1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nam thừa nữ thiếu thật đáng sợ - Kim Đại (27.2/106c) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8
      Editor: Bồ CôngAnh


      Lưu Diệp giờ phải muốn hộc máu, mà là muốn trực tiếp phun máu ra ngoài.

      Có lối tư duy tính chất phát tán hãm hại nổi mà, bằng năm đó cũng chọn khoa Văn, hơn nữa mặc dù từ đến lớn phải nhi đồng thiên tài gì cả, nhưng ít ra cũng đường học lên, thi đại học cũng được 211 điểm đấy...

      Bây giờ vừa làm xong đề trắc nghiệm trở thành kẻ nhược trí rồi...

      Vì thế từ hôm nay trở chỉ có thể dốc sức làm đàn ông đích thực thôi.

      Lưu Diệp cũng biết là đáng buồn hay cái thế giới này đáng buồn nữa, người phụ nữ tốt đẹp như , bây giờ bị chèn ép bán sức lao động rồi.

      Thông báo tuyển dụng của loại công việc và lại ngập tràn trời đất, chỉ là sinh lý quyết định sức lực của thực lớn, trong đám nữ giới sức lực của coi như lớn chút.

      Nhưng sau khi thử làm mấy công việc đều được, cuối cùng vẫn là công việc trong tiệm giặt quần áo còn có thể miễn cưỡng đảm nhiệm.

      Chỉ là cảm thấy buồn bực, cái thế giới này cũng tiến bộ thành ra như vậy rồi, thế mà sao giặt quần áo còn phải nửa máy móc nửa nhân công chứ, cả máy giặt quần áo tự động cũng có, mỗi lần giặt xong còn phải động tay đưa hong khô.

      Từng giỏ từng giỏ quần áo, mỗi lần xách đều phải gồng mình, dùng hết sức lực.

      đầy bụng nghi ngờ, cuối cùng ngược lại người dẫn đến cho biết, loại công việc này đều là chính phủ cố ý giữ lại cho bọn họ.

      Hơn nữa công ty bọn họ làm này là năm đó Hầu Gia để lại làm công ty từ thiện.

      Lưu Diệp nghe xong rất buồn bực, hiểu Hầu Gia mà người trong công ty đến tột cùng là người gì, hơn nữa tại sao chính phủ phải đặc biệt giữ lại những công việc này cho bọn họ.

      Chỉ là cũng dư thừa tinh lực tìm hiểu ràng những thứ này, công việc làm quả có thể làm cho mệt chết, mới làm ngày mà tay của bị mài ra máu, vừa cử động cái là thấy đau.

      Mỗi lần dọn giỏ quần áo, đều có thể cảm thấy đau đớn tan lòng nát dạ từ lòng bàn tay trong truyền đến.

      lớn như vậy, chưa từng chịu khổ như vậy bao giờ, tại đau đến mức cảm thấy trái tim của mình bị kéo thành sợi, hô hấp cũng dồn dập.

      Để có thể nhịn được loại đau đớn đó, mỗi lần đều cố gắng suy nghĩ như đôi tay này phải của mình, nhưng mặc kệ lừa gạt mình thế nào, đau đớn trong lòng bàn tay vẫn tan lòng nát dạ như cũ.


      nhiều lần đau đến mức nước mắt đều đảo quanh hốc mắt.

      cắn răng kiên trì, cảm thấy mình rất kiên cường rất lợi hại, nhưng đến cuối cùng vẫn bị người cười nhạo, mấy người đàn ông vạm vỡ râu dài ở bên cạnh cười nhạo bộ dáng bác của , còn có lông dài, sợi râu cũng có...

      biết mình bị chịu kỳ thị, đàn ông vốn vô cùng chán ghét những phụ nữ giả dựa vào lả lơi đưa tình kiếm sống.

      Vài lần Lưu Diệp nghĩ đến việc buông tha, nhưng mà buông tay, công việc khác càng thể làm được...

      lại thể ở loại địa phương như "Phụ Nữ Nhất" nửa bán thân, người khác bị động vào đều là ngực giả, còn cái này của là hàng giá ...

      Coi như để tránh né những khả năng bị quấy nhiễu kia, cũng phải liều mạng!!

      cũng liền cắn răng làm tiếp.

      Chỉ là dùng nhiều sức lực, lượng cơm của cũng theo đó tăng lên, vốn trích phần trăm của ở "Phụ Nữ Nhất" thấp nhất, bây giờ lại ăn nhiều như vậy, vì thế ánh mắt mẹ Tang nhìn ở "Phụ Nữ Nhất" lập tức tốt .

      vừa mới thêm chút cơm nữa, mẹ Tang liền mượn ánh mắt trừng , làm cho lúc Lưu Diệp lại gọi thêm cơm đều như kẻ trộm, nhận được cơm liền nhanh chóng cúi đầu buồn bực ăn, ngay cả đầu cũng dám ngẩng lên.

      Buồn bực hơn chính là đám Vũ Mị vẫn cứ mãi khuyên , vỗ bả vai của : "Cậu đấy, hiếm thấy uống estrogen mà được vóc người đẹp như vậy, cậu xem bây giờ bả vai cậu cũng cứng rắn, khéo mấy ngày nữa hầu kết cũng mọc ra..."

      Lưu Diệp bất đắc dĩ sờ sờ cánh tay của mình, làm phụ nữ ai cũng nhàn rỗi có chuyện gì nhìn bắp thịt chơi, nhưng bây giờ cánh tay đúng là lớn hơn vòng, ngón tay cũng thô ráp hơn trước kia, còn có lớp vết chai mong mỏng.

      Nhưng như vậy người khác lần có thể chuyển ba giỏ quần áo, lần vẫn chỉ có thể chuyển .

      Cho nên chờ lúc người khác đều nghỉ ngơi tán gẫu đánh rắm, vẫn còn mệt sống mệt chết chuyển giỏ quần áo.

      trông cậy duy nhất vào chính là mạnh mẽ hơn, nhiều sức lực hơn, ăn nhiều cơm, khéo ngày nào đó có thể luyện được tam đầu cơ bắp.

      Có lẽ cũng thích ứng được loại cường độ lao động này, chờ khi đến phòng thay đồ thay quần áo, cuối cùng cũng giống như đánh mất nửa cái mạng nữa.

      Chẳng qua mỗi lần người khác đều cởi sạch để quần áo, động tác của lại rất chậm rất cẩn thận, còn mặc luôn quần áo mùa thu để thay.

      Vì chuyện này mà mấy lão gia kia còn cười nhạo làm chuyện đàn bà...

      Còn làn da quá trắng, da mịn thịt mềm, vừa nhìn biết là uống nhiều estrogen, uống trở lại "Hai cái ghế" .

      Chỉ là lần này thay lúc thay quần áo, bởi vì mệt mỏi giống như trước kia, khó có khi quét mắt trái phải, sau đó nhanh chóng phát mặt tường bên trái có dán bức tranh chân dung.

      Chẳng qua là vừa nhìn thấy niên đại của bức tranh cũng rất lâu rồi, phía phủ đầy bụi bặm.

      Đó là người đàn ông cực kỳ tuấn đẹp trai, ngũ quan mặt tách ra nhìn cũng cảm thấy quá đẹp, nhưng tổ hợp lại với nhau lại thấy gần như là hoàn mỹ, nhất là ánh mắt.

      Lúc Lưu Diệp đứng dưới bức tường thay quần áo, chợt cảm thấy mặt hồng tim đập, ràng bức tranh kia có từ thời rất lâu rồi, lại bị bụi bặm phủ kín, nhưng dưới cái nhìn chăm chú của ánh mắt kia, vẫn có lý do mà cảm thấy mặt đỏ tai nóng tim đập nhanh hơn.


      Đây người đàn ông vô cùng xuất sắc, xuất sắc đến mức, thay quần áo trước mặt ta đều cảm thấy thoải mái.

      vội vàng triệu hồi cái đầu của mình về, nhưng cuối cùng dường như vẫn chịu nổi hấp dẫn, lại nhịn được liếc mắt nhìn.

      Hơn nữa rất kỳ quái là, ở chỗ này thỉnh thoảng thấy tạp chỉ ảnh của "Phụ nữ giả", còn ảnh đàn ông lại rất ít.

      Cho nên sau khi vội vàng thay quần áo xong, rốt cuộc nén nổi tò mò hỏi người bên cạnh câu, "Xin hỏi... Bức tranh dán tường kia..."

      "Cái nào?" Mới đầu người kia phản ứng kịp Lưu Diệp cái gì, đợi sau khi nhìn cái bức tranh đó xong, người nọ mới dùng ánh mắt như thấy quái vật nhìn Lưu Diệp: "Cậu giả bộ à? Đây phải là Hầu Gia còn là ai."

      "Hầu Gia?" Lưu Diệp có chút ngây ngẩn cả người, mỗi lần người khác nhắc tới cái xưng hô Hầu Gia, trong đầu đều lên hình ảnh ông già mặt đầy râu, hiền hậu chất phác.

      ngờ đối phương lại trẻ tuổi như vậy...

      Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lưu Diệp, người nọ lại giống như thấy tên thần kinh nhìn : "Hầu Gia mở ra ba tinh vực lớn, điều chỉnh hợp nhất hải địa Lưu Ly và khu vực Hải Tặc, hơn nữa còn quyên toàn bộ tài sản để thúc đẩy hạng mục người nghèo!! Cậu hay giả vậy, lại có thể biết, nếu phải nhờ người này, ban đầu Áo Đức đưa ra ‘Khu giảm xóc’ cũng thuận lợi thi hành được, chúng ta cũng tồn tại biết ? Mặc dù lúc ấy chính sách Áo Đức đưa ra rất tốt, nhưng dựa vào thực lực của nước lúc đó mà , bất kể là chi phí tái sinh cho người nghèo chúng ta, hay công việc của chúng ta sau khi trưởng thành, dựa vào vốn tài chính lúc đó gánh nổi, nhưng nhân khẩu lại ngừng giảm xuống, lúc chính phủ hết đường xoay xở, chính là tay cờ bạc vĩ đại nhất - Hầu Gia, quyên góp toàn bộ tài sản của mình ra ngoài... Nghe đồn ấy chỉ quyên hết tài sản của mình, còn để mình sống lại thành người nghèo..."

      Lưu Diệp trợn mắt há hốc mồm, lại nhịn được quay đầu liếc nhìn người nọ cái.

      Đây cũng quá truyền kỳ rồi, sau khi làm nhiều chuyện lớn mạnh như vậy, còn có thể quyên góp hết tài sản của mình ra ngoài... Sau đó bắt đầu trọng đầu... Đây quả là nhân vật truyền kỳ trong truyền kỳ.

      lẫn vào trong đám người nghèo lâu, tinh ngẫu nhiên gặp được cũng đều là đám người Mậu Thần kia, ở trong mắt , luôn cảm thấy đàn ông ở thế giới này dường như đều khuyết thiếu chút gì đó rất quan trọng.

      trắng ra là, nữ vi duyệt kỷ giả dung*, ở nơi thiếu hụt phụ nữ, đàn ông cũng có vẻ chẳng phải đàn ông...

      *Sĩ vi tri kỷ giả tử, nữ vi duyệt kỷ giả dung: Kẻ sĩ vì bạn mà chết, nữ tử vì người mà làm đẹp.

      Nhưng mà người này...

      Oa, Lưu Diệp nghe được những thứ người đó , nhịn được khen thầm trong lòng câu, đây mới là đàn ông đích thực mà, mặc dù dáng dấp người này rất thanh tú, nhưng mà quá lợi hại quá lợi hại rồi...
      Last edited: 28/8/16
      Phong Vũ Yên, Hale205, ly sắc2 others thích bài này.

    2. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      Ôi nàng ơi làm ơn cho mình biết đây k phải np <3

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 9:
      Editor: Bồ CôngAnh


      Hàng ngày Lưu Diệp sớm về trễ, ngoài ra còn chạy tới bức tường thủy tinh này thức đêm, tuy rằng vất vả, nhưng khi quen rồi cũng thấy sao cả.

      Từ vì quan niệm trọng nam khinh nữ mà chịu chút khổ sở rồi, ngược lại như bây giờ như thế nào cũng có thể vượt qua.

      Cứ như vậy qua sau thời gian ngắn, bỗng nhiên có ngày biết tại sao những đồng nghiệp trong "Phụ Nữ Nhất" đều vui mừng hớn hở, Lưu Diệp cũng để ý ít thương gia treo ruy băng, bóng bay trang trí ở cửa.

      rất buồn bực, nhưng lại dám ngu ngốc hỏi, dù sao có số việc ngu ngốc biết cũng thôi, nhưng nếu là ngày lễ ngày quan trọng mà cũng biết, chắc chắn có người nghi ngờ .

      Chỉ là rất nhanh biết được đây là ngày lễ gì, lại có thể là ngày mà thể ngờ nhất - Quốc tế Phụ Nữ!

      ràng thế giới này có phụ nữ, lại vẫn còn giữ lại chương trình như vậy, hơn nữa từ mấy ngày trước các nơi bắt đầu chào mừng, quả vui mừng kém gì ngày tết.

      Càng ngờ hơn chính là thế giới này lại còn bình chọn vị trí top mười "Phụ nữ", chỉ là , nhìn những "Phụ nữ" truyền hình kia, đúng là rất phụ nữ, bất kể là bộ ngực cao vút, hay là cái mông vểnh vểnh, khi giơ tay nhấc chân cũng đều có hương vị phụ nữ mười phần, chỉ là động tác quá khoa trương, nhất cử nhất động chẳng khác nào diễn trò, bước cũng đều là nước bước chân người mẫu.

      Hơn nữa nghe đám Vũ Mị bát quái, bên trong còn có mấy người làm phẫu thuật chuyển giới, nghe giá tiền đêm như giá trời, vậy mà khách hàng vẫn nối liền dứt.

      Có điều vừa đến chuyện này, bọn Vũ Mị liền bắt đầu nháy mắt ra hiệu.

      ra sau này Lưu Diệp mới biết, bọn họ những người này nhìn như nương nương, lại cố ý làm ra động tác phụ nữ, còn uống estrogen làm giảm vẻ nam tính, nhưng ra những thữ đàn ông nên có, những người này đều thiếu.

      Hơn nữa phần lớn mọi người đều ôm suy nghĩ kiếm đủ tiền thu tay, người làm phẫu thuật chuyển giới, vô cùng ít, chủ yếu là khi làm loại phẫu thuật chuyển giới đó rất khó sửa về như cũ được nữa.

      Uống estrogen chỉ cần phối hợp lượng thuốc hợp lý, vẫn có thể nghịch chuyển.

      Cho nên bình thường khi mọi người làm việc, phía lộ thế nào cũng sao cả, chỉ riêng phía dưới là nghiêm nghiêm bọc lại, chính là sợ làm khách hàng ghê tởm.

      Lúc này TV chiếu tiết mục phụ nữ.

      Mười người có số phiếu đứng đầu "Phụ nữ tốt nhất" lần lượt được mời lên sân khấu.

      Nhìn biểu cảm vừa thần bí vừa kỳ lạ của người dẫn chương trình, Lưu Diệp vẫn giống như xem tiết mục giải trí gì đó.

      Ngược lại Vũ Mị và mấy đồng nghiệp ở đó đánh cược, Lưu Diệp cũng nghe lọt tai mấy câu nhưng rất nhanh lại bị đống tên kia làm cho hôn mê rồi.

      "Lần này nhất định mời Khương Nhiên..."

      ", , hơn phân nửa là Lộ Kỳ..."

      "Aizzz, cậu có thể có người của gia tộc xuất ?"

      " thể nào, mấy trăm năm rồi, cậu thấy có gia tộc nào từng xuất chứ, lại nếu bọn họ muốn chơi với những người này, còn cần phải tham gia trò chơi nhàm chán như vậy à, đoán chừng cú điện thoại là gọi được người ta ..."

      "Cũng đúng..."

      Lưu Diệp mơ mơ màng màng nghe, TV cũng bắt đầu kêu giá, hình như là ba trăm ngàn con số, chỉ cần bỏ tiền là có thể chọn con số bỏ vào trong vòng quay.

      Lục tục có ít con số được bỏ vào.

      Cuối cùng chiếc hộp đựng các con số được đóng kín, trước mắt bao người bắt đầu chuyển động, các loại thanh hò hét chói tai kết hợp với nhạc, ở giữa nơi này, Lưu Diệp cũng sắp bị tiếng hò hét của đám Vũ Mị làm điếc tai.


      Con số ngừng được lắc ra, theo như số ghi đó, những người giữ con số tương ứng hết sức phấn khởi chạy lên sân khấu, giống như ôm lấy chiến lợi phẩm nhìn vào người bên ngoài màn hình phất tay.

      "Lại đặc biệt là số tám, Lão Tạp Mao nhà nào cũng hạ vốn như vậy..."

      Lưu Diệp nghe người phía sau ngừng bình luận những bọn phú hào được lắc ra, đến giờ phút này mới hiểu được đây là trò chơi gì, ra chính là mọi người giao tiền để quay số, sau đó xem ai có thể lấy được tư cách ở chung ngày với "Thập đại phụ nữ".

      "Vậy số tiền kia đâu?" Lưu Diệp kỳ quái hỏi.

      Những con số phía trước đều đến hơn 60 rồi, tính ra xuống tiếp là cũng gần mười triệu rồi.

      "Mấy người ‘Phụ nữ’tham dự rút thưởng chia đều."

      Oa!! Mỗi người triệu đấy...

      Đối với lương tháng bây giờ của Lưu Diệp còn 500 đồng trái phải lên xuống mà , rất có loại ý nghĩ xúc động yên lặng mà rơi lệ...

      Chỉ là... Đợi chút?! Còn có tham dự ...

      Quả nhiên chờ sau khi quay được chín con số, người dẫn chương trình liền dừng lại, dùng cái loại biểu cố gắng nghiêm túc nhưng lại kiềm nén được giọng bát quái, hồi hộp : "Nào các vị khác giả, thời khắc kích động lòng người nhất đến, khách quý số mười tham dự rút thưởng, bây giờ để cho chúng ta công bố người mà muốn chính là — Mậu Ngạn Ba, chính là vị thẩm phán trẻ tuổi nhất trong lịch sử Mậu Ngạn Ba... Ống kính xoay qua chỗ khác..."

      tiếng này làm khán giả phía dưới cũng kích động theo, ngừng lặp lại tên Mậu Ngạn Ba, còn có người ở chính giữa huýt gió hò hét, cảnh tượng này giống như ai đó bị làm sao vậy.

      Rất có loại cảm giác ồn ào vây xem náo nhiệt.

      Rất nhanh ống kính liền vòng, hiển nhiên người bị gọi tên cũng rất bất ngờ, đó là người trẻ tuổi vẻ mặt rất nghiêm túc, tóc ngắn màu đen, ánh mắt sáng , ngũ quan vô cùng nghiêm chỉnh, chỉ là vẻ mặt tốt...

      Lưu Diệp cách ống kính cũng có thể cảm thấy cảm xúc vừa 囧 vừa giận của người nọ...

      Đám Vũ Mị cũng ở đây hi hi ha ha xem náo nhiệt.

      Bộ dáng của người này sao chẳng khác gì bị ép buộc vậy?

      Nhưng ràng những người trước đó phải bỏ tiền mới có cơ hội, người này lại là miễn phí, Lưu Diệp cũng buồn bực hỏi Vũ Mị câu: "Mậu Ngạn Ba này muốn à?"

      "Muốn cái gì chứ!" Vũ Mị sớm quen với ngu ngốc của Lưu Diệp, ở đó dằn tính tình lại giải thích: "Nhưng theo lệ thường chỉ cần được chọn là phải , đó là bao nhiêu vinh quang đấy, chỉ có đàn ông chân chính mới có thể được ‘Phụ nữ’ chỉ định, lại cũng chỉ là ăn bữa cơm mà thôi, cũng quá đàn ông rồi?!"

      "Đúng vậy, năm kia còn có người chọn Bộ trưởng Bộ Quốc Phòng đấy, cuối cùng Bộ trưởng Đại Hồ Tử đó phải cũng giống như cháu trai mà dạo phố với người ta sao, hơn nữa đây chính là vinh dự, có người sẵn lòng vì bọn họ mà vứt bỏ hơn triệu bạc, cái này cần là bao nhiêu sức quyến rũ chứ, hơn nữa loại tân tú giới tư pháp giống như Mậu Ngạn Ba, dù là thẩm phán trẻ tuổi nhất sao, chỉ cần phải mấy vị đặc biệt kia, những ‘Phụ nữ’ kia phải là muốn ai là có người đó à."


      Giờ Lưu Diệp mới hiểu được mọi người kích động cái gì, mặc dù phải là phim tình cảm, chẳng qua cũng rất kích thích...

      Nếu như coi người ‘Phụ nữ’ là , dường như có chút cảm giác lãng mạn...

      Chính là ti vi quay cận cảnh Mậu Ngạn Ba hình như bị kích thích nặng, vẻ mặt đều sắp rạn nứt rồi.

      Chỉ là chuyện này ngược lại cho Lưu Diệp gợi ý, nhịn được hỏi "Vậy, vậy nếu như bọn họ muốn chọn, chọn người như Hầu Gia sao? Hầu Gia cũng thể cự tuyệt à?"

      "Đùa gì thế, bọn họ mời nổi những người như Hầu Gia, Tộc trưởng của mấy gia tộc lớn đều là ngoại lệ trong ngoại lệ, muốn mời những người đó, đoán chừng chẳng khác nào Eve sống lại rồi."

      Lưu Diệp ồ tiếng, ra chỉ tò mò mà thôi.

      Nhưng kết quả vừa dứt lời có người phản bác : "Đừng đùa, nếu có phụ nữ xuất , còn đến phiên chính phụ nữ lựa chọn à? Hơn phân nửa những đại lão kia chia tay chia chân rồi, chuẩn thứ hai tôi thứ sáu... Luân phiên ngủ..."

      Bởi vì đề tài quá mức bỉ ổi trong bỉ ổi, Lưu Diệp nghe đôi câu liền bị dọa vội vàng né ra.

      đương nhiên biết tại mọi người vui vẻ vừa xem vừa chế giễu như vậy, còn phải bởi vì những phụ nữ phía kia đều là giả sao, nếu đổi thành ...

      Đoán chừng những người này đều vui vẻ được rồi...

      Có điều vì ngày lễ phụ nữ, Lưu Diệp ngược lại hiếm khi co được ngày nghỉ, theo bọn Vũ Mị dạo phố.

      Bây giờ đầy đường phố đều đặc biệt nhằm vào "Phụ nữ", gì mà đệm ngực gì mà tất chân gợi cảm, so với trước kia đều rẻ hơn chỉ lần, thậm chí có khách sạn còn dán thông báo miễn phí cho phụ nữ.

      Từ lúc Lưu Diệp xuyên qua tới giờ, mỗi ngày đều trôi qua vội vã cuống cuồng thê thảm như vậy, lần này ra ngoài, ngược lại hiếm khi bởi vì bản thân là phụ nữ mà được chút ưu đãi thực dụng hàng giá .

      Lúc mua đồ còn chưa kịp mở miệng, đối phương chủ động giảm giá xuống.

      Đến cửa hàng bánh còn chưa gì đâu, lập tức liền có bánh mì miễn phí.

      Lưu Diệp sướng đến phát rồ rồi, cũng mua rất nhiều thứ.

      Đồng nghiệp của mua càng hơn nhiều, làm ăn có chút khá, quả cánh tay xách đầy túi mua hàng.

      ngờ vui vẻ quá lại sinh đau buồn, đám người bọn họ chậm rãi muốn băng qua đường, chợt xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Căn bản Lưu Diệp thấy chiếc xe kia chui ở đâu ra, chợt cảm thấy có người đẩy cái, có điều may là ở vị trí phía sau, cho nên chỉ bị người phía trước bị đụng đè lên người mà thôi.

      Nhưng Vũ Mị gặp xui rồi, là băng qua đường đầu tiên, kết quả tránh kịp liền bị xe đối diện đâm phải.

      Tuy xe kia có chức năng tránh nguy hiểm khẩn cấp, nhưng tài xế lái xe với tốc độ quá nhanh, dù có giảm tốc độ giảm rất lợi hại, đến cuối cùng vẫn dừng lại được, làm cho Vũ Mị xui xẻo bay luôn ra ngoài.

      Hơn nữa khiến người ngoài ý chính là, xe kia vốn dừng lại, ngược lại còn nhanh chóng rẽ vào khúc quanh thoáng cái biến mất thấy nữa.

      Đợi đến lúc mọi người ba chân bốn cẳng đỡ Vũ dậy Mị, mặt Vũ Mị toàn là máu, chân lại càng ngay đến chạm vào cũng dám.

      Bộ dáng máu me nhầy nhụa đó, Lưu Diệp sợ hãi che mắt, có điều đợi khi mọi người đưa Vũ Mị đến bệnh viện, vẫn còn nhớ tới chuyện này, ở đó nóng nảy hỏi người xung quanh: "Đúng rồi, xe kia đâu rồi, có ai nhớ biển số xe , phải tranh thủ thời gian gọi điện thoại báo cảnh sát chứ?"

      "Báo cảnh sát cái gì, ép buộc việc đâu đâu."

      Lưu Diệp hiểu tại sao thái độ của mọi người lại lạnh nhạt như vậy, hơn nữa trong lúc đợi Vũ Mị, trọng tâm đề tài mà những đồng nghiệp bình thường quan hệ tệ đến đều là Vũ Mị là xui xẻo mà, lần này phải nghỉ làm lâu rồi, còn đối với người gây ra tai nạn, mọi người cũng hề đề cập tới, biểu này quả giống như chuyện Vũ Mị gặp phải là thiên tai vậy...
      Last edited: 28/8/16

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10:
      Editor: Bồ CôngAnh


      Ở đây ai bất bình dùm, ngược lại đều mang vẻ mặt được lợi.

      Chỉ là chờ sau khi Vũ Mị trị liệu xong, lúc lại vào, ngay cả Vũ Mị cũng muốn truy cứu.

      Lần này càng , ở đó : "Này, cậu bị người đụng phải, ít nhất cũng phải muốn tiền thuốc men chứ?"

      "Muốn cái gì chứ?" Vũ Mị thờ ơ trả lời: "Cậu nhìn thấy xe kia có dấu hiệu à, đó hơn phân nửa chính là xe của Mậu Ngạn Ba."

      "Mậu Ngạn Ba?" Lưu Diệp đặc biệt kinh ngạc, phút trước vẫn còn thấy người ở ti vi, phút sau liền chạy ra đụng người.

      Hơn nữa hiển nhiên Vũ Mị nhìn nhầm, xong rất nhanh lại có người tiếp: "Đúng là xe của Mậu Ngạn Ba, đoán chừng là thập đại phụ nữ cố ý lái đến khu người nghèo chúng ta để khoe khoang đấy, kết quả vui mừng quá, mới khống chế được tốc độ xe."

      Những người khác cũng nghị luận ầm ĩ theo, thế Lưu Diệp mới biết thập đại phụ nữ đó cũng xuất thân từ loại người nghèo như bon họ, mặc dù trong lòng là đàn ông, lại chỉ vì những thứ vinh hoa phú quý kia, vẫn bất cứ giá nào làm phẫu thuật chuyển giới, bây giờ xem như là lửa bùng lên, chỉ kiếm được nhiều tiền, còn vào giới diễn viên, tóm lại lửa cháy khủng khiếp.

      "Loại người đó, chúng ta căn bản chọc nổi."

      Gần như tất cả đồng nghiệp đều bàn bạc như vậy.

      Lưu Diệp nghĩ tới ở loại địa phương này còn có người như vậy.

      Vào buổi tối khi làm việc, đúng lúc Mậu Thần tới.

      Vừa nghĩ tới đối phương cũng mang họ Mậu, Lưu Diệp liền cảm thấy thở cũng ra hơi, cũng dứt khoát đếm xỉa đến phần hoa hồng ít đến thương cảm, cố ý hỏi Mậu Thần.

      Mậu Thần ngoài ý muốn, qua hồi lâu mới : " xin lỗi, cùng họ chỉ là có quan hệ gien, ngoại trừ ở cùng cở sở nhận lấy số tiền sinh hoạt ra, cũng có liên hệ khác, hơn nữa tôi nghĩ người lúc ấy lái xe cũng nhất định là Mâu Ngạn Ba, ta có nhiều thời gian rảnh rỗi lái xe đến khu người nghèo chơi như vậy, cậu biết công việc của ta nặng nề như thế nào đâu."

      Lưu Diệp lại thấy hài lòng, ở đó vội vàng : "Coi như phải bản thân ta, nhưng ta cũng ở xe, xuống xem người bị đụng chút, đưa người ta đến bệnh viện cũng là việc nên làm mà..."

      ồn ào như vậy, bỗng nhiên nghe thấy thanh ồn áo rất lớn ở bên ngoài truyền đến.

      Sau đó dường như người trong mấy căn phòng được bao xung quanh đều chạy hết ra ngoài.

      cũng tò mò đứng lên, chờ khi theo những người đó ra, chỉ thấy tất cả mọi người đều vây quanh phòng khách nhìn vào chỗ nào đó.

      Hơn nữa Lưu Diệp nhanh chóng chú ý tới, ở trong vòng vây có người trẻ tuổi mặc đồng phục màu đen.

      Tinh thần phấn chấn, những người đó bất kể là biểu cảm hay phong độ đều hoàn toàn cùng tầng lớp với những người mà bình thường tiếp xúc.

      Lúc này đứng trước mặt người kia chính là Vũ Mị bị đụng thương, mặc kệ là vẻ mặt hay giọng của người nọ đều mang cảm giác khuất tôn giáng quý, đeo bao tay màu trắng, vẻ mặt nhàn nhạt trần thuật: "Chào ngài, tôi là trợ lý Hòa Sơ của Mậu Ngạn Ba tiên sinh, đối với việc ngài bị thương, Mậu Ngạn Ba tiên sinh cảm thấy tiếc nuối sâu sắc, về phần chi phí điều trị thuốc men, Liêu tiên sinh cũng phụ trách, xin ngài yên tâm."

      xong lời khách sáo, người nọ giống như diễn kịch, phô trương rất lớn xoay người rời , những người vây xem xung quanh, đều là bộ dạng dám thở mạnh, ở lúc người kia xoay người, ràng căn bản đụng được, cũng đều rất nhanh nhường đường, sức mạnh này quả giống như thân người kia mang cái vòng bảo vệ vậy.


      Lưu Diệp nhìn nổi cái này, nhịn được phỉ nhổ câu, làm bộ làm tịch cái lông gì chứ... xin lỗi, mà chút thành ý cũng có cũng thôi , lại còn có đức hạnh này...

      Kết quả biết ma xui quỷ khiến thế nào mà thành lời, vừa vặn lỗ tai của người nọ còn đặc biệt thính, ở trong hoàn cảnh huyên náo như vậy lại vẫn có thể nghe được, còn nhanh chóng quay đầu tìm người vừa .

      Lưu Diệp sợ hết hồn, ánh mắt của đối phương lại sắc bén như vậy, rất sợ phiền phức, nhanh chóng rụt người về phía sau.

      cũng biết đối phương có nhìn thấy mình hay , có điều ràng biểu cảm mặt người kia từ ngạo khí biến thành khinh thường, giống như cười nhạo chỉ biết nho thầm dám thò đầu ra.

      ra Lưu Diệp cũng rất buồn bực, nếu như đổi thành thế giới kia, sớm đứng ra mắng thứ người như thế rồi, ở cái thế giới này, việc thể làm nhất chính là xuất đầu lộ diện.

      Chờ sau khi những người đó, Vũ Mị ngược lại vô cùng vui mừng, tất cả đồng nghiệp xung quanh đều bộ Mậu Ngạn Ba tốt mà, quả nhiên là người quý tộc mà, gì đó gì đó, Lưu Diệp nghe đầy lỗ tai ca ngợi, quả cũng sắp cảm thấy tam quan* của mình vặn vẹo rồi.

      *Tam quan: Thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

      Lưu Diệp thở dài, ngờ ở đâu cũng có đặc quyền giai cấp làm cho người ta bực bội như vậy.

      Nhưng mà nếu Vũ Mị cũng cảm thấy vô cùng tốt, tự nhiên còn gì để , chính là gần đây khẩu vị Vũ Mị tốt, có lẽ là lượng hoạt động sau khi thân thể bị thương quá , hơn nữa bình thường bọn họ ăn cơm đều trong căn tin của trường học, cũng có gì ăn.

      Lưu Diệp nhìn ở trong mắt, liền nghĩ nếu mình làm chút gì cho Vũ Mị ăn, bằng Vũ Mị trong giai đoạn cần dinh dưỡng, ăn cơm cũng tốt.

      cũng phải chợ bán thức ăn lân cận nhìn chút, chỉ là phần lớn đều là loại đồ ăn nhanh, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng lên là được, trước kia có thử mua chút, phát ăn những thứ này còn ngon bằng mỳ ăn liền.

      Cuối cùng hai, ba cái chợ bán thức ăn, cuối cùng mới mua được chút rau cải tươi, có điều giá xương sườn rất đắt, nhìn nhìn lại, cuối cùng chỉ mua chút.

      Phòng bếp đều có tại chỗ, chỗ ở của bọn họ cũng có, chỉ là những đấng mày râu kia có ai nghĩ đến việc chủ động nấu cơm.

      Hơn nữa bên trong chất đầy đồ ngổn ngang, quả giống như đống rác, mất sức nửa ngày mới thu dọn xong.

      Cuối cùng mang hết những thứ dầu muối kia lên, lúc ở nhà có cùng mẹ học làm đồ ăn lần, lần này liền nhìn bầu vẽ gáo mà làm.

      Đồ ăn đều là món ăn gia đình rất bình thường, chỉ là rất lâu rồi chưa từng ăn, trong khoảng thời gian ở chỗ này, phải ăn cơm tập thể cũng là ăn ở quán ăn bên ngoài, như loại đồ ăn mang theo mùi vị gia đình này cũng rất lâu chưa được ăn.


      Lúc xào rau cũng cảm thấy nước miếng chảy ròng, ràng đều là món ăn rất đơn giản, nhưng , muốn ăn trong thời gian dài, vẫn là loại món ăn gia đình này hợp khẩu vị nhất.

      Nghĩ như vậy mới vừa xếp thức ăn ra bàn, có tên ngửi được mùi mà mò tới.

      Ở đó chảy nước miếng hỏi: "Mùi gì vậy, cậu nấu thế nào mà lại thơm như vậy."

      xong liền ngay cả đũa cũng thèm cầm, trực tiếp hạ thủ bốc thức ăn, kết quả bị đồ ăn nóng hổi mới ra lò làm cho kêu oa oa.

      Lưu Diệp bị dọa đến phát hoảng, nhanh chóng che chở thức ăn của mình, chỉ là tránh được sói đói lại tránh được mãnh hổ, còn chưa bưng đồ ăn ra bàn, vòng quỷ đói đứng ở cửa rồi, hai lời liền đoạt mất cái đĩa trong tay .

      Lưu Diệp căn bản thấy những người kia làm kiểu gì, cũng chỉ trong chớp mắt, cái đĩa vừa rời tay, đuổi theo giằng lại, chỉ thấy cái đĩa kia nhẵn bõng rồi.

      Miệng hết há ra lại khép vào, những đồng nghiệp rất quen thuộc kia, lúc này nét mặt nhìn đều đúng, cái biểu cảm tôi đói tôi đói kia, quả 囧 chết người...

      Đợi trở về nhìn canh xương, chỉ thấy canh xương rất bình thường rất gia đình cũng còn, nhớ cái đó hình như còn chưa nấu xong phải...

      Mới đầu Lưu Diệp còn tưởng rằng những đồng nghiệp này chỉ là đói bụng, nhưng chờ khi những người đó lại thúc dục mua thức ăn, thậm chí đợi mua, cũng hỏi thăm chỗ bán xong chủ động sau khi mua về, Lưu Diệp mới chợt cảm thấy đúng lắm.

      Nếu mọi người bình thường đều có cơm ăn cũng thôi , nhưng vấn đề là trong những đồng nghiệp này có thể có vài vụ làm ăn rất tốt, dù sao cũng có thể ăn cơm quán, bọn họ cũng thiếu ăn à?

      Lại món ăn do chính làm ra nên rất , chỉ là những thứ dầu muối tương dấm rất bình thường, có chút khoa trương nào, là mùi vị gia đình cực kỳ bình thường... Đợi chút...

      Lưu Diệp bỗng nhiên trợn to hai mắt, đúng vậy!!!

      Món ăn gia đình...

      Ngoại trừ nhiều những người may mắn có gia đình giả, những người khác thế giới này còn khái niệm gia đình rồi, như vậy phải đối với những người đó mà , món ăn gia đình... Tất cả đều là vật rất hiếm thấy đúng ?!

      Gần đây trong khoảng thời gian này phải ăn đồ ăn tập thể là món ăn tinh xảo công thức hóa trong khách sạn, nhưng lại được ăn món ăn do mẹ nấu...

      Cho nên bọn họ mới có thể cảm thấy đồ ăn làm ra, mùi vị rất đặc biệt, rất ngon miệng đúng ?

      Nghĩ đến đây, Lưu Diệp chợt động lòng, đúng vậy... Sao lại nghĩ đến cái này chứ, từ khi còn rất từng nghĩ tới việc trở thành đầu bếp, nhưng mẹ rất nhanh cho biết, đầu bếp trong khách sạn cao cấp đều là đàn ông, có rất ít phụ nữ có thể làm được vị trí đó.

      Lúc ấy cũng rất buồn bực, hiểu tại sao nhiều phụ nữ nấu ăn như vậy, ngược lại ở địa phương cao cấp lại chỉ có nam đầu bếp chứ.

      Nhưng sau này chờ lớn hơn mới biết được, nấu ăn cần thể lực nhất định, hơn nữa con thân mình xen lẫn trong phòng bếp toàn đàn ông cũng rất khó khăn...

      Hơn nữa ba lại còn đả kích , loại địa phương đó căn bản có vị trí của phụ nữ, phụ nữ chỉ thích hợp ở nhà nấu cơm mà thôi...

      Cho nên từ đó về sau, liền chậm rãi buông giấc mộng kia xuống.

      Nhưng bây giờ... Nếu làm được công việc khác, như vậy... Giấc mộng đó, có phải có thể nhặt lên rồi hay ...

      Hơn nữa ban đầu ba , phụ nữ chỉ thích hợp ở nhà làm món ăn gia đình, trèo lên được nơi thanh nhã, nhưng bây giờ cái nhìn thấy lại khác.

      Có lẽ đồ ăn mẹ làm tính là gì, cũng xinh đẹp bao nhiêu, nhưng... Đó cũng là thứ đơn giản nhất vừa miệng nhất, bất kể ăn bao nhiêu lần, ăn bao nhiêu bữa, đồ ăn mẹ làm vĩnh viễn lạc hậu.


      tại, toàn bộ thế giới chỉ có là người từng ăn món ăn của mẹ...

      Như vậy phải chỉ cần khôi phục lại món ăn của mẹ như cũ, là có thể kiếm miếng cơm ăn rồi.

      Chí ít sau khi có chút tay nghề ấy, mở quán cơm lộ liễu, dù sao cũng tốt hơn là mỗi ngày xách giỏ quần áo.

      Lưu Diệp vừa xuất ý niệm này lập tức có động lực.

      Hơn nữa vừa ra ý tưởng này, ngay cả Vũ Mị vẫn mực khuyên cần đổi nghề cũng ủng hộ .

      Chỉ cần mọi người từng ăn đồ ăn làm ra đều cảm thấy người này có chút ý nghĩa, nấu ăn vừa khoa trương vừa qua loa, dù đồ ăn ăn vào trong miệng cũng thể là rất ngon, nhưng lại đặc biệt dễ chịu, hương vị rất bình thản rất giản dị.

      Có điều muốn làm đầu bếp cũng phải là chuyện đơn giản như vậy, hỏi bọn Vũ Mị, những người đó đều muốn làm đầu bếp phải tham gia cuộc thi, ngoại trừ những kiến thức cơ bản, còn phải nắm giữ kiến thức nhất định về nấu nướng.

      Lưu Diệp liền muốn đăng ký lớp học, chỉ là vừa hỏi thăm giá tiền, lập tức bị dọa sợ, giá tiền kia đối với quả giống như giá trời.

      Cuối cùng nghĩ bản thân tự học, chỉ là tự học cũng phải là chuyện đơn giản, nếu muốn tìm tư liệu phải đến chỗ tương tự như quán net, hoàn cảnh nơi đó tốt , thu phí cũng rẻ.

      Nhưng mà lúc chuyện phiếm với đám Vũ Mị, bọn họ chợt nhớ tới có thư viện nào đó.

      Sau đó Vũ Mị liền với : "Tiểu Tiểu à, ở bên cạnh ‘Thế giới phụ nữ’ có thư việc công lập, xem như là di chỉ cổ đại cố ý giữ lại, nghe vẫn là Hầu Gia đầu tư xây dựng, đồ vật bên trong đều là sản phẩm cổ điển làm từ giấy, học tập cũng thể kiểm tra, chỉ có thể lật bằng tay, cho nên có rất ít người đến chỗ đó để học, đồ vật bên trong ngược lại đều miễn phí, nếu cậu ngại lật giấy phiền toái, có thể xem chút, nghe tài liệu nơi đó rất đủ ."

      Lưu Diệp vừa nghe liền hưng phấn, ôi mẹ nó, ra ở thế giới này còn có thể nhìn thấy sách bằng giấy, ngờ cái tên Hầu gia gì đó, lại có thể vĩ đại như vậy, vô cùng vui sướng, tuy thế giới kia của sớm thông dụng máy vi tính cứng nhắc, nhưng lớn như vậy, đồ đạc học tập, đều là sách bằng giấy, , bây giờ cho nhìn màn hình vi tính để học, còn bằng cho quyển sách.

      Cho nên địa phương bất lợi với người khác, ngược lại trở thành ưu thế với .

      vội vàng bỏ công việc ở phòng giặt quần áo vào ban ngày, lòng chuẩn bị cuộc thi đầu bếp lần thứ nhất, nghe chỉ cần thi đậu cái đó, là có thể hưởng thụ khoản tiền trợ cấp học tập của quốc gia, từ đó tiến vào giai đoạn học tập tiếp theo.

      Cho nên loại cuộc thi sơ cấp này, nhất định phải toàn lực ứng phó!
      Phong Vũ YênTrâu thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11:
      Editor: Bồ CôngAnh~


      Lưu Diệp hết sức phấn khởi tìm tới, quả nhiên ở bên cạnh "Phụ nữ thế giới" tìm thấy tòa nhà tầm thường, cũng phải chỗ đó , ngược lại chỗ đó rất lớn, chỉ là tòa nhà này nhìn qua tối như mực, chút cảm giác thẩm mỹ cũng có, hình dáng trông giống như chữ điển* lớn.

      *Chữ điển: 典

      Vào bên trong lại càng vắng vẻ thê lương, ngoại trừ cụ già trông cửa, cũng nhìn thấy người nào khác.

      Chẳng qua đúng như bọn Vũ Mị , tất cả thiết bị ở nơi này đều miễn phí, hơn nữa cũng cần phải làm thủ tục gì.

      Chỉ là quá lạnh lẽo buồn tẻ, bên trong trống , có chút cực kỳ cẩn thận.

      Giá sách lại càng thêm cao, ngửa đầu nhìn chút, giá sách rất cao bày từng dãy sách dày.

      Đen nghìn nghịt làm cũng cảm thấy sắp hít thở thông rồi.

      nhanh chóng giữ vững tinh thần, đứng đó tự tìm kiếm từng quyển sách : "Nấu nướng nấu nướng..."

      Song rất nhanh phát mình nghĩ sai rồi, ở đây có quá nhiều sách, căn bản phải dựa vào chữ cái để tìm kiếm, mà là phân theo khu vực, gì mà khoa học xã hội, còn có những thứ ứng dụng.

      Chỉ là lúc tìm kiếm sách, hơi có cảm giác ở thư viện của đại học.

      Dần dần cũng bình tĩnh lại, ở đây có ai, phải sợ nhất thành mà xui xẻo thành quỷ, cũng phải đồ vô dụng có chỉ số IQ thấp đến đáng thương, Lưu Diệp phải cố gắng học tập hấp thu kiến thức, hít sâu cái, nỗ lực tìm kiếm...

      Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng.

      tìm được quyển sách về nấu nướng, ngồi đọc bên cửa sổ nơi có ánh mặt trời.

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từ lúc đến thế giới này, trong đầu vẫn luôn kéo căng như dây cung, dám buông lỏng chút nào.

      Nhưng lúc này lại ngàn vạn suy nghĩ, chỗ này rất giống trường đại học trước kia của , mấy chuyện khi còn học đại học, phù quang lược ảnh từng chuyện xẹt qua đầu của ...

      dạo phố với bạn cùng phòng, bạn bè thân thiết nhất, mọi người cùng nhau xem ti vi đọc tiểu thuyết, tán gẫu về mỹ phẩm quần áo...

      Giờ giải lao muốn WC cũng ới nhau tiếng, mặc dù rất nhiều nam sinh đều phỉ nhổ đúng là đồ con ...

      Nhưng đó là thói quen cuộc sống từ của , đám con chăng khác gì đàn vịt, còn có những mỹ vị ngọt ngấy của tiệm bánh ngọt, gấu bông lông xù...

      cuối cùng cũng hơi hiểu được cảm giác của đám đàn ông kia rồi.

      Trong lúc vô tình bọn họ đều mất phần sinh mệnh, còn đối với , phụ nữ chỉ là cùng giới tính, vẫn có thể cười đùa nằm giường chuyện trời đất với bạn bè tri kỉ...

      cũng trong lúc vô tình thiếu sót bộ phận kia...

      thất thần, giống như bị ảo giác, liền nghe được tiếng lật sách truyền đến từ sau lưng, trong nháy mắt cả người bị chấn động.

      Có người vào đây?!

      Cũng đọc sách giống à?

      theo bản năng quay đầu lại liếc mắt nhìn, nhưng sau lưng cũng có ai, chỉ có hàng lang trống trơn, hai bên bày từng dãy giá sách, kéo dài về hướng khác.

      Ngoại trừ chỗ ngồi, những nơi khác đều rất tối, chợt cảm thấy da đầu tê dại.

      Toàn bộ cảnh tượng đều như trong bộ phim kinh dị, hơn nữa loại kiến trúc kiểu này, rất dễ làm liên tưởng đến bộ phim Vampire mà xem mấy năm trước...

      Hơn nữa rất nhanh lại nghe thấy tiếng động, hình như có người dịch chuyển vị trí quyển sách...

      cả người cứng ngắc ló đầu ra, nghiêng cổ nhìn về nơi xa hơn.

      Loáng thoáng giống như bóng dáng cao như vậy, nhìn thân hình dường như là đứa bé choai choai, thân hình gầy yếu biết ôm cái gì trong ngực sang bên kia.
      Bo.Cong.~di,e,,n,da,n.l..e.qu..yd.on

      biết có phải đối phương nhận ra ánh mắt của , hay là thế nào, đứa bé kia từ từ quay đầu, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt có thể là kinh diễm.

      Nhưng cũng cảm thấy xinh xắn, chỉ cảm thấy ánh mắt đứa bé kia lạnh lẽo đến thấu xương.

      Hơn nữa làn da mặt quá tái nhợt, chút xíu huyết sắc cũng có, hơn nữa cặp mắt kia, vốn giống như loài người nên có!

      sợ hãi a tiếng, nhanh chóng ngồi lại ghế, nhịp tim cũng đập thình thịch.

      Hơn nửa ngày sau thần trí của mới trở lại bình thường, chợt mạnh dạn bước ra chỗ hành lang, lúc thò đầu ra nhìn, chỉ thấy hành lang sớm trống rỗng rồi.

      cũng có gan tìm người, đứng đó sợ hãi do dự lát, càng nghĩ càng sợ, nhà có mấy đứa em họ mười mấy tuổi, cũng có bé trai nào lại có ánh mắt ấy, hơn nữa lại liên tưởng đến sắc mặt tái nhợt của đối phương, còn có mái tóc màu bạc quỷ dị...

      nhanh chóng thu dọn đồ đạc, liền về phía cửa thư viện.

      Chỉ là chờ khi ra tới cửa, rốt cuộc chống cự nổi tò mò trong lòng, hỏi cụ già giữ cửa: "Ông ơi... Bên trong thư viện này có bé trai có mái tóc màu bạc à?"

      "Hả?! Hả?!" Người coi cửa kia lấy tay che vành tai, bộ dáng vẻ cái gì, tôi nghe được.

      Lưu Diệp lại kêu hai tiếng, kết quả người giữ cửa vẫn che vành tai như cũ, bộ nghe được cái gì.

      Lần này Lưu Diệp càng cảm thấy rợn cả tóc gáy, phải chứ?!

      Chẳng lẽ chỗ này có mờ ám!!

      Cho nên chờ khi trở về, hai lời hỏi thăm các đồng nghiệp: "Mẹ nó, cái thư viện già như vậy rồi, bên trong phải tin đồn quỷ ám chứ?"

      "Quỷ ám?" Đám Vũ Mị mang nét mặt quỷ ám là cái gì nhìn .

      run run rẩy rẩy thuật lại : "Chính là quỷ đó? Tóc màu bạc, nhìn rất đáng sợ..."

      Mọi người đều nở nụ cười, nhìn như thấy đứa ngốc.

      "Nào có quỷ gì chứ? Cậu xem mình là phụ nữ à..."

      Lưu Diệp buồn bực suy nghĩ lát mới nhớ tới, cũng đúng, đối với những người này mà kiếp sau còn quan hệ gì với mấy hồn dẫ quỷ kia rồi, đều là tái tạo gien.

      cũng liền thở dài.

      Thấy mọi người cười dáng vẻ của , Lưu Diệp cũng cảm thấy bản thân như biểu diễn rakugo* vậy.

      *Rakugo: Là loại hình nghệ thuật giải trí truyền thống của Nhật Bản, chỉ có người diễn duy nhất. Người biểu diễn ngồi chiếc đệm, hướng mặt về phía khán giả, sử dụng đạo cụ đơn giản là chiếc quạt giấy và chiếc khăn tay để kể các câu chuyện theo phong cách hài hước và dí dỏm

      Ngược lại đám Vũ Mị tựa như nhớ tới cái gì, bỗng nhiên đến tin đồn , "Chẳng qua nghe người của mấy gia tộc lớn ngược lại thỉnh thoảng đến thư viện."

      "Đúng là có ý kiến như vậy, lúc bọn họ sống lại cũng cất giữ chút trí nhớ của kiếp trước, cho nên đời này nếu còn có người giữ thói quen đọc sách giấy, cũng chính là bọn họ, nhớ lúc ta đến trường nhiều lần đứng chờ ở đó, muốn xem những người đó đến cùng có hình dạng gì chút... Nhưng mà ai trong chúng ta từng thấy được, đoán chừng cũng là mọi người mù quáng truyền ra mà thôi..."

      Lưu Diệp cũng để vào trong lòng chút, nhịn được ở đó nghĩ, đứa bé kia phải là nhân vật lớn tài ba chứ?

      Với cái biểu cảm kia, vừa nhìn biết tuyệt đối phải đứa bé bình thường, cho nên mình gặp phải là ma quỷ gì, mà là người của những đại gia tộc kia?!

      Lần này Lưu Diệp cũng có chút do dự, phải quỷ, cũng phải sợ như vậy, cũng có lá gan học tập rồi, nhưng...

      Nếu như đối phương là người rất lợi hại, phải mình tùy tiện mấy câu bị vạch trần chứ?

      Song do dự quá vài giây, cũng cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều, phải bọn Vũ Mị cố ý đứng chờ à, bọn họ cũng chờ được, lên người của những đại gia tộc kia đều có ý tránh người.


      Đoán chừng , những người đó cũng chủ động tránh .

      Nghĩ như vậy, Lưu Diệp lại nổi dậy ý niệm đến thư viện.

      Có điều lúc đến lần nữa, cũng thêm phần lưu ý, nghĩ nếu có cái gì, nhanh chóng né tránh.

      Giống như hẹn nhầm với đối phương, nhiều lần, cũng có lần nào nhìn thấy người thiếu niên kia nữa, dần dần Lưu Diệp cũng yên lòng, mỗi ngày đều đúng giờ chạy tới thư viện học tập.

      Có điều chỉ học lý thuyết thôi chưa đủ, nhưng dù sao cũng có đám Vũ Mị mỗi ngày thúc giục nấu ăn, Lưu Diệp cũng yên tâm thoải mái dùng vật liệu bọn Vũ Mị mua bắt đầu luyện tay.

      Dần dần lúc đến thư viện cũng mang theo chút thức ăn mình làm, gần đây ở thư viện vẫn luôn ăn bánh mỳ quả làm muốn nôn luôn rồi.

      Kết quả ngày đó mới vừa chọn sách trở lại, phát hộp cơm mình để bàn thấy đâu nữa.

      Ban đầu còn tưởng rằng mình tìm nhầm bàn rồi cơ, nhưng ràng sách đều ở đây mà, mở tới trang nào cũng có biến hóa.

      Lần này bị dọa sợ rồi, hơn nữa đợi lúc , hộp cơm cho là biến mất thấy tăm hơi lại tìm được, hoàn hảo chút hư tổn đặt cái bàn ở lối vào, chẳng qua thức ăn bên còn chút nào, còn được cọ rửa sạch bóng loáng.

      Đây là tình huống gì vậy?!

      có chút buồn bực, chẳng lẽ có người trộm hộp cơm của để ăn?!

      Vấn đề là hộp cơm này ăn được nửa rồi mà!

      Tên trộm này đúng là để ý gì cả...

      Lưu Diệp nghĩ mãi xong, chờ khi trở lại, liền lại mang theo hộp cơm, lần này cố ý làm bộ chọn sách, có điều cũng nghĩ bản thân có thể bắt được tên trộ kia, dù sao người bình thường cũng ngu ngốc tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.

      Kết quả đợi khi nhanh chóng trở về, đúng là bắt được tên trộm kia.

      Hơn nữa cái kẻ trộm ngu ngốc kia phải ai khác, chính là tiểu shota tưởng là quỷ đó.

      Nhìn cũng là bộ dạng mười mười hai tuổi, dưới loại tình huống trước đó, cũng sợ dám nhìn kỹ.

      Bây giờ nhìn ràng, mới phát sắc mặt đứa bé này rất tái nhợt, chẳng qua nếu cẩn thận nhìn kỹ, thấy màu da mặt đứa bé này đều, tựa như gương mặt dương.

      Trước đó thấy, còn tưởng rằng nơi màu sắc đều là do ánh đèn chiếu vào, lúc này mới phát , mặt của tên tiểu tử này giống như bị bệnh lang ben vậy...

      Đối phương hiển nhiên lại càng hoảng sợ, nắm hộp cơm trong tay chặt, khóe miệng còn sót lại vài hạt cơm.

      ràng gương mặt xinh đẹp như vậy, nhưng bởi vì miệng ăn quá nhiều mà phồng lên.

      Lưu Diệp có chút biết làm sao, nếu là người lớn khẳng định trực tiếp mắng mỏ rồi, nhưng mà đối với phương chỉ là đứa bé, nhìn lại cách ăn kia, giống như đứa này đói bụng rất nhiều ngày rồi.

      cũng dịu giọng lại, nếu cơm bị người ăn, cũng làm người tốt làm đến cùng, giống như dỗ dành trẻ con, cúi người xuống cười : "À... sao, em ăn , đừng sợ..."

      Đứa bé kia chần chừ lúc, hình như còn xác nhận rốt cuộc có ác ý hay .

      Ánh mắt nhìn về phía , sắc bén giống như có thể xuyên thấu lòng người.

      Lưu Diệp phải người có tính công kích, ánh mắt của rất thuần khiết lương thiện, chút ác ý cũng có.

      Cho nên rất nhanh đứa bé này cũng do dự nữa, ăn từng miếng từng miếng.

      Nhìn cách ăn của tên sói đói này, làm cho Lưu Diệp sợ hết hồn.

      Quả nhiên là đói nóng nảy mới có thể trộm hộp cơm của .

      Lưu Diệp thừa dịp cậu ăn cơm, nhịn được đánh giá đứa bé này từ xuống dưới, quần áo giặt đến trắng bệch, còn có giày dưới chân lộ ra đầu ngón chân, ngẩng đầu lên nhìn bộ dáng nhếch nhác ăn hết mấy hạt cơm cuối cùng...

      Người này... phải là... Đứa trẻ lang thang chứ?
      Phong Vũ Yên, TrâuHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :