lại gặp phải cái tên Dã Thú đó.

      Nhìn gần, mặc dù tên dã thú đó dọa người như vậy, nhưng vừa nghĩ tới đối phương là hung thủ tay bẻ gảy cổ địch thủ, liền cảm thấy rét mà run, liền liếc mắt nhìn thẳng vào đối phương cũng dám.

      Hơn nữa con dã thú này đối với người khác có chút khách sáo nào, ngồi ghế sa lon cũng là bộ dạng duy vũ độc tôn.

      Hơn nữa biết tên dã thú này ăn cơm kiểu gì, mà làm cái bàn bẩn như vậy, quả như đống rác, mỗi lần dọn dẹp đều cực kỳ phiền toái, hơn nữa tốc độ của rất nhanh, đối phương còn ghét bỏ chậm như rùa, dùng lời rất khó nghe mắng chửi , thậm chí còn có lần uống say vươn chân muốn đạp , cũng bởi vì qua thu dọn bàn ăn...

      Ấn tượng của Lưu Diệp với rất kém, cảm thấy cái tên kia đúng là dã thú hàng giá , quả phải người!!

      Sau đó, với bọn Vũ Mị.

      Ngược lại bọn họ vừa nghe thấy cái tên này đều ở đó bát quái, với : "Aizzz, biết , ra rất nhiều người dã thú chính là Hầu Gia sống lại đấy, nếu với sức chiến đấu đó, người bình thường đều so được, đúng ?"

      Mọi người đều gật đầu phụ họa, giống như nhận định tên dã thú ấy là người tái sinh.

      Lưu Diệp đối với việc là Hầu Gia hay phải Hầu Gia cũng phải để ý bao nhiêu, chỉ là nghĩ tới bức họa dán tường kia, liền cảm thấy khoảng cách của tên dã thú kia với Hầu Gia rất xa.


      loại trực giác của , cảm thấy tên dã thú đó bị gọi là Hầu Gia, trình độ kém bao nhiêu.

      Cho dù có trí nhớ, người cũng hoàn toàn là người khác, nhưng gien cũng di truyền vài phẩm chất riêng.

      Dù Hầu gia sống lại thành người nghèo, cũng thể là dáng vẻ ấy.

      Bất kể tên dã thú đánh đấm lợi hại cỡ nào, nhưng cuối cùng cũng chỉ là gã võ biền mà thôi, nhưng người đàn ông có khả năng khai thác Tinh Đồ, tiến công hải tặc sao có thể là người có đầu óc chứ?

      Kích thích và mạo hiểm giống nhau, đàn ông có lòng hiếu kỳ, thích mạo hiểm, cùng với loại đàn ông thích kích thích chém giết chắc chắn cũng giống nhau.

      Hơn nữa đối với người xin thua còn thờ ơ hành hạ, bẻ gãy cánh tay của đối phương, cuối cùng lại còn vặn gãy cổ như vậy...

      Sao có thể làm ra hành động buông tha tất cả tài sản?

      Lưu Diệp nghĩ tới đây mới chợt ý thức được, đánh giá của mình với Hầu Gia là cao mà.

      Chỉ là ở thế giới này nghe nhiều người đồn đại, cũng tựa như bị tẩy não, vô thức cảm thấy người đó hẳn rất lợi hại, quả giống loài người.

      Vậy đến cùng đối phương là kiểu người gì đây?

      Lưu Diệp suy nghĩ hồi lâu cũng nghĩ ra nguyên do vì sao, có điều mặc kệ đối phương là ai, dù sao cũng liên quan gì đến là được.

      Thế giới người nghèo lớn như vậy, khả năng có thể gặp được đối phương quả bé giống như sao chổi đụng phải trái đất.

      Chính là chờ đến khi làm phụ bếp, còn cúi đầu hết sức chuyên chú rửa chén bát, bỗng nhiên có người giúp việc bếp núc tới đây, kín đáo đưa cho túi đồ.

      có chút hiểu, nhanh từ chối.

      Người nọ lại kiên trì : "Đây là Hoàn Thiểu Hàng cho."

      "Ai vậy?" sao lại biết có người như vậy chứ.

      "Chính là người bán rau ấy, nguyên liệu ở đây của chúng ta đều do ta cung ứng, ta chuẩn bị tốt chúng ta có thể giúp đỡ chút ít."

      Lưu Diệp lại càng hiểu, người bán rau cũng cần phải phát đồ à?

      Người nọ thấy dáng vẻ ngu ngốc của , chỉ đành phải cho : "Cậu cứ nhận , Hoàn Thiểu Hàng vẫn luôn hào phóng, chút này coi vào đâu, chính là nếu thức ăn có vấn đề, nhìn phân lượng quà biếu, trước đừng cho phía , trực tiếp cho ta biết, hiểu ?"

      Lúc này Lưu Diệp mới hiểu, ra còn có buôn bán như vậy, dưới đều chuẩn bị hết, ngay cả loại người thái rau dự bị như cũng chuẩn bị tốt, cái số lượng này, là rất lớn đấy.
      Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14.1
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lúc vừa nghe được cái tên Hoàn Thiểu Hàng này, Lưu Diệp còn cảm thấy người kia cách mình rất xa xôi chứ, nhưng buổi chiều lúc thợ làm bánh ngọt để nhìn lò nướng, liền nhìn thấy người đàn ông nhíu chặt mặt đứng trước cái lò nướng kế tiếp.

      Hình như ta gặp phải phiền não rất lớn, đứng trước lò nướng nhíu chặt chân mày, thấy đến gần, cũng né tránh, chỉ lầm bầm lầu bầu: "Rốt cuộc bên trong là cái gì..."

      Lưu Diệp mò ra đối phương là tên quỷ thèm ăn hay là kẻ ngu ngốc, chần chừ lúc, đeo gang tay bằng bông lên, thận trọng mở lò nướng ra, mùi thơm của bánh ngọt nhanh chóng tràn ngập.

      Ngược lại tên đàn ông cổ cổ quái quái kia, thừa dịp cầm bánh ngọt, chợt bu lại, giọng thầm : "Sao làm bánh ngọt đều phải dùng bột mỳ và tứng gà, chỉ dùng trứng gà được à?"

      "Chỉ dùng trứng gà còn có thể gọi bánh ngọt ư, đó phải là canh trứng gà sao?" Lưu Diệp liếc đối phương cái.

      Người này trong óc đều là bột nhão sao?

      Chỉ là nhìn diện mạo cũng làm cho người ta chán ghét, mặc dù ngũ quan xinh đẹp bao nhiêu, nhưng rất có tinh thần, nhất là đôi mắt kia, lấp lánh có thần, lúc nhìn người, làm cho người ta cảm thấy dường như bên trong cháy sáng ngọn lửa.

      "Dùng bột gạo thay thế bột mì thế nào?"

      "..."

      phải đầu óc người này có vấn đề chứ? Lần đầu tiên gặp phải loại người có não.

      Hỏi mấy câu ly kỳ cổ quái cũng thôi , thế nhưng người này biết làm sao, lúc tiến lại gần, chợt thân thể dừng chút, sau đó vô cùng ngạc nhiên dí mũi đến, động tác này quá ràng, muốn để ý cũng được.

      Đây là ta ngửi mùi của mình à?!

      Này, cái này hơi quá đáng ?!

      nhanh chóng né tránh.

      Thế nhưng người này lại để yên, còn nghi ngờ nhíu mày hỏi: " cậu có mùi gì vậy?"

      Lưu Diệp còn tưởng rằng bản thân mấy ngày tắm rửa có mùi hôi, có biện pháp, ở loại địa phương này tắm rửa tựa như trần truồng, mỗi lần tắm đều cảm thấy áp lực khổng lồ trong lòng.


      Lúc này cũng liền ngửi ngửi mình, có mùi gì mà, vẫn chú ý vệ sinh...

      Đối phương lại giống như ngửi đủ, lại ghé sát vào, quả tựa như hận thể dán lỗ mũi lên, vẫn : "Cậu là thơm, tôi chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương này người cậu."

      Lưu Diệp để ý đến tên thần kinh này, đoán hơn phân nửa là mình nhiễm phải mùi thơm bánh ngọt.

      Chính là suy nghĩ cách đẩy người này ra xa chút, liền nghe có người gọi tên.

      Lại có thể là ba chữ Hoàn Thiểu Hàng!

      Lưu Diệp lập tức ngây ngẩn cả người, thể nào?! Người nọ là Hoàn Thiểu Hàng?!

      Cái người hôm qua mới đưa cho quà biếu - Hoàn Thiểu Hàng?!

      rất có cảm giác rơi mắt kính, còn tưởng rằng người nọ siêu cấp có thủ đoạn, biết xử lý, cộng với gương mặt khôn khéo chứ.

      Nhưng cái người trước mắt này... Có thể nhị* hơn nữa được ?

      *Nhị: Ngôn ngữ mạng, ý ngu ngốc.

      Nhưng mà quan hệ của đối phương và cấp của mình vô cùng tốt, nhìn bộ dạng ta hàn huyên với cấp mình, Lưu Diệp ngu nữa cũng biết người như vậy thể đắc tội.

      Cho dù cảm thấy đối phương nhị, cũng thể biểu ra.

      Ít nhất về mặt thái độ làm cho người ta cảm thấy mình rất cung kính, chỉ là cái tên Hoàn Thiểu Hàng này đúng là quái thai.

      biết đường về não của ta có dáng dấp thế nào, rất nỗ lực chịu đựng, nhưng vẫn bị những vấn đề ly kỳ cổ quái của ta làm cho nhức đầu, người này quả chính là quyển sách mười vạn câu hỏi vì sao, trong đầu ngoại trừ tò mò chẳng còn gì khác hả?

      Hơn nữa ánh mắt Hoàn Thiểu Hàng nhìn bộ dáng của cũng là lạ, mỗi lần đều là dáng vẻ nghiên cứu suy nghĩ, xác định.

      Giống như người có cái gì giống như thế vậy.

      Mặc dù chột dạ, nhưng tới thế giới này lâu, rất , tùy tiện lôi tên đàn ông trong Phụ Nữ Nhất ra ngực còn lớn hơn , đều khoa trương hơn cả trăm lần.

      Nếu có thể nhìn ra là phụ nữ, vậy tuyệt đối phải nhãn lực bình thường, quả chính là tia X-quang!!

      Có điều cứ bị người nhìn như vậy, vẫn luôn thoải mái.

      cũng rất muốn tránh khỏi tên Hoàn Thiểu Hàng này.

      Chỉ là có phải người này có quá nhiều thời gian hay , có chuyện gì lại chạy xuống phòng bếp thôi , nhưng cứ chạy đến chỗ rửa chén này là có ý gì chứ?

      Thái độ cử xử với cũng rất cổ quái, người khác đối với chính là chút ưu đãi cũng có, bất kể là người phụ trách phòng bếp số ba, hay là mấy đồng nghiệp cùng giúp việc bếp núc, nên đối xử với như thế nào vẫn cứ như vậy, có nhiều bát đĩa cũng ném cho chút thương tiếc, cho dù chồng bát đĩa chất cao ngang người rồi, phải rửa vẫn cứ rửa.


      Nhưng Hoàn Thiểu Hàng rất kỳ quái, nhiều người thấy chịu khổ đều thờ ơ, Hoàn Thiểu Hàng lại rất chăm sóc , đừng thấy ta hi hi ha ha, nhưng nhìn vất vả làm việc, Hoàn Thiểu Hàng lập tức có thể giúp ngăn cản lại phần lớn.

      Có vài lần Hoàn Thiểu Hàng còn tự tay làm giúp nữa cơ.

      Hoàn Thiểu Hàng nhìn nhị vậy thôi, nhưng khi bắt tay vào làm việc, cũng cực kỳ nhanh nhẹn.

      Hơn nữa việc nặng dơ bẩn cũng câu oán thán ghét bỏ, ngược lại còn có thể tự đùa tự vui vừa làm việc vừa ngâm nga.

      Tâm tính thể lực này, dù Lưu Diệp là phụ nữ cũng hâm mộ muốn chết.

      vốn buồn bực, hiểu người bán thức ăn như ta, làm gì trong phòng bếp mà mọi người từ xuống dưới lại nghe ta như vậy.

      Mới đầu còn tưởng là do Hoàn Thiểu Hàng lấy tiền mua giao tình chứ, nhưng khi nhìn thái độ của mọi người với ta, đều đánh giá giá ta gì mà có tình có nghĩa lại thẳng thắn, lời nịnh nọt này dường như cần tiền.

      cũng liền mê muội, hiểu người nhị như vậy lấy ở đâu ra sức quyến rũ lớn thế, có lẽ là do ánh mắt của đàn ông và phụ nữa vẫn có vài khác biệt, ví dụ như đối với đàn ông mà , hào phóng rộng rãi là phẩm hạnh rất tốt, nhưng mà đối với , những thứ kia cũng ngang với hồn nhị có tâm nhãn có đầu óc?

      Hay người này chỉ giả vờ ngớ ngẩn trước mặt mình?!

      Hơn nữa làm chịu nổi chính là, Hoàn Thiểu Hàng quang minh chính đại làm giúp , rất nhanh mọi người đều chú ý tới Hoàn Thiểu Hàng rất thích chạy theo .

      Vì vậy những người chỉ sợ thiên hạ loạn kia nhao nhao ở bên cạnh mà đùa lung tung lộn xộn.

      Đàn ông mà mở bát quái cũng muốn chết người.

      Còn trêu chọc hỏi có phải Hoàn Thiểu Hàng bỗng nhiên thích đàn ông hay , nếu làm gì mà cứ chạy theo Lưu Diệp suốt vậy.

      Hoàn Thiểu Hàng lại còn vô cùng nghiêm túc giải thích với người ta: " có, tôi vẫn thích phụ nữ, chỉ là biết tại sao lại rất thích cậu ấy."

      Lưu Diệp cái đầu to thành hai cái, vẫn còn đứng ở bên cạnh mà, hu!

      Lời biết xấu hổ như vậy có thể đừng trước mặt người trong cuộc hay , hu!

      Cho dù là đùa cũng xin chú ý tới cảm nhận của người khác chút, hu!

      Nhưng mặc kệ tức giận thế nào, cũng ngăn được da mặt dày của Hoàn Thiểu Hàng, chỉ cần thấy , ngũ quan tuyệt đối chính thống của Hoàn Thiểu Hàng, lập tức vặn vẹo biến dạng, giống như nở hoa, trong nháy mắt liền biến thành mặt mày hớn hở cợt nhả.

      Lưu Diệp biết sao lại cảm thấy ta giống như loại lãng tử lưu manh, quả chính là trời sinh tràn đầy nội tiết tố, thích khoe khoang trước mặt phụ nữ.

      Có điều đừng nhìn Hoàn Thiểu Hàng dáng dấp bình thường, nhưng mà cười lên lại rất có hương vị, có chút cảm giác lưu manh xấu xa.

      Bất kể là cười xấu xa, hay là trong nháy mắt cố ý làm ra dáng vẻ hoạt bát, đều giống như trêu đùa.

      Nhiều lần Lưu Diệp bị ta trêu chọc mà tim đập thình thịch, cũng phải động lòng, chỉ là giống như khi bị trêu ghẹo, nhưng lại thể trừng mắt lớn gan mắng ta.

      Làm cho người ta cảm thấy buồn bực hơn là, ngay cả người xung quanh Hoàn Thiểu Hàng cũng cảm thấy hành động của Hoàn Thiểu Hàng khác thường.

      Ở đó sôi nổi mặc dù Hoàn Thiểu Hàng là quái thai, nhưng tuyệt đối có khả năng say mê đàn ông, hôm nay bị dính vào ma chướng gì rồi.

      Hơn nữa Lưu Diệp nghe người bên cạnh Hoàn Thiểu Hàng nghị luận, trước đó tên Hoàn Thiểu Hàng này còn cân nhắc làm phẫu thuật, muốn xóa bỏ gốc phiền não , sau đó tìm chân lý của vũ trụ.

      Nhưng kể từ sau khi gặp Lưu Diệp, ngay cả nhắc cũng chưa từng nhắc tới.

      Hơn nữa Hoàn Thiểu Hàng rất thích tới trước mặt ngửi mùi người .
      Dần dần Lưu Diệp cũng có chút buồn bực, vẫn trong giới sinh vật có thể thông qua khứu giác mà phân biệt đựa cái, mùi của nam nữ cũng nhất định có khác biệt, chỉ là bây giờ còn có người có mũi thính như vậy à? Chỉ dựa vào lỗ mũi là có thể ngửi được là phụ nữ?!
      Phong Vũ Yên, Hale205Trâu thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14.2:
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lần này Lưu Diệp sợ tên Hoàn Thiểu Hàng này rồi, ràng đối phương biểu như ngu ngốc trước mặt , nhưng thời điểm nên cơ trí lần cũng bỏ sót.

      Lần trước đống bát đĩa, vốn phiền vì Hoàn Thiểu Hàng theo vào theo ra, kết quả trượt chân cái chuẩn bị ngã xuống, liền được Hoàn Thiểu Hàng phát đỡ lấy.

      Bát đĩa từ trượt khỏi tay đều được Hoàn Thiểu Hàng tiếp được cái cũng thiếu.

      Nghĩ như vậy, Lưu Diệp liền nhát gan, tên Hoàn Thiểu Hàng kia vừa mắt là vừa mắt, người này ấy mà, tiếp xúc nhiều hơn, cảm thấy có điểm bất thường, giống như tên "Dã thú" đấm bốc kia, đáng sợ đáng sợ, nhưng loại đáng sợ đó cái là có thể nhìn tới đáy.

      Nhưng Hoàn Thiểu Hàng giống nhau, đừng nhìn ta cười toe toét, tính cách cũng tốt, tiếp xúc thời gian dài như vậy, chưa bao giờ thấy ta cãi nhau với ai, khó chịu với ai, nhưng mà, Lưu Diệp chính là cảm thấy ta rất đáng sợ.

      Cũng phải ta hù dọa mình, hoặc là đánh , mà là người này nhìn qua thô kệch, nhưng ra bên trong rất có mưu kế, Lưu Diệp lén lút chú ý đến Hoàn Thiểu Hàng.

      Người này tuy suốt ngày hi hi ha ha, giỡn với mọi người cũng kiêng kỵ gì, nhưng phát , bất kể nhìn qua ta vui vẻ cỡ nào cởi mở cỡ nào, nhưng lại từng sai câu.

      Cái này quá hiếm rồi, khi người ta hưng phấn khoa tay múa chân, rất dễ thuận mồm nhiều hơn hai câu, nhưng Hoàn Thiểu Hàng lại .

      Tất cả vui đùa đều dừng lại ở thời điểm thích hợp, cũng làm cho người ta cảm thấy ta thân thiết, cũng cười giỡn quá lên.

      Người trong phòng bếp đều rất thích ta, mỗi lần đến ta, đều là Hoàn Thiểu Hàng người này có tâm nhãn ...

      Lưu Diệp lại rất kiêng kỵ Hoàn Thiểu Hàng, luôn cảm thấy tên Hoàn Thiểu Hàng này giống như con cọp giả vờ ngủ say, ai biết lúc nào lộ ra hàm răng ăn thịt người.

      để cho tình hình chuyển biến xấu, những lúc Lưu Diệp nhàn rỗi có việc gì làm đều suy nghĩ đối sách, cuối cùng để cho suy nghĩ ra được.

      Khi trở về chỗ ở, hai lời liền bịt lỗ mũi lượm vài đôi tất, chỗ tốt của việc ở cùng chỗ với nhiều đàn ông như vậy chính là bất cứ lúc nào cũng bị bao quanh bởi tất thối và quần áo hôi hám, dần dần khứu giác cũng còn nhạy bén, đoán chừng bản thân luyện đến cảnh giới thiên hạ mùi thối rồi.

      Cho nên chịu đựng ghê tởm nhét tất thối vào trong quần áo, ngược lại bị từng luồng hôi tanh kia hun ngất.

      Hơn nữa sớm cảm thấy chỗ đũng quần của mình như đàn ông, bây giờ cố ý nhét chiếc tất vào vị trí đó trong quần, chỉ là cái tất ghê tởm như vậy, thế nào cũng hạ được quyết tâm trực tiếp nhét vào trong, cũng chỉ cách quần lót tùy tiện để vào.

      Dù là như thế vẫn là cho cảm thấy vô cùng ghê tởm, hơn nữa nhét tất như vậy có chút kiên cố nào, hơi động tý là có thể rơi xuống ống quần.

      Cuối cùng Lưu Diệp còn cách nào, lại chạy ra tiệm tạp hóa mua băng dính, dính vào bên trong quần, như vậy vừa có thể dán sát vào thân thể, có thể giả trang, còn có thể tản mát ra mùi hôi cường đại.

      Chờ khi gặp lại Hoàn Thiểu Hàng, Lưu Diệp liền phát ánh mắt Hoàn Thiểu Hàng nhìn về phía mình trở nên phức tạp, lỗ mũi giống như cam lòng, vẫn còn ở đó ngừng ngửi, bộ dáng ngửi mùi hương xung quanh , tựa như con sói đuôi dài hồn bay phách lạc.

      ràng dáng vẻ rất tức cười, nhưng Lưu Diệp lại chút cũng cười nổi.

      Vì vậy Hoàn Thiểu Hàng thiếu đạo đức tóm lấy cổ áo ngửi vào phía trong quần áo của .

      Chỉ là Hoàn Thiểu Hàng nhanh chóng gặp báo ứng, bị mùi tất của bọn Vũ Mị hun cho thiếu chút nữa vểnh lên được.

      Từ đó về sau rốt cuộc Hoàn Thiểu Hàng cũng yên tĩnh, mỗi lần đều lẻ loi ngồi xổm trong góc, lúc thấy , liền tội nghiệp, muốn chạy đến lại chần chừ, thậm chí còn cách quãng, cũng khụt khịt mũi rồi.


      Bộ dáng kia, biết sao lại làm liên tưởng tới con chó to ngốc nghếch từng nuôi, lúc nghiêng đầu lại càng ngốc đến nỗi có thể đột phá phía chân trời rồi.

      Song đầu này vừa xử lý tốt, lại có chuyện xảy ra.

      Khoảng thời gian gần đây cũng gặp Điền Thất, chờ đến khi lại đến thư viện, liền nhìn thấy da mặt Điền Thất thối rữa.
      Bộ dáng kia, Lưu Diệp cũng dám nhìn thẳng, cảnh tượng quả giống như trong phim kịnh dị.

      Ngược lại biểu của Điền Thất rất bình tĩnh, bộ dáng thấy việc đời, quan tâm sống chết, chỗ nào giống đứa bé mười tuổi nên có chứ.

      Dù là Lưu Diệp ở đó hô to gọi : "Em đau à, cái này làm sao em chịu được, vậy em ngủ ở đâu, vẫn ở cái chỗ gần nước đó à? Da em thành ra như vậy rồi, em nhìn mà xem..."

      Cậu vẫn nhúc nhích như cũ, phải trả lời tiêu cực, là có biện pháp khác.

      Cuối cùng chờ Lưu Diệp kích động những lời đó, cậu mới thản nhiên, mang theo biểu cảm bất lực giải thích: "Là thí nghiệm có vấn đề, tác dụng phụ của thuốc trị bệnh bạch tạng quá lớn."

      "Vậy dừng thuốc , xưởng thuốc phải quản chứ, tác dụng phụ kinh khủng như vậy..." Lưu Diệp vội vàng .

      Cũng mặc kệ gấp gáp bao nhiêu, Điền Thất cũng chỉ mỉm cười mang theo áy náy với .

      Cuối cùng còn có thể ôn hòa đáp lại câu: " xin lỗi, tôi làm chị khó chịu rồi."

      Rốt cuộc Lưu Diệp được nữa, ở nơi này lâu như vậy, sao có thể hiểu chứ, người nghèo như bọn họ, ở trong mắt những người kia, sinh mạng chỉ là khu giảm xóc, có chết hay , có sống hay đều phải chuyện gì đáng được chú ý.

      Nhưng đối mặt với đứa trẻ như vậy, lại rất khó lộ vẻ xúc động.

      Cho dù muốn xen vào chuyện người khác, nhưng đáng thương giống như Điền Thất như vậy cần phải giúp tay.

      Lưu Diệp hiểu tác dụng phụ của loại thuốc cậu dùng lớn bao nhiêu, khi còn bé cũng từng ăn quá nhiều hải sản mà bị dị ứng, lúc đó người vừa ngứa vừa đau vô cùng khó chịu, nhớ có uống chlorpheniramine, thế nhưng thế giới này đâu tìm chlorpheniramine chứ, lại dị ứng thực phẩm với tác dụng phụ của loại thuốc này khẳng định giống nhau.

      Chỉ là mặc kệ có thể hay , cũng thể để lại mình Điền Thất ở đây.

      Đứa trẻ còn bé như vậy, dù có trưởng thành nữa, cũng cần có người chăm sóc!

      hai lời liền dẫn Điền Thất về chỗ ở của mình.

      Điều kiện của nhà dưỡng dục ác liệt như vậy, da của Điền Thất chuyển biến xấu mới là lạ.

      tìm ra giường khô trải lên giường, để tránh cho da tay của cậu tiếp tục chuyển biến xấu, còn tìm được ít bông vải và thuốc khử trùng.

      Thử bôi lên mấy nơi bị nặng nhất của cậu, mặc dù lúc mua thuốc, người bán thuốc cho biết loại thuốc này bôi trực tiếp lên vết thương đau, nhưng đến nước này rồi, làm gì còn để ý được chuyện này chứ.

      cắn răng, rất sợ Điền Thất đau chịu nổi, để Điền Thất cầm lấy ra giường, nếu đau kêu ra cũng sao.

      Kết quả Điền Thất đừng kêu đau, ngay cả ra giường cũng kéo, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ánh mắt .

      Lưu Diệp cảm thấy kỳ quái, duy trì động tác bôi thuốc lên mặt Điền Thất, ở đó thận trọng hỏi cậu: " sao chứ?"

      " sao." Điền Thất nhàn nhạt cười, dáng vẻ bình tĩnh ung dung kia, giống trẻ con chút nào.

      Lần này Lưu Diệp càng khó chịu hơn .

      Chờ khi lại phụ bếp, liền muốn lấy chút lòng trắng trứng bồi bổ cho Điền Thất, giống như là bì lợn vậy, vẫn ăn cái gì bổ cái đó, khéo để Điền Thất ăn nhiều chút tốt hơn.

      Dù sao công việc của là rửa bát, bì lợn trứng gà mà những khách hàng kia chưa ăn xong, có cái căn bản còn chưa động đũa bê nguyên về, giờ phút này cũng khoong thể ghé bỏ cái này cái kia, làm nóng tiêu độc ăn được rồi.

      Ý tưởng của rất tốt, chờ khhi có những đĩa vẫn còn hoàn chỉnh được bưng xuống, liền tìm mấy cái túi lớn.

      Vừa vặn ngày đó Hoàn Thiểu Hàng có ở đây, mừng rỡ vì được thanh nhàn, gặp phải tổ giám sát kiểm tra.

      ra khách sạn này vẫn như vậy, thường thường có tổ giám sát tới nhìn cái này chút nhìn cái kia chút, phần lớn thời gian đều là nhìn xem bát đĩa có rửa sạch hay , có kịp thời đưa tới phòng khử trùng .


      Lưu Diệp tự cho rằng việc mình làm sai , cũng liền ăn tâm rửa bát đĩa.

      Chỉ là những người của tổ giám sát hiển nhiên chẳng phải cảm thấy hứng thú với bát đĩa của , đều thống nhất chú ý tới túi ny lon để ở dưới bàn.

      Lúc này Lưu Diệp mới nhớ tới chỗ nào đó còn có túi thức ăn thừa của mình, cũng bởi vì sợ xuất hiểu lầm, mới nhanh chóng giải thích: "A, ngại quá, đó là túi thức ăn thừa hôm nay của tôi... Tôi thấy món gà kia được bưng ra nguyên vẹn, còn có thịt kia cũng rất đáng tiếc... Tôi liền..."

      Lời còn chưa xong, lại bị dọa ngậm miệng lại, bỗng nhiên nét mặt của người tổ giám sát cũng thay đổi.

      Giống như phạm phải lỗi rất lớn vậy, rất nhanh có người tới giữ lại.

      Lưu Diệp bị cảnh tượng đóa dọa sợ, cố gắng giải thíc : "Vậy có gì chứ... Các có thể mở ra kiểm tra... Đúng rồi, có người có thể làm chứng cho tôi, những thức ăn này đều là đồ thừa bưng về, phải tôi trộm, đều là đồ ăn thừa mà khách ăn, tôi cảm thấy vất vào thùng rác rất lãng phí, còn bằng..."

      Người của tổ giám sát nhanh chóng ngắt lời : "Khách sạn cho phép lấy bất cứ thứ gì về, cậu biết à? Dù là khách cần, cũng chỉ có thể ném vào thùng rác, hành vi của cậu vi phạm quy định nghiêm trọng!!"

      xong người nọ liền phân phó người bên cạnh, "Đưa cậu ta đến đồ cảnh sát."
      Phong Vũ Yên, Hale205Trâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 15:

      Editor: Bồ CôngAnh


      Thiên hạ còn có chuyện xui xẻo như vậy, quả Lưu Diệp cũng muốn phát điên rồi.

      sợ nhất gây gây chuyện, bình thường bước cũng dám nhiều, lúc này lại hiểu ra sao mà bị đưa tới đòn cảnh sát.

      Nhưng cũng rất oan uổng mà, lúc vào khách sạn làm phụ bếp, người huấn luyện căn bản thức ăn thừa thể mang ra ngoài, bây giờ lại với , cho dù là cơm thừa, nếu như muốn mang , cũng giống như ăn trộm...

      , đường về não của xoay kịp, bất kể là hoàn cảnh từ đến lớn, giáo dục mà nhận được, cũng có đạo lý này mà.

      Dù là xâm phạm vào phép tắc nghề nghiệp, bộ quản lý xử lý ở khách sạn là được rồi, còn phải đưa tới đồn cảnh sát sao?

      Nhưng da miệng đều sắp mài hỏng rồi, mặc kệ thành khẩn thừa nhận sai lầm thế nào, nguyện ý bồi thường tổn thất thế nào, tuy rằng theo ý từ đầu có tổn thất gì rồi.

      Lại vẫn bị người cứng rắn đưa đến đồn cảnh sát bên cạnh khách sạn.

      Chỗ đó mỗi lần đến khách sạn đều ngang qua, cửa rất lớn, bên trong để rất nhiều xe cảnh sát, còn thường có vài cảnh sát tới khách sạn ăn ăn uống uống .

      Chỉ là nằm mơ cũng nghĩ đến bản thân cũng có ngày phải vào đó.

      Chờ sau khi vào trong, sợ đến choáng váng cả người, nhiều năm tuân theo pháp luật như vậy, nằm mơ cũng nghĩ đến bởi vì chuyện 囧 như vậy mà phải vào đồn cảnh sát.

      Ngược lại người cảnh sát tiếp nhận , giống như oán trách, với người của khác sát: "Các người là thêm phiền, bây giờ mọi người làm sao vậy, có việc gì cũng mang mấy đồ bỏ này đến đền cảnh sát, hôm nay là người thứ mấy, có thể để yên hả?"

      Lần này Lưu Diệp vội vàng uất ức : "Vậy có thể giải quyết riêng ... Tình huống giống như tôi cũng cần lãng phí cảnh lực đâu..."

      Nhưng tên cảnh sát quèn tiếp đón lại liếc cũng thèm liếc cái, trực tiếp nắm ngón tay của đóng dấu, sau đó liền gọi người đưa vào phòng tạm giam, tạm giữ đêm, ngày mai mới có người thẩm tra .

      Lưu Diệp còn muốn chống cự chút, ở đó xin người áp giải : "Làm ơn, để tôi thông báo cho bạn bè tôi, cái này có thể bảo lãnh đúng ... Tôi muốn tìm người..."

      Nhưng người áp giải căn bản để ý tới , trực tiếp ấn đầu cho nhét vào phòng tối tăm.

      gian căn phòng rất , hơn nữa còn có cửa sổ.

      vào liền ngửi thấy mùi mốc meo, Lưu Diệp vừa vào trong liền bị dọa choáng váng, chỗ này đừng thấy , lại đầy ắp người.

      Hơn nữa cũng do xui xẻo, vào rất đúng lúc.

      Hình như người ở bên trong dùng hình phạt riêng với ai đó.

      Lúc vào chỉ nghe thấy những người đó vây quanh chỗ, vừa tay đấm chân đạp, vừa mắng chửi.

      Mà người bị đánh hiển nhiên cũng phải dạnh hiền lành gì, lúc bị nhiều người đánh đập như vậy, còn có thể cần quan tâm bật cười.

      Tiếng cười đó thấm vào người, giống như giễu cợt.

      Vì vậy rất nhanh lại bị người đánh đập gấp bội.

      Dần dần người kia cười, Lưu Diệp nghe thấy thanh đó cũng cảm thấy da đầu tê dại.

      Hơn nữa người bị đánh kia có cần phải quật cường như vậy , bị đánh như vậy rồi còn biết cầu xin tha thứ.

      sợ hãi núp ở trong góc tường.

      Những tên đánh người kia rốt cuộc cũng ngừng lại.

      Đến lúc này Lưu Diệp mới nhìn thấy người bị đánh trông như thế nào, chỉ là mặt của người kia bị đánh thành đám xanh đám tím, mặt còn có vết máu.

      Chờ sau khi đẩy những người đánh ra, bám vào vách tường từ từ đứng lên.

      ràng thân hình đều lung lay vững, lại giống như điếc sợ súng nhổ xuống mặt đáng ngụm nước bọt mang theo máu, khóe miệng nhếch lên, khiêu khích với đám lưu manh kia: "!@#$%$@, chúng mày gãi ngứa cho ông hả, chưa được ăn cơm à?!"


      gian có cửa sổ, đỉnh đầu chỉ có bóng đèn lờ mờ chiếu xuống phía dưới.

      Lưu Diệp biết sao lại đối diện với ánh mắt kia, có cảm xúc, đôi mắt trống rỗng, nhưng người nọ lại cười.

      Nụ cười làm cho người ta rợn cả tóc gáy, ràng vừa bị đánh đập hung ác như vậy, ràng người này chút uy hiếp cũng có.

      Nhưng lúc Lưu Diệp đối diện với cặp mắt đó, giống như có trực giác, trong nháy mắt trái tim co thắt lại.

      Đánh người có thể nhanh chóng làm cho người ta bị đau, nhưng nếu như đối phương quan tâm, đau cũng có ý nghĩa gì.

      Người này ngay cả thân thể của mình cũng quan tâm, hơn nữa chút lý trí cũng có.

      Nếu như có chút đầu óc cũng biết, lúc này thể kích thích đám lưu manh kia nữa.

      Quả nhiên đám lưu manh kia nhanh chóng lại bị kích động.

      "Muốn làm đàn ông đúng ?" Đám lưu manh kia giống như đến đến chuyện xấu xa gì đó, bỗng nhiên cười to, môt giây sau người nọ lại bị vây công .

      Lưu Diệp cũng hoài nghi người nọ bị đánh chết, song đám lưu manh kia chỉ đánh tới người này mấy cái liền ngừng lại, sau đó bắt đầu lôi kéo quần áo của ta muốn trói lại.

      Lưu Diệp có hơi sợ, liền rụt người vào trong góc tường, cái này phải muốn để nhìn thấy án hung sát chứ?!

      Bảo sau này ngủ kiểu gì.

      còn sợ hãi, chợt ánh mắt đám lưu manh kia chuyển cái, đều rào àonhìn về phía .

      loáng thoáng nghe thấy hình như vừa rồi đám lưu manh kia thương lượng gì đó, giữu lúc thương lượng, dường như đám lưu manh đó còn cười hai tiếng.

      Bây giờ bọn họ thống nhất nhìn về phía , lập tức ngay cả hô hấp cũng quên mất.

      Rất nhanh tên lưu manh tới túm tóc , cứng rắn kéo vào trong vòng vây.

      Cái này... Sao bỗng nhiên lại tìm tới ?!

      Lưu Diệp sợ đến mức cũng dám , loại phòng tạm giam có hoàn cảnh cực đoan này, chuyện gì cũng có thể xảy ra...

      rất sợ khi bị lôi kéo, đối phương phát mình là phụ nữ...

      Đến lúc đó đoán chừng trực tiếp liền bị thay phiên chết tại đây rồi!

      sợ đến mức run rẩy, hàm răng lập cập va vào nhau, cánh tay càng thêm tự chủ ôm lấy bộ ngực.

      Kết quả giây sau liền ngây người, những người đó cũng làm gì , mà là lôi đến chỗ thằng cha bị đánh, ấn đầu dí sát vào người kia.

      Vừa ấn vừa phân phó : "Nhanh, dạy dỗ tên tiểu tử này tốt cho tao..."

      Lưu Diệp ái tiếng, chờ khi mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy bị cái tên bị đánh biết bị người ta lột sạch từ lúc nào!

      Cái này!

      Mặc dù mặt người kia giống như mở phường nhuộm, xanh tím, nếu là vết máu, thế nhưng dáng người kia, tại sao phải đặt tả cho nhìn chứ?

      vẫn là mới lớn chưa trải đời đó!

      sợ hãi dám làm ra cử động nào, những người đó lại ngừng thúc giục , thậm chí còn có người đạp vào mông cái, uy hiếp: "Nhanh lên chút cho tao, dùng sức làm nó..."

      Làm?!

      Lưu Diệp trợn trừng hai mắt, trong lúc nhất thời phản ứng kịp.

      Rất nhanh lại có người đạp vào mông cái, thúc giục: "Bảo mày làm làm , con mẹ nó mày chần chờ cái gì?"

      Quat Lưu Diệp bị dọa thảm, lúc này mới phản ứng được, ra đám lưu manh này là muốn dùng phương thức tổn hại như vậy để tra tấn người ta à!?

      Thấy kia tên đó sợ đánh, liền muốn làm ra loại chuyện hạ lưu này nhục nhã ta, chỉ là đám lưu manh đó muốn tự mình động thủ, liền kéo người lên quan là đến!

      Nhưng vấn đề là...

      Phần cứng làm bằng niềm tin à!!!

      sợ biết phải gì, chỉ run rẩy: "Tôi... Tôi ..."

      Nhưng những người đó căn bản cho cơ hội, trực tiếp xô đẩy , ở phía sau uy hiếp: "Mày muốn ăn đòn đúng ? Nhanh lên!"

      Lưu Diệp sợ muốn khóc, cái đó của là vớ mà...

      Nhưng nhanh lên, mấy tên lưu manh chờ xem kịch vui kia, muốn qua giúp rồi!

      Tại sao đàn ông lại ghê tởm có hạn cuối như vậy chứ!

      Đến nước này, Lưu Diệp cũng chẳng thể quan tâm tới những việc khác, phải giày xéo người này, chính là bị những người này giày xéo!

      Nghĩ như vậy, vẫn nên để cho đến ...

      Lưu Diệp liền hạ quyết tâm, hơn nữa người thua thiệt nhất trong chuyện này chính là mà!

      Bởi vì mấy tên lưu manh đợi nổi mà muốn cởi dây thắt lưng của , lần này Lưu Diệp có cách nào khác, sợ hãi bò lên thân người kia, như vậy ít nhất có thể ngăn cản mấy cái tay của đám lưu manh.


      Chỉ là vừa mới đè lên người người kia, cảm thấy thân thể của đối phương cứng đờ.

      ra rất hiểu cảm nhận đối phương, bị người cùng giới dùng lời vũ nhục, còn phải bị loại người qua đường như giày xéo...

      đàn ông nhịn được...

      Nhưng đến nước này rồi, Lưu Diệp yên lặng nghĩ, trai à! ra trúng số độc đắc đấy!

      hít sâu hơi, chịu đựng các loại khó chịu, bất đắc dĩ cúi đầu, tay chân của đối phương cũng bị quần áo trói chặt, cho là đối phương kiểu gì cũng muốn cố gắng giãy giụa mấy cái.

      Kết quả đối phương từ đầu đến cuối đều phản kháng, chỉ nhìn , đôi mắt có sóng lớn trong nước đọng, lúc này lại bỗng nhiên như rực cháy .

      Ở đó nhìn thẳng vào , song ngọn lửa kia cũng có nhiệt độ, đó là ánh mắt rất lạnh lẽo.

      Lúc cố gắng vuốt ve thân thể của , đối phương mím môi lại, bộ dáng kia giống như cười, nhưng trong mắt ngay cả chút ý cười cũng có.

      "Tôi nhớ kỹ cậu rồi." .

      Trước khuất nhục như vậy, biểu của làm Lưu Diệp cảm thấy ngoài ý muốn, người bình thường cũng như vậy.

      Phản ứng vừa rồi của người này, cảm thấy mãng phu có đầu óc, biết lời của mình gây ra phản ứng lớn hơn, nhưng vẫn giống như tìm chết ra.

      Nhưng bây giờ bị vũ nhục như vậy, lại có thể ánh mắt lạnh lẽo như thế nhìn coo chằm chằm.

      Đây đến tột cùng là loại đàn ông gì vậy?!

      Lưu Diệp hít sâu cái, là người phụ nữ duy nhất đời này, bây giờ lại bị người ta ép buộc cưỡng bức, giày xéo đàn ông, nhất định là kếp trước đào mộ của mẹ ta đúng ?!

      nhắm hai mắt lại, cho lá gan cũng dám nhìn vào mắt của người này.

      biết thế nào, đôi mắt kia chỉ cần nhìn như vậy, cũng làm cho sợ hết hồn hết vía.

      cũng biết nên làm sao làm sao bây giờ, dựa vào mấy cảnh H trước kia từng xem, thử làm ra những động tác bỉ ổi như vậy.

      Chỉ là quần dám cởi ra quá nhiều, nhiều nữa, liền phơi ra ánh sáng rồi.

      chỉ có thể run run rẩy rẩy biểu diễn, tay sờ xoạng da thịt người này.

      Yên lặng bổ não người mình sờ phải là người, mà là con gấu bông panda lớn...

      may là ánh đèn sáng, những tên lưu manh kia chỉ là nhân cách bại hoại chứ phải là biến thái, cho nên cầu đối với súng đạn cũng cao, chỉ cần nhục nhã người kia, đồng thời xem chuyện cười mà thôi.

      Nhưng lại thể diễn quá qua quít, Lưu Diệp chỉ cần ngừng chút bị người ta mắng là lừa gạt người.

      Lưu Diệp đành phải nhẫn nại, trong óc trống rỗng, thậm chí biết mình làm cái gì.

      Vuốt ve đối phương, hôn đối phương...

      có biện pháp khác, lúc bị cầu hôn môi người nọ, mặt càng đỏ hơn.

      Cũng có cách nào khác, thể cãi lời những người đó, nếu là đàn ông, cũng bất chấp bất cứ giá nào, cùng lắm là bị người ta đánh cho trận, nhưng mà bây giờ thể dính vào chút xíu nguy hiểm nào...

      Đám lưu manh có thể nghĩ ra biện pháp ghê tởm như vậy để nhục nhã người khác, nếu chuyện là phụ nữ bị những người này biết được, còn có thể tốt được sao?!

      cũng liền khốn đốn mang theo áy náy đến gần người kia, giọng với ta: " xin lỗi..."

      Đôi môi nhàng đụng chạm, khẩn trương đến quên nhắm mắt lại, cho nên lúc ghé lại gần, nhìn vào ánh mắt của đối phương, trong đó là mảnh lạnh lẽo.
      Last edited: 2/10/16
      Phong Vũ Yên, Hale205Trâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :