1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Nàng phi lười có độc - Nhị Nguyệt Liễu

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 8: Động xuân tâm

      Editor: Puck


      Nhìn bóng dáng mảnh mai biến mất nơi khúc quanh, bên môi Quân Dập Hàn nhếch lên nụ cười ý vị sâu xa. trung vang lên mấy tiếng “Gù gù”, con chim bồ câu toàn thân trắng như tuyết vỗ vội cánh đậu đầu vai , đưa tay lấy thư trong ống thư mở ra, nụ cười trong mắt càng sâu thẳm. Xem ra lờ mờ, chỉ có điều vội, ràng có ngày mở ra, tin tưởng người kia cũng vô ích, đầu ngón tay vân vê, thư lập tức hóa thành làn khói tan biến trong gió.

      Sau khi trở về phòng, Ôn Noãn xem xét lại rồi ngã đầu nằm ngủ, giằng co buổi chiều, sau khi dựa vào mấy viên ba đậu giải quyết vấn đề, nàng mạnh mẽ chống đỡ thân thể lười biếng hầu hạ người nam nhân kia, ngờ bị ghét bỏ, thôi thôi, dù sao thể quét sạch ấn tượng tốt chỉ trong hai ngày, nhìn chiều nay cần người đỡ cũng có thể đứng, lúc quát nàng trung khí mười phần *, có lẽ thể chết trong chốc lát được. Ngủ chút, trời đất bao la ngủ lớn nhất, Ôn Noãn cọ cọ trong chăn mềm mại lập tức ngủ.

      (*) Trung khí trong Đông y chỉ phần khí trong dạ dày có tác dụng tiêu hóa thức ăn. Trung khí mười phần tức là khí lực đầy đủ, khỏe mạnh.

      Đợi đến khi nàng tỉnh lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài là khoảng đen kịt, nhìn giường đệm bên cạnh trống , nàng gọi Minh Nhi hỏi: “Vương gia còn ở thư phòng?”

      “Tiểu thư, trước Trần quản gia tới truyền lời, thân thể Vương gia khó chịu sợ ảnh hưởng Vương phi nghỉ ngơi, nên vẫn ở sảnh chính, chờ sau khi thân thể Vương gia khỏi trở lại bồi Vương phi.” Minh Nhi đáp lời đồng thời cúi đầu bày xong bánh ngọt bàn, lại đưa trà ngon pha cho nàng.

      Thói quen ăn uống của Ôn Noãn cũng có quy luật, như Bạch Ưng báo lại cho Quân Dập Hàn, tỉnh rồi ăn rồi ngủ, vì vậy lúc nàng ngủ dù là thời gian dùng cơm Minh Nhi cũng gọi nàng, nhưng sau khi nàng tỉnh lại Minh Nhi chuẩn bị xong thức ăn mà nàng thích trước tiên, để nàng lấp đầy bụng.

      Ôn Noãn cũng để trong lòng lời Trần quản gia truyền đến, đến ngủ chung với nàng cũng tốt, tránh cho nam nhân sắp chết kia đến sàm sỡ nàng, đến lúc đó lỡ như xúc động lưu lại cho nàng die enda anle equu ydonn mồ côi từ trong bụng mẹ, còn muốn nàng giúp chăm sóc con chồng trước, cuộc sống của nàng có thể xong rồi. Vì vậy, nàng rất hài lòng với quyết định này của Quân Dập Hàn, dù sao, buổi tối phải là lúc thích hợp để gây ấn tượng tốt, huống chi nàng còn chuyện quan trọng hơn cần làm, đây là giải quyết trá hình vấn đề phức tạp của nàng thành tiện lợi, nàng hẳn nên cảm tạ .

      Tiện tay nhặt miếng quế hoa cao lên bỏ vào trong miệng, ngước mắt thấy khuôn mặt bé đỏ bừng thẹn thùng của Minh Nhi cúi xuống, khỏi thầm kỳ quái trong lòng, sao hôm nay nha đầu này động chút là đỏ mặt, nếu phải ngã bệnh... Chẳng lẽ động xuân tâm?

      “Minh Nhi, em cảm thấy Bạch Ưng thế nào?” Ôn Noãn giống như tùy ý hỏi.

      ? Vô cùng tốt.” Minh Nhi chân tướng trả lời.

      “Em thích ?” Ôn Noãn hỏi trực tiếp, thay vì quẹo bảy quẹo tám đánh thái cực còn bằng thẳng sảng khoái chút.

      “Hả?” Minh Nhi trợn to mắt lắp bắp , “Tiểu thư, tiểu thư gì vậy, gì thế.” Nàng mới thích lưu manh côn đồ đứng đắn đó.

      “Chẳng lẽ em thích người khác?” Ôn Noãn trầm tư sờ cằm, “Nhưng em theo ta vào phủ cũng mới hai ngày, thấy tiếp xúc với Bạch Ưng hơi nhiều chút...”

      “Tiểu thư, tiểu thư bậy nữa Minh Nhi để ý đến người.” Minh Nhi tức giận nhìn Ôn Noãn chằm chằm.

      phải động xuân tâm?” Ôn Noãn hiểu nhìn nàng, “Vậy hôm nay em giải thích được mặt đỏ làm gì?”

      “Dạ, dạ... Ôi, bếp còn chưng canh hạt sen nấm tuyết cho tiểu thư, Minh Nhi nhìn xem xong chưa.” Minh Nhi quay người chạy ra ngoài, nàng sợ tiểu thư hỏi thêm, suy đoán nơi đáy lòng nàng nhịn được mà tràn ra ngoài: Nhất định tối hôm qua tiểu thư quá khỏe mạnh cường hãn làm sợ Vương gia, cho nên còn lâu Vương gia mới nguyện ý ngủ cùng tiểu thư. Những lời như vậy, nàng nương còn chưa xuất giá ra thế nào, trời ạ, mắc cỡ chết người.

      Minh Nhi che mặt càng nóng thêm ngồi chồm hổm cạnh bờ ao gió lạnh thổi, thổi rồi lại thổi ngay sau đó trái tim nàng đầy ưu sầu, cảm giác sâu sắc tiếp tục như vậy cũng phải là cách, từ sau tân hôn Vương gia vẫn ở riêng với Vương phi, làm chuyện cười cho bọn hạ nhân, cho rằng Vương phi được sủng ái, vẫn phải tìm thời cơ chuyện này với tiểu thư mới được. Nhưng mà như thế nào đây? Đáy lòng Minh Nhi rất khổ não rối rắm.

      “Này, nha đầu, mình đứng chỗ gió lạnh thổi nghĩ gì thế?” biết Bạch Ưng từ đâu xuất ngồi bên cạnh hứng thú nhìn khuôn mặt nhắn thay đổi liên tục.

      “Ngươi cách xa ta chút.” Khuôn mặt Minh Nhi tràn đầy ghét bỏ trừng mắt nhìn Bạch Ưng.

      “Ngươi thấy ta mất hứng?” Bạch Ưng ngẩn người hỏi, chẳng lẽ nha đầu này vẫn còn nhớ tối hôm qua mình đẩy nàng ra trêu đùa chủ tử?

      “Tại sao thấy ngươi ta phải cao hứng.” Minh Nhi trừng mắt.

      “Nha đầu ngươi ngược lại có ý tứ.” Bạch Ưng bị vẻ mặt con thỏ nổi giận của nàng làm vui vẻ, dứt khoát di chuyển lại gần nàng.

      “Da mặt ngươi quá dày quá đáng ghét.” Minh Nhi đứng dậy, được hai bước lại quay lại, “Ngươi muốn ở đây nán lại .” Bởi vì mặt mũi tràn đầy nụ cười đến quyến rũ của nàng quay lại, tự cho rằng nha đầu này cách nào ngăn cản sức hấp dẫn của , Bạch Ưng còn chưa ý thức được hàm ý trong lời này của nàng, nàng nhấc chân đạp mạnh.

      “Tủm tủm.” Bạch Ưng - hộ vệ tổng quản phong lưu của Vương phủ - đại hồng nhân bên cạnh Vương gia trực tiếp thành ướt sũng.

      “Cứ ở trong ao mà ngây ngô .” Minh Nhi hung hăng đạp mấy cục đá vụn lên đầu vừa mới lộ ra, lúc này mới hài lòng quay người .

      “Chà, nha đầu này, thú vị.” Bạch Ưng cả người nằm sấp bờ nhìn bóng lưng Minh Nhi chiếu mặt nước, cười đến rất phơi phới.

      “Nha đầu này hôm nay rất kỳ quái.” Ôn Noãn bên trong lòng lắc đầu tiếp tục ăn bánh ngọt và uống nước trà của nàng.

      Đên lạnh như nước, trăng treo cao, bóng đen mảnh mai thân thủ thoăn thoắt nhàng linh hoạt leo qua tường cao chỗ hẻo lánh của Vương phủ, lâu sau nàng đến hậu viện phủ Tướng quân tung người vào, quen cửa quen nẻo vào viện tĩnh lặng nhất, mở cửa phòng ngủ lách mình tiến vào, trở tay đóng cửa lại.

      tới bên cạnh giường, nàng gõ ba cái ở đầu giường trước, sau đó đưa tay đến dưới giường tìm cái nút nổi lên ấn ba cái, giường lập tức tiếng động di chuyển, ngay sau đó nàng dùng chân vẽ ba vòng ngược chiều kim đồng hồ mặt đất lộ ra chút khe hở nào, mặt đất kia mở ra lối vào thông đạo đủ cho người, sau khi nàng tiến vào, trong nháy mắt mặt đất đóng lại, giường cũng về vị trí cũ, im hơi lặng tiếng ngay cả tua rua ở đầu giường cũng lay động.


      Chương 9: Tiểu bá Vương ở Kinh thành

      Editor: Puck


      Theo lệ thường, sau khi Ôn Noãn cho Quân Dập Hàn ăn sáng xong trở lại viện lười biếng đón ánh bình minh, lại ở sạp mỹ nhân ngủ, thời gian nhàn nhã này vừa lòng, nếu Vương gia bệnh tật đó nhanh chóng về trời tốt hơn. Ôn Noãn nghĩ tốt đẹp ngủ càng thêm ngọt ngào.

      “Đây chính là tam tẩu dữ dội lại khí phách, săn sóc lại hiền huệ trong truyền thuyết của ta?” Bên giường Ôn Noãn có thanh niên xinh đẹp chừng mười bốn mười lăm tuổi khom người khụy gối đứng, giọng sung mãn chất vấn, ngay sau đó đưa tay nâng cằm nàng, chuyển mặt nàng sang trái ngó chút rồi sang phải xem chút, chân mày ngọn núi của thanh niên nhíu lại, rất thất vọng hỏi tùy tùng bên cạnh, “Sơ Cửu, ngươi có thể nhìn ra vị tam tẩu này dữ dội ngang ngược ở đâu?”

      “Gia, trước cần biết Vương phi này dữ dội hay dữ dội, khí phách hay khí phách, bây giờ ngài gặp được người, chúng ta trở về trước , nếu để cho Vương gia biết ngài lại trộm xuất cung, leo tường chuồn êm vào Vương phủ, còn chạy tới nhìn trộm Vương phi ngủ, đến lúc đó ngài chịu.” Sơ Cửu lau mồ hôi, vẻ mặt đau khổ khuyên nhủ.

      “Hừ, sợ cái gì, gia mới sợ.” Thiếu niên mạnh miệng trả lời, khôi phục lại vẻ mặt bình tĩnh ấm ức : “Nghĩ tới tam ca ta tuấn dật phi phàm dũng vô địch độc nhất vô nhị, sao lại cưới ... như vậy.” Chân mày hơi rối rắm, như suy nghĩ xem có từ gì mới có thể hình dung nữ nhân trước mắt này thích hợp nhất.

      “Gia, thể lung tung được, cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu bàn luận này của ngài để cho Hoàng thượng biết được, đến lúc đó xong.” Sơ Cửu sợ đến mất hồn mất vía.

      “Hoàng thượng và tam ca là huynh đệ ruột thịt cùng mẹ sinh ra, tình cảm hòa hợp há có thể để ý đến những thứ này.” Thiếu niên thèm để ý, tay vẫn cầm cằm Ôn Noãn nhìn trái nhìn phải để ra kết quả.

      “Ưmh, Minh Nhi, đừng làm rộn.” Cuối cùng Ôn Noãn bị vòng tới vòng lui choáng váng đầu, lầu bầu mở miệng nhưng vẫn mở mắt ra.

      “Minh Nhi? Thứ gì?” Đầu ngón tay của thiếu niên vẫn nắm chặt cằm Ôn Noãn.

      “Gia, ta vẫn nên tranh thủ die nda nle equ ydo n thời gian hồi cung thôi.” Giọng Sơ Cửu tràn đầy cầu khẩn, nếu tiếp tục ở lại trái tim của ngừng lại thể, trong này thường ngài là tiểu bá Vương ở Kinh thành làm ầm ĩ còn chưa tính, dù sao ai có thể quản ngài, xảy ra chuyện cũng thiếu người che chở ngài. Nhưng bây giờ đây là Hàn Vương phủ, cũng thể tùy ý ngài dính vào.

      Cằm Ôn Noãn truyền đến đau nhức từng cơn, nàng nhíu mày vừa định mở mắt ra cảm giác đau đớn này lại biến mất, ngay sau đó cũng lười mở mắt ngủ tiếp.

      “Ôi, trở về thoi.” Thiếu niên nhìn Ôn Noãn giằng co nửa ngày cũng tỉnh, trng giọng tràn đầy thất vọng nồng đậm, hai bước bây giờ quả cam lòng, luôn có cảm giác tam ca độc nhất vô nhị đúng là bắp cải bị heo ủn *.

      (*) bắp cải bị heo ủn: ngôn ngữ mạng dụ điều tốt bị hủy hoại tàn phá.

      Đúng, đây chính là đầu heo!

      Cuối cùng thiếu niên tìm được từ khít khao để hình dung nữ nhân trước mắt, trắng trắng mềm mềm ôn hòa vô hại, nhìn cũng làm người ta nhịn được ý nghĩ muốn bắt nạt, đây phải heo là gì? Điểm duy nhất giống chính là hơi gầy, cằm nhọn đẹp mắt nhìn là đẹp nhưng chính là giống như bị đói quanh năm.

      ngẫm nghĩ, bất bình die enda anle equu ydonn thay tam ca độc nhất vô nhị của , nếu tam tẩu đúng là dữ dội khí phách như trong lời đồn miễn cưỡng có thể xứng với tam ca của , nhưng dáng vẻ “Heo con” này... Thiếu niên hai ba bước trở lại nhấc chân đá về phía sạp mỹ nhân.

      “Thiếu gia!” Sơ Cửu hoảng sợ.

      “Ôi!” Ôn Noãn té đau nhức, bò người dậy, mắt buồn ngủ mờ mịt mở ra nhìn lên, rất nhanh chóng bắt được mục tiêu, nàng tiến lên mấy bước vòng quanh người thiếu niên sau khi làm ác định rời , khóe môi tươi cười, giọng bình tĩnh hỏi, “Mới vừa rồi là ngươi đạp giường của ta?”

      sai, chính là gia” Trong mắt thiếu niên dâng lên khinh thường nồng đậm, quả nhiên nhìn lầm, đây chính là đầu heo mặc cho người ta bắt nạt, bị đạp còn tươi cười đối đãi.

      tìm lộn người là được rồi.” Ôn Noãn cười tiếp, sau đó đột nhiên tung cước.

      “Phịch.” Thiếu niên đề phòng bị nàng bất ngờ tập kích, bị đạp phải cái mông trực tiếp chạm đất chật vật chịu nổi, nhìn vết hài ràng ngực, trong cơn giận dữ, bật dậy vén tay áo muốn tiến lên đánh người, là tiểu bá Vương của Kinh thành, còn chưa từng có ai dám đạp như vậy.

      “Phịch.” Chạm đất lần nữa, lại bật lên, tiếp tục tiến lên.

      “Phịch.”

      “Phịch.”

      ...

      “Thiếu niên, ta đổi lại hình thức được ?” Ôn Noãn nhón chân lên, lắc đùi phải hơi ê ẩm, hiểu từ đâu xuất tiểu hài tử vì sao chỉ biết lặp lại động tác đánh người, làm hại nàng cũng lười đổi tư thế đánh trả, vẫn tái diễn động tác đạp người để cho nàng tê chân.

      Thiếu niên cắn răng giãy giụa bò dậy từ đất, vốn định xông lên tiếp, lại bị lời này của Ôn Noãn đánh cho sững sờ, thoáng chốc hai gò má bùng cháy vì thẹn mà tức giận, đường đường là tiểu bá Vương của Kinh thành lại bị nữ nhân chọc tức, ngừng nhảy lên phía trước, sỉ nhục, sỉ nhục lớn lao.

      Diện mạo thiếu niên dữ tợn, đầu ngón tay khẽ chụp đến sạp, chân sạp lập tức vào trong tay , nắm chặt chân sạp, cặp mắt nảy sinh ác độc bước mấy bước tiến đến giơ chân sạp đánh về phía đầu Ôn Noãn.

      “Sở Hoan!” Tiếng quát uy nghiêm khẽ vang lên.

      Chân sạp trong tay thiếu niên vừa mới chạm vào tóc Ôn Noãn đành dừng lại, cổ cứng ngắc chậm rãi xoay về phía thanh phát ra, vẻ mặt dữ tợn hoảng sợ, lắp bắp : “Tam, tam, tam ca.”

      Ôn Noãn nhìn vẻ mặt như gặp quỷ kia, yên lặng thu ngân châm đầu ngón tay trong tay áo lại, lòng hả hê chờ xem kịch vui.

      Quân Dập Hàn trầm mặt được Bạch Ưng đỡ tiến lên, vẻ mặt lạnh lùng nhìn thiếu niên : “Đệ làm cái gì?”

      “Đệ... Đệ...” Quân Sở Hoan căng thẳng lắp bắp nên lời, ngay sau đó ý thức được mình còn giơ chân sạp về phía đỉnh đầu “Tam tẩu” của mình, lòng muốn thu lại, kết quả lại nhất thời nóng lòng tay cầm chân sạp khẽ run, mắt thấy chân sạp này đập thẳng về phía trán Ôn Noãn.

      Bỗng nhiên bên cạnh có tay đưa ra kéo Ôn Noãn linh hoạt nhích sang bên cạnh, nàng may mắn thoát khỏi tai ương này. Ôn Noãn chưa tỉnh hồn nhìn về phía tay nắm cổ tay mình, mà tay kia sớm buông ra, nàng nhất thời phân biệt rốt cuộc là Quân Dập Hàn cứu mình hay Bạch Ưng bên cạnh bên cạnh cứu mình.

      “Tam ca, đệ cố ý.” Trán Quân Sở Hoan đầy mồ hôi, cúi thấp đầu nhận sai với Quân Dập Hàn.

      “Trộm xuất cung leo tường vào trong phủ ta, bất kính với Vương phi, ức hiếp huynh tẩu, đây chính là ta tận mắt nhìn thấy, đệ còn muốn ngụy biện?”
      Nhistone thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10: Vậy mà ngã

      Editor: Puck


      Quân Sở Hoan sợ run cả người, đầu cúi xuống thấp hơn, cung kính : “Sở Hoan làm sai, kính xin tam ca trách phạt.” Lại chuyển sang Ôn Noãn , “Sở Hoan còn bé hiểu chuyện, mạo phạm tam tẩu, kính xin tam tẩu tha thứ.”

      Ơ, đứa này vẫn còn rất sợ Quân Dập Hàn, nghe gọi nàng là “Tam tẩu”, chắc cũng là Hoàng tử, xem ra là thiếu niên quần là áo lụa được nuông chiều từ , nàng cũng muốn chấp nhặt với nó.

      gì tha thứ hay tha thứ, cũng chỉ đùa chút có gì mạo phạm.” Ôn Noãn cười trừng mắt với , ngay sau đó nghiêng đầu với Quân Dập Hàn, “Vương gia, vi thê vô cùng buồn bực, Sở Hoan cố ý xuất cung đến bái kiến tân tẩu tẩu ta, vi thê nhất thời vui mừng đùa giỡn với Sở Hoan, cũng phải như Vương gia nghĩ, Vương gia cũng cần trách phạt Sở Hoan.”

      “Hả?” Quân Dập Hàn hứng thú nhíu mày về phía nàng, “Bổn vương cũng muốn biết Vương phi và tam đệ vui mừng đùa giỡn cái gì, để cho tam đệ nổi nóng cầm chân sạp nhắm đầu Vương phi đập tới?”

      “Khụ khụ, cái này sao...” Ôn Noãn như hơi khổ sở , “Cái này đúng là ngôn ngữ của vi thê hơi quá, vi thê thấy Sở Hoan xinh đẹp nên thuận miệng câu dáng vẻ này giống nam tử ngược lại cực kỳ giống nương xinh đẹp nữ giả nam trang.”

      Nàng vừa lời này ra, Sở Hoan vốn tò mò muốn biết nàng giải thích như thế nào, sắc mặt ửng hồng còn kèm theo chút cổ quái, còn Quân Dập Hàn và Bạch Ưng cùng nhìn về phía mặt , nhất là Bạch Ưng hai mắt híp lại miệng che đậy , “Vương phi vậy, nhìn kỹ tứ điện hạ xinh đẹp như nương.”

      Sắc mặt Sở Hoan biến thành đen thui trong nháy mắt, cặp mắt trợn tròn lên nhìn Bạch Ưng chằm chằm, cắn răng die ndda nle equ ydo n nghiến lợi : “Ngươi mới là nương, cả nhà ngươi là nương, xằng bậy nữa, coi chừng tiểu gia ta cắt đầu lưỡi ngươi.”

      “Sở Hoan.” Quân Dập Hàn lạnh lùng mở miệng.

      “Tam ca.” Sở Hoan lập tức từ sư tử giương nanh múa vuốt biến thành con cừu ngoan ngoãn.

      Chậc chậc, thuần phục tệ, Ôn Noãn đánh giá đúng trọng tâm.

      “Hôm nay nể mặt tam tẩu đệ tha cho đệ lần, bây giờ lập tức trở về cung đóng cửa suy nghĩ.”

      “Cám ơn tam ca.” Sở Hoan khẽ cúi đầu khom lưng thi lễ, xoay người rời , mới được hai bước lại lộn trở lại, dáng vẻ phục tùng với Ôn Noãn, “Cám ơn tam tẩu.” miệng cám ơn nhưng chỉ làm đủ lễ số trước mặt Quân Dập Hàn, trong lòng lại nghiến mạnh răng, khi nào phải nếm buồn bực thiệt thòi như vậy, báo lại nàng phải là tiểu bá vương Kinh thành!

      Cám ơn hay giả, Ôn Noãn cũng để ý nhiều. Nàng hài lòng sờ sờ đầu rất hiền từ, “ là hài tử ngoan làm lòng người thương .”

      “...” Sở Hoan cắn răng bực tức rời .

      “Vương phi ngây ngô ở trong viện đến phiền muộn?” Quân Dập Hàn rất ân cần với Ôn Noãn vẫn cười đến “Hiền lành” về phía bóng lưng Sở Hoan.

      “Sao có thể.” Ôn Noãn thuận miệng đáp, cuộc sống như vậy nàng sống rất thích ý sao lại buồn bực, nhưng khi đối diện với ánh mắt cười như cười của Quân Dập Hàn nàng lập tức giật mình, lời chuyển thành mang theo ba phần uất ức nhàn nhạt, “Sao lại die enda anle equu ydonn phiền muộn, ngày ngày ở trong phủ đập vào mắt đều là những bài trí thay đổi này, quả thực làm người ta chán nản, lúc trước nghe Minh Nhi hôm nay miếu Nguyệt Lão có hội, biết Vương gia có thể ra ngoài dạo với vi thê ?” Nàng đồng thời khẽ cúi đầu xuống, khóe mắt hơi nhếch lên giống như nhìn trộm phản ứng người trước mắt, tỏ vẻ ngượng ngùng lại đầy mong đợi.

      “Nếu Vương phi cảm thấy hứng thú, vi phu đương nhiên cùng .” Quân Dập Hàn đồng ý dưới vẻ mặt hớn hở “Lòng tràn đầy mong đợi” của nàng, hơi lạnh nơi đáy mắt lộ ra ý vị sâu xa.

      Thế mà lại đồng ý?

      Ôn Noãn ngẩng đầu lên, hơi có vẻ tin nhìn , sắp chết còn có hơi sức theo nàng ra ngoài lộn xộn? Phải nên trực tiếp từ chối chứ?

      “Vẻ mặt này của phu nhân...” Quân Dập Hàn hơi “Nghi ngờ” mở miệng hỏi.

      “Mừng rỡ.” Ôn Noãn lập tức toét miệng cười lớn lộ vẻ mình quả rất vui, chỉ có điều trong ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn, cảm thấy nụ cười này rất gượng gạo.

      Xe ngựa dừng lại cách miếu Nguyệt Lão xa, Ôn Noãn đỡ Quân Dập Hàn từ từ bước về phía miếu Nguyệt Lão, Bạch Ưng tìm chỗ dừng xe ngựa. Phía trước miếu Nguyệt Lão náo nhiệt dứt, người có tình đến lễ tạ thần, phụ mẫu dẫn theo nữ tử đến cầu duyên, cũng thiếu nữ tử mặt phấn má đào muốn thỉnh cầu hôn phu tốt, ba năm tỷ muội hẹn nhau cùng . Ôn Noãn phải cảm thán, từ cổ chí kim, ông tơ bà nguyệt đều là lão thần tiên tốt phước.

      “Phu nhân muốn cầu ước nguyện?”

      “Hả?”

      Quân Dập Hàn đưa tay chỉ sang trái, Ôn Noãn nhìn theo phương hướng đó lúc này mới chú ý đến cây nhân duyên treo đầy tơ lụa màu đỏ, cần phải tơ lụa màu đỏ phía kia tất nhiên chứa đầy mong đợi tình chân thành của vô số nam nữ.

      Trái tim Ôn Noãn xẹt qua chút ảm đạm, nàng vốn định cần, nhưng khi nhìn thấy ý cười ấm áp của Quân Dập Hàn nhìn mình, đành nâng lên nụ cười ngượng ngùng, giọng mang đầy vui vẻ, “Vậy Vương gia ở chỗ này chờ vi thê, vi thê lát trở lại.” Tay vừa định buông cánh tay ra, lại “Làm phiền” hỏi, “Vương gia, nếu vi thê đỡ ngài tìm chỗ ngồi.”

      cần, hai ngày nay thân thể chuyển biến tốt, phu nhân mau .”

      Chuyển biến tốt?

      Trái tim Ôn Noãn nhảy lên, giật mình buông cánh tay đỡ tay , quả thấy đứng vững mặc dù thoạt nhìn rất suy yếu, nhưng tuyệt đối gió vừa thổi gục xuống.

      Vậy cũng hay, rất ổn!

      Ôn Noãn cẩn thận bước về phía cây nhân duyên, người khác thấy chỉ nàng tình ý dứt với phu quân mình, thiếu nữ tử che miệng cười khẽ dứt, nhưng thấy nàng có phu quân xuất chúng như thế lại cảm giác đổi lại là mình cũng vậy, đáy lòng lại ngừng hâm mộ nàng, khi qua Quân Dập Hàn thể thiếu vụng trộm đưa ánh mắt đầy trái tim hồng liếc trộm . Mà mục đích chính Ôn Noãn quay đầu là... Nàng muốn nhìn xem Quân Dập Hàn có thể thể lực cạn kiệt hết chống đỡ nổi ngã thẳng xuống đất dậy nổi .

      Nhưng làm Ôn Noãn thất vọng, Quân Dập Hàn vẫn trong gió xuân và trong các nương liên tiếp đưa tình sừng sững ngã!

      Thế mà lại ngã?!

      Ôn Noãn rút sợi tơ hồng cầm viết nhanh chóng viết xoẹt xoẹt!

      Quân Dập Hàn nhìn dáng người mảnh mai lại càng lộ vẻ phóng khoáng, bên môi dâng lên nụ cười hàm ý, biết nàng liên tục quay lại nhìn phải vì có tình sâu ý nặng gì với mình, là gì trong lòng biết , càng theo ý nàng.

      Nàng nguyện ước gì đây? Quân Dập Hàn cười lạnh, có lẽ cái này cũng khó đoán.
      MitNa Minh thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 11: Tha du bình

      Editor: Puck


      (*) Tha du bình 拖油瓶

      Xét về nghĩa đen: tha du bình = kéo bình đựng dầu

      Xét về nghĩa bóng: tha du bình = con chồng trước được phụ nữ mang theo khi tái giá, hay “con ghẻ”. Đây còn là câu chửi mang hàm ý độc địa, bởi vì thời xưa phụ nữ tái giá và đứa con ghẻ thường bị chê cười xa lánh.

      Vì sao từ nghĩa đen là “kéo bình dầu” lại suy ra nghĩa bóng là “con ghẻ”? Bởi vì nông dân cổ đại dùng ống trúc đựng dầu, dầu dùng sinh hoạt của thôn đều do 1, 2 người mua, mỗi lần cần rất xa để mua 7, 8 ống cồng kềnh, nên kéo lê dưới đất. Dầu kéo vừa nặng vừa vướng víu lại toàn là dầu mua cho người ta, dầu của mình chiếm phần rất . Người chồng sau phải nuôi con của người ta, mang họ nhà người ta, hơn nữa còn bẩn thỉu lôi thôi lếch thếch, vướng chân nhìn vướng mắt, nên so sánh nó với bình dầu mua hộ bị kéo lê đường. (Nguồn: thuynguyetvien.wordpress)

      Ôn Noãn rất hài lòng nhìn mấy chữ to thanh thoát mình tự ghi, tìm tảng đá buộc chặt, nàng dùng sức ném lên , quả nhiên tìm được chỗ cao nhất như nàng mong muốn, như vậy nguyện ước của nàng chắc mau chóng trở thành thực! Ôn Noãn nhìn tơ hồng tung bay tên đỉnh cao, trong lòng rất thỏa mãn.

      Chỉ có điều hình như nhiệm vụ này nằm trong phạm vi quản lý của Nguyệt lão, cũng biết Nguyệt lão có trông nom hay mặc kệ.

      Nhưng cho dù Nguyệt lão trông nom hay mặc kệ, có thể ra nguyện vọng trong đáy lòng mình treo lên đỉnh cao nhất bay phất phơ trong gió, đây cũng là chuyện khiến tâm tình người ta rất vui vẻ.

      Vẻ mặt Ôn Noãn hài lòng, định về, sau lưng lại truyền đến giọng già nua trung khí mười phần: “ nương, xin dừng bước.”

      Nàng nghiêng đầu nhìn về phía sau, thấy cư sĩ mặc đồ như lão đầu cười tít mắt ngoắc mình.

      “Có chuyện gì sao?” Ôn Noãn nhíu mày cảnh giác nhìn , hàng này hơn phân nửa là lừa tiền.

      nương mặt nương đào hoa hồng loan tinh động hẳn là nhân duyên tới, đến đây, lão phu đoán quẻ cho nương.” Lão đầu kia cười híp cả mắt ngoắc ngoắc nàng, nhìn giống lão đầu rất hạnh phúc hơn.

      Nhưng mà...

      Ôn Noãn xoay người rời , cầu tài tới miếu cầu tài, ai tới đây, lời kẻ bịp bợm cần đến chỉ số thông minh, coi như nàng là kẻ ngu?

      “Này, nương, đừng .” Lão đầu hô to.

      Ôn Noãn để ý tới tiếp tục .

      “Này, nương.” Lão đầu kia thấy Ôn Noãn vốn để ý đến , gấp đến độ vỗ đùi quát thẳng: “ nương, nghe lời lão phu quý trọng người trước mắt, nếu bỏ qua nương hối hận suốt đời.”

      Bước chân Ôn Noãn ngừng về phía trước, tin mới là lạ, người trước mắt đất chôn đến cổ, điện Diêm Vương die nda nle equ ydo n mà mở rộng cổng chính, bỏ sót cũng phải bỏ qua, cho nên lão đầu này chính là tên lừa gạt theo tiêu chuẩn, ngay cả gạt người cũng xui xẻo lừa gạt vận mệnh như trò đùa.

      Huống chi...

      Ôn Noãn tự giễu cười tiếng, nàng hoàn toàn cần nhân duyên chó má này.

      “Nương nương, nương nương.” Ôn Noãn mất tinh thần đột nhiên cảm thấy đùi nặng xuống, cúi đầu nhìn lại, mấy thấy nắm gạo nếp ước chừng tuổi cực kỳ khả ải nắm chặt chân mình, miệng chảy đầy nước miếng toét miệng gọi mình là “Nương nương.”

      Ôn Noãn cười lại tiếng, chút toan tính dâng lên trong trái tim bị nắm gạo nếp khả ái đánh tan, nàng ngồi xổm người xuống, đỡ thân thể tròn vo khẽ dao động sắp đứng vững, khẽ nhéo lên cái mũi xinh xắn dịu dàng : “Tiểu Đoàn tử, nương thể nhận bậy nha.”

      “Khanh khách.” Tiểu Đoàn tử hiểu nàng gì, lại bị cử động này của nàng làm cho tức cười, đưa tay mập mạp tóm tay nàng.

      Ôn Noãn vội vàng đỡ thân thể của bé, thấy bé cười đến híp cả mắt, dáng vẻ túm tay mình đáng , nhất thời tính trẻ con nổi lên, ngón tay vòng mấy vòng giữa tay trắng nõn nà của bé rồi mới để cho bé bắt được, tiểu Đoàn tử lập tức nhét ngón tay trắng nõn của nàng vào trong miệng, mút mạnh, răng sữa nhàng cọ sát ngón tay mang theo hơi ngứa...

      ... Đây là coi ngón tay nàng trở thành gì kia?

      Gương mặt Ôn Noãn lập tức hơi nóng lên, biết có nên rút ngón tay ra hay để cho bé tiếp tục cắn, bên cạnh lại có phụ nhân trẻ tuổi vội vã xông tới, vừa ôm chặt lấy tiểu Đoàn tử, cặp mắt nhìn Ôn Noãn chằm chằm.

      Đây là coi nàng như bọn buôn người?

      Ý niệm này của Ôn Noãn vừa mới xẹt qua, phụ nhân trẻ tuổi cuối cùng lại gì, tay ôm tiểu Đoàn tử khẽ nới lỏng ra, mà tiểu Đoàn tử nằm đầu vai phụ nhân đó, móng vuốt đưa về phía nàng, chu miệng mềm mại, “Oa” khóc lớn, mồm miệng ràng thầm: “Nương nương... Bà nội...”

      ... Gương mặt Ôn Noãn nóng bỏng trong nháy mắt, nhìn ngón tay còn lưu lại nước miếng sáng lóng lánh của tiểu Đoàn tử, vội vàng lau lên người, đứng dậy ngẩng đầu lại thấy trong đám người die enda anle equu ydonn nhộn nhịp cách vài bước, trong tròng mắt ngày thường hơi lạnh của người nào đó hàm chứa vui vẻ hời hợt, như lửa hồng, đứng thẳng người, tay thả lỏng về phía sau, vẻ mặt nhu hòa nhìn nàng, như có gió thổi qua vài cánh đào từ từ rơi xuống, mở miệng khẽ gọi, “Phu nhân.” Giống như trung khí đủ lại như bao hàm tình cảm dịu dàng.

      Gió qua hoa ảnh động, chính là người ngọc

      Người ngọc là người ngọc, chỉ tiếc người ngọc sắp chết.

      Mắt Ôn Noãn khẽ nhíu, bước nhanh ra phía trước, áy náy : “Vi thê lâu hại Vương gia chờ lâu, Vương gia mệt mỏi? Nếu mệt mỏi chúng ta trở về phủ .”

      cùng phu nhân ra ngoài giải sầu, tất nhiên phải để cho phu nhân tận hứng mới phải, sao có thể bỏ dở giữa chừng. Huống chi gần đây Hoàng huynh cho ít dược liệu quý giá, các ngự y cũng hết sức, ngày gần đây thân thể vi phu dần chuyển biến tốt, tinh thần cũng tốt hơn vài ngày trước, vì vậy phu nhân cần chú ý đến thân thể vi phu.”

      Quân Dập Hàn rất săn sóc, Ôn Noãn nghe vô cùng.... Lo lắng!

      Nếu là trước đây càng chỉ cảm giác ổn, bây giờ nàng bắt đầu hơi lo âu, dựa theo trạng thái “Tốt” như vậy phát triển tiếp, chẳng lẽ chết ?

      “Phu nhân, sắc mặt của nàng tốt lắm, có phải khó chịu chỗ nào ?” Ánh mắt Quân Dập Hàn tĩnh mịch “Ân cần” hỏi.

      có, có, vi thê đột nhiên phát , sau miếu Nguyệt lão chỗ sườn núi có đình nghỉ mát là chỗ xem cảnh mặt trời lặn đẹp nhất, nhưng đường núi khó thể ngồi xe ngựa, cũng thể ngồi kiệu, mặc dù giờ thân thể Vương gia có chuyển biến tốt, nhưng nếu bộ lên núi, sợ rằng...” Ôn Noãn rất khó xử nuốt câu kế tiếp xuống, “ bằng Vương gia về nghỉ ngơi trước, vi thê tự mình xem?”

      “Vi phu cùng phu nhân ra ngoài giải sầu, nào có đạo lý để phu nhân mình ở lại rồi trở về phủ. Phu nhân dẫn đường là được.” Chân mày ngọn núi của Quân Dập Hàn hơi nhíu lại.

      “Vi thê đa tạ Vương gia thương như thế.” Ôn Noãn ngọt ngào cười tiếng, tiến lên đỡ Quân Dập Hàn về phía sau núi, trái tim lại thầm tự đánh giá, đình nghỉ mát sau núi chính là nơi đầu gió, bò mấy giờ lên núi lại cho ngươi thổi gió mấy giờ, cũng tin thân thể hư nhược của người này có thể có thuật xoay chuyển trời đất!

      Nếu ngự y am hiểu giày vò ngươi từ điện Diêm Vương trở lại, nàng lại giày vò về, dù sao cũng là người sắp đến điện Diêm Vương báo cáo, nàng làm như vậy cũng coi là làm chuyện thất đức.

      Đường núi cong cong quẹo quẹo gập ghềnh uốn lượn, đường quá hẹp chỉ có thể cho người qua, Ôn Noãn thể làm gì khác hơn là phía trước kéo Quân Dập Hàn tiến lên. Ngày thường tứ chi nàng thiếu vận động chuyên cần, hôm nay bò đường núi này chưa tới nửa canh giờ mệt đến chân mềm nhũn, huống chi phía sau còn phải kéo theo tha du bình, tha du bình này càn danh xứng với thực “Kéo” bình dầu, hoàn toàn có chút sức lực nào mặc cho nàng “Kéo” .

      Mặt trời lên bầu trời, hôm nay hình như mặt trời đặc biệt lớn, phơi nắng đến Ôn Noãn mồ hôi đầm đìa dieendaanleequuydonn đầu óc hỗn loạn, dưới chân vừa trượt phải cục đá thiếu chút nữa té chổng vó

      “Phu nhân sao chứ?” Quân Dập Hàn nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, ân cần hỏi han.

      có việc gì.” Ôn Noãn vô lực xua xua tay, kéo tiếp tục về phía trước.

      “Ôi, đều do vi phu vô dụng, liên lụy phu nhân.” Giọng Quân Dập Hàn chán nản cực kỳ áy náy.

      “Là vi thê khiến phu quân bị liên lụy mới đúng.” Ôn Noãn thở hổn hển quay đầu lại cười với , lấy nụ cười dẹp yên tư tưởng “Áy náy” của .

      Khi đói bụng kêu vang, hai chân mềm nhũn run lên cuối cùng Ôn Noãn dắt tha du bình Vương gia đến đình nghỉ mát giữa sườn núi, chống đỡ sức lực cuối cùng đỡ Quân Dập Hàn ngồi băng đá, nàng lau mồ hôi miễn cưỡng cười với tha du bình: “ đường lâu như vậy, Vương gia dĩ nhiên đói bụng khát nước, vi thê tìm chút nước và quả dại tới cho Vương gia giải khát lót dạ.”

      “Như thế, làm phiền phu nhân.” Tròng mắt Quân Dập Hàn cười chúm chím nhìn nàng, tới lấy ra tấm khăn vuông màu trắng rất tự nhiên đưa tay lau mồ hôi mặt cho nàng.

      Ôn Noãn ngớ người, vội vàng cầm lấy khăn trong tay : “Vi thê tự mình là tốt rồi, Vương gia nghỉ ngơi trước, vi thê lát trở lại.” xong chân nàng như nhũn ra nhanh chóng bước vào rừng cây.

      “Vương gia.” Bóng dáng Ôn Noãn vừa biến mất giữa rừng cây, Bạch Ưng lập tức im hơi lặng tiếng xuất bên cạnh Quân Dập Hàn.

      “Lấy được?” Quân Dập Hàn khẽ ngước mắt nhìn về phía .



      Chương 12: Sớm lên chốn cực nhạc

      Editor: Puck


      “Đúng là lấy được, chỉ có điều...” vẻ mặt tuấn mỹ của Bạch Ưng hơi vặn vẹo, giống như cố gắng đè nén cảm xúc khó có thể khắc chế, “Thuộc hạ đề nghị ngài vẫn nên nhìn tốt hơn.” Tuy như thế, nhưng đồ gì đó cầm trong tay vẫn tùy ý rêu rao theo gió trước ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn.

      Quân Dập Hàn lạnh lùng nhìn , đưa tay cầm dây tơ hồng, mấy chữ sắc bén thanh thoát bay bổng uyển chuyển mang theo phóng túng tùy ý nồng đậm: Mong phu quân Quân Dập Hàn sớm lên chốn cực nhạc!

      Quân Dập Hàn cười lạnh, giữ tơ hồng trong lòng bàn tay, khi mở ra gió thổi qua, luồng khói hồng tan biến trong gió. Mặc dù biết nàng ước nguyện cái gì, nhưng lúc chân chính nhìn thấy lại kiềm chế được cơn tức giận dâng lên trong lòng, nữ nhân này lại mong chết như vậy?

      Chân mày hơi nhíu lại nhưng chỉ trong chốc lát, ngay sau đó hỏi Bạch Ưng: “Những con rệp đáng ghét kia còn ở đó?”

      “Bẩm Vương gia, những con rệp di chuyển lung tung quanh miếu Nguyệt Lão, tạm thời còn chưa đến đây. Có cần thuộc hạ để bọn họ chạy về?”

      cần, chạy trở về người nào đó nằm ngồi yên, tùy bọn họ.” Sắc mặt Quân Dập Hàn mang theo chán ghét mơ hồ.

      Ôn Noãn kéo thân thể mềm nhũn uể oải vòng hai vòng trong rừng cây thấy nước và trái cây gì, ngược lại die nda nle equ ydo n nhìn thấy tán cành lá rậm rạp của cây cổ thụ mở thành hình bán nguyệt, tinh thần nàng lập tức chấn động, nhìn trái nhìn phải chút thấy ai, điểm mũi chân nhảy lên nằm xuống ngủ.

      Cành cây hình bán nguyệt chắc chắn đỡ thân thể của nàng, cây lá rậm rạp chắn ánh mặt trời chói mắt đồng thời che thân hình của nàng, nàng vừa nhắm mắt ngủ và ngủ cực kỳ ngọt ngào yên ổn.

      biết bao lâu, Ôn Noãn chỉ cảm thấy quanh thân hơi lạnh, nàng khoanh tay cuộn tròn lật người, bỗng nhiên phía dưới trống , nàng nhanh mắt nhanh tay trở tay bấy lấy cành cây vừa ngủ, ngước mắt nhìn sang chung quanh, chỉ thấy rừng cây bốn phía, mặt trời hơi ngả về tây.

      Rừng cây...

      Đầu óc hơi choáng váng vì ngủ giật nảy trong nháy mắt, hỏng bét, ném con ma ốm tha du bình Vương gia thân mình ở trong đình hóng gió, tuyệt đối đừng xảy ra chuyện gì mới tốt. Mặc dù chết cho nàng chuyện tốt, nhưng nếu “Chết ngoài ý muốn” vì ra ngoài cùng nàng, nàng chịu nổi.

      Ôn Noãn vội vàng về, tinh mặt lại phát mấy trái cây, vài bước lên trước, hai chân nhảy lên thân cây hái mấy trái để phòng ngừa vạn nhất làm dáng chút.

      Ra khỏi rừng cây, nàng ngẩng đầu nhìn lên, Quân Dập Hàn ngồi băng đá dựa vào cột, mặt nhìn về phía ánh nắng chiều rực rỡ.

      Nhìn lên như thế, là mỹ nam tử yên tĩnh!

      Tâm tình Ôn Noãn hạ xuống, bước chân hơi gấp tiến lên phía trước : “Vương gia, vi thê cẩn thận bị lạc die enda anle equu ydonn trong rừng cây, hại Vương gia ngồi mấy canh giờ, Vương gia trách phạt vi thê chứ?” Nàng xong cúi đầu thấp giống như thê tử làm sai lẳng lặng chờ phu quân mình khiển trách.

      Vậy mà nàng đứng hồi lâu lại thấy Quân Dập Hàn có bất kỳ động tĩnh gì, nhịn được ngẩng đầu lên nhìn, lại thấy hai mắt nhắm nghiền, hàng mi thon dài tạo thành bóng mờ dưới mí mắt, gương mặt ửng hồng còn đỏ tươi hơn nắng chiều ba phần, đỏ tươi xinh đẹp như lửa trong miếu Nguyệt Lão.

      Ôn Noãn hơi thở dài nhìn dung mạo nam nhân còn xinh đẹp hơn nữ tử, trái tim lại thấp thoáng cảm thấy có chỗ nào đúng. Nàng nhíu mày, cặp mắt lại tỉ mỉ nhìn , bỗng nhiên ý tưởng lóe lên trong đầu, người bình thường sao mặt lại đỏ đến mức này? Đưa tay sờ trán , quả nhiên nóng bỏng!

      “Vương gia, Vương gia, tỉnh.” Ôn Noãn nắm lấy bả vai khẽ lay.

      Quân Dập Hàn có phản ứng.

      “Vương gia tỉnh, chúng ta phải trở về.” Ôn Noãn lại tăng thêm lực lắc lắc, vẫn có phản ứng.

      “Vương gia.” Nàng lại thêm lực, lần này có phản ứng, bởi vì nàng dùng sức quá lớn, thân thể tựa cột ngã thẳng vào trong ngực nàng.

      Trong lòng Ôn Noãn vui vẻ, thân thể rách nát này quả nhiên chịu được giày vò như vậy, Nguyệt Lão kia quả nhiên là vị thần tiên cần mẫn, nhanh như vậy để cho món hàng này chết hơn phân nửa. Nhưng ngay sau đó trái tim nàng lại thắt lại, giữa sườn núi bóng người, mắt thấy mặt trời chiều lặn về tây, ánh chiều dần tắt, nếu nhanh chóng xuống núi, bọn họ chắc chắn bị vây khốn núi, ở núi sao, nhưng nếu thân thể Quân Dập Hàn qua đêm đến sáng mai thành thi thể, khi đứng khi về ngang, nàng tất nhiên “Chôn theo”.

      Phúc họa gắn bó, vui cũng tồn tại cùng lo buồn!

      Ôn Noãn cắn răng cõng Quân Dập Hàn đường núi cong cong quẹo quẹo khó , mặc dù tục ngữ hay: Xuống núi dễ dàng lên núi khó khăn, nhưng với nữ nhân suốt ngày chỉ biết ăn với ngủ, còn phải cõng nam nhân thân cao chắc hơn thước tám, đây tuyệt đối phải chuyện dễ dàng.

      Nhiều lần đùi Ôn Noãn run lên thiếu chút vấp phải cây trồng bên rìa đường núi, may mắn nàng nhanh tay lẹ mắt vịn vào cọc gỗ bên cạnh mới miễn cưỡng ổn định thân thể. Hao tổn sức lực quá độ khiến cho hai chân nàng như đổ chì nghe sai khiến, nhưng mắt thấy sắc trời càng lúc càng tối, nàng chỉ đành phải cắn chặt hàm răng, cố hết sức tăng nhanh bước chân chạy về phía chân núi.

      Quân Dập Hàn phủ phục lưng Ôn Noãn, hai tay rũ xuống trước ngực nàng, theo bước lại của nàng, tay của hơi rung , tiết tấu nhàng chạm vào bộ ngực đầy hơi ưỡn lên của nàng, mà Ôn Noãn tâm tư đầy bụng gấp rút lên đường phát giác ra điều gì.

      Cảm xúc mềm mại lại đầy đặn từ tay đung đưa truyền đến trái tim , tròng mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn khẽ mở ra lạnh lùng nhìn gương mặt ửng hồng đầm đìa mồ hôi trước mắt, hương thơm đậm đà của nữ tử theo mồ hôi càng thêm tỏa ra nồng đậm quanh quẩn ở chóp mũi . Tròng mắt lạnh lùng hơi tối lại sau đó nhắm tiếp, nàng mong chết như vậy, cũng nên để nàng thất vọng, như vậy với hồi báo “ sắp chết” mà để cho nàng như ý, chút công việc cực nhọc như vậy tính là gì.

      Quân Dập Hàn rất yên tâm thoải mái mặc cho thân thể đơn bạc mảnh mai của Ôn Noãn cõng lưng, nhưng khi nghe tiếng thở càng ngày càng nặng, cảm nhận thân thể dưới người nàng hơi run truyền đến, sau khi nàng lảo đảo thiếu chút nữa trượt chân được lấy nội lực thầm ổn định thân thể, cuối cùng chân mày ngọn núi của nhíu lại, lòng bàn tay dao động trước ngực nàng tích thêm mấy phần nội lực, mượn dao động va chạm khe khẽ này truyền cho nàng.
      MitNa Minh thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963

      Chương 13: Áp lực và phản áp lực

      Editor: Puck



      Ôn Noãn cố gắng chống đỡ chân tê dại về phía chân núi, đầu vốn hơi hỗn loạn dần trở nên tỉnh táo, chân như rót chì cũng dần trở nên nhàng, nam nhân như tảng đá đè lên người nàng hình như cũng nặng như vậy nữa. Nàng thở ra hơi dài, trong lòng tự hỏi chẳng lẽ khi mệt mỏi đạt đến cực điểm ngược lại mệt, giống như đạo lý người chết hồi quang phản chiếu?

      Dù phải hay phải, giờ phút này nàng còn rảnh hơi ngẫm nghĩ và cũng có thời gian rảnh rỗi suy tư những vấn đề nhặt đáng kể này, ngẩng đầu nhìn về phía chân núi, có thể thấy ánh sáng đèn của các nhà và hình dáng cây nhân duyên cao lớn rêu rao trong sân miếu Nguyệt Lão.

      Ôn Noãn hít sâu hơi, con đường núi mười tám ngoặt này cuối cùng xong, hy vọng ở phía trước cách đó xa, hơi sức của nàng đột nhiên tăng nhanh, chân lướt như bay sải bước về miếu Nguyệt Lão.

      Cuối cùng thấy được xe ngựa của Vương phủ, trong đêm tối Bạch Ưng cố làm ra vẻ phong lưu dựa vào cửa xe, thấy Ôn Noãn cõng Quân Dập Hàn “Hôn mê bất tỉnh”, vẻ mặt hơi rối bời thay đổi mấy lần, ngay sau đó bước nhanh về phía trước, Ôn Noãn đợi hỏi mở miệng trước: “Bệnh tình Vương gia cấp bách, nhanh chóng trở về phủ.”

      Bạch Ưng để lại dấu vết nhìn Vương gia “Hôn mê”, vẻ mặt “Nặng nề” cùng Ôn Noãn nâng vào trong xe ngựa, ra roi nhanh chóng chạy về Vương phủ. Đèn dầu hai bên đường phố xa thẳm, mơ hồ soi sáng ra khóe môi hơi nhếch lên.

      Bên trong xe ngựa, Ôn Noãn đề phòng Quân Dập Hàn “Hôn mê” ngã từ tháp ngồi xuống, đành phải ôm ngang để cho dựa vào đầu vai mình. Mặc dù khoảnh khắc lên xe ngựa, nàng rất muốn nằm thẳng xuống ngủ, nhưng nhu cầu mãnh liệt này của nàng bị lý trí vượt qua, bây giờ tuyệt đối phải là thời cơ để ngủ, Vương gia cứ giày vò như vậy, vốn là người sắp chết, lần này xác định vững chắc trở về chỉ có phần tắt thở.

      Thế cho nên nàng mới mở miệng trước khi Bạch Ưng đặt câu hỏi, chính là phòng ngừa Bạch Ưng hỏi kỹ sinh nghi. Mọi người đều biết Vương gia vốn sa cơ lỡ vận, cũng do các ngự y dùng dược liệu die nda nle equ ydo n quý giá giữ mệnh mà thôi. giờ bệnh tình Vương gia chuyển nguy cũng là hợp tình hợp lý, ai ngờ nàng lại đạp mạnh cái về phía điện Diêm Vương. Nhưng nếu để Bạch Ưng biết bò lên núi ngồi trong đình hóng mát thổi gió mấy canh giờ, chừng xảy ra chút chuyện, mặc dù nàng biết, nhưng người này còn tinh ranh hơn khỉ, ai biết tìm ra dấu vết gì từ trong lời của nàng rồi gây ra cho nàng chút mánh khóe * gì đó. Vì vậy còn đề phòng chuyện chưa xảy ra tốt hơn.

      (*) nguyên gốc幺蛾子: nga tử (bươm bướm, thiêu thân) – ý tứ ăn có, sinh vô lý, đa số mang nghĩa xấu, ra vẻ mưu mô, toan tính bẩn thỉu, chệch khỏi cách nghĩ thông thường.

      Ôn Noãn cúi đầu nhìn Quân Dập Hàn qua vai, hình như sắc mặt càng thêm tái nhợt chút huyết sắc, sống mũi thẳng tắp gần như chạm vào cổ của nàng, nhưng lại cảm thấy hơi thở của .

      phải chống đỡ được trước khi về đến Vương phủ chứ?

      Ôn Noãn giật mình, đưa ngón tay sờ lên cổ , ấn xuống da thịt nhẵn nhụi trơn bóng, mặc dù mạch yếu ớt nhưng vẫn nhảy lên. Trong lòng nàng mừng rỡ, xem chừng trở về phủ chống đỡ chừng hai canh giờ có thể tắt thở. Nàng lấy tay vén rèm xe lên, giọng vội vàng: “Bạch Ưng, nhanh hơn nữa, Vương gia sắp chịu nổi nữa.”

      Khổ tâm cuối cùng có uổng phí, ngày tốt sắp tới.

      chịu nổi nữa?

      Bạch Ưng suýt nữa bật cười ra tiếng, cuối cùng nén nhịn được, cung kính trả lời: “Dạ, Vương phi.”

      Tốc độ xe ngựa đột nhiên tăng nhanh, Ôn Noãn vội vàng kịp chuẩn bị, thân thể bỗng nhiên ngã về sau, ngay tiếp theo đó Quân Dập Hàn được nàng ôm cũng ngã thẳng xuống đè lên người nàng.

      “Xui xẻo!”

      Ôn Noãn khẽ nguyền rủa ra tiếng, vừa định đứng dậy làm cảm giác thân thể nặng nề, tứ chi còn chút sức lực nào, ngay cả động đậy ngón tay cũng cảm thấy khó khăn khác thường, giống như die enda anle equu ydonn toàn bộ mệt mỏi đọng lại lúc trước bay vọt tới bao phủ lấy nàng. Nhìn Vương gia Quân Dập Hàn sắp chết đè người nhúc nhích, Ôn Noãn hơi khóc ra nước mắt. Bây giờ nàng nào có sức đẩy ra? Nào có sức đứng dậy?

      Nhưng cứ đè như vậy...

      “Vương phi, đến rồi.”

      Ôn Noãn khổ não mãi còn chưa nghĩ ra phương pháp giải quyết, thanh của Bạch Ưng truyền qua màn xe vào, tiếp theo đó tay vén màn xe.

      “Dừng tay.” Ôn Noãn hét lớn ra tiếng theo bản năng, thấy sau khi màn xe vừa bị nhấc lên khe hẹp trở về vị trí cũ, hàm ý mắc kẹt trong cổ họng nàng mới thuận lợi khạc ra. Rũ mắt xuống, nhìn đỉnh đầu tuấn mỹ chôn giữa bầu ngực mình, tâm tình nàng như ngàn vạn thần thú chạy qua. Tổ tông nhà , hàng này đời trước tuyệt đối là sắc lang đầu thai, lúc hôn mê còn ngã được chính xác như thế.

      che người nàng, vùi đầu giữa bầu ngực nàng, tư thế ám muội như vậy nếu để cho người ta nhìn thấy... Mặc dù da mặt nàng dày, nhưng cảm giác sâu có cách nào sống nổi rồi.

      Huống chi, trạng thái của bây giờ còn là thoi thóp hơi...

      Phiên bản này, nên ra như thế nào? Ôn Noãn dám tưởng tượng.

      Nàng tràn đầy khổ sở nhắm mắt, rụt cổ muốn biến nó trở thành cơn ác mộng chưa tỉnh.

      Nhưng ở bên ngoài, giọng của Bạch Ưng lại vang lên lần nữa: “Vương phi?”

      Ôn Noãn cắn răng, mở miệng : “ gọi Minh Nhi tới, đừng hỏi tại sao, nhanh .”

      Dù sao Minh Nhi cũng là người mình, mất thể diện trước mặt người mình... Ôn Noãn cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận. Đây cũng là phương pháp xử lý cho giờ có cách nào.

      “Dạ, Vương phi.” Bạch Ưng lĩnh mệnh .

      Ôn Noãn vỗ trán thở dài rất bi ai, thầm tự đánh giá chẳng lẽ là báo ứng do buổi chiều mình giày vò Quân Dập Hàn?

      Nàng vẫn đắm chìm trong cảm xúc đau buồn của mình, ý thức được thân thể khôi phục hơi sức, càng chú ý tới khóe môi Quân Dập Hàn trước ngực nhếch lên cười nhạo nhàn nhạt.

      “Tiểu thư.” thanh lo lắng của Minh Nhi truyền đến từ xa xa.

      Thân thể Ôn Noãn cứng đờ, ngay cả làm xong chuẩn bị mất mặt, nhưng chuyện mất mặt thế này ra trước mặt người khác tóm lại áp lực trong lòng rất nặng. Nàng tính toán cố gắng chút, nén đủ hơi dùng sức đẩy Quân Dập Hàn người ngồi dậy chút.

      Thế mà lại thành công, là ông trời cũng giúp ta!

      Ôn Noãn nhìn theo hướng Quân Dập Hàn ngã ra ngoài, trong mắt lóe ra mừng rỡ như điên, ngay sau đó nàng nhanh chóng đưa tay chụp tới Quân Dập Hàn định ngã ra ngoài xe kéo lại, vốn chỉ còn hơi, nếu ném ngã chết, nàng chỉ có phần chôn theo.

      Dưới tình thế cấp bách nghiêng người về phía trước, độ cong quá lớn, lại do Quân Dập Hàn quá nặng, thêm vào đó giống như dưới chân nàng vấp phải vật gì đó, tóm lại, vốn ý định ban đầu kéo người cuối cùng “Rầm” tiếng, mạnh mạnh mẽ mẽ đặt nửa người lên người Quân Dập Hàn ngã ra ngoài màn xe, môi phía dưới mềm mại hơi lạnh rỉ ra mùi máu tươi nhàn nhạt quanh quẩn quanh chóp mũi nàng.

      Minh Nhi hít sâu hơi che miệng há to, tay đưa ra giữa trung vén rèm xe cứng đờ, cùng lúc đó bốn phía xung quanh vang lên tiếng hút khí liên tiếp.
      MitNa Minh thích bài này.

    5. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 14: Vi phu đa tạ phu nhân

      Editor: Puck


      Mắt Ôn Noãn trợn lên, nhìn đám hoặc ngóc đầu lên hoặc khom lưng hoặc đứng giống như bị cố định, rất muốn ngất , phải kêu Bạch Ưng gọi Minh Nhi tới à, sao lại đưa nhiều người tới vậy? Nàng tức giận ngay cả đầu cũng đau nhức, xấu hổ tới hai má đỏ bừng, thân thể bởi vì suy nghĩ tập trung chỗ khác vẫn duy trì nguyên hình.

      Sấm sét giữa trời quang qua, cuối cùng Minh Nhi cũng hồi phục tinh thần từ trong cơn chấn động lại, lập tức xoay người chắn trước xe ngựa, chống nạnh quát mấy người chung quanh: “Nhìn cái gì vậy, còn mau tránh ra, nhìn nữa coi chừng Vương gia Vương phi đào mắt các ngươi.”

      Rống giận này của nàng cuối cùng gọi về thần trí mọi người cũng gọi về thần trí của Ôn Noãn, lúc này nàng mới ý thức được mình vẫn ở tư thế mập mờ đè lên người Quân Dập Hàn, ngay sau đó vội vàng dùng cả tay chân bò dậy.

      “Khụ khụ.” Nàng ho khan cái điều chỉnh tư thế, cố gắng để bộ mặt ửng hồng của mình tỏ ra vẻ cực kỳ nghiêm chỉnh : “Minh Nhi, mau tới đây giúp ta dìu Vương gia vào trong phòng.”

      Người tản hết, Minh Nhi vẫn đưa lưng về phía xe ngựa, nghe Ôn Noãn phân phó vậy mới xoay người, nhìn Vương gia vẫn hôn mê bất tỉnh sắc mặt tái nhợt khóe môi còn chú máu, khuôn mặt bé ửng hồng của Minh Nhi dâng lên chút đồng tình.

      Vì để thường xuyên chăm sóc thân thể Quân Dập Hàn, Quân Hạo Thiên đặc biệt ra lệnh hai vị ngự y ở tại Vương phủ mỗi ngày. Ôn Noãn và Minh Nhi vừa dìu Quân Dập Hàn vào phòng, hai vị ngự y nhanh chóng tiến lên bắt mạch chẩn bệnh.

      Ôn Noãn lẳng lặng đứng bên cạnh, vẻ mặt “Lo lắng” nghiêng đầu ra nhìn, tay chắp trước ngực, yên lặng lẩm bẩm: Quân Dập Hàn chào mừng ngươi đến chốn cực lạc, Quân Dập Hàn chào mừng ngươi đến chốn cực lạc...

      Các ngự y lúc sắc mặt nặng nề thỉnh thoảng lại lắc đầu mà thở dài, thỉnh thoảng giọng trao đổi... Ôn Noãn quan sát cẩn thận sắc mặt của bọn họ, tảng đá lớn trong trái tim dần rơi xuống đất, khóe môi kiềm chế được nhếch lên đường cong, xem ra con ma bệnh Vương gia hết cách xoay chuyển chết chắc. Nhưng môi nàng hơi vểnh lên lộ ra đường cong lại vừa vặn rơi vào đáy mắt Quân Dập Hàn khẽ hé mở.

      “Vương phi, Vương gia ngài...” Ngự y cung kính đến trước mặt Ôn Noãn tiếng chậm chạp.

      “Vương gia như thế nào? Có cứu được ?” Giọng Ôn Noãn buồn bã, sắc mặt thăng hoa thành “Cực kỳ bi thương.”

      “Cũng phải, Vương phi cần kinh hoảng, hoàn toàn ngược lại với lời Vương phi, thân thể Vương gia có chuyển biến rất tốt.”

      “Ngươi... Lặp lại lần nữa?” Nước mắt Ôn Noãn lơ lửng treo lông mi, thể tin nhìn ngự y chằm chằm.

      Ngự y cho rằng Ôn Noãn quá vui mừng, lặp lại lần nữa: “Chúc mừng Vương phi, thân thể Vương gia có chuyển biến rất tốt.”

      “Nhưng mà, nhưng mà Vương gia, người...” Ôn Noãn hơi ngây ngốc chỉ vào Quân Dập Hàn nằm giường nhúc nhích có phản ứng, phải sắp chết sao? Sao quỷ dị biến thành có chuyển biến rất tốt đẹp?!

      “Ý Vương phi hỏi vì sao Vương gia hôn mê bất tỉnh?” Ngự y bổ sung đầy đủ lời nàng muốn hỏi, Ôn Noãn vội vàng gật đầu liên tục.

      “Cái này ra xấu hổ, thần vừa cùng Lý ngự y kiểm tra lần nữa vẫn ra kết quả, nhưng thân thể Vương gia xác chuyển biến tốt.” Ngự y dừng chút rồi tiếp, “Thứ cho thần mạo muội hỏi câu, sau khi Vương gia và Vương phi xuất phủ làm cái gì hay ăn cái gì?”

      “Bò mấy canh giờ lên núi, hóng gió mấy canh giờ.” Dù sao chết được cũng có gì, Ôn Noãn còn hơi sức mở miệng.

      “Có lẽ chính vì nguyên nhân này, leo núi die enda anle equu ydonn khiến ổ bệnh tích tụ trong cơ thể Vương gia phát tán theo mồ hôi ra ngoài, mà hơi thở tinh khiết núi vừa đúng tinh lọc khí độc tích lũy vì bệnh tình trong cơ thể Vương gia ra. Như vậy xem ra, Vương phi giúp Vương gia từ trong tối tăm, Vương phi đúng là phúc tinh của Vương gia.”

      Phúc tinh con khỉ, nàng muốn làm khắc tinh trong số mạng của !

      Trong lòng Ôn Noãn sụp đổ thôi, mà đúng vào lúc này Quân Dập Hàn từ giường ung dung “Tỉnh lại”, nghe thấy mấy lời vừa rồi của ngự y, khóe môi nhếch lên nụ cười cảm kích: “Vi phu đa tạ phu nhân.”

      Gò má tái nhợt như quỷ dị trước đây, bây giờ màu da đỏ thắm có thể so với hoa đào, quả là chuyển biến tốt!

      Trước mặt Ôn Noãn bỗng tối sầm, hoa hoa lệ lệ hôn mê bất tỉnh trong tiếng cười đẹp đẽ động lòng người của !

      “Tiểu thư, lúc trước người ngất đúng là dọa sợ Minh Nhi rồi, cũng may ngự y tiểu thư chỉ mệt nhọc quá độ cộng thêm trong lòng phập phồng quá lớn mới có thể tạo ra chóng mặt bộc phát, nghỉ ngơi nhiều, uống chút trà an thần là có chuyện gì rồi.” Minh Nhi nâng Ôn Noãn vẻ mặt ủ rũ hơi rối loạn ngủ trọn cả đêm vừa mới tỉnh lại dậy, thuật lại lời ngự y , để cho tiểu thư yên tâm.

      Ôn Noãn ngồi trước bàn cầm muỗng như có như khuấy cháo trong chén, thấy dáng vẻ Minh Nhi muốn lại thôi, mở miệng : “Có chuyện gì cứ việc thẳng ra.”

      “Lúc ngài ngủ mê man Vương gia tới thăm ngài mấy lần, ngài...”

      “Khụ khụ.” Miếng cháo Ôn Noãn vừa mới uống nghẹn trong cổ họng, Minh Nhi vỗ lưng nàng khá lâu nàng mới thở nổi, vẻ mặt tháy đổi mấy lần giống như khẳng định : “Vương gia tới thăm ta?”

      “Đúng vậy.” Minh Nhi gật đầu, “Cho nên sau khi tiểu thư cơm nước xong có muốn nhìn Vương gia chút ?”

      Ôn Noãn chỉ thấy ngực khó thở đầu choáng váng, lúc này mới được ngày, có thể xuống giường bộ còn tới nhìn nàng mấy lần?!

      Thôi thôi, Ôn Noãn xoa trán điều chỉnh lại hơi thở an ủi mình, cùng lắm cắt bỏ hết việc Quân Dập Hàn sắp chết hôm qua , coi như tất cả làm lại từ đầu, Hồng Quân hai mươi lăm ngàn dặm còn có thể thuận lợi hết *, nàng tin Ôn Noãn nàng chờ được đến ngày tên ma bệnh Vương gia này chết. Huống chi, con đường nào cũng dẫn đến địa phủ, đường này thông còn có đường khác, chẳng lẽ bằng vào mưu trí thông tuệ của nàng còn giày vò chết ? Chuyện cười!

      (*) Vạn lý Trường chinh , tên đầy đủ là Nhị vạn ngũ thiên lý trường chinh, là cuộc rút lui quân của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa, với hành trình dài 25 ngàn dặm (12.000 km), bắt đầu từ Giang Tây, tiến về phía tây tới Tây Tạng rồi ngược lên phía bắc, tới tận Diên An của tỉnh Thiểm Tây. Trong cuộc Vạn lý Trường chinh, kéo dài 370 ngày từ 16 tháng 10 năm 1934 đến ngày 19 tháng 10 năm 1935, Hồng quân luôn luôn bị quân của Tưởng Giới Thạch truy kích và phải đương đầu với núi cao, sông rộng, đói khát, bệnh tật và tuyết lạnh. Khi khởi đầu cuộc rút lui, Hồng quân có hơn 86 ngàn người, nhưng khi kết thúc cuộc Vạn lý Trường chinh, số Hồng quân sống sót chỉ còn ít hơn 7 ngàn. (Theo Wikipedia)

      Thất bại đáng sợ, đáng sợ chính là vì chuyện mà bỏ chuyện lớn đánh mất ý chí chiến đấu!

      Tự khuyên mình mấy lần như thế, trong nháy mắt nàng lại đầy máu sống lại, bưng chén cháo lên ăn vài hớp, giơ tay áo lau miệng, vỗ bàn mà dậy, tròng mắt híp lại, khóe môi nhếch lên, trong giọng mềm mại mang theo chút khiêu khích: “, thăm Vương gia chút.”

      nhìn thấy Vương gia, ngược lại thấy lão thái giám Vương công công bên cạnh Thái hậu. Vương công công nét mặt già nua như vỏ quýt ngay ngắn chỉnh tề cúi người hành lễ với Ôn Noãn: “Nô tài ra mắt Vương phi. Nô tài tới chuyến này chính là phụng ý chỉ Thái hậu mời Vương phi đến Ngự hoa viên ngắm hoa phẩm trà, xe ngựa chuẩn bị xong chờ bên ngoài phủ.”

      Trong lúc mấu chốt lão thái bà lại mời nàng ngắm hoa phẩm trà? Sợ rằng có giáo huấn mới là !

      Mặc dù Ôn Noãn cười lạnh trong lòng dứt, nhưng mặt lại cười nhạt : “Vậy làm phiền công công chờ chốc lát, bản phi thay trang phục khác rồi tới.”

      Ước chừng nửa khắc sau, Ôn Noãn theo Vương công công tới bên cạnh xe ngựa đậu ở cửa Vương phủ, xe ngựa hổ là Hoàng gia làm ra, rất có phong thái của Hoàng gia, tinh xảo hoa lệ rộng rãi.

      Ôn Noãn giẫm ghế đưa tay vén rèm lên xe ngựa, khom người định tiến vào thân thể dừng lại, hơi ngoài ý muốn nhìn Quân Dập Hàn nhắm mắt dưỡng thần, nghiêng người dựa vào nệm êm mà ngồi, trong lòng khỏi nghi ngờ vì sao lại ở trong xe ngựa.
      MitNa Minh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :